1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50
      Edit: Ishtar & Quảng Hằng


      [​IMG]



      [​IMG]


      [​IMG]

      vất vả vào, hai người đều thở phào nhõm một hơi.

      Váy của Nguyễn Mộng đã bị cởi đến thắt lưng, đai an toàn cũng bị lột xuống dưới, nội y bên trong biết khi nào bị Vệ Cung Huyền cởi ra , hai bầu ngực no tròn lộ ra, cúi đầu xuống ngậm lấy, Nguyễn Mộng như bị điện giật bắt lấy mái tóc đen như mực của : "Chờ, đợi chút... Cửa, cửa khóa..." Vừa rồi sợ bản thân bị làm, cố ý khóa cửa, nghĩ muốn chạy trốn, tại hối hận muộn, sớm biết rằng cầu xin có ích gì liền đem cửa khóa lại a.

      Vệ Cung Huyền cười khẽ, chút cũng gấp rút, "Em kêu dễ nghe một chút, khóa cửa."

      Dễ nghe...Cái gì dễ nghe nha? "Cung Huyền?"

      Bị ra vào liên tiếp bất ngờ, Nguyễn Mộng vừa mới ̣nh thần lại bắt đầu tan rã , cố tình Vệ Cung Huyền còn chịu buông tha : " muốn nghe cái này."

      "Ưm..." Chậm chút, chậm chút, bằng có cách nào khác suy xét..."Huyền, A Huyền... A Huyền..."

      Cái tên này miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng vẫn là đủ. Vệ Cung Huyền xoa xoa ngực , chuyện. Nguyễn Mộng biết vẫn vừa lòng, miệng tràn ra câu nói đứt quãng, Vệ Cung Huyền nghe ràng, tuy rằng là đứt quãng , nhưng vẫn nghe được: "Ông, ông xã... ông xã ..."

      Đại thần vừa lòng, bánh bao thê thảm.

      Đem người từ bàn ôm đến, bởi vì tất chân có thoát hết, Vệ Cung Huyền liền đem Nguyễn Mộng ôm ngang ở trước ngực, như là tư thế bế bé con tiểu, đối với nữ nhân vật chính được trọng sinh như Ngueyenx thực thể chịu đựng nổi, khóc kêu tiếng, Vệ Cung Huyền rất muốn cười, lại buông tha , cứ như vậy đem bế đến phòng nghỉ. đoạn đường tới gian phòng của hai người, chỗ riêng tư thân mật nhất của hai người vẫn hề rời nhau, cứ thế di động theo từng bước chân của hai người, tới em , nhiều lần đâm đến chỗ sâu nhất, Nguyễn Mộng ủy khuất muốn chết, kiếp trước cũng phải biết qua việc này, nhưng đều là chỉ xem tạp chí hoặc phim ảnh, mà lúc này phải thế, đây là thực người việc , vả lại người đó còn lại là Vệ Cung Huyền dũng mãnh!

      Xoay chân đem cửa đóng lại, Nguyễn Mộng ngã nhào về phía trước, đại thần đem quay lại, vừa vặn nhìn đến mắt hạnh của khóc sưng đỏ. Vệ Cung Huyền đau lòng thôi, vội vàng vừa hôn vừa dỗ, Nguyễn Mộng bi phẫn muốn chết, đẩy tay ra, giãy dụa muốn đứng lên.

      Đùa sao, lúc này là lúc nào, có thể để cho chạy trốn sao?

      Vệ Cung Huyền chú ý một chút, liền bị bánh bao bỏ lại , nhưng chân còn bị tất chân quấn lấy, làm sao chạy chứ? có cách nào khác để , Nguyễn Mộng tức thời tay chân cùng sử dụng hướng đầu giường trèo qua, hoa giữa hai chân bị cắm đến sưng đỏ, phía cánh hoa ẩm ướt chất dịch trong suốt, cực kỳ đáng . Mấu chốt là vừa vừa khóc, trông giống như tiểu nữ sinh trong vườn trẻ bị tiểu nam sinh khi dễ về nhà tìm ba ba.

      Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng này của là càng xem càng thích, dục hỏa phía dưới còn chưa có giảm, có thể để bỏ lại sao? Bàn tay to duỗi ra liền chặn ngang đem người mang trở về, Nguyễn Mộng cũng bị cắm cả người mềm yếu còn khí lực, lúc bị xách lên đã thể giãy dụa rồi, vô cùng đáng thương tựa vào giường, lại bị người nào đó"Tư" tiếng cắm vào.

      khóc đến rất đáng thương, trong lòng hối hận muốn chết, sớm biết như vậy đánh chết , cũng đến công ty!

      Đại thần lại dễ dàng buông tha như vậy, bên phách phách’ phách va mạnh vào chiếc mông mon mềm của , bên xoa bóp bộ ngực , còn ở bên tai lời thô tục: "Nhuyễn, em có còn cần tráng dương hay ?"

      Nguyễn Mộng vừa khóc vừa trả lời: " cần, cần đau... Ô ô ô mau, mau thả em ra..." Lắc lắc mông tiếp tục giãy dụa.

      bánh bao sợ chết a!

      Vệ Cung Huyền cảm thán như vậy, ra vào càng dùng sức . Nhìn đến hai cánh hoa đào cùng cái mông trắng mịn kia bị mình đâm đến đỏ bừng, trong lòng còn có loại cảm giác quỷ dị về ưu việt cùng tự hào: "Vậy về sau có ngoan hay ? Có theo giúp làm hay ?"

      "Ngoan... Em ngoan..." Cho dù bị khi dễ thảm, Nguyễn Mộng cũng dám đồng ý cầu sau của , mới cần đến chỗ làm, đến lúc đó nhất thời hứng thú liền đè xuống khi dễ thì làm sao bây giờ?

      Ngón tay thon dài duỗi đến địa phương hai người ái ân, véo tiểu hạch non mịn, Nguyễn Mộng bỗng dưng giống như bị điện giật, hét rầm lên, thừa cơ hỏi: " cùng ?"

      Rất muốn tiểu... Nguyễn Mộng cắn răng nhịn xuống, cùng đấu, bản thân quả thực chính là có đường sống...", ! mau buông tay, a a —— "

      Huyệt nhi nhỏ hẹp đem kẹp càng nhanh, Vệ Cung Huyền bất ngờ hít mạnh hơi, vỗ xuống cái mông đào mật của : "Nhuyễn, đừng kẹp nhanh như vậy... Kẹp hỏng ông xã của em làm sao bây giờ?"

      Nguyễn Mộng rơi lệ, đây cũng phải là chuyện mà có thể khống chế được nha...

      (Thông báo, Betaer hy sinh dũng.......)
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky15 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 51
      Edit: Ishtar & Quảng Hằng


      Cuối cùng, thời điểm Vệ Cung Huyền buông Nguyễn Mộng ra, Nguyễn Mộng phân ngày hay đêm rồi . lảo đảo đứng lên, giống như gặp quỷ né tránh Vệ Cung Huyền, quần áo hỗn loạn, tóc cũng bị xõa tưng, toàn thân nơi nơi đều là dấu vết lưu lại, giữa trưa có ăn cái gì, trận vận động kịch liệt này xem ra là mệt muốn chết rồi, cả người ngồi phịch ở giường nhúc nhích, chỉ có thể rầm rì cự tuyệt Vệ Cung Huyền tới gần.

      Nhìn bộ dáng giận dỗi kia của , Vệ Cung Huyền có chút buồn cười, để ý giãy dụa mỏng manh của đem người kếo đến trong lòng: "Tắm rửa thôi."

      Nghe vậy, tay chân của Nguyễn Mộng cùng sử dụng bắt đầu giãy dụa, muốn tắm với đâu, muốn, muốn! Đáng tiếc Vệ Cung Huyền hoàn toàn đem phản kháng của để vào trong mắt, trực tiếp đem người khiêng lên ra khỏi phòng nghỉ mang vào phòng tắm, Nguyễn Mộng nước mắt rưng rưng lại bị khi dễ lần nữa, cuối cùng lúc ra khỏi phòng tắm chỉ có chân như nhũn ra, ngay cả khí lực chạy trốn lúc trước cũng đều có.

      Quần áo ban nãy của bị biến thành nhiều nếp nhăn có cách nào khác mặc, Nguyễn Mộng lấy chăn đem mình bao bọc chặt chẽ kỹ lưỡng, như vậy chỉ lộ ra đôi mắt to trừng Vệ Cung Huyền, nhìn gọi điện thoại sai người mua quần áo mới đến, lại đem quần áo trước đó cởi ra ở xung quanh thu dọn xong, sau đó, mới ngồi trở lại bên mép giường lần nữa, trong ánh mắt đề phòng của Nguyễn Mộng sờ sờ đầu : "Có đói bụng ?"

      Nguyễn Mộng rất muốn đem tay bắt lấy quăng , nhưng ngại cho bản thân toàn thân trần trụi, hề động đậy: " thử xem?"

      "Chắc em đói lắm rồi, bằng sao ánh mắt lại giống như muốn ăn thịt người đến thế?" Xem dáng vẻ như sắp sửa bùng nổ đến nơi, rất đáng , Vệ Cung Huyền cố ý trêu chọc , còn dùng tay sắp xoa bóp khuôn mặt mềm mịn như phấn lộ ra ngoài của . Nguyễn Mộng ngại bởi vì ban nãy mình vừa hứa cho tùy ý xoa véo bất cứ lúc nào, nên cố chịu đựng né tránh, tuy rằng đau, nhưng dù sao cũng cảm thấy giống như đem mình trở thành đồ chơi, nhưng lại là loại cảm giác thích thể buông tay.

      Hai người quấn quýt lấy nhau lâu, thẳng đến khi điện thoại nội bộ lên, Vệ Cung Huyền nhận điện, ấn xuống cái nút mở cửa, Thư ký Chu ôm một đống quần áo nữ tính chỉnh tề bước vào.

      Đón lấy quần áo, Vệ Cung Huyền nhịn được nhíu mày. thật hiểu, thành phố này dạo gần đây bị làm sao vậy, rang sắp sang xuân, chỉ có tuyết rơi, thậm chí trời cũng chưa chuyển lạnh! Chẳng lẽ hiệu ứng nhà ấm nghiêm trọng đến thế sao? Nhớ tới Nguyễn Mộng trước đó mặc váy ngắn mang tất chân, liền nhịn được oán giận. tay là một bộ âu phục màu vàng rất xinh đẹp, kèm theo là áo khoác màu bạc, nhìn như kín, thực tế vẫn là mát mẻ.

      Nguyễn Mộng nhìn lấy quần áo vào, liếc mắt cái liền nhìn đến nội y đặt ở đầu dễ thấy nhất. Mặt bánh bao đỏ lên, đưa tay đón lấy. Vệ Cung Huyền lại từ chối đến gần, hôn hôn khuôn mặt : " giúp em mặc."

      Khóe miệng run rẩy, Nguyễn Mộng mím môi, trong ánh mắt tràn ngập oán niệm: "Có thể cần ?" Nhìn đến Vệ Cung Huyền khẽ cười với , tự giác kiềm nén bực bội , duỗi thẳng hai cánh tay, mặc đem dây nội y mặc vào cho , vậy mà tay nghề của chàng này lại cực kì tốt, lúc thoát quần áo là thuần thục rồi, thời điểm mặc vào cho lại càng thuần thục hơn, cuối cùng còn quên đem quả tròn hai bên điều chỉnh thật tốt cho , sau đó đưa cho một hộp sữa chua dâu tây —— vừa mới nhờ thư ký Chu: "Uống trước một chút , rồi chúng ta ăn cơm."

      Nguyễn Mộng cầm sữa chua uống từng chút từng chút một, ngoan ngoãn dựa theo mệnh lệnh của duỗi tay thẳng chân, đem y phục mặc vào. Vệ Cung Huyền lại đem đặt tại bên giường, lấy lược giúp chải tóc. Tóc của Nguyễn Mộng vừa mịn vừa nhuyễn, sờ lên phi thường thoải mái, nhưng cũng dễ dàng bị đứt, Vệ Cung Huyền dung sức rất nhàng như nâng niu báu vật, còn ôn nhu mềm mại hơn cả chính tự chải cho mình. Lúc thức dậy trâm cài tóc biết bị quăng nơi nào , Vệ Cung Huyền cũng cho đem tóc buộc lên, mà là tháo caravat của mình, lấy kẹp caravat, giúp buộc lại cái đầu công chúa. Nguyễn Mộng sờ sờ tóc mình, đối với sáng kiến của tỏ vẻ tâm phục khẩu phục.

      Nắm lấy bàn tay bé của đứng dậy, Vệ Cung Huyền mặc áo khoác vào, kéo Nguyễn Mộng ra ngoài phòng nghỉ, thời gian vừa khéo đúng năm giờ, chính là thời điểm tan tầm. cầm chìa khóa xe cùng bình thuỷ còn có bóp tiền trước đó Nguyễn Mộng mang đến, chuẩn bị mang ăn cơm chiều. Nhưng nào biết cửa văn phòng vừa mở ra, liền nhìn thấy bạn nam nào đó dựa ở góc tường cười dâm đãng—— đương nhiên, bạn nam có nụ cười cực kì dâm đãng đáng khinh này chính là Vệ Cung Huyền và Nguyễn Mộng thường hay nhìn thấy nên chai, nhưng ở trong mắt Thư ký Chu một lòng vì công việc, lại thấy nụ cười này y nwh ngọn gió xuân lướt qua cánh đồng cây khô héo, làm hoa xuân nở khắp cả đất trời .

      "Hi, bánh bao, ăn cơm sao? Vừa khéo cùng nha." Ôn Dư Thừa cười đến thật là vô tội.

      Vệ Cung Huyền hừ lạnh tiếng, Nguyễn Mộng lại hướng trong lòng nhích lại gần, ai dám cùng Ôn Phó tổng cùng ăn cơm chứ, lần trước ta cũng như vậy , kết quả lại mang đến một quán mì có ba đồng tiền, hơn nữa còn keo kiệt ngay cả miếng thịt bò cũng cho kêu thêm... Cuối cùng vẫn là Vệ Cung Huyền biết tin lập tức đuổi tới đem mang , đương nhiên, bạn nam nào đó lại rất biết thời biết thế, lập tức kiền làm cái đuôi quấn quýt lấy, quấn quýt đòi ăn đại tiệc Quảng Đông. Cho nên mới , loại người như Ôn Dư Thừa chủ động mở miệng muốn mời khách, đó đương nhiên đồng nghĩa với việc ta tìm cơ hội ăn sạch túi của bạn.

      Quả nhiên, Vệ Cung Huyền cúi đầu hỏi : "Nhuyễn muốn ăn cái gì?"

      Nguyễn Mộng giả bộ trầm tư: "Hôm nay là Ôn Phó tổng mời khách sao?"

      Chàng trai phóng khoáng gallant lịch quyến rũ động lòng người lập tức rất hào phóng: " Đương nhiên! Em muốn ăn cái gì đều mời!"

      "Lúc em tới hình như nhìn thấy gần đây có mở một quán món cay Tứ Xuyên, bằng chúng ta chỗ đó ? tại khai trương nên có khuyến mãi đó, giá cao lắm chỉ năm trăm đồng thôi à, được ?" Mắt hạnh nhân chớp a chớp, tràn đầy sao lấp lánh, hơn nữa khuôn mặt bánh bao lộ vẻ toàn tâm toàn ý, là đáng thể tả, liền ngay cả nữ thư ký kia cũng che miệng khen đáng nha.

      Năm trăm đồng... Ôn Dư Thừa cứng đờ cả người: "Kỳ thực trước đó muốn ăn một quán ... A biết quán mì đặc biệt ăn ngon, bánh bao em có hứng thú ?"

      Nguyễn Mộng phồng quai hàm lên: "Em thích ăn mỳ, em cũng cần mời , Cung ——" nhìn đến bạn nam nào đó ở bên cạnh mình quăng cho mình ánh mắt cảnh cáo, còn có ở bên hông bóp phen, thức thời sửa miệng: " Huyền à, chúng ta ăn món cay Tứ Xuyên có được ? Em thấy Ôn Phó tổng có khả năng viêm màng túi, có biện pháp mời chúng ta ăn cơm đâu."

      Vệ Cung Huyền cưng chiều véo véo khuôn mặt nhắn của , lấy cái mũi cọ , thanh trầm thấp lại ôn nhu, chút để ý chung quanh đng có một đám người vây xem: " Được, Nhuyễn muốn ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đó, cũng cần người khác mời bữa tiệc này."

      "Nha ——" Đđủ loại thanh kiểu dáng hút khí cao thấp nối tiếp, bị màn tuấn nam mỹ nữ trước mắt làm cho ít tâm tư thiếu nữ tại đây đau khổ, Thư ký Chu càng khoa trương che ngực, duỗi cánh tay hô : "Tôi sắp thở nổi, tôi sắp thở nổi nữa rồi!" Ông chủ mặt lạnh ngày xưa mặt than hóa thân thành người đàn ông hoàn mỹ ôn nhu, gái bị ôm vào trong ngực vừa xinh đẹp vừa đáng , vừa cao to đẹp trai, vừa có quyền và cả tiền... Ai u uy, trái tim bé của phải cẩn thận mới được.

      Nguyễn Mộng trong nháy mắt tràn đầy vui vẻ: “Vâng ạ, chúng ta ngay nhé." Ôn Dư Thừa làm sao có thể bị người ta khinh thường, tức thời nhảy ra, dù lòng đau chịu nổi : "Được được được, mời, mời đó, được chưa…..” Sắp sửa đổ máu con tin mình thật nhiều ... Tháng này làm thế nào qua đây?

      Vệ Cung Huyền nhíu mày: "Chúng tôi cũng miễn cưỡng cậu đâu nhé."

      " miễn cưỡng." Ôn Dư Thừa cắn răng, "Gần đây toàn nhờ hai người chiếu cố tôi là ngượng ngùng, vừa khéo mượn cơ hội này hồi báo chút."
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky14 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 52
      Edit: Ishtar & Quảng Hằng



      Nguyễn Mộng trốn ở trong lòng Vệ Cung Huyền cười trộm thôi, có thể làm cho Ôn thiếu vô cùng keo kiệt chi tiền, có loại cảm giác thành tựu vĩ đại. Vệ Cung Huyền nhìn khuôn mặt nhắn của cười vui vẻ, bóp bóp má phấn của , lộ ra nụ cười tươi hiếm có, lúc chuyển tới trước mặt Ôn Dư Thừa lại thành bỡn cợt: "Vậy còn thất thần làm cái gì, chúng ta chứa, Nhuyễn nhà tôi đói bụng lắm rồi."

      Nét mặt kia vô cùng ôn nhu, ánh mắt kia vô cùng thâm tình, nở trong mắt những nữ nhân viên có mặt tại trường đều rú lên như sói tru, nghe , nghe , giọng điệu ngọt ngào thân thiết! Nhìn nhìn , động tác thương tiếc cùng dung túng đến mức độ nào! Các có mặt ở đây đều vừa hâm mộ và ghen ghét cắn cắn khăn tay, nhìn về phía Nguyễn Mộng, ánh mắt đều mang dao găm. Tiếc đứt ruột à, tại sao ông chủ cực phẩm nhưng luôn mang bộ dáng lạnh lùng nghiêm khắc của mình sao có thể hóa thành chàng trai ngọt ngào trong tình đến như thế này? Vì sao người làm hòa tan lại phải là các mà là c mỹ nhân nhu nhược yếu ớt đó chứ? Chán ghét nhất trai tài sắc kết hợp đâu đâu cũng có, làm cho mấy già như các đâu tìm chồng đây?

      Ôn Dư Thừa cũng phải nhân vật dễ khi dễ như vậy, oán hận mài dao, đôi mắt đen lúc nhìn đến Nguyễn Mộng, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi có hảo ý, hét lên quái dị, rất là quan tâm : "Ai nha, bánh bao à, sao em lại thay quần áo vậy? Bộ này hoàn toàn giống bộ mới tới nha! Chậc chậc, tớ Lão vệ nè, văn phòng tổng tài của cậu có phải nên làm lại đàng hoàng chút hay ? Hình như độ cách được tốt lắm, cậu xem bánh bao đáng thương nhà mình bị cậu cắn cắn..." Tầm mắt ở ngực và cổ Nguyễn Mộng tha vòng, vừa than thở vừa cảm khái, bộ dáng giống như rất là tiếc nuối, Nguyễn Mộng sửng sốt, cúi đầu nhìn xem, dùng sức che ngực chính mình, xấu hổ đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, ra cổ áo âu phục bị lệch, lộ ra vài trái dâu tây."Ai doa doa, nhìn nhìn , cắn cũng thảm, con sâu này cũng biết thương hương tiếc ngọc, bánh bao thơm ngon nũng nịu như vậy cũng cắn thành bánh bột mì..."

      Nguyễn Mộng hét lên tiếng, hận thể lập tức lao lên ngăn chặn cái miệng của người nào đó. Vệ Cung Huyền lại thèm để ý, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bà xã nhà mình nén giận đến sắp xuất huyết, lập tức quét ánh mắt uy hiếp qua, Ôn Dư Thừa lập tức im miệng, nhưng nụ cười càng phát ra càng thêm dâm đãng đáng khinh.

      Đám bà già đứng bên cạnh cũng "Nha ~~~~" tiếng tỏ vẻ hiểu biết. Trách được nha, mỹ nữ đáng vào lâu như vậy có ra, còn bảo Thư ký Chu mua quần áo mới lên, lúc ra cái miệng nhắn sưng đỏ, ánh mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, người còn có dâu tây, là người đều biết tổng tài đại nhân đáng kính kia làm gì với người ta! Hơn nữa mỹ nhân nguwoif ta mà đăt tên là bánh bao... ... là rất, lưu, manh!

      là bánh bao, cũng phải ngốc tử, ánh mắt mọi người tràn đầy mờ ám như thế Nguyễn Mộng vừa thấy liền biết. nắm chặt cánh tay Vệ Cung Huyền trốn vào trong lòng , các kia thấy được, vẫn như cũ bị kích động thôi, ngao kêu lên, Nguyễn Mộng mất mặt muốn chết, trong lòng thầm thề bao giờ lại bước vào Vệ thị bước, đánh chết cũng !

      "Tôi thương bà xã của tôi, , Ôn thiếu có ý kiến gì?" Vệ Cung Huyền ngoài cười nhưng trong cười khóe miệng nâng lên, đem Nguyễn Mộng che chở, ác ý vô hạn."Nhất định là Ôn thiếu lĩnh tiền lương quá nhiều làm công tác lại quá ít, cho nên quá mức rảnh rỗi mới đến đây quản chuyện vợ chồng chúng tôi. Ôn thiếu đã nhàn rỗi như vậy, tôi đây cũng khách khí, từ ngày chúng tôi kết hôn đến giờ vẫn chưa có dịp chơi, nên công ty tháng tới giao lại hết cho cậu." xong liền ôm lấy vai Nguyễn Mộng về hướng thang máy."Chúng ta ăn cơm , cần để ý loại người dư thừa này."

      Ôn Dư Thừa cứng đờ, đời này sợ nhất hai việc, là công việc hai là có tiền, rất khó tưởng tượng sinh ra trong gia đình nhà giàu như vì sao lại cực thích nhân dân tệ, ngay cả chính cũng biết, dù sao chỉ cần vừa thấy đến nhân dân tệ, phía có in hình Mao gia gia màu đỏ, liền thể khống chế cảm giác thỏa mãn dâng trào khắp toàn thân, cái loại cảm giác này, so với người khác làm tình càng làm cho người ta sảng khoái hơn, khuây khoả đến mức toàn thân của cũng đều run rảy."Đừng, đừng mà! Tớ chỉ là nói ra suy nghĩ mà thôi a!"

      Chạy về phía hai người trong thang máy, Nguyễn Mộng thèm quan tâm đến ta, Vệ Cung Huyền nhàng nhướng mày: "Thật ngại quá, nghe thấy."

      Luôn luôn ở trước mặt người khác lịch nho nhã, , Ôn thiếu lúc này há hốc miệng cách có hình tượng, nhớ tới tháng sắp tới mình rơi xuống địa ngục trần gian, tay thể kiềm chế hung hăng run lên chút, nếu phải cố kị chung quanh có người xem, nhất định lệ nóng doanh tròng

      Nếu Nguyễn Mộng cho rằng vào thang máy, chuyện mất mặt trước đó tái diễn, vậy mười phần sai. Từ trong thang máy bước ra, nhân viên trong đại sảnh dị thường nhiều, nhìn thấy bọn họ ra, tầm mắt nhất thời đồng loạt bắn qua, vì e ngại khí thế cường đại của Vệ Cung Huyền mới thoáng có chút kiềm hãm.

      ngoan ngoãn bị Vệ Cung Huyền nắm tay, trong lỗ tai lại nghe đến khe khẽ câu.

      "Đây là mỹ nữ mà ?"

      "Vừa rồi thư ký điện thoại nội bộ đây là phu nhân thần bí của Vệ tổng đó!"

      "Mỹ nữ lolita cường đại, khó trách Vệ tổng đối với đám mỹ nữ trong công ty để vào mắt."

      " đáng ... có nhìn thấy được ? ấy phồng má, phồng má đó! Càng nhìn càng đáng !"

      "Bộ dáng trẻ đẹp... Trách được Vệ tổng luôn luôn đem ấy cất giấu cho gặp người, nếu là tôi, tôi cũng cho gặp."

      "Làm ơn , là phụ nữ đó, đừng chảy nước miếng với phụ nữ được ?"

      ...

      Nguyễn Mộng càng nghe càng khẩn trương, nghe được có người nhắc đến chuyện mình vừa phồng mà lên, vội vàng nghẹn xuống. cũng biết bản thân lúc nào dưỡng thành thói quen này, đôi khi vô tình hay cố ý liền thích phồng má lên, khiến cho mặt bánh bao thoạt nhìn càng tròn trịa muốn cắn: “Huyền ơi Huyền à, chúng ta nhanh chút được được? Em, em có chút khó —— "

      "Nga" vừa mở miệng, cả người liền bởi vì thần kinh cực độ căng thẳng bỗng chốc suy yếu xuống dưới, bàn tay bé bị Vệ Cung Huyền nắm ở lòng bàn tay cũng buông lỏng ra, nếu phải Vệ Cung Huyền tay mắt lanh lẹ ôm lấy , Nguyễn Mộng ngã mặt đất. sợ hãi: "Nhuyễn, Nhuyễn? !" Vừa vặn lúc này Ôn Dư Thừa cũng từ trong thang máy ra, nhìn thấy Nguyễn Mộng té xỉu, vội vàng ra lệnh mọi người bên ngây người: "Còn thất thần làm cái gì, mau gọi xe cứu thương!" xong cũng chạy nhanh đến, sờ sờ khuôn mặt Nguyễn Mộng, cảm thấy có chút lạnh lẽo, "Bánh bao sao vậy?"

      Vệ Cung Huyền lắc đầu, hoàn toàn có cách nào suy nghĩ mạch lạc, cùng có cách nào mở miệng chuyện, hai tay ôm Nguyễn Mộng đều run run. rốt cục có thể nhận tình cảm của bản thân

      , thích Nguyễn Mộng, rất thích rất thích, này là bà xã sống với cả đời Vào thời khác khi nhìn thấy nhắm mắt ngã xuống, mới phát , mình thậm chí mất rồi ! Tuy rằng hai người chân chính bắt đầu ở chung chỉ ngắn ngủn năm thời gian, nhưng đủ để thương cái này !"Nhuyễn... Nhuyễn..."

      Ôn Dư Thừa nhìn thấy tay run run, đáy mắt có chút mờ mịt thoáng qua, nhìn đến màn trước mắt này, trong lòng tựa hồ có chút khác thường, nhưng khác thường ở đâu cũng ...

      Cũng may Vệ thị nằm trong trung tâm thành phố, xe cứu thương tới rất nhanh, Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng gấp rút la hét liền xông ra ngoài, Ôn Dư Thừa chỉ thoáng chần chờ chút, cũng rất nhanh liền theo ra ngoài, để lại đám nhân viên cả nam lẫn nữ, ở trong đại sảnh trợn tròn mắt nhìn nhau.

      xảy ra chuyện gì? Vì sao mỹ nhân đáng đó lại té xỉu? phải bị bọn họ dọa đến xỉu chứ? !
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, Khủng Long15 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 53
      Edit: Ishtar
      Beta: Quảng Hằng


      [​IMG]
      [​IMG]


      [​IMG]

      càng sợ hãi, thậm chí ngay cả đầu cũng dám quay lại, chỉ muốn chạy trốn.

      muốn ở trong bệnh viện, muốn!

      "Nhuyễn!" Vệ Cung Huyền vươn bước dài, lần nữa đem ôm ở trong ngực, hôn lên cái miệng nhắn trắng bệch của , ôm thân mình run run của , dùng hơi thở bản thân vây quanh ."Ngoan, em đừng sợ, chúng ta , chúng ta ngay." xong nhanh chóng đem ôm ngang, dứt khoát nhổ kim tiêm mu bàn tay , lấy cái chăn ở một bên đắp vào cho : "Nhuyễn ngoan nè, đắp chăn kín lại em, ông xã mang em ra ngoài ngay, ngoan, ngoan nào.”

      Nguyễn Mộng ngoan ngoãn gật gật đầu, trong mắt vẫn còn rất nhiều sợ hãi. Vệ Cung Huyền hỏi là vì sao lại sợ bệnh viện đến, chỉ thuận theo cầu của mang rời . Ra cửa phòng bệnh, gặp Ôn Dư Thừa, người kia vừa mua cháo trở về, gặp Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng, cho rằng lại xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hỏi, Vệ Cung Huyền liền từ bên người chạy qua.

      nhìn thấy.

      nhức đầu, giơ cháo trong tay lên: "Uy! cho bánh bao ăn cháo sao? !"

      Vệ Cung Huyền làm sao còn có tâm tình để ý tới ta ôm Nguyễn Mộng chạy như điên.

      Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe, ngồi xuống trong xe, Nguyễn Mộng vẫn ôm chặt Vệ Cung Huyền chịu buông tay. Môi trắng bệch, run run , sợ tới mức ngay cả ánh mắt cũng dám mở.

      Vệ Cung Huyền đau lòng muốn chết, vừa có biện pháp, lại luyến tiếc đẩy ra, dứt khoát đem Nguyễn Mộng ôm ở đùi lái xe, dù sao tại rất , khác gì chiếc lông chim.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      NBT, levuong, Pe Mick13 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 54
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng

      Đôi tay run rẩy, hơi thở hổn hển dồn dập, Nguyễn Mộng biết mình nên bình tĩnh lại, nhưng làm được, ngồi trong ngực Vệ Cung Huyền, ánh mắt lại chặt chẽ nhìn chòng chọc phòng cấp cứu của bệnh viện, Vệ Cung Huyền theo ánh mắt của nhìn sang, thân thể trong ngực run run kịch liệt, đột nhiên có loại ảo giác, giống như nếu như giờ phút này mang theo , phải vĩnh viễn mất .

      Tay Nguyễn Mộng vẫn còn run lên, nhiều lần bông băng cũng cầm vững, lúc này Ôn Dư Thừa cũng đuổi tới, tay còn xách lấy cháo cùng chút thức ăn, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, nhìn dáng vẻ kỳ quái của Nguyễn Mộng, giống như bị cái gì làm cho cực kỳ kinh sợ: "...... Bánh bao thế nào rồi?" Thấy cái gì mà sợ đến như vậy?

      Ôn Dư Thừa vẫn là lần đầu tiên thấy có người bởi vì mãnh liệt sợ hãi mà lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như thế, giống như bị mất toàn bộ thế giới. có chút đau lòng, nhưng chẳng qua cho đây là bạn bè lo lắng cho nhau.

      Vệ Cung Huyền thương nhìn Nguyễn Mộng, lắc đầu cái bày tỏ mình cũng biết, đem bông băng tay Nguyễn Mộng lấy xuống giao cho Ôn Dư Thừa: "Cậu băng tay ấy giúp tôi, đưa cháo cho tôi."

      Ôn Dư Thừa theo lời đem cháo đưa tới, Vệ Cung Huyền nâng cửa kính xe, ngăn cách tất cả cảnh tượng phía ngoài, nhưng Nguyễn Mộng vẫn còn sợ, biết mình ở đâu, nơi này là bệnh viện, vẫn còn ở trong phạm vi của bệnh viện. Ôn Dư Thừa cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay của , đem bông băng đặt mu bàn tay mảnh khảnh, mặc dù mặt có nét trẻ nhỏ, tròn tròn, nhưng tay lại gầy, đáng một chút thịt cũng có, mảnh khảnh thon dài, nhưng mạch máu quá , Ôn Dư Thừa nhìn tay của Nguyễn Mộng, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của , trong lòng vừa đau lại vừa thương, dáng vẻ của như thế này, còn biết là chịu bao nhiêu khổ, nhưng cái gì cũng .

      Múc muỗng cháo, Vệ Cung Huyền đầu tiên là chính mình nếm nếm, xác định nhiệt độ vừa phải, mới đưa đến miệng Nguyễn Mộng, tại sợ muốn chết, có ý định ăn, quay mặt . Vệ Cung Huyền cũng rất kiên trì, nhưng tay cầm cháo, tay cầm muỗng, có cách nào đem khuôn mặt nhắn quay lại, liền nuốt vào trong miệng mình, sau đó tìm được cái miệng nhắn của , bất kể bên cạnh còn có cái bóng đèn, cường ngạnh muốn đút cho . Nguyễn Mộng ai oán tiếng, trong mắt ngậm lấy lệ, vẫn là ngoan ngoãn nuốt xuống.

      biết ăn bị đút ăn bằng miệng, vì vậy ngoan ngoãn từng miếng từng miếng nuốt vào, Vệ Cung Huyền gắp cái gì liền ăn cái nấy, khóc làm khó, biết điều, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn làm người khác đau lòng.

      Ăn nửa, Nguyễn Mộng liền no, muốn ăn nữa, Vệ Cung Huyền cũng còn làm khó , hôn cái coi như xong, Ôn Dư Thừa cũng tại lúc này buông lỏng tay, lỗ kim còn chảy máu, nhưng bởi vì nước sát trùng nên có chút nước vàng, lộ ra xương ngón tay, thật là làm người khác càng thêm đau lòng

      Cũng biết làm sao, Ôn Dư Thừa quỷ thần xui khiến lên tiếng: "Tôi lái xe, cậu lo cho ấy ”. xong liền xuống xe, Vệ Cung Huyền ôm Nguyễn Mộng ngồi vào ghế lái phụ, Nguyễn Mộng nắm chặt vạt áo của , khuôn mặt nhắn chôn ở trong ngực , cái gì cũng nói. Vệ Cung Huyền nhìn bộ dạng này của thật giống đứa bé đáng thương, trong lòng vừa thương vừa lo lắng, biết mình đã có đứa nhỏ, đứa nhỏ mà luôn mong đợi rốt cuộc đã tới.

      Nguyễn Mộng ôm Vệ Cung Huyền dám buông tay, liều mạng cắn môi, nhắm mắt. ra cũng biết, mình sống lại, cùng với cuộc sống trước kia hoàn toàn khác nhau, Vệ Cung Huyền , có nghiện thuốc cũng có những tật xấu kiếp trước , người phụ nữ kia cũng có xuất , con người mới làm người ta say mê, nhưng —— đây là thực tế, mà phải giấc mộng sao? Nếu như dây chỉ là giấc mơ, thì sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ra sao?

      rốt cuộc là chết rồi, hay vẫn có chết? thế giới tại sao lại có loại chuyện tốt như thế này? Bao nhiêu người muốn tái sinh lần cũng được, tại sao mình gặp được chuyện tốt như vậy.

      " Huyền......"

      Nghe được Nguyễn Mộng gọi mình, Vệ Cung Huyền vội vàng lên tiếng: " ở đây, đừng sợ đừng sợ."

      "Em tới bệnh viện nữa có được ?" ôm chặt , cả người cũng núp ở trong ngực , thanh khe khẽ, hoàn toàn giống như nét trầm tĩnh dịu dàng của ngày thường."Em rất sợ bệnh viện, chúng ta đừng đến đó nữa, có được hay ?"

      "Được, được, em thích chúng ta tới, dù sao cũng phải là có bác sĩ gia ̀nh." Cùng lắm mời bác sĩ về nhà là được, ừ, còn phải chuẩn bị chút thiết bị, tránh có chuyện gì bất trắc. “Ngoan, ngan nào, đừng sợ nữa."

      Nguyễn Mộng dựa vào , chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. có chút buồn ngủ rồi, Vệ Cung Huyền sờ gương mặt tái nhợt của , ánh mắt thương tiếc, nhìn ngủ, vẻ mặt ôn nhu như nước. Ở bên lái xe, Ôn Dư Thừa nhìn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng liếc nhìn Nguyễn Mộng ngủ, giọng hỏi: "Lão Vệ, cậu quyết định rồi, đời này chính là ấy? Thích sao?"

      Vệ Cung Huyền nhìn người trong ngực lông mi dài, da trắng trắng, khuôn mặt nhắn, bình sinh lần đầu mới phát giác được tim của mình cũng có thể mềm mại như thế."Ừ, tôi ấy." đôi mắt to của , miệng của , thời điểm xấu hổ mặt đỏ như lòng đỏ trứng, thanh êm ái gọi mình là A Huyền. Vệ Cung Huyền hồi tưởng lại, mới phát nhất cử nhất động của Nguyễn Mộng, cái nhăn mày nụ cười của , mình lại nhớ rang như thế, nếu như đây phải là , thì còn là gì?

      Ôn Dư Thừa nghe, trong lòng giống như là có gì đó chợt lóe lên. Nhưng ta chỉ cười, : " ấy là tốt."

      "Bà xã của tôi, tôi dĩ nhiên biết." Vệ Cung Huyền xuy tiếng, đem ánh mắt dừng lại ở mặt Nguyễn Mộng, thầm nghĩ, trước kia đều là nấu cơm cho mình ăn, tại mang thai, thể ở gần phòng bếp, nhưng ăn đồ ăn bên ngoài lại yên lòng, bằng mình học làm, vợ , trước uất ức em ăn đồ ăn bên ngoài mấy ngày thôi......

      Nghe ra kiêu ngạo cùng tự hào trong giọng điệu của , Ôn Dư Thừa khác thường có đánh hay trêu chọc , chỉ là cười cười, .

      Cho đến lúc tới nhà, Ôn Dư Thừa rời , Vệ Cung Huyền đem Nguyễn Mộng ôm đến giường, đổi y phục cho , Nguyễn Mộng cũng có tỉnh lại, ngủ rất sâu, miệng chậc chậc mấy cái, biết nằm mơ thấy cái gì, khóc vài tiếng, trong miệng lầm bầm bệnh viện, bệnh viện, muốn chết, Vệ Cung Huyền nghe thấy, tâm quả rất đau, cầm tay Nguyễn Mộng, dỗ dỗ lúc lâu mới khiến cho an tĩnh lại, nhưng vẫn có chút yên lòng, ở cạnh nửa giờ mới ra khỏi phòng ngủ.

      Cầm lấy cái xẻng, từ trước đến giờ thương trường là Vệ đại tổng tài quyết đoán, cơ trí hơn người, nay đứng trước tủ lạnh lại ngây người như phỗng, biết nên xuống tay từ đâu. Nghĩ đến hàng ngày, bà xã của mình cấm dao thái thái băm băm thật dễ dàng, nhưng sao đến mình làm thì được? Chẳng lẽ mình đúng là có khiếu nấu ăn?

      Vệ đại thần đánh chết cũng tin người từ nhỏ đến lớn cho dù là học tập hay chơi thể thao đều là hạng nhất như , lại có thể thất thủ trong nhà bếp nhỏ này. đứng lâu, hít thở sâu, buông bỏ cái xẻng, lại cầm lấy tạp dề mà ngày thường Nguyễn Mộng hay dùng mặc lên người. Một cái tạp dề màu hồng, có điểm chút hoa văn, dưới là hình gấu pooh cười ngây ngốc, đầu thì toàn chuồn chuồn con, nhìn rất trẻ con, nhưng đại thần mặc vào thì thế chút nào.

      Móc ra mấy quyển sách dạy nấu ăn mình len lén mua, Vệ Cung Huyền cẩn thận lật lần, nghĩ đến trước Nguyễn Mộng ăn cháo, thể làm lại, cũng tránh cho chán ăn, vì vậy chọn món có dinh dưỡng lại đơn giản...Cơm trứng chiên.

      Mở sách, trang đầu tên sách "Phương pháp nấu ăn cho người mới nhập môn" chữ thật to, thích hợp nhất cho kẻ mới học như Vệ tổng tài rồi.

      Trước tiên đem vỏ trứng đánh vỡ, khuấy đều, sau đó để chảo nóng, cũng dầu, chuẩn bị xong, cho cơm thả vào bên, bỏ vào hành lá cắt cùng gia vị, từng bước từng bước, cực kỳ nghiêm cẩn, tuyệt đối theo theo như lời sách, muốn mấy milliliter liền mấy milliliter, muốn mấy muỗng liền mấy muỗng, tuyệt đối nhiều cũng ít, Vệ Cung Huyền thậm chí còn cố ý mua cả cân.

      Cuối cùng cũng nấu xong món cơm trứng chiên, Vệ Cung Huyền tự mình ăn thử trước, khóe môi xinh đẹp nâng lên, cũng phải quá khó ăn. Đem cơm cho vào lò vi sóng, đại thần lấy tiếp quyển “100 loại điểm tâm ngọt thơm ngon”, cẩn thận theo như hướng dẫn, chuẩn bị làm đậu hũ hạnh nhân. Chỉ là lần nàyanh đánh giá cao mình, cơm chiên trứng đơn giản dễ làm, nhưng đậu hũ hạnh nhân thì dễ như thế. Mặc dù trong sách hướng dẫn từng bước rõ ràng, Vệ Cung Huyền cũng theo thói quen phân lượng như thế, nhưng thời gian lại canh được. Đến cuối cùng, đậu hũ nhũn như con chi chi, thoạt nhìn thật ghê tởm, ngay cả cũng muốn ăn.

      Buồn bực đem sản phẩm thất bại ném vào thùng rác, vừa mới chuẩn bị thử lần nữa, vừa quay đầu lại nhìn đến vợ đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình, liền chột dạ, đem sách giấu giấu, lấy mình thân hình cao lớn ngăn trở mảnh hỗn độn bồn rửa.



      Nguyễn Mộng cười, sắc mặt còn mang theo nhàn nhạt tái nhợt, vừa định tới, liền bị Vệ Cung Huyền ngăn lại ôm eo ra ngoài, thả vào sofa phòng khách: " tỉnh rồi hả ? Sao ngủ nhiều thêm một chút?" xong cũng chờ Nguyễn Mộng Hồi đáp liền chạy về phòng bếp bưng ly sữa nóng ra ngoài, nhét vào bàn tay bé lạnh buốt của , nhướng mày, lấy điều khiển đem nhiệt độ chỉnh lại cho phù hợp, Nguyễn Mộng lắc đầu cái: "Em ngủ đủ rồi, làm sao ở trong phòng bếp? Hay để em làm ."

      " được!" Vệ Cung Huyền lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của , lại nựng nựng, hài lòng thấy này khuôn mặt trắng noãn dâng lên tia hồng, "Bác sĩ em tốt nhất nên tới gần khói dầu."

      Nghe được hai chữ bác sĩ, Nguyễn Mộng chợt cứng người lại. Vệ Cung Huyền nhận ra, vội vàng ôm lấy vỗ về, Nguyễn Mộng cười cười, ý bảo mình sao, vừa định chuyện, khóe mắt lại cẩn thận liếc lên đồng hồ tường, khi thấy ngày tháng đó cả người đột nhiên ngây ngẩn cả người: "...... Hôm nay là năm tháng mười hai? !"

      Vệ Cung Huyền chân tướng gật đầu.

      Nguyễn Mộng nháy mắt, niềm vui sướng cực lớn bao vây , quên mình vừa mới còn sợ muốn chết bệnh viện cùng bác sĩ, bắt lấy Vệ Cung Huyền liền hỏi: "Em mang thai rồi phải ? !" , , sao lại quên mất chứ! Ngày năm tháng mười hai kiếp trước, cũng là lúc biết mình mang thai! Con trai, con trai của trở lại, con trai của trở về với người mẹ xứng đáng chút nào là !
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, Khủng Long8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :