1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5

      Edit:Nhan Nhan

       Beta:yunafr


      Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác khóc thương tâm, được vỗ về an ủi nên mệt mỏi ngủ thiếp . Ô tô mất vài tiếng mới về đến khu nhà họ. Diệp Mạnh Giác luôn luôn mang bộ mặt trầm, nếu như phải mấy hôm trước mẹ của Lý Phong đột ngột ngã bệnh, Lý Phong phải về nhà dẫn mẹ đến bệnh viện khám, trong lúc vô tình phát ra Diệp Tư , chỉ sợ biết đến bao giờ mới tìm được bé con trở về. Diệp Mạnh Giác mơ hồ cảm thấy bé cưng lưu lạc đến nhi viện hẻo lánh này khẳng định có vấn đề. Vì vậy lần này đón bé cưng cũng cho bất kì người nào biết, cho đến khi tìm được bé cưng, đem lên xe cùng nhau trở về mới gọi điện thoại báo cho gia đình biết tiếng.

      Lúc về đến Diệp gia, bà nội của Diệp Tư là Lý Hoa Quyên sớm chờ ở ngoài cửa, thấy xe tiến vào, vội vàng hô: "Mẹ Phúc, mau, mau đồ ăn bưng ra, cháu bảo bối của tôi trở lại. Mau, dọn hết đồ ăn ngon lên ."

      Bà vừa , bên chào đón, sau khi cửa xe mở ra, Tiểu Diệp Tư đầu vẫn còn chôn tại trong khủyu tay của Diệp Mạnh Giác, ngủ ngon lành, Lý Hoa Quyên nhìn thấy nhịn được nước mắt chảy ra. Bà liên tục : "Bảo bối, bảo bối của ta,như thế nào lại gầy thành như vậy?"

      Diệp Mạnh Giác vào nhà, liền đem Diệp Tư nhàng mà đánh thức, Diệp Tư xoa ánh mắt, còn mơ mơ màng màng tỉnh táo lắm, bụng lại tỉnh táo trước phát ra thanh ọc ọc. Diệp Mạnh Giác ôm , ở trán hôn cái, cười hề hề : "Tiểu bảo bối, nên ăn cơm." xong liền ôm Diệp Tư tới nhà ăn. Chờ cho đến khi đồ ăn bày đầy bàn ,Diệp Tư mới bắt đầu tỉnh táo lại.

      Diệp Mạnh Giác đem Diệp Tư đặt ở đùi, chuẩn bị tự mình giúp ăn, Diệp Tư lại nắm lấy áo của Diệp Mạnh Giác, giọng : "Chú, bé cưng vẫn chưa rửa tay, mẹ Lý rửa tay cho ăn cơm."

      Diệp Mạnh Giác thấy sống mũi cay cay, cố gắng kìm xuống đau lòng, với Diệp Tư: "Bảo bối muốn ăn cái gì cũng được, cần rửa tay, chú đút bé cưng ăn, cần bé cưng phải rửa tay."

      Diệp Tư còn do dự, Diệp Mạnh Giác lại : "Bất quá chúng ta Tiểu Tư bảo bối tối nghe lời ngoan nhất, rửa tay trước khi ăn là thói quen tốt, tại chú dẫn bé cưng rửa tay, chú cũng quên rữa tay,cho nên chú cũng phải rửa tay mới có thể ăn cơm. ." xong liền dẫn Diệp Tư rửa tay.

      Lý Hoa Quyên từ trong phòng bếp bưng mâm hoa quả ra, đối với Diệp Tư : "Bé cưng, mau tới đây ăn mấy miếng hoa quả, ở đây có mấy món như xoài và thanh long mà cháu thích ăn nhất nè!”

      Diệp Tư nhìn Lý Hoa Quyên, giống như trở lại năm trước, Lý Hoa Quyên mỗi lần trước khi ăn đều bưng đĩa hoa quả mà thích ăn nhất cho ăn. tại Lý Hoa Quyên cũng giống lúc trước, cười híp mắt bưng mâm hoa quả, kêu cục cưng của bà, gọi đến ăn.

      Diệp Tư mím môi, dang vòng tay bé của mình hướng Lý Hoa Quyên chạy qua, ôm chân Lý Hoa Quyên, nghẹn ngào kêu lên: "Bà ~ bà ~ bà ~ "

      Giọng mềm yếu ớt thút thít kêu làm cho Lý Hoa Quyên trào nước mắt, Diệp Mạnh Giác chạy nhanh lại kéo Diệp Tư ra, dỗ dành : "Ngoan, bé cưng phải đói bụng sao? Chúng ta ăn cơm trước có được hay ?"

      Diệp Tư ngoan ngoãn gật gật đầu, Diệp Mạnh Giác đem đến trước bàn, Diệp Tư lập tức tự giác đến ghế dựa ngồi xuống, Lý Hoa Quyên đỏ hồng mắt, đem hoa quả bưng đến trước mặt Diệp Tư, "Ngoan, ăn trước vài miếng hoa quả." xong liền xiên miếng thanh long đưa đến trước miệng Diệp Tư

      Diệp Tư ngoan ngoãn ăn mấy miếng hoa quả, Diệp Mạnh Giác đem đồ ăn thích ăn nhất bày đến trước mặt, cười híp mắt với Diệp Tư: "Bé cưng, từ từ ăn, muốn ăn món nào mà với tới với chú tiếng, chú liền bưng đến cho bé cưng."

      Diệp Tư cúi đầu, liều mạng ăn, thực tế như vậy quá hạnh phúc, hạnh phúc làm cho Diệp Tư trong lòng thề nhất định phải ngoan ngoãn, như vậy chú liền bỏ lại .

      Cơm nước xong, Diệp Tư luôn luôn dè dặt cẩn trọng nắm áo Diệp Mạnh Giác buông tay, Diệp Mạnh Giác đành phải mang theo tắm rửa, sau khi tắm xong, đem Diệp Tư bế ra ngoài lau khô nước, bên dùng đầu thoa lên bụng của , bên chọc ngứa , Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác lộp bộp cười ngừng. Sau khi vào phòng   của Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác đặt giường từng dùng,đắp kín mền cho , thấy nhóc con tha thiết vẫn nhìn , đoán chắc là sợ hãi ngủ mình, liền hôn lên trán , hỏi: "Bé cưng, có lời gì cùng chú ?"

      Diệp Tư cẩn thận nhìn Diệp Mạnh Giác, thấy trong mắt mang theo ý cười, mới giọng : "Chú."

      "Ừ, " Diệp Mạnh Giác đáp: "Bảo bối của chú muốn gì, mau cho chú a."

      Diệp Tư nghĩ nửa ngày, mới nha nha : "Chú, chú chờ bé cưng ngủ rồi mới , có được ạ?"

      sau khi xong, khuôn mặt nhắn  khẩn trương nhìn Diệp Mạnh Giác.

      Diệp Mạnh Giác biết, tiểu bảo bối nhà bây giờ còn dám đề cập cầu quá phận, bản thân mình chỉ có thể về sau từng chút làm cho trở lại như ngày xưa co bé vô ưu vô lo, cần muốn gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác, đứa tự do tự tại.

      "Được, chú có thể đợi bé cưng ngủ rồi mới , tuy nhiên" Diệp Mạnh Giác ngừng giọng, nhướng mày, dùng ngón tay chỉ gò má, "Nơi này, muốn bé cưng hôn cái."

      Diệp Tư vốn khẩn trương nhìn Diệp Mạnh Giác, nghe được muốn hôn chút, lập tức từ trong chăn bò ra, gò má Diệp Mạnh Giác hôn mạnh cái.

      Diệp Tư mặt trông ngóng nhìn Diệp Mạnh Giác, Diệp Mạnh Giác phen đem từ giường bế lên, bên ra ngoài vừa : "Bé cưng biểu tốt như vậy, chú muốn thưởng bé cưng cùng với chú cùng nhau ngủ, có được hay ?"

      Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác khoan khoái cười.

      Diệp Mạnh Tiêu , của Diệp Mạnh Giác từ khi gặp chuyện may mặt Diệp Mạnh Giác vừa phải tiếp nhận công việc làm  ăn của mình, mặt vừa tìm kiếm tung tích của Diệp Tư khắp nơi

      Lúc nhà Diệp Mạnh Tiêu gặp chuyện may, vẫn còn ở nước ngoài. Sáng sớm tinh mơ, trong lúc ngủ ngon, Lý Hoa Quyên gọi cú điện thoại đem từ trong mộng đẹp ngọt ngào đánh thức. hôm đó liền chạy về. Khi về đến nhà, Lý Hoa Quyên khóc đến hôn mê rồi, vốn cho là nhà hai đều gặp nạn, lại phát còn có Diệp Tư biết tung tích, lúc ấy giống như người mù giữa đêm đen, chung quanh đều tăm tối, tìm được bất cứ lối thoát nào, lại đột nhiên xuất tia ánh rạng đông, cho biết, vẫn còn tia hi vọng. biết tình huống của  Diệp Tư đến tột cùng là thế nào, nhưng là, có ai nhìn thấy ở nơi tai nạn xảy ra lên hết thảy cũng còn có hi vọng, mặc kệ tới khi nào, cũng cần biết ở địa phương nào, tìm được .

      năm qua, bởi vì vừa tiếp nhận công ty, mỗi ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng mà mặc kệ có bao nhiêu bận rộn, vẫn chưa bao giờ buông xuống tia hi vọng, nhất định phải tìm được tiểu bảo bối nhà bọn họ, đó là mục đích cuối cùng của .

      Trong bóng tối, tiểu Diệp Tư ngủ say, cằn đầu ngón tay khô ráp của mình mà ngủ, vẫn gắt gao nắm chặt áo của buông, Diệp Mạnh Giác cúi đầu, nhìn nhóc con bên cạnh phát ra tiếng ngáy , hơn năm , trong đầu lần đầu tiên cảm thấy kiên định, cảm giác bất an trước kia giờ phút này dường như biến mất , cúi người xuống, ở đầu bé cưng hôn cái, nằm xuống, khóe miệng mỉm cười giấc ngủ mang cảm giác bình an hơn năm nay thấy cuối cùng cũng đến.

      Diệp Tư trở về đến Diệp gia, qua ngày hôm sau, Diệp Mạnh Giác liền mang theo tế bái Diệp Mạnh Tiêu cùng Liễu Niệm Tư. Diệp Tư ở trước mộ bia ba mẹ khóc rất thương tâm, Diệp Mạnh Giác sợ quỳ mặt đất làm bị thương thân thể, liền đem ôm lấy, dỗ nửa ngày, thế này mới làm cho ngưng khóc.

      Lúc xuống núi, Diệp Tư chôn ở trong lòng của Diệp Mạnh Giác, do dự lâu, mới giọng hỏi: "Chú, chúng ta cần ở nhà của ông nội có được ?"

      Thanh của có chút , cái mũi bởi vì mới khóc có chút nghẹn, chuyện có chút ồm ồm, Diệp Mạnh Giác nhất thời có nghe , hỏi lại, lại ngậm miệng , chịu .

      Diệp Mạnh Giác dẫn Diệp Tư trở về Diệp gia là lúc bàn ăn được dọn xong, đến giờ ăn trưa. Diệp Tư từ đêm qua trở về đến bây giờ vẫn chưa thấy được Diệp Quân. Lúc này theo sau lưng Diệp Mạnh Giác, vừa vào nhà ăn, nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của Diệp Quân ngồi ở vị trí chủ vị, lập tức nhớ tới cái đêm giông tố kia, ông vẫn là như vậy mang bộ mặt lạnh lùng, cơm vẫn chưa ăn xong, liền đem bàn cơm đánh đổ, chỉ vào mặt Diệp Mạnh Tiêu mà mắng to hai tiếng nghiệp chướng.

      Diệp Tư thấy Diệp Quân, sợ tới mức trốn phía sau lưng của Diệp Mạnh Giác, dỗ thế nào cũng ra. Diệp Quân thấy thế, mặt càng đen, bỏ đũa xuống, xoay người ra. Lý Hoa Quyên nhanh chóng để cho Diệp Mạnh Giác mang theo Diệp Tư lên bàn ăn cơm, sau đó chính bà đem cơm  đưa đến phòng sinh hoạt chung. lầu

      Diệp Mạnh Giác khuyên can mãi, mới đem Diệp Tư dỗ lên bàn, Diệp Tư vẫn cẩn thận phải hướng lầu hai mà . Diệp Mạnh Giác nhìn Diệp Tư sợ Diệp Quân như vậy, lúc này mới hiểu được lúc ở núi, Diệp Tư muốn cái gì.

      Buổi chiều Diệp Mạnh Giác phải về công ty xử lý số việc, vốn muốn để Diệp Tư ở nhà, nhưng mà chờ đến lúc xe của sắp sửa rời , nhìn qua cửa kính thấy Diệp Tư đứng vẫy tay , lại phát ánh mắt to của tràn đầy sợ hãi nhìn . Ánh mắt kia nhìn Diệp Mạnh Giác khiến trong lòng có chút chua xót, bé cưng của rốt cuộc vẫn là có cảm giác an toàn, Diệp Mạnh Giác trong lòng cũng bỏ được, liền đem ôm đặt ở bên ghế phụ , thắt  dây an toàn cho , nựng khuôn mặt nhắn đáng của , cười : "Được rồi, hôm nay tiểu bảo bối của chúng ta đảm đương vai trò đốc công, bé cưng thấy thế nào?"

      Nét mặt Diệp Tư biểu lộ nét tươi cười nho , hiển nhiên biết đốc công là gì, tuy nhiên quan trọng, dù sao chỉ cần cùng với chú ở cùng nơi là tốt rồi.

      Đến công ty, Lý Phong dựa theo cầu của Diệp Mạnh Giác mua đống đồ chơi cùng đồ ăn vặt đặt bàn trà nước trong văn phòng của Diệp Mạnh Giác. Diệp Tư vừa thấy, ánh mắt lập tức phát ra tia sáng, chân ngắn chạy đến trước bàn trà, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy con búp bê Barbie, lại ngẩng đầu lên, mang theo biểu tình lấy lòng, cười cười, hỏi Diệp Mạnh Giác: "Chú, những thứ này là cho bé cưng phải ?"

      Diệp Mạnh Giác hai mắt mỉm cười, gật đầu : "Ừ, đều là cho bé cưng, chính là do Lý Phong tuyển chọn, bé cưng chơi trước , về sau bé cưng cùng chú cùng làm, chú cho bé cưng chọn món đồ chơi bé cưng thích, có được hay ?"

      vừa vừa cúi người, nghiêng đầu nhìn Diệp Tư. Ánh mắt của Diệp Tư chợt  lóe sáng long lanh, ôm búp bê Barbie, nhìn Diệp Mạnh Giác, miệng hơi hơi tươi cười, nhàng gật đầu, giọng mềm mại đáng giọng : “Vâng ạ!”

      Diệp Mạnh Giác nghe trong giọng của có pha chút làm nũng, trong lòng cảm thấy ấm áp, điểm điểm vài cái lên cái mũi hếch cao của bé cưng, trong lòng vang lên giọng  , bé cưng, chú muốn thương , nuông chiều bé cưng, cho đến khi bé cưng biến trở về tiểu bảo bối đáng giống như trước kia mới thôi, , bé cưng còn phải hạnh phúc hơn trước kia mới được.




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 6

      Edit:Nhan Nhan

       Beta:yunafr


      Từ lúc Diệp Mạnh Giác tiếp nhận công ty tới nay chiều nay chính là buổi chiều tuyệt nhất của từ trước đến nay. Bởi vì trì hoãn công việc hai ngày tích tụ đống văn kiện cùng báo cáo, vừa đúng lúc lại có hạng mục ở thời khắc mấu chốt, cho nên phải luôn ngồi ở bàn làm việc, vùi đầu vùi cổ mà làm việc, lúc ngẫu nhiên từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên thấy bé cưng của ngồi thảm sàn đùa vui chút, trong lòng tự dưng dâng lên nổi cảm xúc gọi là hạnh phúc.

      Diệp Mạnh Giác ngẩng đầu lên từ đống văn kiện lần nữa, quay sang nhìn bé cưng khỏi bật cười. Bé cưng của tay cầm khối bánh ngọt, tay ôm con gấu bông dựa vào ghế sofa mà ngủ. để bút xuông, tay chân qua ngồi xuống trước mặt , bé con của chắc chắn mơ thấy gì đó cho nên miệng của thỉnh thoảng chép chép vài cái. Diệp Mạnh Giác đem đồ ăn và gấu bông trong tay của lấy ra, rút tờ khăn giấy lau sạch tay và khuôn mặt nhắn đáng , lau xong mới đem vào phòng nghĩ bên trong, đặt nhàng lên giường, sau đó kéo chăn đắp kín.



      Sau khi Diệp Mạnh Giác ra, nhìn thấy bàn trà còn lại phần bánh ngọt mà tiểu Diệp Tư chưa ăn hết khỏi giương lên khóe miệng, là người thích ăn ngọt nhưng lúc này lại cầm khối bánh ngọt còn thừa bỏ vào trong miệng. Ana~, cảm giác ăn ngon….



      Bất tri bất giác, sắc trời tối, thư ký gõ cửa tiến vào, hỏi có muốn dùng cơm tối hay , Diệp Mạnh Giác thấy thế mới phát sáu giờ, hướng thư ký khoát tay, : " cần, lát nữa tôi ra ngoài ăn, các người làm xong việc rồi tan tầm , cần chờ tôi."



      Thư ký thế này mới cung kính ra ngoài.



      Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn bàn cũng chỉ còn lại văn kiện chưa xem, quyết định đem nó làm xong lại mang bé cưng ra ngoài ăn cơm. vừa mở ra phần báo cáo, liền nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ giật mạnh mở ra, vội vã đứng dậy, bé cưng từ trong phòng nghĩ lao tới, mặt mang đầy nước mắt, chân trần đứng ở cửa phòng nghỉ với đôi mắt mở to, mang theo kinh hoảng. Diệp Mạnh Giác chạy nhanh tới, ngồi ở trước mặt , liên tục dụ dỗ: "Bé cưng ngoan, đừng sợ đừng sợ, chú ở đây."



      Diệp Tư  sau khi nhìn đến Diệp Mạnh Giác, thế này mới thoáng thở ra, mím môi, mềm mại yếu ớt kêu tiếng: "Chú ~ "



      Diệp Mạnh Giác ôm lấy , vào phòng nghỉ, mang giày vào cho , hỏi bữa tối muốn ăn cái gì.



      Bé cưng xoa mắt, lầu bầu lẩm bẩm : "Bé cưng muốn ăn cơm ngon."



      Diệp Mạnh Giác nhéo nhéo cái mũi của Diệp Tư, cười : "Ăn ngon là ăn gì nào?"



      Diệp Tư lẩm bẩm, "Dù sao ăn ngon là được mà…."



      lẩm bẩm, điện thoại của Diệp Mạnh Giác vang lên, Lý Hoa Quyên gọi điện thoại lại đây hỏi Diệp Mạnh Giác cùng Diệp Tư khi nào về nhà ăn cơm, Diệp Mạnh Giác cần, cùng bé cưng ra ngoài ăn cơm.

      Diệp Mạnh Giác cúp điện thoại, nhớ tới đêm qua lúc ăn cơm, biểu tình  của Diệp Tư lúc nhìn đến Diệp Quân , lại hỏi: "Bé cưng, cháu sợ ông đúng ?"

      Tiểu Diệp Tư mấp máy cái miệng, cúi đầu đùa nghịch ngón tay, nửa ngày, mới chần chờ : "Ông thích bé cưng . Ông cũng thích ba, đem ba đuổi ."

      Diệp Mạnh Giác trong lòng cứng lại, biết trước lúc hai gặp chuyện may có cùng ba cãi nhau, lại nghĩ rằng chuyện này lại mang đến bóng ma trong lòng bé cưng nhà bọn họ.

      giọng dụ dỗ bé cưng : "Bé cưng ngoan, ông phải thích bé cưng, cũng thích ba ba bé cưng,chỉ  là lúc đó ông có chút nóng giận nên mới cùng ba ba bé cưng cãi nhau. Bé cưng cần sợ ông như vậy có được hay ?"



      Diệp Tư mím môi lời nào, nhớ buổi tối ấy, ông dữ như vậy, ba mẹ mang theo trong đêm mưa to ra cửa lớn Diệp gia.

      Diệp Mạnh Giác nhìn bộ dáng bé cưng giận mà dám gì, liền phen bế lên, nhìn vào mắt : "Bé cưng tin chú sao?" Diệp Tư vội vàng lắc đầu như trống bỏi, " phải, bé cưng tin tưởng chú."



      Diệp Mạnh hôn lên khuôn mặt của bé cưng cái, khoa trương : " ngoan, chú thưởng bé cưng ăn kem cốc, có được hay ?"



      xong, đến trước bàn làm việc, tùy tiện thu thập đồ đạc chút, cầm lấy áo khoác liền ôm Diệp Tư xuống lầu.



      Diệp Mạnh Giác mang Diệp Tư đến bến cảng , nhớ bé cưng nhà thích nhất ăn đồ ngọt nơi này, nghĩ tới  trước khi vào , bé cưng  lại do dự ,ột lúc lâu. Diệp Mạnh Giác nhìn bộ dáng do dựcủa , hỏi: "Bé cưng sao thế, thích nơi này sao? Chú nhớ bé cưng thích điểm tâm của nhà hàng này nha."



      Diệp Tư lóe mắt to, do dự nửa ngày, vẫn là giọng : "Chú, bé cưng  muốn tốn tiền."



      đột nhiên nhớ lại đến lúc ở nhi viện, mẹ Lý mỗi ngày giáo dục bọn họ số chuyện, được làm người lớn tốn kém, nếu  liền có người thích, có người thương.



      Diệp Mạnh Giác cũng biết nhóc con nghĩ như vậy, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt bé cưng hỏi: "Bé cưng tại sao như vậy chứ? Bé cưng thích nơi này sao?"



      tuy rằng biết ý nghĩ trong lòng của bé cưng, nhưng lại có thể khẳng định nhất định là có liên quan đến cuộc sống hơn năm ở nhi viện.

      Quả nhiên, Diệp Tư rất giọng đáp: "Thích."

      xong mím môi, "Tuy nhiên, mẹ Lý , nếu bé cưng đòi nhiều thứ quá đắt tiền, liền có người thích, cũng có người thương. Bé cưng muốn chú thích, bé cưng muốn chú phải tốn tiền."



      Diệp Mạnh Giác nhìn bộ dáng uất ức, trong lòng đau đớn thôi.  Qua hơn năm , cuộc sống của bé cưng bị ảnh hưởng quá lớn, tâm linh nho của bị bao vậy tầng bóng ma, bé nghịch ngợm kiều của trước kia hoàn toàn thấy nữa.

      "Bé cưng, " Diệp Mạnh Giác dịu dàng với : "Chính chú muốn dẫn bé cưng ăn, chính chú muốn cho bé cưng ăn ngon, chú rất thương bé cưng, thích bé cưng, mới muốn cho bé cưng an ngon, sợ tốn tiền bé cưng biết chưa?"

      Tiểu Diệp Tư đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn , Diệp Mạnh Giác tiếp: "Chú còn muốn cho bé cưng biết, bé cưng, chú thương bé cưng bé cưng, mặc kệ bé cưng làm cái gì, muốn cái gì, làm cho chú xài bao nhiêu tiền, chú đều thương bé cưng, thích bé cưng, vĩnh viễn thích bé cưng, có  biết ?"

      Diệp Tư thế này mới cái hiểu cái gật đầu.



      Diệp Mạnh Giác vuốt mại tóc mềm của , với ; "Bé cưng phải nhớ kỹ, về sau, mặc kệ tình huống thế nào, tình gì, đều có chú, chú vĩnh viễn thương bé cưng chăm sóc cho bé cưng. Về sau cần để ý lời mẹ Lý , chỉ nghe chú là được, nhớ kỹ chưa?"



      Diệp Tư dùng sức gật gật đầu, : "Nhớ kỹ."



      Nhìn đến tiểu bảo bối có chút nghiêm túc, Diệp Mạnh Giác thế này mới cười cười, "Vậy bây giờ chúng ta có vào ăn ?"



      cười nhìn về phía tiểu bảo bối.



      Diệp Tư lập tức gật đầu : "Bé cưng nghe chú  ."



      Diệp Mạnh Giác kéo cánh tay của , phen nhấc lên, xoay vòng vòng lúc lâu, rốt cục nghe được bé cưng nở nụ cười, thế này mới vào nhà ăn, ", chú mang bé cưng ăn ngon”



      Diệp Mạnh Giác gọi rất nhiều món, Diệp Tư ăn rất nghiêm túc, cái miệng nhét đầy thức ăn, hai má tròn tròn, cuối cùng ăn đến bụng muốn phồng to, vẫn còn quên chép cái miệng nhắn, nhìn đồ ăn còn lại.



      Diệp Mạnh Giác nắm bàn tay bé của Diệp Tư, ra nhà ăn. Diệp Tư bởi vì ăn rất no rồi, luôn luôn nấc cục, thắt lưng đều cong xuống được. Diệp Mạnh Giác nhìn  cảm giác giống như cổ treo nửa trái dưa hấu, nhịn được cười lên. Bé cưng ngượng ngùng ưỡn bụng nhìn .



      Diệp Mạnh Giác nhìn nhóc con đoán chừng là ngồi nổi nữa, may mắn nơi này cách nhà xa, liền nắm tay Diệp Tư chậm rãi đung đưa về nhà.

      Lúc được  nửa đường, Diệp Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn nhìn, phát tinh thần của tốt lắm, vẫn là nhịn được hỏi: "Bé cưng, mệt sao?"



      Diệp Tư lắc đầu, " mệt ạ."

      Con đường này so với đường đất gồ ghề dẫn về nhi viện tốt hơn nhiều lắm, đường này thoải mái hơn nơi đó rất nhiều.



      lớn hai người về đến Diệp gia hơn chín giờ. Diệp Tư đến xuất mồ hôi, tóc mai bết dính lại ở trán.



      Diệp Mạnh Giác pha nước tắm, muốn dẫn Diệp Tư tắm rửa, Lý Hoa Quyên ngăn bọn họ lại, cười híp mắt : "Bé cưng, hôm nay bà tắm cho cháu có được hay ?"



      Diệp Tư nhìn bà, cũng chuyện, giống như còn do dự, Lý Hoa Quyên tiếp: "Bà mang theo bé cưng tắm tốt sao? Chú làm việc cả   ngày rất mệt mỏi, bé cưng cũng thể làm phiền chú a."



      Diệp Tư nghe được Lý Hoa Quyên như vậy, ánh mắt tối sầm, vội vàng đưa ra bàn tay bé, : "Bé cưng làm phiền chú, bé cưng tắm với bà."



      xong, ngẩng khuôn mặt nhắn lên, lấy lòng nhìn Diệp Mạnh Giác.



      Diệp Mạnh Giác vươn bàn tay to chụp tới, đem bé cưng từ mặt đất ôm vào trong lòng, bên tới phòng tắm, vừa hướng Lý Hoa Quyên : " có việc gì, để con tắm cho bé cưng, con cũng phiền hà, mẹ nghỉ ngơi ."



      Diệp Tư ghé vào cánh tay , vẫn nhúc nhích. Chờ Diệp Mạnh Giác vào phòng tắm, đặt xuống, mới giọng hỏi: "Chú, bé cưng... Làm phiền chú sao?"



      Diệp Mạnh Giác nhàng móc lại khóa cửa, sau đó xoay người ở gương mặt hôn cái, : "Mới , chú còn sợ bé cưng đến làm phiền chú nữa kìa."



      Sau đó buông Diệp Tư ra, đối với : "Bé cưng, mau! Tắm xong thơm tho sạch , sau đó chú kể chuyện cổ  tích cho bé cưng nghe."



      Diệp Tư thế này mới nở nụ cười, nhảy vào trong lòng Diệp Mạnh Giác.



      Sau khi sấy tóc xong, Diệp Tư nghĩ đến lời bà chú vừa làm việc ngày mệt mỏi, liền ở giường lớn qua, rốt cục đến đầu giường. Diệp Mạnh Giác ngồi ở đầu giường sấy tóc của mình, cũng cảm giác có đôi bàn tay ở bả vai nhàng nhu hòa xoa bóp, đóng cái nút, vừa nhìn qua, quả nhiên là Diệp Tư bò qua đến đây, chính dè dặt cẩn trọng nắm bóp bả vai , thấy quay qua, vội vàng cười hỏi: "Chú, thoải mái ?"



      Diệp Mạnh Giác cười đặt trán mình lên trán , cọ xát hai cái, khen : "Bé cưng ngoan, biết lấy lòng chú."

      Diệp Tư nghe thấy Diệp Mạnh Giác khen, đôi bàn tay bé càng vội vàng mà xoa bóp.






    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7

      Edit: Nhan Nhan

      Beta: Evy Nguyen


      Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tư đều ngoan ngoãn tỉnh giấc ở bên cạnh Diệp Mạnh Giác, xoa đôi mắt rồi từ giường đứng lên. cùng với chú cùng nhau làm, cũng chỉ có thể rời giường cùng lúc với chú.

      Diệp Mạnh Giác mỗi lần đều sờ đầu tròn tròn của , dỗ nên nằm trong chăn, đắp kín mền, để tiếp tục ngủ. Nhưng mỗi lần chạy bộ về đều thấy bé Diệp Tư Chính ăn mặc chỉnh tề ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa chờ .

      Sau vài lần như thế, chỉ có thể dỗ cho bé cưng ngủ say mới đến thư phòng làm việc tăng ca, ngày hôm sau mới có thể chậm rãi ngủ thêm chút, ôm bé cưng cùng nhau ngủ.

      Diệp Quân vô cùng phản cảm đối với cách làm của Diệp Mạnh Giác, sau vài lần thuyết giáo có kết quả, chỉ có thể cả ngày biểu khuôn mặt xám xịt. Mỗi ngày Diệp Mạnh Giác nắm tay Diệp Tư xuống lầu giờ, có thể thấy ông mặt tức giận ngồi ở trong phòng khách.

      Tiểu Diệp Tư mỗi lần đều sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, tránh ở phía sau Diệp Mạnh Giác, Diệp Mạnh Giác hoàn toàn để ý tới cái mặt đen thui của ông, mang theo Diệp Tư trực tiếp hướng nhà ăn ăn sớm chút. Cũng từ sau khi cả nhà của hai xảy ra chuyện, Diệp Mạnh Giác cũng có chút bất mãn, trong lòng cũng cùng cha có chút bất mãn, mặc dù biết đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho hai cùng chị đâu cả nhà tức giận rời khỏi Diệp gia, nhưng trong lòng nhận định nhất định là cùng cha có liên quan.

      Như vậy lại qua vài ngày, tiểu Diệp Tư nhịn được, buổi tối trước khi ngủ, sợ hãi hỏi: "Chú, có phải vì bé cưng mà chú làm việc cho tốt? Bé cưng co thể thức rất sớm, bé cưng thấy mệt."

      xong, còn dùng sức gật gật đầu, : " !"

      Diệp Mạnh Giác nhìn ra được tiểu nha đầu 2 ngày nay bị Diệp Quân dọa cho sợ quá mức, nếu tiếp tục như vậy phải biện pháp, bé cưng trong lòng khẳng định cảm thấy bị ông chán ghét, nhưng là lại cam lòng để cho bé cưng dậy sớm như thế, bé cưng vẫn chỉ là đứa bé hơn sáu tuổi, mỗi ngày đều phải cẩn thận quan sát sắc mặt của người khác. vốn là muốn cho bé cưng phiền lo, sống cuộc sống vui vẻ, nghĩ tới bây giờ lại làm cho bé khó xử như thế.

      Diệp Mạnh Giác hạ quyết tâm, lại hỏi: "Bé cưng, nguyện ý cùng chú ra ngoài ở sao?"

      Nhóc con vốn tiến ổ chăn, nghe được lời của Diệp Mạnh Giác , lập tức lăn lông lốc từ trong chăn bò ra, ôm cổ , cao hứng hỏi: "Chú, vậy chăng? có thể ra ngoài ở sao?"

      kỳ thực ngày đầu tiên trở về thích khong khí trong căn nhà này, nhưng là dám nhiều lời. rất hy vọng có thể cùng chú hai người cùng nhau, ở trong phòng ở khác, nếu mang theo bà, cũng có thể, nhưng là kiên quyết thể ở cùng với ông.

      Diệp Mạnh Giác nghĩ tới tiểu bảo bối cao hứng như thế, trước kia ra sợ bản thân mình bận rộn chẳng quan tâm bé cưng, Lý Hoa Quyên còn có thể giúp đỡ quan tâm chút, tuy rằng có thể mời người hầu, nhưng là đem bé cưng giao cho người ngoài, vẫn là yên lòng, thế này mới chuyển ra .

      tại bé cưng ở trong này cũng thư thái, trừ bỏ cùng đến trong văn phòng mới có thể lộ ra thiên tính của đứa bình thường, vừa về tới nhà, liền lập tức dè dặt cẩn trọng theo phía sau Diệp Mạnh Giác, ăn cơm chiều liền trốn vào thư phòng của hoặc là trong phòng ngủ thế nào cũng chịu chơi.

      Diệp Tư ôm cổ , khanh khách cười, Diệp Mạnh Giác tâm tình cũng tốt lên, đem bé cưng từ thân kéo xuống, cùng thương lượng : "Bé cưng muốn ở nhà như thế nào?hửm? cho chú biết, chú dựa theo lời bé cưng mua, có được hay ?"

      Diệp Tư bây giờ đối với Diệp Mạnh Giác phóng khoáng hơn rất nhiều so với khi vừa trở về, dù sao cũng là đứa , ngốc lâu, biết Diệp Mạnh Giác thương , sủng , lá gan cũng lớn lên chút, ngẫu nhiên cũng biết nghiêng đầu cùng Diệp Mạnh Giác dẫn ra ít cầu nho . Mà Diệp Mạnh Giác mỗi lần đối mặt với cầu của Diệp Tư đưa ra đều cao hứng ôm chầm mà hôn lên má.

      Diệp Tư mặc váy ngủ hồng nhạt, đứng ở giường, cánh tay xinh ở trước mặt nỗ lực vẽ cái vòng tròn lớn, miệng : "Phải có cái hoa viên bự, bự."

      Diệp Mạnh Giác đầy mắt mỉm cười : "Tốt, có hoa viên bự, còn gì nữa ?"

      Nhóc con nghĩ chút, lại dùng cánh tay so chút, "Còn muốn cái bể bơi, hồ bơi lớn ~ "

      "Tốt, hồ bơi lớn, còn gì nữa ?" Diệp Mạnh Giác tiếp theo hỏi.

      Diệp Tư nghiêng đầu, lại khoa tay múa chân chút, "Còn muốn cái giường lớn."

      xong, xem nhìn dưới chân giường, lại duỗi ra cánh tay dùng sức khoa tay múa chân, “ Nếu so với giường của chú còn phải lớn hơn”

      (Nhan: nhóc con, cỡ Queensize là vừa xài phải hơm??? *mắt liếc liếc*)

      Tiểu nha đầu dùng sức quá mạnh, lập tức ngửa mặt té lăn quay giường lớn tuyết trắng, cánh tay cẳng chân nhắn trong trung đạp loạn, nhìn Diệp Mạnh Giác cười ha ha, dù sao cũng đau, liền nhìn giường mềm mại giãy giụa nửa ngày mới đứng lên, đỏ bừng cả khuôn mặt cùng làm nũng, "Chú hư."

      Diệp Mạnh Giác nhìn đáng hết sức, lên liền “bẹp” tiếng ở khuôn mặt nhắn của hôn lên, dỗ dành : "Bé cưng ngoan, đúng chú hư ha."

      Vừa vừa cười, sờ sờ chân nhóc con, : "Mau vào chăn , đừng để bị cảm lạnh, ngoan, vào trong đắp chăn chúng ta lại ."

      nhấc chăn lên, bé cưng nghe lời bò vào, đắp kín người, chỉ lộ ra cái đầu nho , giống như con tằm con rất đáng . Diệp Mạnh Giác vươn ra ngón tay nhàng mà vuốt khuôn mặt nhắn của , ừ, xúc cảm còn kém chút, nhìn còn muốn cố gắng nữa, lại nuôi mập mạp chút tốt hơn. (Nhan: vất vả, vợ nuôi từ bé mới dễ xài, cố lên!!^^)

      Diệp Mạnh Giác được làm được, ngày hôm sau liền đem cầu của bé cưng liệt kê ra đem đưa cho Lý Phong, để cho ta trước xem xét nhà ở, sau đó đem địa chỉ nhà có điều kiện phù hợp đưa cho , mang theo bé cưng xem nhà.

      Lý Phong chỉ theo Diệp Mạnh Giác năm, nhưng làm việc hiệu suất cao, tâm tư kín đáo, hơn nữa lúc trước vẫn là trợ lý của Diệp Mạnh Giác, do vậy Diệp Mạnh Giác đối với việc làm phi thường yên tâm.

      bao lâu sau, Lý Phong gõ cửa phòng làm việc của Diệp Mạnh Giác.

      Diệp Tư vừa mới được thư ký dẫn đến quán cà phê dưới lầu chọn điểm tâm, lúc này cũng ở trong phòng làm việc.

      Diệp Mạnh Giác thấy Lý Phong tiến vào, trong tay chỉ lấy phần cặp hồ sơ, mở ra nhìn, đúng là ảnh chụp biệt thự nhà lâm Giang, phòng ở bản thân cũng lớn, nhưng là bé cưng cần phải có hoa viên và hồ bơi lớn, cảnh quan cũng sai. rất hài lòng gật gật đầu, : "Có thể, để tôi mang theo bé cưng xem. Nếu bé cưng thích liền chọn nhà này."

      Lý Phong nhìn Diệp Mạnh Giác vừa lòng, : "Nếu như là nhà này, chắc hẳn Diệp Tư thích."

      ngừng chút, còn thêm: "Bởi vì tòa nhà này vốn là dựa theo cầu của mà thiết kế nên."

      Diệp Mạnh Giác có chút giật mình nghe Lý Phong tiếp.

      "Trước lúc Diệp Tổng gặp chuyên may, ấy từng mua qua cái nhà biệt thự, chính là nhà này. Nghe ý tứ của ta lúc đó, là muốn mang theo Diệp phu nhân cùng Diệp Tư dọn đến nơi này. Chính là nghĩ tới còn chưa tới ở, lại xảy ra chuyện."

      Diệp Mạnh Giác ngón tay thon dài nhàng gõ mặt bàn, cách hồi lâu, mới hỏi: "Trước lúc Gặp chuyện may, hai muốn chuyển ra ngoài sao? Ngôi nhà này ấy chuẩn bị bao lâu?"

      Lý Phong suy nghĩ, trả lời: "Biệt thự này lúc xây, được Diệp tổng chọn trúng, hoàn toàn là dựa theo cầu của Diệp tổng mà xây dựng. Bên trong trang hoàng cái gì cũng đều là dựa theo sở thích của Diệp phu nhân cùng với Diệp tiểu thư, trang trí xong bao lâu sau, bọn họ xảy ra chuyện. Như vậy tính ra, ít nhất cũng có thời gian là hơn năm."

      Diệp Mạnh Giác như có đăm chiêu gõ mặt bàn, hai luôn là người hiếu kính, lúc trước vừa kết hôn, cũng muốn chuyển , là trong nhà quá lớn, Diệp Mạnh Giác lại hàng năm ở nhà, chỉ còn lại cha mẹ già cùng đám người hầu ở nhà, vừa nghĩ tới thấy lo lắng, thứ hai lão nhân gia cũng có ý nghĩa. Sở dĩ vẫn luôn có ý niệm muốn chuyển ra ngoài.

      Diệp Mạnh Giác trước lúc hai xảy ra ngoài ý muốn có cùng cha tranh cãi ầm ĩ trận, về phần bởi vì sao ầm ĩ, cũng ràng, Diệp Quân cũng chỉ là chuyện của công ty. Lý Hoa Quyên lúc ấy lại ở nhà, lúc trở về bọn họ rồi, chẳng qua bà nhớ được lúc ăn cơm chiều, nghe được Diệp Quân cùng Diệp Mạnh Tiêu bởi vì chuyện của công ty, tranh chấp vài câu, Diệp Quân bởi vì tình đối với cách làm của Diệp Mạnh Tiêu rất bất mãn. Diệp Mạnh Giác lại hỏi qua trong nhà mẹ Phúc cùng vài người khác, đều biết nguyên nhân. Trong lòng mặc dù tồn tại nghi hoặc, nhất thời cũng tìm thấy chỗ nào đúng, cũng chỉ như vậy làm theo sắp đặt trước.

      Bây giờ nghe Lý Phong như vậy, xem ra tình có vẻ như phải đơn giản. Nếu bởi vì chuyện của công ty, hai chắc là muốn chuyển ra Diệp gia.

      Diệp Mạnh Giác nghĩ tới, cửa văn phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Diệp Mạnh Giác cần nhìn cũng biết, trừ bé cưng nhà có thể sử dụng đặc quyền cần gõ cửa, còn có thể là ai?

      ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy tiểu nha đầu từ ngoài cửa cái đầu dò xét tiến vào, thấy Diệp Mạnh Giác nhìn , ngượng ngùng tới, trong tay còn mang theo cái túi. trước cùng Lý Phong chào hỏi, liền lấy lòng đem gói to lấy đến để trước mặt Diệp Mạnh Giác, lóe đôi mắt to tròn long lanh, : "Chú, có muốn ăn điểm tâm ?" xong, giương mắt nhìn Diệp Mạnh Giác.

      Diệp Mạnh Giác vừa nhìn bộ dáng của liền biết, bé cưng nhất định là mua nhiều hơn hai khối, muốn ăn thêm cũng ăn vô.

      Từ khi Diệp Tư nhi viện sau khi trở về, ràng đối với thức ăn này nọ so trước kia cảm thấy hứng thú hơn, thường xuyên đều ăn đến bụng tròn trịa, còn nhìn chằm chằm đồ ăn ngon tha. Diệp Mạnh Giác là đau lòng, nghĩ bảo bối nhà nhất định là lâu lắm chưa được ăn đến, chắc chắn trước kia có để ăn nên bây giờ mới sinh ra cảm giác thèm ăn đến như vậy.

      Nghĩ đến đây, Diệp Mạnh Giác cười hướng Diệp Tư : "Chú thích ăn, trước để bên, để sau bé cưng muốn ăn lại ăn có được hay ?"

      Diệp Tư ánh mắt càng thêm long lanh, vội vã lon ton rời Diệp Mạnh Giác , đem gói to bên cạnh, điểm tâm từng cái lấy ra, bỏ vào bên tủ lạnh ở bên trong, trong lòng cao hứng nghĩ, để sau bụng ít chút, liền đem chúng nó ăn.

      Diệp Mạnh Giác nhìn thân ảnh bận việc, khỏi nhớ tới chuyện lúc của bé con. Khi đó được trong nhà xem như là bảo bối mà cưng chìu, muốn cái gì được cái đó, nhất là ăn, người nhà biết nơi nào có ăn ngon, nhất định phải làm ra cho ăn. Nhưng mà tiểu Diệp Tư đối với món ăn ngon nổi tiếng là keo kiệt. còn nhớ lần, từ nước ngoài trở về, mang đến đống đồ ăn vặt, trong đó có lon bánh bích quy, Diệp Tư đặc biệt thích, luôn luôn ôm, ai cũng cho. ỷ vào cùng có tình cảm tốt, liền đùa với muốn ăn. Kết quả, tiểu nha đầu nghẹn đỏ mặt, rất tình nguyện mở bình ra, ở bên trong tuyển chọn nửa ngày bé con mới dùng tay mập của mình nặn ra miếng bánh bích quy bã vụn cho , còn khuôn mặt tình nguyện, khiến cho người bên cạnh đều cười ha ha.
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8 

      Edit: Nhan Nhan

      Beta: Evy Nguyen

      Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây, nhịn được cười lên, tiểu bảo bối nhà có tiến bộ, ít nhất đồ thích ăn nhất đều làm bộ hỏi , lại nghĩ tới tình cảnh lúc trước Diệp Tư giương mắt lên nhìn , càng cười nhiều. Tâm tư của đứa trẻ tất cả đều bày ở mặt, nghe thấy Diệp Mạnh Giác ăn, biểu tình liền vui sướng như vậy, còn kém nhảy lên mà thôi. làm cho Diệp Mạnh Giác cười đến đau bụng.

      Diệp Tư còn đứng ở trước cửa tủ lạnh, nghiêng đầu suy xét nên ăn miếng nào trước, nghe thấy tiếng cười của Diệp Mạnh Giác, nguyên nhân gì liền nhìn sang.

      Diệp Mạnh Giác thấy bảo bối mặt mê mang nhìn qua, đứng dậy vài bước liền tới bên người tiểu Diệp Tư, bên cạnh đóng cửa tủ lạnh lại, vừa cười hỏi: "Bé cưng, nghĩ gì thế? Chú mang bé cưng xem nhà mới có được hay ?"

      Diệp Tư nghe được việc xem nhà mới, vừa mới còn ánh mắt mơ hồ liền lập tức mở to, tràn đầy vui sướng nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, dùng sức gật đầu, mang theo giọng trẻ con mềm yếu của khả ái , : "Vâng ạ ~ "

      Diệp Mạnh Giác cùng Lý Phong vài câu, liền ôm Diệp Tư ra ngoài.

      Đến lúc xe đứng ở trước biệt thự, Diệp Tư đột nhiên nằm sấp ở cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên lại lẫn chút vui sướng : "Chú, chú, nơi này là nhà của bé cưng."

      Phía trước bé liền đường chạy đến, chỉ lo lắng cùng chú chuyện, căn bản chú ý tới phong cảnh phía ngoài, tuy nhiên liền tính chú của ý cũng chưa chắc nghĩ lên. Chính là biệt thự này, vẫn nhớ như in, bên cạnh hoa viên có tấm thẻ bài, dùng chữ viết xinh đẹp viết "Tiểu hoa viên của bé cưng", bên cạnh có nhà cho con chó , cũng được lấp tấm thẻ bài, viết " tiểu Hoa Hoa của bé cưng", đó là tên đặt con chó của mình. Trong viện này toàn bộ thích này nọ, đều được lắp vào tấm thẻ bài.

      Diệp Tư nhanh xuống xe, bên hướng cửa lớn chạy vội qua, bên quay đầu hô: "Chú mau tới ~~ bé cưng dẫn chú xem tiểu hoa viên của bé cưng."

      Diệp Mạnh Giác xuống xe, thấy hưng phấn như vậy, tâm tình cũng bị làm cho vui sướng lây lan.

      Lúc Diệp Tư chạy đến trước cửa, đột nhiên liền ủ rũ, nắm tay cầm, dùng sức cầm hình hoa lan bằng sắt, rướn đầu lên nhìn vào trong. Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng bước chân của Diệp Mạnh Giác, quay sang, mím môi, trong giọng mang theo tiếng khóc nức nở: "Chú ~ bé cưng vào được ~ "

      Diệp Mạnh Giác nhìn bộ dáng khổ sở sắp khóc, trong lòng đau xót, lấy ra từ trong túi áo chuỗi chìa khóa, đối với quơ quơ, : "Bé cưng xem, chú có chìa khóa nơi này !"

      Đó là chìa khóa Diệp Mạnh Tiêu cho Lý Phong lúc trước, bởi vì mỗi ngày giám sát quá trình trang trí nhà. Sau khi gặp chuyện may, xuyến chìa khóa kia luôn luôn tại trong tay . Biệt thự này danh nghĩa là của Diệp Tư, sở dĩ gặp chuyện may sau, luôn luôn cũng có ai hỏi đến. Chỉ có Lý Phong định kỳ cho người hầu lại đây quét tước, lại mời người làm vườn lại đây sửa sang lại hoa viên.

      Hồng nhạt sắc vi mở chính tươi đẹp, theo hàng rào hai bên cửa lớn mà mọc bò ra đến đây.

      Diệp Mạnh Giác ngoài ý muốn thấy khuôn mặt Diệp Tư vui vẻ, mở cửa lớn ra, thấy Diệp Tư còn ngây ngốc đứng ở cửa, liền đến bên cạnh ôm lấy bé và hỏi: "Bé cưng, phải muốn dẫn chú xem tiểu hoa viên sao?"

      Diệp Tư bị chọc ghẹo cười khanh khách, dùng sức tránh thoát khỏi cái ôm của Diệp Mạnh Giác, từng bước chân hướng bên trong tiểu hoa viên mà chạy đến.

      Nhóc con hưng phấn mang dẫn Diệp Mạnh Giác chạy theo vòng, rồi mới chợt nghĩ, ngước khuôn mặt nhắn hỏi: "Chú, chú như thế nào có chìa khóa nơi này? Ba , nơi này là nhà của ba mẹ cùng bé cưng a."

      ở trong sân chạy vòng, ra chút mồ hôi, tóc mai mới mọc bị thấm ướt dán lên trán, chóp mũi khéo léo cũng có vài giọt mồ hôi , trong suốt lóe sáng.

      Diệp Mạnh Giác nhìn trong lòng có chút lo lắng, sợ ở bên ngoài nhiễm lạnh, về sau bị cảm mạo, liền ôm lấy , bên vào trong nhà, vừa : "Bé cưng, về sau chú cùng bé cưng ở nơi này ở có được hay ?

      Diệp Tư chạy nhanh gật đầu : "Được ạ ~ 

      Sau đó lại suy nghĩ kĩ lưỡng nửa ngày, rối rắm hồi, : "Chú đối với bé cưng tốt như vậy, đồ của bé cưng đều chia cho chú nửa."

      Diệp Mạnh Giác nghe được, trong lòng vui vẻ, mở cửa, vào phòng khách, trong lòng tiểu bảo bối lại bắt đầu kích động, luôn miệng : "Chú, chú,bé cưng mang chú xem phòng của bé cưng."

      xong bàn tay bé của chỉ vào lầu hai, trong ánh mắt lóe hạnh phúc, "Phòng bé cưng rất xinh đẹp."

      Diệp Mạnh Giác theo hướng dẫn của Diệp Tư, tới lầu hai, dừng lại ở gian viết " phòng ngủ Bé cưng " trước cửa. Từ ngoài cửa tiến vào thấy sơn màu chủ đạo hồng nhạt, cần phải , bên trong khẳng định đều là màu giống vậy. Diệp Mạnh Giác nén cười, đẩy cửa ra. Quả nhiên ngoài dự đoán của .. Vừa vào phòng, hồng nhạt ngập tràn cả phòng, tuy nhiên cũng may màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, phối hợp cũng rất đẹp mắt.

      Cả gian phòng đều mang phong cách HELLO KITTY. mặt tường, có hình cái đầu mèo to, trông rất đáng yêul, ăn ý với chiếc giường của bé cưng cũng đúng là hình đầu mèo HELLO KITTY. Nho bàn trang điểm, gương cũng đúng là đầu con mèo . Nhìn Diệp Mạnh Giác hoa cả mắt, tiểu Diệp Tư lại cao hứng nhảy dưới nhảy. hồi lôi kéo Diệp Mạnh Giác đến đến trước bàn trang điểm, chỉ vào các loại bảo bối cho Diệp Mạnh Giác nhìn, hồi lại đem chiếc ghế da màu đỏ bọc da hình Hello Kitty hướng Diệp Mạnh Giác cười ngừng.

      Diệp Mạnh Giác cũng bị cảm xúc vui vẻ của Diệp Tư lây sang, cũng cười rộ lên. Trong nhà bé cưng phòng cũng trắng mịn, tuy nhiên, ràng, bé cưng thích hơn cả là nơi này nhất.

      Chính là Diệp Tư cao hứng bao lâu, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì giống nhau, khuôn mặt nhắn nhíu lại. Diệp Mạnh Giác nhìn đột nhiên nhíu lại khuôn mặt, liền vội vàng hỏi: "Bé cưng, như thế nào?"

      Diệp Tư nhìn trong phòng, lúc sau mới nhíu cái mũi : "Chú, giường này quá , chú ngủ được."

      Diệp Mạnh Giác nghe được, cười ha ha. Nhìn tiểu bảo bối là đáng , cũng cho biết bản thân mình ở trong phòng này, chính là hỏi : "Vậy làm sao bây giờ?"

      Tiểu nha đầu nghĩ nửa ngày, mới hạ quyết tâm, bộ dáng quyết tâm, : "Vậy cần cái giường này."

      Diệp Mạnh Giác vốn là chọc chơi, lại thấy trả lời nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng khỏi giật mình.

      Giường của Diệp Tư rốt cuộc vẫn là ở lại bên trong phòng ngủ của . Diệp Mạnh Giác mang theo đến phòng ngủ chính ở bên trong. Nơi đó lúc trước do chính Liễu Niệm Tư bố trí, mặc dù mang theo hơi thở nữ tính, tuy nhiên thoạt nhìn cũng rất ấm áp, mấu chốt là Diệp Tư thích. Diệp Mạnh Giác muốn phí công sức, vào lúc ban đêm liền theo Diệp Tư rời khỏi Diệp gia.

      Rời khỏi Diệp gia, Diệp Tư cao hứng giống con chim , khắc cũng ngừng, hồi líu ríu chuyện, hồi sôi nổi chạy tới chạy lui

      Diệp Mạnh Giác ngồi ở ghế sofa, bên nhìn Diệp Tư chạy tới chạy lui, bên nhàn nhã uống trà. Hôm nay là cuối tuần, nghỉ ngơi ngày, buổi chiều chuẩn bị mang theo Diệp Tư chơi vòng. Từ khi Diệp Tư sau khi dọn đến nơi này hơn nửa tháng, cũng kịp mang đâu chơi.

      Lúc mười giờ, Lý Phong tìm người giúp việc tới, người phụ nữ đại khái dưới bốn mươi tuổi, sạch , mặt mũi hiền lành. gặp lần, cũng biết gia cảnh của bà, thế mới yên tâm cho bà đến trong nhà hỗ trợ.

      Sau khi dì giúp việc đến đây, Diệp Mạnh Giác đơn giản đem tình huống trong nhà chút, lại khai báo ít chú ý hạng mục công việc, sau đó mới dẫn Diệp Tư ra cửa.

      Lúc này cuối tháng năm, Diệp Mạnh Giác tính, mở lại tiết học, hẳn là đem bé cưng nhà đưa tiểu học. Bé cưng từ vẫn do chị dâu mang theo, ngẫu nhiên cũng dạy nhận thức mấy chữ, học chút toán học đơn giản. Kỳ thực tiểu nha đầu thông minh, Diệp Mạnh Giác có lần trong lúc vô ý đọc bài thơ, nghĩ tới, rất nhanh liền nhớ kỹ, tuy rằng còn hiểu được ý tứ, cách vài ngày lại còn đọc ra.

      Trong khoảng thời gian này, Diệp Mạnh Giác bởi vì Diệp Tư mà thoái thác rất nhiều xã giao, nhưng là người làm ăn, thể đến chuyện xã giao, mọi muốn đạt tới mục đích chính là cần thông qua xã giao. Diệp Mạnh Giác trong lòng suy nghĩ, thế nào cũng muốn đem người thân cận qua, mới có thể để cho Diệp Tư hoàn toàn an tâm ở lại. Nhưng mà trước lúc đó, cũng là muốn thời khắc ở cùng với .

      Diệp Tư dưới che chở trăm bề của Diệp Mạnh Giác, càng ngày càng hoạt bát, khuôn mặt nhắn gầy teo cũng bắt đầu tròn lên, khuôn mặt cũng ngày càng hồng nhuận, cái trán có chút cao lên. Diệp Mạnh Giác mỗi ngày ôm lúc đều phải nhắc nhắc lại câu: "Ôi, bé cưng của chúng ta lại lớn lên, bé cưng là lợi hại!"

      Mà Diệp Tư mỗi lần nghe được khen ngợi như vậy, cũng phải ngẩng khuôn mặt nhắn lên, để cho chú ở mặt hôn chút, lấy cổ vũ.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, Diệp Tư cũng càng ngày càng tròn trịa, Diệp Mạnh Giác lại càng ngày càng bận rộn. Lúc Trước mọi chuyện đều lấy Diệp Tư làm trung tâm, có thể đẩy cho ai liền đẩy, có thể trốn liền trốn, bây giờ nhìn Diệp Tư mỗi ngày an tâm, chuyện xã giao tiếp khách cũng là lúc nên cứu vãng tình hình.

      Tiểu Diệp Tư chu môi, lại lần nữa nhìn về phía diện Lý Phong ngồi đối diện, hỏi: "Chú Lý Phong, chú hôm nay lại trở lại ăn cơm a?"

      Lý Phong đưa cho chén cơm, : "Đúng, chú của bé cưng gần nhất rất bận rộn, có thời gian cùng bé cưng, nên nhờ chú ở lại đây cùng bé cưng, bé cưng ăn xong rồi muốn đâu chơi, liền cho chú."

      Diệp Tư chu môi, uống ngụm , : "Bé cưng muốn cùng chú chơi."

      , điện thoại Lý Phong vang lên.

      Diệp Mạnh Giác lúc này cùng vài vị lãnh đạo ăn cơm, rượu quá ba lượt, hơi có chút say, trong lòng còn thắc thỏm bé cưng của , liền lấy cớ toilet, ra gọi điện thoại cho Lý Phong.

      Trong điện thoại, Diệp Mạnh Giác thanh có chút lười nhác, Diệp Tư liền nhanh chóng hô lên: "Chú ~ chú ~ "

      nghe được giọng mềm mại ngọt ngào của bé cưng, trong đầu ấm áp, nghĩ như vậy hợp lại cũng đúng là đáng giá, chính là ảo não có cách nào về nhà cùng bé cưng.

      giọng hỏi: "Bé cưng, có ngoan ngoãn ăn cơm ?”

      Diệp Tư lập tức dùng sức gật đầu, : "Có, chú Lý Phong cũng khen bé cưng."

      Diệp Mạnh Giác : " ngoan, bé cưng phải ăn nhiều chút, có nhớ chưa ?"

      " Dạ bé cưng nhớ kỹ, " Diệp Tư , lại kéo dài thanh : "Chú ~ chú ngày mai có thể cùng nhau ăn cơm sao?"

      Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, bản thân mình gần nhất quả mấy ngày có cùng bảo bối nhà ăn cơm, liền : "Tốt, chú ngày mai cùng bé cưng ăn cơm, tại chú còn có chuyện, bé cưng ngoan ha."

      Diệp Tư ngoan ngoãn cúp điện thoại .

      Diệp Mạnh Giác khi về đến nhà, Lý Phong còn chưa , là vừa mới đem Diệp Tư dỗ ngủ. Tiểu nha đầu luôn luôn la hét phải đợi trở về, kết quả là chạy lấy gối ôm, ngồi ở ghế sofa, đầu cứ gục như gà mổ thóc. Lý Phong thế này mới chân tay đem ôm vào phòng ngủ.

      Diệp Mạnh Giác rửa mặt xong trở về phòng ngủ, nhìn đến giường thân ảnh nho , trong lòng mềm mại, như vậy, dường như bàn tay nắm có cảm giác như thấy gì vậy. Nghĩ mấy ngày nay vội vàng chuyện của công ty, ở cùng bé cưng nhà , Diệp Mạnh Giác nhàng dọc theo bên giường ngồi xuống, vươn tay, từng chút từng chút vuốt lên tóc mềm mại, trong lòng thầm kêu, bé cưng, bé cưng. Dường như hai chữ này có ma lực, mỗi kêu tiếng, lòng liền theo mềm phần.
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9

      Edit: Nhan Nhan

      Beta: Evy Nguyen

      Lúc Diệp Tư tốt nghiệp tiểu học, cũng là lúc nghiệp của Diệp Mạnh Giác khuếch trương lớn nhất, có đầu óc buôn bán cùng độ nhạy bén cực cao, lại cũng thích mấy chuyện xã giao cho nên nghiệp luôn rộng mở, tất cả mọi chuyện trong công ty đều do hai Diệp Mạnh Tiêu làm. Hơn nữa khi đó còn trẻ, Diệp Mạnh Tiêu hi vọng có thể ra nước ngoài học hỏi chút, chung quanh chơi đùa, cũng uổng thời thanh xuân. Diệp gia do tay Diệp Quân lúc tuổi còn trẻ dựng lên bằng hai bàn tay trắng. Diệp Quân gây dựng nghiệp lúc đầu rất vất vả, bất quá ông có thể chịu được cực khổ, lại chịu làm, tinh thần trách nhiệm cùng với nhiệt huyết cao, làm giàu tuy là chuyện sớm hay muộn, nhưng đó lại là cả chặng đường dài phía sau. Về sau Diệp Quân cưới vợ, mang đến cho ông ít gia sản cùng các khoản , từ đó xí nghiệp Diệp gia mới ngày càng thịnh vượng từng bước phát triển trở thành xí nghiệp số số hai trong nước, mà trong đó, Diệp Quân phu nhân cũng thể kể công lao.

      Chỉ tiếc, đến trời cũng phải ghen với hồng nhan, Diệp phu nhân kết hôn tám năm sau, bị ung thư, phát ngay lúc đó là kỳ cuối, bà biết mình sống lâu nhân thế, liền đem bạn tốt của mình Lý Hoa Quyên gọi đến. Lý Hoa Quyên lúc này là trợ lý của Diệp phu nhân, trước đó, cùng Diệp phu nhân là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt, vóc người xinh đẹp, làm việc cũng chút nào hàm hồ, chỉ là gia đình kém chút.

      Lúc này Diệp gia gia sản phong phú, xí nghiệp càng là làm phong sinh thủy khởi, phụ nữ muốn vào Diệp nhiều vô số kể. Diệp phu nhân bên cạnh cân nhắc, cùng với tiện nghi nữ nhân khác, còn bằng làm cho Lý Hoa Quyên gả cho ông. Ít nhất người này bà quen thuộc, cũng rất thương Diệp Mạnh Tiêu, có năng lực đủ giúp được Diệp Quân.

      Trước lúc Diệp phu nhân qua đời, cho Lý Hoa Quyên tiến vào Diệp gia, để bà bồi dưỡng tình cảm cùng Diệp Mạnh Tiêu. Chờ Diệp phu nhân qua đời, Lý Hoa Quyên vẫn ở tại Diệp gia, đến nay được 30 năm.

      Diệp Mạnh Tiêu khi đó mới vừa hai tuổi, bộ dạng xinh đẹp, lại biết chuyện, là người lớn đều thích đứa như vậy. Lý Hoa Quyên cũng đúng là tận tâm tận lực chăm sóc , tình cảm giữa hai người hòa thuận giống như mẹ con ruột

      Diệp Mạnh Tiêu đúng mười tuổi Diệp Mạnh Giác được sinh ra. Trước đó, Lý Hoa Quyên lo sợ Diệp Mạnh Tiêu trong lòng có ý tưởng, luôn luôn cần đứa , trải qua thời gian Diệp Mạnh Tiêu năn nỉ muốn có thêm cậu em trai. Hai em mặc dù kém mười tuổi, nhưng là Diệp Mạnh Tiêu tâm thích đứa em trai, thương hết sức. Diệp Mạnh Giác cùng hai cảm tình cũng rất sâu nặng,như vậy sau khi qua đời, liền quay về tiếp quản công ty, chính là hy vọng có thể thông qua cố gắng của mình đến an ủi linh hồn của hai cùng chị dâu.

      Diệp Tư sau khi tốt nghiệp tiểu học thành bé mập mạp đáng , lúc cười rộ lên chỉ thấy răng trắng mà thấy ánh mắt. Nhưng mà Diệp Mạnh Giác thích tiểu nha đầu mập mạp như ,lúc bạn bè tụ hội, chỉ cần có thể mang theo tiểu Diệp Tư, nhất định buông tay. Làm cho trong hội của có vài người đều chịu nổi, oán giận Diệp Mạnh Giác còn chưa kết hôn liền trực tiếp thăng cấp vú em, ngay cả bọn họ cũng chỉ được ăn chay, có muốn ngỏ ý cũng có cách. Tuy như vậy nhưng Diệp Mạnh Giác cũng biết, bọn họ ngày thường người nào phải chơi đến điên cuồng? Khó được vài lần gặp gỡ “sạch ” như vậy, vài người bạn tốt ngồi xuống chuyện phiếm, ăn cơm, uống chút trà, kỳ thực cũng có nhiều lắm.

      Sở dĩ, mỗi lần Diệp Mạnh Giác nghe được lời như vậy cũng để ý tới, vẫn như trước ôm bé cưng nhà , gắp thức ăn cho ăn. Mỗi lần tiểu nha đầu đều ăn đến khi cái bụng tròn trịa giống quả cầu.

      Diệp Tư cứ như vậy ở dưới cưng chiều của Diệp Mạnh Giác, lo nghĩ, tùy ý lớn lên. Thẳng đến có ngày, bất hạnh gặp Kiều Họa Họa. Lúc này, Diệp Tư lên đầu tháng ba, học kỳ mới vừa mới bắt đầu, chuyển đến bạn học mới, là bạn bằng tuổi Diệp Tư.

      Lúc giáo mang theo Kiều Họa Họa tiến vào, liếc mắt liền thấy được ngồi ở hàng đầu tiên là bạn học Diệp Tư. phải bởi Diệp Tư có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là bởi vì toàn lớp mọi người đều ngồi theo cặp đôi, chỉ có Diệp Tư người ngồi, bên cạnh là chỗ trống. Quỷ tinh linh như Kiều Họa Họa làm sao có thể biết được nguyên nhân trong đó đâu?

      Cho nên khi nghênh ngang ngồi ở bên người Diệp Tư, câu đầu tiên là: "Này! Bạn vì sao bị bọn họ xa lánh a?"

      Diệp Tư sửng sốt, cho tới bây giờ đều cảm thấy các bạn học xa lánh a.

      Lúc này Diệp Tư, trắng trẻo mập mạp giống như bánh bao , thành tích lại luôn cầm cờ trước, sở dĩ quả có bạn nữ nào trong lớp chơi với , chính bản thân cũng phát ra, mỗi ngày trong lòng nghĩ đều là cùng chú học tập, cái khác cũng để ý đến, hôm nay cư nhiên bị người vừa mới chuyển đến chỉ ra, trong đầu quả có chút dễ chịu, cẩn thận hồi tưởng chút, giống như, bản thân mình... Quả được bạn cùng lớp thích. Nhưng là, xa lánh cũng có chút quá mức .

      Tiểu Diệp Tư trong lòng có chút khó chịu, Kiều Họa Họa còn cố tình chút e ngại như cũ đuổi theo Diệp Tư hỏi: "Tại sao vậy? Mình nhìn bạn trắng trẻo mập mạp thú vị a! Làm sao có thể bị bạn bè xa lánh?"

      Diệp Tư nổi giận, trả lời: "Ai mình bị xa lánh, mình chỉ là…….Chỉ là thích theo chân bọn họ mà thôi…”

      Kiều Họa Họa che miệng cười trộm, Diệp Tư nhìn mặt tin, trong lòng mặc dù giận, nhưng là rốt cuộc nắm chắc giận, cũng để ý , cúi đầu đọc sách.

      Kiều Họa Họa nở nụ cười nửa ngày, nhìn Diệp Tư để ý , cũng cảm thấy có ý nghĩa, cũng rất dũng cảm : " quan hệ, từ nay về sau, tôi với cậu cùng nhau chơi."

      Diệp Tư đáy lòng thầm khinh bỉ, ai lại hiếm lạ đùa với chứ…..

      Nào biết Kiều Họa Họa đồng học còn dõng dạc : " quan hệ, cậu cần cảm động, tôi chính là như vậy thích giúp đỡ bạn học tốt a."

      Diệp Tư thấy vậy mới ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn bạn mới ngồi cùng bàn hồi, khỏi kinh ngạc, lớp này đúng ràng là lớp chọn trong ban, hay là Kiều Họa Họa nhầm phòng học hay sao? xác định nàng này phải ngu ngốc?

      Vì thế, cứ như vậy, Diệp Tư bất hạnh gặp được người bạn thứ hai trong đời của mình, Kiều Họa Họa. Kiều Họa Họa mỗi ngày quấn quít lấy Diệp Tư đầu đuôi hỏi này hỏi kia, quả thực so với Tiểu Suất nhà còn có công phu quấn người lợi hại hơn, vì thế, Kiều Họa Họa may mắn chiếm được cái biệt hiệu, Kiều Hoa Hoa. Lại tiếp, Hoa Hoa chính là tên của con chó con tiểu Diệp Tư lần đầu tiên đặt tên cho, chỉ là lúc nhìn đến Diệp Mạnh Giác bế con Husky rất đẹp sau khi trở về, nhất quyết đem tên sửa lại.

      Diệp Tư đồng học lần đầu tiên ý thức được mình bị các bạn học ghét bỏ, tâm tình chán nản trở về nhà. Lái xe tiểu Lý chính là em họ của chú Lý Phong, rất nhanh phát cảm xúc của Diệp Tư đúng, ở trong sân ngừng xe, cùng Diệp Mạnh Giác gọi điện thoại.

      Diệp Tư còn cắn đầu bút làm bài tập, Diệp Mạnh Giác trở lại, ở phòng khách phát nhóc con, đoán chắc nhất định là ở thư phòng, đẩy mở cửa, quả nhiên nhóc con chính cắn đầu bút, vẻ mặt rối rắm.

      Diệp Mạnh Giác cười hỏi: "Bé cưng như thế nào? Đề mục khó lắm sao?"

      Diệp Tư thấy Diệp Mạnh Giác trở lại, lập tức từ ghế trượt xuống, chạy đến Diệp Mạnh Giác trước mặt, kinh hỉ hỏi: "Chú thế nào sớm như vậy, chú trở lại ?"

      Diệp Mạnh Giác cười gật đầu rồi xoa cái đầu của , : "Thế nào? Ngại chú trở về sớm?"

      Diệp Tư liền vội vàng lắc đầu, trong giọng mang theo điểm oán giận: "Chú, chú bao lâu có đúng 6 giờ là về nhà?"

      Diệp Mạnh Giác nhìn mang theo điểm oán giận nhăn cái mũi lại, vội vàng giải thích: "Được rồi, chú sai lầm rồi, bé cưng thế nào phạt chú?"

      Diệp Tư ánh mắt xoay xoay, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, lôi Diệp Mạnh Giác hướng bàn học vừa , "Chú, kia phạt chú giúp bé cưng viết văn , đề mục là bạn tốt của bé cưng."

      Diệp Mạnh Giác vừa thấy đề mục, liền nở nụ cười, vội vàng đầu hàng, "Bé cưng, ngoan, chú làm sao mà biết được bạn tốt của bé cưng là người như thế nào đâu?Đúng ? Tự bé cưng có thể viết mà nhỉ? Nếu chú làm bài tập khác giúp bé cưng? Vật lý? Đại số? Hóa học? Đều được."

      Diệp Tư quyệt miệng, đầu cúi xuống dưới, buồn buồn : "Chú, bé cưng giống như có bạn cùng chơi…..haiz ~ "

      Diệp Mạnh Giác cẩn thận nghĩ, quả nhiên bé cưng nhà mình bạn bè thường cũng có chứ đừng đề cập tới có bạn tốt, nghe giáo nơi đó cũng chỉ là nghe được những điều như Diệp Tư biết điều, học giỏi, nghe giáo khen, nghịch ngợm. Giống như, quả có nhiệt tình kết giao bạn bè, cùng bạn bè đùa nghịch linh tinh.

      Diệp Tư suy nghĩ chút, ngẩng đầu lên : "Nếu , bé cưng viết chú , chú phải cùng bé cưng là bạn tốt sao?"

      Diệp Mạnh Giác nghe được, khỏi mỉm cười, tiểu nha đầu từ đến lớn viết văn, toàn bộ viết bản thân mình. Tiểu học năm thứ ba giờ bắt đầu viết phần đầu tiên viết văn, tên là 《 Người tôi nhất 》. Diệp Mạnh Giác đến nay vẫn nhớ , tiểu nha đầu xiêu xiêu vẹo vẹo chữ , ghé vào ô vuông ở bên trong, "Người tôi nhất là chú của tôi. Chú của tôi rất tôi, chú mua đồ ăn ngon, còn mua quần áo đẹp, chú thường xuyên mang tôi chơi. Chú của tôi chính là người tốt nhất đời này, mẹ mỗi người đều có thiên sứ, ông trời cho tôi thiên sứ đó chính là chú của tôi."

      Diệp Mạnh Giác lúc ấy nhìn đến đoạn văn này, kích động nước mắt đều trào ra,tiểu bảo bối nhà biết, mới chính là thiên sứ của .

      Diệp Tư cầm bút lên, ngựa quen đường cũ viết rằng: bạn tốt của tôi là chú của tôi...

      Diệp Mạnh Giác ở bên nhìn nhóc con khắp nơi viết văn dùng hết sức lực đem viết khoa trương hoa mỹ, tuy rằng, cảm thấy có chút khoa trương, nhưng là vẫn là dùng rất được, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      Tiểu nha đầu rất nhanh liền hoàn thành bài tập, cao hứng hai mắt sáng rực rỡ nhìn Diệp Mạnh Giác : "Chú, bé cưng đói bụng."

      Dưới lầu dì Thái làm cơm chiều xong. Diệp Tư theo chú phía sau, nhảy dựng xuống lầu, hôm nay khó có được ngày chú về sớm, sớm đem chuyện kia trong trường học quên mất.

      Cùng Diệp Mạnh Giác ăn cơm, Diệp Tư luôn ăn nhiều chút, bởi vì Diệp Mạnh Giác luôn luôn ngừng gắp thức ăn cho , mà Diệp Tư theo lúc liền biết Diệp Mạnh Giác thích béo chút, cho nên luôn ngoan ngoãn nghe theo.

      Nhưng ra Dì Thái có đôi khi ở bên cạnh : "Diệp Tư ăn nhiều lắm, chờ tiểu nương trưởng thành, thích chưng diện thấy lo lắng đó."

      Diệp Mạnh Giác luôn : " quan hệ, bé cưng nhà chúng ta xinh đẹp, có ai dám bé cưng béo? Tôi nhìn vừa mắt là được."

      Vừa khéo, haiz ~ Dì Thái khỏi trong lòng thở dài, vốn dĩ tiểu nương mắt to tại đều nhanh biến thành mí, nơi nào còn vừa khéo?

      Bà cũng chỉ là ở trong lòng thở dài, bởi vì trong phòng ăn hai người, cái ăn chẳng vui chút nào, việc chẳng vui chút nào.

      thực tế, Diệp Tư rất nhanh trải qua lần công kích đầu tiên trong đời về dáng người của mình.

      Diệp Tư luôn cho rằng gặp vận rủi là lúc bắt đầu quen biết Kiều Hoa Hoa. Nhận thức của ngày đầu tiên, liền trực tiếp được Kiều Hoa Hoa thực cho hay bản thân mình được hoan nghênh. Nhận thức của ngày hôm sau, bị người ta trách móc là "Heo mập ".

      “Heo Mập”, từ ngữ có trọng lượng như thế được người ta quăng lên người của Diệp Tư khiến cho tiểu Diệp Tư của chúng ta đau đớn đến tâm tê liệt phế

      Kiều Hoa Hoa nhìn Diệp Tư mặt buồn bực, bộ áng như muốn khóc, an ủi : "Diệp Tư a, cậu đừng khóc a, cậu cần để ý tới bọn họ. Người như thế, biết lượng sức, cậu thấy thế nào cũng đều giống như cái bánh bao thôi ~ nơi nào lại giống heo mập a, bọn họ có thấy con heo mập nào lại giống như cậu thông minh lại đáng sao????”

      Diệp Tư càng muốn khóc thêm, Kiều Hoa Hoa cậu là khuyên mình sao? khuyên tôi đấy sao? Cậu ngu ngốc.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :