1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai yêu ai trước - Thư Hương Tiểu Trúc (Full 9c+Hồi Cuối - Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lê Vy

      Lê Vy New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      Sắp tới đoạn hay, hay hay :yoyo52::063::hoho::059::055::hoan ho: :dao chich: hí hí

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Học thạc sĩ năm nhất, Lâm Hi Nhiên rời năm ấy, Lại Linh khó chịu, khó chịu.

      Mặc dù hàng đêm núp trong chăn khóc, cũng phải là dạng ăn uống mấy tuần lễ nhưng thời điểm đó, luôn ở chỗ luôn cầm nhật ký lên, viết rồi lại xé, xé rồi lại viết.

      Đem toàn bộ ý nghĩ hoặc lời muốn cho Hi Nhiên biết biến tất cả thành câu chữ, những lời đó có lẽ chân thành, có thể cũng trộn lẫn bất mãn làm bộ làm tịch. Nửa năm ngắn ngủn trôi qua, viết hết 9 cái bút bi, ba quyển nhật ký dày.

      Cho dù là như vậy nhưng vẫn tưởng nhớ Hi Nhiên.

      tức giận mình có tiền đồ, người ta cũng muốn , tại sao phải đối với cậu ta để ý như vây.

      Vì vậy đem toàn bộ tâm lực gửi gắm tình cảm vào đọc sách. Học cao lên chút nữa có tư cách là bác sĩ kiểm tra nhưng có dục vọng đọc sách để tiếp tục lên nữa, giáo sư hướng dẫn vì việc này mà tiếc hận dứt.

      Nhưng mà ở phòng nghiên cứu hai năm, quen Cao Nguyên Nguyên, vô tình lại trở thành bạn thân thiết. Thỉnh thoảng rủ nhau ăn có chỗ ăn ngon hoặc dạo phố, sau khi học xong thời gian, nhận chức vụ trong công ty rồi vừa học vừa làm, cuộc sống của vẫn luôn phong phú tràn đầy.

      Chỉ khi đêm khuya, thỉnh thoảng lấy món quà của Hi Nhiên ra, nhìn nhìn lại chữ viết của cậu ấy. Sinh nhật, trong bưu thiếp chỉ viết “ Sinh nhật vui vẻ”, lễ Noel, trong bưu thiếp chỉ viết “ Lễ Noel vui vẻ”. Người đàn ông này, luôn ngu ngốc như vậy nhưng bình thường rất lòng.

      hỏi ngược lại bản thân mình, có cái gì hài lòng?
      Trừ bên cạnh có Hi Nhiên ra còn có cái gì hài lòng?

      Mặc dù tự hỏi mình trăm lần, ngàn lần, bất luận tìm thêm cớ gì cho mình, đúng là vẫn có cách nào trốn tránh rằng Hi Nhiên sớm ở trong lòng , lâu đến nỗi biến điều đó thành .

      thương Hi Nhiên.

      Lâm Hi Nhiên

      Chẳng biết từ lúc nào, biết giác ngộ lúc nào, Hi Nhiên hơn nữa còn bỏ qua quá nhiều cơ hội.

      “ Hi NHiên, chúng ta uống chén”.

      như vậy, hơn nữa rất phóng khoáng kéo nắp lon bia ra, ngồi xuống trước rồi uống ực hớp.

      “ Bạn làm sao thế?”. Lâm Hi Nhiên nhạy cảm cảm giác như khác thường của Lại Linh.

      " có gì." Lại uống hớp, cầm lon đưa cho Hi Nhiên." cho phép cậu ." Đối với Hi Nhiên là phải cứng rắn.

      Có lẽ ở công ty lại bị uất ức gì? Hi Nhiên do dự nhận lấy, chỉ có thể suy đoán như vậy

      Lặng lẽ uống rượu theo Lại Linh, Hi Nhiên rất tận lực làm kẻ lắng nghe.

      Từ Lại Lilnh dùng đôi tay ra sức bóp nghiến lon nhôm ném vào túi, lại mở tiếp lon khác ra uống. tức giận não mình bây giờ lại còn nhớ tới lần Đàu Bắc Phủ Thị Chính phải viết về việc tái sử dụng lon nhôm, loại chuyện này là nhàm chán.

      Say nhanh lên chút, say nhanh lên chút!

      phải muốn cho Hi Nhiên uống say mà bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy Hi Nhiên say. Có lẽ cho đến cuối cùng, cậu ấy mỉm cười hóa giải lời mời vô hình đó coi như là bạn bè mời rượu hoặc là thể chất của cậu ấy chính là “ ngàn chén say”. Tóm lại, bất luận xuất loại trường hợp nào cuối cùng cậu ấy vẫn luôn thần trí thanh tỉnh nhất.

      muốn đánh cuộc Hi Nhiên thừa dịp say rượu mất lý trí. có lý do gì đặc biệt, bởi vì biết cậu ta tuyệt đối làm như vậy. Coi như có giống như nữ chính trong bộ phim chiếu lúc 8h bị say khướt có phòng bị, tự nguyện đưa tới cửa Hi Nhiên cũng đụng tới ngón tay của .

      Bởi vì, cậu ấy là Lâm Hi Nhiên. Cái đồ đáng chết đó đúng là não chậm như quỷ !

      “ đông “ tiếng, uống xong lon bia rồi thả lên bàn. Đôi tay dùng sức siết chặt khiến nó bị thu lại, ném vào túi nilon.
      " là khổ!". nhíu lông mày xinh đẹp lại, vì thấy khổ sở khi dùng bia quốc nội. nhiều nhất cũng chỉ thưởng thức rượu đỏ rượu trắng trong nhà hàng Tây.

      “ Bạn uống nhiều quá rồi”. Hi Nhiên cường thế ngăn cản, chỉ là dịu dàng : “ Ngày mai nhức đầu”. Hôm nay cũng phải là chủ nhật mà

      " sao." Cùng lắm làm, trừ tiền lương. uống xong lon bia thứ 5, bụng trướng rất khổ sở nhưng trong tầm mắt cảnh vật vẫn ràng như cũ, bao gồm cả hình dáng của Hi Nhiên. “ Tại sao. . . . . . Tại sao say?". tự hỏi cách đưa đám. Rượu có độ cồn quá thấp hay sao?

      nghĩ say mà !

      Chỉ cần sau, miệng của đóng chặt như tù thế này. Chỉ cần say, có thể bật thốt lên bảo Hi Nhiên ở lại. Chỉ cần say, bí mật của cũng có cơ hội bao giờ là bí mật nữa.

      Tại sao say? chưa bao giờ say, làm ơn để cho say lần này .

      Cầm lon bia thứ 6 lên, Hi Nhiên rốt cuộc đè tay Lại Linh lại.

      “ Dùng ly uống , có được hay ?”. Khẽ mỉm cười, Hi Nhiên đứng lên về phía phòng bếp, cầm hai cái ly - là cái loại rất , cùng lắm chỉ cần hớp là hết ly, bình thường chỉ dùng khi uống rượu mạnh hoặc rượu thuốc.

      nhìn Hi Nhiên cầm lon bia trong tay, sau đó rót ra cốc trước mặt, lý cho mình, ly đưa tới trước mặt .

      nhìn ly rượu này, cảm giác như đứa bé đùa ông uống rượu.

      Đáng ghét!

      Ba phút mà có thể rót xong bia, Hi Nhiên cứ ưu nhã chia sẻ như thế, phải mất 20 lần mới có thể uống hết lon bia.

      Mặc kệ cậu ta. cầm ly rượu lên, hớp ly, uống rất nhanh.

      vất vả uống hết lon, nắm lon nhôm lúc trắng lúc xanh, bỗng nhiên :

      “ Tớ biết cậu mến diễn viên…… ấy là diễn viên nổi tiếng Khâu Thục Trinh người Hong Kong”.

      “ ………Hả?” Hi Nhiên sững sờ, gương mặt hơi hồng. “ Người nào cho cậu hay sao”. Cậu chưa từng với Lại Linh.

      “ Chính mình nhìn thấy ảnh của ấy trong phòng của cậu”. nhớ rất ràng đó là lúc Hi Nhiên ở Đại Lục trở về tìm phòng ốc, sau đó đến dọn nhà giúp lần. Bức ảnh để trong khung ảnh mới tinh đặt ở đầu giường, hơn nữa bức ảnh đó là số lượng có hạn.

      Tóc quăn sóng to, quần short, lộ ra đùi đẹp. ra cậu ta thích như thế nên mới để ở vị trí đúng tầm mắt.

      "Chuyện này. . . . . .". Hai lỗ tai Hi nhiên đều đỏ. Có chút thể giải thích được. Tấm hình đó là do hai cậu thanh tâm quả dục, ít ham muốn cho nên ném cho cậu………..để ban đêm thưởng thức.

      cả về phe với hai, cho nên cậu thuận tay đặt để ở chỗ ít bị chú ý nhất trong nhà, ngờ, lại bị xem thấy, tại sớm biết được bức ảnh kia bị thả vào chỗ nào rồi.

      “ Cậu thích ấy, có đúng hay ?”. Lại Linh hỏi

      "Người nào?" Hi Nhiên có chút phản ứng kịp.

      “ Là nữ diễn viên đó”. Tóc quăn lọn to, mặc quần short, lộ ra đùi đẹp đó.

      Hi Nhiên nhàng cười tiếng.

      , mình thích”. Cậu hiểu nổi những diễn viên kia mặt mũi cùng tên gọi, cái gì mà ngôi sao Hong Kong, là đương thời hai ngừng khen ngợi ấy xinh đẹp đến mức nào, cậu hơi có ấn tượng.

      “Cái gì? Cậu thích?”. quay đầu trợn mắt nhìn Hi Nhiên. “ Cậu, tại sao thích?”. Gạt người! Tạp chí dành cho phụ nữ viết, đàn ông thích nhất là láo!
      “ Bởi gì mình biết ấy”. Đối với Lại Linh, lời có chút mạch lạc giải thích vấn đề, Hi Nhiên luôn thả giọng để giải thích.

      biết? biêt cậu thích?” cảm thấy đầu hơi choáng váng, rất có thể là do uống quá nhanh tạo thành như vậy. “Cậu chỉ thích người nào cậu quen biết sao?”. Bắt đầu bắt được vào trọng điểm nghi vấn.

      "Đúng." Hơn nữa, càng lâu càng thích. Đáp án rất đơn giản.

      “ Cậu gạt mình…….cậu gạt mình……..”. muốn đem lon rỗng trước mặt bóp nghiến lại, lại phát tay có chút mềm, hơi sức trở nên yếu đuối. “ Cậu căn bản…….cản bản có người trong lòng”. thích , cũng thích người khác, chưa bao giờ nhìn thấy Hi Nhiên đối xử ra vẻ “ ” với người mà cậu quen biết.

      Cái kết luận này, logic này dường như có chút đúng…..Tay nghe sai khiến, có chút phẫn giận.

      nhịn được, lắc lắc đầu, mở mắt nhìn, đỗ quanh mình vẫn có vặn vẹo, thẳng tắp chính là thẳng tắp, trần nhà vẫn là ở đầu.

      “ Mình có mà”. Hi Nhiên cười như đứa bé trai ngây thơ.

      “ Cậu……..cậu có………”. Có cái gì? A, đúng rồi. Liên tiếp chuyện, đồng thời nháy mắt khiếp sợ đứng lên, lấy làm lạ hỏi: “ Cậu………..cậu có người trong lòng?”. Cảm xúc mới kích động, chợt cảm thấy hồi trười đất quay cuồng xông tới, giống như thiếu máu nghiêm trọng mà ngất xỉu vậy

      Bước chân yên, lui về phía sau, ngã ngồi trở về ghế sofa, lại được đôi tay vững vàng bảo vệ.

      Mùi vị đó, làm ngưng cả hô hấp.

      lúc mờ mịt, theo bản năng giơ tay lên, nắm chặt quần áo của Hi Nhiên, tham lam cảm thụ nhiệt độ của cậu ta. Giống như là mạng sống cần dưỡng khí, tựa như ngã bệnh dựa vào thuốc, thể có cậu ấy.

      .

      Chống lại ánh mắt của Hi Nhiên, vẫn nhu hòa như vậy, xác định mình có phải nhìn thấy cái gì hay

      “ Hi Nhiên………” nhìn vào hai mắt, muốn đem toàn bộ tình say đắm trong nhiều năm qua cho cậu ấy biết nhưng mà lại như có tảng đá chặn nơi cổ họng, mọc rễ kết thành kén quấn quanh quá nhiều lớp, biến thành nút thắt mang tên cấm kỵ. “ Mình……mình muốn nghỉ ngơi…….” . Điều tốt nhất khi uống rượu, duy nhất là, có thể mượn rượu giả say trốn tránh tất cả thực tế.

      “Ừ”. Đỡ Lại Linh vào phòng ngủ của mình.

      Hi Nhiên để Lại Linh nằm xong, săn sóc giúp cởi giày cao gót xuống, tỉ mỉ đắp chăn bông lên.

      Say chuếnh choàng, mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy cậu ấy tự tay lau nước mắt giấu khóe mi.

      "Lại Linh, đừng khóc." Hi Nhiên giọng dịu dàng, liền dính vào bên tai .

      Là cậu ấy? Là mộng?

      còn kịp chứng thực nữa, cũng bởi vì tác dụng của rượu cồn mà ngủ mê man trong quá khứ.

      Chương 9

      “ Lớp trưởng, bạn có người trong lòng ?”

      Thời điểm năm thứ 3 trong nước, hành lang, trong số bạn học trong lớp hỏi như vậy.

      vội vã về phía khoa chính, giống như học sinh ban B, ngoài chính khóa còn học làm bánh dứa. Thực mặc kệ cậu ta làm cái việc ngây thơ kia.

      " có!"

      Đáp trả lời rất nhanh, Từ Lại Llinh ôm bọc sách bài thi vòng qua cậu ta, chuẩn bị chạy tới phòng học.

      “ A! Lâm Hi Nhiên!”. Từ sau lưng nghe thấy tiếng của bạn cùng lớp gọi mục tiêu khác, chỉ nghe cậu ta quái quỷ: “ Cậu tới vừa đúng lúc, đến đây, cho tớ biết cậu có người trong lòng ?”. muốn thu góp tin đồn đây mà, hắc hắc he he.

      Bước chân của Lại Linh ngừng, nhưng chẳng biết tại sao lỗ tại so với bình thường lại có phản ứng. và Lâm Hi Nhiên học kỳ qua chưa chuyện với nhau. Có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên cậu ta mới luôn sát vào hành lang bên cạnh, hoặc là nghe được tên của cậu ta đặc biệt lưu ý.

      Cậu ta có người trong lòng sao? Coi như cậu ta có, loại người như cậu ta thú vị, vừa vô năng lại tầm thường, chẳng có khí chất nam sinh, căn bản có người thích. Cậu bạn cùng lớp nếu moi ra kết quả nhất định lan truyền trong thiên hạ, Hi Nhiên tốt nhất nên tự biết , đến lúc đó bị mất thể diện.

      Mang theo suy nghĩ hạ xuống mức thấp nhất, lại tự chủ thả chậm tốc độ, có chút nhớ nhung nghe xem Hi Nhiên trả lời như thế nào

      " có."

      Giọng của Hi Nhiên rất đặc sắc, luôn ấm. Coi như có quay đầu lại nhìn cũng biết cậu ta lại thể nụ cười nhạt nhẽo hữu thiện, cơ hồ có thể nhảy lên mà xoa đầu. Mặc dù rất giọng nhưng vẫn nghe thấy được.

      Xem !

      Giống như loại người như cậu ta có ai , tốt nhất là đừng người nào.

      Rẽ ngoặt vào phòng học ban A, vừa vặn tiếng chuông vang lên.

      chuyên nhìn thầy giáo viết lên bảng đen râm rạp chằng chịt bài tập cùng chữ viết, đem Lâm Hi Nhiên nhét vào sau gáy.

      . . . . . .

      Thời niên thiếu, từng cho là Hi Nhiên có người thích.

      Ông trời thích đùa giỡn. Nhiều năm về sau để cho phát ra – Hi Nhiên – chính là là người mà say đắm.

      Thởi điểm cậu ta có ở bên cạnh, khi giãy giụa hay nên với cậu ta, cũng phải là có mềm yếu mà nghĩ đến việc buông tha.

      Chỉ là, tình cảm luôn là so lý trí trong đầu còn hơn thành.

      tưởng tượng nổi thời đại học lại có thói quen tùy tiện tìm thế thân. tự cho là có thể điều khiển được tình cảm khôn lường đó. Chẳng qua là chỉ là bàn đạp, hoặc là đối với mình, hoặc là đối người người khác.
      Khả năng bị nguyền rủa phải là thể xảy ra.

      Ngay từ năm thứ hai trong nước, trời mùa hè, lời nguyền rủa quàng xuống cổ , trong lòng cũng hiển bóng dáng của người khác.

      Ngay từ lúc năm ấy . . . . . . Cũng là trời mùa hè. . . . . .

      Giương đôi mắt nhìn gian trong phòng, nhìn trần nhà phải là phòng của mình, Từ Lại Llinh dừng chút, đột nhiên ngồi dậy, trận nhức đầu mãnh liệt khiến cho nhịn được, giọng hô lên tiếng.

      "A. . . . . ." Giống như là dây thun ở trong đầu có chút kiêng kỵ nhảy loạn lên, đau đến tìm ra vị trí chính xác mà áp chế xuống, chỉ cảm thấy, cả da đầu đều tê dại.

      Vuốt vuốt đầu, rũ mắt nhìn đồ công sở mặc người nhăm nhúm thành dưa muối, nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua.

      Quay đầu nhìn về hướng đầu giường để đồng hồ điện tử, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa mỏng manh, phía hiển thị thời gian là 6h56 sáng.

      "Nguy rồi. . . . . .". chịu đựng cơn đau, chống đỡ đứng lên, từ từ vịn tường ra ngoài, cửa phòng ngủ, rương hành lý thấy, nhìn phòng bếp, phòng tắm, cũng thấy bóng dáng Lâm Hi Nhiên đâu cả. Trong lúc nhất thời hỗn loạn trong óc, nghĩ hẳn là Hi Nhiên rồi.

      . . . . . . Lại bỏ lỡ. . . . . . Lại. . . . . .

      Thất bại nhắm mắt lại, sa sút tinh thần, ngồi ở salon phòng khách, khổ sở xoa trán.

      Thôi. . . . . . Thôi. . . . . .

      Thôi!

      biết mình có thể làm cái gì? tại chạy tới sân bay bảo cậu ta ở lại? Lập tức gọi điện thoại bảo cậu ta trở lại? Nếu như cậu ta khong chịu vì mà trở lại, so với tại còn khổ sở hơn, ngay cả chờ đợi, lúc cậu ta trở về cũng mất tư cách.

      Có lẽ. . . . . . Còn là lần sau. . . . . .

      "Hàaa...!" đột ngột ngẩng đầu, lập tức bật cười.

      luôn muốn nhắc bản thân mình cho cơ hội chờ đợi, rồi lại trơ mắt mặc cho những cơ hội kia xẹt qua. Có thể, bọn họ vô duyên.

      Có lẽ, cậu ta và , nhất định chỉ có thể làm vĩnh viễn làm bạn.

      “ Phải xin phép lên bên đấy……….”. 9h giờ phải đục lỗ thẻ, có kịp hay ……….

      Xộc xệch nghĩ đứng lên, rồi lại ngồi xuống, choáng váng đầu là khó chịu. định ngẩng đầu lên rồi lại ngả ra thành ghế, ngang tay che kín hai mắt.

      "Còn là. . . . . . Xin nghỉ thôi. . . . . ." thân thể thoải mái lắm. . . . . .

      cần yên lặng chút. . . . . . Cần yên lặng chút. . . . . . Cần. . . . . .

      Rắc đáp!

      Tiếng chìa tra vào ổ khóa, tiếng bước chân vang lên, sau đó, cửa gỗ mở ra, có người đến.

      “ Bạn tỉnh rồi sao”. Vừa thấy được ngồi ở phòng khách, Lâm Hi Nhiên mỉm cười

      nghe tiếng, ngơ ngác thả tay xuống, chuyển động tầm mắt, nhìn Hi Nhiên.

      phải cậu ta………… rồi sao?

      Thế nào. . . . . .
      “ Bạn…………”. Hi Nhiên đến gần Lại Linh, còn chưa kịp gì lại nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của ấy ra hàng nước mắt. “ Bạn thấy thế nào? Đầu rất đau sao?”. Hi Nhiên đặt bánh tiêu nóng hổi xuống, vẻ mặt lo lắng.

      “ Hi…Hi Nhiên……” phát ra khác thường của chính mình, chỉ là cảm thấy là kỳ quái vì sao sắp thở nổi. Cơ hồ mang theo ít oán giận, : “ Mình……..mình cho rằng cậu rồi…………cậu…cậu tại sao lại ? phải trưa nay bạn có chuyến bay hay sao? Nhưng hành lý của bạn…..bạn nước ngoài làm cái gì? A, mình nên hỏi………Mình chỉ muốn ….…đường…. đường cẩn thận……..” ngổn ngang , quẫn bách nặn ra những câu chữ lúc từ biệt vẫn hay .

      Cuối cùng, khi ra bốn chữ này, trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy mình trở lại cái thời học sinh, mặc váy dài cùng áo sơ mi phẳng phiu, nhìn Hi Nhiên đứng nghiêm trước mặt.

      Này rất nheièu năm, rất nhiều năm, ra căn bản có tiến bộ, đối mặt với Hi Nhiên, luôn là như vậy, luôn ăn ở hai lòng, luôn có lập trường, đứng vững, luôn là muốn kìm nén trước giới tuyến tình bạn, rồi lại mâu thuẫn phức tạp hi vọng Hi Nhiên có thể bày tỏ , khiến cho bản thân mình rốt cuộc lại biến thành khổ sở chờ đợi, biến mình thành nhân vật đau thương.

    3. Lê Vy

      Lê Vy New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      Tu thành chánh quả rồi, cặp này là biết hành hạ lẫn nhau mòa:eye_wide:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 ( Tiếp)

      Hi Nhiên quay lưng về phía , bếp hỗn loạn mảnh.

      Gần cửa sổ, bồn rửa bị ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo nên phản quang, bóng dáng cao gầy ngoài ý muốn lại dung hợp với gạo dầu củi muối. biết tài nấu nướng của cậu ta tốt bao nhiêu, cậu ta cũng hầu như có thể nấu ra món ăn hợp với khẩu vị mà muốn.

      “ Có thể ăn rồi”. Hi Nhiên phát tầm mắt sau lưng, tắt bế, cười . Đem nồi bưng lên bàn, cậu lấy mở tủ lấy bát đũa. “ Trước hết hãy uống trà giải rượu”. Để trước mặt Lại Linh ly trà nóng.

      “ À?”. giật mình ngẩng đầu, mới vừa rồi lại ngồi tại chỗ ngây dại. “ A…..Cám ơn”. Có chút ngượng ngùng kéo cái ghế ra, uống vài hớp mang chút vị ngọt của trà Molly rồi mới nhận lấy bát cháo Hi Nhiên đưa.

      “ Bạn hôm nay phải làm sao?”. Hi Nhiên cũng ngồi xuống, gắp miếng trứng tráng vào trong bát của Lại Linh. “ Nếu như muốn phải có lời , đừng quên gọi điện thoại”. Hi Nhiên tỉ mỉ nhắc nhở.

      Nhịp tim mãnh liệt, biết được bây giờ là tình huống thế nào.

      Như vậy giống …..dường như vợ chồng sau khi ngủ dậy cùng nhau ăn điểm tâm…..Còn là, còn là giống như cảnh thân mật của người tình qua đêm cùng chỗ…… phải sao?

      “ Mình biết rồi”. Vội vàng cúi đầu ăn bát cháo, suy nghĩ hỗn loạn. Trong bữa ăn, Hi Nhiên rất ít lên tiếng, chung qui lại là rất chú ý tình trạng của

      Kết thúc bữa ăn, gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ, Hi Nhiên vung tay rửa sạch bát đĩa.

      Lại Linh ngồi ghế salon, nhìn từng cử động của Hi Nhiên. Nếu như cậu ấy kết hôn, nhất định người chồng tốt……

      “ Lại Linh”. Hi Nhiên kêu tên , cầm tay khăn bông màu trắng. “ Tóc của bạn chưa lau khô, quần áo đều ướt rồi”.

      "Đúng, đúng sao?". vuốt tóc mình, có lẽ nửa là bởi vì chảy mồ hôi

      “ Để mình giúp cậu thôi”. Đứng ở sau lưng , Hi Nhiên dùng khăn bông nhàng lau tóc. “ Lại Linh……mình đổi chuyển bay thành ngày mai, ngày mai mình vẫn còn muốn Đại Lục chuyến”.

      “ A”, quay đầu lại rất nhanh, nhìn đến Hi Nhiên nhìn mình cười.

      “ Bạn nên gấp, hãy nghe mình ”. Ngón tay Hi Nhiên thon dài, từ từ xoa bóp trán của , thay trừ đau đớn của rượu. “ Mình Đại Lục là bởi vì có người bạn cùng mở Trà Viên vừa cho ra mắt loại sản phẩm mới, mời mình qua đó chút. Nhiều nhất là tuần lễ, mình liền trở về thôi”. Bóp cần cổ mảnh khảnh của Lại Linh, chậm rãi dùng sức, động tác chầm chậm.

      ra là như vậy. . . . . . Như vậy, là mình lầm. Lại Linh nhìn hai bàn tay của mình đan vào nhau, mặc dù yên tâm nhưng lại càng khẩn trương, kế tiếp có thể Hi Nhiên lên cảm tưởng.

      “ Lại Linh, mình cảm thấy……… người đàn ông ổn định làm cho phụ nữ cảm thấy sợ hãi và lo lắng”. Hi Nhiên ôn văn cười tiếng, giọng : “ Cho nên……Mình nghĩ, nếu như mà mình thể để cho bản thân dừng lại tại nơi nào đó ở địa phương nhất định, cũng chưa có tư cách theo đuổi người phụ nữ mình

      Cậu ta ……phụ nữ? dừng lại, đầu ngón tay trắng bệch, gì.

      “ Mình sống lâu ở bên ngoài nữa”. Hi Nhiên từ từ : “ Mình mở tiệm kinh doanh, cũng là bởi vì muốn ở chỗ này. Mình Đại Lục nghiên cứu lá trà, là bởi vì tại muốn yên ổn”. Hi Nhiên rất có kế hoạch, mặc dù thoạt nhìn quá đáng tin.

      Học sinh thường xuyên chạy trung nam bộ du lịch, thuận tiện quan sát Trà Viên, chỉ là khi đó thuần túy là hứng thú. Về phần sau khi tốt nghiệp, sau đó quyết định Đại Lục chuyên tâm nghiên cứu. Có lẽ là bởi vì cậu thấy dù bận rộn đến mấy cũng phải quí trọng người nào đó làm ổn định này.

      Lại Linh vẫn như cũ cúi thấp đầu, khăn bông trắng bao trùm nét mặt của .

      “ Cậu…….cậu người nào?” Chỉ là ba chữ, giống như là dùng toàn bộ hơi sức của .

      Cậu ta luôn làm cho người ta ứng phó kịp, vội vàng kịp chuẩn bị, có lẽ ngày mai bay bờ bên kia, cưới vợ rồi trở lại, sau đó cho biết bọn họ mến nhau từ nhiều năm trước.

      “ Mình người nào?”. Hi Nhiên khẽ cười tiếng, ngồi xuống sau lưng Lại Linh, xoay người đối mặt với mình. “ …..Xem ra, làm chưa đủ tốt có đúng hay ?”. Mặt nhàn nhạt đỏ.

      lắc đầu cái, bày tỏ biết cậu ta định ý gì.

      …….là người đàn ông nhàm chán, có hoa tươi, cũng có chocola”. cười khổ, nếu đến tình ý, hiểu. “ nghĩ, đối đãi với người thích, chính là khi thời điểm ấy đau lòng ở bên cạnh, khi ấy buồn làm cho ấy vui vẻ, lắng nghe ấy ”. Dắt tay của Lại Linh, phát có chút run rẩy.

      thủy chung mang theo nụ cười, dịu dàng nhìn , chậm rãi :

      “ Có lẽ, vào lúc ấy đói bụng, làm cho ấy bàn cơm gà xé cay cùng trứng ốp-lếp chín bảy phần. Có lẽ, tại thời điểm nghiệp của ấy như ý, mang ấy Nghi Lan xem cá heo……Có lẽ, ở thời điểm ấy uống say, chuyển lịch trình bay kéo dài thời hạn, rồi làm ăn sáng cho ấy”.

      càng nghe, càng khó mà tin được, nhìn chằm chằm bàn tay của Hi Nhiên đan vào hai bàn tay , cả tầm mắt nhanh chóng mơ hồ.

      chậm rãi lau bọt nước rơi mu bàn tay của hai người, giọng :
      “ Khi ấy khóc, cũng như vậy cảm thấy đau lòng”. Cho nên mới luôn muốn đừng khóc.

      lấy khăn bông đầu ra, nước mắt của khống chế được, tuôn ra từng chuỗi.

      “ Cậu…….cậu gạt người……….” nấc lên

      có”. Tiếp được nước mắt của , đưa tay lau, lại khóc đến là khổ sở. đành lòng đem lấy nhàng kéo vào trong ngực. “ hiểu em cảm thấy luôn thích phiêu bạt, lưu lạc, thích định tại chỗ quá lâu cho nên hi vọng em có thể trước là tin tưởng , mới phải mở miệng nhưng dường như lại càng làm cho em lo lắng hơn rồi”. Tóc mai dính vào khuôn mặt , dịu dàng gảy ra . “ Ánh mắt em nhìn , tâm ý của em với , đều hiểu”.

      có lẽ đủ nhạy bén nhưng đến nỗi cảm giác ấy chỉ ở trước mặt mà biểu nụ cười đó, đều sâu đáy lòng.

      “ Chỉ là suy nghĩ, tại em luôn duy trì khoảng cách nào đó? Có phải bởi vì chưa khiến cho em cảm thấy yên tâm?”. cầm thay của , mười ngón tay quấn quít.

      “ Bởi vì….mình……em….”. giọng tiếng, là sợ gốc cây sâu trong đất lâu ngày mọc gai nhọn đâm hủy ảo mộng bây giờ. Làm như thế nào mới phải? Có lẽ bọn họ nên quen biết nhau sớm, vừa thấy hoặc tình oanh oanh liệt liệt tương đối thích hợp chăng?

      “ Bởi vì chúng ta làm bạn bè quá lâu sao?”. có chút hơi lạc giọng, cũng là bởi vì suy tư đáp án này cực kỳ lâu rồi. “ xưng hô này, có phải hay trói buộc chặt em? Em………..cho là chọn người khác, mà phải là chọn em? Em đại khái biết……..em tốt nghiệp đại học, lúc khắp nơi hẹn hò bạn trai làm cho có bao nhiêu là kích thích. cái gì cũng sai, có biện pháp muốn em, cho nên chỉ có thể chờ em”. có chút cười khổ

      xác định mình lúc nào sinh ra tình cảm với , chỉ là chờ khi phát ra mình quen với tồn tại của , nghe có bạn trai hẹn hò tới lui càng giống như đầu óc mơ hồ hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Chỉ là thời điểm đó, có thể những thứ gì đây?

      đủ thành thụcm thành cảm tạo thành cũng quá sơ lược cùng chậm lụt, nhưng bất luận thế nào, đều hi vọng có thể vui vẻ. Đại Lục 3 năm, luôn nhớ hình bóng xinh đẹp của , loại nhớ nhung đó so với trước đây hoàn toàn khác nhau, sâu hơn nữa, càng làm cho hiểu, hình dạng của luôn thời thời khắc khắc ràng hiển trong đầu , làm cho hiểu chính mình phải nỗ lực ngừng, cho phéo mình thất bại.

      Trở về, còn độc thân, vì thế mà vui sướng.

      kịch liệt tỏ tình, cũng nhất thitết người liền nhất định khóa ấy lại, chỉ là quyết định ở bên cạnh , tùy thời điểm mang đến nơi nào đó. Từ từ, dễ dàng nhìn ra trong đôi mắt ấy có chứa bí mật gì.

      “ Lại Linh, em”.
      rất nhạt, cần tích lũy lâu nhưng lại rất chân .

      rất giọng, tựa vào lồng ngực , có thể ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng cao.

      Cái này biểu thị xấu hổ của người đàn ông, người khác dễ dàng nhìn thấu nội tâm của .

      Nếu , cũng đoán ra.

      Bạn bè hay là người tình, chờ đợi bao lâu? Kiên trì bao lâu?

      là người đánh lại được tiểu quỷ nhát gan, sợ mình cược thua mất, mất người như Hi Nhiên, tương đương mất tất cả. giống như , có dũng khí ra khỏi miệng, cho nên cũng chỉ có thể bị động chờ đợi.

      chờ đợi những lời này, đợi trong bao lâu? Đợi bao lâu rồi……..vùi mặt ở hõm vai , rơi nước mắt, càng ngày càng nhiều.

      “ Em có phải hay cũng nên với cái gì chứ?”. tựa đầu , giọng an ủi.

      “ Mình…….Em …….” , nhất định . Nếu như rồi trở lại thực tế, đây tất cả có thế biến thành bọt biển mất .

      “ Lại Linh, nhìn xem”. biết sợ hãi cái gì. Hai người bọn họ, nhận thức được quá lâu, muốn ném bỏ thân phận vốn có, lướt qua cái ranh giới kia giống như cần phải thoát cái nghi thức đó.

      “ Em….Em ……..”. ôm chặt cổ của , sợ giây kế tiếp thấy.

      " ở đây mà" - Trầm khẽ rên.

      "Hi Nhiên . . . . ." yếu thế người trước mặt, khóc, khẽ hô tên

      ”. sợ người khác làm phiền.

      “ Hi Nhiên……..em……”

      đồng ý với em, du đãng nơi xa khiến em lo lắng”. nâng khuôn mặt tỳ vết của lên, khóc đến mắt mũi sưng đỏ, vẻ mặt bình thường này thay cho tính tự chủ cùng kiên cường, vẫn thích khuôn mặt lúc này của nhất. Chỉ là với , độc nhất vô nhị yếu ớt, trước mặt , cần phải ngụy trang nữa. “ Trừ khi em quan tâm đến , nếu rời , có được hay ?”. nhàng, cúi đầu hôn môi của , thay lời thề ước.

      Mặt của khóc vo thành nắm, khoảng cách gần như vậy bị nhìn thấy, nghĩ mình nhất định là rất xấu xí.

      Khóc thút thít cùng luống cuống tay chân, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra, ngay cả thời điểm chạy tiếp sức bị ngã nhào, cũng chưa từng cảm thấy mất thể diện như lúc này.

      Nhưng là, để ý đến cái gì đây?

      thấp thở cái, muốn ôm lấy lưng nhưng lại do dự. bên môi , mỉm cười, kéo tay của , khiến hai người đến gần nhau hơn. Hơi thử của là nóng, bị cháy sạch thần hồn điên đảo, nhắm mắt lại, mặc đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng , chậm chạp đóng mút.

      “ Em có hay lời muốn ……….phải cho biết chứ?”. dừng lại trước bờ môi đỏ thắm của , khàn giọng than .

      khóc cười tiếng, dùng đầu ngón tay run rẩy miên tả hình dáng bình thường lại nhu hòa của .

      “ Nếu như……. theo em đến 80 tuổi, em cho biết……..có được hay ?”. rưng rưng cầu.

      ". . . . . . Được" mỉm cười, hớp hứa hẹn.

      Này bày tỏ. . . . . . đồng ý chờ đến 80 tuổi……..

      Ôi, bèn nhìn nhau cười. lau tất cả nước mắt của , trằn trọc hôn. Động tác của hai người cũng có vẻ hết sức lưu loát, giống như là có chút dò xét hoặc là giống như học tập việc thích ứng thân phận mới.

      Nụ hôn của , rất dịu dàng. Dịu dàng để cho đau lòng.

      Tựa như con người của – cùng dạng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHương 9: tiếp

      “ Ông trời ơi ….! Chỉ là lưỡng tình tương duyệt, cậu xin nghỉ hai ngày làm, các cậu chân chính vào động phòng có phải ?” Có thể phải xin phép cấp nghỉ ngơi hai tháng điều dưỡng thai khí.
      “ Nguyên Nguyên” – Từ Lại Linh giận hô tiếng, đỏ bừng cả khuôn mặt. Nếu phải là Nguyên Nguyên liều mạng hỏi tới hỏi lui xin nghỉ hai ngày lêu lổng ở chỗ nào cho ấy biết.

      "Tốt lắm tốt lắm.", theo thói quen, sờ sờ cái bụng, mới nghĩ đến đứa bé vừa được sinh 3 tháng bị đặt vào xe đẩy em bé. “ Rất tốt, rất tốt, tóm lại là bạn đạt được ước muốn…….người có tình thành thân thuộc, được quên mời tớ uống rượu mừng là được rồi”. Cao Nguyên Nguyên cười

      Uống. . . . . . Uống rượu mừng?

      "Chúng tớ. . . . . . Chúng tớ vừa mới bắt đầu lui tới mà thôi, nào có nhanh như vậy."

      “ Hả?”. Cao Nguyên Nguyên giật mình. “ thể nào, vậy mười lăm năm lúc trước được tính là gì? Này, Lâm Hi Nhiên đuổi theo cậu 02 năm…….” Mặc dù mọi người cũng nhìn ra được theo đuổi. “ Tính là gì? Bạn chỉ là muốn thừa nhận mình cậu ta dài lâu như vậy, chỉ là muốn thuyết phục cậu ta mở miệng lại phải tốn thời gian lâu như vậy, tại chứng minh là lưỡng tình tương duyệt rồi, còn phải tốn bai lâu nữa…..?” Cộng thêm Lâm Hi Nhiên đối với loại tình cảm này chậm chạp lại nhẫn nại, đại khái muốn 30 năm về sau mới có thể kết hôn chăng? cần phải chống gậy uống rượu mừng đấy chứ?

      phải vậy”. Mình để tâm vào chuyện vụn vặt lại làm cản đường tình cảm rồi lại bị ngươi khác vạch trần khiến cho có chút thẹn đỏ mặt. “ Cho dù muốn kết hôn, trước đó cũng phải dư tiền mới được”. Đây là điều cơ bản nhất cần phải làm theo đúng trình tự.

      “ Bạn đừng với tớ là bạn có tiền”. Tiền lương hàng năm 5 triệu, cậu định lừa gạt tớ chăng?

      “ Tớ….là sợ Hi Nhiên có tiền”. Từ Lại Linh nhìn ly cà phê đá Latte 120 đồng ở trước mặt, nghĩ đến tiệm trà của Hi Nhiên, người coi như là ngồi cả ngày, bình thường được 100 đồng tiền hoa hồng cũng còn khó nữa là. “ ấy mặc dù mở tiệm làm ông chủ, nhưng mình cho tới bây giờ cũng hiểu được ấy có thể kiếm được tiền hay , Hi Nhiên ham muốn hưởng thụ vật chất cùng tiền bạc cũng rất nhạt, có gì đặc biệt ấy cũng chú ý”.

      Từ trước chính là như vậy, vì học phí hoặc là lộ phí Hi Nhiên mới phải làm, tiền kiếm được cũng tiêu hết, tại trà phường làm ăn đại khái cũng tương tự như thế, chỉ cần trả đủ sinh hoạt phí là được, nhớ là sổ tiết kiệm của Hi Nhiên có bao nhiêu số .

      “ Cậu bỏ tiền cũng được”. Cao Nguyên Nguyên tự hỏi điều này giải quyết đơn giản thôi mà.

      được” – Lại Linh đan các ngón tay với nhau “ Cao Nguyên Nguyên, tớ cảm thấy…..đàn ông rất để ý những việc kiểu như thế này…..” Coi như ấy tôn thờ chủ nghĩa heo đất nhưng kiểu gì cũng bị người khác thành chỉ biết ăn cơm bao ( trai bao), chắc chắn nội tâm có xao động.

      “ Trời ạ, Lại Linh, trình độ học vấn của bạn cao hơn cậu ta, tiền kiếm được so với cậu ta nhiều hơn, xét về mọi mặt, điều kiện của cậu cũng cao hơn, chuyện như vậy, phải bây giờ cậu mới phát ra đấy chứ?”. là quá đủ rồi.

      “ Tớ thể phát , chỉ là…..Lập trường bạn bè và lập trường người tình, quan điểm bất đồng”. Làm bạn bè, căn bản suy nghĩ nhiều như vậy.

      Mặc dù cho là mình có tư tưởng cũ kỹ, muốn chồng nuôi gia đình, nhưng vượt qua giới tuyến kia mới biết, ban đầu có thể để ý đến chuyện này, tại thể dùng ngây thơ nhìn đến góc độ này.

      như vậy, bạn trực tiếp gặp cậu ta thảo luận”. Hai người này rất có tính xây dựng.

      “ Chính là tớ tìm cơ hội”. Lại Linh cười, biết Nguyên Nguyên là người nghe xứng đáng, nhưng tuyệt đối phải là quân sư tốt.

      Làm bạn bè, có ưu điểm cũng có khuyết điểm, người tình cũng thế.

      Trở thành người tình, bạn có thể độc chiếm đối phươgn, nhưng lại phải vì đối phương mà tâm tư suy nghĩ nhiều hơn chút, mà thường thường, tấm lòng riêng tư kia lại khốn nhiễu bản thân, có lẽ, cũng có thế được gọi là gánh nặng ngọt ngào.
      Thời gian ngắn ngủi nghỉ trưa kết thúc, Cao Nguyen Nguyên trở về phòng kế toán, Lại Linh trở lại ngành bảo vệ, tiếp tục liều mạng đánh tới.

      Lúc tan việc, Lại Linh theo thường lệ lái xe máy đên trà phường. Dọc theo đường , chỉ nhớ tới lát nữa gặp mặt Hi Nhiên hiểu bày ra vẻ mặt gì đây. Nhớ lại ngày đó ấy dịu dàng hôn, hi vọng mình tỏ vẻ thái độ thất vọng quá mức.

      có thể đọc sách, đánh cờ, có thể xử lý công việc khó cách tỉnh táo, nhưng là…. nhưng là, biết chuyện như thế nào.

      Mới vừa tới cửa, nhìn thấy cửa bên ngoài cửa chính bị kéo xuống, nghi ngờ hôm nay thế nào lại buôn bán, trông thấy bên trong có ánh đèn, dừng xe lại, tiến lên gõ cửa.

      “ Hi Nhiên?”. Mới hô lên, bên trong liền có thanh ràng truyền ra.

      “ Lại Linh sao?” Là Lâm Hi Nhiên. “ Xin lỗi, phiền em vào từ cửa sau nhé”.

      “ Ừ” Lại Linh về phía hẻm sau, nhìn thấy cửa phòng bếp nửa có rèm che, đưa tay đẩy ra, chỉ thấy Hi Nhiên vừa lúc đem đồ ăn bỏ vào trong mâm. “ hôm nay…tay làm sao vậy?”. Nhìn đến bàn tay trái bị quấn băng đến cẳng tay của Hi Nhiên, quan tâm hỏi thăm.

      có gì”. cười, bưng hai cái mâm cùng Lại Linh ra khỏi phòng bếp vào trong cửa hàng trống .

      “ Trời ạ……” Vừa nhìn thấy tình trạng thảm hại bên trong, nhịn được kêu lên.

      Chỉ thấy bên trong bàn ghế đảo lộn, cốc chén bình trà vỡ tan tành, đầy đất vương vãi mảnh vụn. Mặc dù có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng khoa trương như vậy giống như là động đất cấp 5 vừa qua.

      Khó trách ấy lại kéo cửa xuống.

      “ Hi Nhiên, ……..” có thể nào là bị cướp ?

      có việc gì”. kéo đến rồi chỉ chỗ ngồi xuống, cũng chỉ có nơi này là còn nguyên lành, xem ra là đặc biệt sửa sang lại qua. “ đói rồi, chúng ta ăn cơm trước……”. Đưa cho chiếc đũa cùng thìa.

      thể để cho đói bụng, chờ đợi đến khi thấy ăn được nửa bàn cơm mới mở miệng đặt câu hỏi:

      "Hôm nay trong tiệm bị đoạt sao?"

      phải”. NGhĩ đến cái gì, đứng lên, rót hai cốc nước đá trở lại.

      “ Có người tới quấy rối?”. Rất có khả năng, bởi vì căn bản có kẻ thù, khả năng là tìm nhầm người lớn hơn.

      “ Ừ……là có người tìm đến Quyết, bị quá kích động”. Mặc dù có thể là thân hữu quá mức nhớ nhung nhưng cũng cần phải thô lỗ đến mức bắt cóc người , thậm chí trong tiệm còn đuổi theo như là chơi trò chơi vậy. Hi Nhiên nghiêng đầu cười .

      “ Tìm Quyết?”. A, có phải là cậu nhân viên là sinh viên trẻ đẹp trai đó “ Dù là như vậy, cũng thể động thủ tổn thương người vô tội chứ”. nhìn chăm chăm mảng trắng tay . Oan có đầu, nợ có chủ, phải sao?

      “ Cái này?”. nhìn theo ánh mắt giải thích: “ phải bọn chúng động thủ, là cẩn thận thôi”. Khi bọn đuổi theo, trong quá trình chạy may bị mảnh vụn cứa vào.

      "Nhưng người khởi xướng vẫn là những cái...kia người!" tức giận, động vào tay của , động tác cũng rất ."Có đau ?" rũ mắt.

      " biết, chỉ là vết thương mà thôi." cười, cầm ngược tay , ngạo mạn : “ cũng có thua thiệt gì, bọn họ đồng ý trả phí sửa sang lại toàn bộ cửa hàng”. Xem ra gia thế của Quyết cũng tệ lắm, những người đàn ông kia mặc đồng phục giống như đặc vụ, toàn thân màu đen

      Lại Linh ngưng mắt nhìn , bén nhạy nhận thấy được điều gì đó.

      …… tức giận?”. Gặp loại tay bay vạ gió này, người bình thường cũng nổi giận, hơn nữa Hi Nhiên lại rất có cảm tình với gian phòng này bởi đây là phòng tự tay thiết kế…….Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy phát giận, nhưng dường như ngay cả loại cảm giác đó cũng chưa bao giờ có.
      có”. nâng khóe môi ôn ôn nhu nhu cười, thuần khiết lại sạch “ Mặc dù chỉ hư vài chỗ, nhưng nghĩ thừa hội này hoàn sửa chữa lại hoàn toàn, đại khái phải đóng cửa tiệm ngừng kinh doanh tháng”. Thuận tiện liên lạc bạn bè tới tham dự, cùng cử hành việc lớn, dù sao tiền là cũng do người khác trả.

      “ Hả?”. Vậy nghĩa là tháng này ấy cso thu nhập rồi. “ Vậy …..”. biết nhà trọ là do thuê, giống như là thuê phòng, đến nước này, ấy ứng thế thế nào đây?

      làm sao?”. dịu dàng hỏi

      tại coi như là thời cơ tốt để mở miệng sao? suy nghĩ chút, nghiêm túc :

      “ Nếu như kinh tế có khó khăn, cứ với em, em có thể giúp ”. Dường như có thời điểm nào quan trọng hơn thời điểm này để đến việc quan trọng như thế này.

      "Kinh tế. . . . . . Có khó khăn?". Lâm Hi Nhiên cúi đầu tự định giá lát, cuối cùng hiểu ra là Lại Linh lo lắng cái gì. nghiêng người, mỉm cười bên tai mấy câu.

      "Cái ── cái gì?". nghe xong, dùng ánh mắt khó tin nhìn . “ Làm sao …….Tại sao có thể lại có nhiều tiền như vậy?”. Mặc dù có khoảng 4-5 năm tiền lương, đáng ra là phải nhiều hơn , nhưng đằng này, như tưởng tượng, có nhiều hơn như thế nữa.
      Trà phường này làm sao lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế? Số tiền này từ đâu mà có?

      đầu tư ít vào cổ phiếu”. keo kiệt giải đáp

      “ Cổ phiếu?”. Mặc dù công ty cũng phát hành cổ phiếu, nhưng chưa quen thuộc hình thức này. “ lúc nào bắt đầu chơi cổ phiếu vậy?”

      “ Trong nước thôi. Em nhớ sao? lần đầu tiên mua được máy nghe chính là nghe thông tin phân tích tài chính, hay là ngày đó, lúc trở về trường học làm rơi phiếu báo điểm”. dư thừa tiền cũng đầu tư, coi như là mua cổ phiếu đầu tư dài hạn.

      Lúc đầu chỉ là tò mò với những con số máy tính, rồi sau đó từ từ có hứng thú, lâu hơn chút, cùng bạn bè đầu tư kiếm tiền chia đều. Bạn bè của xem ra đủ loại, tuy là nhiều thành phần nhưng đều có chung điểm là đều nghiên cứu cổ phiếu.

      “. Hả…..?” ra là….. ra là…….” ra luôn đeo tai nghe bên người để nghe thông tin về cổ phiếu sao?”. Điều này khiến Lại Linh vô cùng kinh ngạc.

      vẫn luôn cho rằng nghe nhạc để hun đúc tính tình, hoặc đơn giản chỉ là loại hứng thú đơn thuần, ngờ ra là……. ra là chân tướng của là như thế này!

      nghĩ, ít nhất tiền cưới cũng chuẩn bị xong”. cũng thiếu tiền, cũng cần cuộc sống nhất định cứ phải giàu có, trước kia khi còn là học sinh cũng coi trọng lắm, bảy năm qua đầu tư cũng là vì . là rất có kế hoạch, thuê phòng mới , tiền cũng trả rồi, sang năm là có thể vào ở. “ Bởi vì có gì cả, cho nên, cầm sổ tiết kiệm cầu hôn có thể tương đối ”. cười, cầm tay lên, khẽ hôn.

      Cầu hôn? Đôi môi mềm mại của hôn lên khiến đầu ngón tay khẽ run.

      “ Em cũng phải là …… phải là phụ nữ hám tiền của”. thích nghĩ coi trọng vật chất. tự cấp tự túc, ngủ nghỉ là vô cùng giản tiện, quần áo có thể hơi hao tốn chút nhưng là quá mức xa xỉ, bình thường cũng tiết kiệm phần.

      biết ”. lộ ra nụ cười nhàn nhạt : “ Cho nên, là may, là may là có thể nuôi nổi em”. vô cùng biết được, mặc dù luôn đứng ở chỗ cao nhưng phải quá cao để thể chạm tới, hoặc là quá cao khiến người khác thể ngẩng đầu hỏi thăm.

      Mặt Lại Linh đỏ lên.

      “ Em mới cần dựa vào nuôi”. Làm người nên tự phụ trách chi trả chi tiêu hàng ngày, dù là người hay là vợ chồng cũng phải trở thành đối phương dựa dẫm.

      “ Em làm sao có thể để nuôi?”. cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời của , chỉ là chỉ hơn: “ Nuôi đứa bé đến đại học cần 800 vạn, tiền của em, coi như là tiền quỹ để cho con, tiền của , dùng để nuôi em và con”. Như vậy phải là rất tốt sao?
      Lại Linh dừng lại, gò má đỏ ửng, cười:
      " ra là tính toán tỉ mỉ." Hoàn toàn nhìn ra, bình thường ràng rất tùy tiện lại chút để ý.

      muốn mua bán cổ bán cổ phiếu” Đây coi như là huấn luyện thường ngày thôi.
      là thâm tàng bất lộ”. Từ trước đến bây giờ, luôn làm cho người khác là ngạc nhiên.


      nghiêng cổ “ rất bình thường”. giọng cười : “ người đàn ông bình thường, ít nhất, cũng sợ người phụ nữ mến của mình bị người khác theo đuổi. Cho nên, cố gắng để cho mình trở nên có giá trị, có thể tin tưởng hơn, đợi đến khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, mới dám buông tay theo đuổi thứ muốn”. cũng ghen ghét, an tâm, chẳng qua là chưa từng biểu ra thôi.

      Lại Llinh khắc sâu cảm động , nhưng cũng than thở, hai người bọn họ cư nhiên lại vòng lớn như vậy

      còn , nếu như mà em cùng người khác kết hôn, vậy làm sao bây giờ?”. Tựa như nữ chính trong phim Nhật

      rất nghiêm túc suy nghĩ chút, :

      “ Nhưngh là, trừ ra, bên cạnh em còn người nào khác”. Từng có thời kỳ u mê, bất luận như vậy, mấy năm qua, khi mệt mỏi tìm đến phải là người nào khác.

      Lại Linh có chút cam lòng: “ Cho nên mới có loại sợ hãi phải ?”

      “ Hả?”. thành thực : “ biết được, có lẽ vậy”. Khi , khôn vặt chút cũng sao, phí tâm tư nghĩ qua.

      “ Vậy ếnu như là thích người khác làm thế nào?”. Lại Linh bắt đầu so đo.

      " ." Trả lời chậm trễ chút nào.

      "Làm sao có thể khẳng định như thế?"

      “ Bởi vì chủ định giữ em lại trong tay”.

      "Ah?"

      nhàng cười.

      Người nào người nào trước? Người nào sâu hơn người nào?

      Người nào tự do? Người nào bay lượn? Người nào có quyền chủ động? Người nào thủy chung chờ đợi mình đối phương?
      Tình , phải ở tranh tài mạnh yếu hoặc là tính toán.

      ra có thể rất đơn giản rất đơn giản.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :