1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khất Phu - Chu Khinh (H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3:

      Edit: tuonganh2003

      Beta:Quảng Hằng
       

      Miệng vết thương của phục hồi nhanh và tốt lên từng ngày, ban đầu chỉ có thể nằm ở giường, cả người muốn động cũng thể động, nhưng theo thời gian, ngày, hai ngày... Nửa tháng sau đó, có thể xoay người từ từ đứng lên ,chậm rãi có thể ngồi xuống, do phục hồi nhanh nên ở những nơi khác của cơ thể những vết thương khác đều có những cải thiện, trừ bỏ hai chỗ nghiêm trọng nhất người, là đầu và ngực.

      Những vết thương ở phía sau đầu, vài ngày đầu làm cho cả đầu choáng váng, hoa mắt cho nên tính tình trở nên cáo gắt, thậm chí ngay cả việc chuyển động đầu cũng hầu như là điều tưởng, vừa chuyển động sắc mặt liền trắng bệch, may mắn là tình huống như vậy trong vòng tuần sau liền được cải thiện.

      Bởi vì vết thương của nằm ở phía sau đầu, Nhan Thủy Nhu nhờ Toàn bá hỗ trợ giúp đỡ cạo bỏ phần tóc ở đó, cho nên mỗi khi giúp gội đầu, nhìn đến cái chỗ trống kỳ quặc phía sau gáy, nàng đều thể nhịn cười được, sau đó chọc nổi cáu, phát hỏa. có tính cách thực cổ quái, ràng là kiêu ngạo xấc xược, tính tình xấu đến chết được, lại luôn bày ra vẻ mặt, bộ dạng “Đều là nàng sai, là nàng chọc tới ”, làm cho nàng mỗi lần đều cảm thấy bộ dạng tức giận của rất thú vị, có thể là biểu mặt của nàng quá ràng, nên lại làm cho càng thêm nổi giận đùng đùng.

      Bất quá là bệnh nhân, nàng cũng dám khiêu khích chọc quá mức, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc phát hỏa.

      Về phần vết thương ở ngực, bởi vì quá gần tim nên mất máu quá nhiều, bởi thế nó nhất định rất nguy hiểm, bất quá nàng hái lá thảo dược đắp lên, cầm máu rất hữu hiệu, hơn nữa về sau nàng lại chịu khó siêng năng giúp thay thuốc, dốc lòng chăm sóc, chăm sóc tối đa, vết thương ước chừng rộng cỡ cả bàn tay kia cũng dần dần khép miệng lại và được chữa lành.

      Ngay khi có thể bắt đầu ăn cơm, Toàn bá liền quay qua luôn miệng nhắc nhở nàng mau mau đưa chuyển sang nhà mình bên kia tĩnh dưỡng. Nhưng mỗi lần Toàn bá nhắc tới, nàng đều vô tri vô giác tỏ ý kháng cự, luôn miệng muốn chờ có tiến triển tốt hơn, dù cho chút cũng được, chờ tới bây giờ có thể ở giường tự mình xoay sở ngồi được, nàng liền viện cớ còn phải đợi cho có thể xuống giường được mới có thể.

      Điều này quả là có chút kỳ quái, chính nàng cũng thể lý giải được, giống như chính là bởi nàng có chút luyến tiếc.

      Làm sao lại có thể như vậy được? Nàng từ khi nào bắt đầu cảm thấy muốn cùng ở chung chỗ, ngày ngày như vậy, lại làm cho chính mình có cảm giác chờ mong, cho dù đối nàng rất hay phát hỏa, nàng cũng hiểu được, với dáng vẻ chật vật kia cũng thực đáng , nàng vì sao lại …

      “Nàng còn muốn quấn ta bao lâu nữa?” tiếng lạnh lùng cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

      Nàng định thần nhìn lại, khuôn mặt ngay lập tức ửng hồng,“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng thay thuốc ở chỗ vết thương ở  ngực cho , sau đó lại lần nữa đem băng bó lại, trong lúc băng bó, để tâm trí phiêu du, đem băng gạc vòng đến tận bụng của cũng chưa phát ra, nhìn nửa người bị nàng bao lấy ngay cả kẽ hở cũng có, như vậy là…. Quả có chút buồn cười.

      Chú ý tới nàng bên khóe môi hơi hơi cong lên cười. Đôi chân mày khuôn mặt tuấn của nhíu lại,“Nàng là cố ý, hửm?”

      , chắc chắn là có rồi.” Nàng ngay lập tức nhanh chóng đem những dải băng bao quanh người vòng lại vòng cởi bỏ ra, đều là do chính nàng suy nghĩ có chút mơ mộng ảo tưởng chuyện tình cảm, mới có thể trở nên thất thần.

      “Nàng còn cười trộm, còn có?” Sắc mặt trầm xuống, đối với tiểu nữ nhân này là có vài phần nhẫn nhịn chịu đựng, trong khoảng thời gian này nàng luôn có vẻ lén lút khi nhìn mà cười trộm, biết chính mình tại với cái bộ dạng này là ngu ngốc khó coi chết được, muốn động cũng thể động, đầu, người đều quấn đầy băng, ngay cả mái tóc cũng bị nữ nhân này làm cho … Đáng chết, dám thừa lúc có cách nào phản kháng liền đối muốn làm gì làm, là hận chết loại tình thể tự chủ này, cũng thể có biện pháp hành động nào bởi cảm giác vô lực.

      có mà.” Các ngón tay nàng đem những đoạn băng gạc dư thừa cắt bỏ, khéo léo thắt gút xong, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ băng bó.

      “Băng bó khó coi như vậy mà lại còn thất thần, hừ.”

      Miệng xấu nha, Nhan Thủy Nhu gì nhìn , sau lúc lâu lên tiếng,“Huynh xem, huynh nhìn thấy ta làm sai, sao lại sớm?”

      lập tức trầm mặc, bên tai đột nhiên có cảm giác nóng lên, cố dùng sức ngoan cố trừng lại nàng,“Là nàng thất thần, vì sao ta phải ?” dùng tiếng la lớn át để che giấu chính mình có cảm giác chột dạ, bối rối lẫn hoảng hốt.

      Vì sao sớm ư, chẳng lẽ ra là bởi vì nhìn ngắm nàng, nhìn đến nỗi tâm trí cũng phiêu du trôi mất, cho nên thể phát sao? Mỗi lần nàng ngồi xuống bên cạnh , ánh mắt của luôn tự giác mà nhìn nàng chăm chú, mỗi động tác cử động , mỗi biểu gương mặt bé của nàng, đều muốn được xem xét đánh giá cách nghiêm túc.

      Cặp chân mày của nàng mảnh mai, mềm mại vô cùng tinh tế, như là dùng bút vẽ lên, cân xứng hài hòa, thanh lệ mười phần.

      thích nhìn vào đôi mắt nàng, cặp mắt trong suốt, sáng lấp lánh, ánh lên vẻ thuần khiết rạng rỡ, lại hầu như luôn bị hai hàng mi dày và dài nhưng cũng rất mềm mại nhàng buông xuống che khuất, bởi vì nàng vẫn thường hướng ánh mắt chuyên chú tập trung vào việc chăm sóc cho vết thương cơ thể . cũng thích nhìn vào đôi môi của nàng, căng mọng, trắng hồng mà cũng mềm mại như làn nước trôi.

      Làn da của nàng phi thường tốt, trắng hồng, mềm mượt như da của tiểu hài tử, khi nhìn nàng, đều phải thực cố gắng lắm mới có thể khống chế bàn tay của mình chạm vào cái cằm nhắn, cái cổ trắng muốt, và sau đó là… Mỗi lần nhìn đến nơi đó, liền tự giác cảm nhận toàn thân đau đớn đột nhiên thu hồi ánh mắt, vì chính mình, tại nơi nào đó cũng nóng rực cùng đau đớn thầm mà cắn răng chịu đựng, lần này cũng phải là ngoại lệ.

      Nàng thất thần ư, vì sao lại cũng giống vậy?

      Quên ! Nàng làm toáng lên, thế nhưng lại bày ra cái bộ dạng trầm mặc, nam nhân này tính tình cùng miệng giống nhau, đều xấu, nàng tính tình ôn nhu căn bản phải là đối thủ của , thôi trực tiếp nhận thua cho rồi, nàng với tay lấy chén thuốc ở bên cạnh,“Thuốc giờ còn nóng, có thể uống được rồi.” Đưa qua cho , lại dương mắt lên nhìn nàng chằm chằm.

      “Làm sao vậy?”

      “Ta làm thế nào mà tự mình uống được?”

      “Huynh tại vết thương muốn hồi phục hơn phân nửa, hơn nữa lại có bị thương tổn nơi cánh tay......”

      “Tay vừa chuyển động liền tác động làm ảnh hưởng tới miệng vết thương.” bày ra bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng cắt ngang lời nàng.

      Làm sao có thể vô lý như vậy? ràng có khi nàng có ở bên cạnh , chính cũng có thể rót nước tự uống, như thế nào tại lại thành ra như vậy! Nhan Thủy Nhu nhìn , đối với   có cách nào khác, thở dài, đành dùng thìa múc từng miếng thuốc, đút vào miệng cho nuốt xuống.

      cố gắng khống chế khóe môi được cong lên quá ràng, miễn cho bị nàng phát ra, lại biết chính mình sớm bị người nhìn thấu.

      ràng là trong đôi mắt chớp lia lịa kia có bao nhiêu là vẻ đắc ý, là nhìn ra mà, lớn như vậy mà tính khí đến là trẻ con...... Nhan Thủy Nhu từng chút từng chút đút uống thuốc, nam nhân so với những người mà nàng gặp qua nhìn tuấn tú nhất, nam nhân trưởng thành tuấn tú như vậy biết có tính là tội lỗi hay , cho dù bị thương, cũng hề tổn hại chút nào đến vẻ tuấn mỹ của . Bởi vì thể cử động, nên lúc này thực ngoan ngoãn, giống như đứa to xác, đầu quấn kín băng, sắc mặt tái nhợt, xanh xao làm đôi mắt càng thêm tối hơn, sẫm màu, loại thể trạng bị bệnh của mỹ nam, nhìn như vậy, lòng của nàng hỗn loạn, rối tinh rối mù.

      Kỳ , cũng sợ hãi chứ? Cảm giác vừa tỉnh lại, sau đó phát chính mình hoàn toàn mất trí nhớ, biết mình tên gọi là gì, biết chính mình từ đâu tới đây, ngay cả cử động, muốn làm gì đều hoàn toàn phụ thuộc vào người khác. Mà như vậy, nam tử tâm cao khí ngạo, đối mặt với chuyện mất trí nhớ, chỉ e chuyện này khả năng chấp nhận so với bất luận kẻ nào khác cũng đều khó hơn, vậy mà đổi lại chỉ là im lặng, lời.

      Rất kỳ quái, trong kịch nam trung hoặc là trong các cuốn sách chẳng phải là đều xuất loại tình huống như vậy sao, đối mặt với cái loại này mọi người tất thảy đều là gào thét rống to lên đến khàn cả giọng, biểu đạt ra tâm trạng thống khổ sâu sắc. Còn ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận thực tế, ầm ỹ, nháo, thậm chí ông trời a, cả ngày trời sau khi biết được điều đó, ngay cả than tiếng cũng đều thấy. quá mức im lặng, nàng ngược lại dám hỏi , dám hỏi sau nhiều ngày nghỉ ngơi như vậy, có hay khôi phục chút trí nhớ, dám hỏi đối với loại tình này về sau có hay kế hoạch gì?

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3:

      Edit: tuonganh2003

      Beta:Quảng Hằng


      Đối mặt với loại việc quan trọng như vậy, phi thường trầm tĩnh, ngược lại đối với ít việc khác lại tính toán chi li, nhất định phải chọc cho nàng tức giận mới cao hứng. Nghĩ đến những ngày này, thường đem mọi chuyện làm cho xấu , chọc cho nàng bực mình phản kháng lại, miệng bất giác để lộ ra ý cười, là, so với tiểu hài tử khác nhau là mấy.

      thực hợp tác, chỉ cần là nàng bưng thuốc tới, tuyệt hai lời uống cạn sạch. Chỉ cần là nàng đến bôi thuốc thay băng, ngay cả mày cũng nhíu, mặt cũng nhăn chút, để mặc cho nàng tùy ý đùa nghịch.

      Đôi lúc nàng có việc thể trì hoãn, nàng thỉnh Toàn bá đến hỗ trợ, Toàn bá lại chuyên ở sau lưng nàng bày tỏ oán giận than phiền, ông bảo rằng trong cuộc đời mình chưa từng gặp qua nam nhân nào có tính tình tệ hại như , đúng là thối nam nhân, xứng đáng, lại cũng muốn làm. Cho nên trải qua vài lần sau, chuyện của , nàng liền hoàn toàn giao cho ai khác, mà tuy rằng luôn dùng miệng châm chọc, làm cho nàng bực mình, nhưng đối với nàng mà , cũng được coi như là bệnh nhân thực ngoan.

      Cái loại cảm giác này, lại tới nữa...... nhìn nàng ngồi bên cạnh, dùng miệng thổi thuốc mà mỉm cười, trong lòng có loại cảm xúc thể tả nổi, có cả thỏa mãn lẫn vui sướng, thích loại cảm giác được nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc, lau người, thay quần áo, thay thuốc, băng bó, cho uống thuốc cũng như đút cơm cho ăn, làm mọi việc cho những việc mà có thể làm, hay thể làm, nàng đều nhất nhất vì mà làm.

      chính là mất trí nhớ, nhưng may mắn có bỏ lỡ mất cảm giác, bọn họ trong lúc đó, giống như có số loại hiểu biết nào đó tồn tại giữa họ. trong tiềm thức, lý trí luôn luôn tự với chính mình, thích loại cảm giác cổ quái này, nhưng cũng có cách gì có thể khống chế loại cảm giác này, thể khống chế ánh mắt của mình luôn muốn dõi theo nàng, cũng thể khống chế nội tâm cũng như suy nghĩ của chính mình luôn hướng đến nàng.

      Nàng tính tình thuần lương, ôn nhu như nước, cũng phải là nữ tử đặc biệt xinh đẹp, nhưng nàng bên môi luôn nở nụ cười, cho tới bây giờ đều là thanh thoát nhàng, làm cho người ta trái tim cũng như tâm tính đều theo vẻ mặt tươi cười kia có cảm giác nhàng mà sảng khoái.

      nhớ chính mình trong lúc ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bàn tay của nàng cẩn thận chăm sóc, mềm mại mà tinh tế. Còn có cặp mắt kia to tròn, trong sáng, khóe miệng khi cười cong lên rạng rỡ tựa như bầu trời đầy sao sáng gợn mây đều cùng dạng giống nhau.

      thích trêu chọc nàng, nhìn nàng biểu tình ra vẻ mặt tức giận, bất bình mà điều gì, nhìn nàng lệ ướt tràn mi. nhất định chưa từng có thời gian quan sát nữ tử quá lâu, cặn kẽ như vậy, nhìn nàng, nhìn lại chính mình có loại cảm thụ mới mẻ, sung sướng, cho dù mất trí nhớ, nhưng khẳng định chính là cảm giác này.

      chén thuốc, thực tế mất quá nhiều thời gian để uống, nhưng là hai người lại đều thất thần, động tác cho ăn kia càng ngày càng chậm, uống thuốc cũng càng uống càng chậm, vì thế thìa đến bên môi cũng dừng lại thời gian càng ngày càng dài. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau cũng vô thứ mà dây dưa cùng chỗ, mắt đen sâu thẳm cùng mắt của nàng trong suốt, cả hai người nhìn nhau, khí ngưng trọng, vô cùng ái muội.

      chậm rãi nâng cánh tay lên, nhìn chằm chằm vào đôi má nàng ửng hồng, rốt cục, nắm lấy cánh tay nàng cầm thìa.

      Nét ửng hồng má nàng lại càng hơn, lan rộng ra, nàng muốn giãy dụa tránh lại bị tay nắm gắt gao tránh được, mắt nàng dám cùng mắt đối diện, hoảng hốt cúi đầu, nghĩ lại thắng nổi chính mình trong tim có khao khát, lại lần nữa nhìn lên; Đôi mắt của như có ma lực hấp dẫn nàng, thẳng tắp, sáng rực như muốn dùng ánh mắt để nhìn xuyên thấu những suy nghĩ được giấu kín ở chỗ sâu nhất trong lòng họ.

      cổ tay có chút khó khăn, thoáng dùng sức, đem nàng chậm rãi kéo lại gần chính mình, nàng hẳn là muốn giãy dụa, như thế nào đều thể cử động, có lẽ sớm đầu hàng bởi cố ý quyết tâm phải kéo nàng lại gần để gần gũi nàng hơn.

      Môi của từng chút từng chút tiến lại gần nàng, gần đến nỗi họ có thể cảm nhận được hơi thở cũng như lượng hơi nóng tỏa ra từ da thịt của đối phương, ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng, hương thơm chỉ duy nhất thuộc về nàng, đó là làn hương tự nhiên của da thịt nàng, tỏa ra thoang thoảng, tầm mắt của dừng lại ở môi nàng, đôi môi  mềm mại lẫn ôn nhu, luôn luôn tại nơi đó hấp dẫn , câu dẫn

      hôn lên đôi môi của nàng, thoáng mát, mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào.

      “Nhan nha đầu, Nhan nha đầu!”

      Nghe được bên ngoài có tiếng kêu to, nàng đột nhiên giật mình mở to mắt, bật dậy hoảng hốt đẩy ra.

      “Chết tiệt!” ôm lấy ngực nặng nề ngã xuống giường, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh.

      “A, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng chén thuốc trong tay cũng cầm nổi trục tiếp rơi xuống đất, nát vụn, nàng cũng chẳng thèm quan tâm thu dọn, vội chạy nhanh lại cúi người xuống xem xét vết thương của , nhất thời hít vào ngụm khí lạnh, há hốc miệng, vừa mới thay băng cho , vết thương muốn lành, giờ hỏng rồi, miếng băng rỉ máu từ vết thương, miệng vết thương của nứt ra rồi.

      Đều tại nàng làm sai! Đôi mắt nàng đẫm lệ, nước mắt chực trào ra, “Thực xin lỗi.”

      hít vào sâu, cắn răng nhịn xuống đau đớn. Nhìn đau đến sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nàng cảm thấy trong lòng khổ sở đau đớn, gấp đến độ nước mắt từng giọt từng giọt theo hốc mắt mà rơi xuống.

      “Nàng, khóc cái gì......” cố gắng lúc lâu mới thốt ra lời:“Ta còn chưa có chết.”

      “Ta......”

      “Nhan nha đầu, ta ở bên ngoài gọi con nửa ngày, như thế nào cũng lên tiếng?” Trương Đông Toàn đẩy ra cửa phòng đến, nhìn đến vùng bừa bãi lộn xộn dưới đất, còn có Nhan Thủy Nhu khóc, lập tức lớn tiếng hướng quát:“Xú tiểu tử, có phải hay ngươi lại khi dễ nó? Ta chỉ biết, cứu ngươi trở về vốn có......”

      “Toàn bá.” Nhan Thủy Nhu vội vàng lau nước mắt,“,huynh ấy có khi dễ con.”

      “Vậy coni khóc cái gì?” Trương Đông Toàn căn bản tin,“Ta thể cho ở lại cạnh con tại nơi này, rất kỳ cục.”

      “Toàn bá, là con cẩn thận làm bể chén thuốc, lại làm cho huynh ấy miệng vết thương mở rộng ra, cho nên mới cảm thấy ngượng ngùng.” Nàng nhanh giải thích, miễn cho Toàn bá hiểu lầm.

      “Phải ?” Hoài nghi nhìn lại tên nam nhân nằm ở giường, quả nhiên nhìn đến vết thương ở ngực nhuộm đỏ cả lớp băng, ân, xem ra là , hoàn hảo phải tiểu tử này khi dễ Nhan nha đầu, bằng ông nhất định làm cho biết thế nào là lễ độ.

      “Trước đừng nữa.” Nhan Thủy Nhu cũng nhìn đến , ngực đầy máu đỏ tươi,“Giúp cầm máu quan trọng hơn.” Nàng động tác nhanh chóng mang dược thảo cùng băng gạc đến, đem đoạn băng gạc vừa được băng bó cẩn thận cởi bỏ, nhìn đến chỗ vết thương muốn thu hẹp miệng lại lần nữa bị hở ra, làm cho nàng nước mắt nhịn được lại rơi xuống, tay nàng run run, thanh tắc nghẹn cố gắng nuốt xuống:“Thực xin lỗi.”

      “Ta...... muốn nghe thấy ba chữ đó nữa.”

      “Xú tiểu tử, ngươi cho chính mình là đại thiếu gia sao? Còn......” lạnh lùng liếc mắt đảo qua cái, làm cho Trương Đông Toàn cả người cứng đờ, sửng sốt nên lời, Trương Đông Toàn ngay lập tức lại lần nữa cố trừng mắt lại,“Ngươi muốn đùa giỡn cái gì, muốn bắt nạt con bé sao? Ta , có ta ở đây, ngươi đừng hòng mơ tưởng chuyện khi dễ Nhan nha đầu, ta vẫn luôn coi con bé như con mà đối đãi.”

      “Quái lão nhân.” hừ , cắt ngang lời Toàn bá, vẻ thực mất kiên nhẫn.

      “Ngươi......”

      “Tốt lắm, được rồi, Toàn bá, con thực có việc gì, ngài cần như vậy, chạy qua chạy lại đến xem con.” Đối với hai người này, già trẻ nàng cảm thấy thực bất đắc dĩ, Toàn bá luôn lo lắng nàng bị khi dễ, cho dù ở bên ngoài làm ăn, trong lúc làm việc cũng thường hướng bên này chạy qua. Mà , cũng cái đầu, đối mặt Toàn bá căn bản là chút tính nhẫn nại cũng đều có, chuyện nghe lọt tai, luôn chọc Toàn bá nổi giận dọa đánh.

      được! Vạn nhất con bị khi dễ làm sao bây giờ?”

      “Lại có quan hệ gì đến ông.” thào .

      “Ngươi cái gì?” Lão nhân gia tai cũng còn thính nữa, nghe lắm hỏi lại.

      Nhưng mà nàng nghe được, chớp mắt nhướn mày, hờn dỗi trừng mắt nhìn liếc mắt cái, mang theo chút thẹn thùng cùng giận dữ :“Đừng có nữa, bằng bỏ mặc huynh, băng bó nữa.”

      Lực chú ý của thành công bị nàng thu hút vì tức giận làm cho dung nhan càng trở nên kiều diễm, câu dẫn, yên lặng nhìn nàng, quả nhiên ngoan ngoãn trầm mặc, trong mắt chỉ có nàng, nhìn đến nỗi biến tai nàng từ từ toàn bộ chuyển thành màu hồng.

      Ân, , nơi đó có cảm giác căng cứng lên, nàng … khẳng định là chỗ đó cũng giống nhau …  ngọt … Chết tiệt, thân thể nóng quá, đều là do lão quái nhân này phá hư!

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       Chương 3:

      Edit: tuonganh2003

      Beta:Quảng Hằng


      Bởi vì miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, cho nên khả năng phục hồi bị chậm lại, mà miệng vết thương của là do nàng làm hại bị mở ra, cho nên Nhan Thủy Nhu vô cùng áy náy, cũng càng thêm cẩn thận chăm sóc , ước chừng qua hai mươi ngày, mới có thể chậm rãi xuống giường lại.

      Nàng giúp đỡ từng bước tới lui ở trong phòng, cũng thực cố gắng làm cho chính mình lại càng ngày càng ổn, mãi cho đến trán toát ra mồ hôi lạnh cũng còn chịu dừng lại.

      “Nghỉ ngơi chút .” Nàng ôn nhu .

      “Ta nghĩ nên ra ngoài dạo chút.” nhìn qua song cửa sổ hướng ra bên ngoài,  thấy ánh nắng mùa xuân tỏa sáng đến chói mắt.

      “Bên ngoài có gió, huynh tại thể trúng gió.”

      “Ta muốn ra ngoài.” hạ thấp tầm mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm lên khát vọng.

      Nàng mềm lòng nhượng bộ, hơn tháng nay đều ở trong phòng, bị mắc kẹt tại đây, thay đổi này là ai cũng đều buồn chán đến muốn nổi điên rồi, nhưng chưa từng hướng nàng oán giận hay phàn nàn, quá câu hoặc là phát hỏa, , kỳ , là bệnh nhân thực ngoan, ngoan như vậy, cũng nên có  thưởng.

      “Được rồi, bất quá chỉ có thể ra ngoài chút thôi nha.”

      “Được.” Nụ cười tươi của so với ánh nắng tỏa sáng bên ngoài còn muốn sáng hơn, ánh mắt lóe sáng, cúi đầu rất nhanh ở nàng bên má hôn cái, ngẩng đầu, nhìn nàng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, ý cười môi càng ràng,“Mau, chúng ta ra ngoài.”

      Đây là lần thứ hai hôn nàng.

      Sau ngày hôm đó, có hôn nàng nữa, nhưng bọn họ nhìn vào mắt nhau ngày càng nhiều hơn, ánh nhìn càng chăm chú ánh mắt lại càng ngày càng giằng co, càng ngày càng nóng bỏng, mỗi lần cẩn thận vô tình ánh mắt chạm nhau biến thời gian thành dài như vô tận, loại tình huống này bọn họ đều thể khống chế được, cũng vô lực thay đổi, điều gì đó kỳ diệu xảy ra, phát triển tồn tại trong mối quan hệ của họ, điều gì đó ràng, có tên gọi, mơ hồ nhưng lại rất chân , bọn họ đều có thể cảm nhận được nó.

      Nàng khi đối mặt với , càng ngày càng tâm phiền ý loạn cũng càng ngày càng thẹn thùng. Mà khi đối mặt với cái nhìn của nàng, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng rực như muốn thiêu đốt tất cả, chỉ cần có nàng ở gần, liền khống chế được nhất định nhìn theo nàng, mong ngóng nàng.

      Nàng giống như, có vẻ cũng thích .

      Giúp đỡ ra ngoài hít thở khí, nàng đột nhiên hiểu được điều này, nước mắt khống chế được nhanh chóng từ trong đáy mắt trào ra, làm cho hốc mắt có cảm giác đau nhức, nàng lặng lẽ lén lút hít vào, chế ngự loại cảm giác này, cái cảm giác xúc động muốn trào ra.

      Nàng thể thích , tuyệt đối, tuyệt đối thể thích .

      Trước , bọn họ chính là bèo nước tương phùng, ngắn ngủi gặp nhau, thời gian qua họ rồi có lúc chia lìa. Chỉ là thân phận của , tuy rằng thể hoàn toàn khẳng định, nhưng khả năng chính là tiểu vương gia, mà nàng bất quá cũng chỉ là cái nương thôn dã, nếu là trước kia, căn bản là đem nàng để vào mắt, tại bị thương, mất trí nhớ, đối với nàng có nảy sinh chút cảm giác, liệu tương lai khôi phục trí nhớ, có thể hay cho rằng chính mình từng động tâm như vậy đối với nữ tử dân gian thực đáng xấu hổ? Nếu như vậy, nàng có thể chịu đựng được sao, thực thể chịu được.

      Nàng tốt nhất coi đây là giấc mộng đẹp, ước mơ của nàng giản dị chỉ là tìm nam nhân bình thường, thành chút, thân thể khoẻ mạnh, bình thản sống chung với nhau, cùng nàng cày ruộng, thổi cơm, cùng nhau trồng rau, nuôi gà, cuộc sống tự cung tự cấp, cùng sinh vài hài tử nhu thuận đáng , cứ như vậy cả đời cũng là loại chuyện tình vui vẻ hạnh phúc.

      Cuộc sống của nàng chưa từng có mong muốn cùng gặp mặt kết giao, cũng có ý nghĩ an phận muốn trèo cao, điều nàng mong muốn duy nhất chính là hạnh phúc chân chính, bình thường mà thôi.

      Người giống như , tuyệt đối phải là bình thường, cho dù tại mất trí nhớ, cũng có khả năng giấu thân phận cả đời, cùng nàng sống trong núi, tại thôn hẻo lánh này; khí thế cao ngạo vương giả của cùng nơi này hoàn toàn là bất đồng, điểm này đến ngay cả Toàn bá cũng nhìn ra, ông vẫn thường cùng nàng lai lịch của tuyệt đối hề đơn giản, hỏi nàng có hay rước vào mình cái đại phiền toái.

      Nàng nếu cùng có khả năng, như vậy cần gì phải bắt đầu?

      Nàng như thế nào lại có thể liền khinh địch như vậy, dễ dàng buông lỏng bản thân mà ? Dễ dàng ư, kỳ có thể nào dễ dàng được, như vậy, nam tử quá có sức hút, rất khó làm cho người ta thể ái mộ, khó có thể cưỡng lại được mà bị cuốn hút vào, nàng ngồi chiếc ghế nhìn chằm chằm vào khoảng , phơi mình dưới cái nắng của mặt trời, trong lòng vừa có cảm giác cay đắng lại vừa ngọt ngào.

      tuy rằng tính tình cùng miệng giống nhau, đều xấu, nhưng bị trọng thương như vậy còn chưa có nguyên nhân, nhưng bao giờ vì cơn đau mà trở nên giận dữ khó chịu hay trở thành bệnh nhân khó hầu hạ. Nàng trước kia cùng tôn đại phu làm nghề y, gặp qua nhiều nam nhân chỉ bởi vì miệng vết thương đau đớn mà đối với người nhà hoặc thê tử chửi ầm lên, thậm chí còn động thủ, hơn nữa lại mất trí nhớ … Loại tình này, gặp phải người khác sớm chịu nổi, thế mà lại thầm nhịn xuống, giận chó đánh mèo gây hại cho người. Còn có, mỗi lần nhìn bộ dạng của nàng, chuyên chú cùng si mê, lửa nóng lại bùng lên, ánh mắt như vậy, nàng phát bản thân cũng chán ghét, ngược lại có chút vui sướng, vui mừng nhìn nàng.

      Nàng muốn mỗi thời mỗi khắc đều được ở bên cạnh , chăm sóc , thậm chí cả khi thường xuyên thích thú dùng miệng xấu mọi chuyện chọc nàng tức giận, nàng vẫn là nhịn được mà bị cám dỗ đến gần . Nàng , chỉ trong tháng ngắn ngủn liền thích , , cảm giác lạ lùng.

      nhắm mắt lại, cảm nhận được tươi mát của đất ẩm và khí trong lành xộc vào mũi, ánh nắng chiếu rọi vào mắt mang đến ấm áp, những lo lắng, bất an, hết thảy đều biến mất, đến ngay cả làn gió cũng mang theo hương vị của nắng ấm, bao lâu rồi được đắm mình trong ánh sáng của mặt trời cùng làn gió , bao lâu rồi được ở giữa thiên nhiên, cứ như vậy ngồi yên tĩnh cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên của cuộc sống, đời người, có bao nhiêu năng lực mà lại phải gượng ép chính mình?

      Mở mắt ra quan sát, cẩn thận, tinh tế đánh giá nơi mình ở hơn tháng qua.

      Chỗ họ ở, căn nhà bên dựa lưng vào vách núi cao, bên ngoài nhìn ra là mảng rừng tất cả đều là tre, trúc nồng đậm mùi hương của núi rừng, hàng rào bằng tre ngăn cách rừng cây và ngôi nhà, bên trong có khoảng sân. Phòng ốc sạch gọn gàng, khoảng sân rộng vô cùng, ngôi nhà phòng ở được làm hoàn toàn bằng gỗ, ba gian phòng ốc liền kề bên nhau, gian nhà giữa kia là gian phòng lớn nhất, là nơi ngủ của được thông với gian phòng ngủ hơn, nàng mấy ngày này đều ngủ tại đó, rất gần , hơn nữa cũng là để tiện chăm sóc .

      Khoảng sân rộng bên trong, bên trái còn có giếng nước được làm từ những tảng đá xanh, bên phải là mảnh vườn toàn màu xanh của rau tươi được chăm sóc kỹ càng, chúng cũng được bao bọc bởi hàng rào, còn có những con gà mái và những con gà con ở bên cạnh mổ những hạt giống, này con gà có màu đen, màu vàng, còn có con tam hoa, mỗi con gà con đều nhắn tròn vo lại mập mạp, những cái mỏ màu vàng nhạt tranh nhau mổ lên những cái rễ cây ra sức kéo nhưng ràng khí lực đủ, những cái rễ cây theo miệng chúng trượt ra ngoài, chúng nó ngã quay tròn thân mình ở cỏ thành vòng, lăn lông lốc, trở nên ngốc nghếch, hồ đồ, sững sờ ở đứng lên ở nơi đó sau lúc lâu, giống như là chuyện gì xảy ra.

      màn kia khiến cho nở nụ cười, là, ngay cả những con gà mà nàng nuôi dưỡng cũng đều ngơ ngơ ngác ngác giống như nàng nhưng thực đáng . quay đầu, nhìn nàng thản nhiên cười,“Sững sờ ở đó làm gì? Đến đây a.”

      Nàng nghe lời qua, ngồi xuống bên cạnh  .

      nhìn mảnh đất trồng toàn rau xanh biếc góc vườn đằng kia,“Này chỗ đó, là cái gì?”

      “Rau dưa.” Nàng cố gắng kìm chế những suy nghĩ thoải mái, nếu biết có khả năng, có suy nghĩ nhiều cũng là vô dụng, thôi cứ đơn thuần hưởng thụ chút cảm giác có bầu bạn mỗi ngày .

      “Rau dưa?” hơi nhíu mi, nhìn những cây con lớn lên khỏe mạnh mập mạp,“Đều là do nàng trồng?”

      “Đương nhiên.” Nàng đứng dậy đến chỗ trồng những cây cải thìa phiến lá xanh mượt, đem cỏ dại nhổ bỏ ,“Đây là rau đêm qua ta xào cho huynh ăn, huynh hẳn là nhận ra được chứ?”

      “Làm sao có thể?” Những cây đó thoạt nhìn liền giống như cỏ dại nhìn cũng sai biệt là mấy, làm sao lại có thể ăn cỏ, cũng phải trâu a,“Thứ này gọi là gì?”

      thể tin, biểu lên mặt quá ràng, làm cho nàng khóe môi nhếch lên,“Cải thìa nha.” Ngẩng đầu hướng nhe răng thoáng ý cười,“ ra là huynh ngay cả cải thìa cũng phân biệt được.”

      Khuôn mặt tuấn mỹ của vì quá xấu hổ lập tức ửng đỏ lên, liếc mắt trừng nàng cái,“Ta mất trí nhớ, nhớ sao?” Đây là lần đầu tiên ở trước mặt nàng nhắc tới việc mất trí nhớ.





      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!





    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 4:

      Edit: Quảng Hằng


      “Phải ?” Nàng cười cười, phủi đất khỏi tay, cầm lấy quyển sách mở bàn, đó là buổi sáng nàng đặt đó, tùy ý chỉ chữ:“Đây là chữ gì?”

      “Chữ ‘Tĩnh’, nàng cho ta là ngốc tử sao?” tức giận rống nàng.

      .” Nàng cười ôn nhu,“Ta chỉ là muốn chứng minh cho huynh xem, cho dù là mất trí nhớ, vẫn là biết vài chuyện.”

      Mấy ngày này ở chung, nàng phát đối với ít vấn đề vẫn là biết được ràng, tỷ như biết chữ, hơn nữa ràng là đọc nhiều sách vở, ngẫu nhiên khi nằm ở nơi đó nhàm chán, nàng đem sách phụ thân lưu lại lấy đến đọc cho nghe, lại phát kỳ xem qua sách này, hơn nữa xem qua, hiển nhiên chỉ thứ này, bọn họ còn thường xuyên cùng nhau thảo luận nội dung trong sách, mà chuyện càng làm cho nàng xác nhận điểm này.

      Cho nên có thể biết thay đổi triều đại cùng lịch sử hưng suy, lại biết rau xanh biếc chính là cải thìa, bởi vì căn bản là biết, liên quan đến việc mất trí nhớ. Lòng của nàng hơi trầm xuống, điều này cũng tiến thêm bước chứng minh rất khả năng chính là vị tiểu vương gia tôn quý vô cùng kia, đường đường vị Vương gia, biết chút sách sử cùng “Tư trị thông giám” Thực bình thường, biết rau xanh cũng thực bình thường.

      “Chứng minh rồi phải làm thế nào đây?” lạnh lùng hừ tiếng.

      “Huynh có nghĩ tới thân phận của mình hay ?”

      “Nghĩ tới thế nào, dù sao nghĩ ra, sao còn phải nghĩ?” mất trí nhớ, chưa từng cũng biết tương lai, đây là chuyện , chỉ có thể bị bắt nhận --  từng thống khổ, từng khổ sở, nhưng trong đầu vẫn có tiếng vọng vang.

      Đối với chuyện thể khống chế, nếu thực thể khống chế nó, như vậy làm cho nó thể khống chế ngươi.

      Cho nên cố gắng bỏ qua việc mất trí nhớ gây cho thống khổ cùng trống rỗng, đối với ngay cả chính mình là ai cũng biết, cảm nhận được tuyệt vọng mà bất luận kẻ nào đều thể chịu được, nhưng áp chế loại tuyệt vọng thống khổ kề cận này, làm cho mình tâm bình khí hòa.

      Trong mắt lên tia yếu ớt làm cho nàng đau lòng, bất đắc dĩ thầm thở dài, đứng dậy trở về phòng, đem ra bộ quần áo màu đen: “Lúc trước khi ta phát huynh, người huynh trừ bỏ bộ xiêm y cùng ngọc bội mang cổ huynh, còn có thứ gì khác.” Nàng đem quần áo đưa cho , trong lòng thoáng yên ổn, rốt cục cũng mở miệng nhắc đến chuyện này, nàng vừa vặn đem mấy thứ này trả lại cho .

      đánh giá bộ quần áo này, nàng giặt sạch, những chỗ bị hỏng cũng được sửa chữa, vải dệt thuần màu đen có thêu dư thừa, cắt lưu loát, hình thức ngắn gọn, nhưng cũng làm cho người ta nhìn dấu vết của việc may vá.

      Đem quần áo tùy tay để bàn gỗ, đưa tay từ vạt áo lấy ra khối ngọc bội, đây có thể là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của , ngọc bội lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của , lấp lánh ánh xanh biếc,  sâu kín sáng bóng, ngọc thạch có chữ viết, chỉ có hoa văn phiền phức mảnh mai nhìn ra, trong khoảng thời gian này xem qua vô số lần, nếu như có thể có chút manh mối nhớ lại rồi. Thôi, nếu mất trí nhớ thành , đành phải chấp nhận thôi,

      ngước mắt nhìn nàng,“Ta nghĩ ra, chút ấn tượng đều có.” biết vì sao mình xuất ở trong này, cũng biết bản thân mình vì sao bị trọng thương nằm ở núi, nhưng có thể xác định, tánh mạng có nguy hiểm. Vết thương người chỉ có riêng là ngã xuống vách núi đen đơn giản như vậy, vết thương trước ngực kia , đủ để lấy mạng , đừng vết thương khác người, tuy rằng cũng tính sâu, nhưng đều là ở chỗ trí mạng.

      Có người muốn giết , kết luận này cũng phải cái làm cho người ta khoái trá.

      “Đầu huynh còn đau ?” Nàng mềm hỏi.

      đau.” Ngữ điệu mềm mại của nàng, an ủi nội tâm nôn nóng cùng bất an của , nàng luôn có thể dễ dàng làm được, chỉ cần ánh mắt, cái mỉm cười, là có thể làm cho bình tĩnh trở lại, nếu tại mất trí nhớ trước kia, như vậy chỉ còn lại thứ này.

      “Ta thấy qua vài ngày nữa là huynh có thể......”

      Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén làm cho nàng sợ tới mức im miệng, tựa hồ kia chính là ảo giác của nàng, bởi vì lại nhìn lên, cũng là thực bình tĩnh hướng nàng mỉm cười cười,“Nàng cứ tiếp tục .”

      Hẳn là ảo giác rồi, nàng thả lỏng tâm,“Tiếp qua vài ngày nữa, huynh có thể hành động tự nhiên.”

      lơ đãng nhìn rừng trúc xanh tươi ngoài kia: “Phải ?”

      “Ừm, tuy rằng ta phải đại phu, nhưng có học qua bắt mạch, tại mạch tượng của huynh rất ổn, ta nghĩ chỉ cần điều tức thêm là có thể khỏi hẳn.”

      “Thân thể ta khỏe rồi sao?” Trương Đông Toàn từ trong rừng trúc  ra, ống quần dính đầy bùn đất ẩm ướt, lại coi như thoải mái,“Vậy vừa vặn, hôm nay là có thể để cho chuyển đến ở nhà ta.”

      Hóa ra vừa cảm giác được có người là lão nhân này, yên lòng.

      Hừ hừ, lão nhân chết tiệt này, mỗi ngày đều lải nhải, cũng ngại phiền.

      “Toàn bá, bá trở lại.” Nhan Thủy Nhu cười, xoay người nhìn phía cửa: “Bá bá từ ruộng nước trở về phải ? Con lấy nước cho bá bá rửa.”

      cần.” Ông vẫy vẫy tay,“Lát nữa ta còn phải quay lại đó, mạ hôm nay đều cao hết rồi, nếu chậm. Đúng rồi, con vừa mới thân thể của ta khỏe, đúng ?” Vuốt cằm nhìn tiểu tử từ xuống dưới kia, khí sắc xem ra là tốt rất nhiều, ít nhiều Nhan nha đầu cẩn thận chăm sóc,“Có thể ra, khẳng định là tốt lắm, như vậy , ngươi hãy chuyển đến ở nhà ta bên kia , thể ở trong nhà nương người ta mãi được .”

      “Ở với ngươi, hừ!”

      “Ngươi hừ cái gì, ta ở với ngươi nên vui sao, xú tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta ở cùng ngươi vui lắm sao? Ta ở người càng tự tại......”

      “Vậy tiếp tục tự tại .”

      “Nếu phải lo lắng Nhan nha đầu......”

      “Nếu như ta muốn sớm xảy ra, còn chờ đến tại?” nhàng nhướng mi, có vài phần khiêu khích nhìn Toàn bá.

      “Ngươi vậy có là ý gì? Xú tiểu tử, ngươi phải muốn khi dễ......”

      “Toàn bá, các người cần ầm ỹ.” Nhan Thủy Nhu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Bằng như vậy , bên cạnh phải còn có gian phòng có thể ở, thu thập chút là huynh ấy có thể ở tạm, hơn nữa cách xa, con chăm sóc huynh ấy cũng tiện.”

      Gian phòng kia trước kia là trường dạy học của phụ thân nàng, bởi vì phụ thân là phu tử duy nhất trong thôn, lúc trước cũng là sợ nàng tiện cho nên tư thục cũng có lập tại  nhà, mà là ở cách vách tạo gian phòng, sau đó bởi vì phụ thân mất, bên kia liền có ai ở, nhưng bởi vì nàng thường xuyên quét tước, cho nên vẫn là thực sạch , linh tinh gì đó bên trong giường đều còn đầy đủ hết, cũng coi như tiện.

      “Nhưng......” Trương Đông Toàn vẫn chần chờ.

      “Nếu ông cảm thấy tốt, ta đây liền tiếp tục ở nơi này, dù sao ta sao cả.” Miệng bất giác khẽ cong, cách tùy ý.

      “Đó làm sao có thể! Uy, tiểu tử, cứ tính như vậy , hôm nay ngươi liền chuyển đến ở tư thục , cho phép kéo dài nữa.” có thể lại được rồi, nếu còn cùng Nhan nha đầu ở cùng chỗ, vậy rất nguy hiểm.

      Tuy chuyển nhà, nhưng kỳ khác nhau cũng phải quá lớn, Nhan Thủy Nhu mỗi ngày vẫn là vội tới đưa cơm cùng đưa thuốc cho , dưới dốc lòng chăm sóc của nàng,vết thương của rất nhanh chóng hoàn toàn tốt lắm, chạy cũng thành vấn đề.

      Hôm nay thời tiết thực sáng sủa, đứng xem nàng tưới nước rau dưa, tò mò hỏi:“Thứ này mỗi ngày đều phải tưới nước sao?”

      “Đúng rồi.” Tưới nước xong, những chiếc lá xanh biếc càng phát ra tươi mới, trông ngon mắt.

      Đẩy cửa ra, nhìn đám rau lá màu xanh biến thành màu đen kia, rất giống như đám cỏ bên ngoài,“Đây lại là cái gì?”

      “Đây là rau hẹ.” Nàng rất kiên nhẫn giải thích:“Thứ này có thể lấy đến gói bánh trẻo nha.”

      ngồi xổm xuống bứt cây đưa tới chóp mũi ngửi, lập tức ghét bỏ nhíu mày: “Mùi lạ quá.”

      Biểu mang theo vài phần bản tính trẻ con làm nàng khẽ cười,“Rau hẹ có ích rất nhiều, đối thân thể cũng rất.” Nàng khom người nhấc thau gỗ đến giếng nước.

      đưa tay cầm lấy: “Ta đến giúp nàng.”

      cần, thân thể huynh vừa mới mới khỏe lại, thể làm việc nặng.”

      “Sau đó để ta nhìn nàng vất vả lấy nước?” hơi nhíu lông mi, nhìn tay nàng,“Buông ra.”

      Khẩu khí cứng rắn, hung hăng, nàng sửng sốt, thực nghe lời buông lỏng tay ra, nhìn nhắc thùng gỗ đến bên cạnh giếng, nàng thấy ràng hẳn là tức giận, bởi vì thái độ của quá kém, ngữ khí quá xấu, nhưng lại có chút ngọt ngào cách lạ thường.

      muốn nàng quá vất vả đâu...... Kỳ , cũng phải làm đước, phải sao? Nhìn bộ pháp vững vàng, nụ cười bên môi nàng càng sâu, tốt, thân thể đều khôi phục, cần tiếp tục ốm yếu nằm ở giường.

      Nhưng rất kỳ quái là, vì sao đứng ở trước giếng cũng nhúc nhích? Nàng lên: “Làm sao vậy, phải muốn lấy nước sao?”

      Khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ lên, ngẩng đầu trừng nàng, như là thực tình nguyện gằn từng tiếng hỏi:“Thứ nước chết tiệt này phải múc lên bằng cách nào?” quan sát nửa ngày, đều có hiểu được phải làm sao mới có thể đem thùng gỗ thả vào trong giếng .

      Nàng giật mình, sau đó cố gắng khắc chế nụ cười bên môi mình, lại phát thực thất bại, khóe môi của nàng luôn tự giác cong cong.

      “Nàng dám cười!” Bị nàng giễu cợt, khuôn mặt của càng hồng, biểu tình lại càng ngày càng lạnh.

      Nàng thực miễn cưỡng mới đem miệng mình khép lại, khom người từ giếng kéo dây thừng cột vào thùng gỗ, sau đó đem thùng gỗ ném vào trong giếng, lại làm mẫu chỉ sao mới có thể múc nước lên, trong tiếng“ thầm” mộc thằng quấn quanh, nước giếng trong suốt mát mẻ chậm rãi bị kéo lên

      “Như vậy là được rồi.” Nàng nâng mắt nhìn phía , bướng bỉnh lại bỏ thêm câu:“Rất đơn giản.”

      chán nản, câu kia thực rang sĩ nhục đến , sắc mặt càng khó xem, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn nàng, ửng đỏ mặt chút đều có bớt , sau lúc lâu, cắn răng mở miệng:“Nữ nhân, nàng cố ý, đúng hay ?”

      Lúc này nàng rốt cục nhịn được, tựa vào bên cạnh giếng cười đến thể đứng thẳng, cứ nghĩ đến vẻ mặt của khi đứng ở bên giếng quẫn bách hỏi nàng biết nên lấy nước như thế nào, bộ dáng kia là vừa đáng lại trẻ con, cố tình tính tình của lại ngạo mạn như vậy, loại đối lập mãnh liệt này lại làm cho nàng ngừng cười được.

      “Nàng tiếp tục cười, xem ta thu thập nàng như thế nào!” Sắc mặt của càng khó xem, bị nàng giễu cợt tâm tình rất tệ.

      Nàng từ cánh tay khó khăn ngước mắt nhìn , ý cười mặt chưa giảm.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 4:

      Edit: Quảng Hằng


      Hô hấp của cứng lại, tựa như bị cái nắm đấm mạnh đánh trúng bụng, chỉ có thể nhìn nàng, bộ dáng của nàng khi cười rộ lên, sáng lạn ngay cả ánh sáng của mùa xuân cũng đều mặc cảm, mặt mày loan loan, bên môi hai nho vòng xoáy có vẻ nghịch ngợm mà thuần khiết; gắt gao nhìn nàng chằm chằm, chút cũng nguyện buông tha, ánh mắt trở nên nóng rực vô cùng, đôi mắt thuần màu đen lóe lên tia sáng lạ thường.

      Nhan Thủy Nhu dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác được tự nhiên, như là cảm giác được cái gì, nàng buông thùng gỗ, nhanh chóng thối lui.

      Những quá chậm, vươn tay phen bắt lấy nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu.

      “Phanh” tiếng nổ, thùng gỗ mất duy trì, thẳng tắp rơi vào trong giếng, nhưng bọn đều rảnh bận tâm.

      Lúc ban đầu chính là ở cánh môi của nàng ma sát nhè , mút hôn, nhưng gần như ngay lập tức, đầu lưỡi liếm qua, tựa hồ tìm được rồi bí quyết nào đó, ngăn chận môi nàng, tách ra, lưỡi của liền trực tiếp dò xét vào.

      hề có kỹ xảo lại hề ôn nhu hôn, vừa thâm sâu lại vừa mãnh liệt, cái miệng của mang theo cực nóng cùng cuồng dã nguyên thủy, mang theo hơi thở cỏ xanh nhàng khoan khoái, ngây ngốc mà trúc trắc ma sát lưỡi của nàng.

      Theo cái loại ma sát này ái muội, trái tim của nàng đập nhanh, chân cũng trở nên mềm nhũn vô lực, tay tự giác ôm cổ của miễn cho trực tiếp yếu đuối ở trong lòng của , cánh tay cường tráng mà hữu lực, ôm lấy nàng, đem nàng hòa nhập vào trong lòng , ngực nàng mềm mại gắt gao đặt ở trước ngực của , bụng cảm giác được nào đó thứ căng cứng cùng nóng bỏng nguyên thủy.

      Tiếng chim hót thanh thúy, gió thổi qua rừng trúc khi kéo những lá trúc nghe xào xạc, tựa hồ xa, cũng tựa hồ đều muốn còn quan  trọng nữa,  toàn bộ thế giới của nàng chỉ có nam tử này ôm hôn nàng.

      Nam tử dùng cái miệng cùng đầu lưỡi của , làm càn với nàng, mê hoặc nàng, mà nàng lại chỉ có thể run run, từ thân đến tâm đều bởi vì sung sướng mà run rẩy, nàng thích hôn như vậy, thích cùng gắn bó triền miên, tương cứu trong lúc hoạn nạn.

      Khi nàng thử tính dùng lưỡi chính mình hơi hơi câu lưỡi của , thân mình cứng đờ, trong nháy mắt, cánh tay ôm chặt, đem nàng chặt chẽ ôm trong ngực, nàng thở hào hển cùng run run.

      buông môi của nàng ra, nhìn cánh môi tiên diễm ướt át kia, ánh mắt sáng ngời tỏa sáng, khiến muốn đem nàng nuốt vào.

      Mà nàng mềm nhũn ở trong lòng của thở nổi, bộ dáng rất yếu đuối nhu nhược, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt như nước, môi đều là hương vị nam tính của , loại hương vị xa lạ lại làm cho người ta tim đập.

      Biểu tình cùng thần thái của nàng như vậy làm cho làm sao có thể bình tĩnh, cúi đầu chuẩn bị lại hôn nàng lần nữa.

      Nàng nâng tay ngăn trở môi của , yếu ớt :“Đừng mà.” môi thực nóng, nóng đến mức khiến nàng thiếu chút nữa muốn buông tay ra.

      Đôi mắt tối đen lên chút tức giận, đôi mắt híp lại,“Vì sao lại ngừng?”

      “Chúng ta làm như vậy...... Là đúng.”

      Trong mắt lên tia khinh thường cùng cao ngạo,“Cái gì là đúng, cái gì lại là đúng?”

      Biểu tình ngạo mạn kia lực sát thương quá mạnh mẽ, nàng hoàn toàn phải đối thủ, hồi lâu mới miễn cưỡng ra:“Nam nữ trao nhận......”

      Nhưng trực tiếp gạt tay nàng ra, dùng môi ngăn chận lời của nàng, cảm giác choáng váng mơ hồ lại bắt lấy nàng, chân nàng lại cảm thấy mềm nhũn lần nữa, có loại cảm giác phù phiếm .

      Lưỡi của càng ngày càng linh hoạt cũng càng ngày càng nóng, cái loại nóng này theo môi của chui vào trong môi của nàng, theo thân thể đường xuống, bụng nàng lại nổi lên cảm giác cổ quái mà hư đau đớn, thậm chí toàn bộ thân thể của nàng đều bởi vì loại khát cầu biết nào đó mà nhói đau.

      Hôn đủ, hôn như thế nào đều cảm thấy đủ, ngừng đem nàng ôm rất cao, càng chặt, càng dán sát vào mình, môi của nàng lặp lại lưu luyến, càng hôn càng sâu lại vẫn là chưa đủ, thân thể đau đớn, kêu gào, dục vọng hung mãnh giống như muốn gào thét xông ra, bàn tay xoa bộ ngực no đủ của nàng, nặng nề vuốt ve.

      “Ngô, đừng mà......” Nàng ở trong miệng của hít hơi mạnh, giãy dụa đứng lên; thở gấp hổn hển, tình nguyện buông môi của nàng ra, tay nàng dùng sức đẩy cái tay như trước phủ ở trước ngực nàng, kịch liệt giãy dụa,“Thả ta xuống dưới.”

      Nơi đó của nàng mềm mại lạ thường, muốn đem nàng cởi sạch, sờ soạng thỏa thích, hôn thỏa thích, nhưng chuyện này đối với nàng mà à quá mức chịu đựng, hôm nay muốn quá mức, hiểu được.

      Thở dài nặng nề, buông nàng ra.

      Chân của nàng khi vừa chạm đến mặt đất liền vô lực như là dẫm bông, nụ hôn của nam nhân này hoàn toàn giống y như tính cách của , lực ảnh hưởng với nàng quá lớn, hít sâu vài hơi dài mới miễn cưỡng tìm về chút khí lực, nàng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, hai má đỏ tươi,“Huynh, huynh làm sao có thể......”

      miễn cưỡng tựa vào bên cạnh giếng, mềm mở miệng, tiếng trầm thấp giống như âu yếm:“Nàng thích.”

      “Ta mới ......” Khuôn mặt của nàng vừa hồng lại vừa đỏ, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên, có chút ủy khuất lại có chút thẹn thùng, càng nhiều là vẻ bất lực biết như thế nào cho phải.

      “Chẳng lẽ, nàng thích, hửm?” cố ý rất chậm, nhất là cuối, làm cho nàng bê         n tai nóng lên, tim đập nhanh hơn thở nổi; hóa ra trước kia đều đùa rất nhàng, ra có thể xấu xa đến như vậy, xấu xa như vậy, xấu xa đến mức làm cho nàng vừa thẹn lại bất đắc dĩ, nàng là đối chút biện pháp đều có.

      “Nhan Thủy Nhu.” nhàng mà gọi tên của nàng,“ cho ta biết, nàng thích ?”

      Tên của nàng phát ra từ  môi của , mỗi lời như là lướt qua nơi ôn nhu nhất của trái tim nàng, mang đến cho nàng từng đợt sợ run,“Ta......”

      gian xảo nhướng bên mày trái, nhìn nàng.

      “Thích.” Nhìn , nàng thừa nhận, ba chữ kia từ môi nàng ra, vừa vừa nặng, hai vai nàng nhụt chí rũ xuống, thể dối, cũng có biện pháp vi phạm tâm ý chính mình.

      Nàng thích nụ hôn của , thích ôm nàng, thích trong mắt chỉ nhìn nàng chẳng sợ thời gian ngắn ngủi, nàng cũng thích, mà nàng biết chính mình thích rất ràng, thông minh như , khẳng định sớm biết được.

      Thích, thích, thích...

      Mãi cho đến khi những lời này từ trong miệng nàng ra, mới biết được ra mình có bao nhiêu chờ mong câu trả lời của nàng, vốn tưởng rằng chỉ là câu hỏi vô tâm, ra mình vẫn ngóng trông chờ câu thích này của nàng. Nghe được nàng chính miệng thừa nhận, loại vui sướng này quả thực cách nào hình dung, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, từ trước đên nay, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được loại bình thản mà thỏa mãn vui sướng.

      Nếu bị thương mất trí nhớ có thể đổi lấy cùng nàng gặp nhau, như vậy, là đáng giá.

      u ám trong mắt thối lui, chút mỉm cười ở bên môi nở rộ, đến gần nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, như thở dài rất rất ở của nàng bên tai :“Ta cũng thích.”

      Ảo não, hối hận cùng mất mát...... Các loại cảm xúc đều biến mất trong òng của nàng, lời của làm cho nàng nhịn được run run đứng lên. Lại bị ôm vào trong lòng cảm giác rất ngọt ngào, trong ngực ấm áp, cảm giác ôm nàng lại quá mức tốt đẹp, giờ phút này, tốt đẹp đến vậy nàng thèm nghĩ vắt ngang ở giữa bọn họ , thầm nghĩ chỉ đơn giản là nàng cần , ở cận kề bên cạnh . Nàng nhu thuận rúc vào trong lòng của , chậm rãi nhắm mắt lại, bên môi chậm rãi gợi lên nụ  cười mỉm động lòng người.

      ra bọn họ đều thích.

      Thế giới của những người , làm cho thời tiết lạnh giá đều trở nên ấm áp, làm cho bầu trời u ám xám xịt kia là màu hồng, làm cho cuộc sống giản dị đều là ngọt ngào.

      Từ sau nụ hôn đó, luôn thường thường đem nàng ôm vào trong lòng hôn môi, vẫn hôn đến khi nàng thở nổi, mới tâm cam lòng tình muốn buông nàng ra, chờ nàng thiên tân vạn khổ điều chỉnh hô hấp, gió lốc kích tình lại đột kích lần nữa.

      Phòng, rừng cây, sân, còn có cạnh cửa, nơi nơi đều lưu lại những nụ hôn nóng bỏng của bọn họ, chỉ cần có cơ hội, vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng tùy ý hôn môi.

      Nàng vừa thơm lại vừa mềm mại, vừa xinh lại vừa trắng trẽo mát mẻ, ôm nàng, làm sao cũng đều luyến tiếc buông tay. Phảng phất như nàng là mật ngọt ngào hoang dại nhất, nhất định phải liếm hết hòa nhập vào môi mới thoả mãn.

      Nụ hôn của cuồng dã lại nóng rực, nàng ngăn cản được tình triều mãnh liệt như vậy, chỉ cần tay đụng tới nàng, tất cả những rụt rè cùng lý trí của nàng đều hóa thành hư ảo hết, chìm đắm trong trong lòng của .

      Nụ hôn của những người ngọt, ngọt phát ngấy, còn là những nụ hôn cam tâm tình nguyện, quấn quýt, như thế nào đều hôn chưa đủ, làm tay càng ngày càng thành , cũng làm cho nàng ý loạn hoảng hốt thôi, mỗi lần ngọt ngào hôn môi, nàng còn muốn phân thần ngăn cản bàn tay tùy ý vuốt ve, lần này như trước cũng ngoại lệ,“Đừng như vậy.” Gương mặt của nàng như đóa phù dung đỏ ửng, muốn kéo cái kiếm của mình từ trong tay tách ra, là càng ngày càng quá đáng, tay cũng càng ngày càng tệ.

      “Nhu nhi, để ta nhìn, nhé?”

      Nhìn? Khuôn mặt của nàng càng hồng, khí lực gạt bỏ tay cũng lớn hơn nữa,“Huynh điên rồi, Toàn bá còn chờ...... A!” đầu ngón tay của trực tiếp xấu xa sờ mó, làm cho nàng vừa đau vừa tê dại, thân mình trực tiếp mềm nhũn ở trong lòng của .

      “Nàng ngoan, dám nhắc đến người khác.”

      rất xấu xa mà, nàng hoàn toàn phải đối thủ của , đôi mắt trừng , lại bởi vì khí chất quá mức nhu nhược mà có chút khí thế nào. Tay ở trước ngực của nàng căng thẳng buông lỏng xoa nắn vuốt ve, thân mình nàng vừa tê dại lại mềm nhũn, dậy nổi chút khí lực phản kháng , nhưng nàng lại cảm thấy ủy khuất, ánh mắt oánh oánh như nước, lệ ý sương mù.

      “Được rồi, được rồi.” chịu nổi loại bộ dáng điềm đạm đáng này của nàng, giống như bị khi dễ rất thảm, mỗi lần nhìn đến biểu tình của nàng như vậy đều mềm lòng đầu hàng,“Ta cử động nữa, có thể chứ?”

      “Vậy tay huynh......” cử động, tay còn nắm của nàng...... Nàng ràng cảm giác được độ ấm lòng bàn tay , còn có độ mạnh yếu ở đầu ngón tay, này là......

      bất đắc dĩ thở dài, đối với nàng chút biện pháp đều có, chỉ có thể lưu luyến rời rút tay về , tiếc hận thôi; Rút về bàn tay, ánh mắt tự giác nhìn lòng bàn tay, trở về chỗ cũ xúc cảm mềm mại mới vừa rồi từ đầu ngón tay truyền đến, quá mức tốt đẹp, thực hận thể cứ như vậy đem váy nàng ra mặc đều cởi ra hết, đem nàng toàn thân cao thấp đều liếm mút từ dưới lên .

      Tê, chết tiệt, hạ thân của trướng đau quá, muốn......

      “Nhan nha đầu, các ngươi vào xem cái ngăn tủ rốt cuộc muốn xem bao lâu?”

      Lão quái nhân chết tiệt này, rốt cuộc là có bao nhiêu sát phong cảnh?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :