1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Thông báo
      Tối nay có chương mới nhé. Định ngồi làm tiếp cho xong để đăng lun mà con bạn gọi rủ chơi, nhìn lại còn tới 5trang word lận, ko cố nổi các nàng ah.
      Cuối tuần vui vẻ nhé mn.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      có tý hy vọng rồi :yoyo51:
      Ishtar thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 64.1 Minh Đế tức giận

      Edit: Ishtar
      bầu trời đêm vô số pháo hoa nở rộ, lập tức đêm tối bị đủ thứ ánh sáng màu sắc rực rỡ xua , như ngọn đèn treo lơ lửng giữa trung, mà chủ nhân của ngọn đèn ấy, đưa mắt nhìn xuống dòng người xôn xao hoảng loạn.

      Đám thị vệ mặt mang sát khí lao ra khỏi Lâm Giang lâu, đẩy đám người hô hoán kinh hoàng ra, hướng về phía tên thích khách kia chạy tới, bầu khí hân hoan náo nhiệt mới vừa rồi trong chớp mắt tiêu tán, chỉ còn lại từng đợt tiếng kêu hoảng hốt, tiếng giày chạm đất rầm rập của thị vệ, cùng tiếng la hét ‘bắt lấy thích khách’.

      Ở trước mắt bao người, tên thích khách kia sau khi bắn mũi tên, trực tiếp rút ra chủy thủ, cắt yết hầu tự sát, đến lúc bọn thị vệ tiến lại, chỉ còn là khối thi thể.

      Mà bên này ở góc độ Minh Đế đứng, có thể nhìn màn tên thích khách kia tự sát, nhất thời trong lòng giận tím mặt, quay đầu liền nhìn thấy Vân Khanh té mặt đất, lại càng thêm phẫn nộ, cả giận : "Ngự y đâu, như thế nào còn chưa tới?"

      Ngự y được an trí ở Lâm Giang Lâu, mà là ở Tiểu Lâu bên cạnh, khi Minh Đế ra mệnh lệnh đầu tiên, bọn thị vệ chạy nhanh mời ngự y, chính là trong lòng Minh Đế bị màn tự vận của tên thích khách kia chọc giận, cho nên càng thêm hối thúc.

      Mà hoàng hậu sau khi nghe được Minh Đế gầm lên giận dữ, trong mắt lên vẻ lo lắng, bàn tay đeo đầy vàng ròng siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, hai tròng mắt híp lại, dường như hận thể bắn thêm vài mũi tên nữa vào Vân Khanh mới cam tâm. Mễ ma ma đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của nàng, vội vàng thấp giọng gọi hoàng hậu vài tiếng, hoàng hậu mới ý thức được bản thân vừa rồi thất thố, vội vàng che dấu tâm tình, bất quá thần sắc dưới đáy mắt vẫn mang vẻ căm tức.

      Mà lúc này Ngự Phượng Đàn ôm lấy Vân Khanh, nụ cười phong lưu mặt lúc này thay bằng biểu tình thập phần khó coi, cúi đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Khanh, môi đỏ mím chặt.

      Còn Vân Khanh lúc này ý thức nửa tỉnh nửa mê, thân mình cũng bởi vậy mà trở nên mềm mại vô lực, sắc mặt trước đó còn ửng hồng tràn đầy sức sống giờ cũng trở nên tái nhợt, dần dần chuyển sang xanh xám, ánh mắt càng thêm mông lung mơ hồ.

      Ngự Phượng Đàn nhìn chằm chằm nơi bị mũi tên bắn trúng, chỗ đó vốn đỏ sẫm màu máu tươi, lập tức biến thành máu đen, thời điểm máu chảy ra, còn ngửi được mùi tanh tưởi gai mũi.

      Loại tình huống này, thực ràng là mũi tên được bôi độc dược, mà những biến hóa giờ của Vân Khanh, tất nhiên là vì độc khí xâm nhập mà tạo thành.

      Đôi mắt hẹp híp lại, bắn ra tia nhìn lạnh như băng, trong tay lại càng thả sức lực, ngẩng đầu lên quét nhìn xung quanh cửa vào ngay đại sảnh lầu 3 của Lâm Giang Lâu.

      Tứ hoàng tử đứng ở bên, mắt thấy trong ánh mắt của Ngự Phượng Đàn chứ lo lắng và sắc lạnh, đôi mắt đen đặc của cũng nhanh nhíu lại, rồi chuyển tầm mắt đến khuôn mặt Vân Khanh, trông thấy bên bả vai nàng bị máu nhuộm thành màu đen, gương mặt vốn thản nhiên lúc này lại lạnh lùng xám xịt, tầm mắt dán chặt chiếc áo choàng của Ngự Phượng Đàn, nền chiếc áo choàng màu trắng kia sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, biết như thế nào, Ngự Thần Hiên trong lòng có chút tức giận, mở miệng : "Phượng Đàn, ngươi nanh buông nàng ra, đợi lát nữa ngự y đến đây."

      Nghe được lời của con mình, hoàng hậu nghiêng đầu nhìn cái, đứa con xưa nay luôn lạnh lùng hờ hững hôm nay lại ra những lời quan tâm như vậy, lo lắng Ngự Phượng Đàn ôm nữ nhi của thương nhân bị hủy danh dự, hay là lo sợ nữ nhi của thương nhân bị hủy danh dự? Hai giả thuyết này tuy rằng mục đích giống nhau, nhưng đối tượng quan tâm lại hoàn toàn bất đồng.

      Ngược lại Ngự Phượng Đàn sau khi nghe thấy, nâng lên đôi mắt hẹp dài nhìn thoáng qua tứ hoàng tử, ánh mắt như chứa mạch nước ngầm xẹt qua, "Nàng trúng độc, nếu là tùy tiện di chuyển, làm chất độc nhanh chóng tiến sâu vào cơ thể."

      Ngự Phượng Đàn chỉ nhàng đáp lại câu, vẫn như cũ ôm Vân Khanh, nương theo ngọn đèn nhìn lại, thấy hai tròng mắt nửa mở của nàng bắt đầu khép chặt lại, đáy mắt để lộ ra tia sốt ruột.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, quần áo xốc xếch, cả người ngự y bị thị vệ cầm lấy nâng lên, vừa được thả ra liền quỳ xuống hành lễ với Minh Đế, lại bị giọng gấp gáp ngăn cản, "Miễn, ngươi nhanh qua đó nhìn xem vết thương của Thẩm tiểu thư !"

      Ngự y vốn nghĩ là Minh Đế bị thương, dù sao vị thị vệ kia tốc độ khẩn cấp, đường lôi kéo chạy về phái Lâm Giang Lâu, lúc này, mới phát Minh Đế và Hoàng hậu, thậm chí Tứ hoàng tử đều có việc gì đứng ở bên kia, trong lòng nghi ngờ, sau khi nghe Minh Đế ra lệnh, đầu mới chuyển tới nơi tất cả tầm mắt của bọn họ đều tập trung, nhìn thấy nương thân váy trắng thanh khiết nằm trong lòng Cẩn vương thế tử, sắc mặt xannh đen, vội vàng nâng hòm thuốc qua.

      Cung nhân lập tức tiến tới đem khăn lụa đặt tay Vân Khanh, các nàng đều trải qua huấn luyện, tất nhiên hiểu được tầm quan trọng của danh tiết đối với nữ tử, mà ngự y đầu tiên là đặt hai ngón tay bắt mạch xong, lại xem xét vị trí trúng tên, mày liền nhăn lại, chậm rì rì : "Thẩm tiểu thư bị trúng độc."

      "Ai nấy đều thấy được trúng độc! Là trúng độc gì, có thể cứu được hay !" Minh Đế khiển trách rống lên khiến ngự y hoảng sợ, suy nghĩ chút, mới nơm nớp lo sợ : "Mũi tên này là ‘lang độc tiễn’, độc ở đó chính là chất lỏng loài ‘lang độc thảo’, vi thần đúng lúc biết được cách điều chế thuốc giải của ‘lang độc thảo’ này!"

      "Vậy hãy nhanh ghi phương thuốc, phối dược!" Lúc này đây đổi lại là Ngự Phượng Đàn lớn tiếng hô lên, hàn ý khắp người tản ra khiến ngự y sợ tới mức thở mạnh cũng dám ra, cả người run rẩy, vội vàng lấy giấy bút khai kê đơn thuốc đưa cho thị vệ, lại từ trong hòm thuốc lấy ra cái chai màu xanh, đổ ra viên thuốc bảo cung nhân nhanh cho Vân Khanh nuốt vào.

      Ngự y kê đơn xong, lại nghĩ tới Minh Đế vì vị Thẩm tiểu thư này mà khiển trách , lại thấy Cẩn vương thế tử đối với Thẩm tiểu thư dường như có quan hệ gì đó, khỏi lấy làm kỳ quái, Thẩm tiểu thư có tiếng tăm gì, lần này lại làm cho hai nhân vật lớn nhìn trúng, đến tột cùng nàng tài giỏi ra sao.

      Vừa rồi chỉ lo tập trung tinh thần chẩn trị, cũng đánh giá nương trước mặt, lúc này nhìn lại, chỉ thấy mặt xám trắng, tuy rằng sắc mặt suy yếu, nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh đẹp, chính là mơ hồ cảm thấy nhìn có hơi quen mắt, trong lòng liền sợ run.

      "Mũi tên còn chưa được rút ra!" Ngự Phượng Đàn quay đầu lại, nhưng thấy đáy mắt ngự y kia mơ hồ lên nghi hoặc, đứng bên cạnh ngây người, khẩu khí càng thêm tốt.

      Minh Đế cũng giận trừng mắt liếc mắt cái, ngự y theo đều là chọn người có kinh nghiệm phong phú và y thuật giỏi nhất, ngự y theo lần này là phó y chính, Tây ngự y, thường ngày biểu cũng tốt, sao đến khi có chuyện xảy ra lại đứng dại người thế này.

      Tây ngự y lúc này mới tỉnh táo lại, xấu hổ vì bản thân vừa rồi thất lễ, vậy mà đứng ngây ra đó nhớ lại chuyện cũ quên mất việc trị thương, sắc mặt xám ngoét, vội vàng : "Thỉnh đem Thẩm tiểu thư đưa vào gian phòng cách vách, để lại hai cung nữ hỗ trợ vi thần là dược."

      Ngự Phượng Đàn nghe vậy lập tức ôm lấy Vân Khanh sắp lâm vào hôn mê, bước nhanh về phía gian phòng cách vách, Tây ngự y xách theo hòm thuốc, nhắm mắt theo đuôi theo, đợi sau khi đặt Vân Khanh nằm yên ổn giường, Ngự Phượng Đàn lại nhìn nàng trong chốc lát, rồi mới xoay người : "Thỉnh Tây ngự y tận lực chú ý chút, chớ nên lưu lại sẹo."

      Tây ngự y nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ Cẩn vương thế tử quả nhiên là nổi danh phong lưu, ngay cả chút việc ấy đều thay Trầm gia tiểu thư nghĩ chu đáo, cười : "Thế tử xin yên tâm, lão phu tất nhiên cẩn thận xử lý miệng vết thương."

      Ngự Phượng Đàn lúc này mới yên lòng, sau khi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

      Tây ngự y nhìn ra cửa, xoay người phân phó cung nữ cởi y phục chỗ đầu vai của Vân Khanh ra, thấy được đầu vai mảnh máu chảy đầm đìa, mũi tên màu đen còn cắm ở phía .

      Thiếu nữ đôi mắt nửa mở, cái trán tuyết trắng toát ra tầng tầng mồ hôi, có thể thấy được bị mũi tên cắm ở vai, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn, nhưng từ lúc đến cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghe thấy thiếu nữ hừ rên tiếng, khỏi thầm ngạc nhiên.

      Nhưng mà thời điểm lấy tên ra, tất nhiên phải có chút đau đớn, nhìn thiếu nữ như đóa hoa xinh đẹp, trong lòng có chút đành lòng mở miệng : "Thẩm tiểu thư, lão phu phải tên rút ra, hãy cố chịu đựng chút."

      Vân Khanh mơ mơ màng màng kỳ phân biệt được người bên cạnh lúc này là ai, làm cái gì, nàng chỉ nghe được có người "Tên", "Rút ra" gì đó, dường như hỏi ý kiến của nàng, khó khăn gật gật đầu.

      Động tác này vô cùng yếu ớt, lại làm cho Tây ngự y cảm thấy yên tâm, xem ra viên thuốc vừa rồi có tác dụng , vì thế liền tiêu độc hai tay (khử trùng hai tay), lấy cái kẹp, làm tư thế chuẩn bị xong báo trước tiếng rút mũi tên.

      dòng máu đen đỏ trộn lẫn theo mũi tên được rút ra phun ra ngoài, cung nữ chuẩn bị tốt ở bên cầm trong tay lụa trắng rắc thuốc bột lập tức che lên vết thương, tiếp theo, Tây ngự y tiến hành tiêu độc miệng vết thương, băng bó, quá trình này thời gian cũng ngắn, đại khái qua khoảng nửa canh giờ, mới xử lý xong tất cả.

      Mà bộ váy ao dính máu thể mặc lại được, cung nữ nhanh chóng đem xiêm y mới đến thay cho Vân Khanh, Tây ngự y tuy rằng là đại phu, nhưng vẫn là nam tử, lúc này cũng cần phải tránh mặt, vì thế mở cửa ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Cẩn vương thế tử nửa dựa vào vách tường, hai tay bắt chéo ôm trước ngực, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, mới quay đầu, sau khi nhìn thấy , liền hỏi: "Miệng vết thương có vấn đề gì ?"

      " có vấn đề, chỉ cần chăm sóc tốt vết thương ở bả vai, những chỗ khác đều cần bận tâm." Tây ngự y đáp.

      "Ân, ông vất vả rồi." Ngự Phượng Đàn nghe vậy, trong đôi mắt hẹp dài phảng phất như có tảng đá đè nặng trong lòng, vất vả mới dỡ xuống được, toàn thân cũng thả lỏng, cười khẽ cám ơn.

      " dám, đây là chức trách của lão phu." Tây ngự y quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa sau lưng, lại quay lại : "Ngược lại là Thẩm tiểu thư, lúc lão phu rút mũi tên ra, nàng hừ cũng hừ tiếng, nữ tử cứng cỏi như vậy, quả hiếm thấy vô cùng."

      Cứng cỏi?

      Ngự Phượng Đàn cười như cười nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nếu như Tây ngự y ông biết được nàng hôm nay làm cái gì, chỉ sợ dùng hai chữ như vậy để nhận xét về nàng.

      Đợi cung nữ giúp Vân Khanh thay đổi y phục xong, liền ra bẩm báo với Minh Đế, Minh Đế sau khi nghe được, bảo Ngự Phượng Đàn hộ tống Vân Khanh hồi phủ dưỡng thương.

      Lúc này, Tạ thị ở dưới lầu mới biết được tin tức nữ nhi bị thương, liền muốn lên lầu ba, nhưng thị vệ đứng ở nơi đó giống như tường đồng vách sắt, làm sao cũng cho bà tiến lên, bà đứng ở đó đợi hồi lâu, rốt cục nhìn thấy có cung nhân đem Vân Khanh nâng xuống, vội vàng qua, chỉ thấy lúc lên nử nhi vẫn vui vẻ, lúc này trở về lại biến thành hấp hối, hai mắt khép chặt, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng suy yếu, trong lòng vừa đau đớn lại vừa khổ sở.

      "Thẩm phu nhân chớ nên lo lắng, bệ hạ phân phó ngự y xem qua, độc được khống chế, có nguy hiểm đến tính mệnh."

      Tạ thị nghe vậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đứng ở bên an ủi, rưng rưng gật đầu, "Con bé sao lại bị thương?" Đến bây giờ, bà còn biết nữ nhi đến tột cùng là như thế nào bị thương thành như vậy, tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Vân Khanh êm đẹp sao lại bị trúng độc chứ?

      Ngự Phượng Đàn thấy vẻ mặt bà tràn đầy lo lắng, tầm mắt xẹt qua người Vân Khanh, nghĩ đến Vân Khanh luôn xem người nhà là quan trọng nhất, nay nhìn thấy Tạ thị đáy mắt đầy từ ái và đau lòng, cũng có thể hiểu được suy nghĩ và hành động của Vân Khanh, mỉm cười, giọng mềm cất lên trấn an Tạ thị: "Có thích khách bắn tên vào bệ hạ, Thẩm tiểu thư xả thân thay bệ hạ chặn tên, bị bắn trúng vai trái, mũi tên có tẩm ‘lang độc thảo’, may mà ngự y giải được chất độc, vì bảo vệ an toàn cho Thẩm tiểu thư, bệ hạ lệnh cho ta hộ tống Thẩm tiểu thư về Thẩm phủ."

      Tạ thị rưng rưng gật đầu, câu đều nên lời, chỉ lo gật đầu, theo bên người Vân Khanh, nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đau lòng thôi.

      "Mới vừa rồi ngự y băng bó, xử lý miệng vết thương thỏa đáng, Thẩm phu nhân xin yên tâm." Ngự Phượng Đàn cùng Tạ thị về phía trước, kiên nhẫn trấn an bà.

      Thẩm Mậu ở lầu cũng nghe được tin tức nữ nhi bị thương, mãi đến khi trông thấy nữ nhi được nâng xuống, lập tức xông lên phía trước, đem nàng ôm lên xe ngựa nhà mình.

      Ngự Phượng Đàn vẫn theo đường, cho đến lúc đưa Vân Khanh đến phủ cửa, sau khi nhìn Thẩm Mậu, Tạ thị, Vân Khanh vào cửa, mới xoay người rời .

      Tây ngự y kê thuốc rất có hiệu quả, đến ngày thứ ba, Vân Khanh tỉnh lại, ánh mắt ràng, thần trí cũng minh mẫn.

      Bởi vì lúc thưởng đăng (ngắm đèn) xảy ra cố, vốn ngày thứ sáu Minh Đế phải rời khỏi Dương Châu, nay tạm nán lại, mà Vân Khanh vừa tỉnh, Tây ngự y liền lại đây bắt mạch, khẳng định chỉ cần uống hết số thuốc sắc trong toa, liền có việc gì.

      Cho nên mỗi ngày Tạ thị đều tự mình bưng thuốc tới cho Vân Khanh uống, ngay cả Thẩm Mậu, cũng thường hay chạy đến giám sát Vân Khanh uống dược, sợ vì thế mà lưu lại di chứng gì.

      Lúc này trong Nhạn các, Vân Khanh nằm giường tay cầm quyển sách thuốc, Tạ thị và Thẩm Mậu đến, Phỉ Thúy phía sau trong tay bưng chén thuốc vừa mới sắc.

      Nàng lập tức thở dài tiếng, "Cha, nương, hai người so với đồng hồ báo thức còn chuẩnc hơn a, thuốc này cho dù hai người đưa đến, con cũng uống mà!"

      Nhìn nàng khuôn mặt nhắn nhăn lại, Thẩm Mậu chắp tay sau lưng đến trước giường ngồi xuống, ánh mắt lướt qua quyển sách thuốc : "Con dưỡng bệnh, còn đọc sách làm cái gì, phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi mới được."

      "Cha, con thể xuống giường, nếu mỗi ngày còn được nhúc nhích nằm yên giường, ngay cả sách đều thể xem, chẳng phải là muốn con buồn chết sao." Vân Khanh nhăn mũi, bất mãn .

      Tạ thị bưng thuốc lại, vừa vừa thổi, nhìn khuôn mặt nữ nhi vẫn tái nhợt như trước, nhíu mày : "Con tại cũng biết nằm chỗ khó chịu, lúc trước con dũng cảm như vậy... chắn tên, cũng nghĩ tới ngày này sao?"

      Lúc bà xong câu cuối cùng, thanh ép tới thấp, suy cho cùng Vân Khanh lúc đó thay Minh Đế chắn tên, thảo dân vì thiên tử chắn tên, đó là phúc phận, phải là người rất gan dạ, nhưng người làm mẹ như Tạ thị lại nghĩ như vậy, nữ nhi chính là cốt nhục trong lòng bà, mũi tên này tuy là bắn trúng người nữ nhi, nhưng cũng như bắn trúng tim bà đau đớn kể xiết.

      Tầm mắt Vân Khanh từ mặt Thẩm Mậu chuyển đến khuôn mặt của Tạ thị, giọng : "Nữ nhi kịp suy nghĩ lao ra rồi, lúc đó sao có thể nghĩ nhiều như vậy."
      Last edited: 12/10/14

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      tem tem, k uổng công làm cú vọ chờ nàng, hí hí. tks nàng, còn dài quá nàng cố nha :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Ishtar thích bài này.

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      hụt tem ah. Thanks nàng Ishtar, bỏ cả tuần ngóng trông. Truyện hay :5::5::5::5::5:
      Ishtar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :