1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      aa tế ra là bị vân khanh làm cho nhầm lẫn dẫn đến bị xáo trộn kế hoạch a....tức thì tức mụ hoàng hậu này cũng quá lộ liễu rồi, minh đế đã nghi ngờ rồi nhờ thái độ của bà ta có khi còn nghi ngờ thêm nữa chứ....đâu đúng là điển hình siêu cấp độc phụ hoàng hậu trong truyền thuyết a:041::041::041:
      mong chương mới của nàng tks nhìu><
      Ishtar thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 65. Chết còn sợ
      Edit: Ishtar

      "Con xem, tại nên làm thế nào bây giờ, phụ hoàng con ràng ghi bụng chuyện này trong lòng, hơn nữa thị vệ lại là người do con thống lĩnh, đáy lòng khẳng định nghĩ như vậy, chúng ta có nên tìm người chịu tội thay, giải quyết dứt điểm chuyện này hay ?!" Hoàng hậu nắm chặt khăn trải bàn, nội tâm loạn thành đoàn.

      Tứ hoàng tử tay phải gắt gao nắm tách trà hoa sen mạ vàng bàn, lơ xoay tròn, mím môi, khóe miệng lộ ra nụ cười sắc bén " thể. Nay phụ hoàng mặc dù hoài nghi, nhưng ông ấy cũng nghĩ, có phải hay những người khác cố ý dựng lên nàm kịch như vậy, khiến ông ấy nghi ngờ con. Nếu như lúc này chúng ta lại có hành động, ngược lại khiến cho ông ấy chú ý, chỉ cần cẩn thận lộ ra dấu vết gì, chắc chắn đem đầu mâu chỉ hướng chúng ta, đến lúc đó làm cái gì cũng kịp rồi."

      Hoàng hậu đối với phân tích của nhi tử tỏ vẻ đồng ý, tiếp lời "Vậy chúng ta đây liền cái gì cũng làm, mấy ngày nữa quay về phương Bắc, đến kinh thành mọi chuyện tốt thôi."

      Tứ hoàng tử ánh mắt chớp động, trầm ngâm , bên ngoài truyền đến thanh của cung nhân, Mễ ma ma cùng hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, liền bước nhanh ra ngoài, lát sau, vòng trở về, trước tiên liếc nhìn sắc mặt của hoàng hậu, mới mở miệng : "Bệ hạ tới Thẩm gia thăm Thẩm tiểu thư rồi."

      Nghe vậy, hoàng hậu ra sức siết chặt chiếc khăn trải bàn bằng nhung bên dưới, phía đặt bình hoa bằng đồng họa tiết xoắn ốc, khi bị lức tác động, những cành hải đường được cắm bên trong liền rơi xuống đất, tán loạn khắp nơi.

      "Chính là đứa con của thương nhân! Bệ hạ thế nhưng lại đích thân tới xem nàng?!"

      Bà ta lặp lại câu hỏi lần nữa, Mễ ma ma cúi đầu cúi đầu đáp: "Hồi hoàng hậu nương nương, đúng vậy."

      Mắt thấy sắc mặt hoàng hậu trở nên xanh mét, khuôn mặt bắt đầu méo mó vặn vẹo, hai tròng mắt còn thần sắc ung dung nữa, bị từng tầng mây đen dày đặc bao trùm, đứng thẳng người, " được, ta muốn cùng bệ hạ!"

      "Mẫu hậu!" Tứ hoàng tử lạnh giọng kêu, gương mặt lạnh lùng cố kiềm chế tâm trạng lạnh lẽo lên tiếng, "Vừa rồi người lỡ lời trước mặt phụ hoàng rồi!"

      Hoàng hậu giận dữ, lúc đưa mắt nhìn sang nhi tử, đáy mắt nổi giận quay cuồng, thẳng đến khi nhìn thấy đôi mắt ưng trầm lạnh như băng kia, cơn tức giận mặt mới dần dần tán , "Phụ hoàng con thế nhưng thăm Thẩm Vân khanh, con cảm thấy dị thường sao?"

      Khuôn mặt của bà ta khôi phục lại bình tĩnh, nhưng thanh vẫn lộ ra loại cam lòng, nhìn thẳng vào nhi tử mình .

      " có dị thường, nguyên nhân chỉ là con thương nhân vì ông ấy mà xả thân chắn tên, ông ấy đích thân tới thăm, càng thể ra được tấm lòng bác ái thương dân của phụ hoàng." Tứ hoàng tử thản nhiên hạ mí mắt, lạnh lùng .

      Mễ ma ma đỡ hoàng hậu ngồi xuống, cung nữ bên cạnh thu dọn mảnh vỡ của bình hoa và những cành hoa rơi tứ tung mặt đất, hoàng hậu cúi đầu liếc mắt cái, khi ngẩng đầu lên lại nhìn Tứ hoàng tử, mi tâm hơi nhíu : "Phụ hoàng con rốt cuộc là vì tấm lòng thương dân, hay là quên được nữ nhân kia, ai biết được chứ?"

      Tứ hoàng tử nghe vậy chau mày thành chữ xuyên (川), tạo thành khe rãnh sâu biểu đối với lời hoàng hậu vô cùng bất mãn, nhìn người ngồi kia tuổi tới bốn mươi, lại bảo dưỡng như là mỹ phụ ba mươi tuổi, trong đôi mắt kia để lộ ra cam lòng cùng ghen tị, trong lòng trầm xuống.

      "Mẫu hậu, tuy rằng nơi này đều là người của chúng ta, nhưng người vẫn nên cẩn thận lời tốt hơn, nếu những lời này rơi vào trong tai phụ hoàng, chỉ sợ trổi dậy ít sóng gió."

      Thản nhiên ném ra câu, khiến hoàng hậu ngẩn người, ngước mắt nhìn nhi tử của mình, trong miệng lại thốt ra những lời cam lòng, "Như thế nào, con cảm thấy ta sai rồi sao? Con xem nữ nhân Thẩm gia kia. . . . . ."

      "Mẫu hậu!" Tứ hoàng tử đột nhiên gầm tiếng, đứng phắt dậy, "Người cảm thấy từ khi đến Dương Châu, người khống chế được cảm xúc của bản thân sao? Nếu như người lại biểu ràng ra như lúc này nữa, tin tưởng rất nhanh mọi người rồi biết người là cỡ nào cam lòng rồi!"

      xong, nhấc chân, tay nắm lại đặt ở phía sau, ra cửa, đẩy ra, lập tức tiêu sái rời .

      Hoàng hậu hít sâu hơi, nhìn bóng lưng Tứ hoàng tử mở miệng muốn gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, quay đầu nhìn Mễ ma ma : "Ma ma, chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao? Ngươi bệ hạ tại sao có thể thăm con thương nhân kia chứ? Còn phải bởi vì bao nhiêu năm rồi mà ông ta vẫn còn nhớ tới nữ nhân đó sao?"

      Mễ ma ma nhìn hoàng hậu mất mát lại mang theo ánh mắt xa xame, trong lòng cũng có tư vị nên lời, "Tứ hoàng tử phải mới vừa rồi sao? Bệ hạ là vì làm cho thiên hạ thần dân xem, dù sao Thẩm tiểu thư kia cũng vì ngài ấy cản tên."

      Hoàng hậu nhìn chằm chằm Mễ ma ma lúc lâu, chậm rãi dời ánh mắt, "Mễ ma ma, ngay cả ngươi cũng gạt ta sao?"

      "Già nô dám, lời này là lời lòng của già nô, bệ hạ ở Lâm Giang lâu sau khi nhìn thấy nàng, cũng lộ ra thần sắc khác thường nào, lần này tới Thẩm gia, cũng là bởi vì vốn thánh giá đến ở tại Lệ viên Thẩm phủ, nay nữ nhi Thẩm gia lại vì cứu bệ hạ mà bị thương, nương nương hiểu bệ hạ, rất để ý thanh danh đế vương, hành động như vậy phải trước kia chưa từng có." Mễ ma ma bỗng quỳ xuống, nhìn hoàng hậu thốt ra từng chữ thành tâm , "Già nô ở Tiết gia theo nương nương, lừa gạt nương nương, nếu như về Thẩm gia tiểu thư, bất quá chỉ là con của thương nhân, cho dù bệ hạ có tâm tư này, xuất thân như thế tiến cung cũng có khả năng có được địa vị cao, nương nương tội gì lo lắng, làm tổn hại đến phượng thể của mình."

      Mễ ma ma là vú nuôi của hoàng hậu, hiểu tâm tư của hoàng hậu nhất, từ lần đầu tiên người nhìn thấy Thẩm tiểu thư, bà biết rằng hoàng hậu nương nương để tâm đến nàng, cho nên bà khuyên nhủ phen, cũng là làm trước chuẩn bị, vừa khuyên vừa hùa theo, nhưng lại phù hợp với tâm lý của hoàng hậu.

      Cho dù Thẩm Vân khanh được bệ hạ coi trọng, dựa vào xuất thân kia, sau khi tiến cung cùng lắm chỉ được phong chức quý nhân, quý nhân nho , sao có thể sánh được với hoàng hậu.

      Khuyên giải như thế hồi, tâm tình của hoàng hậu cũng khôi phục lại, có tiếp tục chấp nhất vấn đề này nữa, ngược lại hỏi đến chuyện khác.

      Minh Đế khỏi viện của Hoàng hậu, lúc đầu cũng tính thăm Vân Khanh, lúc ấy ông rất tức giận, khuôn mặt trầm bước , trùng hợp xuyên qua vườn hoa gặp Ngự Phượng Đàn từ hướng khác tới.

      "Thần gặp qua bệ hạ." Ngự Phượng Đàn hơi hơi khom người, hành lễ .

      Nhìn Ngự Phượng Đàn thân thoải mái, bộ dáng chậm rì rì dạo bên ngoài Lệ viên, Minh Đế thuận miệng hỏi: "Khanh lại muốn dạo?"

      Ngự Phượng Đàn mỉm cười, "Thần muốn xem tiểu thư Thẩm gia thương thế ra sao rồi."

      Minh Đế ánh mắt hơi đổi, đánh vòng gương mặt của Ngự Phượng Đàn, "Sau khi thăm xong, hãy tới cho trẫm biết tình huống của Thẩm tiểu thư."

      "Vâng." Ngự Phượng Đàn mỉm cười đáp.

      Lúc này Vân Khanh nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, tháp mĩ nhân* được chuyển ra, phủ thêm chăn gấm, Vấn Nhi từ bên ngoài vội vàng chạy tới, "Tiểu thư, Cẩn Vương thế tử phụng mệnh bệ hạ tới đây thăm người."

      Ngự Phượng Đàn đến đây?

      Tinh thần Vân Khanh lúc này cũng phải quá tốt, nhiều ngày rồi mà nàng vãn phải ở trong phòng, vất vả mới chờ được những ngày mùa thu khô lạnh qua để ra ngoài ngắm ánh mặt trời, trong lòng muốn bị người khác quấy rầy, nhưng Ngự Phượng Đàn dùng là phụng mệnh bệ hạ tới thăm nàng, đợi lát nữa trở về khẳng định còn phải đến báo cáo lại với Minh Đế, vì thế cho nha hoàn đỡ nàng trở lại trong phòng, rời mới cho mời Ngự Phượng Đàn tiến vào.

      Cho nên, lúc Ngự Phượng Đàn tiến vào, Vân Khanh nửa tựa vào giường La Hán*, tóc cũng được buộc lên đơn giản, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, vai trái quấn băng gạc dày, cho nên hơi hơi nhú ra khối.

      "Thỉnh thế tử thứ tội, Vân Khanh bị thương thể hành lễ."

      Ngự Phượng Đàn mỉm cười, " sao. Nàng cứ tựa vào kia . Dù sao với thương thế kia, nàng vẫn có thể kiểm soát được."

      Khi đến hai chữ ‘kiểm soát, Ngự Phượng Đàn ngữ điệu hoi nâng cao, đánh mắt lướt qua Vân Khanh, khiến cho nàng xoay đầu lại, phân phó Lưu Thúy: "Bảo những người khác ra ngoài."

      Lưu Thúy cho những người khác ra ngoài, sau đó phân phó Thanh Liên canh giữ ở cửa, buông mành, lúc này mới đến, đứng ở nơi tiếp giáp tiểu sảnh và chính sảnh , thuận lợi quan sát tình huống bên trong và bên ngoài phóng.

      "Ngài muốn cái gì?" có những người khác ở đây, sắc mặt Vân Khanh liền có vẻ hơi lạnh nhạt, đôi mắt phượng nhìn Ngự Phượng Đàn, hỏi.

      "Thầm nghĩ ca ngợi Thẩm tiểu thư nàng dũng khí mười phần, lấy thân cản tên, chút do dự a!" Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hẹp cũng hàm chứa ý cười, lại hơi có chút lãnh ý.

      chút hoang mang chuyện, nhưng Vân Khanh nhìn thần sắc , lại có thể nhìn ra khẳng định biết cái gì, chuyện xảy ra đêm đó, Ngự Phượng Đàn đều thấy được.

      "Ta còn cách nào." Vân Khanh cụp mi mắt, nhàng thốt lên câu, tựa như thở dài thốt ra.

      ", nàng có biện pháp, nhưng nàng cảm thấy biện pháp như thế rất tốt, càng hữu dụng hơn cái khác rất nhiều." Ngự Phượng Đàn cười, nhưng miệng tuy cười, ngay cả đuôi lông mày đáy mắt đều tràn ngập ý cười, cả người lại tản ra hàn ý, giống như đóa hoa diễm lệ được đặt trong tảng băng lạnh nhất thế gian, tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh đến nỗi làm cho người ta dám tới gần.

      "Đúng vậy, ta sớm phát tên thích khách kia, cũng có thể sớm chút mở miệng nhắc nhở bệ hạ, nhưng nếu lúc ấy mở miệng, nguy hiểm cũng được giải quyết triệt để, bệ hạ có lẽ muốn ban thưởng ta, nhưng loại ban thưởng bé này đáng kể, mà ta thay bệ hạ cản mũi tên, ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng, hành động cứu mạng thiên tử, công lao to lớn như vậy, so sánh với công lao bẩm báo kia, lựa chọn sau ràng chiếm ưu thế hơn nhiều." Vân Khanh híp mắt lại suy nghĩ, nhìn ánh tà dương ngày thu từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, ánh sáng luồn lách qua khe hở trong phòng, có vô số tro bụi bay lên, bé đáng kể như vậy nhưng lại kết hợp chặt chẽ giãy giụa giữa ánh hào quang.

      Ngự Phượng Đàn híp lại đôi mắ hẹp dàit, ý cười bên trong dần dần rút , trong đôi mắt u tối để lộ ra những tia sáng rực rỡ, giống như cảnh xuân xinh đẹp đọng lại trong đáy mắt, sau khi cười tiếng, cảnh xuân thu lại, gió đông nổi lên, : "Nàng nghĩ tới mũi tên kia có lẽ bắn chết nàng sao?"

      "Có." Nhưng so sánh với hiểu quả có được khi cản mũi tên này, đó là gì cả, hơn nữa tuy rằng tài bắn cung của nàng đạt tới trình độ số số hai, nhưng căn cứ đường cong của mũi tên, tránh vị trí quan trọng trước ngực, nàng vẫn có thể làm được.

      "Vậy nàng ngay cả chết còn sợ, xả thân lao ra cứu Minh Đế, làm như vậy là vì mục đích gì?" Ngự Phượng Đàn hỏi.

      Nàng biết Ngự Phượng Đàn biết chân tướng việc, lại trực tiếp đến bẩm báo cho bệ hạ, mà muốn tới nơi này, với nàng những lời như vậy, khỏi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt mang theo nghi hoặc "Ngài muốn cái gì?"

      "Muốn biết mục đích của nàng." Giọng trầm thấp của Ngự Phượng Đàn hàm chứa tia lãnh ý, hiển nhiên tâm tình của có chút tốt, đôi mắt nhìn phía Vân Khanh cũng dần dần ra tia sáng khó hiểu.

      Vân Khanh nhìn đôi mắt phượng quen thuộc kia, đột nhiên nhớ tới ngày ấy kề sát vào bên tai nàng câu ‘lòng ta có nàng’ cái thái độ mang theo đứng đắn, lại xen lẫn chút ngữ khí trêu tức, nhưng nhìn lúc này, tuy rằng đôi mắt hẹp dài vẫn sáng ngời khoe khoang, lại che dấu được sâu trong đôi mắt kia là chút lo lắng cùng sầu lo.

      Nếu như Ngự Phượng Đàn lúc trước ra câu kia, Vân Khanh có lẽ có thể giả vờ như hay biết , nhưng nếu ra rồi, như vậy lúc nàng nhìn , trong đáy mắt kia cất giấu cảm xúc gì, nàng liền nhìn sót cái nào, nàng mím môi, muốn ra suy nghĩ của mình.

      Nàng là linh hồn được sống lại, biết tất cả những chuyện phát sinh ở đời trước, nàng muốn cho Minh Đế nhớ ân tình của mình, kể từ đó, đối với Thẩm phủ có lẽ có thêm chút quan tâm và chiếu cố, đến lúc đó nếu như việc vẫn diễn ra như ở đời trước, Tứ hoàng tử lên làm tân đế, cũng có thể bởi vì nàng từng cứu tánh mạng Minh Đế, mà có điều cố kỵ.

      Nhưng thế thôi, nàng biết giải thích ra sao với Ngự Phượng Đàn, lại , sao có thể hiểu được hết thảy, đây là bí mật thể ra.

      Nhìn Vân Khanh ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, bỗng nhiên ảm đạm, khuôn mặt bạch ngọc kia dường như cất giấu sầu lo gì đó, nhàng thở dài, biết Vân Khanh tính đem mục đích cho biết.

      Thời gian lâu như vậy trăm phần trăm hiểu biết nàng, nhưng ít nhất biết nàng khi muốn , người khác lại bức bách cũng vô dụng.

      hôm nay đến đây là có mục đích, đó là do ngày đó cũng nhìn thấy tên thích khách kia, bởi vì trong ‘Thưởng đăng yến’, những người khác khi đó đều thưởng thức pháo hoa, chỉ có chính biết, ngắm là thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên kia.

      nhất cử nhất động của nàng, chuyển biến rất của ánh mắt, đều thu vào tầm mắt hết thảy, cho nên lúc Vân Khanh phát ra tên thích khách kia, cũng nhìn thấy, nhưng cùng Vân Khanh bất đồng là, biết thích khách giương cung là muốn bắn về phía Tứ hoàng tử.

      Tuy rằng chỉ khác nhau góc độ rất , nhưng từng dẫn binh rong đuổi chiến trường, có thể chính xác phân biệt được, mà lúc ấy nguyên nhân có lên tiếng, là vì nhìn ra Vân Khanh biết đó là thích khách, muốn giao cơ hội lần này lập công cho Vân Khanh, ai ngờ nàng thế nhưng lại xoay đầu lại, rên tiếng tiếp tục ngắm pháo hoa.

      Thẳng đến khi thích khách bắn mũi tên ra, mới hiểu được, nàng muốn làm cái gì. . . . . .

      bị ý tưởng của nàng làm cho chấn kinh, cho nên phản ứng trong chớp mắt chậm nhịp, mà cái chớp mắt, là thứ Vân Khanh cần, cho nên khi đó, thời điểm tiếp được nàng, ngón tay thể khống chế loại cảm xúc cuồng nộ trong nội tâm lúc đó, gắt gao ôm lấy nàng, biết là bởi vì lửa giận bùng cháy, hay là sợ nàng trúng độc trị được. . . . . .

      Mãi đến hôm nay tới hỏi nàng, nàng tuy rằng giấu diếm gì , thoải mái thừa nhận hành vi của mình lúc đó, nhưng mục đích đâu, làm cho Minh Đế thừa nhận phần ân tình đến tột cùng là vì cái gì?

      "Ta nghĩ nàng nếu cho người chuyển mảnh giấy kia cho ta, là vì tín nhiệm ta." Trong giọng trầm thấp êm tai của nam nhân pha lẫn chút mất mát, nghĩ đến ở khắc Vân Khanh nhờ với Minh Đế chuyện ngân gạch trong từ đường, lên ở trong lòng Vân Khanh, cũng chiếm được góc nho .

      khí trong phòng hơi trầm lắng, Lưu Thúy đứng ở bên, bởi vì tin tức mình nghe được mà khiếp sợ, nàng quả cho tới hôm nay mới biết được, mũi tên này là tiểu thư sớm biết được mà vẫn lao ra cản nó, trong lòng vì hành động to gan lớn mật của Vân Khanh mà kinh hãi, lại vừa lo lắng, nhưng cũng có chút vui sướng thản nhiên, tiểu thư ngay cả những lời như vậy cũng bảo nàng tránh , này chứng minh tiểu thư thực xem nàng là tâm phúc của người rồi.

      "Phần nhân tình kia, ta trả lại cho ngài." Vân Khanh trầm mặc sau lúc lâu, ngón tay chạm vào họa tiết y phục tựa như vân vê nghiêng cứu, mới ngẩng đầu .

      Ánh mắt của Ngự Phượng Đàn theo những lời này của nàng dần phai nhạt, nàng vẫn là như vậy đem người ngăn cản ở ngoài ngàn dặm, cho dù là . . . . . .

      "Ta muốn bảo vệ Thẩm gia, bảo hộ cha mẹ và đệ đệ, còn có tổ mẫu, cùng với những người khác trong Thẩm gia." Dừng lại sau cái chớp mắt, Vân Khanh tiếp, thanh của nàng nhàng giống như gió đêm lặng yên tiếng động thổi vào sơn cốc trống trải, chỉ hơi chút lưu ý biến mất hoặc phát giác ra nó.

      Nhưng là Ngự Phượng Đàn lại cứ cố tình đuổi theo bắt lấy ngọn gió này, mới vừa rồi còn ảm đạm chỉ cái chớp mắt con ngươi giống như trong đêm lại lóe lên những tia sáng, dần dần trở nên lấp lánh rực rỡ, trong giọng thậm chí còn xen lẫn chút kích động, "Đây là mục đích của nàng?"

      Vân Khanh hiểu tại sao lại kích động như thế, đây là chuyện nàng luôn mãi lo lắng, nay Thẩm phủ chỗ dựa vững chắc đáng tin nào cả, ngày sau nếu như còn có việc ngoài ý muốn phát sinh, có số vấn đề thể giải quyết, chỉ có thể dựa vào quyền thế, tựa như kiện ngân gạch lần này, nếu phải có Ngự Phượng Đàn ở trước mặt Minh Đế góp lời, có lẽ về sau vấn đề trở nên rất khó giải quyết.

      Cho nên, nếu như có thể cùng Ngự Phượng Đàn xử lý tốt mối quan hệ, như vậy ít nhất Thẩm phủ nếu có thời điểm khó khăn, ở trong triều còn có người có khả năng giúp đỡ.

      Lúc ấy Vân Khanh phải tính toán lợi dụng gì cả, nàng biết được nguyên nhân mà ở đời trước Ngự Phượng Đàn qua đời, trước khi kiện lần này xảy ra, nàng có thể sớm tránh khỏi những chuyện tương tự phát sinh, như vậy, có phải hay cũng coi như hoàn trả lại cho Ngự Phượng Đàn chút nhân tình?

      Đó cũng lý do vì sao ban đầu nàng chịu , về sau lại đem mục đích ra .

      Nhưng Ngự Phượng Đàn lại vì chút tiến triển nho này mà vui mừng, mục đích của Vân Khanh, cuối cùng nàng cũng nguyện ý cho biết, điều này chẳng phải đại biểu đặc biệt hơn những người khác, mặc kệ trong lòng nàng có hay , lúc này quan hệ giữa và nàng, tóm lại giống như những người bình thường khác.

      tin tưởng, tiến bộ bước , tương lai có tiến bộ bước lớn, sớm hay muộn cũng có ngày, Vân Khanh ngã vào trong lòng .

      Bất quá, Ngự Phượng Đàn còn có nghi vấn, Vân Khanh sao lại lo lắng an nguy của Thẩm gia, chẳng lẽ vật kia, ở Thẩm gia?

      *giường La Hán
      [​IMG]
      *tháp mỹ nhân

      [​IMG]
      Last edited: 16/10/14

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Tiến thêm bước , cố lên nào
      Phía đặt bình hoa bằng đồng hoạ tiết xoắn ốc, khi bị lức tác động -> lực
      Ishtar thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      bà hoàng hậu này đúng là mờ mắt vì trai :yoyo67::yoyo67::yoyo67: tưởng ai cũng thích quyền thế, tiền bạc. TVK vẫn k chịu mở lòng mình với thế tử, hic:yoyo41::yoyo41::yoyo41: con đường chinh phục và cưới vợ của còn gian nan quá:sad::sad:
      Ishtar thích bài này.

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Đàn ca tiến thêm đc chút xíu goy, cố lên ah.
      Đường còn dài, ngóng chap mới mỗi ngày, thanks editor nhìu nha :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      Ishtar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :