1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Cấm túc

      Nếu , tôi ở lúc đó bị bị thầy Filch bắt lấy, phải lựa chọn mà , cho dù chọn 100 lần, tôi cũng kiên định đổi chọn thầy Filch.

      Ông ấy tuy là mặt chút thay đổi, nhưng mà tôi cảm nhận được vẻ mặt đầy lửa giận giấu ở phía dưới.

      Là giáo sư Snape.

      Ông ấy dùng đôi mắt đen lạnh lùng từ dưới đánh giá tôi.

      "Ha. Để ta coi. Kế trò Malfoy, trò Hopper chúng ta cũng nhiễm Gryffindor lỗ mãng ------- hơn nữa kế thừa nhiệt tình thói quen ban đêm bọn chúng?".

      Tôi há miệng thở dốc, lấy hết dũng khí, lắp bắp giải thích: "Em chỉ là....... Chỉ là quên thời gian.......".

      "Quên....... Thời gian" Ông ấy chậm rì rì kéo dài giọng , khóe miệng châm chọc: "Ha ha. Để ta làm suy đoán với trò nhé....... Có lẽ trò và có não Gryffindor cũng cùng nhau lây bệnh rồi hả?".

      Tôi có thể cái gì? Tôi cảm thấy ông ấy cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ thất vọng, cái trước khiến tôi sợ hãi, cái sau khiến tôi...... Trong lòng có chút khó chịu. Tôi đoán nếu tôi phải là Slytherin, ông ấy nhất định hung hăng trừ điểm trăm phần trăm.

      "Rất xin lỗi, giáo sư" Tôi chỉ có thể thế.

      "Từ ngày mai trở , buổi tối sáu giờ đến mười giờ, địa điểm là phòng độc dược" Giáo sư Snape lạnh lùng .

      Tôi sửng sốt phen mới phản ứng kịp ý tứ của ông ấy: "Nhưng mà....... Kiểm tra kết thúc a?".

      "Trí nhớ trò Hopper là tốt" Giáo sư Snape mím chặt môi nhợt nhạt của mình: "Như vậy, ta hy vọng trí nhớ tốt trò Hopper còn có thể nhớ , học kỳ này còn chưa có kết thúc. Lập tức trở về phòng ngủ của trò, bây giờ!".

      Tôi im lặng chữ cũng dám nhiều lời, xoay người hướng phòng sinh hoạt chung Slytherin chạy như bay.

      Ngày hôm sau tôi đến trước giờ tới phòng giáo sư Snape. Tôi có can đảm đến trễ ------ nhưng mà tôi cũng có can đảm vào. Tôi đứng trước phòng độc dược tới lui mất nửa giờ, đúng sáu giờ đồng hồ gõ vang cả văn phòng.

      " vào".

      Tôi cẩn thận, lần đầu tiên bước vào phòng riêng giáo sư Snape.

      Ánh sáng gian phòng này phải là quá sáng, trong khí tràn ngập mùi hương độc dược khó ngửi. Bốn phía căn phòng được các kệ vây quanh, phía chi chít bày đầy bình thủy tinh lớn, bên trong nổi lơ lửng đủ loại dược liệu kỳ dị ------- thi thể của sinh vật , hoặc phần thi thể.

      Giáo sư Snape ngồi ở phía sau bàn lớn, áo choàng đen trước sau như làm nổi bật lên làn da trắng xanh có chút xanh xao, khuôn mặt gầy yếu càng nhìn càng giống ....... Vampire. Cùng căn phòng tràn ngập quỷ dị này........ Rất hòa hợp.

      Tôi cẩn thận liếc ông ấy cái, cúi đầu rùng mình.

      "Ta cho rằng ta mời trò đến chỗ này, cũng phải để trò đứng ngẩn người ở chỗ đó, trò Hopper" Giọng giáo sư đầy mỉa mai : "Phía sau trò có rễ cây Datura Bluff, cắt nó thành khối nửa tấc. Trò tốt nhất bắt đầu làm nhanh, bởi vì ta hy vọng đêm nay trước khi trò rời thấy chúng nó bị xử lý tốt rồi".

      Tôi thầm thở ra hơi, vốn tôi còn tưởng bị trừng phạt nặn mủ dịch con cóc hoặc là con sên gì gì đó. Đem vật liệu cắt thành lớn cũng phải việc khó, chỉ cần đủ kiên nhẫn. Người sống qua 42 năm thiếu loại kiên nhẫn này.

      Rễ cây Datura Bluff xem ra rất giống cây khoai tây, tôi nhịn được bên cắt bên nhớ tới món khoai tây thịt bò mà tôi thích nhất, bên trong khoai tây chắc là cắt thành khối lớn như vậy.

      Tôi cắt rất nhanh, cung kính báo cáo giáo sư Snape.

      Ông ấy nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ------ so với thời gian cầu của ông ấy vẫn sớm, thiếu giờ mới đến mười giờ.

      Ông ấy hừ tiếng, từ phía sau bàn sau đứng lên hướng bên này tới, hiển nhiên tôi hy vọng cái gì gọi là ôm ấp: "Chỉ mong trò Hopper chúng ta có đem rễ cây Datura Bluff biến thành quá tệ, ta lại mua thêm lần nữa".

      Tôi mang theo kiêu ngạo để ông ấy xem thành quả của tôi, ánh mắt gắt gao theo dõi ông ấy, hy vọng có thể mặt ông ấy nhìn vẻ mặt ngoài ý muốn. Nhưng mà vẻ mặt của ông ấy khả năng khống chế tốt so với tưởng tượng của tôi.

      "A, trò qua được rồi" Ông ấy nhìn kỹ đống độc dược, nhàng bâng quơ : "Như vậy, trò có thể trở về".

      Tôi cực kỳ thất vọng ra văn phòng độc dược, lúc xoay người chuẩn bị đóng cửa, tôi nghe thấy giáo sư Snape : "Lần sau sáu giờ đúng giờ tới ------- đúng giờ, ta hy vọng não trò Hopper có thể hiểu đây là ý tứ gì. Trò đứng ở cửa tới lui giống như tiếng bước chân nặng quái vật".

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Thuốc lãng quên

      Hai ngày ở văn phòng độc dược liên tiếp xử lý vật liệu....... Lúc lần thứ ba, tôi như bình thường đặt vật liệu trước bàn, ngoài ý muốn phát bàn có bộ dụng cụ điều chế độc dược.

      "Bây giờ điều chế thuốc lãng quên, vật liệu ở trong ngăn tủ, tự trò lấy" Giáo sư Snape ngồi ở bàn làm việc của ông ấy cũng ngẩng đầu lên .

      Tôi đứng ở trước bàn hơi bối rối, lặng lẽ lấy vật liệu trong ngăn tủ lấy vật liệu cần, bắt đầu điều chế.

      Với loạt vật liệu kỳ diệu, theo quy tắc đặc biệt, trộn lẫn ở nồi chế thành, chính là độc dược. Nó tựa như hóa học thú vị trong thế giới Muggle, cũng giống quy tắc tuần hoàn hóa học mà biến hóa, bất luận phản ứng gì đều phải suy nghĩ cẩn mật và cân nhắc.

      Tôi điều chế rất vui vẻ, dùng thủ pháp mình của mình đạt tới hoàn mỹ nhất.

      Tôi ngẩng đầu nhìn hướng giáo sư Snape, phát ông ấy nhìn tôi rất lâu.

      Tôi đắc chí đem dược thủy điều chế xong vào lọ, đưa đến trước mặt ông ấy, mong đợi nhìn ông ấy. Tôi kỳ vọng khen ngợi của ông ấy, tôi nghi ngờ ông ấy căn bản là người thích khen ngợi. Tôi biết ông ấy là người cầu cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần ông ấy miễn cưỡng gật đầu "Cũng tệ lắm" lòng tôi thỏa mãn rồi.

      Ông ấy dưới ánh đèn, có vẻ đăm chiêu nhìn kỹ dược thủy. Tôi hết sức làm hoàn mỹ nhất, nó trong veo trong suốt, mang theo màu lam nhạt, dưới ánh đèn ánh ra ánh sáng óng ánh.

      "Dược thủy này rất tốt" Đáng giá ngờ từ trong miệng ông ấy ra.

      Tôi giật mình há to miệng, do dự lúc, sau đó cỗ vui sướng ùa vào tâm lý của tôi.

      "Nếu kiểm tra cuối kỳ trò cũng có thể làm tốt như vậy, ta nghĩ ta thể cho cái "Xuất sắc" trò Hopper" Ông ấy từ từ đưa ánh mắt theo nước thuốc chuyển dời đến thân tôi.

      Nụ cười mặt tôi cứng lại....... Tôi thấp thỏm yên nhìn ông ấy.

      "Thủ pháp của trò cũng cực kỳ hoàn mỹ, khá thông thạo" Ông ấy gật gật đầu, đột nhiên cười lạnh tiếng: "Như vậy, phải chăng ta có thể làm ra kết luận....... Biểu của trò bình thường ở lớp độc dược, căn bản chính là giả ngu?".

      Tôi gắt gao đóng chặt miệng, biết làm sao cúi đầu.

      Ông ấy đem nước thuốc bình đặt bàn, lạnh lùng tức giận quả thực khiến tôi hít thở thông.

      "Xin lỗi giáo sư........ Em sợ........ Khiến người khác chú ý" Lòng tôi hoảng loạn : "Giáo sư, giáo sư cũng biết em ở Slytherin được hoan nghênh".

      Ông ấy trầm mặc nhìn tôi rất lâu, sau đó hỏi: "Như vậy, ta có thể tiếp tục suy đoán, trò ở các lớp khác cũng dùng biện pháp này áp dụng giống như lớp độc dược?".

      Đầu tôi càng cúi thấp, có trả lời.

      "Trả lời ta, trò Hopper".

      Tôi cắn môi, dám đáp lại vấn đề của ông ấy.

      "Đây là lặng im rồi hả?" Khóe môi ông ấy dương lên, chậm rãi : "Sợ người khác chú ý........ Ha ha....... Cho nên trò cố gắng để cho mình bình thường khiêm tốn, đúng ?".

      Ông ấy lạnh lùng nhìn tôi: "Trò là Slytherin phải ?".

      Tôi hấp hấp cái mũi, vấn đề này nếu lại vẫn bảo trì trầm mặc, tôi biết tôi gặp phải cái gì. Tôi dùng tinh thần can đảm : "Vâng!".

      Ông ấy nhìn tôi hồi, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương mình.

      "Ta vì ngu xuẩn của trò cảm thấy thất vọng, trò Hopper".

      "Bây giờ, ra ngoài!".

      Tôi ngấn nước mắt biết làm ra khỏi phòng độc dược. Sáu giờ ngày hôm sau, khi tôi lại lần nữa gõ vang cửa văn phòng, bên trong có người trầm giọng với tôi "Tiến vào".

      Tôi rất buồn, tôi bối rối nhớ lại tất cả nguyên nhân tôi có thể nghĩ đến, nhưng mà tôi biết, nghĩ muốn biểu quá xuất sắc vì sao chọc giận giáo sư Snape.

      Đêm đó Hogwarts xảy ra chuyện lớn.

      Potter, Weasley, Granger, tổ ba người Chúa Cứu Thế Gryffindor, xâm nhập khu vực cấm lầu 4 ở bên phải hành lang, thành công ngăn lại phù thỷ nổi tiếng nhất, chỉ sợ cũng là mọi người dự đoán được đồ vật, hòn đá trong truyền thuyết mất trộm.

      Tôi nghĩ, tôi rốt cuộc hiểu vì sao bọn họ hỏi tôi về Nicholas Flamel rồi.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Cúp nhà

      Potter hôn mê ba ngày, ba ngày này học sinh xoay quanh bọn Ron Weasley, cậu ta liên tục, đắc ý hả hê lần lần hướng mọi người miêu tả chi tiết chỗ cậu ta biết : bọn họ như thế nào phát điểm đáng ngờ, lại làm sao thầy Dumbledore vắng tình huống quyết định xâm nhập vùng cấm, như thế nào đối phó Chó ba đầu, như thế nào giải quyết giăng bẫy ma quỷ, như thế nào bắt được chìa khóa, cậu ta bi hùng ra sao quyết định ở bàn cờ hy sinh bản thân........ Sau đó Granger thức tỉnh, cuối cùng gặp phải thầy Dumbledore.

      Potter bỏ lỡ trận bóng Quidditch cuối cùng, còn tìm cầu thủ Gryffindor bị Ravenclaw đánh cho thất bại thảm hại. Nhà Slytherin đương nhiên được cao điểm nhất. Nhưng mà cậu ta tỉnh được coi như đúng lúc, bởi vì cậu ta tỉnh lại là lúc tiệc cuối năm.

      Hội trường trang trí màu bạc và xanh lá cây đại diện cho Slytherin đổi mới hoàn toàn, lúc Potter bước vào hội trường, tiếng ồn ào ngừng lại chút, sau đó càng thêm ồn ào, tất cả mọi người đứng dậy, nhiệt liệt nhìn người mười năm trước từng cứu thế giới phù thủy, cậu bé mười năm sau lại bảo vệ hòn đá thần bí.

      "Yên lặng nào!" Thầy Dumbledore cao hứng phấn chấn : "Lại năm học lại trôi qua rồi!".

      Thầy cúi đầu nhìn tấm da dê trong tay: "Như vậy, trước tiên chúng ta nên tiến hành lễ trao giải cúp cho các nhà........ Mỗi nhà cụ thể đạt được như sau: Thứ 4, Gryffindor, 312 điểm; Thứ 3, Hufflepuff, 352 điểm; Thứ 2, Ravenclaw 426 điểm và Thứ 1, Slytherin 472 điểm".

      Slytherin bùng nổ tiếng hoan hô dữ dội, Malfoy hưng phấn mà cầm cốc có chân dài ra sức gõ cái bàn.

      Slytherin, liên tục giành bảy cúp rồi........ Bây giờ là cái thứ tám.

      Tôi ngồi ở bàn cuối nhìn Slytherin điên cuồng, nhịn được cũng ngây ngô nở nụ cười.

      Thầy Dumbledore tiếp: "Nhưng mà, gần đây xảy ra vài chuyện phải tính ở bên trong".

      Hội trường trở nên vô cùng yên lặng, nhóm người Slytherin dáng tươi cười cũng vụn tắt.

      "Ta có số điểm muốn công bố. Để ta nhìn xem. Hạng 1........ Trò Ron Weasley! Trò thắng bàn cờ cách xuất sắc mà rất nhiều năm qua Hogwarts chưa làm được, ta vì thế khen thưởng nhà Gryffindor 50 điểm".

      Tiếng hoan hô Gryffindor muốn đem trần nhà vỡ tung ra. Vẻ mặt Slytherin lộ ra khinh thường, nhưng mà cực kỳ ràng, dự đoán tiếp theo phát sinh cái gì, sắc mặt u thêm.

      Quả nhiên.

      "Trò Hermione Granger, trò đối mặt ngọn lửa, bình tĩnh phân tích suy luận logic, ta muốn khen thưởng nhà Gryffindor 50 điểm".

      "Harry Potter........ Trò thể ra gan dạ, can đảm và dũng cảm hơn người, vì vậy, ta còn muốn khen thưởng nhà Gryffindor 60 điểm".

      Bây giờ, Slytherin và Gryffindor bằng điểm rồi.

      "Ở trước mặt bạn bè giữ vững lập trường chính mình, ta muốn khen thưởng trò Neville Longbottom. Có nghĩa là, chúng ta đối với trang trí này thay đổi nho chút".

      Thầy Dumbledore mang theo ý cười vỗ vỗ tay, lập tức, những dải lụa màu xanh lá cây biến thành màu đỏ tươi, màu bạc biến thành màu vàng; xà Slytherin vĩ đại biến mất, trở thành đầu sư tử Gryffindor.

      Chưa từng có tiếng hoan hô lớn như vậy, giữa tiếng hoan hô, Harry Potter và bạn bè cậu ta bị các học sinh khác ôm, chúc mừng. Ravenclaw và Hufflepuff cũng chút nào keo kiệt cười và ôm lấy, mọi người hoan hô chúc mừng Slytherin thất bại.

      Bàn dài Slytherin, ai phát ra thanh.

      Nhóm huynh trưởng mặt trầm như nước. Còn nhóm con rắn ngẩng đầu, cố gắng kìm nén nước mắt của mình.

      Tôi nhìn hướng ghế đầu, vẻ mặt huynh trưởng Hugh Coffey chưa từng có lạnh như vậy, ánh mắt màu vàng như ánh sáng lạnh lùng. Hai khuỷu tay Zabini chống đỡ bàn, ngón tay đan chéo đặt ở trước miệng. Malfoy gắt gao mím chặt miệng, cố gắng bày ra bộ dáng kiêu ngạo.

      con rắn nhịn được khóc thút thít tiếng, cậu ta nhận được ánh mắt hung ác tất cả học sinh ở bàn dài.

      "Tôi nghĩ, chúng ta nên rời khỏi" Huynh trưởng Hugh Coffey đứng lên, hướng hội trường ra.

      người, hai người, Slytherin trầm mặc đứng lên, ra hội trường toàn tiếng hoan hô, hôm nay nơi này thuộc về Slytherin. Nhóm Gryffindor vui sướng khi người gặp họa hướng về phía bóng lưng bọn họ giơ quả đấm khiêu khích, nhưng mà lần này, người nào để ý.

      Tôi dạo chơi ở trong hành lang, cảm giác rất mờ mịt.

      "Hopper!" Có người gọi tôi. Tôi quay đầu nhìn, là Potter.

      Cậu ta cực kỳ hứng thú chạy tới, ràng là thoát ra trong tiếng chúc mừng: "Mình còn chưa cảm ơn bồ! Nếu bồ cho mình về Nicholas Flamel.........".

      "A........ có gì. Dù tôi cho các người, các người cuối cùng cũng có thể tìm ra phải sao?" Tôi cách khô khan: "Chúc mừng".

      "Nhưng mà bồ biết ? Ban đầu mình cứ tưởng giáo sư Snape....... A....... Bồ có biết ông ấy năm nay đối xử với mình như thế nào, nhưng mà cư nhiên là giáo sư Quirrell! Ông ấy cho mình biết....... Là giáo sư Snape bảo vệ mình........".

      "Ha ha........ Cậu là , cậu được Chủ nhiệm Slytherin bảo vệ phải ?" Tôi cứng ngắc cười.

      Cậu ta như là lúc này mới phản ứng kịp đứng trước mặt cậu ta mới chính xác là Slytherin, do dự dừng bước.

      "A....... xin lỗi" Cậu ta .

      " cần. Đây là các người có được phải sao" Tôi vẫn duy trì nụ cười cứng đờ, tôi đoán giọng của tôi có chút kỳ quái: "Nếu cậu để ý, tôi nghĩ muốn Tháp Thiên Văn, cậu biết đó, hôm nay khí trời tốt, cực kỳ thích hợp nhìn sao........".

      đợi cậu ta trả lời, tôi từ từ lui về phía sau, xoay người lên bậc thang ở Tháp Thiên Văn.

      Ngày đầu tiên năm học này, thầy Dumbledore , được xâm nhập vùng cấm lầu 4. Nhóm Slytherin luôn tuân thủy quy định này.

      Ngày cuối cùng năm học này, thầy Dumbledore vì học sinh Gryffindor xâm nhập vùng cấm thêm rất nhiều điểm, đem năm tâm huyết của Slytherin phút chốc vỡ tan tành.

      Đúng vậy, Harry Potter, Gryffindor........ Đây là các người nên có được, phải sao?

      Tôi đứng ở Tháp Thiên Văn, theo vách tường ngồi xuống.

      Tôi nhớ tới ngày đầu tiên khai giảng, huynh trưởng Hugh Coffey : "Là Slytherin, cần tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của Slytherin" ta uy hiếp : "Các em có thể tuân thủ nội quy trường học ------ chỉ cần các em bị bắt lấy" ta phạt Malfoy làm Slytherin mất 20 điểm, giáo huấn đến độ ngày hôm sau sắc mặt vẫn giống người chết.

      Tôi nhớ tới Malfoy, biết bởi vì hãm hại hiểu lầm, làm Gryffindor mất 150 điểm, cậu ta cực kỳ hưng phấn. Cậu ta học kỳ biểu rất khá, mỗi lần bởi vì cho Slytherin mà bản thân thêm tiến hành cùng lúc, cậu ta luôn luôn dương dương tự đắc làm người ta chán ghét.

      Tôi nghĩ đến các em Slytherin năm thấp, hành động bọn chúng ngây thơ đến buồn cười, luôn luôn đem hết sức mình hãm hại Gryffindor, chuyện cao hứng là thấy Gryffindor bị trừ điểm.

      Tôi nghĩ đến nhóm huynh trưởng Slytherin cẩn thận, năm học ròng rã, bọn họ vì Slytherin giữ an phận.

      Tôi thậm chí nhớ tới trận Quidditch làm tôi vui, đội trưởng Slytherin Flint thô bạo lại dã man, luôn luôn dùng lực va chạm đội viên nhà khác, mà tôi khi đó có hay ý thức được, ở trung làm như vậy, chính ta cũng có thể nguy hiểm?

      So với Ravenclaw cũng thèm để ý điểm, so với Hufflepuff ngây ngốc, so với Gryffindor biết ban đêm bị trừ điểm....... Slytherin từ thủ đoạn càng thêm tư cách đạt cúp nhà!

      Tôi dùng hết sức mới kìm chế nức nở của mình.

      Tôi có cách nào miêu tả, khoảnh khắc khi tôi thấy xà bạc Slytherin thay thế bằng sư tử đỏ, tôi có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu đau khổ.

      Tôi so với tôi trong tưởng tượng, càng Slytherin.

      Thang lầu phía dưới Tháp Thiên Văn truyền đến tiếng bước chân.

      Tôi nước mắt mông lung hướng bên kia nhìn lại, phát Malfoy đứng ở cửa thang lầu.

      Vẻ mặt cậu ta vẫn u, ánh mắt nhìn tôi hơi có chút kinh ngạc, như là nghĩ tới tôi vì thất bại Slytherin buồn thành cái dạng này.

      Tôi nên chuẩn bị sẵn sàng ------- Malfoy mỗi lần gặp tôi đều dùng ngôn ngữ khắc nghiệt đối đãi với tôi. Ở cái ban đêm khiến người vui, chính xác cậu ta tệ hơn.

      Nhưng mà cậu ta cái gì cũng có làm.

      Cậu ta tới, dựa vào tường từ từ ngồi ở bên cạnh tôi, ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời, cái gì cũng . Sau đó cậu ta đứng lên, thẫn thờ khỏi Tháp Thiên Văn.

      ~~ HẾT QUYỂN I ~~
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển II: Phấn chấn lên! Sylvia!


      Chương 25: Về nhà

      Kết quả thi cuối cùng được công bố, hạng nhất thể nghi ngờ chính là Granger, hạng hai khiến người bất ngờ, là Draco Malfoy. Potter đối với cái này rất cao hứng, nhưng mà cậu ta nhìn càng thêm thoải mái. Rất có thể theo ý cậu ta, thân là Quý tộc thuần huyết, thành tích đứng hạng nhất bởi "Máu bùn", đây là sỉ nhục người khó có thể tin.

      Cậu ta ngạo mạn mà ác độc : "Phù thủy và Muggle là hai chủng loại hoàn toàn khác nhau, chờ , Granger ngu ngốc càng là nghĩ muốn cố gắng trở thành phù thủy giỏi hòa hợp với chúng ta thuộc về thế giới này, mày và ba mẹ Muggle của mày khoảng cách lại ngày càng xa. Ha ha....... ngày nào đó......." Cậu ta vui sướng khi người gặp họa làm tư thế chia năm xẻ bảy.

      ràng cậu ta chỉ là ghen tị mà thôi, nhưng mà tôi nghĩ ở tương lai cậu ta thành thói quen. Granger là thông minh nhất và học giỏi nhất mà tôi gặp.

      Theo tiệc cuối năm sau đó, nhóm con sư tử Gryffindor luôn ở người trước nhóm con rắn Slytherin mặt ngẩng đầu ưỡn ngực hãnh diện, rất kích thích thất vọng nhóm con rắn. Mà có lo lắng trừ điểm nhóm con rắn đương nhiên đáp lại khiêu khích con sư tử , thời gian ngắn ngủn ngày trong vườn trường xảy ra chuyện khiến nhóm giáo sư sứt đầu mẻ trán.

      Như nhóm con sư tử rất may, vừa vặn gặp phải sắp xếp tai nạn là giáo sư Snape, vì vậy những gì xảy ra với bọn họ đủ để bọn họ hoàn thành trong kỳ nghỉ, có giáo sư khác có thể so sánh Chủ nhiệm Slytherin càng thêm thiên vị.

      Sau đó, ngày nghỉ đến. Chúng tôi kéo đóng gói hành lý xong, theo Hagrid qua mặt hồ, leo lên đoàn tàu tốc hành Hogwarts, mãi sau mới đến nhà ga số chín ba-phần-tư.

      Các phụ huynh chờ ở nhà ga số chín ba-phần-tư, Malfoy đầu tiên vào trong ngực vợ chồng phù thủy.

      Đôi vợ chồng hết sức xuất sắc, có tóc dài bạch kim lộng lẫy, ánh mắt màu tro người ba lãnh khốc rất uy nghiêm cao lớn, tràn đầy sức hấp dẫn của người đàn ông, so với Malfoy càng thêm cao ngạo.

      Nhìn thấy ông ta giống như là thấy bản Malfoy tương lai vậy, nhưng mà tôi khó tưởng tượng bây giờ còn là đứa bé xuất sắc, tùy hứng, ngây thơ lại kích thích Malfoy tương lai cũng là hình ảnh như vậy.

      Người mẹ cũng là màu tóc vàng thương ôm đứa con nửa năm gặp, thương tiếc nghe cậu ta liên miên gì đó. Xem ra gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

      Chúng tôi sinh ra ở thế giới Muggle, từng bước từng bước xuyên qua vách tường, tới nhà ga.

      Blaise cười lôi kéo Walker ở lối ra chờ tôi, Walker nghi ngờ nhìn bốn phía đột nhiên xuất mấy người mặc áo quần quái dị, nhìn các học sinh như sinh vật kỳ lạ.

      Tôi hướng bọn họ vẫy tay, tôi bắt đầu cảm thấy, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chừng tôi cũng có thể có cái.

      -----------

      Trong nghỉ hè ban ngày tôi hề thường xuyên ở nhà, trừ bỏ thư viện, thỉnh thoảng cũng cùng Walker cửa hàng quần áo giá rẻ, Walker cao hứng, như cho tôi so với thù lao người giúp việc theo giờ càng thêm dày, tôi cảm thấy phải là ý tốt.

      Ông ấy mỗi ngày sáng sớm đều tới nhà của tôi, chúng tôi ăn sáng ông ấy mang đến, sau khi ăn xong ông ấy làm vệ sinh, sau đó cùng Blaise làm.

      Tháng Bảy, lần đầu tiên Blaise cả đêm về. Ngày hôm sau xuất tại trước mặt tôi, đôi má đỏ bừng cực kỳ xấu hổ.

      Tôi nhịn được chế giễu , mặt đỏ lên bổ nhào qua tôi cù, chúng tôi lăn thành đoàn.

      Từ đó về sau, mỗi tuần luôn luôn có vài ngày trở về nhà, nhưng mà Walker đem việc này sắp xếp rất khá.

      Tôi thành tâm vì bọn họ cao hứng, Walker là người tốt, là người đàn ông tốt, cùng ông ấy chỗ, Blaise hạnh phúc.

      Nhưng mà cũng phủ nhận trong lòng tôi mất mác. Theo sinh ra đến bây giờ gần mười hai năm, tôi đối với Blaise là người quan trọng duy nhất, bây giờ, có người chia sẻ địa vị với tôi trong lòng ấy.

      Walker cực kỳ để ý cảm thụ của tôi, thành hy vọng tôi chấp nhận ông ấy, ông ấy đối với tôi giống như con của mình vậy.

      Nhưng mà ông ấy càng tốt với tôi, tôi càng phát ........ Tôi có cách nào xem ông ấy như ba mình, tôi thậm chí thoải mái gọi tên "John" ông ấy. Tôi mặc dù quan hệ giữa người với người đơn giản, có kinh nghiệm xã hội gì, nhưng dù sao cũng là người sống 41 năm, tôi càng xem ông ấy như người bạn cùng tuổi.

      Người ba trong lòng tôi, là người thế nào.........

      Cơ trí, thông thái, uy nghiêm........ Cao lớn........ Làm cho người ta an tâm dựa vào.

      Nhưng mà....... Chỉ cần Blasie vui vẻ được. vì tôi hy sinh mười hai năm, như vậy tôi còn có cái gì lý do cho vui vẻ đây?

      Chỉ cần vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Cầu hôn

      ngày tháng 8, Blasie ở bên cạnh tôi tới lui, dường như bị phân tâm.

      Tôi đưa ánh mắt ở quyển sách đầu gối thu về, nghi ngờ nhìn : "Blaise?".

      nhìn tôi, ổn định tâm lại, ngồi xổm trước ghế của tôi, nhìn mặt tôi: "Bảo bối, mẹ có chuyện muốn với con".

      "Chuyện gì?" Tôi để ý .

      "Ừ....... là...... Tối qua, John cầu hôn mẹ" nheo đôi mắt đen lại, cười ngọt ngào.

      "A......." Tôi sững sờ nhìn .

      thở dài, sờ sờ đầu của tôi: "Mẹ muốn nghe ý kiến của con chút".

      "A......." Tôi rốt cuộc phản ứng kịp, nhìn cười rộ lên: "Chúc mừng mẹ, Walker đúng là người đàn ông tốt. Ông ấy chăm sóc mẹ, con cực kỳ yên tâm".

      "Ha, mẹ cũng cần những người khác chăm sóc" ra vẻ kiêu ngạo mà giương đầu.

      "Đúng vậy đúng vậy, mẹ cần người khác, chỉ cần chồng của mẹ" Tôi miễn cưỡng .

      "Còn có mẹ là phụ nữ........" nắm tay tôi xuống đất.

      Tôi cố gắng phản kháng, nhưng mà thân thể tới mười hai tuổi này mà rất khó, cuối cùng chúng ta hết tất cả sức lực, nằm sóng đôi ở sàn.

      dịu dàng nghiêng đầu, nhìn tôi, : "Mẹ nghĩ muốn việc của con cho ông ấy. Chuyện con là phù thủy".

      Tôi đem bức thư cấn ở dưới thân rút ra để qua bên.

      Suy nghĩ chút, tôi : "Được".

      Tuy tôi là phù thủy, nhưng tôi hề nghĩ muốn làm mờ dần cuộc sống của Blaise, tôi , tôi muốn sống với , tôi để cuộc đời Blaise cứ thế mà trôi qua.

      Có nghĩa là chỗ kỳ lạ của tôi thể che giấu với Walker rồi, điều này đòi hỏi, cuộc sống tương lai tôi ở bên cạnh , cuộc sống tương lai của ở bên Walker, giữa hai người chúng ta hiểu biết và khoan dung lẫn nhau.

      Walker là người ôn hòa, tôi đối với ông ấy có thể hay chính thức tiếp nhận tôi phải quá lo lắng. Blaise ràng cũng là nghĩ như vậy.

      Tối hôm đó, Blaise đến nhà Walker, với ông ấy chuyện của tôi, hơn nữa quyết định, khi Walker có ý để ý, hướng về phía tuyên bố, ông ấy chiếm được .

      Nửa đêm ngân nga trở về. Tôi mơ mơ màng màng từ giường ngồi xuống, hướng tôi ra dấu "OK" cái, cười rực rỡ: "Thu phục rồi!".

      " vậy chăng?" Tôi thành tâm nở nụ cười.

      "Nhưng mà ông ấy cần về quên nhà, cho mẹ ông ấy" bưng mặt ra vẻ lo phiền thở dài: " đoạn thời gian dài thể nhìn thấy ông ấy, chỉ sợ ngày nghỉ kết thúc của con cũng chưa về đâu".

      Tôi nể tình chế giễu , sau đó hỏi : "Cửa hàng chỉ có mình mẹ có thể chứ? Có muốn con giúp hay ?".

      rất nhanh lắc đầu, tóc quăn màu đen ở sau đầu lắc lư: " cần, bảo bối, gần đây cửa hàng có thuê người mới, mẹ bây giờ thậm chí có thời gian nghỉ ngơi rồi".

      ngáp cái, nước mắt đều chảy ra. lau qua loa, buồn ngủ lên giường, ôm tôi gắt gao vào trong ngực, mang theo giọng mũi : "Buồn ngủ quá....... Ngủ bảo bối".

      Cuộc sống Blaise vẫn vui vẻ như cũ, mỗi ngày tựa như mọi ngày sớm ra ngoài làm, buổi chiều hết giờ làm trở về cùng tôi vui đùa ầm ĩ, thậm chí có ngày nghỉ. có Walker, tôi kinh ngạc phát tôi dường như càng tự do chút rồi.

      Blaise, mặc dù khả năng tự lo liệu tự chăm sóc kém con tới chăm sóc mình, tuy khỏe mạnh, nhưng muốn bảo vệ tôi, đem tất cả gió mưa chặn ở vòng tay bên ngoài.

      đối với tôi dịu dàng như vậy, từ trước đến nay chưa từng mang lo buồn về nhà, với tôi cho tới bây giờ chỉ có tươi cười.

      Blaise là người phụ nữ như vậy, là người mẹ như vậy.

      ngụy trang tốt như vậy, mãi đến mười ngày sau tôi mới ngoài ý muốn hiểu xảy ra chuyện gì, tôi thậm chí căn bản có nhìn ra vẻ khác thường của .

      Tôi nhớ , ngày đó thời tiết tốt như vậy.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :