1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ sô ́ nóng bỏng 100 % - Xuân Thu ( 11 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chỉ số nóng bỏng 100 %
      [​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả: Xuân Thu

      Thể loại : ngôn tình , đại ,H
      Số́ chương : 11c
      Converter +Trợ giúp: ngocquynh520

      Editor: Pegajess

      Văn Án :

      Haizz! là cực kỳ vô dụng!
      Ngay cả tỏ tình với người đàn ông mình thích cũng có dũng khí.
      Chỉ có thể ở bên cạnh người ấy ngây ngốc canh giữ, bưng trà đưa điểm tâm.
      Haizz! Khi nào mới có thể tiến thêm bước cùng người ấy đây --
      thể sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
      Tại sao sau khi tỉnh lại từ trong mộng,
      liền phát mình nằm giường cùng với người đàn ông mà thầm mến,
      Hơn nữa cái gì cũng mặc !
      Điều này sao có thể là ?
      Tất cả, nhất định tất cả đều là ảo giác của chính . . . . . .
      Nhưng mà, cái "ảo giác" này lại mang đến cho loại cảm giác,
      Cũng tránh khỏi quá chân thực, quá kích thích, quá nóng bỏng, tê dại! ?
      cũng sắp chịu nổi nữa rồi. . . .​
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 1.1
      "Hài Lòng, hôm nay mày nhất định phải với Ôn Đại, cho ấy biết, từ ngày đồng ý làm thư ký cho ấy, vừa gặp ấy, Hài Lòng, mày nhất định phải đề cập đến dũng khí, nhất định phải. . . . . ."
      Chân Hài Lòng hai tay xách theo năm hộp cơm, dùng bả vai mảnh khảnh đẩy cửa chính của Vụ Sở ra, miệng lại ngừng thấp giọng động viên mình, ai ngờ, bả vai vừa mới đẩy mở được khe cửa, trận quát tháo khiển trách lạnh buốt liền lọt vào tai , lập tức tiếng cổ vũ tự động viên của cũng dừng lại.
      Chỉ thấy lãnh đạo cấp cao Ôn Dị, cũng chính là người đàn ông mà thầm mến, cửa phòng làm việc của mở toang, nhưng trước cửa phòng làm việc lại có năm đồng nghiệp đứng, nữ có nam có, xếp thành hàng thẳng tắp, mặt của họ đều xanh trắng luân phiên, thấy thế trái tim cũng nặng trĩu.
      Bởi vì Ôn Đại phát điên, mà nghi ngờ gì lại thể tỏ tình.
      Có trời mới biết suy nghĩ rất nhiều mới cho biết, rất thích , rất , hết lần này tới lần khác đều dám , cứ như vậy, mỗi ngày đều tự động viên mình, đương nhiên mỗi ngày cũng từ bỏ, hôm nay vất vả mới lấy được dũng khí, định lúc nghỉ trưa tỏ tình. Bởi vì khi đó các đồng nghiệp đều tụ tập ở phòng nghỉ ngơi ngay bên cạnh phòng uống nước, và Ôn Đại cũng ở phòng làm việc của --
      "Các người có phải là heo hay hả! Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy mời chuyên gia nổi tiếng huấn luyện các người, các người khiến cho đối phương bắt đầu nghi ngờ coi như xong, theo dõi người khác mà lại có thể mất dấu, các người có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào ? Đừng mặt mũi Ôn Dị của tôi bị các người làm cho mất hết thể diện, e rằng các người còn có thể hại đến khách hàng."
      "Ôn Đại, người đó rất giảo hoạt, hơn nữa là dân bản xứ, vô cùng quen thuộc từng đường nước bước ở đó, cho nên chúng tôi mới có thể bị mất dấu --"
      "Biết từng ngóc ngách ở nơi đó vốn chính là vấn đề thiết yếu, cơ bản nhất khi các người nhận lấy vụ này, các người làm tốt còn dám viện cớ, nghĩ ra lý do, cho tôi biết, các người rốt cuộc là người hay là heo?"
      Hài Lòng sửng sốt chút, người đàn ông có giọng lạnh như băng cùng với lời giễu cợt nhục mạ, mặc dù đây phải lần đầu tiên nghe thấy, nhưng cũng nghiêm trọng như lần này, xem ra sai lầm của bọn họ hề .
      "Hài Lòng." chờ ở bên ngoài cửa phòng làm việc của Ôn Dị, nhìn thấy Hài Lòng trong lúc nàng định đến phòng nghỉ ngơi vội thấp giọng kêu lên.
      "Tiểu Hoa, có chuyện gì sao?" Hài Lòng dừng lại, thấp giọng hiểu hỏi.
      "Cứu lấy chúng ta, đợi lát nữa phải đến phiên chúng ta bị trách mắng." Tiểu Hoa như muốn khóc, biết nên là xui xẻo, hay là chúng ta có cùng chí hướng, đều chọn ngày hôm nay mắc sai lầm, mà lại xếp sau bọn họ, phải chịu đựng gấp đôi trước ngọn lửa tức giận cháy lan xuống, cần nghĩ cũng biết, nhất định là nóng đến nổi có thể làm bọn họ bị nướng đến cháy khét.
      "A, đúng rồi, Hài Lòng, cứu lấy chúng ta, toàn bộ công ty chỉ có là được Ôn Đại khen, Hài Lòng. . . . . ." Đồng nghiệp tên Đại Hổ bên cạnh cũng thấp giọng gia nhập hàng ngũ cầu khẩn.
      "Tôi. . . . . ." Hài Lòng ngẩn ngơ, ngay cả tỏ tình với người đàn ông mà say đắm cũng dám, huống chi là muốn cứu bọn họ. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy , tim đập nhanh đến mức nên lời.
      "Đại Ngưu, trả lời tôi, các người rốt cuộc là người hay là heo?" Lúc này, bên trong phòng làm việc lại truyền đến tiếng gầm .
      "Báo cáo Ôn Đại, chúng tôi là. . . . . . Người." Đại Ngưu trả lời cách khó khăn. "Các người là người. Tại sao lại phạm phải sai lầm chỉ có heo mới có thể phạm phải? Các người nếu là người, vậy đơn giản là ngu như heo."
      "Đúng . . . . . Ôn Đại, đúng như lời sếp , chúng tôi ngu như heo. . . . . ." Đại Ngưu xém chút nữa khóc lóc nức nở thừa nhận, ai bảo lúc này bọn họ đúng là phạm sai lầm rất nghiêm trọng, cũng rất mất mặt.
      "Hai người thay phiên theo dõi lại có thể bị mất dấu, bây giờ đối phương nhất định bắt đầu nghi ngờ, các người xem, kế tiếp các người nên thế nào?"
      "Báo, báo cáo Ôn Đại, trước tiên chúng tôi cần phải quen biết hết đường sá, tuyệt đối phạm phải sai lầm này nữa!" Đại Ngưu chỉ có thể nhắm mắt ra bảo đảm.
      "Tôi có thể tin tưởng những con lợn như các người sao?"
      "Có thể, Ôn Đại, lần này chúng tôi nhất định để cho sếp thất vọng."
      "Tốt nhất là như vậy, nếu sau này các người phải theo Hài Lòng học tập, thấy thế nào/ có thể quét dọn sàn nhà sạch , cửa sổ lau đến khi còn hạt bụi."
      "Vâng, Ôn Đại."
      "Đứng ở bên cạnh , Đại Hổ, Tiểu Hoa vào đây."
      "Hài Lòng. . . . . ." Tim Tiểu hoa run lên, thấp giọng bi ai kêu tiếng. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đến phiên bọn họ rồi.
      "Hài Lòng. . . . . ." Đại Hổ cũng kinh hãi thấp giọng kêu lên tiếng, xong rồi xong rồi, Ôn Đại gọi bọn họ vào, lần này chết chắc.
      "Hài Lòng, còn có chúng tôi. . . . . ." Nhân La và Đại Hà đứng sau Đại Hổ và Tiểu Hoa, cũng thấp giọng gia nhập hàng ngũ cầu khẩn, ai bảo bọn họ xếp sau hai người kia, mà Đại Ngưu người bị mắng đầu tiên, bị mắng thành heo, thử nghĩ nếu để cho cơn thịnh nộ của Ôn Đại cháy lan xuống, bọn họ nhất định bị mắng còn độc ác hơn, khó nghe hơn.
      "Đại Hổ, Tiểu Hoa, các người bị điếc hay là bị liệt!" nghe thấy tiếng bước chân của Đại Hổ và Tiểu Hoa vào, giọng của Ôn Dị lạnh đến mức có thể làm nước biển đóng băng trong nháy mắt.
      "Đến ngay, Ôn Đại." Đại Hổ và Tiểu Hoa cung kính bi ai kêu lên tiếng, thể nhắm mắt liều chết xông lên.
      Last edited: 17/10/14

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 1.2
      Nhìn bộ mặt tuyệt vọng của bọn họ, Hài Lòng đành lòng. Vì vậy vội thả túi cơm hộp xách trong tay xuống, nhanh chóng lấy ra hộp cơm trong đó, lúc này mới bước nhanh vào phòng làm việc. Giả bộ điềm tĩnh cung kính mở miệng: "Ôn Đại, tôi mua cơm về rồi."
      "Hài Lòng." Ôn Dị sửng sốt chút, ngờ Chân Hài Lòng, thư ký đắc lực nhất của , thế mà lại ngu ngốc đến mức vào đây ngay lúc mắng người.
      Quái lạ là, lúc vừa vào, Đại Hổ và Tiểu Hoa vốn cúi đầu đứng trước bàn làm việc, trong nháy mắt ngẩng đầu lên vui mừng cảm động, lập tức, trong lòng hiểu .
      "Ôn Đại, cơm hộp ở tiệm này mới mở, sếp nếm thử xem, xem có ngon hay , nếu ngon sau này tôi đều mua cơm ở đó." Hài Lòng nhắm mắt mở miệng , bởi vì căn bản biết phải làm sao để cứu bọn họ, chẳng qua là cảm thấy nhất định phải giúp họ chút.
      Ôn Dị dễ dàng nhìn thấy nỗi sợ hãi và hốt hoảng trong mắt , hiểu căn bản là bị họ nhờ vả, nếu làm việc cho năm tháng, sao lại biết tính cách của , hết lần này đến lần khác ngay cả việc mắng , cũng đành lòng.
      Suy cho cùng làm việc vô cùng chăm chú, nghiêm túc đến ngay cả cũng thể bắt bẻ, hơn nữa lại rất chịu khó, cho dù bảo kiêm làm người giúp việc sai vặt, cũng hề phản đối, hoàn toàn tuân theo lời của như thánh chỉ, đúng hơn là khẩu lệnh, động tác, dáng vẻ này bọn họ --
      "Hài Lòng, biết lúc tôi ăn cơm phải có trà đặc sao?" Hừ, dĩ nhiên để cho bọn họ lợi dụng ngu ngốc của . Cho dù sau này cũng phát , đối với những lời chỉ điểm sai khiến của hề oán hận, hoàn toàn là bởi vì len lén say đắm , chỉ là cộng hơn năm tháng và lại chưa bao giờ tỏ tình với .
      Hài Lòng ngẩn ra, vừa mới quýnh lên liền quên mất thói quen của , "Ôn Đại. Tôi . . . . . ."
      xoay người, nhưng ánh mắt lại gặp Đại La và Đại Hà ở ngoài cửa, chỉ thấy hai người liều mạng hướng về lắc đầu. Lại còn ngừng dùng khẩu hình miệng hướng về nhắn nhủ: "Đây là điệu hổ ly sơn, ngàn vạn lần thể , thể , thể . . . . . ." Hài Lòng định mở cửa bước ra, đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa, bị Ôn Đại sai khiến ra ngoài, nhưng mà người đàn ông say đắm muốn uống trà đặc, bây giờ nên làm thế nào đây?
      "Hài Lòng, sao vẫn chưa ?" Ôn Dị vừa ngẩng lên, nhìn thấy Đại La và Đại Hà đứng chờ ở ngoài cửa, ngừng nháy mắt, liền hiểu vì sao lại cung kính lập tức ra ngoài, tình cảnh là ngoài cửa còn có khổ chủ đợi giải cứu, khiến cho càng thêm tức giận.
      "Ôn Đại, tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Đột nhiên nghĩ đến, hộp cơm này nguội lạnh ăn ngon, hơn nữa. . . . . . Bây giờ là thời gian ăn trưa, tôi thấy bọn họ hẳn là cũng đói bụng rồi, Ôn Đại. . . . . . Sếp. . . . . . Sếp có muốn ăn cơm trước ?" Hài Lòng hốt hoảng trả lời, đầu hoàn toàn trống rỗng, tìm được lý do khá hơn, càng càng thêm lắp bắp đến tệ hại.
      "Các người đói bụng rồi sao?" Ôn Dị , ánh mắt lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên sắc bén nhìn người đứng bên cạnh, như ao ước được cấp dưới cứu nguy.

      Nghe vậy, Đại Ngưu đứng bên cạnh kinh hoàng, Đại Hổ và Tiểu Hoa, bị dọa sợ đến mức lắc đầu mạnh, " đói. . . . . . đói. . . . . ."
      Dù cho đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, bọn họ cũng có can đảm gật đầu.
      "Hài Lòng, bọn họ đều đói. Nếu như đói bụng rồi. ăn trước , cần để ý đến bọn họ." Ôn Dị lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt, hài lòng nhìn vẻ mặt hoảng sợ lo lắng của bọn họ. Bọn họ bị đói là đáng đời họ, có lý do gì phải giúp họ rồi bị đói giống họ.
      "Ôn Đại, vậy còn sếp?" Hài Lòng lo lắng nhìn , nếu như để cho mắng xong hết, nhanh nhất e rằng cũng phải mấy chục phút.
      "Tôi. . . . . ." Ôn Dị bị hỏi cứng miệng, vốn rất đói, nhưng cấp dưới liên tục gây ra chuyện, khiến cho giận đến mức no luôn rồi.
      "Ôn Đại, tôi biết sếp rất giận bọn họ, nhưng sếp cần vì bọn họ mà để mình bị đói." Hài Lòng nhịn được liền ra.
      "Đúng rồi, Ôn Đại, sếp cần vì những con heo chúng tôi mà để mình bị đói, như thế tốt cho cơ thể, những con heo chúng tôi rất lo lắng." Đại Ngưu lập tức nịnh hót mở miệng.
      " im miệng cho tôi." Ôn Dị lạnh lùng quát mắng.
      "Vâng, tôi lập tức im ngay." Đại Ngưu lập tức ngậm miệng.
      "Ôn Đại." Chân Hài Lòng sợ hãi kêu lên tiếng, trong mắt chỉ toàn là cầu xin, hiểu được người đàn ông say đắm nếu khăng khăng chịu, cũng thể khuyên , đương nhiên cũng thể giúp bọn họ.
      "Coi như các người may mắn, tôi đói bụng rồi, bây giờ tất cả cút ra ngoài ăn cơm cho tôi."
      Ôn Dị buồn bực thầm trách mắng, ai bảo Hài Lòng là thư ký tốt hiếm có, bây giờ cứ giữ mặt mũi cho , chờ ăn cơm no lại tiếp tục giáo huấn bọn họ sau.
      "Cám ơn Ôn Đại, cám ơn Hài Lòng." trường lập tức phát ra tiếng hoan hô, trừ Ôn Dị và Hài Lòng ra, những người còn lại lập tức tông cửa xông ra, chỉ sợ chậm bước, khiến người lãnh đạo cấp cao đổi ý, vậy nguy rồi. Hài Lòng sửng sốt chút. Cám ơn ? Vấn đề là căn bản giúp bọn họ, chờ sau khi người đàn ông say đắm ăn no, bọn họ vẫn bị gọi vào quát trận nữa.
      "Hài Lòng, còn lấy trà đặc cho tôi?" Ôn Dị là vừa bực mình vừa buồn cười, những người cấp dưới này của . Chỉ là tạm thời tránh được nạn trong chốc lát, ngờ lại có thể vui mừng đến như vậy.
      "Vâng, Ôn Đại." xong liền về phòng pha chế.
      Hài Lòng vào phòng uống nước, bước nhanh tới ngăn tủ cất lá trà. Tiểu Mỹ trợ lý hành chánh mới mở tủ lạnh. Sau khi nhìn thấy động tác của Hài Lòng, lập tức ánh mắt sáng lên, thong thả đến bên cạnh .
      "Hài Lòng, bây giờ phải mang trà đặc cho Ôn Đại sao?" ta hỏi, dùng giọng nũng nịu uốn éo đến mức có thể làm tan chảy xương cốt của đàn ông.
      "Đúng vậy a, Tiểu Mỹ." Hài Lòng thành thạo nắm lấy lượng vừa phải lá trà, sau đó pha nước nóng, khóe mắt vô tình cẩn thận liếc thấy quần áo của Tiểu Mỹ, liền đỏ bừng mặt nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Tiểu Mỹ hôm nay mặc quần áo, quả chỉ có thể dùng hai chữ "phơi bày" để hình dung.
      Đặc biệt là áo của ta, cổ áo hình chữ V khoét cực sâu, lộ ra hơn nửa bộ ngực đầy đặn, vải áo lại là voan mỏng, khiến cho bộ ngực của ta chẳng khác nào là hoàn toàn trong suốt đập thẳng vào mắt , thể ý bảo người ta ăn kem miễn phí .
      "Hài Lòng, tôi giúp đưa cho Ôn Đại." Tiểu Mỹ nghe vậy, lập tức nũng nịu .
      " cần đâu, Tiểu Mỹ. Tâm trạng của Ôn Đại tốt lắm, đưa có thể bị mắng."
      Hài Lòng lắc đầu cái, Tiểu Mỹ là người mới vào, biết tính khí của người đàn ông say đắm này, cẩn thận bị vạ lây. Nhưng ta giống . làm việc bên cạnh hơn năm tháng, biết như thế nào mới chọc giận .
      "Hài Lòng, chính vì tôi biết tâm trạng của Ôn Đại tốt, cho nên mới muốn giúp đưa trà." Tiểu Mỹ nghe vậy, liếc cười chế nhạo.
      Hài Lòng sửng sốt chút. hiểu nhìn ta, "Tiểu Mỹ, câu đó là có ý gì?"
      " xem." Khẽ kiêu ngạo đắc ý nghiêng người, tư thế này khiến cho bộ ngực đầy đặn của ta, nhất thời đung đưa dữ dội hồi, thậm chí để cho Hài Lòng nhìn thấy hết mọi thứ ngay cả màu hồng phấn của quầng vú.
      "Ối! Sao lại mặc áo ngực?" đỏ bừng mặt vội vàng quay .
      " bớt quê mùa ! Được rồi! Tôi giúp đưa trà đặc cho Ôn Đại, Ôn Đại nhất định rất vui vẻ ." Tiểu Mỹ cười đến mức run rẩy hết cả người. phải ta khoe khoang, bộ ngực 36D của ta, đường, mười người đàn ông có đến chín người nhìn chằm chằm chớp mắt vào hai quả bóng trước ngực đó.
      "Ôn Đại phải là loại đàn ông đó. . . . . ." Hài Lòng hiểu, nhất thời khẩn trương muốn ngăn cản ta, dù dáng người của ta quả rất đẹp, chỉ tiếc là lúc này tâm trạng của Ôn Đại tốt, làm như vậy chỉ có thể biến khéo thành vụng.
      "Hài Lòng, đừng tưởng tôi biết, căn bản muốn tôi giúp đưa trà đặc cho Ôn Đại có đúng ? Hôm qua tôi mới biết, Ôn Đại là ông chủ của tập đoàn Ôn thị, là ích kỷ đó, định độc chiếm Ôn Đại có đúng hay ? mơ mộng ít thôi, chỉ bằng mặt mũi và dáng người của , Ôn Đại thích đâu.
      Nhưng tôi giống , tôi chỉ xinh đẹp mà vóc dáng lại đẹp, nhìn thấy tôi vào ngày được nhận vào làm, Ôn Đại nhìn chằm chằm vào bộ ngực của tôi, khi đó tôi biết ngay, Ôn Đại có ý với tôi.
      Cho nên tôi tin, nếu tôi bưng trà đặc cho Ôn Đại, tâm trạng của Ôn Đại nhất định vui lên rất nhanh, còn ... cũng chỉ là cái thứ heo ngu ngốc như mấy đồng nghiệp bên ngoài kia, chỉ biết chọc giận Ôn."
      Tiểu Mỹ khinh thường đánh giá Hài Lòng. Đầu búi kiểu tóc mà chỉ có những người phụ nữ có chồng mới làm, mặc bộ đồ công sở màu xám tro rộng thùng thình, giống như già, đừng đàn ông nhìn mà thấy ngán, ngay cả người phụ nữ như nhìn thấy, cũng bị hù chạy mất dép.
      Hài Lòng ngây người, khi nghe thấy người đàn ông mà say đắm, lại là ông chủ của Tập đoàn Ôn Thị, người nổi tiếng toàn cầu, có gia sản lớn như vậy.
      biết gia đình của Ôn Đại giàu có, nhưng biết Ôn Đại lại giàu có đến như thế, vậy căn bản là gia thế của thể trèo cao đeo bám vào kẻ giàu có quyền quý như vậy, vậy mà còn định tỏ tình với . . . . . .
      Trời ạ! Tim giống như bị hàng ngàn con dao đâm vào đau nhói, phải vì lời châm chọc khinh bỉ của Tiểu Mỹ, mà là vì tầm thường của mình, căn bản là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, thân phận giống như mây trắng so với bùn đen.
      Khóe miệng khẽ bật ra nụ cười gượng đau khổ, may là vẫn chưa có dũng khí tỏ tình với , nếu . . . . . .
      Nhưng rất rất , chỉ cần có thể nhìn thấy . cũng rất thỏa mãn.
      "Tôi muốn biết bản thân mình, đừng mơ tưởng đến Ôn Đại nữa, cho nên tách trà đặc này, tôi tốt bụng thay đưa cho Ôn Đại."
      Tiểu Mỹ thấy lời ngây ngốc đứng tại chỗ, dứt khoát đoạt lấy tách trà đặc tay , đặt lên khay, sau đó uốn éo phe phẩy cái mông ra khỏi phòng uống nước.
      Last edited: 17/10/14
      trạch nữ thích bài này.

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 1.3
      Ai ngờ mới vừa ra phòng, Tiểu Hoa đúng lúc tới, thiếu chút nữa xô ngã cái khay tay ta. Nếu phải Tiểu Hoa lanh tay lẹ mắt giúp ta đỡ lấy, nếu tách trà đặc kia đổ và hậu quả nhất định .
      "A!" ta giật mình thét chói tai, vui giận dữ mắng mỏ: "Muốn chết rồi sao, Tiểu Hoa, nhìn đường à?"
      "Tôi đâu biết ra ngoài, nhảm nhiều quá, còn mau đưa trà đặc cho Ôn Đại."
      "Này còn cần phải sao?" Tiểu Mỹ hừ lạnh tiếng, vui uốn éo phe phẩy cái mông, lẳng lơ yểu điệu về phòng làm việc của Ôn Dị. Dù sao nếu Ôn Đại thích ta, ta bà chủ của bọn họ, đến lúc đó ta thấy ai vừa mắt, là có thể ép người đó cút .
      Tiểu Mỹ vừa ra, Đại Ngưu và Đại Hổ núp ở chỗ rẽ liền cười hì hì ra. Còn nhìn Tiểu Hoa bội phục giơ ngón tay cái lên. " là lợi hại. Cả tấn phấn đường, thần biết quỷ hay rơi xuống, lần này Tiểu Mỹ phải thất bại to rồi."
      "Ai bảo ta dám mắng chúng ta là heo ngốc, còn khi dễ Hài Lòng, nếu ta muốn để cho Ôn Đại đùa cợt, vậy hãy để cho ta thể chút." Tiểu Hoa cũng cười hì hì trả lời. Hài Lòng chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, dĩ nhiên thể để ta ăn hiếp bắt nạt .
      "Đúng vậy nha, vốn là nhìn bộ ngực của ta rất có cảm giác, nhìn còn rất thích, ngờ chuyện cay độc như vậy, so với Ôn Đại còn độc ác hơn, sớm biết như vậy tốt cho ta rồi."
      "Tôi tại sao Ôn Đại lại cho ta trúng tuyển, hóa ra mấy người đều là cái thứ háo sắc." Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức đưa quả đấm qua.
      " nên như vậy a..., cứu mạng a. . . . . ." Hai người đàn ông lập tức chạy trối chết.
      "Ôn Đại, người ta giúp đưa trà đặc tới đây."
      Giọng Tiểu Mỹ uốn éo. Uốn éo vặn vẹo phe phẩy cái mông, vào cửa phòng làm việc của Ôn Dị. Ánh mắt trông thấy người đàn ông tuấn mị hoặc ngồi ở phía sau bàn làm việc, liền đưa mắt liếc nhìn nhiều lần.
      "Sao lại là đưa tới? Đây là công việc của Hài Lòng." Ôn Dị nghe thấy tiếng lạ, giận tái mặt, vừa đưa tay mở hộp cơm sườn vừa hỏi.
      cần phải , với cái tính tình nhát gan dịu dàng của cái người con len lén thầm , nhất định là bị người ta kiên quyết đoạt lấy để có thể có được cơ hội phục vụ .
      "Hài Lòng ăn cơm, ấy nhờ tôi giúp ấy đưa đến đây, Ôn Đại, ngàn vạn lần đừng giận ấy, bởi vì ấy cũng đói bụng rồi, tuyệt đối phải do lười biếng." Tiểu Mỹ cầm khay, vừa dịu dàng vừa uốn éo đến bên cạnh Ôn Dị.
      " sao?" Ôn Dị khẽ nhướng mày vì lời dối bịa đặt của ta.
      Tất cả mọi việc Hài Lòng đều ưu tiên mệnh lệnh của , còn hơn cả nhu cầu của chính mình, tình nguyện đói chết cũng muốn hầu hạ , sao có thể làm như vậy?
      "Đương nhiên là vậy, Ôn Đại, ăn cơm đều phải có trà đặc, trà vừa mới pha. uống thử xem, rất thơm đó."
      Tiểu Mỹ để trà đặc ngay bên cạnh hộp cơm, nghiêng người về phía trước, cố ý để cho no bụng vì cảnh xuân sắc đẹp đẽ của ngực ta.
      "Đây là trà do Hài Lòng pha?" Ôn Dị nhướn mày cao hơn, cả người ta tỏa ra mùi nước hoa nhân tạo thơm nồng nặc, hoàn toàn lấn át hết hương thơm của trà đặc, vừa khiến cho nôn mửa từng trận.
      "Dĩ nhiên phải, là em tự pha, bởi vì Hài Lòng ấy rất đói bụng. . . . . . A, Ôn Đại, ngàn vạn lần đừng trừng phạt ấy, ra ấy cũng là gà mái mẹ của em đấy..., nhìn ấy phải chống chọi với cái nắng gay gắt của buổi trưa qua năm con phố để mua cơm, nhất thời đành lòng, cho nên em mới xung phong đảm nhận, Ôn Đại, ngàn vạn lần được trách ấy. . . . . ." Tiểu Mỹ vừa vừa dùng bộ ngực mềm mại ngừng mè nheo bả vai của Ôn Dị.
      Ôn Dị càng nhìn gần càng đẹp trai. Hại ta càng lúc càng xuân tình phơi phới, sớm biết như vậy hồi nãy đóng cửa lại, như thế mới quyến rũ dễ dàng được.
      " ấy đúng là rất vất vả, tôi trách ấy." Ôn Dị lạnh lùng cầm tách trà lên, mùi thơm tươi mát nhất thời xông vào mũi, đây là thứ mùi vị mà chỉ có Hài Lòng mới có thể pha được, vì vậy thổi luồng hơi nóng bốc lên từ tách trà, sau đó uống ngụm --
      Phù! hớp nước nóng phun thẳng lên bộ ngực to lớn nghiêng tới của Tiểu Mỹ, liền bỏng rát đến mức ta nhảy bật lên.
      Nước mắt giàn giụa ngừng kêu đau: "A, là nóng, là nóng!"
      Dĩ nhiên ta chưa từng quên mục đích của mình, quyết định nắm bắt cơ hội này, vì vậy cắn răng chịu đựng phen cầm tay Ôn Dị, kéo về phía bộ ngực bỏng đỏ của mình sờ lấy sờ để, "Ôn Đại, làm bỏng người ta, cũng giúp người ta xoa xoa, o o o(tiếng thở ra--- các bạn hiểu rồi đó ^-^), hư đó nha!"
      Ôn Dị rút mạnh tay về, thèm đếm xỉa đến ta vì vậy mà ta té nhào về phía trước.
      ta hốt hoảng múa máy hai tay, định nắm lấy vật gì đó có thể chống đỡ cơ thể mình, lại cẩn thận quơ trúng hộp cơm và tách trà để bàn, nếu Ôn Dị nhanh chóng di chuyển cũng bị trà nóng và cơm sườn trộn lẫn vào nhau phun lên khắp người.
      liền nổi giận trách mắng: "Cút ra ngoài!"
      Tiểu Mỹ sửng sốt vài giây, hoàn toàn dám tin rằng mà lại rút tay về, hại cả người bỗng nhiên mất trọng tâm, té nhào cách thảm hại vào đống cơm trộn mặt đất, ta thậm chí còn cầu cút ra ngoài, "Ôn Đại. . . . . ."
      "Tiểu Mỹ, tôi mời tới để làm trợ lý hành chánh, phải mời tới để làm , cho nên chỉ cần làm tốt phận trách nhiệm của mình là được, chứ phải cướp công việc của người khác, rồi lại kiên quyết đem công việc của mình ném cho người khác làm, nếu muốn cướp công việc của người khác cũng được, nhưng điều quan trọng là nhất định phải làm tốt hơn đối phương. Ly trà đặc pha, mùi vị quả cũng đậm đà đủ hương đủ vị, chỉ tiếc tôi uống trà bỏ đường, nếu muốn quyến rũ tôi, cũng xin điều tra tìm hiểu kỹ để làm những việc mà tôi thích. Còn nữa, bộ ngực của khá lớn, tiếc là tôi có hứng thú với đồ giả."
      Tiểu Mỹ đỏ bừng mặt, phẫn uất đứng lên từ đưới đất, "Ôn Đại, ly trà kia là do Hài Lòng pha, phải tôi pha, chẳng qua là tôi bị ta hại."
      "Tiểu Mỹ, mới tới nên có thể vẫn chưa biết, chỉ cần là đồ "Tôi" ăn, có giết Hài Lòng ấy cũng mưu tính hạ độc trong đó, nếu như bị người ta chơi sau lưng, người hại cũng tuyệt đối phải là Hài Lòng." Ôn Dị cười nhạt bác bỏ.
      "Tách trà kia là do ta pha tôi tốt bụng nên mới bưng tới đây, nếu phải ta -- À, Tiểu Hoa!"
      Tiểu Mỹ hiểu, xoay người tức giận chạy ra phòng làm việc, vừa chạy vừa la to: "Tiểu Hoa chết tiệt, lăn ra đây cho tôi!"
      Ôn Dị thấy thế đành phải đứng lên ra khỏi phòng làm việc, nguyên nhân chính là bữa trưa của bị người khác phá hỏng.
      " xảy ra chuyện gì?" Hài Lòng nghe thấy khẩn trương chạy ra khỏi phòng uống nước, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông mà mình say đắm ra khỏi phòng làm việc, kìm được lo lắng hỏi: "Ôn Đại, Tiểu Mỹ làm sao vậy?"
      "Hài Lòng, cầm cái gì tay vậy?" Ôn Dị trả lời mà hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm ba tầng in hình cặp mắt to của con ếch tay , nhìn thế nào cũng thấy giống như là hộp cơm mà tự làm rồi mang tới.
      Hài Lòng cúi đầu, lập tức ngẩng đầu lên, cung kính trả lời: "Ôn Đại, đây là cơm tôi tự làm."
      "Tốt lắm, Tiểu Mỹ làm đổ trà và cơm của tôi rồi, cho nên cơm của đưa cho tôi ăn."
      "Cái gì?" Hài Lòng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, người đàn ông say đắm muốn ăn cơm làm, trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên, " được, Ôn Đại. . . . . ."
      "Tôi đói bụng rồi." Ôn Dị mặc kệ đồng ý của , áp bức cướp hộp cơm của rồi quay người về phòng làm việc.
      "Ôn Đại, thức ăn tôi nấu có thể hợp khẩu vị của sếp. . . . . ."
      Hài Lòng khẩn trương đuổi theo vào phòng làm việc, ai ngờ động tác của người đàn ông mà say đắm khá nhanh. sớm mở hộp cơm ba tầng ra, cầm đôi đũa bên trong hộp lên, gắp miếng trứng chiên vàng óng ánh đưa vào miệng, mùi thơm của món trứng chiên khó lên lời, đột nhiên lấp đầy cả khoang miệng Ôn Dị! "Ông trời ơi. là ngon!" Ôn Dị kinh ngạc mở to mắt, hề keo kiệt mà ca ngợi.
      "Có ?" Hài Lòng ngây ngẩn cả người, chỉ câu " là ngon" của người đàn ông mà say đắm cũng khiến cho nhất thời quên mất mục đích vào đây của mình là gì.
      "Ừ, Hài Lòng, đây là tự làm sao?" Ôn Dị muốn dừng mà được miếng rồi miếng, trong khi ý nghĩ khác vừa lóe lên trong đầu.
      "Đúng ạ, tôi rất thích nấu nướng, cho nên sau khi tan làm tôi đều tự nấu ăn." Hài Lòng mừng rỡ trả lời. Nhìn người đàn ông say đắm tán thưởng tay nghề của như thế, khiến cho cự kỳ tâm đắc.
      "Hài Lòng, tôi rất thích ăn đồ ăn do nấu, có bằng lòng kiêm làm đầu bếp của công ty, phụ trách cơm trưa và trà chiều cho nhân viên ?" Ôn Dị mỉm cười mở lời hỏi thăm, biết rằng nụ cười nở rộ tươi tắn như hoa hiếm thấy của , tuyệt đối đủ sức làm người con say đắm mê muội.
      "Tôi đồng ý." Hài Lòng choáng váng vui sướng gật đầu, nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, cũng lập tức tỉnh táo, ngay sau đó lúng túng : "Ôn Đại, nhưng. . . . . ." Trời ơi, mới vừa đồng ý cái đinh gì đây?
      "Nhưng mà cái gì?"
      "Ôn Đại, nhưng có phòng bếp, cho nên --"
      "Vậy rất đơn giản, tôi có thể lập tức tìm người làm phòng bếp." Ôn Dị vừa vừa tiếp tục ăn cơm.
      "Nhưng công ty còn chỗ trống. . . . . ."
      "Phá phòng uống nước là được rồi, dù sao sau khi làm đầu bếp, phòng trà nước cũng còn cần thiết, như vậy còn vấn đề gì ?" Ôn Dị vẫn vừa vừa trả lời vừa hỏi.
      "."
      "Rất tốt, vậy mau ra ngoài mua cho mình hộp cơm, ăn no sau đó lại giúp tôi dọn dẹp phòng làm việc chút."
      "Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng lập tức cung kính nhận mệnh lệnh, choáng hết đầu óc là việc sắp kiêm nhiệm làm đầu bếp của công ty.
      Last edited: 17/10/14

    5. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 2.1:
      Trong phòng khách của Vụ Sở rộng rãi lại sáng ngời, lúc này ngừng truyền đến tiếng khóc lóc và tố cáo buồn bã bi thảm của người sơn nữ họ Lư--
      "Hu hu. . . . . . Sao ông ấy lại đối xử với bà như vậy. . . . . ."
      "Bà nên kích động như vậy, bà khóc lóc cũng vô dụng, trừ khi bà muốn kiện ông." Ôn Dị lạnh nhạt trả lời.
      "Hu hu. . . . . . Tại sao ông phải làm tổn thương trái tim tôi như vậy . . . . . ." Người phụ nữ khóc càng thêm cuồng loạn.
      "Ông là người có quyền có thế tiếng tăm lừng lẫy, cho nên có thể chỉ là góp vui lấy lệ, lại bị báo chí đăng tin, cũng có thể bà hiểu lầm."
      Giọng Ôn Dị vẫn lạnh nhạt như cũ, có bất kỳ thay đổi nào, chỉ bởi vì làm nghề này lâu, mười vụ có đến chín vụ là ngoại tình, từ lâu còn kinh ngạc nữa.
      "Hu hu. . . . . . Con biết ta hiểu lầm. . . . . . Ông ấy ràng đồng ý với ta . . . . . . Ông ấy làm như vậy nữa. . . . . ."
      Người phụ nữ vẫn khóc lóc đau khổ như cũ, thể nào tin nổi người đàn ông mình lại lừa gạt mình. Trán Ôn Dị bỗng xuất ba vạch đen, nhẫn nại cũng đến điểm giới hạn. Hết lần này tới lần khác đối với người phụ nữ lắm nước mắt này, chửi được, cũng rống lên được, thậm chí đuổi càng được, như vậy việc có thể làm, chính là --
      Trấn an bà ấy.
      thầm than, bất đắc dĩ làm kẻ xấu số, đứng lên, tới ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ lắm nước mắt, sau đó cung cấp bờ vai to lớn của , vỗ vỗ bà -- "Ngoan, đừng khóc, bà khóc lóc thành thế này, ông cũng nghe thấy."
      "Hu hu. . . . . ."
      "Ngoan, đừng khóc."
      Đúng lúc đó Đại Ngưu ngang qua phòng, bị lời đó chui thẳng vào tai, trong nháy mắt chấn động kinh hãi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lập tức nhìn vào bên trong phòng từ chỗ cửa hé mở -----
      Tròng mắt trợn trắng thiếu chút nữa lồi ra, cả người càng thêm cứng đờ đứng tại chỗ.
      Mọi thứ trước mặt đều là ảo giác đúng ?
      ta vô tình lạnh lùng cay nghiệt như vậy, Ôn Dị người lãnh đạo cấp cao có tính khí như bầu trời u ám trong lúc trời quang đãng, mà lại có thể có vẻ mặt dịu dàng như thế? Thậm chí có thể ra những câu tình cảm dịu dàng như thế--
      "Đại Ngưu, dám nghe lén Ôn Đại tiếp khách --" Đại Hổ ngang qua phòng tiếp khách, nhìn thấy Đại Ngưu thể hành động tìm đến cái chết, tốt bụng muốn nhắc nhở ta, nhưng giây tiếp theo, liền ngây người, bởi vì nghe thấy --
      "Ngoan. Đừng khóc, bà khóc nữa con đau lòng." (vì xưng hô với người đối diện luôn là “nì” nên người thứ ba nghe thấy rất dễ hiểu lầm- Đại Ngưu nghe ra thế này: Ngoan. Đừng khóc, em khóc nữa tôi đau lòng)
      Sao có thể!
      Trong ngành này, Ôn Dị cấp ma quỷ có danh xưng là "Ôn Dịch", người đàn ông máu lạnh vốn có máu có tim, thế nhưng lại ra những lời buồn nôn như thế này? Trời ơi, có phải gần đây phải theo dõi vụ án, hai ngày hề chợp mắt quá mệt mỏi, đến mức cả tai và mắt đều nghe nhầm và nhìn thấy ảo giác.
      Hai người đàn ông nhìn lẫn nhau, nghĩ thầm, người đàn ông ở bên trong hẳn phải là người lãnh đạo cấp cao của họ.
      . "Ngoan. Đừng khóc nữa, bà khóc nữa trông rất xấu đó. . . . . ." (Đại Ngưu, Đại Hổ nghe như thế này: Ngoan. Đừng khóc nữa, em khóc nữa trông rất xấu đó...)
      -- Ôn Đại của bọn họ thể nào biết đối xử với phụ nữ dịu dàng như thế!
      "Đại Ngưu, Đại Hổ, hai người lớn mật. . . . . ." Giọng trong trẻo của Tiểu Hoa vang lên ngay sau lưng họ.
      "Tiểu Hoa, xuỵt. . . . . ." Đại Ngưu, Đại Hổ vội quay đầu dùng ngón chặn môi mình, sợ bị Ôn Đại phát bọn họ rình mò ở ngoài cửa nhìn lén kiêm nghe lén.
      "Xuỵt cái --" Tiểu Hoa hiểu ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh thể tiếp, giây kế tiếp. càng bị những lời lọt vào tai dọa cho ngây người.
      "Ngoan. Đừng khóc. Bà như vậy con bỏ được."
      Bỏ, bỏ được. . . . . . Cái gì, là lời của Ôn dị tên cấp ma quỷ của ư, Tiểu Hoa khiếp sợ lại khiếp sợ!
      "Chúng tôi cũng dám tin." Đại Ngưu và Đại Hổ vừa vừa lắc đầu.
      đâu chỉ dám tin, căn bản là hoàn toàn thể tiếp nhận.
      "Tôi cần thuốc mắt, thuốc đau bao tử."
      "Nghiêm trọng như vậy sao?" Đại Ngưu và Đại Hổ sửng sốt. Thuốc mắt và thuốc đau bao tử? Có khoa trương lắm ?
      "Đàn ông các người hiểu à." Bọn họ sao có thể hiểu trái tim của người phụ nữ, Tiểu Hoa bắt đầu muốn khóc.
      Vẫn còn nhớ lúc trước, sở dĩ đến Vụ Sở trinh thám của Ôn Dị làm thư ký, tất cả đều là vì bị gương mặt tuấn đẹp đẽ và tinh thần khí chất tốt đẹp hoàn mỹ của Ôn Đại đánh lừa, nhưng sau khi bắt đầu làm việc, mới biết, nội dung công việc của thư ký căn bản là----
      Tiểu muội.
      Nhưng gắng gượng làm công việc của thư ký được ba tháng, liền tuyên bố làm thư ký chuyển sang làm thám viên.
      Nguyên nhân thứ nhất là tiền lương cao, thứ nhì là giờ làm việc có thể thay đổi, thứ ba là để có cơ hội tiếp xúc với Ôn Đại. Xa cách hơn so với thư ký của nhiều, cho nên sau mấy lần cân nhắc, quyết định chuyển công việc, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống khổ sở dọn vệ sinh, phục vụ, sao chụp tư liệu, sắp xếp giấy tờ kiêm người mua cơm hộp.
      Sau đó, Ôn Đại lại lục tục tuyển thư ký mới, nhưng kết quả phải từ chức là nghỉ việc, cũng giống như , chuyển sang làm thám viên, cho đến khi Chân Hài Lòng xuất , Vụ Sở cuối cùng mới cần tuyển thư ký nữa.
      Dĩ nhiên biết làm được lâu như vậy, đó chính là vì ấy rất Ôn Đại, cho nên mới oán hận nhẫn nhục chịu đựng khó nhọc lại mặc cho bị mắng! Nhưng Ôn Đại cái người tim gan, biết được tấm lòng của ấy. những chút cảm động nào ngược lại còn sai bảo ấy triệt để hơn, bởi vì ----
      ấy là người thư ký được việc đến mức ai có thể sánh được, ấy chỉ hầu hạ Ôn Đại giống như là hầu hạ vua chúa, mà ngay cả đến bọn họ cũng chăm sóc rất cẩn thận tỉ mỉ chu đáo.
      "Đúng là hiểu nên mới hỏi đó."
      Đại Ngưu ai oán trả lời. Tiểu Hoa gật đầu cái, "Như thế đó, người Bò, Đại Hổ, thế hai người cảm thấy Hài Lòng như thế nào?"
      "Hài Lòng, rất tốt." Đại Ngưu, Đại Hổ lập tức gật đầu, nếu phải ấy dành hết trái tim để Ôn Đại, bọn họ sớm theo đuổi ấy.
      "Cho nên chúng ta nhất định phải giúp Hài Lòng chiếm được Ôn Đại." Tiểu Hoa gật đầu cái, đúng là nước phù sa chảy ra ruộng người ngoài, nếu để cho con hồ ly tinh ngoài kia đoạt được Ôn Đại, thà tác thành cho Hài Lòng.
      Đoạt lấy Ôn Đại chứ!
      "Cái gì!" Đại Ngưu, Đại Hổ kinh sợ kêu lên tiếng, hoàn toàn quên đè thấp lượng.
      "Đại Ngưu, Đại Hổ!" Giọng lạnh lẽo lập tức truyền đến, đóng băng Đại Ngưu, Đại Hổ đứng nguyên tại chỗ. Còn Tiểu Hoa bị điểm tên, vội vàng nhanh chân chạy vào nhà bếp
      Last edited: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :