[Trọng sinh] Nhàn thê - Vị Miên Quân

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bnm

      bnm New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      38
      [​IMG]
      Nhàn Thê

      Tác giả: Vị Miên Quân
      Số chương: 272 chương + số phiên ngoại
      Thể loại: vui mừng oan gia, trọng sinh
      Editor: ThatXX
      câu giới thiệu vắn tắt: chính thê hung ác, địa vị yên. Tiểu thiếp biến, tuyệt đối cho phép!

      Mục Lục

      C1 C2 C3 C4 C5 C6 C7 C8 C9 C10
      C11 C12 C13 C14 C15 C16 C17 C18 C19 C20
      C21 C22 C23 C24 C25 C26 C27 C28 C29 C30
      C31 C32 C33 C34 C35 C36 C37 C38 C39 C40
      C41 C42 C43 C44 C45 C46 C47 C48 C49 C50

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/1/17

    2. bnm

      bnm New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      38
      Chương 1. Tiếc rằng khói thành sương ()



      Ngày xuân tươi tốt, hàng liễu xanh tươi rũ bóng khắp hoàng đô.

      Thời tiết tốt như vậy, nhưng trong phủ quốc công lại giăng đầy màu trắng, dễ thấy nhất là hoa linh màu trắng trước cửa, nếu phải "việc tang lễ" ai lại trang hoàng phủ đệ nhà mình như vậy?

      Hai pho tượng sư tử đá uy dũng trước cửa bị phủ vải trắng lên, thay vào đó là hai pho bạch hạc chạm khắc tinh xảo, chúng nó ngửa đầu ngạo thị cả trời cao, thần thái kiêu ngạo, đủ để chôn vùi toàn bộ thiên địa. Cho dù là bị đặt trước cửa ra vào nhưng hai con bạch hạc này lại hề nhiễm chút bụi bẩn, ngược lại chúng mang cỗ tiên phong đạo cốt.

      Bạch hạc đứng vững trước cửa, làm như vậy là ngụ ý "Tâm cùng dã hạc cùng trần xa, thơ giống như băng hồ thấy đáy thanh", ý muốn người mất cả đời ngay thẳng, nhiễm thế tục, cho dù rời , cũng chỉ là rời xa chốn ầm ĩ này mà thôi. Trong thiên hạ này, dám dùng bạch hạc để so sánh với chính mình chỉ có người nhà Diêu gia phủ quốc công mà thôi. Trăm đời là thế gia, nhiều thế hệ trung thực thẳng thắn, con cháu lại chưa từng để xảy ra chuyện gì gọi là bất chính.

      Nhưng lúc này, cả quốc công phủ đều bao trùm khí trầm lặng, người tới lui cũng dám há miệng thở lớn, sợ quấy rầy người mất, càng sợ chỉ cần cẩn thận chút, lại tạo cơ hội cho mấy vị quản trong phủ để ý, chừng có thể chỉ bởi vậy mà bị gán cho cái tội danh, phạt nặng để giải tỏa cảm xúc của các vị.

      Loại khí áp lực này rất dễ lan tỏa, dù cho tùy tiện ở nơi nào, đều có loại áp lực làm cho người ta ngạt thở, tựa như có đám mây u ám tan bao trùm phủ quốc công, làm cho mọi người có cảm giác ức chế đến thở được.

      Áp lực mà bi thương, đau xót đến thê lương.


      Bên trong vườn hoa phía tây, có tiếng của thị nữ giọng cất lên: "Tam tiểu thư, người hãy nằm thêm lúc , lúc này trong linh đường có người khác coi chừng rồi, thần sắcngười tốt, hãy nghỉ ngơi chút ."

      "Ta sao, ta muốn tiếp tục bồi đại ca."

      Tiếng nữ tử yếu ớt trả lời vang lên, vừa mới được câu liền lấy hơi thở gấp, mềm mại giống như phiến lá trôi nổi chỉ cần trận gió là có thể tan rã, có thể thấy được người này thân thể rất suy yếu.

      Thính Sương thuận theo, nếu cứ miễn cưỡng như thế này, tất nhiên là ổn, nếu bị ma ma trong phủ thấy được, chừng còn có thể bị quở mắng hành bất lực, phạt nặng để trút bỏ những bực tức mấy ngày qua.

      Thính Sương ngây người lúc, Tam tiểu thư giường xốc mền lên, lộ ra khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      Thính Sương nhìn thấy bộ dáng tiểu thư lúc này, đôi mắt hơi đỏ lên, giọng nghẹn ngào an ủi: "Tam tiểu thư, người đừng , người khóc ngất hai lần rồi, nếu tiếp tục xảy ra tình gì, phu nhân trách móc xuống dưới bọn nô tì làm sao đảm đương nổi..."

      Thính Sương xong, giúp đỡ Diêu Chỉ Yên ngồi dậy, đệm sau lưng nàng miếng tựa lưng dệt kim, vỗ vỗ lưng giúp nàng nhuận khí, sau đó lại kéo tấm mền màu đỏ thêu hải đường lên bao lấy người nàng.

      Nữ tử ngồi giường sắc mặt thoáng tái nhợt, nhưng cũng che dấu được vẻ đẹp của thiếu nữ đương tuổi trăng rằm. Búi tóc cao, sợi tóc cuốn, nhất là phần tóc trước trán, được cuốn tỉ mỉ càng tôn lên khuôn mặt nhắn xinh đẹp linh lung. Khuôn mặt tô son trang điểm, nhưng làn da vẫn nõn nà trắng bóc, con ngươi trong vắt, như ánh dương giáng trần. Nốt ruồi mỹ nhân dễ thấy, lại ở vị trí thỏa đáng, hiển thị ràng dáng vượng phu.

      Nghe lời Thính Sương , Diêu Chỉ Yên nao nao, dựa vào gối tựa lâu vẫn lên tiếng, hai hàng lông mày hơi hơi cau chặt, nhất là đôi mắt giống như khóc, long lanh trong suốt.

      Diêu Chỉ Yên vốn là người trải qua sinh tử, đời nàng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để nàng đoạt những thứ nàng muốn, những kẻ lừa gạt nàng, phụ bạc nàng, người nàng cũng buông tha. Cuối cùng, cùng người nàng hận nhất đồng quy vu tận, thực là khoái lạc.

      Thế nhưng, nàng lại hiểu tại sao bản thân được sống lại, lại còn rơi vào đúng những ngày nàng đau khổ nhất.

      Năm nay nàng mười tuổi, là lúc đại ca cùng mẹ sinh ra của nàng trong lúc tiên phong ngăn địch bị chết trận, khí bên trong phủ quốc công nháy mắt trở lên trầm lặng, năm đó nàng khóc bất tỉnh vài lần, hề muốn sống tiếp, thiếu chút nữa theo đại ca. Từ đó về sau, nàng bắt đầu chán ghét chiến tranh, chán ghét võ công, lập tức quên võ theo văn, bắt đầu làm quen với khuê tú, nghiên cứu nữ công, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, sau lại còn vinh dự được tôn là viên minh châu của kinh thành.

      Tuy vậy, nàng vẫn thể vui được, bởi vì đại ca của nàng mãi mãi thể trở về, mẫu thân của nàng tuy là chính thê, nhưng bởi vì chuyện đại ca mất mà bị đả kích lớn, nằm bệnh giường nhiều năm khỏi, thể tiếp tục có con nối dõi, cuối cùng buồn bực mà chết. Nàng cùng muội muội của nàng từ đó về sau có chỗ dựa vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ kế liên tục được gả vào trong phủ, dần dần về sau, địa vị hai người các nàng trở thành bé hơn cả thứ nữ, bị di nương ức hiếp, bị thứ nữ khi dễ, mẹ kế lại càng thích ngồi xem các nàng bị ngược đãi.

      Người mẹ kế kia mặc dù xuất thân danh môn, nhưng tâm như rắn rết, ngoài mặt tỏ ra hiền lành tử tế, nhưng thực ra tàn nhẫn ai bằng, nàng ta gả muội muội của mình cho người đần độn, mình bị tiểu thiếp trong phủ đầu độc mà chết, sau khi chết ngay cả phần mộ tổ tiên cũng tiến vào được.

      Đời người ngắn ngủi, nàng vùng lên quá muộn, thể cứu người nàng để ý.

      Đời người ngắn ngủi, nàng lại trả thù quá ác, thế nhưng làm cho người trong phủ yên, người ngoài chỉ gây áp lực chút là phủ quốc công suy tàn, ngay cả danh trung thần cũng bị đám gian thần kia cướp đoạt, phụ thân cũng là ôm nỗi hận mà chết.

      Diêu Chỉ Yên nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra hơi.

      Số mệnh nàng thay đổi toàn bộ, chính là bắt đầu từ thời điểm này. Nếu như được bước lại lần nữa, nàng làm như thế nào?

      Có thể để mọi chuyện lặp lại lần nữa sao?

      Bỗng nhiên, tia cười lạnh tràn ra từ khóe miệng nàng, nàng mở hai mắt, trong mắt nàng bao phủ bởi tia sát ý, mọi lo lắng, cừu hận, đợi nàng ở phía trước. Nhưng nàng lại thấy ngược lại, chính là mừng như điên, mang theo tia chờ mong, cùng thần sắc xấu xa, nàng... cần thay đổi đời bi ai của mình.

      Chìa hai tay ra, nhìn lòng bàn tay mình, nàng nắm chặt thành hai đấm, cánh tay bé nhìn như cây cỏ khô, tùy ý khẽ đụng là có thể đứt lìa, nắm tay bé nhu nhược này nhưng ra lại rất có lực, giống như cảm xúc trong lòng nàng lúc này, cuồn cuộn trào dâng.

      Nàng mở miệng ra lệnh: "Thay quần áo cho ta, ta muốn bồi đại ca."

      Lời này cực kì mạnh mẽ, nhưng lại chứa cỗ cuồng ngạo, lại có tia kiềm chế được, nàng chính là con nhà tướng, có phong phạm võ gia, khi lời racàng lộ vẻ tiêu sái. Nàng xong đứng dậy, hề để cho thị tỳ có cơ hội khuyên bảo, trực tiếp đứng lên cái ghế con dưới giường, giang hai tay đợi thay quần áo.

      Nhóm thị tỳ đưa mắt nhìn nhau, mặt đều vẻ nhăn nhó, nhưng thái độ tiểu thư rất kiên định, cuối cùng các nàng chỉ có thể ra tiếng: "Dạ!"

      Bốn thị tì bắt đầu giúp nàng thay quần áo, còn lại tám nha hoàn phân công nhau tìm trang sức phù hợp, thu thập huân hương, kéo rèm trong phòng rũ xuống, làm cho Diêu Chỉ Yên như ngập trong đám mây mờ.
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Chris, Nguyên Nguyễn, Anhdva19 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chào mừng bạn đến với Cung mình:yoyo69:
      Nếu gặp vấn đề j cứ liên hệ với mình nhé.:yoyo51:
      1 góp ý thôi đối với tên truyện, sao bạn ko để là Nhàn Thê, nghe hay hơn Nhàn rỗi thê, hoặc Thê tử nhàn rỗi ... cũng được
      linhdiep17PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      tienmyphan, linhdiep17Ishtar thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ô...ô....tung bông :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:chào mừng người mới ......trọng sinh.....ôi...ôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :