1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 59.2: Đoạt sính lễ, Hoa thị bị giết!

      Lúc này, bên ngoài Nhàn Nguyệt Các truyền đến trận huyên náo, Lý thị dẫn theo Hồ ma ma, Hoa ma ma, và nhóm tỳ nữ, gã sai vặt vào, khí thế hung hăng. Vừa bước vào cửa viện, thấy sính lễ bày đầy trong sân, nhất thời ngẩn người tại chỗ. Mới vừa rồi nghe Hoa ma ma , cứ nghĩ là những thứ đáng gì, giờ tận mắt nhìn thấy quả là đầy châu báu quý giá!

      Lý thị nhìn vào cái rương mở, trong đó là gốc san hô đỏ lấp đầy cả rương lớn, Rương bên cạnh là trân châu và dạ minh châu chất thành đống, từng viên tỏa ra ánh sáng chói lọi khiến ánh mắt bà ta cũng chuyển động theo từng viên trân châu này.

      Chỉ hai rương này Lý thị cảm thán dứt, tiếp nữa là từng rương ngọc như ý xanh biếc, vòng tay bằng ngọc, tượng Quan bằng ngọc....... Tim Lý thị lập tức đập rộn lên, tài phú!

      Mắt Lý thị lập tức tỏa sáng như sao, mấy ngay nay bên nhà mẹ đẻ càng ngày càng căng thẳng, bán sạch sản nghiệp trong phủ cũng bù nổi phần thiếu hụt. Kim Lăng Hầu phủ càng tuyệt tình hơn, qua tay tờ giấy nợ 10 vạn cho sòng bạc Kim Câu, trong đó toàn là dân liều mạng đó!

      Mấy ngày nay mình cứ sống trong bất an. Giờ có những món này, liền đủ giải quyết vấn đề! tại Lý thị hoàn hoàn quên mất cảnh cáo của lão phu nhân, làm như chỗ người : “Người đâu, đem những thứ này .”

      Thấy Lý thị như vậy, Như Ca vừa bực mình vừa tức cười: “Mẹ cả muốn đem sính lễ của Như Ca đâu?”

      Nghe Như Ca hỏi, lúc này Lý thị mới nhớ ra xung quanh còn có người, kiềm chế kích động như sóng lớn trong lòng, bày ra bộ dáng uy nghiêm của mẹ cả : “Như Ca, trong Nhàn Nguyệt Các có nhà kho, những thứ này vào Ngọc phủ tự nhiên là đem đến nhà kho Ngọc phủ rồi.”

      Dời đến nhà kho Ngọc phủ, e rằng tháng sau liền biến thành đá hết. Kiếp trước mình gả vào Hầu phủ, Lý thị cũng đem sính lễ vào nhà kho Ngọc phủ, kết quả lúc lấy ra toàn bộ sính lễ biến thành đá, Lý thị chỉ là trong phủ có trộm, tra xét ròng rã hai năm trời cũng tra được kẻ trộm là ai, cuối cùng đành cho qua, bây giờ muốn lặp lại chiêu cũ hay sao?

      Nghĩ đến đây, Như Ca giận quá hóa cười, : “ cần đích mẫu quan tâm, trong Nhàn Nguyệt Các còn vài phòng trống, cất sính lễ vào đó là được rồi, cũng dễ trông chừng. Nhà kho Ngọc phủ tháng mở ra đến mấy lần, người ra vào ít, sính lễ số lượng nhiều, mà vật nào cũng quý giá, ngộ nhỡ có người nổi lòng tham, ‘ăn trộm’, biến tất cả sính lễ thành đá, lúc đó Như Ca phải ngậm bồ hòn làm ngọt - có khổ mà được rồi.” lúc còn cố gắng nhấn mạnh hai chữ ‘ăn trộm’.

      Nghe Như Ca , Lý thị có chút sững sỡ, con chết tiệt sao lại biết ý nghĩ của mình? Lý thị liếc mắt với Hoa ma ma, người trông coi nhà kho Ngọc phủ, rồi thẹn quá hóa giận chỉ vào Như Ca mắng: “Tiện nhân nhà ngươi, lời điên khùng gì đó, của hồi môn của ngươi cũng ở trong nhà kho, vẫn còn y nguyên, giờ cất sính lễ vào mất sao được? Cho ngươi chút thể diện ngươi liền lên mặt, tự biết thân biết phận, chẳng qua là thứ nữ , cho rằng gả vào phủ thế tử là có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng phải ? Hoa ma ma, cho người đem mấy thứ này cho ta!”

      Liệt thị đứng nghe hồi lâu, rốt cuộc nhịn được nữa, tức giận : “Phu nhân, nơi này là Nhàn Nguyệt Các của ta, phu nhân mang người tới biết báo cho lão gia, lão phu nhân chưa? Về sau những thứ này mà mất món toàn bộ do phu nhân chịu trách nhiệm!”

      Lý thị vừa nghe, lập tức cười lạnh : “Liệt thị, ngươi chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, mà cũng dám chất vấn chính thất phu nhân ta đây. Sính lễ nhiều như thế, thứ nữ hiếu kính đích mẫu hai món vốn là chuyện hiển nhiên, cứ cho là biến thành đá hết, chẳng lẽ lại đổ trách nhiệm lên đầu ta. giờ ta mang thai trưởng tử Ngọc gia, ngươi nghĩ tới phải lấy lòng ta, để nhi tử ngươi còn có lối thoát sao? Vậy mà còn dám khiêu khích. Hừ hừ, hôm nay ta nhất định phải đem những thứ này đến nhà kho của phủ, nếu ngày sau làm sao có chỗ đứng trong Ngọc gia. Người đâu! Mang !”

      Liệt thị nghe vậy hai mắt ửng đỏ, lầu đầu tiên trong đời có xúc động muốn đánh người. Người trong Nhàn Nguyệt Các đều lòng đầy căm phẫn, Lý thị khinh người quá đáng, lời như vậy mà cũng ra miệng được.

      Nghe thấy lệnh của Lý thị, Hoa ma ma và đám nha hoàn gã sai vặt xông lên. Nhìn thân hình ục ịch của Hoa ma ma tiến tới, Như Ca kéo Vân Kiệt lại cho cản trở, chỉ đứng yên bên nhìn, giống như thèm để ý.

      Hoa ma ma cho là Như Ca sợ hãi, lắc lắc thân thể to béo đầu. Lần trước đường trở lại kinh thành, mẫu tử ba người làm mình chịu ít khổ, sính lễ vào trong nhà kho rồi, mình nhất định giúp nó ‘trông coi’ tốt, đến lúc xuất giá, để nó vừa khóc vừa ra cửa!

      Hoa ma ma đắc ý đến, vừa đụng tay vào giấy niêm phong dán rương sính lễ, trận đau đớn khủng khiếp từ tay lan ra. Sau đó tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang vọng ngừng khắp Nhàn Nguyệt Các. “Tay của ta! A!......”

      Bên kia, ở Ninh Phúc Đường, lão phu nhân Trịnh thị nghe sính lễ được đưa đến Nhàn Nguyệt Các lòng vui, theo lẽ phải đưa đến cho trưởng bối trong nhà xem mới phải, sao có thể trực tiếp đưa đến Nhàn Nguyệt Các? Nhưng dù sao là người vương phủ tự mình đưa tới, lão phu nhân cũng thể thẳng. Đành ngồi trong Ninh Phúc Đường chờ Liệt thị đem danh mục sính lễ tới rồi sau. ngờ đợi hơn canh giờ còn chưa thấy động tĩnh gì. Mà sau khi nhận được tin sính lễ của vương phủ tầm thường, Giang di nương vội kéo Ngọc Như Long tới làm nũng phen, chỉ là muốn thấy cho mở mang tầm mắt, khiến lão phu nhân càng đứng ngồi yên, liền dẫn theo đám người Giang di nương đến Nhàn Nguyệt Các.

      Vừa đến cửa Nhàn Nguyệt Các, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của phụ nhân, đám người cả kinh, vội vàng chạy vào. vào đầu tiên, thấy những châu báo trong rương, lão phu nhân sống hơn 70 năm còn phải hít sâu hơi, đừng gì đám người Giang di nương và Ngọc Như Long.

      Lực hút của trân bảo bị tiếng gào như chọc tiết làm giảm hơn phân nữa, mọi người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, thấy bên rương là hai bàn tay đầy máu nằm chỏng chơ mặt đất, cách đó xa, phụ nhân mập mạp tóc tai bù xù nằm lăn lộn, ma khóc quỷ gào. Nhìn kỹ, mới phát ra là Hoa ma ma. Hạ nhân của Đông viện run run rẩy rẩy đứng yên bên. Thị vệ áo đen chĩa kiếm về phía Lý thị. Lão phu nhân thầm hoảng hốt, nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì thế này? Ai dám ở trong Ngọc phủ động đao kiếm?”

      Vốn khí thế bừng bừng Lý thị chứng kiến thị vệ áo đen tàn nhẫn chặt đứt hai bàn tay của Hoa ma ma, lại dùng kiếm chỉa vào cổ mình sợ đến cơ hồ dám thở. Thấy lão phu nhân đến, vẫn quên tố cáo: “Nương! Nha đầu Như Ca quả là ngoan độc! Sai khiến kẻ kia muốn giết đích mẫu!....”

      Nghe thấy lời Lý thị, kiếm trong tay thị vệ áo đen nháy mắt xẹt qua cổ Lý thị, để lại vết máu, Lý thị dám nữa, chỉ dám khóc lóc ỉ ôi.

      Giang di nương nhìn cảnh trước mắt, liền hiểu ngay, thản nhiên : “Ôi, nghe tỷ tỷ này, tứ tiểu thư còn chưa gả vào phủ thế tử, sao sai khiến được thị vệ phủ thế tử, nhất định là tỷ tỷ làm gì đó chọc giận hai vị này mới vậy.”

      Nghe Giang thị Lý thị lại muốn phát tác, bất quá ngại kiếm còn chỉa vào cổ mình, dám lên tiếng. Lão phu nhân liếc Giang thị cái, chuyển tầm mắt về phía Như Ca hỏi: “Tứ nha đầu, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao lại dung túng cho hai người kia hành hung ở trong Ngọc phủ ta?”

      Thấy lão phu nhân trách ngược lại mình, Như Ca thầm cười lạnh, mặt vẫn là vẻ vô tội: “Ý tổ mẫu là? Lẽ nào Như Ca lại làm vậy? Hai vị thị vệ này theo chân sính lễ đến, Như Ca còn chưa kịp câu nào với họ nữa mà!”

      Vương ma ma hờ hững đứng bên, lão phu nhân mặc dù sớm bất mãn Lý thị, những vẫn nghĩ đứa bé trong bụng Lý thị, sợ là bao che cho. Liền tiến lên : “Lão phu nhân, hai vị này là thị vệ do thế tử phái tới trông coi sính lễ, vừa rồi Nhị phu nhân dẫn người tới bảo là muốn mang tất cả sính lễ , còn lúc tứ tiểu thư xuất giá cho dù sính lễ biến thành đá hết xem như thứ nữ hiếu kính mẹ cả, là chuyện đương nhiên. Sính lễ đều ghi lại đầy đủ, mới vừa rồi ma ma từ vương phủ , thế tử hạ lệnh, kẻ nào dòm ngó sính lễ này trừng phạt theo tội cướp đoạt tài sản của hoàng gia, tức tru di cửu tộc. Lại , hôm nay tứ tiểu thư là Cẩm Thân Vương thế tử phi, tôn ti khác biệt, Nhị phu nhân lại mắng tứ tiểu thư là gà rừng. Nếu để lời này truyền đến ta thế tử, biết có cảm tưởng thế nào.”

      Lão phu vốn muốn dàn xếp ổn thỏa, nghe Vương ma ma vậy, thầm nhảy dựng, thể cho Như Ca lời giải thích, bèn nhìn vòng chuyển tầm mắt đến Hoa ma ma gào khóc đất, lạnh giọng : “Nhị tức phụ ở Ngọc gia nhiều năm, sao có thể hiểu quy củ, nhất định là do Hoa thị xảo quyệt xui khiến. nô tỳ lo hầu hạ chủ tử chu đáo, cả ngày chỉ biết gây chuyệnt hị phi, giữ lại có ích gì, người đâu, kéo ra ngoài đánh chết !”

      Hoa thị vốn còn gào khóc vừa nghe thấy lời lão phu nhân, nhất thời giống như bị sét đánh tỉnh, lăn vòng đứng dậy, muốn xông lên, nhưng bị mấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân cản, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa kêu: “A! Lão phu nhân tha mạng! Tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi, về sau dám nữa, dám nữa, phu nhân cứu nô tỳ, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân......hu hu....”

      Thất ma ma nhận được ánh mắt ra hiệu của lão phu nhân, lấy khăn bố to nhét vào miệng Hoa thị, vung tay lên, mấyngười kia liền lôi Hoa thị ra ngoài. Lúc này Lý thị sợ hết hồn, làm gì còn có tâm tư lo lắng cho Hoa thị, chỉ là nô tài mà thôi, trước mắt quan trọng nhất là làm sao để tên thị vệ này lấy kiếm ra khỏi cổ mình . Vừa nghĩ vậy, đứa bé trong bụng như là nhắc nhở, đá Lý thị vài cái, khiến Lý thị đau đến kêu ra tiếng.

      Lão phu nhân cả kinh, vội : “Như Ca à, mẹ cả ngươi nhất thời hồ đồ mà thôi, ngươi bảo hai vị thị vệ này bỏ kiếm ra , đừng làm đệ đệ trong bụng bị thương”. Nếu do thầy thuốc xác nhận trong bụng Lý thị đúng là cháu đích tôn, lão phu nhân cũng chẳng thèm xen vào làm gì. Mình sớm cảnh cáo mà còn cố tình nghe, làm loạn thế này, xem ra bên Lý gia quả nhiên xảy ra chuyện lớn, trở về phải hỏi thăm con trai cho mới được.

      Lão phu nhân nôn nóng, Như Ca lại vội, ra vẻ khó xử : “Sính lễ này vốn Như Ca muốn để trong phòng trống ở Nhàn Nguyệt Các cho hai vị thị vệ này trông coi, nhưng đích mẫu cứ muốn đem đến nhà kho trong phủ. Đích mẫu như vậy, Như Ca cũng dám giúp, dù sao nếu như sính lễ bị mất, Như Ca chẳng biết ăn thế nào với thế tử......”

      Nghe Lý thị càng rên lớn hơn, sợ là động thai, lãoo phu nhân vội : “Sính lễ của ngươi, lại có người của thế tử trông coi, cứ để ở Nhàn Nguyệt Các! Mau thả người ra !”

      Lão phu nhân vừa xong, thị vệ kia nhanh chóng thu kiếm tra vào vỏ.

      Lý thị sỡ hãi quá, chân như nhũn ra, té ngồi mặt đất, vì vậy bụng lại càng đau, liên tục gào thét bảo người mang mình về Đông viện, muốn lão phu nhân tìm bà mụ tốt nhất kinh thành đến cho mình.

      Lăn qua lăn lại hồi, cả đám lục tục kéo ra khỏi Nhàn Nguyệt Các. Giang di nương thấy còn trò hay nữa, liền lôi Ngọc Như Long mắt phát sáng nhìn những châu báu trong rương, theo lão phu nhân.

      Nhàn Nguyệt Các lại khôi phục yên tĩnh, nhìn đôi tay của Hoa thị mặt đất, từ trong tức giận tỉnh hồn lại, Liệt thị nôn thốc nôn tháo, sắc mặt trắng bệch. Vân Kiệt lớn gan hơn chút, chỉ huy người làm dọn dẹp vật bẩn.

      “Nhìn thấy những thứ bẩn thiru này, là xui xẻo!” Thanh Nhi nhìn vũng máu đất, nghĩ đến Hoa thị, khuôn mặt tròn tròn khả ái tràn ngập khó chịu.

      “Thanh Nhi nương, kêu người mang sính lễ vào, rồi khóa lại cẩn thận , cho dù là ai cũng chỉ có thể nhìn”, vừa Vương ma ma vừa kéo người cất sính lễ.

      Nôn xong, Liệt thị đến bên hai thị vệ, chân thành : “Vừa rồi, may nhờ có hai vị ra tay, phải mất lúc nữa mới cất xong sính lễ, bằng hai vị vào phòng nghỉ ngơi lát!”

      “Thế tử có lệnh, bọn thuộc hạ phải ngày đêm trông chừng sính lễ, chờ nghe thế tử phi sai khiến, dám giành công. Xin phu nhân và thế tử phi cứ nghỉ ngơi trước, bọn thuộc hạ chờ ở đây, chút nữa đến kho trông coi”.

      Thấy hai người cung kính mà kiên quyết, Liệt thị cũng tiện miễn cưỡng, để Như Ca đỡ về phòng..

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 60.1: Lý thị sinh con

      Ngọc phủ, Đông viện.

      Bọn người làm chạy tới chạy lui, vô cùng bận rộn, mệt muốn hộc máu, đều chỉ vì tìm cho chính thất phu nhân Ngọc gia bà mụ giỏi.

      Bình thường, chỉ cần trước khi sinh tháng mời bà mụ đến nhà là được, nhưng vì Lý thị mang thai chưa được 8 tháng, cách ngày sinh còn xa, nên bà mụ dự định vẫn còn ở nhà khác đỡ đẻ, trong phủ có bà mụ chờ sẵn, đành phái người khắp kinh thành tìm.

      Chẳng biết có phải do Lý thị sinh con trúng ngày cực tốt hay , mà tìm khắp kinh thành, đừng là bà mụ giỏi nhất, chỉ cần là bà mụ có chút kinh nghiệm cũng bị người mời . Cuối cùng hết cách, lão phu nhân mới nhớ ra, chẳng phải bên phủ của Phủ Viễn tướng quân có rất nhiều thai phụ chờ sinh hay sao? Nhất định là có rất nhiều bà mụ chờ sẵn! Liền kêu người đến phủ Phủ Viễn tướng quân tìm.

      “Tiện nhân Như Ca kia, dám đối với ta như vậy! Ta nhất định tha cho nó!”

      “Người trong phủ đều chết hết rồi sao? Bà mụ đâu rồi?”

      “Ai u, đau chết mất!”

      .........

      Lý thị nằm giường, gào khóc thảm thiết, bấm chặt tay Hồ ma ma tạo thành từng vết xanh xanh tím tím. Hồ ma ma có cách nào khác, chỉ có thể cắn khăn tay chịu đựng. Lòng thầm gào bà mụ mau mau đến , nếu chẳng biết còn phải chịu tội tới lúc nào nữa!

      Lão phu nhân Trịnh thị lòng nghĩ sớm chút nhìn thấy cháu đích tôn, ở phòng ngoài Đông viện chờ đợi, nội tâm cứ như có lửa đốt, Lý thị còn cách ngày sinh dự kiến đến tháng, giờ sinh sớm, biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé . Người mời bà mụ lại chưa về.

      Qua hồi, nghe Lý thị càng gào to hơn, lão phu nhân cắn răng dẫn Thất ma ma vào phòng, chuẩn bị tự mình đỡ đẻ cho Lý thị, nào ngờ mới vừa ngồi xuống bên người Lý thị, liền bị Lý thị trong cơn đau đớn cước đá văng ra, làm mắt lão phu nhân nổ đóm đóm, được người khác nâng ra ngoài.

      Náo loạn hồi lâu, trời tối, quản gia Lưu Toàn rốt cuộc cũng tìm được bà mụ vừa đỡ đẻ cho nhà khác xong đến, bên này vì tiêu hao quá nhiều sức, Lý thị cũng huyên náo dữ nữa. Bà mụ tiến vào, sờ sờ bụng Lý thị, liền bắt đầu giúp Lý thị sinh.

      Trong Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị nghe tin Lý thị sắp sinh thầm lo sợ. Lý thị náo loạn ở Nhàn Nguyệt Các mới bị sinh non, nếu sinh thuận lợi, Như Ca khó thoát rồi. Còn chưa bước vào cửa nhà chồng, nếu truyền ra việc hay, đến nhà chồng bị coi thường.

      Như Ca thấy bộ dáng hoảng hốt của Liệt thị, đại khái cũng đoán được. Kỳ , cứ cho là có chuyện hôm nay, ngày sau Lý thị sinh cũng dễ dàng, lúc đầu thân thể Lý thị coi như đầy đặn, qua nửa năm bồi bổ ngừng, so với Hoa ma ma cũng chẳng xê xích bao nhiêu. Hơn nữa bụng to đến vậy, khó càng thêm khó. Vốn Lý thị sống chết gì liên quan đến mình, nhưng Lý thị ở Nhàn Nguyệt Các xảy ra chuyện, liền thành phiền toái . Vì vậy Như Ca cho người gọi quản gia Lý Toàn đến nhắc nhở, tìm thầy thuốc chờ sẵn, tránh Lý thị có gì bất trắc.

      Lưu Toàn nghe vậy, lại thấy tình hình ở Đông viện, dám chậm trễ, phái người tìm thầy thuốc về.

      Về phần Ngọc Chính Hồng, vừa bước ra cửa Bộ Hộ liền nghe người làm chờ sẵn bẩm báo Lý thị sắp sinh, lập tức chạy về Ngọc phủ. Nghe người Đông viện kể lại, thầm hận Liệt thị và Như Ca hiểu chuyện, vào lúc quan trọng này sao có thể để người ta chỉa kiếm vào Lý thị!

      Ngọc Chính Hồng tới Đông Viện, thấy mẫu thân mình ngồi ở hành lang, được Giang di nương xoa bóp eo, thấy mình vào, nhưng có vẻ mệt mỏi muốn . Ngọc Chính Hồng hành lễ với mẫu thân xong, liền ngồi đợi trưởng tử ra đời.

      Liệt thị ở Nhàn Nguyệt Các đứng ngồi yên, cuối cùng dẫn theo Như Ca đến Đông viện xem thế nào. Vừa bước vào Đông viện, liền thấy Ngọc Chính Hồng quắc mắt nhìn trừng trừng mình và nữ nhi, bất quá đoán chừng là kiêng kỵ thân phận tại của Như Ca nên phát tác.

      Bên ngoài khí nặng nề, trong phòng khí lại là quỷ dị. Lần này Lý thị sinh là lần thứ 3, theo lý đến mức khó vậy, nhưng bà mụ tốn hết sức đứa bé còn chưa ra, ngược lại ra khối mỡ cực lớn, máu chảy rầm rầm, hiển nhiên sinh là được, chỉ có thể gọi lão đại phu đại đợi ở bên ngoài vào. Lão đại phu cũng tính là nhanh nhẹn, bắt mạch xong, liền viết phương thuốc cầm máu, cho người sắc, rồi để Lý thị ngậm miếng nhân sâm lấy sức.

      Hồ ma ma tự mình sắc thuốc cho Lý thị uống, lại đút Lý thị ăn ít đồ bổ sung thể lực, miệng ngừng khích lệ.

      “Phu nhân, tiểu thiếu gia trong bụng, phu nhân cố lên!”

      “Chờ sinh được trưởng tử rồi, chúng ta lại nghĩ biện pháp xử lý bọn tiện nhân kia!”

      .........

      Hình như lời Hồ ma ma có chút tác dụng, Lý thị cắn răng lại bắt đầu rặn.

      Mọi người bên ngoài đợi đến 1 canh giờ, rốt cuộc trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, mặc dù tính là vang, nhưng Ngọc Chính Hồng vẫn nghe rất ràng, khỏi hưng phấn xoa xoa tay, mặt lão phu nhân cũng lộ ba phần vui sướng.

      Qua lúc lâu, bà mụ run run rẩy rẩy ra, sắc mặt trắng bệch, như nhìn thấy quỷ.

      “Sao rồi? Bé trai phải ?”

      “Phải ?”

      chìm trong hưng phấn Ngọc Chính Hồng hoàn toàn chú ý tới vẻ mặt của bà mụ, chỉ lo hỏi giới tính của đứa bé.

      Bà mụ bị Ngọc Chính Hồng nắm lắc, sửng sốt hồi lầu, mới đáp lại: “Đúng vậy, chỉ là....”

      “Chỉ là cái gì?” Thấy bộ dáng muốn lại thôi của bà mụ, Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân đều nóng ruột.

      “Ai....... Các vị tự xem , ta làm bà mụ gần nửa đời, lần đầu tiên nhìn thấy......hài tử như vậy.” xong, ngay cả tiền thưởng cũng dám muốn, bà mụ liên tục cáo từ.

      Nhìn bà mụ chạy trối chết, Như Ca thầm nghĩ: bình thường, sau khi đỡ đẻ xong, bà mụ ở lại chờ chủ nhà cho tiền thưởng, bà mụ này lại chạy trối chết, xem ra quả nhiên đứa bé kia có chút khác thường như mình phỏng đoán.

      Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân nhìn nhau, hoàn toàn hiểu. Cuối cùng lão phu nhân nhịn khôngđược, vừa định mang theo Thất ma ma vào trong nhìn thử, liền nghe tiếng trẻ khóc thê lương, còn có tiếng kêu của Hồ ma ma, mấy người cả kinh, chạy vào, ngay cả Ngọc Chính Hồng vốn nên kiêng kị cũng chạy theo.

      Vừa vào phòng, mùi máu tươi nồng nặc xông đến, đến gần thấy lẽ ra nên ở giường nghỉ ngơi, lúc này Lý thị lại ngồi bên chậu đồng, gắt gao bóp cái gì đó, mà Hồ ma ma sợ đến ngây người.

      Mấy người nghe kỹ, tiếng khóc yếu ớt của trẻ con truyền ra từ chậu đồng! Lão phu nhân gấp hô to: “Lý thị, phụ nhân độc ác này, ngươi làm gì!”

      Nghe lão phu nhân kêu, Ngọc Chính Hồng tựa hồ cảm thấy gì đó, lên trước đá văng Lý thị ra.

      Vừa sinh xong, sức lực cạn kiệt, bị đạp cước, Lý thị liền hôn mê bất tỉnh.

      Thấy vậy, Thất ma ma nhanh đến, ôm đứa bé ra khỏi chậu đồng. Tò mò mở tấm khăn ra, vẻ mặt cổ quái.

      “Thất ma ma, sao vậy, còn mau thay tã sạch cho đứa bé........” lão phu nhân còn chưa xong, Thất ma ma đặt đứa bé lên giường, mở khăn bố ra. Khăn vừa mở mấy người đều khiếp sợ, dù là người gặp qua nhiều quái chứng như Như Ca cũng sửng sốt.

      Chỉ thấy đứa trẻ, bên phải có hai cánh tay, chân lớn . Chân bên trái chỉ lớn bằng phần ba chân bên phải. Có lẽ là vì vừa bị Lý thị bóp cổ, mặt đứa bé tím bầm, giãy giụa hai cái, liền bất động.

      Thất ma ma đánh bạo vươn tay đến mũi đứa trẻ dò thử, liền sợ đến mức quỳ mặt đất, dập đầu : “Lão phu nhân, tiểu thiếu gia........ rồi!”

      “Tổn thọ đó !” Nguyên bản đờ người, lão phu nhân nghe vậy hô to tiếng, trợn ngược hai mắt, té xỉu.

      “Nương sao vậy? Nương !” Thấy mẫu thân té xuống, Ngọc Chính Hồng nhanh chóng chạy lại đỡ, kêu to: “Đại phu, mau gọi đại phu tới!”

      Thấy lão phu nhân vào lão gia đều ra ngoài, những người khác cũng dám ở lại lâu, vội vàng theo ra, để lại mình Lý thị hôn mê trong phòng. Hồ ma ma tự mình nâng Lý thị lên giường, nhìn thi thể đứa trẻ bên cạnh khóc ra nước mắt, biết chuyện chẳng lành, chỉ có thể kêu người nhanh chóng đến phủ Phủ Viễn tướng quân cầu cứu.

      Đêm khuya, nhà nhà dần tắt đèn, trong Ninh Phúc Đường ở Tây Viện, lại đèn đuốc sáng trưng, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ai ngủ được.

      Lúc này Giang di nương cực kỳ hưng phấn, chỉ cần Lý thị gặp xui xẻo đối với Giang thị mà đều là chuyện tối. Từ khi Lý thị nắm quyền quản gia đến nay, Giang thị chưa được yên ổn ngày nào, thậm chí bị buộc phải về trốn nhà mẹ đẻ. giờ Lý thị gặp chuyện, Giang thị rất hả hê.

      Lão phu nhân tỉnh lại, nhớ chuyện xảy ra trước lúc ngất, nhìn Ngọc Chính Hồng bên cạnh, : “Gọi ma ma ở Đông viện đến đây, ta muốn biết ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì!” xong, để Thất ma ma đỡ dậy, ra phòng ngoài.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Vô sĩ đúng là vô sĩ wa ahhhh, bình thường ko đưa tiền tháng cho người ta ... bây giờ thấy sính lễ lại cướp.... Chết là phải... Trời phạt là đúng....
      Thanks nàng nhiều....
      Betty thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 60.2: Lý thị sinh con

      “Dạ, nương đừng giận, con cho người gọi!” Đỡ lão phu nhân ngồi xuống ghế nệm ở phòng ngoài xong, Ngọc Chính Hồng lập tức lệnh Lưu quản gia bắt Hồ ma ma tới.

      “Ngươi xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tỉ mỉ chăm sóc, uống đều là thuốc bổ thượng hạng, sao lại sinh ra đứa bé như thế!” lão phu nhân ngồi ghế , chỉ vào đứa bé chết bên cạnh, ánh mắt bén nhọn cơ hồ muốn róc thịt người Hồ ma ma xuống.

      Hồ ma ma bị hai gã sai nắm chặt, thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của lão phu nhân, sợ đến run cầm cập, “Lão phu nhân, nô....nô tỳ biết, nô tỳ biết gì hết! Nô tỳ tận tâm tận lực hầu hạ nửa điểm sơ sót cũng có mà! A....”

      Hồ ma ma còn chưa xong, cảm thấy ngực bị đập hai cái, phun ra ngụm máu tươi. Ho nửa ngày, giương mắt nhìn thấy bộ dáng dữ tợn trước nay chưa từng có của lão gia nhà mình.

      “Tận tâm tận lực hầu hạ? Hầu hạ ra cái nghiệt này sao!”

      Ngọc Chính Hồng mong con trai trưởng lâu, nên mấy tháng nay nâng Lý thị lên tận trời, giờ sinh ra quái vật, lão tức muốn điên, đạp Hồ ma ma hai cái vẫn chưa thấy hả giận, lạnh lùng quát: “Đánh, đánh mạnh cho ta! Đánh chết càng tốt!”

      Hồ ma ma này là bà vú của chính thất phu nhân Lý thị, ngày thường bắt nạt người làm khác ít, lương hằng tháng thường bị Hồ ma ma và Hoa thị khấu trừ , nếu có người tố cáo với phu nhân, chẳng những đòi được lương còn bị đánh thảm trận. Giờ Hoa thị chết, vừa nghe lão gia hạ lệnh đánh phụ nhân xảo quyệt này, hai gã sai vặt hả lòng hả dạ, đánh liên tiếp. Hồ ma ma bị đánh đến bể đầu chảy máu, kêu trời trách đất, cuối cùng chỉ còn thoi thóp hơi.

      Lại bên Đông viện, Lý thị tỉnh lại, tâm như tro tàn, vốn gửi gắm vô hạn hi vọng và trưởng tử ngờ lại là quái vật. Hồi tưởng lại hình dạng của đứa bé, Lý thị liền hận ông trời có mắt, hai con trị thương, bị nhốt trong phòng ăn uống, giờ ngay cả đứa con trai trưởng khỏe mạnh cũng cho mình.

      Tại sao con trai mình.... đúng, nhất định là có sai chỗ nào rồi, đột nhiên ý nghĩ lướt qua đầu, Lý thị vụt ngồi dậy, tập tễnh chạy đến phòng giành cho khách quý của Đông viện, mặc cho nha hoàn phía sau kêu to cũng quay đầu lại. Lý thị vừa đến chỗ quẹo, liền đụng phải người ôm bọc hành lý, dưới ánh trăng, Lý thị nhìn kỹ, ra là tên đạo sĩ kia. lời, Lý thị tiến lên, bắt lấy cổ tên đạo sĩ, bóp mạnh đến mức đạo sĩ cơ hồ muốn tắt thở. Vì lần trước thu được ít lợi lộc, sau khi ra phát Lý thị có thai, đạo sĩ càng cảm thấy Lý thị là mỏ vàng, liền dối mình có phương thuốc bí truyền có thể khiến phụ nhân sinh con trai, hơn nữa dùng phương thuốc này, đứa trẻ sinh ra đều là rồng phượng trong loài người, 1 tuổi có thể làm thơ, 3 tuổi có thể làm phú, nếu Lý thị dùng phương thuốc này, tương lai sinh hạ con trai dĩ nhiên là hơn hẳn tiểu thiếu gia ở Nhàn Nguyệt Các gấp trăm lần. Nghe thấy vậy, Lý thị vui sướng vô cùng, đối đãi tên đạo sĩ này như khách quý. Mỗi ngày, ngoài trừ uống thuốc bổ trong phủ còn dùng thêm phương thuốc bí truyền, cứ thế liên tục hơn nửa năm.

      Đạo sĩ này biết phương thuốc là giả, lại thấy Lý thị bị thất thế, vốn định sớm, dọn đồ nghe Hoa ma ma tứ tiểu thư được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử, nhìn vẻ mặt Hoa ma ma , sợ là chính thất phu nhân này muốn lấy bạc của tứ tiểu thư. Cẩm Thân vương thế tử là ai chứ, chính là hoàng thân quốc thích, thân tín của hoàng thượng. trắng ra là đại tài chủ, lưu lại mấy ngày, chừng vơ vét thêm khoản từ Lý thị, hơn nữa Lý thị cũng sinh ngay, nghĩ vậy, đạo sĩ liền yên tâm tiếp tục ở lại Đông viện.

      Đạo sĩ mới chơi bời ở Phiêu Hương Viện về, nghe tin Hoa thị bị đánh chết, Lý thị sinh non, liền luống cuống, vội vàng lục lọi khắp phòng Hoa thị lấy vàng bạc trang sức chuẩn bị chạy, nào ngờ giữa đường đụng phải Lý thị.

      Lý thị thấy đồ rơi ra từ bọc lớn đất, biết tên đạo sĩ này muốn chạy trốn, liền nhận định phương thuốc của đạo sĩ có vấn đề, lửa giận bốc lên, nắm đầu đạo sĩ đập vào núi giả. Kiến đạo sĩ mắt nổ đom đóm, kêu cha gọi mẹ, lòng thầm hối hận lúc ấy mình nên sớm chút, bị bắt. Tình hình này nếu tìm cách thoát thân, e rằng mất mạng. Nghĩ thế, đạo sĩ đá vào bụng Lý thị phát, nhân cơ hội Lý thị té xuống đất, vội vàng chạy , ai ngờ vừa chạy được hai bước, bị trượt chân, té sấp xuống.

      Người làm đuổi tới nơi chỉ nghe “Bùm” tiếng, liền thấy người vùng vẫy trong hồ sen, còn chưa kịp xuống cứu, người chìm nghỉm.

      Mấy người làm nhìn Lý thị ngã ngồi dưới đất chưa dậy nổi, lại nhìn ‘Khách quý’ Đông viện chết đuối, đều cúi đầu im lặng.

      Lúc Lý thị được mang đến Tây viện, Hồ ma ma bị đánh đến còn hình người, chỉ có thở ra có hít vào.

      “Hồ ma ma!” Dù sao cũng là chủ tớ nhiều năm, Lý thị quát to tiếng, nhào tới, ngăn hai người vẫn còn đánh Hồ thị. Đỡ Hồ thị lên. Ánh mắt sắc bén nhìn khắp mọi người trong Ninh Phúc Đường, cuối cùng dừng lại người Ngọc Chính Hồng.

      “Lão gia muốn làm gì, chẳng lẽ ngay cả ma ma thân tín duy nhất bên cạnh ta cũng muốn giết hay sao!”

      Giang di nương nghe vậy, chỉ vào thi thể đứa trẻ bên cạnh cười lạnh : “Tỷ tỷ, chớ vội quan tâm đến ma ma thân tín của mình, nhìn xem quái vật tỷ sinh ra lại bị tỷ dìm chết trước !”

      Lý thị vừa nghe, nhìn thi thể đứa trẻ trầm mặc chốc lát, đột nhiên điên cuồng cười lên, cười xong, kiêu căng : “Bất luận ta sinh ra cái gì, ta cũng là chính thất, ngươi chẳng qua chỉ là tiện thiếp thấp hèn, có tư cách gì trước mặt ta!”

      Bị Lý thị như vậy, Giang di nương tức đỏ mắt. Lão phu nhân giận kiềm được, Giang thị là họ hàng xa của mình, nó là hạ tiện, vậy mình là cái gì sinh ra quái vật, mình chưa tìm đến tính sổ, còn ở chỗ này ngông cuồng. Lão phu nhân bèn nện ly trà xuống bàn, lạnh lùng : “Hay cho cái chính thất! Chẳng mấy chốc phải nữa!”

      xong, Trịnh thị nhìn Ngọc Chính Hồng, trầm giọng : “Lão nhị, ngươi nhìn quái thai này xem, nàng dâu như vậy giữ lại chính là tai họa, còn mau thôi nó!”

      Ngọc Chính Hồng chưa lên tiếng, bên kia Lý thị cười : “Lão phu nhân gì? Bỏ ta, ai dám! Ngọc gia được như bây giờ, tất cả đều là công lao của Lý gia ta! Đừng quên đại ca ta là Phủ Viễn đại tướng quân!”

      Trịnh thị và Ngọc Chính Hồng nghe vậy, hơi do dự, tuy giờ phủ Phủ Viễn đại tướng quân còn như xưa, nhưng dù gì vẫn còn lão tể tướng làm quan tiền triều nhiều năm, xử lý Lý thị đắc tội Lý thị. Bất quá tại mẫu tửhai người nhẫn nại gần như cực hạn, nhất thời cả Ninh Phúc Đường lâm vào yên tĩnh hoàn toàn.

      lúc Lý thị vênh váo, quản gia Lý Toàn sắc mặt nặng nề tiến vào Ninh Phúc Đường, liếc mắt nhìn Lý thị ngồi chồm hỗm dưới đất, tới bên cạnh Ngọc Chính Hồng và Trịnh thị thầm mấy câu. Sau đó lui ra ngoài.

      Thấy Ngọc Chính Hồng nghe Lưu Toàn xong trong mắt lóe lên kiên định, Như Ca biết, sợ là có tin tức mới.

      Quả nhiên, Ngọc Chính Hồng đứng dậy, gằn từng chữ ra những lời Lý Toàn vừa báo: “Phủ Viễn tướng quân tham ô quân lương 50 vạn lượng, khiến quân đội ở Phủ Châu bạo loạn, thánh thượng hạ lệnh, tịch thu gia sản và bắt giam Phủ Viễn tướng quân Lý Lập, tể tướng Lý Chuẩn có liên quan, cũng bị bắt thẩm vấn.”

      Lý thị bối rối nửa ngày cũng mở nổi miệng, Hồ ma ma nghe được tin xong liền hít vào hơi.

      “Sao....... Sao có thể như vậy!” Rốt cuộcLý thị ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đặt Hồ ma ma xuống, : “Lão gia nhất định phải cứu phụ thân và đại ca thiếp, bọn họ bị oan, là Kim Lăng Hầu phủ, đúng, chính là Kim Lăng Hầu phủ lập bẫy, lão gia lập tức tấu lên hoàng thượng ràng chuyện này ”.

      ràng, Hừ! Phủ tướng quân nếu có chứng cứ tự rồi, giờ ta hiểu rồi, sính lễ thế tử đưa đến ngươi cũng dám dòm ngó, ra là vì muốn có tiền bù vào quân lương thiếu hụt! May nhờ tứ nha đầu ngăn cản, lại có người thế tử phái tới, bằng cả Ngọc gia bị người hại thảm rồi!”

      Lão phu nhân sớm chướng mắt Lý thị, giờ Lý thị liên tiếp làm lỗi, để lão phu nhân tìm được cơ hội, vợ cả gì chứ, lỗi nào cũng thể tha thứ, sinh ra quái vật, có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn..... Trịnh thị thể nhịn được nữa.

      “Lão nhị, lập tức viết hưu thư, tránh cho độc phu này gieo họa cho Ngọc gia, gieo họa cho con nữa!”

      Nghe vậy, Lý thị nắm chặt tay Ngọc Chính Hồng, nịnh nọt : “Lão gia thể làm vậy được, thiếp vì Ngọc gia sinh con dưỡng cái, hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ lão gia nhiều năm, có công lão cũng có khổ lao, hôm nay muốn bỏ thiếp, thiên lý ở đâu! Hơn nữa nếu lão gia bỏ thiếp, Bảo Oánh và Giai Nhàn của chúng ta phải làm sao, lão gia muốn trưởng tử, thiếp nhất định sinh cho lão gia trưởng tử khỏe mạnh.....”

      “Sinh? Lại sinh quái vật giống thế này?” Lý thị đề cập đến con trai trưởng còn may, nhắc tới Ngọc Chính Hồng càng thêm giận kềm được, đá văng Lý thị ra.

      Ngọc Chính Hồng đứng trong hành lang Ninh Phúc Đường hồi lâu, tựa hồ suy nghĩ đó, mọi người nín thở đợi Ngọc Chính Hồng lên tiếng.

      “Từ hôm nay, đưa Lý thị đến từ đường tĩnh tâm hối lỗi, được mang theo nữ tỳ hầu hạ, có ta cho phép, ai được thả ra ngoài!”

      Ngọc Chính Hồng bỏ vợ, tuyệt đối phải là vì nghĩ đến tình cảm vợ chồng nhiều năm, mà vì, trước mắt phủ Phủ Viễn tướng quân gặp nạn, nếu Ngọc Chính Hồng bỏ vợ lúc này, chắc chắn bị người chỉ trích, đành tạm thời đuổi Lý thị xa chút, nhắm mắt làm ngơ.

      Lời Ngọc Chính Hồng khiến Lý thị thở phào nhõm, chỉ cần phải bỏ là tốt rồi. Lúc này Lý thị chẳng quan tâm nhà mẹ đẻ nữa, tự biết mình có năng lực ngăn được cơn sóng dữ, tạm thời nhẫn, núi xanh còn đó, sợ gì có củi đốt. Chờ thân thể Giai Nhàn tốt lên, chắc chắn nghĩ biện pháp đưa mẫu thân mình đây về phủ lại....... Rốt cuộc lão gia vẫn còn chút tình cảm với mình.

      Chứng kiến hồi kịch hoang đường, thấy Lý thị vốn ngang ngược càn rỡ biến thành như vậy, Như Ca đột nhiên cảm thấy Lý thị cũng đáng thương, tuy vậy phải có chỗ đáng giận, nếu do Lý thị lòng tính toán, cũng rơi vào loại kết cục này.

      Náo loạn trận, mọi người mệt mỏi. Sau khi trở về Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị và bọn Thanh Trúc liền về phòng mình nghỉ ngơi.

      Mà Như Ca vẫn còn ở trong thư phòng hề buồn ngủ, lúc vừa ra khỏi Đông viện, trong khoảnh khoắc Như Ca dường như thấy được đứa bé có cánh bay lên bầu trời.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, đứng im hồi lâu, Như Ca đến bàn đọc sách, lấy giấy bút ra.

      Suốt cả đêm, Như Ca viết hết tất cả cuộn giấy Pháp Nguyên Tự đưa đến mới dừng bút!

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 61: Trẻ dễ dạy

      Hoa ma ma, Hồ ma ma bị đánh chết, Lý thị bị đưa đến từ đường, Ngọc phủ tạm thời khôi phục yên tĩnh.

      Có hai thị vệ cao cường từ phủ thế tử trông coi, những người khác trong Ngọc gia dám dòm ngó sính lễ nữa.

      Mà lão phu nhân bị Lý thị đạp cước lúc sinh, cộng thêm cháu đích tôn có, thân thể liền có chút thoải mái, miễn thỉnh an mỗi ngày, chỉ để Giang di nương bên người hầu hạ.

      Chuyện Lý thị sinh con bị lão phu nhân áp xuống: biết nội tình dám can đảm tiết lộ ra ngoài, Hồ ma ma chính là tấm gương! Cứ như vậy, mọi người rất thận trọng. Chỉ với bên ngoài, Lý thị sinh cái thai chết nên bị đưa từ đường cầu phúc, chứ biết đứa bé như thế nào.

      Lý thị bị đưa đến từ đường, Ngọc Bảo Oánh liền được thả ra. Bỗng nhiên trở lên biết điều hơn rất nhiều, hình như biết mình còn chỗ dựa nữa, nên bắt đầu khiêm tốn làm người.

      Tâm phúc của Lý thị ở Đông viện cũng có mấy người, ngày thường dựa vào Lý thị làm mưa làm gió, giờ thấy Lý thị thất thế, đều nóng lòng, từng tìm cách báo tin cho Ngọc Giai Nhàn chữa trị chỗ Văn lão thái y trong cung. Nhưng biết có phải là do cho bạc đủ, nên người truyền tin lười biếng hay , mà chẳng thu được chút hồi nào. Sau khi trở về còn bị Giang di nương tóm gọn, viện cớ đưa từng người đến mấy điền trang vô cùng vắng vẻ làm lao công. Trong thời gian ngắn, thủ hạ của Lý thị bị Giang di nương nghĩ cách trừ bỏ hầu như còn.

      Trong Nhàn Nguyệt Các, sắp đến hôn lễ nên chuyện kinh doanh bị Liệt thị mạnh mẽ cưỡng chế để bọn Phong Trì tạm thời xử lý thay, Như Ca chỉ có thể ở Nhàn Nguyệt Các chờ gả.

      Vốn trong lúc rảnh rỗi, Như Ca tự tay thêu áo cưới cho mình, nhưng ma ma Ti Châm Phòng trong cung lại tới đo cho Như Ca, áo cười và trang phục bốn mùa của Cẩm Thân vương thế tử phi đều do trong cung chuẩn bị, cần Như Ca quan tâm.

      “Bên thế tử chỉ cần cát phục tân lang thôi, những y phục khác bảo Ti Châm Phòng chuẩn bị, ra lệnh tăng cường lo bên tiểu thư. Còn y phục của mình muốn do người thê tử mình làm.”

      Nhớ lại nét mặt cười cười của ma ma trong Ti Châm Phòng, Như Ca liền muốn nổi đóa. Cái gì mà y phục muốn do thê tử mình làm? Ý tứ là muốn mình chuẩn bị cho chứ gì? Lại dám những lời mập mờ như vậy trước mặt người trong cung. Như Ca muốn nhìn xem bên trong đầu người nọ rốt cuộc có những gì, chừng chỉ có bột mì và nước mà thôi.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Như Ca vẫn tiến hành vẽ mẫu trang phục lên giấy, mặc dù oán giận, nhưng nghĩ nếu trang phục của mình chuẩn bị xong, vậy chuẩn bị cho thôi. Mình nhàm chán có việc gì làm. Mẫu thân cho mình vất vả, nhưng y phục của phu quân tương lai chắc phản đối ! Nghĩ vậy, tâm tình Như Ca khá hơn rất nhiều.

      Nắng sớm chiếu vào, trong gian phòng thanh nhã, Như Ca bày vải vóc lấy từ Cẩm Tú Phường lên bàn, vuốt vuốt vài tấm vải thấy mềm mại, gật đầu, đối chiếu kích thước thân hình năm tử, bắt đầu cắt vải, khâu y phục.

      Vải vóc Như Ca dùng chia làm ba loại:

      Loại thứ nhất là tuyết tơ tằm, mềm mại, mặc vào mát mẻ, dùng làm y phục lúc sắp vào hè rất thích hợp.

      Loại thứ hai là băng tơ tằm, rất mát mẻ, làm y phục cho mùa hè nóng bức.

      Loại thứ 3 là vải bông mềm, bên trong là sợi thuần túy bên ngoài là lông tơ mềm mại, làm y phục mùa thu là hợp nhất.

      Ba loại vải này Cẩm Tú Phường mới ra, còn chưa bán, giờ lấy làm y phục cho vị thế tử này thuận tiện xem hiệu quả thế nào.

      Bởi vì hình như người nọ cực thích màu đen, nên trang phục đều chọn màu đen làm chủ, thỉnh thoảng phối hợp viền trắng. Mới có bản vẽ y phục, qua hồi suy nghĩ Như Ca vẽ xong hoa văn, chờ khâu xong y phục thêu lên.

      Sau khi chuẩn bị xong hết, Như Ca tập trung khâu vá, trừ lúc dùng cơm trưa còn lại ngơi tay. Mãi cho đến lúc trời tối dần mới dừng lại, vận động người chút, ra khỏi phòng. Mang theo Tuyết Lang dạo vườn hoa đào hai vòng xong mới trở về.

      Vừa đến ngoài phòng mình, vốn bước thong thả Tuyết Lang đột nhiên giống như tên bắn, “Tốc” tiếng chui vào phòng.

      Như Ca vừa mở phân nửa cửa phòng, liền thấy bóng lưng quen thuộc thấp thoáng dưới ánh nến.

      Lúc này Tiêu Dạ Huyền mặc trường sam tơ tằm màu đen Như Ca vừa làm còn chưa kịp lấy kim xuống. Nhận thấy tầm mắt của Như Ca, hai mắt khép hờ của nam tử lập tức mở ra.

      Nhìn Như Ca, nam tử đứng dậy, nhéo nhéo Tuyết Lang bên cạnh, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

      “Y phục rất vừa người, sai phân”.

      Nghe lời này, tựa như mình rất quan tâm vậy! Trước đám cưới tháng, phải hai người thể gặp mặt sao, người này lại cứ 2 ngày 3 bữa chạy tới đây, Như Ca cam lòng, cãi lại: “Trước khi , ma ma Ti Châm Phòng để lại số đo.”

      Nghe vậy, nam tử tới trước mặt Như Ca, nghiêm túc : “Sau này do nàng đo cho ta.”

      Ta chẳng phải thợ may đâu mà ngày ngày may y phục cho chàng!

      Nghe Như Ca lẩm bẩm, mắt nam tử lóe sáng, dịu dàng : “Nếu là thợ may, cũng chỉ là thợ may của riêng ta.”

      Thấy lửa nóng trong mắt Tiêu Dạ Huyền, Như Ca khỏi đỏ mặt, đưa tay lấy kim vạt áo xuống.

      “Còn chưa xong đâu, mau thay ra .”

      Tiêu Dạ Huyền đùa nàng nữa, đến bình phong thay lại y phục lúc đầu của mình. Xoay người ra, thấy Như Ca cầm sấp bản vẽ nghiên cứu, để trường sam bên, Tiêu Dạ Huyền ngồi cạnh nàng nhìn.

      ra Tiêu Dạ Huyền kén y phục, từ trước tới giờ có gì mặc nấy, hơn nữa lão quản gia trong phủ luôn chuẩn bị thỏa đáng. Chẳng biết tại sao, nhìn người trước mắt tập trung chọn hoa văn y phục cho mình, cảm thấy tim ấm áp lạ thường.

      Hồi lâu sau, cuối cùng Như Ca chọn xong. Trang phục ra ngoài dĩ nhiên là hoa văn mãng xà, y phục ở nhà là ít mây bay và phiến trúc, dĩ nhiên còn có ít chữ phúc lộc viền bạc.

      “Ngày mai, hoàng hậu nương nương muốn gặp nàng.”

      Như Ca định hỏi thăm ý kiến Tiêu Dạ Huyền liền nghe như vậy.

      “Hoàng hậu nương nương?” Như Ca kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Huyền.

      Nhìn vẻ mặt lo lắng của Như Ca, nghĩ tiểu nha đầu này trước giờ chưa vào cung lần nào, Tiêu Dạ Huyền liền cầm lấy bàn tay nàng, ai ủi: “Đừng sợ, hoàng hậu nương nương rất hiền, là dì những cũng xem như nghĩa mẫu của ta, lần này vào cung chỉ là gặp mặt thôi, hơn.”

      tay truyền đến độ ấm, tựa hồ cho nàng thêm sức mạnh, Như Ca khẽ nâng mắt, chạm phải đôi mắt sâu thẳm kia, lo lắng trong lòng nhanh chóng chìm xuống. Trong khoảnh khắc hiểu ra vì sao hôm nay người này lại tới, là muốn báo cho mình chuẩn bị tâm lý trước. Mà cũng đúng, thân thiết với đế hậu, mình sắp thành thê tử của , sao có thể tránh khỏi vào cung, nghĩ thế, Như Ca bình tĩnh ít.

      Tiêu Dạ Huyền thấy sắc mặt nàng như thường lại, nhìn đến những món đồ bên kia, là ít chó mèo , cực đáng .

      “Những thứ này ta chuẩn bị cho mấy đứa bé trong vương phủ, là mẫu Cẩm Tú Phường bán rất chạy” Như Ca giải thích.

      Để món đồ chơi qua bên, ôm lấy người bên cạnh, Tiêu Dạ Huyền buồn bực lên tiếng: “Sau khi thành thân, cần để ý những người khác, chỉ nhìn ta thôi.”

      Đây là ghen tị? Như Ca cười khẽ: “Vương phủ là nhà của chàng, sao có thể để ý đến người trong vương phủ.”

      Nhà..... Xoay người trong lòng lại, vô cùng nghiêm túc : “Bắt đầu từ bây giờ, nơi nào có Ngọc Như Ca nơi đó mới là nhà của Tiêu Dạ Huyền.”

      Nơi có ta mới là nhà của chàng sao? Lời nam tử lại thêm vẻ cố chấp trong mắt, khiến tim Như Ca mềm nhũn, đối với nàng, đây chẳng khác nào lời thề thể quên.

      Lần gặp 4 năm trước cho nàng biết người trước mắt tuyệt giống Chiến Thần cứng rắn, tàn nhẫn vô tình như trong truyền thuyết, cũng là người có máu có thịt, chỉ là cố tình xây thêm tầng tường cứng rắn bên ngoài mà thôi, có lẽ trong lúc vô tình mình xuyên qua bức tường vô hình này, nên mới có thể nhìn thấy Tiêu Dạ Huyền khác với lời đồn.

      Từ miệng Thanh Loan nàng biết chuyện hôm đó Lý thị náo loạn ở Nhàn Nguyệt Các được hai người thị vệ truyền đến tai , vì thế, chiếu chỉ xử lý Lý gia mới có thể hạ ngay trong đêm như vậy.

      Ban đầu là Kim Lăng Hầu phủ lập bẫy, chỉ sợ những chứng cứ kia sớm đến tay Hồng đế, nhưng thế này đủ để khiến Hồng đế hạ chỉ trừng phạt nhanh vậy. Vì Phủ Viễn tướng quân nắm trong tay 10 vạn quân ở phía Tây Đại Chu, khi đổ, quyền nắm 10 vạn binh đưa đến biến đổi lớn trong triều. Trừ phi lúc này có người khiến Hồng đế đủ tin tưởng và đủ bản lĩnh gánh vác 10 vạn quân này.

      Kiếp trước, để cứu người trước mắt, Hồng đế tiếc lấy quan to lộc nhiều, thậm chí là trăm dặm đất làm phần thưởng, chứng tỏ Hồng đế tín nhiệm và coi trọng đến mức nào.

      Phủ Viến tướng quân Lý Lập là phái trung lập, tuyệt đối ủng hộ Hồng đế. Tiêu Dạ Huyền là cháu ruột, thuở lớn lên trong cung, tình như cha con. Mặc dù có danh xưng Chiến Thần nhưng cũng chỉ có 2 vạn quân riêng, mỗi lần chiến đấu xong, quân kia đều trả lại triều đình, hề quyền, nên chỉ cần chịu nhận lấy, Hồng đế hiển nhiên có thể an tâm diệt trừ Lý gia.

      “Khụ khụ......” trận ho cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, cũng làm hai người nhanh chóng tách ra. Thấy Vân Kiệt đứng ngoài cửa, Như Ca đại quẫn, nhanh chóng cắt xong chỉ thừa y phục, quăng cho người cũng mất tự nhiên bên cạnh.

      “Giờ xong rồi, mang !”

      “Ngày mai, sau khi bãi triều, ta đến cung hoàng hậu tìm nàng”, cầm y phục lên, nam tử liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của Như Ca, bước ra ngoài.

      Tiêu Dạ Huyền vừa tới cửa, liền nghe thanh trong kỳ vỡ giọng vang lên.

      “Tỷ phu thong thả!”

      Quay đầu, thấy vẻ mặt xin lỗi của thiếu niên, nam tử khẽ gật đầu. Mặc dù xuất đúng lúc, nhưng.....trẻ dễ dạy.

      Đứng sau lưng nhìn rể tương lai xa, Vân Kiệt chợt nghe tiếng sói tru. Xoay người lại thấy, chẳng biết Tuyết Lang nhảy lên nóc nhà lúc nào, đứng dưới ánh trăng, hưng phấn tru lên.

      Như Ca nhìn Vân Kiệt, rồi nhìn Tuyết Lang làm ầm ĩ nóc nhà, bất đắc dĩ xoa trán, mặc dù mình rất thích nó, nhưng thể hoài nghi sói này là do Tiêu Dạ Huyền phái tới làm gian tế!
      Chris, linhdiep17, Ledoan20992 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :