1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 62.1: Hoàng hậu

      Hôm sau, Như Ca dậy rất sớm, ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương ngẩn người.

      Kiếp trước, mặc dù Như Ca có công hiến máu, cũng chỉ được đứng xa xa gặp đế hậu, lúc ấy tính tình nàng yếu đuối, sợ tới mức đầu dám ngẩng lên. Hôm nay ra mắt thể so với ngày trước, dù Tiêu Dạ Huyền vậy, nhưng trong lòng Như Ca vẫn có mấy phần thấp thỏm yên.

      Như Ca suy tư, Thanh Nhi cầm bộ váy lụa Lưu Tô màu trắng thêu hoa cỏ mây bay vào. Quần dài có khảm ba hàng bảo thạnh màu hồng, cổ áo ống tay áo đều viền chỉ vàng, khảm bảo thạch. Nhìn bộ y phục hoa mỹ trước mắt, Như Ca ngẩn người, hình như mình có bộ y phục nào như vậy, chẳng lẽ mình quên?

      “Đây là?”

      “Đây vốn là y phục Cẩm Tú Phường chuẩn bị cho tiểu thư, nhưng trong cung có rồi, nên phu nhân bảo bây giờ mặc luôn, thể để tiểu thư mất mặt trước hoàng hậu nương nương.” Thanh Nhi để cái khay bàn, giải thích.

      Nghe vậy, Như Ca cười cười, đứng dậy, để Thanh Nhi mặc cho mình.

      “Tiểu thư mau mau chút, người trong cung chắc sắp tới rồi”, động tác của Thanh Nhi cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng mặc đồ cho Như Ca. Lại tới bàn trang điểm tìm trang sức.

      Thấy Thanh Nhi tìm nửa ngày còn chưa chọn được, vẻ mặt nghiêm trọng, Như Ca buồn cười, nhìn y phục người chút, chỉ vào vào cái hộp góc : “Lấy cây trâm trân châu kia là được, cần quá quý, ngược lại nhìn giống nhà giàu mới nổi.”

      Thanh nhi nghe vậy, buông cây trâm khảm đá đỏ trong tay xuống, cầm lấy cây trâm chân trân châu, búi tóc rồi cài lên cho Như Ca.

      Vừa chuẩn bị xong, nghe tiếng Thất ma ma: “Tứ tiểu thư, người trong cung đến, lão phu nhân phái nô tỳ đến báo tiếng.”

      Nghe tiếng Thất ma ma, Như Ca đứng dậy, xem qua người có chỗ nào thất lễ, liền ra ngoài.

      Thất ma ma đợi bên ngoài, thấy Như Ca ra, vội vàng nghênh đón, : “Ma ma trong cung hoàng hậu tới, tứ tiểu thư mau chút, để quý nhân đợi lâu hay.”

      Từ phòng khác ra, Liệt nhìn Như Ca chút : “Ta biết bộ y phục này là hợp nhất mà, mau , chớ để người ta chờ lâu.”

      Như Ca gật đầu, hỏi: “Người ở đâu?”

      “Ở trong chính sảnh, lão gia vào triều, lão phu nhân khỏe, ngồi lâu được, Giang di nương tiếp đãi, nhưng người ta cũng để ý tới, chỉ ở bên ngoài chờ tứ tiểu thư vậy. Người bên cạnh hoàng hậu có khác.”

      Như Ca nghe xong gật đầu cái, bước nhanh , Thất ma ma theo sau. Vừa vào sảnh thấy ma ma mặc trang phục trong cung màu đỏ sậm đứng đó, Như Ca đoan nghiêm chào: “Thần nữ Ngọc Như Ca bái kiến ma ma.”

      Ma ma kia thấy Như Ca hành lễ, ánh mắt vốn sắc bén trở nên nhu hòa hơn, nâng tay Như Ca : “ dám, nương là tứ tiểu thư Ngọc gia sao? Quả là mỹ nhân.”

      Như Ca khẽ nâng đầu, thấy ánh mắt của ma ma, thoải mái đứng mặc cho ma ma quan sát.

      Thấy thần sắc Như Ca như thường, nhìn chút Giang di nương vặn xoắn khăn tay bên cạnh, ma ma cười cười, bước ra cửa, vẫy tay với Như Ca, “Mời Ngọc tiểu thư theo ta, hoàng hậu chờ trong cung.”

      Như Ca lên xe ngựa, thấy thiện ý trong mắt ma ma, căng thẳng dịu xuống, chỉ ưu nhã ngồi, lời nào.

      Xe ngựa dừng trước cửa Huyền Vũ, có hai cỗ kiệu chờ, Như Ca và ma ma lên kiệu. Ngồi kiệu ước chừng thời gian chén trà, cỗ kiệu dừng lại trước cửa Phượng Tê Cung. Ma ma xuống trước, vươn tay đỡ Như Ca xuống kiệu, thái độ cung kính.

      Vào Phượng Tê Cung, Như Ca theo sát ma ma phía trước, hỏi cũng nhìn loạn. Đến trước cửa điện, cung nữ mở cửa bước ra : “Ma ma cực khổ, đúng lúc nương nương bảo nô tỳ ra ngoài xem thử người đến chưa!”

      Ma ma gật đầu cái, dẫn Như Ca vào trong.

      “Hồi bẩm nương nương, Ngọc tiểu thư tới.” Ma ma làm lễ hồi bẩm với hoàng hậu.

      Như Ca tiến lên, quỳ xuống: “Thần nữ Ngọc Như Ca tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

      “Bình thân, đến gần đây, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn chút.” Giọng hoàng hậu rất ôn hòa dịu dạng, có chút tương tự mẹ, bất quá trong ôn hòa có thêm chút uy nghiêm.

      Như Ca theo lời ngẩng đầu lên, đến gần hoàng hậu. Diện mạo của hoàng hậu xinh đẹp nhưng mất đoan trang, rất giống mẫu đơn thêu áo, đẹp đẽ và cao quý.

      “Tô ma ma, ngươi xem tiểu nha đầu này sao lại ngơ ngác thế, chẳng lẽ lần đầu tiên vào cung lại bị ngươi hù?” Hoàng hậu chọc ghẹo .

      Như Ca hoàn hồn, chút khẩn trương trong lòng nháy mắt biến mất, giống như người nọ , hoàng hậu cực kỳ hiền hòa, cho Như Ca cảm giác thân thiết.

      cần thận trọng như vậy, tiểu nha đầu Đoạn Hồn Cổ cũng sợ, thấy bổn cung liền trở nên thận trọng, lẽ nào bổn cung còn dọa người hơn cổ trùng sao.” Hoàng hậu nắm tay Như Ca cười .

      A? Xem ra hoàng hậu biết chuyện 4 năm trước, Như Ca lắc đầu : “Cổ trùng rất xấu xí, sao có thể đánh đồng với nương nương, chẳng qua Như Ca thấy dáng dấp nương nương và thế tử rất giống nhau, bất quá so với vẻ lạnh lùng của thế tử, thần nữ phải bị nương nương hù dọa, mà là bị hấp dẫn bởi vẻ đoan trang mỹ lệ của nương nương, mạo phạm nương nương, tội đáng chết vạn lần.”

      Là người có ai thích được người khác tán dương, nghe Như Ca xong, ánh mắt hoàng hậu càng thêm nhu hòa: “Bổn cung và Huyền nhi là dì cháu ruột, tự nhiên là giống, bất quá nếu con ta đẹp hơn nó, chỉ sợ nó ghen tỵ.”

      Nghe lời đùa của hoàng hậu, Như Ca đột nhiên cảm thấy người trước mắt có chút nào nghiêm khắc, mấy phần trang trọng vốn có cũng dần xa, giống hệt mẹ đối đãi với con : dung túng và khoan dung. Đề tài đột nhiên chuyển về Tiêu Dạ Huyền khiến Như Ca hơi được tự nhiên.

      Hoàng hậu biết nàng thẹn thùng, cầm tay Như Ca, khuôn mặt vốn hòa ái, trở nên hết sức nghiêm túc, suy tư hồi lâu, thở dài : “Đứa Dạ Huyền này, lúc lớn lên trong cung. Sau này chinh chiến nhiều, tâm tính cũng dần biến đổi, đối mặt bổn cung luôn kính trọng nhưng thể thân thiết mấy. Phu thê Cẩm Thân vương hòa hợp, khổ chính là nó. Đến nay bổn cung vẫn thể tượng tượng nổi, đứa 12 tuổi đối mặt với chiến trường đầy máu tươi như thế nào, càng thêm đau lòng nó.”

      Như Ca ngờ hoàng hậu lại tâm với mình những điều này, nhìn vẻ mặt hoàng hậu là đau lòng khó che giấu. Mặc dù Như Ca chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng thê thảm đến mức nào.

      “Lúc trước, Huyền nhi chưa bao giờ đòi bổn cung và hoàng thượng cái gì, ban thưởng cũng nhận. Nhưng từ sau khi trúng độc, liền biến thành kẻ tham tiền, mỗi lần thắng trận đều đến chỗ hoàng thúc nó vơ vét phen. Châu báu, đồ trang sức, tranh chữ cổ, bảo vật quý hiếm.......trong quốc khố, nó đều nắm . Bất quá như vậy, bổn cung và hoàng thượng rất vui mừng”.

      Đột nhiên hoàng hậu nghiêng đầu, nhìn Như Ca cười: “Có biết, 4 năm trước, lúc tỉnh lại câu nó đầu tiên là gì ?”

      Như Ca lắc đầu.

      Hoàng hậu vui vẻ cười, chậm từng chữ: “Nó , dì, con muốn nàng!”

      Dưới cái nhìn chăm chú của hoàng hậu, biết vì sao mặt Như Ca vụt đỏ, 4 năm trước, lúc đó nàng mới 11 tuổi, chẳng lẽ có sở thích thích trẻ em?

      “Danh mục sính lễ, ta xem qua, những thứ Huyền nhi lấy được mấy năm qua, phàm quý trọng chút đều nằm trong rương sính lễ, người Tiêu gia nhìn trúng, đều là tốt nhất, hy vọng con biết quý trọng!”

      Nghe ra ý trong lời hoàng hậu, Như Ca gật đầu: “Thần nữ tất nhiên là biết ạ”.

      Hoàng hậu tiếp lời, “Bổn cung hi vọng con chỉ là biết phúc, bổn cung hỏi con, con có ?”

      Bị hỏi thẳng như vậy Như Ca bối rối, chuyện này sao có thể huỵch toẹt ra chứ. Như Ca trả lời, chỉ có thể dùng đỏ mặt che giấu phần tình cảm manh nha trong lòng mình. Mặc dù nàng biết mình có như mình , nhưng nàng biết: mình cũng thích .

      Thấy bộ dạng Như Ca, người từng trải như hoàng hậu sao hiểu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh : “Ngồi bên cạnh bổn cung .”

      Như Ca nghe lời ngồi xuống, kính cẩn cúi đầu, ửng đỏ mặt chưa tan, đôi mắt long lanh càng lộ vẻ kiều, hoàng hậu cười cười chỉ chỉ điểm tâm bàn : “Nếm thử chút xem hương vị thế nào.”

      Như Ca muốn đứng dậy làm lễ tạ ơn, hoàng hậu ngăn lại, cười : “Con xem ta như trưởng bối bình thường là được, chớ động chút là hành lễ, ngày nào ta cũng nghe nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế đến phát ngán luôn rồi.”
      Chris, Phong nguyet, linhdiep174 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 62.2: Hoàng hậu

      Như Ca nghe xong khẽ cười, hoàng hậu trong thâm cung nhiều năm, vẫn giữ được tình tình như vậy, quả dễ. Dưới thúc giục của hoàng hậu, Như Ca cầm khối điểm tâm lên cho vào miệng, lại ngờ điểm tâm chẳng có chút ngọt nào, rất nhạt nhẽo, khỏi ngẩn người.

      Hoàng hậu lập tức khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Bánh ngọt ta làm ăn ngon sao?”

      Là hoàng hậu tự mình làm! Nhìn bánh ngọt bàn, mặc dù vẻ ngoài tệ, nhưng mùi vị lại....., cân nhắc chút, Như Ca cẩn thận : “Dạ vị hơi nhạt ạ”.

      Như Ca vừa xong, ngoài điện truyền đến giọng uy nghiêm: “Hay cho câu vị hơi nhạt!”

      Như Ca thấy người tới mặc áo bào thêu rồng,vội vàng đứng lên hành lễ. Nhưng bị Hồng đế cản lại.

      “Được rồi, đều là người trong nhà, cần hư lễ”, Hồng đế đến ngồi vào chỗ của mình, cười : “Dạ Huyền, tiểu nha đầu nhà con ra tiếng lòng nhiều năm của ta rồi.”

      “Thần thiếp biết, hoàng thượng chán ghét tay nghề của thần thiếp.” Trong lời của hoàng hậu mang theo chút giận dỗi.

      “Tay nghề hoàng hậu, ta ăn nhiều năm, mãi vẫn chán, chỉ là sợ bọn tiểu bối ăn quen thôi”, thấy vợ vui, Hồng đế lập tức cầm khối bánh ngọt cho vào miệng.

      Như Ca cảm thán, đế hậu hai người giống vợ chồng nhà bình thường, cực kỳ hòa hợp. Trong thâm cung có thể tồn tại tình cảm như vậy quả dễ.

      Tiêu Dạ Huyền bước vào, nhìn y phục người Như Ca, hai mắt tỏa sáng, này hình như mặc cái gì cũng đẹp. Tiêu Dạ Huyền lời, bước tới đứng bên cạnh Như Ca.

      Thấy vậy, Hồng đế cười cười, với hoàng hậu: “Hoàng hậu, Ngọc tiểu thư bị nàng kêu vào cung, chắc là chưa kịp ăn sáng. Dạ Huyền và ta bãi triều xong cũng đến đây ngay, những bánh ngọt này để sau, gọi người mang đồ ăn sáng lên trước !”

      “Dạ”, hoàng hậu bảo Tô ma ma lo liệu.

      bao lâu, đám cung nữ và thái giám vào, dọn đồ ăn lên. Mọi người ngồi vào bàn. Như Ca nhìn đồ ăn trước mắt, cháo nấu từ gạo cống, bánh ngọt tinh xảo, bánh bao trắng xinh, mì sợi vừa mịn vừa dai....tuy nhiều loại, nhưng đều phải thứ xa xỉ gì.

      Nhìn đồ ăn đơn giản lại đầy đủ sắc hương vị, Như Ca mới cảm thấy đói, liềc mắt nhìn đế hậu ăn bên kia, động cũng được, mà động cũng được. rối rắm, cái bánh bao nho đưa tới khóe miệng mình, lúc này Như Ca mới phát người ngồi đối diện chẳng biết lúc nào dời đến ngồi bên cạnh, đút bánh bao cho mình!

      Trong cung sao có thể tùy ý như vậy, Như Ca lắc đầu cái, nam tử vẫn cố chấp đưa tới. Liếc xung quanh, hình như có ai để ý bên này, Như Ca liền há miệng cắn cái.

      Như Ca thỏa hiệp, nam tử vui vẻ đem phần bánh còn lại bỏ luôn vào miệng mình.

      Thấy đế hậu nhìn về bên này, mặt Như Ca nháy mắt bạo hồng.

      Hoàng hậu thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Dạ Huyền có ý cười cực , ánh mắt nhìn Như Ca càng thêm ôn hòa.

      Ăn xong bữa sáng, tiễn Hồng đế xử lý công vụ xong, hoàng hậu chợt cảm thấy mệt mỏi, lệnh Tô ma ma tiễn khách.

      Như Ca và Tiêu Dạ Huyền vừa , vẻ mặt hoàng hậu liền trở nên trang nghiêm, Tô ma ma vào, đứng bên.

      “Nô tỳ nghe được, tứ tiểu thư này từ ở Phàn Thành, vừa vào kinh thành. hòa thuận mấy với chính thất phu nhân, chịu nhiều uất ức, dính líu gì với bên thái hậu, điểm này nương nương có thể yên tâm. Chỉ là sao nương nương thử nàng chút, nếu nàng là vì quyền thế của thế tử mới đồng ý mà thế tử lại rất nàng, vậy đúng là tai họa”. Tô ma ma kính cẩn .

      “Huyền nhi kiêng kỵ Liễu gia còn hơn bổn cung nhiều bổn cung có gì lo lắng. Về phần quyền thế, chẳng lẽ ngươi nhìn ra, giờ nha đầu kia là tất cả với Huyền nhi, Huyền nhi chẳng cho ta chút cơ hội thử nào. Bất quá ta thấy nó là nương tốt, nếu gả cho Huyền nhi, bổn cung coi thường, cũng để nó bị người khi dễ, thân phận thấp chút thôi mà, chỉ cần Huyền nhi thích, tự nhiên bổn cung che chở.”

      Lời hoàng hậu khiến Tô ma ma cảm động. Xưa này, tình cảm giữa cháu và dì, được đến mức này quả là hiếm thấy.

      Hai người chuyện, có người tới bẩm báo: “Liễu phi nương nương cầu kiến.”

      Hoàng hậu nhíu nhíu mày, phất tay : “Cho Liễu phi vào.”

      Liễu phi dẫn theo thiếu nữ tuổi chừng 16 vào. Liễu phi mặc váy dài màu đỏ viền chỉ vàng, bộ dáng thướt tha uyển chuyển, đôi mắt xếch, mặt thoa hơi nhiều phấn che mấy nếp nhăn bên khóe mắt. Vừa vào điện liếc mắt khắp nơi, thấy người mình muốn tìm, làm bộ đoan trang như cũ.

      Hoàng hậu thấy vậy, trong mắt thoáng qua chút lạnh lùng. Nhưng nhanh chóng nở nụ cười hiền hòa, : “Muội muội mới sáng sớm đến, quả khiến tỷ thụ sủng nhược kinh."

      Liễu phi lôi người bên cạnh cúi người hành lễ, “Gần đây trong cung hơi buồn, Điềm Nhi vào cung chơi, muội liền dẫn Điềm Nhi đến vấn an tỷ tỷ.”

      Liễu phi có dụng ý khác, sao hoàng hậu lại biết, nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, tiếp tục cười : “ sớm nghe Liễu gia có vị tiểu thư xuất sắc, giờ gặp qua nhiên đúng như lời đồn.”

      “Nương nương quá khen ạ”, Liễu Điềm Nhi người cũng như tên, thanh ngọt ngào, làm người ta thấy ngọt như ăn đường.

      Liễu phi ngồi vào chỗ của mình xong, mặt tỏ vẻ thân thiết, cười : “Tỷ tỷ, đây là cháu muội, năm này vừa mới 16, rất khéol éo. Hôm nay muội tới chính là muốn làm mai cho Điềm Nhi và Cẩm Thân Vương thế tử.”

      Trực tiếp quá! hoàng hậu thầm cười lạnh, mấy ngày qua, Liễu Điềm Nhi lượn lờ trước phủ thế tử ai lý tới. Giờ tìm tới tận đây, quả cực kỳ biết xấu hổ. Hoàng hậu liếc nhìn Liễu Điềm Nhi, cười : “Muội muội, giờ nghĩa tử của ta có vị hôn thê, là do chính hoàng thượng hạ chỉ ban hôn. Chẳng lẽ cho nữ nhi Liễu gia làm thiếp sao? Huống chi tại, Huyền nhi rất chung tình với hôn thê của mình, chỉ sợ ngay cả thiếp cũng muốn”.

      Ý là nữ nhi Liễu gia, ngay cả làm thiếp cũng đủ tư cách! Liễu phi thấy khinh thường trong mắt hoàng hậu, mắt thoáng ý hận, : “Những ngày qua biết vì sao, muội luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Lúc trước sinh An Dương và An Bình muội cứ sợ hai đứa chết yểu giống đứa bé của tỷ tỷ nên muốn tự thân chăm sóc hai đứa, ngờ.......” thấy sắc mắt hoàng hậu trầm xuống, Liễu phi che miệng lại, làm bộ áy náy : “Ai nha, muội đúng là váng đầu rồi, tự nhiên lại nhắc đến chuyện này khiến tỷ tỷ đau lòng, bất quá tỷ phúc dày, phụ thân đường đường là Trấn Bắc Vương, có hoàng tử cũng đứng đầu trong cung......”

      Tô ma ma nghe từng lời Liễu phi như dao đâm thẳng vào tim hoàng hậu, mặt lạnh xuống, ngăn trước người hoàng hậu, lạnh giọng : “Nếu Liễu phi nương nương khỏe, vẫn là sớm về nghỉ ngơi thôi, nô tỳ đến Kính Phòng thông báo tiếng, để lấy đầu bài của Liễu phi ra, cho Liễu phi nghỉ ngơi tốt mấy ngày.”

      “Ngươi!”

      Đừng thấy Tô ma ma chỉ là nô tỳ trong cung mà lầm, dưới trong cung ai biết Tô ma ma, biết võ công, lại được Hồng đế ban Kim Bài Miễn Tử, ngay cả Liễu phi cũng có biện pháp.

      1 tháng có hơn nửa tháng là Hồng đế ở trong cung hoàng hậu, tháng này chỉ còn lại mấy ngày, nếu đầu bài bị rút, chẳng phải chút cơ hội cũng có sao. Nhìn diện mạo hoàng hậu trở nên lạnh lùng, Liễu phi cũng dám ở lâu, chỉ có thể ôm cục tức rời khỏi Phượng Tê Cung.

      “Nương nương, Liễu phi ngày càng càn rỡ, có cần Lý Đức ở trước mặt hoàng thượng......”

      Hoàng hậu lắc đầu cái, lấy ra vòng tay nho trong tay áo, nhìn chút, mắt liền ửng đỏ, giọng đượm vẻ mệt mỏi: “Thôi, chỉ là tôm tép nhãi nhép, có thể vênh váo được bao lâu, hoàng thượng vì việc nước đủ mệt, chuyện thế này chớ làm phiền ngài.”

      Tô ma ma nhìn đôi mắt ửng đỏ của hoàng hậu, lòng chua xót “Nương nương đừng lo lắng về chuyện con cháu, chỉ cần nương nương đồng ý, bất luận người nào sinh hoàng tử công chúa cũng sẵn sàng cho nương nương làm con thừa tự."

      Nghe vậy, Hoàng hậu chế giễu : “Đều là xuẩn vật do người khác sinh thôi.”

      “Nương nương, nô tỳ biết nỗi khổ của nương nương....” nhìn bộ dáng mềm yếu của hoàng hậu, Tô ma ma cực kỳ đau lòng.

      Nghe vậy, hoàng hậu lắc đầu cái, nhìn Ngự Thư Phòng cách đó xa, lẩm bẩm: “Tô ma ma, ta khổ, từ rất nhiều năm trước biết khổ là gì rồi! Chỉ cần hoàng thượng cần ta, ta liền chỉ biết ngọt”.

      Thấy hoàng hậu như vậy, Tô ma ma xoay người gạt lệ, đế hậu mặc dù tình thâm, chỉ tiếc có quá nhiều thứ xen vào giữa hai người, khiến hoàng hậu sớm mệt mỏi chịu nổi.
      Chris, linhdiep17, Ledoan20992 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 63.1: Thêm thể diện

      Lại , Liễu thái hậu bệnh triền miên nhiều năm, thân thể sớm rã rời, cả người lúc nào cũng thấy đau đớn như bị dao cắt, buổi tối còn thường mơ thấy oan hồn đòi mạng. Lúc trẻ vì tranh đoạt sủng ái của tiên đế, tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu, tranh đoạt quyền thế, Liễu thái hậu dùng mọi thủ đoạn giết chết rất nhiều cung nữ, phi tần, thậm chí cả hoàng tử. Mấy năm nay những người này ngày nào cũng tiến vào trong mộng của thái hậu, nhao nhao hô to “Nạp mạng !”. Liễu thái hậu cả kinh, nhiều khi thức trắng cả đêm, sức khỏe ngày càng kém, tóc rụng càng ngày càng nhiều. Cung nữ chải đầu cho Liễu thái hậu biết bị chém bao nhiêu người.

      tại miễn cưỡng dựa vào Như Ý Vạn Thọ Cao do Văn lão thái y dâng lên, mới khá hơn chút, đêm có thể ngủ được. Nhưng hôn của Cẩm Thân vương thế tử lại khiến Liễu thái hậu như đứng đống lửa ngồi đống than, khó mà an giấc.

      Sáng sớm thu được tin từ tiểu thái giám trông cửa bên Phượng Tê Cung, Liễu thái hậu liền kêu Liễu phi dẫn người tới.

      Trong Từ Ninh cung, khói thuốc lượn lờ, Liễu thái hậu nằm ngửa ghế nệm, bên cạnh là ngọn đèn lưu ly, cầm tẩu hút thuốc phiện. tiểu thái giám mặt mày thanh tú ở bên cẩn thận phục vụ, vung huân hương để át mùi thuốc, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát động tĩnh bên ngoài, sợ xảy ra điều gì sai sót. Ở Đại Chu, Như Ý Vạn Thọ Cao là thuốc cấm, khi bị phát , mạng của khó mà bảo toàn.

      Liễu thái hậu vừa hút xong liều Như Ý Vạn Thọ Cao, liền nghe bên ngoài bẩm báo, Liễu phi dẫn Liễu Điềm Nhi trở lại. Liễu thái hậu phất tay ra hiệu cho người thu dọn đồ, miễn cưỡng lên tinh thần, vịn vào tay tiểu thái giám, đến ngoại điện, ngồi nghiêm chỉnh, truyền hai người kia vào.

      Vừa vào, thấy trong mắt Liễu phi tràn đầy giận dữ, bên cạnh, Liễu Điềm Nhi cũng vẻ mặt vui.

      Thấy vậy, trong mắt Liễu thái hậu xẹt qua ý giận, phất tay ra hiệu, lão thái giám bên cạnh vội vàng dẫn bọn nô tài trong điện hết.

      thấy người?”

      Nghe Liễu thái hậu hỏi, vẻ giận dữ mặt Liễu phi biến mất, trở nên cực kỳ kính cẩn : “Lúc con dẫn theo Điềm Nhi tới, Cẩm Thân vương thế tử rời , hoàng hậu còn ngang ngược châm chọc, bất quá chỉ là con gà đẻ được trứng........”

      “Im miệng cho ta!” Nghe lời phía sau, Liễu thái hậu lập tức quát ngưng lại. Khiến Liễu phi dám ngẩng đầu lên, Liễu Điềm Nhi cũng lập tức cúi đầu xuống.

      “Hoàng hậu vừa là di nương vừa là nghĩa mẫu của Tiêu Dạ Huyền, bao nhiêu lần ta bảo phải lập quan hệ tốt với hoàng hậu, nhưng ngươi cố tình nghe, nếu do năm xưa hoàng hậu bị tổn hại thân thể, thể sinh được nữa, ai gia lại dẫn người tạo áp lực, hôm nay hậu cung chính là của mình hoàng hậu mà thôi. Nếu chọc giận hoàng hậu, truyền đến tai hoàng thượng, ngươi cho rằng ngươi còn được làm Liễu phi? Phải biết rằng, đến nay hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, rốt cuộc là vì sao? Chính là vì ba hoàng tử kia đều phải do hoàng hậu sinh! Tâm tư hoàng thượng thâm trầm, những năm này, ai gia cũng đoán ra rốt cuộc hoàng thượng nghĩ gì. Nếu ngươi còn nghĩ cho nhi tử của ngươi, chớ chọc hoàng hậu, rồi cũng ngày hoàng thượng phải lập thái tử, chờ người Liễu gia lên ngôi ngồi, ngươi muốn thế nào, ai gia chẳng quản nữa!”

      Thái hậu trách cứ khiến sắc mặt Liễu phi từ trắng chuyển qua xanh mét, bộ cam lòng lại chỉ có thể nhẫn. Thấy Liễu phi ngậm miệng, Liễu thái hậu dời tầm mắt qua Liễu Điềm Nhi, diện mạo thừa kế ưu điểm của nữ nhi Liễu gia, dịu dàng kiều mỵ như nước, rất xuất sắc, đáng tiếc dùng được, lâu vậy vẫn chưa câu được người. Nghĩ đến đây, Liễu thái hậu lạnh giọng : “Ai gia biết, trong nhà ngươi có chính nữ, nên ngươi được nâng niu chiều chuộng. Cầm kỳ thi họa, quản gia, quản lý tài sản, mọi thứ đều thông. Nhưng ngươi chớ tự nâng mình quá cao. Phụ thân ngươi mặc dù là Liễu quốc công, dù vậy có thực quyền, cũng coi như . Những năm này, mấy thúc thúc ngươi trước sau đều bị tra ra tội, giáng chức đến nơi hoang dã, nam nhân Liễu gia còn mấy người giữ chức vị quan trọng nữa rồi. Ngoài mặt hoàng thượng đối ta kính trọng có thừa, nhưng thực tế biết tính toán gì. Tương lai ai gia trăm tuổi, Liễu gia chúng ta biết suy tàn thế nào. Ngươi sinh ở Liễu gia, mà học được bản lĩnh trói chặt nam nhân của nữ nhi Liễu gia, mãi mãi bị người giẫm dưới chân.”

      Liễu Điềm Nhi nghe thái hậu , đôi tay nắm chặt trắng bệch. Ở Liễu gia, bất luận con dòng chính hay hay dòng lẽ, chỉ cần có tác dụng đều được gia tộc coi trọng. Giống như vị biểu mẫu ở Cẩm Thân vương phủ kia, mặc dù thân phận thấp hèn, vẫn được gia tộc đối đãi như khách quý.

      Với Liễu Điềm Nhi, bởi vì cha Liễu quốc công chỉ có nàng ta là con , nên kỳ vọng vào nàng ta nhiều hơn những chính nữ khác trong gia tộc, được đối đãi còn tốt hơn chính nữ, nếu do mẹ cả vẫn chèn ép chịu, Liễu Điềm Nhi sớm là thân phận chính nữ rồi. Năm xưa nghe thái hậu nương nương có ý lôi kéo Cẩm Thân Vương thế tử, khi đó các con vợ cả trong gia tộc đều nhao nhao muốn thử, may mắn có cố ngoài ý muốn, những người kia chờ kịp cho người khác mất. Trong phủ còn chính nữ nào có bản lãnh nữa, cơ hội mới đến tay nàng ta. Bất quá, trải qua nhiều ngày cố gắng, Liễu Điềm Nhi phát , còn lâu mới đơn giản như nàng ta tưởng tượng.

      “Thái hậu nương nương, , Điềm Nhi .....tận lực”. Phủ thế tử và phủ Cẩm Thân vương chỉ cách nhau con đường, mấy ngày nay, để có thể ‘vô tình gặp được’, cơ hồ mỗi ngày mình đều ra vào phủ Cẩm Thân Vương, rơi khăn tay, trẹo chân, ở lầu cao trong vương phủ gảy đàn....., chiêu nào cũng dùng. Nhưng ánh mắt nam tử kia chưa bao giờ dừng lại người mình. , có lẽ là có, đó là thứ ánh mắt như nhìn những kỹ nữ ở thanh lâu, tràn đầy miệt thị, cơ hồ muốn lấy hết tự ái của mình. Những thứ này còn , nếu mình đến gần trong vòng 1 trượng, ánh mắt kia giống như nhìn người chết, lạnh lẽo, làm người ta rét mà run. Dù gì mình cũng là tiểu thư phủ Quốc Công, đem tự ái hạ thấp đến mức đó còn được đáp lại, ai mà chịu nổi?

      Liễu phi thấy cháu bị chỉ trích, vội vàng khuyên giải, “ , lúc này Tiêu Dạ Huyền say mê tiểu thư Ngọc gia, những người khác muốn lọt vào mắt quả có chút khó khăn. Điềm Nhi là đứa thông minh lanh lợi, tất nhiên nghĩ ra cách.”

      “Đừng nó, ngươi cho rằng tình cảnh của mình thế nào? Vào cung nhiều năm, phân tâm tư của hoàng thượng cũng đặt người ngươi, sinh hai đứa cũng chẳng được sủng. Còn gì là thể diện của nữ nhi Liễu gia nữa. Muội muội ngươi mặc dù là thứ nữ, nhưng xuất sắc hơn nhiều, giờ, Tiêu Dực Đức nghe nó răm rắp.”

      Hồng đến lên ngôi, lần đầu tiên tuyển phi, Liễu phi được vào cung, nhưng liên tiếp 3 năm cũng được triệu hạnh lần nào. Nếu do thái hậu dùng kế, sợ rằng đến giờ vẫn chưa lên được giường của Hồng đế. Dù hôm nay, năm vẫn có mấy lần ngủ lại Thu Ngưng Cung của Liễu phi. Tuy sinh được cặp hoàng tử hoàng nữ, nhưng có lẽ từ đến lớn Hồng đế chưa từng liếc nhìn lần nào chớ chi là sủng ái.

      Bị hoàng hậu trúng tâm , vẻ mặt Liễu phi vặn vẹo, lại chẳng thể phản bác, vì thái hậu đều là .

      Thấy hai người bên dưới trầm mặc, Liễu thái hậu có ý chỉ trích nữa, chỉ nhìn Liễu phi hỏi “Nghe thư đồng của An Dương cũng là tiểu thư Ngọc phủ, đúng ?”

      “Dạ, đó là đại tiểu thư con của chính thất Ngọc phủ, con thấy nó lanh lợi nên cho vào cung hầu hạ An Dương. Sau khi An Dương gả Tây Vực, cũng thường xuyên gọi nó vào làm bạn, vốn cũng muốn nâng đỡ, chẳng qua phát nó là đứa biết thân biết phận, vậy mà nghĩ muốn làm hoàng tử phi của An Bình. giờ Phủ Viễn đại tướng quân tham ô tiền công nên bị giam vào đại lao, ngay cả lão tể tướng cũng bị dính líu, nữ tử như thế làm sao xứng với An Bình, thế nên dạo này triệu nó vào cung nữa.”

      Liễu thái hậu nghe vậy trầm cười: “ an phận mới tốt, người quá an phận có giá trị gì, ai gia có nghe Văn thái y rồi, thương thế của nó sắp lành hẳn, ngươi trấn an nó . Bên Tiêu Dạ Huyền được, chẳng lẽ biết nghĩ biện pháp đối phó tiểu nha đầu kia sao? Lúc trước tiên đế tha thiết Lương phi, sau khi Lương phi qua đời, ai gia dùng chút thủ đoạn, chẳng phải tiên đế cũng hết sao, các ngươi phải động não nhiều hơn!”

      đến đây, Liễu thái hậu nhìn Liễu Điềm Nhi: “Ai gia cũng muốn nhiều, có số việc chính ngươi phải tự nắm chặt lấy, ngàn vạn lần đừng cố kỵ cái gì, cho dù dùng chút thủ đoạn, miễn đạt được mục đích là được!”

      “Dạ”, nghe Liễu thái hậu , mặt Liễu Điềm Nhi thoáng qua chút xấu hổ. Sau đó hành lễ lui ra.
      Chris, linhdiep17lion3012 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 63.2: Thêm thể diện

      Đợi Liễu Điềm Nhi xa, Liễu thái hậu đến bên cạnh Liễu phi, trong mắt mang theo lạnh lẽo: “Ai gia biết, ngươi có chút thương tiếc Điềm Nhi, dù sao cũng là cháu ruột của ngươi, bất quá ngươi phải biết, lần này vì Liễu gia còn chính nữ nữa, cơ hội mới đến tay nó. Năm xưa hoàng thượng có thể thu hồi quân quyền của Cẩm Thân vương, nhưng giờ động đến đứa cháu này. Chỉ cần Điềm Nhi có thể nắm được Tiêu Dạ Huyền, vinh hoa phú quý cả đời. Mà có ủng hộ của Tiêu Dạ Huyền, An Bình ngồi lên ngôi thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn, cho nên các ngươi phải tích cực hơn nữa.”

      Lời thái hậu khiến Liễu phi dao động, bất quá Tiêu Dạ Huyền đâu có dễ nắm như vậy. Chuyện năm đó, hoàng hậu ghi hận Liễu gia, Tiêu Dạ Huyền từ lớn lên bên hoàng hậu, ai biết có tâm tư gì. Nhưng bất luận thế nào, cũng phải để Điềm Nhi thử lần, nếu được, tính cách khác.

      Thấy Liễu phi trầm mặc, thái hậu biết lời mình có tác dụng, hài lòng gật đầu, bỗng cảm thấy nặng ngực, ho sù sụ, đầu quặn đau dứt. Thấy gợn máu trong ly trà, nhanh chóng đóng nắm lại, để ly trà qua bên, mệt mỏi : “Ai gia mệt rồi, ngươi lui !”

      Liễu phi nghe thái hậu thế vội vàng hành lễ lui ra.

      Sau khi Liễu phi , tiểu thái giám đỡ Liễu thái hậu vào nội điện Từ Ninh Cung, lâu sau, trong điện lại khói mù lượn lờ.

      Bên kia, theo Tiêu Dạ Huyền ra khỏi cung, Như Ca ngồi xe ngựa của phủ thế tử về đến Ngọc phủ. Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Dạ Huyền, nhớ lại hành động thân mật vừa rồi của hai người bị Đế hậu nhìn thấy hết, Như Ca ngượng ngùng nhìn Tiêu Dạ Huyền cái rồi thẳng vào Ngọc phủ.

      Như Ca về bao lâu, liền nhận được ban thưởng từ trong cung. Song lần này phải thưởng cho Như Ca mà là cho Liệt thị.

      Trong gian phòng ở Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị mặc trang phục Cáo mệnh phu nhân tam phẩm, đeo trang sức đồng bộ, đứng trước gương đồng nhìn hồi lâu vẫn mắt được.

      Được phong Cáo là tâm nguyện của mỗi phu nhân nhà quan ở Đại Chu này. Lúc gả cho Ngọc Chính Hồng, Liệt thị vô số lần tưởng tượng mình bỏ bạc giúp phu quân làm quan tốt, trở lại kinh thành, mình được phong Cáo Mệnh, dù ăn khổ nhiều hơn nữa, phí bao nhiêu tâm huyết cũng đáng. Chỉ là ngờ phu quân có vợ cả, nỗ lực của mình là hồi chuyện cười. Những năm này làm phòng ngoài danh phận, Liệt thị chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình được thành Cáo mệnh phu nhân vậy mà hôm nay ước nguyện thành, bất quá phải nhờ chồng mà là nhờ con , quả nhiên việc đời khó đoán, thay đổi khôn lường.

      “Xem ra quả hoàng thượng thương thế tử như nhi tử, vì tăng thể diện cho thế tử mà phong ta làm Cáo Mệnh Phu Nhân.” Liệt thị tuy suốt ngày ở nhà nhưng phải hoàn toàn ngờ nghệch, tất nhiên biết mình được phong Cáo Mệnh, hơn phân nửa là nhờ con rể.

      Như Ca nghe vậy cười cười, “Thể diện của chàng đủ rồi, cần gì nhờ chuyện này nữa”, mặc dù ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng lại biết ràng là có liên quan. Bất quá......nhớ tới chuyện trong cung, thầm nghĩ: da mặt người kia đủ dầy, cần phải tăng thêm mặt mũi nữa

      Tựa hồ nghe được tiếng lòng Như Ca, Tuyết Lang “Ngaoooo...oo” tiếng giống như phụ họa, khiến Như Ca vui vẻ, ôm Tuyết Lang vuốt ve giày xéo phen.

      Đông viện, Ninh Phúc Đường. Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân cầm tờ sắc phong của Liệt thị nhìn hồi lâu, mới xác nhận Liệt thị được phong Cáo Mệnh Phu Nhân tam phẩm.

      “Tục ngữ sai, mẹ vinh nhờ con, con xem, Liệt thị mới hồi kinh bao lâu, được phong Cáo Mệnh. Như ta phải chịu khổ mấy chục năm, đến lúc đại ca con làm tới Thượng thư Bộ Hộ mới được phong Cáo Mệnh”, nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, lão phu nhân liền gọi Ngọc Chính Hồng đến Ninh Phúc Đường.

      “Mẫu thân phải.” Ngọc Chính Hồng gật đầu liên tục, nhưng phải cảm khái giống lão phu nhân mà trong lòng suy nghĩ chuyện khác. Thánh thượng phong Cáo cho Liệt thị có phải là chỉ điểm mình làm gì đó? Sau hồi suy nghĩ, Ngọc Chính Hồng : “Mẫu thân, nay tứ nha đầu còn như xưa, hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, rồi phong Cáo cho Liệt thị. Nhi tử nghĩ, giờ cữu huynh và nhạc phụ đại nhân bên Lý gia bị đày biên cương, còn nhờ gì được. Mà Cẩm Thân vương thế tử cũng tiếp nhận 10 vạn đại quân phía tây Đại Chu, ngày càng quyền cao chức trọng, bằng bình thê cho Vân Uyển, hai tỷ muội Như Ca cũng trở thành trưởng tử, chính nữ, coi như cho Cẩm Thân vương thế tử mặt mũi, tương lai dễ chuyện trước mặt hoàng thượng hơn.”

      Trịnh thị nghe xong gật đầu, “Ngươi tính toán vậy là phải, tứ nha đầu này lớn lên trong Ngọc phủ, nhưng sau khi trở lại đối với ta cũng coi như kính cẩn nghe lời có thừa. Giờ sắp thành thế tử phi, nếu còn thân phận thứ nữ, thỏa đáng lắm. Tương lai Cẩm Thân vương trách tội xuống, chúng ta cũng gánh nổi. Về phần Lý thị, làm nhiều chuyện sai như vậy, chúng ta đuổi ra khỏi Ngọc gia là ân huệ to lớn, cứ để nó tiếp tục trong từ đường tự suy ngẫm !”

      Trịnh nhìn thoáng qua Giang di nương bên cạnh, tiếp: “Tú Lệ hầu hạ con nhiều năm, vì con sinh nhi tử, lúc trước vẫn bị Lý thị chèn ép chịu đủ khổ sở, nay bình thê cho Liệt thị, vậy cho nó vị trắc phu nhân .”

      “Dạ”, chuyện này lão phu nhân đề cập nhiều lần, Ngọc Chính Hồng cũng sớm có ý định, những năm này, nếu làm Ngọc Chính Hồng hài lòng nhất, đó chính là Giang thị.

      Giang thị đấm chân cho Trịnh thị, nghe vậy, vội vàng , “Tạ lão phu nhân và lão gia thương xót”.

      là trắc phu nhân, lão gia cũng phải cho ngươi chút thể diện, phòng thu chi lĩnh 500 lượng, ban thưởng cho nha hoàn và ma ma trong viện !”

      “Tạ lão phu nhân”.

      Nhìn vẻ mặt hai người trước mắt cứ như cho mình ân huệ cực lớn, Giang thị sớm xì mũi coi thường. Làm chính thê thế nào, bình thê sao, chỉ cần có núi dựa, phải vẫn phải ở trong từ đường đơn tới già? Rốt cuộc có bạc thực tế hơn nhiều. Tương lai con trai mình muốn mua chức quan, dù có quen biết, bạc cũng thể thiếu. Bất quá chỉ có 500 lượng, quá keo kiệt!

      vất vả mới đợi được ngày Lý thị thất thế, vị trí nữ chủ nhân Ngọc phủ vẫn phải là của mình, khiến Giang di nương vừa buồn vừa hận. May mắn Liệt thị ham nắm quyền trong phủ, Giang di nương trở thành trắc phu nhân, được nắm quyền quản gia nên cũng tạm hài lòng. tại Giang thị chỉ hận sao mình sinh được đứa con làm thế tử phi. Nhớ tới mấy rương sính lễ ngày đó trong Nhàn Nguyệt Các, Giang thị lại nhộn nhạo, vốn cũng muốn xúi giục Ngọc Như Long và lão phu nhân lấy những thứ kia, nhưng kết cục của Hoa thị trước mắt, Giang thị dù có lòng cũng có can đảm, chỉ có thể thầm đỏ mắt.

      Ngày hôm sau, Ngọc Chính Hồng dâng tấu muốn bình thê cho Liệt thị, rất nhanh được Hồng đế phê chuẩn. Liệt Vân Uyển trở thành vợ chính của Ngọc Chính Hồng, sớm chọn ngày lành tháng tốt cho Ngọc Như và Ngọc Vân Kiệt thêm vào hàng ngũ con vợ cả trong gia phả của Ngọc gia.
      Chris, linhdiep17, Ledoan20992 others thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 64: Cuộc sống thê thảm của Lý thị

      Thời gian trôi nhanh, chỉ 7 ngày nữa là đến đám cưới của tứ tiểu thư Ngọc gia và Cẩm Thân Vương thế tử. tại chuyện trong Nhàn Nguyệt Các chính là chuyện quan trọng nhất Ngọc phủ, từ chủ đến nha hoàn gã vai sặt, đều chăm chú quan sát động tĩnh ở Nhàn Nguyệt Các, dám có chút chậm trễ.

      Thời gian gần đây, Như Ca ở riết trong Nhàn Nguyệt Các, mỗi ngày khâu chút y phục, chuyện với mẫu thân, thỉnh thoảng vui đùa với Tuyết Lang, cuộc sống hết sức vừa lòng.

      Lão phu nhân Trịnh thị mặc dù vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn sau cú đạp của Lý thị. Nhưng vẫn lên tinh thần chỉ huy Thất ma ma chuẩn bị ngày mai đến từ đường tế tổ. Dĩ nhiên quên dặn dò Thất ma ma đến từ đường trước, tới lúc đó để người nên xuất xuất .

      Các viện khác bận rộn náo nhiệt bao nhiêu, bên Đông viện lại hiu quạnh bấy nhiêu, Lý thị trở lại, cả viện còn mấy người hầu.

      Sau khi Lý thị , những ngày sau này của Ngọc Bảo Oánh rất thê thảm, ngày ba bữa ăn đều là canh cặn thịt thừa, nha hoàn và ma ma cũng thờ ơ, áo hư người quan tâm. lâu sau trang dung thảm đạm, chẳng ai thay nàng ta chăm chút nên những vết sẹo mặt càng lên ràng.

      Vốn sau hai ngày bị lạnh nhạt, Ngọc Bảo Oánh đến trước mặt Ngọc Chính Hồng nháo muốn tìm mẫu thân mình về Đông viện xử lý bọn cẩu nô tài có mắt. Ai biết, Ngọc Chính Hồng vừa nghe đến Lý thị trực tiếp cho nàng ta bạt tai.

      Lúc này Ngọc Bảo Oánh hoàn toàn hiểu ra, Ngọc phủ thay đổi rồi, thời mình vênh mặt hất hàm sai khiến, hô gió gọi mưa qua. Sau khi về phòng gào khóc hồi, Ngọc Bảo Oánh đem của riêng ngày thường Lý thị cho, lấy lòng ma ma quản trong Đông viện, nhờ phân nha hoàn có năng lực, sửa sang lại trang dung, sau đó đến Tây viện làm con hiếu cháu thảo, giống như Ngọc Tĩnh Nhã đối với Lý thị, bưng trà dâng nước, bóp chân đấm lưng cho lão phu nhân, hi vọng lão phu nhân thương tiếc coi trọng mình chút.

      Trong Ninh Phúc Đường ở Tây viện, Ngọc Bảo Oánh vụng về bóp vai cho lão phu nhân, lực tay đồng nhất, lúc nặng lúc chẳng phân biệt được, làm lão phu nhân đau nhíu chặt mày. tại Ngọc Bảo Oánh tuy 17 tuổi, nhưng bình thường tất cả đều có Lý thị và Hồ ma ma nuông chiều, nào hầu hạ ai bao giờ. Hơn nữa, Ngọc Bảo Oánh cứ năm bảy lượt nhắc tới Lý thị, muốn lão phu nhân khai ân để Lý thị về. Bởi vậy cố gắng mấy ngày chẳng những thể khiến lão phu nhân thương , ngược lại càng khiến lão phu nhân thêm chán ghét, phất tay bảo Ngọc Bảo Oánh lui ra.

      Ngọc Bảo Oánh ôm cục tức , vừa đến chỗ quẹo ở Tây viện, lại thấy Ngọc Như Long cầm cây trâm bạch ngọc thưởng cho tiểu nha đầu dung mạo thanh tú trong phủ. Mà cây trâm kia rất quen, ràng là của nàng ta. Ngọc Bảo Oánh tức giận xông lên trước, túm tóc Ngọc Như Long buông.

      “Ngọc Như Long, đồ trộm cắp, dám trộm trâm của ta! Xem ta xử lý ngươi thế nào!”

      Ngọc Như Long này ra ngoài kết giao với đám bạn lưu manh, tiêu tiền chưa bao giờ đếm, đủ đến vòi lão phu nhân và Giang di nương. Bất quá gần đây hình như lão phu nhân cũng dư dả lắm, chỉ cho có mấy lượng. Đối với kẻ xài tiền như nước như Ngọc Như Lòng làm sao đủ.

      Ngọc Như Long và Ngọc Bảo Oánh từ ghét nhau như nước với lửa, thấy đám nha hoàn gã sai vặt trong Đông viện bị mẫu thân mình đuổi hết rồi, ai trông coi, liền lẻn vào phòng Ngọc Bảo Oánh, dùng móc cạy khóa tủ, bao lâu liền tìm được đồ trang sức Ngọc Bảo Oánh giấu dưới đáy tủ, định cầm đổi chút ngân lượng tiêu xài bị phát . Nhưng Ngọc Như Long vẫn chút chột dạ, xông vào đánh nhau với Ngọc Bảo Oánh.

      Vốn Ngọc Như Long lớn lên dưới cưng chiều của lão phu nhân, ngày trước vì mẹ cả Lý thị còn ở đây, nên dám quá càn rỡ, nay Giang di nương sớm cho biết, Lý thị bị bắt đến từ đường về được, chẳng còn gì kiêng dè nữa, đấm liên tục vào mặt Ngọc Bảo Oánh cho đến sưng phù lên, sau lạ xô ngã xuống đất, hung hăng đạp mấy phát.

      “Đần độn! ngươi tưởng rằng ngươi còn là nhị tiểu thư Ngọc gia con đích mẫu nữa sao? Chỉ là kẻ ai thèm, mà cũng dám ra vẻ ta đây trước mặt tiểu gia, biết tự lượng sức mình. Lần sau còn dám vô lễ với tiểu gia, giống như hôm nay, đánh cho ngươi nhừ xương.”

      “Ta nhổ!” Ngọc Như Long nhổ bãi nước bọt vào Ngọc Bảo Oánh nằm dưới đất nửa ngày còn chưa bò dậy nổi, xốc xốc lại túi tiền, hôn lên miệng nha hoàn bên cạnh cái rồi nghênh ngang bỏ .

      Nha hoàn kia đứng bên cười nhạo thấy Ngọc Như Long cũng tiến lại đỡ người nằm dưới đất mà cầm cây trâm xinh đẹp õng ẹo bước , để lại mình Ngọc Bảo Oánh nằm đất khóc lớn.

      biết khóc bao lâu, nha hoàn và gã sai vặt qua vài lượt, Ngọc Bảo Oánh mới dừng, lấy toàn bộ đồ trang sức đầu xuống, cẩn thận bỏ vào ngực.

      Nước mắt đầy mặt Ngọc Bảo Oánh trở lại Đông viện, xa xa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, bước lại gần, quả đúng là Ngọc Giai Nhàn, nháy mắt lửa giận nổ tung.

      “Ngọc Giai Nhàn, tiện nhân! Ngươi còn có mặt mũi trở về, ta hỏi ngươi, chuyện Kim Lăng Hầu phủ có phải ngươi sớm biết? Sao phải gạt ta? Cũng bởi vì người giấu giếm nên giờ cữu cữu và ngoại công mới vào đại lao, đều là do tiện nhân ngươi gây họa.”

      “Ta biết sao, nếu do bị người giày vò mỗi ngày, ta sao phải cần mớ ngân lượng này để trị thương, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy. Với bộ dạng ma chê quỷ hờn của mình giờ mà còn tưởng công tử Kim Lăng Hầu phủ coi trọng, quả là người si mộng”. Hai lần liên tục bị gãy xương nặng, khiến Ngọc Giai Nhàn đau đến chết sống lại, đối mặt với muội muội ngu ngốc này còn dịu dàng gì được.

      Nghe thấy lời đầy châm chọc của Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh tiến lên định đánh nhau với chị vẫn mặc trang phục xinh đẹp như trước. Ai ngờ vừa tiến lên, liền bị nha hoàn Bích Đào bên người Ngọc Giai Nhàn đẩy ngã.

      Ngọc Giai Nhàn nhìn khuôn mặt trát phấn dày của Ngọc Bảo Oánh, khinh thường : “ tại ta có thời gian cãi nhau với kẻ ngu như ngươi, ngươi mau Tây viện làm cho xong bổn phận của mình . trắng ra, với thanh danh giờ của ngươi sợ rằng khó mà gả , tương lai nếu ta được nở mày nở mặt, giúp gả ngươi vào nhà phú hộ, bảo đảm lo cơm áo. Nếu ngươi còn biết nặng , đừng trách ta nhận tỷ muội.” xong, liền dẫn người khỏi Đông viện.

      “Nhà phú hộ........”

      Đối với Ngọc Bảo Oánh từ được Lý thị truyền thụ tư tưởng tương lai nhất định phải gả vào nhà giàu nhất cũng là nhà quan, lời của Ngọc Giai Nhàn chẳng khác nào là sỉ nhục. Bay cao rồi gả em cho phú hộ thấp hèn, Ngọc Giai Nhàn, ngươi dám! Ngọc Bảo Oánh nhìn theo bóng lưng Ngọc Giai Nhàn, trong mắt tràn đầy u.

      Đêm khuya, ở viện sau từ đường Ngọc phủ, dưới ánh nến ảm đạm, phụ nhân trung niên vật lộn với đống quần áo bẩn. Làm việc tay chân nhiều khiến tay phụ nhân có nhiều vết phồng, sưng sưng hồng hồng, thê thảm nỡ nhìn. Quần áo bẩn tản ra mùi chua khiến phụ nhân muốn nôn, lại dám ném qua bên để ý tới, liếc mắt nhìn gian phòng vẫn còn ánh nến bên kia, chỉ có thể bịt mũi tiếp tục giặt.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc phụ nhân cũng giặt xong chậu quần áo lớn, rửa sạch hai tay vịn hàng rào gỗ đứng lên, ngẩng đầu thấy gian phòng bên kia còn sáng, thờ phào nhõm. Rã rời bước về căn phòng chỉ có chiếc gương và cái rương bị mọt đục.

      Phụ nhân mở rương mục lấy ra bọc quần áo, bên trong là hai con rối vải, đó cắm đầy ngân châm bén nhọn. Sau lưng rối vải lần lượt đề ‘Liệt Vân Uyển’ và ‘Ngọc Như Ca’. Phụ nhân rút ra mấy cây châm hung hăng đâm vào rối vải, vừa đâm vừa phát ra thanh như khóc như cười.

      Đến khi thân con rối còn chỗ để cắm kim nữa, phụ nhân mới dừng tay lại, thả rối vải vào rương, sau đó đến trước gương đồng, thấy gương mặt tiều tụy trong gương, che mặt khóc rống.

      Trong gương đồng, là bộ mặt béo đầy hồng ban, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt nhìn càng thêm xấu xí. Hình ảnh trong gương ràng là Lý thị, vợ cả của Ngọc Chính Hồng.

      Thường người có ba bảy loại, người trong từ đường Ngọc gia cũng vậy. Đứng đầu là loại người đến từ đường cầu phúc, dĩ nhiên được sắp xếp ở trong phòng sạch , có người hầu hạ chu đáo. Tiếp theo là người bị bắt phạt đến từ đường tu tâm dưỡng tính mấy ngày, cũng được an bài phòng tốt ở viện trước, ngày ba bữa có người lo, rảnh rỗi sao chép kinh phật, quỳ lạy tổ tiên là được, nếu phía có người đặc biệt sắp xếp, tất nhiên cũng ăn chút khổ. Cuối cùng là những kẻ cả đời phải ở mãi trong từ đường, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, chùi nhà xí, thậm chí là bữa đói bữa no. Nếu dám phản kháng, người trông coi từ đường sai vài nam tử cường tráng thô kệch đến dạy dỗ phen.

      Vốn mang thân phận chính thất phu nhân hiên ngang vào, Lý thị ngờ chưa tới nửa tháng, mình rơi vào tình cảnh thế này.

      Ngày đầu tiên, vì thân phận của Lý thị, người trong coi từ đường cũng sắp xếp phòng sạch cho, hầu hạ cẩn thận, người bị phạt càng đối Lý thị cung kính lễ độ. Nhưng chỉ đến đêm ngày sau hôm, vốn còn trong mộng đẹp, mơ trai ra khỏi nhà lao, phục hồi nguyên chức, lão gia Ngọc Chính Hồng tự thân nghênh đón mình về nhà, Lý thị bị người kéo giật dậy, bắt đầu cuộc sống làm việc cực khổ mỗi đêm.

      Vừa mới bắt đầu, Lý thị cũng ồn ào phản kháng, nhưng người trông coi từ đường thủ đoạn rất cao, hai ngày hết ba bữa đánh đập trận tàn nhẫn, cợt vị chính thất phu nhân biết chắc có ngày ngẩng đầu lên được này. Chưa được hai ngày Lý thị chịu nổi, đút ngân lượng nhờ người trở về phủ đưa tin cho con lớn Ngọc Giai Nhàn, tìm Liễu phi nương nương, tìm tam hoàng tử....tóm lại là nghĩ cách đưa mình ra. Ai ngờ, bị người phát , ngân lượng đồ trang sức lén mang theo bị lấy hết, chút quần áo đẹp cũng bị cướp cả. Giờ Lý thị còn đồng nào trong người, mỗi ngày trời chưa sáng phải thức dậy đốn củi nấu nước, giặt quần áo nấu cơm, thậm chí là chùi bô dọn nhà xí.

      Xuất thân Tướng phủ, Lý thị chưa từng chịu qua khổ cực mức này, mấy lần giả bệnh muốn lười, nhưng nhiều lần quá bị người phát , bị đánh trận chết dở sống dở. Nửa tháng này có thể Lý thị ăn rất nhiều khổ. Đêm đêm Lý thị mong chờ có người đến đón mình về phủ, lòng thầm thề, về rồi nhất định phải trừng trị đích đáng những kẻ kia. Ngờ đâu người tới thấy lại nhận được tin tức Liệt thị được bình thê, con trai con Liệt thị được thành dòng chính, đến tế bái tổ tiên.

      Nghe tin xong, Lý thị hoảng hốt, trong nháy mắt hiểu ra vì sao người trong từ đường dám vô lễ với mình như vậy, Lý gia suy tàn rồi! Ngọc Chính Hồng căn bản có ý định tới đón mình về!

      tại Lý thị rất hối hận! Hận ngày xưa sao mình ngu xuẩn như vậy, nghĩ rằng mẹ con Liệt thị nhu nhược dễ bắt nạt, để 3 người họ về Ngọc phủ. Nếu mình cho ba người này về, cháu trai vì đùa giỡn Ngọc Như Ca mà biến thành thái giám, Lý gia cũng chọc phải Kim Lăng Hầu phủ mà bị hãm hại, mình cũng vì uống lầm thuốc mà sinh ra đứa bé như vậy..... Lý thị nghĩ tới mẹ con Liệt thị giờ sung sướng, đặc biệt là Ngọc Như Ca và Liệt thị, hận trong lòng như muốn nổ tung.

      Vốn mình và Giang di nương chỉ là mâu thuẫn nho , Giang di nương có Ngọc Như Long sao, cuối cùng vẫn chỉ là tiểu thiếp thấp hèn! Chung quy chỉ có thể trách mẹ con Liệt thị lòng lang dạ sói, mình ban ân cho về phủ, thế mà hại mình thành thế này, đáng hận! Thương cho cha và trai bị đầy đến biên cương, ở nơi lạnh lẽo biết có chống đỡ nổi .

      lúc Lý thị than trời trách đất, chiếc xe ngựa tiến tới từ đường. Nử tử mặc áo choàng đen bước xuống xe, đến viện sau từ đường tìm nửa ngày rốt cuộc thấy gian phòng của lý thị ở nơi vắng vẻ nhất.

      Nhìn thoáng qua nấm mốc tường mang theo mùi khó ngửi, nữ tử nhíu nhíu mày, đẩy cửa vào phòng.

      Nghe thấy tiếng động, Lý thị cả kinh, còn tưởng là người đứng đầu từ đường tới, vội vàng xoa mặt xoay người, ngờ đâu thấy người mình mong rất nhiều ngày, con lớn Ngọc Giai Nhàn, nhất thời cực kỳ vui mừng, tiến lên bắt tay con kích động : “Giai Nhàn, con đến rồi, là phụ thân bảo con đến đón mẫu thân về phải ?”

      Thấy Lý thị cực kỳ nhếch nhác thân còn mang mùi lạ, Ngọc Giai Nhàn khéo léo rút tay về, lắc đầu cái, thở dài : “Phụ thân sao có thể cho đón mẫu thân về, tại cữu cữu và ngoaị công bị đày, phụ thân hận sớm viết hưu thư được ấy chứ. Nữ nhi chữa khỏi vết thương trở về, trong Động viện người hầu cũng chẳng có nữa kìa!”

      Nghe vậy, Lý thị ngã ngồi xuống đất, mình, bị vứt bỏ rồi!

      Thấy mặt Lý thị như tro tàn ngồi đó, mắt Ngọc Giai Nhàn thoáng qua chút phức tạp. Bỗng chốc bị sa cơ thất thế tất cả là do tiện nhân Ngọc Như Ca kia, nếu nó sớm chết, về kinh thành được, mọi chuyện chẳng như bây giờ.

      Lý thị ngồi đờ hồi lâu, mới nhìn Ngọc Giai Nhàn : “Giai Nhàn, con nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cữu cữu và ngoại công con nha, có bọn họ, chúng ta vĩnh viễn có cơ hội trở mình. Con tìm Liễu phi, cầu Liễu phi nghĩ biện pháp.........”

      “Mẫu thân, đây chính là trong những nguyên nhân con chạy tới, giờ con gặp được Liễu phi. Ngọc Như Ca sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi, Liễu phi nương nương làm sao vì Lý gia mà công khai đối nghịch với Cẩm Thân vương thế tử!”

      Sau khi lành thương xong, việc đầu tiên Ngọc Giai Nhàn làm chính là vào cung cầu xin Liễu phi cứu cậu và ông ngoại. Nhưng Liễu phi lại lộ vẻ khó xử, chỉ cố hết sức, vì có Cẩm Thân Vương thế tử tham dự vào, nên muốn lắm mà giúp gì được.

      Ngọc Giai Nhàn liền nghĩ nhất định là Ngọc Như Ca ở sau lưng giựt dây. Cậy mình có chút nhan sắc liền ở trước mặt thế tử đổ dầu vào lửa, từng bước đẩy mình và mẹ vào đường cùng, để Liệt thị được bình thê, danh chính ngôn thuận mà phất lên làm phượng hoàng.

      “Mẫu thân, chúng ta nhất định phải nghĩ cách khiến Ngọc Như Ca làm được thế tử phi, khiến Cẩm thân vương thế tử chán ghét vứt bỏ nó, Liễu phi nương nương mới ra tay giúp đỡ được.”

      có phủ Phủ Viễn tướng quân, có Lý gia, có mẹ là chính thất phu nhân ở Ngọc phủ, đừng bảo là làm hoàng tử phi, ngay cả gả cho nhà quan cũng được. Vậy cố gắng nhiều năm của mình là vì cái khỉ gì. Liễu phi nương nương rất đúng, chỉ cần khiến Cẩm Thân Vương thế tử chán ghét mà vứt bỏ nó, thế vận xoay vần, may ra Lý gia mới có cơ hội trở mình. Nhớ lại lời ám chỉ của Liễu phi, Ngọc Giai Nhàn liền trở nên kích động.

      “Khiến nó làm được thế tử phi, Cẩm thân vương thế tử chán ghét mà vứt bỏ?” lời Ngọc Giai Nhàn khiến Lý thị ngẩn ra,sau đó lắc đầu cười khổ: “Quá muộn rồi, giờ ta bị phạt đến từ đường, còn cơ hội nào để ra tay nữa.”

      Ngọc Giai Nhàn nghe vậy cười hiểm, đỡ Lý thị ngồi lên giường, lấy ra bọc giấy từ ống tay áo: “Mẫu thân nhầm rồi, trong từ đường mới càng có cơ hội, nữ nhi tính toán hết, mẫu thân cứ nghe nữ nhi”.

      Trong phòng, Lý thị nghe Ngọc Giai Nhàn thầm biện pháp, liên tục gật đầu.

      Sau khi xong, sắc trời dần tối, Ngọc Giai Nhàn thấy trang phục Lý thị cũ sờn, ngay cả món trang sức cũng có, tay đầy vết phồng nước, bèn hỏi tình hình. Sau khi nghe Lý thị kể xong, Ngọc Giai Nhàn giận dữ : “Mẫu thân ráng nhịn thêm vài ngày nữa, ngày sau về phủ rồi ,chúng ta nhất định xử lý bọn này sạch .”

      “Ta biết rồi, con thong thả”

      Nhìn bóng Ngọc Giai Nhàn càng ngày càng xa, tâm Lý thị lần nữa sống lại. Cất kỹ đồ Ngọc Giai Nhàn đưa, rồi lên tinh thần làm việc.

      Sau khi Lý thị , bóng người chợt lóe lên ở góc tường, rồi lặng lẽ rời .
      Chris, linhdiep17, Ledoan20992 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :