1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 65.1: Nguy hiểm ở từ đường 1

      Mùng 10 tháng 6 là ngày đại cát, có thánh chỉ phê chuẩn, Liệt thị dẫn theo Vân Kiệt và Như Ca đến từ đường cầu phúc, tế bái tổ tiên.

      “Thất ma ma, sắp xếp xong xuôi hết chưa?”

      Trong Ninh Phúc Đường Tây viện, lão phu nhân mặc chính trang hỏi Thất ma ma đứng bên cạnh dùng quạt hương bồ quạt cho mình.

      “Bẩm lão phu nhân, bên từ đường sắp xếp xong, nhị phu nhân....., là Lý thị, được an bài ở hậu viện, có người trông chừng, chắc chắn có gì sai sót.” Thất ma ma vừa , vừa thầm cảm thán, vốn là phu nhân của người làm chủ Ngọc gia, đại như bình thê phải có mặt mới phải, nhưng bây giờ lão phu nhân và lão gia lại muốn thấy mặt. Ai biểu, sinh quái vật như thế, Lý gia lại sụp đổ nhà nào cũng tiếp thụ nổi. Nếu sợ mang tiếng, vả lại còn có hai đứa con kia, sợ rằng Lý thị sớm bị ban dây thừng treo cổ rồi.

      Những người bên trong từ đường đó, Thất ma ma rất ràng, đều là những kẻ giỏi thủ đoạn. Đến phủ hỏi thăm tin tức biết được hoàn cảnh Lý thị, lão phu nhân lại quyết tâm muốn Lý thị trở về, cố ý phải hảo hảo quản thúc, như vậy, những người đó còn có thể để Lý thị sống tốt được sao.

      “Chớ nhắc đến tai tinh Lý thị trước mặt ta, khiến ta tức chết. rồi còn để lại đống nợ lớn, gieo họa cho nhà mẹ đẻ xong còn muốn làm Ngọc gia ta suy kiệt!” Nhắc tới Lý thị, lão phu nhân liền bụng tức.

      Lại , ngày thứ hai sau khi Lý thị bị đưa đến từ đường, nhóm nam tử thân hình vạm vỡ, gương mặt hung ác đến Ngọc phủ, tự xưng là người của sòng bạc Kim Câu, Lý thị mượn 10 vạn lượng bạc, mãi vẫn chưa trả, lãi mẹ đẻ lãi con tổng cộng là 12 vạn hai. Lý thị là phu nhân Ngọc gia, khoản nợ này tất nhiên phải đến Ngọc gia đòi. Lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng hiển nhiên chịu. Nhóm người này liền bắt đầu đập phá đồ trong phủ. Lão phu nhân như đứt từng khúc ruột, cuối cùng đành kêu đối phương thư thư cho ít ngày, nhất định nghĩ cách gom đủ bạc.

      “Lão phu nhân gì vậy, tứ tiểu thư sắp gả vào vương phủ, Ngọc gia ta càng thêm phú quý, sao có thể suy bại?”, Thất ma ma thấy bộ mặt giận dữ của lão phu nhân, vội khuyên lơn.

      Nhắc tới Như Ca, Thất ma ma liền thể cảm thán vận mệnh kỳ diệu. Ai có thể nghĩ thứ nữ nho bước lên trời, làm thế tử phi. Phải biết, hôm nay là thế tử phi, mai này chính là vương phi. Cũng may từ khi tứ tiểu thư về phủ mình chưa từng làm khó gì, cứ nhìn Hoa ma ma mà xem, bỏ mạng rồi! Hoa thị cũng chết, vị trí trông coi phòng kho và quản chuyện mua sắm trong phủ biết bao nhiêu béo bở bỏ trống. Mình cứ van cầu lão phu nhân được làm vị trí đó, xem chừng chưa tới 2 năm nữa, nhà lớn của con trai ở quê xây xong.

      Nghe vậy, lão phu nhân có ý kiến gì, nhìn Ngọc Chính Hồng : “Đến từ đường, con cần xem Lý thị, trước mắt chưa xử trí nó hoàn toàn là vì danh tiếng của Ngọc gia ta, vả lại còn có Giai Nhàn. Trước mắt mặc dù Giai Nhàn chưa có tin tốt gì, nhưng dù sao cũng là người hầu hạ công chúa, cho nó chút thể diện. Nếu nó là đứa thông minh, ắt tự biết phải làm sao. Về phần Bảo Oánh, mấy ngày nay ngược lại đàng hoàng hơn nhiều, nhưng tính tình của nó thựa làm người lo lắng, dọc đường , sai ngươi trông cõi cho kỹ! Chớ để xảy ra sơ sót.”

      “Mẫu thân an tâm, nhi tử an bài tốt. Danh tiếng Bảo Oánh tuy xấu, bất quá dù gì cũng là dòng chính nữ, nếu gả được, nhi tử cũng mang tiếng. Mấy ngày nay, nhi tử tìm hiểu gia cảnh các quan lại mới đến kinh thành để báo cáo công tác bên Lại Bộ, trong đó có vị, có trưởng tử, tuy bề ngoài xấu xí chút, nhưng nhà giàu có, chờ tứ nha đầu xuất giá xong, liền gả Bảo Oánh .”

      Thường người làm quan cả họ được nhờ, từ ngày trong nhà có Cẩm Thân Vương thế tử phi, vào triều, Ngọc Chính Hồng có tiếng hơn hẳn. giờ có thể là rất đắc ý. Duy có chút tiếc nuối, đó là Cẩm Thân Vương thế tử đối với mình nhiệt tình lắm. mấy câu cũng đáp lại, chẳng cho nhạc phụ mình đây chút mặt mũi nào!

      “Vậy tốt, quan lại mới đến, hơn phân nửa là biết chuyện của nha đầu Bảo Oánh, an bài như thế là cực tốt. Ta cũng nghĩ phải sớm gả Bảo Oánh xa, ngờ con chuẩn bị xong, vậy ta an tâm rồi.” Kỳ , lão phu nhân chẳng quan tâm Ngọc Bảo Oánh gả cho ai, chỉ cần đuổi thậtxa là được. Huống chi nhà kia gia cảnh giàu có, sính lễ nhất định nhiều, vừa vặncó thể bù lại phần nợ của Lý thị.

      Ngoài cửa quản gia Lý Toàn sắp xếp xong xuôi, chạy vào báo: “Lão phu nhân, lão gia, thời gian còn sớm, chúng ta lên đường thôi, từ đây cách từ đường nửa ngày, nếu sớm, sợ tới nơi trời tối.”

      Ngọc Chính Hồng thấy mặt trời lên cao, gật gật “Ừ, đến Nhàn Nguyệt Các xem xem phu nhân và tứ tiểu thư, ngũ thiếu gia chuẩn bị xong chưa, xong rồi lên đường!”

      “Dạ” Lưu Toàn lui ra, đến Nhàn Nguyệt Các.

      bao lâu, mẹ con Liệt thị liền theo Lý Toàn tới.

      Lão phu nhân thấy Liệt thị đầu cài trâm phượng bằng vàng ròng, chế tạo tinh xảo, cổ mang chuỗi mã não đỏ, thân mặc y phục Cáo Mệnh thêu hạc tiên, đuôi lông mày vẽ nhếch lên, khiến khí chất tăng thêm mấy phần, phong cách điềm đạm nhưng mất khí độ phu nhân nhà quan. Trịnh thị gật đầu cái, đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, phen ăn mặc khiến con kẻ buôn trở thành phu nhân quý phái.

      Ngọc Chính Hồng thấy Liệt thị, mắt thoáng qua tia kinh diễm.

      Dung mạo Liệt thị vốn cực kỳ xinh đẹp, bằng năm đó ở Vận Thành Ngọc Chính cũng hao tốn hết bao tâm tư để cưới được. giờ mặc trang phục Cáo Mệnh do hoàng thượng ba thưởng càng thêm xuất chúng.

      Giang di nương vì làm thiếp nên có tư cách vào từ đường, nếu phạm sai lầm, cũng bị đuổi thẳng. Giang Như Long, tuy là con trai của Ngọc Chính Hồng nhưng thân phận con vợ lẽ nếu có cống hiến lớn cho Ngọc Gia cũng được vào.

      Đứng trước cửa tiễn đoàn người , Giang di nương thấy Ngọc Chính Hồng si mê nhìn Liệt thị, lòng thầm mắng Liệt thị là hồ ly tinh.

      Lại dung mạo của Giang di nương chỉ tính là hơn chuẩn bình thường chút. Cho nên những năm này được Ngọc Chính Hồng thích là nhờ rất am hiểu bản chất của Ngọc Chính Hồng: háo sắc nhưng cố tỏ ra đạo mạo. Biết mình dung mạo xinh đẹp, Giang di nương chọn nha hoàn trong viện mình đều là nữ tử xinh đẹp, thậm chí có hai người là chuộc từ kỹ viện ra. Bất quá, tại vì Như Ca mà Liệt thị được như vậy, Giang di nương ghen tỵ là thể nào.

      Lần này, lão phu nhân và Liệt thị ngồi chung xe. Vân Kiệt tất nhiên là ngồi với Ngọc Chính Hồng, mặc dù hết sức muốn, nhưng chịu nổi ánh mắt nhắc nhở của Như Ca, đành ngoan ngoãn lên xe.

      Như Ca thấy Tuyết Lang hướng về mình giả đáng , khẽ cười, tự hỏi có nên cho nó lên xe , nghe thấy tiếng Ngọc Bảo Oánh. “Ngọc.....Ngọc Như Ca, ta và ngươi chung chiếc, ngươi đừng cho nó theo.”

      Như Ca ngẩng đầu, thấy Ngọc Bảo Oánhd đứng cách xe ngựa ba trượng, nhìn chằm chằm Tuyết Lang dám đến gần. Lại nhìn lướt qua xe ngựa của Ngọc Giai Nhàn, mặt Như Ca xẹt qua tia châm chọc, xem ra quan hệ hai chị em tệ đến cực điểm đến mức ngồi chung xe ngựa cũng muốn.

      Như Ca còn chưa kịp lên tiếng, Tuyết Lang có động tác. Tuyết Lang nghiêng đầu qua, hai mắt màu lam híp lại, nhìn chằm chằm Ngọc Bao Oánh, lát sau, thong thả bước qua bên chỗ Ngọc Bảo Oánh.

      Thấy con sói kia hướng tới mình, ngọc Bảo Oánh run cầm cập, chỉ có thể hướng Như Ca cầu cứu. “Ta có ý gì khác, chỉ muốn ngồi chung xe với ngươi thôi.”

      Nhìn bộ dáng giả đáng thương của Ngọc Bảo Oánh, Như Ca thầm cười lạnh, gọi Tuyết Lang về.

      Nghe tiếng, Tuyết Lang nhanh chóng quay đầu lại, chạy về chỗ Như Ca. Như Ca vuốt ve mớ lông trắng như tuyết của Tuyết Lang, cười : “Hôm nay cần theo, chỗ đó thể làm ầm ĩ được, trở về Nhàn Nguyệt Các tìm Thanh Nhi lấy thịt ăn !”

      Vừa nghe đến ‘Thịt’, hai mắt Tuyết Lang sáng lên, cọ cọ đầu vào tay Như Ca, sau đó gấp rút chạy về Nhàn Nguyệt Các.

      Nhìn theo bóng lưng hớn hở của Tuyết lang, Như Ca “Ặc” tiếng, lẽ mình dưỡng sói của Tiêu Dạ Huyền thành đồ tham ăn rồi.
      Chris, Phong nguyet, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 65.2: Nguy hiểm ở từ đường 1

      Như Ca bước lên xe ngựa, Ngọc Bảo Oánh lên theo. xe, Như Ca mới thấy được khuôn mặt hơi sưng của Ngọc Bảo Oánh dù bôi trất nhiều phấn nhưng vẫn giấu được, và vết rách da ở khóe miệng. Mấy ngày nay tuy chỉ ở trong Nhàn Nguyệt Các, tiếp xúc với người viện khác, nhưng có Thanh Nhi và Vương ma ma cộng thêm Thất ma ma thường tới Nhàn Nguyệt Các ngồi lê đôi mách. Toàn Ngọc phủ có chuyện gì, Như Ca đều biết . Vốn là tiểu thư kiêu ngạo, giờ thành thế này, Như Ca lắc đầu, lấy ra bình dược cao ném tới: “Đâu là thuốc tan sưng”.

      Ngọc Bảo Oánh nhận lấy thuốc cao, nghe được mùi thơm nhàn nhạt, hồi sau ngẩng đầu lên, mắt lộ hung ác. Hung hăng “Ngươi cho ta thứ này, là có ý gì?”

      Lời Ngọc Bảo Oánh khiến Như Ca tức cười, hỏi ngược lại, “Ngươi có gì đáng để ta lấy sao?”

      Nghe vậy, Ngọc Bảo Oánh siết chặt bình thuốc trong tay, đúng vậy! Mình còn gì? Nhà ngoại tan nát, bà nội và cha thích, thậm chỉ chị ruột còn đối xử với mình như vậy. Nhớ tới ánh mắt khinh thường của Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh hận muốn chết.

      Từ Ngọc Giai Nhàn làm gì cũng có tính toán trước. Lúc ở trong cung tuyển chọn thư đồng cho hoàng tử và công chúa, Ngọc Giai Nhàn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn vặt của mình, sau đó giả vờ chia sẻ đồ ăn với vị tiểu thư khác, kết quả đối phương gây ra chuyện xấu hổ, Ngọc Giai Nhàn được tuyển. Người khác biết, nhưng Ngọc Bảo Oánh tận mắt nhìn thấy. Năm đó Ngọc Giai Nhàn mới 8 tuổi. Đến nay nhớ lại nụ cười lúc bỏ thuốc ngày ấy của Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh vẫn còn thấy rợn cả tóc gáy, cũng dám tin người chị lúc nào cũngthể thân thiện lễ độ lại có thể có nụ cười kinh khủng như vậy.

      Vì Ngọc Giai Nhàn trúng tuyển thư đồng, nên ở trong cung, lúc này Lý thị mới để ý đến nàng ta. Khiến Ngọc Bảo Oánh cảm giác mình được cưng chiều như công chúa, từ từ biến thành đứa điêu ngoa bốc đồng. Bất quá sau lần bị thương kia, trước cửa sống chết, biết Lý thị dứt khoát lựa chọn cứu Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bỏa Oanh hoàn toàn tỉnh mộng, tất cả thương trước kia đều là giả hết, trong lòng Lý thị, chẳng ai sánh được Ngọc Giai Nhàn cả.

      Lúc đầu, Ngọc Giai Nhàn đối xử với mình cũng rất tốt, được vật hiếm lạ từ trong cung cầm về phủ chia sẻ, mình phạm sai lầm, cầu cha và bà nội giùm..... người chị tốt. Nếu nhờ đạp kia, và việc phủ Kim Lăng Hầu, sợ rằng mình tiếp tục nghĩ như vậy. Giờ ngẫm lại quả nực cười, trong khoảnh khắc, Ngọc Bảo Oánh suy nghĩ rất nhiều, hận ý trong mắt cũng ngày càng ràng.

      Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, trong xe ngựa mảnh yên tĩnh. biết qua bao lâu, Ngọc Bảo Oánh ngẩng đầu lên, hình như có điều muốn , song ngay khi thấy dung nhan tuyệt mỹ của của Như Ca, theo bản năng sờ sờ mặt mình, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Từ đường Ngọc gia ở trấn Ngọc Khê, phía bắc kinh thành.

      Khi tới từ đường, mặt trời ngả về tây, xuống xe ngựa, đập vào mắt là tòa từ đường diện tích , đề ‘Từ Đường Ngọc Gia’.

      Đứng trước bậc thang là lão bộc và hai phụ nhân, thấy mấychiếc xe ngựa dừng lại, người bước xuống phải là tộc trưởng đương nhiệm của Ngọc gia, Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân sao? Lão bộc vội dẫn đầu tiến lên đón tiếp. Lục tục cúi chào.

      “Lão nô bái kiến tộc trưởng, lão phu nhân, phu nhân, tiểu thiếu gia!”

      Sớm nghe tin, lão bộc thấy phụ nhân mặc trang phục Cáo Mệnh đứng bên cạnh Trịnh thị, dĩ nhiên biết ngay vị này là nhân vật chínhc ủa hôm nay, Liệt phu nhân.

      Thấy Liệt thị thân hình mỹ lệ, dung mạo đoan trang, ngẫm lại người mập như heo, bộ mặt đầy ban ở hậu viện kia, lão bộc lắc đầu cái, quả là cách nhau trời vực! Lý thị sau khi sinh xong, lại ăn hơn nửa tháng khổ, ăn uống cơm thừa canh cặn, thế mà vẫn chẳng ốm bớt được chút nào, bảo sao tộc trưởng ghét bỏ.

      Nhìn ra đằng sao, thấy Như Ca, hai mắt lão bộc tỏa sáng, ra hiệu cho hai phụ nhân bên cạnh đến đỡ Như Ca xuống xe. Nhưng bị Thanh Loan ngăn lại.

      Như Ca thấy vậy, cười : “Như Ca tự xuống là được, phiền hai vị chờ lâu rồi.”

      Nghe vậy, vẻ mặt hai phụ nhân mới hơi chuyển tốt, cười lấy lòng: “Tiểu thư quá lời, có thể phục vụ tiểu thư là phúc phận của chúng nô tỳ!”

      Hai phụ nhân biết người trước mắt là quý nhân mới của Ngọc gia, tất nhiên là muốn nịnh nọt. Vả lại, so với mấy vị tiểu thư khác của Ngọc gia tính tính người này là cực tốt rồi.

      Thấy người xuống xe hết, lão bộc cung kính : “Xin các vị dời bước đến nội đường, người trong tộc có mặt đủ, chờ bên trong!”

      Ngọc Chính Hồng gật đầu cái, : “Vậy vào thôi, thời gian còn sớm”.

      Trước mặt truyền đến tiếng pháo nổ đôm đốp, chào đón mẹ con Liệt thị.

      Như Ca thấy vẻ mặt căng thẳng của Thanh Loan, cười cười, giọng : “Thanh Loan, về sau bớt nghe Thanh Nhi bịa chuyện ”.

      “Thanh Nhi rất đúng!” Thanh Loan trả lời chắc như đinh đóng cột.

      Thanh Loan tuy giỏi võ công, nhưng tính tình thà, ngày thường Thanh Nhi gì nghe nấy. Gần đây Thanh Nhi nghiên cứu bộ Mưu Luận. Trừ những người quen thân, còn lại kẻ khác đền gần tiểu thư nhất định là có mưu. Như Ca nghe xong dở khóc dở cười, nhưng Thanh Loan lại tin vô cùng. Dọc theo đường, chốc chốc Thanh Loan lại vén rèm xe nhìn vào trong, dưới 20 lần. giống như Ngọc Bảo Oánh ăn mất Như Ca bằng.

      “Các ngươi xem ta là đậu hủ, ai cũng có thể bóp nát sao?” Như Ca lắc đầu cười cười, quay đầu lại nhìn Ngọc Bảo Oánh, tựa như có điều suy nghĩ.

      Bên trong từ đường có rất nhiều người. Những người này là chi khác của Ngọc gia, vì hôn của Như Ca với Cẩm thân Vương thế tử mà tranh nhau lên muốn ló mặt trước thế tử phi tương lai. Nhờ lão phu nhân giới thiệu, Như Ca đại khái biết được ít phu nhân, và các chị chị em em của bảy, dì tám gì đó.


      Dĩ nhiên những chị em này vẻ mặt rất khác nhau, có vui mừng, có ghen tỵ, cũng có vô liêm sỉ. Nhất là Doãn thị, vợ cả của con trai trưởng ông chú hai, cứ sáp sáp tới, nhiều lần kéo tay Như Ca, như là thân thiết lắm.

      Thanh Loan nhiều lần cản lại, nhưng Doãn thị vẫn biết xấu hổ, lôi kéo tiểu nương vẻ mặt ngượng ngùng tiến đến trước mặt Liệt thị, ý hỏi: “Liệt phu nhân, bên cạnh tứ tiểu thư có thiếu người hầu hạ , nữ nhi ta đây rất khéo, cho nó ở bên hầu hạ tứ tiểu thư , vẽ lông mày, hay chải tóc gì đó. Chỉ cần để nó cơ hội thể trước mặt thế tử là được. phải cổ nhân có giai thoại Nha Hoàng Nữ hầu hạ phu quân đó sao? Nữ nhi ta mặc dù là dòng chính nữ, nhưng tính tình rất tốt, tương lai nếu được sủng ái cũng khi dễ tiểu thư Như Ca.....”

      Liệt thị nghe người này ngừng tự biên tự diễn, nhíu mày, Ngọc gia quả nhiên là dạng người gì cũng có. tại Như Ca còn chưa gả , mấy người này trắng trợn như vậy, tức cười. Doãn thị muốn trèo cao đến điên rồi, vậy mà vẫn lấy thân phận chính nữ gì đó để chuyện, chính nữ sao? Chẳng phải vẫn là lấy thân phận nha hoàn mà tống ? Lại nhìn chút thiếu tử chừng 17 18 tuổi đứng sau lưng Doãn thị, biểu vô cùng thẹn thùng, nhưng trong mắt tràn đầy chờ mong. Liệt thị chỉ lạnh nhạt : “Bên cạnh Ca nhi đủ người hầu hạ, phiền phu nhân phải nhọc lòng.”

      Thiếu nữ sau lưng Doãn Thị ngẩng đầu lên thấy vẻ khinh miệt trong mắt Liệt thị, khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, lùi về sau.

      Mấy người Như Ca tiếp tục vào, thanh cao quãng tám của Doãn thị vẫn ngừng vang tới: “Tiểu thư Như Ca, nữ nhi ta rất dịu ngoan.”

      Dịu ngoan? Có phải là chó đâu? Như ca thầm châm chọc.

      Thất ma ma chạy tới bên Như Ca, ra vẻ thần bí : “Nhà nhị thúc công năm xưa kinh doanh vận chuyển đường thủy, có tiền nhất ngọc gia. giờ có tiền nhưng có thế, Doãn thị này có lui tới với tam phu nhân , thời gian trước vì nương gia có chuyện nên tới phủ, trở lại nghe được tin tức vội vàng nghĩ muốn đưa chính nữ đến bên cạnh tiểu thư, nếu lọt vào mắt thế tử, tương lai là chỗ dựa cho nhà họ.”

      xong, Thất ma ma lại chạy về bên cạnh lão phu nhân.

      Như Ca quay đầu nhìn thử người kia. Doãn thị mặc áo xanh ngọc hoa văn thêu nổi và váy dài đầy hoa, cổ mang vòng trân châu cực lớn, bông tai bằng vàng khảm ngọc. Đầu cắm ba cây trâm sáng loáng, hai bàn tay 10 ngón, ngón nào cũng đeo nhẫn hoặc bằng bảo thạch, hoặc ngọc phỉ thúy, hoăc vàng......quả bộ nhà giàu mới nổi. Thiếu nữ sau lưng Doãn thị nhìn mình đầy hâm mộ. Như Ca xoay đầu lại, để ý tới nữa. Nếu mình nhìn hai lần, chỉ sợ ngày mai có thêm nha hoàn biết bổn phận rồi.

      Mà ở góc từ đường, Ngọc Giai Nhàn bị mọi người quên bén, nhìn Như Ca như trăng được muôn sao vây quanh, nở nụ cười cực kỳ độc.
      Chris, Phong nguyet, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 66.1: Nguy hiểm ở từ đường 2

      Từ đường Ngọc gia là chỗ có phong thủy tốt nhất trấn Ngọc Khê, vật liệu xây dựng cũng đều cực tốt, nhìn rất trang nghiêm.

      Cả từ đường chia làm ba đường, hai phó đường và chính đường. Chính đường là nơi chỉ khi nào có đại , như con cháu dòng chính trong gia tộc kết hôn, làm quan, hay qua đời mới được mở. Hai phó đường, để nam tử Ngọc gia tu thân dưỡng tính, có thể làm nơi học tập. cái khác là cho phụ nhân đến cầu phúc, niệm kinh sám hối. Đương nhiên chỉ vài ngày, còn nếu là bị gia tộc vứt bỏ, tất nhiên được ở viện trước này mà phải đến viện sau chịu tội.

      tường chính đường treo các bức họa tổ tông Ngọc gia, phía dưới là năm sáu tầng bài vị, tiếp theo là lư hương đồ cúng đặt bàn gỗ lê, dưới sàn là mấy hàng bồ đoàn cho mọi người quỳ lạy.

      Chủ trì cho mẹ con Liệt thị vào tộc phổ hôm nay là ông chú hai kia. Nghe Thất ma ma , người này quen biết rộng rãi trong quan trường cũng như thương trường, tổng thể mà là người cương trực, có cống hiến lớn với gia tộc nên được đông đảo con cháu Ngọc gia tôn trọng.

      Ông chú hai này đầu tiên là giảng lược lịch phát triển của Ngọc gia, liệt kê hết những người từng làm quan trong tộc, rồi chỉ đạo mọi người bắt đầu bái tế tổ tiên. Có ông cụ 80 tuổi run run rẩy rẩy quỳ gối trước bài vị tổ tiên, lúc đứng dậy thiếu lúc nữa té xuống, khiến Như Ca nhìn thấy mà hết hồn hết vía.

      Sau khi dập đầu xong, Liệt thị, Như Ca và Ngọc Vân Kiệt phải ở từ đường quỳ hơn canh giờ nữa để thể tôn trọng với tổ tiên.

      Đồng thời lúc này, ở viện sau từ đường, phụ nhân thô kệch cầm gậy ngồi chỉ huy Lý thị quét dọn phòng, lau tủ. Lý thị hơi chậm chút, liền ăn đòn.

      “Ai, sao hôm nay chậm chạp vậy, biết khách quý tới sao, ngứa da à, còn mau chút”, thấy Lý thị vừa lau chùi vừa dòm ra bên ngoài, cây gậy tay phụ nhân lại rơi xuống người Lý thị.

      “A, vâng....vâng”, bị đánh đau, Lý thị vội đáp lời, nhưng trong nội tâm lại thầm ghi tạc gương mặt phụ nhân. Chờ mình về phủ rồi, lột da tất cả những kẻ này. Lý thị vuốt vuốt cánh tay bị đánh. Thấy cây gậy lại sắp giáng xuống, vội vàng ngồi xổm lau chùi.

      Lúc Lý thị lau hộc tủ phụ nhân khác hấp tập chạy tới, “Lưu thị, nhanh lên chút, bái tế xong là tiệc bắt đầu ngay, trượng phu ngươi ở phòng bếp chờ ngươi tới giúp tay đó.”

      Phụ nhân trong phòng nghe thấy, lớn tiếng đáp: “ biết, sắp xong rồi, lập tức tới ngay đây”.

      Phụ nhân bên ngoài nhìn vào, thấy Lý thị lau bàn, bất mãn hô lên: “Coi chừng mụ béo này làm gì, nhanh giúp tay nào!”

      “Ngươi cho là ta muốn coi chừng mụ ta sao, sợ mụ ta an phận mới phải bước rời thế này đây!”

      Phụ nhân thấy đồ dùng được lau đến sáng bóng, tới đá đá Lý thị, : “Được rồi, nghe thấy à, phòng bếp thiếu người, mau đến!”

      Vừa nghe thấy phòng bếp, đói bụng lâu nên hai mắt Lý thị sáng rỡ, khiến phụ nhân khinh bỉ mắng: “Vừa nghe đến phòng bếp mắt liền sáng rỡ, heo à! Làm xong cút về phòng cho ta, chính thất phu nhân gì chứ, đáng xấu hổ!”

      Vốn Lý thị muốn phát tác, nhưng thấy cây gậy to tay phụ nhân chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, nhớ tới kế hoạch của con Ngọc Giai Nhàn, thầm cười lạnh, nghĩ: mắng , chửi , lát cho ngươi khóc.

      canh giờ nhanh chóng trôi qua, mẹ con Liệt thị quỳ ba lớp bồ đoàn nên cũng quá khổ sở.

      Bình thê, nhận trưởng tử, chính nữ là việc cực vui, cho nên bên ngoài chính đường có đến mấy chục bàn tiệc, mời tất cả người của Ngọc thị ở trấn Ngọc Khê đến. Chờ mẹ con Liệt thị ngồi vào bàn, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.

      Người Ngọc gia sao bỏ qua cho cơ hội tốt này, từng người thay phiên lên mời rượu. bao lâu Ngọc Chính Hồng bị chuốc say, Liệt thị thể ở bên phục vụ. Lão phu nhân lớn tuổi nên cũng sớm nghỉ.

      Về phần Vân Kiệt, thể đầy đủ phong độ của đệ đệ tốt, cản rượu giùm Như Ca. Chỉ có mấy người bối phận lớn, cứ dây dưa tha tỷ như Doãn thị kia, mới để Như Ca uống.

      Lễ ra mắt cũng thu được ít, chủ yếu là đưa cho Như Ca, hoa tai dây chuyền ngọc trai ước chừng mười món, đồ trang sức hơn 20 loại, ngọc bội hơn mười món.....khá phong phú.

      Trăng sáng lên cao, tiệc dần tàn, Như Ca và Vân Kiệt định rời , thấy Ngọc Giai Nhàn tới.

      “Từ lúc muội trở lại kinh thành, hai tỷ chưa có dịp uống với muội, hôm nay là ngày vui, rốt cuộc muội đạt được ước muốn bấy lâu, nhất định phải uống cạn ly này”, xong, Ngọc Giai Nhàn, cầm ly rượu trong khay phụ nhân bưng rượu, Ngọc Bảo Oánh cũng cầm ly, giơ lên rồi uống.

      Như Ca nhìn ly trước mặt, thấy hai người kia uống, cũng cầm ly rượu lên uống sạch.

      Xong, Ngọc Giai bước lên, cầm tay Như Ca, cười : “Hôm nay muội quỳ lâu, chắc là mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm .”

      “Tạ tỷ tỷ quan tâm, Như Ca xin trước.”

      Như Ca dẫn Vân Kiệt rời . Sắp xếp cho Vân Kiệt nửa say xong, Như Ca liền theo người hầu dẫn đường đến phòng của mình.

      Phòng của Như Ca ở trung tâm từ đường, được trang hoàng tinh xảo, vừa mở cửa chính ra, từng dải lụa mỏng phấp phới trong gió đêm. Trong phòng nhiễm hạt bụi, có hai bồn hoa quý đặt hai bên trái phải, có vẻ cực kỳ thanh nhã.

      Ngồi hồi, Như Ca vươn vai, thổi tắt nến, lên giường nằm.

      Trong từ đường, từng ánh nến lần lượt tắt, hoàn toàn yên tĩnh. Đêm khuya, hai bóng đen đột nhiên xuất ngoài phòng Như Ca, người trong đó lắng nghe động tĩnh trong phòng, thận trọng mở cửa chính ra, đẩy người còn lại vào. Sau đó ở ngoài dán tai sát cửa, qua hồi lâu, nghe tiếng thở dốc của nam tử, biết thuốc phát huy tác dụng, cười the thé. Nhìn xung quanh thấy bốn bề vắng lặng, người ngoài cửa nhanh chóng rời .

      bao lâu sau, lại có hai bóng đen gầy xuất , dưới ánh trăng, có thể thấy loáng thoáng là hai nữ tử, người trong đó mang theo thùng gỗ, người bên cạnh ra hiệu đổ thứ trong thùng ra dọc theo phòng. Sau đó nữ tử đó thấy trong phòng có động tĩnh gì, bèn đẩy cửa phòng bước vào, hình như muốn xác nhận gì đó..........
      Chris, Phong nguyetlinhdiep17 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 66.2: Nguy hiểm ở từ đường 2

      Canh hai, mưa phùn, người làm ra ngoài tiểu, lúc qua hành lang, đột nhiên ngửi thấy mùi dầu khói, chăm chú nhìn, phát lửa bốc ra từ bên phòng Như Ca, sững sờ hồi, mới hô lên.

      “Cháy.....cháy.......”

      Người này hốt hoảng đến mức quên cả buồn tiểu, vừa kêu vừa chạy vào phòng lấy cái đồng la, ra sức gõ. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tỉnh giấc, bọn hạ nhân rối rít cầm chậu, thùng lấy nước dập lửa.

      Chờ lúc người Ngọc gia đến nơi, lửa lan khắp phòng.

      “Trời ơi! Tứ tiểu thư còn trong đó!” đỡ lão phu nhân tới, Thất ma ma thấy lửa bốc cao, nhất thời sợ đến mức hai chân run cầm cập.

      “Ca nhi!” thấy gian phòng chìm trong biển lửa, bên trong hình như có tiếng kêu la khổ sở của nử tử, Liệt thị thét lên tiếng, té xỉu.

      Vốn còn say mơ mơ màng màng, như chậu nước lạnh dội xuống người lúc trời đông, Ngọc Chính Hồng lập tức tỉnh táo lại. Đỡ Liệt thị, hô lên, “Mau dập lửa! Đập tường !”

      Lý thị nhìn thấy lửa cháy, lúc đầu sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng kịp. Nghe Ngọc Chính Hồng hô vậy, thầm cười lạnh. Dập lửa? Chết mới tốt chứ! Đập tường? Đến lúc đó đừng có mà hối hận!

      Bình thê, để vợ cả mình đây ở trong từ đường chịu khổ, hôm nay có thể hả giận rồi. Lý thị nghĩ đến thảm trạng lát nữa của mẹ con Liệt thị, vui như nở hoa.

      Ở phòng xa nhất, Vân Kiệt chạy đến thấy tình hình trước mắt, lập tức chạy vào căn phòng gần đó, lấy tấm chăn, rồi giật thùng nước trong tay người làm, đổ ướt chăn bông, trùm lên người định chạy vào phòng.

      “Ngươi điên rồi à, lửa lớn như vậy, muốn chết hả?” Ngọc Chính Hồng xem như tỉnh táo, lửa lớn như thế, chẳng biết cháy bao lâu, cứu được, lại liên lụy thêm người.

      “Buông ra, tỷ tỷ còn trong đó....” Vân Kiệt nhìn biển lửa, mắt đỏ lên, gạt tay Ngọc Chính Hồng ra, chạy vọt vào, sắp đến gần phòng đụng phải người, ngã ngồi đất, vén chăn ra nhìn thử, đụng mình phải là chị sao?

      “Sao lại liều lĩnh như vậy, chỉ phủ chăn muốn vào, coi chừng biến thành thịt nướng.”

      Như Ca tới bên Liệt thị, ấn nhân trung, Liệt thị dần tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Như Ca, thở phào hơi.

      Vân Kiệt phục hồi lại tinh thần, ném chăn qua bên, đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất người, chỉ chỉ căn phòng bốc cháy, “Tỷ tỷ, tỷ ở đây, vậy người vừa khóc vừa la trong kia là ai?”

      “Đúng vậy, nương nghe tiếng gào thê thảm bên trong, còn tưởng là con, làm nương sợ muốn chết, nếu con xảy ra chuyện, nương cũng muốn sống nữa”, Liệt thị nhìn nhìn đám lửa, cũng hiểu ra sao.

      Như Ca nghe vậy cười cười, giơ ống tay áo lên: “Trước giờ tửu lượng của con cao, mới rồi thiệt nhiều người mời rượu, phần lớn con đều đổ vào ống tay áo. Vốn định về phòng đổ rượu ra, nhưng trong phòng chỉ có chậu nước , tắm rửa tiện, nên tìm chỗ tắm rửa giặt y phục luôn, lúc trở lại, Thanh Loan thấy người cứ lấm la lấm lét đứng trước phòng, người nọ thấy Thanh Loan tới, sợ đến run tay, làm rớt mồi lửa trong tay xuống, vì chung quanh đây có tưới dầu hỏa, nên nhanh chóng cháy lớn. Con và Thanh Loan tưởng rằng trong phòng ai, nên mau chóng chạy xa tránh lửa. ngờ có người bên trong.”

      “Chỉ cần ngươi sao là tốt rồi.” lờ mờ nghe ra điều gì đó lão phu nhân tiến đến, thấy Như Ca bình an vô , lập tức thở ra hơi. Ngày thành hôn sắp tới, nếu Như Ca ở trong từ đường xảy ra chuyện, Ngọc gia phải ăn thế nào với thế tử đây.

      Vân Kiệt vừa nghe có người phóng hỏa phòng Như Ca, nhất thời tức giận vô cùng, “Kẻ đó nhất định là muốn hại tỷ tỷ, rốt cuộc là ai?”

      “Chính là nàng ta!” Tiếng vừa dứt, Thanh Loan lôi ra nha hoàn y phục sặc sỡ, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

      “Đây phải là nha hoàn Bích Đào của Giai Nhàn sao?” lão phu nhân nhìn nha hoàn phía trước, nháy mắt sắc mặt trầm xuống, kẻ ngu cũng biết, nếu có chủ ra lệnh, nha hoàn này sao có gan làm chuyện này.

      Lúc này, ở khúc quanh hành lang, Lý thị xách thùng nước, như rùa bò, giả bộ tới dập lửa, thấy Như Ca đứng đó, lập tức mắt trợn to, “Ngọc Như Ca, sao ngươi ở đây, phải ở trong.......”

      Lý thị còn chưa xong, đám người dập lửa la to: “Mọi người tránh ra, tường sắp sập!”

      Tiếng vừa dứt, vách tường sập xuống, xà nhà và ngói cũng rớt xuống theo. Mưa phùn từ từ biến thành mưa như trút nước, lửa yếu dần, rồi gần như tắt hẳn.

      Mọi người nhìn lại thấy trong phòng kia có hai người. nam tử trần truồng bị tường gạch đập nát sọ. Bên cạnh là nữ tử cũng trần truồng, đôi chân bị xà nhà chặn ngang, nửa người bị mảnh ngói nóng che kín. Mọi người đều sửng sờ, Ngọc Chính Hồng hét lớn: “Vô liêm sỉ!”

      Quản gia Lưu Toàn gan lớn chút thấy Ngọc Chính Hồng nổi giận, vội vàng kêu người đến đẩy xà nhà ra, lật mặt nam tử kia lên.

      Trong đội ngũ phía sau, có phụ nhân ló đầu ra nhìn, thấy mặt nam tử liền nhào tới kêu gào, “Trời ơi, phu quân? Mau tỉnh lại ........”

      Nam tử kia sớm quy thiên sao có thể nghe thấy phụ nhân kêu gào, ngược lại những người xung quanh rất hứng thú, tình cảnh thế này hẳn là nam tử kia ở trong phòng tằng tịu với tình nhân rồi!

      Lão bộc quản lý từ đường thầm kêu khổ, họ Lưu này, ngày thường hay trêu chọc những phụ nhân tịch mịch kia thôi , sao lại chọn thời điểm này để gây chuyện, biết ăn thề nào giờ, nếu vị đại lão gia này trách tội xuống, nhất định mình xong. Bất quá lão bộc quả là người lão luyện, chuyện xấu thế này dù là ai gây ra, đều phải che giấu, nhanh chóng đẩy những người chung quanh ra xa.

      “A....” lúc phụ nhân kia kêu gào, tiếng rên khẽ của nữ tử nằm đất hấp dẫn chú ý của mọi người. Lý thị đứng cách đó xa, nghe thấy tiếng của nữ tử, cứng đờ, trong giây lát vọt tới đằng trước, hướng về mọi người hô lớn: “Các ngươi cút hết cho ta, cút ra ngoài, có nghe thấy .....”

      Thấy vẻ mắt hốt hoảng của Lý thị, sắc mặt Ngọc Chính Hồng trầm, ném Lý thị chắn trước mặt qua bên như rác rưởi, sải bước tới chỗ nữ tử kia.

      Mới vừa được mấy bước, Lý thị lại nhào tới ngăn đằng trước, ôm chặt chân Ngọc Chính Hồng, khóc lớn: “Lão gia, đừng nhìn......... thể nhìn!”

      Nghe Lý thị kêu gào, ngược lại người xung quanh càng bu qua. Ngọc Chính Hồng hét lớn tiếng: “Tất cả cút xa cho ta!”

      Người trong từ đường chạy tới dập lửa nghe Ngọc Chính Hồng quát, vội vàng lui về phía sau, nhìn nhau. Quản gia Lý Toàn và lão bộc quản lý từ đường ra lệnh cho họ tản .

      Đợi mấy người kia hết, Ngọc Chính Hồng đá văng Lý thị, nhận lấy cái xẻng từ Lý Toàn, hất mảnh ngói người nữ tử kia ra. Vì mảnh ngói rất nóng, dính chặt vào người nữ tử, lúc hất ra, hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết của nữ tử vang lên. Nghe thấy giọng quen thuộc, Ngọc Chính Hồng càng mạnh tay hơn.

      Quản gia Lý Toàn và hai người làm khác nâng xà nhà chắn chân nữ tử ra. Lúc này mới phát , hai chân của nàng ta bị đè đứt tận gối, da thịt bị cháy sém ghê người. Lúc nâng xà nhà lên, tiếng gào thét càng thêm thê thảm.

      Lão phu nhân nhìn thảm trạng của người dưới đất, chịu nổi nhắm mắt lại. Đến khi hất ra hết mảnh ngói người nữ tử kia, thấy cây trâm đá quý màu xanh lá đầu nữ tử kia, lão phu nhân cơ hồ ngất , Thất ma ma kinh ngạc kêu lên.

      “Tiểu thư Giai Nhàn!”

      tay chút, chút.....” Lý thị chẳng quản thể diện gì nữa, nghe tiếng gào khổ sở bên kia, lòng đau xót, ôm xà ngang vẫn còn nóng lên, tóc bị lửa đốt cũng để ý.

      Đứng cách đó xa, Như Ca nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng hiểu , Ngọc Giai Nhàn sợ là xong rồi. Nếu đồng tình, chút nàng cũng có. Nàng phải thánh mẫu, chọc đến nàng thôi, còn nếu chọc tới, tự nhận lãnh hậu quả !
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 67.1: Kết cục của Lý thị

      Bên trong phó đường, Ngọc Chính Hồng ngồi ghế thái sư, gân xanh nổi đầy trán. Lão phu nhân đầu óc còn choáng váng vì chuyện lúc nãy, nằm giường nệm .

      Như Ca và Vân Kiệt, Liệt thị ngồi bên chờ phán xét chân tướng việc phóng hỏa. Ngọc Giai Nhàn vì thương thế nghiêm trọng, tạm thời được đưa đến gian phòng ở viện sau để thầy thuốc chữa trị.

      Lúc này, ngoài phòng, sấm sét nổi lên, từng trận gió lạnh thổi vào.

      Thi thể nam tử bị nát sọ được cuốn tạm trong tấm chiếu ném qua bên, cạnh đó là phụ nhân vẫn còn khóc rống. Lý thị và nha hoàn Bích Đào quỳ gối dưới đất, chờ Ngọc Chính Hồng phán xử.

      Trầm mặc hồi lâu, Ngọc Chính Hồng đứng lên, tới bên cạnh nha hoàn Bích Đào run lẩy bẩy.

      ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” giờ phút này Ngọc Chính Hồng rất giận dữ, tế bái yên lành, đột nhiên xảy ra chuyện kinh người như vậy. Tuy từ Ngọc Giai Nhàn vào cung, thân thiết lắm với Ngọc Chính Hồng, nhưng dù gì cũng là nữ nhi, bỗng nhiên biến thành bộ dạng như thế, sao khiến Ngọc Chính Hồng tức giận được.

      Ngọc Chính Hồng biết từ Ngọc Giai Nhàn rất cao ngạo, lòng muốn gả vào hoàng gia, thể nào gian díu với hạ nhân làm trong phòng bếp được, hơn nữa còn làm chuyện đó trong phòng Như Ca! vượt quá khả năng tưởng tượng.

      Bích Đào sớm sợ chết khiếp, chỉ nhớ , tiểu thư nhà mình vào phòng lâu rồi mà thấy ra, muốn vào xem thử, nha hoàn của tứ tiểu thư xuất ...... Nhìn diện mạo dữ tợn của Ngọc Chính Hồng, Bích Đào theo bản năng dòm về phía Lý thị bên cạnh.

      bi phẫn, thấy ánh mắt của Bích Đào, Lý thị lập tức chỉ vào Liệt thị và Như Ca, kêu gào: “Lão gia, nhất định là Ngọc Như Ca làm, nó hại nữ nhi của thiếp! Ghen ghét Giai Nhàn từng là thư đồng của An Dương công chúa, được Liễu phi nương nương quý, sợ tương lai Giai Nhàn được gả cho hoàng tử, địa vị cao hơn nó, nên mới bày ra độc kế như vậy phá hoại Giai Nhàn, lão gia phải làm chủ cho thiếp và Giai Nhàn nha!”

      Nghe Lý thị , Như Ca biết nên khóc hay cười. Liệt thị càng thêm tức giận kiềm nổi, dịu dàng thường ngày đều biến mất, xông lên phía trước, cho Lý thị cái tát, làm Lý thị nổ đom đóm.

      “Thường ngày ta nể ngươi là chính thất, luôn luôn cung kính lễ độ. ngờ ngươi vô liêm sỉ như thế. Ca nhi của ta sao phải ghen ghét Giai Nhàn. Thư đồng của công chúa? Giờ công chúa gả xa hai năm rồi đó! Được Liễu phi mến? Đại tiểu thư 19, cũng coi là lỡ , nếu được mến, sớm được ban hôn rồi. Ca nhi ta khéo léo hiểu chuyện, có gì thua kém đại tiểu thư, nếu phải ngươi tâm tư bất chính, đời trước làm nhiều việc ác, làm sao nữ nhi ngươi rơi vào kết cục như vậy.”

      “Ngươi......” Lý thị bụm mặt, chỉ tay vào mặt Liệt thị ra lời.

      Lão phu nhân, Ngọc Chính Hồng, và mấy người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm. Trong mắt mọi người, Liệt thị luôn là người dịu dàng nhu nhược, giờ lại giống như sư tử bị chọc giận, ra lời thể hung ác.

      Liệt thị thấy bộ dáng giật mình của mấy người kia, lạnh lùng cười: “ Lão gia chớ kinh ngạc, việc này tượng đất còn phải tức giận huống chi là thiếp thân. Nữ nhi của thiếp thân bị người hãm hại bao lượt, lão gia chưa làm chủ cho nó lần nào, hôm nay nếu còn tiếp tục như vậy, minh oan cho nó, ngày mai thiếp thân tự dẫn con mình cáo trạng lên , xem thử rốt cuộc Đại Chu có còn vương pháp hay !”

      Ngọc Chính Hồng thấy Liệt thị quyết tâm, bèn đạp Bích Đào cước. “, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu , ta liền hạ lệnh đánh chết hết người nhà ngươi!”

      Cả nhà Bích Đào đều là hạ nhân trong Ngọc phủ, làm việc ở Đông viện, nghe Ngọc Chính Hồng vậy, quá sợ hãi, mặc cho Lý thị nháy mắt thế nào cũng bất chấp, bò dậy, cuống quít dập đầu.

      “Lão gia, nô tỳ , nô tỳ , ngài ngàn vạn lần đừng đánh chết cả nhà nô tỳ, đều là do đại tiểu thư sai nô tỳ làm, phu nhân cũng có phần, cả nhà nô tỳ vô tội.......”

      Lý thị nghe vậy, nháy mắt như bóng xì hơi, miệng ngừng lập lập lại câu “Thôi rồi, thôi rồi......”

      Trong căn phòng ở hậu viện, Ngọc Giai Nhàn nằm giường, cả người bị bỏng, dần dần tỉnh lại, cảm giác đau rát khó chịu vô cùng, nghe được hàng loạt tiếng thở dài bên tai.

      Thầy thuốc già bắt mạch xong, nhìn da thịt cháy khét nát bét của Ngọc Giai Nhàn, lắc đầu liên tục.

      Quản gia Lý Toàn thấy vẻ mặt đại phu như vậy, chắc là có ý gì, hỏi “Đại phu, sao rồi, còn cứu được ?"

      Thầy thuốc vuốt vuốt chòm râu, chần chờ chốc lát mới : “Vị tiểu thư này hình như chuyện phòng the.......khụ..........quá độ, hai chân bị vật nặng đè đứt, xương cốt và lục phủ ngũ tạng đều bị ảnh hưởng nặng, hơn nữa còn hít quá nhiều khói độc, xem ra rất khó qua nổi, chuẩn bị hậu trước !”

      Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, Lý Toàn vẫn rất cả kinh, liếc mắt nhìn nữ tử giường, hồi lâu “Xin đại phu cứ dốc hết sức, tới đâu hay tới đó.”

      “Tất nhiên lão phu chữa trị hết sức”, lão thầy thuốc vốn sợ bị lằng nhằng, vừa nghe chỉ bảo mình làm hết khả năng, thở phào nhõm. Theo Lý Toàn ra ngoài chuẩn bị thuốc.

      Sau khi hai người , núp cách đó xa Ngọc Bảo Oánh tiến vào, thấy Ngọc Giai Nhàn nửa sống nửa chết nằm giường, đột nhiên khẽ cười, bao lâu biến thành cười to.
      Chris, Phong nguyetLedoan2099 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :