1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      64.2

      Nàng cúi mắt, coi như nhận sai, Tạ thị liền đành lòng, "Con ngốc nghếch của nương, chính là tâm địa rất thiện lương, chuyện cứu mạng người khác ngay cả nghĩ cũng kịp nghĩ liền lao ra."

      Thiện lương? Vân Khanh nghe lời Tạ thị , nao nao, sau đó cười chút, coi như là vậy, ít nhất người hại nàng, nàng đụng tới người.

      Tạ thị nhìn vai trái Vân Khanh còn quấn băng, nhớ tới ngày ấy đổi băng vải khi nhìn đến bộ dáng huyết nhục mơ hồ, nước mắt lại sắp tràn ra, Thẩm Mậu vội vàng vỗ vỗ vai bà, "Được rồi, Vân Khanh phải có việc gì rồi sao, nàng cũng đừng quá lo lắng nữa, nàng cứ khóc mĩa, làm cho nữ nhi nhìn đến còn tưởng rằng con bé có chuyện gì ấy chứ."

      "Chàng cứ lung tung, ngự y nữ nhi có việc gì rồi!" Tạ thị nghe Thẩm Mậu xong, nâng mắt lên trừng liếc Thẩm Mậu cái, Thẩm Mậu nhất thời cười khổ thôi, sao lại đến phiên ăn lung tung rồi.

      Vân Khanh nhìn mẫu thân và phụ thân tình cảm rất tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp, bảo Lưu Thúy bưng thuốc tớ, đút cho nàng uống.

      tại vai trái nàng bị thương, mặc dù có trở ngại, nhưng tay trái thể hoạt động, cho nên chỉ có thể để Lưu Thúy đút từng muỗng thuốc cho nàng, bất quá mỗi khi uống ngụm, nàng đều cau mày, đối với Tạ thị làm nũng : "Nương, đắng quá a!"

      "Ngoan, uống xong rồi, nương có chuẩn bị cho con hoa quế cao, ngọt ngọt, lập tức đắng nữa." Tạ thị đau lòng an ủi nữ nhi.

      Vân Khanh dạ gật đầu, lại tiếp tục nhăn mày uống hết chén thuốc đăng kia, Tạ thị lấy khối hoa quế cao nhét vào trong miệng nàng, nàng nhất thời liền nở nụ cười, "Nương làm hoa quế cao vĩnh viễn ăn ngon nhất."

      nhà ba người lại trò chuyện vui vẻ hồi, Lý mẹ liền từ bên ngoài dẫn theo người tiến vào, Vân Khanh ngẩng đầu vừa thấy, nhận ra đó là Mễ ma ma bên cạnh hoàng hậu, tươi cười bên môi liền hơi chút phai nhạt, vẫn giữ ý cười trong suốt : "Mễ ma ma đến đây, mau mời ngồi."

      Thẩm Mậu và Tạ thị cũng lấy lễ tiếp đãi, vô cùng khách khí, mấy ngày nay, bọn họ đều biết vị Mễ ma ma này là người tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, quan lục phẩm đến cửa còn phải nghênh đón, huống chi là người bên cạnh hoàng hậu, tự nhiên dám chậm trễ.

      Vị Mễ ma ma này cũng có chút phong thái, mặc dù dáng vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng cũng làm người ta quá mức chán ghét, mang theo tươi cười khéo léo lại quy củ nhìn Thẩm Mậu : "Thẩm tiểu thư sau khi bị thương, bệ hạ cùng hoàng hậu vẫn luôn quan tâm, hoàng hậu nương nương đặc sai lão nô đến tặng hai hộp bách hoa liên hương cao cho Thẩm tiểu thư."

      Nghe xong, Thẩm Mậu và Tạ thị vội vàng cảm ơn, Vân Khanh bảo Lưu Thúy nhận lấy bách hoa liên hương cao, vẻ mặt cung kính cùng thụ sủng nhược kinh, : "Đa tạ hoàng hậu ưu ái, Vân Khanh trong lòng cảm kích."

      Mễ ma ma thấy nàng mặc dù nằm ở giường, thái độ vẫn thỏa đáng, khẽ gật đầu, lại tiếp: "Thuốc này là thuốc trị thương ngự dụng, đợi vết thương trúng tên của Thẩm tiểu thư kéo da non, mỗi ngày sáng tối bôi lên lần, tháng sau, liền có thể tẩy vết sẹo, hoàng hậu nương nương cố ý hỏi Tây ngự y, dựa theo độ lớn vết sẹo của Thẩm tiểu thư, hai hộp này ước chừng đủ dùng."

      Vân Khanh nhìn trong bàn tay Lưu Thúy là hai chiếc hộp tròn tráng men khắc hoa màu xanh, đáy mắt thỏa đáng lộ ra thần sắc kinh hỉ, liền muốn ngồi dậy lời cảm ơn, cố ngồi lên hai lần, thân mình vẫn chưa khôi phục sức khỏe nên có khí lên để di chuyển, Mễ ma ma mới mở miệng : "Thẩm tiểu thư trọng thương chưa lành, cần di động, cẩn thận miệng vết thương rạn nứt, làm vét thương trở nặng liền tốt."

      Vân Khanh mỉm cười, lại với Mễ ma ma: "Dân nữ thể đứng dậy cảm tạ, thỉnh hoàng hậu thứ tội, làm phiền Mễ ma ma chuyển lời tới hoàng hậu, dân nữ vô cùng cảm kích tấm lòng của người."

      Mễ ma ma gật đầu, quay đầu nhìn Tạ thị và Thẩm Mậu bên kia, "Lão nô lần này tới Thẩm phủ, hoàng hậu có chuyện còn muốn hỏi Thẩm tiểu thư."

      Lời ý muốn Thẩm Mậu và Tạ thị hãy tránh ra ngoài, tuy rằng Tạ thị biết còn có vấn đề gì cần hỏi Vân Khanh, nhưng cuối cũng vẫn thể kiên quyết ở lại trong này được, vì thế cùng Thẩm Mậu ra ngoài.

      Vân Khanh cũng bảo những nha hoàn còn lại lui xuống, chỉ lưu lại mình Lưu Thúy hầu hạ , thấy Mễ ma ma bộ dáng như trước có chút hờn giận, mỉm cười : "Ta thân mình tiện, nha hoàn này hầu hạ ta từ , giữ nàng lại để săn sóc ta."

      Mễ ma ma nhìn thoáng qua Lưu Thúy, khẽ 'Ân' tiếng, nhưng vẫn kiêu căng như cũ, tựa hồ muốn cùng Vân Khanh chấp nhất.

      Vân Khanh nhìn Mễ ma ma vẫn đứng, mà nàng nằm ở tháp, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Mễ ma ma, cổ cũng hơi hơi mỏi, liền cười : "Mễ ma ma, mời bà ngồi xuống chuyện."

      Khiêm nhường lễ độ là điều mọi người luôn thích, Mễ ma ma lần này cũng chối từ, bà ở trong cung là ma ma khá có mặt mũi, tự hỏi vẫn có thể ở trước mặt nữ nhi thương nhân ngồi xuống, ở trong cung kinh nghiệm tôi luyện, hai tròng mắt nhìn mang theo sắc bén nhìn chằm chằm Vân Khanh hồi lâu, Mễ ma ma mí mắt tuy rằng rủ xuống, nhưng bởi vì vậy mà hạ thấp thân phận, bộ dáng hơi lên mặt, nhìn cẩn thận còn thấy có vài phần đáng sợ, theo phía sau bà ta còn có hai cung nữ, xem quần áo, cũng là đại cung nữ đắc lực bên cạnh hoàng hậu.

      Vân Khanh khẽ mỉm cười, chút hoang mang, ôn hòa có lễ nhìn Mễ ma ma, cùng đợi câu hỏi của bà ta.

      Sau khi đánh giá lúc lâu, Mễ ma ma thầm nghĩ vị Thẩm tiểu thư trước mắt thực đơn giản, chỉ riêng khí độ này liền giống như nữ tử bình thường, lúc này mới mở miệng : "Thẩm tiểu thư, ở ‘thưởng đăng yến’, việc vì bệ hạ đỡ mũi tên, bệ hạ cùng hoàng hậu rất chấn động, nhưng thích khách lại lập tức tự sát ngay sau đó, nay thị vệ tìm thấy dấu vết, liền nghĩ tới ngày ấy làm sao mà đỡ được mũi tên kia, có thể từ đó mà tìm ra chút manh mối, nên muốn từ tiểu thư cung cấp chút manh mối để thị vệ nhanh chóng tra ra thích khách?"

      Nghe vậy, Vân Khanh khẽ gật đầu, bộ dáng như nhớ lại, chậm rãi mở miệng: "Ngày ấy ta được bệ hạ ưu ái, có thể lên lầu 3 xem pháo hoa, ngồi ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, lơ đãng ta nhìn xuống đám người dưới lầu, liền thấy được có người cầm cung tên, người nọ ăn mặc vô cùng bình thường, khác những người chung quanh, lúc ta phát ra , giương cung, bắn mũi tên , vì thế ta kịp la lên, chỉ có thể lấy thân lao đến ngăn cản."

      Mễ ma ma nghe lời của nàng, đôi mắt thủy chung bình tĩnh, lại giấu diếm suy nghĩ sâu xa, lập tức hỏi ngược lại: "Ngày ấy có đốt pháo hoa, tất cả mọi người đều nhìn lên trời, sao tiểu thư lại nhìn xuống dưới lầu?"

      Sớm biết Mễ ma ma hỏi đến vấn đề đó, nàng cũng sớm làm tốt chuẩn bị nghênh đón những chất vấn của người hoàng gia, dù sao ngày ấy lầu có nhiều thị vệ như vậy, đều ái phát mũi tên bắn tới, mà nàng là tiểu thư tay trói gà chặt, có thể phát đầu tiên và cũng cản trở cung tiễn, tuy rằng lúc ấy ai nghĩ tới điểm này, về sau khẳng định có người nghĩ đến.

      Tuy rằng hôm nay đến là Mễ ma ma, thoạt nhìn là người hoàng hậu phái đến, nhưng trong vấn đề này, khẳng định bao hàm cả ý tứ của Minh Đế, đế vương đa nghi, trong lòng tuy rằng cảm kích nàng thay chắn tên, nhưng lại càng hoài nghi thích khách kia đến tột cùng là ai phái tới.

      Dù sao thích khách sau khi hành thích, liền tự vận chấm dứt sinh mệnh, thể tra ra được người đứng phía sau là ai, như vậy mỗi người đều có hiềm nghi, mà Vân Khanh có thể lấy thân chắn tên, tự nhiên cũng là đối tượng bị hoài nghi nhất.

      Cứu mạng hoàng đế, đây chính là công lao rất lớn a.

      Vân Khanh cúi đầu cười, lại ngẩng đầu lên, mặt liền mang theo hồn nhiên cùng ảo não của thiếu nữ, phảng phất vì hành động của bản thân lúc ấy mà có chút hối hận, "Bởi vì ta nhìn hình ảnh pháo hoa phản chiếu mặt sông, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới phát có kẻ khác thường lẫn vào đám đông."

      Mễ ma ma vẫn quan sát biểu tình mặt Vân Khanh, bỏ sót chút sơ hở nào dù là nhất, nàng trả lời như thế ra có thể tin tưởng, hơn nữa cũng hợp với thiên tính của thiếu nữ, thích những thứ lãng mạn đặc biệt, nhưng bà ta cũng dễ dàng cho qua như vậy, tiếp: "Tiểu thư liền cứ như vậy lao qua, cũng có chút do dự nào sao, dù sao kia mũi tên có mắt, có khả năng phải bắn trúng vai, mà là ngực?"

      Vân Khanh ngây thơ lắc đầu, cười : "Lúc ấy ta nghĩ nhiều được như vậy, chỉ biết là mũi tên kia nhắm về phía bệ hạ, ta liền lao ra chắn ở phía trước, nếu như lúc đó nghĩ tới cái gì, chính là chuyện bệ hạ ở Dương Châu thể gặp chuyện may, nếu Vân Khanh cũng thoát khỏi bị trách tội..."

      Hai người hỏi đáp, Mễ ma ma vẫn phát những câu trả lời của Vân Khanh có sơ hở gì, cuối cùng lại đem đề tài chuyển tới việc bị thương, dặn dò Vân Khanh nhất định phải dưỡng thương cho tốt, sau đó mới xoay người trở lại Lệ viên.

      Vì tiếp đón thánh giá nên trong viện sửa sang lại bố trí thêm chiếc bàn cao bằng gỗ cây tử đàn, mặt bàn trải tấm khăn mềm mại với họa tiết xinh đẹp quý giá, chiếc thảm đỏ hoa văn lộng lẫy, biểu thân phận của chủ nhân cao quý trong viện.

      "Ngươi hỏi nàng, nàng có là trả lời như vậy?" Minh Đế ngồi trong viện của hoàng hậu, người mặc là y phục màu đen viền vàng hàng ngày, bên hông đeo ngọc đái kim long, sắc mặt uy nghiêm.

      "Đúng vậy." Mễ ma ma cung kính trả lời, "Lão nô dám giấu diếm bệ hạ."

      "Nàng có ý tứ gì, thế nhưng lại hy vọng bệ hạ thể ở Dương Châu gặp chuyện may, đây là bệ hạ ở nơi khác gặp chuyện liền có vấn đề gì sao?" Hoàng hậu ngồi ở vị trí song song Minh Đế, tay đặt tay vịn của chiếc ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn, vẻ mặt hờn giận .

      Nghe vậy, Minh Đế quay đầu nhìn hoàng hậu gương mặt nén giận, mi tâm hơi nhíu lại, khẩu khí nghiêm trang : "Trẫm lại nghĩ như hoàng hẫu, Thẩm Vân Khanh là đứa thành thực, giống như có những người, giáp mặt ta lại như vậy, sau lưng biến thành bộ dáng khác, trong lòng mưu tính sâu xa nhiều đường, ngay cả trẫm cũng biết đến tột cùng kẻ đó suy nghĩ cái gì!"

      Lời này nghe ra có chút ám chỉ, ánh mắt của hoàng hậu nhìn lướt qua Tứ hoàng tử ngồi bên dưới, đáy mắt hai người nhanh chóng lướt qua tia sáng ngầm trao đổi với nhau, hoàng hậu lại thầm ảo não, trong lòng càng thêm chán ghét Vân Khanh, miệng lại khống chế được : "Bệ hạ, nàng ra những lời như vậy, ràng là xem trọng an nguy của người, như thế nào lại là thành thực!"

      Thái giám bên cạnh Minh Đế - Ngụy Trữ đứng phía sau trong lòng hút khí, nhiều ngày nay phát cảm xúc của hoàng hậu thỉnh thoảng bị mất khống chế, dựa theo những lời ra ngày hôm nay, liền khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

      Mười năm vợ chồng, hoàng hậu thế nhưng lần này nhận ra tâm tư nghi kỵ của Minh Đế, Thẩm tiểu thư chỉ là nữ hài tử chưa cập kê, có thể quên mình lao ra chắn tên cho bệ hạ tệ rồi, nếu là Mễ ma ma đến hỏi , nàng ra cái gì mà ‘tinh trung ái quốc’, lòng muốn bảo vệ Minh Đế, Minh Đế ngược lại cảm thấy giả dối, nay nàng đúng muốn Minh Đế ở Dương Châu gặp chuyện may, bởi vì nơi Minh Đế ở là Lệ viên, khi Minh Đế bị thương, liên lụy rất nhiều người, có lẽ Thẩm phủ cũng bị gắn cho tội danh bảo vệ tốt thánh giá. Con người đều là ích kỷ, đặc biệt là thiếu nữ chưa từng trải qua đời, có ý nghĩ như vậy mới là chân chính chính xác.

      Quả nhiên, nghe được lời hoàng hậu vừa , sắc mặt Minh Đế liền có chút lạnh lùng, sau khi gặp chuyện, tâm tình vẫn luôn tốt, lúc này nghe thấy hoàng hậu ra những lời như vậy, mấy vui vẻ, hừ lạnh tiếng : "An nguy của Trẫm còn cần thiếu nữ bình dân đến lo lắng! Cả đám thị vệ đứng sờ sờ thế kia mà phát ra điểm dị thường, còn bằng thiếu nữ!"

      xong, ánh mắt chuyển sang gương mặt của Tứ hoàng tử, tách trà cầm trong tay đặt mạnh xuống bàn, phất tay áo khỏi viện của hoàng hậu.

      Mắt thấy thân ảnh cao quý biến mất, hoàng hậu cắn răng hất hết mọi thứ bàn xuống đất, mắng: "Tiểu tiện nhân! Thế nhưng hại toàn bộ kế hoạch của chúng ta thất bại!"

      Tứ hoàng tử nhìn khuôn mặt nổi giận của hoàng hậu, lại ra ngoài nhìn thoáng qua xung quanh, bình tĩnh mặt, cho mọi người bên cạnh lui xuống, canh giữ ở cửa, lúc này mới : "Cũng may thích khách lập tức tự vận, phụ hoàng tra ra được gì."

      "Tra ra? Con thấy được bộ dáng vừa rồi của phụ hoàng con sao? ràng chính là nghi ngờ con làm." Hoàng hậu cắn răng , bàn tay hung hăng vỗ mặt bàn, vòng ngọc thủy tinh cổ tay vỡ vụn thành mấy khúc, lăn bàn vài cái.

      Tứ hoàng tử nhìn những mảnh vòng ngọc vỡ vụn sắc bén bên cạnh, trong đôi mắt chim ưng cũng lộ ra vẻ lo lắng lạnh lẽo, "Thẩm Vân Khanh hô toán lên như vậy, tất cả mọi người cho rằng mũi tên là bắn về phía phụ hoàng, con cách phụ hoàng gần như vậy, căn bản nhìn ra chỗ khác thường, phụ hoàng bắt đầu hoài nghi con."

      Từ sau chuyện Ngự Phượng Đàn đem ngân gạch của Thẩm gia cho Minh Đế, trong lòng Minh Đế đối với nảy sinh nghi vấn, biết tính cách phụ thân của mình, nếu như cố ý giải thích, ngược lại càng thêm phiền toái, vì thế ở trong ‘thưởng đăng yến’, sắp xếp màn trình diễn ám sát.

      Thích khách kia vốn là tử sĩ an bài, lúc pháo hoa được bắn lên rực rỡ nhất dùng cung nỏ ám sát đối tượng phải Minh Đế, mà là , mục đích của là muốn cho Minh Đế hoài nghi thích khách lần này do ngũ hoàng tử phái tới, bởi vì tứ hoàng tử vừa chết, ngũ hoàng tử là người có lợi nhất, phát sinh ra chuyện lớn như vậy, so với chuyện ngân gạch lỡ sai sót trước đó, quả thực là bé đáng kể, đáng giá nhắc tới.

      Nhưng việc cố tình lại ra ngoài ý muốn, bị Thẩm Vân Khanh kia hô to kia tiếng, tất cả mọi người đều nghĩ mũi tên kia là muốn bắn về phía Minh Đế.

      Tuy rằng thích khách tự vận, Minh Đế tra được cái gì, lại cố tình phản tác dụng, Minh Đế nhìn thấy chất độc vai, là lang độc, loại lang độc này, chính là loại độc xuất xứ từ Tây Bắc, bên ngoại của ngũ hoàng tử - Tiết gia cũng đến từ Tây Bắc, lúc đó nếu mũi tên này bắn trúng người , như vậy người bị tình nghi đầu tiên, nhất định là ngũ hoàng tử.

      Nhưng cố tình mũi tên bị cho rằng là bắn về phía Minh Đế, như vậy hết thảy chuyện tình liền trở nên phức tạp lên, y theo tính tình đa nghi của Minh Đế, tin tưởng tứ hoàng tử nếu muốn mưu hại , mũi tên bắn lưu lại chứng cứ ràng như vậy, nên nếu ngũ hoàng tử bị hoài nghi, người được lại là tứ hoàng tử.

      Cho nên, vừa rồi Minh Đế mới có thể nổi giận với hoàng hậu như vậy, bởi vì trong lòng Minh Đế sinh nghi có phải muốn đoạt ngôi vị hoàng đế này hay ?

      "Con xem, tại nên làm thế nào bây giờ, phụ hoàng con ràng ghi bụng chuyện này trong lòng, hơn nữa thị vệ lại là người do con thống lĩnh, đáy lòng khẳng định nghĩ như vậy, chúng ta có nên tìm người chịu tội thay, giải quyết dứt điểm chuyện này hay ?!" Hoàng hậu nắm chặt khăn trải bàn, nội tâm loạn thành đoàn.

    2. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      mụ hoàng hậu này vô tri nay lại vô năng, sống vs nhau ck còn khỏe mạnh cứ nhiên muốn con lên ngôi rồi, chả nhẽ ở cổ đị ng ta lại muốn ck mình chết sớm đến thế, thương thay cho số phận bác hoàng đế, sống kiểu j mà để vợ con nhăm nhe giết chết soán vị
      p/s: @Ishtar bộ này còn nh chương nữa ko nàng, còn bn chương chưa edit nữa vậy?
      quỳnhpinkyIshtar thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Gia đấu vừa yên, chi Khanh lại sắp tham gia cung đấu :th_82:
      Sau này về nhà chồng lại tiếp tục thời kỳ gia đấu :th_82:
      Đúng là truyện đặc sắc về ĐẤU mà :v
      Còn cả ngàn trang word, hóng truyện hoàn quá :th_29:
      Henlun, quỳnhpinkyIshtar thích bài này.

    4. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      đấu hay đấu nhiều chút cũng được....ta rất thích truyện này, nữ chính tài giỏi, thông minh nhưng phải kiểu "chuyện gì ta đều biết tuốt" như mấy truyện khác, cách xử lý tình huống hay mà thực tế, lại trong khả năng của vị tiểu thư khuê các có thể làm được.....trong mấy bộ truyện trọng sinh ta đọc ta thích bộ này và bộ danh gia vọng tộc nhất...............:038::038::038:
      Cố lên nhé !!!!
      myuyenIshtar thích bài này.

    5. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      té ra là nhầm mục tiêu, tứ hoàng tử khá xui xẻo ah :050: hèn gì VK bị ghét, do chị mà kế hoạch của Tứ hoàng tử bị hư lên hư xuống, gây ra hậu quả nghiêm trọng là bị hoàng đế nghi ngờ :wet: Thanks
      Ishtar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :