1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Tiếp nè
      Đùi gà thứ 28: Tô Tiểu Nhan lại thành thân

      Người nọ vừa xong đột nhiên hoảng sợ, vội giơ tay bịt miệng lại, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, sợ lời vô tâm vừa rồi của mình bị người khác nghe thấy đem bẩm báo đến chỗ Nhạc Phủ.

      Hai mắt Tô Thanh Nhan sáng ngời, kéo tay Bạch Tử Sơ qua, thấp giọng hỏi người vừa kia: “Vị đại thúc này, mới vừa rồi ngươi gì vậy? cho chúng ta biết !”

      người kia vội ôm miệng, sợ mình ra cái gì đó sai lầm, liên tục xua tay lắc đầu, xoay người muốn rời .

      Nhưng làm sao mà Tô Thanh Nhan có thể thả được, khóe miệng nàng còn lên nụ cười quỷ dị, ngăn lại người đó : “Đại thúc a, nếu như ngươi chịu , ta đem câu ngươi vừa mới kia ra bên ngoài, rằng ngươi chê cười đại tiểu thư Nhạc Phủ gả được nha!”

      “Ta gì cả, ngươi, ngươi… Ngươi đừng đổ oan cho ta!” Đại thúc kia hoảng sợ mở to hai mắt, cũng thành câu hoàn chỉnh, có thể thấy được có bao nhiêu sợ hãi đối với Nhạc Phủ.

      Tô Thanh Nhan cười : “Ta chỉ cần ra thôi, còn có ai tin hay tin tưởng đại thúc ngươi cũng biết a….”

      “Đừng đừng đừng, ta là được phải ?” Đại thúc kia vội vàng xua tay : “ là, có nhiều người biết được việc này, ngươi sao lại cố tình đến tìm ta? là xui xẻo!”

      Tô Thanh Nhan cười đến hai mắt cũng sáng lên, biết vì sao, đột nhiên nàng lại cực tò mò đối với đối tượng mà nữ nhân đùi gà muốn lấy, biết nàng muốn tìm dạng phu quân thế nào a!

      Đại thúc kia kéo hai người bọn họ đến góc người, nhìn trước sau chút, phát có người theo, mới : “Ta nghe trước đây mấy ngày, Nhạc Phủ biết vì sao lại có oan hồn xuất , liên tiếp bị bệnh mấy ngày, sau đó tìm đạo sĩ gì đó, là nếu muốn chân chính trừ tà, cần tìm chút việc vui đến xung hỉ, mà nay, chuyện xung hỉ, chỉ có thể là để đại tiểu thư lập gia đình…. Nhưng là….” Đại thúc đè thấp tiếng , tròng mắt đảo qua vòng lớn, “Nhưng là, với bộ dáng của đại tiểu thư các ngươi biết nhìn thấy chưa, dáng người thực là… Chậc chậc, còn cả tính tình của vị kia nữa, chúng ta đều thể chịu nổi, giờ này Nhạc Phúc Đức muốn thông qua tú cầu tìm rể hiền, chúng ta muốn nhìn cái xem kẻ nào là thất người sang bắt quàng làm họ, nguyện ý muốn ở rể. Nhưng là, ta , sợ là chỉ có ăn mày mới có thể, người trong thành này, ai cũng hiểu được đức hạnh của nàng ta, nàng ta… Ngô,” Đại thúc xong, phát mình càng càng nhiều, vội ôm miệng mình, xua tay : “Ta , , tóm lại chuyện chỉ có thế thôi. Cứ thế nhé, ta đây!”

      Sau đó, xoay người muốn , lại thấy tay mình bị kéo lại, thanh lạnh lùng của Tô Thanh Nhan vang lên sau lưng : “Vậy, xin hỏi, tú cầu kia được ném chỗ nào? Ngày giờ nào?”

      Đại thúc nuốt nước miếng, cố gắng đứng thẳng : “Cái này, ngày mai, ở khách sạn Nhạc Phúc.”

      Lúc này Tô Thanh Nhan mới yên tâm thả ra, vỗ vỗ tay, quay lại, đột nhiên thấy Bạch Tử Sơ hưng phấn ghé vào tai nàng, cười đến quỷ dị.

      “Làm gì?” Trong lòng Tô Thanh Nhan lộp bộp rơi cái, có dự cảm xấu nổi lên.

      Ánh mắt Bạch Tử Sơ cười đến tỏa sáng: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, chúng ta xem ném tú cầu .”

      Khóe miệng Tô Thanh Nhan kéo lên: “Ngươi đừng quên mình thành thân, còn là gả cho ta nữa đấy.”

      “Nhưng ngươi chưa lập gia đình phải ?” Bạch Tử Sơ cười đến vô hại.

      "..."

      trán Tô Thanh Nhan lộ ra toàn là gân xanh, nhưng Bạch Tử Sơ kia còn chưa biết sợ mà còn thêm: “Nha, vừa rồi đại thúc kia cái gì mà Nhạc Phủ chiêu người ở rể, tức là đại tiểu thư Nhạc Phủ muốn lấy người nha. Mà thiên triều ta quy định, phàm là người lập gia đình, thể tái giá. Ta đây, gả cho ngươi rồi, nên thể tái giá. Nhưng là,!” Đột nhiên, nâng cao tong giọng lên bậc nữa, đứng đắn : “Ngươi cưới ta, nhưng chưa được coi là lập gia đinh, giờ đây, nương tử Tô Tiểu Nhan, Bạch Tiểu Sơ trịnh trọng tuyên bố, ngươi có thể gả cho đại tiểu thư Nhạc Phủ!” xong, lập tức thu hồi đứng đắn, cười đến ngọt ngào, trỏ trỏ vào da mặt cứng ngắc của nàng : “Nha, nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi gả cho nàng , được ? Được ?” (Ta , ta bị loạn a, cái gì mà gả cho tôi, tôi gả cho ấy! Hóc, nuốt nổi ca này!)

      “Được…Cái đùi gà ấy!” Tô Thanh Nhan chụp lấy tay , chỉ vào mũi mình : “Ta là con , đại tiểu thư Nhạc Phủ kia cũng là con , gả thế nào?”

      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu, chu mỏ vô tội : “Thiên triều vẫn chưa quy định, con thể đón dâu nha!”

      "..."

      Tô Thanh Nhan đột nhiên có ước muốn vọt tới kinh đô, cưỡng ép Hoàng đế thêm vào luật pháp câu “Nữ tử thể cưới vợ”.

      Nhưng mà Bạch Tử Sơ vẫn chưa xong, tiếp tục nốt: “Còn nữa, ngươi gả cho nàng, cũng có gì tổn thất, ngươi nhìn nàng , đáng thương, nếu mà ai nguyện ý gả cho nàng, nương tử Tô Tiểu Nhan nhà chúng ta lại đồng ý, chẳng phải là cứu vớt nam nhân thiên hạ sao? Để đại tiểu thư Nhạc Phủ làm hại đến nhân gian nữa. Nương tử Tô Tiểu Nhan, có thể hùng cứu người a!”

      "..."

      Tô Thanh Nhan xoay người muốn rời , nàng cảm thấy, ở lâu với Bạch Tử Sơ ngốc nghếch này, đầu óc nàng sớm bị thoái hóa mất thôi.

      Nhưng mà, Bạch Tử Sơ phun ra câu nữa, thành công đem bước chân nàng dừng lại.

      “Lần trước ta nghe đại tiểu thư Nhạc Phủ , bên trong Nhạc Phủ có đóa Ngọc Diệp hoa.”

      “…” Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Tô Thanh Nhan cũng quay đầu, với kẻ giả vờ vô tội kia: “Phải gả là ngươi gả, ta hưu ngươi ngay lập tức!”

      “Nếu ngươi hưu ta, ta thực thương tâm,” Bạch Tử Sơ ôm ngực mình, bày ra bộ dáng đáng , “Mà ta thương tâm sinh bệnh, sinh bệnh rất là khó chịu, khó chịu muốn chết, muốn chết ta nhịn được mà tìm chết. Ta chết chứng tỏ Tô Tiểu Nhan chưa bảo vệ tốt cho ta, Tô Tiểu Nhan chưa bảo vệ tốt cho ta, chứng tỏ Tố Các…”

      “Dừng!” bàn tay trắng nõn phất qua trước mặt Bạch Tử Sơ, khóe miệng Tô Thanh Nhan giật giật mấy cái, nhìn đến kẻ tỏ vẻ vô tội kia, nhìn được muốn chụp cho cái tát, nàng đứng đó nắm tay, lại buông tay, buông ta, cuối cùng nàng cười cười, trầm : “Được, cứ làm theo lời ngươi , nhưng ta lập gia đình phải bái đường, ta bái đường phải uống rượu, ta uống rượu say, mà ta sat loạn tính, loạn tính mơ hồ thần trí, mơ hồ thần trí ngủ, ngủ thể trộm Ngọc Diệp hoa. Vậy nên, thân làm tướng công của ta, việc đánh cắp Ngọc Diệp hoa này do ngươi đảm nhận thay ta phải ?” (Hết hồn, chị hơi dài vậy chỉ để giao việc ăn trộm cho thôi sao? Chỉ cần câu: “Điều kiện là ngươi lấy trộm Ngọc Diệp hoa cho ta!” Đỡ tốn calo, lại khỏe thân!)

      "..."

      Bạch Tử Sơ rốt cuộc cũng bị Tô Thanh Nhan xiên cho đao.

      Vì thế, ngày hôm sau, hai người trải qua cả đêm hóa trang, Tô Thanh Nhan thành công biến thành vị công tử phong lưu tuấn dật, để cho thành hơn, nàng còn cố ý tạo cái yết hầu giả, rồi còn quấn ngực lại cho nổi lên, nhìn giống như con trai , vậy mà, khi Bạch Tử Sơ nhìn thấy bộ dáng nàng, câu đầu tiên của là: “Nha, hai đùi gà còn nữa, ăn được…”

      Mà Bạch Tử Sơ lại hóa trang thành gã sai vặt, lắc lư theo Tô Thanh Nhan. Hai người đường cái, hấp dẫn ít chú ý của người khác, nhưng khi nhìn thấy phương hướng bọn họ tới, mọi người lại đồng loạt thổn thức, cảm khái thế gian lại có thêm nam tử bị đại tiểu thư Nhạc Phủ gieo tai họa.

      bao lâu sau, hai người nghênh ngang tới khách sạn nhạc Phúc. Dọc đường , vì biểu bản thân xa hoa, Tô Thanh Nhan đều ngẩng cao đầu, bày ra bộ dáng chớ lại gần. Theo nàng , như thế mới có khí thế, đem toàn bộ đối thủ cạnh tranh đánh bại, Bạch Tử Sơ nghe thế, cũng học theo xa hoa ngẩng cao đầu mà , nhìn ai cũng tỏ vẻ hung tợn trừng mắt cái, người ngoài nhìn vào ai cũng thấy được vẻ hung thần lại uy nghiêm.

      Nhưng, khi bọn họ đến cửa khách sạn Nhạc Phúc mới phát ra, các cửa tiệm xung quanh đều đóng cửa. Chỉ thấy trước mắt là trời xanh, mây, toàn bộ sạch có hạt bụi nào, trong phạm vi vài dặm xung quanh, ai xuất , chỉ có đại tiểu thư Nhạc Phủ hai mắt sáng rực lên khi nhìn thấy hai người bọn họ.

      trận gió thổi qua, hạt bụi cực còn sót lại bay lên, khách sạn vốn là rất náo nhiệt, nay lại bóng người, chỉ có hai người nàng và Tô Thanh Nhan hỗn độn trong gió.

      Thời khắc hạt bụi kia bay lên, cũng xuất quả tú cầu bay từ hành lang khách sạn bay xuống, đích đến là Tô Thanh Nhan, theo phản ứng nàng nghiêng người muốn tú cầu đáp trúng người Bạch Tử Sơ, nhưng mà…

      Vừa quay lại nhìn, khóe miệng giật giật mấy cái, Bạch Tử Sơ biết trôi dạt về phương nào mất rồi.

      Vì thế, tú cầu rất ngoan ngoan đáp thẳng vào thân thể nàng, cứ như vậy, nàng thành công cách quỷ dị trở thành con rể ở rể của Nhạc Phủ…

      Khi Nhạc Phúc Đức nhìn thấy vị con rể Tô Thanh Nhan, cười đến là toe toét, giờ phút này vốn nhợt nhạt mặt mũi vì sinh bệnh, nhưng lại nổi lên tia khỏe mạnh, ngừng vỗ tay, hoan nghênh Tô Thanh Nhan đến ở rể, cũng tức khắc phát thiệp hôn lễ, mời tất cả những kẻ có tiền trong thành tới tham gia tiệc cưới của con .

      Sau khi Tô Thanh Nhan tiếp nhận tú cầu, Bạch Tử Sơ biết chui ra từ xó xỉnh nào, chắp tay cung kính với Nhạc Phúc Đức cái, chúc mừng: “Chúc mừng gia, chúc mừng gia!” Lúc đó, Tô Thanh Nhan hận thể đem tú cầu kia đập vào mặt Bạch Tử Sơ, khiến cho chết luôn .

      Sau lễ tung tú cầu chọn rể quỷ dị kia, buổi chiều hôm đó, tiệc cưới của Tô Thanh Nhan liền diễn ra ở Nhạc Phủ. tiệc, nàng nhận mệnh đến kính rượu, cùng khách khứa uống vài ly, sau đó, dưới an bài của Nhạc Phúc Đức, nàng được đưa vào bái đường với đại tiểu thư Nhạc Phủ, thành thân, cuối cùng đại tiểu thư Nhạc Phủ được đưa vào phòng cưới, mà Tô Thanh Nhan còn phải kính rượu với khách khứa ở hỷ đường.

      Mà Nhạc Phúc Đức kia cũng vì con mình lấy được chồng, mừng rỡ cười sáng lạng, vừa kính rượu khách, vừa tâm với Tô Thanh Nhan ít chuyện. Mà Tô Thanh Nhan dù sao cũng là các chủ của Tố Các, cũng biết cách năng tồi, đem Nhạc Phúc Đức dỗ dành tốt, tin tưởng bản thân mình tìm được con rể tốt, nhất thời vui vẻ, Nhạc Phúc Đức được Tô Thanh Nhan ám chỉ, hạ lệnh cho tất cả các thủ vệ canh gác đến uống rượu ăn cơm, vui vẻ a vui vẻ a.

      Nhìn nhóm thủ vệ tụ lại, tròng mắt Tô Thanh Nhan lên tia quỷ dị, nàng liếc xung quanh mấy lần, phát bóng dáng Bạch Tử Sơ, nghĩ rằng thành công ăn trộm Ngọc Diệp hoa.

      Nàng đối với Bạch Tử Sơ cực yên tâm, cảm thấy Bạch Tử Sơ căn bản là giả ngốc, võ công xác định tồi, cho nên nàng hoàn toàn yên tâm giao việc trộm Ngọc Diệp hoa cho .

      Đáng tiếc, thế đời đều phải như bạn nghĩ a, bởi lúc này, Bạch Tử Sơ cầm cái đùi gà lớn, ở phòng ăn, ngủ…
      fujjko, mal, gaubonganvung7 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Quà ngày 10/10 là to a~
      Thank nàng nhìu nhìu á :yoyo51::yoyo51:
      Pham Trang thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Sơ ca khi nào mới lộ bản chất đây? haizz

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Tuần mới vui vẻ nhé cả nhà! *MOA~~~*
      Đùi gà thứ 29: Nhạc Phúc Đức bị người giết

      Đến giờ Hợi, náo nhiệt ở Nhạc phủ dần được chìm xuống, khách khứa đến dự tiệc cũng dần ra về, Tô Thanh Nhan sớm bị Nhạc Phúc Đức cho người kéo vào hỷ phòng, mà lúc này Bạch Tử Sơ mới sâu kín tỉnh lại.

      sờ sờ ót mình, giơ đùi gà trong tay lên ăn sạch , sau đó lau sạch tay, đem xương gà quăng , rồi nhàn nhã ra ngoài.

      Lúc này, mặt hề tồn tại bộ dáng ngốc nghếch, lại thêm phần lợi hại, trong mắt hàm ý nhìn được.

      Tối nay đột nhiên lộ ra thân phận, cố ý thay quần áo màu đen, lộ ra hình dáng cao gầy, tới trước cửa phòng ăn, lấy trong lòng ra khăn đen che mặt, nhìn quanh bốn phía, tin tưởng có người lạ, lúc này, mới khẽ nhón mũi chân cái, nhảy lên mái nhà, thừa dịp ban đêm, bộ pháp cực nhanh, có thể là cao tuyệt, chỉ trong giây lát, vọt đến gian phòng u gần đó.

      Tối nay, các thủ vệ đều vì nguyên nhân chuyện vui của tiểu thư mà uống rượu, giờ dù tiệc tan, nhưng người cao hứng, ở yến tiệc uống nhiều thêm mấy chén, nên giờ nhận ra bọn họ đều mơ hồ ý thức, càng gì đến việc phát ra Bạch Tử Sơ.

      Đáy mắt Bạch Tử Sơ lên tia khó hiểu, thả người lên ngọn cây gần đó, ngón tay thon dài bứt mấy lá cây tiện tay bắn ra, chỉ nghe thấy đốc đốc mấy tiếng vang lên, các thủ vệ đều ngã nhào xuống đất.

      Khóe mắt Bạch Tử Sơ đảo vòng, xác định an toàn liền nhàng hạ xuống đất, hề tạo ra tiếng động, bước đến trước cửa gian phòng kia, từ trong ngực lấy ra sợi thép, nhàng cắm vào ổ khóa, uốn éo vài cái, cửa được dễ dàng mở ra, chậm rãi bước vào, nhưng vừa được mấy bước, thấy có vô số mũi tên từ trái phải bắn về phía ---

      Tô Thanh Nhan chống cằm ngồi ngẩn người, nàng quay lại nhìn nữ nhân đùi gà bị nàng cho hôn mê kia, ngủ say như chết. Dù nàng có thể cảm giác được Bạch Tử Sơ là giả ngốc, nhưng võ công của có hay , tột cùng là đến mức nào, nàng lại biết. Nhưng Bạch Tử Sơ muốn nàng chờ ở đây, khi nào đến, nàng mới có thể rời , cho nên, nàng chỉ có thể ngồi ngốc ở trong này mà thôi.

      Nhưng thời gian dần trôi qua, Tô Thanh Nhan chờ đến nỗi nảy sinh lo lắng, nàng dù chưa chân chính có tình cảm với Bạch Tử Sơ, nhưng có thời gian ở chung, nàng đối với Bạch Tử Sơ có chút tâm tình, nay Bạch Tử Sơ lâu như vậy cũng có tin gì, trong lòng nàng liền rầu rĩ, phải là bị đùi gà hấp dẫn mà quên việc chứ?

      Nghĩ đến cái người chỉ lòng dạ với đùi gà, Tô Thanh Nhan liền đứng dậy, nhìn nữ nhân đùi gà cái, sau đó cởi hỷ phục ra, lộ ra bên áo trắng bên trong, nhàng đẩy cửa ra, nhìn quanh bốn phía cái, nhàng đóng cửa ra ngoài.

      Nàng nhìn xung quanh, phát tính cảnh giác của các thủ vệ tối nay cực thấp, bởi vì nguyên nhân tối nay tiểu thư động phòng cho nên xung quanh đều có thủ vệ, Tô Thanh Nhan lại càng thêm can đảm hơn.

      Mũi chân nàng vừa nhón cái, bay vút lên mái nhà, đứng cao đó, nàng muốn nhìn xem Bạch Tử Sơ lăn lộn nơi nào rồi.

      Nhưng mà thấy Bạch Tử Sơ, lại thấy Nhạc Phúc Đức ôm vật gì đó trong tay, lén lút nhìn đông tây hồi, giống như phòng ngừa có người theo dõi.

      Tô Thanh Nhan nhướn mày cái, đây là hậu viện của phủ của , tại sao lại phải lén lút như thế? Đầu nàng đột nhiên lên bộ dáng dọa quỷ của Bạch Tử Sơ, hay là lão gia hỏa này lại muốn hại người?

      Hai mắt Tô Thanh Nhan sáng ngời, nhất thời cảm thấy có hứng thủ đối với Nhạc Phúc Đức, hại chết bao nhiêu người nàng quan tâm, cái nàng quan tâm là dùng cách gì để hại người, vì thế, ánh mắt nàng tập trung lên người Nhạc Phúc Đức, động tĩnh theo ---

      Bạch Tử Sơ vỗ vỗ tay, khinh bỉ nhìn ám khí xung quanh cùng trận đồ bày trí rậm tạp, khóe miệng khẽ nhếch cái, hoàn toàn nghĩ nơi này lại bày nhiều cơ quan đến thế, chỉ cần bước bước, lại gặp cơ quan, mà mọi ám khí đều là muốn đoạt tính mệnh cong người, nghĩ đến, trong cái gian phòng này, lại có trận đồ độc ác đến thế.

      Cũng may mắn là võ công tầm thường, lại thêm suy nghĩ khôn khéo, rất nhanh loại bỏ được các cơ quan mấy chốt, nên giờ phút này, hoàn toàn nghênh ngang vào bên trong.

      Gian phòng này dù lớn, nhưng cái gì cũng thiếu, khẽ mở cửa cơ quan, thấy kim quang lóe ra, để trong đó vô số vàng bạc châu báu, số lượng lớn vô cùng, khiến cho ai nhìn thấy cũng nghẹn họng trân trối.

      Bạch Tử Sơ yên lặng nhìn mấy thứ này, mắt sáng lên tinh quang, nuốt nước miếng cái, ngăn cản ý muốn trộm toàn bộ, thẳng vào bên trong, sâu bên trong cùng có đặt chiếc bàn gỗ cao, đó có mấy cái hộp đen, tay duỗi ra, muốn tìm kiếm thứ gì đó trong hộp, nhưng lại do dự chút, nghĩ nghĩ, bèn lấy ra cái khăn tay bọc lấy tay mình, thế này mới dám chạm vào.

      Vừa cẩn thận chạm vào cái hộp kia, đột nhiên thấy hàn quang loé lên, đâm về phía hai mắt .

      rùng mình cái, thân mình rất thanh lui lại, may mắn tránh khỏi mấy ngân châm kia.

      Thấy thoát được nguy hiểm, lúc này mới thở dài cái, nếu đề phòng từ trước, dù võ công có cao thâm đến mấy cũng thể né được, nhưng cũng may, thứ tìm có ở bên trong hộp đen này.

      dùng khăn bọc tay lại, lấy ra quyển sách màu vàng bên trong, thấy chữ đó mờ nhạt ít nhiều, có thể đoán được có tuổi thọ mấy năm rồi. cẩn thận lật vài tờ, thấy nội dung bên trong, lúc này miệng mới nhếch lên nụ cười cong cong.

      Sau đó, cẩn thận lấy từ trong lòng ra cái bọc, đem gói kỹ lưỡng quyển tập này lại, cất vào trong lòng, lại đem hộp đen kia khôi phục về trạng ban đầu.

      Nghĩ nghĩ, lại mở ra hai cái hộp đen bên cạnh, phát hai hộp này chưa lập cơ quan ám toán, mà lại để ít thuốc, lấy ra ngửi ngửi, khoé miệng lại khỏi nhếch lên khinh bỉ lần nữa, dĩ nhiên đây là thuốc hoan hợp thượng đẳng. ghét bỏ hất , lại đóng hộp lại cẩn thận, định rời , bước chân dừng lại chút, nhìn đống vàng bạc châu báu kia, quyết định trộm ít đồ đáng giá mang .

      Chọn đông chọn tây hồi, chỉ chốc lát sau, liền phát ngọc trâm mày xanh tươi sáng sủa, ánh sáng chiếu vào nhìn tốt, cả viên ngọc trong suốt, dưới ánh sáng chiếu xuống, phát ra hào quang thanh nhã hiếm gặp, khoé miệng Bạch Tử Sơ lộ ra nụ cười sáng sủa, nhìn ngắm hồi, quyết định để vào trong lòng.

      Lượn lờ vài lần, phát có gì vừa mắt mình, lúc này mới cất bước rời .

      Nhưng vừa đến gần cửa, bước chân dừng lại chút, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghe được cách đó xa có tiếng bước chân bước đến.

      mặt mang theo ý cười khó hiểu, cũng có né tránh, mà trực tiếp nghênh ngang bước ra ngoài.

      “Cái gì đây?” Người tới nhìn thấy hàng sát thủ ngã xuống đất, nằm ngủ đè lên nhau, kinh ngạc chạy tới, trùng hợp chạm mặt Bạch Tử Sơ vừa ra.

      “Ngươi… Ngươi là ngươi nơi nào?” Chút say rượu còn sót lại của Nhạc Phúc Đức hoàn toàn bị đánh tan, chỉ vào gương mặt dịch dung của người trước mắt hỏi.

      Khoé miệng Bạch Tử Sơ kéo lên, nhíu mày cái, thanh lạnh lùng “Nhạc Phúc Đức!”

      Nhạc Phúc Đức run người, chỉ vào Bạch Tử Sơ : “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là người nơi nào? …Ngươi… Đúng rồi, ngươi là người hầu của con rể, ngươi đến đây có mục đích gì? Là con rể ….” giật mình cả kinh, nghĩ người hầu này tuyệt đối bình thường, cùng con rể này, đến tột cùng là có mục đích gì a?

      kinh ngạc xoay người, muốn quay về tìm con , nhưng thân hình Bạch Tử Sơ khẽ uốn éo cái, vọt đến trước mặt Nhạc Phúc Đức, ngăn quay lại.

      “Nhạc Phúc Đức,” mặt Bạch Tử Sơ đối diện với ánh trăng, màu bạc của trăng chiếu lên mặt , từng bước từng bước bước đến trước mặt Nhạc Phúc Đức, nhìn Nhạc Phúc Đức bị mình uy hiếp lui từng bước về phía sau, mặt khỏi lên tia đắc ý: “Nhạc Phúc Đức, ngươi còn nhớ những người bị ngươi hại chết ? Bọn họ chờ oan hồn của ngươi dưới địa ngục đó!”

      Toàn thân Nhạc Phúc Đức chấn động, hô hấp vì run sợ mà trở nên trầm trọng, hai mắt được bao trùm vì sợ hãi, ràng mình có thể chạy trốn, nhưng lại bị sát khi người Nhạc Phúc Đức toả ra mà sợ hãi, có đủ dũng khí để chạy trốn nữa.

      Bạch Tử Sơ bức Nhạc Phúc Đức đến góc tường, ý cười mặt càng sâu, cười đến nỗi lộ ra cả hàm răng trắng toát.

      “Nhạc Phúc Đức, ngươi có còn nhớ trâm cài kia ?”

      “Trâm cài… Trâm cài nào?” Nhạc Phúc Đức nghe thế ngây ngẩn cả người, mêm mang nhìn Bạch Tử Sơ.

      Bạch Tử Sơ sửng sốt, phát giác bộ dáng phải là làm bộ, lại cũng giật mình tỉnh ngộ: “Đúng rồi, ta nhớ rồi, khi đó ngươi bệnh nặng giường, trâm cài kia rơi vào tay con ngươi! Ô, thế ra nàng chưa cho ngươi biết trâm cài đó có khắc chữ sao?”

      “Chữ… Chữ gì cơ?” Thanh Nhạc Phúc Đức mang theo run run, thành lời.

      “Ha ha ha, biết sao? Ta cho ngươi biết.” Ý cười mặt Bạch Tử Sơ ngưng lại, cỗ sát khí toả ra từ toàn thân, bao vây lấy Nhạc Phúc Đức, khiến cả hô hấp cũng dám, “Mấy ngày trước, con ngươi thu được trâm cài, mà trâm cài đó có khắc mấy chữ to: Mười tám tháng chính, Nhạc Phúc Đức - Nhạc phủ, tử!”

      chữ “Tử” từ phương nào bay tới lọt vào tai Nhạc Phúc Đức, chỉ thấy ngay lập tức, hàn quang nhanh chóng loé lên, rồi cũng nhanh chóng biến mất.

      Tiếng vang còn vang lên từ yết hầu, nhưng đồng tử Nhạc Phúc Đức co lại, được lời nào. giãy giụa sắp chết giơ tay muốn kéo lấy tay Bạch Tử Sơ, nhưng đáng tiếc Bạch Tử Sơ lui về phía sau mấy bước, khiến có chỗ chống đỡ, cứ thế đổ rầm xuống, hai mắt mở lớn, hô hấp đình trệ ngay lập tức.

      vết máu nào chảy người , nhưng! cổ họng cái lỗ lớn , kiếm cắt cổ, mau mà vô hình!

      vết máu chảy xuống từ mũi kiếm, rơi lại người Nhạc Phúc Đức, Bạch Tử Sơ nhàng rụt vai cái, thu hồi lại kiếm, đeo trở lại đai lưng. Lúc này, mới chậm rãi : “Xem kịch lâu, giờ cũng nên xuất !”

      Quay đầu, mặt mang tươi cười: “Nương tử Tô tiểu nhan!”
      fujjko, mal, windlove_96936 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks nàng
      Tử Sơ soái ca xuất rồi kìa..wow..wow
      Pham Trang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :