1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gà Ham Ăn

      Gà Ham Ăn New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      9
      ôi!!! hay wá...ko pik chừng nào chú Cố mới rước SS về dinh đc đây...Tks nàng @Tiểu Yên :yoyo69:nhé...
      quỳnhpinky, RubyzjnTiểu Yên thích bài này.

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Hehe,đọc xong c29 cảm thấy tình cảm của SS vs chú cố có biến chuyển, đúng vậy k nàng ới ơi hjhj
      Nghi1234567890, quỳnhpinkyTiểu Yên thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 30

      Sau khi xuống núi Tống Đào lái xe đưa mọi người tới khu du lịch dưới chân núi ăn cơm, Tống Đào rất quen thuộc với địa hình nơi này, vừa lái xe vừa giới thiệu cho mọi người, "Đường xuống núi này mới được tu sửa, những căn nhà nằm ở sườn núi kia chính là khu biệt thư Vân Đỉnh, thẳng đường này sau đó tới lối rẽ rẽ trái tới Trạch Viên.”


      A Thạch cảm khái, "Đều là nơi ăn chơi của người có tiền, Tê Lợi quen thuộc mấy chỗ này à?"


      Tống Đào cười cười: "Cậu cũng nhìn xem giờ mình làm cho công ty nào à, nghe Trạch Viên và khu biệt thự Vân Đỉnh kia đều có cổ phần của ông chủ lớn công ty mình, công ty mình tại còn phụ trách hạng mục chủ yếu của Trạch Viên đây này.”


      Lý Yến trừng lớn mắt: "Vậy ông chủ lớn của công ty nhiều tiền đến mức nào chứ!"


      Tống Đào gật đầu, "Ừ , đoán chừng nếu ông ấy mình giàu thứ hai thành phố A ai dám nhận mình giàu nhất.”


      A Thạch bĩu môi, "Gì chứ, nhà giàu nhất thành phố A là Trình gia đấy! Ngay cả người hay xem tạm chí lá cải như mình cũng còn biết nữa là.”


      Tống Đào lắc đầu: "Trình gia quả rất có tiền, nhưng cũng chỉ là do báo chí thổi phồng mà thôi. Người suốt ngày lộ diện trước công chúng chỉ ra vẻ mà thôi, người có tiền từ trước tới nay chưa từng lộ diện.”


      Lý Yến cười hỏi: "Vậy ông chủ lớn của họ gì? Bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa?"


      Tống Đào vui vẻ, " cũng biết nữa, mới vào công ty thôi mà, ngay cả những quản lý cấp cao còn chưa biết nữa.”


      Tùng San vẫn có chút yên lòng, khi nghe bọn họ chuyện chỉ nghiêng đầu nhìn phong cành ngoài cửa xe, xen vào câu chuyện.


      Thực tế từ lúc leo núi xem mặt trời mọc tới giờ cảm xúc của có gì đó rất kì lạ. thể rốt cuộc nó là cảm giác gì nhưng lại thể áp chế nó. Ngọn núi này, con đường này, Vân Đỉnh ở phía sau, Trạch Viên ở phía trước, mỗi khi ngang những nơi đó, trong tâm trí lại lên tên của người ấy.


      dứt khoát nhắm mắt lại, cảm thấy mình chắc là quá mệt mỏi, ngủ giấc tốt thôi.


      Tống Đào vừa lái xe vừa chuyện phiếm với mọi người, nhưng ánh mắt luôn nhìn Tùng San qua kính chiếu hậu. cũng sớm phát cảm xúc của Tùng San có gì đó kì lạ, nhưng cũng biết tại sao.


      Tùng San bị Lý Yến lay tỉnh, nơi Tống Đào đưa mọi người đến ăn cơm là trang trại gia đình, nơi này dùng những loại thực phẩm như rau củ, thịt cá được chăm bón bằng chất hữu cơ rất nổi tiếng, đồ ăn cũng nhiều, hương vị cũng rất tuyệt. Giá cả cũng cao lắm, khiến mọi người rất phấn khích. Mọi người vừa ngồi xuống, cần chờ lâu được thưởng thức những cái bánh bao và cháo trắng thơm phức, kèm theo món gà nhồi nấm, miến trộn dưa chua được chế biến từ thực phẩm của trang trại, bọn họ đều ăn rất thỏa thuê.


      Lý Yến vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên, "Theo Tê Lợi lăn lộn là tốt, đến đâu cũng được ăn ngon!"


      Tống Đào cười tủm tỉm gật đầu, sau đó gắp miếng thịt gà vào trong bát của Tùng San "Đây là gà nhà trang trại nuôi, em ăn thử .”


      Tùng San cười cắn miếng, "Vâng, thơm quá.”


      Triệu Nhiên ăn cũng rất vui vẻ, khó có khi chủ động mở miệng chuyện: "Dưa chuột muối này ướp gia vị giống quê nhà mình.”


      Lý Yến cười : "Triệu Nhiên, bây giờ mình thấy hâm mộ cậu, nhà cậu ở nông thôn có phải ngày nào cậu cũng được ăn ngon như vậy ? Đáng tiếc nhà mình cũng gọi là nông thôn nhưng sớm còn những món ăn như thế này nữa.”


      Triệu Nhiên ngại ngùng cười, "Ừ, chỉ là những món mẹ mình nấu ngon bằng nơi này.”


      Lúc ăn ba Tùng gọi điện thoại tới hỏi thăm con , hỏi có mệt hay , ăn uống thế nào. Tùng San đều trả lời từng câu, sau đó cúp điện thoại, xin lỗi mọi người, "Ba của mình rất dài dòng văn tự, cứ coi mình như trẻ con vậy.”


      A Thạch nhanh nhạy nhìn thấy di động mới của Tùng San, hỏi mượn sau đó tỉ mỉ nghiên cứu phen, sợ hãi : "Uầy! Cái này chẳng phải là dòng điện thoại cao cấp Vertu trong truyền thuyết hay sao? Mình có xem mạng, hình như cái hơn 3 vạn đúng ?"


      vừa xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc kể cả Tùng San.


      Lý Yến trừng mắt nhìn, cầm lấy di động tay A Thạch, sau đó cẩn thận nhìn, "Chỉ có thế này mà những hơn 3 vạn? Mình còn tưởng nó đắt lắm.” xong lại đẩy đẩy Tùng San, "San San, cái chàng đẹp trai giàu có đó của cậu giàu sụ đó!"


      Tùng San vẻ mặt mờ mịt, " thể nào, có nhìn lầm , cái máy này của em chẳng có công dụng gì mấy, sao lại đắt như thế được?"


      A Thạch trả lời Tùng San, nhưng hỏi lại: "San San, cái máy này là của chàng đẹp trai giàu có cho em?"


      Vẻ mặt Tống Đào ngây ra, lập tức cười : "Sao vậy, San San có bạn trai rồi à?"


      Triệu Nhiên cúi đầu, đôi đũa trong tay cũng dừng lại. Lý Yến phát giác ra mình lỡ miệng, xấu hổ cười, " có, San San của chúng ta sao có thể dễ dàng theo đuổi như vậy, đúng ?"


      Tùng San nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười cười.


      Vì thế, sau đó, bữa cơm này mọi người đều ăn được tự nhiên. A Thạch và Lý Yến dốc sức làm sôi động khí, nhưng mọi người đều có tâm nên tập trung. Sau khi ăn xong, Tống Đào đưa mọi người về nhà, cuối cùng mới đưa Tùng San về.


      Tùng San xuống xe, có chút xấu hổ cười cười, "Tiền bối, cảm ơn , lần dã ngoại ngoài trời này khiến hao tổn tâm trí, em chơi rất vui vẻ.”


      "Khách khí với cái gì chứ?" Tống Đào cười ấm áp, "San San, nếu người kia đối xử tốt với em em cứ thử suy nghĩ chút .”


      Tùng San định hình được người là ai, "Gì cơ ạ?"


      Tống Đào cười cười, "Người đưa cái máy kia cho em là Trương Tân đúng ?"


      Tùng San ngẩn ra, cúi đầu .


      Tống Đào gãi gãi đầu, "Hình như xen vào chuyện của người khác rồi phải?"


      Tùng San ngẩng đầu, bật cười: "Nếu quan tâm chuyện của người khác phải là Tê Lợi rồi.”


      Nhìn Tùng San vào khu nhà, Tống Đào thở dài, có chút cảm giác mất mát nhưng hiểu sao trong chua xót lại có chút ngòn ngọt. hoàn toàn giống người thất tình mà giống như người cha nhìn con lấy chồng. phải hận nhưng người hận là bản thân mình. Trương Tân bất kể phương diện nào cũng đều hơn rất nhiều, ngay cả chính cũng cảm thấy Tùng San và Trương Tân bên nhau so với thích hợp hơn nhiều.


      Đây gọi là thất bại triệt để.


      Sau khi trả xe xong ngồi tàu điện ngầm về ký túc xá, tắm rửa, thay quần áo, sau đó đến công ty tăng ca. Bây giờ thứ Tống Đào cần phải là ngồi chỗ tự chữa vết thương lòng mà là làm việc đến kịp thở để quên .


      cần ngừng tiến lên phía trước.


      Tùng San vừa về nhà liền ngủ li bì, đến buổi tối Tùng Chí Quân nấu ăn xong cũng chịu dậy. Lão Tùng nhìn thấy con mình leo núi về mệt như vậy nên cũng đau lòng, ông nhàng dỗ con xuống nhà ăn cơm. Tùng San lúc này mới chịu lười biếng đứng lên, rửa mặt xong ngồi trước bàn cơm, sau đó mới phát mẹ ở nhà.


      "Mẹ con hôm nay tăng ca ở bệnh viện, ba phải mang cơm tối đến cho mẹ.” Lão Tùng .


      Bệnh viện lớn ngày thường luôn chật kín người, nếu có cố lớn gì đó xảy ra phải tăng ca, mà y tá trưởng như Phương Tiểu Tiệp luôn là người bận rộn nhất.


      Tùng San vừa tỉnh ngủ nên ăn vào, vừa nghe ba xong, thuận miệng , "Hay là bây giờ hai ba con mình đến bệnh viện luôn ba, về rồi ăn tiếp.”


      Tùng Chí Quân cảm động lúc, con nhà mình sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện tới như vậy chứ. Vì thế ngoài cặp lồng của Phương Tiểu Tiệp, ông còn chuẩn bị thêm hai gói đồ ăn vặt, sau đó hai ba con lái xe đến bệnh viện.


      Phương Tiểu Tiệp quả rất bận rộn, bận đến mức đầu óc choáng váng, có khu phố xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ hành lang phòng cấp cứu đều là người bị thương. Bác sĩ Cố lại có ở đây, những lúc như thế này các y tá phải làm sơ cứu đơn giản trước sau đó phân loại mức độ thương tích.


      Nhưng lúc này trong sảnh đều là ngưởi bị thương, người nào cũng mở miệng khiến cho đại sảnh trở nên ầm ĩ thể yên tĩnh nổi. Những người bị thương nặng hôn mê , nhưng những người bị thương ầm ĩ ngừng, "Dựa vào cái gì lại cứu ta trước mà cứu tôi", "Sao đợi nửa ngày rồi mà vẫn chưa tới lượt tôi", "Các người có biết ba tôi là ai ?"


      Phương Tiểu Tiệp nhịn được nữa hét lên: "Tôi quan tâm ba là ai! Bây giờ đến bệnh viện cho dù là ông trời cũng phải do tôi quản lý! ngoan ngoãn chút , có tin tôi trực tiếp chuyển viện cho luôn hay ?"


      Cuộc tranh cãi ầm ĩ đó cuối cùng cũng dừng lại, Phương Tiểu Tiệp thở ra hơi, vừa quay đầu bà lại nhìn thấy Tiết Lệ đứng ở trong góc nghịch điện thoại di động!


      "Tiết Lệ! tới đây cho tôi! Đều tại lúc nào cũng như vậy nên mới khiến công việc của tôi nhiều thêm!" Phương Tiểu Tiệp hét to.


      Tiết Lệ sợ run người, vội vàng tắt điện thoại bỏ vào trong túi, vừa qua vừa than thở, "Chị phải nhân viên chính thức, cũng thuộc biên chế sao lại liều mạng làm việc dữ vậy?"


      Những lời chết tiệt này lọt vào tai Phương Tiểu Tiệp, vì thế bà nổi giận quát to: " thuộc biên chế cần làm tốt công việc sao? nhìn bệnh nhân nằm đầy đất mà có thể biết xấu hổ ra những lời này? Ba mẹ dạy như thế nào vậy? Năm đó làm sao mà thề trước Florence Nightingale?"


      Tùng San và Tùng Chí Quân vừa vào đại sảnh đúng lúc nghe được tiếng quát giận dữ phê bình của Tiểu Tiệp. Tùng San nhìn thấy mẹ mình mặt mày giận dữ, vội vàng qua vỗ vỗ lưng cho Phương Tiểu Tiệp, "Mẹ, mẹ đừng có hở chút là lại nổi cáu lên như vậy, mau bớt giận, mẹ nhìn con và lão Tùng mang đồ ăn ngon tới cho mẹ này.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy Tùng San, vui mừng cười: "Lúc này mẹ làm sao mà ăn uống gì được, con cứ để đồ ở đây rồi mau về nhà , nơi này mùi máu nồng quá, ngửi nhiều tốt.”


      Tiết Lệ lạnh lùng nhìn Tùng San và Tùng Chí Quân, trong lòng ta cười lạnh, là hay cho màn mẹ hiền vợ đảm, con ngoan hiếu thảo, tưởng đây là phim truyền hình CCTV chắc? là càng xem càng thấy buồn nôn.


      Kết quả đêm nay Phương Tiểu Tiệp phải tăng ca đến mười hai giờ, bà mệt đến thở nổi, vừa định về nhà lại nghe tin Tiết Lệ tiêm kim truyền nước biển cho đứa bé nhưng tiêm mãi trúng mạch máu, bà lại tức giận lôi Tiết Lệ ra mắng trận.


      Tiết Lệ tức giận chồng chất, ta để ý tới lời của Phương Tiểu Tiệp, ra khỏi bệnh viện, vẫy tay bắt chiếc xe taxi rồi mất.


      Mẹ kiếp! Cả đêm phải tăng ca mệt muốn chết, ngay cả tiền làm thêm giờ cũng có, mệt đến run cả tay nên tiêm trúng mạch máu vậy mà còn bị chửi! Công việc cái chó gì thế này? Lĩnh lương ít, mà làm quần quật cả ngày. ta vốn tưởng rằng vào bệnh viện lớn làm y tá có thể dễ dàng câu được chàng nhà giàu đẹp trai, kết quả trai đẹp nhà giàu chả thấy đâu, cả ngày bị bà già mắng như chó, nén giận được mà.


      ta lấy di động ra mở máy, thấy hai tin nhắn thoại của lão Phan, Tiết Lệ đưa di động lên tai nghe, sau đó với tài xế: "Quay xe lại, về đường Tùng Giang.”


      Phan Nghiễm Sinh vừa mở cửa nhìn thấy Tiết Lệ lại bị y tá trưởng mắng, ta cười nhéo nhéo cằm ta: " đợi em cả đêm, em làm sao bồi thường cho đây?"


      Mắt Tiết Lệ nheo lại, thân thể trực tiếp dán lên người Phan Nghiễm Sinh "Người đến rồi, muốn bồi thường như thế nào còn cần phải sao?"


      Phan Nghiễm Sinh cười sằng sặc, ôm ngang ta ném thẳng lên giường, khách khí đè lên. Tiết Lệ ở dưới thân mềm mại như con mèo , từng tiếng từng tiếng rên rỉ, cuối cùng đem những tức giận đè nén cả đêm xả ra. Sau khi xong việc, Phan Nghiễm Sinh ngồi bên giường hút thuốc, Tiết Lệ nhân cơ hội lấy điện thoại của xem.


      Tuy ta biết người đàn ông này ngoài mình ra dám ăn vụng ở bên ngoài, nhưng ta vẫn kiểm tra cho chắc chắn.


      Phan Nghiễm Sinh cười : "Em yên tâm , ngoài em ra, có ai khác đâu.”


      Tiết Lệ nhếch khóe miệng, "Ai biết được có phải lừa em hay ? Đàn ông các thích nhất là gạt người!" Sau khi xem xong các cuộc trò chuyện và tin nhắn, ta xem album ảnh, đột nhiên ta dừng lại ở tấm ảnh.


      Phan Nghiễm Sinh thò đầu tới nhìn, cười giải thích: "Đừng lo, này phải người của .”


      Tiết Lệ cười lạnh: "Em đương nhiên biết ta phải người của .”


      Phan Nghiễm Sinh kinh ngạc, "Em quen ta sao?" phái nhiều người thăm dò như vậy cũng tìm ra, tất của các hộp đêm, quán bar ở thành phố A đều tìm hết nhưng lại tìm ra được này.


      Tiết Lệ liếc nhìn Phan Nghiễm Sinh, "Đây là con bảo bối của y tá trưởng bệnh viện em làm, dáng người xinh đẹp lại là sinh viên đại học A, ngoan ngoãn nghe lời, hiền lành, đoan trang.” xong ta nhịn được liếc mắt cái.


      Phan Nghiễm Sinh vỗ gáy, "Ái chà, này giống làng chơi, ra là sinh viên!" Sau đó kích động ôm Tiết Lệ hôn cái, "Bảo bối, hôm nay em lập công lớn rồi!"

      Last edited by a moderator: 10/12/15
      cupid_aint_a_lie, Iluvkiwi, noair31 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Khi nào chuyện chú Cố mới chuyển biến tốt đây , haiz :020::020:
      Tiểu Yên thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Cái vertu chính là giấc mơ nhoi của ta thời còn ngây thơ á. Chú cố cũng quá khoa trương , tặng táo còn được, tặng cái vertu. :012::012::012::012:
      linhdiep17Tiểu Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :