Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hết tiền chỉ có chiêu thanh lý... Chia buồn cùng nàng.

    2. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Du bấm nhiều quá giờ nó thành mấy bài đăng liền :-(
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chương 4.1
      Edit: Vân Du

      Cánh tay Mặc Viễn Ninh bao quanh người cũng tự chủ được ôm chặt hơn, hôn lên gương mặt và mái tóc , ngừng gọi tên , cố gắng trấn an .

      Nhưng vẫn khóc lâu thể bình tĩnh lại được, đại khái đây là lần cuối cùng trong cuộc đời khóc đến chật vật trước mặt Mặc Viễn Ninh.

      Sau tháng nằm viện, Tô Quý rốt cuộc cũng có thể xuất viện về nhà.

      Miệng vết thương của quá sâu, tháng chưa đủ để khỏi hẳn, hơn nữa còn mất nhiều máu, bởi vậy cho dù được ra viện, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, chui vào áo khoác rộng thùng thình càng lộ ra vẻ yếu ớt.

      Lên xe, Mặc Viễn Ninh liền ôm vào trong ngực, : “Chỉ lát nữa thôi là về đến nhà rồi, dựa vào nghỉ ngơi chút .”

      Lồng ngực Mặc Viễn Ninh lúc nào cũng ấm áp, Tô Quý hề cự tuyệt, thoải mái tựa vào ngực nhắm mắt lại.

      Dù bây giờ hiểu lòng dạ của Mặc Viễn Ninh, cũng có cách nào ngay lập tức chống lại bản năng của thân thể. bốn năm, đến bây giờ vẫn chưa dừng, ngay cả hơi thở quen thuộc của cũng vẫn khiến mê luyến.

      Mà động tác của Mặc Viễn Ninh cũng vô cùng dịu dàng, bao quanh người , nghiêng đầu khẽ hôn lên trán .

      Ít nhất trước mặt , Mặc Viễn Ninh vẫn làm tròn nghĩa vụ của người , người chồng, vẫn trước sau như dịu dàng với , rất nhiều chuyện còn cực kỳ quan tâm đến cảm nhận của .

      Sau khi họ kết hôn, Tô Quý vẫn còn ra sức học lên thạc sĩ, học sớm, 21 tuổi lấy được bằng đại học, theo ý của Tô Vĩ Học, bắt đầu học tiếp lên thạc sĩ.

      Cũng may trường học, bài học cũng nặng nề cho nên ảnh hưởng gì đến việc chung sống với Mặc Viễn Ninh.

      Thường thường sau khi học xong, đều về nhà chờ Mặc Viễn Ninh trở về, sau đó cùng với Tô Vĩ Học ăn cơm.

      Tô Hòa mười mấy tuổi bắt đầu sống ở nước ngoài, từ khi , nhà họ Tô rộng như vậy lại càng trống rỗng, thêm Mặc Viễn Ninh, ngược lại lại giống cái nhà.

      nhớ ngày trời mưa như trút nước, chạy về nhà lúc trời tối, khắp nơi đen kịt, lái xe bận rộn ra gara đỗ xe.

      Lúc mình vào cửa, trong lòng có chút sợ hãi.

      Tòa biệt thự quá lớn, hành lang rất sâu, sau lưng là tiếng mưa rơi đinh tai, đột nhiên cảm thấy mọi thường dường như có chút lạ lẫm.

      Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhàng, vội vàng chạy theo hình bóng phía trước.

      Mặc Viễn Ninh hình như cũng mới về lâu, quần áo người vẫn chưa thay, nhìn thấy liền nở nụ cười: “Tiểu Nguyệt, đường có ổn ?”

      Nhà họ Tô tọa lạc ở lưng chừng núi, lúc về phải qua đoạn đường núi, trời mưa quá lớn có chút bất tiện và nguy hiểm, Tô Quý cười lại: “Rất ổn.”

      Mặc Viễn Ninh thoáng cười, bước lên trước bước, nhàng ôm lấy .

      dịu dàng của quá ràng, nhưng đúng lúc.

      Những lúc này, tuy gì, nhưng đặc biệt đứng trước cửa đón , khoảng cách chỉ có vài bước ngắn ngủi, vừa như hờ hững nhưng lại quan tâm nồng nàn.

      Tô Quý nhào vào ngực , qua cửa chút sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy bóng hình , mọi sợ hãi tan biến, chỉ còn ấm áp đến tận đáy lòng.

      Những điều đẹp đẽ trước kia, cho đến bây giờ, những ký ức cũ đối với Tô Quý vẫn mới nguyên như ngày đầu.

      Mọi thứ trong nhà đều như cũ, họ về đến nhà đúng giờ ăn cơm, vì để bồi bổ thân thể cho Tô Quý, phòng bếp đặc biệt nấu canh thuốc bắc bày đầy bàn, vừa vào ngửi ngay thấy mùi thuốc.

      Mặc Viễn Ninh xuống xe vẫn ôm , bây giờ mới đặt lên ghế, nhàng vuốt ve gương mặt : “Em thích vị thuốc, bảo họ cố gắng hết sức át mùi rồi.”

      có ai vô duyên vô cớ lại thích mùi thuốc, huống hồ Tô Quý lại uống thuốc trong bệnh viện hết cả tháng trời, tại chỉ cần hơi ngửi thấy mùi, cái mũi liền nhăn lại, biểu lộ tự nhiên của giấu nổi con mắt của Mặc Viễn Ninh.

      Cho tới bây giờ, Tô Quý chưa từng bao giờ che giấu tình cảm của mình trước mặt , bây giờ cũng có ý định kháng cự nhiều, chỉ cười với rồi : “Cũng tồi, thể ăn được.”

      ra vẫn luôn là người an phận như vậy, sinh ra ở nhà họ Tô, trở thành đại tiểu thư nhà họ Tô, cho nên chưa bao giờ hâm mộ những trẻ tuổi và tự do khác.

      gả cho Mặc Viễn Ninh, mà Mặc Viễn Ninh lại là người đàn ông như vậy, cũng cảm thấy chuyện này có gì bi thảm: cả đời , ai đối xử với thế nào, đối xử với họ như thế, vậy là đủ.

      Mặc Viễn Ninh lại cười cười với , ngồi bên cạnh , tự động múc cho bát canh, đặt cạnh tay : “Sắc mặt em tốt, tẩm bổ xong mới yên tâm cho em ăn cái khác.”

      Bây giờ như nước chảy bèo trôi, làm nấy.

      Cho nên tự động bưng lấy bát canh ấm vừa đủ, bát sứ hơi mỏng truyền ra độ ấm thích hợp, cứ như vậy xoa tay lên, liền cảm thấy được sưởi ấm.

      Mặc Viễn Ninh chỉ cười nhìn , nếu như Tô Quý biết bộ mặt của , nhất định cho rằng ánh mắt kia rất quan tâm dịu dàng, thâm tình đến mức có thể làm tan chảy cả băng tuyết.

      Tô Quý cảm thấy lòng mình vẫn chưa đủ sâu, rời tầm mắt, tránh khỏi đôi mắt .

      Đêm đó tự mình giúp tắm rửa, ôm lại giường.

      Chiếc chăn tơ lụa mềm mại được trải ra, Mặc Viễn Ninh mở đèn, chỉ có hai ly rượu phát ra ánh sáng phản chiếu từ ngọn nến.

      Ánh nến khiến hơi thở của họ trở nên đứt quãng, mùi thơm dần dần tỏa khắp gian.

      Mặc Viễn Ninh muốn , dường như so với , còn vội vàng muốn tìm ít chứng cứ hơn, chứng minh vẫn có thể chiếm hữu .

      vội vã như vậy, thậm chí còn quan tâm cơ thể vừa mới khỏi.

      Ngón tay thon dài, nhàng mơn trớn thân thể , đầu ngón tay đều mang theo dục vọng nóng rực.

      Tô Quý lại gần hôn , ghé vào tai thầm: “Viễn Ninh, miệng vết thương của em còn hơi đau.”

      nghe xong khẽ mỉm cười, hôn vào tai , giọng có chút khàn khàn, dịu dàng như bình thường nữa, dường như mang theo chút tà ý mê hoặc: “Tiểu Nguyệt…nhịn chút…”

      Họ vẫn có khoái cảm, sau đó Tô Quý trầm mê dưới thân , thân thể người đàn ông mang đến cho loại cảm giác này.

      Thân thể chút thịt thừa, lúc đó, mọi cơ bắp đều căng cứng, cơ thể đẹp như vậy, so với bất cứ bức tượng nào cũng đều động lòng người, xấu hổ mà mê luyến.

      Cuối cùng nỗi đau đớn từ miệng vết thương đều biến thành dòng điện tê dại, lần nữa vang rền chạy dọc cơ thể .

      Tô Quý biết mình thích cảm giác ân ái cùng Mặc Viễn Ninh, nếu phải cái gì khiến quên được nhất sau khi rời xa Mặc Viễn Ninh, nhất định chính là chuyện này.

      Ngày thứ ba sau khi ly hôn với Mặc Viễn Ninh, Tô Quý dậy sớm, sau đó vẫn theo thói quen, rời khỏi nhà họ Tô, đến phòng tập tập yoga.

      Cảm giác tập yoga ở nhà vĩnh viễn bao giờ bằng việc đến phòng tập, tập cùng rất nhiều người cùng chỗ như vậy rất thú vị.

      Có thể nhìn những người khác cong cơ thể thành những hình dạng quỷ dị, sau đó nhìn chính mình trong gương cũng cong tương tự, tập hiệu quả hơn.

      Yoga là trong số những sở thích ít ỏi của Tô Quý mà cả nhà họ Tô đều biết.

      Chỉ có điều, hôm nay lúc tập xong, lúc mình ở phòng thay đồ thay quần áo liền bị người đột nhiên mạnh mẽ xông tới ôm lấy cơ thể , bịt kín chiếc khăn tay có thuốc ngủ lên mũi .

      Tất cả quá trình đều giống hệt lần đầu bị bắt cóc: trong phòng thay quần áo ở phòng tập yoga đột nhiên bị tập kích, thủ pháp dứt khoát khiến hôn mê, dường như làm kinh động đến bất kì ai, tỉnh lại lần nữa bị đưa đến nơi khác.

      Chỉ có là nhớ nhất, năm trước trong vụ bắt cóc, Mặc Viễn Ninh sớm phối hợp phá án và bắt giam kẻ bắt cóc, hai kẻ bị tình nghi cũng nhanh chóng nhận tội.

      Vẫn là thủ đoạn khiến người khác bất tỉnh, đỉnh đầu hơi đau, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng cao ngất, bị nắng chiều ngoài cửa sổ vây kín, thoạt nhìn đẹp như bức tranh.

      Cảm thấy động tác của , còn có tiếng thân ngâm cẩn thận từ trong cổ họng tràn ra, người kia chậm rãi xoay đầu lại.

      ta bước từng bước về phía , quỳ trước mặt , tư thế gần như thành kính, ánh mắt ta hoàn toàn rất dịu dàng.

      ta dùng đầu ngón tay hơi lạnh véo cằm , trong giọng mang đậm vẻ thương tiếc và bất đắc dĩ: “Tiểu Nguyệt, sao em mãi học được cách nghe lời vậy?”

      * Suy nghĩ của tác giả: Mặc Biến Thái hay Mặc Thần Thánh, mọi người có thể mê luyến trong hai, ha ha ha ha…

      * Vân Du: Chương 4 dài quá, Du xin phép được…xẻ đôi :th_28:. Hị hị. Mặc Biến Thái biết định làm gì đây nhỉ? :th_27:
      Last edited: 13/10/14

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Vậy chứ phải do hiểu nhầm mà do mắc bệnh biến thái sao?

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      biến thái này được như biến thái bình thường phải :))
      chung cũng có uẩn khúc.
      quỳnhpinkyAnhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :