1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 5



      Giản Thanh Vân thấy người đàn ông cầm dao đá gọt đầu cây gỗ cho bén nhọn, sau đó đeo dao đá lại bên hông, nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân chuỗi tiết.


      Giản Thanh Vân biết làm sao nhìn người đàn ông, căn bản là hiểu người đàn ông này tới cùng là cái gì.


      Người đàn ông với Giản Thanh Vân xong cầm theo cây gậy mới làm vào trong rừng rậm.


      rồi à? Giản Thanh Vân há hốc mồm, muốn mở miệng gọi người đàn ông lại, lại nhớ tới giữa bọn họ căn bản là có cách nào giao tiếp.


      Người đàn ông rất nhanh biến mất torng rừng rậm. Giản Thanh Vân hiểu được, người đàn ông này cõng chạy cả buổi chiều, bây giờ ném ở đây là có ý gì? Lát nữa có quai lại tìm ?


      Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, liền quyết định đứng tại chỗ mấy giờ để chờ . Nếu như trở lại lại tiếp tục mình. Nghĩ đến người đàn ông kai có khả năng quay lại, trong lòng có hơi mất mát. Dù sao người đàn ông này cũng là đồng loại duy nhất trong tháng nay của .

      Đợi khoảng chừng nửa tiếng, Giản Thanh Vân liền nghe thanh sột soạt cách đó xa, còn có cả tiết kì quái của người đàn ông đó.


      trở lại, trong lòng Giản Thanh Vân rất vui vẻ, liền đứng dậy về phía phát ra thanh sột soạt đó.

      Mới vừa bước đến phía sau cây cổ thụ, Giản Thanh Vân liền nhìn thấy tay người đàn ông có con thỏ hoang chết chảy ròng ròng máu tươi. Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, lại lấy ra con dao xếp trong ba lô đưa cho người đàn ông.


      Người đàn ông thấy Giản Thanh Vân đưa cái gì đó ra, hiểu lắm, liền nghi hoặc nhìn cái.


      Giản Thanh Vân nhìn con dao đá trong tay người đàn ông, bỗng nhiên nghĩ đến có lẽ biết cái nàng đưa là cái quái gì.


      Giản Thanh Vân đành phải làm mẫu cho xem. Mở con dao xếp ra, sau đó cầm lấy con thỏ đầy máu tay người đàn ông, nhành rạch phát, cái bụng của con thỏ liền được mổ ra.


      Người đàn ông giật mình nhìn Giản Thanh Vân, trong miệng lại bật ra chuỗi tiết kì lạ vừa vội vừa nhanh.


      Giản Thanh Vân cười cười, đưa cả con thỏ lẫn con dao xếp cho .


      Người đàn ông cẩn thận nhận lấy con dao xếp, sau đó rạch dao lên con thỏ cầm tay, người con thỏ hoang liền xuất vết rạch vừa sâu vừa gọn gàng.


      Người đàn ông càng trừng to mắt hơn, càng thêm kinh ngạc nhìn Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ sờ sờ mũi, hiểu được rốt cục là mình tới cái địa phương gì thế này, làm sao mà nhìn thấy nột con dao cũng có thể ngạc nhiên đến như vậy.


      Người nam nhân biết cách khống chế lực rất nhanh, chỉ trong chốc lát con thỏ hoàng liền bị cắt thành từng khối.
      Người đàn ông xử lý con thỏ xong, rất tự nhiên mà gấp con dao xếp lại rồi nhét vào bên hông.


      Giản Thanh Vân há hốc mồm, có chút kinh ngạc, tên đàn ông này cứ thế mà chiếm mất con dao của rồi? được, con dao này tuyệt đối cho được, ở bên trng rừng rậm này mà có dao găm rất bất lợi.


      Giản Thanh Vân nghĩ tới đây khỏi đẩy đẩy người đàn ông, nghi hoặc nhìn .


      Giản Thanh Vân chỉ chỉ con dao xếp bên hông , : "Đó là của tôi! Con dao xếp này là của tôi!"


      Người đàn ông lấy con dao xếp bên hông ra, nhìn Giản Thanh Vân cười cười rồi chuỗi tiết kì lạ, sau đó cực kì tự nhiên nhét con dao xếp về lại bên hông.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, có cách nào câu thông với . Xem ra tỉ lệ lấy con dao xếp về là rất , bằng chờ cơ hội rồi lặng lẽ lấy con dao xếp lại. Quyết định xong, cũng xoắn xuýt nữa, chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt. Nhưng mà, hiểu đều là nướng thịt thỏ, tại sao phải cắt thịt thỏ ra thành từng khối ?
      Người đàn ông cất kĩ con xếp, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân cười cười, rồi đem mấy khối thịt thỏ tươi sống cho Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân cảm ơn, nhận lấy thịt thỏ đặt ở cỏ, chuẩn bị tìm củi khô để nhóm lửa nướng thịt. Kết quả là vừa để thịt thỏ xuống, ngẩng đầu, Giản Thanh Vân liền đứng hình.


      thấy người đàn ông kia nhét thịt thỏ vào miệng, máu thỏ chảy đầm đìa.


      Người đàn ông này thế nhưng lại ăn thịt sống! Giản Thanh Vân hoàn toàn choáng váng.


      Người đàn ông thấy Giản Thanh Vân trừng to mắt nhìn , khỏi bốc lên khối thịt thỏ tươi sống nhét vào miệng .


      Giản Thanh Vân vội vàng bịt miệng, lắc đầu nguầy nguậy.


      Người đàn ông thấy thế đành cầm thịt thỏ nhét vào miệng mình.


      Lần này Giản Thanh Vân hoàn toàn choáng váng rồi, đây là cái thời đại nào vậy. Cho dù người đàn ông trước mắt là người hoang dã cũng phải đem thịt thỏ nướng lên rồi ăn, sao lại nuốt sống cơ chứ! tới cùng đây là đâu ?
      Trong lúc Giản Thanh Vân còn choáng vàng người đàn ông ăn xong. cầm mấy khối thịt còn lại để trước mặt Giản Thanh Vân, còn đẩy đẩy người .


      Giản Thanh Vân nhìn thịt thỏ béo mập trước mắt, mấp máy miệng, người đàn ông này sao lại để chừa mấy bộ phận toàn thịt mỡ cho . . .


      Bụng bắt đầu réo lên, trừ bỏ buổi sáng có ăn trái cây tím ra chưa ăn cái gì hết. Giản Thanh Vân cũng nghĩ nhiều, xung quanh nhặt chút cành khô về.


      Người đàn ông nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, hiểu nổi nhặt cành khô về làm gì.


      Giản Thanh Vân nhặt xong lấy bật lửa ra đốt, sau đó đó xuyên thịt nướng thỏ thành xâu rồi bắt đầu nướng.


      Người đàn ông bên cạnh mở to mắt nhìn, vẻ mặt giống như rất kỳ quái.


      Giản Thanh Vân thấy vẻ mặt như vậy, có thể khẳng định người đàn ông này chưa từng nhìn thấy cái bật lửa.


      Thịt còn lại đều là thịt có chút mỡ, nướng chừng lát chảy mỡ ra ngoài, tỏa ra từng trận mùi thơm của thịt nướng.


      Vẻ mặt người đàn ông nhìn Giản Thanh Vân càng ngày càng tỏ ra ngạc nhiên rồi.


      Rất nhanh, thịt thỏ được nướng chín. Giản Thanh Vân lấy hai khối đưa cho người đàn ông kia, nhét thịt nướng vào trong miệng nhai vài lần rồi nuốt luôn, mặt cũng lộ ra biểu tình gì.
      Giản Thanh Vân kinh ngạc, thịt nướng chín như thế phải ngon hơn nhiều so với thịt sống chứ, sao người đàn ông này hoàn toàn có biểu tình nào khác vậy.


      Giản Thanh Vân cũng mặc kệ , từ từ ăn chỗ thịt nướng còn lại, chỉ có điều là quá nhiều mỡ, quá ngấy, mà còn chẳng có gia vị gì.


      No bụng rồi, trời cũng sắp tối, vấn đề còn lại chính là buổi tối ngủ ở đâu đây?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 6



      Người đàn ông đào lỗ chôn nội tạng và da lông còn dư của con thỏ hoang xuống đất. Sau đó nhìn Giản Thanh Vân cái rồi quay người bước .


      Giản Thanh Vân cũng vội vàng theo.


      Người đàn ông quay đầu lại thấy Giản Thanh Vân chạy theo nhìn cười rất tươi, sau đó tiếp tục bước .


      Rất nhanh, dừng chân trước bụi dây mây tỏa ra mùi kì lạ, sau đó tìm chỗ rộng rãi gần đó ngồi xuống.


      Giản Thanh Vân cũng bắt chước ngồi theo, nhưng mà trong lòng có chút nghi ngờ, hôm nay bọn họ phải qua đêm ở chỗ này sao? Lỡ như có con dã thú nào đó thừa dịp bọn họ ngủ say rồi nhảy ra tấn công làm sao bây giờ?


      Người đàn ông hình như hề lo lắng về vấn đề này, chỉ tùy ý nằm xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Giản Thanh Vân cắn cắn môi do dự, biết có nên thừa dịp người đàn ông này ngủ say rồi lui vào gian ngủ hay . Bây giờ rất quen thuộc với cái gian kỳ quái này, cũng cảm giác được nó có quan hệ rất lớn tới miếng ngọc bội bị mất của , cho nên bây giờ có cảm giác vô cùng thân thuộc với gian này.


      Giản Thanh Vân lại nhìn người đàn ông cái, phát hô hấp của đều đều, chắc là ngủ. Lại nhìn xuống hông , thấy con dao xếp của lộ ra nửa. ngồi xích lại gần người đàn ông, thấy có phản ứng gì, có lẽ ngủ say rồi.


      Giản Thanh Vân thấy có phản ứng, lại tiếp tục xích lại gần chút nữa, vươn cánh tay với tới chỗ con dao xếp của . Cộ vừa nhìn người đàn ông ngủ say vừa vươn tay tới hông . Tay mới vươn ra được nửa người đàn ông đột nhiên mở mắt, ánh mắt rất sắc bén. Nhưng sau khi nhìn thấy là Giản Thanh Vân sắc mặt của nhu hòa lại, chỉ là có chút nghi hoặc.


      Giản Thanh Vân xấu hổ sờ sờ mũi, cười với người đàn ông rồi ngượng ngùng : "Tôi. . . Tôi muốn lấy lại con dao xếp."


      Mặc kệ có nghe hiểu hay .


      Người đàn ông chỉ nhìn Giản Thanh Vân cười cười, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Giản Thanh Vân rất bất đắc dĩ, tính cảnh giác của người đàn ông này vô cùng cao. Phỏng chừng khả năng đoạt về con dao xếp là vô cùng . Suy nghĩ lại, vẫn quyết định nghỉ ngơi ở bên ngoài. Dù sao người đàn ông này cũng sợ dã thú xuất , cũng chẳng việc gì phải sợ. Chủ yếu là phát nơi chọn để nghỉ ngơi, đến cả con muỗi cũng có. Chắc có lẽ là liên quan đến mùi kì lạ của dây leo này.


      Giản Thanh Vân nghĩ tới nghĩ lui, liền dựa vào gốc cây cổ thụ ngủ thiếp . Đến khi mở mắt trời sáng rồi. Cách đó xa, thấy người đàn ông dùng con dao xếp của mổ bụng hai con gà rừng. nhìn thấy Giản Thanh Vân thức dậy liền quay đầu cười với , giơ giơ con gà rừng trong tay giống như muốn : Sắp được ăn rồi !


      Làm gà xong, người đàn ông đưa con cho Giản Thanh Vân. Đến khi cầm con gà rừng của lên chuẩn bị ăn Giản Thanh Vân vươn tay ngăn lại.


      Giản Thanh Vân nhìn được cái kiểu ăn sống như vậy, nhìn con gà rừng vẫn còn dính máu liền thấy buồn nôn. Hơn nữa đồ ăn sống có nhiều vi khuẩn, tốt cho cơ thể. Từ giờ trở muốn tạo cho người đàn ông này thói quen ăn đồ nướng chính, bởi cảm giác được muốn ra khỏi khu rừng này còn phải đoạn thời gian nữa. ra có thể rời khỏi tự mình tìm đường ra khỏi khu rừng này. Có gian tùy thân, tin tưởng bản thân có thể còn sống để ra, chỉ là người rất buồn. hi vọng có người có thể củng với , mặc dù hai người có cách nào hiểu nhau, chỉ cần có người là được rồi.


      Giản Thanh Vân nghĩ tới đây lại cười cười với người đàn ông, chỉ chỉ con gà trong tay , lại chỉ chỉ miệng mình, lắc lắc đầu, : "Từ nay về sau đừng ăn đồ sống nữa, phải nướng chính mới được ăn." Tuy biết người đàn ông này hiểu lời của mình, nhưng vẫn cứ .


      Người đàn ông cái hiểu cái gật gật đầu, cũng biết có hiểu hay .


      Sau đó Giản Thanh Vân lấy cái bật lửa ra, dạy người đàn ông cách bật lửa nhóm lửa, lại dạy cách nướng thịt. Người đàn ông này học rất nhanh, lâu sau liền biết hết rồi.



      Rất nhanh sau đó hai người có gà rừng nướng nóng hổi để ăn rồi. mỗi người con, Giản Thanh Vân ăn được nửa con ăn nổi nữa, phần còn lại đều bị người đàn ông ăn hết. Giản Thanh Vân đoán rằng con thỏ hoang ngày hôm qua chỉ đủ cho ăn, nhưng lại phải chia bớt cho nên ăn đủ no, hôm nay mới săn hai con gà rừng về.


      Người đàn ông này rất nhanh, Giản Thanh Vân sắp chạy theo kịp rồi. nhìn thấy Giản Thanh Vân theo kịp liền dừng lại, tới trước mặt ngồi xổm xuống xoay lưng lại. Giản Thanh Vân biết muốn cõng , liền ngoan ngoãn trèo lên lưng nằm.


      Người đàn ông cõng Giản Thanh Vân lưng, chạy rất nhanh. Thỉnh thoảng chạy lại đột nhiên dừng lại, nhìn quanh bốn phía giống như xác định phương hướng.


      Đợi đến giữa trưa người đàn ông mới dừng lại.


      Buổi sáng Giản Thanh Vân ăn gà nướng, lại uống nước, lúc này rất khát rồi. Nhưng thể ở trước mặt người đàn ông này vào gian lấy trái cây tím kia giải khát, cho nên đành phải xin giúp đỡ, làm động tác uống nước với người đàn ông.


      Hình như người đàn ông xem hiểu, cho nên vỗ vai Giản Thanh Vân rồi về phía trước.


      Giản Thanh Vân biết người đàn ông này tìm loại quả dại gì đó, liền tìm chỗ ngời đợi trở về.


      Quả nhiên lâu sau, người đàn ông ôm đống trái cây màu đen trở về. Giản Thanh Vân từng nhìn thấy trái cây màu đen này trong rừng rậm, chỉ bằng nắm tay, rắn chắc. Bởi vì có trái cây màu tím lấp bụng rồi cho nên cũng dám tùy tiện ăn loại trái cây màu đen này. Mà người đàn ông này mang trái cây này về, có nghĩa là loại trái này ăn được.


      Người đàn ông để tất cả trái cây màu đen trước mặt Giản Thanh Vân, Giản Thanh Vân nhặt lên quả, trực tiếp há miệng cắn. Trong miệng là vị rất chát, nhưng vỏ trái cây lại hề bị cắn phá.


      Người đàn ông nhìn thấy Giản Thanh Vân dùng răng cắn trái cây, khỏi cười ngây ngô ha ha. Sau đó cũng nhặt lên trái, lấy cây gậy bén nhọn đục lỗ vỏ trái cây rồi đưa cho Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân ngẩn ra, ra phải ăn, mà là uống. Ngửa đầu uống thử ngụm, chất lỏng bên trong hơi sền sệt, có vị ngọt dịu, còn có loại hương vị khác mà hình dung được. khó uống, nhưng cũng dễ uống cho lắm.


      Cơ mà khát nước phải uống thôi. Giản Thanh Vân uống phát hết ba trái. Người đàn ông cũng uống hai trái.


      Giải quyết xong vấn đề khát nước, hai người tính nghỉ ngơi chút lại tiếp tục .


      Giản Thanh Vân ngồi đối diện , đánh giá người đàn ông dựa vào gốc cổ thụ nghỉ ngơi.
      Phan Hong Hanh, honglak, linhdiep173 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 7



      Ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, ấn tượng đầu tiên của chính là rất cao, bởi vì để râu quai nón cho nên thấy mặt , chỉ thấy đôi mắt lớn nhưng rất có thần.


      Người đàn ông đối diện cũng đánh giá Giản Thanh Vân, làn da của rất trắng, người cao lắm, hơi gầy yếu. hơi bất mãn cau mày lại, quá gầy, sau này nhất định phải để ấy ăn nhiều chút.


      Giản Thanh Vân thấy người đàn ông trước mắt cũng nhìn mình, khỏi muốn giao tiếp với . nhếch khóe miệng, chỉ chỉ vào bản thân : "Giản - Thanh - Vân." tên của mình cho , hi vọng nghe hiểu.


      Người đàn ông hơi mờ mịt, dường như hiểu cái gì. Giản Thanh Vân cũng nổi giận, lại chỉ chỉ vào chính mình, tên mình lần nữa. Sau khi năm sáu lần, rốt cuộc người đàn ông cũng biết ý tứ của , lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, sau đó chỉ chỉ vào Giản Thanh Vân, từ từ mở miệng: "Kiếm - Sấn - Doãn."


      Giản Thanh Vân cười cười, tuy phát đúng lắm nhưng cũng rất vui vẻ rồi, ít nhất cũng biết tên . dùng nửa tiếng chỉnh sửa phát của cho đúng, nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng phát chính xác ba từ kia, chỉ là quen miệng lắm.


      Giản Thanh Vân nhìn người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, chỉ chỉ , : " biết tên của tôi rồi, vậy tên của là gì?"


      Tất nhiên người đàn ông hiểu Giản Thanh Vân cái gì.


      Giản Thanh Vân cũng gấp, lại chỉ chỉ , từ từ lặp lại câu hỏi vừa rồi. Sau khi mấy lần, hình như người đàn ông hiểu, nhìn Giản Thanh Vân cười cười rồi chỉ chỉ mình: "Mạt - Tư."


      "Mạt Tư?" Giản Thanh Vân đọc theo lần, lại chỉ chỉ người đàn ông đối diện. biết tên của người đàn ông này chẳng qua là phát giống Mạt Tư thôi


      Người đàn ông gật gật đầu, lại chỉ chỉ chính mình: "Mạt - Tư." Sau đó lại chỉ chỉ Giản Thanh Vân: "Giản - Thanh - Vân."


      Hai người chậm trễ gần hai tiếng đồng hồ chỉ để hiểu tên đối phương mà thôi.


      hai tiếng, miệng


      Giản Thanh Vân lại hơi khát, sau khi uống hết hai trái màu đen, hai người lại tiếp.

      Đến tối, Mạt Tư lại tìm nơi có dây leo tỏa ra mùi kì lạ giống đêm qua để nghỉ ngơi. Nhìn mấy dây leo này, Giản Thanh Vân mơ hồ suy đoán loại dây mây này có thể xua đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến; dường như vài dã thú cũng xuất ở xung quanh khu vực này, là vì nó có mùi kì lạ sao?

      Giản Thanh Vân tìm vị trí ngồi xuống, Mạt Tư đến cạnh cái gì đó, sau đó cầm lấy cây gỗ vót nhọn về phía trước. suy đoán câu vừa rồi của Mạt Tư chắc là có ý tứ muốn ra ngoài săn thú, hãy ở đây chờ , đại loại là vậy !

      Lần này thời gian ngồi chờ có hơi lâu, khoảng hơn tiếng, sắc trời cũng tối sầm rồi, Mạt Tư mới ôm mấy trái cây màu tím trở lại. Trái cây màu tím kia chính là loại quả Giản Thanh Vân ăn gần tháng.

      Vẻ mặt Mạt Tư có hơi thất vọng, Giản Thanh Vân biết có lẽ săn được thú.

      Mạt Tư đưa trái cây màu tím cho Giản Thanh Vân, vẻ mặt rất xin lỗi. Giản Thanh Vân cười cười với , bày tỏ cần để ý, có trái cây để ăn là may lắm rồi.

      Hai người ăn trái cây xong lại ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh lại, ăn nốt phần trái cây còn lại hôm qua rồi tiếp tục lên đường.

      Mạt Tư vẫn giống như hai ngày ngày trước ngồi xổm trước mặt Giản Thanh Vân, chờ nằm lên. Nhưng mà lần này Giản Thanh Vân lại tới trước mặt Mạt Tư, lắc lắc đầu : " cần cõng tôi, từ từ rồi tôi theo kịp." hi vọng cõng , như vậy khiến có cảm giác bản thân quá vô dụng.

      Đại khái Mạt Tư cũng hiểu ý tứ của Giản Thanh Vân, đứng lên, cười cười với Giản Thanh Vân rồi về phía trước.

      Giản Thanh Vân chạy chậm theo sau.

      Trong rừng tất cả đều là cổ thụ cao chọc trời, rễ cây đan xen nhau lộ ra ngoài. Phía trước Mạt Tư rất nhanh, Giản Thanh Vân chạy chậm theo phía sau, còn chưa chạy được hai bước dưới chân lại lảo đảo. vội vàng ổn định cơ thể, nhìn Mạt Tư ở phía trước, cắn chặt răng, lại chạy theo.

      Chắc là sợ Giản Thanh Vân mệt, chừng tiếng Mạt Tư dừng lại, hai người nghỉ ngơi lúc lại tiếp.

      Cứ chút lại ngừng chút như vậy, Giản Thanh Vân vậy mà từ từ đuổi kịp bước chân của Mạt Tư. Nhưng mà tối đến nghỉ ngơi, mới cảm thấy người đau đớn muốn chết, nhất là hai cái chân, đau thấu trời luôn. Cởi đôi giày gần tháng chưa giặt, mới phát bàn chân bị mài nổi lên bọt nước rồi.

      Đụng cái là đau thấu tim.

      Sắc trời càng thêm tối, Mạt Tư lại săn thú. Giản Thanh Vân thừa dịp săn thú liền vào gian tùy thân lấy cái ba lô ra xem có thuốc gì dùng được hay . Trong ba lô chỉ còn có cây son dưỡng môi, cái điện thoại di động, cái ví tiền, hộp thuốc cảm mạo và hộp thuốc tiêu viêm, cái bật lừa tùy thời mang theo rồi.

      Giản Thanh Vân thất vọng, nhìn cái ba lô mà trong lòng mờ mịt.

      Chợt nhớ ra có khả năng Mạt Tư quay lại, Giản Thanh Vân chỉnh đốn lại tâm tình suy sụp của mình rồi ra khỏi gian.

      Chân quá đau nên cũng dám mang giày, chỉ có thể để hai chân trần mà dựa vào gốc cây chờ Mạt Tư trở về.

      lâu sau Mạt Tư trở lại, tay mang theo con gà rừng, tay còn lại cầm hai trái cây màu tím.

      Làm gà sạch , Mạt Tư sử dụng cái bật lửa của Giản Thanh Vân đốt lửa lên, đem gà rừng đặt bên bắt đầu nướng.

      Sau khi gà nướng chín rồi, Mạt Tư liền đưa tất cả cho Giản Thanh Vân: "Giản - Thanh - Vân, ca lư."

      Giản Thanh Vân yên lặng cầm lấy gà rừng, biết vừa nãy Mạt Tư chắc là: Giản Thanh Vân, ăn . Cái từ "ca lư" kia nghĩa là "ăn". Giản Thanh Vân im lặng ghi nhớ lại.

      Thấy Giản Thanh Vân ăn thịt gà nướng, lúc này Mạt Tư mới cầm trái màu tím bắt đầu ăn.

      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn , rồi chia con gà rừng trong tay ra làm hai phần, đưa phần cho Mạt Tư. Đây là do săn về, sao có thể mặt dày mà ăn hết.

      Mạt Tư ngây người lúc, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân cái, rồi mới im lặng cầm lấy gà rừng bắt đầu ăn.

      Giản Thanh Vân ăn nửa con gà no rồi, Mạt Tư ăn xong nửa con gà còn ăn thêm trái tím nữa.

      đêm này, hai người ai chuyện.

      Trời vừa sáng, Mạt Tư ra ngoài săn thú nhưng chỉ tìm về mấy trái cây màu tím và mấy trái màu đen. Giản Thanh Vân biết lại săn được con mồi rồi. Ăn xong trái cây, Mạt Tư lại chuẩn bị tiếp tục về phía trước. Chỉ là Giản Thanh Vân có chút khó xử, chân của vẫn rất đau, cứ tiếp tục như vậy rất khó khăn, nhưng lại biết phải với Mạt Tư thế nào.



      #mèo chú thích:

      - Giản - Thanh - Vân (简 - 清 - 云) : jiǎn - qīng - yún
      - Kiếm - Sấn - Doãn (剑 - 趁 - 允) : jiàn - chèn - yǔn

      Phát gần giống nhau ^^.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      lâu lắm mới đc đọc thể loại này, tks nha :042:

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 8

      Lúc này Mạt Tư mới chú ý đến sắc mắt rối rắm của Giản Thanh Vân, tới trước mặt , hỏi câu, Giản Thanh Vân đoán chắc là hỏi làm sao vậy.

      Giản Thanh Vân chỉ chỉ hai chân của mình: "Chân đau quá à, chắc được rồi."

      Mạt Tư theo tay của nhìn xuống hai bàn chân, lúc này mới thấy chân lấp lánh mấy bọt nước.

      Giản Thanh Vân thấy Mạt Tư nhíu nhíu chân mày, giống như buồn rầu cái gì.

      Sau đó Mạt Tư ngẩng đầu vội vàng với Giản Thanh Vân câu gì đó, rồi chạy về hướng.

      Giản Thanh Vân vừa định hỏi làm gì, nhưng lại nghĩ đến hai người có cách nào hiểu nhau nên đành thôi, lẳng lặng ngồi chỗ chờ Mạt Tư trở về.

      lâu sau, Mạt Tư trở lại, trong tay cầm mấy cái gốc cỏ màu xanh dài hơn mét.

      Mạt Tư tới ngồi xổm trước mặt Giản Thanh Vân, cầm hai chân của lên.

      Giản Thanh Vân được tự nhiên rụt rụt hai chân lại, mặt hơi đỏ lên.

      Mạt Tư dùng tay chọc bể mấy cái bọt nước của Giản Thanh Vân khiến đau đến hít ngụm khí lạnh. hai chân có đến mười mấy bọt nước, tất cả đều bị Mạt Tư chọc bể. Sau đó Mạt Tư lại cầm cái cây màu xanh kia, vắt chất lỏng bên trong nó bôi lên mất bọt nước bị bể.

      Ngay lập tức Giản Thanh Vân cảm giác cỗ lạnh như băng từ lan tỏa cả lòng bàn chân, cảm giác đau rát giảm ít.

      Mạt Tư làm xong liền ngồi xuống cạnh Giản Thanh Vân, với câu gì đó.

      Giản Thanh Vân hiểu cái gì, chỉ biết chớp chớp mắt nhìn .

      Mạt Tư đỡ bả vai Giản Thanh Vân để nằm mặt đất.

      Giản Thanh Vân chợt hiểu ra, ý của là muốn nghỉ ngơi tí. lặng lẽ nhớ kĩ câu kia.

      Hai người đợi đến giữa trưa mới tiếp, lúc này Giản Thanh Vân mới phát chân còn đau rát nữa, xem ra loại cỏ màu xanh Mạt Tư mang về rất hiệu quả. mang giày vào tính tiếp, nhưng Mạt Tư lại cho, cố ý đưa lưng về phía , cũng đành đồng ý thôi.

      Hai người chừng tiếng, đột nhiên Giản Thanh Vân nghe thấy bên trái rừng rậm phát ra thanh rầm rì, giống như thanh của dã thú. Sắc mặt Giản Thanh Vân trắng bệch, leo xuống lưng Mạt Tư.

      Thế nhưng nhìn Mạt Tư có vẻ rất vui, quay qua Giản Thanh Vân khoa chân múa tay rồi làm động tác đừng lên tiếng, sau đó rút cây thương bên hông ra.

      Giản Thanh Vân khẩn trương nhìn về phía phát ra thanh, lại nhìn Mạt Tư từ từ về phía đó.

      thanh rầm rì càng ngày càng gần, sau đó có con gì đen thùi lùi nhanh chóng chạy ra.

      Đồng tử Giản Thanh Vân co rụt lại, quả đấm cũng xiết lại.

      Đó là con heo rừng có răng nanh dài, nhìn cả người nó ít nhất cũng phải hai trăm cân. lo lắng nhìn Mạt Tư cái.

      Trong mắt Mạt Tư chẳng thấy chút gì gọi là sợ, hơn nữa còn càng hưng phấn hơn.

      Con heo rừng nhìn thấy hai người bọn họ liền lao lên.

      Giản Thanh Vân rất tự giác mà tránh sau cây cổ thụ để gây ảnh hưởng cho Mạt Tư.

      Mạt Tư nhìn chằm chằm con heo rừng xông tới, cũng né tránh, mãi đến khi răng nanh sắp táp trúng , cả người mới lóe lên, tránh qua bên, đâm mạnh cây thương bén nhọn trong tay xuống cổ con heo rừng.

      Cây thương bén nhọn chỉ là cắm vào được chút, tạo thành vết thương lớn gì cho con heo rừng.

      Giản Thanh Vân bắt đầu lo lắng rồi, Mạt Tư có thể đối phó với con heo rừng này ?

      Con heo rừng bị thương, càng thêm tức giận vọt tới chỗ Mạt Tư.

      Mạt Tư vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm con heo rừng, mãi đến khi con heo sắp lao vào , mới tránh né, lại đâm nhát vào cổ nó.

      Lúc này Giản Thanh Vân mới phát hai lần đâm vào cùng vị trí, xê xích tí nào.

      Lần thứ ba, lần thứ tư, lầm thứ năm, mỗi lần đâm tới, Mạt Tư đều đâm vào cùng chỗ, cổ con heo rừng đẫm máu, Mạt Tư cũng bắt đầu sốt ruột rồi, sợ mùi máu tươi dẫn mấy con mãnh thú tới.

      Lại qua vài phút, tốc độ của con heo rừng ngày càng chậm, sau cùng rầm tiếng ngã xuống đất.

      Mạt Tư tìm được ở xung quanh sợi dây mây tản ra mùi kỳ lạ, sau đó dùng dây mây trói heo rừng lại, khiêng lên vai.

      Giản Thanh Vân thầm đặt tên cho loại dây mây tản ra mùi kì lạ có thể đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến này là dây mây thối rồi. Mùi của nó đúng là thôi thối khăm khắm. Trái cây màu tím kêu quả tím, trái cây màu đen kêu quả đen; loại thực vật hồi sáng dùng để chữa bọt nước chân , nhìn na ná như cỏ lau, liền gọi nó là cỏ lau.

      Mạt Tư vác con heo rừng lưng, lại nhìn Giản Thanh Vân, trong mắt lộ ra vẻ khó xử.

      Giản Thanh Vân chờ mở miệng liền vội vội vàng vàng về phía trước, quay đầu lại cười tươi rói với : "Lý cáp."

      Lý cáp nghĩa là thôi, mấy ngày nay mỗi lần chuẩn bị tiếp, Mạt Tư đều từ này với .

      Quả nhiên Mạt Tư nghe thấy từ này, ngẩn ra lúc, sau đó cười tươi với Giản Thanh Vân, cũng : “Lý cáp."

      biết vì vai vác theo con heo rừng hay là vì chân Giản Thanh Vân bị thương mà Mạt Tư rất chậm, hai bước còn quay lại nhìn cái.

      Bởi vì người con heo rừng cột dây mây thối nên dọc theo đường hề gặp con rắn, côn trùng, chuột, kiến hay dã thú nào.

      tới lui, Giản Thanh Vân bỗng nghe thanh róc rách như tiếng nước chảy.

      Giản Thanh Vân ngẩn ra, sau đó hoan hô tiếng rồi chạy về phía trước.

      Mạt Tư thể hiểu tại sao nghe thấy tiếng nước mà Giản Thanh Vân lại mừng như vậy. Đương nhiên biết gần tháng nay Giản Thanh Vân tắm rồi. tắm hay tắm cũng sao cả, dù sao khát nước có trái cây giải khát, nếu thích uống máu tươi của động vật.

      Giản Thanh Vân vượt qua cây cổ thụ liền nhìn thấy dòng suối , nước trong suốt thấy đáy, còn có thể nhìn thấy mấy con cá bơi qua bơi lại.

      Giản Thanh Vân hoan hô tiếng, chạy đến bên dòng suối vốc nước uống liền mấy ngụm. Nước chảy vào cổ họng có hơi mát lạnh, mang theo chút vị ngọt, còn ngon hơn cả nước khoáng thường uống. Chờ đến khi uống xong rồi, Mạt Tư mới ngồi xuống cạnh dòng suối lột da mổ bụng con heo rừng.

      Giản Thanh Vân thừa dịp Mạt Tư chú ý liền lùi vào trong gian, cầm lấy cái khăn mặt và bình nước khoáng ra.

      Hình như Mạt Tư rất hứng thú với cái khăn mặt và bình nước mới xuất , vừa lột da heo vừa nhìn nhìn tay .

      Giản Thanh Vân cười cười, trong lòng càng thêm ngạc nhiên và nghi ngờ, nơi này tới cùng là nơi nào? Vì sao cái khăn mặt, bình nước cũng khiến người đàn ông trước mắt này hứng thú như vậy. Chẳng lẽ. . . . . . . trong lòng đột nhiên lên ý nghĩ thể tưởng tượng được, sắc mặt cũng tái mét lại.
      Phan Hong Hanh, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :