1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      truyen hay qua di,tks ban da ed nhe

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66: Viên Cổn Cổn thà?

      Edit : babynhox.

      Viên Tịnh Lưu lặng lẽ nhìn ta, lúc sau phun ra chữ, "Được."

      "Xin lỗi cha nuôi."

      "Cha chỉ có điều kiện." Viên Tịnh Lưu nhấp ngụm rượu, nhàn nhạt .

      "Cho dù sau này ra sao, con cũng có thể tiếp nhận Viên thị." Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ nhìn ông.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Thịnh Duệ, con cũng là người đàn ông có tầm nhìn xa." Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, hề che giấu khen ngợi của mình.

      "Cha nuôi, Hắc Viêm Triệt là người bình thường sao?" Na Tịch Thịnh Duệ đong đưa cái ly trong tay, ra vẻ chú ý mà hỏi tới.

      Viên Tịnh Lưu ngẩn người, "Vì sao hỏi như vậy?"

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, gì.

      "Cậu ta phải người bình thường." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn ta, nhàn nhạt .

      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, nhấp ngụm rượu.

      "Nếu cậu ta là người bình thường con cũng bị thương." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn khóe miệng bầm tím của , giọng .

      "Tư tưởng cân bằng." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ mép miệng mình, kéo ra nụ cười đúng đắn.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Đúng lúc này, Bàng Đô Đô đến, cầm cái khay đặt bàn trà, vui dắt tay Na Tịch Thịnh Duệ tới ngưỡng cửa, miệng còn "Bôi thuốc, bị thương thành như vậy, vì sao bôi thuốc, các người đều tự chăm sóc mình. . . . . ." (Lược bỏ ngàn chữ)

      Viên Tịnh Lưu nhìn bóng lưng bọn họ, cầm lấy chiếc đũa trong khay gắp miếng đồ ăn đưa vào miệng, nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ấm áp, Cổn Cổn, con và mẹ con giống nhau, chính là đứa có phúc ngốc.

      Nhà lớn họ Hắc.

      Viên Cổn Cổn nằm ở giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, biết suy nghĩ cái gì.

      Quản gia Bạch mở cửa vào, đến trước mặt , nhìn nhìn bộ dáng mất hồn của , gọi "Cổn Cổn."

      Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, ngồi dậy "Vú Bạch."

      Quản gia Bạch nhìn nhìn vết sưng lớn mặt , giọng "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Viên Cổn Cổn sờ sờ mặt, ủy khuất nhìn bà "Hôm nay Duệ đến thăm con, biết vì sao thiếu gia lại ra, sau đó liền tức giận, ấy đánh còn, còn bóp cằm của con, Duệ muốn kéo tay áy ra, ấy liền ra tay đánh người, sau đó Duệ và ấy đánh nhau, cuối cùng con che ở trước mặt Duệ, bị ấy đánh thành như vậy."Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Quản gia Bạch lẳng lặng nhìn , nhàn nhạt hỏi "Cổn Cổn, Na Tịch Thịnh Duệ có quan hệ gì với con?"

      " trai, các người luôn hỏi con như vậy. . . . . ." Viên Cổn Cổn hiểu nhìn bà.

      " trai cùng dòng máu?"

      "Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      "Cổn Cổn, con mười tám tuổi, là trưởng thành, cần phải chú ý giữ khoảng cách giữa nam và nữ chút, nếu là trai, cũng thể thường xuyên hôn qua hôn lại, ôm đến ôm , ngoại trừ danh hiệu trai cậu ta là người đàn ông, mà con là , giữa nam nữ nếu phải là quan hệ thân mật, thể có những động tác đó, con còn là đứa bé 5 tuổi, 10 tuổi , hiểu ?" Quản gia Bạch thở dài, sờ sờ đầu của .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Vậy thiếu gia cũng hôn con, ấy còn hôn miệng của con đấy."

      "Cái này giống, bởi vì sau này con là vợ của thiếu gia, là thiếu phu nhân nhà họ Hắc." Quản gia Bạch cười khẽ .

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, nét mặt như bị sét đánh, "Ai. . . . . . Ai , vì sao con biết?"

      "Cổn Cổn, con với vú Bạch, con thích thiếu gia ?"

      Viên Cổn Cổn nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

      "Gật đầu YES, lắc đầu NO, cuối cùng là con YES hay là NO?" Quản gia Bạch nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , khỏi cười ra tiếng.

      "Nếu ấy xin lỗi con, con liền thích, nếu ấy xin lỗi con, con thích." Viên Cổn Cổn phồng má, vẻ mặt tôi tức giận .

      "Vì sao muốn ngài ấy xin lỗi con?" Quản gia Bạch bị bộ dáng đáng của kích thích, muốn vươn tay véo mặt của nhưng mà vẫn nhịn xuống.

      " ấy đánh của con nên xin lỗi con sao?" Viên Cổn Cổn tức giận .

      "Thiếu gia cố ý, con quên ngài ấy thể tiếp nhận người khác đụng sao? Đó là động tác phản xạ, có ý thức." Quản gia Bạch cười nhìn , ra nửa lời .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, "Việc đó phải đùa à? Từ trước đến nay ấy chưa từng đánh con bay ?"Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Ngài ấy đánh con có nghĩa việc đó là đùa, chỉ có thể con là đặc biệt, là thiếu gia thể tiếp nhận người khác đụng chạm mình, cho dù lão gia và phu nhân muốn chạm vào ngài ấy, cũng phải báo trước mới có thể, hơn nữa con đến đây lâu như vậy thấy ai chạm vào ngài ấy chưa?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ nhìn bà, biết nên cái gì.

      " bé ngốc, thiếu gia đối với con rất đặc biệt, tuy cách thể hơi quá, nhưng chắc chắn là ngài ấy thích con."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn nở nụ cười, bộ dáng giấu được tâm , mặt cũng viết vui vẻ hai chữ, thích đấy. . . . . .

      Quản gia Bạch nhìn bộ dáng thà của , lắc lắc đầu, cần hỏi lại câu hỏi thích hay , đều viết mặt của rồi.

      "Được rồi, vú tới đây để bôi thuốc cho con." Quản gia Bạch lấy cái hộp từ trong túi áo ra.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Viên Cổn Cổn chỉ cười ngây ngô, cũng biết có nghe hay .

      Quản gia Bạch cười bôi thuốc cho xong ra ngoài, để lại nhóc có vẻ mặt thà kia .

      Chờ lúc Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, trong phòng chỉ còn lại mình , chỉ thấy túm tóc, vừa rồi muốn hỏi cái gì nhỉ? Sao lại quên rồi. . . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67: ôm tôi !

      Edit : babynhox

      Ban đêm, Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng, thấy cái cơm nắm nằm sấp giường lớn, hai tay chống má, hai cái chân trắng mịn non mềm mở ra, xem ra tâm trạng cũng tệ.

      Nghe thấy tiếng mở cửa Viên Cổn Cổn quay đầu nhín về phía cửa, sau khi thấy người vào ngồi dậy, ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm Triệt đóng cửa lại, lập tức bước vào phòng tắm, hề để ý đến .

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, đến trước cửa phòng tắm muốn gì đó, đúng lúc này cửa mở ra, Hắc Viêm Triệt nhìn , lạnh giọng "Muốn nhìn lén?"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lắc lắc đầu

      Hắc Viêm Triệt nhìn , khuôn mặt biểu cảm.

      Viên Cổn Cổn muốn, nhưng thấy khuôn mặt lạnh lẽo của , cắn cắn môi dưới, rũ hai vai xuống xoay người trở về bên giường.

      " gọi người luộc vài quả trứng gà." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt câu, đóng cửa phòng tắm lại.

      Viên Cổn Cổn lại tới trước cửa phòng tắm, giọng hỏi " muốn ăn trứng luộc hay là trứng chiên? Muốn mấy phần chín?"

      Cửa lại bị mở ra , Hắc Viêm Triệt trần truồng, rống dữ "Luộc trứng!"

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, theo bản năng ôm đầu chạy ra khỏi phòng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , dùng sức đóng cửa lại, phát ra tiếng 'phanh’ lớn.

      Chờ Viên Cổn Cổn đem trứng gà luộc trở về phòng, Hắc Viêm Triệt ngồi ở giường lau tóc ướt.
      "Tới đây." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn cầm chén đến trước mặt .

      Hắc Viêm Triệt kéo cái, liền ngã ngồi ở giường lớn, hơi ngu ngơ nhìn .

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy trứng gà trong chén, dùng vải chuẩn bị bọc trứng lại, sau đó giữ cái ót của , đè lên mặt.
      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn cau mày, có phản kháng.

      Hắc Viêm Triệt buông sức lại, lăn đều chỗ vết sưng của .

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, thích sao? xinh đẹp như vậy, thích sao? Đặc biệt, đối với là đặc biệt đấy. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui khỏi kéo khóe miệng lên.
      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt cười ngây ngô của , lạnh giọng hỏi "Cười cái gì?"

      "Thiếu gia, đối với tôi là đặc biệt đấy." Viên Cổn Cổn vui vẻ meo meo.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, gì.

      "Đúng hay ?" Viên Cổn Cổn kéo kéo áo ngủ của .

      "Em thực là đặc biệt nhất thế giới này." Hắc Viêm triệt cười lạnh cái, trả lời.

      " vậy sao?" Viên Cổn Cổn kích động .

      "Đặc biệt ngu ngốc, so sánh em với kém thông minh còn chênh lệch nhiều lắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .
      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn liền giống quả bóng cao su bị xì hơi, uể oải rũ bả vai xuống.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      lúc sau trứng gà nguội, Hắc Viêm Triệt lấy ra quả để vào trong tay , nhàn nhạt "Thưởng cho em."

      Viên Cổn Cổn nhận trứng gà, lột vỏ liền đưa vào trong miệng.

      Hắc Viêm Triệt gì nhìn , lấy cái hộp từ trong tủ lạnh ra, mở ra, khoét chút thuốc mỡ bôi lên mặt .

      Viên Cổn Cổn cắn miếng lòng trắng trứng rồi đưa cho Hắc Viêm Triệt, giọng "Ăn ngon."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , bắt đầu bực bội, động tác này ý là, ăn ngon, cho đó? coi là cái gì hả ?

      Viên Cổn Cổn bị nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, đành cầm lấy trứng gà cắn cái nửa.

      Hắc Viêm Triệt lựa chọn nhìn , cất thuốc mỡ xong, vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn lập tức đứng dậy ném trứng gà vào trong thùng rác, còn lấy miếng khăn giấy che ở mặt .

      Hắc Viêm Triệt ra từ phòng tắm, tắt đèn, lên giường đắp chăn xong, động tác liền mạch lưu loát.
      Viên Cổn Cổn nằm ở bên cạnh , đợi lúc cũng thấy ôm , hơi vui chọc chọc eo của , giọng hỏi "Thiếu gia, vì sao ôm tôi?"

      Hắc Viêm Triệt để ý .

      " ôm tôi ." Viên Cổn Cổn vui kêu .

      " ôm!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      " ôm!" Viên Cổn Cổn cong miệng lên, kéo lấy áo ngủ của .

      " ôm."

      " ôm hay ôm!" Viên Cổn Cổn sốt ruột hét.

      " ôm."

      Viên Cổn Cổn kéo lấy áo ngủ của , sốt ruột trừng mắt ở sau lưng , đột nhiên ôm cổ chặt eo của , câu tràn đầy khí thế, "Tự tôi ôm."

      Hắc Viêm Triệt để ý , nhưng khóe miệng cong lên rất ràng.

      Viên Cổn Cổn gắt gao ôm eo của , chuyện.

      "Em muốn báo thù cho Na Tịch Thịnh Duệ sao ?" Giọng lạnh lùng từ miệng người đàn ông nào đó truyền ra.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, giọng "Vú Bạch cố ý , là động tác phản xạ, ra thể tiếp nhận người khác đụng chạm là , tôi vẫn nghĩ là đùa ."

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, gì.

      "Thiếu gia, nhưng mà tôi có thể chạm vào , như vậy tôi là đặc biệt đấy." Viên Cổn Cổn vui vẻ meo meo.

      "Em có biết có thể đụng chạm tôi, trừ em ra còn có ai ?" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt câu.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lắc lắc đầu.

      "Động vật." Hắc Viêm Triệt phun ra hai chữ, thân thể có thể tiếp nhận đụng chạm của động vật, nhưng thể tiếp nhận con người, tuy vậy nhưng cũng động vật nào dám chạm vào .

      Viên Cổn Cổn gì, ngơ ngác nhìn lưng của .

      "Biết cái này đại diện cho cái gì ?"
      nè nè , cái tên kia ..... cái người có tên thô tục nhất thiên hạ kia , bạn nghĩ mình là ai và dựa vào cái gì mà cứ quăng bom mình hoài vậy hả , phải chi mình quăng bom bạn 1 lần rồi bạn chấp nhận , mình thậm chi còn chưa quăng bom bạn lần nào kia mà , .... hừ hừ ....... nhớ đấy ... từ nay về sau ta với ngươi kết làm kẻ thù ...... ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi ..... ngươi chờ đấy
      trthuy, nhoxbinaluongnhu96 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Viên Cổn Cổn thà?

      Edit : babynhox.

      Viên Tịnh Lưu lặng lẽ nhìn ta, lúc sau phun ra chữ, "Được."

      "Xin lỗi cha nuôi."

      "Cha chỉ có điều kiện." Viên Tịnh Lưu nhấp ngụm rượu, nhàn nhạt .

      "Cho dù sau này ra sao, con cũng có thể tiếp nhận Viên thị." Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ nhìn ông.
      "Thịnh Duệ, con cũng là người đàn ông có tầm nhìn xa." Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, hề che giấu khen ngợi của mình.

      "Cha nuôi, Hắc Viêm Triệt là người bình thường sao?" Na Tịch Thịnh Duệ đong đưa cái ly trong tay, ra vẻ chú ý mà hỏi tới.

      Viên Tịnh Lưu ngẩn người, "Vì sao hỏi như vậy?"

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, gì.

      "Cậu ta phải người bình thường." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn ta, nhàn nhạt .

      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, nhấp ngụm rượu.

      "Nếu cậu ta là người bình thường con cũng bị thương." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn khóe miệng bầm tím của , giọng .

      "Tư tưởng cân bằng." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ mép miệng mình, kéo ra nụ cười đúng đắn.
      Đúng lúc này, Bàng Đô Đô đến, cầm cái khay đặt bàn trà, vui dắt tay Na Tịch Thịnh Duệ tới ngưỡng cửa, miệng còn "Bôi thuốc, bị thương thành như vậy, vì sao bôi thuốc, các người đều tự chăm sóc mình. . . . . ." (Lược bỏ ngàn chữ)

      Viên Tịnh Lưu nhìn bóng lưng bọn họ, cầm lấy chiếc đũa trong khay gắp miếng đồ ăn đưa vào miệng, nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ấm áp, Cổn Cổn, con và mẹ con giống nhau, chính là đứa có phúc ngốc.

      Nhà lớn họ Hắc.

      Viên Cổn Cổn nằm ở giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, biết suy nghĩ cái gì.

      Quản gia Bạch mở cửa vào, đến trước mặt , nhìn nhìn bộ dáng mất hồn của , gọi "Cổn Cổn."

      Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, ngồi dậy "Vú Bạch."

      Quản gia Bạch nhìn nhìn vết sưng lớn mặt , giọng "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Viên Cổn Cổn sờ sờ mặt, ủy khuất nhìn bà "Hôm nay Duệ đến thăm con, biết vì sao thiếu gia lại ra, sau đó liền tức giận, ấy đánh còn, còn bóp cằm của con, Duệ muốn kéo tay áy ra, ấy liền ra tay đánh người, sau đó Duệ và ấy đánh nhau, cuối cùng con che ở trước mặt Duệ, bị ấy đánh thành như vậy."
      Quản gia Bạch lẳng lặng nhìn , nhàn nhạt hỏi "Cổn Cổn, Na Tịch Thịnh Duệ có quan hệ gì với con?"

      " trai, các người luôn hỏi con như vậy. . . . . ." Viên Cổn Cổn hiểu nhìn bà.

      " trai cùng dòng máu?"

      "Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      "Cổn Cổn, con mười tám tuổi, là trưởng thành, cần phải chú ý giữ khoảng cách giữa nam và nữ chút, nếu là trai, cũng thể thường xuyên hôn qua hôn lại, ôm đến ôm , ngoại trừ danh hiệu trai cậu ta là người đàn ông, mà con là , giữa nam nữ nếu phải là quan hệ thân mật, thể có những động tác đó, con còn là đứa bé 5 tuổi, 10 tuổi , hiểu ?" Quản gia Bạch thở dài, sờ sờ đầu của .
      "Vậy thiếu gia cũng hôn con, ấy còn hôn miệng của con đấy."

      "Cái này giống, bởi vì sau này con là vợ của thiếu gia, là thiếu phu nhân nhà họ Hắc." Quản gia Bạch cười khẽ .

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, nét mặt như bị sét đánh, "Ai. . . . . . Ai , vì sao con biết?"

      "Cổn Cổn, con với vú Bạch, con thích thiếu gia ?"

      Viên Cổn Cổn nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

      "Gật đầu YES, lắc đầu NO, cuối cùng là con YES hay là NO?" Quản gia Bạch nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , khỏi cười ra tiếng.

      "Nếu ấy xin lỗi con, con liền thích, nếu ấy xin lỗi con, con thích." Viên Cổn Cổn phồng má, vẻ mặt tôi tức giận .

      "Vì sao muốn ngài ấy xin lỗi con?" Quản gia Bạch bị bộ dáng đáng của kích thích, muốn vươn tay véo mặt của nhưng mà vẫn nhịn xuống.

      " ấy đánh của con nên xin lỗi con sao?" Viên Cổn Cổn tức giận .

      "Thiếu gia cố ý, con quên ngài ấy thể tiếp nhận người khác đụng sao? Đó là động tác phản xạ, có ý thức." Quản gia Bạch cười nhìn , ra nửa lời .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, "Việc đó phải đùa à? Từ trước đến nay ấy chưa từng đánh con bay ?"
      "Ngài ấy đánh con có nghĩa việc đó là đùa, chỉ có thể con là đặc biệt, là thiếu gia thể tiếp nhận người khác đụng chạm mình, cho dù lão gia và phu nhân muốn chạm vào ngài ấy, cũng phải báo trước mới có thể, hơn nữa con đến đây lâu như vậy thấy ai chạm vào ngài ấy chưa?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ nhìn bà, biết nên cái gì.

      " bé ngốc, thiếu gia đối với con rất đặc biệt, tuy cách thể hơi quá, nhưng chắc chắn là ngài ấy thích con."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn nở nụ cười, bộ dáng giấu được tâm , mặt cũng viết vui vẻ hai chữ, thích đấy. . . . . .

      Quản gia Bạch nhìn bộ dáng thà của , lắc lắc đầu, cần hỏi lại câu hỏi thích hay , đều viết mặt của rồi.

      "Được rồi, vú tới đây để bôi thuốc cho con." Quản gia Bạch lấy cái hộp từ trong túi áo ra.
      Viên Cổn Cổn chỉ cười ngây ngô, cũng biết có nghe hay .

      Quản gia Bạch cười bôi thuốc cho xong ra ngoài, để lại nhóc có vẻ mặt thà kia .

      Chờ lúc Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, trong phòng chỉ còn lại mình , chỉ thấy túm tóc, vừa rồi muốn hỏi cái gì nhỉ? Sao lại quên rồi. . . . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: ôm tôi !

      Edit : babynhox

      Ban đêm, Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng, thấy cái cơm nắm nằm sấp giường lớn, hai tay chống má, hai cái chân trắng mịn non mềm mở ra, xem ra tâm trạng cũng tệ.

      Nghe thấy tiếng mở cửa Viên Cổn Cổn quay đầu nhín về phía cửa, sau khi thấy người vào ngồi dậy, ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm Triệt đóng cửa lại, lập tức bước vào phòng tắm, hề để ý đến .

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, đến trước cửa phòng tắm muốn gì đó, đúng lúc này cửa mở ra, Hắc Viêm Triệt nhìn , lạnh giọng "Muốn nhìn lén?"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lắc lắc đầu.
      Hắc Viêm Triệt nhìn , khuôn mặt biểu cảm.

      Viên Cổn Cổn muốn, nhưng thấy khuôn mặt lạnh lẽo của , cắn cắn môi dưới, rũ hai vai xuống xoay người trở về bên giường.

      " gọi người luộc vài quả trứng gà." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt câu, đóng cửa phòng tắm lại.

      Viên Cổn Cổn lại tới trước cửa phòng tắm, giọng hỏi " muốn ăn trứng luộc hay là trứng chiên? Muốn mấy phần chín?"

      Cửa lại bị mở ra , Hắc Viêm Triệt trần truồng, rống dữ "Luộc trứng!"

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, theo bản năng ôm đầu chạy ra khỏi phòng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , dùng sức đóng cửa lại, phát ra tiếng 'phanh’ lớn.

      Chờ Viên Cổn Cổn đem trứng gà luộc trở về phòng, Hắc Viêm Triệt ngồi ở giường lau tóc ướt.
      "Tới đây." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn cầm chén đến trước mặt .

      Hắc Viêm Triệt kéo cái, liền ngã ngồi ở giường lớn, hơi ngu ngơ nhìn .

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy trứng gà trong chén, dùng vải chuẩn bị bọc trứng lại, sau đó giữ cái ót của , đè lên mặt.
      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn cau mày, có phản kháng.

      Hắc Viêm Triệt buông sức lại, lăn đều chỗ vết sưng của .

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, thích sao? xinh đẹp như vậy, thích sao? Đặc biệt, đối với là đặc biệt đấy. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui khỏi kéo khóe miệng lên.
      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt cười ngây ngô của , lạnh giọng hỏi "Cười cái gì?"

      "Thiếu gia, đối với tôi là đặc biệt đấy." Viên Cổn Cổn vui vẻ meo meo.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, gì.

      "Đúng hay ?" Viên Cổn Cổn kéo kéo áo ngủ của .

      "Em thực là đặc biệt nhất thế giới này." Hắc Viêm triệt cười lạnh cái, trả lời.

      " vậy sao?" Viên Cổn Cổn kích động .

      "Đặc biệt ngu ngốc, so sánh em với kém thông minh còn chênh lệch nhiều lắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .
      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn liền giống quả bóng cao su bị xì hơi, uể oải rũ bả vai xuống.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      lúc sau trứng gà nguội, Hắc Viêm Triệt lấy ra quả để vào trong tay , nhàn nhạt "Thưởng cho em."

      Viên Cổn Cổn nhận trứng gà, lột vỏ liền đưa vào trong miệng.

      Hắc Viêm Triệt gì nhìn , lấy cái hộp từ trong tủ lạnh ra, mở ra, khoét chút thuốc mỡ bôi lên mặt .

      Viên Cổn Cổn cắn miếng lòng trắng trứng rồi đưa cho Hắc Viêm Triệt, giọng "Ăn ngon."
      Hắc Viêm Triệt nhìn , bắt đầu bực bội, động tác này ý là, ăn ngon, cho đó? coi là cái gì hả ?

      Viên Cổn Cổn bị nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, đành cầm lấy trứng gà cắn cái nửa.

      Hắc Viêm Triệt lựa chọn nhìn , cất thuốc mỡ xong, vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn lập tức đứng dậy ném trứng gà vào trong thùng rác, còn lấy miếng khăn giấy che ở mặt .

      Hắc Viêm Triệt ra từ phòng tắm, tắt đèn, lên giường đắp chăn xong, động tác liền mạch lưu loát.
      Viên Cổn Cổn nằm ở bên cạnh , đợi lúc cũng thấy ôm , hơi vui chọc chọc eo của , giọng hỏi "Thiếu gia, vì sao ôm tôi?"

      Hắc Viêm Triệt để ý .

      " ôm tôi ." Viên Cổn Cổn vui kêu .

      " ôm!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      " ôm!" Viên Cổn Cổn cong miệng lên, kéo lấy áo ngủ của .

      " ôm."

      " ôm hay ôm!" Viên Cổn Cổn sốt ruột hét.

      " ôm."

      Viên Cổn Cổn kéo lấy áo ngủ của , sốt ruột trừng mắt ở sau lưng , đột nhiên ôm cổ chặt eo của , câu tràn đầy khí thế, "Tự tôi ôm."

      Hắc Viêm Triệt để ý , nhưng khóe miệng cong lên rất ràng.

      Viên Cổn Cổn gắt gao ôm eo của , chuyện.

      "Em muốn báo thù cho Na Tịch Thịnh Duệ sao ?" Giọng lạnh lùng từ miệng người đàn ông nào đó truyền ra.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, giọng "Vú Bạch cố ý , là động tác phản xạ, ra thể tiếp nhận người khác đụng chạm là , tôi vẫn nghĩ là đùa ."

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, gì.
      "Thiếu gia, nhưng mà tôi có thể chạm vào , như vậy tôi là đặc biệt đấy." Viên Cổn Cổn vui vẻ meo meo.

      "Em có biết có thể đụng chạm tôi, trừ em ra còn có ai ?" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt câu.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lắc lắc đầu.

      "Động vật." Hắc Viêm Triệt phun ra hai chữ, thân thể có thể tiếp nhận đụng chạm của động vật, nhưng thể tiếp nhận con người, tuy vậy nhưng cũng động vật nào dám chạm vào .

      Viên Cổn Cổn gì, ngơ ngác nhìn lưng của .

      "Biết cái này đại diện cho cái gì ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :