1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      sau bao nhiêu ngày tối tăm mịt mù ta mang ánh sáng đến cho mọi người :v

      Chương 337 nhau: Xin em tha thứ cho .

      Edit: Pink Kiêu Sa.

      Beta: ruacon95 & Ái Nhân


      Ba ngày sau, Phí Cường liệt bị Trần Ích bắt được, đưa đến trước mặt của Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh vung quyền đấm đá hồi, sức lực của vừa mạnh vừa nặng, Phí Cường Liệt rất nhanh liền ói máu.

      Đám người Trần Ích đứng ở bên, đứng nghiêm như cây Bạch Dương, bọn họ chờ đợi giờ phút này lâu lắm rồi.

      "Phí Cường Liệt, mày là đồ súc vật, nguyên tắc giang hồ của mày đâu rồi? Mày có bản lãnh nhằm vào tao, sao mày lại xuống tay với cha mẹ của Trần?" Cúc Như Khanh cước giẫm ở lồng ngực của .

      Phí Cường Liệt trong miệng khạc máu, "Là mày vẫn ép tao cùng đường, Cúc Như Khanh là mày ép tao phải ra tay tàn ác như vậy, mày lập bẫy để tao bị chụp được ở Thành Tây, làm tao tăng giá trị tài sản ngược lại khiến cho tài sản của tao đổ sông đổ bể, sau đó lại giành cổ phần công ty đồ chơi Phí thị của tao, chỉ như thế, mày còn điều khiển chính phủ kiềm tra công ty tao, để khiến cho tao mất đầu mất đuôi trở thành vật hy sinh, lúc này, mày còn chịu bỏ qua cho tao, mày còn để cho người Cúc thị đuổi tao ra khỏi cửa bang Thanh Phong. . . . . . Cúc như khanh, chó gấp còn nhảy tường, huống chi là người !"

      Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo: "Tôi với ngươi ở giữa trướng, nên đem Trần cùng với cha mẹ ấy liên lụy vào, tóm lại tại đây chuyện này, tôi liền muốn đem ngươi chặt làm trăm mảnh rồi."

      Phí Cường liệt cười ha ha, sau đó phun búng máu, "Khi tao biết mày tránh được kiếp này, tao chuẩn bị tư tưởng còn sống được nữa, bây giờ tao rơi vào tay mày, mặc kệ mày xả lý như thế nào, tao cần biết! Ngược lại mày, mày mực nghĩ hết biện pháp giữ người phụ nữ mày thích nhất ở bên cạnh, quay đầu lại là công dã tràng. . . . . . Cúc như khanh, có được có mất, cái này cũng giống như quy luật cân bằng vậy chất. . . . . ."

      "Muốn chết? Tao thành toàn cho mày, chỉ là, trước khi mày chết, còn phải làm hai chuyện." Cúc Như Khanh hừ lạnh tiếng.

      Phí Cường liệt ngẩn ra, sau đó cười : "Tao làm sao?"

      "Mày cho rằng mày mang người nha di cư sang New Zealand, là có thể giữ được an toàn của bọn họ sao?" Cúc Như Khanh rời khỏi chân .

      "Mày , chiến tranh giữa chúng ta liên quan người nhà, Cúc Như Khanh, có phải mày tuân theo quy củ giang hồ ?" Phí Cường liệt nghĩ tới Cúc Như Khanh lại tìm được người nhà nhanh như vậy.

      Cúc Như Khanh gật gật đầu: "Đúng, tôi từng thế. Nhưng muốn trị thân cũng phải có đạo trị thân, ràng ấy là người của tao, mày có thể tác động đến cha mẹ Trần, vì sao tao lại thể tác động đến cha mẹ mày, thậm chí cả người phụ nữ của mày!"

      "Vậy Cúc Như Khanh cả đời địa vị trong chốn giang hồ cùng danh dự của mày toàn bộ liền Game Over rồi! Mày định đeo lưng tội danh giết vợ con già trẻ lớn bé của kẻ thù cả đời sao? Nếu mày làm như vậy, Cúc Thiên Lâm chờ tụ họp tất cả bang chủ trong giang hồ phế bỏ địa vị bang chủ của mày!" Phí Cường Liệt .

      Cúc Như Khanh than tiếng: "Địa vị cùng danh dự của tôi, còn có thể đổi lại lòng Trần sao?"

      "Mày Cúc Như Khanh là đồ hèn, vì con đàn bà mà cái gì cũng cần, tiếc phá hủy tiền đồ của mình!" Phí Cường liệt lắc đầu, ", Cúc Như Khanh bụng dạ độc ác, sao có thể vì con đàn bà mà làm trái với nguyên tắc làm người của mình?"

      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm : "Đúng vậy, mày rất đúng , tao cũng ngờ, người phụ nữ, mà muốn buông tha tất cả, nhưng chuyện như vậy lại xảy ra người của tôi. Phí Cường Liệt, mày có phải mày đụng vào họng súng của tao rồi hay ?"

      "Cúc Như Khanh, mày. . . . . ." Phí Cường Liệt cảm thấy toàn thân rét lạnh.

      Cúc Như Khanh cắt đứt lời của : "Hai chuyện, thứ nhất nhận lỗi với Trần, thứ hai sám hối với cha tao. Làm xong tao liền tiễn mày lên đường, nếu thủ đoạn của tao, tao cần , mày cũng biết chứ."

      Phí Cường Liệt vịt chết còn cứng mỏ: "Mày đừng có mơ!"

      "Trần Ích!" Cúc Như Khanh chỉ là kêu tiếng.

      Trần Ích liền sai người tiến hành cực hình với Phí Cường Liệt, mà nhà già trẻ lớn bé của ở ngoài cửa nhìn Phí Cường Liệt bị hành hạ, tất nhiên Phí Cường Liệt biết chuyện xảy ra bên ngoài, thấy Cúc Như Khanh có động đến người nhà , vì vậy liền cảm thấy may mắn, căn bản đáp ứng hai điều kiện của Cúc Như Khanh.

      Khi từng vòng từng vòng cực hình dùng xong, Phí Cường Liệt hơi thở yếu ớt, mà người nhà ở ngoài cửa nhìn, sớm đau lòng đến thở nổi.

      "Phí Cường Liệt, hay ?" Cúc Như Khanh lạnh giọng hỏi.

      "Cúc Như Khanh, kẻ sĩ có thể chết chứ thể chịu nhục! Hôm nay mày nhục mạ tao như vậy, tao kiên quyết !" Phí Cường Liệt vẫn còn ở kiên trì.

      Cúc Như Khanh ý bảo Trần Ích đẩy cửa ra: "Này nhìn chút tình huống ngoài cửa!"

      Trần Ích đẩy cửa ra, tiếng khóc ngoài cửa vang thành mảng lớn, Phí Cường Liệt nghĩ tới Cúc Như Khanh lại bày hết toàn bộ hình ảnh bị hành hạ trước mắt người nhà của , lạnh giọng quát: " cần. . . . . ."

      "Tiếp tục!" Trần Ích phân phó thủ hạ chính là các huynh đệ.

      Phí Cường liệt nhịn đau, nhưng lại thể thờ ơ ơ hờ với tiếng khóc của vợ con già trẻ từ bên ngoài gian phòng truyền tới, bản thân cũng rất nặng tình, nhưng cuối cùng cũng là cùng đường, mới có thể ra hạ sách này.

      "Tôi ! Tôi !" Phí Cường liệt mặc dù hơi thở mong manh, lại kiên trì như cũ, " cần hành hạ bọn họ nữa, tôi . . . . . ."

      Cúc Như Khanh xem như làm gì với người nhà Phí Cường Liệt, cũng có biện pháp cho ngoan ngoãn mà vào khuôn khổ, tình đến chỗ sâu Phí Cường Liệt chịu khổ, nhất định là đành lòng khiến người nhà nhìn bộ dạng chịu khổ, đây là chỗ yếu ớt nhất trong nhân tính, mặc dù bọn là con người sắt đá sợ trời sợ đất, nhưng chỉ có người nhà, mới có thể đụng đến chỗ người khác dám động.

      Cúc Như Khanh bấm số điện thoại của Mặc Thiên Trần: "Trần, Phí Cường Liệt có lời muốn với em."

      Mặc Thiên Trần tái mặt nắm điện thoại, tay của run rẩy kịch liệt, nhưng câu cũng nên lời.

      Cúc Như Khanh đưa điện thoại di động đặt ở khóe miệng Phí Cường liệt, Phí Cường liệt khó khăn nhưng thành kính : "Cúc phu nhân, xin lỗi! Vợ chồng Mặc thị là tay tôi hãm hại, xin lỗi. . . . . ."

      Mặc Thiên Trần cầm điện thoại di động nghe, sau đó nhắm hai mắt lại, mặc cho điện thoại di động rơi xuống. . . . . .

      Cúc Như Khanh lấy di động qua, cúp điện thoại, đứng yên hồi, mới : "Đến nghĩa địa."

      Trần Ích mang theo Phí Cường Liệt bị giày vò đường đến mộ phần Cúc Thiên Kỳ, những năm nay thù mới hận cũ, đều phải tính lượt rồi.

      "Cha, Phí Cường Liệt cũng là người hại cha năm đó, hôm nay con bắt đến đây, bồi tội sám hối với cha." Cúc Như Khanh khẽ vuốt cằm.

      Phí Cường liệt quỳ rạp xuống trước mộ Cúc Thiên Kỳ, người khắp nơi đều là máu, mà mặt cũng nhìn ra được hình thù gì, thở dài cái: " Thiên Kỳ, hôm nay tôi bộ dạng xấu xí thế này đến thăm , chẳng lẽ là gieo nhân nào gặt quả ấy, năm đó quay vòng tiền bạc được, quay sang ngân hàng Chu Truyền Tốt mượn tiền tôi cùng Chu Truyền Tốt cấu kết với nhau làm việc xấu, ép rửa tiền cho bang Thanh Phong, cần gì phải tức giận như vậy! Mọi người đều là người trong đồng đạo, tối ngày phải tối cả đời rồi, sao chút đạo lý như vậy cũng hiểu !"
      Hà Linhgaubonganvung thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 338 nhau: cần buông tay.

      Edit: Pink Kiêu Sa.

      Beta: Ruacon95 & Ái Nhân



      Phí Cường Liệt sám hối, cũng ra chuyện cũ năm đó: "Nhưng Thiên Kỳ, tình nguyện cần Cúc thị Ám Dạ rửa tiền, thế nào cũng muốn kinh doanh trong sạch, nhưng cuối cùng rơi vào kết quả gì đây? Chúng ta thành lập bang phái, đơn giản cũng là lập danh dương uy trong giang hồ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là kiếm tiền thôi, tiền đen là kiếm, tiền sạch cũng là kiếm, tóm lại là ngân hàng in chế tiền mặt, đến nơi khác, cũng như nhau . cần gì chết như vậy, khiến mình mất cái mạng. . . . . ."

      đến chỗ này, Phí Cường Liệt nghỉ chút mới tiếp: "Tôi chưa bao giờ vì tức chết như vậy mà cảm thấy có chút tiếc hận, tôi vẫn cảm thấy sống ở đời nghĩ thông số chuyện mà thôi, nhưng hôm nay, tôi rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ, Thiên Kỳ, kế hoạch ba mươi năm trước, thực người Như Khanh, xem chút công ty sản xuất Cúc thị bây giờ, nhìn lại chút sản nghiệp Cúc thị Ám Dạ bây giờcho dù là bạch đạo hay hắc đạo sớm đứng đỉnh thế giới, quan sát chúng tôi! Bây giờ ở chín suối phải mỉm cười, mà tôi lại bôn ba đời, cuối cùng thành công dã tràng. . . . . ."

      Ánh mắt Phí Cường Liệt trở nên tuyệt vọng: "Cuối cùng, tôi cũng đến gặp ! Thiên Kỳ. . . . . ."

      tuần lễ qua.

      Mặc thị cử hành tang lễ, bọn họ sinh cũng cùng giường, chết cũng cùng mền, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần có bàn bạc, nhưng lại tâm linh tương thông cùng an táng cho hai bác.

      Cúc cụ ông và Nam Điềm cũng tham gia tang lễ, hai người cũng biểu đạt niềm thương tiếc vô hạn đối với tang lễ của Mặc thị, bọn họ là người từng trải, đối với việc ông bà Mặc thị rời , linh hội sâu sắc hơn so với người khác.

      "Nha đầu, . . . . . ." Cúc cụ ông tay chống gậy, tay còn lại đưa về phía Mặc Thiên Trần.

      "Ông nội. . . . . ." Mặc Thiên Trần nhàng kêu tiếng.

      Cúc cụ ông nắm tay : "Ông nội thay mặt cả Cúc gia bày tỏ áy náy đối với con, nhưng là con nhất định phải kiên cường, bởi vì đây là hi vọng lớn nhất của người làm cha mẹ."

      "Ông nội, con biết rồi." Mặc Thiên Trần giọng như cũ rất .

      Liễu Nam Điềm nhìn Mặc Thiên Trần: "Mẹ biết mẹ gì cũng bù đắp được đau đớn như vậy, Thiên Trần, sau này giống Như Khanh, có ông nội, còn có mẹ, còn có con trai và con , chúng ta đều là người thân nhất của con."

      "Mẹ, con hiểu . . . . . ." Mặc Thiên Trần rất ít.

      Sau khi an táng cha mẹ của Mặc Thiên Trần, trở nên trầm mặc rất nhiều. Nhìn trong gương vết sẹo bên thái dương của mình, gần như lại thấy được màn cuối cùng của cha mẹ trước khi rời ở trong gương.

      Cúc Như Khanh vươn tay, vuốt vết sẹo trán của , "Trần. . . . . ."

      Mặc Thiên Trần nhìn , lẳng lặng ngắm nhìn .

      "Khuya lắm rồi, ngủ thôi." ôm lên, hai người cùng ôm nhau ngủ.

      Nửa đêm, Mặc Thiên Trần rời giường, ra Cúc Như Khanh biết, biết khó chịu, cái gì cũng , đắp kín mền cho , cũng giả bộ ngủ say.

      Sau khi Mặc Thiên Trần đứng dậy, mở đèn, , sau đó cẩn thận đá phải chân bàn, đau đến té xuống mặt đất.

      Cúc Như Khanh vội vàng đứng dậy, tới đỡ : "Trần, có phải em đói bụng hay ? nấu ít đồ cho em ăn!"

      Mặc Thiên Trần ở trong đêm tối nhìn : "Như Khanh, em thấy cha mẹ tới gọi em. . . . . ."

      Cúc Như Khanh ôm vào lòng, câu cũng nên lời, chỉ có thể cho chút ấm áp cùng an ủi.

      " , cha mẹ còn rồi có hay ?" rúc vào trong ngực .

      "Đúng vậy, cha mẹ cùng lên thiên đường." Cúc Như Khanh chỉ đành phải .

      Mặc Thiên Trần giọng đau đớn: "Nhưng em cảm thấy họ vẫn còn ở đây, xa. . . . . . em thể tưởng tượng được lần cuối cùng gặp nhau lại hấp tấp như vậy, lại vội vàng như vậy, cũng muốn rất nhiều, lại chỉ có chừng ấy. . . . . ."

      "Trần, bất luận bao nhiêu xin lỗi, cũng thể đền bù thương tổn của em." Cúc Như Khanh dựa vào đầu , "Là làm tốt, là mang cho em thống khổ cùng bi thương, muốn dùng đời đối tốt với em. Em có nhận ?"

      Trong đêm tối, Mặc Thiên Trần ngẩng đầu, nhìn : "Như Khanh. . . . . ."

      "Ừ, ở đây." trả lời .

      "Những chuyện này thể trách , đây chỉ là vận mạng trêu cợt, trong lòng em có trách , cha mẹ cũng trách , chỉ là trong lòng em rất khó chịu, Như Khanh, em rất khó chịu. . . . . ." nhàng .

      Cúc Như Khanh gật đầu: " biết em khó chịu, Trần, hiểu , bất luận em muốn làm gì, bất luận em muốn gì, em cũng có thể với , có thể làm với , lúckhó chịu giải bày với , vẫn luôn ở đây, được ?"

      "Em biết rất đau lòng, phải giết cha mẹ, cha mẹ lại bởi vì mà chết. Như Khanh, cũng rất khó chịu. . . . . ." Mặc Thiên Trần tựa đầu vào cổ của , "Chúng ta đều mệnh khổ, như vậy, em cũng vậy. . . . . . Chúng ta từ lúc vừa mới bắt đầu ở chung chỗ, có phải liền nhất định đau khổ cả đời ?. . . . . ."

      "Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh nghe những lời này, tim của lần nữa níu chặt

      Cúc Như Khanh lẳng lặng nghe chuyện, kể từ khi gặp chuyện may về sau, rất ít chuyện, lúc này, để phát tiết tình cảm, nguyện ý nghe , gì cũng được, lúc này nghe oán , càng cảm thấy khó chịu, tình nguyện để mắng đánh , để cho tìm nơi phát tiết, mà phải uất ức ở trong lòng như vậy.

      Nhưng mà, Mặc Thiên Trần hiểu , khổ, cũng khổ.

      Chỉ là bởi vì phần hiểu ngươi, hai người còn suy nghĩ cho đối phương.

      Cúc Như Khanh dùng ngón tay chải chải mái tóc dài của : "Chuyện của công ty lo, em trước nghỉ ngơi khoảng thời gian, nếu như em cảm thấy có tư cách làm chồng của em, nguyện ý buông tay. . . . . ."

      Lần này, buông tay, nếu như trước kia là lời thả con săn sắc bắt con cá rô, lần này, nhẫn tâm để cho mình từ bỏ ý đồ.

      Nếu như trước kia buông tay, có thể buông tha triệt để như lời kia, có thể xuất cục diện như hôm nay ?

      Nhưng, trong thực có hai chữ "Nếu như", chỉ có tàn khốc mà bức người.

      Hơn nữa lần này, đối với tổn thương của Mặc Thiên Trần, mặc dù trực tiếp tổn thương, nhưng bởi vì mà gián tiếp tổn thương, biết Mặc Thiên Trần có thể bỏ xuống đau thương hay .

      Chỉ cần nghĩ, chỉ cần nguyện ý, muốn làm cái gì cũng đồng ý.

      Chỉ cần có thể giảm bớt tổn thương của , chỉ cần cuộc sống của có thể trở lại như trước, chỉ cần có thể từ từ tốt lên, khôi phục cuộc sống trước kia, cũng tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào của .

      Mặc Thiên Trần sau khi nghe xong, yên lặng tựa vào lồng ngực của , qua hồi, mới : "Công ty làm phiền , em trước dùng khoảng thời gian để chữa thương, em chỉ hi vọng thu hồi câu mới vừa kia, từng qua, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng nguyện ý buông tay!”
      Hà Linhgaubonganvung thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 339 nhau: Cùng chung hoạn nạn.

      Edit: Pink Kiêu Sa.

      Beta: Ruacon95 & Ái Nhân


      Cúc Như Khanh cúi đầu nhìn , từng như đinh chém sắt, bao giờ buông tay, nhưng là đánh giá cao khống chế của mình, cũng đánh giá thấp thương tổn mình mang cho , cho nên, cũng bậy!

      Vậy mà, giờ phút này, người lập trường trở nên kiên định ngược lại là Mặc Thiên Trần, chữa thương, sẽ dùng thời gian tới khắc phục, cố gắng nguôi đau thương trong lòng, nhưng, để cho buông tay!

      Trong lòng Cúc Như Khanh có chút mãnh liệt: "Nhưng, Trần. . . . . ."

      " chỉ cần cho em biết, buông tay!" cắt đứt lời , kiên định .

      Cúc Như Khanh ôm cánh tay ngừng nắm chặt, có chút nghẹn ngào : " buông tay, Trần, vĩnh viễn cũng buông tay!"

      Mặc Thiên Trần nặng nề gật đầu cái, "Như Khanh, em cũng rời , vĩnh viễn cũng rời . . . . . . Đây là cam kết của chúng ta với nhau, chúng ta nhất định phải đến cuối, được ? Như Khanh. . . . . ."

      "Được! Được!" cũng kiên định .

      Cùng chung hoạn nạn khiến cuộc sống của cả hai càng thêm thắm thiết, lòng thương , cho nên tình nguyện làm trái với ý nguyện của mình, nguyện ý buông tay!

      Tình vững hơn vàng, tín nhiệm khiến hai người càng thêm nhau hơn, biết khổ, lưng mang cây tự giá công lý, gánh vác tội danh hung thủ gián tiếp, nguyện ý ở bên cạnh ! ——

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần bị đả kích quá lớn, nhất thời tiếp nhận nổi này, vì vậy nghiệp vụ của công ty Mặc thị tạm thời do Cúc Như Khanh toàn quyền quản lý.

      Cúc Như Khanh tới công ty, mở hội nghị lần thứ nhất.

      Luật sư công ty Mặc thị : "Công ty bởi vì nguyên Đổng Trưởng đột nhiên qua đời, có di sản để lại trong di thư, do đó di sản để lại thuộc về con ruột Mặc Thiên Trần, bây giờ Mặc Thiên Trần chính là cổ đông lớn nhất của công ty."

      Cúc Như Khanh nghe được điều này: "Trần bởi vì bị kích động quá lớn, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi khoảng thời gian, tạm thời do tôi thay mặt điều hành công ty."

      Đổng có người vỗ tay: "Hoan nghênh Cúc tiên sinh đến!"

      Cúc Như Khanh lần nữa nhận lấy, đương nhiên là ra sức phổ biến chính sách mới, đối với phương hướng đầu tư của công ty đều quy định ràng, đối lập với Mặc Thiên Trần bảo thủ, càng có nhiều đổi mới to gan sáng tạo.

      Nhưng, có cổ đông đồng ý, bọn họ cho là 2012 mặc dù phải là Ngày Tận Thế, nhưng năm nay tình hình tài chính cũng lạc quan, đối với việc giữ vững nguyên dạng rất tốt, hơn nữa nắm chắc tình huống, gia tăng đầu tư quá nhiều, nếu như khi hao tổn, chỗ tiền nửa năm trước kiếm được, mất hết toàn bộ.

      Cúc Như Khanh nhìn bọn họ: "Các người đồng ý với quyết sách của tôi sao?"

      Cổ đông tất nhiên nghị luận như đê vỡ, sau đó nêu ý kiến của mình.

      "Thời gian qua hơn tháng, Thiên Thiên lúc nào trở lại làm. . . . . ."

      "Nếu như ấy vẫn chịu trở về, chúng ta phải thực việc chọn tổng tài lần nữa. . . . . ."

      "Đúng vậy, thể bởi vì chuyện của Mặc Chấn Đông, vẫn trì hoãn chịu để ý công ty. . . . . ."

      "Người giống như vậy, tại sao có thể trở thành tổng tài. . . . . ."

      "Ai, lúc đầu tôi , ấy tuổi còn rất trẻ, hơn nữa người cũng yếu ớt, đảm nhiệm được chức tổng tài. . . . . ."

      "Bây giờ thực lời lúc trước thôi. . . . . ."

      Cúc Như Khanh nghe gì, nếu lấy tính khí trước đây, lập tức tiến hành thủ đoạn "trấn áp" rồi, nhưng bây giờ, băn khoăn quá nhiều, muốn khi thay mặt quản lý công ty Mặc thị lại đạt được gì, nhớ đến Mặc Chấn Đông dặn dò , cũng vạn vạn nghĩ tới, cuối cùng việc Mặc Chấn Đông muốn coi trọng công ty Mặc thị lại thành di ngôn cuối cùng. Hơn nữa, cũng muốn Mặc Thiên Trần lâm vào vòng xoáy thương trường, mà lúc này, cổ đông chỉ muốn cuộc sống an dật, nhưng như hắndự đoán, cuối năm tổng kết tài vụ, tất nhiên lại lên tiếng phê phán Mặc Thiên Trần dẫn dắt vô phương.

      Cho nên, trước tiên cũng chỉ có thể chịu đựng giọng điệu này, thể trở nên gay gắt với việc mâu thuẫn nội bộ công ty Mặc thị.

      Nhưng mà, cố tình có cổ đông náo trường: "Nếu như ngày mai Thiên Thiên xuất , chúng ta nhất trí thông qua việc thực chọn lại tổng tài. Cúc tiên sinh, đây phải là nhằm vào tiên sinh, cậu cũng biết, mặc dù cậu vốn là con rể của Đổng Trưởng, nhưng, người quản lý công ty Mặc thị, vẫn là Thiên Thiên, đúng ?"

      Cúc Như Khanh nghe được nơi này, lạnh lùng : "Tôi lòng suy nghĩ vì công ty Mặc thị, cố gắng vì lợi nhuận năm nay, các người lại lần nữa công bố nhất định tìm Trần tới làm, biết ràng thân thể của tốt, còn bắt ấy phải quan tâm những thứ này? Các người cho lúc trước tôi nhượng bộ là sợ là các người sao? Bây giờ tôi cho các người biết, người nào còn dám đòi Trần trở lại, tôi ra tay tuyệt khách khí!"

      có thể nhịn bọn họ chất vấn , nhưng cách nào nhịn được lần nữa đem Mặc Thiên Trần ra, khiến chịu đựng áp lực tài chính, thiếu rất nhiều rất nhiều, có thể cho , cũng chỉ là hi vọng dần dần khôi phục thân thể, mà phải dấn thân vào tranh giành quyền thế, tranh đoạt ích lợi.

      Nhưng, những người khác ăn gan hổ, lại tranh luận tại chỗ với Cúc Như Khanh: "Cúc tiên sinh, có phải cậu cảm thấy hại chết lão Đổng sự trưởng còn chưa đủ hay , bây giờ còn muốn đẩy công ty Mặc thị vào tình cảnh vạn kiếp bất phục? Người khác còn nghĩ cậu giam lỏng đại tiểu thư. Mặc thị có thâm thù đại hận gì với cậusao?"

      "Phanh" thanh vang lên!

      Cúc Như Khanh vỗ bàn cái, bàn hội nghị nhất thời bể thành mảnh, ipad bàn hội nghị chờ cũng ngã xuống mặt đất, đứng lên, nhìn mọi người: "Hội nghị hôm nay đến đây chấm dứt!"

      xong, dẫn đầu ra ngoài.

      Có người bị hù ngã, cũng có người hù dọa xong rồi tiếp tục hành hạ, "Vốn là như vậy! Quyết sách của đầy mạo hiểm, dù sao bây giờ đại tiểu thư có đổng trưởng làm chỗ dựa, ta lại trông nom công ty, Cúc tiên sinh muốn đùa giỡn Mawch trong lòng bàn tay, cũng là chuyện dễ dàng, đến lúc đó, toàn bộ chúng ta mất hết cả vốn, thế đừng khóc cha gọi mẹ, sau đó nhảy lầu tự vẫn cho rồi……”

      Nhưng, Cúc Như Khanh kiên định với phương hướng quyết sách của mình, bởi vì những người khác ra ngoài quấy rối, mà thay đổi quyết sách của mình.

      Dĩ nhiên, phương hướng vận hành của thị trường cũng theo dự đoán, đây đối với cổ đông mỗi ngày lo lắng đề phòng mà , còn chuyện day dứt trong lòng.

      Mặc dù lần này đầu tư thắng lợi, ngăn chặn miệng lưỡi những người khác, nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ .

      Tối nay, toàn thể cổ đông mời Cúc Như Khanh ăn cơm, tỏ vẻ ăn mừng, bọn họ cười trong lòng muốn mời Mặc Thiên Trần cũng tới đây, công việc, chỉ bí mật gặp mặt lần mà thôi.

      Cúc Như Khanh gọi Trần Ngọn đưa Mặc Thiên Trần tới, cùng chia sẻ giờ khắc này. muốn sớm ngày tốt lên, thoát khỏi đoạn thời gian thể quay đầu trong thống khổ.

      Nhưng là, trước khi Mặc Thiên Trần tới, uống chén nước, liền thấy chóng mặt, Cúc Như Khanh nghĩ tới tối hôm nay bọn họ tính kế , mà tính toán như vậy là nhằm mục đích gì?
      Hà Linhgaubonganvung thích bài này.

    5. Sam_map

      Sam_map Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      29
      hay hay quá mất, cảm on bạn edit quay trở lại với mọi người nhé, iu vô vàn <3<3
      eloite thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :