1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 55
      Edit: Song Ngư



      Vệ Cung Huyền cẩn thận nhìn vẻ mặt Nguyễn Mộng, mặc dù biết vẫn luôn muốn đứa bé, nhưng khi có đứa bé, còn sợ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhắn của nhàng cưng nựng: "Đúng, chúng ta có con rồi em." Tròng mắt đen từ đầu chí cuối cũng nhìn chằm chằm lấy Nguyễn Mộng, chú ý từng thời khắc biến hóa mặt .

      Nguyễn Mộng vừa muốn khóc vừa muốn cười, vui sướng mãnh liệt, sờ sờ bụng của mình, khuôn mặt nhắn rối rắm thành loại vẻ mặt kỳ quái: "Em có con rồi, em có con rồi!" Con trai của trở lại, con trai trở lại rồi! Lần này nhất định bảo vệ con tốt, đem những gì tốt nhất trái đất này cho con, để cho con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất, bao giờ để cho con của ràng có mẹ nhưng mà lại như là nhi nữa, bao giờ nữa...... Nhớ tới kiếp trước, lúc con trai ngơ ngác nhìn thi thể của mình, trong mắt lại lộ ra tuyệt vọng cùng thương tâm, Nguyễn Mộng liền muốn giết mình.

      "Ngoan, đừng kích động như vậy, đói bụng chưa? Ăn ít đồ trước, nhé?" xong liền vào bếp bưng tới tác phẩm đầu tay của mình cơm trứng chiên, còn rất thân thiết kèm theo cái muỗng .

      Nguyễn Mộng có chút kinh ngạc: "Là làm sao?"

      "Đó là đương nhiên, ông xã em là ai nào, món này còn làm khó được sao." Chẳng qua món đậu hũ hạnh nhân có độ khó hơn...... Nhưng mà có lòng tin chỉ cần cho thêm nhiều chút thời gian, nhất ̣nh làm được.

      Còn rất có tự tin...... Nguyễn Mộng cười cầm thìa lên, múc miếng để vào trong miệng, mùi vị tính là lá quá ngon, nhưng vẫn là tệ, hơn nữa mới vừa chỉ uống chút cháo, tại lại có chút đói bụng. Vệ Cung Huyền đưa ly nước chanh đến , chua chua ngọt ngọt khiến Nguyễn Mộng lại muốn ăn thêm, Vệ Cung Huyền nhìn ăn vui vẻ, cũng cười. Nhưng Nguyễn Mộng cũng có ăn nhiều, trong chén còn hơn phân nữa thì ăn tiếp, Vệ Cung Huyền cũng ép ăn, tự mình múc vài miếng ,thanh toán xong phần cơm còn lại, sau đó kín đáo đưa cho Nguyễn Mộng ly sữa tươi —— ly vừa rồi Nguyễn Mộng uống hai cái tới, hết.

      Nhìn bưng lên cái chén rửa lưu loát, Nguyễn Mộng lộ ra nụ cười . Vệ Cung Huyền lơ đãng quay đầu lại lúc thấy cười, gương mặt nho tựa bánh bao, ngũ quan tinh xảo này, đây là vợ của đó…

      Nguyễn Mộng bưng lấy sữa tươi ly ngồi ở ghế sa lon, trong phòng rất ấm áp, nhưng sữa nóng xuống bụng cũng thoải mái. trầm tư, mình lại hề chú ý trễ kinh hơn tháng, lúc ấy còn tưởng rằng là mình tâm tình tốt, dẫn đến kinh nguyệt đều, nào nghĩ mình mang thai. Nguyễn Mộng nghĩ kiếp trước khi biết mình mang thai, hề cao hứng chỉ khổ đợi đến lúc Vệ Cung Huyền tan việc liền cho biết tin tức tốt, lúc ấy cũng rất cao hứng, nhưng sau đó, từ từ, đem cao hứng của tiêu xài hết. Cảm giác thương , thể cho tình muốn, trong lòng khó chịu, ra Vệ Cung Huyền trước đây cũng chưa từng thay đổi? Kiếp trước cũng muốn sống vui vẻ với mình cả đời, nhưng do mình hiểu, luôn luôn muốn mình, lòng tham của lại càng ngày càng quá mức, mới đưa đến bi kịch kết quả này.

      Con trai...... Đứa nhỏ từ bé trắng trẻo mập mạp đáng rốt cuộc muốn trở về rồi. Lần này bao giờ để cho khuôn mặt nhắn của con dính vào nước mắt nữa, càng để cho con mất tình thương của mẹ. cùng con, dạy con chuyện cùng những bước chập chững với con, tự tay cầm tay dạy con viết chữ học, nuôi con lớn, để cho mặt con tràn đầy nụ cười.

      Nguyễn Mộng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, Vệ Cung Huyền bưng thành phẩm ra cũng có chú ý đến. Cho đến khimột khối đậu hũ đưa đến bên môi mới định thần lại, nhìn bề ngoài trước mắt coi như tệ, Nguyễn Mộng kinh ngạc mở to mắt, nhìn về người đứng trước mặt, gương mặt che giấu được vẻ mong chờ của đại thần: "... Cái này, cũng là làm sao?" Nhìn thấy người đàn ông rất tự hào gật đầu, nuốt nước miếng, hé miệng. Đậu hũ hạnh nhân vừa vào miệng, Nguyễn Mộng liền ăn ra nhận ra đậu hũ già rồi, mất vị trơn mềm, vị ngọt cũng đều đều, hơn nữa hạnh nhân có chút đắng.

      "Như thế nào? Mùi vị thế nào?"

      Ánh mắt của là quá mức mong đợi, Nguyễn Mộng làm gì có chuyện dá, lên tiếng chê bai, lập tức cười : "Mùi vị rất ngon."

      Vệ Cung Huyền vừa nghe cũng biết dối, dầu gì hai người cũng lòng ở bên nhau qua gần năm nay, nếu là nhìn ra dối là tên ngốc rồi. vợ nhỏ vừa trái lương tâm, lời ánh mắt cũng dám nhìn , hơn nữa còn thói quen mấp máy miệng. Nhưng cũng gì, biết vợ của mình là nỡ đánh tan hy vọng của mình, lập tức ôm Nguyễn Mộng hung hăng hôn cái, đầu lưới luồn vào bên trong cái miệng của , mút lấy hơi thở ngọt ngào còn thơm mùi sữa tươi của , mãi đến khi đem Nguyễn Mộng hôn thở hồng hộc mới dừng lại: "Vợ ... rất muốn em."

      Nguyễn Mộng vừa nghe, đỏ mặt, đẩy đẩy : " đâu vậy, em tại có đứa bé, thể, thể vận động kịch liệt......"

      Đúng vậy, bác sĩ cũng như vậy, nhưng nếm đến mùi vị của , lại phải bắt cấm dục, hình như quá mất nhân tính rồi

      A...... Mau mau qua ba tháng , nếu chồng em chết đó." rời môi , cúi đầu thở gấp.

      Vì bảo đảm an toàn của mình, Nguyễn Mộng lựa chọn đem Vệ Cung Huyền đẩy xa xa, mặc dù thích cưng chiều, ôm mình, nhưng là so với con trai, đây tất cả đều là mây trôi. Vì tốt cho con trai, trong lúc mang thai... Đại thần tốt nhất vẫn là nên tự mình giải quyết , dù sao mười ngón tay vạn năng......

      Nào biết Vệ Cung Huyền vừa nghe đề nghị của , nhất thời đổi sắc mặt. “Vợ ah, cũng thương con gái của mình mà, nhưng thế cũng nên để nghẹn đến chết chứ?” thương sao? Vì sao cảm giác địa vị của mình ở nơi này, từ sau khi đứa bé xuất ngắn ngủn mấy giờ liền giảm xuống cấp tốc đến thế?

      Con ? Nguyễn Mộng rất muốn với , là sai rồi, nghi ngờ chính là con trai, rất chắc chắn đó."Làm sao biết là con ?"

      minh thần võ như Vệ đại thần hiếm khi đùa bỡn như đứa trẻ: "Bởi vì muốn con ." Cũng như bánh bao nhỏ đáng , cười lên mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, mặt mỏng như bánh bao có thể nhéo ra nước, lại ngọt lại vừa mềm, đem hai mẹ con cưng chiều đến tận trời.

      "Vậy...... Ngộ nhỡ là con trai thì sao?" Nguyễn Mộng có chút lo lắng, đây vẫn là lần đầu tiên mới biết Vệ Cung Huyền thích con , lẽ đây chính là nguyên nhân mà gần gũi với mình ở kiếp trước?

      Con trai...... Vệ Cung Huyền cự tuyệt suy nghĩ cái vấn đề này, muốn cùng người phụ nữ mình có đứa con nhỏ ngoan hiền, tuyệt đối muốn con trai nghịch ngợm gây .", nhất định là con ."

      Nguyễn Mộng ho khan vài tiếng, tiếp nữa, nghĩ, tốt nhất đừng nên kích thích bạn đại thần.

      Tốt nhất là nên ngủ một chút, bởi vì mang thai nên Nguyễn Mộng rất muốn ngủ. ngáp cái, mềm nhũn dựa vào trong ngực Vệ Cung Huyền, lầu bầu tiếng: " Huyền à, em muốn xem phim hoạt hình."

      Nguyễn Mộng xin gì được nấy, Vệ Cung Huyền vội vàng ôm lấy , cầm điều khiển ti vi, tìm phim thiếu nhi, ti vi mở phim Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang, Nguyễn Mộng vừa xem vừa cười, thích Hôi Thái Lang, , cảm thấy nếu là gả trượng phu như vậy cũng coi là uổng cuộc đời này rồi. Chỉ là Vệ Cung Huyền cùng Hôi Thái Lang hoàn toàn giống nhau, hơn nữa mình cũng phải Hồng Thái Lang (*).

      (*) mấy loại phim hoạt hình này mình thua, bạn nào biết cmt lại mình sửa

      Nương theo câu‘tôi nhất định trở lại’, Nguyễn Mộng cũng chìm vào mộng đẹp, Vệ Cung Huyền thích những phim hoạt hình ngây thơ, chỉ lo đưa mắt nhìn dung nhan yên tĩnh ngủ trong ngực. Thấy Nhuyễn của ngủ say, nhìn đồng hồ, rạng sáng rồi, ngày nay là giày vò quá mức, cũng tắt ti vi, ôm vợ của mình lên, liền về hướng phòng ngủ.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Vệ Cung Huyền lúc trước biết Nguyễn Mộng có chứng sợ máy bay, cho đến khi máy bay cất cánh, mới chú ý tới sắc mặt của Nguyễn Mộng có chút tái nhợt, hỏi , lại có việc gì, sau đó dưới sự uy hiếp và dỗ dành của thì mới nhỏ giọng khai thật, nghe xong, nhất thời sắc mặt của Vệ Cung Huyền liền thay đổi rất khó coi, Nguyễn Mộng bị hù dọa, vội vàng vừa xin lỗi vừa bảo đảm về sau tuyệt tái phạm, Vệ Cung Huyền mới miễn cưỡng buông tha cho , ôm dỗ ngủ, cũng may hai thành phố cách nhau xa, Nguyễn ngủ mơ có chừng ba giờ, vừa mở mắt, cũng vừa lúc máy bay hạ xuống.

      Bọn họ mang hành lý nhiều lắm, đồ Nguyễn Mộng vốn là có sẵn trong nhà, Vệ Cung Huyền cũng chỉ là mang theo chút vật phẩm tùy thân, thiếu cái gì có thể mua, cho nên cũng cần lấy hành lý, ôm vợ ra ̉ng, vừa xuống máy bay, Nguyễn Mộng tinh mắt liền nhìn thấy ba mẹ ở trong đám người giơ bảng đón người.

      Gặp lại cha mẹ, Nguyễn Mộng mới biết mình nhớ họ biết bao nhiêu, kiếp trước khiến ba mẹ hoàn toàn mất mặt, cho dù là thời điểm giận nghiện thuốc cùng lạm giao cũng chưa từng bỏ rơi , thủy chung muốn đem con của bọn họ cứu trở về, bọn họ vẫn chưa tới sáu mươi tuổi nhưng tóc nhìn già hơn thế, cuối cùng còn để cho bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh...... Nguyễn Mộng vừa nhìn thấy bọn họ, nước mắt liền rớt xuống. Vệ Cung Huyền sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy vai của dịu dàng dụ dỗ, cho là phụ nữ có thai thường gặp tâm tình ổn định, nào biết Nguyễn Mộng nghĩ là cái gì chứ?

      Mẹ Nguyễn vừa thấy Nguyễn Mộng khóc, nhất thời liền vọt tới, cầm tay của ngừng an ủi.

      Nguyễn Mộng đau xót trong lòng, dù là dáng vẻ của mình thay đổi trăm ngàn lần, cho dù mình mập mạp xấu xí như ngày trước, hay là mỹ lệ tinh xảo của tại, cha mẹ vĩnh viễn thương , liếc nhìn một cái đều có thể nhận ra . Ba Nguyễn sờ sờ đầu của , cười cười với Vệ Cung Huyền. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ông cũng hề có hảo cảm đối với cái người cưới con bảo bối của mình, Nguyễn Mộng vừa bắt đầu muốn chết muốn sống phải Vệ Cung Huyền thì gả, ông cũng là người phản đối mãnh liệt nhất, đàn ông luôn có thể nhìn ra lòng của đàn ông, Vệ Cung Huyền thương con ông, ông biết từ lâu, nhưng con thích, nhất định gả, ông còn có biện pháp gì. Vệ Cung Huyền cũng là lần đầu tiên lòng mà đem đôi vợ chồng này làm ba mẹ, trước kia bọn họ đối với chỉ là ân sư mà thôi, nhưng kể từ Nguyễn Mộng thiết kế mình, liền chưa từng thấy qua hai vị giáo viên già này.

      "Mẹ đừng khóc, con rất nhớ nmẹa." Nguyễn Mộng ôm choàng lấy mẹ, đôi mắt to chớp chớp ngừng, mẹ Nguyễn thấy bộ dáng này của , đau lòng chịu nổi, "Bảo bối ngoan, tại sao lâu như thế cũng gọi điện thoại cho mẹ? biết mẹ rất nhớ thương con sao?"

      Nguyễn Mộng đau xót trong lòng, làm sao nớ mẹ chứ, chỉ là dám gặp bọn họ!"Mẹ......"

      "Ngoan, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, về nhà, hôm nay mẹ mua rất nhiều món ăn, cũng thể bạc đãi cháu ngoại cùng con bảo bối của mẹ." Mẹ Nguyễn dù sao cũng là giáo sư đại học, rất nhanh liền thu lại xusv động, sờ sờ khuôn mặt nhắn Nguyễn Mộng, dịu dàng .

      "Ba......" Nguyễn Mộng rất nhanh thoát khỏi vòng tay của Vệ Cung Huyền, chạy đến cọ xát trong ngực cha mình."Ba, con rất nhớ ba, ba có thể làm kẹo đường cho con có được hay ?"

      Đừng thấy mặt ba Nguyễn nghiêm túc, ra đối với vợ con thì gì nghe nấy, lập tức gật đầu: "Ngoan, bảo bối ngoan muốn ăn gì ba làm ngay. ." xong trợn mắt nhìn Vệ Cung Huyền cái, bảo bối ngoan của ông sao

      lại gầy nhiều như vậy? Nhất định là tên nhóc chết tiệt này đối xử tốt với con ông đây mà!

      Người ta thường hay cha thương con nhất, lời này cũng phải là có đạo lý, Vệ Cung Huyền bị trừng mắt nhưng giải thích được, hiểu vì sao ân sư thấy mình lại như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy, nhưng nhìn nhìn đôi tay bà xã cũng bị người đó cầm lấy, trong lòng khó chịu, nhưng lại nói thêm câu nào, chỉ có thể buồn bực theo phía sau.

      Nhà họ Nguyễn mặc dù như có gia nghiệp bề thế như nhà họ Vệ, nhưng cũng coi như là có chút tư sản, hơn nữa mẹ Nguyễn đối với phương diện cổ phiếu này xem như là một cao thủ, mặc dù chỉ là chỉ chơi một ít, nhưng mấy mươi năm qua cũng có để dành được kha khá, kiếp trước bọn họ đem số tiền kia cũng giúp Nguyễn Mộng cai nghiện, nhưng có kết quả, thể nào cai nghiện thành công.

      Kiếp này, Nguyễn Mộng thề, bao giờ để cha mẹ đau lòng vì mình nữa.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky11 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 57
      Edit: Song Ngư

      beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Nguyễn Mộng cười, ngoan ngoãn gật đầu, Ba Nguyễn nhìn con bảo bối là càng nhìn càng thương, bảo bối ngoan nhà ông làm sao lại khiến người người thương chứ? Chớp mắt cái nhìn thấy Vệ Cung Huyền ganh tỵ, hừ tiếng, như đứa trẻ bị người ta đoạt mất đồ chơi.

      Mẹ Nguyễn bất đắc dĩ mà lắc đầu, " , chìa khóa xe ba con đặt ở khay trà trong phòng khách, lái xe cẩn thận, Cung Huyền."

      Nghe lời mẹ vợ dặn dò, Vệ Cung Huyền lập tức gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm , con cẩn thận."

      Ba Nguyễn vẫn đắm chìm trong cái hôn của con gái, ngọt ngào gì bằng, ngay cả tốc độ xắt sợi khoai tây cũng mau rất nhiều.

      Hai người ra cửa, Nguyễn Mộng dĩ nhiên cầm ví tiền của baba, cầm trở về nhất định bị mắng, dù sao cầm cũng nhất định dùng .

      Kết quả mới vừa lên xe, dây nịt an toàn còn chưa kịp gài, Vệ Cung Huyền liền oán niệm nhích sát lại: "Bảo bối ngoan, nhanh lên chút hôn một cái nào."

      Nguyễn Mộng liếc mắt xem thường, làm chi cũng học ba mẹ gọi bảo bối ngoan?"Hôn cái gì? mua đồ nhanh lên chút, còn về nhà ăn cơm nữa."

      Vệ Cung Huyền bất mãn: "Hôn nhanh lên chút , mới vừa rồi em cũng hôn ba mà." Đây chính là tự ái của người đàn ông.

      Bất đắc dĩ, Nguyễn Mộng thể làm gì khác hơn tặng một nụ hôn chuồn chuồn lướt, Vệ Cung Huyền lúc này mới thỏa mãn, gài dây an toàn cho , liền ngồi vào ghế trước lái , Nguyễn Mộng cũng thói quen ngồi ghế sau, lập tức liền lấy điện thoại di động ra chơi trò Angry bird. ra là giỏi chơi trò chơi, cửa thứ nhất cũng tốn nửa giờ mới qua, cả dọc đường đều nghe tiếng chim kêu thảm thiết ngừng vang lên, nhưng cho đến khi Vệ tổng dừng xe, Nguyễn Mộng cũng thể qua màn ba. Cuối cùng vẫn là đại thần xem thấy vừa mắt, cầm bàn tay bé của , tự tay dạy , phút đồng hồ sau, cửa thứ năm tuyên cáo thông qua. Nguyễn Mộng trợn tròn mắt, nhìn Vệ Cung Huyền, hừ tiếng, đưa di động trở về trong túi, đánh chết thừa nhận ra là mình ghen tỵ.

      Xe dừng ở khu nhà lớn chính là siêu thị, lúc Nguyễn Mộng còn ở trung học đệ nhất đã có, nhưng lúc đó có quy mô lớn thế này, tại có lẽ là bởi vì đến gần Đại Học Thành, lại muốn cùng Walmart Gia Nhạc Phúc Hoa Liên... cạnh tranh, trang hoàng phục vụ mọi thứ đều tốt hơn.

      Bởi vì tức giận chuyện trò chơi chim , Nguyễn Mộng mọn để ý Vệ Cung Huyền, cũng rất bình tĩnh, nhưng vừa vào siêu thị, gặp nhiều người, liền nựng mặt của , vừa hôn vừa sờ, Nguyễn Mộng có biện pháp, sĩ diện, da mặt mỏng, chỉ có thể cầu xin tha thứ, Vệ Cung Huyền lúc này mới hài lòng, Nguyễn Mộng thề, tuyệt đối có hoa mắt, đại thần kia phía dưới mắt kiếng tuyệt đối đã hiện lên tia sáng lạ thường!

      Cũng chỉ biết lấn áp ...... thèm nói lời nào, Nguyễn Mộng tức giận chọn cây bàn chải đánh răng mới thả vào trong giỏ đồ, Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng , nhịn được lại ngứa tay tới nựng , Nguyễn Mộng nghĩ trước đây lâu mình ký kết điều ước mất chủ quyền—— cho tùy ý véo...... Nhất thời đau buồn, nhìn khu vực cá tươi sống vui vẻ, nhưng trong lòng tràn đầy oán niệm.

      "Bảo bối ngoan, bế em vào trong xe ngồi được ? Em lúc lâu rồi." Vệ Cung Huyền sờ sờ khuôn mặt nhắn của , Nguyễn Mộng theo tầm mắt của nhìn sang, nhất thời rét lạnh, phương hướng kia đại khái là người bạn 5 – 6 tuổi ngồi trong xe đẩy… mới cần!

      " cần, em có thể tự mình ."

      Vệ Cung Huyền bật cười: "Tốt, bảo bối ngoan muốn tự mình ."

      Nguyễn Mộng ngừng mấy phút đồng hồ, mới : " Huyền, đừng gọi em là bảo bối ngoan có được hay ?" Nghe là lạ.

      Vệ Cung Huyền mất hứng: "Tại sao?"

      "Là lạ...... Nghe rất quái lạ chứ sao." Gương mặt của Nguyễn Mộng được tự nhiên, " kêu em Tiểu Mộng là tốt nhất." Vừa ngán lại thích nghe, so với Nhuyễn hay bảo bối ngoan gì đó nghe đều có khí thế hơn.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky9 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 58
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]
      [​IMG]


      [​IMG]

      Nguyễn Mộng giựt giựt khóe miệng, đầu năm nay là cực phẩm bay đầy trời...... cái gì cũng đáng . Đem váy để xuống, muốn gây chuyện, bàn tay bé lại bị Vệ Cung Huyền cầm, thậm chí ngay cả xoay người liếc mắt nhìn kẻ muốn cùng giành quần áo là cái dạng gì cũng có, chỉ là nhàn nhạt : "Đem tất cả những món này gói lại, đưa đến XX đường 18 số là được." xong liền dắt Nguyễn Mộng , "Dẫn em xem quần áo bà bầu chút."

      phải là cuồng mua sắm ah...... nhưng đây là ý ông xã ah, còn có thể làm gì? Nguyễn Mộng có miệng khó trả lời, chỉ có thể ngoan ngoãn cho dắt , nhân viên bán hàng ngược lại rất là cao hứng, có một mối làm ăn lớn như vậy, dĩ nhiên vui vẻ, lập tức đáp tiếng, vẫn quên tán dương Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng đến cỡ nào xứng đôi: "Tiên sinh, bạn ngài xinh đẹp như vậy, những y phục này tuyệt đối thích hợp với ấy!"

      Vệ Cung Huyền nghe tán dương mở cờ trong bụng, nhịn được khẽ mỉm cười, nụ cười kia dịu dàng cực kỳ, nhưng vẫn quên cải chính: " ấy là bà xã tôi, phải bạn ."

      "Có ?" nhân viên rất có ánh mắt, nhanh nhẹn nói, " là nhìn ra, hai vị là quá trẻ tuổi! Chỉ là các ngươi xem ra rất xứng đôi a! Công ty chúng tôi có mặt hàng đồ đôi tầng bảy, hay hai vị đến đó nhìn thử xem ~~~~"

      thương trường đã nghe biết bao lời nịnh hót cùng khen tặng, nhưng lúc này Vệ đại thần cũng rất vui vẻ đáp: “Ừ”

      Nguyễn Mộng dở khóc dở cười,... Người đàn ông này chỉ vì một ít kỹ xảo lừa gạt này đã trở nên ngu ngốc rồi.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky11 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 59
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng




      Nào biết có người lại chắn trước mặt. Vệ Cung Huyền theo bản năng đem Nguyễn Mộng bảo hộ ở trong ngực, đôi mắt khẽ híp, từ cao nhìn xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt tuấn mỹ cùng khí thế mạnh mẽ làm người phụ nữ kia tự chủ được lui về phía sau mấy bước, hồi lâu, mới sợ hãi chỉ chỉ mới chiếc váy vừa để xuống y, thanh cũng phải bá đạo như trước nữa, mà là yếu ớt : "Cái đó...... Tiên sinh, tôi rất thích cái váy đó, xin hỏi có thể để lại cho tôi ? Tôi thấy mua nhiều món tốt hơn, tôi dạo lâu như vậy, coi trọng cũng chỉ có cái...... Có thể ?" Đôi lông mi giả gắn đôi mắt xinh đẹp quyến rũ ngừng chớp chớp.

      Nguyễn Mộng cảm giác người phụ nữ này có mấy phần quen mặt, còn định nghĩ xem là gặp ở đâu, nhưng cũng muốn nghĩ nhiều, chỉ vì —— rất thích ông xã mình bị người khác mơ ước, lập tức liền kéo kéo tay của Vệ Cung Huyền: "Chúng ta ."

      muốn, Vệ Cung Huyền dĩ nhiên phản đối, huống chi đối với , trừ Nguyễn Mộng ra, những người phụ nữ khác là có hứng thú, dĩ nhiên cũng để ý tới, lập tức dắt Nguyễn Mộng về hướng thang máy, người phụ nữ kia đứng tại chỗ, đầu tiên là sửng sốt chút, vừa định đuổi theo, cửa thang máy đã vừa vặn đóng.

      Vì vậy sau khi thông suốt, cuối cùng Nguyễn Mộng là hết ý kiến, bao giờ gì, theo mua, cho đến khi chính cũng cảm thấy muốn đem quần áo bà bầu mua hết, mới ho tiếng ngừng lại.

      Đến lúc mua đồ cho chính mình, Vệ Cung Huyền lại chỉ theo ánh mắt Nguyễn Mộng chọn mấy bộ, bởi vì cần làm, cho nên chọn đại đa số đều là áo sơ mi áo khoác..., nếu ngày nào đó có việc đặc biệt, lại mua tây trang sau, Vệ Cung Huyền trời sanh vóc người đã đẹp, mặc cái gì cũng đều rất hợp, Nguyễn Mộng cảm thấy ra căn bản phải mình có mắt thẩm mỹ, mà là do ai mặc mà thôi.

      Trong lúc đó, Ba Nguyễn lại gọi n cuộc điện thoại đến, thúc giục là cơm trưa cũng làm xong, bảo Nguyễn Mộng về nhà nhanh lên chút. Nguyễn Mộng có biện pháp, ba vẫn luôn rất thương , trước kia còn là con bé ú cũng luôn khẩn trương như vậy, luôn cảm giác bảo bối ngoan nhà mình chỗ nào cũng tốt, người ta như thế nào cũng bằng con mình, thích đều là do mắt họ tốt, Nguyễn Mộng cũng được rốt cuộc là tốt hay .

      đường về nhà, Vệ Cung Huyền để ý Nguyễn Mộng phản kháng, lại mua đống lớn búp bê rất đáng , tất cả đều những món mà những bé con thích. Lúc về đến nhà, ba Nguyễn nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền, bới móc người vốn là học trò cưng ngày xưa hôm nay lại là con rể, chỉ vào đống đồ trong phòng khách: "Tại sao cho bảo bối ngoan mua nhiều đồ như vậy?"

      Vệ Cung Huyền sửng sốt chút, cho là Ba Nguyễn là muốn chỉ trích lãng phí, vừa định giải thích, vị ba ba nào đó thương con đau đến tận xương tủy hừ lạnh tiếng: "Cậu đúng là chỉ biết mua như vậy thôi à. .” Chỉ chỉ bọc lớn quần áo trong bao, " Cậu có biết bảo bối ngoan dị ứng đối với sợi hoá học sợi tổng hợp hay , mà mua nhiều y phục làm từ sợi hoá học như vậy? !" Tiểu tử này quả nhiên là rắp tâm hại người, vội vàng đem con ngoan kéo qua."Ba sớm với con rồi, Vệ Cung Huyền thích hợp với bảo bối ngoan, nhưng con vẫn vâng lời ba, con xem, hắn đều cho mua con những y phục này, nếu như mà ba , con sẽ mặc những y phục này rồi bị dị ứng ah ——"
      Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy ba làm quá vấn đề, nào có dị ứng, chỉ là mặc sợi hoá học ửng đỏ một chút thôi, có việc gì, chỉ là sao đề tài lại đến Vệ Cung Huyền thích hợp với mình ? Mắt to nhìn về hướng mẹ, hi vọng mẹ có thể câu giúp ông xã nhà mình, ai biết mẹ cũng đồng ý, ràng cho thấy ba rất đúng.
      Khụ, bất kể Vệ Cung Huyền ở trong mắt người ngoài có bao nhiêu đẹp trai cùng ưu tú, có nhiều tiền bao nhiêu thì ở trong mắt cha mẹ Nguyễn gia, vẫn xứng với bảo bối ngoan nhà mình.

      "Ba ~~~~ những y phục kia là con thích..., Cung Huyền cản được con mới mua cho con, ba cảm thấy cũng rất đẹp sao?" Nguyễn Mộng rút ra một chiếc váy dài ướm ướm lên người, khuôn mặt tươi cười, đáng chịu được."Chẳng lẽ con mặc khó coi lắm sao?"

      Trước giây còn đối với mấy bộ quần áonày nghiêm nghị phê phán ba Nguyễn lập tức tươi cười tán dương: "Làm sao như thế, bảo bối ngoan của ba vốn rất có mắt thẩm mỹ mà, mấy bộ này đẹp ghê chưa, đến đây, để mẹ treo vào trong tủ quần áo giúp con, con còn thích bộ nào ? Nếu có chiều ba mua với con ~~~"
      Bộ dáng hiếu nữ như thế, Nguyễn Mộng quả cũng chỉ biết cười trừ.

      Mẹ Nguyễn cũng cười : “Trước để đồ qua một bên, tí nữa con mặc thử cho mẹ xem, bảo bối ngoan nhà mẹ xinh đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn sẽ xinh đẹp như người mẫu ah.”

      Nguyễn Mộng kiều vừa khoát tay cha mẹ, "Vâng ~ con đói quá, ăn cơm trước có được hay ?"

      Hiếu nữ đã lên tiếng, hai vợ chồng Nguyễn gia làm sao có thể phản đối? Đem bọn họ dụ dỗ ngồi vào bàn ăn, Nguyễn Mộng vội vàng lại lủi trở về, thừa dịp cha mẹ chia thức ăn, nhón chân lên, kéo ̉ Vệ Cung Huyền xuống, hôn cái vang: " xin lỗi, đừng để ý, bọn họ phải có ý trách ." xong, mắt to có chút khiếp đảm chớp chớp, trong lòng vẫn có chút có yên lòng, là sợ Vệ Cung Huyền tức giận. Nhìn dáng vẻ trầm, khỏi lo lắng.

      Ai biết mấy giây qua, Vệ Cung Huyền lại vươn tay ôm chặt , gương mặt tuấn tú chôn ở cổ , buồn buồn vui hỏi: "Dị ứng với sợi hoá học tổng hợp, tại sao với ?" là chồng , cũng đã kết hôn lâu như vậy mà giờ mới biết. trách được có lúc buổi tối thấy người có một vài chấm đỏ , ra là vì vậy......

      " có chuyện gì đâu..., chỉ là mấy vết nhỏ mà thôi, có chuyện gì đâu mà." Thấy có tức giận, Nguyễn Mộng mới thầm thở phào nhõm, ôm lấy hôn chụt cái."Ăn cơm trước có được hay ? kéo em dạo lâu như vậy, người ta muốn đói chết rồi nè."

      Khuôn mặt nhắn trắng noãn, tràn đầy sùng bái nhìn mình, Vệ Cung Huyền nhịn cười được, hôn hôn lên cánh môi của , "Được."

      Một bữa cơm tràn đầy mùi thuốc súng, Vệ Cung Huyền vừa phải đối phó với ánh mắt hình viên đạn của ba Nguyễn, vừa phải ứng phó với những câu nói đầy cạm bẫy, mẹ Nguyễn thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu, càng làm cho khó càng thêm khó. biết, đây là họ khảo nghiệm . Ai bảo kết hôn đã bốn năm rồi mà đây mới là lần đầu tiên đưa vợ về nhà. Ngẫm lại thái độ của mình đối với Nguyễn Mộng trước đây, Vệ Cung Huyền biết là mình sai quấy nên cũng dám hó hé gì về thái độ của cha mẹ mẹ vợ. chỉ mong họ sớm chấp nhận , tin tưởng có thể mang hạnh phúc đến cho bảo bối ngoan của họ vậy là có thể cám ơn trời đất. Những khó khăn, dày vò, khi dễ này thì có là gì, nguyện chấp nhận chỉ cần… Vợ sẽ mãi bên cạnh .

      Gắp cho Nguyễn Mộng mấy miếng cà rốt, lại đem cá đã lấy hết xương trong chén của mình đút cho ăn, Vệ Cung Huyền suốt buổi cơm cũng ăn gì nhiều, chủ yếu là phục vụ cho . Nguyễn Mộng cũng len lén khi ba ba để ý gắp cho ông xã một khối thịt, sau đó lại cười ngọt ngào gắp thức ăn cho ba mẹ, tự cho là việc mình làm quỷ thần hay. nào biết, thật ra hành động quan tâm của đã lọt vào tầm mắt của cha mẹ Nguyễn gia hết rồi. Ba Nguyễn thấy con gái chăm sóc người đàn ông khác thì rất tức giận, nhưng nhận được cái trừng mắt của mẹ Nguyễn nên chỉ đành ngồi im trơ mắt nhìn. Ông đường đường là một giáo sư đại học, sợ trời sợ đất, chỉ sợ con gái khóc cùng bà xã giận…. Đời này ông bại trong tay hai mẹ con họ ah.

      Sau khi cơm nước xong, đại thần xung phong nhận việc muốn rửa chén, Nguyễn Mộng chút cũng lo lắng, tại, làm những chuyện này rất lợi hại, hoàn toàn cần giúp, ngược lại mẹ Nguyễn có chút lo lắng: "Bảo bối ngoan, Cung Huyền biết rửa chén à?"

      "Ừ." cắn quả táo chua chua ngọt ngọt."Trong nhà, cơm đều là ấy làm, chén cũng ấy rửa, a, quần áo cũng thế, còn có sàn nhà...... Đều là ấy quét dọn."

      Mẹ Nguyễn trầm ngâm, sờ sờ đầu của , gì, lôi kéo ba Nguyễn trở về phòng chuyện .

      Mẹ Nguyễn còn chưa kịp cùng tiểu bảo bối thân cận bị bà xã kéo trở lại, gương mặt liền đen , cho đến khi mẹ Nguyễn đem cái cái hộp tinh xảo đưa tới mới sửng sốt chút, nhưng gương mặt vẫn đen thui: "Đây là cái gì?"

      "Con rể tặng cho ông đó."

      Lập tức khoát tay: "Tôi thèm!" Tiểu tử kia cho là món quà tặng là có thể làm cho ông hết giận sao? Ba Nguyễn đến nay cũng thể quên, ba năm trước đây trong hôn lễ, Vệ Cung Huyền mặt lạnh như băng. Ba năm nay, ông hàng đêm ngủ yên ổn, biết con rốt cuộc sống ra sao, ông là cha, làm sao lại biết tính tình con mình? Có lẽ có lúc có chút tùy hứng, nhưng bản chất vốn dịu dàng tinh khiết, thích người liền nhất sẽ thay đổi —— Dù là đụng bể đầu chảy máu.
      levuong, Pe Mick, milktruyenky12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :