1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ca Ca Sủng Nhi - Thanh Vân Bạch Thiên (Chương 13.2)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      thầm kêu ổn trong lòng, vội vã bày ra nụ cười vô cùng đáng , hai mắt híp lại thành hình vầng trăng khuyết:

      hai, hai mới về.”

      Hừ, Bạn Viễn chẳng thèm để ý tới , ngoảnh mặt sang bên, thái độ lạnh như băng ở Nam cực, Tuyết Cần lè lưỡi. Chết rồi, chết rồi, hai về gần hai tiếng, mà mình mãi lo viết chẳng để ý, đoạn vừa rồi mình chưa kịp lưu lại nữa, hic hic, rủi hai giận chó đánh mèo em lap của tiêu mất.

      len lén, nhích nhích lại gần, dùng thân thể được vỗ béo mấy tuần nay che lại chiếc lap top xinh xắn đáng của , cố giảm bớt thiệt hại về mặt vật chất đến mức thấp nhất.

      Hic, sai rồi, nên quá mê mải câu chuyện mà bỏ quên trai, ấy là thùng dấm siêu siêu to.

      Có lần vì thích em gấu mà ôm em ấy mà thân thể của phải trả giá vô cùng đắt, bây giờ, chả dám đâu.

      Bây giờ mình dụ dỗ có quá muộn nghỉ? Nghĩ như thế, cười, phải là nụ cười đáng nữa, mà là nụ cười đầy quyến rũ, vươn hai bàn tay nhắn lên vòng qua chiếc cổ rám nắng màu đồng của trai, vươn đầu lưỡi nghịch ngợm liếm môi cái.

      Đầu lưỡi hồng hồng, lấp ló sau cái miệng xinh đó bỗng dưng làm cho trí tưởng tượng của bạn Viễn bay cao, bay xa.



      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Paru, HangVO9, 13912 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      Bạn Viễn nghĩ, nếu được đầu lưỡi đó, mút lấy…. Nghĩ đến đây rùng mình, người bạn của vốn căng cứng dưới đũng quân bây giờ bởi tưởng tượng quá mức của mà suýt nữa giao nộp vũ khí đầu hàng.

      Đằng hắng giọng, cố giữ vững tinh thần, làm mặt nghiêm nghị, ra vẻ như ta đây vô cùng giận, nhà ngươi khôn hồn đến năn nỉ lấy lòng ta mau lên.

      Bạn Tuyết Cần dán sát lại gần:

      hai….”

      Giọng ngọt ngào nũng nịu như mật làm trái tim bạn Viễn ngứa chút, liếc nhìn qua đôi mắt mơ màng đầy quyến rũ kia, suýt chút nữa giống như hổ đói bổ nhào lên.

      Nhưng Viễn Chinh Huân là ai chứ? Là thiếu chủ của Viễn thị. Là người nổi tiếng về thái độ máu lạnh chốn thương trường, đầu óc vừa nhạy bén vừa thông minh làm gì có chuyện bị dụ dỗ chứ?

      Ngoảnh mặt như nhìn thấy ai kia cố ra sức lấy lòng, nhưng trong bụng thầm khoái chí, bắt được nhược điểm của rồi, dường như cố bảo vệ gì đó máy tính nên cố tình lấy lòng , chứ bình thường, mỗi khi muốn gần gũi phải dụ dỗ đủ điều kèm cả dọa dẫm.

      Nay hiếm khi chủ động lấy lòng mình thế này, hưởng chút ít phúc lợi hình như quá có lỗi với chính mình.

      Bạn Tuyết Cần nhìn thấy bạn Viễn nhìn mình biết khôn len lén liếc xuống đũng quần của ai kia, bạn chào cờ cùng chào hỏi, căng cứng cộm lên như muốn bứt xe lớp vải dệt nhảy xổ ra ngoài.

      cười gian trá, nhích đến sát hơn, nghiêng mặt lại sát gần tai , hơi thở thơm tho của thiếu nữ như có như phất qua vành tai của bạn sói nào đó thầm cố hết sức kiềm chế mình.

      Bàn tay như có như lướt qua vật nào đó căng phồng lên, lúc này mỗ Huân thể kiềm chế được mình trước khiêu khích trắng trợn của chú nai con chơi đùa với lửa àm biết này, bế xốc lên, vùi mặt vào trước ngực dung răng cắn cắn lớp áo trước ngực , nước miếng thấm ướt cả vùng áo, lộ ra đỉnh non mềm đỏ ửng và run rẩy.

      tàn bạo, vừa cắn vừa xé lớp áo mỏng manh người .

      Khi đến giường người còn mảnh vải mà điểm tô đó là những vết hôn đỏ thẫm trải dài từ cổ đến ngực.

      Dưới lớp nệm màu hồng tinh khôi, làn da của lúc này muốn hồng hơn cả màu của nệm.

      Bạn sói đói nào đó công tác hơn cả tuần, khi vừa về lại bị bạn Tuyết Cần trêu chọc đến như thế này làm sao còn kiềm chế nổi, thế là bổ nhào lên.

      giường là hai thân mình trần trụi quấn quýt lấy nhau khe hở.

      Dưới giường là những mảnh rời rạc của quần áo, cả phòng vang lên những tiếng rên rỉ rời rạc của thiếu nữ và hơi thở dồn dập của chàng trai.

      Sang hôm sau khi Tuyết Cần tỉnh lại gần như thể ngồi nổi, nhớ đến cảnh tượng kích tình của buổi tối hôm qua, cả muốn vùi mặt vào gối thể tỉnh lại nữa.

      Chưa bao giờ thấy điên cuồng như tối qua, đủ mọi tư thế, đủ mọi nơi. Có cửa sổ, có giường, bàn viết, phòng tắm, và cả…. ban công.

      hai muốn ngừng nghỉ, làm thể tin nổi lấy tinh lực ở đâu ra mà lắm thế. Nghe chuyến công tác lần này rất quan trọng, cuộc họp kéo dài mấy ngày liền hầu như cả đoàn ăn ngủ, thế nhưng tại sao khi trở về lại như lang như hổ thế này.

      muốn đến gần sang mới ngừng, nhưng vẫn còn thoải mái vào phòng tắm táp, sau đó lại đến phòng làm việc, rồi làm, chỉ có , ràng cũng đâu động đậy gì nhiều, người ra sức là , mà lại nằm bệt giường đến gần trưa mới thức nổi.

      Nhích từng bước về phòng tắm, hai chân của run lẩy bẩy cứ như bà lão bảy tám mươi tuổi. thầm hối hận thôi.

      Cái gì chọn, chọn dùng thân xác để lấy lòng hai. Kết quả, cực khổ cũng chỉ có mình . hai như quái vật lấy bổ dương, ràng tấn công ngừng, thế nhưng sáng lại tinh thần sáng láng thôi.

      thầm nghiến răng, sao này dùng cách ngu này nữa, abrn thảo có thể viết lại mất chỉ vài tiếng đồng hồ, nhưng cất đất đền tiền ba ngày vẫn chưa đnưgs bình thường nổi chứ chi là viết.

      Vào mở folder chứa bài viết lên, thở phào nhõm vì bài viết vẫn còn nằm y đó, cứ ngỡ đêm qua lợi dụng lúc ngủ say, trai vào máy xóa hết rồi chứ.

      Nghĩ lại, ừm, hai cũng đáng quá , thế là quyết định giận hai nữa về cái việc làm ngồi nổi.

      Thế nhưng, mấy lần truy cập vào trang web của , nó cứ báo lỗi hoặc page not found.

      Sao lạ vậy nhỉ, trước khi hai về, rang vẫn còn đọc và trả lời bình luận với độc giả cơ mà, sao mới mấy giờ cái trang biến mất

      tức tốc, truy cập mấy trang khác đếu hiệu quả, hầu như những diễn đàn lớn đăng truyện online đều chỉ trong đêm biến mất sạch .

      Vào các trang tin tức những dòng tít cực lớn, cực chói mắt đập vào mắt .

      Đêm qua, chỉ trong 2 giờ, toàn bộ các trang đăng truyện online đều bị tấn công, hầu như phá sập hoàn toàn. Mục đích của cuộc tấn công này là gì ai biết, nhưng tại để phục hồi lại như cũ cần rất nhiều thời gian.

      Đọc xong, bạn Tuyết Cần gục đầu xuống bàn, sai rồi!!!! Được chưa!!!!










    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Sau lúc lâu, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của tràn ra, dòng dịch nóng bỏng tuôn ra làm cả gian phòng lây nhuộm mùi tình ái.

      chống tay ngồi dậy định rời , nhưng bàn tay bị giữ chặt, khi nhìn lại, Cần Cần với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng thân thể run rẩy, ưỡn cong người.

      Viến Chinh Huân giật mình trước phản ứng của . Mọi hôm, khi ăn đậu hủ xong rời , vẫn ngủ say sưa hề hay biết, đến khi tắm rửa sạch xong, lau thân thể xong lại rút vào lòng ngủ mê man.

      Nhưng hôm nay, phản ứng của sao lại thế này, mặt đỏ bừng, thân thể vặn vẹo, tay siết chặt lấy tay buông. lẽ, đó là tác dụng phụ của thuốc mà Đường Thần Duệ cảnh báo lúc ban chiều. phải làm gì đây? thể cứ ngồi nhìn thống khổ, còn ăn , lại dám, bởi vì khi tỉnh lại, biết nhất định hận , hận chết , bao giờ muốn đến gần , đó là điều chưa bào giờ muốn.

      suy nghĩ miên man, tin nhắn điện thoại của vang lên, cầm máy lên xem:

      bạn, hiệu ứng lần thứ hai của thuốc phát huy cậu tự xử lý cho tốt nhé, ha ha…” Chỉ dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng hầu như có thể nhìn thấy được gương mặt khả ố của cậu bạn khi nhắn dòng tin nhắn này.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9

      Edit:Quảng Hằng


      bối rối nhìn Tuyết Cần bất an vặn vẹo thân thể, nhắn số điện thoại gọi lại đầu bên kia:

      Đường Thần Duyệt sau lúc lâu mới bắt máy, gọng điệu uể oải đến cực điểm:

      “Alo, biết giờ này là giờ nào ? Tôi tạo điều kiện cho , thế sao còn hưởng thụ còn gọi làm phiền tôi.”

      Vừa vừa ra sức động thân người nữ nhân trần trụi bên dưới, tiếng rên rỉ mất hồn của ta truyền vào điện thoại, ta giơ tay lên đánh đét cái vào mông nàng kia làm ta rú lên.

      Bên đầu dây bên này, Viễn Chinh Huân lạnh lẽo tối sầm, cực ghét loại nữ nhân dâm đãng như thế, hạ lưu bất cứ ai cũng có thể trèo lên được. chỉ có Cần Cần nhà tinh khiết như giọt sương ban sáng, làm cứ muốn đắm chìm trong đó quên lối về.

      Tiếng rên rỉ của Cần Cần kéo về thực tại, quay sang hỏi:

      Cậu có thuốc giải cho Cần Cần sao, vậy cậu ném cái danh hào cậu hay khoe khoang vào sọt rác cho tôi, ngay cả chuyện cũng giải được.”
      Bên kia, nụ cười khả ố vang lên:

      “Sao vậy, thịt ngon đưa đến miệng mà còn chê à, đúng ra là có thuốc giải, nhưng ban chiều quên đưa cho cậu, giờ tôi ở biệt thự núi, nếu sai người đưa xuống e rằng đến sáng vẫn chưa đến nơi.”

      Nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của Viễn Chinh Huân, bạn Đường vội vã thu lại nụ cười cợt nhã:

      “Đúng ra phải có cách, ngoài việc đó ra, cậu có thể dung cách khác để thõa mãn ấy mà, khi ấy no đủ tự nhiên ổn thôi.”

      Lời còn chưa xong đầu bên kia điện thoại bị cúp máy, lúc này vẻ mặt của Đường Thần Duệ lạnh hẳn xuống, cặp mắt sắc bén lóe lên tia u ám, rút phân thân từ thân thể kia ra, lạnh giọng:

      “Cút”

      kia chìm đắm trong cơn tình đột nhiên bị cắt đứt vội vã bò dậy, đến gần ngước đôi mắt sũng nước nhìn với vẻ đáng thương:

      “Duệ…..”

      Lời còn chưa xong, bị nhấc bổng lên, thô bạo mở bung cửa phòng ném mạnh với thân thể trần trụi ra ngoài, liếc nhìn hai bảo vệ đứng cạnh cửa:

      “Đừng để ta làm bẩn mắt tôi.”

      Hai người mặt áo đen cúi đầu dạ tiếng to, sau đó lôi kéo trần trụi ngừng vùng vẫy la hét lôi .

      Đường Thần Duệ quay trở về phòng, ôm đầu, chưa bao giờ như lúc này, cảm thấy mình phát điên mất rồi, tự tay đẩy người con vào lòng kẻ khác, nhưng nếu tranh giành, liệu có cơ hội ?

      Tuy chưa có câu trả lời, nhưng chính bản thân cũng biết đáp án là , bởi con người quá bẩn, bẩn từ thân đến tâm nên đứng trước long lanh như hạt sương đó cảm thấy mình xấu hổ, cảm thấy mình xứng với .

      nhớ như in ngày đầu tiên gặp bé con đáng kia là lúc vừa từ nước ngoài trở về, quen Viễn Chinh Huân trong vụ giao dịch nảy lửa, thế rồi từ buổi ban đầu là lợi dụng lẫn nhau dần dần mến nhau và trở thành là bạn.

      Ngày đến nhà Viễn Chinh Huân chơi và bàn số công việc riêng của bang phái bé ngây thơ ngồi ghế xích đu, nhìn tròn đôi mắt ngây thơ, cười tít mắt:

      đến tìm trai em à, trai em bảo có đến lên thẳng thư phòng ấy đợi đó.”

      bật cười trêu cợt:

      “thế sao em lại ngồi đây, lên phòng chơi với trai?”

      bé con xụ mặt xuống:

      “Cần Cần muốn lắm, nhưng hai cấm Cần Cần bước vào thư phòng”

      Lúc ấy hiểu vì sao Viễn cho Cần Cần vào thư phòng, thầm nghĩ nếu là , bế bé con ngồi trong lòng mà làm việc luôn ấy chứ, bé đáng thế này cơ mà.

      Nhưng lâu sau đó hiểu, bởi vì bạn thể nào tập trung được mỗi khi có Cần Cần ngồi cạnh bên, nên thường hay hầm hét với bé con bảo bé . mỗi khi bé xụ mặt xuống làm lòng đau nhói, thậm chí có lần vì chuyện đó mà cãi nhau với Viễn, có lần bực bộ thốt lên

      “Nếu cậu thích bảo bối, giao cho tôi, tôi đảm bảo chăm sóc bé con tốt hơn cậu nhiều”

      Và lần đó, cũng là lần đâu tiên thấy Viễn phát điên, hai mắt ta đỏ ngầu xông đến cung ta siết lấy cổ , gí sung vào đầu , lạnh giọng gằn từng tiếng:

      “Bảo bối là của tôi, bất cứ ai cũng được đụng vào, dù là người thân thiết nhất tôi cũng tha, bao gồm cả cậu.”

      Mắt Viễn đỏ ngầu, sát khí tỏa ra quanh thân làm có chút sợ, từ trước đến giờ Viễn Chinh Huân nổi tiếng điềm tĩnh, trước  có lần mấy bang hội bắn nhau ở tiểu bang của Mỹ ta vẫn lạnh lẽo, cầm súng giải quyết từng tên hề chớp mắt.

      Thế nhưng chỉ vì câu đùa của , mà thực đùa hay chính mới biết, lại làm cho người vốn điềm tĩnh như Viễn phải nổi điên.

      Và bắt đầu từ đó mới biết, tử huyệt của Viễn là Tuyết Cần

      Và cũng từ đó, cậu ta bắt đầu dịu ngọt với Cần Cần hơn.

      bé của , bắt đầu nở nụ cười nhiều hơn.

      Nụ cười tươi như ánh mắt trời đó làm chiếu rọi cả tim , và những lần ít oi đến, bé con với nụ cười rung động hồn người đó thường hay nắm tay mừng rỡ kêu: Đường, Đường. có đôi khi nhờ làm bài tập, có đôi khi chỉ vài cây kẹo que mà cũng mừng rỡ thôi, hay nũng nịu với , nhưng mỗi khi gặp ánh mắt lạnh như băng của bạn mình khi thấy bé quấn quýt lấy biết mình có cơ hội

      Phát ra mình bé lúc nào ư? Đó cũng là lúc nghe tin bị tai nạn xe lúc bảo vệ đón từ trường về, ánh mắt nhắm nghiền gương mặt xanh như lá, làm biết mình thể mất .

      Dù lúc đó, Viễn Chinh Huân gí súng vào đầu , bắt phải chữa trị cho bé con, cũng dung hết khả năng để đảm bảo bé an toàn.

      Nhưng những gì làm, thực dám mong được bồi đáp, chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh , được nhìn ngắm nụ cười tươi sang như ánh mặt trời đó của lòng đủ, cảm thấy mãn nguyện rồi.

      Và hôm nay, tạo cơ hội cho Viễn Chinh Huân đồng thời cũng cắt tư tưởng mơ mộng hão huyền của mình, khi rơi vào vòng tay của Viễn, biết, đó cũng là lúc nên tỉnh ngộ, nên rút khỏi cuộc tình đơn phương này…

      Đó cũng là lí do kêu ả kia lại đây, nhưng thân xác nõn nà đó, cứ liên tưởng đến thân thể bé xinh kia, định phát tiết mỗi tình thầm lặng của mình thong qua những có gì đó tương tự như . Nhưng vẫn thể nào tự lừa dối chính bản thân. Bởi ả đó phải là , ả ta thể co hơi thở thơm mát tinh khiết như , mà mùi son phấn, nước hoa dung tục đó, làm mất cả hứng nhắn tin trêu chọc Viễn, và cũng để…. Thăm dò Viễn có ra tay

      thừ nhận mình ích kỉ, cực kì ích kỉ, mặt bảo muốn hạnh phúc, đẩy vào vòng tay Viễn, nhưng chốn nào đó trong lòng gào rú, nên tìm cách phá vỡ đoạn nhân duyên này.

      Viễn điện lại, biết Viễn còn do dự chưa xuống tay, thực ra cả hai người bọn đều hiểu, Tuyết cần còn rất , rất , tại là khoảng thời gian cho vui vẻ với tuổi thanh xuân, phải là lúc để rơi vào vòng tay của quỷ, khi rơi vào thể nào vùng ra.

      là ác ma, nhưng Viễn Chinh Huân cũng là ác ma, còn ác ma hơn cả bản thân , nếu ta có được thứ gì đó ta hằng khao khát, Tuyết Cần tuyệt đối đừng bao giờ mong thoát khỏi tay ta.

      Chỉ là, chưa đạt được thứ mơ ước, nhưng liệu bây giờ Tuyết Cần có thoát được ?

      cười chua chat lắc đầu, bởi biết đáp án đó rồi.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10
      Edit:Quảng Hằng


      Ở bên này, Viễn Chinh Huân tức tối cúp điện thoại, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời Viễn tổng tài lại tràn đầy bối rối.

      Nên làm hay ?

      Bản chất cầm thú ở nơi nào đó thét gào bảo, làm, làm ! Nếu có giận cũng có thể đổ thừa hoàn cảnh.

      Nhưng tận sâu trong lí trí của bạn Viễn nào đó em như mạng lại thánh thiện khoác đôi cánh trắng thỏ thẻ bên tai : Bé nó còn , khoan hãy ăn, cường hái dưa non ngọt.

      Ác ma với đôi sừng cong cong bật cười khả ố: Non hay non, tại là thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa, chính là cơ hội ngàn năm có , nếu bỏ qua thôn này đừng mong có lần sau.

      Bạn thiên thần cánh trắng lại bay vòng quanh, đưa thánh kinh lên ngâm nga: Cơ hội có rất nhiều lần, nên hái dưa chín mới ngọt.

      Hai tiếng giao tranh, rốt cuộc bạn có sừng đá bay bạn có cánh văng đến góc khuất tỉ tê tâm với lương tâm. Ác quỷ thắng!!!!!

      Viễn Chinh Huân cúi đầu, trằn trọc hôn lên đôi môi đỏ hồng vẫn còn khô nứt của , lạ làm sao, lập tức hé miệng đón nhận. thậm chí còn vươn đầu lưỡi khẽ liếm lấy đầu lưỡi của vờn nẹ lên môi . Hai đầu lưỡi chạm vào nhau, làm Viễn Chinh Huân cứng cả người.

      Đây phải là lần đầu tiên hôn môi , nhưng đa số đều là chủ động, còn bị động đón nhận trong lúc ngủ mơ, đây là lần đầu tiên tự chủ động hé môi đáp lại . Đầu lưỡi nóng ấm nho đó vờn lấy đầu lưỡi của , rồi rụt rè từng chút tìm tòi khi phát dầu lưỡi có dấu hiệu rút lui.

      Đôi tay vòng lên cổ , kéo lấy thứ mà tò mò muốn tìm hiểu lại, đầu lưỡi lớn mật chen vào trong khoang miệng của , rên tiếng, bắt đầu thả lỏng bản thân nhiệt tình đáp lại , đảo khách thành chủ quấn quýt lấy môi , lưỡi , hai người nhiệt tình ôm sát lấy nhau.

      Lớp áo ngủ bằng lụa mềm mại cọ sát lên làn da trần của Viễn Chinh Huân y như những đôi môi lành lạnh hôn lên da làm nóng bừng cả người, dưới thân khép hờ mắt, gương mặt đỏ hồng nóng bỏng, vẫn chép môi, cánh môi hoa như còn thèm khát, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra bên ngoài liếm đôi môi khô nứt, như tìm kiếm nguồn nước trong lành vừa rồi giải nhiệt cho mình.

      Chỉ động tác đơn sơ của ai đó mà làm cho gã trai với bản chất cầm thú nào đó suýt nữa phun máu mũi vì lỡ tưởng tượng đến những hình ảnh cực kì cấm trẻ em, nếu đầu lưỡi đó liếm vào……

      rùng mình cái suýt nữa bắn tứ tung, vật cộm lên bên trong quần nhức nhối,

      giường mở đôi mắt khép hờ, trước mắt là bóng hình mông lung mờ mờ ảo ảo, mỉm cười, vươn tay vẫy gọi:

      : “ hai, bế bế.”

      câu làm vỡ tung tự chủ của , lúc này có gì có thể kéo bạn Viễn trở lại được nữa.

      Đưa tay nhanh chóng lột phăng áo ngủ của ra, bên dưới lớp áo ngủ bằng lụa đó là thân hình trơn mịn chẳng hề có mảnh vải lót, thân hình của đỏ hồng lên, là do thuốc, hay do cơn động tình vừa rồi Viễn Chinh Huân gây ra.

      biết, ngay cả giường đó cũng biết, chỉ có khát khao cháy bỏng khắp toàn thân ngừng kêu gào phải bám lấy chàng trai trước mặt,

      hiểu sao, dường như ở nơi xa xôi nào đó trong trí óc của Tuyết Cần lại cảm thấy chàng trai trước mắt này làm cho cảm giác cực kì yên tâm, hình bóng cao lớn rắn rỏi đó chiếu vào mắt của , làm như say như mê, ấm áp lạ thường.

      biết đó là trai mình, biết chỉ có trong vòng tay người này, mới hạnh phúc mà thôi.

      Và vì lẽ đó, những bất an yên của cả đêm qua, cũng bởi vì hình bóng của chàng trai này mà trôi tất cả.

      Thậm chí đôi môi nóng bỏng kia hôn lên cổ , xuống xương quai xanh, rồi ngực .

      Nhưng những cảm giác cực kì x lạ đó lại hề làm cho có chút cảm giác bất an nào.

      chỉ quan tâm điều duy nhất nay là: đốt lửa, hay dập lửa giúp ?

      Sao đôi môi và đôi tay đến đâu, đều làm cháy bừng lên cách thể kiểm soát, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng thư thái.

      Nhưng nơi nào đó trong người như trống rỗng, gào thét được ai đó lấp đầy.

      Đôi môi của Viễn Chinh Huân dần dời xuống thấp hơn, thấp hơn, đến bầu ngực sữa tính là căng tròn lắm của , ngây người nhìn lúc, sau đó cúi môi mình lên đó, hôn  cách thành kính lên.

      Vừa hôn vừa liếm mút, cứ như nếm thử mỹ vị gì trân quý nhất trần đời.

      Đôi môi đó như có sức mạnh ma quái, làm Tuyết Cần vừa như muốn thêm ,lại vừa như muốn đẩy ra, những ngón tay của lồng vào mái tóc đen của , nhưng cứ nấn ná nơi đó, biết nên kéo vào hay đẩy ra.

      Vẫn còn lơ mơ với những quyết định của mình đôi môi tà ác đó di chuyển dần xuống rốn.

      Dường như có sở thích đặc biệt với chiếc rốn bé xinh của , đầu lưỡi quấn quýt si mê, và đảo vòng quanh đó, liếm mút, làm Tuyết Cần nhột nhạt, thân hình phải vặn vẹo ưỡn cong.

      Lạ điều là, nhột, và có cảm giác rất kì quái, nhưng hiểu tại sao còn chưa cất tiếng rên rỉ trong tiếng thở nặng nhọc của trai người mình lại như tiếng rên.

      Tiếng thở hắt ra như cố đè nén thứ gì đó khổ sở lắm, Tuyết Cần khẽ vặn người, sau đó ưỡn cong người lần nữa tiếng thở của trai lại còn trầm đục hơn, cứ y như tiếng rên rỉ.

      Hê hê , Tuyết Cần biết rồi, trai sợ Tuyết Cần làm thế này với trai, ngày thường trai hay ăn hiếp Tuyết Cần, nên đêm nay trêu hai đến khóc luôn.

      Tuy trong cơn mơ màng được tỉnh táo nhưng dòng máu tà ác của bạn nào đó nổi lên. Muốn nhìn thấy cảnh tượng trai mình quỳ xuống khóc: Nữ vương, tha mạng a!

      Nghĩ thế thôi càng ra sức vặn vẹo, và đôi bàn tay bé của như có như lướt qua chỗ nào đó cộm lên như muốn nổ tung của hai.

      Càng nghe tiếng thở nặng hơn, biết là bắt được nhược điểm, càng ra sức mân mê chỗ cộm lên đó.

      Lúc này Viễn Chinh Huân nếu còn nhịn được chắc là thánh,

      giật phăng quần dài ra, à, phải là xé đúng hơn, tiếng vải rách xột xoạt làm Tuyết Cần hơi tỉnh táo được đôi chút.

      thầm sợ hãi, run bắn cả mình.

      hai nổi giận rồi, nổi giận rồi.

      Chết rồi làm sao đây, định rụt tay về, chui vào chăn để trốn thân thể nóng bỏng, hơi thở đầy mùi nam tính của ai đó dán sát vào người.

      Tay bắt lấy tay đưa vào vật gì đó, khàn khàn ra lệnh: Cầm lấy nó.

      Chạm vào thân nhiệt nóng rực trơn trơn cưng cứng của ai đó, theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng tiếng thở hổn hến và bàn tay ma quái của ai kia hề bỏ qua cho . Bắt lấy tay , dạy làm điều mà muốn.

      Cái miệng của cũng rảnh rỗi, hôn hết vùng bụng phẳng lì của , còn tham lam hơn tiến công sâu xuống phía dưới.

      Lúc này, những nụ hôn của trở nên tham lam đói khát, nóng bỏng, càng ngày càng tấn công sâu hơn, cứ như đội quân càn quét qua vùng lãnh thổ, mỗi nơi đôi môi lướt qua đều để lại những chuỗi đỏ ửng làn da trắng mịn của .

      vừa luật động đôi tay, vừa khóc nức nở, lòng thầm nghĩ, hôn hay cắn vậy, tuổi con gì mà thích gặm thế?

      Bỗng Tuyết Cần giật bắn mình, muốn thốt lên, bàn tay ngừng đung đưa cao thấp của bỗng chốc ngừng lại.



      Viễn Chinh Huân hiển nhiên cực kì hài lòng với việc cắt ngang như thế, nên đưa tay xuống đặt tay vào, và chỉ dẫn hành động, Tuyết Cần ngu ngơ làm theo , lòng vẫn còn bang hoàng…. ấy… ấy…

      Như trừng phạt chuyên tâm, dung răng khẽ cắn lên đỉnh hồng hồng của hạt châu, làm Tuyết Cần oằn người rên rỉ, sau đó trở nên ngoan ngoãn, cao thấp luật động tay mình.

      Viễn Chinh Huân như hài lòng với biểu của , nên chuyên chú tấn công vào nơi nào đó mà biết chắc giải được bệnh của đêm nay.

      Tiếng thở dốc trong gian phòng gian lên, trời vào thu hơi se lạnh, thế nhưng trong gian phòng lại ngập tràn khí nóng bỏng của kích tình.

      thân thể cả hai ướt đẫm mồ hôi, Viễn Chinh Huân lúc này đưa ngón tay vào hoa huyệt của thăm dò, cảm xúc lạ lẫm được lấp đầy đó khiến Tuyết Cần run rẩy hết cả người.

      cứ muốn, muốn mãi, muốn mãi, nhưng muốn cái gì ngay cả chính cũng biết.

      Nhưng ngón tay của Viễn Chinh Huân càng lúc càng nhanh hơn, làm cứ như con diều, được đưa lên cao, cao mãi, nhưng cảm giác nư cái gì đó sắp sữa trào dâng làm muốn bật khóc.

      hai, hai….

      Đúng, chính là tiếng nức nở thế này, đây là giấc mộng hàng đêm của , là nổi khao khát bao ngày của , mà có lẽ từ khi vừa nhìn thấy muốn như thế này.

      Muốn ở dưới thân , khóc gọi, kêu gào tên trong niềm hoan lạc, đây là thứ nước mắt mà muốn, chứ hề muốn rơi giọt nước mắt nào, dù bất cứ lí do gì.

      Nhưng riêng dưới thân , muốn phải nức nở vì sung sướng vô biên, thừa nhận biến thái, mà có thể biến thái sao? Khi vừa phát mình em của mình từ khi còn rất , rất biết mình nên xuống địa ngục rồi.

      cố nén, cố tránh né , nhưng đổi lại là gì? chỉ càng làm cho cuộc sống của và của trở nên hơn cả địa ngục, mỗi khi buồn, là trái tim như rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm, dùng ánh mắt uất ức chịu đựng nhìn , làm thấy mình như bị ai giày xéo, trái tim đau quặn từng cơn.

      Nếu sống địa ngục hà cớ gì phải cố gắng chịu đựng, tha nay sống trong thiên đường, để mai kia lỡ có chết, có xuống địa ngục cũng tuyệt đối hối hận.

      Đạo lí, luân thường, mà biến cuộc sống của con người và con người thành địa nguc, thà hủy nó , thà sống thiên đường ngày, và chịu xuống địa ngục vạn năm cũng cam lòng.

      Chứ thể nào chịu nổi ánh mắt người con , sợ hãi nhìn , muốn gần lại dám, dù thiết tha thèm khát gần gũi của biết bao.

      Nên Tuyết Cần à, đường địa ngục chọn, và, muốn đoạn đường đó, em phải cùng với . Nếu sa đọa chúng ta cùng nhau sa đọa !

      Nghĩ thế, dưới thân càng ngừng nắm lấy bàn tay của ra vào, đôi tay mỏi nhừ của gần như còn chút hơi sức, chỉ mặc cho làm gì làm.

      Cuối cùng Viễn Chinh Huân cũng rên lên tiếng tràn đầy thỏa mãn, bắn vào lòng bàn tay của , số ít văng ra xa rơi vào vùng bụng phẳng lì của , cùng vì vừa mới vượt qua cơn cao trào đầu tiên trong đời mà cực kì mệt mỏi ngủ thiếp , đôi tay buông thỏng bên hông rơi xuống giường cách vô lực.

      nâng niu bàn tay lên, thành kính hôn lên đó, như hôn lên bảo vật trân quý nhất thế gian.

      Đúng vậy, là bảo vật trân quý nhất của đời , thế gian này nếu , chẳng còn gì đáng gọi là lẽ sống nữa.

      Thế nên, đoạn đường kế tiếp, là thiên đàng, hay địa ngục, đều có quyền lựa chọn, bao năm nay, để lựa chọn, và , có chính kiến của riêng mình, giờ đây, hãy sa xuống địa ngục cùng .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :