1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11: “Gạo nấu thành cơm”


      Thẩm Xuân Hoa qua lại bên nhà Đông Sinh số lần càng ngày càng nhiều.


      Chỉ cần Đông Snh hết giờ dạy học, Thẩm Xuân Hoa tất nhiên xuất ở trước cửa nhà , lúc đưa sang thức ăn Tam thẩm vừa làm , lúc lại cầm quyển sách đến nhờ Đông Sinh giảng dạy.


      Nơi này chỉ là trấn , nữ tử đọc qua thi thư cũng có nhiều người, huống chi là con của những hộ nghèo ở đây. Bất quá cũng do nhà của Tam thẩm ở kế bên học đường nên Thẩm Xuân Hoa cũng có nhận biết được vài chữ.


      Đông Sinh vốn đối xử với Thẩm Xuân Hoa cũng có cảm giác gì khác biệt so với những người khác, bất quá vì tiện từ chối ý tốt của nàng và Tam thẩm, nên đồ ăn nào đưa qua cũng đều nhận lấy, rồi lại thấy nàng là nương nhưng lại hiếu học, thời này đúng là khó gặp người như vậy nên rất tâm, kiên nhẫn mà giải đáp thắc mắc của nàng.


      Lúc này đây, hai người họ tự nhiên cười với nhau, hoàn toàn chú ý đến người vẫn diện trong nhà là Tần Châu Ngọc , làm cho nàng hận ánh mắt thể bắn ra phi đao xuyên thủng hai người trước mặt kia đến thổ quyết mới làm cho nàng nguôi giận .


      Điều làm cho Tần Châu Ngọc tức tối nhất là , thái độ của Thẩm Xuân Hoa kia cũng rất ràng, mỗi lần nhìn thấy Đông Sinh, giống như cẩu tử nhìn thấy bánh bao thịt, kêu tên cách tha thiết nồng nàn rồi lại còn liếc mắt đưa tình nữa chứ .


      Tần Châu Ngọc nén giận mà nhắc nhở Đông Sinh, Thẩm Xuân Hoa còn có dụng ý khác đối với , nhưng thư sinh mặt trắng kia lại xem nàng là kẻ ngốc , sau đó lại còn cười nhạo xem thường nhìn nàng mà giáo huấn: "Đều là nữ tử với nhau, Xuân Hoa người ta chỉ có tính tình lương thiện, mà còn khiêm tốn hiếu học. Đâu có giống như , cả ngày trừ bỏ nhớ đến ba bữa cơm, cũng có nghĩ đến chuyện gì khác . Bây giờ tốt lắm rồi , rốt cục cũng có chuyện để nghĩ đến, nhưng lại suy nghĩ lung tung phỉ báng tinh thần ham học hỏi của người khác. Tôi là hết cách với rồi ..."


      xong, còn có chút tiếc nuối chậc chậc hai tiếng.


      Tần Châu Ngọc hết sức tức giận, ngày thường thư sinh mặt trắng này đối với mọi người đều ôn nhuận khiêm tốn , duy chỉ duy nhất đối với nàng là thường dùng thái độ chanh chua chèn ép. Nàng phải chỉ là ăn đậu ở nhờ nhà thôi mà, có cần tỏ ra thái độ quá đáng như vậy ?


      Càng nghĩ lại càng thêm giận, lúc trước còn gọi Thẩm Xuân Hoa là Thẩm nương, bây giờ đổi thành gọi tên Xuân Hoa cách thân thiết, nàng nghe mà cả người đều ớn lạnh nổi cả da gà.


      Tống Đông Sinh vẫn cứ khăng khăng tự cho mình là đúng, Tần Châu Ngọc lại tìm được lời phản kích lại , nên dứt khoát hừ lên tiếng, rồi chạy ra ngoài.


      Kỳ nàng cũng có chạy đâu quá xa, chỉ là chạy tới y quán bên cạnh mà thôi. Chủ yếu là vì nhân duyên của Tần Châu Ngọc ở phố phường nơi đây quá kém , khắp cả phố chỉ có người tính cách cổ quái như lão Hứa mới có thể cùng nàng chuyện được mấy câu. Hơn nữa nàng cũng biết Lão Hứa cũng là người có công cứu nàng, cho nên thái độ đối với lão cũng có chút khác biệt so với những người quanh đây.


      Lão Hứa thấy nàng hầm hừ chạy vào y quán, liền vuốt râu ra vẻ hiểu cười hắc hắc: "Làm sao vậy ? Tú tài mặt trắng kia là vì Xuân Hoa nên lại chọc tức ngươi phải ?"


      Hai ngày nay, Tần Châu Ngọc thường xuyên trốn trong y quán của lão mà kể lễ , tố cáo. Mỗi lần nếu phải oán hận mắng Đông Sinh, chính là quanh co lòng vòng xấu Thẩm Xuân Hoa. Lão Hứa tuy rằng sống mình, nhưng dù sao lão cũng là người có tuổi nên chỉ cần liếc mắt cái nhìn ngay ra được vấn đề gì xảy ra.


      Tần Châu Ngọc hừ tiếng, căm giận : " chưa từng thấy qua người nào đầu gỗ giống thư sinh mặt trắng, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được Thẩm Xuân Hoa cả ngày ôm quyển sách chạy đến trong nhà là có ý tứ gì, chỉ có mình biết gì cả. cứ nghĩ rằng người ta tâm hiếu học để tăng thêm kiến thức nên rất nhiệt tình, tận tâm giải đáp thắc mắc này nọ của nương ta. "


      Lão Hứa vừa nghe nàng xong, chậc chậc hai tiếng : "Ta nha đầu nhà ngươi đúng là kỳ quái mà , người ta là nam chưa vợ nữ chưa chồng, tình chàng ý thiếp có chọc giận gì tới ngươi sao ?"


      Chọc giận gì đến nàng à ? Tần Châu Ngọc bỗng nhiên phát giác chính mình trả lời được câu hỏi ấy, suy nghĩ nửa ngày cũng mới nghĩ ra cái lý do có chút gượng ép: "Tôi rất ghét cái Thẩm Xuân Hoa kia."


      Hứa lão đầu cười nhạo tiếng: "Ngươi đâu chỉ là chán ghét có mình Thẩm Xuân Hoa, ngươi căn bản chính là chán ghét tất cả mọi người ở nơi này. Chẳng lẽ bởi vì ngươi chán ghét người nào, cho nên cũng cho Đông Sinh thích người đó."


      Tần Châu Ngọc giật mình lát, lập tức phủ nhận: "Tôi cũng phải là có ý này."


      "Vậy ngươi là cái có ý tứ gì?"


      Tần Châu Ngọc ngẫm nghĩ, chính mình cũng ra được, có chút xấu hổ : "Dù sao tôi cũng thích Thẩm Xuân Hoa, cũng muốn thư sinh mặt trắng thích ta."


      Lão Hứa nhìn thấy bộ dáng ấy của nàng liền cười hề hề vuốt râu : "Chẳng lẽ là vì bản thân ngươi thích tú tài mặt trắng kia?"


      "Làm sao có thể!" Tần Châu Ngọc theo bản năng phản bác, đùa giỡn gì vậy chứ , tuy rằng nàng cái gì cũng đều nhớ , nhưng ít ra cũng biết ràng chính mình tuyệt đối thích cái loại văn nhược thư sinh kia.


      Lão Hứa gật gật đầu: " Ngươi thích người ta, vậy tại sao lại muốn để cho người khác thích." Dứt lời, rồi lại nghĩ nghĩ, dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ hô lên tiếng rồi lại , "Ta biết rồi, chắc chắn là ngươi sợ quan hệ giữa tú tài mặt trắng cùng Xuân Hoa tốt hơn đem ngươi đuổi . Dù sao các ngươi cũng là nam quả nữ ở cùng chỗ, mặc kệ là nương nào cũng cảm thấy rất khó chịu."


      Những lời này của Lão Hứa bỗng nhiên đánh thức tâm trí của Tần Châu Ngọc, làm sáng tỏ ra rất nhiều vấn đề. ra là như vậy, vấn đề chính là ở đây sao? tại nàng cái gì cũng đều nhớ , cho dù có thể nhớ được phỏng chừng kí ức cũng có gì là tốt đẹp, bây giờ người duy nhất có thể dựa vào chính là ân nhân cứu mạng của nàng - Tống Đông Sinh. Huống hồ, bình tĩnh mà xem xét lại hoàn cảnh tại của nàng, quả đúng là sai mà . Mọi người đều có xu hướng suy nghĩ vì lợi ích của mình, ngộ nhỡ mối quan hệ giữa Thẩm Xuân Hoa và thư sinh mặt trắng ngày càng tốt hơn, sau đó hai người họ thành thân, lúc đấy còn lập tức mau đem nàng đuổi . Đến lúc đó, sợ rằng nàng phải chịu cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ , nghĩ đến viễn cảnh bi thảm ấy thôi làm nàng cảm thấy đáng sợ.


      Tần Châu Ngọc khẽ rùng mình, vì những viễn cảnh thoáng qua trong đầu mà sợ hãi , nàng vội chạy nhanh đến gần Lão Hứa rồi liên tục gật đầu: "Đúng, chính là điều lão đấy, ta biết Thẩm Xuân Hoa kia thích nhìn mặt ta, nếu nàng cùng thư sinh mặt trắng thành đôi, chỉ sợ ngay cả nơi cư trú duy nhất này của ta cũng thể ở được nữa."


      xong hai mắt nàng sáng ngời nhìn về phía Lão Hứa.


      Lão Hứa lập tức như gặp phải kẻ địch liền lập tức khoát tay: "Đừng có mà nhìn ta, cho dù ngươi có nơi nào để , ta cũng thu lưu ngươi đâu . Ta cũng phải là tú tài mặt trắng kia."


      Tần Châu liếc mắt : "Yên tâm, cho dù có phải ăn xin, ta cũng thèm ở nơi này của lão đâu, ăn được chút cơm của lão chắc là phải làm việc đến còm lưng."


      Lão Hứa cười gượng hai tiếng: "Ngươi đúng là rất hiểu ý của ta đấy." xong, lại ngoắc ngoắc ngón tay, với nàng, "Kỳ ta có biện pháp có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề nan giải này, làm cho tú tài mặt trắng kia cam tâm tình nguyện thu lưu ngươi ở cùng."


      Tần Châu Ngọc trong lòng vui vẻ, nghiêng tai chờ nghe đáp án của lão : "Biện pháp gì vậy ?"


      Lão Hứa hắng giọng, rồi lại vuốt râu, ra vẻ cao thâm gằn từng tiếng mà mở miệng: "Gạo nấu thành cơm."


      Tần Châu Ngọc vẻ mặt mờ mịt nhìn lão, hiển nhiên là hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời của lão.


      Lão Hứa đột nhiên vung tay, tức giận gõ vào đầu nàng: "Ngươi ngây ngốc ở đó làm gì ? Muốn cho tú tài mặt trằng kia chịu thu nhận ngươi, lý do tốt nhất phải là trở thành vợ của sao ? Ta thấy mối quan hệ giữa và Xuân Hoa ngày càng tốt hơn. Bây giờ, cơ hội duy nhất của ngươi chính là hạ dược , làm cho cùng ngươi gạo nấu thành cơm. Đến lúc đó đương nhiên phải đối với ngươi phụ trách. Ngươi phải có thể đường đường chính chính ăn tại nhà của hay sao ?"


      Đây quả cái lão già mà nên nết, e rằng thiên hạ chưa đủ loạn nên xúi giục này nọ mà lừa gạc kẻ ngốc đây mà, sau đó lại ngồi chờ xem náo nhiệt từ chủ ý bậy bạ của lão.


      Tần Châu Ngọc tuy rằng bị mất trí nhớ, nhưng dù sao cũng phải kẻ ngốc, nàng hung hăng liếc cái xem thường: "Vì miếng cơm ăn, mà bắt ta phải gả cho thư sinh mặt trắng kia , loại chủ ý ngu ngốc như thế mà lão cũng nghĩ ra được ?" nàng khẽ cười chế giễu rồi lại tiếp, "Hơn nữa, thư sinh mặt trắng kia mỗi lần mở miệng đều là luân thường đạo lý lễ nghĩa này nọ, làm sao chịu cùng ta gạo nấu thành cơm?"


      Lão Hứa thoạt nhìn biết nàng có mắc mưu của lão, nghĩ có chuyện gì hay ho để xem, nên mất hứng thú xua tay : "Nếu ngươi tiếp thu ý kiến của ta, ta đây cũng còn có gì để , chờ ngày nào đó ngươi cảm thấy thông suốt mọi chuyện hãy chạy đến đây tìm ta, ta nhất định giúp ngươi thu phục tú tài mặt trắng kia . Còn bây giờ người mau chạy nhanh trở về nhà của thư sinh kia , đừng có ở đây càu nhàu mà ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta."


      Tần Châu Ngọc có chỗ để , nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cam lòng mà chạy trở về nhà.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu18 others thích bài này.

    2. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Cho lão Hứa 1 like với câu:"gạo nấu thành cơm":yoyo40:
      lavendervsngười qua đường thích bài này.

    3. fun

      fun Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      dao 1 vong nhug truyen minh doc dao nay ad it tung ra, bun thau rut lun.... Thay truyen nay lang tang vao doc, thay hay wa troi. Co len ad oi ... Thanks!
      lavendervs thích bài này.

    4. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Haaaa cứ tưởng
      lavendervs thích bài này.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12: Du xuân phong ba


      tháng lần học đường có ngày nghỉ phép, Đông Sinh có hai ngày nghỉ ở nhà.


      Lần này lại trùng với mùa xuân, thời tiết mát mẻ, trăm hoa đua nở. Sáng sớm hôm nay, Thẩm Xuân Hoa sang nhà nhiệt tình mời Đông Sinh ra ngoài dạo chơi, Đông Sinh cũng có dự định ra ngoài dạo , nên đối với lời mời của Thẩm Xuân Hoa cũng có ý tứ gì khác mà vui vẻ nhận lời, xem như là hàng xóm láng giềng cùng nhau du xuân.


      Tần Châu Ngọc hận thể lấy cây gậy đập lên cái đầu gỗ của thư sinh mặt trắng kia cho tỉnh ra. nương người ta thể tình ý ràng như thế , vẫn còn mực cố chấp có gì , chẳng lẽ trong lòng cũng có dự định phát triển mối quan hệ với Thẩm Xuân Hoa.


      Muốn chia rẽ uyên ương phải bắt đầu từ lúc mới nảy sinh tình cảm, Tần Châu Ngọc đương nhiên phải tích cực phá hoại mối quan hệ kia, mắt thấy Đông Sinh cùng Thẩm Xuân Hoa xem nàng như người vô hình mà chuẩn bị dắt tay nhau ra ngoài dạo chơi. Tần Châu Ngọc nhanh như tên bắn vọt chạy tới cửa, vươn tay ngăn hai người bọn họ lại.


      Đông Sinh nhăn mặt nhíu mày: " muốn làm gì?"


      vốn cũng có ý định dẫn theo nàng cùng , nhưng cho dù là kẻ ngốc, cũng nhìn ra được nàng đối với Thẩm Xuân Hoa có địch ý ràng, cho nàng cùng , chỉ sợ “ đạp thanh” (dạo chơi ) biến thành “đạp nhân” ( giẫm đạp người khác, gây ), huống chi, cũng muốn lỗ tai được thanh tịnh để cảm nhận khí ấm áp của mùa xuân.Nếu có tai họa di động là nàng ở kế bên, chỉ sợ với bản lĩnh vốn có của nàng làm đảo loạn hết thảy mọi nhã hứng của .


      Tần Châu Ngọc ngẩng đầu : "Tôi cũng muốn ."


      " theo làm gì?"


      "Đương nhiên là dạo chơi."


      " chơi làm gì , thành ở nhà đợi ."


      " có thể vì sao tôi thể ?"


      Thẩm Xuân Hoa nhìn thấy hai người giằng co, liền chạy nhanh đến ra vẻ bộ dáng hoà giải: "Tống tiên sinh, nếu Tiểu Hoa cũng muốn , bằng cho nàng cùng , dù sao ta nghĩ trình độ thưởng thức của Tiểu Hoa cũng giống với chúng ta ."


      Cho tới lúc này, Tần Châu Ngọc chưa bao giờ cảm thấy hai chữ "Tiểu Hoa" khi ra lại nghe chói tai như thế, sau đó nghe lời khinh thường của Thẩm Xuân Hoa nên lập tức cao giọng : "Điều đó là đương nhiên, trình độ thưởng thức của ta làm sao có thể so với hạng người tầm thường ở nơi bần cùng sơn dã này?"


      Đông Sinh đối với lời kêu căng của nàng có chút thoải mái, lạnh lùng liếc mắt cái : "Tốt lắm , Thiên kim hầu phủ mất trí nhớ phải , ngài muốn dạo xin cứ tự nhiện, đừng đứng ở đây cản trở chúng ta là được rồi."


      nghĩ đến, câu vui đùa châm chọc của , kỳ trúng .


      Tần Châu Ngọc đối với câu “ Thiên kim hầu phủ” tự nhiên trong lòng cũng cũng có chút chột dạ , nhưng khi nhìn thấy vẻ giễu cợt dấu nét mặt của Thẩm Xuân Hoa, nên cam lòng ngẩng cao đầu : " chừng thân phận của tôi chính là vị Thiên kim hầu phủ đấy !"


      Vừa mới rồi, điều làm nàng cảm thấy khó chịu nhất là câu "Chúng ta" của thư sinh mặt trắng, cùng Thẩm Xuân Hoa từ khi nào biến thành chúng ta rồi.


      Tần Châu Ngọc oán hận trừng mắt nhìn Đông Sinh liếc mắt cái, rồi lại quay đầu, trước .


      Kỳ nàng cũng biết đường , nên mới được vài bước phải dừng lại, chờ Đông Sinh cùng Thẩm Xuân Hoa.


      Đông Sinh đối với việc cố tình gây của nàng có chút tức giận, nên để ý tới nàng, cùng Thẩm Xuân Hoa vừa vừa cười đường thắng hướng tới phía ngoại ô dạo chơi.


      Tần Châu Ngọc theo hai người cách khoảng mười thước, nàng vừa vừa mắng, ràng chính là bộ dáng trách cứ của oán phụ nơi khuê phòng.


      Trong thời tiết này, nơi ngoại ô cũng có ít người dạo chơi , đều là tụ tập thành từng nhóm , còn có vài nhóm nam nữ trẻ tuổi cùng nhau chuyện đương. Ở đây chỉ là trấn , dân chúng chưa được khai hóa, nơi này đa số là nông dân, nên cũng có kiêng dè, e ngại gì nhiều .


      Đông Sinh cùng Thẩm Xuân Hoa nhìn từ xa giống như là đôi tình nhân có lễ tiết .


      Nghĩ đến điều đó, Tần Châu Ngọc liền cảm thấy tức giận , giận dữ vì nàng là người đơn ở đây, nhưng ra cũng có vài thanh niên trẻ tuổi dùng ánh mắt trêu ghẹo liếc mắt đưa tình với nàng.


      Nàng khách khí đối những với những người đó trừng mắt nhìn vài cái , rồi lại căm giận tùy tay ngắt cỏ xanh bỏ vào miệng mà dùng sức nhai cắn, xem chúng như là thư sinh mặt trắng kia mà trút giận.


      Đông Sinh lại lần nữa xác định thể nào sống yên ổn với nha đầu hay gây kia , bởi vì biết nàng ở phía sau xa, nên làm cho còn có tâm tư mà thưởng thức hoa cỏ.


      Lúc nãy cũng có chú ý tới, dường như có vài nam tử trẻ tuổi, có ý tốt mà nhìn ngắm đánh giá nàng, tuy rằng tại là ban ngày, ở nơi này cũng có nhiều người, có ai dám làm chuyện bậy bạ, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nên ngừng hướng ánh về phía sau để chú ý đến nàng.


      Thẩm Xuân Hoa đương nhiên nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng, yên lòng của Đông Sinh, cũng chú ý tới mắt của đặc biệt phát sáng mỗi khi quay đầu nhìn về thân ảnh phía sau. Trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.


      thể , nữ nhân chán ghét kia hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện chung thân đại của nàng . Thẩm Xuân Hoa nàng phải nhanh chóng ra tay mới được, phải làm cho nữ nhân kia thức thời mà rời .


      Thẩm Xuân Hoa thoáng quay đầu, nhìn thấy Tần Châu Ngọc dùng đôi mắt oán giận nhìn trừng trừng bóng dáng của nàng cùng Đông Sinh, nàng thầm tính toán. Thừa dịp Đông Sinh chú ý, cả thân hình nghiêng về hướng rồi lại kêu ô lên tiếng.


      Đông Sinh theo bản năng đỡ lấy thân mình sắp ngã của nàng: "Làm sao vậy?"


      Thẩm Xuân Hoa nhíu mi cắn răng: "Vừa rồi chú ý đến tảng đá dưới đất nên làm ta bị trẹo chân."


      Đông Sinh cúi đầu nhìn thấy, quả nhiên có hòn đá ở chổ Thẩm Xuân Hoa vừa mới bước qua, hăn quan tâm hỏi: "Có nặng lắm ? Chúng ta tìm chổ nghỉ ngơi chút ."


      Thẩm Xuân Hoa gật đầu, nhờ giúp đỡ từ cánh tay Đông Sinh, chậm rãi theo về phía trước . Nàng tính toán góc độ dừng bước vô cùng tốt. Từ vị trí của Tần Châu Ngọc nhìn lại, căn bản chính là nhìn thấy đôi nam nữ tình tứ thân mật dựa vào nhau.


      Tần Châu Ngọc hầm hừ dậm chân cái, cái gì là người đọc sách, cái gì mà lễ giáo này nọ. Ban ngày ban mặt, mà thư sinh mặt trắng kia lại cùng Thẩm Xuân Hoa đứng dựa sát vào nhau như thế , vậy còn ra thể thống gì nữa !


      Nàng muốn đứng đây nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thiếp nên ném cỏ xanh trong miệng xuống đất, sau đó xoay người chạy .


      Vừa rồi mọi chú ý của Đông Sinh đều đặt cái chân bị đau của Thẩm Xuân Hoa, lúc này hai người tìm được chổ ngồi nghỉ, bỗng nhớ tới Tần Châu Ngọc. Quay đâu nhìn lại, lúc này thấy bóng dáng của nha đầu kia ở đâu.


      Phát này làm cho trong lòng Đông Sinh vô cùng căng thẳng nên còn hứng thú mà dạo chơi. Tuy rằng khả năng nàng lạc đường là rất , nhưng đối với người bị mất trí nhớ chuyện gì cũng có thể phát sinh.


      Đông Sinh tâm thần hỗn loạn, để tâm đến chuyện gì khác, quay đầu với Thẩm Xuân Hoa: " bị như vậy chắc là thể tiếp tục dạo nữa rồi, chúng ta đành hẹn dịp khác vậy, tôi tìm kiệu phu khiêng trở về nhà."


      Thẩm Xuân Hoa vừa định mở miệng , nhưng Đông Sinh vội vã đứng dậy chạy gọi kiệu phu đứng ở cách đó xa.


      Diễn kịch diễn rồi , Thẩm Xuân Hoa tiện tìm cớ từ chối nên đành phải tự áp chế bất mãn trong lòng, nhàng mỉm cười lời cảm tạ với Đông Sinh.


      Đông Sinh còn tâm tư chuyện qua lại khách sáo với Thẩm Xuân Hoa. lập chạy nhanh dọc theo hai bên đường để tìm thân ảnh Tần Châu Ngọc.


      Tìm suốt dọc đường cũng nhìn thấy Tần Châu Ngọc, chổ đám thanh niên nhìn ngó Tân Châu Ngọc lúc nãy cũng thấy bóng dáng của nàng ở đó. Đông Sinh ngẫm nghĩ chỉ còn cách duy nhất là về nhà chờ đợi mà thôi.


      Đông Sinh chạy hơi về thẳng nhà , đẩy cửa ra, nhìn thấy có người ngồi ngay ngắn trong phòng, cuối cùng mới nhàng thở ra. Nhưng lời ở cửa miệng lại có chút tức giận: "Tại sao lại trở về mình ? !"


      Tần Châu Ngọc nhìn thấy bộ dáng tức giận của , bất động ngồi yên, vẻ mặt vô tội nhìn : "Tôi vốn chính là người , nên đương nhiên là người trở lại."


      Đông Sinh bị nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng: " ngày gây phiền toái cho tôi, thoải mái phải ?."


      Tần Châu Ngọc bất thình lình đến trước mặt , cầm lấy tay , thanh ôn nhu, nhàng : " là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi làm sao có thể làm tức giận. Tôi biết trước đây là tôi tốt, tôi nhận sai với là được phải ? Như vậy , tôi có chuẩn bị chút rượu, chúng ta cùng nhau uống chén, xem như là tôi thỉnh tội với ."


      Đông Sinh bị thái độ ôn nhu bất thình lình của nàng làm cho cảm thấy cổ quái, nhưng lại biết kỳ lạ ở chổ nào nên liền hỏi: "Rượu này của từ đâu mà có ?"


      Tần Châu Ngọc cười hì hì : "Lão Hứa cho tôi đấy ."


      "Vậy à ." Đông Sinh nghe thế mới yên tâm mà gật gật đầu, cũng biết Lão Hứa là người duy nhất ở đây có thể cùng Tần Châu Ngọc chuyện cách bình thường.


      Trở lại thời gian canh giờ trước đó, Tần Châu Ngọc thở hồng hộc chạy xông vào ý quán của Lão Hứa, lúc ấy Lão Hứa vừa mới tiễn vị khách duy nhất của quán ra ngoài, thấy bộ dáng vội vã của nàng, liếc nhìn cái ghét bỏ.


      Bất quá, lúc này Tần Châu Ngọc có tâm tư cùng so đo, nàng liền thẳng vào vấn đề : "Ta muốn cùng thư sinh mặt trắng “gạo nấu thành cơm”, lão có biện pháp nào giúp ta thu phục hay ?"


      Lão Hứa hai mắt sáng ngời: "Nghĩ tốt lắm? Ta rồi mà, sớm muộn gì ngươi cũng phải làm như vậy thôi. Có Lão Hứa ta ở đây, Tống Đông Sinh hay Tống bí đao gì, tuyệt đối cũng là vấn đề gì với ta cả."


      xong mở tủ thuốc ở góc tường lấy ra cái bình , đưa cho Tần Châu Ngọc : "Đây là rượu ngon vô cùng trân quý của ta , tên là rượu hoa đào, chỉ cần ly, đến thánh nhân cũng biến thành dâm tặc."


      Nghe đến hai chữ cuối cùng, cho dù là người có da mặt dày như Tần Châu Ngọc cũng có chút đỏ mặt ngượng ngùng. Nàng vội đoạt lấy cái bình kia: "Tốt, nếu chuyện lần này thành công, Lão là đại ân nhân của ta, về sau việc sao chép mấy phương thuốc linh tinh kia cứ giao cho ta làm."


      Lão Hứa cười hí mắt vuốt râu : " dám dám."
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :