1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 12: Ăn vận xa hoa

      [​IMG]
      Âu Dương Tuệ Như vốn nghĩ rằng lần đó thái tử chủ động gọi đến nàng dùng bữa, là vì để cho Ngô thị thị uy, cố ý muốn gây khó dễ mình. Làm sao tưởng tượng được, sau khi trở về liền nghe được tin tức Ngô thị bị cấm cung nửa năm, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.

      Thế thân có bộ dạng tương tự như thế, coi vậy nhưng rất khó tìm! Nghe lúc trước khi thái tử có được Ngô thị như lấy được bảo vật, mặc cho thân phận Ngô thị cao, lại dám tranh cãi với Thái Hậu ba ngày, mới để Ngô thị được làm sườn phi, độc sủng hai năm, chưa bao giờ quở trách lấy câu, nay phạt Ngô thị cấm cung, mà còn cấm tận nửa năm, quả là xoay vòng đặc biệt.

      phải thái tử uống nhầm thuốc rồi chứ, hay là lại tìm được thế thân mới rồi!

      Âu Dương Tuệ Như nhàn nhàn suy nghĩ, nhưng chút liên tưởng đến người bản thân mình, cho đến hai ba ngày qtiếp theo, ngày ngày thái tử triệu nàng cùng dùng bữa, còn liên tiếp giúp nàng gắp thức ăn, thái độ ôn nhu hòa nhã, có việc gì tự dưng đưa lễ vật cho nàng, Âu Dương Tuệ Như trì độn mãi cũng phát , thái tử đây là lấy lòng nàng.

      Giờ mới phát giá trị của ‘chị ‘ sao? Tính lung lạc chị, cũng chính là lung lạc Âu Dương Tĩnh Vũ, có lợi cho việc củng cố ngôi vị thái tử của bản thân. Hóa ra Hoàn Nhan Cảnh này cũng phải bị Lưu Văn Thanh làm cho hôn mê mất rồi!

      Âu Dương Tuệ Như coi như hiểu được, tuy rằng trong bụng phiền chán, nhưng đối với việc thái tử lấy lòng cũng cự tuyệt. Lại dù như thế nào, thái tử cũng là lão đại của Dục Khánh cung, là ‘cấp trực tiếp’ của nàng, có quan hệ tốt với thái tử, nàng ở trong cung làm việc cũng càng thuận lợi hơn.

      Tạm thời cùng với thái tử kết thành minh hữu, Âu Dương Tuệ Như hợp thời tỏ ra thiện ý với thái tử, biểu đạt ý nguyện bản thân đồng ý cùng thái tử làm vợ chồng danh nghĩa, làm cho thái tử càng thêm vừa lòng, yên tâm mang theo nàng liên tục tiến đến Từ Ninh Cung biểu diễn tiếc mục vợ chồng nhau, khiến cho trong lòng Thái Hậu vô cùng thoải mái.

      Thế Tông thấy Thái tử phạt Ngô thị, mặt cùng với Thái tử phi tình cảm như hoa với bướm, cảm tình hòa thuận, khiến Thái Hậu cùng với lão Thừa tướng an lòng, đối thái tử với cũng vừa lòng .

      Toàn bộ cục diện vui mừng lớn như vậy, đúng là ý đồ tranh thủ của Âu Dương Tuệ Như, đối với nàng có lợi nhất. Nàng từng chút xoay chuyển hình tượng bản thân mình ở trong lòng mọi người, củng cố địa vị bản thân, sau này đến ngày đối phó Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh, cũng có thể có thêm vây cánh.

      Việc xoay chuyển hình tượng vô dụng bước đầu tiên rồi, bước thứ hai Thế Tông cũng mở giúp con đường tốt cho nàng, nàng giúp đỡ Thái Hậu chuẩn bị nghi thức cầu mưa cùng với việc quyên góp, đây là cơ hội của nàng, nàng nhất định phải dùng hết sức để làm, làm cho thỏa đáng, làm cho mọi người phải thay đối cách nhìn về nàng.

      Mang ý nghĩ như vậy, Âu Dương Tuệ Như đem ít phương pháp tổ chức từ thiện quyên tiền của đại viết ra, rồi thêm thêm bớt bớt, đổi thành áp dụng cho Đại Kim, sau đó trình cho Thái Hậu xem, Thái Hậu đọc xong, vô cùng kinh ngạc, càng khẳng định nàng có năng lực.

      Trong lúc khẩn trương chuẩn bị, rốt cục đến ngày cầu mưa.

      Thế Tông chiêu cáo thiên hạ, đem nghi thức cử hành cầu mưa, tế đàn thiết lập tại đỉnh núi Thiên Hoa, đồng thời cùng còn có thành viên hoàng thất cùng văn võ bá quan vì nạn dân Tây Nam cầu phúc.

      Ý chỉ vừa ra, đến ngày này, kinh thành có rất nhiều người đều đổ xô ra đường, tất cả mọi người cũng đều hướng về núi Thiên Hoa, hy vọng có thể chiêm ngưỡng phong thái hoàng thất.

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

      Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như ăn mặc thỏa đáng, chuẩn bị đến Từ Ninh Cung đưa tin trước, lại bị Tần ma ma ngăn cản, “Tiểu thư, người lại thử thay bộ đồ với trang sức này được ? Trường hợp long trọng như vậy, tiểu thư đừng chỉ dùng cây ngân trâm thôi, quá đơn sơ giản dị rồi.”

      Tiểu Vũ cầm bộ trang sức khéo léo tinh xảo và hoa mỹ trình đến trước mặt Âu Dương Tuệ Như, mong đợi nhìn nàng, dùng ánh mắt khẩn cầu: tiểu thư thử , thử mà.

      Âu Dương Tuệ Như mặc triều phục Thái tử phi màu đỏ, người có đeo trang sức dư thừa, mặt chút phấn son, chỉ hơi dặm ít son màu đỏ môi, mái tóc đen vấn thành kiểu Lưu Vân, cũng cài quá nhiều trâm, mà chỉ dùng cây trâm bạc kết sau đầu rồi thôi. thân tuy rằng đơn giản, cũng làm mất vẻ trang trọng, càng tô điểm thêm cho dung mạo nàng, bộc lộ khí chất cao quý.

      Âu Dương Tuệ Như nhìn ngắm bản thân mình trong kính thủy ngân, hài lòng gật đầu, xua tay với Tần ma ma: “ cần, như vậy là vừa. Trường hợp hôm nay tuy rằng long trọng, nhưng các ngươi chớ quên, tình hình hạn hán Tây Nam vẫn còn nghiêm trọng, quốc khố ngày càng hao hụt, mấy ngày trước phụ hoàng mới ban chỉ dụ, giao cho hậu cung phải nghiêm chỉnh thực tiết kiệm, cắt giảm chi phí. Hôm nay toàn bộ dân chúng trong kinh đều nhìn vào, nhất là đối với hậu cung, hoàng thất càng phải gương mẫu.”

      Tần ma ma và Tiểu Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vô cùng bội phục tiểu thư nhà mình, sắc mặt ban nãy nhanh chóng thu hồi. Bộ dạng này của tiểu thư, càng ngày càng giống với Thừa tướng, đều hổ phụ sinh khuyển tử*, phải là thế này sao! (đồng nghĩa với câu ‘hổ phụ sinh hổ tử’, người giỏi thể có con vô dụng)

      Ba người tới Từ Ninh Cung khi, Thái Hậu cũng vừa thu xếp thỏa đáng, chờ các tần phi đến tập hợp, nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như ăn mặc đơn giản nhưng trang trọng, thâm tâm vừa lòng gật đầu, trong mắt mang theo vui mừng.

      Âu Dương Tuệ Như hành lễ với Thái Hậu xong, rồi đứng dậy thoáng nhìn Thái Hậu cũng thân ăn mặc tương tự, biết bản thân mình làm đúng rồi.

      Thái Hậu và Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện lúc, tần phi chốn hậu cung mới lục tục kéo đến đông đủ. Lần lượt nhìn môt lượt trang phục các tần phi, người sau so với người trước càng kiều diễm hơn, người sau so với người trước càng xa hoa hơn, Thái Hậu đen mặt.

      “Hôm nay là tế lễ cầu mưa, phải là hậu cung tuyển phi! Dân chúng gặp nạn, quốc khố thiếu thốn, Hoàng Thượng hạ chỉ nghiêm túc thực tiết kiệm, các ngươi còn biết hay sao? Các ngươi ăn mặc thế này, là muốn để cho dân chúng biết cái gì gọi là ‘Ngoài đường xương đông lạnh, lầu son rượu thịt hỏng’*? Hử?” Thái Hậu cau mày, mặt tức giận thâm trầm, ‘chát’ tiếng, đánh mạnh vào cái án kỷ, lớn tiếng thét hỏi.

      *Lộ hữu đống tử cốt, chu môn tửu nhục xú: lộ có xương chết cóng, chu môn rượu thịt thối; nghĩa: ngoài đường đầy người chết cóng, chết đói, nhà giàu rượu thịt ê hề đến nỗi hư hỏng cả.


      Các phi đều cúi đầu, câm như hến, trong lòng hối hận thôi.

      Vừa vặn Thế Tông đến để đón Thái Hậu, từ xa nghe thấy tiếng Thái Hậu đánh vào mặt bàn, tiếng động cùng tiếng hét giống như giận dữ mắng mỏ, bước chân khỏi nhanh hơn, sau khi vào cửa, thấy vẻ mặt Thái Hậu tốt, lập tức bực mình chất vấn, “Đây là chuyện gì? Ai khiến cho Thái Hậu tức giận?”

      Mọi người cúi đầu càng thấp, dám trả lời.

      Thế Tông nhìn về phía Thái Hậu, Thái Hậu thở dài, đầu ngón tay chỉ chỉ về hướng các tần phi, “Hôm nay phải cầu mưa tạo phúc cho nạn dân, dựng hình ảnh hoàng thất Đại Kim ta dân như con, thành hình tượng đồng cam cộng khổ với dân chúng, Hoàng đế nhìn bộ dáng ăn mặc của các nàng xem, hận thể làm cho toàn bộ mọi người kinh thành biết hoàng thất ta xa xỉ vô độ, tức chết ai gia!”

      Thái Hậu dứt lời, nắm bàn tay Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, có chút vui mừng khen ngợi: “Vẫn là Thái tử phi tuy còn , nhưng hiểu được Hoàng Thượng khổ tâm.” Thái Hậu cũng biết lúc đầu Thế Tông hài lòng Âu Dương Tuệ Như làm Thái Tử Phi, Thái Hậu đây là ở trước mặt Thế Tông cho Âu Dương Tuệ Như thêm phân lượng.

      Thái Hậu quá lo lắng, cần Thái Hậu đỡ, việc Âu Dương Tuệ Như ‘nịnh bợ’ cùng loạt kiện gần như có hiệu quả, ấn tượng Thế Tông đối với Âu Dương Tuệ Như càng ngày càng ngày tốt hơn, sớm còn thành kiến như lúc ban đầu.

      Thoáng nhìn sang người bên cạnh Thái Hậu, Thái tử phi thân trang trọng đơn giản, lại càng đặc biệt sang trọng, đôi mắt Thế Tông sáng ngời, trong lòng hơi hơi xúc động: đầy rẫy trong cung này, có lấy nhan sắc nào xuất chúng hơn so với Thái tử phi. Quay đầu nhìn lại đám tần phi tô son trét phấn đậm đặc, ăn mặc xa hoa, bỗng nhiên Thế Tông thấy chán ngán, lửa giận trong lòng điên cuồng thiêu đốt.

      “Người đâu, lấy cái khay lớn đến.” Thế Tông nâng tay, hướng các người hầu theo bên cạnh lạnh giọng hạ lệnh.

      Giang Ánh Nguyệt thân trắng trong thuần khiết bước ra khỏi hàng ngũ, rất nhanh liền đem cái khay to đến, đứng bên cạnh Thế Tông.

      “Tháo những trang sức các ngươi đeo người xuống, bỏ vào trong khay.” Thế Tông lạnh lùng đưa mắt nhìn các tần phi đứng im bất động chỗ dám nhúc nhích, giọng điệu hạ lệnh mang theo kiên nhẫn.

      Chúng tần phi tuân lệnh, vội vàng người trước kẻ sau mau mau tháo trang sức, bỏ vào trong khay, chỉ trong chốc lát, cái khay liền tràn đầy, nhìn biểu tình Giang Ánh Nguyệt phải cố hết sức để nâng, khẳng định trọng lượng .

      Thế Tông liếc châu báu quý giá muôn màu muôn vẻ trong cái khay, thản nhiên mở miệng, “Những trang sức này, coi như là hôm nay các ngươi thêm vào quyên tặng lạc quyên, sau khi trở về, lại phạt mỗi người sao chép ba trăm lần 《 cung quy 》, vì tội kháng chỉ ngày hôm nay của các ngươi.”

      Chúng tần phi nghe vậy, sắc mặt tất cả trắng bệch, tim đau thịt đau.

      Vì để áp chế tần phi khác, các nàng người nào phải lấy trang sức cất giấu dưới đáy hòm ra đeo? Vì muốn hôm nay đặc biệt nhất, hấp dẫn chú ý Hoàng Thượng, làm sao còn nhớ đến thánh chỉ mà nhiều ngày trước Hoàng Thượng ? tại tốt lắm, lỗ lớn rồi!

      Thế Tông đối với biểu tình như cha mẹ chết của các tần phi làm như thấy, lập tức nhìn lại hướng Thái Hậu và Thái tử phi, ôn hòa mở miệng, “Mẫu hậu, sắp giờ rồi, chúng ta khởi hành .”

      Thái Hậu đối với việc Thế Tông vừa xử lý rất vừa lòng, sắc mặt khó chịu sớm tiêu tan, kéo tay Âu Dương Tuệ Như, ngồi chung phượng liễn, xuất phát về núi Thiên Hoa.

      Chỉ người có xui xẻo chọc vào Thái Hậu và Thế Tông, lại có may mắn ngồi phượng liễn cùng với Thái Hậu, chúng tần phi đối với Thái Tử Phi, chỉ còn lại có hâm mộ ghen tị và phẫn hận.

      Ba tầng ở núi Thiên Hoa, ba tầng ngoài bị cấm vệ quân của Thế Tông vây quanh, ba bước đội, năm bước trạm, bất cứ lúc nào cũng có tiểu đội cấm quân tuần kiểm tra, canh phòng nghiêm ngặt, đỉnh núi lại có mấy ngàn nhân tài bắn cung hạng nhất mai phục, ám vệ cũng mang theo cung nỏ được tăng sức mạnh. Nếu như phản tặc tiền triều muốn gây chuyện vào thời gian này, địa điểm này, thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

      lo việc an toàn, nghi thức cầu mưa tiến hành vô cùng thuận lợi. Gia Tát là thân đệ đệ của Thái Hậu, là đại vu sư đức cao vọng trọng nhất Đại Kim đội mặt nạ gỗ cắm đầy lông chim, vung pháp trượng trong tay, nhảy theo nhịp trống mãnh liệt, tạo nên vũ điệu hiến tế Tát Mãn cực kỳ thần bí và đặc sắc.

      Mỗi động tác nhấc tay dậm chân của đều theo nhịp trống, vòng quanh tế đàn, hướng mặt ngó dân chúng vây xem tế lễ. Chẳng bao lâu, các tế ti mang mặt nạ đứng vòng chung quanh cũng bắt đầu theo động tác nhảy của , chỉ là có chút cứng ngắc, nhìn qua có chút đồng bộ.

      Nhìn thấy tình cảnh lần này, nhãn tình Thái Hậu sáng lên, ngồi thẳng lưng, ngay cả Thế Tông cũng có biểu tình chăm chú hẳn.

      Lại qua bao lâu, vòng dân chúng đứng ở hàng đầu có biểu tình mê man, cuối cùng là vòng quanh đại vu sư Gia Tát, y hệt các tế ti, động tác nhảy cứng ngắc, giống như những con rối gỗ bị người ta thao túng.

      Thấy tình cảnh như vậy, hàng loạt dân chúng ồ lên, bàn tán sôi nổi. Trong đám người có người từng nghe qua Tát Mãn giáo hô lên câu “Thần hàng” (thần rơi xuống ???), những người chung quanh lên tiếng hỏi ‘Thần hàng’ đáp ý chính là ‘Thần linh nhập thân thể người phàm, nhằm chúc phúc người phàm’, lập tức gây nên loạt tiếng than sợ hãi. truyền mười, mười truyền trăm, số người múa theo ngày càng nhiều .

      Mắt thấy cục diện sắp khống chế được, vẫn là cấm vệ quân ngăn cách đám người ra xa xa, mới có quá nhiều người lan tràn gia nhập vào đội ngũ đại vu sư Gia Tát.

      Thái Hậu nhìn thấy thế, trong mắt lên ý vui mừng, cất giọng cảm thán: “Đây là đại thần hàng! Là đại thần hàng lâu rồi chưa từng xuất ! Đại Kim Quốc ta nhất định hưng thịnh!”

      Thế Tông gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc lần đầu tiên lộ ra chút tươi cười ràng.

      Nhìn thấy biểu tình hai người kích động, Âu Dương Tuệ Như hơi hơi suy nghĩ, liền hiểu ra vấn đề trong đó.

      Cái gọi là ‘Thần hàng’, bất quá là động tác nhảy múa theo vũ đạo phù thủy có tiết tấu cùng với điệu nhạc này thôi miên quần chúng vây xem mà thôi. Phần lớn người bị thôi miên là ‘Đại thần hàng’, chuyện này nếu nhìn công lực người thôi miên mà . Đại vu sư Gia Tát cũng có chút bản lĩnh.

      Nghi thức hiến tế tràn ngập truyền kỳ màu sắc qua , các dân chúng thán phục, sau đó hoàng thái hậu và Thế Tông ra mặt, tuyên bố hoàng thất quyên tặng số lượng lớn tài vật cứu tế nạn dân, lập tức làm cho mọi người cùng nhau ủng hộ, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng bình dân, đều bị khẳng khái hỗ trợ thêm tiền.

      Bởi vì Âu Dương Tuệ Như d94 có an bài thích đáng, phái người chuyên duy trì trật tự, thu nhận lạc quyên, tuy rằng trường chỉ thấy toàn đầu người, lại chen tay chen chân, nhưng ngay ngắn trật tự, có vấn đề gì xảy ra.

      Sau khi kiểm kê lạc quyên, nhiều tới mức làm cho Thế Tông và Thái Hậu nghẹn họng nhìn trân trối. Có nhiều tiền tài cùng báu vật riêng như vậy, đừng là để cứu tế khu bị thiên tai, cho dù là trùng kiến cả khu thiên tai, cũng còn dư dả.

      Càng may mắn hơn là, nghi thức cầu mưa sắp qua ngày thứ hai, khu hạn hán Tây Nam bỗng nhiên mây đen vần vũ, dân chúng nơi đó đón mưa, từ xa hướng về phía kinh thành dập đầu ngừng, trong miệng hô to ‘vạn tuế’ ba lần, lâu mới ngừng lại. Mà Tát Mãn giáo, lặng yên kinh thành thời gian giờ được truyền bá rộng ra, chỉ thời gian ngắn ngủn mà giáo đồ chiếm gần hết trong dân chúng.

      Công thần phía sau hết tất cả những màn này, Thái tử phi điện hạ được hoàng đế Thế Tông cùng với Thái Hậu thừa nhận rất cao, vả lại sủng ái có thêm. Đến giờ phút này, bất luận Thái tử phi ở trong cung, hay là trong giới quý tộc ở kinh thành, đều là người nổi bật có hai, trí tuệ hiền đức tên tuổi được lưu truyền. Mà trong nguyên tác kịch bản vốn là Giang Ánh Nguyệt hưởng thụ hết thảy này, giờ đây ngoài việc được thăng chức làm nữ quan tam phẩm ra, vẫn như cũ yên lặng vô danh trà trộn ở bên người Thế Tông, tìm đường leo lên , kiếm cơ hội xâm nhập trung tâm quyền lực Đại Kim.

      Hết chương 12 - Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, ktrang48935 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      haha. đọc mà thấy sáng khoái quá . tuy ko đến nhưng chắc chắn GAN tức giận lắn đây. thanks nàng nhé

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      @lyly có chi ^^
      Chương 13: Tình cờ gặp gỡ ở bãi tập

      [​IMG]

      Nghi thức cầu mưa và việc quyên góp thu được thành công lớn nằm trong dự tính từ trước, cũng làm cho Âu Dương Tuệ Như đắc ý vênh váo. Vạn dặm trường chinh, nàng chỉ mới được bước đầu tiên thôi! Đợi đến hai ngày sau trời đổ mưa to ở Tây Nam, rồi từ đó truyền đến tin tức tình trạng hạn hán có phần giảm bớt, trong lòng nàng mới hơi kinh hãi, hô to may mắn.


      là vận khí dẫm phân chó! Rốt cục chị ‘chôm’ được lần kịch bản của đại thần bàn tay vàng, dễ dàng nha!

      Âu Dương Tuệ Như cảm thán xong, suy nghĩ lại thắt chặt. Lần này Giang Ánh Nguyệt thành công, tuyệt đối nản lòng, với tính cách cứng cỏi của nàng ta, thất bại lần, có khi còn kích thích nàng ta càng hăm hở tiến lên.

      Theo như kịch bản ghi lại, Giang Ánh Nguyệt cứu tính mạng Thế Tông hai lần, cũng bởi vì vậy làm cho Thế Tông nảy sinh tình cảm với nàng ta, càng ngày càng sâu, thăng chức cho nàng ta từ nữ quan nho thành nữ quan nhất phẩm, hơn nữa còn kịch liệt phản bác ý kiến triều thần, ngoại lệ tấn phong Giang Ánh Nguyệt làm Hoàng quý phi, tốc độ thăng chức còn nhanh hơn so với việc phóng tên lửa.

      Hai lần ân cứu mạng, lần là đỡ mũi tên thay Thế Tông trong khi săn, lần nữa là khi Thế Tông bị bệnh dịch, ngay lúc tính mạng vô cùng nguy cấp liều chết hiến phương thuốc dân gian. Thấy ‘sến’ chưa, nghe thấy mắc ói?

      Khi Âu Dương Tuệ Như đọc kịch bản đến đoạn đó, cứ như bị trúng ‘tà’ động kinh phong , đối diện với màn hình máy tính mà cười nghiêng ngả, nay quay đầu nhìn lại, là cười nổi. Bởi vì, nàng xuyên rồi, tại phải trường quay phim, mà là dao thiệt kiếm thiệt, nếu nàng muốn cướp lấy danh tiếng của Giang Ánh Nguyệt, cần phải mạo hiểm tính mạng! Nếu như làm tốt, đừng là nàng gở, có khả năng trở thành vật hi sinh ‘rớt đài’ đầu tiên.

      nhức đầu quá ! Âu Dương Tuệ Như mình mình nằm ghế quý phi xa hoa trong thư phòng, đau khổ xoa trán. Quên ! Dù có đấu lại cũng chỉ là chết, chỉ có thái tử mới thê thảm, so sánh với nhau mà , mũi tên xuyên tim cùng với bệnh chết còn thoải mái hơn, tướng chết so với bị đối xử như con heo chết còn đẹp mặt hơn! Liều mạng thôi!

      Sau khi chuẩn bị tư tưởng, Âu Dương Tuệ Như khôi phục tinh thần, tiếp tục lập kế hoạch tác chiến cho bước tiếp theo.

      Tình tiết cụ thể là ‘Khi Thế Tông săn bị ám sát, Giang Ánh Nguyệt liều chết đỡ mũi tên giùm Thế Tông ‘.

      Âu Dương Tuệ Như cầm tờ giấy tuyên, nhìn hàng chữ giản thể như nhảy nhót tờ giấy tuyên này, nhíu mi trầm tư: cả đời Thế Tông bị ám sát vô số lần, bên cạnh lại có đám thị vệ võ công cao cường bảo vệ, nhiều đại nam nhân như vậy, lại để cho Giang Ánh Nguyệt chỉ là nữ tử tìm được cơ hội hộ giá? Vốn là mũi tên xuyên tim, hơn nữa Giang Ánh Nguyệt chỉ là thiếu nữ yếu ớt, sao lại mất mạng? Tất cả những việc này, nếu chỉ là trùng hợp, đánh chết Âu Dương Tuệ Như cũng tin.

      Ám sát lần này, mười phần có tám · chín phần là Giang Ánh Nguyệt an bài trước đó, chết vài người, ngược lại lấy được tín nhiệm Thế Tông, cuộc mua bán này đối với Giang Ánh Nguyệt được huấn luyện từ trong hoàng tộc, kẻ vốn xem mạng người như cỏ rác mà , là có lời.

      Nếu muốn hỏi Giang Ánh Nguyệt có bản lĩnh đến núp bên cạnh Thế Tông như thế, hà cớ gì giết luôn Thế Tông báo thù cho cha luôn cho rồi? Đáp án rất đơn giản, đến việc Giang Ánh Nguyệt có thể vừa ra tay có thành công hay , có thể bại lộ thân phận Lưu Văn Thanh là đệ đệ ra hay , chỉ dựa vào dã tâm bọn họ muốn phục hồi Đại Chu, Thế Tông mà chết ảnh hưởng đến lợi ích bọn họ. Bọn họ quyền thế, có địa vị, dù có cũng chỉ là hai ba tử sĩ, nếu muốn phục quốc, đứng ở đỉnh cao quyền lực, hoàn toàn có cửa.

      Hơn nữa, từ khi Thế Tông xây dựng đất nước tới nay, chính trị trong sạch, xã hội ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, so với thời kỳ của Đại Chu thống tr tốt hơn rất nhiều, cũng bởi vậy mà uy nghiêm danh vọng hoàng thất Đại Kim từ từ tăng vọt. Nếu bọn họ giết chết Thế Tông, đảo loạn cục diện chính trị Đại Kim, phục hồi chế độ cũ, kẻ hưởng ứng chắc hẳn nhiều lắm, ngược lại có khi còn bị thiết kỵ của Đại Kim diệt trừ, toàn quân chưa ra trận bị diệt sạch.

      Cho nên con đường này xong, muốn phục quốc chỉ có thể bằng con đường tắt khác, quét sạch từ trong nội bộ Đại Kim. Chính cái gọi là ‘Thiên lý chi đê’*, tức là làm cho hoàng quyền Đại Kim sụp đổ từ bên trong, mà bọn họ chỉ cần thầm giúp đỡ mở rộng sụp đổ đó, dần dần thu lấy quyền lực, cho đến lúc thay đổi sang triều đại mới, đây mới là kết quả mà Giang Ánh Nguyệt theo đuổi.

      * Lấy từ: 千里之堤, 溃于蚁穴Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt: con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Ví với việc để ý xảy ra chuyện lớn

      Cho nên, hai tỷ đệ bọn họ mới có thể tách ra đến núp bên cạnh Thế Tông cùng với thái tử. người là hoàng đế tại của Đại Kim, người là hoàng đế tương lai của Đại Kim, khống chế được hai người này, Đại Kim còn bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay sao? Quả nhiên là tính hay kế hay !

      Sau phen suy đoán ý đồ hai tỷ đệ này, Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, đem chú ý tập trung lại ở hai chữ ‘ săn’.

      Mùa thu quả là thời tiết tốt để săn thú, dường như nàng từng có nghe Thái Hậu qua, nửa tháng sau hoàng thất tổ chức cuộc săn lớn, màn kịch này, chắc phải cũng sắp lên sàn diễn đó chứ?

      Lấy tâm tính nóng lòng của Giang Ánh Nguyệt, kích thành, rất có khả năng an bài như vậy, xem ra, nàng cũng phải chuẩn bị trước phen, lo trước phòng hậu họa.

      Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như cầm lấy bút lông, chấm mực viết hàng chữ, rồi vo tròn, thuận tay ném sang bên. Về phần Thế Tông bị bệnh dịch, nàng phân tích ra khi nào phát sinh, chỉ có thể từ giờ trở ráng mà lo đọc nhiều sách thuốc có liên quan chút.

      Bệnh dịch ở cổ đại phải loại bệnh, mà gồm rất nhiều căn bệnh gọi chung, bệnh thương hàn, thiên hoa, dịch chuột, ôn dịch… Đều có thể gọi chung và gắn liền với thời gian xảy ra dịch.

      Ngoại trừ dịch chuột và ôn dịch, Thế Tông có khả năng bệnh thương hàn và thiên hoa nhất.

      Nếu là bệnh thương hàn, rất có thể là bởi vì nhiệt độ thay đổi, vi khuẩn sinh sản, như vậy thời kỳ phát bệnh đại khái là vào lúc đổi từ mùa đông sang xuân hoặc xuân sang hạ, cách giờ cũng khoảng nửa năm; nếu là thiên hoa, biết chừng, chiếu theo thời gian của kịch bản mà xem xét, có lẽ là sau lễ hội săn bắn, đảo mắt liền phát tác. Nhưng cho dù là khi nào, nàng cũng có thể thả lỏng cảnh giác, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

      Đại khái trong lòng chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như bắt đầu lên chương trình học tập cưỡi ngựa bắn cung. Nếu muốn khi săn có thể luôn bám sát Thế Tông, cướp màn hộ giá kia của Giang Ánh Nguyệt, biết cưỡi ngựa bắn cung là ngàn lần thể được .

      Âu Dương Tuệ Như thuộc phái hành động, có ý tưởng, lập tức theo đó mà tiến hành. Ngày thứ hai nàng liền đến Từ Ninh Cung, biểu đạt nguyện vọng với Thái Hậu là bản thân mình muốn học tập cưỡi ngựa bắn cung, để khi săn bắn ở Tây Sơn được đồng hành thi đấu với thái tử.

      Người Nữ Chân, bất luận nam nữ, đều giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, săn thú càng là hoạt động bọn họ thích nhất trong số những thứ thích. Trước kia Thái Hậu còn lo lắng Âu Dương Tuệ Như là người Hán, bài xích nữ tử tập võ, khó có thể dung nhập hoạt động như vậy của hoàng thất, giờ thấy tình cảm vợ chồng nàng với Thái tử có trở ngại, hơn nữa còn thấy nàng chủ động cầu, trong lòng cao hứng biết bao nhiêu, lập tức cho sư phụ chuyên dạy cưỡi ngựa bắn cung mặc nàng sai khiến, đồng thời còn ban thưởng nàng con hãn huyết bảo mã.

      Có Thái Hậu sau lưng ủng hộ, rốt cục cuộc sống từ hai điểm đường ‘Dục Khánh cung —— Từ Ninh Cung’ của Âu Dương Tuệ Như lại gia tăng thêm nội dung mới, biến thành ba điểm đường ‘Dục Khánh cung —— Từ Ninh Cung —— bãi tập’.

      Kiếp trước bởi vì cầu quay phim, cơ bản Âu Dương Tuệ Như cũng có học qua cưỡi ngựa, mà cưỡi ngựa cũng tệ. Giờ đây, sau khi mình và con ngựa quen thuộc nhau, nàng giục ngựa thong thả vòng, sau khi cảm nhận được có thể rồi thử chạy nhanh, làm sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung vô cùng ngoài ý muốn, lập tức thay đổi kế hoạch dạy học, riêng việc dạy nàng bắn tên tại chỗ cũng lập tức tăng lên hai bậc.

      Bắn tên cần sức mạnh, kỹ xảo cùng với thiên phú, ba món này thiếu thứ cũng được. Âu Dương Tuệ Như trí tuệ hơn người, học cái gì cũng nhanh, còn có thể từ suy ra ba, nhưng mà từ lúc học bắn tên, tư chất ngu ngốc, làm cho sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung của nàng bó tay chịu chết (thúc thủ vô sách).

      Hôm nay, Âu Dương Tuệ Như đúng giờ vào bãi tập, mượn bộ cung tiễn mà gần đây mình quen dùng, đeo túi đựng tên, bắt đầu khổ luyện với việc bắn tên trong vòng mười mét.

      Vẻ mặt nàng còn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng rất tập trung, tư thế đứng lại bày ra cũng ‘chuẩn’.

      ‘Vèooo vèooooo’, mấy tiếng xé gió vang lên, liên tiếp mười tên bắn ra, Âu Dương Tuệ Như buông cây cung ra, biểu tình mặt còn lưu lại khí phách vừa rồi khi bắn tên, thân thể đứng thẳng, lưng thẳng, phong phạm cao thủ mười phần đủ mười.

      Mở rộng màn hình ra xíu, tấm bia mười mét trụi lủi chẳng có gì, mà chung quanh nó lại rơi đầy tên bắn trúng bia, sư phụ dạy bắn tên cưỡi ngựa cúi lưng, đầu đầy vạch đen, chịu khó thay nàng thu lượm tên.

      Lập tức thắt lưng thẳng tắp của Âu Dương Tuệ Như rũ xuống, môi hồng cong cong vễnh lên, mặt lộ ra vẻ thất bại, bên cạnh đó Tần ma ma Tiểu Vũ nhìn thấy thế, vội vàng an ủi nàng.

      Thế Tông vừa bước vào bãi tập định kiểm tra chiến mã vừa vặn nhìn thấy màn buồn cười này, dừng bước từ xa, chú ý thân ảnh Âu Dương Tuệ Như suy sút, hai tròng mắt tối đen nổi lên mấy phần ý cười sâu.

      Tại sao mà đứa này lại thú vị như vậy thế nhỉ? Thế Tông nghĩ bụng.

      Giang Ánh Nguyệt theo phía sau Thế Tông, thấy tài bắn cung vô cùng thê thảm của Âu Dương Tuệ Như, cúi đầu, khóe miệng dấu vết nhếch lên, trong lòng trào phúng: Thái tử phi trí tuệ hơn người cũng có thời điểm chật vật như vậy, còn bị Hoàn Nhan Bất Phá bắt gặp, là bất hạnh nha!

      Âu Dương Tuệ Như phát đoàn người Thế Tông đến, nhìn chằm chằm cung tiễn trong tay cắn môi tự nghĩ: cả nhà mi, chị thông minh như vậy, học cái gì cũng chỉ cần 3 phút là bắt chước theo được, tại sao có thể chỉ mỗi việc bắn tên lại được chứ? Nhất định là do nguyên nhân từ cái chuôi cung tên này! Đổi cây khác!

      Nghĩ như thế, nàng giống như tức giận đưa tay ném cây cung văng ra xa.

      Thấy động tác Âu Dương Tuệ Như, đôi mắt Giang Ánh Nguyệt sáng ngời, khóe miệng cười nhạo càng sâu, vui sướng khi người gặp họa nghĩ thầm: người Nữ Chân trước khi chưa xây dựng đất nước đều dựa vào du mục săn bắn mà sống, cung tiễn là công cụ sinh tồn, đối với bọn họ có ý nghĩa đặc thù, ngày thường cực kỳ quý trọng. Âu Dương Tuệ Như gây ‘thương tích’ cho cung tiễn như thế, chắc chắn khiến Hoàn Nhan Bất Phá phản cảm.

      Quả thực tại vẻ mặt Thế Tông ngờ, chau mày, môi mỏng mím thành đường thẳng, bước mấy bước về phía trước muốn lên tiếng răn dạy, lại khó khăn dừng bước chân lại. Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như đằng xa xa chính là rất đau lòng chạy tới chỗ cung tiễn, ôm cung tiễn bị vứt đó vào trong lòng, ngừng lấy tay áo chà lau, vô cùng thương trân trọng.

      Thấy hành vi Âu Dương Tuệ Như trước sau tương phản lớn như thế, Giang Ánh Nguyệt ngạc nhiên, thầm mắng: nữ nhân này sao lại thay đổi lớn như vậy! ném , còn chạy lại ôm vào làm gì?

      thực tế, Âu Dương Tuệ Như ném cung xuống liền hối hận .

      Đây chính là cây cung mà nàng chỉ liếc mắt cái liền nhìn trúng trong trăm ngàn cây cung, chẳng những tinh xảo khéo léo hơn so với cung tên khác, thân cung còn được nàng cố ý khắc tên kiếp trước của mình để nhấn mạnh quyền sở hữu. Cái tên đó là do nàng tìm đại sư chuyên về thư pháp thiết kế cho mình, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như rồng bay phượng múa, khắc vào lên đó cũng là vì tiếc nuối hào quang thiên hậu của bản thân.

      Nàng còn là người sống tình cảm, cây cung có ý nghĩa kỷ niệm như thế, đương nhiên là nàng thấy tiếc khi vứt bỏ nó, chẳng qua vừa rồi vì bực bội mà bộc phát thế thôi.

      Bộc phát khó chịu ra xong rồi, tinh thần nàng cũng tỉnh táo lại, thất bại mặt trở thành hư , tiếp nhận cung tên sư phụ đưa lên, nâng tay kéo cây, lại tiếp tục luyện tập với cái bia xa xa ‘vèooo vèoooo’.

      Lần này, nàng vẫn như trước tập bắn vô cùng vui vẻ, nhưng cái bia thượng vẫn như cũ trống trơn, mà Tần ma ma với Tiểu Vũ, sư phụ vẫn đứng ở bên nhìn nàng tập bắn, mặt những người đó đều mang theo biểu cảm nhìn quen lắm rồi.

      Thế Tông nhìn thấy loạt hành động tác của Âu Dương Tuệ Như, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ vui vẻ. Thái tử phi này là tínhtình trẻ con, đơn thuần đáng , khó trách Thái Hậu thích như vậy! buồn cười nghĩ thầm.

      Giang Ánh Nguyệt nhìn thấy biểu tìnhThế Tông, nhưng có thể từ trong tiếng cười đó cảm nhận được tâm tình khoái trá của , Giang Ánh Nguyệt nhìn Âu Dương Tuệ Như đằng xa vẫn còn luyện tập bắn tên, trong mắt lên chút cừu hận thấu xương.

      Hết chương 13. Hitsuji
      Last edited: 15/10/14
      linhdiep17, minhminhle, midnight8 others thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      bà này khi bị chứng rối loạn ám ảnh rồi, nghĩ mình là nhất à? nghĩ Thế Tông ngoài bà ra ko thích ai khác đk à? lại còn đương đâu hận ngta. đúng là bệnh nữ hoàng.
      thanks nàng Ji.
      nàng ơi. gần cuối có 1 đoạn nàng để hán việt quá, chắc bị sót à?. ta thấy đoạn ấy nàng có thể để là : nàng là người sống thiên về cảm xúc, chiếc cung tên mang ý nghĩa kỷ niệm này nàng làm sao nỡ vứt ...
      Hitsuji thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      sửa lại ^^, thanks nàng @lyly,

      Còn mấy chương trước cần chỉnh xưng hô cho thống nhất chắc phải để làm ebook thể quá, hơn nữa cũng cần phải với nàng Hana_ chan (Lam Nguyệt) 1 tiếng trước khi sửa nữa, với nhiều đoạn cũng cần chỉnh lại, truyện này mình làm từ năm 2012, đến giờ phong cách edit cũng thay đổi nhiều rồi. Mong các nàng thông cảm. Đến khoảng chương 20 tình trạng này giảm.
      linhdiep17, quỳnhpinkylyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :