1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      đôi vợ chồng nhà này đều lợi hại cả tên LN kia tnao cũng mang thù cho coi..........:yoyo57::yoyo57::yoyo57::yoyo57::yoyo57:
      thank nàng @lamphuonghoang

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 12:
      Long Thần Dục với tay cởi áo choàng giúp nàng, rồi nhét nàng vào lòng, dùng thân thể xua tan giá lạnh người nàng, mang theo vài phần bất mãn : "Mẫn nhi quá mềm lòng rồi, người như vậy tất cam lòng chấp nhận, phải biết rằng giết được rắn ngược lại gieo họa."

      Từ Ngọc Mẫn nâng tay ôm trán, ngáp cái : " trúng chưởng đứt từng đoạn ruột của ta, nhất định chưa đến mười dặm bỏ mạng, sao có thể gây họa?"

      Thân mình Long Thần Dục cứng đờ.

      Chẳng lẽ nâng thê tử lên thành quá lương thiện tốt đẹp sao?

      "Ta mệt rồi, ngươi đừng tiếp tục ồn ào cho ta ngủ."

      Đột nhiên Long Thần Dục dám quấy rầy nàng nữa.

      Từ sau khi trải qua việc Lam Ngọc công tử, bọn họ thẳng về hướng Bắc, rốt cục cũng đuổi kịp Vô Vân Thượng Nhân trong truyền thuyết, chỉ là Long Thần Dục nhiệt tình lại có hơi thất vọng.

      Đây chính là Vô Vân Thượng Nhân rất nổi danh trong chốn giang hồ? Áo đạo toàn thân nhuốm bụi, thoạt nhìn có vẻ là lão đạo luống tuổi, làm gì có khí phách gì đó của tiền bối tài trí hơn người? chẳng nhìn ra.

      Quả nhiên thể nhìn người qua vẻ ngoài!

      Long Thần Dục thầm có chút hoài nghi, nhìn thê tử, ngẫm lại việc nàng cũng từng toàn thân khoác đạo bào thanh lịch, đỉnh đầu đeo quan hình hoa sen, tay cầm phất trần, thoạt nhìn có khí thế cao xa, ngược lại còn có khí thế hơn cái người Thượng Nhân cách đó xa kia.

      Khóe miệng Long Thần Dục nhịn được hơi nhếch lên.

      "Sư phụ ta thường , dù là người xuất gia cũng phải chú ý quần áo ăn mặc, xuất gia phải là vứt hết toàn bộ con người mình, mà chỉ nên vứt hận tình thù dư thừa thôi."

      Long Thần Dục đồng ý sâu.

      Sau đó, đột nhiên cảm thấy đúng, chộp lấy tay thê tử, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, : "Mẫn nhi, nàng thể vứt thất tình lục dục của mình, mặc đạo bào gì đó, vi phu có thể chấp nhận, chỉ cần Tam Thanh giới luật gây ảnh hưởng đến nghĩa vụ vợ chồng, nàng vẫn có thể giữ, vi phu có ý kiến."

      Ban đầu Từ Ngọc Mẫn nhíu mi, rồi chậm rãi nhướng mày, sau đó trợn tròn đôi mắt phượng, bên trong ngập tràn lửa giận. Long Thần Dục buông màn lụa nơi cửa kính, đóng kín cửa xe, ôm thắt lưng thê tử, : "Thấy cao nhân như thế, vi phu hết hứng thú để xuống xe rồi."

      Từ Ngọc Mẫn hừ tiếng, dịu dàng : "Ta nhớ là ngươi ra ngoài cầu y trị bệnh."

      Long Thần Dục mất mặt sờ sờ mũi.

      Từ Ngọc Mẫn tránh khỏi ngực , sửa sang quần áo, " thể trông mặt mà bắt hình dong, chúng ta xuống xe thôi." Để sớm khôi phục hình tượng bình thường của Bình vương là tốt nhất, có khi nàng đủ mạnh mẽ để chịu đựng lúc giả vờ ngu ngốc.

      Long Thần Dục đành mang theo vài phần cam lòng cùng nàng xuống xe.

      Sau khi Từ Ngọc Mẫn xuống xe liền kéo tay Long Thần Dục, nhanh chậm về phía trước, tiến vào khách điếm, đứng lại trước bàn Vô Vân Thượng Nhân, nhún người hành lễ, trịnh trọng : "Tiểu phụ nhân nghe y thuật của Thượng Nhân tinh tường, cho dù là người thực vật, thịt nát xương tan. Lần này đặc biệt tìm Thượng Nhân mong người chữa bệnh cho phu quân, vạn mong Thượng Nhân thương tiếc, chẩn bệnh cho phu quân."

      Vô Vân Thượng Nhân nhìn thoáng qua Long Thần Dục bị nàng lôi kéo, ánh mắt hơi trầm xuống, cầm lấy phất trần bàn, cúi người thi lễ, "Vô Thượng Thiên Tôn, trời có đức hiếu sinh, mời phu nhân ngồi."

      Từ Ngọc Mẫn lại nhún người, rồi mới lôi kéo Long Thần Dục ngồi xuống bên.

      Vô Vân Thượng Nhân vươn tay đặt lên bàn, nhìn Từ Ngọc Mẫn liếc mắt cái.

      Từ Ngọc Mẫn cầm lấy tay Long Thần Dục đưa vào tay Vô Vân Thượng Nhân, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm bà ta, bộ dạng khẩn trương.

      Nếu sớm biết nội tình, chỉ sợ ngay cả bản thân Long Thần Dục cũng bị vẻ mặt đó của thê tử lừa gạt.

      Mẫn nhi lương thiện lại ngây thơ, biết khi nào nên lõi đời khi nào , khi cần thiết nàng liền trở thành giang hồ lão luyện.

      "Mạch đập bình thường."

      Mắt Từ Ngọc Mẫn chứa lệ, lấy khăn lụa lau khóe mắt, : "Vài năm trước đầu phu quân từng bị thương nặng, sau đó hành vi cử chỉ liền khác trẻ con, nhớ gì, hiểu chuyện, tiểu phụ nhân ta đây biết phải làm sao. . . . ."

      "Nương tử. . . . . ." Vì sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, thê tử của có cần diễn quá giống đến thế .

      Nghe nàng , Vô Vân Thượng Nhân chợt hiểu ra, hơi vuốt cằm, : "Theo lời này, tình huống mất trí thực khiến người ta khó mà xử lý."

      "Vạn mong Thượng Nhân thương xót."

      "Bần đạo thử xem sao, phu nhân cũng chớ ôm quá nhiều hi vọng."

      Từ Ngọc Mẫn nín khóc mỉm cười, giống như ánh mặt trời buổi sớm, nháy mắt soi rọi ánh mắt Long Thần Dục, "Thượng Nhân chịu ra tay cứu giúp, tiểu phụ nhân cảm kích vạn phần, ân tình này sao tả hết." Vừa lau nước mắt, vừa vẫy tay.

      Thị vệ đặt túi đồ lên bàn, mở ra, vàng ròng bạc trắng bên trong lóe sáng động lòng người.

      "Tiền tài là vật ngoài thân."

      "Tiểu phụ nhân hiểu biết nhiều, lại biết đồng tiền cũng gây khó cho hùng hảo hán, đây vốn cũng là lễ vật đáng giá gì, chỉ là chút lòng thành mà thôi."

      Thị vệ theo bên cạnh càng vô cùng khâm phục hành động của vương phi, than thở khóc lóc, tình cảm mãnh liệt, lời cử chỉ chỗ nào phù hợp với thân phận của nàng, nhuốm chút hơi thở giang hồ nào, hiển nhiên là phụ nhân ngây thơ của gia đình giàu có.

      Vô Vân Thượng Nhân nghe nàng như thế, liền từ chối nữa, chỉ : "Bệnh này thể gấp, bần đạo thể quấy rầy vài ngày rồi."

      "Cầu còn được ấy chứ, Thượng Nhân có cầu gì cứ dặn dò, tiểu phụ nhân khiến Thượng Nhân hài lòng."

      "Cần tìm chỗ yên tĩnh để chữa bệnh."

      "Thượng Nhân cần lo lắng, tiểu phụ nhân lệnh cho người hầu mua căn nhà, hôm nay có thể lập tức vào ở ngay."

      "Như thế rất tốt."

      Từ Ngọc Mẫn hơi mỉm cười, mắt phượng vừa được nước mắt gột rửa càng thêm trong trẻo.

      Long Thần Dục nhìn thê tử mà có chút ngây ngốc.

      Bồn tắm nồng đặc mùi thuốc khó ngửi, ngay cả nước canh cũng đục lờ chịu nổi.

      Long Thần Dục ngâm cả người ở bên trong, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều thoải mái.

      Vô Vân Thượng Nhân kia phải là kẻ lang băm chứ?

      Châm cứu, ngâm thuốc còn có thể chấp nhận, nhưng thể chấp nhận việc phải cách ly với thê tử.

      Nhưng, nếu cầu y, đại phu có dặn dò, đương nhiên luôn phải tuân theo.

      mấy ngày gặp thê tử, nếu có thị vệ theo nàng, thậm chí hoài nghi có phải nàng bắt tay với Vô Vân Thượng Nhân gì kia mà thừa cơ chạy trốn.

      Trước khi nàng chưa sinh con nối dõi cho , loại chuyện chạy trốn này dễ dàng tha thứ. khi có con nối dõi, có đứa trẻ giữ chân, nàng có muốn chạy trốn cũng chạy xa, khi đó mới cần lo trước lo sau.

      Lúc Từ Ngọc Mẫn vào nhà, bị vị thuốc khó ngửi này kích thích, nhịn được mà ho khan, hơn nữa mày cũng nhíu lại.

      "Nương tử, nàng tới thăm ta rồi sao." Long Thần Dục vui mừng.

      Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn lại quá tốt, vừa khua tay, vừa đến bên bồn tắm, cầm khăn che mũi miệng, cúi đầu như nhìn , kì thực là xem thuốc còn lưu trong bồn, ánh mắt càng trầm.

      "Nương tử. . . . . ." Thuốc này có vấn đề?

      tay Từ Ngọc Mẫn che mũi miệng, tay vịn thành bồn, sắc mặt càng thay đổi, : "Tuy vị thuốc này hơi khó ngửi, nhưng vì chữa bệnh, ngươi phải ngoan ngoãn, được tùy tiện cáu giận chịu ngâm."

      Quả nhiên thuốc ngâm này có vấn đề!

      "Mẫn nhi, ta ghét ngâm thuốc, khó ngửi muốn chết." Long Thần Dục đọc hiểu ánh mắt của nàng, lập tức giống như con trẻ gặp được mẫu thân, uất ức đầy bụng lại tìm được đối tượng phát tiết, "ào ào" cái liền đứng lên khỏi bồn tắm, bước ra ngoài ôm lấy thê tử rồi chịu buông tay.

      Trong căn phòng ngập tràn hơi nước, Từ Ngọc Mẫn lại cảm thấy cả người như bị thiêu cháy, . . . . . . lại cứ trần trụi mà bước ra, còn ôm lấy nàng. . . . . .

      Mặc dù bọn họ là vợ chồng, mặc dù bọn họ ân ái vô số lần, nhưng tình hình như vậy vẫn làm cho Từ Ngọc Mẫn xấu hổ thôi, đôi tay cũng biết nên đặt vào đâu.

      "Ngươi ngươi. . . . . ."

      "Mẫn nhi, ta rất lạnh, nàng ôm ta cái." vừa , vừa cọ cọ vào lòng nàng.

      Ngoài phòng là gió tuyết khiến người cảm thấy lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp đến mức thể phớt lờ, Từ Ngọc Mẫn rơi vào đường cùng chỉ có thể túm cái khăn lụa vắt bình phong bên cạnh giúp lau người, mặc quần áo, cuối cùng cả áo choàng lông chồn người mình cũng khoác lên người .

      "Mẫn nhi, ta muốn nán lại đây nữa, nơi này có gì để chơi."

      Từ Ngọc Mẫn kéo tới cửa, rồi mới hít vào hơi sâu, : "Mùi vị kia quả quá mức khó ngửi, ta tìm với người ta."

      "Nhất định phải , quá khó ngửi."

      Từ Ngọc Mẫn kéo tìm Vô Vân Thượng Nhân ở hậu viện.

      Ngôi nhà mà bọn họ vừa mua, tổng cộng có ba dãy, hai dãy phía trước là nơi vợ chồng Long Thần Dục và thị vệ ở, Vô Vân Thượng Nhân ở dãy tiểu viện cuối cùng, bình thường có ai đến quấy rầy bà ta.

      Sau khi gặp Vô Vân Thượng Nhân, Từ Ngọc Mẫn mùi thuốc ngâm quá mức khó ngửi, mong bà ta đổi phương thuốc.

      Vô Vân Thượng Nhân có vẻ hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

      Long Thần Dục ồn ào náo loạn muốn ngâm thuốc, Từ Ngọc Mẫn hết cách, chỉ có thể xấu hổ cười với Vô Vân Thượng Nhân, cuối cùng lại dẫn quay về Tiền viện.

      Vừa về tới nơi hai vợ chồng ở, Long Thần Dục lập tức sầm mặt xuống.

      Từ Ngọc Mẫn ngồi xuống giường mềm, rót chén trà nóng uống.

      Mặt Long Thần Dục tối sầm, đảo quanh phòng vài vòng, sau đó ngồi xuống bên người nàng, "Thuốc ngâm đó có vấn đề gì?"

      "Ngâm càng lâu, đầu óc người ta càng trở nên đần độn." Từ trước đến nay tranh đấu trong hoàng thất luôn nguy hiểm hơn giang hồ vạn phần, Vô Vân Thượng Nhân vốn quen biết Long Thần Dục mà lại hãm hại như thế, vậy. . . . . .

      "Còn gì nữa?"

      Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn khẽ hơi mất tự nhiên, ép giọng thêm chút, "Khụ. . . . . . cũng khiến ngươi khó có con nối dõi." Kỳ nàng muốn ra việc này, nhưng lại sợ đề cập tới sau này ảnh hưởng đến việc lớn của .

      Dù sao bọn họ vẫn là vợ chồng, chút náo nhiệt còn được, chứ gặp chuyện thể khoanh tay đứng nhìn.

      Long Thần Dục nhìn nàng sâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, với tay ôm nàng, thấp giọng trêu đùa: "Có con nối dõi, nương tử liền chỉ có mình ta, bổn vương muốn cám ơn bọn họ." (LPH: ý là nếu ko con chị chỉ có mình ấy ^_^)

      Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên.

      Long Thần Dục nhịn được tựa đầu chôn trong ngực nàng, mỉm cười.

      "Sao Vô Vân Thượng Nhân lại bị người thu mua?" Từ Ngọc Mẫn có chút hoang mang.

      "Là người luôn có nhược điểm, bắt được nhược điểm, đương nhiên có thể ép được người." Long Thần Dục cũng khó chấp nhận.

      Từ Ngọc Mẫn gì thêm, nàng thích bày mưu tính kế, đương nhiên chẳng thể gì.

      Ánh mắt Long Thần Dục trở nên tàn nhẫn, những người đó muốn buông tha , cũng cần khách sáo với bọn họ, bất quá chỉ là binh quyền mà thôi, bọn họ làm cái việc gây hại tình cảm em như chân tay này, quả khiến lòng người rét lạnh.

      Từ Ngọc Mẫn nhịn được rùng mình cái, vì người đột nhiên tỏa sát khí.

      Nam nhân này từng là đại tướng thống lĩnh đại quân giao chiến với địch quốc, từng leo ra từ trong đống xương người, giờ khắc này nàng mới ý thức được này.

      Khi Vô Vân Thượng Nhân lại đến trị liệu cho Long Thần Dục lần nữa, lúc bà ta chuyên tâm châm cứu, thị vệ đánh lén bà ta, thành công biến bà ta thành tù nhân.

      Sau đó từ miệng bà ta, Long Thần Dục lấy được thông tin mình muốn biết.

      Trong giây lát, sắc mặt trở nên vô cùng u, nhìn Vô Vân Thượng Nhân, giọng lạnh như băng của nện lên người bà ta, "Bổn vương biết từ khi nào mình lại biến thành kẻ lật lọng, bội tình bạc nghĩa rồi vậy? Vì sỉ nhục bổn vương mà để ý đạo nghĩa huynh đệ, vợ con, còn muốn khiến bổn vương bị cắm sừng, chẳng lẽ bổn vương quá ngốc, chút hiểu chuyện sao?"

      Ngồi bên, Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đây mới là chân tướng của việc tỷ tỷ thất thân?

      Hoàng gia. . . . . . Đáng sợ!

      Tỷ tỷ muốn gả cho Bình vương bị ngu si mà lựa chọn hoàng tử khác, đây là lối cư xử thường tình, lại phá hủy kế hoạch mà người khác thiết kế hoàn hảo. Người hoàng gia quan tâm làm vậy có khiến Từ thị gặp họa diệt môn diệt môn hay , tỷ tỷ nhà nàng ngốc mà. . . . . .

      Khóe mắt bắt gặp sửng sốt của thê tử, Long Thần Dục thầm thở dài, vốn muốn để nàng biết chuyện này, rốt cuộc vẫn thể giấu giếm.

      Vẻ kinh ngạc mặt Từ Ngọc Mẫn dần trôi , nét mặt dần trở nên lạnh như băng. ra đêm động phòng đối đãi với nàng như vậy, là vì hoài nghi trinh tiết của nàng. . . . . .Hai tay trong tay áo nắm chặt, môi cũng mím thành đường thẳng, cả người cảm thấy như ngâm trong nước đá, chút ấm áp.

      Rốt cuộc vì sao tỷ muội các nàng lại trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của hoàng quyền bọn họ?

      Trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, trận đấu tranh này của bọn họ khiến tỷ tỷ mất mạng, khiến nàng mất tự do, bọn họ lại vẫn sống ung dung nhàn nhã.

      "Kéo bà ta xuống, xử lý ." Long Thần Dục muốn nghe thêm, lạnh lùng căn dặn.

      Bọn thị vệ nhấc Vô Vân Thượng Nhân kéo rời .

      Lát sau, trong phòng chỉ còn sót lại hai vợ chồng, ai mở miệng lời nào.

      Long Thần Dục biết nên thế nào.

      Từ Ngọc Mẫn lại muốn .

      "Mẫn nhi ——"

      "Ta hơi mệt, muốn về phòng nằm chút." Lạnh nhạt xong những lời này, Từ Ngọc Mẫn tự bước ra ngoài, ngay cả khóe mắt cũng cho .

      Lời như thế chính là cực kỳ buồn bực.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      hix, tự dưng LTD lại bị NM giận oan uổng r. Bình thường k có tiến triển tình cảm mấy r, h lại còn bị vậy nữa :062:

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 13:
      Long Thần Dục thầm thở dài, loại chuyện dỗ nữ nhân này, am hiểu, thế mà chuyện như vậy còn thể nhờ người khác, chỉ có thể kiên trì theo.

      Từ Ngọc Mẫn thẳng về phòng ngủ, thay quần áo ngã xuống giường, nằm nghiêng quay mặt vào tường, thèm để ý đến người theo phía sau.

      Long Thần Dục ngồi xuống bên giường, yên lặng hồi lâu rồi mới : "Nương tử tức giận vi phu sao?"

      Từ Ngọc Mẫn đáp.

      Long Thần Dục tiếp tục : "Việc của lệnh tỷ thể trách vi phu, trước đó nàng ta bị người mê hoặc, phải gánh hậu quả, hoàng gia ban hôn, đâu phải trò đùa?!"

      Từ Ngọc Mẫn vẫn .

      "Thuở nương tử lớn lên ở dân gian, tuy vào cửa Đạo, cũng tuân theo giới luật Tam Thanh, đương nhiên vi phu phải thử chút." có bài học của Từ Ngọc Dung, sao còn dám xem thường?

      Từ Ngọc Mẫn lùi về phía sau kéo tóc của mình ra khỏi tay , lạnh lùng hừ tiếng. Mặc dù biết lời phải có lý, nhưng dồn nén trong lòng vẫn khó có thể xua , nghĩ nàng xấu xa đến mức nào?

      "Vi phu biết ngày động phòng hôm đó nương tử chịu nhiều đau đớn, nhưng nương tử cũng phải cảm thông cho việc vi phu chưa quen việc ái ân, khó tránh có chút gấp gáp. . . . . ."

      Bất kể Long Thần Dục gì, Từ Ngọc Mẫn vẫn để ý tới.

      Dần dần, Long Thần Dục phát thê tử ngủ say lúc nào hay, điều này khiến có chút dở khóc dở cười. Nhìn sắc trời bên ngoài, u, lại có việc để làm, liền quyết định để nguyên quần áo chợp mắt chút.

      Đến khi Từ Ngọc Mẫn ngủ dậy, ánh sáng trong phòng u ám, khiến nàng phân giờ giấc cụ thể.

      Nàng vừa cử động, Long Thần Dục nằm bên người cũng tỉnh lại theo, với tay kéo hông nàng, lơ mơ : " có việc gì, ngủ thêm lúc nữa ."

      "Ngươi xử lý Vô Vân Thượng Nhân, chẳng phải khiến người khác hoài nghi sao?" Từ Ngọc Mẫn đột nhiên nghĩ đến chuyện, khỏi thốt lên.

      Long Thần Dục chợt cười trận, tựa đầu lên gáy nàng cười lát, mới : "Nương tử chớ bận tâm, ta có tính toán, để người khác nhìn ra điểm bất thường. Chỉ là, vợ chồng chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm danh y."

      Cho dù giận , cũng vẫn quan tâm chuyện của , Mẫn nhi đằng nghĩ nẻo như vậy khiến cảm thấy cực kỳ đáng .

      "Làm gì mà ngươi hớn hở vậy?"

      "Hiếm khi nương tử nghĩ thay cho vi phu như thế, trong lòng vi phu vô cùng mừng rỡ."

      Từ Ngọc Mẫn hất tay ra, liền muốn xuống giường.

      Long Thần Dục túm nàng quay về, ôm buông, dùng chăn quấn chặt hai người, thanh mang theo giọng mũi, : "Lại ngủ cùng vi phu thêm lát nào."

      Ngày kế tiếp sau khi xử lý Vô Vân Thượng Nhân, Long Thần Dục bị bệnh!

      Từ Ngọc Mẫn chau mày khuấy chén thuốc nguội trong tay, nhìn ốm đau giường mà thở dài, "Từ xưa y và độc chẳng hề phân , mặc dù Vô Vân Thượng Nhân có sở trường về y, nhưng cũng thông thạo dùng độc, ngươi sốt ruột xử lý bà ấy, cũng ngẫm lại mấy ngày nay bà ta dùng thuốc, còn thêm châm cứu."

      Long Thần Dục cảm thấy tinh thần mờ mịt, nghe giọng của nàng cũng nhịn được mà buồn bực trong lòng, "Nếu vi phu xảy ra chuyện may, Mẫn nhi, ngươi phải thủ tiết." Rảnh rỗi ngồi đó chế nhạo , còn bằng nhanh chóng điều trị giúp khỏi hẳn.

      Từ Ngọc Mẫn nhịn được phun ngụm, xoay người dìu dậy uống thuốc.

      Long Thần Dục tựa vào lồng ngực nàng, uống thuốc tay nàng đưa đến, rồi nắm tay trái của nàng cắn cái, cất giọng căm hận: " ràng nàng biết y thuật, lại cố tình lười biếng, nhìn xem, để người ta hại bổn vương thống khổ đến mức này, nàng vừa lòng lắm phải ?"

      đến việc này, Từ Ngọc Mẫn thực có chút chột dạ, bởi vậy nàng phản bác.

      Liên tục mấy ngày, bệnh tình của Long Thần Dục khá lên được, ngược lại càng bệnh càng nặng, thậm chí còn sốt cao mà mê sảng.

      Từ Ngọc Mẫn dám để bọn thị vệ tới gần, chỉ sợ bọn họ nghe được việc nên nghe, rơi vào kết cục bị giết người diệt khẩu.

      Hết lần này đến lần khác nàng dùng rượu vàng lau người giúp Long Thần Dục hạ sốt, vất vả nhiệt độ cơ thể mới giảm xuống, lòng của nàng cũng thoáng yên ổn, tựa vào đầu giường ngủ thiếp .

      "Mẫn nhi!" Long Thần Dục cất tiếng khàn khàn vì nhiễm bệnh nhiều ngày, với tay sờ thê tử ngủ gục bên giường.

      Từ Ngọc Mẫn bừng tỉnh, thấy tỉnh lại, theo bản năng cong môi, rót chén trà ấm cho .

      Long Thần Dục đợi nàng đặt chén trà xuống, rồi mới kéo nàng : "Nằm xuống ngủ ."

      "Có đói bụng ?" Nàng lại lo lắng hỏi.

      lắc đầu.

      " đói bụng cũng phải ăn ít."

      Từ Ngọc Mẫn đứng dậy, bước đến cạnh cái nồi đặt bếp còn đỏ lửa trong nhà bếp , múc chén cháo hoa còn nóng hôi hổi bưng vào, cẩn cẩn thận thận đút cho ăn.

      Long Thần Dục từng ngụm từng ngụm ăn xong chén cháo, tiếp tục giữ chặt nàng cầu: "Nàng nhanh đến ngủ cùng ta ."

      Từ Ngọc Mẫn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cởi áo ngoài, chui vào ổ chăn xốc lên.

      "Mấy ngày nay khiến nương tử lo lắng rồi."

      Từ Ngọc Mẫn gì, về tình về lý mình hẳn cũng nên chăm sóc , mặc kệ có nguyện ý hay , chỉ cần thừa dịp bệnh của chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nàng lại chạy thoát.

      Nhiều ngày nay nàng nghĩ suy tường tận, hoàng gia chính là cái vực sâu đáy, cho dù nàng dần dần sinh tình với Long Thần Dục, cũng muốn bới vì mà lún sâu vào.

      khi tìm được lý do khôi phục trí tuệ, như vậy chỉ còn là của riêng nàng, nhưng nghĩ đến tình hình đó, lòng nàng lại giống như bị kiến cắn, nếu muốn ngày sau rơi vào kết cục hồng nhan chưa già tận, vẫn nên sớm thoát thân là tốt nhất.

      Cảm giác được hai tay của bắt đầu thành kéo mở quần áo mình, Từ Ngọc Mẫn khỏi căm tức : "Bệnh sắp chết rồi, còn nghĩ chuyện đâu đâu?"

      Long Thần Dục rất vô lại trả lời nàng, "No ấm nghĩ đến việc dâm dục, tại vi phu cực kỳ đói." tại toàn thân cao thấp của đều nóng cháy, tiêu diệt ngọn lửa này, cả người thoải mái.

      Từ Ngọc Mẫn cũng nhận thấy khác thường, bởi vậy quá mức giãy giụa.

      Khi tiến vào nàng thân thể, lâu chưa mây mưa, hai người tự chủ được mà cùng rên tiếng, Long Thần Dục vì nàng cũng ham muốn mà máu huyết sục sôi, "Mẫn nhi. . . . . ."

      Từ Ngọc Mẫn cũng theo tiến công của mà rơi vào cuồng loạn.

      "Nàng cũng muốn, đúng . . . . . ." thể nhịn được nữa, bắt đầu ra sức vận động, vừa kề bên tai nàng kiêng kỵ chuyện riêng tư.

      Từ Ngọc Mẫn vừa thẹn vừa giận, lại thể thoát khỏi , đành ngừng co tay đánh .

      Tâm tình Long Thần Dục rất tốt, cho dù nhắm mắt xui tay cũng mặc cho thân thể tùy húng vận động theo bản năng.

      biết qua bao lâu, rốt cục Long Thần Dục mới giày vò nữa, hai người đều mướt mồ hôi, ai cũng chẳng muốn cử động nữa.

      "Ngươi có khỏe ?"

      Từ Ngọc Mẫn nhắm mắt ổn định lồng ngực phập phồng thở dốc, nhàng lên tiếng.

      " tại ta tốt hơn nhiều, chẳng lẽ Vô Vân Thượng Nhân bỏ độc Đoàn tụ tán cho bổn vương sao?"

      Từ Ngọc Mẫn phì cười chế nhạo, "Sao vương gia phải lừa mình dối người?"

      Long Thần Dục nằm ngực nàng, lồng ngực chấn động khiến thân thể của cũng khẽ run, "Nàng là vương phi của bổn vương, bổn vương muốn thế nào thế ấy, ai dám gì chứ?"

      Điều này khiến Từ Ngọc Mẫn lại nghĩ đến chuyện động phòng hôm đó lần nữa, dứt khoát khép mắt, lời nào.

      Long Thần Dục cũng để ý, chỉ nhắm mắt hưởng thụ yên tĩnh hiếm thấy giữa vợ chồng.

      Có đôi khi, cảm thấy kỳ mình cách nàng xa, lại có lúc, cảm thấy dường như cách nàng càng ngày càng xa, loại nôn nóng xác định này, khiến muốn phát điên.

      "Mẫn nhi, đừng rời khỏi bổn vương."

      Từ Ngọc Mẫn làm bộ như ngủ say.

      Long Thần Dục cúi đầu hôn lên môi nàng, kề sát môi nàng : "Bổn vương biết nàng chưa ngủ."

      Cuối cùng Từ Ngọc Mẫn vẫn trả lời .

      Long Thần Dục thầm thở dài tiếng, quả nhiên việc này vẫn thể gấp.

      Pháo hoa phóng thẳng lên trung yên tĩnh, lụi tàn, hòa cùng tiếng pháo, tiếng cười đùa náo nhiệt khắp nơi.

      Tuyết mịn từ tung bay rơi xuống, Từ Ngọc Mẫn vươn tay đón được cánh hoa tuyết trong suốt từ trời rơi xuống, ánh mắt có chút ngở ngàng.

      đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy hông nàng, chủ nhân của bàn tay to cùng nàng đứng trước cửa sổ xem pháo hoa, tựa như cũng có chút bùi ngùi, "Đây phải là lần đầu tiên bổn vương đón giao thừa bên ngoài, nhưng bởi vì có nàng, giao thừa lần này lại khiến bổn vương cảm thấy thực ấm áp."

      Từ Ngọc Mẫn gì, chỉ tiếp tục đón lấy bông tuyết.

      Bọn họ cách kinh thành quá xa, có chạy cũng về kịp, liền quyết định dừng ở dọc đường mà đón mừng năm mới.

      Chỉ là, càng gần đến giao thừa, người đường càng ít, hôm nay khi bọn họ vào khách điếm, người lại đường gần như hết hẳn. Điều này khiến Từ Ngọc Mẫn nhớ đến tình hình trước kia khi đón gia thừa cùng sư phụ, cho dù chỉ có hai thầy trò các nàng, cũng hạnh phúc ấm áp như vậy.

      Mỗi khi đến thời khắc này, sư phụ tự mình nướng chút thịt, còn có thể đào rượu hoa đào mà bà tự ủ, sau đó cùng nàng uống rượu ăn thịt, tâm tình chuyện đây đó giang hồ.

      Sư phụ đúng con người kỳ quái!

      Thấy mặt thê tử nổi từ lúm đồng tiền sâu trong lòng, Long Thần Dục như sợ quấy nhiễu nàng, ngay cả hô hấp cũng dám quá mạnh, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

      Từ Ngọc Mẫn rụt tay đưa tay đến bên miệng, dùng sức thổi tan bông tuyết trong lòng bàn tay, nhìn chúng rơi trộn vào trong lớp tuyết, khỏi cười mỉm, "Hôm nay tuyết đẹp."

      Cả người nàng đột nhiên bị xoay ra phía sau, trước mắt tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng, bị người nhiệt tình nóng bỏng hôn dài sâu, hôn đến mức Từ Ngọc Mẫn sắp hít thở thông, cuối cùng lúc buông nàng ra, nàng chỉ có thể tựa vào trong lòng thở dốc từng ngụm.

      Long Thần Dục ôm chặt lấy nàng, dường như tự với mình: "Mẫn nhi, nàng là của ta, là vương phi của bổn vương, ta nàng rời , vĩnh viễn được rời ."

      Từ Ngọc Mẫn bắt lấy vạt áo , đôi mắt nửa khép, lên tiếng.

      "Đừng nghĩ rời khỏi ta, cho dù nàng lại hận ta, ta cũng thả nàng rời ."

      Lòng Từ Ngọc Mẫn đột nhiên chợt lạnh, nàng cho là dối, bắt đầu từ lúc động phòng nàng liền biết đây là nam nhân nàng thể trêu vào.

      Sư phụ, người này là kiếp nạn trong cuộc đời của con sao?

      Long Thần Dục với tay mò mẫm về phía hông nàng, lật tay muốn chui vào vạt áo của nàng. "Đừng. . . . . ." Từ Ngọc Mẫn đột nhiên dùng sức đẩy ra, xoay người đưa lưng về phía , tay chộp lên song cửa sổ, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. "Lúc này ta muốn."

      Long Thần Dục cũng gì, chỉ ép người từ phía sau ôm lấy nàng, cũng hít vài ngụm khí lạnh, bình ổn lửa nóng trong người mình, bất đắc dĩ : " nhiều ngày nàng luôn từ chối, muốn vi phu tu khổ hạnh sao?"

      "Vậy sao ngươi luôn muốn? Dục vọng quá lớn hại thân, phải biết tiết chế mới được."

      Tiếng cười của Long Thần Dục nhiễm vài phần dục vọng, giọng hơi khàn khàn, "Muốn làm thôi, tinh lực này của vi phu, đương nhiên là rất vui lòng được tiêu hao người nương tử."

      Mặt Từ Ngọc Mẫn vụt cái liền nóng cháy, nàng vĩnh viễn thể ngăn cản cái miệng của .

      "Chúng ta thẳng đường, lại gặp nhiều người trong giang hồ, có phải lầm đường hay ?" Nàng cố ý dời đề tài .

      Long Thần Dục xuôi theo tâm tư của nàng, : " lầm đường đâu, vốn dĩ chúng ta cùng đường với bọn họ, chẳng lẽ nương tử có hứng thú với kho báu này?"

      "Nào có liên quan gì đến ta?"

      "Cũng đúng, vàng bạc châu báu gì đó, chúng ta đều thiếu."

      "Tiền tài lay động lòng người, đời này, việc cần tiền luôn rất nhiều, cho nên mọi người mới muốn đuổi theo chúng."

      Long Thần Dục có chút bùi ngùi, hôn cái lên tóc mai của nàng, : "Nương tử rất đúng, thế gian này, giàu sang danh lợi luôn mê hoặc tâm trí quá nhiều người."

      "Thiên hạ rộn ràng, vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo, do lợi mà ra."

      Long Thần Dục cười : "Đêm giao thừa, sao nương tử lại có quá nhiều cảm xúc, vì xem pháo hoa đến mê muội hay sao?"

      "Pháo hoa tuy đẹp, nhưng cũng đơn nhất, tươi sáng vô cùng chỉ trong chớp mắt, qua rồi chỉ còn lại hư ." Giọng Từ Ngọc Mẫn tự giác mà nhuộm chút đau thương.

      "Nàng là đóa pháo hoa nở rộ vĩnh viễn lụi tàn trong lòng vi phu."

      Tim Từ Ngọc Mẫn nhàng run lên, tựa như có vật gì đó chui vào lòng.

      Có khi lời ngon tiếng ngọt còn hơn võ công tuyệt thế, còn động lòng hơn vinh hoa phú quý.

      Từ Ngọc Mẫn với che lấy ngực, có chút xác định với quyết định rời .

      "Mẫn nhi, mau nhìn kìa, lại có pháo hoa."

      Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu nhìn, đóa pháo hoa ầm ầm nở rộ trong trời đêm, tươi vui đẹp mắt, lại chỉ lướt qua giây lát. Tình nam nữ đời này, kỳ cũng như pháo hoa, khi nở ra rất đẹp, kết thúc lại lạnh lẽo đơn.

      Nàng đột nhiên nhớ những lời sư phụ từng với nàng khi chỉ vào pháo hoa bầu trời, trong lòng lại căng thẳng, mắt cụp xuống, khẽ mím môi.

      Long Thần Dục cảm giác được cảm xúc của người trong lòng lên xuống thất thường, thầm than , "Xem pháo hoa cả nửa ngày, chắc Mẫn nhi đói bụng, vi phu cho người đưa thức ăn lên nhé?"

      Từ Ngọc Mẫn gật gật đầu, vẫn có chút yên.

      Long Thần Dục cũng gì nữa, buông nàng ra, bước ra ngoài dặn dò thị vệ.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Từ Ngọc Mẫn, nàng đứng bên song cửa sổ nhìn từng đóa từng đóa pháo hoa nở rộ rồi tàn lụi bầu trời, trong lòng thê lương cách khó hiểu.

      Sư phụ ở bên người, Long Thần Dục lại ra ngoài, đột nhiên có cảm giác mất mát lan tỏa từ đáy lòng.

      đơn sao?
      Tieuhoadan, Juuni, vanlactamviem15 others thích bài này.

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Ngọc Mẫn suu nghĩ nhiều quá. Mà cũng hiểu cho cho Ngọc Mẫn từ cha mẹ k thương k quan tâm đến sống đơn lẻ loi 1 mình đâm ra làm Ngọc Mẫn có cảm giác k an toàn. Thương Ngọc Mẫn quá:yoyo44:
      Nhược VânChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :