1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AnniePhan

      AnniePhan Well-Known Member

      Bài viết:
      116
      Được thích:
      582
      chừng nào VK mới thích nam chính đây???!!!
      :yoyo40: thax bạn nha
      Ishtar thích bài này.

    2. devilhamvui

      devilhamvui Active Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      65
      ra là Vân Khanh iết trước điều này rui, nhưng mà ta thấy VK cũng có tí tình cảm với NPĐ rùi, cơ mà trách nhiệm của Vk nhiều quá nên ms sợ hãi và e dè cẩn thận trong từng bước như vậy thui. Mà biết cái vật kia là gì nữa?
      Thanks nàng!!!
      Ishtar thích bài này.

    3. Hanako

      Hanako Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      120
      Khi nào 2 người mới đến với nhau đây, hai người cứ mơ hồ như thế làm dân tình chúng tôi cảm thấy thấp thỏm ko yên đây này.:yoyo49:
      Cơn sóng này quá lớn, tạm thời chưa thể vượt qua được.:yoyo65:
      Mà cái vật đó là cái mô tê gì thế?:yoyo68:
      Ishtar thích bài này.

    4. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      hehe vì VK giống hoàng hậu trước mà cũng có liên quan tới Đàn nhà mềnh. mọi người hô hào giục nàng ấy edit ^^

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 66.1 Minh Đế phong thưởng
      Beta: Ishtar


      Ngự Phượng Đàn trong lòng nảy sinh nghi ngờ, dọc theo đường luôn nghĩ về chuyện miếng ngọc, bởi vì chuyến Nam Tuần của Minh Đế ở Dương Châu, cũng chưa có cơ hội đến chỗ Thẩm Mậu lấy miếng ngọc kia ra xem xét kĩ, muốn tìm chút thời gian xem thử, món đồ kia rốt cuộc có ở Thẩm gia hay .


      "Bệ hạ, Cẩn Vương thế tử cầu kiến." Bên ngoài có cung nhân tiến vào truyền lời, Minh Đế ngồi ở trước bàn đọc sách bằng cây tử đàn lật xem tấu chương, nghe vậy, cũng ngẩng đầu lên, : "Truyền."


      Những đồ vật trong phòng đều là tốt nhất, bình phong được ghép bằng 24 phiến cây tử đàn, chính giữa khảm ngọc thạch thượng hạng, điêu khắc thành bức tranh sơn thủy, hoa văn thân lá ràng, đường nét trông rất sống động, vừa thấy liền biết là vật tuyệt phẩm trong đêm ‘thưởng đăng yến’.


      Ngự Phượng Đàn vòng qua bình phong, bước lên hành lễ với Minh Đế, trước mặt đặt cái lư đồng hình hình thú đứng canh giữ, từ miệng thú nhả ra khói trắng lượn lờ, toàn bộ màn vải trong phòng như được tẩm trong mùi Long Tiên Hương.


      " tại sức khỏe của Thẩm tiểu thư thế nào?" Minh Đế cầm quyển tấu chương nhìn thoáng qua, thuận tay để sang bên, lại cầm lấy quyển khác, xem chăm chú, như chút để ý hỏi.


      Ngự Phượng Đàn lại biết, Minh Đế tuy rằng hỏi như vô tâm, nếu thèm để ý, ngài ấy lãng phí thời gian vào chuyện này, huống chi lúc đầu còn với với , sau khi thăm Vân Khanh về, phải báo cáo lại cho ngài ấy, "Thần vừa tới Thẩm gia, thấy Thẩm tiểu thư vẫn còn nằm bất động giường thể cử động, nhưng thần sắc tốt hơn chút so với ngày đó, mặt còn xanh xao nữa, chỉ là sắc mặt còn có chút tái nhợt."


      "Ân." Minh Đế từ trong yết hầu phát ra thanh rung, mới đem tấu chương quăng đến bên, nhíu mày, "Bọn phế vật này, tên thích khách cũng tra ra! Để cho bọn họ bảo hộ trẫm, trẫm sớm chết rồi!"


      Nghe ra tâm tình của Minh Đế dường như rất xấu, Ngụy Ninh cũng có chút khẩn trương, lời này, Cẩn Vương thế tử biết đối đáp ra sao, liên lụy đến tứ hoàng tử chứ, Ngụy Ninh liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn cái, vẫn mang dáng vẻ thong dong sợ hãi, nhợt nhạt cười, "Bệ hạ phúc lớn mệnh lớn, ở chỗ bọn thị vệ thấy được, trời cao cũng an bài người khác xả thân ngăn cản mũi tên."


      "Tên tiểu tử khanh a!" Minh Đế cười tiếng, mày vẫn nhăn lại, "Thẩm tiểu thư này xả thân thay trẫm cản độc tiễn, tiểu nương có thể làm được chuyện ấy, là hiếm thấy. Trẫm muốn ban thưởng cho nàng, Phượng Đàn, khanh đối với các tiểu nương tại có vẻ hiểu biết, thử xem trẫm nên thưởng nàng cái gì mới tốt?"


      Minh Đế nâng lên đôi mắt thâm thúy, nhìn Ngự Phượng Đàn, đợi ý kiến của , kỳ chuyện ban thưởng, bên Lễ bộ cũng có người xử lý, chỉ cần Minh Đế là được, nay Minh Đế tự mình hỏi đến, hiển nhiên là rất xem trọng Vân Khanh.


      Ngự Phượng Đàn trong lòng nhíu mày, Tiểu Hồ Ly này là giỏi tính kế, nếu lúc trước nàng sớm thông báo, nay kết quả có chuyện khiến Minh Đế rung động vì nàng liều mạng ở vào giây phút ấy thay ngài cản độc tiễn.


      ngẩng đầu làm bộ như nhìn bài trí chung quanh chút, trong mắt hẹp lộ ra tia trêu chọc, "Bệ hạ, ngài hỏi thần nên thưởng cái gì, thần cũng nghĩ ra Thẩm tiểu thư thích cái gì, nhưng nếu là thần, thần đương nhiên hi vọng bệ hạ thưởng thứ mà thần có nhưng lại có thể có chút tác dụng đặc biệt gì đó."


      Ngự Phượng Đàn cười đến sáng lạn, khóe mắt như bay, có loại cảm giác hăng hái, Minh Đế cũng bị nụ cười kia ảnh hưởng, cũng học theo động tác của lúc đầu đưa mắt nhìn xung quanh phòng vài vòng.


      Thẩm gia phú quý, nếu như thưởng kim ngân bảo thạch, chỉ sợ nữ nhi duy nhất của Thẩm gia, cái gì cũng thiếu, những thứ này, từ cách bài trí trong Lệ viên cũng nhìn ra được, ngoài những thứ thể chế tạo ra, Thẩm gia có thể là tráng lệ.


      Nếu như có thứ có tính thực dụng, Minh Đế nghĩ nghĩ, Thẩm gia là thương hộ, khả năng muốn có nhất chính là chức quan.


      Thứ này, chính là thứ mà thương hộ thiếu, ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, "Khanh muốn trẫm ban thưởng chức vị cho Thẩm gia sao?"


      "Thần dám, thần chỉ thứ mà thần cần, nếu muốn phong thưởng, đương nhiên là thưởng thứ họ thiếu, bệ hạ ban thưởng cho Thẩm gia, cũng thể là do ý của thần." Ngự Phượng Đàn hí mắt cười , mặt ra nét nghiêm trang mà phủ nhận.


      "Kỳ khanh cũng sai, Thẩm tiểu thư thể tùy tiện ban thưởng." Minh Đế gật đầu .


      "Thần cảm thấy bệ hạ cũng cần ban thưởng sớm, chuyện góp bạc của Thẩm Mậu vẫn còn chưa xong, đợi đến lúc khoản tiền cứu trợ phương Bắc được gom đủ, lại cùng phong thưởng lần cũng muộn." Ngự Phượng Đàn thản nhiên đề nghị, Minh Đế bị chuyện thích khách mà phiền lòng, cũng hiểu được đến lúc Thẩm Mậu gom góp đủ khoản tiền cứu trợ thiên tai xong, nhất định lại phải phong thưởng, bằng làm lần, cách khác, Thẩm phủ liên tục được ban thưởng hai lần, thứ nhất phiền toái, thứ hai cũng có vẻ thánh ân quá mức xem trọng.


      Nhưng Minh Đế ngờ, sau khi Thẩm Mậu thu vào các khoản quyên góp cho thiên tai xong, phần thưởng của Thẩm gia chồng chất lên nhau, có vẻ công lao quá lớn, mà làm cho thể ban thưởng cho Thẩm gia phần thưởng hậu hĩnh.


      Nhưng đây là sau này, lúc này trong đầu Minh Đế lo lắng vẫn là chuyện thích khách, chuyện này liên lụy tới tánh mạng của , thể để trong lòng, đặc biệt chuyện thích khách lần này, độc mũi tên còn có liên quan tới Ngũ hoàng tử.


      Hơn năm ngày nay đều là vì chuyện thích khác mà phải lưu lại, kỳ trong lòng Minh Đế vẫn yên tâm, sớm muốn trở lại kinh thành, để tránh thời gian lưu lại quá lâu, đêm dài lắm mộng, gặp thích khách lần nữa.


      Vì thế ngày hôm sau, cung nhân trong Lệ viên liền bắt đầu thu dọn đồ đạc quy mô lớn, hai ngày sau, đoàn người Nam tuần của Minh Đế chậm rãi rời khỏi Dương Châu, bởi vì chuyện quyên góp cứu trợ Phương Bắc vẫn chưa chuẩn bị xong, nên Minh Đế đặc biệt để lại Tứ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn ở Dương Châu tiếp tục đốc thúc cùng với giám sát việc này.


      Lúc Minh Đế di giá (rời khỏi) ra khỏi Lệ viên, Vân Khanh như thở dài nhõm hơi, biết rằng ở kiếp này trừ chuyện hành thích, cũng còn biến cố khác, trong lòng thả lỏng rất nhiều.


      Buổi chiều hôm đó, An Tri phủ cùng phu nhân, mang theo An Sơ Dương và với An Tuyết Oánh đến cửa lời cảm tạ.


      An Tri phủ có Thẩm Mậu ở đại sảnh chiêu đãi, mà An phu nhân và An Tuyết Oánh ở chỗ Tạ thị chuyện lúc, liền muốn tới thăm Vân Khanh, từ khi nghe được An Tuyết Oánh đến đây, Vân Khanh luôn chờ đợi nàng tiến vào.


      "Vân Khanh." Sau tiếng gọi nhu hòa, An Tuyết Oánh bước qua thềm tiến vào, người khoác áo khoác lông màu vàng ánh trắng, mặc áo mỏng màu lá sen, lo lắng cùng vui vẻ cùng đọng lại trong mi mắt, lập tức về phía chỗ Vân Khanh ngồi.


      "Oánh Nhi, sao lại quy củ như vậy." An phu nhân ở phía sau câu, nhưng cũng biết Vân Khanh và An Tuyết Oánh xưa nay quan hệ rất tốt, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở, để tránh thất lễ thôi.


      Tạ thị cười : "An tiểu thư có thể tới thăm là tốt rồi, Vân Khanh vẫn luôn ở nhà thực buồn chán đó."


      "Vân Khanh, sức khỏe tốt hơn nhiều rồi sao?" An Tuyết Oánh đứng ở đầu giường của Vân Khanh, ánh mắt dừng lại vai trái vẫn còn chút cứng ngắc của nàng, cau mày hỏi.


      "Tốt hơn nhiều rồi." Vân Khanh vươn tay phải kéo nàng ngồi xuống, cười tủm tỉm .


      "Tốt hơn rồi sao? Sao đến này vẫn thể cử động?" An Tuyết Oánh thuận thế ngồi xuống bên giường, nhàng kéo tay trái của nàng, cảm giác tay trái của nàng có khí lực.


      "Hôm nay tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày trước, chính là vừa động cũng thể động đó, vừa động liền đau." Vân Khanh nhớ tới đau đớn của vết thương mấy ngày trước, mặt khỏi nhăn lại. Nàng có thể cản tên, cũng có nghĩa nàng cảm thấy đau, tại, nếu chú ý mà xoay người xái, đụng đến tay trái, vẫn là thống khổ cực kỳ.


      An Tuyết Oánh nhìn mặt nàng nhăn thành nếp, thở dài, ánh mắt dừng lại vai trái Vân Khanh, nghĩ đến mũi tên từ chỗ xa như vậy bắn trúng bả vai đơn bạc của Vân Khanh, cả người cảm thấy khủng bố, "Ta lúc ấy nghe được đều sợ hãi, ngươi lúc ấy thực dũng cảm cứ như vậy mà lao ra, nhìn thấy tên cũng sợ hãi sao? Lỡ như bắn trúng chỗ khác, vậy làm sao bây giờ?"


      Nghe vậy, biết tại sao, Vân Khanh bỗng nhiên nghĩ tới Ngự Phượng Đàn cũng từng hỏi qua nàng câu như vậy, lúc ấy cũng lo lắng như Tuyết Oánh, cũng vì nàng mà lo lắng. . . . . .


      Trong đầu nhớ nhớ lại, ra đôi mắt phượng hẹp dài của ngưởi kia, lúc nào cũng phát ra tia sáng kiêng nể gì. . . . . .


      ! Ngừng lại!


      Vân Khanh ở trong lòng quát, nàng thế nào lại vô duyên vô cớ nghĩ đến Ngự Phượng Đàn chứ, Tuyết Oánh là bằng hữu tốt nhất của nàng, Ngự Phượng Đàn chẳng qua chỉ là vị khách qua đường trong cuộc đời nàng, nhiều lắm là người hợp tác hành động, thể so sánh với nhau được.


      "Lúc ấy cũng nghĩ được nhiều như vậy, cứ thế nào nháo người qua cản tên thôi." Mắt thấy sắc mặt An Tuyết Oánh tốt hơn chút nào, đôi mắt ngấn nước nhìn mình tràn đầy trách cứ, Vân Khanh liền nở nụ cười nịnh nọt, "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, nếu bệ hạ bị thích khách bắn trúng, ta đây cũng thực phiền toái nha."


      Nghe nàng như vậy, trách cứ trong mắt của An Tuyết Oánh, lại bị che phủ bởi đau tiếc cùng cảm kích, trước khi đến đây, nàng nghe An phu nhân , chuyến Nam Tuần lần này của bệ hạ, vốn dĩ là chuyện rất có lợi cho con đường làm quan của hai cha con, nếu tiếp giá có công, như vậy chuyện cha xin được điều nhiệm đến kinh thành cũng càng thêm thuận lợi, ai ngờ trong ngày ‘Thưởng đăng’ kia lại xuất việc ngoài ý muốn.


      Thích khách kia xen lẫn trong đám dân thường để ám sát Minh Đế, lúc ấy tất cả thị vệ cũng chưa kịp phản ứng, nếu phải Vân Khanh lao ra cản, mũi tên này chắc chắn bắn trúng người Minh Đế, đến lúc đó đừng là điều nhiệm kinh thành, chỉ sợ ngay cả việc bảo vệ cái đầu cũng là vấn đề khó khăn.


      Cho nên An Tri phủ mới có thể mang theo cả nhà đến cửa cảm tạ, dù sao Vân Khanh đỡ mũi tên này, xác vì An gia ngăn chặn vấn đề lớn.


      "Ai, cũng đúng, nhưng Vân Khanh ngươi cản mũi tên này, tương đương với việc cứu phụ thân ta mạng, sau khi ta nghe mẫu thân tầm quan trọng của việc này, mặt lại lo lắng thương thế của ngươi, mặt lại cảm thấy may mắn khi ngươi cản tên." An Tuyết Oánh xong đáy mắt liền mang theo áy náy, cẩn thận hỏi: "Vân Khanh, ta nghĩ như vậy, có phải là rất ích kỷ ?"


      Vân Khanh nhìn khuôn mặt nhắn của nàng tái nhợt , dáng vẻ bất an cắn môi dưới, cười : "Đây phải là ích kỷ, ngươi lo lắng cho ta, bởi vì ta là bằng hữu của ngươi, mà ngươi lo lắng An Tri phủ, là vì ông ấy là phụ thân ngươi."


      Con người nhiều lúc cũng đối mặt với loại tình huống này, bên là tình bạn, bên là tình thân, lựa chọn bên, đều làm cho bên khác rơi vào tình huống bi thảm, cho nên trở nên phi thường mâu thuẫn. Vân Khanh cho là An Tuyết Oánh nếu chỉ nghĩ đến việc Vân Khanh nên ngăn cản mũi tên là tốt, như vậy, An Tri phủ thân là phụ thân của An Tuyết Oánh, thấy rất thương tâm, dưới tình huống bình thường, người ngay cả cha mẹ cũng hiếu thuận, đối với người khác sao có thể vừa tốt vừa nhiệt tình?


      Cho nên nàng trách An Tuyết Oánh, huống chi đây chỉ là cách nghĩ trong lòng, nàng có gì phải so đo, nàng làm những chuyện này, vốn cũng phải vì An Tri phủ mà làm, mà là vì chính nàng, giúp An Tri phủ, cũng chỉ là hiệu quả phụ mà thôi.


      "Vân Khanh, ngươi tốt." An Tuyết Oánh cảm động kéo tay Vân Khanh, hơi có chút kích động, "Đúng rồi, phụ thân , ngươi cứu tánh mạng bệ hạ, nhất định có ban thưởng."

      "Nếu mà có, đương nhiên càng tốt rồi." Việc này cũng cần làm kiêu, Vân Khanh hi vọng nhất đúng là có phong thưởng, tốt nhất là thứ có tính thực dụng chút, kim ngân châu báu nàng lại có hứng thú.


      "Ngươi yên tâm được rồi đó, khẳng định có, phụ thân , ân cứu mạng, Thiên Tử cần phải báo, dù sao thiên hạ trăm triệu ánh mắt nhìn, nếu ban thưởng cho ngươi, về sau có còn ai dám xả thân liều mạng cứu Thiên Tử chứ, hơn nữa, phụ thân , ông tận lực ban thưởng cho Thẩm gia nữa." An Tuyết Oánh đáy mắt lóe ra hào quang, xem ra tựa hồ còn hưng phấn hơn so với Vân Khanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :