1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4
      "Tôi, muốn trở thành người xứng đáng."


      Edit: August97 (DĐ.Đ)


      Nghĩ lại chuyện cũ mà kinh ngạc.

      Tống Hàng Hàng nhớ lại thời thanh xuân của mình. Cũng từng là hoạt bát vui tương người gặp người thích nữ oa, cha là quân nhân, mẹ là quân tẩu "nhiệt huyết", trước lúc học sơ trung (cấp 2), nhà vẫn ở trong quân viện. cũng theo nhóm quỷ sứ (dĩ nhiên, cũng là trong số đó) chơi đùa từ đến lớn. Phần lớn bọn quỷ sứ kia đều là những cậu bé tuổi hơn , vì vậy hoàn toàn xứng đáng trở thành chị cả trong nhóm.

      Còn nhớ lúc ấy Đài Truyền Hình phát sốt với “Bóng đá thiếu nhi”, bọn quỷ sứ đầu gọi là chị cả, khiến mừng rỡ thôi. Cuộc sống như vậy vui vẻ, có đứa nào trong đám quỷ sứ kia có thể chạy trốn hay đánh thắng ? Có ai đó còn bị đánh đến đầu chảy máu! (điều này đáng giá kiêu ngạo -_-|||) (Chỉ-có-tại-Diễ=n đànn Lê Qu=ý Đônn)

      Sau đó học lên sơ trung cha chuyển nghề, cả nhà rời quân viện chuyển đem đến vườn hoa Tinh Sam, quả thực nhà cao tầng này rất đẹp, nhưng hàng xóm lại qua lại với nhau, cũng có bạn để chơi đùa, vô cùng thích ứng, tính tình càng ngày càng an tĩnh, cộng thêm trường sơ trung Quảng Hoa có rất nhiều quy định, bài tập lại nhiều, cả ngày Tống Hàng Hàng chỉ vùi đầy vào mấy cuốn sách giáo khoa, trở thành con mọt sách, thậm chí cũng có mấy người bạn.

      Sau khi thi đậu cao trung (cấp 3), ở ký túc xá trong trường học, mỗi ngày ban ngày học buổi tối tham gia giờ tự học tập thể, đến giờ trở về túc xá, đến giờ tắt đèn phải tắt đèn ngủ nếu bị nghiêm trị, quy củ rất nghiêm, chấp hành có nửa điểm qua loa.

      Có thể thi đậu trường trường cao trung trọng điểm, ai cũng khôngg phải là học sinh bình thường, cao thủ nhiều như mây, đạo lý khôn “sống mống chết” cũng hiểu. Lớp mười còn may, đến khi chia lớp mười , nữ sinh vào ban khoa học tự nhiên vốn ít, lại cạnh tranh rất kịch liệt, vì vậy phần lớn đều có vẻ nữ tính gì, tóc ngắn với đồng phục học sinh đen trắng rộng thùng thình, cả ngày chỉ biết chui đầu vào học. Kết quả là, hầu hết nam sinh ban khoa học tự nhiên đều chạy đến ban văn khoa tìm bạn … (Chỉ-có-tại-Diễ=n đànn Lê Qu=ý Đônn)

      Tống Hàng Hàng , bất hạnh chính là nữ sinh ban khoa học tự nhiên, hơn nữa còn phát huy “chui đầu vào học” đến cảnh giới người thường tưởng tượng nổi, nữ sinh ban khoa học tự nhiên.

      Thế nào là người bình thường thể làm được? thí dụ, giờ ăn cơm ăn cơm, cầm bánh bao buổi sáng mới mua vừa đọc sách vừa ăn thí dụ như, giờ ngủ trưa ngủ trưa, mà là học, vì phòng ngừa mình cẩn thận ngủ mất, mang theo sách chạy ra ngoài hành lang vừa mát vừa làm bài; thí dụ nữa, lúc tan lớp cũng nghỉ ngơi, điên khùng chạy lên giảng đài, chặn giáo viên lại, lấy ra xấp bài thi dày bắt đầu hỏi, đến nỗi giáo viên thấy cũng muốn trốn, giống như chạy nạn vậy,…

      Nghĩ tới những điều này, Tống Hàng Hàng cũng cảm thấy chua xót cho mình ngày trước.

      Nay được trùng sinh, Tống Hàng Hàng vẫn chưa quyết định cuối cùng học văn hóa hay học khoa học tự nhiên, nhưng nhất định phải thay đổi phương pháp học tập, nhất định phải sửa lại. Tối thiểu, nên chú trọng đến chất lượng cuộc sống, cũng nên ra dáng nữ tính chút, cũng nên học cách chủ động kết giao với mọi người.

      Nhớ tới trước khi sống lại, lúc cao trung (cấp 3), chỉ cần chuyện câu với nam sinh đỏ mặt, rất rất rất mất mặt! vậy, từ giờ Tống Hàng Hàng chủ động chuyện với nam sinh, đó chính là lúc hỏi bài… Nam sinh thôi, thường thường liếc mắt nhìn “thẹn thùng” lại ra gì của nữ sinh.

      Trừ "Con mọt sách", còn có từ ngữ khác để hình dung Tống Hàng Hàng lúc đó sao?!

      Nên tại, Tống Hàng Hàng muốn thay hình ngoại hình, muốn làm “con mọt sách” ngoại trừ học quan tâm đến điều gì khác! muốn làm Tống Hàng Hàng tự ti xấu hổ dám lời nào trước mặt nam sinh nữa!

      nghi ngờ gì, Tống Hàng Hàng bây giờ, có 29 năm rưỡi từng trải, lúc chuyện với nam sinh còn hèn nhát như vậy, đây là ưu thế của trùng sinh.

      Nhưng như vậy còn chưa đủ! (Chỉ-có-tại-Diễ=n đànn Lê Qu=ý Đônn)

      Trong đầu Tống Hàng Hàng lại lên hình ảnh bàn tay sạch thon dài kia.

      nghĩ: tối thiểu, tôi muốn lấy hình tượng hoàn toàn mới, đứng trước mặt mọi người.

      chỉ vì lòng hiếu thắng, đó còn là tâm lý của , luôn để ý đến suy nghĩ về bản thân trong lòng người khác, đó là tôn trọng tối thiểu nhất.

      "Tôi, muốn trở thành người xứng đáng."

      Tống Hàng Hàng đứng trước gương rất lâu, mái tóc qua vai, nhớ trước mùa hè trước khi sống lại, bị mẹ “áp giải” cắt tóc thành kiểu đầu con trai, lúc này được, nhất định phải lưu lại! Quần áo người, T shirt cùng quần rộng, quá giống con trai, phải đổi! Nắn nắn khuôn mặt của mình, ừ, hơi mập, nhưng tính là nghiêm trọng, tiết chế ăn uống là được. lại nắn nắn phần eo cũng đáng khinh bỉ, quá to! Nhất định phải vận động nhiều!

      Lại nghĩ, chỉ phải thay đổi vẻ bề ngoài, mặc dù học qua cao trung, nhưng cũng quên gần hết, phải dùng mùa hè này tu bổ tốt, đến khi học kỳ mới bắt đầu cũng cần cùng liều mạng như trước, cũng muốn trở thành “con mọt sách” kia lần nữa.

      ra ngoại hình Tống Hàng Hàng cũng rất khá, chưa được xem là đại mỹ nữ, nếu chỉnh lý lại chút cũng xem là thanh tú mỹ lệ. Hơn nữa bây giờ Tống Hàng Hàng vẫn tương đối hài lòng với bản thân, tối thiểu khi so sánh với 14 năm trước, ngoại hình, việc cũng thay đổi. Nên tại, chí khí đầy mình, lòng muốn cuộc sống sau khi trọng sinh được oanh oanh liệt liệt.

      Cha Tống vừa mới chuyển nghề, công việc cũng coi như thuận lợi, cộng thêm Tống Hàng Hàng rất có tiền đồ, thi đậu trường cao trung trọng điểm, khí của mùa hè này rất vui vẻ thoải mái. Vì vậy Tống Hàng Hàng quyết định, xuống tay với cha Tống trước.

      "Cha!" Tống Hàng Hàng chạy đến lấy lòng cha Tống.

      "Sao vậy?" Cha Tống ngẩng đầu lên từ tờ báo.

      "Con muốn nhân mùa hè này chuẩn bị sách vở cho cao trung, cha thấy được ? Nếu được buổi chiều con mua sách ngay!"

      Thấy con ngoan như vậy, dĩ nhiên cha Tống lập tức đồng ý, lấy tiền từ trong ví ra.

      Tống Hàng Hàng vội rèn sắt khi còn nóng, "Cha, con còn muốn thuận đường mua vài bộ quần áo mới, cha xem xem đồ người con đều mặc mấy năm!" (Chỉ-có-tại-Diễ=n đànn Lê Qu=ý Đônn)

      "Cũng đúng!" Cha Tống bị lừa, tại rút ra mấy tờ mệnh giá lớn .

      "Cám ơn cha! Cha tốt nhất…!" Tống Hàng Hàng hô to, quên nịnh bợ cha, sau đó quyết định chiều nay tìm Y Tuệ ra ngoài mua sắm lớn.

      Điện thoại gọi đến nhà Y Tuệ vừa hay buổi chiều Y Tuệ cũng rảnh, hai người liền hẹn nhau thời gian địa điểm ra ngoài.

      Xế chiều hôm nay, Tống Hàng Hàng cùng Y Tuệ càn quét hết con đường buôn bán nổi danh dành cho người bộ, hơn nữa Tống Hàng Hàng còn tân trang từ đầu đến chân, Y Tuệ kinh ngạc nhìn hình dáng Tống Hàng Hàng sau khi tân trang tung hô xinh đẹp, khiến Tống Hàng Hàng mừng rỡ thôi.

      Ngoài quần áo giày dép, dĩ nhiên thể quên sách cao trung. Dưới dẫn dắt của , Y Tuệ cũng mua mấy quyển sách giáo khoa, hơn nữa quyết định lúc rảnh rỗi hãy đến thư viện học cùng Tống Hàng Hàng.

      Cửa ái khó qua nhất chính là mẹ Tống, Tống Hàng Hàng có thể dối để cha cho tiền mua đồ, lại tạm thời nghĩ được biện pháp giảm bớt lượng cơm trước lão mẹ, đặc biệt là với độ tuổi của bây giờ, mười lăm tuổi, vẫn là tuổi phải triển, chắc chắn mẹ đồng ý cho giảm cân.

      Hơn nữa… Tống Hàng Hàng nhìn chữ số 158 cm trong gương, trước khi trùng sinh, chỉ cao đến 158 cm, hơn, chính cũng chịu ít thua thiệt với chiều cao này, kiếp này phải cố gắng thêm chút, chắc chắn có thể cao thêm nữa.

      Vì vậy Tống Hàng Hàng quyết định, ăn đủ ba bữa cơm, bỏ đồ ăn vặt, tích cực vận động… Tăng lượng tăng lượng lại tăng lượng!

      Cứ như thế, kì nghỉ trôi qua cũng tệ, Tống Hàng Hàng vận dụng thời gian quản lý công việc kiếp trước. Mỗi sáng năm giờ rưỡi rời giường, chạy bộ trong công viên tiếng đồng hồ, sáu giờ rưỡi trở lại tắm, sau đó ăn xong bữa ăn sáng đeo bọc sách đạp xe đạp đến thư viện học; lúc ở thư viện cũng chú ý kết hợp học và chơi, đặc biệt là bên cạnh thư viện có sân thể dục miễn phí, Tống Hàng Hàng có việc gì xuống luyện chạy bộ hoặc nhảy dây; buổi trưa, Tống Hàng Hàng đến quán cơm ăn ít cá thịt, ăn cơm; lúc cơm tối về nhà ăn, sau khi ăn xong giúp mẹ rửa chén quét nhà đổ rác, sau đó cả nhà cùng ra ngoài tản bộ, trao đổi tình cảm, tiêu cơm lại quay về, ại xem ít tin tức tivi , cố gắng dung nhập vào cuộc sống mới; đúng mười giờ tối lên giường ngủ, hắc hắc, muốn đẹp da phải dựa bảo dưỡng giấc ngủ. (Chỉ-có-tại-Diễ=n đànn Lê Qu=ý Đônn)

      Đúng rồi, Chủ nhật vẫn nghỉ ngơi, ra ngoài cùng Y Tuệ dạo phố hoặc chơi trò gì đó, cuộc sống gia đình trôi qua rất vui vẻ, thoải mái nhàn nhã, tình cảm của hai người cũng là càng ngày càng thân.

      Đảo mắt, chỉ còn lại hai ngày nữa phải học, giống như làm tháng trước, Tống Hàng Hàng mở cửa tủ tường ra.

      Đứng trước gương to, Tống Hàng Hàng phải là Tống Hàng Hàng kia nữa rồi, cao 159 cm, tóc dài phất phới, vóc người cân xứng, khuôn mặt trứng ngỗng hồng nhuận, người là áo chiffon và quần jean, đôi giày cổ ngắn, mỹ lệ nổi bật mười phần đẹp mắt.

      Người này, là sao? phải nhóc tóc ngắn hơi mập ngờ nghệch, cũng phải người phụ nữ thân hàng hiệu lạnh lẽo nghiêm trang, người này, là sao?

      từng dùng thái độ điềm đạm ít lao vào học tập che giấu bản thân, từng dùng thái độ nghiêm túc lãnh khốc làm việc. bao lâu rồi, thanh xuân tươi trẻ, loại tự tin này?

      ít quái gở, từng tồn tại sao?

      Người phụ nữ nghiêm túc lạnh lùng, từ thời khác tới, biết những người bên cạnh, nhất định cha mẹ rất đau lòng! tại, biết bọn họ như thế nào…

      Tống Hàng Hàng đứng yên lâu, lâu. Cho đến khi nghe thấy tiếng gào thét truyền tới…

      "Tống niếp(*)! Con làm dáng gì chứ, mau tới rửa chén giúp mẹ!" (Chỉ-có-tại-Diễ=n đànn Lê Qu=ý Đônn)

      (*) niếp: cách gọi thân mật giữa mẹ với con .

      Mẹ à! Tống Hàng Hàng trừng mắt, chắc là sau này trở thành nô bộc rửa chén cho mẹ mình rồi

      Mặc kệ , gia đình là quan trọng nhất!

      Mẹ thân ái, con tới đây!


      Các bạn thấy xưng "ba" hơn hay "cha" hơn?
      Vì mình là người miền Bắc nên dùng cha. Hay là dùng "ba" cho nó thân mật nhỉ?
      simtim, trạch nữ, KisaragiYue2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Trở lại thời thanh xuân.


      Edit: August97
      Cuối cùng cũng khai giảng.

      lần nữa Tống Hàng Hàng bước vào nơi để lại cho những kỉ niệm hận khó quên.

      Trường cao trung Trường Thanh, trải qua tuổi thanh xuân ở đây, ở đây, cả thể xác và tinh thần từng vui vẻ cùng vui sướng, ở đây, gặp được mối tình đầu, trân trọng ấy trong suốt 14 năm.

      Trường cao trung Trường Thanh, Tống Hàng Hàng , từng hủy hoại chính thanh xuân của mình.

      Là ai ——

      "Thanh xuân, nếu trước kia dám làm, về sau càng dám làm."

      Tống Hàng Hàng , từng có trước kia, từng có về sau, tại, muốn thanh xuân chân chính.
      Đặt chân đến nơi này, cảnh sắc trước mắt rất đẹp: cây xanh núi xanh, nhà cao tầng nghỉ mát, đúng vậy, ngoài việc nghiêm khắc quản lý cùng đội ngũ giảng dạy ưu tú, trường cao trung này còn có cảnh quan đẹp mắt. Nằm ở ngoại ô, tất nhiên quang cảnh rất xuất chúng.

      Đứng trong sân trường mĩ lệ, Tống Hàng Hàng hít hơi sâu, trong lòng hô to: cao trung, từ hôm nay trở , ngay tại nơi này, tôi làm lại thanh xuân của mình, trải qua ba năm hoàn toàn mới!

      Đứng trước bảng tin của trường tìm kiếm hồi lâu, Tống Hàng Hàng mới nhìn thấy tên của mình, xếp vào ban hai với Y Tuệ. Hình như bất đồng với lúc trước, Tống Hàng Hàng nghi ngờ, trước kia được xếp vào ban nào nhỉ? Dù sao cũng phải là ban hai, cũng có bạn học từ thời sơ trung tên là Y Tuệ học cùng lớp? Nếu tại sao chút ấn tượng cũng có? Chẳng lẽ khi đó thực mê sách đến ngây ngốc?

      Y Tuệ phát ra khác lạ của Tống Hàng Hàng, chỉ mải hưng phấn kéo tay Tống Hàng Hàng, vừa há miệng định , lại a ôi hồi lâu mà chưa ra lời.

      Y Tuệ này, bây giờ trở thành cái đuôi của , được xếp vào cùng ban cũng cần vui mừng đến ra lời như vậy chứ! Tống Hàng Hàng khinh bỉ liếc mắt nhìn Y Tuệ.

      "Mình thấy điều gì chứ…, hai đứa mình cũng ban hai đó!"

      ", , phải!" Cuối cùng Y Tuệ cũng ra tiếng, hung hăng kéo tay áo Tống Hàng Hàng, "Bạn xem, Cố, Cố Ngự Lâm!"

      "Đâu?" Tống Hàng Hàng nhìn chung quanh, thằng nhóc mặt thối đó?

      "Kia!" Y Tuệ chỉ hướng kia, cuối cùng cũng có đầu có đuôi, "Cậu ấy cùng ban với chúng ta!"

      Được rồi, Tống Hàng Hàng xác định lúc học cao trung cùng lớp với tên nhóc này, xem ra vấn đề phải vì , vừa trùng sinh, rất nhiều chuyện giống trước kia!

      Thần Linh Phù Hộ, đây cũng phải là lỗi của Tống Hàng Hàng . Có người nào vì trùng sinh, hoặc chết hoặc bị thương hoặc thi đậu trường tốt, ngàn vạn lần được tìm tính sổ nhé!

      Sao lại có cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng vậy!
      rất lâu, cuối cùng Tống Hàng Hàng và Y Tuệ cũng tìm được phòng học ban hai. Vào cửa, hai người tìm hai vị trí bàn thứ ba ngồi xuống.

      Hôm nay là ngày đầu tiên bọn tập trung, nên chưa được xem là ngày khai giảng chính thức, chỉ phát sách vở và đồng phục học sinh, sắp xếp chỗ ngồi và dặn dò mấy việc vụn vặt khác, các học sinh lần lượt tự giới thiệu bản thân với chủ nhiệm lớp và các bạn học khác mà thôi.

      Hai người Tống Hàng Hàng tới hơi trễ, phát sách giáo khoa hơn phân nửa, cầm quyển sách đại số lên nhàng lật xem, ha ha, cơ bản đều là nội dung khi nghỉ hè xem qua, lại lật xem sách giáo khoa mấy môn khoa học tự nhiên Hóa học Vật lý, nhất định có khó khăn nhưng trụ cột cũng tệ. rất có tự tin là mình học thoải mái hơn những học sinh khác.

      Về phần những những môn học khác như Ngữ văn, tiếng , cũng lười nhìn, nhảm, dựa vào trình độ của sợ gì mấy môn này. Ngữ văn, ở nhà rảnh rỗi đọc xong mấy tác phẩm nổi tiếng, thuộc lòng tiểu thuyết, cũng thường xuyên luyện chữ; mà tiếng , chuyện cười, làm việc ở công ty mấy năm, ngoại giao trao đổi ít, khẩu ngữ rất tốt; lịch sử chính trị đều cần tích lũy, sao có thể bằng những đứa nhóc kia?

      Điều khiến buồn bực chính là đồng phục học sinh, đồng phục học sinh! Nhìn đồng phục đen trắng quen thuộc bục giảng, có ý định liều chết, trong ấn tượng, đồng phục của trông vừa béo lại vừa dày, mặc vào có thể trở thành Đôrêmon rồi…

      Tống Hàng Hàng chìm trong than phiền của mình, Y Tuệ lại đẩy .
      "Đại mỹ nữ Hàng Hàng, nhiều người nhìn bạn!" Kể từ sau khi thay đổi ngoại hình, Y Tuệ luôn gọi như vậy, dù sao Tống Hàng Hàng rất hưởng thụ.

      "Ưm?" Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Y Tuệ. Nhất thời phía sau phòng học truyền đến loạt tiếng hô.

      "Ừ, phía sau, phía sau, đều nhìn bạn." Y Tuệ giọng với Tống Hàng Hàng.

      "Nhìn mình? Mình làm sao?" Tống Hàng Hàng vội vàng lấy gương từ trong túi xách ra, mặt có vết bẩn gì, nhìn mình làm gì?

      " nhảm, bạn ngu ngốc! Bạn xem trong lớp có người nào xinh đẹp bằng bạn?"

      "A… Cái này…" Nhất thời Tống Hàng Hàng cứng họng, mặc dù biết trải qua kỳ nghỉ hè rèn luyện, cộng thêm lưu lại mái tóc dài cùng chú ý ăn mặc chút, hẳn là trông tệ, nhưng dù sao trước kia chưa từng được xem là mỹ nữ, trong khoảng thời gian ngắn biết phản ứng như thế nào.

      "Ngồi yên ngồi yên, chớ lo lắng ngu ngốc, phá hư hình tượng mỹ nữ!" Y Tuệ giọng trách cứ .

      "Á." Bạn học Tống Hàng Hàng rất im lặng.

      "Bạn học tóc dài bên kia, được chuyện!" Chủ nhiệm lớp Nguyên Điền đứng bục giảng nhàng gõ bàn. Tống Hàng Hàng vội vàng ngồi thẳng, chóng mặt, bên này chỉ có và Y Tuệ để tóc dài, cũng thể để lại ấn tượng tốt với giáo viên.

      "Tôi tự giới thiệu, tôi là chủ nhiệm lớp của các em." Nguyên Điền rồng bay phượng múa viết tên mình lên bảng đen, "Tên tôi là Nguyên Điền, “Nguyên” trong “khởi đầu”, “Điền” trong “ruộng vườn”, trong năm học tới đây, tôi dạy tiếng cho các em."

      "Hôm nay là ngày đầu tiên các em đến trường cao trung Trường Thanh, có thể thi vào đây, tôi tin tưởng các em đều là những học sinh nổi bật so với đồng trang lứa. Nhưng tôi muốn nhắc nhở các em, ở Trường Thanh, người mạnh còn có người mạnh hơn, nên quá kiêu ngạo! Rất nhanh các em phải nếm mùi thất bại! Phải có tinh thần thắng kiêu bại nản! Cùng tôi hô to: Thắng kiêu! Bại nản!"

      Ôi, Tống Hàng Hàng hết chỗ , sao giáo viên này giống nhân viên bán hàng tiếp thị vậy…
      "Bên kia, bạn tóc dài , sao hô, mau hô!"

      Ừm, được rồi, Tống Hàng Hàng thể làm gì ngoài việc giả vờ kích động hô to.

      "Ừ, rất tốt, còn nữa, tôi hi vọng mọi người có thể chuyên tâm cho việc học, tôi phản đối việc nam nữ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng được ồn ào chuyện sớm! Quy củ trường cao trung Trường Thanh rất nghiêm, nếu như bị giám thị bắt được, tôi cũng thể bảo vệ các em, biết chưa?!"

      "Thưa – biết”

      "Tốt lắm, các học sinh phía dưới lần lượt tự giới thiệu bản thân . Ừm, bắt đầu từ nữ sinh tóc dài kia!" Nguyên Điền chỉ thẳng vào Tống Hàng Hàng.

      Được rồi, xem ra lưu lại ấn tượng sâu sắc thể phai mờ trong lòng giáo Nguyên Điền. Tống Hàng Hàng bất đắc dĩ đứng lên, bước lên bục giảng.

      Dưới đài nhốn nha nhốn nháo, ha ha, rất nhiều nam sinh cũng xoa xoa tay, muốn biết tên tiểu nữ sinh xinh đẹp này.

      "Mọi người khỏe, tên mình là…"

      "Báo cáo!"

      Ôi, người nào vậy! Tống Hàng Hàng tức giận nghiêng đầu nhìn về ngoài cửa.

      Tưởng người nào! Tiểu Chính Thái sao!

      A? Cậu ta tới trễ hơn bọn !

      "Vào , sau này được đến trễ." Nguyên Điền gật đầu với Cố Ngự Lâm.

      Cố Ngự Lâm bình tĩnh bước vào phòng học, đặt mông ngồi xuống hàng thứ nhất.

      Ôi, cậu nhóc dũng mãnh, trừ cậu ra, hàng thứ nhất chỉ có người là giáo Nguyên Điền…

      Tống Hàng Hàng tiếp tục tự giới thiệu về mình ——

      "Cái đó, mọi người khỏe, mình tên là Tống Hàng Hàng, “Tống” trong “triều Tống”, “Hàng” trong “Hàng Châu”, mình đến từ trường sơ trung Quảng Hoa, sở thích là… xà kép, roller skating, nhảy dây, ừm, còn có bóng bàn… Rất vui khi được làm quen với mọi người, cám ơn!"

      mới có sở thích là đọc sách đâu, mấy chục năm, bây giờ nhất định phải đổi! Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt giáo Nguyên Điền, đoán chừng xem học sinh đàng hoàng, chừng có ấn tượng xấu về rồi.

      Để tâm làm gì, dù sao cũng dùng thành tích để chuyện, chờ đến kì thi, có thể chứng minh thực lực của mình rồi!

      Tống Hàng Hàng vừa xuống bục giảng, nam sinh chạy như bay lên, thiếu chút nữa Tống Hàng Hàng đụng vào cậu ta.

      Đứng vững, ngược lại nam sinh kia hơi nhăn nhó.
      "Mọi, mọi, mọi người khỏe, tên mình là Lý Hoa Hưởng, năm, năm nay 16. Ừm, mình tốt nghiệp trường Quân Hoa, sở thích cũng là xà kép, còn có bóng rổ cùng bóng bàn, có thời gian chơi cùng mọi người."

      Sau khi xong, nam sinh kia còn biết xấu hổ nhìn Tống Hàng Hàng, rước lấy tiếng cười to dưới bục giảng, trong nháy mắt khuôn mặt của nam sinh tên Lý Hoa Hưởng lập tức đỏ bừng.

      Tống Hàng Hàng cũng cười, chú ý đến “thằng nhóc” Cố Ngự Lâm liếc mắt “hừ” tiếng.

      tiếng “hừ” này, chỉ có giáo Nguyên Điền ngồi hàng thứ nhất nghe được, lập tức thầm khen trong lòng, đứa bé này tệ, có tiền đồ!

      Các bạn học dần dần hăng hái lên, cũng nhiều hơn, Tống Hàng Hàng mới phát rất nhiều người đều con cháu của ban ủy hoặc cán bộ hội học sinh gì đó, còn có rất nhiều người đoạt giải nhất giải hai các cuộc thi Olympic Toán học, tiếng cả nước. Trong lòng cảm thán: Vào trường cao trung Trường Thanh, ai ai cũng đơn giản! Lúc trước cũng chỉ chú ý vùi đầu vào học, hề chú ý người chung quanh, đúng là đủ độc!

      Cảm thấy các bạn học lên bục giảng tự giới thiệu mình xong, Cố Ngự Lâm ngồi hàng thứ nhất đứng lên, lên đài, cậu mặc bộ quần áo cầu thủ bóng rổ, trông rất xuất sắc.

      "Mọi người khỏe, tên tôi là Cố Ngự Lâm, “Ngự” trong “chỉ huy”, “Lâm” trong “dài lâu”, tuổi hơn mọi người, sau này vẫn cần mọi người quan tâm nhiều hơn."

      Ơ, còn rất lễ phép , sao lần trước lại bày ra bộ mặt thối để ý tới người nào? Chẳng lẽ là bề ngoài đáng lễ phép, nội tâm lại lạnh như băng thiếc, trong ngoài trái ngược, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa…

      Nhưng hình như có cao hơn trước… Đừng cao hơn nữa, cao hơn nữa còn giống cậu nhóc nữa rồi.

      Dưới bục giảng có người giọng nghị luận, "Ngoại hình cậu ấy đáng ."

      "Ừ, mình thấy cậu ấy rất khốc."

      "Ha ha, vừa khốc vừa đáng ."

      . . . . . .

      "Khụ! Khụ!" Nguyên Điền dùng sức ho hai tiếng, "Tốt lắm tốt lắm, cả lớp im lặng nào, các bạn học trong lớp cũng tự giới thiệu mình rồi, tất cả mọi người làm quen nhau , tại tôi tuyên bố tin khác, cả lớp chú ý lắng nghe!"

      "Ngày mồng hai tháng chín, cũng chính là ngày mai, chính thức khai giảng, lát nữa cả lớp đến nhận chìa khóa phòng kí túc xá, xế chiều hôm nay phải chuẩn bị giường chiếu của mình, dọn dẹp túc xá, buổi tối còn lên phòng học tự học. Nghe chưa?"
      "Nghe – ."

      Giọng các bạn học đều có phần mệt mỏi, đến khi dọn dẹp xong ký túc xá cũng mệt sắp chết rồi, còn phải lên phòng tự học, người nào vui vẻ nổi? Nhưng mọi người đều là những học sinh top đầu, đều hiểu được tự học cũng là vì bản thân, thể bị đẩy về phía sau, vì vậy cũng nhất trí đáp ứng.

      Nguyên Điền cũng chú ý đến bộ dáng ủ rũ của cả lớp, trực tiếp tuyên bố học sinh giải tán.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Nguyệt hắc phong cao (*) (Thích hợp làm chuyện xấu)

      (*) Nguyệt hắc phong cao: Trời đen gió lớn

      Edit: August97 (


      Tống Hàng Hàng và bạn học Y Tuệ được phân đến phòng ký túc xá, hai người đều rất vui mừng.

      Nữ sinh trường cao trung Trường Thanh sống trong ký túc xá, phòng năm người, ngoài Tống Hàng Hàng và Y Tuệ ra, còn có 3 nữ sinh cùng phòng khác lớp. Khi hai người Tống Hàng Hàng đến ký túc xá, phát những người khác dọn dẹp gần xong, người trong đó còn trèo lên giường đọc sách.

      Tống Hàng Hàng cất tiếng chào các , tất cả mọi người đều rất nhiệt tình. đọc sách giường tên là Chương Uyển, vóc người nhắn xinh xắn, tóc tết đuôi sam, ngoại hình thanh tú, khí chất văn tĩnh (điềm đạm, dịu dàng ít ); tóc ngắn khác trải ga giường, tên là Diệp Nhất Đình, gầy gầy cao cao, mắt to linh động chiếm đến nửa khuôn mặt, trò chuyện rất sôi nổi.
      Tống Hàng Hàng vẫn còn nghi hoặc sao lại thiếu người, chợt từ trong nhà vệ sinh truyền đến giọng , "Nhất Đình, mau tới giúp mình, phần tường cao mình với tới!"

      Diệp Nhất Đình đáp tiếng chạy vội vào. Tống Hàng Hàng cũng theo sau vào bên trong phòng ký túc xá, dựa người vào ban công , nơi đó có nhà vệ sinh.

      ra trong nhà vệ sinh còn có người, người cuối cùng này tên là Lâm Duyệt Lam, dáng người trung bình, tóc chạm vai, khi cười lên khiến người ta có cảm giác cực kỳ thân thiết. Tuy chưa được xem là đại mỹ nữ, nhưng chỉ nhìn ấy cảm thấy rất có hảo cảm. Lâm Duyệt Lam sớm dọn dẹp xong giường của mình, thấy nhà vệ sinh sạch , dứt khoát xắn ống tay áo vào nhà vệ sinh chà rửa, là người chịu khó.

      "Hàng Hàng, chúng ta cũng dọn dẹp !"

      Y Tuệ đứng bên hơi ngượng ngùng, xem người đều dọn dẹp xong, còn bận rộn dọn dẹp khu vực chung, hai người bọn họ cũng thấy xấu hổ.

      "Ừ." Tống Hàng Hàng đáp, để sách xuống bắt tay vào dọn dẹp.

      Đến buổi trưa, năm người cũng xem như quen thuộc. Tống Hàng Hàng vốn cho rằng ngồi đọc sách tên Chương Uyển kia dễ gần gũi, trò chuyện mới biết, ra Chương Uyển chuẩn bị thi tiếng , tuần sau phải thi rồi, nên tất cả mọi người đều suy nghĩ cho , gọi dọn dẹp khu vực chung, Chương Uyển biết mấy người có ý tốt, mở lời bảo mời mọi người ăn cơm.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy ký túc xá này vô cùng tốt, ngoại trừ Chương Uyển khiến người ta cảm thấy hơi tĩnh lặng, những người khác đều giống kiểu người “mọt sách”, ở chung rất hòa hợp. Nhất là Diệp Nhất Đình, cảm thấy là người rất thú vị.

      Đến thời gian cơm chiều, năm người cùng nhau đến phòng ăn ăn cơm, sau đó tới phòng tự học.

      Đêm nay trôi qua rất yên tĩnh, mọi người cũng rất tự giác cầm sách giáo khoa chuẩn bị bài tập cho ngày hôm sau, ai cũng muốn thua ở vạch xuất phát.
      ✯Edit:August97✯Diễn✯đànn✯Lê✯Quý✯Đônn
      Nhưng Tống Hàng Hàng lại chú ý tới có người tương đối khác thường, đó chính là bạn học Cố Ngự Lâm, cũng biết tại sao qua kỳ nghỉ hè tên này lại phát triển nhanh như vậy, tại cao hơn , khiến cũng ngượng ngùng khi gọi cậu ta là cậu nhóc rồi.

      Tại sao Cố Ngự Lâm khác lạ? Bởi vì tên kia, cư nhiên trong suốt thời gian tự học buổi tối đều nằm ngủ.

      phải mỗi lần thi học kỳ người này đều đứng thứ nhất sao? Chẳng lẽ đều là học trong giấc ngủ? Hay là cực lỳ thông minh?

      Tống Hàng Hàng suy tư, cảm thấy người ta rất thông minh, nếu sao có thể liên tục nhảy nhiều cấp như vậy, đúng ? Ôi, thế đạo này công bằng, có vài người trời sinh thông minh, khiến người phải chăm chỉ học tập mới thi đậu hạng nhất như làm sao chịu nổi!

      Thời điểm tan học lớp tự học buổi tối, cuối cùng tên kia cũng tỉnh, vừa hay Tống Hàng Hàng ngồi hàng thứ ba có thể nhìn thấy bên khuôn mặt của bạn học Cố Ngự Lâm ngồi hàng thứ nhất. Chỉ thấy cậu ta mơ mơ màng màng nâng đầu từ giữa hai tay lên, hai mắt còn chưa mở, khuôn mặt trẻ con ửng hồng rất có hỉ cảm.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy vui vẻ, cặp mắt kia chợt mở to đảo về phía sau, ràng cậu chỉ đảo qua, vừa khéo nhìn về phía Tống Hàng Hàng chút mà thôi, Tống Hàng Hàng lại cảm thấy có ánh mắt phóng điện về phía .

      Ôi trời! Thằng nhóc này dám phóng điện!

      đúng đúng, cái này gọi là phóng điện, cái này gọi là điện giật! (Tác giả: có gì bất đồng sao o(╯□╰)o) Tống Hàng Hàng cảm thấy toàn thân như bị kim châm, rét mà run, lông tơ cánh tay đều dựng đứng.

      Dừng! cho nhìn nhìn, dữ như vậy làm gì. Chưa đến việc toàn bộ cả lớp đều nghiêm túc học tập, trừ cái đầu cậu ấy?! Ai bảo cậu dám ngủ trong giờ học?!

      Tống Hàng Hàng thầm oán giận, tiếng chuông tan học vang lên, vươn vai đứng lên, Cố Ngự Lâm ngồi hàng thứ nhất ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng học.

      Tống Hàng Hàng bước ra phòng học, nhìn xung quanh có ai, mình chạy tới sườn đồi phía sau trường. Bởi vì những bạn học khác đều là học sinh mới, chưa sơ đồ trường học nên biết phía sau phòng học, qua lối , có sườn đồi rộng.

      Tống Hàng Hàng muốn yên tĩnh mình, cũng cùng Y Tuệ.

      Quả nhiên sườn đồi có bóng người, chỉ có bóng đèn đường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào cây cối hoa cỏ trước mắt.

      Tống Hàng Hàng hít hơi sâu, sau đó, giống như trước kia thường làm, hướng về khoảng mênh mông trước mắt mà hét to:

      "A a a a a a a a a a a a a a a!"

      Thanh vang vọng nơi sườn đồi, rất lâu mới tiêu tán.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy phiền muộn, cảm xúc trong lòng bị kìm nén, chính cũng .

      ngày chưa gặp ba mẹ, nhớ họ.

      Chỉ khi có bọn họ ở đây, Tống Hàng Hàng mới cảm thấy mình tồn tại, mới cảm thấy thế giới này .

      cho là mình đủ dũng cảm, lại phát ra chỉ là đứa trẻ non nớt, ha ha, đúng vậy, cho dù sống bấy nhiêu năm.

      hơn hai mươi chín tuổi, nhưng cho tới bây giờ vẫn đơn, cho tới bây giờ vẫn rất sợ đơn.

      , cho tới bây giờ, đều chỉ có mình.

      sợ mình. Nhưng tại chỉ có thể tự mình giấu giếm bí mật động trời này. có người nào có thể chia sẻ cùng .

      người thuộc về thế giới này, là kết quả mà ông trời vui đùa tạo ra.

      chỉ có thể kìm nén, ngay cả ba mẹ mình cũng dám , mở miệng thế nào? năm nay hai mươi chín tuổi, đột nhiên bị ông trời thu lại sao? rằng thành phần tri thức hai mươi chín tuổi, biết tại sao lại biến thành học sinh trung học?

      Chắc chắn ba mẹ cho rằng giỡn, nghĩ nằm mộng ban ngày.

      Ha ha!

      Tống Hàng Hàng a Tống Hàng Hàng, muốn làm lại tất cả từ đầu, nhưng ngay cả cửa ải đầu tiên trong lòng cũng thể vượt qua, chẳng phải là châm chọc lắm sao?

      Xoa xoa gò má của mình, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

      Tại sao vậy chứ? Tại sao khi nghĩ về chuyện này vẫn chảy nước mắt? Trong lòng phiền muộn, cảm giác giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

      từ từ ngồi xổm xuống, tùy ý mà phóng túng khóc thút thít. Ánh đèn xuyên qua cành lá, tà tà chiếu vào lưng , tạo nên vầng sáng nhàn nhạt, giống như đồng cảm với bi thương của .

      nghĩ, hãy để cho tôi, lần cuối cùng, lần cuối cùng, tiễn biệt nhưng năm tháng qua, mặc dù những năm kia trôi qua như ý, nhưng có khóc có cười, có những kí ức khó quên.

      Qua tối nay, kiên cường, phải kiên cường.

      lẳng lặng ngồi xổm xuống hồi lâu, lâu đến nước mắt khô lại, lành lạnh, giống như ngưng kết.

      "Này vẫn khỏe chứ?" giọng chợt truyền tới.

      "Người nào?" Tống Hàng Hàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, bàn tay theo phản xạ có điều kiện vuốt vuốt cặp mắt.

      "Là tôi."

      Là Cố Ngự Lâm, cậu cúi người đứng ở trước mặt , cúi đầu nhìn .

      "Tôi sao! Cậu đừng để ý tới tôi!" hơi phiền muộn,.

      " xác định? có việc gì sao?"

      Tống Hàng Hàng xoay xoay chân, xoay người lại.

      Thằng nhóc chết tiệt, dám xen vào việc của người khác.

      "Mắt của hồng hồng..."

      "A!" Có thứ gì đụng vào bả vai của !

      " dừng lại , khó nghe muốn chết. Cái này, cho ." Cố Ngự Lâm cầm gì đó trong tay đưa cho .

      "Đây là gì?" Ánh đèn quá mờ, trước mắt lại mơ hồ.

      " mới vừa..., chẳng phải rất nhiều sao? Tôi thấm ướt khăn tay bằng nước nóng." Cố Ngự Lamm dừng lại, giống như biết gì cho đúng, ngừng chốc lát, tay khác cứng rắn nắm lấy tay , đưa qua. "Ừm, cho , lau mặt ."

      Khăn tay?

      Tống Hàng Hàng khách khí nhận lấy, gấp lại, chườm lên mắt.

      đúng! Cậu ấy còn thấm ướt bằng nước nóng?

      ra từ đầu đến cuối, đều bị người này nhìn thấy hết?

      mất mặt!

      Tống Hàng Hàng chợt lấy khăn tay xuống, trợn mắt nhìn Cố Ngự Lâm, "Cậu đều thấy được?"

      "Ừ,"

      "Thấy gì?"

      "... nhất định phải để tôi ra?"

      "Thằng nhóc chết tiệt! Cậu dám ra ngoài lung tung thử xem?" Tống Hàng Hàng cũng muốn để lại hình tượng mít ướt cho bạn học.

      " dám thêm câu 'thằng nhóc chết tiệt' nữa !"

      "Cậu..."

      "Gì?!"

      "Cái đó, cái đó, Cố Ngự Lâm, vừa rồi tôi thực nên, cậu... cậu coi như chưa từng nhìn thấy gì được !" Cư nhiên Tống Hàng Hàng lại phải cầu xin thằng nhóc mười ba tuổi, thiên linh linh địa linh linh, có chuyện gì mất thể diện hơn so với chuyện này.

      "Hừ, để xem biểu của ."

      "..."

      Tống Hàng Hàng yên lặng rồi. Lúc này khóc ra nước mắt, ra bị thằng nhóc đáng chết này đe dọa...

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người nhìn nhau gì.

      Lát sau, bỗng nhiên Tống Hàng Hàng có cảm giác còn thấy bóng đen đầu nữa.

      thể nào, cứ bỏ như vậy? ngẩng đầu lên.

      Ôi... Đây là người nào???? Thằng nhóc đáng chết sao dám ngồi xuống chỗ của hả???

      "Này!"

      "Gì?" Tống Hàng Hàng tức giận .

      "Tại sao khóc?" Tống Hàng Hàng nhìn trời trợn trắng mắt.

      " cho tôi biết !"

      "...." ra cậu ta cũng chỉ là sinh vật nhiều chuyện, đúng là nhìn ra.

      " cho tôi biết, tôi chuyện này với người khác."

      "..." rất muốn phát súng bắn chết thằng nhóc này.

      "Được rồi!" Cố Ngự Lâm đứng lên. "Xem ra thà chết chứ chịu khuất phục."

      Làm sao? thà chết chịu khuất phục đấy, sao nào?

      "Vậy tôi thể làm gì khác ngoài..." Cố Ngự Lâm đưa mắt nhìn về phía lớp học sau lưng, đứng dậy nhấc chân muốn .

      "Đừng! Đừng!" Tống Hàng Hàng tạo nghiệt gì vậy?! Cư nhiên luân lạc tới nông nỗi ôm chân người ta, nhưng thể ôm...., ôm lấy chân cậu ta, có quỷ mới biết cậu ta chạy rêu rao điều gì?!

      ", làm gì đấy, buông tay! Mau buông tay!"

      Ồ? Thằng nhóc chết tiệt này đỏ mặt? thể nào, sao da mặt lại mỏng như vậy?

      Ôm chặt buông, "Tôi thả đấy! Cậu có thể làm gì tôi?"

      "! biết xấu hổ!" Cố Ngự Lâm liều chết giãy dụa.

      "Tôi biết xấu hổ đó, sao nào? Dù sao cậu cũng chạy cho mọi người, ! Cậu tôi cũng , tôi cậu bị tôi ôm rồi, để xem ai mất thể diện hơn ai!" Dù sao Tống Hàng Hàng cũng sợ cá chết lưới rách!

      " buông tay ngay! Tôi , tôi được chưa?"

      "Cậu thề!"

      "! Tôi, tôi Cố Ngự Lâm thề, tuyệt đối chuyện Tống Hàng Hàng ngồi khóc ở sường đồi cho người khác biết nếu , nếu bị sét đánh, buông tay! buông tay ra!"

      "Hừ, tôi tin cậu dám lung tung!" Tống Hàng Hàng buông lỏng tay, làm như tôi muốn ôm cậu ấy? - - nhưng mà xúc cảm cũng tồi... Ha ha...

      Cố Ngự Lâm hung hăng quay đầu lại lườm , xoay người chạy , chốc lát thấy.

      Nhóc con, dám đọ hung ác với tôi?

      Trong lòng Tống Hàng Hàng rất vui vẻ....
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      laula, simtim, trạch nữ3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Có bạn nam hẹn


      Edit: August97

      ngày lại qua rất nhanh, náo loạn cùng Y Tuệ và cậu nhóc Cố Ngự Lâm, đảo mắt học được tháng, tất cả kì thi sát hạch cũng dần có kết quả. Trái lại xếp hạng cùng điểm số cụ thể chưa được thông báo, nhưng tất cả thầy khi lên lớp thường lỡ đãng ra, ngoài dự liệu của Tống Hàng Hàng, thành tích rất đáng nể.

      "Hàng Hàng, điểm Ngữ văn của cậu là bao nhiêu?" Y Tuệ nịnh hót tiến tới.

      "137."

      "Wow! Này, Hàng Hàng, phần Đại số bạn bao nhiêu điểm?" Tiếp tục bất khuất hỏi.

      "143." Tống Hàng Hàng nghiêng mắt liếc mắt nhìn người nào đó ngồi đầu, lên giọng.

      " trâu bò! Vậy cái kia??, Hàng Hàng, tiếng ? Bạn đạt mấy điểm môn tiếng ?" Trừ Y Tuệ, có mấy người cũng dựng lỗ tai lên lắng nghe.

      "148."

      "Ôi… Hàng Hàng, bạn phải trâu bò, bạn là thần tiên, mình phục bạn sát đất! Bạn mà đứng nhất mình chặt đầu làm ghế cho bạn ngồi."

      Dừng! Bạn có cắt mình cũng cần, Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, nhưng nếu là thằng nhóc kia, lại muốn. Đầu thằng nhóc kia, chắc chắn ngồi thoải mái hơn nhiều…

      "Ngự Lâm, bạn thi thế nào?" Có nữ sinh lớn tiếng hỏi người nào đó ngồi bàn đầu.

      "Tạm được."

      "Điểm Đại số của bạn bao nhiêu?"

      "Vậy điểm đại số của ?"

      "À? Mình? Mình thi được tốt…"

      "Vậy tôi cũng thi được tốt…"

      Nữ sinh kia bị từ chối như vậy, thể làm gì khác ngoài cam lòng tránh ra, lúc đứng lên nghiêng mắt nhìn Tống Hàng Hàng.

      Dừng! Trừng tôi làm gì! Tôi cũng bảo cậu ta với như vậy nha!

      Tống Hàng Hàng biết, thành tích của khiến người thần đều căm phẫn, trong lớp biết có bao nhiêu người, dĩ nhiên, chủ yếu là nữ sinh, ước gì tìm cơ hội liên thủ giết chết nhuệ khí của .

      Khi còn là học sinh Sơ trung (cấp 2), mọi người đều là nhân vật tinh trong trường, hôm nay gặp nhân tài xuất chúng như Tống Hàng Hàng, tất nhiên cảm thấy cam lòng.

      ra thành tích tốt cũng có gì phải soi mói như vậy, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bọn họ thấy bỏ công sức nhiều bằng họ. Nên ngủ ngủ, nên chơi chơi, giống những người khác, trốn thầy thức suốt đêm, hoặc giả bộ ngã bệnh xin nghỉ tiết thể dục đề ngồi học trong lớp, điểm này, khiến rất nhiều người cảm thấy thoải mái.

      Nhưng trái lại Cố Ngự Lâm lại càng bỏ ít công sức hơn. Khảo hạch lần này của cậu cũng rất tốt, nhưng cũng biết hơn kém Tống Hàng Hàng như thế nào, chưa ai biết, phải đợi giáo viên công bố cụ thể mới biết được.

      Tống Hàng Hàng còn suy nghĩ rốt cuộc Cố Ngự Lâm thi được bao nhiêu điểm, tiếng chuông vào học vang lên, tiết này là tiết sinh hoạt, giáo Nguyên Điền cầm xấp phiếu điểm, ngay lúc tiếng chuông vang lên bước vào phòng học.

      Thành , lúc đầu Nguyên Điền thích Tống Hàng Hàng, thấy nhóc này mới ngày đầu tiên ăn mặc xinh đẹp như thế đến trường, nhìn mái tóc dài mềm mượt kia biết là từng bảo dưỡng ngoài tiệm uốn tóc (Tác giả: giáo là tinh mắt, đổ mồ hôi!), lúc tự giới thiệu bản thân còn có sở thích roller skating lộn xộn gì đó, được nam sinh làm quen cũng có chút xấu hổ nào của con , dù sao vẫn còn là nhóc thành niên chưa trưởng thành.

      Vốn cho rằng mình phải bỏ nhiều công sức giáo dục nữ sinh này thời gian, ngờ kết quả lại rất kinh người: Đứng nhất! Nhất là môn tiếng mình dạy, được 148 điểm, còn cao hơn Chương Uyển, học sinh tham gia cuộc thi tiếng toàn thành phố, khiến người ta thể “nhìn mặt mà bắt hình dong”!

      Ngoài Tống Hàng Hàng, nhìn lầm học sinh Cố Ngự Lâm. Lần này trong ban hai Nguyên Điền dạy có hai người đứng đầu danh sách, nhờ hai học sinh này, tiền thưởng của tăng lên khôngg ít…

      Nguyên Điền đứng bục giảng, mở lời, "Tổng thành tích học kì này của lớp ta… " Nguyên Điền dừng chút, học sinh dưới giảng đài yên lặng như tờ, "… tệ!"

      "Vạn tuế!" Bên dưới có người hoan hô.

      Có người còn trực tiếp hỏi, " tệ tức là đứng thứ bao nhiêu ạ?"

      Câu hỏi này vừa xuất , rất nhiều người phụ họa.

      "Ha ha, tệ chính là tệ, tệ chính là đứng thứ nhất." Nguyên Điền vui vẻ đáp.

      Dưới giảng đường càng thêm huyên náo, Nguyên Điền cũng quản, mặc cho các học sinh vui mừng cười đùa vỗ bàn.

      "Tốt lắm tốt lắm, các em biết thành tích của tập thể lớp ta, sau đây tôi công bố thành tích từng cá nhân, đọc theo danh sách thứ tự, đọc đến tên ai người đó lên nhận phiếu điểm. Trở về xin chữ kí cha mẹ rồi nộp lại."

      Nhất thời dưới đài nghiêm túc hẳn lên, lỗ tai dựng lên cao chờ nghe đến tên mình, người có kết quả tốt tươi cười đứng lên nhận phiếu điểm, kết quả xấu buồn bã cúi đầu.

      Cao trung là như vậy, đây cũng là trong những “thủ đoạn” của trường Trường Thanh để “khích lệ” học sinh tiến bộ, trước kia Tống Hàng Hàng bị cái này làm hại, bị chỉnh thành "con mọt sách", mặc dù bây giờ thành tích của Tống Hàng Hàng rất nổi trội, nhưng với “thủ đoạn khích lệ” này vẫn căm thù đến tận xương tuỷ.

      Nhưng cũng có cách nào thay đổi, chỉ có thể được chăng hay chớ, ra cũng muốn biết kết quả của Cố Ngự Lâm như thế nào.

      Giọng của giáo Nguyên Điền đề cao lên: "Tống Hàng Hàng, xếp hạng nhất."

      "Kìa! Mình đâu có sai!" Y Tuệ bên cạnh rất hưng phấn, đoán chừng vị trí “Lâm tử” trong lòng cũng bị Tống Hàng Hàng thay thế.

      Tống Hàng Hàng bình tĩnh lên nhận bài thi, quan tâm đến nghị luận của các bạn học khác, ha ha, chắc chắn là tài mạo song toàn rồi, sớm biết -_-|||

      Kết quả lần này còn tốt hơn cả thằng nhóc chết tiệt kia, xem còn có ai kết quả này là do may mắn nữa ! Bạn học Tống Hàng cảm thấy rất hài lòng.

      "Cố Ngự Lâm, xếp hạng hai."

      Cậu nhóc cũng bình tĩnh đứng lên, khuôn mặt phấn nộn, bĩu môi. Ha ha. (Tác giả: Đây là phán đoán của bạn học Tống Hàng Hàng…)

      Tiếng nghị luận lại lớn hơn, dù sao hai người đứng thứ hạng cao nhất đều ở ban hai, khiến người ta vừa kinh ngạc vừa kiêu ngạo.

      "Lâm Duyệt Lam, xếp hạng năm."

      Ồ, người cao điểm thứ 3 trong lớp lại là ấy? Tống Hàng Hàng nghĩ tới, ha ha, như vậy, ba người đứng đầu lớp đều ở ký túc các , tệ…

      Kế tiếp Tống Hàng Hàng cũng để tâm, chỉ chú ý đến mấy người quen có kết quả tạm được, Diệp Nhất Đình và Chương Uyển đều ở trong top 20 của lớp, Y Tuệ hơi thảm, đứng thứ bốn mươi, trong lớp 60 người cũng xem như hạng trung bình. Nhưng Y Tuệ cũng mấy để ý lắm, riêng lại lạc quan này.

      Phát xong phiếu điểm, Nguyên Điền cường điệu biểu dương Tống Hàng Hàng, Cố Ngự Lâm cùng Lâm Duyệt Lam ba thứ hạng cao nhất, tiếp theo lại hô mấy câu khẩu hiệu giống buổi tập trung hôm khai giảng "Thắng kiêu! Bại nản!", tiết này cũng kết thúc.

      Hết tiết sinh hoạt cũng là lúc tan học, Y Tuệ muốn hẹn ăn cơm tối cùng Tống Hàng Hàng, nghĩ tới lại có nam sinh đỏ mặt tới mở lời trước.

      "Cái đó, bạn học Tống Hàng Hàng, bạn…, buổi tối bạn có thời gian ? Tôi muốn mời bạn ăn cơm."

      Ơ, đây phải là người thứ hai tự giới thiệu bản thân hôm đó, Lý Hoa Hưởng sao?

      Tống Hàng Hàng nhìn sang Y Tuệ, lại nhìn sang Lý Hoa Hưởng, cảm thấy khó xử, từ trước đến giờ đều theo Y Tuệ ăn cơm, thỉnh thoảng mới cùng ba người khác trong ký túc xá, tại Y Tuệ ở đây, nhưng cũng thể từ chối trực tiếp như vậy. mong đợi Y Tuệ có thể giúp mở lời thoái thác cuộc hẹn này.

      ngờ Y Tuệ ngó ngó Lý Hoa Hưởng, lại ngó ngó , nở nụ cười quái dị : " có việc gì, Hàng Hàng, bạn ! Mình ăn cùng bọn Nhất Đình Chương Uyển, bạn cần lo cho mình, yên tâm ! chơi vui vẻ nhé!"

      Ôi… Đây là tình huống gì?

      Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn gật đầu với Lý Hoa Hưởng, "Nếu như vậy, tôi ăn cơm cùng bạn. Nhưng tôi cũng thể để bạn mời được, chúng ta cùng trả tiền nhé."

      Tống Hàng Hàng vẫn tuân theo truyền thống của mình. Ừm, kiếp trước quen làm nữ cường nhân, quen với việc tùy tiện ăn cơm với các chàng trai khác phái.

      Dường như Lý Hoa Hưởng cũng khá bối rối, "Điều này được, mình… ra mình có chuyện, ừm, có chuyện… muốn với bạn. . . . . ."

      "Ha ha, có việc gì, cần khách khí điều này với tôi."

      Tống Hàng Hàng xong, thu thập xong túi sách, đứng lên : "Vậy chúng ta bây giờ?"

      "Việc này, việc này, thôi."

      Hai người sóng vai ra khỏi phòng học, chú ý tới cái nhìn chăm chú đầy kỳ quái của mấy người trong phòng học, đặc biệt là bạn học nào đó ngồi bàn đầu, trong mắt như muốn phun lửa.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: kiện tỏ tình kỳ cục

      Edit: August97

      Tống Hàng Hàng và Lý Hoa Hưởng cũng đến phòng ăn của trường, Lý Hoa Hưởng đưa Tống Hàng Hàng vào quán cơm ngoài trường.

      "Sao lại ăn trong trường?"

      Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, vẫn còn là học sinh, chi tiêu gì cũng là tiền của ba mẹ, nên phung phí lung tung.

      "Cái đó, cái đó, hôm nay, hôm nay dịp đặc biệt! Có chuyện muốn với bạn nên…"

      Có chuyện gì cần long trọng như vậy? Trong lòng Tống Hàng Hàng cảm thấy kì quái, chợt vỡ lẽ, nhớ tới biểu kì quái vừa rồi của Y Tuệ. Từ lúc nào Y Tuệ lại như thế? Còn với " chơi vui vẻ" ? Chuyện này có gì đó hợp lý!

      phải là… !

      Tống Hàng Hàng thấp thỏm, trong lòng thầm mắng sống nhiều năm như vậy cũng nhìn ra điều này, nhưng lại thầm nghĩ: điều này cũng thể trách , dù sao kiếp trước chưa bao giờ được người khác tỏ tình!

      Nhưng bây giờ nên làm gì? Tống Hàng Hàng luống cuống liếc trộm Lý Hoa Hưởng đối diện, chuyện với nam sinh này chưa quá năm câu, thể “chơi” sớm như vậy được! Huống chi trong mắt cậu ta vẫn chỉ là đứa bé! có sở thích luyến đồng ( trẻ con – thuộc kiểu tình nam nữ)!

      Dường như Lý Hoa Hưởng ngồi đối diện cũng cảm thấy yên, mở miệng muốn chuyện.

      "Khoan , khoan ." Tống Hàng Hàng vội vàng ngăn cậu ta lại, "Cái đó, chúng ta dùng bữa trước, dùng bữa trước, đồ ăn để nguội ngon! Đúng vậy, ăn ngon!" ❉August97//Di❉ễnđànnL❉êQuuýĐ❉ôn

      "À, được." Lý Hoa Hưởng đỏ mặt cầm đũa lên.

      Chuyện này dọa người! Tống Hàng Hàng oán thầm, làm thiếu nữ xinh đẹp cũng tốt!

      Món ăn còn chưa đưa lên hết, hai đĩa ăn bàn trong nháy mắt gần hết, Tống Hàng Hàng thầm kêu tốt ——

      "Nhân viên phục vụ, chúng tôi còn mấy món ăn nữa đâu rồi, mau đem lên nhé!"

      "Được rồi!" Phục vụ viên kia rất năng suất, lập tức đưa món ăn lên.

      "Hàng Hàng, cái đó. . . . . ." Lý Hoa Hưởng lại lên tiếng.

      Hỏng rồi hỏng rồi! gọi “Hàng Hàng” rồi, vừa còn “bạn học Tống Hàng Hàng”! Tống Hàng Hàng cảm thấy máu xông lên não, nhất thời rơi vào ngõ cụt: ôi ôi, phải làm gì với thằng nhóc này đây!

      "Hàng Hàng, mình muốn thẳng với cậu!"

      "Khoan ! Khoan ! Lý Hoa Hưởng, tôi với cậu, tôi là học sinh nghiêm túc, ban đầu giáo Nguyên Điền , , cái đó, tôi vẫn ghi nhớ đó!"

      Lý Hoa Hưởng ngẩn người, giống như kịp phản ứng, chốc lát lại hăng hái gật đầu, "Đúng! Đúng! Mình cũng rất nghiêm túc học tập! Lời của giáo, mình vẫn nhớ!"

      Tống Hàng Hàngbuồn bực, vậy cậu còn tới tìm tôi làm gì! Ăn ở hai lòng? Muốn chuyện học tập và sớm liên quan đến nhau? Mơ tưởng! Chỉ có Tống Hàng Hàng loại người trâu bò mới làm được chuyện này, chi đến thằng nhóc Lý Hoa Hưởng, nhớ thành tích của cậu ta cũng ra gì, lại muốn vừa học vừa sớm, hai cái can hệ đến nhau?

      đứng lên, “ vậy, ăn xong chưa? Tôi đây!”

      Lý Hoa Hưởng rất kích động, trực tiếp đứng lên, thiếu chút nữa đẩy ngã cái ghế phía sau. “Ơ kìa, mình còn chưa sao bạn muốn rồi? Chẳng lẽ bạn biết mình muốn tìm bạn làm người phụ đạo bài tập? Bạn đồng ý?!”

      nhảm, mọi chuyện ràng như thế mà tôi còn biết sao? Tôi cho cậu biết, tôi…” Tống Hàng Hàng chợt dừng lại, gì? nghe lầm chứ? Phụ đạo bài tập?

      Ha ha ha! muốn cười to!

      “À, à, phụ đạo bài tập à, đương nhiên có vấn đề gì, tôi đồng ý, đồng ý! Bạn cần tôi giúp đỡ trực tiếp tới chỗ ngồi tìm tôi được sao, cần phải hẹn tôi ăn cơm, ha ha, ha ha!”

      Nhưng lại hơi nghi ngờ, “Vừa rồi, vừa rồi cậu ghi nhớ lời dặn của giáo Nguyên Điền? Cậu nhớ điều gì vậy?”

      Lý Hoa Hưởng xoa xoa đầu, “Thắng kiêu! Bại nản! phải bạn cũng nhớ sao?”

      “A đúng, đúng đúng đúng, thắng kiêu! Bại nản! Tôi nhớ, ha ha!” Tống Hàng Hàng vừa mới nhớ lại câu “ cần ồn ào chuyện sớm!”

      Ha ha. Hiểu lầm lớn.

      Ăn xong cơm tối, Tống Hàng Hàng nhìn đồng hồ, sáu giờ, cũng đến lúc trở về phòng tự học buổi tối rồi, vì vậy thu dọn cùng Lý Hoa chuẩn bị trở về. Lúc này cũng giành nhau vụ trả tiền với Lý Hoa Hưởng, phải phụ đạo cho cậu ta kia mà, coi như là bữa cơm mời phụ đạo!

      đường trở về trường, Tống Hàng Hàng cười ngây ngô mình, nhưng vì còn có Lý Hoa Hưởng bên cạnh, chỉ có thể mím môi chặt, chỉ sợ cẩn thận cười ra tiếng, lại khiến càng lúc càng cảm thấy buồn cười, người đường thấy bộ dạng này đều cho rằng vụng trộm vui mừng!

      Đến cửa phòng học, Lý Hoa Hưởng rất thành tâm thành ý đứng thẳng, lần nữa cúi đầu cảm ơn Tống Hàng Hàng, Tống Hàng Hàng hơi thất thần, cười ra tiếng, khiến Lý Hoa Hưởng cảm thấy giải thích được, nghĩ thầm: chẳng lẽ bạn học Tống Hàng Hàng rất thích phụ đạo bài tập cho cậu?

      Mới vừa vào phòng học, bạn học Y Tuệ chạy lại hóng chuyện, “Ai ôi, bạn học Tống Hàng Hàng, nhìn khuôn mặt xuân sắc của bạn kìa, có phải có “gì đó” hay ? Hì hì.”

      Biết ngay Y Tuệ hiểu lầm, vấn đề này phải của riêng Tống Hàng Hàng đâu! Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, véo véo hai má Y Tuệ, “Mình cho bạn biết, Y Tuệ, bạn đừng… Ôi! Người nào vậy… Cố Ngự Lâm, cậu kéo tôi làm gì, đừng kéo tôi! Cậu bị điên à!”

      Kết quả là, bạn học Y Tuệ còn chưa hỏi thăm được chuyện bát quái muốn nghe, phải trơ mắt nhìn bạn học ngồi cùng bàn bị nam sinh khác lôi , kinh ngạc che miệng. Đây đây đây! Chẳng lẽ trong vòng ngày bạn học Tống Hàng Hàng nhận được hai hoa đào lớn (ý có hai người theo đuổi).

      Y Tuệ bên này còn suy nghĩ lung tung, Tống Hàng Hàng bên kia bị Cố Ngự Lâm kéo mạnh đến phát đau, nhưng dường như bạn học Cố Ngự Lâm còn khó chịu hơn !

      Mẹ ơi! Thằng nhóc chết tiệt này lại phát điên gì vậy!

      Cố Ngự Lâm trực tiếp kéo Tống Hàng Hàng tới sườn đồi sau lớp học. Tống Hàng Hàng khó chịu nhìn bốn phía, đây chính là nơi khiến tôi đau lòng đó! Cố Ngự Lâm lại định làm gì??

      Đứng vững, Cố Ngự Lâm buông tay ra, Tống Hàng Hàng xoay người muốn , muốn tiếp tục đứng cùng thằng nhóc mặt lạnh phát điên này thêm chút nào nữa!

      , đừng , được ?”

      Phía sau truyền đến giọng khàn khàn của Cố Ngự Lâm, cậu trong giai đoạn thay giọng, sắc cũng còn mềm mại dễ nghe như trước kia.

      A? Tống Hàng Hàng hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ Cố Ngự Lâm chưa từng hạ giọng chuyện với như thế.

      “Được rồi.” Tống Hàng Hàng quay đầu lại, “Cậu muốn gì, nhanh lên chút, sắp đến giờ tự học rồi.”

      “Tôi, …” Cố Ngự Lâm dừng lại.

      “Cái gì tôi tôi ? Có chuyện gì mau , sao cậu thẳng?”

      Yên lặng trong chốc lát, Cố Ngự Lâm lên tiếng. “, ở cùng với Lý Hoa Hưởng?”

      “Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối.”

      Cố Ngự Lâm lặng lẽ cúi đầu.

      Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, thằng nhóc này bị gì vậy? Bỗng nhận ra cậu ta lại cao lên…

      “Ah? Cậu lại cao thêm rồi hả? Bây giờ cậu cao bao nhiêu rồi?”

      “…”

      phải chứ, chiều cao mà cũng giữ bí mật à?”

      “Tôi cao 1m67 rồi!”

      Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, cậu nhóc thực cao, khi nào mới cao được như vậy?

      Cậu nhóc Cố Ngự Lâm đáng thương đứng sau lưng , trong lòng hô to: từng ôm tôi! ôm tôi! ôm tôi!



      (Tác giả: Lời thuyết minh: Haiz, ra đây là… rất kỳ cục)

      [​IMG]
      Last edited: 22/10/14
      simtim, trạch nữ, KisaragiYue2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :