1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 52
      Editor: LimCa
      Beta: LạcLạc
      Đợi đến lúc Uất Trì Dung tới đây, mới phát Vưu Tinh Bân trò chuyện với những người khác, Lý Lạc Nhi ngoan ngoãn đứng bên cạnh, khẽ cúi đầu, biết nghĩ gì.

      "Chú rể của chúng ta tới rồi." Thấy sang đây, mấy cậu ấm lại trêu chọc, bình thường quan hệ giữa Uất Trì Dung với những người này đều tệ, khẽ cười, gì.

      Lý Lạc Nhi nhìn Uất Trì Dung chằm chằm, đôi mắt ấy ánh lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, mà trong thời gian ngắn nhìn hiểu.

      "Kết hôn vui vẻ, Uất Trì Dung tiên sinh." Vưu Tinh Bân tới gần , Uất Trì Dung miễn cưỡng liếc ta cái, ánh mắt thoáng qua tia kiên nhẫn, hôm nay là ngày vui, thể vì người đáng ghét mà làm mình mất hứng.

      "Vưu tổng, có thể sang đây chút được ? Tôi có chút chuyện muốn với ." Vưu Tinh Bân cũng kịp phản ứng, bị người kéo .

      "Dung công tử. . . . . ."

      Thực Uất Trì Dung muốn để ý thế này, từ đầu đến giờ đối phương luôn luôn làm theo ý mình, gặp gỡ như vậy rất mệt mỏi, hiểu sao cảm giác áp lực, nhìn Lý Lạc Nhi đầy xa cách "Tôi rất bận, cứ tự nhiên."

      “Dung công tử ——" Thấy muốn , Lý Lạc Nhi vội vàng kéo tay "Cho tôi 5 phút được ? Chỉ năm phút thôi, tôi chỉ..."

      "Xin lỗi, giữa chúng ta có gì để , cứ tự nhiên." nể mặt chút nào hất tay Lý Lạc Nhi ra, sau đó xoay người bước .

      Ngay cả cơ hội để cũng cho sao?

      ràng tốt với như vậy, cố gắng trở thành người xứng với , chẳng qua bây giờ còn tư cách đó rồi, nhưng có số chuyện nhất định phải ràng, tinh thần Lý Lạc Nhi có chút hoảng hốt, nhấc chân chuẩn bị đuổi theo, nhưng giày cao gót đột nhiên giẫm lên tà váy, con ngươi Lý Lạc Nhi co rụt, phản xạ có điều kiện che bụng mình. . . . . .

      "Bịch --"

      Tiếng động lớn thu hút ít ánh mắt của mọi người, Uất Trì Dung dừng bước, xoay đầu lại, trông thấy Lý Lạc Nhi rên rỉ đau đớn ngã xuống đất, hơn nữa Uất Trì Dung còn thấy mảng đỏ tươi dưới váy ngừng lan ra.

      Lòng Uất Trì Dung căng thẳng, tiến lên ôm Lý Lạc Nhi " bị sao vậy?"

      "Đứa bé..." Đôi mắt mang theo tia sợ hãi, cả người ngừng run rẩy, Lý Lạc Nhi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, dưới thân liên tục tràn ra dịch thể, trong bụng quặn đau khiến được câu hoàn chỉnh.

      "Lạc Nhi!" Vưu Tinh Bân vội vàng chạy tới, đẩy Uất Trì Dung ra, hốt hoảng lay cơ thể .

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Tôi biết." Uất Trì Dung lắc đầu, nhìn vết máu mặt đất, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

      Hai mắt Ngôn Sóc thoáng tối sầm "Hôm nay có phóng viên trà trộn, cậu gọi người giúp , sau đó kêu mấy người đến đây dọn dẹp."

      "Mình lập tức liền."

      Chờ Uất Trì Dung rồi, Ngôn Sóc tiến lên kéo Vưu Tinh Bân ra " lấy xe, giờ lay người ấy muốn ấy chết nhanh hơn à?"

      "Đúng... đúng... Tôi lấy xe." Giờ phút này Vưu Tinh Bân cũng chẳng còn quan tâm người trước mắt chính là đối thủ của mình, tay chân luống cuống bò dậy, chạy ra ngoài.

      Ngôn Sóc bế Lý Lạc Nhi lên, thấy tấm thảm đỏ nhuộm mảng máu tươi nay càng đỏ hơn, đôi mắt chợt lóe sáng, vội vàng bước ra.

      "BOSS..." Nguyên Bảo cau mày nhìn bóng dáng rời , ngẫm nghĩ lúc, cũng theo, Nguyên Bảo mặc bộ váy mỏng manh, vừa ra khỏi cửa gió lạnh lập tức thổi tới, run cầm cập, dao dát nhìn quanh.

      "Ngu ngốc, em biết lạnh à?"

      "BOSS, em thấy ôm Lý Lạc Nhi, ấy bị sao thế..." Nguyên Bảo vẫn chưa hết câu, thấy mảng đỏ tươi áo sơ mi trắng tinh, trong lòng Nguyên Bảo chợt căng thẳng "BOSS, sao chứ? bị thương ở đâu?"

      " sao, là máu của Lý Lạc Nhi ." BOSS ưa sạch , kéo chiếc áo sơ mi người, khẽ thở dài " tìm Uất Trì Dung lấy bộ quần áo khác, mau vào thôi." Áo dính đầy vết máu, cũng tiện khoác lên người Nguyên Bảo, thấy khuôn mặt nhắn của xanh tím, lại đau lòng.

      Sau kiện kinh hãi ban nãy hôn lễ vẫn được cữ hành, chuyện vừa rồi có nhiều người thấy, vì vậy cũng có nhiều người để ý, góc khi nãy được dọn dẹp sạch , loáng thoáng còn ít dấu vết mờ nhạt, nhưng nếu như nhìn kĩ thấy được.

      "Thay xong rồi à?"

      "Ừ." Ngôn Sóc nhếch môi, vào lúc người khác chú ý đến bên này, đột nhiên hôn trộm môi , Nguyên Bảo ảo não đánh lồng ngực cái, rồi nhìn chung quanh vòng, thấy ai chú ý tình huống vừa rồi, lúc này mới thở phào nhõm.

      " đứng đắn…"

      "Sang năm chúng ta cũng kết hôn nhé." Nhìn hai người đằng trước bắt đầu trao nhẫn, bàn tay to lớn của BOSS phủ lên bàn tay của .

      "Ai thèm lấy chứ…” Nguyên Bảo lời dối lòng.

      Ý cười của BOSS càng sâu "Vậy cũng thèm cưới em."

      " dám!" Nguyên Bảo lập tức tức giận, quát , đôi mắt cực kỳ bất mãn.

      " bị ép buộc nha [1]!"

      [1] Nguyên văn: Bá vương ngạnh thượng cung" là dùng sức mạnh ngang ngược ép buộc người khác.

      Nguyên Bảo “…”

      "Kim Nguyên Bảo."

      "Gì chứ."

      " còn chưa …” Hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt , đôi mắt đen láy tựa như viên ngọc đen, mơ hồ nhuộm tầng ánh sáng chói mắt.

      "Thực ra, từ lúc bắt đầu em." Mỗi ngày đều bị thanh ầm ĩ lấp đầy; mỗi ngày đều lo lắng bé trong điện thoại có vui hay ; mỗi ngày đều nghĩ… bé này có hiểu lầm mình , bởi vì hiểu về tình , biết lời ngon tiếng ngọt, cũng biết làm con vui vẻ, người như vậy làm sao có nào chứ.

      Ngay từ đầu , mặc kệ khí, là thực vật, thậm chí là ảo ảnh mù mờ hư vô, chỉ vì người đó là mà thôi.

      "Em biết." Cổ họng Nguyên Bảo thoáng động, cố hết sức kiềm nén giọt lệ khóe mắt, hít sâu hơi "Nhưng em vẫn luôn biết, BOSS của em lại cầm thú như thế, có ý nghĩ thô tục với điện thoại, cả chuyện dung tục như vậy cũng làm được."

      BOSS “…”

      " dâu muốn ném hoa cưới! Vì vậy tất cả các chưa kết hôn hãy đứng sang bên nào!"

      "Ném hoa ."

      "Nguyên Bảo." Dương Dư vẫy vẫy tay với Nguyên Bảo, khóe mắt cong cong, đứng giữa đám người đó, khi Nguyên Bảo còn chưa kịp chuẩn bị, thấy bên cạnh vươn cánh tay ra đợi hoa cưới rơi xuống chỗ mình, hoa cưới màu trắng lướt trung tạo đường vòng cung xinh đẹp, giống như có thêm con mắt, bay thẳng về phía Nguyên Bảo, phản xạ có điều kiện Nguyên Bảo đưa tay đón lấy, sửng sốt nhìn bó hoa trong tay.

      "Chúc sớm kết hôn nhé, Nguyên Bảo."

      Tiếng vỗ tay bên người vang lên, nắm chặt bó hoa, mỉm cười với mọi người.

      Đại khái hôn lễ kết thúc vào khoảng mười giờ tối, khi về đến nhà cũng khuya lắm rồi, Uất Trì Dung muốn cùng Dương Dư du lịch vòng quanh thế giới ba mươi ngày, cho nên tạm thời bọn họ có việc gì.

      "Ba về nhà à, em còn tưởng ba đến chỗ chúng ta."

      "Ba." Ánh mắt Ngôn Sóc chợt lóe lên, cười xấu xa, mặt Nguyên Bảo đỏ bừng, cứng nhắc tại chỗ biết làm sao.

      Ngôn Sóc cúi đầu khẽ cười vài tiếng, trêu nữa, đưa tay vuốt tóc Nguyên Bảo "Ba đến nhà An lão, ông ấy muốn làm bóng đèn."

      "Tại sao lại vậy chứ." Làm gì có ai ba mình là bóng đèn ~

      "Sao lại thể." BOSS hỏi ngược lại, rồi bế thốc lên lầu.

      Nguyên Bảo nhìn gương mặt : Còn hai tháng là đến tết rồi, quyết định trở lại di động lần nữa, tiến hành sửa chữa lần cuối, Độ Nương có thể tin , nhưng tin tưởng hệ thống tiểu thư, hệ thống tiểu thư cần 50 ngày mới có thể sửa chữa thành công, thế nhưng chuyện này dám BOSS biết, chắc chắn đồng ý.

      "Sao vậy? Em nghĩ gì?"

      "Em. . . . ." Ánh mắt Nguyên Bảo chợt lóe lên "Tạm thời em muốn rời xa thời gian, nghĩ sao?"

      " được." Trả lời rất dứt khoát " cho phép của em được rời khỏi ."

      biết trước câu trả lời thế này. Ánh mắt Nguyên Bảo tối sầm "A Sóc." Lần đầu tiên gọi nghiêm túc như vậy, Ngôn Sóc đặt xuống đất, con ngươi đen láy nhìn ánh mắt .

      "Rốt cuộc là làm sao? Em có chuyện giấu đúng ."

      "Em muốn. . . . . ." hít sâu hơi "Em muốn mình hoàn chỉnh ở bên ."

      "Bây giờ em cũng hoàn chỉnh mà, chẳng qua nếu em là "cái đó" phải hoàn chỉnh rồi."

      Mặc dù Nguyên Bảo phản xạ hơi chậm, nhưng ở chung lâu ngày như vậy, Nguyên Bảo cũng hiểu những gì , lập tức máu nóng xông lên mặt: Người này, thực đứng đắn!

      "Em chuyện rất nghiêm túc với ."

      " cũng hề nghiêm túc, rốt cuộc em muốn cái gì."

      "Em muốn, trở lại điện thoại lần nữa . . . . . ."

      Cả người Ngôn Sóc cứng đờ, vô cùng kinh ngạc nhìn Nguyên Bảo, sắc mặt thoáng nghiêm túc, Nguyên Bảo biết nghĩ tới chuyện tốt, vội vàng kéo cánh tay " phải ý đó, em về nhà, em… em chỉ muốn khe cắm ấy biến mất, em chỉ muốn làm người bình thường ở bên cạnh , biết mà… bộ dáng này của em, em..."

      "Đừng nữa." Ngôn Sóc vươn tay kéo vào lòng " quan tâm, chỉ cần em ở bên là được."

      "Em vẫn ở bên , em trở lại, em phải vĩnh viễn về."

      " ." Ngôn Sóc rất chấp nhất, muốn rời xa , từng giây từng phút đều được.

      Nguyên Bảo trả lời, chỉ ôm hông chặt: vấn đề gì cả, chỉ cần được sống bên người đó, xem như có hy sinh tất cả cũng sao.
      Last edited: 11/11/14

    2. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      Boss càng ngày càng cầm thú. tks các nàng luôn
      Tuyết NguyệtLạcLạc thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Mấy hôm đọc bằng điện thoại, hôm nay mới onl bằng lap đc tôi gây bão like cho luôn :3
      Tuyết NguyệtLạcLạc thích bài này.

    4. L.C

      L.C New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      6
      sao hôm nay có biến động gì mà thấy thông báo truyện này ghê quá trời! lúc là thấy nàng @LạcLạc đăng chương mới rồi, vào ra bon chen tem mà toát mồ hôi :yoyo55:nhiều quà quá , thanks nhé :yoyo52:
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 53
      Editor: Băng Châu
      Beta: LạcLạc
      “Ông chủ, Văn Tú hủy bỏ việc hợp tác với chúng ta.”

      Đây là lần thứ ba rồi, công ty liên doanh với K bị S&M cướp. BOSS cũng sốt ruột cho lắm, có điều bây giờ cũng đến lúc rồi “Ngày đó chuyện tôi bảo chú làm chú làm xong chưa?”

      “Rồi ạ.”

      “Tung hết những cổ phiếu giá thấp nắm trong tay, sau đó thu lại bằng giá cao.”

      “Nhưng… làm vậy chúng ta lỗ vốn?” Chú Lý vẫn còn chút mơ hồ: trong tay BOSS hiểu sao có cổ phiếu của S&M, nhưng những cổ phiếu ít ỏi đó thể làm được gì.

      Ngôn Sóc cười: “Tôi tin người của S&M đều hết lòng với Chung Ly, chỉ cần chúng ta ra giá cao, bọn họ chắc chắn đem số cổ phần bán cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta chính là cổ đông lớn nhất của S&M, trước tiên chú cho người đứng tên công ty bình thường, tạo ra vài tin đồn, cổ phiếu S&M rớt giá, để người của chúng ta thu mua cổ phiếu chúng ta vừa tung ra, vài người giữ được bình tĩnh… chắc chắn bán .”

      “Tôi lập tức làm ngay.” Chú Lý mở cửa ra ngoài.

      Ánh mắt Ngôn Sóc khẽ ngưng đọng: cũng phải là người hiền lành gì, lại chuyện này người đó cũng chịu thiệt…. Vào lúc này, chuông điện thoại vang lên, khi nhìn thấy tên hiển thị màn hình, khẽ cười “Dương Dư.”

      “Chuyện suông sẻ ?” Dương Dư và Uất Trì ở châu Phi xa xôi, dân bản xứ ở đây hết sức nhiệt tình.

      “Cám ơn giúp tôi.”

      “Chúng ta là bạn học mà, chẳng qua cũng phải cảm ơn mối quan hệ giữa tôi và Chung Ly cho A Dung biết, mặc dù lời này có hơi dư thừa, nhưng hi vọng có thể tay.”

      nhìn ra lại là người biết thông cảm đấy.” tay? Chuyện này làm sao Ngôn Sóc làm được, có gan trêu chọc phải có gan trả giá những chuyện mình làm, Chung Ly là kẻ ngây thơ vô cùng, luôn luôn oán trời trách đất, luôn cho rằng ông trời đối xử tệ với mình, nhưng lại biết bản thân ta mới là nguyên nhân.

      “Ông chủ, đây là tư liệu về người mẫu mới ký hợp đồng.”

      “Tôi biết rồi, để lên bàn là được.” BOSS cúp máy, rồi ngồi ghế ký hợp đồng.

      “Đúng rồi, tôi thấy Kim tiểu thư đến đây.”

      Nguyên Bảo.

      Ngón tay Ngôn Sóc dừng lại: ràng tối hôm qua nhóc kia chiến tranh lạnh với mình, chỉ vì phản đối việc Nguyên Bảo trở vào điện thoại lần nữa, sợ ra được, sợ trở lại thế giới của mình mà rời xa , dám đánh cuộc, hơn nữa tại phải rất tốt sao, cho dù có thêm khe cắm cũng có vấn đề gì, theo quan điểm của , là người đặc biệt nhất thế giới, có hai, nhưng tại sao Nguyên Bảo cứ khăng khăng như vậy?

      Huyệt thái dương nhảy thình thịch “ thấy ấy đâu?”

      “Hình như đến phòng xét duyệt.” Rất cung kính trả lời: phòng xét duyệt trong công ty là nơi sát hạch người mới, chỉ cần thông qua việc sát hạch là có thể chính thức trở thành thực tập sinh của K.

      “Tôi sang đó xem chút.”

      Nguyên Bảo cũng phải đến phòng xét duyệt, trước giờ vẫn chưa tham quan công ty BOSS đàng hoàng, hôm nay cũng rảnh rỗi nên dạo quanh chút.

      “Kim tiểu thư?” trong số các nhân viên trông thấy có hơi kinh ngạc, quan hệ giữa Nguyên Bảo và Ngôn Sóc mọi người ở đây ai cũng biết, trong lòng họ đều biết , nhưng ra thôi.

      “Ông chủ ở đây.”

      “Tôi tìm ấy.” Bây giờ cực kỳ muốn gặp người đó, ai bảo đồng ý cầu của mình.

      “Tôi có thể vào ?” đợi người nọ trả lời, đẩy cửa bước vào, phòng xét duyệt rất lớn và xa hoa sáng sủa, vài người đẹp mặc đồ tắm sàn catwalk, Nguyên Bảo trợn mắt nhìn, lần nữa cảm thấy tức giận bất bình, BOSS tốt số , có nhiều người đẹp như vậy!

      “Mệt quá, hy vọng có thể qua được cuộc sát hạch chiều nay.”

      “Ừ, tôi cũng mong như vậy.”

      “Có điều nếu là A Khinh chắc chắn thành vấn đề.”

      Nguyên Bảo nhìn sang nơi phát ra giọng , thấy hai người đẹp chuyện với nhau, trong số đó rất xuất sắc, bất kể là mặt mũi hay dáng người đều đẳng cấp, hình như ấy phát giác ra ánh mắt của Nguyên Bảo, nên nghiêng đầu mỉm cười với “Chào .”

      “Ai vậy, người như vậy… phải là người mẫu chứ.” Giọng điệu người nọ đầy khinh miệt, cho dù dáng dấp Nguyên Bảo xinh đẹp, nhưng vóc người lại nhắn, thực giống người mẫu.

      Chẳng qua cách này khiến khó chịu, trợ lý bên cạnh cũng cảm thấy ổn, dùng ánh mắt ra hiệu với đó “Kim tiểu thư, BOSS ở phòng làm việc, tôi dẫn qua đó.”

      cần đâu, tôi muốn ở đây.” Nhìn xung quanh vòng, quyết định ngồi ở góc.

      Vòng luyện tập mới lại bắt đầu, Nguyên Bảo chăm chú nhìn cuộc trình diễn bên , người đẹp đúng là rất đẹp mắt, nếu các kiêu ngạo như vậy tốt rồi, ngay lúc này, cửa được mở ra, người đàn ông cao lớn đẹp đẽ bước vào, làm các vừa ra trường bắt đầu bàn luận ảo tưởng.

      “Đẹp trai quá…”

      “Luyện tập cho tốt, Tiểu Du.” tên A Khinh vẫn cực kỳ nghiêm túc bước sàn.

      BOSS nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua Nguyên Bảo ngồi bên, rồi thấy người đẹp ở xuất thần.

      “Kim Nguyên Bảo…”

      Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn , cũng chẳng gì.

      “Làm gì mà phớt lờ ?” Vươn tay nhéo gò má Nguyên Bảo “Về với , chúng ta chuyện chút.”

      “Em muốn ngắm người đẹp.” Nguyên Bảo ngui giận ít, đưa tay chỉ tên A Khinh “Có phải ấy rất tuyệt ?”

      “Nguyên Bảo, đừng chuyển đề tài với .” Lại nhéo má , cả người hơi cúi xuống bước lên chắn ngang tầm mắt của , tư thế này của hai người rất giống như hôn nhau, xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, làm tan nát vô số con tim mỏng manh của thiếu nữ.

      “Em có.” Nhìn đầy vô tội “ muốn gì với em?”

      phản đối em, nhưng sợ em về được, em biết ?” Vươn tay vuốt tóc “Trở về rồi .” Sau đó kéo ra ngoài, trực tiếp vào phòng làm việc.

      “Hệ thống chỉ hai tháng thôi, qua tết em trở về rồi.”

      “Ngộ nhỡ về được sao.” Hai mắt nhìn Nguyên Bảo chằm chằm: “Nếu em về được phải làm sao đây? Nếu em trở về nhà phải làm thế nào? Em từng nghĩ đến chưa?”

      trở về… trước giờ đều vậy, em hoàn hảo đứng trước mặt , A Sóc.”

      hoàn toàn để ý.” Người này sao mãi mà vẫn hiểu thế? chỉ thôi, xem như giống người bình thường sao nào.

      “Em biết rồi.” Đưa tay vòng qua hông , tựa vào lòng Ngôn Sóc, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của : Có lẽ làm vậy có hơi ích kỷ, nhưng nhất định phải lựa chọn như thế, đến khi mọi chuyện xong xuôi hết, sợ rằng BOSS cũng gì nữa, có lẽ trách , nhưng chỉ cần bọn họ có thể ở chung, xem như có hy sinh cách mấy cũng sao cả.

      Ngôn Sóc biết ý định của , chỉ nghĩ rằng thay đổi suy nghĩ, nên cũng nhõm ít.

      Kế hoạch của BOSS rất suông sẻ, bên ngoài lập tức có biến động, chẳng qua Chung Ly đặt nặng vấn đề, điều Ngôn Sóc muốn chính là hiệu quả này, muốn thầm chèn ép Chung Ly đến cùng.

      theo ý ngài phân phó tung cổ phiếu ra rồi.”

      tuần sau mới thu mua giá cao, để tin tức từ từ truyền .”

      “Vâng, tôi biết rồi.”

      Chung Ly làm chuyện gì đều rất cẩn thận nhưng ta sai bước, chính là quá tin tưởng Dương Dư: Theo lẽ thường Dương Dư ra hết bài tẩy của mình, làm sao có thể giao toàn bộ cho Chung Ly xử lý, mà cho mình con đường lui, trong tay Dương Dư có ít cổ phiếu , còn lại đều giao cho Chung Ly và số cán bộ cấp cao, tại Chung Ly là cổ đông lớn nhất của S&M, nhưng bao lâu nữa, cổ đông lớn nhất là Ngôn Sóc.

      Sau khi ký hợp đồng với Thượng Hồng, công ty cho rằng xứng đáng là người đại diện, có điều Nguyên Bảo chuẩn bị từ chối tất cả hoạt động nay, chờ vỗ về BOSS xong, trở vào điện thoại lần nữa.

      “Xin nghỉ ba tháng sao?”

      “Tôi thực có việc.” Cực kỳ áy náy nhìn quản lý “Rất xin lỗi, ràng vừa mới ký hợp đồng mà lại…”

      sao, chúng tôi cũng có nhiều quy tắc như vậy.” Quản lý rất rộng lượng cho qua, Nguyên Bảo thở phào nhõm, xoay người ra ngoài.

      Đêm đó Nguyên Bảo suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh: từ đầu đến giờ rất khó tin người đàn ông như vậy mình, ở bên cạnh làm bạn với mình, là may mắn, gặp được BOSS từ trước đến nay đều hối hận.

      “BOSS…” Đưa tay vuốt ve gò má Ngôn Sóc “Chờ em, nhất định được thay đổi thất thường, nếu nhớ em.” Tâm trạng giờ rất tệ, vốn thể xua tan ý nghĩ trước đó, ràng… đến lúc bắt đầu lại dám.

      “Em bỏ được …” Rúc vào lòng Ngôn Sóc, hôn đôi môi mềm mại của , chờ em, chỉ 60 ngày thôi, rất nhanh… em chuyện với qua điện thoại, em .”

      Độ Nương, chuyển tôi vào gian.

      < Có khởi động gian >

      “Có.”

      < gian khởi động sau ba giây. 3, 2, 1, gian khởi động thành công. >

      Cảm thấy hoa mắt, lần nữa tiến vào lỗ hổng đó, khi mở mắt ra nhìn thấy khung tìm kiếm vàng rực – Độ Nương lơ lửng, khóe miệng co rút, “ lâu gặp, Độ Nương…”

      < Người dùng, xin gọi tên thông thường của tôi, Thống Nương. >

      Nguyên Bảo “…Được rồi, tôi chỉ muốn chuyện với hệ thống tiểu thư.”

      < Người dùng, xác định chưa? Tình huống lần này giống lần trước nhé, lần sửa đổi thứ hai vì lý do an toàn, dừng toàn bộ kỹ năng của người dùng. >

      Nguyên Bảo hít sâu hơi: Các kỹ năng đều dừng lại, cách khác có cách nào chuyện như trước, ngực chợt nhói “Nhưng… Tôi chắc chắn trở lại chứ, chắc chắn chứ?” hơi sợ hãi, ngộ nhỡ về được, người đàn ông kia phải làm sao đây.

      < Lần này có thể yên tâm, tất cả xảy ra vấn đề. >

      Được rồi, chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi.

      gật đầu “Tôi đồng ý, tôi đồng ý tiến hành sửa đổi lần hai.”

      < Lần sửa đổi thứ hai bắt đầu sau năm phút, tại mời người dùng chuẩn bị sẵn sàng. >

      Xin lỗi, Ngôn Sóc…

      Xin lỗi.

      Nguyên Bảo chậm rãi nhắm mắt lại, trong nháy mắt bèn rơi vào bóng tối, nghe được có người gọi tên mình…

      “Kim Nguyên Bảo ——” Trong giấc mơ Ngôn Sóc giật mình tỉnh giấc, nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, trong lòng cả kinh, cảm giác khủng hoảng từ trong tim lan tỏa khắp người.

      “Nguyên Bảo, Kim Nguyên Bảo ——” Bật dậy dáo dát tìm kiếm bóng hình trong căn phòng rộng lớn, trống rỗng, vắng vẻ, giống hệt như nửa năm trước, nếu trong tủ treo quần áo con , sợ rằng nghĩ đây chỉ là giấc mộng hoang đường.

      “Nguyên Bảo…” vò tóc mình, hốc mắt hằn lên tơ máu “Sao em có thể, sao em có thể…”

      Cái gì cũng , cứ như vậy mà mất sao?

      , có lẽ Nguyên Bảo của đến nơi khác rồi? vẫn luôn như vậy, luôn luôn mình tiếng nào mà ra ngoài, biết lo lắng sao? Ngôn Sóc hít sâu hơi: sao, chờ trở về, sau đó trừng phạt phen, xem còn dám nữa !
      Last edited: 11/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :