1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Tiểu Yên nàng ơi, nàng ơi nàng, người đẹp ơi, nàng làm hộ 14 đc hem nàng, nàng iu vấu :yoyo51: nhaaaa
      Last edited: 13/10/14
      Haruka.Me0, quỳnhpinky, Anh Trần2 others thích bài này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 11

      Lục Tự biến sắc hay bây giờ chưa thể biết được, bất quá Phan Lôi quả thực biến sắc rồi.

      có nguyên nhân nào khác, cuối tuần này là bữa tiệc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của người đứng đầu nhà họ Lục - Lục Thanh Dương.

      Bọn họ bên này, người có chút máu mặt đều làm tiệc mừng thọ lớn, đặc biệt đời người như cái thùng to thế này.

      Lục Thanh Dương chuẩn bị tiệc mừng thọ, có nghĩa là Phan Lôi và Lục Chung cũng phải về.

      Trong khoảng thời gian này, lúc nào Phan Lôi cũng thấp thỏm, nghe đến bây giờ Lục Vĩnh còn chưa bò dậy nổi. Vì thế, Lục Thanh Dương biết đến đây ầm ĩ bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị Lục Chung dùng im lặng ngăn chặn mà quay về.

      Bất quá, nghĩ tới bữa tiệc mừng thọ này giống như Hồng môn yến vậy, Phan Lôi lo lắng thôi.

      Lục Chung lại chẳng thèm để ý.

      Trong khoảng thời gian này, giữa Phan Lôi và thay đổi cũng thay đổi gì, vẫn trải qua cuộc sống vợ chồng giản đơn bình thường.

      Song thực cũng có chút thay đổi.

      Ví dụ như, Lục Chung giao tiếp đôi câu với .

      Ở chung lâu rồi, Phan Lôi phát ra rất nhàm chán, bình thường đọc sách chính là chơi game.

      Đương nhiên, chơi đến khi nó hư thôi.

      Mỗi lần Phan Lôi tha thiết mong chờ muốn chuyện với , Lục Chung đều bày bộ dáng ‘Em chuyện của em, làm việc của ’ hết.

      Sau đó, Phan Lôi lộ vẻ mặt chán chường uể oải, Lục Chung mới cho chữ.

      Ừm.

      Ờ.

      Được.

      Đơn giản dứt khoát.

      Có điều, Phan Lôi cũng thỏa mãn.

      Đây là thay đổi.

      Thời điểm giao lưu, Phan Lôi cũng phát được chuyện này lúc thực nghĩa vụ vợ chồng vào buổi tối, thái độ đạt tới hài hòa trước nay chưa từng có.

      Từ sau đêm tân hôn, Phan Lôi bèn bắt đầu sợ những chuyện giường.

      Nhất là dáng vẻ lúc trước của Lục Chung quả quá kinh khủng, Phan Lôi muốn có phản ứng cũng nổi.

      Ngày đó, mặt sưng như đầu heo, Lục Chung còn qua đây cởi hết quần áo .

      Phan Lôi run rẩy, rốt cục nhịn được : "Em... em muốn làm chút nào... Có... có thể làm ..."

      tưởng Lục Chung từ chối, trong mắt Phan Lôi, Lục Chung xem chuyện này như nghi thức rồi.

      nghi thức cách nào tránh khỏi.

      Bất quá, kết quả làm Phan Lôi rất bất ngờ.

      Lục Chung đồng ý.

      Mỗi đêm vẫn tới, bình thường chỉ mở cửa nhìn cái, sau đó nhanh chóng rời .

      Buổi tối dài đăng đẳng mà thú vị.

      Từ lâu, Phan Lôi phát Lục Chung là trạch nam siêu cấp. Sau khi từ công ty về cơm nước xong bèn đến phòng sách, buổi tối sang đây mở cửa phòng chẳng qua cũng chỉ nhìn theo thói quen.

      Bất quá, mỗi lần Lục Chung mở cửa, Phan Lôi tự hiểu là có thể tới phòng sách cùng nhau xem phim, đọc sách, thậm chí chơi cờ tướng với .

      Phan Lôi từng theo ông Lục quá cố học chút cờ tướng.

      Cũng biết quy tắc ở mức độ nào đó.

      Đấu với Lục Chung, hoàn toàn đại bại.

      Nhưng, Lục Chung chẳng có chút nào thiếu kiên nhẫn, cho dù có nhanh chóng miểu sát (giết trong nháy mắt) Phan Lôi nữa, hay ... tiếp tục miểu sát .

      Làm biết mệt.

      Khi hai người mệt rồi, Lục Chung đọc sách, còn Phan Lôi vẽ tranh bốn khung.

      Câu chuyện về con mèo hoang và con chó to cụt đuôi.

      Lúc mới bắt đầu, Phan Lôi chỉ vẽ chơi cho vui.

      Lên lớp có việc gì làm vẽ vời tí.

      Dần dần, phát Lục Chung hình như rất có hứng thú với truyện tranh bốn khung của , thỉnh thoảng có mấy lần, Phan Lôi thấy Lục Chung để lại lời nhắn truyện.

      Phần lớn là tăng thêm ít đối thoại cho chó cụt đuôi và mèo mập.

      Tuy đối thoại nhiều lắm, nhưng Phan Lôi cảm thấy thứ vẽ và thứ viết ra, kỳ thực rất ăn rơ.

      Điều này làm Phan Lôi nghĩ có thần giao cách cảm, thậm chí, mơ hồ cảm giác được đối với Lục Chung thay đổi.

      ——

      Hơi thinh thích người đàn ông này rồi.

      Khi nhận được thiệp mời tham dự tiệc mừng thọ, tâm trạng buông lỏng của Phan Lôi trở nên nặng nề.

      Thứ nhất, yên lòng Lục Vĩnh - cái tên bỏ được tính xấu kia.

      Còn nữa, nghĩ đến phải gặp Lục Tự, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót.

      Lục Chung biết, cũng phải loại đàn ông biết dỗ phụ nữ vui vẻ.

      Phan Lôi lời nào hồi lâu, từ trong sách ngẩng đầu lên, ánh mắt hiểu thoáng nhìn Phan Lôi.

      "... có việc gì."

      còn chưa hỏi, Phan Lôi lắp bắp .

      "Có lẽ em chỉ hơi khẩn trương. Thế... biết có chạm mặt Lục Vĩnh ?"

      Câu trả lời của Lục Chung là bình tĩnh lắc đầu.

      Lục Vĩnh, trong thời gian ngắn muốn xuất trước mặt bọn họ, thậm chí đứng dậy, chỉ sợ phải cần tới giúp đỡ của thiên thần.

      Khi Phan Lôi còn thấp thỏm yên, bữa tiệc mừng thọ ngày chủ nhật nhanh chóng đến.

      Lục Chung dẫn làm tóc, đổi trang phục, sau đó chạy tới nhà họ Lục.

      Kỳ Phan Lôi cũng cần sửa soạng như vậy, tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất mà. Hơn nữa dáng dấp Phan Lôi cũng tồi, mắt to, mũi xinh xắn, môi đỏ mọng, còn có mái tóc xinh đẹp đen nhánh dài ngang eo, hoàn toàn có sẵn hình mẫu của người đẹp rồi.

      Trang điểm nhàng, thay chiếc váy dài cúp ngực màu trắng, hôm nay trang phục của Phan Lôi xem như hoàn tất.

      hơi khẩn trương, lúc ở xe chẳng câu nào.

      giống Lục Chung, phải người trầm tĩnh.

      Buổi tối khác thường, khiến Lục Chung hiếm khi nhìn nhiều lần.

      Cho dù có sợ nữa, nhà họ Lục vẫn gần trong gan tấc.

      Lúc xuống xe, Phan Lôi khẩn trương đến mức chân trượt cái, cũng may Lục Chung đỡ .

      Thuận thế, bàn tay dày rộng từ từ nắm chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi của .

      hiểu sao tâm trạng mù mịt luống cuống của Phan Lôi dần dần bình ổn.

      Dường như, thế giới này có gì đáng sợ nữa.

      Lúc Phan Lôi vào hề thấy Lục Tự, nghe còn đường tới.

      Người bọn họ nhìn thấy đầu tiên chính là Lục Thanh Dương, về tình về lý, Phan Lôi đều phải chúc thọ Lục Thanh Dương.

      "Ba... Sinh nhật vui vẻ."

      "Ừ. Con ngoan." Lục Thanh Dương nhếch môi, nhưng ý cười có đạt tới đáy mắt, có lẽ trông thấy Lục Chung đứng bên cạnh Phan Lôi.

      Phan Lôi biết sao thù hận của hai cha con này sâu tới thế, nhưng giờ phút này, chỉ có thể kéo tay Lục Chung.

      Nhận được ám hiệu của Lục Chung cũng gật đầu với Lục Thanh Dương, xem như chúc thọ thành công.

      Lục Chung làm đến cực hạn của mình.

      Phan Lôi cho là vậy.

      Hiển nhiên Lục Thanh Dương bất mãn, hừ tiếng, xoay người rời .

      Phan Lôi thoáng lúng túng, nhịn được nghiêng đầu nhìn Lục Chung đứng bên cạnh.

      Dáng vẻ vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng, nhúc nhích.

      hiểu sao Phan Lôi hơi đau lòng, nắm tay lên lầu.

      "Chuyện đó, cần để ở trong lòng, chắc... chắc Lục Vĩnh khỏe hẳn, là sao nữa."

      Phan Lôi an ủi Lục Chung, Lục Chung cứng nhắc hồi lâu mới quay đầu lại nhìn .

      vẫn giữ vẻ mặt đó, nhưng Phan Lôi biết, tâm trạng tốt chút rồi.

      Lần lượt bảy tám người tới tiệc mừng thọ.

      Phan Lôi sợ Lục Chung lúng túng, nên dẫn Lục Chung liên tục ở lầu, cho đến khi Lục Tư tới hình như tìm Lục Chung có chuyện gì đó, mới lui ra ngoài.

      Mặc dù từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Phan Lôi lớn lên ở nhà họ Lục. Chẳng qua nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc thế, giờ lại có thêm cảm giác xa lạ.

      cũng biết vì sao.

      Trong phòng rất náo nhiệt, có lẽ Lục Tự về rồi.

      Lúc trước người muốn gặp lại sợ gặp mặt, vào giờ phút này trở nên do dự.

      muốn tới, vì cảm thấy gặp hay gặp ra cũng có gì khác biệt.

      mình Phan Lôi ở vườn hoa ngắm trăng, cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân rất .

      tưởng Lục Chung tới, nên vui mừng ngoảnh đầu nhìn lại.

      "Tiểu Lôi."

      Người đàn ông kia vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám đông lúc này vứt bỏ vòng vây, đến bên cạnh .

      Bất quá, muộn rồi.

      "Tiểu Lôi, sao em ở đây? hai đâu..."

      " Lục Tự..." Phan Lôi gọi tiếng mới phát cách gọi của đúng lắm. Mặc dù tuổi hơn Lục Tự, nhưng lấy Lục Chung, chính là chị dâu Lục Tự.

      "Sao ở đây? phải nên ở trong phòng chúc thọ sao?"

      " có. Ra ngoài hít thở chút khí." Lục Tự đưa cho ly nước trái cây, "Nào, nhớ em thể uống rượu... nước dứa này cho em."

      Thứ nước trái cây màu cam kia làm Phan Lôi hơi do dự, lát sau mới vươn tay tiếp nhận nước trái cây, nhưng uống.

      "Cái kia, Lục Tự, em uống nước dứa."

      Phan Lôi có ác cảm gì với dứa, song lại căm thù nước dứa tới tận xương tủy.

      Từ đụng tới nó, lúc này được người thương thầm tiện tay đưa tới.

      Có lẽ đây là thứ gọi là hữu duyên vô phận.

      Lục Tự có thể nhớ kỹ chuyện thích uống rượu, nhưng thể nhớ chuyện uống nước dứa.

      có thể lấy , lại chỉ coi như em .

      Có lẽ, bọn họ chỉ có duyên làm em thôi .

      "Xin lỗi xin lỗi... quên mất..." Người đàn ông dịu dàng vỗ đầu thoáng kinh ngạc, song nhanh chóng dùng nụ cười xua bối rối này.

      "Vậy đổi cho em nước trái cây khác..."

      " cần." Phan Lôi lắc đầu, trong sân hơi lạnh, muốn vào trong.

      "Tiểu Lôi." Người đàn ông có nụ cười dịu dàng kia dần dần thu lại nụ cười, túm cánh tay , hơi dùng sức.

      " ấy có tốt với em ?"

      Phan Lôi cảm thấy tim mình đau xót.

      ấy có tốt với em ?

      Lời này đợi nửa năm, lâu lắm rồi, đợi đến lúc cứ tưởng có lời này nữa.

      Kết quả, đến.

      Chậm rãi mà đến, nhàng ra câu này, cũng làm lòng rối loạn.

      Nhưng, vậy sao chứ?

      Phan Lôi hít sâu hơi, cũng bình ổn cơn kích động trong lòng.

      "Rất tốt. ấy là người rất tốt."

      dối, Lục Chung người rất tốt.

      Rất nhàm chán, biết những lời thương dịu dàng.

      Nhưng khi tủi thân bị ức hiếp, do dự đứng trước mặt . Khi bi thương rơi lệ, lau khô giọt nước mắt và xua nỗi đau đớn trong lòng .

      người rất tốt.

      Đối với miêu tả của Phan Lôi, Lục Tự có vẻ như tin.

      Bàn tay túm Phan Lôi chợt dùng sức.

      "Tiểu Lôi, em cần miễn cưỡng vui vẻ cười, biết có lỗi với em... Bất quá đừng sợ, giúp em ... Chỉ cần em..."

      còn muốn điều gì đó, lại bị Phan Lôi giãy khỏi tay, " có việc gì, Lục Tự, em sống rất tốt. Lục Chung, ấy rất tốt với em. Còn nữa... Bên ngoài rất lạnh, em muốn vào trong."

      Dứt lời, cũng thèm nhìn mặt Lục Tự, Phan Lôi nhanh chóng chạy vào.

      Dưới ánh trăng, như con thỏ trắng nhanh nhẹn.

      Nhanh quá, làm thế nào cũng bắt được.

      Bóng dáng màu trắng kia biến mất bao lâu, phía sau lan can hành lang đột nhiên xuất người đẹp mặc đồ đỏ.

      Theo tầm mắt người đàn ông nhìn sang, môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười, "Sao vậy, Lục Tự của chúng ta đau lòng sao? Đừng quên, ta do tay đẩy vào hố lửa, thế nào, giờ muốn cứu ta ra à?"

      Dường như lo lắng và khẩn trương khi nãy chỉ là ảo giác, Lục Tự nhanh chóng xoay đầu lại, nhìn cánh tay trắng nõn ngọc ngà quấn lấy cổ tay mình, khẽ nở nụ cười quen thuộc.

      "Tô San, em gì thế, người trong lòng là ai, lẽ nào em còn chưa biết sao?"

      "Tốt nhất nên biết ." Tô San cười, đưa tay kéo đầu người đàn ông xuống, chiếm lấy môi người đàn ông liếm liếm, " cũng phải biết rằng... em , Lục Tự."

      "Đương nhiên, Tô San... cũng em." Lục Tự hôn trả lại ta, giọng dịu dàng, nụ cười hề tắt.
      Last edited by a moderator: 25/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt43 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Tiểu Yên Ơ thế à :060:năng suất quá :th_6: cưng qua đây, cho gia hôn miếng nào :th_6:
      Haruka.Me0, hirari, Hằng Lê5 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @LạcLạc :yoyo40::yoyo40: ngại ghê người ta là bông có chủ, gia đừng làm càng:yoyo14::yoyo14:
      hirari, Chris, Rubyzjn2 others thích bài này.

    5. Rubyzjn

      Rubyzjn Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      83
      A. Chị Lôi đã có chút thix a Chung rồi kìa. Mà cái TS là ai nhỡ............... =..=?
      Tiểu Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :