1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Bao giờ Chung mới lộ ra con người ah.....e chờ ngày báo thù bọn người xấu ah :yoyo61::yoyo61::yoyo61:
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Do cha gia kho ua.Coi bo a Chung va chi Loi Loi dang phat trien rat tot nhi.Cai thang Vinh kia phai tu tu xu~ tiep nha Chung ca
      Tiểu Yên thích bài này.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @LạcLạc sửa nhé! chả hiểu sao tự dưng nó như vậy nữa trong khi bản word của ta cách hàng ràng
      LạcLạc thích bài này.

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Chuong nay thuong ban Phan Loi qua bi ten khon Luc Vinh danh sung het mat mui the kia. Luc Chung se ra tay tri ten Luc Vinh kia:die::die: dam dong den Phan Loi cua Luc Chung ah. ban Luc Chung oi danh cho ten kia nhu xuong di thanks ban Du nhe

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 10
      Tay Lục Chung trơn nhẵn như trong tưởng tượng, mà có cảm giác hơi sần sùi, đại khái có ít vết chai.

      Nghĩ đến mấy năm nay ở nước ngoài, chắc chịu nhiều khổ cực.

      Bàn tay này hoàn toàn khác biệt với bàn tay sạch thon dài của Lục Tự.

      Trong những năm tháng ngắn ngủi sống ở nhà họ Lục, Phan Lôi từng có lần may mắn được nắm tay nam thần thương thầm.

      Lần đó, khi bị Lục Vĩnh ức hiếp đến mức bể đầu chảy máu, Lục Tự được nghỉ trở về bắt gặp.

      Lúc ấy, Lục Tự nắm bàn tay mũm mĩm của , dẫn đến bác sĩ khám.

      cúi đầu, có thể nhìn thấy đôi tay kia.

      Thon dài, tràn trề sức lực.

      Cứu vớt khỏi dầu sôi nước bỏng.

      cho rằng cứu cả đời.

      Chẳng qua, thực rất tàn nhẫn.

      Ở nơi Lục Tự trông thấy, Lục Vĩnh vẫn miệt mài ức hiếp .

      Cuối cùng cũng lấy người đàn ông khác.

      Người đàn ông này khác với Lục Tự, ưu tú, hơi ngốc nghếch hơi khó chịu, nhưng cuối cùng cứu .

      Phan Lôi biết dáng vẻ mình rất ngu xuẩn.

      Đáng lẽ dáng vẻ ... coi như có ngũ quan xinh đẹp, cũng thể ăn diện thành người đẹp sắc nước hương trời.

      Hôm qua còn bị Lục Vĩnh đánh thành đầu heo, cho dù là mỹ nhân, đội gương mặt đầu heo thế này cũng xấu xí.

      thấy Lục Chung rất khổ sở, muốn chọc cho vui.

      cứu lần, mà chỉ làm được việc này.

      Bất quá, hình như Lục Chung vui vẻ, nắm tay , bàn tay ấm áp, sần sùi khiến trái tim Phan Lôi tê dại.

      "Muốn... Muốn xin lỗi ?"

      Bị Lục Chung nắm tay, Phan Lôi lẩm bẩm hỏi ra tiếng.

      Dựa theo thiên vị của Lục Thanh Dương dành cho Lục Vĩnh, cho rằng chuyện này dừng ở đây.

      Lục Chung nắm tay hơi dùng sức, xoay đầu lại chậm rãi lắc đầu.

      bày tỏ quyết định của mình.

      Phan Lôi thoáng lo lắng, "Lục Vĩnh... Lục Vĩnh ..." chịu để yên.

      rất lo lắng.

      Tâm trạng bây giờ của Lục Chung hình như tệ, buông tay ra, véo véo khuôn mặt sưng như đầu heo của , cuối cùng kéo tay lần nữa bôi thuốc.

      Trước khi , vỗ vỗ đầu , gửi cho tin nhắn cực hiếm.

      " sợ."

      Lục Chung chuyện lúc nào cũng chữ quý như vàng.

      Cho dù là tin nhắn, Phan Lôi phát cũng thích nhiều lời.

      Có điều, hai chữ kia cũng cho vô số lòng tin và hi vọng.

      ra bọn họ làm gì sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi chứ.

      sợ.

      sợ đâu.

      Vết thương mặt dần dần chuyển biến tốt, trái tim Phan Lôi cũng chậm rãi bình phục lại.

      Nghe , Lục Vĩnh bị thương rất nghiêm trọng.

      Chắc rất nghiêm trọng, nên có hứng thú đến gây với hai người họ.

      Trong lòng , hi vọng tốt nhất nên nằm viện cả đời.

      Nhưng, cuối cùng hi vọng quá xa vời thôi.

      Thuốc Lục Chung cho Phan Lôi rất hiệu quả, mặt Phan Lôi lại khôi phục như bình thường.

      Đơn xin nghỉ ở trường cũng hết hiệu lực.

      Tôn Như Ý nảy sinh nghi ngờ với việc xin nghỉ học tuần, khi Phan Lôi vừa lên lớp, ấy tóm hỏi liên tục.

      Phan Lôi giấu giếm nổi, đành thành khai ra chuyện bị Lục Vĩnh đánh trận no đòn.

      Tôn Như Ý bấm khuôn mặt trẻ con mũm mĩm như quả táo của Phan Lôi, xác nhận nhìn thấy chút dấu vết nào của vết thương mới thở phào nhõm.

      "Cậu đúng là vô dụng, từ đến lớn đều là quả hồng mềm! Ngay cả tên cặn bã Lục Vĩnh kia cũng chơi nổi..."

      " là thiếu gia cùng họ của nhà họ Lục đấy..." Phan Lôi bị gào thét đến mức còn sức.

      "Thiếu gia cùng họ sao? đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu... còn danh chính, ngôn thuận..." Tôn Như Ý oán trách hồi, cuối cùng sau khi hỏi , hiếm khi cho Lục Chung đánh giá tốt.

      "Chú rể câm của cậu, lần này, coi như phải thứ hèn nhát." Sau cùng, Tôn Như Ý còn thêm câu, "Đáng tiếc, lại là kẻ câm. Còn là tên câm yếu ớt."

      Phan Lôi cảm thấy Lục Chung tệ.

      Mấy năm nay ở nhà họ Lục, chẳng ai quan tâm đến .

      Chẳng ai bảo vệ .

      Cho dù Lục Tự thích, cũng quang minh chính đại che chở .

      Mặc dù Phan Lôi ngu xuẩn, nhưng có thể thấy ràng, đều yên lặng đặt dưới đáy lòng.

      Ngày đó, Phan Lôi đều viết viết vẽ vẽ giấy.

      vẫn thích vẽ kiểu manga bốn ô , mặc dù phải chuyên nghiệp, nhưng thỉnh thoảng dùng hình thức này để trút ít tâm trạng của mình.

      Chỉ vài nét bút, vẽ con mèo mập cực kỳ đáng thương vở.

      Nó bị tên nhóc mập mạp đá xuống hồ nước, cả người phát run lại dám bò dậy.

      Song vào lúc này, phía sau nó có chú chó to vọt tới, cắn tên nhóc mập mạp, cuối cùng còn ngậm con mèo lên bờ.

      Cuối cùng của cuối cùng, chú chó to dùng móng vuốt to lớn vỗ vỗ quả đầu lông xù của mèo .

      Khép vở lại, Phan Lôi thỏa mãn cười khẽ.

      Rất lâu rồi chưa vẽ truyện tranh bốn khung.

      Cả tiết học buổi sáng, trong lúc Phan Lôi vẽ vời nhanh chóng trôi qua.

      Bởi vì buổi chiều có lớp, nên tính về phòng ở ký túc xá lấy đồ rồi về nhà.

      Vừa mở cửa, chạm mặt Chung Phỉ Phỉ.

      "Phan Lôi."

      Chung Phỉ Phỉ tự nhiên hào phóng lên tiếng chào Phan Lôi.

      "Ừ." Phan Lôi luôn khéo giao tiếp, đặc biệt với bạn cùng phòng xinh đẹp này.

      Đây phải lần đầu tiên, hoàn toàn có đề tài gì để .

      Hôm nay Chung Phỉ Phỉ hình như cố ý tìm Phan Lôi chuyện.

      "Chốc nữa cậu về thẳng nhà à?"

      Phan Lôi chuyện gì, gật gật đầu.

      "Ờ." Chung Phỉ Phỉ khẽ vuốt hàng mi vểnh cao của mình, giống như vô tình : "Mình nhận được quảng cáo của tập đoàn văn hóa Lục thị, hôm nay phỏng vấn, cậu muốn với mình ?"

      Phan Lôi ngừng chút, hiểu ý Chung Phỉ Phỉ.

      lát sau, lắc đầu.

      "Mình muốn về nhà." Trước khi ra cửa, hình như nghĩ tới chuyện gì, lại thêm câu, "Chuyện đó, chúc cậu may mắn."

      chứng minh, Chung Phỉ Phỉ cảm thấy ta chắc chắn thành công.

      Mặc dù lần này chỉ là quảng cáo , nhưng ta nghĩ dựa vào bản lãnh của mình, nhàng giành được quảng cáo này thành vấn đề.

      khéo, lần này trong những người phỏng vấn là người đàn ông lần trước ở buổi lễ trao giải thưởng nâng Phan Lôi, Lục Chung – đại công tử bị câm trong truyền thuyết của nhà họ Lục.

      Chung Phỉ Phỉ có ấn tượng rất sâu với đàn ông điển trai lại nhiều tiền, bất quá hình như Lục Chung chả có ấn tượng gì với ta.

      Sau khi kết thúc thủ tục phỏng vấn, bèn có thư ký của Lục Chung tới báo mọi người trở về chờ tin tức.

      Chung Phỉ Phỉ cam lòng chuyện ra về mà có chút phần thắng nào.

      Sau khi mọi người hết, mình ta vào phòng phỏng vấn.

      ta đoán đúng phòng phỏng vấn chỉ có mình Lục Chung.

      chút chần chờ, Chung Phỉ Phỉ bước vào.

      "Xin chào, lại gặp mặt rồi."

      Vẻ mặt nghi hoặc của người đàn ông khiến Chung Phỉ Phỉ khó chịu, ở thành phố này, phụ nữ xinh đẹp cỡ Chung Phỉ Phỉ ta nhiều, người đàn ông này lại biểu như hoàn toàn nhớ ta.

      Chung Phỉ Phỉ thầm nghiến răng, dùng nụ cười che giấu nội tâm căm hận.

      "Tôi là Chung Phỉ Phỉ. Lục tổng, chúng ta gặp mặt, ở lễ trao giải thưởng điện ảnh." Nhìn mặt mày càng ngày càng mê man của người đàn ông, Chung Phỉ Phỉ tung thêm con át chủ bài.

      "Tôi là bạn tốt của Phan Lôi."

      Chung Phỉ Phỉ rất muốn có được cơ hội này.

      Cho nên, bất kể thứ gì có thể lợi dụng, ta từ thủ đoạn nào.

      Quả nhiên, nghe được hai chữ Phan Lôi, nét mặt hòa nhã hơn, nhướng mày, giơ tay lên tìm ta trong đống sơ yếu lý lịch trước mặt, để lên .

      Chung Phỉ Phỉ cầu người đàn ông này nể mặt mũi Phan Lôi mà thỏa hiệp, nhưng ta tin ấn tượng của ta với người phỏng vấn càng sâu hơn, điều này trăm lợi chứ hại.

      "Tôi tin tưởng, tôi diễn viên, người mẫu giỏi, cũng là người hợp tác tốt nhất. Lục tổng, xin cho tôi cơ hội."

      Lục tổng nhúc nhích, chỉ liếc sơ sơ yếu lý lịch của Chung Phỉ Phỉ.

      Khuôn mặt người đàn ông này như tranh vẽ, đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh, khiến lòng Chung Phỉ Phỉ như bị mèo cào .

      hiểu sao có chút khó nhịn. Chẳng biết trêu chọc người đàn ông cấm dục kiểu này có cảm giác gì? !

      Ngay khi ta định mở miệng lần nữa, cửa phòng đóng bị đẩy ra.

      người bước vào.

      Chung Phỉ Phỉ biết người đàn ông này, là người đàn ông ở buổi lễ trao giải hôm ấy toàn quyền phát ngôn thay cho Lục Chung.

      Người đàn ông đó trông thấy ta, ngây người nửa giây, mới nở nụ cười.

      "Tôi ngờ có người... Tôi quấy rầy chứ..."

      Chung Phỉ Phỉ nghe được giễu cợt trong giọng của người đàn ông, nhưng ta chạy trối chết, ngược lại mỉm cười với .

      "Xin chào, tôi là Chung Phỉ Phỉ. Là người tham gia phỏng vấn lần này."

      Người đàn ông, cũng chính là Lục Tư tựa hồ ngờ này lại mặt dày thế, nhất thời mặt mày cũng rạng rỡ.

      "Lục Tư, trợ lý của ấy."

      Sau khi chào hỏi đơn giản, Chung Phỉ Phỉ cũng là người thức thời.

      ta cho rằng hôm nay ta nỗ lực hết sức mình, chuyện còn lại cứ giao cho thời gian thôi.

      ta lễ phép rời khỏi phòng, quấy rầy hai người kia đưa ra quyết định.

      Trước khi gặp Chung Phỉ Phỉ, quả thực Lục Tư chưa quyết định.

      Lúc nãy người phỏng vấn quá nhiều, nhìn người đẹp nhìn tới hoa cả mắt, vậy mà bỏ sót người.

      To gan.

      "Lão đại, này, thấy hơi quen mặt à?"

      Lục Chung rút điếu thuốc, bật lửa, chậm rãi đốt.

      Sao biết ý Lục Tư chứ. Ngay từ lần đầu tiên trông thấy này, cho dù cách lớp trang điểm dày cộm, cũng phát ra dã tâm của đối phương.

      Còn có khuôn mặt tương tự kia.

      Khuôn mặt khiến muốn nôn cũng trở nên dữ tợn.

      Lục Tư cười, bất quá ý cười có đạt đến đáy mắt.

      " ngờ, thế giới này còn có hai khuôn mặt giống nhau vậy. Việc này coi như ông trời giúp chúng ta sao? Dáng vẻ Chung Phỉ Phỉ đó ràng giống hệt người mẹ quá cố của thằng em hờ đó..."

      Lục Chung dập tắt điếu thuốc, cầm áo khoác lưng ghế muốn ra ngoài.

      Lục Tư ở phía sau thở dài, "Chờ chút... em còn chưa hết... Vết thương sao rồi?"

      Người đàn ông xuất thân từ lính đánh thuê, trong tay còn có binh đoàn, vậy mà bị tên mềm yếu đánh vào mặt.

      Nghĩ đến điểm này, Lục Tư cũng muốn cười.

      "Này, . kia giờ phải làm sao? Có cần bán cho Lục Tự ân tình ?"

      Sau khi lên xe ngồi, Lục Tư trịnh trọng hỏi chuyện nghiêm chỉnh.

      Lục Chung im lặng, hồi lâu sau mới lắc đầu.

      cần gì phải bán ân tình này cho Lục Tự, trải qua giao chiến ngắn ngủi, tên Lục Tự đó coi như cũng hiểu.

      Bản tính đa nghi, lúc này xuất người có dáng dấp giống mẹ mình, lại là người thu được, có lẽ, dựa theo tính tình của , Chung Phỉ Phỉ chắc chắn còn đường sống.

      Bất quá, khuôn mặt tương tự đó, ai thể trở thành ma chướng đây.

      Lấy điện thoại di động ra, Lục Chung nhắn mấy chữ.

      Lục Tư tới gần xem thử, mỉm cười. "Khá lắm, chiêu này của độc . Em rất mong chờ được trông thấy khuôn mặt tao nhã lịch của Lục Tự biến sắc."
      Last edited by a moderator: 25/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :