1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 25


      Tâm trạng Nguyễn Mộng tối bời, biết phải làm sao. cắn môi, vùi mình ở giường,kéo chăn đến tận cổ, chỉ để lộ gương mặt bánh bao tròn trĩnh. ngoài dự đoán của ,Vệ Cung Huyền đến thư phòng, tại hoàn toàn được tự do.Thế nhưng,nghĩ đến việc phải cùng Vệ Cung Huyền ngủ chung,còn phải “Mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt” với , liền cảm thấy tức giận!

      nuốt ngụm nước bọt,nhắm chặt mắt lại,cầu mong cho giấc ngủ mau đến.Tuy nhiên càng muốn ngủ đầu óc lại càng tỉnh táo, cuối cùng Nguyễn Mộng ngồi bật dậy, vén chăn, nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức đối diện.Kim đồng hồ vẫn nhích đều đều, dù trừng mắt đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài vẫn dừng được.

      Nguyễn Mộng bực mình lại nghẹn trở lại vào trong chăn, nhịp tim đập mạnh, đinh ninh rằng đêm nay tài nào ngủ được, nào ngờ lúc sau lại rơi vào mộng đẹp.

      Nguyễn Mộng có thói xấu,lúc ngủ thích để máy điều hoà ở nhiệt độ rất thấp sau đó đắp chăn,mỗi lần chăn bị vén lên lại rùng mình cái nhưng lại lười mở mắt nên toàn bộ thân mình đều cuộn tròn thành khối rồi tiếp tục ngủ.Lúc này,vào thời điểm ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê dường như có ai đó vén chăn của và còn nằm đè lên người ,khiến ngực có cảm giác giống như là bị nén bởi tảng đá, cực kỳ khó chịu.Cảm giác khó chịu ấy khiến Nguyễn Mộng huơ tay múa chân loạn xạ, ngón tay mập mạp huy động khắp mọi nơi,vùng vằng nức nở nhưng cách mấy cũng chịu mở mắt ra.

      Vệ Cung Huyền vừa tức giận vừa buồn cười. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng điệu ngộ nghĩnh này của Nguyễn Mộng. Đôi tay vung vẩy khắp nơi như muốn đẩy ra hoặc như muốn bắt lấy chăn, đầu như chú heo lộn ngược, tựa như ngủ rất say sưa.

      Đáng chết… rất muốn .

      Nguyễn Mộng sắp nghẹn chết rồi a, bảo làm sao hít thở đây? Ngực càng ngày càng ngày càng nặng, giống như là bị nắm….Nắm?Nắm! chợt mở mắt ra,thấy trước mặt mình là người đàn ông,thế nhưng, ngoài dự đoán của Vệ Cung Huyền, lại từ từ…nhắm mắt ngủ tiếp.

      Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, đôi tay vẫn còn đặt khuôn ngực đầy đặn mà vuốt ve, mặc dù béo mũm mĩm nhưng đôi bánh bao trắng noãn này thực là sờ vào thoải mái chịu được. Trước đó,Nguyễn Mộng từng nghĩ rằng da mình mấy xinh đẹp. từng gặp qua vài mỹ nhân đô thị, bọn họ chẳng phải trát lớp phấn nền dày cộm mới dám gặp người sao? Nếu phải buồn bực suốt ngày ở nhà ra ngoài đường phơi nắng, da dẻ có lẽ tốt hơn nhiều.Vệ Cung Huyền là đàn ông, cơ thể so với phụ nữ có phần thô ráp hơn, lần này chạm vào ,cảm thấy da thịt tựa như miếng đậu hũ mềm non mịn màng, khiến người ta muốn cắn cái.

      cũng nhắm mắt lại rồi mà, nhưng sao ngực ràng vẫn còn cảm giác vậy? cố chấp cho rằng đây là mộng, mặc dù trước đó mấy ngày Vệ Cung Huyền có trước tối nay bị giày vò vô cùng thảm, nhưng trong tiềm thức hy vọng là như vậy. tại Vệ Cung Huyền mê luyến thân thể nhưng có ai biết được mê luyến lần nữa? chạm vào lần, lại kìm hãm được lún càng sâu. Nguyễn Mộng ngoài miệng đồng ý thỉnh cầu của , mỗi ngày đều cùng vui vẻ sống tốt, thế nhưng sau khi đồng ý lại lập tức hối hận , nghĩ đến biện pháp từ chối biện pháp còn chưa nghĩ ra ý thức được mình sắp bị ăn tới nơi rồi.

      “Em mở mắt ra trực tiếp vào.”

      Nguyễn Mộng sợ hãi lập tức mở mắt, thần kinh trở nên khẩn trương cao độ.Trực tiếp vào…Cái gì gọi là trực tiếp vào?”, đừng…”

      “Gạt em thôi.”Vệ Cung Huyền nở nụ cười hiếm hoi,khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt như ngọn gió xuân khiến Nguyễn Mộng cảm thấy choáng váng. Nguyễn Mộng Vệ Cung Huyền như vậy, tất cả là vì nụ cười của , dịu dàng như tia nắng mặt trời, đáng tiếc, kiếp trước chưa từng được ban tặng chút ánh sáng nào, dù chỉ là lần duy nhất.” có làm đau em ?”. Dường như muốn để Nguyễn Mộng kiểm chứng lại lời của mình, tay lại tiếp tục đặt ngực xoa xoa nắn nắn.

      Cảm giác tê dại khác thường truyền đến từ ngực, Nguyễn Mộng hoảng hốt cúi đầu mới nhìn thấy áo ngủ của mình bị cởi ra từ lúc nào, trách được khi nãy có cảm giác hơi lành lạnh. Bây giờ có trách cũng được rồi,thân thể đè lên người , nhiệt độ so với thân thể cao hơn nhiều, muốn cảm thấy lạnh cũng được. ”, đau…”. Nguyễn Mộng đáp xong lập tức muốn tát mình mấy cái, hic, sao mà ngu dữ vậy, lại trả lời nghiêm túc câu hỏi của !

      Ngu ngốc, đối với Vệ Cung Huyền vô cùng sợ hãi, đối với loại vấn đề này cũng hết sức ngu ngơ…
      levuong, okheong0x, Pe Mick18 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 26




      “Vậy tiếp tục.”Vệ Cung Huyền .

      Nguyễn Mộng che mặt lại, giả chết.Vệ Cung Huyền đưa tay lên, nhàng vuốt ve, bắt đầu tiến công.

      Cảm giác ổn tí nào.

      Mới bắt đầu Nguyễn Mộng còn chịu được, chỉ sợ rằng chốc nữa thôi nhịn nổi. Vệ Cung Huyền kinh nghiệm nhiều nhưng rất tinh tường, nhớ rất từng điểm nhạy cảm của , chỉ cần sờ vào nơi đó, Nguyễn Mộng run cái hoặc phát ra thanh kiều mị dễ nghe. Cho nên có thể , hoàn toàn phải đối thủ của . Ngu ngốc có như thế nào chăng nữa vẫn là ngu ngốc, từng trải qua kiếp, so với Vệ Cung Huyền kinh nghiệm sống nhiều hơn hẳn nhưng lúc này vẫn ở thế hạ phong. Nghĩ vậy, lại càng cố nhịn. sao, Vệ Cung Huyền cũng gấp, cho dù như thế nào chăng nữa cũng vẫn có biện pháp đối phó với mà.

      Quả nhiên...... Nguyễn Mộng sắp nhịn được nữa rồi. Gương mặt trở nên ửng hồng, đôi mắt đen long lanh dưới ánh đèn mờ ảo. Vệ Cung Huyền nhìn thấy biểu có chút sung sướng, nhàng vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại trắng noãn của .”Thoải mái ?”

      Nguyễn Mộng đánh chết cũng thèm trả lời loại câu hỏi dâm đãng này, chỉ là ngờ tới, ra cao cao tại thượng như cũng ra những lời này.

      Đáng tiếc,Vệ Cung Huyền khiến thất vọng rồi.Biết suy nghĩ viển vông, tuy vui nhưng cũng biểu ra bên ngoài, chỉ mỉm cười đem ngực sữa đặt vào trong tay, khe ngực sâu hun hút nay lại càng trở nên mê người, khiến nhịn được cắn lấy đầu nhũ tiêm của .

      Nguyễn Mộng lúc này thả hồn mây, đột nhiên ngực bị ai đó cắn lấy vội hoàn hồn trở lại. Vệ Cung Huyền cũng ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt ôn nhu dịu dàng. Lúc này, biết chắc rằng mình thể giả vờ được nữa. Nếu kiếp trước từng xiết bao hy vọng cùng thân mật ân ái, mong đợi lúc giao hoan đối với mình dịu dàng chút, thương chút nhưng nay khi ngày đó xảy ra lại cảm thấy đây chỉ là giấc mơ, giấc mơ mà thôi.

      “Nhuyễn,thoải mái ?”. hung hăng cắn cái, nhàng hỏi.Nguyễn Mộng sững sờ, hiểu vì sao kiếp này mình lại trở nên nhạy cảm như vậy. Chẳng lẽ là do linh hồn thay đổi rồi hay sao?Nhưng ràng thân thể này là của mà. còn mãi suy nghĩ bất thần, biết cao hứng thế nào lại cúi đầu hôn lên môi , đem đầu lưỡi chiếm lấy khoang miệng của .Còn ,chỉ biết ngây ngốc để cho hôn,còn tâm trí để tận đâu đâu.

      Kiếp trước chưa bao giờ hôn dù chỉ lần,mỗi lần lâm trận đều là tắt đèn cởi quần áo rồi vác súng lên giường,chấm hết,căn bản hề có cái gọi là hôn hay màn dạo đầu.Thế nhưng bây giờ tình thế đột nhiên xoay chuyển khiến có chút thích ứng được.

      “Ưm…ưm.”mãi suy nghĩ,Nguyễn Mộng chẳng mấy chốc thở được. nắm chặt bả vai Vệ Cung Huyền,mặt bánh bao kìm nén đến đỏ bừng,mắt ngân ngấn nước. ”Đừng,tôi…tôi thở được.”

      Vệ Cung Huyền cười khẽ,b iểu đáng thương của này ràng khiến rất hài lòng.” với , em cảm thấy rất thoải mái. .”

      Xem ra nghe được chính thừa nhận chịu bỏ qua rồi. ”Thoải mái, rất thoải mái.” Nguyễn Mộng mà thấy mình muốn khóc quá. thể thức thời a.

      “Ngoan, khiến em thoải mái hơn nữa.” rồi lại đè lên người .

      Nguyễn Mộng ứa nước mắt. Gì chứ,đây là vui vẻ sống qua ngày sao?Chẳng lẽ vợ chồng muốn mỗi ngày vui vẻ sống tốt đều phải hôn hôn hít hít, ân ân ái ái như thế này sao? huơ huơ cánh tay,dường như muốn đẩy ra,mà dường như lại muốn ôm chặt, cho rời xa nữa.

      Vệ Cung Huyền cảm nhận được lòng mâu thuẫn, gì, đầu đặt lên gáy , nhàng phả hơi thở nóng ấm vào tai , tựa như hai người nhau từ rất lâu, rất lâu rồi vậy. Nhìn thấy hai người như thế,ai có thể nghĩ rằng tất cả chỉ là giả tạo thôi đây?

      “Nhuyễn,cứ như thế này nhé. Chúng ta cứ như thế này đến hết cuộc đời cũng phải là tốt mà, phải ?!”

      khẽ nhấc đầu,mùi sữa tắm thoang thoảng của Vệ Cung Huyền quanh quẩn đâu đây.Hương thơm người rất tinh khiết, lẫn tạp chất,khiến người ta có cảm giác dễ chịu an tâm.

      ”….Đồng ý.”.

      Cứ như vậy….Cứ như vậy cho đến khi nào đây? Người phụ nữ kia trở lại, lập tức rơi xa . Mãi mãi.

      Người phụ nữ kia có ảnh hưởng đối với như thế nào, là người nhất.

      Nguyễn Mộng gì.Lần đầu tiên trong đời, chủ động hôn Vệ Cung Huyền.

      levuong, okheong0x, Pe Mick17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 27
      Sau khi hôn Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng lập tức hối hận. chỉ muốn dời chú ý của thôi mà, hoàn toàn có ý khơi gợi lửa dục của đâu nha. Xem bộ dáng của , coi như là cố ý ,nhưng cũng là vì bị trêu chọc mới trả đũa lại.Nhưng ngờ Vệ Cung Huyền cũng bị “trả đũa” của làm cho dục hoả công tâm,bứt rứt yên.

      Trong khi đầu lưỡi bị Vệ Cung Huyền mút chặt lấy,Nguyễn Mộng thầm nghĩ,người đàn ông này bề ngoài tuấn nhã thanh cao,thế mà giường lại cuồng dã vô độ,kiếp trước có mắt tròng nên mới nhìn ra,kiếp này ràng rồi,người đàn ông này đúng là sắc lang mà. phải ở trong doanh trại,thiếu thốn dục tình đến mức nhìn heo mẹ còn hơn Điêu Thuyền,hơn nữa,xung quanh đều là mỹ nữ,sao nhìn ai cũng vừa mắt vậy? lẽ từng gặp biển xanh khó muốn làm sông , vờn qua núi phải mây hay sao?

      Mặc dù Nguyễn Mộng bụng dạ rối bời như thế nhưng rốt cục cũng bị Vệ Cung Huyền hôn đến mê man. Nhớ lại kiếp trước dù có làm chút chút chuyện hoang đường, nhưng tất cả những người đó đều chẳng qua là thế thân cho Vệ Cung Huyền, đối với họ có tình cảm, cho nên tình trong hoàn toàn là thứ độc dược ngấm ngầm hại người, hoàn toàn phải là thuốc tốt. Nhưng bây giờ,khi ở gần bên , lại cảm thấy hình như thứ độc dược này ngấm vào tim khá sâu rồi.

      khẽ rên, thanh bé nũng nịu khiến cho Vệ Cung Huyền nghe được hạ thân càng trở nên kích động. Nguyễn Mộng nhìn thấy vẻ mặt của , lại nhớ tới kiếp trước mỗi lần chung với nhau đều đem lại cho cảm giác mình là thứ đồ bẩn thỉu bỏ và nay, thứ mặc cảm tự ti ấy lại ùa về khắp cõi lòng, khiến khoé mắt cảm thấy cay cay.

      Vệ Cung Huyền cảm nhận được tâm trạng đau đớn của , chợt nhìn thấy gương mặt tựa hồ phảng phất bi thương, vẻ mặt mà chưa bao giờ nhìn thấy ở này. Từ ngày bọn họ biết nhau đến nay, luôn luôn nhìn thấy lúc nào cũng như ngọn lửa, tinh lực dồi dào, tràn đầy nhiệt huyết, gương mặt hoàn toàn lộ vẻ đau thương như vậy. Đột nhiên, cảm thấy sợ, sợ rằng chỉ cần cái chớp mắt người con này tan biến mãi mãi. sợ lắm.Rất sợ.

      cúi đầu thở dài, đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ cắn lấy môi , Rất ngọt,phảng phất hương kẹo.”Nhuyễn…Em suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Lúc này mà dám bỏ rơi suy nghĩ mấy chuyện linh tinh,em coi thường quá rồi phải ?”.Tính tôn nghiêm đàn ông của xem ra bị tổn hại rất nghiêm trọng rồi.

      Nguyễn Mộng sửng sốt, miễn cưỡng nở nụ cười,đáy mắt thoáng có vẻ ngượng ngùng. Bất luận người phụ nữ nào khi trần truồng ở trước mặt người mình thương đều cảm thấy vậy thôi mà. nhìn , vẻ mặt rất dịu dàng, vẻ mặt mà trước giờ chưa từng thấy.” xin lỗi…”

      “Đừng xin lỗi. Vợ chồng với nhau cần phải điều này. rồi…”.Bàn tay nhàng xoa nắn bô ngực sữa mềm mại.”Nhuyễn,hình như em hơi gầy phải?”.Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cảm giác ôm vào lòng trở nên khác biệt.

      “A!”Nguyễn Mộng ngơ ngẩn”Có,có sao?”. cố ý giảm cân,chỉ là mỗi sáng mua thức ăn đều kiên trì bộ,buổi chiều ra công viên tản bộ, làm việc nhà nhiều chút thôi. Như vậy cũng khiến gầy sao? Nghĩ đến kiếp trước mình dùng trăm phương ngàn kế để giảm cân lại cũng đều uổng phí, nghĩ rằng đến kiếp này mình lại được gầy như mong muốn. Thất tình xem ra chỉ làm cho người phụ nữ trở nên trưởng thành hơn mà còn có thể giảm cân được nữa.

      “Ừ.” Vệ Cung Huyền gật đầu. ”Đừng gầy nữa,cơ thể em như vậy vô cùng tốt, cũng muốn nơi này gầy …”. rồi lại nắn nắn hai viên bánh bao tròn vo trước ngực .Vừa trắng vừa mềm,ấn xuống lập tức bật lại,tựa như thạch trái cây,hấp dẫn mê người, khiến người ta nhịn được muốn cắn cái.

      nghĩ như vậy…Nguyễn Mộng rên tiếng, thân thể vô ý thức cong lên,vừa vặn chạm vào vật cứng trong quần Vệ Cung Huyền.Nguyễn Mộng lung túng vội vàng để chân xuống, gương mặt trở nên đỏ bừng.

      Vệ Cung Huyền si ngốc nhìn . Haizzza,người ta trong mắt người tình là Tây Thi, hoá ra là đúng như vậy. Nguyễn Mộng mặt bánh bao đỏ bừng,chân tay luống cuống,dáng vẻ xem ra rất buồn cười,nhưng trong mắt Vệ Cung Huyền, trở nên hấp dẫn đến xao động lòng người,trong lòng đối với cũng còn cảm giác hờ hững như trước nữa.

      Nếu như có thể , cũng chưa hẳn là tốt. Nghĩ vậy, đáy lòng Vệ Cung Huyền như trút được gánh nặng. Từ khi người con kia rời bỏ , đến bây giờ mới biết, hoá ra, mình còn có thể người khác. Chỉ có điều, ngờ người đó là Nguyễn Mộng, người lừa gạt lấy .”Nhuyễn……”

      Nguyễn Mộng chờ tiếp nhưng gì nữa,chỉ nhàng cúi xuống hôn lấy bờ môi .”Nhuyễn…”. buộc phải tiếp nhận xâm lấn của ,có cảm giác cơ thể mình cũng bị đoạt lấy,dù rằng hai người chỉ là môi lưỡi quấn quýt nhau. Người đàn ông này vẫn như trước, có thể giết chết bản lĩnh của cách dễ dàng.

      Sau khi đem lấy tứ chi buộc chặt dưới thân mình, cả cơ thể cũng bị đoạt lấy,Vệ Cung Huyền lật người lại, hôn khắp lượt từ cổ xuống lưng. Nguyễn Mộng vùi mặt trong gối, hơi thở có chút gấp gáp, cố gắng kìm nén, màn dạo đầu thể thiếu được, hơn nữa phía dưới còn chưa đủ ướt, tiến vào rất khó khăn. Trong tình huống này, có biện pháp nào khác, đành trượt từ thân thể xuống, đến tủ đầu giường tìm món đồ.Nguyễn Mộng lúc này còn tận hưởng cảm giác vui sướng do mang lại,trợn tròn mắt nhìn theo . Cũng may Vệ Cung Huyền rời xa quá lâu, rất nhanh liền trở lại bên , đem thân thể ấm áp đặt lên người , xua giá lạnh trong phòng. Nguyễn Mộng nhàng rên rỉ tiếng, lập tức chấn động, tay bôi thứ gì đó, cắm vào phần dưới của .

      ra cũng có chút trở ngại. Dù sao, hai người bọn họ kết hôn ba năm, số lần ân ái cũng phải là nhiều. Nguyễn Mộng còn trẻ, phần dưới màu sắc rất tươi tắn, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp,Vệ Cung Huyền chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng lúc trước cùng hoan ái cũng cảm nhận được rất mê người.Bây giờ ngón tay thoa dược cắm vào trong , càng cảm thấy bên trong cùng cánh hoa bé mịn màng như mút chặt lấy rời. Khó trách, dù tao nhã như vậy cũng buông lời thô tục:”Nhuyễn…Em mút chặt. sắp bị em bẻ gẫy mất rồi.”.Ngay sau khi những lời ấy, còn phải kìm nén nữa rồi.

      Nguyễn Mộng nhắm hai mắt, cảm thấy hạ thân có chút mát mẻ, biết bôi cho mình thứ gì, chỉ có thể rên rỉ cầm cánh tay của ,cầu xin chậm chút. tại rất nhạy cảm, chỉ cần ngón tay Vệ Cung Huyền ra vào hơi nhanh chút là chịu nổi rồi. ”Cung Huyền,Cung Huyền, chậm, chậm chút !”

      “Ngoan, bôi vào tốt hơn.”. Mặc dù ngoài miệng như thế nhưng động tác của Vệ Cung Huyền ngày càng chậm,ngón tay thô ráp ngừng vuốt ve thành trong,lưu luyến muốn rời .

      (Sao mấy hôm nay toàn Hot vầy nè L(
      levuong, okheong0x, Pe Mick18 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 28




      Nguyễn Mộng bị nhấn vào trong chăn, gương mặt lạnh như băng áp sát vào ga giường, thân thể bừng bừng dục hoả. Vệ Cung Huyền rất linh hoạt, mặc dù có quá nhiều kinh nghiệm nhưng với trí thông minh thiên bẩm cùng khả năng lĩnh hội cực tốt, rất nhanh làm cho Nguyễn Mộng ý loạn tình mê: ”Nhuyễn, vào đây.”

      Liền sau đó,Nguyễn Mộng cảm nhận được bên trong mình bị thứ gì đó lấp đầy. nhàng rên rỉ, tay níu lấy ga giường chịu buông, ngừng kịch liệt thở dốc. Gương mặt trở nên ửng hồng, thân thể toả ra hơi nóng, còn có vẻ như chưa được thoả mãn.

      Nhờ bên trong có chút trơn ướt,Vệ Cung Huyền ra vào cũng mấy khó khăn, thân thể Nguyễn Mộng lúc này lại rất nhạy cảm nên nhanh chóng tiết ra rất nhiều ái dịch, hai cơ thể quấn lấy nhau ra ra vào vào phát ra thanh hoan ái kiều mị giữa phòng ngủ tĩnh lặng, khiến người ta nghe được khỏi mặt đỏ tim đập. Vệ Cung Huyền cũng biết vì sao mình lại trở nên ham muốn như thế, chỉ hận thể đem trói xuống giường ngừng ân ái. Bản chất của đàn ông này,chẳng lẽ lại ứng nghiệm ngay cả cơ thể hay sao?

      Nguyễn Mộng bị áp sâu vào trong chăn,phía máy điều hoà vẫn hoạt động nhưng thấy lạnh chút nào, luồng hơi nóng hừng hực người trước sau đều hề suy giảm,còn nữa,dục hoả của Vệ Cung Huyền khiến sắp chịu nổi rồi. dù thế nào chăng nữa vẫn là phụ nữ, thể so sánh với được, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng mấy chốc còn chút sức lực nào mất.

      Thân thể đè lên người ,mặc dù phải là toàn thân nhưng vẫn thể ,thấy thở dốc, liền lấy hai tay chống ở hai bên để giảm bớt sức nặng.Sức lực và tốc độ của đều rất lợi hại,khiến Nguyễn Mộng nhịn được liền cầu xin dừng lại, ngoài miệng nhanh thôi mà nhanh thôi mà,cố gắng chút ,thực ra biết qua bao lâu rồi mà vẫn còn tiếp tục ngừng nghỉ.Nằm dưới thân ,giọng của dần dần yếu ,cuối cùng còn hơi sức để nữa,thân thể mềm nhũn tê liệt ngã xuống giường,còn bên nguời nào đó vẫn hì hục cày cấy.

      Bản chất của đàn ông và phụ nữ, là khác nhau quá xa.

      Đợi đến khi hoàn toàn thoả mãn vì sung sướng cực độ và buồn ngủ mà trở nên hôn mê bất tỉnh,khắp người đều là dấu hôn cùng vết cắn chi chit do để lại,giữa hai chân còn vương lại chất lỏng hoan ái.Thấy vậy,Vệ Cung Huyền xuống giường,đem khăn lông đến lau cho cho ,còn vẫn chìm vào giấc ngủ mê man.

      Vệ Cung Huyền nhàng ôm Nguyễn Mộng vào lòng,tắt ngọn đèn ngủ đặt ở đầu giường.Đêm tối yên tĩnh thế nhưng tài nào ngủ được.Trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà,trong ngực là người phụ nữ nhàng hô hấp, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn và dịu dàng,khiến nhịn được nắm cánh tay chặt.

      Ánh trăng xuyên qua bức rèm ngoài cửa sổ soi sáng căn phòng,Nguyễn Mộng nghiêng mặt nằm trong lồng ngực ,trở mình cái liền bị giữa chặt lấy. khẽ kêu tiếng,dáng vẻ muốn khóc, hệt như đứa trẻ.Nhìn thấy như vậy, lòng Vệ Cung Huyền bỗng mềm xuống nhưng vẫn nắm chặt tay , cho cử động.Nguyễn Mộng mơ màng cảm nhận được phía dưới trướng phình vô cùng khó chịu,xoay người thế nào cũng được. lại mệt muốn chết,rốt cục cũng mở mắt ra,chỉ lầm bầm vài tiếng rồi ngủ thiếp .

      Cứ như vậy,có người phụ nữ tựa vào lòng mình,đem mình làm bầu trời và là thần bảo hộ của ,che chở cho để được hạnh phúc phải là rất tốt sao? chẳng phải cũng từng mơ ước cuộc sống vợ chồng như vậy mà,đúng ?

      Trong đêm tối,Vệ Cung Huyền khẽ mỉm cười.

      Đúng như vậy, có gì là tốt, vả lại, người phụ nữ say ngủ trong ngực này cũng rất hợp khẩu vị của

      Nguyễn Mộng chép chép miệng,cánh tay cùng phần thân dưới khẽ cử động thay thế cho trở mình,ngủ rất say.Vệ Cung Huyền ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ của ,nghĩ đến ban nãy cùng sung sướng đến mất hồn, phía dưới lập tức cương cứng trở lại.Nguyễn Mộng nức nở,người ta ngủ mà,thân thể bỗng dưng giống như bị cào cấu,khó chịu muốn chết,rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?

      Vệ Cung Huyền khắc chế được,chỉ có thể vỗ vào người Nguyễn Mộng để an tĩnh trở lại. cũng là ngoan, tiếng cũng khóc. khẽ cười,vuốt ve mái tóc mềm mại của rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.

      Sáng thứ hai,người tỉnh dậy trước vẫn là Vệ Cung Huyền.Nguyễn Mộng vẫn còn ngủ rất say-đêm qua quá vất vả rồi.Vệ Cung Huyền liếc nhìn đồng hồ đối diện, hơn 9 giờ, trễ giờ làm mất rồi.

      Thế nhưng, nhìn bảo bối ở trong lòng mình say ngủ, lại chần chừ,nghỉ ngày cũng sao, là ông chủ chẳng lẽ còn thể thả mình nửa ngày sao? suy nghĩ,chuông điện thoại bỗng vang lên,vừa vang vừa rung rung chấn động,Vệ Cung Huyền nhíu mày, Nguyễn Mộng dường như nhận ra điều gì đó,đem thân mình cọ cọ vào người , vội vã vỗ vỗ , lập tức lắng xuống,tiếp tục ngủ,hô hấp vẫn đều như trước.”A lô.”

      “Haha,cả đêm vận động kịch liệt đến n lần,hôm nay muốn xin nghỉ sao?”Đầu dây bên kia là kẻ lắm mồm.

      Vệ Cung Huyền gì,cúp máy và hơn nữa,tắt luôn cả điện thoại.Ôn Dư Thừa cầm di động sững sờ,mắt giựt giựt mấy cái,trong bụng vô cùng tức giận,bao nhiêu tính toán của bị người kia ngang nhiên đem đổ sông đổ biển, như vậy tước đoạt quyền đùa giỡn của có phải là rất quá đáng hay ?

      Sau khi cúp máy,tâm trạng Vệ Cung Huyền vô cùng sảng khoái.Mang nụ cười để vào trong đáy mắt, đặt điện thoại di động xuống,ôm Nguyễn Mộng trở mình nằm ngủ nướng.

      Giấc ngủ này thoải mái vô cùng- nhiều năm qua, được ngủ nướng sảng khoái như vậy.Chỉ có điều khi tỉnh dậy cảm thấy trong lòng có cái gì đó thiếu thiếu,mở mắt ra mới thấy Nguyễn Mộng biến mất từ lúc nào.

      cau mày ngồi dậy,tấm chăn người trượt xuống lộ ra cơ thể hoàn mỹ với cơ ngực săn chắc.Vệ Cung Huyền dáng người siêu chuẩn,cơ bắp nở nang,tràn đầy tinh lực cùng vẻ đẹp, khiến người khác nhịn được muốn chảy nước miếng.

      Bước vào nhà tắm,lúc cầm bàn chải đánh răng phát Nguyễn Mộng đem đổi mới tất cả.Theo bản năng, nhìn sang phía bàn chải đánh răng của , kỳ lạ, nhớ trước đây bàn chải đánh răng của hai người cái màu hồng cái xanh,sao tự nhiên lại đổi thành đen và vàng vậy?Hơn nữa cũng cùng kiểu dáng,càng phải là 1 đôi,cả nhãn hiệu cũng khác nhau luôn.

      chỉ có bàn chải đánh răng,khăn lông,dao cao râu,xà phòng,nước rửa tay,…toàn bộ đều đổi,phàm là hai thứ đều phải 1 đôi như trước nữa,1 người 1 thứ cũng đổi nốt.Tóm lại,bây giờ,căn phòng nhìn giống phòng của 2 người ở trọ chung nhà hơn là của 1 đôi vợ chồng.

      Lòng Vệ Cung Huyền chợt dâng lên thứ cảm giác khó ,giống như là mất hứng, đúng hơn là buồn bực, chính xác hơn nữa là mất mát. rửa mặt cách qua loa, xong liền chạy ra phòng ngủ, đến râu ria cũng thèm cạo.

      Nguyễn Mộng ăn sáng xong, bưng cái nồi chuẩn bị nấu gì đó, nhìn mỉm cười: ”Bữa sáng của tôi đặt trong lò vi ba, tranh thủ ăn lúc còn nóng để kịp giờ làm.Nếu muốn ăn,bên trong còn phần có thể mang theo.”. rồi liền cẩn thận nấu nước.
      levuong, Pe Mick, Khủng Long18 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 29


      "Sao em đợi ?"



      Đối với câu hỏi của Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng có chút kinh ngạc, cho là tại sao đợi cùng nhau ăn điểm tâm, vội vàng giải thích: "Bởi vì em thấy còn chưa thức...... Cho nên mới ăn sáng trước, có đói ? Nếu đói em liền làm cho ăn có được hay ?"



      thực đáng sợ như vậy sao ? Bọn họ hôm qua mới quyết định muốn cùng nhau sống những ngày tháng tốt, tối hôm qua trải qua chuyện nước sữa hòa nhau thân mật đến như thế, tại sao sáng sớm hôm nay tỉnh lại, vẫn còn sợ như vậy? Vệ Cung Huyền thở dài, đến gần Nguyễn Mộng, sờ sờ tóc mai có chút rối của : "Ý hỏi em là vì sao đợi cùng thức." Cả đêm triền miên, sáng ngày thứ hai thấy được người tối hôm qua cùng mình triền miên, tâm tình rất tốt.



      Vừa nghĩ như thế, quả so với phụ nữ còn muốn “phụ nữ” hơn. Mà Nguyễn Mộng cũng so với người đàn ông bình thường khá hơn bao nhiêu, buổi sáng cũng chút lưu luyến mà liền rời như vậy.



      Mặt Nguyễn Mộng đỏ lên, cà lăm giải thích: " có, có mà...... Ngủ nướng phải thói quen tốt......" Kiếp trước sống mơ mơ màng màng, đời này tuyệt đối thể như vậy được.



      Vệ Cung Huyền cười cười, khụt khịt cái mũi: "Rất thơm, em làm món gì đó?"



      "Ừ...... Chỉ là món súp hầm xương...... Chuẩn bị làm dùng với bún." Nguyễn Mộng thôi cười, liền tranh thủ lực chú ý lần nữa dời về trong nồi, cầm cái muỗng cẩn thận khuấy, sau đó tắt bếp, tay lấy tạp dề xoa xoa , liền tới lò vi sóng, đem bữa ăn sáng để ở bên trong lấy ra, chuẩn bị đem ra ngoài phòng ăn, lại bị Vệ Cung Huyền cản lại: " Ăn ở chỗ này là được rồi, phải có cái bàn sao?" nhàng cười tiếng, mặt mày tràn đầy ôn hòa mềm mại.



      Nguyễn Mộng sửng sốt chút, cũng gì, đem bữa ăn sáng để lên bàn, ngay cả đôi đũa cũng giúp Vệ Cung Huyền sắp xếp cẩn thận, sau đó xoay người dọn dẹp. Vệ Cung Huyền ngồi xuống, cầm thìa lên uống hớp cháo, tay nghề của Nguyễn Mộng rất tốt, lúc trước vẫn luôn câu nệ với tim của mình, cái gì cũng nhìn thấy, sao lại sao có thể trách Nguyễn Mộng sợ chứ? Lúc mới bắt đầu mình cũng chưa có lòng đối đãi với , sao lại có thể trách người khác lòng đối với mình?

      đời này, luôn có vài thứ cần phải trả giá mới có hồi báo, sao lại sao có thể bởi vì từng chịu tổn thương, liền quên chuyện quan trọng như thế?

      " thích ăn sao?" Nguyễn Mộng thấy cũng động đũa, chỉ lo đờ đẫn, vội vàng tới tủ lạnh ."Em có làm thêm phần bò bít tết cùng cà rốt salad, có muốn ăn ?"



      Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ, vội vàng ngăn Nguyễn Mộng lại: " cần, Mộng, em đừng bận rộn quá, qua đầy ngồi xuống theo ăn chút ." Nguyễn Mộng liền vội vàng lắc đầu, ăn rồi, cũng ăn thêm được. Sau khi Trọng sinh, khẩu vị của trở nên rất , giống như là người chết vĩnh viễn cần ăn thức ăn, chỉ ăn chút xíu liền nhét vô.", em no rồi, từ từ ăn , em ra ngoài trước đem rác ném, xe rác cũng sắp tới rồi." xong liền xốc túi rác nơi góc tường của phòng bếp lên chuẩn bị ra ngoài.



      Đây là số lượng của cả ngày hôm qua, rất nặng, nhưng Nguyễn Mộng muốn để cho Vệ Cung Huyền nhìn ra mình cố hết sức, giả bộ buông lỏng về hướng cửa phòng bếp, định lát nữa ra cửa nữa kéo , sàn nhà vừa mới lau qua, kéo đồ dơ ngang làm cho sàn nhà lại bẩn. Nào biết mới vừa có mấy bước, túi rác tay liền bị Vệ Cung Huyền cầm lấy. Nguyễn Mộng trong tim nhịn được bắt đầu thấp thỏm yên: "Để em làm được rồi ──"



      "Công việc dùng thể lực là chuyện của đàn ông ." Vệ Cung Huyền chỉ câu nhàn nhạt, dễ dàng nhắc túi rác lên sải chân bước , Nguyễn Mộng sửng sốt chút vội vàng đuổi theo, " biết xe rác ở nơi nào...... Hay là để em──"



      câu chưa kịp xong, liền bị Vệ Cung Huyền hung hăng hôn lên. Đầu lưỡi linh xảo chui vào, Nguyễn Mộng lúc trước uống bát cháo, trong miệng tràn đầy mùi gạo trắng thơm ngát, Vệ Cung Huyền có chút hơi mất hồn, mặc dù nỡ nhưng vẫn cố cưỡng bách mình buông ra: "Còn nhảm nữa, ném nữa, trước tiên đem em ném giường. lấy mắt kiếng tới đây giùm ." xong lại hôn lên môi cái, nhắc bao rác liền ra cửa.

      Nguyễn Mộng còn chưa kịp xấu hổ liền bị mệnh lệnh của hù sợ, cả người lập tức giống như tên rời cung, hỏa tốc chạy về hướng phòng ngủ phóng. Vệ Cung Huyền nhìn bộ dạng như chim sợ ná của , trong lòng buồn cười lại có cách, nhưng cũng có biện pháp, chỉ có thể từ từ , muốn cho Nguyễn Mộng lập tức sợ nữa, vậy chính là chuyện thể nào.

      Từ phòng ngủ đến cửa trước, Nguyễn Mộng chỉ tốn tới nửa phút, cầm mắt kiếng lao ra, còn thở hổn hển, Vệ Cung Huyền cười khẽ, ý bảo đeo mắt kính cho mình, Nguyễn Mộng sửng sốt chút, sau đó nhìn đến bao rác tay , hiểu ý, nhón chân lên giúp đeo. Vệ Cung Huyền rất cao, Nguyễn Mộng nhón chân lên duỗi dài cánh tay mới có thể đến lỗ tai của . Đôi tay mở ra chân kiếng, cẩn thận đưa đến lỗ tai Vệ Cung Huyền, hơi thở người của cực kỳ dễ ngửi, phải nước hoa cũng phải là mùi sữa tắm, chính là loại nhàn nhạt, mùi vị riêng của đàn ông. Nguyễn Mộng nhịn được đỏ mặt lên, lúc đeo mắt kiếng cho , cũng nhìn , mắt đen như mực, lông mi dài, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mang theo nét cười nhàn nhạt, Nguyễn Mộng bị nhìn đến mức tâm loạn như ma, có thói quen bị dùng ánh mắt ── ừ, đắm đuối đưa tình nhìn thế này, là quá, quá được thương khiến người ta kinh ngạc



      Vệ Cung Huyền đeo mắt kiếng cùng với Vệ Cung Huyền mang mắt kiếng quả thực là hai người. Lúc đeo mắt kiếng, nhìn dáng vẻ cười, vô cùng nghiêm túc, cũng làm cho người ta sinh ra loại ảo giác rằng cách rất xa, lúc trước Nguyễn Mộng sợ cũng là nguyên nhân này. Hầu như chưa từng tháo mắt kiếng trước mặt của , mà cho đến ngày hôm qua, Nguyễn Mộng mới biết Vệ Cung Huyền mang mắt kiếng là dáng vẻ gì. Quả có thể là dịu dàng ── đây mới là dáng vẻ chân chính của .



      " thôi, bé ngu ngốc." Dùng lỗ mũi cọ xát gương mặt Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền đem túi rác chuyển sang tay, sau đó dắt Nguyễn Mộng về hướng thang máy, nhắc tới cũng là may mắn, thời điểm hai người vừa đến dưới lầu, xe rác cũng vừa đến. Nguyễn Mộng theo thói quen liền muốn đoạt lấy túi rác tay Vệ Cung Huyền đuổi theo, lại bị ngăn lại, sau đó Nguyễn Mộng liền nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giống như thiên thần kia chạy đuổi theo xe rác, cuối cùng lấy tư thế giống như động tác ném bóng hoàn mỹ đem bao rác ném vào.

      lắc đầu bày tỏ hâm mộ của mình, phía sau đột nhiên truyền đến giọng : "Chậc, bạn sói vứt rác lưu loát nha!"

      Cái giọng điệu này ── Nguyễn Mộng vừa quay đầu lại, phát ràng chính là bạn Ôn Dư Thừa tối hôm qua mặt dày rửa chén làm bể cái mâm, hai cái chén cùng với đánh rơi mất hai cái đĩa : "...... Ôn Phó tổng?" Ban ngày cũng tới ăn chực? !



      Ôn Dư Thừa xoa xoa tay, nhìn phía sau bĩu bĩu môi: "Em thế là có ý gì, em nhìn ánh mắt người đàn ông kia coi, giống như là thấy tôi rất tham ăn vậy, dầu gì tôi và cũng là thanh mai trúc mã......"

      "Vậy phải xin lỗi tiểu Thanh mai, ánh mắt của tôi làm cho cậu vui." Vệ Cung Huyền hừ lạnh tiếng, kéo bả vai Nguyễn Mộng liền đem ôm siết vào trong ngực, hoàn toàn bỏ quên Ôn Dư Thừa.

      Người này cũng phải là có thể bỏ qua dễ dàng: “Sao cậu tính toán chi li dữ vậy, tôi tốt bụng gọi điện thoại bảo cậu làm, cậu lại đối với tôi như vậy hay sao? Tự nhiên lại cúp máy giữa chừng, có ai giống cậu thế ? Vì biểu đạt áy náy của cậu với tôi, vậy cứ kêu bánh bao làm cho tôi bữa cơm sáng là được. Đúng rồi, buổi trưa hình như sắp đến rồi, hay đầu tiên cậu bảo bánh bao làm  điểm tâm tôi ăn lót bụng, sau đó nấu cơm trưa, cậu cảm thấy thế nào?"

      Nghe vậy, Nguyễn Mộng lấy loại ánh mắt thể tưởng tượng nổi nhìn về phía ta, hiểu sao thế giới này còn có người da mặt dày trình độ này, lại càng hiểu người này làm sao có thể vô liêm sỉ như thế, trong khuôn viên rộng lớn của Vệ thị tất cả nhân viên đều coi ta như thần tượng. Xét đến cùng, chính là người này là quá biết giả bộ, quá biết giả bộ mà!

      levuong, Pe Mick, milktruyenky17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :