1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 30

      Matt ở trong chuồng gia súc. Khi tới chỗ cánh cửa mở, nàng nhìn thấy ngồi cái thùng úp ngược, cái chân bị tật duỗi ra, khuôn mặt rầu rĩ. xoa xoa cái đầu gối bị sẹo, Raleigh nằm bên chân , vừa nhìn thấy nàng, nó liền bật dậy sủa gâu gâu.



      “Suỵt, Raleigh,” Caroline , bực mình vì xuất của mình bị lộ, trong khi nàng còn muốn lén quan sát thêm , hai phút nữa. Matt bị đau chân sao? Liệu đó có phải là lý do khiến cáu kỉnh bất thường như vậy? Nghĩ thế, chút tự tin trong Caroline bay biến. Hóa ra tức giận chẳng phải vì chuyện của nàng và Daniel.



      “Em muốn gì?” Matt ngẩng lên, vẻ mặt chẳng chút mừng rỡ khi thấy nàng. vẫn xoa xoa đầu gối, nhưng hành động đó có vẻ vô thức, như thể đầu óc để ở đâu đâu chứ chẳng mấy đoái hoài tới cơn đau hay việc xoa dịu nó.



      “Để em xoa chân cho nhé?” nàng hỏi, băng ngang qua sàn đất phủ rơm để tới chỗ .



      .” Câu trả lời cộc lốc của Matt thô lỗ, nhưng Caroline chẳng hề để ý, nàng chỉ quỳ xuống và làm việc đó thay cách tự nhiên. Tuy miệng phản đối, nhưng tay vẫn miễn cưỡng dịch sang bên để nhường chỗ cho nàng làm.



      Nàng gì, chỉ xoa xoa đầu gối và phần bắp đùi nó. Ngay cả qua lớp vải thô của chiếc quần, nàng vẫn có thể cảm thấy sức nóng của làn da , cảm thấy rắn chắc, lực lưỡng và đầy nam tính nơi .



      “Em muốn gì?” Matt lại hỏi, chẳng bớt thù địch hơn lúc trước. Nàng ngẩng lên nhìn và thấy nghiến răng lại.



      “Ồ, em còn muốn gì trong chuồng gia súc vào giờ này chứ? Dĩ nhiên là muốn chuyện với rồi.”



      “Họ bảo em làm thế à?”



      Caroline khẽ mỉm cười, rồi lại nhìn xuống đầu gối Matt. “Dĩ nhiên, ai trong số họ dám đối mặt với , trừ Daniel. ấy muốn đấm gãy răng đấy.”



      “Cậu ta dám ư, lạy chúa! Cứ chờ xem!” Giọng hung hăng của Matt khiến Caroline lại thấp thỏm hy vọng. Nàng ngẩng lên nhìn lần nữa, để xem liệu có còn dấu hiệu khuyến khích nào khác khuôn mặt .



      em nhà nên đánh nhau,” Caroline , nhìn Matt chăm chú. Qua ánh sáng của ngọn đèn xách duy nhất được treo thanh xà gần đó, trông mệt mỏi, dữ dằn, mà vẫn điển trai khôn tả.



      “Cain và Abel [1] đánh nhau đấy thôi,” Matt lạnh lùng trả lời.



      [1] Tên hai người con của Adam và Eve. Cain vì lòng ganh tỵ mà giết em ruột là Abel.



      “Vâng, và hãy xem chuyện đó kết thúc thế nào! Với lại, và Daniel bình thường rất thân thiết cơ mà.”



      Matt làu bàu. Bên dưới bàn tay nàng, những cơ bắp ở đùi được thả lỏng, và nàng nhích xuống thấp hơn, tới đầu gối và phần bắp chân bên dưới.



      “Davey bị sốc khi nghe thấy nguyền rủa Daniel,” nàng với cái đầu gối của . Ngón tay nàng lần tới những cái hõm ở cả hai bên xương bánh chè, và nàng tập trung vào việc mát xa chúng trong khi chờ đợi cất tiếng. “Nó bảo nó chưa từng nghe thế bao giờ.”



      “Đáng lẽ nên vậy, đặc biệt là trước mặt bọn trẻ. đáng xấu hổ! phải giải thích với Davey rồi xin lỗi nó.” Matt ủ rũ .



      “Nhưng bị kích động.”



      “Đúng.”



      “Vì Daniel.”



      “Đúng.”



      Tay khựng lại, Caroline ngẩng lên nhìn Matt. Nàng ngồi quỳ giữa hai chân , tựa vào bên đùi vững chãi để xoa bóp cho cái chân bên kia. Nàng đâu biết rằng ánh đèn xách khiến đôi mắt dưới hàng lông mày đen mượt của mình chuyển sang màu vàng sẫm nhất và làm tôn nên những đường nét đáng gương mặt nàng. Mái tóc đen như màn đêm của nàng được búi lại thành cuộn dày sau gáy. Chiếc váy có hai màu trắng đen giản dị tiệp màu với mái tóc và nước da nàng, ôm sát những đường cong vẫn mảnh mai nhưng đầy đặn nữ tính hơn của nàng. Nàng ngước lên nhìn Matt, và vẻ đẹp tuyệt trần của nàng khiến miệng mím chặt, những bắp thịt săn cứng lại.



      “Tại sao lại thế?” Cảm thấy đùi căng lên, nàng nhích những ngón tay tới chỗ bắp cơ cứng ngắc. Lớp len quần xù xì cọ vào tay nàng. Bên dưới nó, chân nhẵn nhụi và rắn chắc.



      “Em hỏi về chuyện gì vậy, Caroline?” Đôi mắt nặng trĩu khi nhìn sâu vào đáy mắt nàng.



      “Có gì khó hiểu đâu, đúng ? Em chỉ hỏi tại sao sau bao nhiêu năm sống hòa thuận, tự dưng lại bị kích động bởi em trai của mình như vậy?” Tuy lời và giọng điệu của Caroline ngây thơ, nhưng ngụ ý của nàng . Những ngón tay nàng vuốt ve lớp vải, xoa bóp đùi .



      “Tại sao ư? Em muốn biết tại sao ư?” Matt sôi sục. Rồi bất chợt nắm lấy bàn tay nàng, ép chặt chúng vào đùi mình. Bàn tay to lớn và mạnh mẽ ấy khiến thân thể nàng nóng bừng, lòng nàng náo động và kích thích sau nhiều tháng ngày bình lặng.



      mở miệng định thêm, nhưng rồi lại ngập ngừng và cau mày nhìn nàng.



      “Nếu em muốn kết hôn với Daniel, việc gì phải ở ngoài này với chứ? Hãy đứng dậy và quay vào nhà ngay .”



      “Em rất quý mến Daniel,” Caroline trầm ngâm đáp. Tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực trước tia sáng xanh bất chợt lóe lên trong mắt .



      ư?” Matt cắn răng hỏi.



      “Và em tin là ấy cũng quý mến em. Nhưng ấy chưa hề ngỏ lời cầu hôn em.”



      “Cậu ấy làm vậy thôi.”



      “Nếu ấy làm vậy, em … từ chối.” Caroline khẽ mỉm cười, lật bàn tay lại để đan ngón tay vào tay Matt. “Người em quan tâm phải là Daniel.”



      ?”



      .” Được khuyến khích bởi thứ mà nàng nghĩ là mình nhìn thấy trong mắt , Caroline bỏ tay ra và rướn người lên để mặt mình ngang hàng với mặt Matt. Bàn tay nàng đặt bờ vai rộng của , trong khi bàn tay tự động tìm kiếm vòng eo thon của nàng. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, xanh biếc và bồn chồn.



      “Mà là ,” nàng khẽ khàng tiếp.



      Nghe thấy thế, đôi mắt nheo lại, bàn tay xiết chặt eo nàng, miệng nở nụ cười căng thẳng.



      “Em tỏ tình với đấy à?” dưới câu bông đùa nhàng ấy là thận trọng.



      Cảm giác nóng bỏng rạo rực bùng lên giữa họ khiến việc chuyện càng lúc càng khó khăn, cổ họng Caroline thít chặt.



      “Nếu đúng là vậy sao?” nàng hỏi, nín thở chờ đợi câu trả lời.



      buộc lòng phải cảnh báo em rằng em sống trong nguy hiểm.” Matt vẫn cố bông đùa, nhưng đôi mắt xanh thẳm đầy khao khát lên tất cả.



      ư?” Caroline thể thêm điều gì. Bàn tay nàng tự động miết dọc theo vai , tận hưởng cảm giác được chạm vào những bắp thịt rắn chắc qua chiếc áo mà nàng may. “Nghĩa là sao?”



      Matt nhìn nàng lúc lâu mà trả lời, đôi mắt bồn chồn, căng thẳng. Rồi bật ra tiếng cười ngắn. “Nghĩa là sao ư, em thân ? Em có chắc là mình muốn biết ? Nhưng dù em muốn, vẫn , vì em hỏi. Điều đó có nghĩa là em làm bầu máu sôi sục suốt hàng tháng trời nay. nghĩ được gì, làm được gì, đêm nào cũng thao thức, phát điên lên vì ham muốn em. Thế đủ để em chạy như bay vào trong nhà chưa, hay em còn muốn nghe thêm nữa?”



      Caroline gì, nhưng nàng tỏ dấu hiệu là bỏ chạy. Mắt nàng giao với ánh mắt , và nàng nín thở.



      “Em thiêu đốt .” Giọng Matt và khàn. “Da thịt đau đớn và nhức nhối vì giày vò dai dẳng chẳng khác nào những đòn tra tấn dưới địa ngục. Ngoài cơ thể em, chẳng thứ gì có thể chấm dứt cực hình ấy. Nhưng làm em tổn thương hay hoảng sợ. Thế nên em hãy chạy ngay , trong khi vẫn còn cơ hội. Nếu , cảnh cáo em, em hối hận về việc làm đêm nay đấy.”



      “Em sợ , Matt.” Nàng thầm rất khẽ khàng, và lời nàng lòng cho lắm. Mặc dù nàng sợ người đàn ông này, nhưng nàng sợ niềm khao khát mãnh liệt mà cố kìm giữ bằng sợi dây quá đỗi mỏng manh. Nàng sợ những gì có thể xảy ra khi sợi dây căng như dây cung ấy bị đứt.



      “Em sợ ư?” Đôi mắt tối lại vì ham muốn nhưng vẫn lóe lên những tia sáng dữ dội, và chúng hướng thẳng xuống môi nàng. “Vậy thử hôn xem nào, Caroline.”



      Lời chế nhạo ấy bị hơi thở dồn dập làm cho đứt quãng. Caroline cảm thấy nghẹt thở và nàng do dự trong thoáng. Nàng biết là của mình. Nàng chỉ cần ghé lại gần và tiếp nhận thử thách của . Rướn người về phía Matt, nàng choàng hai tay quanh cổ . Đôi mắt nàng vẫn rời mắt , ánh mắt chăm chú như thể nàng khắc ghi hình ảnh của vào trong ký ức trọn đời. Chỉ đến khi miệng họ chạm vào nhau, mí mắt nàng mới nhắm lại.



      Đôi môi ấm áp và mềm mại ngờ. Lúc đầu ngồi yên, để nàng cảm nhận sức nóng mãnh liệt dâng lên khi miệng họ chạm vào nhau. Rồi bàn tay luồn quanh eo nàng, kéo nàng lại gần hơn.



      “Ôi Matt!”



      Nàng thầm gọi tên Matt ngay cả khi bị ép sát vào ngực hé môi phủ trọn môi nàng. Bàn tay đặt sau đầu nàng, khẽ nghiêng nó sang bên để dễ dàng chiếm đoạt miệng nàng hơn. Môi nàng tách ra tự lúc nào; lưỡi luồn vào bên trong, lấp đầy khoang miệng ấm áp và ướt át của nàng, rồi chiếm đoạt và chinh phục nó.



      “Em ngọt ngào.”



      Những tấm rào chắn cuối cùng mà nàng dựng lên giữa họ lập tức tan chảy. Cảm giác thương đột ngột dâng tràn khiến nàng siết chặt vòng tay quanh cổ , áp sát cơ thể mình vào cơ thể hơn, và luồn lưỡi vào giữa hai hàm răng . Nàng dâng hiến cho Matt bất cứ thứ gì muốn mà cần kìm giữ, bởi vì nàng . có ý nghĩa với nàng còn hơn cả thế giới này.



      “Caroline.” Matt lùi lại, nghe giọng như kẻ sắp chết đuối. Hơi thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng có thể cảm nhận tranh đấu nội tâm trong để kiểm soát bản thân. “Nếu em còn hôn như thế nữa, đánh mất lý trí đấy.”



      “Em muốn đánh mất lý trí,” nàng thầm vào miệng và ngửa lên để lại áp môi mình vào môi . Lần này, lưỡi nàng vừa chạm vào, Matt liền thở dốc. Rồi ôm siết lấy nàng, miệng đặt nghiêng nghiêng miệng nàng, ngực áp sát bầu ngực nàng.



      Vừa hôn nàng với ham muốn mãnh liệt, Matt vừa kéo nàng xuống sàn nhà cùng mình. Rồi choàng tay quanh người nàng, nằm lên nàng để nàng cảm nhận cả cơ thể rắn chắc của . Nàng ôm siết lấy và nhắm mắt lại, chút phản kháng khi những ngón tay run rẩy của lần tìm và mơn trớn bầu ngực mình, cho dù những ký ức đáng sợ lần nữa lại vùng vẫy đòi xuất . Nhưng nàng kìm giữ chúng bằng cách nhắc nhắc lại với chính mình rằng: “Đây là Matt.” Ngay cả khi bàn tay lần xuống chân nàng để hất váy lên, nàng cũng ngăn lại mà chỉ bám chặt . tốc cả lớp váy ngoài và lớp váy lót bên trong lên tận eo nàng rồi sau đó vội vàng lần xuống quần mình cho đến khi khuy quần bật tung.



      Nàng cắn chặt răng khi dùng đầu gối để tách hai chân nàng ra. Lúc lần tới chỗ nàng từng bị tổn thương và cũng là nơi bị làm cho đau đớn, nàng bấm móng tay vào vai chịu đựng. vào bên trong cơ thể nàng, mở rộng và lấp đầy nàng đến mức nàng nghĩ mình sắp nổ tung. Run rẩy với nỗi kinh hoàng lan khắp người nhưng nàng vẫn ôm , mắt nhắm lại, răng nghiến chặt, thốt ra lời phản đối khi liên tục sâu vào người nàng với những tiếng rên sung sướng khản đặc.



      Caroline cảm thấy rơm và nền đất lạnh cọ vào mông nhột nhạt. Phía và bên trong cơ thể nàng là sức mạnh rắn chắc của người đàn ông rên rỉ và chuyển động ngừng. Tay nàng bám chặt lưng , bấu vào áo , những ngón chân quặp lại bên trong đôi giày khi nàng dùng hết sưc lực để cưỡng lại thôi thúc ngăn cản điều làm với nàng. là Matt, Matt của nàng, và nàng . Hành động này biến nàng thành của . Nàng bám vào ý nghĩ đó để ráng sức chịu đựng.



      kết thúc với tiếng hét lớn và cú thúc sâu đến mức khiến nàng rên lên. Nàng ôm chặt khi run rẩy đổ ập xuống người nàng. Nàng vuốt ve tóc và cố gắng nghĩ đến chuyện phần cơ thể vẫn nằm bên trong cơ thể mình, cố gắng quên cơn đau và cả tình trạng lõa lồ của hai người. Nàng biết những ý nghĩ như thế khơi dậy những cơn rùng mình ghê tởm. Thay vào đó, nàng gắng sức tin tưởng rằng món quà của mình làm vô cùng thỏa mãn vô cùng. Nghĩ như thế, xâm nhập của trở nên dễ chịu đựng hơn nhiều.



      Rồi Matt chống khuỷu tay nâng mình dậy để có thể nhìn vào mặt nàng. Khi ngẩng lên nhìn với nụ cười âu yếm, Caroline hết sức sửng sốt bởi vẻ gay gắt mà mình trông thấy.



      “Mẹ kiếp!” rít lên qua hàm răng nghiến chặt, cơ thể căng cứng bên cơ thể nàng. “Tại sao em ngăn lại chứ?”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 31

      “Tại sao... tại sao em phải ngăn lại chứ?” Đôi mắt nàng đầy bối rối và kinh hoảng khi chúng bắt gặp ánh mắt . ràng Matt hết sức giận dữ, đôi mắt xanh sáng rực nheo lại nhìn nàng dữ dội, cái miệng mím chặt thành đường thẳng cương quyết. điềm đạm thường thấy ở đột ngột biến mất.



      “Bởi vì bất chấp quyến rũ ngọt ngào của em, em vẫn chỉ như nàng trinh nữ mới mười hai tuổi, hoàn toàn chưa sẵn sàng để cho người đàn ông !”



      “Nhưng… đó là vì… biết mà.” Nàng lắp bắp và ngạc nhiên.



      “Đúng, biết.” chua chát nhại lại nàng rồi đứng dậy, mặt đỏ gay gắt vì giận dữ. sốc lại cái quần mà e ngại chút nào, rồi vừa trừng trừng nhìn nàng, vừa tiếp tục, “ muốn tốc váy em lên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, khi em ngồi mặt đất với cái váy rách mướp và mái tóc buông xõa xuống vai, mặt mày hốt hoảng. Lúc em nằm giường hôn em, em có biết phải khó khăn thế nào mới buông được em ra ? , dĩ nhiên là em biết được rồi. Em chẳng biết gì cả. Nhưng buông em ra. Tại sao? Bởi vì thích em, Caroline, và em ràng cần được thương và chở che. Giữa chúng ta có tin tưởng lẫn nhau, và niềm tin là thứ mà luôn coi trọng nên thể cho phép ham muốn của mình làm lu mờ nó. Trước khi đưa em lên giường, muốn cho em thời gian và cơ hội để chữa lành vết thương. Và ơn chúa, làm được. đụng vào em, đúng ? nỗ lực hết mức để kiếm cho mình chỗ thiên đường! Nhưng giờ làm thế quái nào mà chúng ta quay lại như trước đây được nữa? Chúng ta thể, bởi vì phát điên lên vì ham muốn em, nhưng cũng biết rằng nếu mình chiếm đoạt em, em buồn nôn vì khiếp sợ trong lúc thỏa mãn thèm khát của mình! Em có nghĩ kẻ đáng ghê tởm khi làm vậy với người phụ nữ ham muốn mình ? Đặc biệt là khi đó lại là người phụ nữ mà quan tâm?”



      “Nhưng…nhưng…” Caroline được gì. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng lòng vị tha của mình dẫn đến kết cục như thế. Nàng chẳng tài nào hiểu nổi những lý lẽ của , mặc dù nàng nghe thấy rất rằng quan tâm đến nàng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để khiến nàng thấy hạnh phúc nếu tỏ ra qua đỗi giận dữ.



      Lúc này nhét vạt áo vào trong quần. Nàng sực nhớ ra thân thể mình bị phơi bày từ phần eo bụng đến cạp đôi tất màu trắng ở giữa đùi, hai chân nàng giang ra khêu gợi, chiếc váy cuộn lên tận bụng. Nàng đỏ bừng mặt, hất váy xuống và lồm cồm đứng dậy.



      “Em thực muốn … làm việc mà làm. Chỉ là... em… em thể kìm nén được cảm giác của mình khi nó xảy ra! Ôi, Matt, thể chấp nhận là em tặng món quà, và lấy làm vui vẻ về điều đó ư?”



      “Vui vẻ á!” Caroline tưởng như Matt sắp đấm vào bức tường gần nhất. Mặt hầm hầm giận dữ, và nghiến chặt răng. “ chẳng cần ai hy sinh cho mình hết, cảm ơn em rất nhiều!”



      phải như thế!” Caroline phản đối, gần như òa khóc, nhưng ra đến cửa, vừa vừa thọc tay vào mái tóc rối bù. ràng có ý định ở lại và tranh cãi về vấn đề này thêm nữa.



      “Matt!”



      lờ nàng , giật mạnh cánh cửa. giận dữ và sức mạnh của khiến nó trượt như thể đường rãnh được bôi mỡ. Rồi dừng phắt lại vì chạm mặt Daniel ở bên ngoài.



      Daniel cũng dừng lại, và hai người họ nhìn nhau chằm chằm. Matt quay lưng về phía Caroline, dầu vậy nàng vẫn nhìn thấy cơ thể ưỡn thẳng đầy đe dọa. Daniel đứng quay mặt về phía nàng, vẫn bị bóng tối bao phủ bất chấp quầng sáng hắt ra từ cửa chuồng gia súc, nhưng nàng cũng cảm nhận được căng thẳng ở ta.



      “Em muốn gì?” Matt gầm gừ, cơ thể to lớn của chắn cả lối vào lẫn tầm nhìn của Daniel. Daniel dợm bước định vòng qua trai, nhưng Matt cũng bước lên bước để chặn ta lại.



      “Caroline đâu?”



      Matt cất lên tiếng cười đáng sợ. “Em việc gì phải quan tâm đến Caroline.”



      “Em quan tâm đến ấy cũng nhiều kém gì ! ấy đâu? ấy...” Giọng Daniel dần khi ta nhìn thấy Caroline qua vai Matt. Caroline nhận ra rằng, với mái tóc xổ tung xõa xuống vai, đôi môi đỏ mọng và đôi má ửng hồng vì cọ vào cái hàm ram ráp của Matt, nàng chính là hình ảnh của người phụ nữ ít nhất vừa mới được hôn sâu.



      “Đồ... khốn!” Daniel thốt lên. Và rồi, ta bất ngờ đấm vào mặt Matt.



      Cú đấm vang dội khắp chuồng gia súc. Con bò Jacob ở trong chuồng riêng rộng rãi phía sau thở phì phì cảnh giác, cơ thể khổng lồ của nó húc thình thịch vào lớp gỗ. con bò cái được nhốt gần cửa hơn rống lên khi Matt lảo đảo lùi lại và rồi ngã huỵch xuống đo đất.



      “Matt!” Caroline hét lên, chạy tới giúp ngồi dậy. bàn tay đưa lên ôm mắt. Nàng khom người nắm lấy cánh tay và trừng trừng nhìn Daniel với dữ tợn của con sư tử cái bảo vệ con. “ đánh ấy ư! nghĩ gì vậy? ấy là trai của mà!”



      “Em đừng nhúng vào chuyện này,” Matt gầm gừ đẩy nàng ra. Rồi vùng đứng dậy, xông vào em trai mình và đẩy ta ra sân. Hai người đàn ông to khỏe trong cơn thịnh nộ đấm đá và chửi rủa nhau rất dữ dội. Matt cao hơn khoảng hai phân và vạm vỡ hơn đáng kể, nhưng vướng cái chân bị tật nên cuộc đấu ít nhiều ngang tài ngang sức. Caroline chạy vụt theo sau họ.



      “Dừng lại! Matt! Daniel! Các có nghe tôi ? Dừng lại!”



      Caroline túm lấy cánh tay Matt nhưng liền bị hất ra. Cùng lúc đó, do bị phân tâm nên Matt lãnh thêm cú đấm nữa vào mặt. Caroline co rúm lại khi cú đấm cứng như thép của Daniel trúng vào hàm Matt. Matt ngửa đầu ra sau, rên rỉ. Daniel tiếp tục tung cú đấm vào phần giữa cơ thể Matt, nhưng may mắn là né kịp người sang bên. Với tiếng gầm lớn, Matt đạp vào giữa bụng Daniel. Và rồi, khi em trai cúi gập người xuống và thở hắt ra, Matt bồi thêm cú đấm đầy uy lực vào mặt ta. Lần này Daniel là người phải đo đất.



      “Làm ơn dừng lại ! Làm ơn!”



      Những tiếng hét của nàng chẳng có tác dụng gì. Daniel lại lao vào Matt. Caroline giậm chân bất lực, rồi nàng nhớ ra cái thùng trong chuồng gia súc bèn chạy vội tìm nó ngay khi Daniel cố gắng dùng cánh tay khóa cổ Matt. Lấy xong, nàng múc đầy thùng nước lạnh rồi chạy tới hất ụp nước vào cả hai.



      “Cái quái gì…!” Họ rời nhau ra, há hốc miệng lắp bắp trước cơn lũ lạnh buốt đổ ụp xuống đầu rồi trừng mắt nhìn nàng. Vào lúc đó, dưới ánh trăng mờ tỏ, bất chấp khác biệt về màu tóc và chiều cao, trông họ giống hệt nhau như em song sinh. Sau khi xác định được can thiệp xuất phát từ đâu, họ liền rời mắt khỏi Caroline và gườm gườm nhìn nhau. Và rồi, với những tiếng gầm gừ phẫn nộ, họ lại tiếp tục xông vào đánh đấm.



      Đến nước này Caroline chẳng buồn do dự nữa. Nàng vứt cái thùng xuống đất, siết chặt nắm đấm và đùng đùng bỏ vào nhà. Nếu mấy gã ngốc chết tiệt này muốn giết nhau cứ việc!



      Vào trong nhà, Caroline thẳng tới bếp, nhìn chằm chằm vào bốn người còn lại vẫn quanh quẩn trong phòng để làm những việc khác nhau, rồi bắt đầu thu dọn đĩa bát bàn ồn ào hơn bình thường. Nhận ra bộ dạng xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng và giận dữ thấy ở nàng, bốn cặp mắt mở to vì tò mò.



      “Sao thế?” Cuối cùng Thomas cất tiếng hỏi khi thấy nàng vẫn cương quyết lặng lẽ.



      “Hai gã ngốc đánh nhau nhừ tử trong sân nuôi gà,” nàng ngoảnh lại, rít lên với ta. “Và tôi chẳng buồn xem!”



      “Cái gì!”



      Mất giây hoảng hốt, rồi bốn người họ đứng bật dậy và chạy vội ra cửa. Nhưng Caroline biết chuyện gì xảy ra sau đó, vì nàng quá mệt mỏi với tất cả đàn ông trái đất này và bỏ ngủ.



      giường, Caroline cứa trằn trọc, trở mình tức tối, và cả đêm nàng chẳng chợp mắt được chút nào.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 32

      khí quanh bàn ăn vào buổi sáng hôm sau nặng nề như trời sắp bão. Davey và John, ràng chưa từng chứng kiến cha chúng đánh nhau với ông chú, sợ sệt đến mức im lặng khác thường. Chúng ngốn ngấu cháo ngô và mật mà gây ra tiếng động, rồi chuồn học sau khi e dè liếc vội về phía những người lớn ở đằng sau. Robert và Thomas, sau khi nhìn nhau đầy ý và cố gắng gợi chuyện vài lần nhưng ai hưởng ứng, bỏ cuộc và tập trung vào chuyện ăn uống. Matt và Daniel cau có ngang nhau, còn Caroline múc thức ăn vào hết đĩa này đến đĩa khác bàn, mặt lạnh băng.



      Matt bị bầm bên mắt, có lẽ là do cú đấm đầu tiên của Daniel, và bên khóe miệng bị rách. Mũi Daiel đỏ và sưng to tướng, bên hàm trái có vết bầm đen sì. Thoạt nhìn dường như ta là người chiến thắng, nhưng ta nhăn nhó theo từng cử động, và thậm chí ngay cả việc ngồi cũng có vẻ thoải mái. Dù sao nữa, Caroline cũng chẳng cảm thấy xót thương họ chút nào. Nàng còn tiếc là họ đánh nhau đến chết ngất !



      ra, nàng lấy làm mừng vì thấy mình quá đỗi giận dữ đối với hai người họ. Cảm giác đó giúp nàng quên nỗi xấu hổ vì thất bại thảm hại trong chuyện làm tình. Chính Matt là người Caroline căm phẫn hơn cả. ta đón nhận dâng hiến của nàng rồi đột nhiên trở mặt tức tối, sau đó lại đánh nhau với em trai vì nàng, kỳ cục hết sức. Nhưng nàng cũng giận cả Daniel vì đánh Matt và xử như thể nàng phản bội ta. Làm như họ ngầm đính ước với nhau vậy!



      Nàng còn giận cả Robert và Thomas bởi vì họ là người nhà Mathieson, lại là đàn ông, và còn tinh ý đến nỗi đoán được nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa hai , nhưng tới tận lúc này ai trong số họ có đủ can đảm để hỏi thẳng nguyên do mối bất hòa ấy.



      Cuối cùng Matt cũng đẩy ghế ra sau để đứng dậy, thức ăn vẫn còn nửa. Lần đầu tiên Caroline thấy người nhà Mathieson bỏ dở bữa ăn. Robert và Thomas cũng đứng dậy theo, nhưng Daniel vẫn ngồi yên tại chỗ.



      , Dan?” Robert dừng lại đường ra cửa để hỏi.



      Daniel lắc đầu. “ sau. phải chuyện với Caroline trước .”



      Vừa ta vừa hướng ánh mắt thách thức về phía Matt. vòng qua bàn tới chỗ Caroline khựng lại bởi những lời của em trai. Robert và Thomas đều dừng việc làm để nhìn chằm chằm vào Daniel, trong khi Matt quay sang đón nhận ánh mắt của Daniel bằng vẻ mặt đe dọa thấy .



      mới là người có chuyện cần với Caroline. Và vì đây là chuyện riêng tư nên em hãy lánh chỗ khác.” Giọng Matt rất khẽ khàng, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ. Có lẽ đó là lời đầu tiên hai em họ với nhau từ sau vụ ẩu đả. Mặc dù Caroline băn khoăn biết Matt có điều gì muốn với mình, nhưng nàng kiên quyết tự nhủ rằng nàng có tâm trạng để nghe. Đêm qua cả và Daniel đều cư xử như những gã hề, nên nếu hai người họ có điều gì muốn với nàng, họ phải đợi cho đến khi nào nàng muốn nghe! Và tốt hơn hết họ nên thành khẩn xin lỗi!



      “Còn lâu,” Danile đáp, đứng phắt dậy.



      “Ồ, em phải làm vậy.” Matt lạnh lùng khẳng định.



      có quyền quyết định!” Giọng Daniel nghe như ta chực đánh nhau tới nơi.



      Họ lại muốn lao vào nhau lần nữa. Cảm thấy cuộc chiến chuẩn bị nổ ra, Robert và Thomas chạy tới tóm lấy cánh tay của hai . Daniel mặc kệ cho Robert giữ mình lại, còn Matt hất tay Thomas ra, nhưng Thomas vẫn đứng kề ngay đó canh chừng.



      “Caroline có gì để với em cả.” Matt qua kẽ răng.



      “Điều đó phải để cho ấy , chứ phải . ấy phải là tài sản của riêng .”



      Tới lúc đó Matt nhoẻn miệng cười khẩy. “Thế ư, em trai?”



      “Nghe này!” Caroline phẫn nộ đập mạnh cái đĩa xuống mặt tủ đựng bát đĩa. Cả bốn người đàn ông đều giật mình, như thể họ quên mất rằng nàng có mặt ở đó, và lập tức chuyển chú ý sang nàng. Caroline quắc mắt nhìn từ Matt sang Daniel, nhưng có lẽ ánh mắt nhìn Matt nhuốm nhiều nét hằn học hơn, bởi vì nàng cho rằng xứng đáng bị như thế.



      “Tôi quan tâm tới chuyện các cãi nhau. Tôi quan tâm tới chuyện các đánh nhau. Các có nện nhau thâm tím mình mẩy tôi cũng mặc kệ, nhưng các được làm thế trong căn bếp của tôi! Ra ngoài hết !” Nàng càng càng lớn giọng, và kết thúc bằng tiếng quát. Nhưng họ vẫn đứng ỳ ra đó, há hốc miệng nhìn nàng với kinh ngạc như thể bức tường tự dưng biết . Nàng bèn chộp lấy cái chổi và khua nó về phía họ với vẻ đe dọa.



      “Caroline...” Daniel bắt đầu cách khó nhọc. Matt nhìn ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, và mở miệng định đáp lời.



      “Ra ngoài! Ra ngoài!” Caroline chặn họng , cầm cái chổi vòng qua bàn. Thomas và Robert vội vàng lui ra khỏi cửa, mắt vẫn mở to kinh ngạc. Thấy Daniel vẫn lờ nàng để đối đầu với Matt, nàng liền đập cái chổi vào vai ta đánh bộp tiếng. Daniel kêu lên và nhảy tránh sang bên, thành ra lại đứng gần cửa hơn.



      “Này!”



      “Ra mau!”



      “Nhưng...!”



      “Ra mau!”



      Caroline lại vung chổi lên nhưng lần này bị trượt vì Daniel cúi xuống né được. ta giơ hai tay lên, miệng lắp bắp phản đối, vội vã lùi lại và bị vấp vào ngưỡng cửa. Caroline quay sang Matt, vẫn đứng yên, đôi mắt nheo lại nhìn nàng.



      “Ra khỏi nhà ngay!” Nàng giơ cao cái chổi.



      “Đây là nhà của tôi và... ”



      Bộp!



      “Ối!”



      Matt đưa tay chộp lấy cái chổi nhưng được vì Caroline giật nó lại. Nàng biết rằng nếu tóm được nó, có thể dễ dàng giật nó ra khỏi tay nàng, và cuộc chiến kết thúc ngay tức khắc. Nhưng nàng rút lui để thỏa mãn, khi mà nàng vẫn còn giận đến mức muốn băm vằm ra làm mồi cho cá. Giơ cao cái chổi như cái dùi cui, nàng lao tới chỗ với tiếng thét mà ngay cả tiếng rống của Jacob cũng chẳng sánh nổi với lượng của nó.



      “Tôi là ra ngoài ngay!”



      Caroline đập cái chổi xuống bàn, xuống ghế, lên tường, ra là gần như tất cả những gì có mặt đường của nàng, giống như mụ đàn bà nổi đóa vì gã đàn ông ngốc nghếch. Matt lùi lại, hai tay giơ lên, mặt đầy kinh ngạc. Caroline cố gắng đập thêm phát nữa mạnh lên cánh tay khiến hét toáng lên và nhảy ra khỏi cửa. Vậy là xong, nàng đóng sầm cửa lại và gài chốt trước khi kịp bình tĩnh lại để xông vào bên trong.



      Khoanh tay trước ngực, Caroline nhìn chằm chằm ra cửa và cảm thấy hết sức thỏa mãn. Rồi nàng bước vài bước sang bên trái, khom người đứng nhìn những kẻ địch bại trận qua cửa sổ.



      Thomas và Robert đứng hai bên Daniel, cách ngôi nhà quãng. Daniel gì đó, và họ cau mày lắng nghe. Raleigh nhảy cỡn lên quanh chân họ, khoái chí với trò chơi mới này. Matt ở gần ngôi nhà hơn, xoa xoa cánh tay bị nàng đánh và cau mày nhìn về phía cánh cửa đóng. Lúc đầu Caroline nghĩ rằng Matt dẹp bỏ lòng tự trọng của mình để gõ thình thình lên cửa, đòi được vào nhà, và nàng thích thú nghĩ tới chuyện thách thức phá nó, bởi vì nàng chẳng đời nào mở cửa! Nhưng ràng Matt muốn chiến đấu với nàng trước chứng kiến của các em, trong khi họ còn bao nhiêu việc phải làm. Sau thoáng phân vân, quay người bước câu nào với ai. Ba người kia chậm rãi theo sau, Thomas và Robert nhìn nhau còn Daniel tỏ vẻ rất miễn cưỡng.



      Với nụ cười hả hê, Caroline rời cửa sổ để bắt tay vào công việc của mình. Càng nghĩ về cách xử của Matt, nàng lại càng điên tiết hơn. giận dữ hoàn toàn vô lý vì hành động nàng phải lấy hết can đảm để làm cho , rồi sau đó lại gây gổ với Daniel. Trong cơn tức tối, Caroline ăn nốt chỗ thức ăn còn thừa của cánh đàn ông - ngày nào nàng cũng phải ăn đồ thừa đến phát ngán! - rót cho Millicent bát sữa như mọi khi, và dọn dẹp căn bếp. Lúc treo cái chổi vào móc, nàng bất giác liếc nhìn ra cửa sổ.



      khuôn mặt áp bẹp dí vào lớp kính. Loáng cái nó biến mất, nhanh tới mức Caroline còn kịp hét lên. Nhưng nàng thấy có nước da màu đất sét, mặt quệt những vệt vàng đỏ, và mái tóc đen, thẳng. Thổ dân! xuất của khiến Caroline quên béng cả Matt lẫn cơn giận dữ. Nàng rùng mình lùi lại, lấy làm mừng vì chốt cửa sau vốn thường để mở. Nhưng còn cửa trước...



      Quay ngoắt lại, nàng chộp lấy khẩu súng thường dựng ở góc bếp vào ban ngày khi nàng ở nhà mình và vội vã về phía phòng khách. Nó được nạp đầy thuốc súng và mồi sẵn. Matt chỉ cho nàng cách đặt nó lên vai và bóp cò. Nhưng ngay cả trong trường hợp khẩn cấp nhất, nàng cũng chỉ hình dung rằng mình sử dụng nó để gọi đám đàn ông về nhà, chứ nàng chắc mình có thể bắn người bằng xương bằng thịt, kể cả là gã thổ dân hay .



      Có bóng người trong phòng khách. Từ khóe mắt Caroline có thể nhận thấy nấp trong góc tối, và nàng thốt lên kinh ngạc, xoay người lại để đối mặt với . Chưa nghĩ đến chuyện bắn , nỗi sợ hãi khiến những ngón tay nàng run rẩy, làm khẩu súng rớt xuống đánh cạch tiếng. Khi người đàn ông lanh lẹ nhảy ra khỏi tầm bắn, nàng thét lên tiếng lớn đến mức đánh thức được cả người chết.



      “Chúa ơi, Caroline, là tôi đây mà!” Đó là Daniel. Tiếng hét của nàng khiến ta giật nảy mình. Đôi mắt ta nhìn chằm chằm vào khẩu súng rớt dưới đất, rồi lập tức hướng lên khuôn mặt nàng. Tim đập thình thịch, Caroline bỏ tay khỏi miệng và nhìn ta trừng trừng.



      làm gì ở đây?” nàng phẫn nộ hỏi, vẫn cố trấn tĩnh lại. “Nhưng bây giờ chưa cần trả lời vội! Có gã thổ dân nhòm qua cửa sổ nhà bếp đấy!”



      gã thổ dân ư!” Daniel có vẻ kinh ngạc. “Chắc là nhìn nhầm rồi!”



      “Tôi nhìn nhầm! mà xem xem!”



      Daniel bắt đầu về phía phòng bếp. Caroline nhặt khẩu súng lên và vội vã theo sau ta.



      “Chẳng có ai ở đây cả,” Daniel , đứng giữa căn bếp và nhìn khắp xung quanh.



      vừa nhòm vào từ bên ngoài,” nàng rít lên, dúi khẩu súng vào tay Daniel và đẩy ta ra cửa. Mặt mày nhăn nhó nhưng Daniel vẫn mở chốt cửa và bước ra ngoài.



      “Tôi mà. Nếu quả thực có gã thổ dân tới đây, bây giờ cũng bỏ rồi.” Daniel dửng dưng và quay trở vào nhà.



      “Có gã thổ dân mà,” Caroline khăng khăng. Daniet giơ tay phác cử chỉ xoa dịu.



      “Ừ có. Nhưng rồi, và họ cũng thường vô hại. Caroline này, tôi có chuyện rất quan trọng cần với .”



      chú ý của nàng bị chuyển hướng, Caroline đẩy gã thổ dân vào sâu trong tâm trí và cau mày nhìn Daniel.



      “Trái lại, tôi chẳng có gì để với cả.” Nàng quay lưng vào phòng khách, quyết tâm mãi nếu đó là điều cần thiết để thoát khỏi màn tra hỏi mà nàng sợ rằng sắp xảy ra.



      “Caroline, dừng lại !” Daniel sải bước mau hơn, bắt kịp nàng, tóm lấy cánh tay nàng và kéo lại. Caroline giận dữ đánh vào tay ta.



      “Tôi bảo là…!”



      “Chết tiệt, tôi định cầu hôn em!” Tiếng gầm phẫn nộ của Daniel nghe quá giống giọng Matt đến nỗi Caroline bị sốc nên lời.



      “Cầu hôn ư?” nàng hỏi lại khi cắt được tiếng chắc là mình có nghe đúng . Sau chuyện tối qua, nàng hề ngờ tới điều này.



      “Em nghe thấy tôi rồi đấy.” Daniel hạ giọng, nhưng vẻ mặt bớt nghiêm nghị hơn. “Tôi muốn em làm vợ tôi.”



      ta cầm lấy tay nàng và giữ chặt chúng. Caroline quá đỗi kinh ngạc nên cưỡng lại được.



      “Daniel…”



      “Đừng từ chối, ” ta vội . “Tôi biết, tôi phải là thằng mù mà nhận ra giữa em và trai tôi có chuyện gì đó. Tối qua điều ấy quá hiển nhiên. Trước khi em chìm quá sâu vào mối quan hệ với ấy, tôi muốn dành cho em lựa chọn. Em nên lấy tôi, Caroline. Tôi hết sức tôn trọng em và…”



      “Daniel.” Nàng cố ngăn ta lại, nhưng ta cứ tiếp tục .



      “Em phải lo rằng chúng ta sống ở đây sau khi kết hôn. Tôi để dành được khoản tiền đáng kể và chúng ta có thể mua ngôi nhà. ”



      “Daniel!”



      Lần này nàng thành công. ta ngừng lại để nhìn nàng dò hỏi. Caroline lắc đầu.



      ưu ái tôi quá”, nàng khẽ , ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị vẫn còn dấu vết từ vụ ẩu đả với Matt. Caroline thấy trong lòng dâng lên cảm giác trìu mến với ta, người bạn đầu tiên của nàng giữa nhóm người thô lỗ này, và cảm giác ấy vượt lên giận dữ. “Nhưng tôi thể làm vợ , mặc dù tôi rất quý mến . Chúng ta hợp nhau, Daniel ạ.”



      “Em ấy”. Daniel quy kết quả qua hàm răng nghiến chặt.



      Caroline hếch cằm. “Tôi ấy hay là việc của tôi. Tôi về chuyện này nữa.”



      Daniel chằm chằm nhìn nàng. “Tôi vẫn cưới em. ấy làm vậy, em biết mà”.



      tôi, Daniel. Và mặc dù tôi quan tâm đến như … ờ, như người trai, nhưng tôi . Tôi cũng muốn làm vợ .” Cuối cùng Caroline cũng giằng được tay ra.



      “Em muốn làm vợ của Matt”. Giọng ta nhuốm vẻ cay đắng.



      “Đó”, Caroline với ánh mắt lạnh lùng, “là chuyện giữa tôi và ấy”.



      “Sáng nay tôi với Matt rằng tôi cầu hôn em”.



      “Và ấy gì?” Câu hỏi của nàng điềm tĩnh cách đáng khen ngợi.



      ấy bảo tôi cứ việc. Nếu tôi là ấy và muốn cưới em, tôi đời nào thế”.



      “Tôi bảo rồi, chuyện giữa tôi và Matt là chuyện giữa tôi và Matt. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến quyết định của tôi. Kể cả khi Matt tồn tại cõi đời này, câu trả lời của tôi với vẫn thay đổi.”



      Có lẽ những lời của nàng gay gắt hơn nàng định, nhưng ý nghĩ Matt cho phép Daniel cầu hôn mình khiến Caroline cảm thấy đau nhói. Ít nhất phải chạy tới cầu hôn nàng trước em trai mới đúng! Nhưng làm vậy. Mặc dù Matt thừa nhận rằng quan tâm đến nàng – câu nhạt nhẽo ấy khiến lòng dạ nàng xốn xang! - nhưng chẳng gì đến chuyện kết hôn, và chắc chắn là bao giờ làm việc đó.



      “Em kiên quyết quá! Được thôi, tôi ép em”. Daniel cau mày và đột ngột quay . Nhưng ta bỏ như Caroline tưởng mà bước hai bậc lên cầu thang.



      đâu vậy?” nàng bối rối gọi với theo.



      “Thu xếp hành lý. Với cảm giác lúc này của tôi dành cho em và Matt, tốt hơn hết là tôi nên chuyển ngay vào thị trấn. Tôi có thể ở với James. Có lẽ Mary thấy phiền”.



      “Nhưng…” Giọng Caroiline và tắt hẳn khi Daniel biến mất khỏi tầm mắt. lát sau ta quay lại, xách cái va li với những món đồ nhét vội thòi ra tứ phía.



      “Như thế này là tốt nhất. Nếu Matt và tôi cũng đến choảng nhau liên tục thôi. Bởi vì tôi… em, Caroline, cho dù em có gì chăng nữa. Và tôi thể giương mắt nhìn em tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch vì trai tôi được”.



      rồi Daniel liền bước ra khỏi cửa.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 33

      Mấy em nhà Mathieson chắc hẳn biếtchuyện Daniel bỏ , và cũng kể với John và Davey, bởi vì bữa tối hôm đó chẳng ai lời nào về cái ghế trống ở bàn ăn. Bây giờ khi bình tĩnh lại, trái tim Caroline vẫn khẽ đau nhói mỗi lần nàng liếc nhìn Matt, hy vọng... hy vọng... điều gì nhỉ? Rằng xin lỗi ư? đời nào! ràng còn có ý định chuyện với nàng nữa, bởi vì gần như hoàn toàn im lặng, vẻ cau có của làm khí trong gia đình chùng hẳn xuống, do đó, ngay sau khi ăn va làm xong bài tập, bọn trẻ lập tức ngủ, còn Robert va Thomas ra ngoài hút thuốc.



      Caroline bị bỏ lại mình với Matt. vạch những hình vẽ nguệch ngoạc lên bàn bằng móng tay, hoàn toàn phớt lờ nàng, Caroline quyết định bỏ mặc cả lẫn xô đĩa bẩn. Nàng quay lưng lại với Matt rồi bế Millicent lên, về phòng mình và đóng sầm cửa lại. Matt vẫn chẳng phản ứng gì, ít nhất là ở vẻ bề ngoài.



      Nhưng ngủ giờ này quá sớm so với mọi khi, và nàng định để cho Matt Mathieson ép mình nằm trằn trọc giường! Vậy là nàng quyết định dỡ mấy cái va li vẫn tựa vào tường ra. Từ lúc đến đây nàng quá bận bịu chăm sóc cho cánh đàn ông đến nỗi chẳng có mấy thời gian dành cho riêng mình. Bây giờ nàng dành ra tiếng đồng hồ để xem lại những kỷ vật của quá khứ, và nếu trong thời gian đó những cái đĩa có bị cáu lại cũng mặc kệ!



      Millicent nằm cuộn tròn và kêu grừ grừ giữa giường nàng. Caroline ngồi xuống ván lát sàn, cử động cẩn thận vì cơn đau vẫn còn ỉ giữa hai đùi. Mặc dù nàng cọ rửa hết mọi dấu vết còn sót lại của , thậm chí giặt cả cái váy đêm qua rồi phơi phóng nó, nhưng nàng vẫn thầm nhớ đến chuyện xảy ra mỗi lần cử động bất cẩn. Tuy còn trong trắng theo nghĩa đen, song cơ thể nàng vẫn như của dâu mới chưa quen với những chuyện này. chiếm đoạt của để lại những dấu ấn ràng cơ thể nàng cũng như cơn giận của sau đó cứa sâu vào trái tim nàng vậy. Liệu có bao giờ mình hiểu được đàn ông nhỉ? Caroline thắc mắc khi cơn thịnh nộ mới lại bùng lên. Và rồi nàng cố gắng xua giống loài hoàn toàn khó hiểu đó, đặc biệt là Matt, ra khỏi tâm trí.



      cái va li đựng những bộ váy kiểu cách mà nàng mặc hồi còn ở nước . Ở nơi đây, nàng tự biến mình thành người Thanh giáo nên dùng đến chúng nữa. Nàng làm vậy cũng chỉ để vừa lòng Matt. ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Hay là trở lại với phong cách ăn mặc cũ để chọc tức Matt nhỉ? Quỷ tha ma bắt, nàng lại nghĩ đến ta rồi! Nàng thể xua ta ra khỏi tâm trí sao? Nhưng rồi Caroline tự nhắc nhở mình rằng hành động như thế là trẻ con và ngớ ngẩn, lại còn khiến người ta bàn ra tán vào nữa. Người bất hòa với nàng là Matt chết tiệt, chỉ ta mà thôi, và nàng cố gắng giấu kín điều này.



      Nàng cố gắng hướng chú ý sang cái va li thứ hai, nó đựng các loại thuốc, vài quyển sách và giấy tờ cá nhân. Chẳng có gì thú vị nên nàng chuyển ngay sang cái va li thứ ba. Nó đựng những di vật còn lại của cha nàng.



      Caroline quỳ gối bên cạnh nó lúc lâu rồi mới có đủ can đảm để mở nắp. mùi hương xộc vào mũi nàng ngay tức khắc, mang theo hình ảnh của cha, mồn như thể ông đứng trước mặt nàng, thân hình mảnh khảnh, ăn vận hoàn hảo như mọi khi, cái đầu có mái tóc đen nghiêng về bên, đôi mắt vàng nâu lúc nào cũng ánh lên thích thú. Ngay cả khi nằm hấp hối, ông vẫn có thể cười cợt. Chỉ có nàng, kẻ chăm sóc ông, mới chẳng thể vui vẻ cho nổi. Những ký ức vừa ngọt ngào vừa cay đắng ấy khiến Caroline nhắm mắt lại. Mãi lúc lâu sau nàng mới mở mắt ra và ngập ngừng chạm vào ve chiếc áo khoác đặt cùng.



      Nó được may bằng vải satin màu lục sẫm - cha nàng mặc nó vào những buổi tối ngồi đánh bạc. Lúc ấy, ông luôn thích Caroline mặc chiếc váy lụa màu xanh cổ công và rất tự mãn về vẻ ngoài của họ khi ăn mặc như vậy. Ông đặt cược tất cả số tiền mình có nếu ông có tiền, hoặc chiếc trâm may mắn nếu họ còn xu nào dính túi (may mắn thay, như Elizabeth kể với Matt, ông hầu như luôn thắng). Họ lưu trú tại quán trọ cực kỳ sang trọng khi ông dư dả, hoặc nơi tồi tàn hơn khi còn nhiều tiền, nhưng trước mắt họ luôn có những kế hoạch lớn và những viễn cảnh về tương lai tươi sáng. Cha nàng rất giỏi vẽ ra những kế hoạch và viễn cảnh tươi đẹp. Caroline mỉm cười buồn bã, nhớ lại những lần ông hứa hẹn tặng nàng cả thế giới. Dĩ nhiên đó chỉ là những lời hứa suông, nhưng ông tin vào chúng, và trước khi nàng hiểu ông hơn, nàng cũng tin vào chúng.



      Ông giống Matt chút nào. Cha nàng là người phóng đãng, đồng bóng, chẳng biết lo xa. Điều tốt duy nhất ở ông mà nàng biết là sau khi mẹ nàng mất, ông tới mang nàng theo và bao giờ bỏ mặc nàng. Dĩ nhiên, ngoại hình của Caroline biến nàng thành món của báu đối với người hành nghề bài bạc như ông, nhưng ông thương nàng theo kiểu riêng của mình. Trong nhiều năm trước khi ông mất, họ trở nên gần gũi thân thiết với nhau. Nỗi đau mất cha lại dâng lên trong lòng, điều mà nàng chưa bao giờ cho phép xảy ra.



      Matt, trái lại, vững vàng và đáng tin cậy như đá hoa cương vùng New England. Bất chấp những tội lỗi của , là tảng đá mà cả gia đình , và bản thân nàng nữa, cùng bám víu vào. Trong những lúc buồn đau hay khó khăn, là bức tường thành bảo vệ tất cả bọn họ. Cho dù có hay gắt gỏng, Matt vẫn là người đàn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.



      Sao nàng có thể hết mực thương hai người đàn ông khác nhau trời vực như vây được nhỉ?



      Bỗng có tia sáng màu hồng ngọc lóe lên trong góc sâu gần đáy va li. Chiếc trâm may mắn của cha nàng. Caroline rút nó ra và cầm nó trong tay. Đó là món đồ xinh đẹp, kể cả đối với người thừa biết nó là giả, những màu sắc rực rỡ ánh lên lấp lánh sẵn sàng làm lóa mắt những ai thiếu cảnh giác. Nó từng là lá bùa may mắn của cha nàng, và là vật đưa nàng tới bên Matt.



      Tay nàng nắm nó chặt tới mức run lên lẩy bẩy. Nàng dường như nhìn thấy cha ra mờ ảo phía bên kia quầng sáng của ngọn nến; và cha dặn nàng phải vui vẻ lên. Những giọt lệ nóng hổi dâng lên, tràn ra qua khóe mi nàng, nhưng kèm với chúng là cảm giác nhõm. Sau mấy tháng ròng, cuối cùng nàng cũng cho phép mình khóc thương người cha mất và để ông ra . Có lẽ, sớm thôi, nàng buông bỏ được phần còn lại của quá khứ và quên những ký ức đắng cay như đám mây giông bao phủ cuộc đời mới của mình.



      Đúng lúc đó, cánh cửa phòng nàng đột ngột mở ra. Caroline vụt mở mắt, trừng trừng nhìn Matt đứng ngưỡng cửa. Đôi mắt lấp lánh nhìn nàng, xanh rực lên ngay cả trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, và tư thế của mách bảo nàng rằng mục đích của khi vào đây phải là để xin lỗi.



      “Em với ngay từ lúc mới tới rằng em muốn được tôn trọng, đúng ? tự tiện xông vào phòng em mà thèm gõ cửa thế này là tôn trọng em chút nào.” Nàng cất giọng lạnh lùng.



      “Vì đây là nhà , nên nghĩ mình là kẻ tự tiện. ra, vào bất cứ căn phòng nào muốn, vào bất cứ lúc nào thích.”



      được vào trong buồng của em khi được phép.”



      “Thế ư? Vậy em làm cách nào để ngăn cản ?”



      “Em rời khỏi căn nhà này, nếu cần.” Caroline chỉ buột miệng thốt ra câu có vẻ to gan đó trong lúc giận dữ. Dĩ nhiên nàng hề có ý định bỏ , và nếu Matt suy nghĩ sáng suốt, hẳn phải biết điều đó. Nhưng ràng vào lúc này cũng chẳng sáng suốt hơn nàng là mấy.



      “Em làm thế bằng cách nào? Nếu nhớ lầm, em xu đính túi.” Đôi mắt lóe lên khi thấy cái trâm mà nàng vẫn cầm trong tay. “Nếu em định dùng vật rác rưởi đó để lừa gã ngốc tội nghiệp giúp em bỏ chạy khỏi đây, hãy bỏ ý định đó . Chừng nào em còn chưa trả xong nợ cho , tìm em cho dù em có ở đâu chăng nữa.”



      Câu hằm hè này của khiến Caroline trào nước mắt và đứng bật dậy. Ngay từ lúc vào phòng nàng thay đồ ngủ. người nàng bây giờ chỉ có độc chiếc váy ngủ bằng vải ba-tít màu trắng, với bím tóc dày vắt sang bên vai, thắt lại ở đuôi bằng sợi ruy băng màu xanh nước biển. Chân nàng để trần, ngực nàng phập phồng bên dưới lớp vải mỏng dính. Đôi mắt Matt lướt khắp người nàng, lóe lên tia hoang dại rồi lập tức nhíu lại. Miệng mím chặt.



      “Ra khỏi phòng em ngay!” Giọng nàng khẽ khàng nhưng đầy giận dữ. Bàn tay nàng nắm cái trâm chặt đến nỗi nó in hằn lên những ngón tay.



      “Em nghe gì sao? Em có bỏ cũng vô ích thôi.”



      “Ra khỏi phòng em ngay, nếu em hét lên đấy!”



      “Em cứ hét !”



      “Em hét đấy.”



      Ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt và nó cũng lóe lên sáng rực. Cằm nàng hếch lên, tư thế đầy vẻ thù đich. Matt có thể bắt nạt tất cả những người khác trong ngôi nhà này, nhưng đời nào bắt nạt được nàng



      “Tối qua em đâu sốt ruột muốn tống khứ như vậy chứ?” Giọng đầy mỉa mai khiến má nàng đỏ bừng. Sao dám nhắc đến điều đó! Nếu Daniel mà chưa đấm cho Matt bầm tím mắt, nàng nhất định đích thán ra tay!



      “Tối qua tôi biết lại là thằng khốn nạn như thế này!”



      Hàm nghiến chặt, cánh mũi nở rộng, nhưng cơn giận của chỉ dừng lại ở đó.



      “Phép lịch của em bay biến đâu mất rồi?” dài giọng như đổ thêm dầu vào lửa. Caroline nghiến chặt răng, lưng ưỡn thẳng, đôi mắt hình viên đạn nhìn tóe lửa.



      “Ra khỏi đây ngay,” nàng rít lên với Matt. Khi vẫn đứng yên nhúc nhích vẻ chế nhạo nàng, Caroline liền thu tay lại và lấy hết sức phi cái trâm vào người . Suýt nữa nó trúng vào mặt , nhưng Matt kịp nhảy tránh sang bên và giơ tay bắt lấy nó. lật cái trâm lại, giơ nó lên rồi săm soi nó với vẻ căm ghét lạnh lùng. Ánh nến rọi vào những viên ngọc giả, cái đuôi xòe của con công ánh lên màu đá quý: màu hồng ngọc, saphia và ngọc lục bảo.



      “Đúng là thứ rác rưởi,” Matt nghiến răng . Trước khi Caroline kịp đoán ra định làm gì, thả nó xuống sàn và lấy gót giày giẫm nát. Tiếng “rắc” vang lên khô khốc nghe như tiếng súng nổ.



      ! Đừng mà!” Caroline chạy tới chỗ Matt, xô sang bên, nhưng cái trâm vỡ tan tành. Món đồ dễ thương giờ chỉ còn là những mảnh thủy tinh nhiều màu sắc, chỉ duy nhất phần đầu của con công là còn nguyên vẹn. Caroline nhìn chằm chằm vào nó, cổ họng nàng nghẹn ứ. Nàng khuỵu gối, nhặt những gì còn sót lại, nâng niu những mảnh vỡ nham nhở tronglòng bàn tay.



      “Tôi bao giờ tha thứ cho về chuyện này,” nàng , giọng trầm trầm đau đớn. Rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt lộ vẻ căm hờn. Đôi mắt chút biểu cảm khi chúng giao với ánh mắt nàng, nhưng thớ cơ xíu ở khóe miệng khẽ giật giật.



      xin lỗi,” Matt , và nàng cất tiếng cười chua chát.



      mở miệng như thể định gì thêm, rồi bất chợt đổi ý. Môi mím chặt, tay nắm lại hai bên hông, quay gót và bỏ nàng lại mình.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 34

      Ngày hôm sau là phiên chợ. Caroline thức dậy chuẩn bị bữa sáng. Nếu có Davey và John nàng thà chết còn hơn phải nấu thứ gì. Cho tới lúc năm người nhà Mathieson rời khỏi nhà, nàng hầu như chẳng lên tiếng ngoài vài lời cần thiết dành cho bọn trẻ. Giống như nàng, Matt cũng im lặng đến mức đáng sợ. Tình trạng thù địch giữa họ ràng đến gần như có thể sờ mó được, và những người vô tội còn lại chuồn khỏi nhà nhanh như những linh hồn được ân xá khỏi luyện ngục. Matt theo các em ra ngoài, rồi bỗng dừng lại ngưỡng cửa và ngoảnh đầu lại như thể muốn gì đó với Caroline. Nhưng chỉ cần cái liếc nhìn vào mặt nàng đủ để ngăn lại.



      Giờ là cuối thu, tiết trời nóng nực. Caroline cảm nhận cái nóng từ sáng, khi nàng làm mấy việc cần thiết trước khi vào thị trấn. Tới lúc thả bữa trưa của đám đàn ông xuống cánh đồng phía tây, nàng lưỡng lự biết có nên bỏ chuyến chợ hàng tuần hay . Nhưng nghĩ đến việc được gặp Mary, nàng lại cảm thấy dễ chịu, mặc dù chắc chắn Mary nóng lòng muốn biết chi tiết chuyện xảy ra giữa nàng, Daniel và Matt. Vả lại tâm trạng nàng cũng rối bời. Nghĩ vậy, Caroline bèn đeo cái giỏ lên tay, nhấc khẩu súng mà nàng luôn mang theo khi ra ngoài từ lần nhìn thấy gã thổ dân ở cửa sổ, và khởi hành về phía Saybrook.



      Lúc đến được thị trấn bụi phủ đầy người nàng như đường rắc cái bánh. Nàng giơ tay phủi phủi tóc và giũ mạnh cái váy nặng nề trước khi dừng lại trước nhà James. Mary đón tiếp nàng bằng tách trà và môt nụ cười ranh mãnh, rồi Caroline nhận ra mình ngồi đối diện với bạn ở cái bàn trong bếp để trả lời những câu hỏi điều tra tự lúc nào.



      “Daniel thực cầu hôn đúng ? Và từ chối chú ấy? Thế nên chú ấy đến nhà chúng tôi ở phải ?” Mary hỏi hơi rồi nhấp ngụm trà.



      “Chẳng phải ấy kể với chị rồi sao?” Caroline đánh trống lảng, mặc dù nàng mấy hy vọng thoát được việc trả lời. Mary tò mò như con chim sẻ, và Caroline chẳng mấy nghi ngờ rằng bạn mình moi được toàn bộ câu chuyện - , phải toàn bộ, nhưng cũng gần như thế - trước khi nàng rời khỏi nhà



      “Daniel chẳng kể gì với tôi cả, mặc dù chú ấy có thể gì đó với James. Chú ấy vừa tới nhà tôi James bị mấy ông chính quyền nhờ đón bác sĩ từ New London về. biết chuyện vợ ông cảnh sát và ba người nữa bị ốm nặng chưa? Chưa à? Ồ, họ ốm nặng lắm, tới mức mà tài nghệ của ông Williams cũng giúp gì được. Daniel đòi với ấy. Tôi còn chẳng kịp hỏi James xem tại sao Daniel lại bị bầm tím mặt nữa.” Mary ngừng lại, nhìn Caroline đầy mong đợi.



      “Ồ, thôi được rồi.” Caroline thở dài nhượng bộ. “Daniel và Matt... có chút... bất hòa.”



      “Bất hòa ư?” Đôi mắt Mary mở to. “Ý là đánh nhau? Vì ?”



      Caroline rầu rĩ gật đầu.



      “Tuyệt quá!” Mary thốt lên và nhoẻn miệng cười.



      “Sao chị có thể thế được chứ?”



      “Chuyện đó đáng sợ, phải ?” Mary cười khúc khích. “Nhưng mong muốn lớn nhất của tôi là thấy Matt kết hôn hạnh phúc. ấy là người đàn ông đáng mến, và ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc sau tất cả những gì trải qua. Còn , hoàn toàn phù hợp với ấy! Vậy mà tôi nhận ra điều đó từ đầu! Trước giờ tôi cứ nghĩ thành đôi với Daniel, thế nên tôi mới nghĩ đến những khả năng khác.”



      “Matt đâu có gì đến chuyện kết hôn.”



      “Bạn thân mến ơi, nếu ấy phải động thủ với em trai mình - nên nhớ là năm người họ rất thân thiết - chứng tỏ rằng ấy chẳng còn mong gì hơn thế nữa. Có lẽ bây giờ Matt do dự là vì ấy cảm thấy bối rối. Đàn ông sáng suốt về những vấn đề này như phụ nữ chúng ta đâu.”



      Ý kiến đó an ủi Caroline, và nàng cho phép mình phấn chấn hơn. Moi được hết thông tin rồi - chỉ có chuyện làm tình với Matt là Caroline vẫn giấu nhẹm - Mary mới sẵn sàng cho nàng ra chợ.



      “Tôi biết chúng ta trở thành chị em mà, tôi chỉ đoán nhầm người mà se duyên thôi,” Mary lúc họ chia tay nhau, rồi ôm lấy Caroline. Caroline ôm lại , và dù nghĩ rằng Mary suy đoán thái quá về ý định của Matt, nàng vẫn mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt rồi bước ra phố.



      Vào phiên chợ, yên bình thường thấy ở quảng trường biến đổi hẳn. Trong màn hơi nóng bốc lên hừng hực, cánh lái buôn mặc cả với những người nông dân về các loại nông sản được bày xe đẩy và đám gia súc được nhốt trong những bãi quây tạm bợ, cánh bán rong chào hàng những cây kéo, những con dao lưỡi thép cùng với những mặt hàng tương tự khác, những người dân phố thị nhạy bén đứng đằng sau các quầy hàng mà họ dựng lên để bán bánh pa tê nguội và rượu táo, thậm chí còn có cả , hai người Da Đỏ mặc đồ da hoẵng lững thững ngang qua, đề nghị đổi da sống để lấy những loại hàng hóa khác. nhóm thiếu niên đeo tạp dề bằng da - Caroline nghĩ đó là đám thợ học việc - ngồi trong bóng râm của cây du tán rộng và buông câu bông đùa lúc nàng ngang qua. Nàng lờ họ và lờ luôn cả viên linh mục cùng với mấy thầy trợ tế - họ trông nổi bật hẳn lên giữa đám người nhễ nhại mồ hôi, và dường như cố gắng đem lại trật tự cho đám đông hỗn độn bằng diện nghiêm trang của mình. Ông Miller nhìn Caroline với ánh mắt khắc nghiệt lúc nàng ngang qua, nhưng khi nàng quắc mắt nhìn lại ông ta bèn vờ như trông thấy. Mấy người nô lệ mặc váy xanh hòa vào với dòng người trong thị trấn để mua đồ cho chủ. Caroline chợt nghĩ nàng có thể người trong số họ nếu có Matt.



      Nàng mỉm cười chua chát rồi mặc cả con cá tuyết tươi rói để đem về cùng với cặp vịt mà nàng định đự trữ cho mấy ngày tới. Nàng cho con cá vào giỏ và quyết định sang tuần sau mua tiếp những thứ khác. Cái nóng trái tiết ghê gớm đến mức hơi nóng bốc lên từ mặt đất theo từng đợt hầm hập. Vừa lấy tạp dề quạt lấy quạt để, nàng vừa rời khỏi quảng trường, quay lại con đường dẫn tới phố chính.



      đường về, nàng ngang qua trường học, đó là tòa nhà màu trắng thấp bè bè với tất cả cửa sổ đều được mở toang để chống chọi với cái nóng. Từ bên trong vọng ra tiếng lũ trẻ ê a đọc bài. Caroline khẽ mỉm cười khi nhận ra đó là những câu thơ mà Davey đọc ở nhà vài hôm trước.



      “Obadias, David, Josias... tất cả đều ngoan đạo.”



      “Zaccheus... trèo lên cây... và Chúa thấy.”



      Đúng là những bài học nhạt nhẽo, nàng vẫn nghĩ giống như lúc nàng mới nghe thấy chúng lần đầu tiên. Nhưng mà có thứ gì ở vùng đất Thanh giáo này gọi là thú vị đâu cơ chứ. Mặc dù cũng có vài người theo phe Cộng hòa, nhưng họ chỉ là thiểu số và thường bị những người khác nhìn với ánh mắt hình viên đạn. Chỉ cần họ nhắc đến vua Charles tiếng thôi là bị lãnh cái nguýt dài hoặc bãi nước bọt từ những công dân trực tính nhất. Caroline cảm thấy khó mà hiểu nổi tại sao những con chiên ngoan đạo như thế lại có thể công khai khinh miệt thứ quyền lực thiêng liêng mà Chúa trời ban tặng cho Đức vua. Có lẽ họ tự coi mình là những người được Chúa trời chọn lựa, và bất cứ ai cùng tín ngưỡng hoặc chung con đường với họ chắc chắn bị chà đạp.



      Nghe thấy những tiếng reo hò ở đằng sau, Caroline bèn quay đầu lại. Đám học sinh được nghỉ giải lao, hồ hởi chạy thình thịch xuống bậc thang. Nhìn từ xa, đứa trẻ nào cũng giống nhau, nhưng Caroline nhận ra những mái đầu đen nhánh của Davey và John giữa đám đông chạy nhảy xung quanh sân trường. Nếu được chúng chào đón nàng quay lại chuyện với chúng rồi.



      Mới tiếp chưa quá sáu bước, nàng khựng lại bởi tiếng thét run rẩy:



      “Chó dại! Chó dại!”



      Xoay người lại, nàng thấy cả lũ trẻ lẫn những người lớn đều chạy tán loạn như những chiếc lá bị thổi tung trong cơn gió mạnh vì mối đe dọa nào đó mà nàng thể nhìn thấy.



      “Chó dại!” Lời cảnh báo lại vang lên. Những người đàn ông trưởng thành và những người phụ nữ cắp con bên hông đều chạy trối chết trước mối đe dọa ấy. Đám học sinh lao như tên bắn về phía Caroline. Nàng thấy John là đứa chạy nhanh nhất trong số chúng, và gần cuối là Davey lạch bạch với đám bạn học. Nỗi kinh hoàng nét mặt của mấy đứa nhất, những cuốn vở tập viết và sách vỡ lòng đều bị ném tung tóe.



      “John! Davey!” Caroline gọi to tên chúng theo bản năng. Nàng vứt phịch cái giỏ xuống đất và chạy vội về phía chúng. Nhưng John và những đứa chạy phía sau rẽ ngoặt sang bên trái, ra khỏi đường của mối đe dọa. Chỉ có Davey vẫn chạy thẳng tới khi nghe thấy tiếng gọi của nàng, chân tay khua loạn xạ, mặt đỏ gay gắt, mắt trợn tròn sợ hãi.



      “Dì Caroline!” Davey hét lên, và rồi Caroline nhìn thấy thứ ở sau lưng nó.



      Đó là con chó lai thấp bè bè với bộ lông đen mượt, đôi mắt dại đờ và hàm răng đầy nước dãi. Mõm nó sủi bọt và dãi chảy thành dòng từ cái miệng há hốc. Nó chỉ còn cách Davey chừng năm thước.



      Caroline liền phản ứng theo bản năng. Nàng lao nhanh về phía Davey và bế thốc thằng bé lên vì đôi chân bé của nó phải là đối thủ của sinh vật kia. Nó liền ôm siết cả hai tay quanh cổ nàng, hai chân quặp chặt hông nàng. Cứ thế, Caroline chạy như bay về chỗ an toàn gần nhất, đó là cây sồi mọc trong góc sân. Nâng được Davey lên những cành cây cao rồi, Caroline chợt nhận ra mình còn đủ thời gian để trèo lên đó nữa. Nàng nghe tiếng con vật thở hổn hển, dường như nó ở sát gót chân nàng.



      Caroline quay ngoắt lại, nép sát vào thân cây mảnh mai vì kịp tìm chỗ trú khác. Cách đó chưa tới thước, cái hàm lởm chởm răng há rộng và ra thứ nước dãi chết người. Nỗi khiếp đảm dâng trào khiến nàng lạnh toát sống lưng, nàng chỉ còn biết giơ cả hai tay ra đằng trước để cố gắng xua con chó cách tuyệt vọng. Và rồi, trước nhõm đầy kinh ngạc của nàng, con vật chạy thẳng qua nàng.



      Đầu gối mềm nhũn, nàng run rẩy khuỵu xuống dưới gốc cây.



      “Dì Caroline! Dì Caroline!”



      Davey lồm cồm tụt xuống, John chạy huỳnh huỵch tới từ chỗ nấp. Mặt trắng bệch, chúng quỳ sụp xuống bên cạnh nàng, kiểm tra xem dì của mình có bị thương . Caroline choàng tay ôm bọn trẻ hết sức tự nhiên. Chúng để yên cho nàng ôm, và hình như chúng còn ôm lại nàng. Ba người cứ ngồi ôm nhau run rẩy như thế lúc lâu. Xa xa, có tiếng súng nổ và tiếng rống đau đớn cho thấy con chó bị giết. Nàng ngước lên và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của viên linh mục khi ông ta cùng với những người khác vội vã chạy tới để nhìn xác con vật. Ông ta gì với nàng mà chỉ rảo bước qua, chiếc áo chùng khuấy tung vệt bụi đằng sau.



      “Dì cứu mạng Davey.” John đứng lên trước, đôi mắt nhìn nàng kính sợ.



      “Vừa nãy cháu sợ lắm ấy!” Davey vẫn nép sát vào lòng nàng, và Caroline đánh bạo vuốt ve mái tóc mềm của nó. Nó vùng ra, John cũng cau mày với nàng vì thân mật này. Caroline nhận ra bức rào chắn cuối cùng ngăn cách chúng với nàng rốt cuộc sụp đổ.



      “Dì ngờ mình có thể chạy nhanh đến thế,” Caroline thú nhận, và đột nhiên ba dì cháu cùng cười toe toét với nhau như những gã ngốc say xỉn.



      “Dì nhấc bổng cháu lên cây cứ như cháu chỉ là cái lông vũ vậy!” Davey .



      “Và con chó xông tới chỗ dì như thể nó xé xác dì ra làm trăm mảnh!” John phụ họa theo.



      “Cháu cứ tưởng dì chết cơ dì ạ,” Davey lại .



      “Thú thực là dì cũng nghĩ vậy,” Caroline đáp, rồi nàng để hai thằng bé hộ tống mình quay lại chỗ đánh rơi cái giỏ. Con cá tuyết bị văng ra đường, lấm lem bụi đất và bị giẫm đạp nát nhừ, nhưng những thứ còn lại làm sao. Lát sau John và Davey bị thầy giáo gọi về. Caroline vẫy tay tạm biệt chúng, quả quyết với chúng rằng mình ổn. Rồi nàng loạng choạng trở về nhà.



      Mặt trời như quả cầu lửa đỏ ối sà thấp xuống bầu trời phía tây, nhuộm khung cảnh bên dưới trong thứ màu cam rực rỡ. làn gió thoảng đưa vào từ ngoài bờ vịnh lô xô những con sóng bạc đầu. Đến cả mặt nước trông cũng nóng khủng khiếp. Lần đầu tiên, Caroline rẽ vào con đường mòn dẫn vào rừng với cảm giác gần như khoan khoái khi bước dưới bóng râm mát mẻ của những rặng cây. Vẫn còn hốt hoảng sau chuyện con chó, Caroline kẹp chặt khẩu súng dưới cánh tay phải. Chiếc giỏ nặng trĩu được cầm ở tay kia. Những hạt bụi nhảy múa trong trung trước mặt nàng. Phía đầu, những tán cây rậm rạp ngả màu vàng và đỏ. Dưới chân, đám lá rụng kêu xào xạc theo mỗi bước .



      Những dấu hiệu kỳ lạ được vạch vào thân cây gần đó bỗng đập vào mắt Caroline. Nàng ngừng lại, bước tới gần hơn và nhìn vào những ký hiệu vô nghĩa ràng được khắc cách cẩn thận. Chúng có vẻ là chữ viết, nhưng cho dù là vậy, nàng cũng thể hiểu dù chỉ chữ.



      Nàng cau mày rồi lùi trở lại con đường mòn. Bỗng bất thình lình, nàng bị ai hay thứ gì đó nhảy chồm lên lưng. Caroline hét lên, loạng choạng, đánh rơi cả súng lẫn giỏ và ngã xuống. Lại có thêm nhiều kẻ khác tới. Chúng nhét cái giẻ có mùi vị gớm ghiếc vào miệng nàng. Tay nàng bị kéo giật ra đằng sau và trói lại, và rồi nàng bị lôi dậy.



      Caroline kinh hoàng nhận ra những kẻ bắt giữ mình là nhóm thổ dân. Sáu gã đàn ông khỏe mạnh, để mình trần và sơn vẽ lên người, chỉ có chiếc khố và đôi giày da đanh che đậy cơ thể bôi đầy mỡ gấu.



      Ngay khi Caroline nhận ra khuôn mặt giống như mặt diều hâu của gã thổ dân xuất trước mặt nàng hai lần trước, nàng bị lôi xuyên qua cánh rừng, rời khỏi con đường mòn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :