1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Yêu Của Triều Tịch - Khiêu Dược Hỏa Diễm (Q Cuối kết cục) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6:

      Editor: Tử Thiên Băng


      làm gì ấy?”.

      “Tôi nào có khả năng làm ấy trở nên như vậy?”. Y Đằng Triết cười lạnh, quay đầu nhìn tôi. Tôi cụp mi. nghe, muốn nghe.

      “Triều Tịch, rốt cuộc em sao rồi?”. Mộc Sâm khoác áo ngủ, nửa quỳ nắm lấy tay tôi.

      “Tôi nhìn thấy ra từ phòng ấy. Đừng cái gì cũng biết!”. Dương Kiếm nắm chặt quả đấm, đè nén lửa giận.

      “Chỉ vì dáng vẻ dương quái khí này của ta mà nửa đêm canh ba cho ai ngủ hết à?”. Vẻ mặt Mộc Tâm lạnh lùng, đứng ở cửa cầu thang.

      ( dương quái khí: Nghĩa đen là khí lạ trong trời đất. Nghĩa bóng ở đây là dáng vẻ kỳ lạ, mơ hồ, bình thường).

      “Cậu muốn biết cái gì? Kiếm?”. Y Đằng Triết nhếch miệng: “Cậu muốn tôi cho cậu biết ‘cặn kẽ’ những gì tôi và ấy làm trong phòng này…”.

      Quả đấm của Dương Kiếm chút khách khí quất tới, Y Đằng Triết bị đánh quyền lên mặt, lùi về sau mấy bước rồi ngã ngồi lên ghế sofa.

      “Các người đủ rồi đó”. Mộc Sâm đứng lên, vẫn đặt tay lên vai tôi để trấn an.

      “Sao? Sợ hai em chúng tôi trở mặt thành thù?”. Y Đằng Triết lau vết máu môi: “Vậy cậu cứ yên tâm . Bởi vì hai em chúng tôi sớm là kẻ thù rồi”.

      Dương Kiếm và Y Đằng Triết lạnh lùng nhìn nhau. biết là ai động thủ trước, hai bóng dáng bắt đầu quần lấy nhau. Mộc Tâm thét lên tránh qua bên. Mặt Mộc Sâm tái nhợt, nhanh chóng kéo tôi ra. Hai người kia dường như muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Trong mắt của họ còn mọi người xung quanh nữa, chỉ có phẫn hận, nhìn chăm chăm vào đối thủ. Y Đằng Triết tựa như rắn tránh thoát thế công của Dương Kiếm, vòng ra sau , đưa tay ghim chặt cổ , khóe miệng nở nụ cười quỷ dị: “Tôi với cậu rồi, Y Đằng Kiếm. Thứ thuộc về tôi, tôi tự tay lấy lại”.

      “Triều Tịch… là của tôi”.

      Câu trả lời của Dương Kiếm làm Y Đằng Triết thay đổi sắc mặt. Dương Kiếm trở tay vật Y Đằng Kiếm qua vai, làm ta ngã đất, sau đó quỳ xuống đánh lên ngực ta, tiếng “rắc” nhàng vang lên.

      “Cậu muốn giết ta sao?”. Mộc Sâm xông tới kéo Dương Kiếm ra, quay đầu hô to với Mộc Tâm: “Còn đứng đó làm gì, mau gọi xe cứu thương! Xương sườn của ta gãy…”.

      phải tôi muốn giết ta, mà là ta muốn giết tôi”. Dương Kiếm thở hổn hển, từ từ tới bên cạnh tôi, run rẩy ôm lấy tôi: “Triều Tịch…”.

      Tại sao cái ôm này lại quen thuộc như vậy? Nhịp đập này lại làm tôi an tâm đến thế? Tôi giương mắt lên. Trong mắt Dương Kiếm còn vẻ mê mang nữa, còn vẻ muốn tiếp cận nữa, nhưng lại che giấu được cảm giác xa lạ. Ánh mắt kia quen thuộc như vậy. Tựa như nhìn mấy trăm năm, đau đớn xóa được, tuyệt vọng bao trùm cả khuôn mặt.

      Dương Kiếm hôn lên khóe miệng tôi. Ôm ngang tôi từng bước ra ngoài.

      “Các người muốn đâu?”. Mộc Tâm vứt điện thoại chạy tới ngăn cản. Dương Kiếm liếc mắt nhìn Y Đằng Triết tái nhợt dưới sàn nhà: “Chỉ cần phải chỗ này, đâu cũng được cả”.

      “Y Đằng Kiếm, đừng tự lừa mình. Người ấy căn bản phải cậu…”.

      thanh đứt quãng của Y Đằng Triết truyền đến từ phía sau. Tôi che tai, muốn nghe, muốn nghe…

    2. tuthienbang

      tuthienbang New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Mình là editor của Triều Tịch, Tử Thiên Băng. Mình biết giữa Cung Quảng Hằng và ******************* có xích mích, cứ gọi là ưa nhau cũng được, riêng mình mình rất quý diễn đàn cũng giống như các mod ở đây quý CQH. Vì thế các bạn repost truyện của mình mình quan tâm. Nhưng mình mong các bạn đừng cắt bớt câu hàng chữ nào trong chương vì đó là lời của mình muốn gửi đến các bạn reader của mình. Ít nhất các trang như web truyện cũng có cắt bớt. Mong các mod đọc những dòng này xong dù có muốn xóa muốn block gì đó cũng được nhưng ít nhất hãy hiểu cho mình. Đều là editor, đều vì diễn đàn mình quý cả.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      Editor: Tử Thiên Băng

      Nguồn: ***************.com và tuthienbang.wordpress.com


      Chúng tôi xuống núi như thế nào? Tôi nữa. Chỉ biết hai bên đường núi là lá thông bạt ngàn vô tận, ùn ùn vượt lên , dường như muốn nghiền nát tôi. Chúng tôi làm sao đến căn phòng này? Tôi cũng nhớ. Chỉ biết Dương Kiếm vẫn ôm chặt tôi, áo len người cọ lên mặt tôi, hơi ngưa ngứa.

      thể nhìn sắc trời vì ngoài cửa sổ đầy những đám sương màu xanh lam. Cả thành phố im lặng như tờ. Thỉnh thoảng có chiếc xe vội vã chạy qua, làm những chiếc lá khô vàng úa bay nhè , sau đó lại tiếng động trở về vòng tay của mặt đất.

      “Triều Tịch”. Dương Kiếm quỳ gối trước mặt tôi, nắm hai tay tôi chặt. Lòng bàn tay hơi ướt, tay tôi lạnh lẽo. người tôi vẫn mặc chiếc áo choàng màu trắng lúc ra khỏi phòng tắm, đôi chân loáng thoáng lộ ra ngoài. Tựa như con thú bị dọa sợ, tôi rụt người lại khi bị Dương Kiếm vô tình chạm phải.

      “Xin lỗi”. Dương Kiếm nâng mặt tôi hôn lên, tôi xoay đầu sang chỗ khác.

      Dương Kiếm thất vọng chôn mặt giữa hai đùi của tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi cứ như chỉ cần làm thế có thể níu kéo được thứ gì đó lặng lẽ vỡ tan thành cát.

      “Bắt đầu từ chỗ nào?”.

      Tôi nghe thấy giọng của mình. Lạnh lẽo, có chút tình cảm nào. Lòng tôi vẫn tê dại, có năng lực suy nghĩ, có cách nào phán đoán.

      lấy ít thức ăn và nước uống thừa lại của em cho Andrick kiểm tra”.

      Dương Kiếm ôm tôi ngồi xuống sàn. Cằm cọ lên đầu tôi, giống như kể chuyện rất xa xôi rồi.

      Tôi muốn nghe. Đây chính là . Tôi muốn biết. Tôi gian nan giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. luôn tàn khốc.

      “Kết quả xét nghiệm là trong nước bị bỏ thuốc”. Dương Kiếm vuốt ve bờ vai tôi: “ biết… ta đến đây khi nào, xuất trong cuộc sống của chúng ta bao lâu. ràng em có gì đó ổn, thường xuyên câu trước khớp với câu sau”. Dương Kiếm thở dài tiếng, hôn lên tóc tôi.

      “Đó là chuyện của hè năm trước. ta mới từ Mỹ về, lúc đó biết em ở đâu… cưới Mộc Tâm, cả ngày nằm ở nhà uống rượu. ta đánh trận”. Dương Kiếm cười, lại im lặng lúc: “Hai người bọn đều đổ máu, sau đó cùng nhau nằm sàn nhà mà uống rượu. ta mình gặp người phụ nữ rất thú vị ở Paris. Là người mẫu trang điểm rất mỹ lệ và xinh đẹp. Ân ái với ta trong tiệc rượu, sáng sớm lại mất tích lời. ta lớn đến vậy, cho tới giờ chỉ có ta là người bỏ , ngờ cũng có ngày bị người phụ nữ trêu chọc”.

      Dương Kiếm khổ sở mím môi: “Lúc ấy… cười rất vui vẻ. hiểu ta như hiểu bản thân vậy”. Dương Kiếm thở dài hơi, ngẩng đầu nhìn trời: “Từ hai em thích giả trang thành đối phương, thay nhau làm ít chuyện. có mấy cuộc thi, lớn đàm phán. Cho nên hiểu rất , ta muốn người phụ nữ kia. Thế nhưng khi ta chỉ vào người phụ nữ tấm poster cho xem, cười nổi nữa”. Dương Kiếm ôm đầu tôi, hô hấp có phần rối loạn: “Người tìm bấy lâu nay, đến mức sắp điên luôn rồi. Thế mà em lại đứng đó, tờ poster đó bình thản cười với , người đàn ông bên cạnh lại … em ân ái với ta…”.

      Dương Kiếm càng dùng sức siết chặt tôi hơn: “ chỉ muốn hủy hoại em. hận em thay đổi thất thường. lấy trộm tất cả giấy tờ của ta, vô cùng dễ dàng lấy danh nghĩa của ta đến Paris”.

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn Dương Kiếm. rất bình tĩnh kể lại những chuyện tôi ngờ tới này. Lý trí của tôi dần trở lại, lẳng lặng nghe kể.

      “Nhưng khi nhìn thấy em, lại khống chế được bản thân”. Dương Kiếm cười khổ: “Khi em cho biết em và ta ân ái là do em nhận nhầm ta thành , bi thương của lập tức biến mất. quyết định phải kết hôn với em, lấy thân phận của ta mà sống. Dẫn em xa, trốn khỏi thực tế khắc nghiệt này”.

      Trời sáng, thành phố tựa như thức dậy, từ từ trở nên ồn ào. đàn chim bồ câu bay qua trời xanh ngoài cửa sổ. Cái lạnh và khô ráo của sáng sớm mùa thu.

      ta và Mộc Sâm đuổi theo tới hội trường tổ chức hôn lễ”. Tôi nghe những câu chuyện cũ của mình, đầu tựa lên ngực Dương Kiếm. Tôi còn nhớ, nhớ ánh mắt lo lắng sau lớp cửa kính xe, nhìn chằm chằm vào tôi: “Lúc chúng ta ở sân bay, ta gọi cho . cho biết, bất kể chúng ta có trốn đến đâu, ta cũng tìm được chúng ta, lấy lại thứ thuộc về ta”.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8:

      Editor: Tử Thiên Băng


      xem báo cáo nhập cảnh lái xe vào sân bay của mình”. Dương Kiếm thở dài hơi: “Phát thấy ‘ nhập cảnh. chắc chắn rằng ta đến đây, thâm nhập vào cuộc sống của chúng ta. Vì thế trong nhà mới có nhiều chuyện mà biết như vậy. Có lúc em giải thích được vấn đề, có thêm những ký ức xa lạ mà nhớ rằng em có chúng”.

      Tim tôi như rót đầy chì, ngày nặng hơn. Nếu thế, là

      “Xin lỗi, Triều Tịch, do bảo vệ em tốt”. Dương Kiếm ôm chặt lấy tôi, giọng khô khốc đầy đau đớn: “Xin lỗi…”.

      Tôi vô lực giơ tay định đẩy Dương Kiếm ra. Nhận thấy kháng cự của tôi càng siết chặt hơn: “Đừng thế này nữa, Triều Tịch. Em phải vứt bỏ bao nhiêu lần em mới cam tâm hả”.

      Vẻ mặt tôi vô cảm nhìn Dương Kiếm. Nước mắt tựa như có ý thức của chính nó, điên cuồng tràn mi. Dương Kiếm càng run rẩy hơn.

      Giọng lạnh lùng của Y Đằng Triết lại vang lên bên tai tôi: “Lột bỏ lớp mặt nạ ra, đầy máu tươi bại lộ. Em muốn biết sao? Triều Tịch?”.

      Tôi đẩy Dương Kiếm ra, lảo đảo chạy vào phòng tắm, dùng tay mở vòi nước. Nước lạnh như băng trút lên da thịt của tôi, khiến tôi cảm thấy mình dần còn cảm giác đau đớn nữa. Tôi muốn, muốn hơi thở của người đàn ông xa lạ kia. Tôi nhắm mắt lại. Hô hấp của Y Đằng Triết như ngay bên tai, ngón tay của ta, khoái cảm của da thịt, tôi muốn ta để lại dấu vết cơ thể mình. Tôi cắn răng chà xát khắp cơ thể mình, Dương Kiếm ôm chặt lấy tôi từ phía sau, cơ thể cũng nhanh chóng ướt đẫm.

      Lạnh. Nước lạnh giội lên da thịt khiến nó trở nên tím bầm. Cơ thể hơi đông cứng. Dương Kiếm xoay người tôi qua, từ từ hôn lên môi tôi.

      môi có vị mặn nhàn nhạt. Là nước xối lên sao? Hay là nước mắt của ? Tôi . Tôi lạnh đến phát run, trong đầu mơ mơ màng màng. Dương Kiếm mở nước nóng, cởi quần áo của tôi và bản thân, ôm tôi vào trong bồn tắm.

      Tôi dựa vào lồng ngực trần của . tay Dương Kiếm ôm chặt tôi, tay vuốt ve bên hông của tôi. Đầu ngón tay chạm vào viên tròn ngực tôi, dọc xuống, mang theo hơi nóng khác thường.

      “Sao em lại phân biệt được chứ…”. Dương Kiếm thở dài: “Bé ngốc, sao em có thể hoài nghi, người em phải là được”.

      “Đôi mắt này, lần đầu tiên chạm phải để thấy được đau khổ trong nó, khiến bất tri bất giác bước theo chân em. Đôi môi mỏng này”, Dương Kiếm thở dài: “Giống như thuốc độc, dụ dỗ …”.

      Mỗi lần đến chỗ, Dương Kiếm đều ấm áp hôn lên đấy. cẩn thận hôn quanh ngực tôi, nâng cánh tay tôi lên, thương nhìn vết thương đáng sợ kia: “Triều Tịch, đừng tự nghi ngờ bản thân. Trong phút chốc em quyết định đuổi theo , trong lòng em nghĩ gì?”.

      Trong lòng tôi nghĩ gì?

      Tôi nhớ lại căn phòng tắm đầy sương mù. Cũng cùng là ấm áp nhưng tôi lại cảm thấy được. Tôi nghiêng người dựa vào bồn tắm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống nước. Tôi nhìn bóng dáng của mình, lần đầu tiên phát ra tôi và Dương Kiếm giống nhau đến vậy. Ánh mắt của chính là ánh mắt của tôi. Con ngươi đen nhánh như nhau, đôi môi mỏng như nhau. Hình dáng của xuất trong đầu tôi, vô cùng ràng. Loại bỏ hết mọi suy nghĩ vẩn vơ, chỉ còn lại .

      Tôi ngẩng đầu lên. Người trong lòng và trước mắt dung hợp lại với nhau. Tôi ôm chặt lấy , òa khóc.

      Dương Kiếm giống như dỗ đứa trẻ, ôm tôi, vỗ nhè lên lưng tôi. biết tôi khóc bao lâu, chỉ nhớ rằng mình khóc đến lả người, ngoan ngoãn ngủ trong lòng .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:

      Editor: Tử Thiên Băng


      Nguồn: ***************.com và tuthienbang.wordpress.com

      Ý thức còn chưa kịp tỉnh táo cảm thấy môi mình bị triền miên quấn lấy. Hai chân hơi bị tách ra, tiếp nhận thứ nóng rực xâm nhập vào. Tôi rên rỉ mở đôi mắt mờ mịt của mình, chạm phải ánh mắt đen thẳm. Dương Kiếm ôm chặt lấy tôi, dùng sức tôi.

      Tôi nghe thấy nhịp tim nặng nề và hô hấp rối loạn của . Bắp thịt căng cứng, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn da, chảy xuống chỗ giao thoa của chúng tôi, rồi lại bốc hơi biến mất. Cơ thể tôi tựa như bảo tàng bị khám phá, những khoái cảm vụn vặn từ tứ chi bách hải tràn đến, lập tức biến thành điên cuồng mãnh liệt.

      (Tứ chi bách hải: Toàn bộ cơ thể).

      Tôi bấu vào cơ thể của Dương Kiếm, mở to hai mắt nhìn mình. Dường như chịu được ánh mắt của tôi, cúi đầu hôn lên mí mắt tôi. Cơ thể dịch chuyển, thứ nóng rực bắn vào chỗ sâu trong cơ thể của tôi.

      Yên lặng. muốn rời khỏi cơ thể tôi. Hơi thở phái nam vây chặt lấy tôi. Tôi dùng ngón tay nhàng lướt qua tay , cảm nhận năng lượng trong cơ thể trước mặt mình.

      nhớ lại khi nào?”. Tôi nhớ đến chuyện.

      “Trong đầu ít máu bầm. Tan rồi nhớ lại”. Giọng Dương Kiếm nhàn nhạt, hề ngẩng đầu: “Lúc ta siết cổ , dường như máu trong cơ thể đều đổ ập lên đầu, ‘ầm’ tiếng, tất cả trí nhớ đều trở về”.

      “Máu bầm?”. Tôi nghịch tóc Dương Kiếm, “ phải chỉ mắc kẹt dưới nước sao? Sao lại có máu bầm…”. Giọng tôi ngày thấp xuống.

      Dương Kiếm chống tay nhìn tôi, ánh mắt đau thương: “Triều Tịch, nếu có thể, đem giấu em cả đời”.

      Che giấu ư? đau đớn sao? Tôi khẽ thở dài, thả lỏng cơ thể, im lặng nằm ngửa.

      Tôi nhớ lại cuộc hoan ái đầy tuyệt vọng vào sáng hôm xảy ra chuyện, thanh thống khổ mơ hồ của Y Đằng Triết: “Nhìn , nhìn cho …”. Tôi giơ tay che mắt, muốn nhìn thấy trần nhà trắng bệch kia.

      Tôi mất ý thức như thế nào? Lúc tỉnh lại thấy Dương Kiếm và đám người Tây Ban Nha kia chuẩn bị trang bị.

      ta muốn chết”. Dương Kiếm cười khổ: “ ta lên kế hoạch lâu. còn chưa kịp tìm ta, ta đuổi theo đến nơi. Nếu như phải cảm thấy khác thường, đột ngột xoay người, có lẽ bây giờ…”.

      Tôi che bờ môi trắng bệch của , để lên tiếng nữa. Dương Kiếm bắt lấy tay tôi: “Lúc ấy nghĩ còn gặp em được nữa”. Dương Kiếm kéo tay tôi áp lên mặt : “ thấy mặt trời cao giống như cái bóng mặt nước, chập chờ vỡ tan, xung quanh chỉ có màu xanh thẫm”. Dương Kiếm khép hờ mắt nhìn tôi: “Khi đó, nghĩ, nếu có thể để ta sống thay , em cho tốt cũng được. Nhất định được để em biết được ”.

      Tôi mím môi, ra lời.

      “Xin lỗi em, Triều Tịch. để em chịu thương tổn rồi”. Dương Kiếm cuối đầu hôn tôi: “Có lẽ do cả ta đều quá ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm thứ mình muốn. cam lòng… cho nên ta mới hận đến vậy”.

      Tôi lắc đầu, nén nước mắt xuống, ôm Dương Kiếm chặt.

      “Đừng rời khỏi nữa, Triều Tịch”. Dương Kiếm vuốt mặt tôi, trán kề trán, nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc : “Nếu lần này em lại , điên mất…”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :