CHƯƠNG 7
EDIT & BETA : HẰNG DẠ
Đại khái sau khi bắt đầu học đại học mọi người quên việc đãi ngộ tân sinh viên bằng party. Trường tôi xưa này đều làm như vậy.
Đối với tôi mà , lần đón tiếp tân sinh viên này là hoạt động khác thường.
Hồ Quả Nhi trình diễn điệu nhảy, muốn tôi cùng Đào Hảo còn có Kim Đồng Đồng kết hợp với ấy làm thành đội.
Tôi ra sao cả, hơn nữa , có đứa con nào thích khiêu vũ. Nhất thời nghĩ đến có thể biểu diễn ở sân khấu lớn như vậy, mình lại là tân sinh viên, tâm hư vinh của tôi liền tăng vọt đến đỉnh điểm.
Trong phòng ngủ trừ bỏ Đào Hảo toàn bộ đều đáp ứng rồi, xác định. Riêng Đào Hảo này tuyệt đối đáp ứng.
Hồ Quả Nhi nghĩ Đào Hảo là nhằm vào mình, cắn môi lời nào. Kỳ đôi khi Đào Hảo là như vậy, do Hồ Quả Nhi chưa hiểu ấy, luôn bị Đào Hảo khi có khi vô cùng lạnh lùng hù dọa .
Tôi đẩy người Đào Hảo, quay sang Hồ Quả Nhi : “Đào Hảo chưa bao giờ khiêu vũ. Lúc này đừng kêu ấy.”
Hồ Quả Nhi thở dài nhõm. Tôi xoay người cười thầm, toàn bộ mọi người trong phòng ngủ chỉ cúi đầu mà dám tỏ ra vui vẻ.
Đào Hảo của tôi, luôn mạnh mẽ như thế.
Bởi vì số lượng quá ít, Hồ Quả Nhi có điểm buồn bực vui, cuối cùng Kim Đồng Đồng qua vỗ bả vai của : “Để mình kêu Đỗ Bân giúp bạn tìm vài người nhé.”
Hồ Quả Nhi có điểm xác định hỏi: “ ấy quen biết nhiều sinh viên năm nhất lắm sao?”
“ ấy là tổ trưởng ban tổ chức, kêu vài người đến...... Đại khái thành vấn đề.”
Tôi cùng Đào Hảo trao ánh mắt nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ gì giống nhau. Chỉ cảm thấy Kim Đồng Đồng này đúng là khiêm tốn, bạn trai là tổ trường ban tổ chức, chưa từng thấy khoe khoang ai. Khó thấy khó thấy!
Hồ Quả Nhi tâm tính như trẻ , nghe được Kim Đồng Đồng như vậy, mới thở dài nhõm hơi.
Tuy rằng Đào Hảo tham gia vũ đạo, nhưng lại chạy tới tham gia biểu diễn kịch câm. Vì thế hai người chúng tôi vừa mới nhập học, tận hưởng được vài ngày thanh nhàn liền sau đó tối mặt tối mày tập luyện.
Thời tiết siêu nóng, tập luyện khiêu vũ truyền thống, hoạt động mỗi thắt lưng và cái mông, xoay toàn bộ thân mình đều rất khó chịu. Hơn nữa thời gian tập luyện trường rất ít, chúng tôi còn muốn tham gia các tiết mục khác. Duy nhất còn có cái vũ đạo, là múa bụng. Kỳ coi như là điệu truyền thống của dân tộc , có vài sinh viên dùng ánh mắt chê bai nhìn chúng tôi, có lần Hồ Quả Nhi ngồi trong phòng ngủ khóc lớn hồi, tôi biết sao lại thế này, chỉ có thể lại lấy khắn tay lau nước mắt cho ấy, chờ đợi tiểu nha đầu này nín khóc lại, Đào Hảo luyện xong ngôn ngữ của người câm điếc trở về nhìn thấy bộ dạng của Hồ Quả Nhi.
mấy câu liền biết tại sao.
Nguyên lai còn phải cái điệu múa bụng kia, mà Hồ Quả Nhi sao chép động tác của bọn họ.
Hồ Quả Nhi bên nức nở vừa : “Vũ đạo này...... Là năm đó tôi tự biên đạo để thi nghệ thuật, làm sao lại sao chép của họ được!”
Tôi khỏi cười khổ, đứa này cũng quá để ý lời của người khác rồi. Bất quá chính là những đứa con rãnh rỗi sinh nông nỗi, đáng quan tâm đến.
Đào Hảo cau mày, đem quần áo vứt bàn: “Ai khi dễ người như vậy?”
Tôi vừa thấy, bên này nước mắt nước mũi còn chưa khô hết, bên kia đại sư tỷ tính tình bực tức nối lên.
Đào Hảo vứt mạnh quần áo làm Quả Nhi hoảng sợ, ngay cả khóc cũng quên. Lo sợ bất an nhìn Đào Hảo, ràng là bị Đào Hảo hù dọa rồi.
Tôi vỗ vỗ ấy, quay sang nhìn Kim Đồng Đồng nhan sắc thiên sứ. Kim Đồng Đồng tới cúi đầu an ủi Hồ Quả Nhi. Tôi đến Đào Hảo, đưa lưng về phía Hồ Quả Nhi, giọng : “Chỉ là những chuyện nhặt, bà làm ra thái độ kia làm chi vậy!”
Đào Hảo cau mày: “Hô...... Tập luyện trong thời tiết nóng bức, tâm tình vốn khó chịu. Bữa này lại nghe đến chuyện này, như thế nào lại khi dễ người khác!”
“Thôi, được rồi được rồi. Bà bớt giận , làm gì mà nổi nóng như vậy.”
Đào Hảo đại khái cũng hiểu được chính mình hơi quá lố, giật giật môi, có gì nữa.
Trầm mặc lâu sau Hồ Quả Nhi sợ hãi hỏi bên người Kim Đồng Đồng: “Bà có thể với Đỗ Bân xem, chúng ta có thể đổi phòng tập luyện được ?”
Kim Đồng Đồng mặt lộ vẻ khó xử, trần trừ lâu sau, mới hơi hơi gật gật đầu: “Để mình thử xem.”
“ ấy phải trong ban tổ chức sao?” Đào Hảo nhìn Kim Đồng Đồng : “Tổ trưởng ban tổ chức, điểm này còn vấn đề gì sao?”
Kim Đồng Đồng nhìn Đào Hảo, lại cúi đầu “Ừ” tiếng.
Thái độ như vậy xác thực làm cho người ta phản cảm, tôi xem Đào Hảo vừa mới buông ra mày lại nhíu lại, chạy nhanh lôi kéo : “Ai ai, luyện nguyên ngày tôi sắp chết đói rồi. ra ngoài ăn cơm , ăn chút .”
Thời gian dài như vậy, Đào Hảo khẳng định liếc mắt cái liền xem thấu động cơ của tôi.
Quả nhiên, ấy nháy mắt với tôi chút. Bất động làm cho tôi phải nháy mắt cái, tôi dùng ánh mắt cầu xin . cũng lên tiếng, mặc áo khoác.
Hồ Quả Nhi đại khái cũng hiểu được mọi thứ bình thường, thử tính câu: “Đào Hảo, về nhớ mua dùm mình lon coca nhé?”
Đào Hảo gật gật đầu.
Hồ Quả Nhi biết Đào Hảo tâm trạng thoải mái, đại khái cảm thấy chưa nguôi giận, nhưng tôi biết. Ngôn ngữ sắc bén lại tỏ vẻ trầm mặc, chắc chắn là thỏa hiệp thành công.
Ra phòng ngủ hồi, Đào Hảo vẫn còn có điểm buồn bực vui, tôi đẩy cánh tay : “Hắc, còn buồn bực sao?”
Đào Hảo vươn tay đến ngăn trở ánh nắng: “Cũng buồn bực, như thế nào lại để tâm đến những kẻ dở hơi như vậy. Gọi là chạm mặt, này gọi là có duyên.”
“Thôi , thế giới này muốn ai chả có, bà luôn luôn mạnh mẽ, tại liền buồn bực ? Đào Hảo, hôm nay giống bà tí nào.”
Tôi biết bây giờ Đào Hảo kiểu gì, quả nhiên, đúng như những gì tôi , cười cười: “ cũng đúng, buồn bực con khỉ mốc, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình.”
“Mặc kệ . Ăn cơm thôi.”
“Ừ. Tớ muốn ăn thịt.”
Tôi khinh bỉ nhìn nhìn : “ bàn cãi.”
“Tôi cần quan tâm sao. Mấy người giống như nhau, toàn những kẻ bệnh hoạn.”
Tuy rằng tôi bị Đào Hảo chỉ trích mình, nhưng lòng tôi được thở phào nhõm. Nha đầu ấy như vậy, ra tâm tình nó cực kì tốt.
tốn nhiều thời gian, chúng tôi liền thay đổi địa điểm. Kim Đồng Đồng cũng gì cũng chả biết có phải Đỗ Bân cầu hay , nhưng theo tôi nghĩ chắc chắn là . Bằng trưởng ban tổ chức chương trình này có vấn đề, dành cho chúng tôi phòng tập luyện riêng.
Đội múa tổng cộng mười người. Tuy rằng trong phòng chỉ có mỗi nhóm tụi tôi tập, nhưng vẫn cảm thấy bức bối trong người. Đúng lúc Đỗ Bân lại mang khăn lạnh đến, tôi thề tôi cảm thấy đúng là thần tiên từ trời rớt xuống.
ấy mở bao khăn lạnh ra rồi : “Mọi người uống cái gì, tôi lấy cho.”
Tôi thiếu điều muốn quỳ lạy : “Đỗ học trưởng...... bảo tôi muốn thể lòng cảm kích như thế nào đây? bảo tôi hình dung con người vĩ đại của như thế nào đây?”
quả nhiên biết tôi như thế nào lại sùng bái đến như vậy, ngượng ngùng cười cười: “Các em mỗi ngày vất vả như vậy, vì cũng là do phân công nên mọi người mới bận đến tối như vậy, chúng em đều là thành viên năm nhất nên cần phải năng nổ nhiều hơn.”
Tôi thích cái tính khiêm tốn của ấy, thuận tay cầm chai coca cola ưa thích uống hơi.
nhìn nhìn xung quanh, tôi tưởng tìm Kim Đồng Đồng, nhưng nhìn vòng sau lại hỏi tôi: “Sao bạn thân của em lại ở đây?”
“À, bạn Đào Hảo...... ấy chạy tới nhóm kịch câm tập rồi.”
gật gật đầu: “Tập cho tiết mục kia.”
ấy là trong ban tổ chức, tôi nghĩ đại khái tiết mục này biết rồi.
Kim Đồng Đồng từ bên phía đại sảnh đến, trán còn có vài giọt mồ hôi, nhưng là tôi lại cảm thấy đây lại là cảnh vui. Luôn luôn tạo ra loại khí chất mỏng manh, khiến người đối diện có thể nhàng đem ôm vào trong lòng.
Đỗ Bân đưa cho chai nước khoáng.
cau mày: “ Em muốn uống nước ngọt...... phải em nhắn tin cho rồi sao.”
Đỗ Bân muốn được từ chối, thoáng có chút mất hứng: “ có, chỉ có loại này thôi.”
Kim Đồng Đồng nghe xong lời này mặt có điểm nhịn được, cúi đầu cắn môi lời nào.
Đôi tình nhân lúc này giận dỗi, có điểm được tự nhiên. Vì thế nên lấy chai coca từ trong tay ra nhét vào tay Kim Đồng Đồng: “Này này, tôi và Đào Hảo giờ giảm béo, nên thể uống. Hồi nãy nếu có Đào Hảo đứng sau lưng tôi, có chín cái mạng cũng dám.”
nhìn lon coca tay, cử ngượng ngùng : “Mình......”
Tôi biết trong lời của , giờ có mâu thuẫn với Đỗ Bân, kỳ phải nhằm vào tôi, tôi nhìn cười cười: “Cho cậu đó, uống ngon miệng nha.”
Kim Đồng Đồng cầm lấy, : “Cám ơn”.
Cảm thấy xa lạ, nhưng ra tính tình của trước giờ là như vậy.
Tôi làm bộ nhìn Hồ Quả Nhi, sau đó đột nhiên : “Ờ ha, động tác xoay vừa rồi của cậu xoay thế nào vậy, nha đầu kia...... Tôi muốn hỏi chút.”
Sau đó hai người thế nào tôi cũng để ý, chính là ngay buổi tối hôm đó Kim Đồng Đồng ràng có điểm buồn bực vui. Đào Hảo dùng ánh mắt hỏi tôi làm sao vậy, tôi dùng miệng hình khoa tay múa chân cái “Đỗ Bân”.
Đào Hảo gật gật đầu.
Ai, đều do tôi nếu lúc đó xớn xác lấy uống, lại nghĩ gì. Cảm thấy hết thẩy bạn bè trai, nếu xảy ra chuyện gì cũng phải trân trọng. Hơn nữa cũng cho rằng này thế gian có người có thể cự tuyệt Kim Đồng Đồng xinh đẹp như thế.
Cũng biết tôi có phải là suy nghĩ quá đơn giản hay , Đỗ Bân vẫn là người bình thường.
Đại khái đều có, cái gọi là tại tại em, tại cả hai bên.
Hết chương 7