1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @phuongnhat đọc đỡ, ta chưa beta, editor khác làm, để ta sửa lại
      Tuyết Nguyệtphuongnhat thích bài này.

    2. huongnangbanmai

      huongnangbanmai New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      5
      Hay quá! Hay quá! :032:

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 57 (H)
      Editor: nhungchuoi
      Beta: LạcLạc
      Sau mấy tháng ngọt ngào với BOSS, Nguyên Bảo cũng quên tháng sáu này mình phải đến Nhật quay phim, nếu với BOSS chắc chắn đồng ý, Nguyên Bảo cũng có gan len lén trốn , cho nên, chuẩn bị lên thuyền trước mua vé bổ sung sau, để lại tờ giấy sau đó chuồn....

      Nhật Bản là nơi vô cùng xinh đẹp, được mệnh danh là đất nước của hoa Đào, khi trông thấy Nguyên Bảo, ánh mắt những người khác đều sáng ngời, xinh đẹp đáng cho dù đến đâu đều khiến người ta mến, lần này đến đây còn có người đại diện của - A Hoa tiểu thư.

      A Hoa tiểu thư năm nay 29, là thanh niên lớn tuổi, thích phim hoạt hình và mấy chàng đẹp trai, lần này đến Nhật cũng làm vô cùng kích động.

      "Kim tiểu thư, hoan nghênh gia nhập đoàn làm phim《 Trời tối xin nhắm mắt xuôi tay 》." Đạo diễn rất nhiệt tình đến bắt tay với "Tôi là Thượng Xuyên."

      "Xin chào."

      "Đây là những diễn viên đóng chung với , mọi người làm quen với nhau ."

      "Chào mọi người, tôi là Kim Nguyên Bảo."

      "Tôi là Linh Tử, diễn vai Chức Hoa." Nụ cười của Linh Tử rất ngọt ngào, giọng cũng rất trong trẻo, nữ chính Chức Hoa, là bạn tốt của An Hạ trong phim.

      "Tôi là Tiền Xuyên Du, gọi tôi là Du được rồi." Tiền Xuyên Du có dáng người nóng bỏng, là mẫu người mà các chàng trai thích nhất nay.

      "Hi, tôi là Jimmy." Jimmy đến từ Mĩ, tiến lên tặng Nguyên Bảo cái ôm nồng nhiệt.

      "Tôi là Xa Quân Ân, sau này phải làm phiền mọi người rồi." Xa Quân Ân đến từ Hàn Quốc, tuổi cũng quá lớn, có chút ngại ngùng, thoạt nhìn rất xấu hổ.

      "Xin chào, tôi là Bắc Đảo Hữu Chân, nhờ mọi người chiếu cố hơn." Bắc Đảo Hữu Chân đóng vai bạn trai của Thái Tử.

      . . . . . .

      Đạo diễn kể sơ cho mọi người nghe về bối cảnh và phần mở rộng của cốt truyện, phần còn lại bọn họ phải tự động tìm tòi, ba ngày sau mới chính thức bấm máy, cho nên ba ngày này bọn họ có rất nhiều thời gian....

      Di động của Nguyên Bảo có mười mấy cuộc gọi nhỡ, nhìn mà thầm tặc lưỡi, có chút chột dạ sờ sờ mũi, bấm số gọi cho người nào đó.

      "Kim Nguyên Bảo, tưởng em chết ở ngoài rồi."

      Nguyên Bảo ". . . . . ." BOSS nể mặt chút nào, dù gì cũng là vợ , sao lại chết ở ngoài chứ.

      Bĩu môi cái " khỏe ? Em rất nhớ ."

      "Trước khi chưa nổi giận cút về đây cho ."

      "Dịu dàng chút ." Nguyên Bảo tiếp tục làm nũng, mũi chân đá mặt đất, trời đêm ở Nhật Bản rất sáng, khí cũng rất trong lành, kéo chiếc áo kimono có phần hơi rộng " nhớ em sao?"

      Đầu dây bên kia trầm mặc, dường như có chút bất đắc dĩ thở dài "Vì sao chịu tiếng? Chẳng lẽ em biết rất lo lắng, rất tức giận à."

      "Người ta sợ tức giận mà..........." Vì vậy mới lén lút rời , đương nhiên câu tiếp theo Nguyên Bảo đâu có gan ra, dù sao tính tình BOSS nhà họ rất kém.

      " xin lỗi, có lần sau nữa, ông xã............" Ngọt ngào nũng nịu gọi tiếng, rồi nhìn xung quanh chút, thấy ai mới thở phào nhõm.

      "Hửm? Kim Nguyên Bảo, gọi là ông xã rất mất mặt à? Tại sao phải dáo dát nhìn xung quanh?"

      Nguyên Bảo ". . . . . . . . . . . . làm sao biết? !" Hét to tiếng, rồi lại nhìn xung quanh: thể nào! Ngôn Sóc thể ở đây? Chẳng lẽ gặp ma sao? sớm biết Nhật Bản có rất nhiều ma nha.

      Ngôn Sóc ở đầu dây bên kia cười lạnh " chưa em biết à, thói quen của em biết rất ?"

      " là." Đúng lúc này Nguyên Bảo nhìn thấy có người tìm "Em cúp máy trước, hẹn gặp lại ông xã!" đợi đối phương phản ứng, cúp điện thoại.

      "Gọi điện thoại cho bạn trai à?" Linh Tử dùng tiếng hỏi .

      Nguyên Bảo trả lời " muộn thế này, sao còn chưa ngủ?"

      Ánh mắt Linh Tử cong lên "Tôi đứng ở phía trước trông thấy , lúc này tắm suối nước nóng rất hợp, có muốn chung ."

      " ?" Hai mắt Nguyên Bảo sáng lên: suối nước nóng Nhật Bản rất nổi tiếng nha, ấy gật đầu "Đương nhiên rồi."

      . . . . . .

      Địa điểm quay phim là ở vùng núi sâu, có sóng, có những sản phẩm điện tử, vì vậy cuộc sống rất tẻ nhạt, Nguyên Bảo và BOSS cũng bị đứt liên lạc thương tiếc.

      gần như phải ngây ngô ở đây suốt bốn tháng trời, có chút yên lòng về ông xã mình, Nguyên Bảo ở nơi này vô cùng được chào đón, phương Đông xinh xắn, đáng đương nhiên chiếm được cảm tình của các chàng trai Nhật Bản, những người này ngoài sáng trong tối bắt đầu theo đuổi Nguyên Bảo, chính là bọn họ hoàn toàn biết Nguyên Bảo kết hôn....

      Giờ phút này Đài Loan rất oi bức, Dương Dư mang thai đến tháng thứ tám, nhìn dáng vẻ Úy Trì mỗi ngày đều đắc ý trước mắt , BOSS lại đứng ngồi yên.

      Khi Ngôn Sóc xử lý hết mọi việc, rồi Nhật Bản tháng sau, tháng này Nguyên Bảo sống rất tự do tự tại, vô cùng thuận buồm xuôi gió, nhưng hoàn toàn biết "bi kịch" của mình sắp bắt đầu.

      Nhà trọ núi rất đơn sơ, mỗi ngày quay phim xong trở về đều ngủ rất sớm, mọi người cũng còn sức lực để tán chuyện, Nguyên Bảo bước vào phòng mình, vừa vào cửa liền cởi áo ra, nhưng đúng lúc này có bàn tay từ phía sau ôm lấy eo .

      Con ngươi Nguyên Bảo co lại, há miệng tính hét lên.

      "Câm miệng!" Kịp thời bịt miệng lại, lồng ngực Nguyên Bảo phập phồng, cảm nhận được đôi tay của người nọ dạo chơi người mình, bắt đầu hoảng loạn: trong sạch của khó giữ được rồi, là ai? Là ai?

      "Ưm......" Đôi tay kia cởi nội y của ra, vuốt ve bầu ngực mềm mại của , nơi đó khá lâu ai chạm vào nhạy cảm vô cùng, hai khối tròn đầy bắt đầu có phản ứng.

      “Uhm…” Ra sức giãy giụa, nhưng cả người còn chút sức lực nào, giọt lệ từ hốc mắt rơi xuống, thân thể người nọ có chút cứng nhắc nhưng động tác của vẫn dừng lại.

      “Ngu ngốc, mới tháng gặp mà quên mất ông xã em rồi.” Giọng người nọ đầy cưng chiều và bất đắc dĩ…

      Nguyên Bảo trợn mắt: Ngôn Sóc!

      phải nhớ sao?” Thả bàn tay che miệng , Ngôn Sóc hung hăng cắn vành tai trắng noãn của , khiêu khích hai khối trước ngực: “ , chắc chắn là do lâu lắm rồi được sờ.”

      Nguyên Bảo khẽ nức nở, vừa buồn bực vừa ngượng ngùng: “Khốn kiếp! dọa em! làm em sợ muốn chết!”

      nghĩ là em biết.” Khẽ thở dài hơi, làm sao đoán được Nguyên Bảo nhận ra mình, dọa đến cũng rất ân hận.

      “Vâng…” Bàn tay bé vuốt ve tay : “ đến từ lúc nào vậy?”

      “Buổi chiều, lúc em còn quay phim.”

      “Nhưng sao bọn họ cho vào?” Mấy nhà trọ này được bao toàn bộ, được cho phép chắc thể bước vào…

      Ngôn Sóc cúi đầu khẽ cười “ là chồng em, còn đưa tấm ảnh cưới của chúng ta cho bọn họ xem, đương nhiên bọn họ cho vào rồi.”

      Nguyên Bảo: “…”

      nhớ em.” Tay từ từ luồn vào váy , vuốt ve nơi mẫn cảm bí mật của .

      “Ưm… Bỏ tay ra.” Nguyên Bảo biết Ngôn Sóc học trò này từ khi nào, kẹp chặt đùi mình, cảm nhận được bên dưới ươn ướt, tiếp tục như vậy chắc chắn xảy ra chuyện.

      “Đừng, chỗ này cách tốt, chúng ta bị phát .”

      tiếng chút.” Đặt thân thể dán lên vách tường, Ngôn Sóc đau lòng nhéo nhéo gương mặt : “Gầy.”

      cũng gầy.” đỏ mặt, kiễng chân hôn lên môi .

      Ngôn Sóc giữ chặt gáy , hôn sâu hơn.

      Nụ hôn dài khiến cả người mềm nhũn, ngoan ngoãn dán lên người , bàn tay chui vào áo sơ mi, móng tay nho khe khẽ gãy lồng ngực .

      “Hửm? phải muốn à.” Trong mắt mang theo ý cười, hôn lên cánh môi rồi từ từ trượt xuống, đột nhiên ngậm hai nụ đào trước ngực cứng lên của .

      “Ưm…” Cố gắng kiềm chế bản thân rên rỉ, phòng của là căn phòng trong cùng, bên cạnh là phòng Linh Tử, khả năng cách tốt, nếu để cho người khác nghe được rất xấu hổ.

      “Cục cưng, quấy lấy eo .” Ngôn Sóc nâng hai chân lên, Nguyên Bảo để mình bị trượt xuống nên chỉ có thể quấn chặt lấy hông .

      “Ngoan.” Cắn cắn cằm .”

      “Em .”

      giây sau khi xong, những nụ hôn như cuồng phong bão táp vùi lấp , Ngôn Sóc vừa ném lên ghế xích đu bên cạnh, vừa nhanh chóng cởi thắt lưng, tách hai chân ra, rồi tiến vào tiểu huyệt sớm ướt át.

      “A…” Nguyên Bảo khẽ rên tiếng, lồng ngực phập phồng, vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó.

      Ngôn Sóc tiến vào quá nhanh, để có thời gian chuẩn bị, thắt lưng di chuyển lên xuống, hai khối trắng noãn trước ngực cũng nhàng rung động, thoạt nhìn vô cùng mê người.

      Những sợi tóc đen dán chặt phía sau đầu, cảm giác khô nóng khiến có chút khó chịu, nhưng cơ thể khó nhịn càng khiến khó chịu hơn.

      “Sau này cho phép tự ý chạy mất…” Ngôn Sóc thở hổn hển, chỉ là mới tháng gặp, chịu nổi, cơ thể Nguyên Bảo khiến thích như vậy, càng muốn xâm nhập sâu hơn, càng muốn được nhiều hơn.

      “A… Ưm… Chậm chút…” Sợ hãi bị người khác nghe thấy, như thế rất xấu hổ.

      “A… A… Ngừng lại ~ Jimmy…”

      “A, Điềm Tâm, em xinh đẹp.”

      Đột nhiên giọng nữ vô cùng phóng đãng từ cách vách truyền ra, thân thể Nguyên Bảo cứng đờ, giọng này là của Linh Tử, ấy và Jimmy…

      “Nghiêm túc chút.” Va chạm vào cơ thể sao, chuyện này sợ người khác nghe thấy.”

      “Đừng… Ưm…” Động tác của Ngôn Sóc ngày càng nhanh hơn “Rất kỳ lạ… Á…”

      lần rồi lại lần đưa lên cao trào. thanh rên rỉ sát vách cũng càng lúc càng lớn hơn, Nguyên Bảo đè nén tiếng rên rỉ của mình, cảm giác đau đớn ở ngực khiến rơi nước mắt.

      “A… Đừng… đừng, mệt quá, đừng…”

      “Ngoan, lần cuối cùng thôi.” lần cuối cùng rất nhiều rồi, nhưng mỗi lần đều dừng lại được, còn sức lực phản kháng, mí mắt Nguyên Bảo nặng trĩu, chậm rãi nhắm mắt lại.
      Last edited: 11/11/14

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 58

      Editor: LạcLạc
      Beta: Avehil


      Ngày hôm sau, khi Ngôn Sóc từ trong phòng Nguyên Bảo bước ra, mọi người đều kinh ngạc, những cái nhìn đầy mập mờ hướng về phía “Vị này là?”

      “Tôi là chồng ấy.” Ngôn Sóc lưu loát phun ra câu tiếng Nhật, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nghe thấy mấy chữ này, ít chàng trai thầm mến Nguyên Bảo đều rơi nước mắt bỏ chạy, Ngôn Sóc nhướng mày, rất hài lòng với phản ứng này.

      Nguyên Bảo trợn mắt, véo hông học tiếng Nhật lúc nào thế?”

      Ngôn Sóc mỉm cười nhìn chỉ biết mỗi câu đó.”

      Nguyên Bảo ”…”

      BOSS ở đây vài ngày rồi về, hai tháng sau khi bộ phim tuyên bố hoàn thành, cuối cùng Nguyên Bảo cũng được ngồi máy bay trở về Đài Loan.

      Dương Dư sinh bé trai rất xinh xắn, mỗi ngày Uất Trì đều đến trước mặt BOSS khoe khoang, Ngôn Sóc rất bình tĩnh, cục cưng nhà bọn họ lập tức sinh bé cưng cho , ngày đó rất cố gắng, chừng còn là song thai nha.



      “Bé con đáng .” Khi trở về, chuyện đầu tiên làm là thăm con của Dương Dư và Uất Trì, bé con mềm mại, có đôi mắt to rất giống Dương Dư, dáng vẻ đáng quẫy đạp trong lòng Nguyên Bảo.

      “Em cùng Ngôn Sóc có thể sinh đứa mà.” Vươn tay sờ gương mặt đứa bé, Dương Dư trêu ghẹo .

      Nguyên Bảo thoáng đỏ mặt, tại Ngôn Sóc và Uất Trì chuyện với nhau, cũng chú ý đến tình hình bên này.

      thôi Nguyên Bảo!”

      “Hả? đâu?”

      " bệnh viện." khẽ hôn lên gò má .

      “Bệnh viện?” Nguyên Bảo lo lắng nhìn Ngôn Sóc “ khó chịu sao? Vì sao phải bệnh viện?”

      phải.” Ngôn Sóc cười cười, thoáng nhìn xuống bụng “Đến đó khám cho em.”

      “Hả? Em đâu có chuyện gì, sao phải bệnh viện?”

      " thôi." Ngôn Sóc muốn nhiều lời: tin chắc Nguyên Bảo nhà mang thai, lần này mình thắng chắc rồi, chỉ còn chờ nguồn vốn đầu tư miễn phí của Uất Trì thôi.

      Khi đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên Nguyên Bảo mang thai, hai tháng, cách khác chính là lần ở Nhật đó…

      Ngay lúc đó Nguyên Bảo rơi vào trạng thái trống rỗng, đại não còn lượn vòng vòng chưa thèm quay về: dễ thế vậy sao? Nhoáng cái liền có thai rồi.

      Ngôn Sóc ngồi ở ghế lái, khóe môi vẫn mang theo ý cười, vươn tay kéo vào lòng mình “Luống cuống cái gì, có em bé phải rất tốt sao, đến lúc đó để em chơi cho đỡ buồn.”

      (Em bé: Hóa ra tôi chính là sản phẩm để ba cho mẹ chơi.)

      “Nhưng bất ngờ quá!” Nguyên Bảo nhíu mày: Bản thân chưa từng nghĩ tới đứa con, kết hôn cũng vượt quá sức tưởng tượng của rồi, bây giờ lại còn có con, 8 tháng sau làm mẹ? Lo lắng, rối bời quá.

      “Có mà.” Ngôn Sóc hôn lên trán “Em xem con của thằng nhãi Uất Trì đáng biết bao, con chúng ta sinh ra chắc chắn cũng rất đáng , nếu là con trai làm lão đại của thằng nhóc kia, nếu là con để thằng nhóc kia làm ngựa cho con mình cưỡi, đến khi con mình lấy chồng mới được dừng.”

      Nguyên Bảo “Hihi” tiếng bị chọc cười “Vậy nếu con chúng ta thích thằng nhóc kia sao?”

      Ngôn Sóc nhướn mày “Sao có thể? có cơ hội đó.” từ trước đến giờ đâu làm chuyện có lợi cho người khác hưởng.

      Nguyên Bảo “…” Được rồi, BOSS nhà bọn họ lại kiêu ngạo rồi, nhưng mà cảm thấy đại BOSS dắt tiểu BOSS hình như cũng tệ.

      Nghe Nguyên Bảo mang thai, ông cụ vui vẻ ra mặt, muốn tuyên bố cho cả thế giới biết mình sắp có cháu, có lẽ vì việc này, ông cụ xem ra còn có tinh thần hơn so với trước.

      “Tiểu Sóc, con đứa bé nên gọi là Quốc Vinh hay hơn, hay Quốc Uy[1]?”

      “Phụt ——" Sữa tươi trong miệng phun hết ra ngoài, bên ông cụ rất nghiêm túc lật từ điển, bên Nguyên Bảo lại luống cuống vô cùng, nếu gọi con bằng cái tên này con của họ sống sao đây, kéo góc áo Ngôn Sóc, nhắc nhở mau nghĩ cách.

      [1] Quốc Vinh: Vinh quang của Đất nước; Quốc Uy: Uy danh của Đất Nước

      Lúc này Nguyên Bảo hơi hoài nghi cái tên của Ngôn Sóc từ đâu mà ra, với kỹ năng đặt tên của ông cụ thực dám khen tặng.

      “Con thấy Quốc Uy cũng được, tỉ lệ thuận với danh tiếng của Viagra[2].” Ngôn Sóc xem báo, thờ ơ câu.

      [2] Quốc Uy (guówēi) và Viagra (wěi gē) tương tự nhau, lật ngược lại là giống nhau, nên Ngôn Sóc mới hai từ này tỉ lệ.

      Lần này cả ông cụ và Nguyên Bảo đều bướng bỉnh như nhau.



      8 tháng sau đứa bé được thuận lợi ra đời, lúc từ phòng sinh ra, Nguyên Bảo khóc ngừng, nắm tay Ngôn Sóc “Em muốn sinh nữa.”

      “Ừ, nếu có thể sinh, thay em sinh.” Tiếng gào thét ban nãy như giày vò cả tim gan , BOSS nghe đến đau lòng, sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dùng hành động rất thiêng liêng, hôn lên khóe môi “Vất vả rồi, bà xã.”

      Nguyên Bảo thút tha thút thít nở nụ cười “Đáng ghét.”

      Nhìn màn hạnh phúc thế này, y tá bên cạnh mỉm cười, ánh mắt đầy thiện ý “Chúc mừng, là bé trai, trông rất đẹp.”

      “Nhiều nếp nhăn thế này đẹp ở đâu ra.” Ánh mắt thoáng qua tia ghét bỏ, Ngôn Sóc ôm đứa bé khóc nháo vào lòng “Em xem, con chúng ta nè.”

      “Hơi xấu.”

      Đứa bé nho , toàn thân đầy nếp nhăn, thoạt nhìn như ông già, dường như hiểu được bậy, đứa bé lập tức khóc to.

      ôm nó đến phòng trẻ sơ sinh trước , đến giờ cho bú, lại ôm ra.”

      “Vâng, chăm sóc con cẩn thận.”

      Nghe Nguyên Bảo sinh con trai, Dương Dư mang thằng bé nhà bọn họ - Tiểu Phong lập tức chạy tới, lúc này Tiểu Phong mười tháng tuổi, bộ dáng rất xinh đẹp, được Dương Dư cho trưng diện, thoạt nhìn hệt như bé con.

      “Con trai sao biến thành dạng này?” BOSS kéo cái mũ đầu Tiểu Phong, dùng sức nựng gò má thằng bé, Tiểu Phong cũng khóc, chỉ toét miệng nhìn .

      "Nguyên Bảo đâu?"

      ngủ.” BOSS thích trẻ con, nhưng bản thân lại thể khiến trẻ con thích được, thấy bộ dạng này của Tiểu Phong, cảm thấy thú vị, ôm lấy Tiểu Phong trêu đùa.

      “Con của cậu đâu? Làm gì ôm Tiểu Phong nhà mình thế.” Uất Trì ngăn cản con mình qua đó, sau đó hung hăng trợn mắt liếc “Cách xa Tiểu Phong nhà mình chút!”

      Ngôn Sóc cười cười “Uất Trì Dung, đừng quên cậu còn nợ mình nha.”

      Uất Trì "..." Gian thương! Ai lại đem con của mình ra đánh cuộc, cho cùng người này đúng là đồ cặn bã.

      “Em thăm Nguyên Bảo.” thèm để ý đến hai người đàn ông như trẻ con này, Dương Dư lặng lẽ lên lầu, rón rén đẩy cửa phòng ra.

      Nguyên Bảo ngủ, xe nôi được đặt bên cạnh giường, Dương Dư tới, trông thấy đứa bé mũm mĩm, đứa bé rất đẹp, ngũ quan rất giống BOSS, đôi mắt mèo lại cực kỳ giống Nguyên Bảo, con ngươi đen xen lẫn màu xanh mực nhàn nhạt.

      “Chào cưng…” cầm lấy cánh tay béo mập, đứa bé miễn cưỡng quét mắt liếc cái, ánh mắt xem thường ghét bỏ hất tay Dương Dư.

      “A…” Dương Dư hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, thằng bé có vẻ như… hơi kiêu ngạo, nhưng mà, chắc chắn là nhìn nhầm.

      Dương Dư lại gần muốn hôn má bé, nhưng còn chưa tiến tới, bé ngừng phun nước bọt lên Dương Dư, nhìn dáng vẻ Dương Dư chật vật, bé khanh khách cười, cười hết sức vui vẻ.

      “Thằng nhóc thối.”

      “Chị Dương Dư?” Nguyên Bảo dụi dụi mắt, ngồi dậy nhìn ấy “A? Chị tới từ lúc nào vậy?”

      “Vừa tới thôi.” Dương Dư lúng túng lau nước bọt “Đánh thức em à?”

      có, em ngủ cũng lâu rồi.”

      “Tên nó là gì?” Dương Dư bế đứa bé đưa cho Nguyên Bảo.

      “Bánh bao , gọi bánh bao là được rồi! Có đúng bánh bao ?”

      Bánh bao liên tục cười vui vẻ, vươn tay túm tóc mama, bé chơi lúc cũng thấy mệt, lúc này bánh bao mới rúc vào ngực mẹ ngủ.

      " đáng tiếc, chị còn tưởng là con .” Trong lòng Dương Dư có hơi mất mát “Nếu là con tốt rồi, chúng ta có thể kết làm thông gia.”

      “Chị sinh tiếp bé là được.” Nguyên Bảo cũng dám cho Dương Dư biết BOSS ghét bỏ thằng nhóc nhà bọn họ.

      Hai người cùng nhìn nhau nở nụ cười…



      Thời gian thấm thoát thôi đưa, bánh bao rất nhanh lớn thành bánh bao lớn rồi, đồng thời cũng có em , bánh bao có tên là Ngôn Sách, khi ấy Ngôn Sóc đặt cái tên này rất đơn giản, muốn bé ở bất cứ tình huống nào cũng đều có sách lược, em hơn cậu hai tuổi, gọi là Ngôn Tâm.

      Tiểu Ngôn Sách rất nghiêm túc học theo baba mười phần đủ mười phần, luôn luôn im lặng bắt nạt Uất Trì Phong suốt ngày chỉ biết ăn và chơi, cho dù ba mẹ ở nhà cũng chăm sóc em tốt, thậm chí còn chăm sóc cả mama mình luôn.

      Bánh bao có hơi khinh bỉ mẹ mình, cảm thấy mama rất ngốc, lại rất sùng bái baba mình, bởi vì baba cũng thông minh như mình, câu cửa miệng của bánh bao là ‘Cậu, đồ ngốc!’. Cho dù là mama, cậu cũng khách khí.

      “Mẹ, ngốc!” ngày nọ, cậu dùng giọng êm ái bắt nạt Nguyên Bảo “Mama ngốc, xếp gỗ tệ quá.” Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt mèo to đùng trong suốt chợt lóng lánh, cậu nhóc ngồi hẳn xuống đất, lần lượt xếp chồng gỗ thành tòa thành xinh đẹp.

      “Mẹ thấy ? Như vậy mới đúng.”

      “Qua đây, Ngôn Sách.” Nghe con trai mình mắng bà xã thân , hơn nữa dùng câu cửa miệng của , câu đó mới là trọng điểm, nếu đương nhiên mặc kệ.

      Ngôn Sách hít mũi, lập tức biết baba mình muốn làm gì, phản xạ có điều kiện ôm mông, xoay người rúc vào lòng Nguyên Bảo “Mama, baba muốn đánh con, baba muốn dùng bạo lực gia đình với con!”

      “BOSS…” Nguyên Bảo ôm chặt cậu nhóc, hai đôi mắt giống nhau như đúc nhìn Ngôn Sóc đen mặt: Hàm ý bên trong rất ràng.

      Ngôn Sóc hít sâu hơi “Kim Nguyên Bảo, qua đây, để nó chơi mình .”

      “Ah” Nguyên Bảo đứng dậy phủi bụi người, bước lại gần "Xảy ra chuyện gì thế?"

      có gì?” BOSS liếc nhìn con trai mình lần nữa, tốt, lực chú ý của nó còn ở chỗ họ.

      Chạm lên khóe môi “Mang bọn nó đến chỗ ba .”

      Từ khi có hai tiểu quỷ, bọn họ thực chưa từng sinh hoạt vợ chồng trọn vẹn, chịu giày vò đủ rồi.

      Nguyên Bảo nghĩ lúc, khẽ gật đầu.

      Khi có người hỏi Tiểu Ngôn Sách tại sao đến nhà ông nội ở, Tiểu Ngôn Sách trịnh trọng trả lời “Để cuộc sống của bọn họ hạnh phúc, bọn họ quyết định vứt bỏ con và em , rất vô trách nhiệm.”

      "Vô trách nhiệm..." Em ngậm ngón tay theo trai, chớp chớp đôi mắt to tròn, vươn tay kéo góc áo mình “ hai, vô trách nhiệm là gì?”

      Mọi người “ là cặp vợ chồng vô trách nhiệm!” =__=!!!
      Last edited: 11/11/14

    5. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:ya, hoàn rồi. Cuối cùng các bạn ý cũng happy ending:hoan ho::hoan ho::hoan ho:
      Thanks các nàng editor nha:2one:
      Tiếp tục Chờ mong PN của đôi trẻ:056:
      Tuyết NguyệtLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :