1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Mizuki ra ... ta chưa xem :yoyo60: ta chỉ đọc khúc cuối, :yoyo36: cho nên A Khinh gì đấy tình ko biết :yoyo63: thui để khi nào ta beta lại, xem sao :yoyo51:
      Tuyết Nguyệt, quỳnhpinkyMizuki thích bài này.

    2. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Woa dọc lèo 9 chương:027: Nàng tung hàng dữ dội quá, kh kịp comt kiếm ruby luôn:025: Đọc chương này thấy tội BOSS quá:031: Thaks nàng
      Tuyết Nguyệt, quỳnhpinkyLạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 55
      Editor: nhungchuoi
      Beta: LạcLạc
      "Ngày mai con gọi bác sĩ đến là được, thuận tiện theo dõi sức khỏe ba." Lấy khăn quàng cổ choàng chặt cho ông, Ngôn Sóc khẽ .

      " cần đâu, tuần sau là tết rồi, đừng làm phiền người ta, tại sức khỏe của ba vẫn tốt mà." Ngôn lão liên tục mạnh miệng, ông nhìn mảng trắng xóa ngoài hành lang "Nguyên Bảo đâu? Lâu rồi gặp con bé."

      Tay Ngôn Sóc đẩy xe lăn bỗng khự lại: "Nguyên Bảo bận, qua tết con dẫn ấy đến thăm ba."

      "Vậy cũng được......" Ngôn lão hỏi thêm gì, dường như ông có chút mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu muốn khép lại "A Sóc, đừng đưa Tiểu Lạc , giữ nó lại......" Lời tiếp theo còn chưa xong, ông ngủ mất rồi.

      Ngôn Sóc khẽ thở dài "Con biết rồi ạ."

      Nguyên Bảo của hai tháng sau trở lại, tại còn mười ngày nữa là đến hai tháng rồi, nếu về muộn....... chắc chắn bỏ qua cho ......

      "Nguyên Bảo.................." Ngôn Sóc nhìn căn phòng trống trải của mình, trong căn phòng này bọn họ cùng nhau trải qua đêm rất đẹp, Ngôn Sóc vĩnh viễn quên Nguyên Bảo giao mình cho thế nào: rất nhớ , chỉ cần trở về muốn làm gì cũng được.

      Ngôn Sóc cảm thấy mình thực người nhát gan, hề dũng cảm như bề ngoài, thậm chí còn dũng cảm như ba , nếu có Nguyên Bảo, chịu đựng nỗi!

      thành thói quen người ở cạnh mình; thành thói quen người đó ầm ĩ bên người; thành thói quen ấy ỷ lại vào mình; thành thói quen vào mỗi đêm ôm ấy ngủ giấc yên ổn.

      "Nguyên Bảo.........." BOSS cuộn tròn chiếc giường rộng lớn, nắm chặt di động trong tay: ngủ giấc ngon , đến lúc tỉnh lại nằm gọn trong lòng mình nhìn mình.
      . . . . . .

      tuần trôi qua rất nhanh, tiếng pháo hoa vang lên, mọi người chào đón năm mới, ba người ăn cơm tất niên tuy có chút đơn điệu nhưng hề đơn, Ngôn lão vẫn tiếp tục hỏi Nguyên Bảo đâu, Ngôn Sóc cũng lời nào.

      Chờ sau khi cơm nước xong, Ngôn Sóc ngắm pháo hoa xinh đẹp nở rộ bầu trời đêm "Tiểu Lạc".

      Bước chân của Bạch Lạc dừng chút: lần đầu tiên nghe Ngôn Sóc gọi như vậy, khoảnh khắc đó, có phần hoài nghi phải chăng lỗ tai mình có vấn đề.

      "Ở lại ."

      "Hả?" Vô cùng ngạc nhiên nhìn Ngôn Sóc: có phần dám tin tưởng lời người này , dù sao chán ghét mình như vậy mà.

      Ngôn Sóc bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt: trong vòng nửa năm cậu trở thành người đàn ông thực thụ, đẹp trai hơn trước, tia sáng tĩnh mịch trong đôi mắt có chút giống thời kì niên thiếu của Ngôn Sóc, trong lòng Ngôn Sóc chợt nhói, tiến lên vỗ bờ vai đầy tuyết của cậu...

      "Thế nào, sao gì? Vẫn muốn đến Đại lục à."

      "! Em phải" Liên tục lùi về phía sau vài bước "Em cho rằng hai đùa giỡn em."

      "Tôi đùa." Có chút miễn cưỡng nhếch môi: "Cậu bằng lòng ở lại ?"

      Bạch Lạc im lặng lúc, ngón tay khẽ run: "Em có thể chứ? Ý em là............."

      "Nhưng............" Đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cậu "Nhưng tôi hy vọng cậu tổn hại Ngôn gia, nếu làm vậy tôi tha thứ cho cậu............ Thậm chí........... ném cậu xuống địa ngục!"

      Cả người Bạch Lạc bỗng khẽ run: cậu biết lời người này , chắc chắn ném mình xuống mười tám tầng địa ngục, thế nhưng bản thân có cớ gì làm chuyện này, tuy lúc đầu thực muốn báo thù, nhưng về sau suy nghĩ lại, cậu cũng hiểu, ai cũng có lỗi trong chuyện này, ngay cả chính bản thân cậu, huống chi người hại chết mẹ cậu cũng phải người đàn ông trước mặt.

      Ngay từ lúc bắt đầu cậu chưa từng hận Ngôn Sóc, chưa từng.

      "Em làm tốt, hai."

      "Nhanh trở về . Ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Ngôn Sóc đứng ngoài hành lang khá lâu, rút điếu thuốc trong túi, sau đó châm lên: vốn thích hút thuốc, nhưng từ khi Nguyên Bảo rời , lại có thói xấu này, muốn dùng thuốc lá để tê liệt mình, để cần từng giây từng phút đều nhớ đến người đó.

      điếu rồi lại điếu, Ngôn Sóc cảm thấy mình có chút mệt mỏi, liền lảo đảo bước vào phòng.

      . . . . . .

      Nguyên Bảo thực ngủ rất lâu rồi, sau khi hệ thống lần thứ hai thông báo tin tức sửa chữa thành công, vẫn còn mơ mơ màng màng.

      < Người dùng, nếu lại chịu bò ra tôi đá ra. >

      Khốn kiếp!

      Giọng của Độ Nương!

      Cả người giật mình, Nguyên Bảo ngồi dậy: thân thể dường như thay đổi gì quá lớn, vươn tay sờ phía sau mông, rất tốt, còn cái khe cắm lừa bịp đó nữa.

      < Người dùng, mời bạn mau chóng ra ngoài, chúng tôi phải tan ca. >

      Thống Nương!

      vội đầu thai à?

      Có điều tại cũng khác đầu thai mấy.

      Bất mãn trợn mắt, Nguyên Bảo nắm chặt quả đấm, chuẩn bị thi triển quyền cước, thế nhưng.........................

      "Mẹ nó!!! Độ Nương thể cho tôi lối thoát tốt hơn sao? Ngoại trừ WC còn lựa chọn nào khác à?" Lần trước ngồi trong WC, lần này cũng ngồi trong WC hả! Khốn kiếp!

      Mất hết chín trâu mười bò mới ra khỏi WC được, khi ngửi được mùi khí quen thuộc, cả người đều trở nên lưu loát!

      "Khốn kiếp!" Thân thể nặng nề ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, sau khi nghỉ ngơi lúc, Nguyên Bảo mới phát bản thân mặc quần áo, đỏ mặt, đem cả người rúc vào trong chăn, tay Nguyên Bảo vuốt ve chăn của BOSS, nhếch môi cười vui vẻ: tốt , cuối cùng cũng có thể ở cùng BOSS thích nhất rồi.

      Có điều..............

      Nguyên Bảo nhìn đồng hồ: muộn thế này, mà sao vẫn thấy BOSS, đâu rồi?

      Khi Nguyên Bảo ngẩn người, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

      Thời gian giống như dừng lại, người bên trong nhìn người bên ngoài, người bên ngoài nhìn người bên trong, dường như rất lâu rồi.

      Cổ họng Nguyên Bảo khẽ động, ê ẩm chua xót. Cảm giác chua xót lan tràn trong lòng: dường như Ngôn Sóc hốc hác khá nhiều, ánh mắt người kia chưa từng rời khỏi khuôn mặt mình, nhìn mình, từng bước từng bước tới, bỗng, kéo giam vào lòng, sức lực kinh người, gần như muốn bóp nát cơ thể .

      "Nguyên Bảo. . . . . . Nguyên Bảo. . . . . ." Khẽ lẩm bẩm từng tiếng Nguyên Bảo, gân xanh mu bàn tay nổi lên, há miệng cắn lên vai Nguyên Bảo miếng, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống.

      "Đau. . . . . ."

      "Là sao?" Đôi mắt Ngôn Sóc thoáng qua tia mừng rỡ "Em thực là Nguyên Bảo của ........Nguyên Bảo của .........."

      Nguyên Bảo ". . . . . ." ràng là cảnh tượng rất cảm động, thế nhưng: BOSS là tên khốn kiếp! biết sợ đau, lại còn cắn chứ?

      "Vì sao lại lặng lẽ biến mất? Em biết rất lo lắng à?" Khóe miệng Ngôn Sóc còn vương vết máu, trong lòng Nguyên Bảo đau nhói.

      "Em mà , chắc chắn đồng ý, hơn nữa bây giờ em tốt rồi, thậm chí còn tốt hơn trước kia." Dùng tay véo véo gò má Ngôn Sóc, có chút đau lòng " gầy nhiều quá."

      "Em khỏe là được rồi." Đột nhiên ngoài cửa sổ pháo hoa nở rộ , trong nháy mắt soi rọi cả căn phòng.

      Bàn tay to vuốt ve những sợi tóc của , xem ra Nguyên Bảo có gì thay đổi, chỉ là càng thêm xinh đẹp hơn, thử chạm vào môi , giây sau nụ hôn như cuồng phong bão táp nhấn chìm .

      "Ưm........" Vươn đôi tay ra khỏi chăn, vòng qua cổ , ngoan ngoãn đón ý hùa.

      "Đừng rời khỏi nữa." Liếm liếm khóe môi “Cũng đừng từ bỏ , rất sợ em về được, em có biết em nhiều thế nào ."

      " xin lỗi." Nguyên Bảo cảm thấy chua xót và áy náy: nên nghĩ người đàn ông này quá mạnh mẽ, người đứng sờ sờ trước mặt , cũng chỉ là người bình thường, cũng thấy đau khổ .

      "Em bao giờ như vậy nữa."

      "Nếu em dám, lột da rút xương em." Ngôn Sóc hung tợn , rồi đau lòng vuốt ve vết răng vai : "Đau ?"

      "Cũng cắn rồi, xem có đau ?"

      "Đau chút cũng tốt, như vậy em nhớ kỹ." Yết hầu Ngôn Sóc khẽ động vài cái: "Kim Nguyên Bảo, chúng ta kết hôn , ngày mai chúng ta kết hôn !"

      "Vâng!" Tựa vào lồng ngực " thế nào cứ làm thế ấy."

      "Ừ" Hít sâu mùi hương vương người , cả người lạnh lẽo chui vào chăn, Nguyên Bảo khẽ run, nhịn được lùi sang bên cạnh.

      "Trốn cái gì." Bàn tay to kéo trở lại, thân thể trần trụi mềm mại dán chặt lên người , Ngôn Sóc cảm thấy vị trí mẫn cảm nào đó của mình biến đổi, thầm đưa tay trượt xuống phần eo, làn da mịn màng khiến càng thêm khó nhịn, lần nữa xuống thêm chút, quả nhiên chỗ khe rãnh còn khe cắm nữa, khóe miệng Ngôn Sóc khẽ cong lên: hiểu sao lại có chút nhớ nhung, mỗi lần bản thân sờ đến chỗ ấy, Nguyên Bảo phát ra những thanh khiến người ta mê đắm.

      "BOSS, tại khuya lắm rồi." Nguyên Bảo đỏ mặt: thực tế, từ khi bò từ bên trong ra, rất mệt mỏi, tại còn chút sức lực nào để làm chuyện đó.

      "Sửa đổi xong chưa?" Dùng sức véo cái mông căng tròn, sau đó vuốt ve qua lại, Nguyên Bảo nhịn được đờ người, bàn tay bé kéo chiếc áo trước ngực , khẽ gật đầu, sắc mặt càng đỏ bừng.

      "Toàn bộ đều sửa xong rồi." Hôn lên trán : " tại Nguyên Bảo của hoàn chỉnh? Bao gồm cả 'cái kia'!"

      Nguyên Bảo ". . . . . ." BOSS, rất tà ác, rất quá đáng, sao có thể hỏi vấn đề như vậy.

      Lại tiếp tục gật đầu, rồi chôn vùi trước ngực : đáng ghét, khiến người ta xấu hổ mà.

      "Vậy........... Đến lúc chúng ta kết hôn chẳng phải rất tốt sao."

      "Có phải rất khó chịu ."

      "Tàm tạm, chú ý nữa là được." Đôi tay an phận cuối cùng cũng dừng động tác, hít sâu hơi: " tốt, Nguyên Bảo của vẫn còn ở bên ."

      luôn luôn ở bên .

      Ngẩng đầu nhìn Ngôn Sóc: cho đến bây giờ cũng chưa rời , đôi khi biết, ở nơi nào đó nhớ , người này, vì buông tha tất cả cũng sao!
      Last edited: 11/11/14

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 56 (18+)
      Editor: LạcLạc
      Beta: Avehil


      Tháng 3 Nguyên Bảo và BOSS chuẩn bị kết hôn, lúc này thời tiết rất đẹp.

      Nguyên Bảo cảm thấy mình mắc chứng sợ hãi trước khi cưới, cả người đều lâm vào trạng thái bất an, ngốc lăng nhìn mình được trang điểm xinh đẹp trong gương, suy nghĩ biết trôi về phương nào: Nhìn thấy , ba mẹ, con kết hôn rồi, đáng tiếc hai người có cách nào chứng kiến hôn lễ của con.

      Khóe mắt hơi ươn ướt, chợp mắt cái đem toàn bộ nước mắt thu lại, lúc này mà khóc phấn trang điểm nhòe mất, như vậy tốt lắm. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyên Bảo hít sâu hơi, qua tấm gương nhìn thấy Ngôn Sóc mặc bộ lễ phục màu đen, hôm nay Ngôn Sóc đẹp trai hơn ngày thường rất nhiều, dám tin người đàn ông này là chồng mình.

      “Cục cưng…” vòng tay qua ôm hông từ phía sau, cúi đầu hôn lên má cái.

      “Lúc này hình như được vào.” Nguyên Bảo né tránh, khuôn mặt ửng hồng: hôm đó sau khi bọn họ nhận được giấy chứng hôn, BOSS cố gắng kìm nén bản thân để chạm vào , nhẫn nại này khiến Nguyên Bảo rất khâm phục.

      “Ai quy định.” Ngôn Sóc lấy khuyên tai đeo lên cho “Hôm nay Nguyên Bảo rất đẹp.”

      “Uất Trì và chị Dương Dư tới chưa?”

      sớm tới rồi, nhưng Dương Dư tiện làm phù dâu cho em.”

      “Hả?” hơi hoài nghi tại sao Dương Dư lại thể làm phù dâu cho mà phải mời người thân quen lắm.

      “Lát nữa em biết.” Ngôn Sóc cười thần bí, vỗ vỗ vai ra ngoài trước.”

      “Vâng.”

      Hôn lễ rất nhanh được bắt đầu, lần đầu tiên tham dự hôn lễ là của Dương Dư, ngờ nhanh như vậy đến lượt mình, khi ôm cánh tay Ngôn Sóc, cảm thấy thoải mái hơn, sau đó bước cùng Ngôn Sóc, thảm đỏ của cuộc đời. mạch xuống dưới, Nguyên Bảo vẫn luôn nắm chặt bó hoa, khi bước thảm đỏ cũng hề nhìn chỗ khác, vì vậy biết Dương Dư ở chỗ nào.

      Kim Nguyên Bảo, có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng , cùng ấy kết hôn, bất kể bệnh tật hay khỏe mạnh hay bất kỳ lý do nào khác, đều luôn thương ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, tiếp nhận ấy, vĩnh viễn bao giờ thay đổi cho đến cuối đời ?”

      “Tôi đồng ý.” Nguyên Bảo nhìn Ngôn Sóc, nhàng ra ba chữ ấy.

      “Ngôn Sóc tiên sinh, có đồng ý để người phụ nữ này trở thành vợ , cùng ấy kết hôn, bất kể bệnh tật hay khỏe mạnh hay bất kỳ lý do nào khác, đều luôn thương ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, tiếp nhận ấy, vĩnh viễn bao giờ thay đổi cho đến cuối đời ?”

      “Tôi đồng ý.”

      “Vậy mọi người có bằng lòng để hai người họ trở thành vợ chồng, sống đến đầu bạc răng long ?”

      “Chúng tôi đồng ý.”

      “Bây giờ hai người có thể trao nhẫn cho nhau và hôn đối phương.”

      Sau khi trao nhẫn cho nhau, Ngôn Sóc kéo vào lòng dịu dàng hôn lên môi , Nguyên Bảo rung động, ràng đây phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng cảm giác này vĩnh viễn luôn mới mẻ với , khiến đỏ mặt đến mang tai.

      Khi tiệc rượu bắt đầu, Nguyên Bảo thay bộ váy dài màu đỏ, lúc này mới nhìn thấy Dương Dư, Dương Dư trông hơi khác, thoạt nhìn càng dịu dàng quyến rũ hơn trước, bụng hơi nhô ra, Nguyên Bảo kinh ngạc lần mò tới “Chị Dương Dư…”

      Dương Dư đỏ mặt “5 tháng rồi.”

      “…Ngày đó chị kết hôn …”

      "Đúng vậy." Dương Dư ngượng ngùng đáp, cầm ly nước trái cây “Chúc mừng hai người, lần trước nghe em công tác, chúng ta gặp nhau được.”

      “Đúng vậy.” Nguyên Bảo uống ly rượu đỏ: Ngẫm lại vẫn thể tin được chỉ hai tháng ngắn ngủi xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nếu mình quay lại cũng biết phát sinh thêm chuyện gì, tiếc là Chung Ly…

      “Chúc hai người sớm sinh quý tử.” Đêm nay Uất Trì rất vui, lúc này uống hơi nhiều, ánh mắt hơi mơ màng “Đến lúc đó Dương Dư nhà bọn mình sinh con trai, Nguyên Bảo sinh con , chúng ta kết làm thông gia.”

      “Vì sao phải con trai cậu gả cho con nhà mình.” Ngôn Sóc nhìn Dương Dư “Cũng chúc mừng .”

      “Cảm ơn.” Dương Dư cười lộ ra má lúm đồng tiền “Thực ra tôi rất hi vọng hai nhà chúng ta kết làm thông gia, tuy A Dung hơi đần chút, nhưng có chỉ số thông minh của tôi bù lại.”

      Uất Trì "..." Trước mặt người ngoài xấu chồng mình, đây là hành động của ‘đại trượng phu’ sao? ( say rồi đó =__=!!!)

      Kết hôn là kiện hạnh phúc nhất nhưng cũng là chuyện cần nhẫn nại nhất, nhà bọn họ được sửa lại, trở nên sáng sủa và ấm áp hơn.

      Nguyên Bảo vẫn còn mặc lễ phục mệt mỏi nằm giường cưới, mí mắt nặng trĩu nhắm lại, toàn thân đều đau nhức, hơn nữa uống ít rượu, vì vậy cả người trở nên lừ đừ.

      “Nguyên Bảo, được ngủ lúc này.” Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt mình, Nguyên Bảo khẽ hí đôi mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gương mặt Ngôn Sóc.

      “Em mệt quá à.”

      “Hôm này là đêm tân hôn của chúng ta.” Khuỷu tay vây hãm lại, cúi đầu hôn lên môi .

      bàn ánh nến khẽ lay động, vách tường phản chiếu bóng hình của hai người, người đàn ông hôn lên khóe môi , nắm bàn tay bé của đặt lên ngực mình.

      “Nguyên Bảo…”

      “Ưm?” người chợt mát lạnh, cảm nhận được quần áo cơ thể bị thoát cởi ra, lật người, vươn tay vòng qua cổ “Ngôn Sóc, lạnh quá.”

      “Lập tức nóng.” gần như nhịn rất vất vả, nhưng chỉ muốn có đêm tân hôn hoàn mỹ, để hoàn toàn thuộc về mình.

      Ngậm vành tai mịn màng của , bàn tay to từ từ trượt xuống, Nguyên Bảo nhíu mày, bàn tay vô lực muốn đẩy Ngôn Sóc ra.

      “Đừng cử động!” cúi đầu trách móc tiếng, dùng sức nhào nặn khối căng đầy, đầu ngực tròn trịa ngừng bị kích thích dưới tay trở nên dựng đứng lên.

      “Nguyên Bảo của đẹp.” Lời dịu dàng, ánh mắt nhìn Nguyên Bảo mang theo dục vọng nào, làm sao để Nguyên Bảo ngủ được chứ, Ngôn Sóc khẽ cười, ôm bước vào phòng tắm.

      Khi làn nước ấm áp vẩy lên người , Nguyên Bảo khẽ run lên, nhưng vẫn chịu mở mắt, Ngôn Sóc đem cơ thể ướt sũng của đặt lên bức tường đá hoa hơi lành lạnh, cắn môi “Nguyên Bảo, ngoan, mở mắt ra.”

      “Mệt…” Chịu nổi giày vò như vậy, Nguyên Bảo híp mắt, xuyên qua tấm gương lớn, trông thấy cảnh tượng vô cùng ướt át trước mắt, toàn thân lõa thể bị người đàn ông cường tráng ép lên tường, khối thịt tròn trịa bị ép kín còn kẽ hở, hít hơi sâu, nửa ngày mới chợt nhớ ra tối nay là ngày gì.

      “Ngôn Sóc…”

      “Gọi ông xã…”

      “Ông xã…” Khéo léo gọi tiếng, khuôn mặt ửng đỏ nhìn .

      "Chuẩn bị xong chưa?" Ngôn Sóc nhếch môi, vươn đầu lưỡi liếm xương quai xanh của , đầu lưỡi ướt át dần dần dời xuống dưới, liếm những giọt nước người, đầu lưỡi ấm áp ngừng kích thích thần kinh Nguyên Bảo.

      "Thích ?" Há miệng ngậm nụ hoa mềm mại trước ngực , đầu lưỡi trêu chọc, bàn tay to trượt xuống bụng dưới, ở nơi nào đó ngừng khuấy động.

      “Ư… ngứa, nơi đó… ngứa…”

      Hô hấp của Ngôn Sóc dần dần trở nên dồn dập, tiếng rên của trẻ rất êm tai, cảm thấy bộ phận nào đó người mình nhanh chóng biến hóa, ưỡn thắt lưng mình, vật cứng rắn nóng bỏng dán lên bụng dưới .

      “A…” Suy nghĩ của Nguyên Bảo biết dạo chơi đến nơi nào, vô cùng hỗn loạn, cảm thấy cơ thể mình chậm rãi nóng lên, nóng bỏng như lửa đốt.

      Cơ thể vừa trải qua lần thay đổi, Ngôn Sóc hy vọng Nguyên Bảo của lại chịu đau đớn lần nữa, bàn tay to tách hai chân ra, ngón tay thon dài tìm đến hành lang ấm áp, chậm rãi tiến vào.

      “Đừng… được như vậy…” Kéo cổ tay lại, ngăn cản động tác của Ngôn Sóc.

      “Ngoan, buông nào.” Ngón tay luồn vào trong, cảm giác được nơi ấy rất chặt bao bọc ngón tay mình, hài lòng nở nụ cười “Nơi này của cục cưng ghét .”

      “Ông xã…” Khuôn mặt càng thêm đỏ, nhắm mắt lại, dám nhìn chính mình trong gương.

      Cúi đầu khẽ cười vài tiếng, ngón tay tách hai cánh hoa ra, từng chút từng chút ra vào, hô hấp Nguyên Bảo ngày càng dồn dập, giống như huyết dịch trong cơ thể đều tụ tập nơi bụng dưới, dịch thể ướt át nhè tràn ra, theo ngón tay chảy xuống nền nhà.

      Ngôn Sóc chậm rãi đâm vào, dần dần tăng tốc.

      “A… ông xã… em… em… “

      “Cục cưng… nhanh chút được ? Để dục vọng của em phóng thích ra, sắp nhịn hết nổi.” Hôn lên cánh môi , đầu lưỡi khuấy đảo ở bên trong “Nhanh chút nào, cục cưng.”

      “Ưm…” Sau đó là trận co rút ở bụng dưới, cả lỗ chân lông người đều đòi hòi nhiều hơn nữa, đôi mắt to mọng nước mờ mịt nhìn “Đừng…”

      “Haha!” Đầu ngón tay rút ra khỏi hành lang chặt thít kia, thở hổn hển nhìn gương mặt Nguyên Bảo, vẫn chưa kịp chuẩn bị, vật to lớn thô ráp tiến vào cơ thể mình.

      “A…Ngôn Sóc…”

      “Chặt quá, Nguyên Bảo của .” Trong cơn tình dục, lý trí của Ngôn Sóc hoàn toàn bị tước đoạt, thắt lưng dùng sức va chạm, tiếng rên rỉ vỡ vụn nơi cổ họng, trong lúc ý loạn tình mê, xuyên qua tấm gương Nguyên Bảo nhìn thấy hình ảnh của mình và Ngôn Sóc.

      số thời điểm Ngôn Sóc tuyệt đối dịu dàng, cũng dỗ ngon dỗ ngọt với , càng có hành động lãng mạn gây ngạc nhiên cả, nhưng lại thích Ngôn Sóc như vậy, từ ngày đầu tiên trở thành điện thoại, từ lúc Ngôn Sóc vứt bỏ , từ lúc quan tâm tới từng li từng tí , thích vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nóng bỏng của Ngôn Sóc, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh , mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều vĩnh viễn ở cùng chỗ.

      “Ưm… Ông xã…”

      em, cục cưng.”

      Thân thể dường như còn cảm thấy đau nhức, thắt lưng ưỡn ra, phối hợp để cắm sâu vào.

      “Mạnh chút… Ngôn Sóc… Ngôn Sóc…”

      Bất kể là cơ thể hay tâm hồn, hai người họ đều gắn kết chặt chẽ với nhau.


      ----------------HOÀN CHÍNH VĂN----------------
      BƯỚC QUA PHIÊN NGOẠI NÀO MẤY NÀNG ƠI :063:
      @Tiểu tinh @thanh thanh @Avehil @chuotanmeo @Mon Ú @lyly @Mục Huyền @Mizuki @Lnmt131 @thomap
      Last edited: 11/11/14

    5. mattroiden2810

      mattroiden2810 Well-Known Member

      Bài viết:
      218
      Được thích:
      240
      I like it, like it :yoyo3::yoyo3::yoyo3:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :