1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Hôn - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 10:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone size-full wp-image-44610" alt="couple25" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/couple25.jpg" width="481" height="680" />


      Hựu An lớn đến bấy giờ chưa từng gặp người đàn ông như Chu Tự Hoành, mạnh mẽ, tự tin, lạc quan, hài hước, rồi lại lý trí như thế. Nhớ trước kia có xem qua trong quyển sách, người có thể phân tích người khác, thể nhìn chính mình, bởi vì mọi người đều chủ quan. Nhưng Chu Tự Hoành lại có thể phân tích nội tâm áy náy và đền bù của ràng như thế. Điều này có thể làm được chút là rất khó, Chu Tự Hoành như vậy quá mức mị lực.
      Chu Tự Hoành với tay qua nhè chạm cái vào tóc , giọng : "Tiểu nha đầu đừng nhìn như vậy, em cứ nhìn , nhịn nổi nữa......" "Nhịn cái gì?" Hựu An hỏi ngược lại theo bản năng. ( nì tiến thêm bước rồi, ta sửa xưng hô nha ^^)
      Chu Tự Hoành khẽ cười tiếng: " nhịn được muốn hôn em......" nghiêng người cúi gần, Hựu An mới phát , giữa hai người ra có khoảng cách. Thậm chí, có thể cảm thấy khí nóng thở ra, mang theo cảm giác chỉ duy nhất thuộc về Chu Tự Hoành, khiến có chút hôn mê cùng mơ hồ.
      nhanh chóng đẩy cửa xe ra, gió đêm thổi vào, trong nháy mắt xua tan mập mờ bên trong xe cơ hồ đạt đến điểm giới hạn. Hựu An nhanh chóng nhảy xuống xe, quay đầu lại nhìn Chu Tự Hoành, : "Dù gì diễn trò cùng tôi, tôi cũng chưa quyết định có muốn gả cho hay . Hơn nữa, tính cả hôm nay, chúng ta mới gặp nhau bốn lần mà thôi."
      Chu Tự Hoành cười ha ha: "Tin tưởng , em gả cho , diễn tập hôm đó, lúc ở trong lều, xác định, em nhất định là bà xã của Chu Tự Hoành ."
      "Tự đại!" Hựu An chút khách khí châm chọc, Chu Tự Hoành khoát khoát tay: " phải tự đại, là tự tin." Hứa Hựu An làm mặt quỷ, quay người chạy lên lầu, chợt nghe Chu Tự Hoành gọi: "Tiểu nha đầu......"
      Dừng lại bậc thang, xoay người, Chu Tự Hoành xuống xe, tựa vào nắp động cơ xe. Dáng người dưới ánh đèn đường càng thêm cao ngất, mặt hàm chứa nụ cười thản nhiên, nhưng lỗ mãng, nhìn qua vô cùng nghiêm túc, : "Tiểu nha đầu, đối tốt với em, cả đời!" Kiên định lại hữu lực, buổi tối Hựu An nằm mơ đều là bộ dạng của lúc những lời này.
      "Hựu An, Hứa Hựu An, quan quân đẹp trai ở dưới lầu đó tới tìm bạn sao? Phải ? Phải hay ?" Tề Giai Kỳ có chút hưng phấn đẩy Hựu An ở giường cái. Hựu An lấy điện thoại dưới gối đầu ra, nhìn chút, lại nhắm mắt lại: "Giai Kỳ, mới bảy giờ, chớ quấy rầy, để cho mình ngủ thêm lát."
      Tề Giai Kỳ lại nhào lên nâng đầu dùng sức quơ quơ: "Bạn là heo à! Chỉ biết ngủ, người sĩ quan dưới lầu kia rất đẹp trai nha! Bạn mau nhìn xem, mau nhìn xem, so với trai Giang Đông của chúng ta khó phân cao thấp. Là , lừa bạn......" "Giang Đông...... Quan quân......" Hựu An hoàn toàn tỉnh táo lại, chợt nhớ tới dường như ngày hôm qua Chu Tự Hoành bảo ngày mai gặp, chẳng lẽ là .
      Hựu An nhanh chóng xuống giường, dép cũng thèm mang, chạy đến vén rèm cửa sổ lên, nhìn xuống dưới. phải Chu Tự Hoành là ai. Chu Tự Hoành ngẩng đầu nhìn cười cười, giơ tay ra hiệu, ý là bảo xuống.
      Hựu An nhanh chóng để rèm cửa sổ xuống, chui vào toilet rửa mặt, đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, nhìn thấy mình trong gương, chợt hét thảm tiếng.
      Tề Giai Kỳ sợ hết hồn: "Gì vậy? Gì vậy? Có phải lại có con gián hay ......" Tề Giai Kỳ nhặt dép lên liền chạy tới: "Ở đâu? Ở đâu? Xem xép lê đánh gián vô địch của ta đây......" (bạn Giai Kỳ này dễ thương quớ ^^). Chạy vào nhà vệ sinh tìm vòng cũng thấy bóng dáng Tiểu Cường, lại thấy Hựu An bộ bị đả kích nhìn gương ngẩn người.
      Hựu An là bị hình tượng của mình dọa sợ. Lăn lộn đêm giường, tóc rối tung chồng chất đầu, bởi vì ngủ ngon, sắc mặt cũng đẹp mắt, quan trọng là, khóe mắt còn có hai cục ghèn lớn. Hình tượng này lại để Chu Tự Hoành nhìn đầy mắt. cảm thấy khoảng cách đến lầu hai có thể ngăn cản thị lực vượt xa người thường của lính đặc biệt. Khẳng định nhìn thấy rất ràng bộ dáng chật vật dơ dáy của . A! muốn sống, muốn sống.
      Tề Giai Kỳ chợt ở phía sau ôm lấy hông của uy hiếp: "Thành khẩn khai báo, có phải có ‘□’ rồi ? Khá nhanh đó, là cùng quan quân đẹp trai phía dưới? Sao mà quen biết? cho mình nghe xem, có phải lần diễn tập này, hai người có tình duyên nơi Chiến Địa, tình sét đánh, ‘□’ liền thuận nước đẩy thuyền mà phát triển hay ......" (cái ký tự đó rất là đen tối nha)
      Mặt Hựu An có chút hồng: "Bạn bậy bạ gì vậy, ấy, ừ, ấy là......" Hựu An chợt phát , mình biết phải giải thích tồn tại của Chu Tự Hoành thế nào.
      Tề Giai Kỳ giống như chộp được nhược điểm của : "Sao? Sao nào? thể gì phải ! Sáng sớm mình dậy vào toilet, vừa kéo rèm cửa sổ nhìn ra, cũng biết nhất định là người sĩ quan kia tìm bạn. Nha đầu chết tiệt hình dáng đáng quật cường như bạn, có thể nhất là hấp dẫn khiến mấy lính ưa thích. Khẳng định hôm qua cũng là cùng ta ra ngoài, có phải , Thượng tá nha, thủ trưởng lớn nha! Phát triển đến trình độ gì......"
      nàng Tề Giai Kỳ này hổ là paparazzi , nhiều chuyện đến chết cũng dừng. Hựu An tránh , rốt cuộc nghĩ ra lý do: "Ặc, ấy là chiến hữu của Giang Đông." "Cái gì, cái gì?" Tề Giai Kỳ cho là mình nghe lầm: "Vậy phải đánh nhau sao, kế của bạn có thể chịu được kẻ địch mạnh mẽ như vậy lắc lư phía dưới mí mắt mình sao?"
      Hựu An liếc cái: "Kẻ địch gì? Giang Đông và ấy sao lại là kẻ địch......" mặc quần jean áo thun, cầm túi xách câu: "Mình trước." Liền chạy ra khỏi cửa.
      Tề Giai Kỳ thở dài, nha đầu này hồ đồ! hồ đồ! Đông đáng thương, ai bảo tay chân chậm, thổ lộ tình cảm, rơi vào tình trạng hôm nay là đáng đời, tôi mặc niệm thay .
      Hựu An xuống lầu, Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ: "Chậm hơn 1 giây." Hựu An nhìn chằm chằm : "Xin đồng chí thủ trưởng hiểu , tôi phải lính của , tôi là phụ nữ, cho nên chậm là phải, phải chuẩn bị tư tưởng, lần sau chừng phải chờ tiếng đồng hồ."
      Chu Tự Hoành cười như cười nhìn : "Có thể, chỉ cần em cho cơ hội chờ đợi." Hựu An nhịn được mà đỏ mặt, mỗi lời của người đàn ông này đều mang vẻ mập mờ, khiến Hựu An hơi tự nhiên.
      Hựu An mở cửa chỗ ghế phụ, ngồi vào, Chu Tự Hoành từ phía sau cầm cặp lồng đẩy vào ngực : "Bữa ăn sáng của em." Hựu An sửng sốt chút, mở ra, ấy là cặp lồng hai tầng giữ ấm, phía là hai ‘cuốn hoa (ko biết là gì, có phải là giò chéo quảy ko ta?) cùng ít dưa chuột muối, trong ngăn phía dưới là cháo thịt nạc thơm nức.
      "Cho em, đồ ăn, nhìn có thể no bụng ư, ăn !" Chu Tự Hoành đưa cho bộ đồ ăn tiện lợi, Hựu An lấy ra cái muỗng múc muỗng cháo bỏ vào trong miệng, chép chép miệng: "Ừ, ăn ngon, mua ở đâu?"
      Chu Tự Hoành : "Mua gì chứ, làm. Sao? Chồng tương lai của em lợi hại phải !" " làm sao? thể nào." Hựu An khẳng định, lắc đầu cái. Thế nào cũng tin tưởng, cháo thịt nạc này vượt qua tiêu chuẩn tốt nhất mà ăn. Còn có cuốn hoa này, thể tưởng tượng tình cảnh người đàn ông cao lớn như Chu Tự Hoành đứng trong phòng bếp, nhồi bột mì, trộn dưa chuột, là quỷ dị.
      Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: " tin, tin buổi tối đến chỗ , làm cho em xem." Những lời này rất có nghĩa khác, mặt Hứa Hựu An vọt cái đỏ ửng.
      Chu Tự Hoành buồn cười quan sát hồi lâu, đưa tay rút giấy lau ra cho lau khóe miệng: " cũng phải là sắc lang, em sợ cái gì?" xong, đưa ngón tay chỉ quân hàm vai của mình: " là Giải Phóng Quân nhân dân, phạm sai lầm đùa giỡn phụ nữ."
      Hứa Hựu An chu mỏ: "Cũng nhất định, chừng là bại hoại xâm nhập vào Quân Đội Giải Phóng của chúng ta!" "Tiểu nha đầu có lương tâm, vất vất vả vả làm bữa ăn sáng cho em, có loại bại hoại như vậy sao?"
      Hựu An liếc cái. , trong lòng có chút cảm động, bao nhiêu năm ai làm bữa ăn sáng cho . Lúc ba chưa ngã bệnh, luôn thức ăn bên ngoài sạch , sợ ăn đau bụng. Mỗi ngày đều dậy sớm làm bữa ăn sáng cho , làm xong mới gọi rời giường.
      Ba rất thương , ấy là loại thương hận gói vào trong túi mà giữ kỹ. Ba sắp bốn mươi mới có , bà nội luôn : "Sanh được con, ba con hận thể ngày ngày ôm con, lát cũng muốn buông ra, cũng có ý định làm, cả ngày đều nghĩ đến con của ông."
      Lớn chút, nhà trẻ, ba lại bắt đầu lo lắng bị bạn khác khi dễ. Cứ như vậy vẫn nuông chiều , cho đến khi ba bị bệnh. Cho dù ngã bệnh, lúc còn lại được, vẫn kiên trì làm bữa ăn sáng cho . Vào lúc này, Hựu An chợt liền nhớ tới ba , hốc mắt nhịn được hồng chút. (ba Hựu An là người rất tốt, ông ấy chết sớm tội quá)
      Trước mặt là hàng xe dài, Chu Tự Hoành chợt phát , cả nửa ngày tiểu nha đầu cũng lên tiếng. Liếc nhìn cái, tiểu nha đầu cúi đầu, khóe mắt giống như có chút vết nước mắt sáng trong lóe lên.
      Chu Tự Hoành : "Chỉ là bữa ăn sáng, đến nỗi cảm động muốn khóc chứ!" Hựu An giọng : "Tôi nhớ tới ba tôi." Chu Tự Hoành nhất thời cảm thấy đỉnh đầu có đám quạ oác oác bay qua, hết cách, : "Cho dù lớn hơn em, cũng cùng lứa với ba em được!"
      Hựu An chợt cười, nghịch ngợm nháy nháy mắt, : "Nghiêm túc mà , bằng tuổi ba tôi, nhưng chú tôi cùng tuổi với , năm nay cũng 36, cho nên, tôi gọi tiếng Chú Chu cũng quá đáng."
      Chu Tự Hoành vươn tay bấm bấm mặt của : "Nha đầu hư, cố tình chọc tức phải , muốn làm chú của em, nếu phải ** được."
      Hựu An cười ha ha, đến cửa bệnh viện, Hựu An nhảy xuống xe, phất phất tay với , câu: "Chú Chu, hẹn gặp lại." Liền chạy nhanh vào.
      Chu Tự Hoành chịu rất nhiều đả kích, kỳ quái ngơ ngẩn chốc lát, lại khỏi bật cười. Mình lớn hơn nha đầu rất nhiều, giáp - mười hai năm, khoảng cách . Chỉ là nha đầu này cười lên đẹp mắt, tựa như lúc lần đầu tiên thấy .
      Chu Tự Hoành chợt nhớ tới, ngày đó Giang Đông đến tìm , vừa gặp, liền trực tiếp : "Hai ta nhiều năm đơn độc thi đấu! Thử mấy chiêu được ?" Đối mặt với khiêu chiến, Chu Tự Hoành chưa từng né tránh ai, Giang Đông cũng vậy.
      Hai người ở trong sân huấn luyện hung hăng đánh trận, ai cũng lưu tình. Cho đến hơi sức cuối cùng, hai người nằm mặt đất, Giang Đông câu: "Tôi giao ấy cho cậu, biết tại sao ? Bởi vì tôi hiểu cậu rất , tôi tin cậu thích , hơn nữa lại là Hựu An. Hựu An rất yếu ớt, ấy chịu được mảy may tổn thương nào."
      Chu Tự Hoành nhớ bản thân lúc đó cười: "Cho nên, nhiều năm như vậy cậu vẫn giẫm chân tại chỗ. Giang Đông, có lẽ ấy yếu ớt, nhưng cũng rất kiên cường. Chỉ là cậu quen bảo vệ, hoặc , tự cho mình là người bảo hộ ấy, muốn cho những người đàn ông khác cơ hội."
      Cuối cùng Giang Đông quẳng xuống cho câu: " ấy là em tôi!"
      Chu Tự Hoành biết ta lừa gạt mình hay là lừa gạt . Có chút vấn đề, Giang Đông lại vô cùng ngây thơ, điểm này cùng tiểu nha đầu cũng có thể xem là em ruột...... (ý hai người đều ngây thơ ^^)
      levuong, Seen.173, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 11:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      "Hựu An, quan quân tới đón lúc sáng sớm là ai, tôi chỉ nhìn lướt qua gò má, thấy đẹp trai muốn chết rồi, câu kia như thế nào nhỉ, đẹp như điêu khắc, hình dáng sắc sảo mạnh mẽ nam tính lại có cá tính." Triệu Thiến bưng mặt lộ vẻ háo sắc trước mặt Hựu An.
      Hựu An khỏi liếc cái: "Trí nhớ của đâu rồi, lúc diễn tập quân năm ngoái, là cái người quên chích thuốc tê đó......". "A! là Trung tá mặt đen ngòm đó?"
      Hựu An : "Còn ở đó mà Trung tá! Đại tá, đen ngòm gì, đó là nguỵ trang......" Triệu Thiến trừng mắt nhìn, chợt tới gần Hựu An giọng : "Tôi nhớ đây chính là thủ lĩnh của lính đặc chủng Trinh Sát gì đó. Hựu An, phải cẩn thận chút, bọn họ hình như đều là biến thái trong biến thái. nghĩ xem, chích thuốc tê mà mắt cũng nháy cái, ý chí cũng quá kiên cường ! Chủ yếu nhất là thể lực quá tốt, giống Trần Lỗi yếu như đậu hũ, đó là Binh Vương hàng giá , chỉ chiến trường, lực chiến đấu giường cũng kém. Chậc chậc, chỉ với thân thể nhắn này của , chỉ da bọc xương cũng đủ cho người ta nhét kẻ răng."
      Mặt Hựu An vọt cái đỏ ửng: " xằng bậy gì đấy, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường......" "Ui, ui, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, thôi ! Hựu An, lời này của là muốn gạt ai, quá dối trá, nghiêng đầu mà soi gương xem, bây giờ nhóc con như mang bộ tư xuân, còn bày đặt bạn bè bình thường......"
      Hựu An theo bản năng nghiêng đầu, kính rọi ra khuôn mặt đỏ hồng của , mắt sáng long lanh, khóe miệng cũng nhịn được mà nhếch lên, đuôi lông mày đáy mắt giống như có thứ gì chậm rãi lưu động.
      thích Chu Tự Hoành ư, nhanh như vậy, mới biết chỉ vài ngày mà thôi! Hựu An chỉ có thể ghét , cùng ở chung chỗ nhõm thoải mái hơn nữa còn vui vẻ, thân người đàn ông kia có loại ma lực khiến vui vẻ.
      "Ơ, bác sĩ Trần vĩ đại, phải tới đưa thiếp mời cho chúng tôi chứ!" câu của Triệu Thiến kéo Hựu An trở về thực tế, Hựu An ngẩng đầu. Trần Lỗi đứng ở cái bàn bên cạnh bọn họ, bởi vì lời của Triệu Thiến, vẻ mặt có mấy phần mất tự nhiên. tóm lại, người đàn ông này còn biết chút liêm sỉ.
      "Hựu An, chúng ta chuyện chút." Hựu An khỏi thở dài: "Trần Lỗi, còn gì để chứ, phải tôi với ư, chúng ta còn gì để , thích kết hôn kết hôn, thích sanh con sanh con, xu quan hệ với tôi. Hơn nữa, thân thiện như vậy, các người muốn cùng nhau tìm tôi mà sao?"
      Mặc dù Chu Na vào phòng ăn, lại tới đây mà ở bên khung cửa nhìn Trần Lỗi. Lại , Hựu An bội phục Chu Na, bất kể thế nào, cam tâm tình nguyện ngủ cùng người đàn ông nhiều năm, mới miễn cưỡng lấy được danh phận. Người đàn ông có việc gì lại dây dưa bạn cũ, dù là ai cũng thể nhịn, động lòng người như Chu Na lại nhịn.
      Có lúc, Hựu An cảm thấy, ánh mắt Chu Na nhìn Trần Lỗi giống như nhìn đứa trẻ hồ đồ nghịch ngợm. Nhưng Trần Lỗi chút nào để ý tới Chu Na. tại Hựu An rất phiền khi cãi cọ với hai người này, thẳng: "Tôi đầu hàng được chưa! tìm tôi chuyện gì, liền ngay , tôi rãnh đợi."
      Trần Lỗi liếc Triệu Thiến cái, cúi đầu : "Ngày hôm qua, người kia thích hợp với em, tuổi quá lớn." Hựu An muốn cười phá lên, nếu để Chu Tự Hoành biết sao nhỉ, : "Trần Lỗi, tôi nhớ là ngày đó, trong quán coffee, phải tôi có tật cha quá mức sao, phải tôi xem đối tượng như cha mà sao, tôi liền tìm cho mình người theo sở thích, tôi liền tìm người có số tuổi lớn mà thôi."
      Trần Lỗi : "Hựu An, chuyện đó thể trẻ con như vậy.". "Trẻ con?" Hựu An rất châm chọc cười cười: "Tôi trẻ con, cho nên tìm người lớn tuổi, cưng chiều tôi, lo cho tôi, tôi cũng cho biết, chúng tôi chỉ là quan hệ đương, chúng tôi sắp kết hôn rồi."
      Mặt Trần Lỗi liền biến sắc: "Em kết hôn với ta? Làm sao có thể?" Hựu An lành lạnh : " và Chu Na cũng có thể nở hoa kết trái, chúng tôi là nam chưa cưới nữ chưa gả, sao lại thể kết hôn. chừng hôn lễ còn tổ chức trước , đến lúc đó nhớ tới uống rượu mừng nha!" xong, Hựu An đứng lên, kéo Triệu Thiến ra ngoài.
      tới cửa, Chu Na bỗng nhiên : "Hứa Hựu An, tôi cảm thấy có lỗi với ." Triệu Thiến hừ tiếng: "Đúng nha! Chỉ đoạt người đàn ông thôi, cũng giết người phóng hỏa, có cái gì phải xin lỗi. Hựu An của chúng tôi còn phải cám ơn bác sĩ Chu cho ấy cơ hội lựa chọn lần nữa, nếu , làm sao có thể gả vào Hào Môn! (nhà giàu có)"
      này càng càng thái quá, Hựu An dắt nhanh, tới cầu thang giữa hai tầng lầu Hựu An mới : "Triệu Thiến, xem phim truyền hình nhiều quá rồi phải , Hào Môn gì, ấy chỉ là lính."
      " thôi ! Thượng tá coi như là lính, nhưng còn trẻ như vậy trở thành  Thượng tá, sau này biết lớn mạnh đến đâu. Lại , gặp trúng lính xe Hummer nổi tiếng khắp thế giới, bạn học Hựu An à, cố mà nắm chặt ! Lần này ánh mắt tệ, phải thành công gả cho đồng chí thủ trưởng, chính là đả kích trực tiếp nhất đối với đôi cẩu nam nữ kia......"
      Điện thoại di động của Hựu An kêu lên, Triệu Thiến ghé đầu nhìn vào, khỏi cười : " lưu tên là ông xã còn chết cũng thừa nhận, mau nghe , tôi về trước đây."
      Lúc này Hựu An mới phát màn hình điện thoại di động mấy chữ chồng tương lai, cũng biết Chu Tự Hoành lưu số vào điện thoại di động của lúc nào.
      Hựu An nhếch miệng nghe máy, giọng Chu Tự Hoành từ đầu bên kia truyền đến: "Tiểu nha đầu có nhớ ?" Mặt Hựu An đỏ lên, xoay người tới trước lan can thủy tinh: "Ai chứ, ai thèm nhớ ?"
      Chu Tự Hoành thấp giọng cười tiếng: " có lương tâm, lại nghĩ tới em cả buổi sáng, ăn cơm chưa?" Hựu An ừ tiếng, Chu Tự Hoành : "Ăn là tốt rồi, chớ giống như kia, cả ngày chỉ biết giảm cân, cũng sắp trở thành bộ xương khô rồi." Hựu An bĩu môi: " tại lưu hành trào lưu gầy gò, là biết thưởng thức."
      Chu Tự Hoành ha ha nở nụ cười: " thưởng thức vợ là được, khác quan hệ với , tiểu nha đầu, buổi chiều lúc có chuyện gì cần suy nghĩ kỹ." "Nghĩ cái gì?" Hựu An ngây ngốc hỏi ngược lại.
      "Nghĩ khi nào gả cho , nếu bây giờ em gả cho , vừa đúng ngày mồng tháng năm, cộng thêm thời gian nghỉ kết hôn, hai ta có thể nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày đó, tiện nghi nhiều phải chiếm chứ." Hựu An thèm để ý tới ngụy biện của : "Tôi phải làm, hẹn gặp lại." xong, trực tiếp ngắt điện thoại di động, cơ hồ tin nhắn lập tức nháy lên, Hựu An mở ra nhìn, quả nhiên là Chu Tự Hoành gởi tới: "Mùa xuân dễ nóng người, nhớ uống nhiều nước."
      Hựu An đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, ra Trần Lỗi cũng hoàn toàn có đạo lý. Xét ý nào đó mà , có chút cha, khát vọng có người giống như ba , quan tâm , mến , cưng chiều vô điều kiện. Nhưng mà, cùng Chu Tự Hoành dính vào nhau nhanh như vậy, Hựu An vẫn cảm thấy thần kỳ.
      Nhưng thể hủy bỏ, thích ở cùng Chu Tự Hoành. Trong miệng có chết cũng thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn bất tri bất giác mang theo kỳ vọng, cho nên ở cửa bệnh viện nhìn thấy Giang Đông, có mấy phần rất thất vọng.
      Vẻ thất vọng ràng giắt mặt của , làm Giang Đông thể là có cảm giác gì. Hứa Hựu An biết mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Giang Đông, thậm chí cả mẹ , cho nên phản kháng có bất kỳ ý nghĩa gì, dù sao chuyện cũng phải ràng rồi. Hựu An lần đầu ngoan ngoãn ngồi vào trong xe Giang Đông, Giang Đông có mấy phần quen.
      Giang Đông mang về nhà, mà lái xe ra khỏi nội thành, Hựu An nhìn chút ngoài cửa sổ, lại nghiêng đầu nhìn Giang Đông chút, trong lòng khỏi suy nghĩ. phải Giang Đông đem mang tới rừng núi hoang vắng đào hố mà chôn chứ, dù sao cho tới nay cũng sắp phiền chết vì , mặc dù chút cũng muốn phiền .
      "Giang Đông, chúng ta đâu?" Giang Đông nghiêng đầu nhìn cái: "Đến nơi biết." Hựu An khỏi trợn mắt cái, cũng biết hỏi là vô ích, người đàn ông này luôn luôn giữ lời như giữ vàng, hận chưa đem miệng vá lại được.
      Hựu An yên tĩnh trở lại, cho đến khi xe ngừng lại, Hựu An mới phát bên ngoài là ngôi mộ, nơi đến là khu mộ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
      Hiển nhiên Giang Đông biết giữ người, thả bọn họ vào, tiến lên từng bước, là từng nhóm từng nhóm Mộ Bia tề chỉnh, an tĩnh khác thường, cả khu mộ chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ.
      Rốt cuộc Giang Đông đứng lại trước bia mộ, lại mạnh mẽ nhìn qua, bia mộ có nét mặt tươi cười như hoa, rất đẹp, đẹp như ánh mặt trời, tên là Giang Tiểu Viện. Nhìn kỹ, phát bia mộ có mấy phần giống Giang Đông.
      Hựu An hơi chần chờ hỏi: " ấy là ai?" Giang Đông trầm mặc hồi lâu: "Em tôi." Hựu An sửng sốt chút: "Em ruột của ?" Giang Đông lắc đầu cái: "Là em nhà chú tôi. Chú thím tôi hàng năm đều ở nước ngoài, liền để con bé ở nhà tôi, từ con bé thích Tự Hoành, cái loại thích mù quáng đó, tôi vẫn cho là, Tự Hoành cũng hơi thích Viện Viện. Trước khi con bé ra nước ngoài thổ lộ với ta, Tự Hoành lại cự tuyệt, con bé cứ như vậy mà ra nước ngoài, ở nước ngoài bao lâu lại bị tai nạn xe cộ."
      Tâm Hựu An nhảy nhịp: "Giang Đông, có ý gì? muốn cho tôi biết, Chu Tự Hoành hại chết em sao?" Giang Đông nhìn : "Tôi chỉ muốn cho em biết, Tự Hoành thích em, trong lòng ta có tình , có phụ nữ, ta thể cho em hạnh phúc."
      Hựu An chợt nhớ tới nhà bà lão mà Chu Tự Hoành nấu mì, còn nữa, ở dưới đèn đường Chu Tự Hoành nghêm túc với , đối tốt với em, cả đời......
      lắc đầu cái: "Giang Đông, phải đem cái chết của em đổ lên người Chu Tự Hoành chứ!" Giang Đông lên tiếng nhưng nhị gì hết. Xác thực là từ sau khi Viện Viện chết, cùng Chu Tự Hoành còn thân cận như trước nữa. Trước kia hai người cơ hồ Tiêu Bất Ly Mạnh*, bọn họ là đối thủ chiến trường cũng là em thân cận nhất trong cuộc sống. Có lẽ đúng như Hựu An , trong tiềm thức của đem cái chết của Viện Viện đổ lên người Chu Tự Hoành.
      *Tiêu, Mạnh tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả 2 đều là nhân vật chính trong “Dương gia tướng”, cả 2 đều là tướng quân, 2 người bọn họ sống chết có nhau, như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu chính là hình dung hai người như hình với bóng, giao tình rất sâu đậm. Sau này câu này được dùng để tình bạn tốt, chỉ tình cảm sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ. Bởi vì hai câu này thông dụng cho tiểu thuyết cổ đại, ý tứ dễ hiểu, giống như lời , người bình thường hằng ngày thường xuyên dùng đến, ứng với nhiều loại phạm vi văn học. (Theo Jewel Lý trong vnsharing)
      Xe lái vào nội thành, Giang Đông chợt mở miệng hỏi câu: "Hứa Hựu An, em thích ta sao?" Mặt Hựu An nhịn được có chút nóng lên: "Ai chứ, ai mà thích ta......"
      Giang Đông chợt hiểu, cảm thấy chưa bao giờ thất bại cùng phiền não như vậy. cước đạp thắng xe, tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, dừng ở ven đường, Giang Đông đưa tay đẩy Hựu An ra cửa xe, lạnh giọng xua đuổi: "Xuống xe."
      Hựu An khỏi ngạc nhiên, mới vừa vào nội thành, đây là đâu vậy, trước thôn xóm sau nhà cửa, gã này là thằng điên. Nhưng khinh thường thèm cầu xin , xuống xe xuống xe, rất có cốt khí nhảy xuống xe. Xe brừm tiếng, xông ra ngoài, đảo mắt liền lẫn vào dòng xe cộ.
      nhìn thấy xe Giang Đông, Hựu An mới phát , ví của rơi xe, bây giờ...... sờ sờ túi quần jean, móc ra đồng xu, trời, muốn gọi điện thoại công cộng cũng đủ.
      Hựu An nhìn chung quanh chút, định đặt mông ngồi ở ghế ven đường, nghĩ tới hay là mình thuê xe về nhà, sau đó kêu Giai Kỳ xuống trả tiền giúp . Chợt nhớ tới, tối hôm qua Tề Giai Kỳ với , hôm nay công tác.
      Hựu An chán nản thở dài, ngồi nửa giờ, cuối cùng quyết định thuê xe đến bệnh viện, sau đó bảo an ninh gọi đồng nghiệp xuống mượn trước chút tiền trả tiền xe, suy nghĩ chút lại thấy mất thể diện: "Giang Đông, con mẹ , khốn kiếp!" mới vừa mắng câu, liền nghe két tiếng, chiếc xe dừng ở bên cạnh, thấy xe và người xe, lỗ mũi Hựu An nhịn được mà đau xót, thiếu chút nữa khóc lên: "Chú Chu......"
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 12:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class=" wp-image-44853 aligncenter" alt="images (41)" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/images-41.jpg" width="189" height="267" />


      Buổi chiều Chu Tự Hoành chuẩn bị lên đường đón vị hôn thê của Giang Đông gọi điện thoại tới, trực tiếp với : "Lát nữa tôi đến Quân tổng." Sau đó rắc rắc liền đặt điện thoại xuống.
      Chu Tự Hoành khỏi lắc đầu, Chu Tự Hoành hiểu Giang Đông, cũng như Giang Đông hiểu . Từ đến lớn, mặc dù tính tình hai người bất đồng, rất đáng , có lý tưởng, tín ngưỡng cũng căn bản là nhất trí, thậm chí ánh mắt nhìn người khác phái cũng quỷ dị giống nhau.
      Chu Tự Hoành phủ nhận, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hựu An, đối với rất khác biệt. Có rất ít phụ nữ có thể làm cho nhớ, hơn nữa, lâu như vậy còn có thể nhìn cái liền nhận ra.
      Hựu An cho cảm giác đau lòng, tựa như có cây kim nhất nhọn nhất ghim vào trong lòng. Bản thân Chu Tự Hoành chưa bao giờ trãi qua việc này, đây đại khái là việc duy nhất cùng Giang Đông khác nhau.
      thể phủ nhận, Chu Tự Hoành có chút lo lắng, nhưng vẫn quyết định cho Giang Đông cơ hội. Lại , cũng muốn đuổi quá gấp, chống đối trong lòng tiểu nha đầu rất mạnh, càng quản , càng làm ngược lại . Thích hợp nhất là buông lỏng - vờ tha để bắt, chiêu này chỉ thích hợp ở chiến trường, cũng thích hợp với .
      Chu Tự Hoành ném chìa khóa xe bàn trà, ngắm nhìn bốn phía. Đột nhiên cảm thấy, gian phòng nhà trọ này ở nhiều năm có chút trống trải, có lẽ cũng nên có nữ chủ nhân rồi.
      Lúc điện thoại của Giang Đông gọi tới lần nữa, Chu Tự Hoành mới vừa tắm xong, nghe, đợi chuyện, Giang Đông : " ấy ở......" Sau đó chính là thanh cúp máy.
      Chu Tự Hoành nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường chút, tháo khăn tắm, mặc quần áo liền chạy ra ngoài, đường có chút kẹt xe, đúng là sợ tiểu nha đầu trực tiếp thuê xe , cũng may nha đầu này vẫn còn ở đây.
      Nơi đứng là trạm xe bus, qua giờ cao điểm, trạm xe cũng có mấy người, từ xa nhìn thấy mình đứng đơn, Chu Tự Hoành có chút đau lòng. đối với người em Giang Đông này coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, về sau bao giờ cho ta bất cứ cơ hội nào nữa, nha đầu này phải mang về nhà.
      Bị tiểu nha đầu đầy nước mắt hô tiếng Chú Chu, khóe miệng Chu Tự Hoành khỏi run run. Nhưng nha đầu này lại như bị uất ức mang ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn thấy người lớn trong nhà, khiến mưa bom bão đạn dánh tới Chu Tự Hoành, cũng có chút gánh nổi.
      Hựu An ngồi yên xe, càng nghĩ càng uất ức, hết sức trừng mắt nén giận, cuối cùng cũng chịu được, lạch cạch rơi xuống hai giọt nước mắt, Chu Tự Hoành rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho : "Ai khiến vợ tôi chịu uất ức lớn như vậy, cho ông xã em nghe , chồng em báo thù cho em."
      Chu Tự Hoành chuyện tựa như , giọng nghiêm túc làm Hựu An khỏi xì tiếng bật cười, Chu Tự Hoành giơ tay vỗ vỗ cái trán của : "Vừa khóc vừa cười, gần giống nha đầu ngốc rồi, ăn cơm chưa?"
      Hựu An chu chu miệng còn chưa lên tiếng, bụng rất thức thời kêu hai tiếng. Chu Tự Hoành khỏi cười khẽ tiếng, biết từ chỗ nào lấy ra quả táo kín đáo đưa cho : "Ăn quả táo dằn bụng trước, lát mời em ăn bữa tiệc lớn." Hựu An vừa đói vừa khát, nhìn thấy quả táo chút khách khí há to mồm cắn cái, Chu Tự Hoành khỏi lắc đầu bật cười.
      Xe lái vào chung cư rất cao, lúc dừng ở ga ra trong tầng ngầm, Hựu An mới chậm chạp cảnh giác: "Đây là đâu vậy?"
      Chu Tự Hoành nhanh chóng xuống xe, vòng qua mở cửa xe: "Nhà , nếu em vẫn kỳ quái xuống xe, cho là em muốn ôm em ra ngoài."
      Mặt Hựu An đỏ lên, nhanh chóng nhảy xuống xe. Chu Tự Hoành sờ sờ đầu bày tỏ ý tán thưởng, dắt tay vào thang máy. Thang máy leng keng vang lên tiếng, Chu Tự Hoành chợt khom lưng, Hựu An thét lên tiếng, bị bế lên.
      Cửa thang máy vừa mở, Chu Tự Hoành giọng trêu ghẹo: "Tiểu nha đầu, lúc này em vào ổ thổ phỉ, muốn ra ngoài cũng có cửa đâu, chỉ có thể làm áp trại phu nhân của thổ phỉ thôi!"
      Ôm thẳng vào, thang máy trực tiếp dẫn đến căn hộ, có chút quá lớn, chỉ là nhà Chu Tự Hoành rất có phong cách, đơn giản lại có khuynh hướng cảm xúc.
      Chu Tự Hoành đặt ghế sofa, đứng ở trước mặt hỏi : "Muốn ăn cái gì?" Hựu An liếc nhìn phòng bếp rộng mở bên kia, hít mũi cái, chu miệng làm khó, : "Muốn ăn Mãn Hán toàn tịch*." Chu Tự Hoành cười: "Mãn Hán toàn tịch, được, em chờ lát......" Đứng lên tới phòng bếp, lại bị tiểu nha đầu kéo lấy vạt áo của , giọng : "Chú Chu, ra muốn ăn ‘dầu cay tử mặt’ (ko biết là món gì ^^)."
      * Mãn Hán Toàn Tịch, hay ‘Tiệc triều đình Hán Thanh’, là trong những bữa tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Bữa tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán và được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.
      Nhìn bộ dáng này, Chu Tự Hoành giơ tay bóp gò má tròn phúng phính của : "Nha đầu kén ăn." Đưa tay ôm lấy , thả vào ghế dựa cao bên bàn ăn trong phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
      Mở tủ lạnh ra, lấy loại mì đóng gói chân , mở bếp nấu nước trụng mì, đem tỏi ớt bằm nhuyễn, để ở bên chuẩn bị, tìm bát nước lớn vớt mì ra, trụng sơ mấy nhánh cải thìa xanh biếc trong suốt đặt lên , đem hạt nêm hành gừng tỏi ớt băm trải lên phía , lấy cái chảo đun dầu hoa tiêu, rưới lên mặt, cỗ mùi hương hoa tiêu cay nồng nặc phun trào ra.
      Chu Tự Hoành đem mì trộn đều đẩy đến trước mắt , đưa đũa và muỗng cho : "Ăn , lần đầu tiên làm loại mì này, biết có dễ ăn hay , nếu như ngon, sau này tranh thủ làm lại."
      Hựu An chọn sợi mì nhét vào trong miệng, cái loại mùi thơm quen thuộc đó, làm mắt mũi thậm chí trong lòng Hựu An cũng ê ẩm, Chu Tự Hoành nhìn lát liền trêu ghẹo: "Lại cảm động muốn khóc rồi, nếu về sau mỗi lần nấu cơm cho em, em đều khóc thành lũ lụt, khu vực chúng ta gặp nạn lũ lụt nặng gặp rồi."
      Hựu An giơ lưng bàn tay lên lau nước mắt, mạnh miệng mà : "Ai chứ, ai khóc thành lũ lụt, là tôi bị cay." "Được, được, bị cay, bị cay." Chu Tự Hoành tính tình dễ chịu nhường . Nhìn rầm rầm rào rào chỉ chốc lát sau liền ăn đến đáy bát cũng hướng lên trời, chợt có loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị, tương đương với hoàn thành nhiệm vụ gian nan, hoặc lúc diễn tập quân đánh trận đẹp, chiếm lĩnh thành trì đối phương, cảm giác rất kỳ quái, rất có cảm giác thành tựu.
      Hựu An nhìn Chu Tự Hoành lưu loát rửa chén dọn dẹp phòng bếp, sau đó quay đầu lại hỏi : "Thích ăn trái cây gì?" Hựu An hề nghĩ ngợi là quả cam, Chu Tự Hoành lấy từ tủ lạnh ra mấy quả cam gọt vỏ vắt nước.
      Hựu An cầm ly nước cam lớn ngồi ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy đặc biệt thành , cúi đầu uống hớp nước cam, nhớ tới chuyện trong khu mộ, hơi chần chờ, vẫn mở miệng hỏi  ra: "Tại sao khi đó lại cự tuyệt Giang Tiểu Viện, dĩ nhiên, nếu như chú muốn trả lời cũng sao."
      Chu Tự Hoành chau chau mày, quả nhiên khúc mắc của Giang Đông vẫn là ở chỗ này, nghiêm túc suy nghĩ chút rồi : "Phải là, khi đó hứng thú với việc thực lý tưởng hơn, đối với việc khác, có tinh lực cũng còn thời gian chú ý. Hơn nữa, trong lòng khi đó, Viện Viện chỉ là em , thể thích ấy, nhưng loại thích này, đủ để phụ trách với ấy cả đời. là quân nhân, quân nhân coi trọng nhất chính là cam kết, nếu như đồng ý, liền làm đến cùng. Ngược lại, chuyện làm được, cũng mù quáng mà đồng ý, như vậy mới là tàn nhẫn. Chỉ là, dự liệu được sau đó lại xảy ra chuyện tiếc nuối như vậy. Nhưng nếu để lựa chọn lần nữa, vẫn cự tuyệt."
      Hựu An khỏi lộ vẻ xúc động, chợt liên tưởng đến lời đêm hôm đó của , khuôn mặt nhắn vọt cái liền đỏ lên. "Tiểu nha đầu, có thể sửa đổi xưng hô với chút hay ......" thanh của Chu Tự Hoành ràng có chút buồn bực.
      Hựu An ngẩng đầu nhìn , buồn bực hỏi: "Gọi gì chứ?" Sắc mặt Chu Tự Hoành hơi ảm đạm, có mấy phần được tự nhiên mà : "Mặc dù lớn hơn em chút, nhưng phải là chú em, càng muốn làm chú của em." Hựu An nhịn được nở nụ cười, ra là đàn ông mạnh mẽ như Chu Tự Hoành cũng để ý những thứ này.
      Hựu An xấu xa : "Chú chỉ lớn hơn tôi chút, là mười hai tuổi lận, cách khác, chú lên năm đầu của cấp hai, tôi vừa mới ra đời, gọi là chú tiện nghi cho chú lắm rồi." Chu Tự Hoành giơ tay bóp cái mũi của : "Tiểu nha đầu, cố tình chọc tức đúng ! Lớn hơn em có gì tốt."
      Trong lòng Hựu An thầm gật đầu, quả tốt vô cùng, người đàn ông này cho cảm giác ấm áp rất yên bình, tựa như phiêu bạc nhiều năm rốt cuộc cũng thấy được cảm giác gia đình.
      Hựu An đặt ly thủy tinh trong tay xuống, nhìn Chu Tự Hoành : "Chú Chu, tôi cảm thấy, chú cần phải hiểu ràng. Khuyết điểm của tôi nhiều, lòng dạ tôi hẹp hòi, phân phải trái, tính tình thích đùa bỡn, tính khí còn bướng bỉnh, biết làm cơm, căn bản có thể đảm nhiệm dọn dẹp phòng, nhưng càng dọn dẹp càng loạn, nếu như biết sử dụng máy giặt tự động cũng coi như biết giặt quần áo, vậy xem như tôi cũng biết chút. Công tác của tôi rất bình thường, tiền lương cũng cao, càng có gia đình có thể môn đăng hộ đối với chú. Lúc trước cảm thấy diện mạo cũng có trở ngại gì, nhưng vừa so sánh với chú, tôi phải thừa nhận, cùng loại. lòng mà , lấy điều kiện của chú, dù năm nay chú bốn mươi, tìm người đẹp môn đăng hộ đối mười sáu tuổi cũng phải là chuyện khó khăn, lấy tôi xem là bị thua thiệt. Nhưng mà, nếu như chú muốn phát triển phong cách vô tư của Quân Giải Phóng nhân dân, nhất định lấy tôi, tôi cũng phản đối. Chỉ là chú phải nhớ, hàng bán trả lại, mặc dù sau đó phát có vấn đề về chất lượng, chú cũng phải xui xẻo chấp nhận."
      Chu Tự Hoành ha ha nở nụ cười: "Tiểu nha đầu, em kẻ dở hơi. Được, mặc dù bị thua thiệt, nhưng có câu ‘tôi vào địa ngục ai vào địa ngục’, để tránh cho những người đàn ông khác bị em độc hại, cưới em!"
      xong, đứng lên: "Em và đều quyết định, vậy thôi!" Hựu An nhìn đồng hồ treo tường cũng hơn tám giờ: " đâu?"
      Chu Tự Hoành giơ tay kéo dậy: "Đến nhà , sau đó đến nhà em, ngày mai viết báo cáo, trước ngày mồng tháng năm đăng ký, em chính thức là áp trại phu nhân của rồi."
      Hựu An cứ như vậy bị xách lên xe, trực tiếp về nhà lớn, xe dừng cách Giang gia mấy tòa nhà, dũng khí vừa rồi của Hựu An oạch cái, biến mất: "Chu, Chu Tự Hoành, tôi cảm thấy, hôm khác hãy đến có được ? Chú nhìn nè, hôm nay tôi ăn mặc tốt lắm, cũng chưa trang điểm, cứ như vậy khiến người nhà chú nghĩ tốt?"
      Chu Tự Hoành nhướng mày quét từ xuống dưới mấy lần, trực tiếp đoán được ý : "Tiểu nha đầu, phải em muốn đổi ý chứ!" Hựu An cúi đầu, rất chột dạ phản bác: "Ai chứ, ai đổi ý đâu?"
      Chu Tự Hoành : " có đổi ý là tốt rồi, như em mới vừa , cũng là hàng hóa bán ra, cho trả lại. Cho nên, bây giờ em đổi ý cũng muộn. Về phần ăn mặc càng cần thiết, chỉ cần em phải là đàn ông, cha mẹ chồng tương lai của em cũng phản đối, bảo đảm."
      chữ Hựu An cũng thể , cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt bị Chu Tự Hoành dắt tay vào.
      Lam Phượng Hoàng: ép cưới thành công nha, nhanh quá ^^
      levuong, Seen.173, Halong-ngoc4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 13:
      Edit: Lam Phượng Hoàng


      <img class="alignnone size-full wp-image-44853" alt="images (41)" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/01/images-41.jpg" width="189" height="267" />


      Chu phu nhân nằm mơ cũng nghĩ đến, hơn nửa tháng trước buộc con trai lớn xem mắt, con còn mực từ chối, mới qua mấy ngày, chợt dẫn theo tiểu nha đầu về nhà, há mồm muốn kết hôn.
      Phải Chu Tự Hoành rất hiểu Thái hậu nhà , ánh mắt Chu phu nhân nhìn Hựu An, khác gì nhìn thấy Quan Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn (^^).
      Chu phu nhân cũng hết cách! Đời này chỉ sinh hai đứa con trai, đừng thấy tính tình giống nhau, nhưng đứa so đứa càng khó trị. Đứa lớn chỉ tập trung tinh thần làm lính, giống như trúng tà, 36 rồi, cũng hề thấy bên cạnh xuất cái bóng nào. Có đợt Chu phu nhân còn hoài nghi con lớn nhà mình có bệnh gì tiện ra hay , ngượng ngùng với bọn họ, sợ làm bị thương lòng tự ái của con trai. Chu phu nhân ở bên cạnh tra hỏi nửa ngày cũng hỏi ra nguyên cớ.
      Cuối cùng ước chừng Tự Hoành cảm thấy mẹ của mình cũng dễ qua được, trực tiếp quẳng xuống câu: "Mẹ, các hạng cơ năng thân thể con trai của mẹ rất bình thường, nhưng trước mắt còn chưa nghĩ đến kết hôn." Chu phu nhân cực kỳ tức giận hỏi tới "Vậy con tính khi nào nghĩ đến?" Đáp án Tự Hoành cho bà dĩ nhiên là: "Chờ tìm người thuận mắt tiếp."
      Khi đó Chu phu nhân thở dài, căn bản gần như tuyệt vọng, cá tính con lớn ưa bắt bẻ lại phiền toái, có thể để nhìn thuận mắt, Chu phu nhân hoài nghi có như vậy hay .
      Lại đến con thứ hai, nhắc tới Chu Tự Hàn, Chu phu nhân liền nhịn được mà oán giận của bà. của bà thành lập cái công ty giải trí truyền thông gì đó. Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa sinh được đứa con nào, bèn đem công ty cho Tự Hàn, hai người đó lại chu du các nước. Tính tình Tự Hàn vốn đào hoa, đâm đầu vào Làng Giải Trí là Như Cá Gặp Nước, nhắc tới còn dễ chịu hơn. Các tụ tập bên cạnh kia, giống như đèn kéo quân, Chu phu nhân làm mẹ nhìn còn cực kỳ choáng váng.
      Đáng tiếc nhiều như vậy cũng người có thể lấy về nhà làm vợ, hỏi , Tự Hàn : "Chẳng phải còn có cả đó sao, chờ khi cả con kết hôn mới đến phiên con, bọn con phải theo đạo nghĩa em chứ."
      Chu phu nhân muốn trợn trắng mắt, cũng phải là cổ đại, đạo nghĩa em chó má gì. trắng ra là, muốn kết hôn nên tìm chút lý do mà thôi. Chu phu nhân buồn, bị hai đứa con trai này làm buồn đến nỗi tóc cũng bạc nửa, nhìn thấy bạn bè bên cạnh ai cũng có cháu ẵm bồng, chỉ có bà và ông Chu, là cả ngày buồn vì chưa có con dâu.
      còn nghĩ tới chuyện rầu này, Tự Hoành chợt mang về . như câu kia của Tự Hoành, chỉ cần Hựu An là nữ, Chu phu nhân cũng nhiều mà cảm động đến rơi nước mắt, sao còn có thể gì chứ. Lại , này linh động, Chu phu nhân càng nhìn càng thích, khiến Hựu An có chút ngượng ngùng.
      Đồng chí Thủ trưởng tằng hắng cái, nhắc nhở bạn già, nhìn Hựu An hiền lành : "Uống nước, ăn trái cây......" Hựu An có chút bức rức cầm ly trà, dưới ánh mắt giống như đèn pha của hai người khẽ cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm khay trà thủy tinh bàn, mặt cũng hồng đến gáy.
      Chu Tự Hoành khỏi cười nắm bả vai : "Ba mẹ, hai người cứ nhìn chằm chằm Hựu An như vậy, hù dọa ấy chạy mất, con còn vợ đó."
      Lúc này Chu phu nhân mới có chút cảm giác chân : "Hựu An à! Đừng ngại, đừng ngại, cứ xem đây như nhà con, về sau đều là người nhà, cứ tự nhiên ."
      Chu phu nhân suy nghĩ chút, hỏi Tự Hoành: "Ngày mai mẹ đến nhà con xem thử, đồ đạt trong nhà cũng hai năm rồi! Để mẹ bảo công ty trang trí nội thất của dì Lưu con phái nhà thiết kết giỏi nhất đến, theo ý của Hựu An tân trang lại toàn bộ, còn lễ đính hôn, đãi tiệc rượu. Chúng ta đặt phòng tiệc sáu sao. A! Còn thông gia nữa, còn chưa gặp cha mẹ Hựu An, con nhanh chóng định ngày, chúng ta phải gặp mặt trước, cũng nghe chút ý kiến của người ta."
      Chu Tự Hoành liếc Hựu An cái: "Mẹ, ngày nghỉ của con trong bộ đội có hạn, công việc của Hựu An cũng bận rộn, chúng ta làm đơn giản thôi." "Làm đơn giản? được!" Chu phu nhân cảm giác giọng mình hình như quá cao, đưa tay vỗ vỗ tay Hựu An : "Hựu An, nghe dì , kết hôn là chuyện lớn cả đời, thể qua loa. Con yên tâm, ảnh hưởng tới công việc của con. Ngày ngày dì đều ở nhà nhàn rỗi, chuyện tiệc cưới, sửa sang nhà cửa, dì giúp các con lo liệu. Con cứ chờ đến ngày kết hôn làm dâu xinh đẹp là được."
      Hựu An rất cảm động ngẩng đầu lên: "Dì à, con biết ý tốt của dì, phong cách ở nhà Chu, chú, à, Tự Hoành con rất thích, cũng cần sửa lại. Về phần tiệc cưới và áo cưới......" Chu phu nhân vội vàng : "Cái này cũng thể miễn, con cả đời chỉ có lần, về sau khi các con già rồi, đây cũng là thứ trân quý có thể nhớ lại."
      Chu Tự Hoành : "Hựu An, em cũng đừng từ chối. Mẹ chờ cưới con dâu vào cửa, cũng chờ nhiều năm rồi. Nhà ai cưới con dâu, mẹ cũng đều để bụng, dễ gì đến lượt con trai mình, để cho bà làm nhiều thứ, chừng mẹ khó mà chịu được."
      Ngược lại, Chu phu nhân rất vui vẻ: "Con còn , người ta lớn bằng con, con cái cũng sắp vào cấp hai rồi, nhưng nhìn con xem......" Chu Tự Hoành : "Mẹ, mẹ hiểu, đây là con chờ vợ con lớn lên đó chứ. Nếu con sớm kết hôn, sao có thể cưới dâu xinh đẹp như vậy về nhà đây!"
      " dâu ?" Chu phu nhân liếc cái, nhìn Hựu An gật đầu, đúng là dâu . Nha đầu này nhìn giống như sinh viên Đại Học mới ra trường, lại xinh đẹp thanh tú, chỉ là sao nhìn có chút quen mắt.
      Sau khi Chu Tự Hoành đưa Hựu An về nhà, lại quay trở lại bàn với ba mẹ về chuyện nhà Hựu An, Chu phu nhân mới chợt : "Mẹ sao nhìn cứ thấy quen mắt, ra là nha đầu bướng bỉnh đó. Trưởng thành rồi, cũng hơi khác khi đó."
      Chu Tự Hoành cười thầm, trong lòng thầm , bây giờ còn bướng bỉnh hơn nhiều. Chỉ là tiểu nha đầu giả bộ thôi, biểu nhã nhặn trước mặt ba mẹ .
      Chu thủ trưởng : " như vậy, bé cũng coi là nha đầu nhà lão Giang." Nghiêng đầu với Chu phu nhân: "Sáng mai bà tìm mẹ của Hựu An thương lượng chút trước ."
      Chu Tự Hoành : "Khúc mắc của tiểu nha đầu cùng mẹ ấy nhiều năm cũng chưa tháo được, mới vừa rồi con đến Giang gia, ấy chết sống cũng . Chuyện này con từ từ khuyên ấy."
      Lòng của Chu phu nhân lập tức liền nghiêng về phía con dâu: "Bây giờ suy nghĩ chút cũng thể oán nha đầu này, ba con bé mới chết chưa được năm, mẹ con bé liền tái giá, khi đó con bé mới là tiểu nha đầu mười lăm tuổi, aizzz!"
      Chu Tự Hoành : "Mẹ, mẹ đừng chuyện mẹ ấy với ấy." Chu phu nhân liếc nhìn con trai, khỏi cười : "Mẹ còn cả đời này con phải độc thân, nghĩ tới cưới vợ như vậy. Lớn hơn người ta nhiều như vậy, về sau phải dỗ dành người ta nhiều chút, biết ."
      Chu Tự Hoành : "Yên tâm ! Con bảo đảm con giống như ba con đối với mẹ." Mặt Chu phu nhân đỏ lên: " nghiêm chỉnh gì hết."
      Chu Tự Hoành chợt nhớ mới vừa rồi lúc đưa Hựu An trở về, nhìn lên lầu, lại có chút cảm giác nở, muốn tách ra. đúng như câu kia, ‘tình trường nhi nữ khiến hùng khí đoản’, Chu Tự Hoành cũng thể ngoại lệ.
      Điện thoại di động kêu lên, nhìn lướt qua, là Giang Đông, nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng của Giang Đông: "Chu Tự Hoành, ra ngoài uống chén, chỗ cũ."
      Lúc Chu Tự Hoành đến, bên cạnh Giang Đông chai rỗng. Trong tay Giang Đông cầm chai. Nơi này là sân bóng rỗ trong khu nhà, trước kia khi chưa tham gia lớp huấn luyện binh lính, cơ hồ ngày ngày hai người đều ở chỗ này chơi bóng rỗ. Hai năm trước tu sửa chút, đổi bảng bóng, khung và giỏ bóng rỗ mới, mặt đất cũng giống khi bọn họ còn bé.
      Chu Tự Hoành co chân ngồi dưới đất: "Nhóc Đông à, mình uống rượu hay đâu, tôi uống với cậu." xong liền đoạt lấy cái chai trong tay , ừng ực uống hai ngụm rồi lau miệng: "Nhị Oa Đầu vẫn ngon nhất."
      Giang Đông nhìn , chỉ nhìn sân bóng rỗ trước mắt : "Còn nhớ tôi và cậu đánh ở đây mấy trận ?" Chu Tự Hoành cười: "Làm sao mà nhớ nổi." Giang Đông gật đầu cái: "Đúng là đếm xuể, nhưng lúc còn học cấp hai cậu còn nhớ ?"
      Chu Tự Hoành gật đầu cái: "Lần cậu bị người ta đánh vỡ đầu?" Giang Đông : "Nhóm người đó từ phía tường thấp bên kia bao vây hai ta, tám người đánh hai."
      Chu Tự Hoành : " mẹ nó phải đàn ông mà, tay còn chộp lấy bình rượu, thằng dẫn đầu ác độc, chụp được bình rượu, đánh lên đầu cậu làm máu ồ ồ chảy xuống, mặt đều là máu."
      Giang Đông : "Cậu vừa thấy tôi bị đánh vỡ đầu, liền giống như điên, nhặt cây gậy lên đánh liên hồi......" Chu Tự Hoành : "Chuyện thôi, hai ta bị vây vào giữa đánh trận, nếu nhờ lính trinh sát gác gần đó nghe động tĩnh chạy tới, chừng mạng của hai ta cũng còn."
      Giang Đông trầm mặc hồi lâu : "Khi đó tôi cho rằng, cậu là em cả đời của Giang Đông tôi." Chu Tự Hoành : "Tôi cũng vậy" Giang Đông chợt xoay người đánh ra đấm, Chu Tự Hoành phòng bị, bị đấm của đánh lăn ra đất, đợi đứng lên, đấm thứ hai của Giang Đông lại đến.
      Chu Tự Hoành mắng câu: "Giang Đông, con mẹ nó, cậu đánh ......" Lăn vòng bật đứng lên ngoan cường như cá chép: "Giang Đông cậu đừng đùa bỡn điên khùng nữa, nếu cậu lại ra tay, đừng trách tôi khách khí." "Ai cần con mẹ cậu khách khí, đây là đánh cậu......" đấm lại đến, Chu Tự Hoành bị đánh trúng, nhưng cũng đạp đạp, hai người vừa tách ra lại quấn lấy nhau, tay đấm chân đá, ai nhường ai, đòn so với đòn càng hung ác.
      Chu Tự Hoành : "Con mẹ nó, cậu điên à, phải là vì Hựu An chứ. Cậu là gã khốn kiếp khó chịu, cậu ở bên ấy bao nhiêu năm, tự cậu tính . chín năm, chín năm, ngay cả làm trai cậu cũng hiểu, còn có mặt mũi đùa bỡn điên khùng. Tôi mà là cậu, sớm mẹ nó chui vào trong đống phân mà chết đuối......"
      Giang Đông đấm đấm lên mặt : "Cậu biết cái gì, hồ ly chết tiệt, chỉ biết nhặt thứ có sẵn, đời nhiều phụ nữ như vậy, sao khi lại nhớ thương Hựu An làm gì......"
      Chu Tự Hoành giơ chân đạp ra, nằm mặt đất, giơ giơ tay: "Nhóc Đông à, tôi đầu hàng, tôi còn hơi sức đùa bỡn điên khùng với cậu. Sáng mai còn phải cùng vợ tôi chụp hình cưới, mặt lại vừa tím vừa sưng, về nhà tưởng rằng tôi bị vợ tôi dọn dẹp, mặt mũi gì tôi cũng mất hết."
      Giang Đông chán nản để quả đấm xuống, cũng nằm mặt đất, lâu sau mới câu: "Tự Hoành, nhắc với cậu câu, nếu cậu dám khiến Hựu An chịu chút uất ức nào, tôi em con mẹ gì với cậu nữa, tôi trực tiếp phế cậu." (dã man quớ)
      Chu Tự Hoành ngồi dậy cầm lấy bình rượu giơ lên, vô cùng nghiêm túc : "Nhóc Đông à, hôm nay, ở nơi này, Chu Tự Hoành tôi trịnh trọng cam đoan với cậu, chỉ cần tôi còn sống ngày, tôi liền thương Hựu An ngày." xong, chợt nở nụ cười: "Lại , ấy là vợ tôi, cần cậu dạy tôi, tôi tự biết nên thương vợ mình thế nào."
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky6 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ☆, Chương 14

      Hựu An đợi trong nhà, nhìn thấy gương mặt bầm tím khỏi sợ hết hồn, đưa tay đụng cái: "Sao lại thế này?" Chu Tự Hoành bắt được tay bé của kéo lên khóe môi hôn cái, mặt Hựu An đỏ lên hất ra.

      Chu Tự Hoành rất tự tin mà : "Yên tâm, chồng em dù sưng mặt sưng mũi vẫn tuấn bất phàm như cũ." Hựu An bĩu môi: "Tự cao!" Chu Tự Hoành mở cửa xe, vỗ vỗ đầu của Hựu An: "Vợ lên xe ! Mẹ chồng em nửa đêm hưng phấn liền hẹn với Studio, vừa hay hôm nay là thứ bảy, bảo hai chúng ta chụp hình cưới."

      Hựu An sửng sốt, chỉ vào mặt của cười đến ngửa tới ngửa lui: "Chú như vậy mà chụp hình cưới, phải là làm khó thợ trang điểm người ta sao?" Chu Tự Hoành kéo nhét vào chỗ ngồi, lên xe khởi động, lấy bữa ăn sáng từ phía đặt đầu gối : "Ăn điểm tâm của em ! biết trước kia sống thế nào, có phải ngày ngày đều ăn bữa sáng hay ."

      Hựu An mở cặp lồng cơm ra, mùi thơm ngát của canh xương bốc lên, bên trong từng viên từng viên hoành thánh tròn phúng phính, rất đáng , bên trong hộp cơm còn có túi giữ tươi , để ít rau thơm cắt .

      Chu Tự Hoành giải thích: " biết em có ăn rau thơm hay , nên để bên." Hựu An múc viên hoành thánh tròn to để vào miệng, hàm hồ câu: " là thơm! Tôi ăn rau thơm, cũng ăn Hồi Hương và rau cần, tóm lại món ăn có mùi vị cổ quái, tôi đều ăn."

      Chu Tự Hoành với tay bóp quai hàm phồng lên của : " nha đầu khó nuôi, hoài nghi sao em có thể lớn được."

      Hựu An húp hớp canh, thỏa mãn than tiếng : "Trước kia ba tôi hiểu tôi nhất, lúc học, suốt năm ngày trong tuần, bữa ăn sáng nào cũng hề trùng nhau. Buổi trưa cũng để tôi ăn ở căn tin, căn tin sạch , có dinh dưỡng. Buổi trưa mỗi ngày đều đạp xe đạp đưa cơm đến trường học cho tôi, hai món mặn, canh, dù mưa hay gió, các bạn học đều rất hâm mộ tôi!"

      Chu Tự Hoành khỏi cười khẽ: "Ba em rất cưng chiều em." Mặt Hựu An tối sầm lại: "Sau đó ông ngã bệnh, tôi cũng biết, ông còn kiên trì đưa cơm cho tôi. Ngày ông ngã ngoài cửa lớn trường học, là bảo vệ trường học phát kêu xe cứu thương. Tôi theo xe cứu thương đưa ba tôi bệnh viện, lúc ấy nhìn ba tôi nằm đó, mắt mở ra, tôi thiếu chút nữa bị hù chết. Đến bệnh viện mới biết là ung thư gan thời kỳ cuối, ông sớm biết, nhưng vẫn cho chúng tôi. Bác sĩ chúng tôi sơ ý, bệnh này rất đau, bệnh nhân khẳng định thường uống thuốc giảm đau, nhưng chúng tôi vẫn phát . Sau đó tôi mới nhớ tới, nhiều lần nhìn thấy ông ngồi trong phòng bếp, là tìm cái gì, ra là đau. Lúc ấy tôi cũng hận mình muốn chết, sao lại sơ ý như vậy, phát ba khác thường. So với tình thương của ba, tôi bất hiếu."

      Chu Tự Hoành với tay sờ đầu của giọng : " thể trách em, là ba em phí hết tâm tư giấu diếm em, sợ em thương tâm, sợ em khổ sở."

      Hựu An gật đầu cái: "Ba tôi cứ như vậy mà , ở bệnh viện mới tháng liền , đêm hôm đó, ông với tôi: An An, An An, bụng ba thấy nóng, con xuống mua cho ba kem ba thường ăn được ? Tôi được, xoay người xuống lầu mua, lúc nửa đêm siêu thị bệnh viện đóng cửa, tôi liền ra ngoài bệnh viện mua. Chạy hai con đường mới mua về được, trời tháng tư, tôi chạy mà đầu mồ hôi, ba đau lòng chịu được, đưa tay lau mồ hôi cho tôi, : An An con phải sống tốt, con nhất định phải sống tốt, sau đó liền nhắm mắt. Tháng tư ba tôi qua đời, tháng mười mẹ tôi liền cải giá, vẫn chưa tới nửa năm." (xúc động quá, đọc đến đây thấy hận bà mẹ gì đâu)

      Chu Tự Hoành trầm mặc hồi lâu : "Hựu An, em có từng nghĩ, có lẽ mẹ em có nỗi khổ tâm ?" "Nỗi khổ tâm gì, chính là thay lòng, , phải căn bản bà cũng ba tôi, bà thích cha của Giang Đông, cái loại ánh mắt bà nhìn cha Giang Đông..., chưa bao giờ xuất người ba tôi. Ba tôi chết rồi, bà bảo tôi gọi người đàn ông khác là ba, điều này sao có thể, đời này tôi chỉ có người cha, dù ông chết, cũng như cũ chỉ có ."

      Chu Tự Hoành khỏi thầm thở dài, dù thế nào, đúng là thể chỉ trách tiểu nha đầu, mẹ phải chịu trách nhiệm tương đối lớn. Chỉ là chuyện của bề , người trẻ tuổi bọn họ có lập trường chất vấn phê bình. Chu Tự Hoành cảm thấy, nha đầu này khiến người thể thương, rất thông cảm với ba , chịu được nhìn thấy thương tâm khổ sở, khuôn mặt nhắn này của thích hợp nhất chính là cười, cười lên đẹp biết bao.

      "Vợ à, em coi, sưng mặt sưng mũi như vậy, chụp ảnh cưới, người khác có thể cho là vợ dọn dẹp, sau đó về nhà len lén cười nhạo cưới phải con cọp cái hay ."

      Nửa ngày Hựu An mới tỉnh táo lại, người đàn ông này vòng vèo là cọp cái. Hựu An duỗi đầu ngón tay ra, xấu bụng chọc chọc gò má tím bầm của , Chu Tự Hoành rên tiếng.

      Hựu An : " phải chú biết đau sao? Hô cái gì?" Chu Tự Hoành khỏi : "Chồng em ràng ràng là người, phải tử thi, sao lại biết đau."

      Hựu An đột nhiên nhớ lại lời Triệu Thiến : "Y tá lần trước quên chích thuốc tê cho chú, chú còn nhớ ?" Chu Tự Hoành hừ tiếng: "Đốt thành tro vẫn nhớ." Hựu An hì hì cười tiếng: " ấy chích thuốc tê mà khâu vết thương chú cũng kêu đau, là biến thái trong biến thái, bảo tôi cẩn thận chút."

      Chu Tự Hoành chau chau mày: "Cẩn thận cái gì, ấy mới phải cẩn thận. Qua loa đại ý, tương lai ai mà cưới ấy người đó gặp xui xẻo, chừng ngày nào đó đem thạch tín làm thành muối để trong thức ăn, ông xã bị độc chết, cũng biết tại sao mà chết."

      Hựu An ha ha ha cười lên, ai người lớn tuổi ngây thơ, vào lúc này Chu Tự Hoành nhìn cũng giống những nam sinh tính toán chi li.

      Chu Tự Hoành thấy tâm tình chuyển tốt, mới : "Chúng ta kết hôn, mẹ em và Giang gia......" Hựu An chu miệng giọng : " cho bọn họ đến khẳng định là được, đúng ?" Chu Tự Hoành nhìn lên tiếng.

      Hựu An : "Vậy nghe theo sắp xếp của dì ." "Dì? Hai ngày nữa bà là mẹ em." Mặt Hựu An đỏ lên, lầm bầm câu: "Bây giờ còn chưa phải." Chu Tự Hoành bất giác mỉm cười.

      Studio là do nửa đêm Chu phu nhân hẹn được, hôm nay là cao điểm của mùa cưới, những Studio tốt, khách đều có lịch hẹn đến hai tháng sau, Chu Tự Hoành cùng Hựu An là dựa vào quan hệ thân thiết mà chen vào.

      Mấy năm nay Hựu An rất ít chụp hình, trước kia ba lại là người rất thích chụp ảnh, chỉ là khi đó trong nhà có tiền, thiết bị cũng đơn sơ. Cha của mượn máy chụp hình, có việc gì liền hướng về phía mà chụp rắc rắc. Trước lúc tốt nghiệp cấp hai, hình của Hựu An đều tính bằng rương. Sau này chỉ cần nhìn ống kính nhớ tới ba , vì vậy trừ chụp hình thẻ làm giấy tờ, tuyệt chụp hình.

      Nhưng đến nơi này, đột nhiên cũng muốn chụp chút. Hựu An cảm thấy, có lẽ ở nơi u minh ba vẫn còn che chở cho . Tình nở hoa sáu năm cùng Trần Lỗi cũng kết quả, ra ta phải là chân mệnh thiên tử của , phải là người có thể cùng sống cả đời. Mà từ lúc gặp Chu Tự Hoành đến khi kết hôn, mặc dù thời gian ngắn ngủi, lại mang cho Hựu An nhiều yên ổn hơn sáu năm qua.

      Chu Tự Hoành và Trần Lỗi là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau. Ước chừng bởi vì trẻ tuổi, Trần Lỗi xuất sắc lại chịu thua kém ai. Sau này Hựu An suy nghĩ lại chút, thấy có lẽ Trần Lỗi cùng Chu Na ở chung chỗ, thích hợp nhiều hơn so với bản thân. Chu Na có thể bao dung Trần Lỗi, mà vĩnh viễn có tấm lòng rộng rãi bao dung người khác.

      Chu Tự Hoành cũng là người đàn ông thành thục. Hựu An cảm thấy, rất nhiều ý nghĩ cho dù mình , cũng hiểu . Có mấy lời ra, cũng có thể hiểu, mặc dù là cười giỡn, nhưng Hựu An cảm thấy rất . người Chu Tự Hoành có gì đó giống ba , có thể rất yên tâm đem mình giao cho , cổ quái nhận định thương tổn . người Chu Tự Hoành có loại năng lực khiến tin phục, kiên định mà kéo dài.

      Ngay từ đầu chỉ giận dỗi cười giỡn cộng thêm ý tưởng ngây thơ, sau khi phủ thêm áo cưới, toàn bộ việc đó đều rửa sạch hoàn toàn. Áo cưới trắng như tuyết như mang sức mạnh thần thánh, khiến lần đầu tiên Hựu An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ kỹ về hôn nhân với Chu Tự Hoành.

      Hựu An rất khẳng định, có chút miễn cưỡng nào, muốn vì người đàn ông bên ngoài kia mà phủ thêm áo cưới. cơ hồ có thể cảm thấy, cảm giác đó như ánh sáng hạnh phúc như có như bao phủ cả người .

      Thợ trang điểm đem lụa trắng giắt hoàn hảo sau ót , soi gương quan sát hồi lâu mới trêu ghẹo : " dâu xinh đẹp, tôi mà là chú rễ ở ngoài kia, lát nữa cũng vô cùng vui vẻ."

      Mặt Hựu An hơi đỏ lên, nhìn bóng dáng mình trong gương khỏi mất hồn. trong gương hai gò má ửng hồng, ánh mắt sáng trong; bộ áo cưới hở ngực bằng gấm trắng, tôn lên vẻ mỹ lệ thanh xuân của ; làn váy dài sau lưng kéo thành hình đuôi cá, hai bên viền nhiều voan; khăn voan trắng như tuyết dùng trân châu ghim lên búi tóc sau đầu; khuyên tai trân châu trắng ngà cùng dây chuyền ngọc trai lóng lánh cổ, làm nổi bật đường cong đẹp đẽ nơi cổ tuyết trắng thon dài của ; nhìn qua vừa tao nhã vừa xinh đẹp. (phì, tả cái này mệt quá)

      Thợ trang điểm đem làn váy sau lưng sửa sang xong, cười : " dâu mới chuẩn bị xong chưa?" Hựu An sửng sốt: "Chuẩn bị cái gì?" Thợ trang điểm cười cười, roẹt tiếng kéo màn vải phía sau ra, Hựu An theo bản năng xoay người lại, cứ như vậy thẳng tắp lọt vào trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tự Hoành.

      Chu Tự Hoành biết dáng dấp nha đầu này tệ, nhưng mặc áo cưới vào, càng có loại xinh đẹp động lòng người, loại xinh đẹp thanh thuần tinh khiết.

      Chu Tự Hoành khỏi nhớ tới chuyện cổ tích Nàng tiên cá được đọc khi còn bé, dâu của có thể xem như công chúa tiên cá. khuôn mặt nhắn xinh đẹp là nụ cười ngượng ngùng, làm Chu Tự Hoành chợt có loại kích động muốn đem giấu , đây là dâu của mình Chu Tự Hoành .

      đứng lên về phía , vươn tay: "Vợ à, em xinh đẹp." Thợ trang điểm bên cạnh khỏi nở nụ cười: "Trừ bầm tím mặt, chú rễ cũng kém."

      Lời này của Thợ trang điểm cũng là lời khách sáo xã giao, Chu Tự Hoành đích xác rất đẹp trai. Đây là lần đầu tiên Hựu An thấy mặc thứ khác ngoài quân trang, bộ veston màu đen mặc người , càng lộ ra tuấn bất phàm, giấu chút nhuệ khí quân nhân, lại nhiều hơn phần trí thức nho nhã. Người đàn ông này đẹp trai khiến người người oán trách.

      Hựu An nhàng để tay lên tay , rất chậm, rất , giống như nghi thức thần thánh. Khi tay bé của đặt trong lòng bàn tay Chu Tự Hoành Chu Tự Hoành nắm chặt.
      levuong, Halong-ngoc, milktruyenky4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :