1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thịnh Yến - Chu Loan Loan (Full 2 Tập - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1_6

      ràng Dung Ngọc Lan cũng định cho biết nguyên do, chỉ hỏi:

      - Victor nhờ chị chọn giúp, có thích ?.

      hiểu món quà này tất phải nhận, gật đầu đáp:

      - Rất thích.

      Dung Ngọc Lan cũng gật đầu.

      cảm thấy có lẽ Dung Ngọc Lan có chút hiểu lầm với quá trình xuất của chiếc khăn đó, nên bỗng bối rối, nhưng giải thích, càng giải thích lại càng thêm rắc rối, cân nhắc lát, đành nhượng bộ, với Dung Ngọc Lan:

      - Orchid, nếu còn việc gì khác, em ra ngoài trước.

      Dung Ngọc Lan chịu tha cho dể dàng như thế, hỏi với giọng trêu chọc:

      - Biết quà phải do chị tặng, nên ăn tối nửa phải ?

      Lúc này hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh, cười đáp:

      - La Finca được ?

      Dung Ngọc Lan vừa gật đầu vừa :

      - Đặt thêm chỗ nữa nhé.

      giật nảy mình bởi câu hết sức điềm tĩnh đó của Dung Ngọc Lan, chớp chớp mắt cách tự nhiên.

      Dung Ngọc Lan thấy mặt thoáng đỏ ngượng nghịu, bật cười:

      - Là Joe có việc riêng nhờ em giúp.

      lâu rồi có cảm giác an toàn thế này, từ văn phòng Dung Ngọc Lan quay về phòng riêng của mình rồi mà vẫn thấy tinh thần tập trung.

      Kiều Kiều pha cốc cafe bưng lại cho , thấy nhãn hiệu chiếc hộp khăn đặt bàn, bất giác reo lên:

      - Orchid hào phóng.

      muốn bị người khác phát ra thêm điều gì, giục Kiều Kiều chuẩn bị tài liệu cho công việc vừa được phân công. Đợi Kiều Kiều ra ngoài rồi, lập tức với tay đút chiếc hộp ngăn kéo, nhưng do cẩn thận làm đổ cốc cafe, dung dịch nóng rẫy đó nhanh chóng chảy lên chiếc hộp. vội vàng dựng chiếc hộp lên, cafe đổ bàn tràn sang bên, cuối cùng mới cầm chiếc hộp, mở nắp hộp ướt rượt ra, chiếc khăn lụa bên trong ướt quá nữa, màu cafe trở thành màu thứ tư chiếc khăn, khiến có cảm giác nó đặc biệt.

      Khi mang chiếc khăn vào nhà vệ sinh giặt vẫn thấy buồn vì vụng về của mình. Chiếc khăn này đắt hơn chiếc cũ của rất nhiều, cho dù muốn dùng, nhưng cũng có thể tìm cơ hội để tặng cho ai đó cùng công ty làm quà cũng tốt, giờ bị giặt thế này, đành giữ lại mà thôi.

      Kết quả là gặp Chu Lệ Lệ trong nhà vệ sinh.

      Chu Lệ Lệ vào ngành trước Hạng Mỹ Cảnh, nhưng lại sau Tiền Mẫn, là trong năm giám đốc khách hàng cao cấp của công ty. Trong Bảo Nhã người thcih1 nhất chính là Chu Lệ Lệ. giống với Tiền Mẫn, Tiền Mẫn là kiểu người đôi khi thẳng thắn cay nghiệt tới mức còn chẳng buồn giữ cả vẻ mặt hoà nhã với đồng nghiệp, nhưng Chu Lệ Lệ khác, Chu Lệ Lệ thường xuyên cười ngọt ngào trước mặt bạn nhưng sau lưng lại lén đâm bạn dao. Trước kia từng chịu thiệt hai lần, nên đôi khi muốn hợp tác với Tiền Mẫn hay đứng cùng đội với Chu Lệ Lệ.Chu Lệ Lệ lại cho rằng đằng sau có cây cao bóng cả Lâm Hoài Sương che chở, sau này chỉ việc ngồi hưởng phú quý, nên thường xuyên muốn tiếp cận làm quen với , lúc này lại gặp giặt khăn trong nhà vệ sinh, lập tức bắt chuyện:

      - Theresa, bạn trai đối với tốt, chiếc khăn này là phiên bản giới hạn số lượng, vừa ra được tuần. Tối qua shopping, người bán hàng cả thành phố chỉ có ba chiếc, hơn nữa đều được khách hàng đặt trước cả rồi.

      Hạng Mỹ Cảnh bị đẩy lên lưng hổ khó xuống, đành thản nhiên đón nhận ngưỡng mộ đó, :

      - Nguồn hàng ở Châu Âu tương đối đầy đủ hơn.

      Chu Lệ Lệ dễ dàng tha cho như thế, hỏi:

      - Sao vừa rồi thấy thắt?

      đành dối:

      - Vừa mới được gởi đến.

      Chu Lệ Lệ nhìn thấy chiếc khăn bị vò cho nhăn nhúm, hít ngược hơi đầy tiếc nuối.

      có cảm giác càng ở cạnh Chu Lệ Lệ lâu càng nảy sinh nhiều vấn đề, đành vội vàng vắt khô khăn, câu:

      - Vừa rồi cẩn thận làm đổ cafe vào.

      Sau đó ra khỏi phòng vệ sinh, bị chiếc khăn lụa đáng chết quấn lấy khiến cả nửa buổi sáng thể tập trung tinh thần làm việc. Mười giờ rưỡi, Âu Na vừa kết thúc kì nghỉ phép quay lại làm việc tới tìm ăn cơm.

      Mặc dù hai mươi năm gần đây tập đoàn Hoa Hạ mới chú trọng tới phát triển thị trường trong nước, nhưng Dung Hoài Đức là người có tầm nhìn xa trông rộng, cuối những năm chín mươi ông mua mảnh đất trong khu vực đắt địa nhất thành phố và cho xây dựng toà nhà độc lập này. Từ tầng tới tầng sáu là các gian hàng của tung tâm thương mại Hạ Nhật, công ty con thuộc tập đoàn chiếm lĩnh, mười mấy công ty con khác với quy mô lớn khác nhau lần lượt được phân bổ từ tầng bảy tới tầng ba mươi chín của toà nhà. Bảo Nhã ở tầng mười chín, mà nhà ăn nội bộ của tập đoàn lần lượt được bố trí ở các tầng mười, mười sáu, hai mươi mốt, ba mươi và ba mươi lăm.

      Mỗi nhân viên đều có thẻ cơm, tuỳ vào chức vụ khác nhau mà hạn mức trong thẻ cơm cũng khác nhau, nhà ăn ở những tầng khác nhau cũng có mức chi phí khác nhau. Hạng Mĩ Cảnh thường ăn ở tầng mười sáu hoặc tầng hai mươi mốt, nếu Dung Trí Dật ngồi ở tầng ba mươi bảy uống trà đọc báo rồi rãnh rỗi uy hiếp bắt phải lên tầng ba mươi lăm ăn cơm cùng, thường bỏ tiền túi của mình ra để mời Dung Trí Dật xuống nhà hàng ở tầng dưới ăn sandwich. phải vì thẻ cơm của chỉ đủ để quẹt hai lần ở tầng ba lăm là bị khoá, mà vì cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Dung Trí Dật.

      Hạng Mĩ Cảnh cùng Âu Na lên tầng hai mươi mốt. Bếp trưởng của nhà ăn ở tầng này là người Quảng Đông, nên khẩu vị cũng như cách nấu ăn khiến Hạng Mĩ Cảnh rất thích, đặc biệt trưa nay có món gà luộc và đậu phụ nhồi thịt, tâm trạng vốn nhờn nhợn của lập tức được những món ăn hấp dẫn này làm dịu rất nhiều.

      Âu Na là đồng hương với Cao Triển - bạn trai hồi học đại học với Hạng Mĩ Cảnh, hai người từng gặp nhau ở đại học nhưng thân thiết lắm, sau đó tốt nghiệp, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạng Mĩ Cảnh lại vào ngành này làm, và phát ra mình là đồng nghiệp với Âu Na. Về mặt nghiệp vụ Âu Na khá xuất sắc, nhưng lại thiếu khả năng tổ chức, nên tại là cấp dưới của Hạng Mĩ Cảnh.Hai người có quan hệ khá thân thiết ngoài công việc, Âu Na là kiểu người câu nệ tiểu tiết, vì vậy giửa bọn họ gần như có khoảng cách hay phải giữ kẽ với nhau. Lần này Âu Na nghỉ phép về thăm nhà ở Phúc Kiến, bị bố mẹ ép xem mặt. Trong thâm tâm Âu Na thích phương thức giao tiếp đó, nhưng thể cãi lời người lớn, cuối cùng cũng xong việc thở phào nhõm quay về, miệng tía lia như súng liên thanh, kể về những câu chuyện xảy ra trong những lần gặp mặt đầy li kì của mình.

      Hạng Mĩ Cảnh nghe Âu Na kể về những việc tào lao và cả những lo lắng cần thiết của bố mẹ, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cố gắng ngắt lời bạn, để bạn có cơ hội được xả.

      Âu Na tràng xong mới thấy Hạng Mĩ Cảnh rất trầm lặng.Âu Na ngừng hai giây, sau đó chuyển sang đề tài liên quan:

      - Khi về mình có gặp Cao Triển, cậu ấy mới kết hôn tháng trước.

      ràng Hạng Mĩ Cảnh sững lại, cảm thấy mới chỉ có bốn năm trôi qua, mà cái tên Cao Triển trở nên vô cùng xa lạ với .

      Âu Na vội tiếp:

      - Cậu ấy ít nhất là phải lên ít nhất là ba mươi cân, mắt mũi sắp díu cả vào nhau rồi.
      =D kà kà kà có phước cùng hưởng, biết rất nhìu nàng ngóng bộ này, nên sách vừa mới về trong tay là ta post liền cho mấy nàng, nóng phỏng tay lun đó hehehe

      CHƯƠNG 1_7

      Hạng Mĩ Cảnh cười khẽ, nhướng mày nhìn Âu Na: "Cậu cần bôi nhọ hình tượng ấy như thế, thực ra mình còn nhớ trông như thế nao rồi."

      Kí ức vế Cao Triển trong lòng Hạng Mĩ Cảnh rất mơ hồ. Hồi học đại học, phần lớn thời gian đều tập trung vào việc làm thế nào để đạt được mức học bổng cao nhất. gặp Cao Triển ở thư viện trường. học năm thứ ba, Cao Triển cũng năm ba, tình đó đến sớm, manh nha nảy mầm khi sắp kết thúc năm ba, tới tận mùa thu năm thứ tư mới chính thức cầm tay nhau lần đầu tiên. Cao Triển được gia đình giáo dục khá nghiêm khắc, lại phải người tuỳ tiện, nên hai người đương hết sức trong sáng thuần khiết. Khi ấy nghĩ, mặc dù con người Cao Triển chẳng có gì thú vị nhưng được cái thà, nếu có thể cứ yên ổn với tình này, cũng coi như viên đức viên mãn. Nhưng trước khi tốt nghiệp khoảng hai tháng. Cậu họ Diêu Lập Trung bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, tiền trị liệu trước và sau khi phát bệnh vượt quá mười lăm vạn. Bị ép vào đường cùng, đành tìm Cao Triển bởi gia đình có vẻ có điều kiện hơn. Thực ra hy vọng nhìu, nhưng bất ngờ là Cao Triển lại lời chia tay vì mở miệng vay tiền .Do đó kí ức về mối tình đầu của , thứ duy nhất nhớ chính là khi ở dưới đáy giếng giơ tay về phía cần giúp đỡ, ném xuống cho hòn đá .

      Đương nhiên, chưa từng hận Cao Triển, bởi vì chẳng nhiều, tình cảm cũng chỉ có chút chút thôi, hà tất phải nghiến răng nghiến lợi hận? nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tìm con đường khác, và cả con đường mà tìm thấy đó, khiến từng bước từng bước đến tận ngày hôm nay.

      Toà nhà xây theo kiểu Thạch Khố Môn ở khu Tân Thiên Địa chỉ có hai tầng, La Finca chiếm tầng. Dung Ngọc Lan có cầu khá cao đối với môi trường xung quanh nhà hàng, chổ này gần hồ Thái Bình, lại có phong cách ngoài trời riêng biệt, là trong nhửng nơi chị ta thường tới.

      Hạng Mĩ Cảnh đặt chỗ gần cửa sổ tầng hai. Dung Ngọc Lan thích gặp cảnh tắc đường, vì vậy bốn rưỡi gọi Hạng Mĩ Cảnh , hai người vừa uống rựơu hoa quả vừa trò chuyện, còn Dung Trí Dật vì hôm nay Dung Trí Hằng chính thức làm nên đành ngoan ngoãn đợi tới hết giờ làm việc mới dám rời công ty.

      Trong Dung gia,Dung Trí Dật có quan hệ khá tốt với duy nhất người là Dung Ngọc Lan, nên rất thoải mái khi trò chuyện với chị ta, còn coi Hạng Mĩ Cảnh như người của mình, nên vừa trèo lên lầu bày tỏ ngay bực bội trong lòng: "Kiểu người chỉ có thể chơi trò điền ô chữ báo, sao có thể sao có thể lên kế hoạch phát triển miếng đất vừa mua? ràng làm vậy chẳng khác nào bảo giáo viên mầm non dạy thạc sĩ cách tụt quần vệ sinh như thế nào."

      Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn cảm thấy cách so sánh của Dung Trí Dật vô cùng sinh động và thô tục, lần này cũng ngoại lệ.

      Dung Ngọc Lan đợi ta ngồi xuống xong mới cười : "Ba, bốn giám đốc tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà còn được miếng đất ấy, vậy mà vào tay cậu thành củ khoai bỏng tay sao?"

      Hạng Mĩ Cảnh khinh miệt: " Ai muốn cứ mà làm ".

      Dung Ngọc Lan : "Victor muốn cho cậu cơ hội rèn luyện ".

      Dung Trí Dật vẫn chẳng coi là gì, nhún vai: ''Năng lực của tôi có hạn, tới cuối cùng miếng đất ấy chẳng phải vẫn xây chung cư cao cấp như ý tưởng của ba hay sao?.

      Dung Ngọc Lan hỏi ngược lại: ''Cậu còn biết cậu ta có ý tưởng gì à?.

      Dung Trí Dật tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu: ''Tôi hiểu phong cách làm việc của ba''.

      Dung Ngọc Lan cười lắc đầu, quay sang với Hạng Mĩ Cảnh: ''Cậu ta giận dỗi với trai mình, chỉ vì Victor quy định cậu ta phải làm và tan làm đúng giờ, nếu chặn thẻ tín dụng của cậu ta''.

      Dung Trí Dật muốn thừa nhận, nhưng chẳng tìm được lý do phản bác, thế là đành chuyển để tài: ''Thứ bảy này rôi ra khơi''.

      Hạng Mĩ Cảnh vờ tỏ ra thận trọng thăm dò: "Tôi lên kế hoạch cho việc ăn chơi của , bị Dung tiên sinh lệt vào danh sách đen đấy chứ?''.

      Dung Trí Dật bật cười trước câu hỏi của : "Victor phải kiểu người giận cá chém thớt''.

      Dung Ngọc Lan như nhớ ra việc gì đó, bèn nhắc nhở Dung Trí Dật: "Buổi chiều bà gọi điện cho chị, thứ Năm tuần này Sisley bay từ New York sang''.

      Dung Trí Dật cau mày: " cháu bảo bối ngoan ngoãn ở bên chăm sóc cho bà, chạy tới đây làm gì?''.

      Dung Ngọc Lan nhún vai: "Cũng có thể muốn bé sang đây tìm cháu rể. Cậu cũng biết đấy, đám nhân sĩ ỡ New York trong mắt bà đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì''.

      Dung Trí Dật bật châm biếm: ''Ngoài Victor ra, trong mắt bà còn có đàn ông tốt sao?.
      Dung Ngọc Lan muốn tiếp tục thảo luận với Dung Trí Dật nửa, quay sang chuyện cùng Hạng Mĩ Cảnh: "Vì vậy trong bữa tiệc lần này, hãy cố gắng mời thêm nhiều đàn ông độc thân nhé, phải có tố chất cao chút, gia cảnh cũng vững chút '', ngập ngừng hồi lâu, chị ta tiếp: ''Nhất định đừng để sót Phương Tuân Kiệm''.

      Hạng Mĩ Cảnh nhận lời: ''Được''.

      Dung Trí Dật cố ý hỏi: ''Phương Tuân Kiệm phải hẹn hò với Phan Tuyết sao?''.

      Dung Ngọc Lan bắt bẻ: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy họ chuyện đương nam nữ?''.

      Dung Trí Dật vờ vịt nhìn Dung Ngọc Lan bằng vẻ mặt sợ hãi, cười đáp: ''Có tiền đáng sợ, trắng có thể đổi thành đỏ, huống hồ chỉ là việc gạt phăng người phụ nữ?''.

      Dung Trí Dật là nhân vật vô cùng ham chơi, đến thành phố này được hơn nửa năm, gần như làm loạn hết cả những hạng mục có thế. Đặc biệt là hai tháng trước, được cho phép của Dung Hoài Đức, lái siêu du thuyền Navetta 33 Crescendo bản nâng cấp đậu ở cảng Victoria về thành phố, cứ cách mười ngày nửa tháng ta lại ra biển lần.

      Hạng Mĩ Cảnh thường phụ trách việc tổ chức tiệc cho Dung Trí Dật, lên thực đơn và bố trí các nhân viên phục vụ, thỉnh thoảng cũng đích thân giám sát, nhưng thường luôn tìm cách tránh mặt. thầm nghĩ, nếu người sỡ hữu chiếc du thuyền sang trọng đó là , nhất định khua chiêng gõ trống mỗi khi ra biển, mà lặng lẽ đến nơi xa dòng sông Hoàng Phố, tìm chỗ yên tĩnh, đọc sách, phơi nắng, dưỡng thần. Đương nhiên, chưa có bằng lái du thuyền, hai là cũng chẳng mua nổi du thuyền, ra khơi hưởng thụ tự do mãi mãi chỉ là suy nghĩ mà thôi.

      Lúc này điều khiến hết sức đau đầu chính là danh sách khách mời, vừa phải phù hợp với cầu của Dung Trí Dật lại vừa phải đáp ứng được cầu của Dung Ngọc Lan.

      Mặc dù Dung Trí Dật và vị khách mời Phương Tuân Kiệm được Dung Ngọc Lan chỉ định đều có bằng lái du thuyền, nhưng dù sao họ cũng phải dân chuyên nghiệp, nên vẫn phải có người lái chính, đồ ăn đồ uống và phục phụ ít nhất cần tới hai người, lần này Dung Trí Dật nhất định đòi phải tham gia, nên để đảm bảo gian của chiếc du thuyền ba tầng rơi vào tình trạng chen chúc chật chội, số lượng khách mời cần được khống chế ở con số mười hai.

      Người của Dung gia, bao gồm cả người có tên Từ Hi Lê chưa từng xuất đầu lộ diện nhưng nghe rất được lòng Dung lão thái thái, là ba người. Thêm Phương Tuân Kiệm nửa là bốn. Dung Trí Dật có quan hệ khá tốt với Thiệu Giang Thiêm, Thiệu Giang Thiêm chắc chắn đưa Đông Giai cùng, mà Dung Ngọc Lan cũng nhắc đến Ngô Mạn Ni, chắc phải bố trí đại tiểu thư này vào danh sách. Tùy tiện điểm danh thôi cũng được tám người rồi, suy nghĩ rất kĩ về những người đàn ông có thể đáp ứng được tiêu chuẩn mà Dung Ngọc Lan đưa ra, sau đó thầm so sánh lượt, cuối cùng chọn ra Nhậm Trạch của công ty Sùng Minh, Hạ Trác của Uông gia và cuối cùng là em họ của Lâm Khải Sương, Tạ Tử Kiện.

      Danh sách khách mời nhanh chóng được Dung Ngọc Lan thống qua, Dung Trí Dật ấm ức lần này có mĩ nhân '' núi đồi trùng điệp '' mà ta thích, nhưng sau khi ca thán hồi cũng đồng ý.

      Hạng Mĩ Cảnh quay về căn hộ của mình viết tên những người này ra giấy, tắm rửa xong, quyết định gọi điện cho Phương Tuân Kiệm.

      có hai chiếc di động, ba số máy, trong ba số chuyên dùng để liên lạc với Phương Tuân Kiệm, mặc dù như thế rất bí mật thận trọng, song vẫn chỉ để đầu dây bên kia đổ chuông ba lần là ngắt máy.

      lúc sau Phương Tuân Kiệm gửi lại cho tin nhắn, nửa tiếng sau tới.

      chưa bao giờ dùng bất cứ phương thức hay phương pháp nào để tìm cách xâm chiếm thời gian của , gọi điện cho chẳng qua là muốn thông báo việc liên quan tới bữa tiệc ở du thuyền, giật mình khi nhận được tin nhắn, trong lòng bỗng thấy gợn sóng.

      Tin nhắn thứ hai của nhanh chóng được gửi đến, lần này chỉ có hai từ: "Đói rồi''.

      lật tung phòng bếp lên hồi, ném những thứ hết hạn vào thùng rác, cuối cùng chỉ còn lại hộp mì ăn liền. Thực thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Phương Tuân Kiệm khi bưng bát mì úp đầy dầu tới trước mặt , nên đành xuống lầu tìm xem nhà hàng gần đây còn mở cửa hay .

      Hơn mười giờ, những quán ăn bình thường đều đóng cửa cả, Hạng Mĩ Cảnh khoảng mấy phút về phía bên trái khu chung cư mới nhìn thấy quán ăn đêm. Trước tình huống còn lựa chọn nào khác, gọi bát mì xào bò. Tài nghệ của ông chủ quán này tồi, thứ ông ta làm ra vừa thơm vừa hấp dẫn, nhưng đựng đồ ăn vào hộp nhựa nhìn được thẩm mĩ cho lắm, định khi về tới nhà đổ mì xào bò sang chiếc điã sứ xinh đẹp mà Lâm Khải Sương tặng rồi mới cho Phương Tuân Kiệm ăn.

      Trùng hợp là Phương Tuân Kiệm lại ở trong chiếc thang máy mà đứng chờ. từ bãi đỗ xe lên, mặc áo T-shirt màu đỏ,quần dài màu xám, nhìn rất nhàn tản, có mùi rượu, giống như vừa từ bữa tiệc nào đó về.

      vờ tỏ ra như quen biết , sau khi bước vào thang máy lập tức đứng quay lưng lại với ,, đồng thời cũng để hai tay cầm túi nhựa ra phía trước.

      lại hào hứng bóc mẽ , cười hỏi: "Mua gì thế? ".

      Tấm lưng rất thẳng của cuối cùng cũng chùng xuống, quay đầu nhìn , :'' Đồ trong bếp hầu như đều hết hạn, em thấy món mì xào bò này tệ, nên mới mua về.Nếu cảm thấy sạch, em nấu mì gói cho ăn''.

      đáp: ''Ngửi rất thơm đấy''.

      Tối nay yếu cầu của Phương Tuân Kiệm khống cao, món mì xào thịt bò được mua ở quán ăn đêm ven đường mà ăn rất ngon miệng. Hạng Mĩ Cảnh nghĩ hoặc là vừa gặp được chuyện tốt, hoặc là quá đói. Có điều chủ động cầu lí do, chỉ e cho dù có chủ động hỏi cũng chẳng muốn cho biết.

      Ăn xong món mì xào được đựng trong chiếc dĩa đẹp đẽ, uống nửa cốc nước ấm, sau đó đánh răng.

      biết có nên mang đồ ngủ cho thay hay , thế là dựa vào cánh cửa phòng tắm ngượng ngùng hỏi: "Gối có phải thấp quá ? Có cần thêm cái nửa ?''.

      đánh răng xong, nhưng trả lời câu hỏi của , mà cầm tay , kéo vào lòng cọ cọ, sau khi gần như ôm gọn thân thể trong lòng, mới từng bước từng bước dẫn về vị trí trống trong phòng khách.

      Rất ít khi được ôm trong lòng trong trạng thái có bất cứ ham muốn nhục dục nào như thế, nên càng khẳng định chắc chắn hôm nay gặp chuyện đặc biệt vui.

      Quả nhiên sau khi ra tới phòng khách, cúi đầu ghé sát tai : ''Hội đồng quản trị phê chuẩn kế hoạch thu mua cổ phiếu Trung Ninh Khoa của rồi''.

      giống như thở phào nhõm trong lòng, cũng thấy vui, ngẫng đầu nhìn : "Chúc mừng ''.

      Đèn trong phòng luôn là màu vàng mờ ám ràng.

      cao hơn cái đầu, ngẩng lên cúi xuống, hai cặp mắt chỉ cách nhau vài centimét. luôn thấy xinh đẹp, ngũ quan thon gọn vô cùng hài hòa, da lại trắng và mịn như trứng gà bóc, sau khi tẩy trang đôi lông mi dài chớp chớp mê hoặc lòng người.

      Vì môi trường sống và trưởng thành rất khác với người thường, nên tính cách của hoàn toàn hòa nhã, dễ gần như vẫn thể .Chuyện phải nén trong lòng rất nhiều, nhưng thích người khác biết hay hiểu.Ở bên nhau bốn năm, chỉ mới vài lần nhắc tới công việc trước mặt , giờ cùng chia tin tức khiến hết sức vui sướng này. ngay cả chính cũng cảm thấy bất ngờ. thích những bất ngờ trong cuộc sống, càng thích bất cứ việc gì vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, thế là lập tức rút mình khỏi bầu khí dễ khiến người ta chìm đắm này, hỏi bằng giọng khá tỉnh táo: "Gọi điện cho làm gì?''.

      Danh sách khách mời thuộc nằm lòng, nhưng nhận ra lúc này muốn giữ khoảng cách, thế là thoát khỏi đôi tay buông thõng của hết sức tự nhiên, lấy tờ giấy ghi danh sách đó lại, vừa đưa cho vừa giải thích: " Dung Trí Dật định thứ Bảy tuần này ra biển chơi, đây là danh sách khách mời. cháu được Dung lão thái thái vô cùng quý là Từ Hi Lê, thứ Năm bay từ New York sang. Ý của Dung Ngọc Lan là muốn mượn cơ hội ra biển lần này giới thiệu cho bé vài người bạn''.

      cho Phương Tuân Kiệm biết ý đồ của Dung Ngọc Lan đối với , nhưng ràng Phương Tuân Kiệm hoàn toàn ngạc nhiên trước tin tức Từ Hi Lê đến, sau khi liếc mắt qua bản danh sách, ngước lên nhìn , miệng nở nụ cười ám muội hỏi: "Người là do em chọn à?''.

      đáp: "Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật đồng ý cả rồi''.

      đặt tờ giấy lại bàn, sau đó ra cửa thay giày, lúc mở cửa mới chậm rãi câu: "Đôi lúc em tỏ ra quá thông minh''.

      Hạng Mĩ Cảnh đương nhiên biết biểu của mình như thế nào.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1-8

      Hôm sau , Âu Na khi nhìn qua bản danh sách , hiểu ra ý đồ của Dung Ngọc Lan kìm được mà phải lên tiếng nhắc nhở Hạng Mĩ Cảnh:'' Cái mũ công tử phong lưu đội đầu Nhậm Trạch được vài trăm kiểm nghiệm làm chứng, Hạ Hiểu Chính lại là dân IT cả ngày mở miệng câu, Tạ Tử Kiện vẫn còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, người có khả năng cạnh tranh duy nhất là Uông Nhất Trác, nhưng thời gian trước mình có nghe hình như ta giấu mĩ nhân trong nhà. Cậu kéo cả bốn đại nhân vật này ra sân khấu, ràng là muốn họ làm nền cho Phương Tuân Kiệm. Cậu có chắc đây là ý của Orchid ?''.

      Hạng Mĩ Cảnh rời mắt khỏi màn hình đầy những món ăn, nhìn Âu Na hỏi ngược lại:'' Nếu cậu cho rẳng tại sao mình phải giúp đỡ Phương Tuân Kiệm?''.

      Âu Na nhún vai:'' Nếu thế, sao trực tiếp bố trí bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cho hai người bọn họ , còn phải ban ngày thắp đèn làm gì?''.

      Hạng Mĩ Cảnh kiên nhẫn giải thích :'' Theo như những gì mình tìm hiểu được, tiểu thư Từ Hi Lê này sinh ra và lớn lên trong quốc gia mở cửa dân chủ, nhưng từ lại được nuôi dưỡng như tiểu thư khuê các Trung Quốc truyền thống. Tám năm trước, sau khi mẹ ta lâm bệnh qua đời, ta rời bỏ cha chuyển từ Los Angeles tới New York, từ đó tới nay vẫn sống bên cạnh Dung lão thái thái. Dung lão thái thái thương nhất là mẹ ta, vì vậy cũng rất thương ta, địa vị của ta còn cao hơn nhìu cháu nội khác. Nhưng thương cũng có nghĩa là trói buộc, cả ngày ở bên bà lão gần chín mươi tuổi, cuộc sống của ta được phong phú như những tiểu thư gia đình giàu có khác. Nếu cậu thử nghĩ xem, ta là đại tiểu thư như hoa như ngọc, lại giàu có như thế, tại sao hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa từng ai?''.

      Âu Na vô cùng kinh ngạc nhìn Hạng Mĩ Cảnh:" Cậu tìm hiểu được những tin tức nội bộ này từ đâu?''

      Hạng Mĩ Cảnh cụp mắt, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, thủng thẳng đáp: ''Thu thập mạng ít, trước kia cũng từng nghe người ta ít''

      Âu Na kìm được buông lời khen ngợi:'' Vì vậy kẻ có khả năng dự đoán việc như mình mãi mãi chỉ có thể làm tay sai cho người nhìn xa trông rộng là cậu. Haizzz, có phải cậu sớm biết Từ Hi Lê đến ?''.

      Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu, sau đó đem tất cả những tài liệu về các món ăn cho vào folder, zip lại rồi gửi cho Âu Na, dặn:'' Xe của mình về đến kho rồi, giờ phải tới hãng để gắn biển. Tài liệu đồ ăn gửi vào hòm thư của cậu, cậu xem mà kết hợp, phải nhớ Orchid thích nhiều hoa quả tươi, nhưng nhất định được có món lựu. Dung Trí Dật thích ăn salad gan ngỗng, thíchnhững đồ quá cay. Đồ ngọt chuẩn bị nhiều chút, kem phải chuẩn bị ít nhất là tám vị, rượu vang và Champagne mình đích thân chọn''.

      Âu Na vừa ghi cầu của , vừa đưa ra cầu với :'' Nhận xe mới rồi, buổi tối mời mình ăn cơm ''.

      Hạng Mĩ Cảnh nhận lời ngay, cầm túi chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại như nhớ ra điều gì, dặn dò thêm:'' Thêm món cơm gan bò bào ngư ''.

      Âu Na vừa ghi vừa hỏi:'' Đây lại là món ăn ưa thích của ai? ''.

      Hạng Mĩ Cảnh thản nhiên đáp:'' Mình ''.

      Làm ngành PR, mệt nhất phải thường xuyên chạy kế hoạch ở ngoài đường, nhưng thỉnh thoảng Hạng Mĩ Cảnh lại cảm thấy, có thể thoát khỏi toà nhà văn phòng giam giữ hàng vạn người kia cũng là việc khiến người ta được hít thở dễ dàng hơn.

      Mới mười giờ sáng, chưa đến giờ ăn, những người phải ra ngoài làm việc từ sớm, nên giờ chỉ có mình Hạng Mĩ Cảnh đứng đợi thang máy.

      Ngoài mấy tầng dưới cùng dùng làm trung tâm thương mại, toà nhà này có mười hai thang máy phổ thông và thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng ba mươi bảy, ba mươi tám và ba mươi chín. cách khác , nếu phải là tầng lớp lãnh đạo của công ty, cho dù có làm chung trong gian với Dung Trí Hằng, khả năng gặp được cũng vô cùng thấp. Do đó chưa bao giờ nghĩ mình lại gặp Dung Trí Hằng trong thang máy, cũng vì sau khi cửa thang máy mở, phát người đứng bên trong là Dung Trí Hằng ung dung tự tại, phản ứng đầu tiên là ngẩn người bất động, phản ứng thứ hai mới thoáng cúi đầu chào hỏi:'' Chào ngài Dung ''.

      Đây là lân đầu tiên Dung Trí Hằng dùng thang máy phổ thông.

      Sau khi lên tầng ba mươi ba mở cuộc họp ngắn cảm thấy đói, nên định xuống trung tâm thương mại phía dưới mua đồ ăn nhanh kiểu sandwich để giải quyết vấn đề của cái dạ dày. Có vài ba người hiểu được suy nghĩ của lại tưởng muốn xuống thị sát tình hinh kinh doanh, thế là định theo, nhưng đều bị ngăn lại. Chiếc thang máy này hầu như tầng nào cũng dừng lại, nhưng những người đợi bên ngoài nhìn thấy như nhìn thấy ma quỷ quái, lần lượt giật lùi về phía sau, tạo ra khoảng cách tới vài thước, vừa chào hỏi, vừa đợi cửa thang máy đóng lại.

      sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, nên vẫn chưa thích ứng được cái gọi là tình hình trong nước, vì vậy khi thang máy dừng lại ở tầng mười chín, sau khi nhận ra người đứng bên ngoài là Hạng Mĩ Cảnh, nhìn nah chào hỏi và cũng chẳng tỏ ra căng thẳng, nên coi như nhượng bộ đầy thiện ý, trước khi cửa thang máy khép lại nhắc:'' Chẳng phải đợi thang máy sao? ''.

      Hạng Mĩ Cảnh như tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh nhẹn bước vào trong, quay lưng lại với Dung Trí Hằng, mà nghiêng người đứng, giữ khoảng cách vừa đủ với .

      Có lẽ xuất phát từ chiếc khăn lụa cùng suy đoán bám sát thực tế của Dung Ngọc Lan bỗng dưng phát tác, đứng cùng Dung Trí Hằng trong gian kín như thế này, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy vô cùng áp lực, trong lòng chỉ mong thang máy hãy chạy nhanh hơn chút, hoặc có thêm ai đó vào cùng tốt.

      Kết quả thang máy thẳng xuống tầng dừng thêm ở tầng nào nữa. Hạng Mĩ Cảnh dám tranh ra trước, đợi ra khỏi thang máy rồi, mới theo ra sau. Dung Trí Hằng được hai bước, đột nhiên quay người nhìn Hạng Mĩ Cảnh.

      Hạng Mĩ Cảnh tưởng muốn nhắc tới chuyện chiếc khăn, bất giác đứng rất nghiêm túc.

      Dung Trí Hằng lại hỏi :'' Ở đây hàng sandwich nào ngon? ''.

      Âu Na nhìn Hạng Mĩ Cảnh bằng con mắt như tin nổi: '' ta chỉ hỏi cậu câu sandwich ở đâu ngon thôi à? ''.

      Hạng Mĩ Cảnh gật đầu hết sức nghiêm túc: ''Sau đó mình cho ta biết, ở khu D tầng quán sandwich kẹp thịt gà kiểu take away vô cùng ngon''.

      Âu Na vừa gật đầu vừa cảm khái: ''Chỉ tại Dung Trí Hằng quá thần bí, mọi người trong toà nhà này đều muốn có được chút tin tức hấp dẫn hơn về ta. ta chẳng qua cũng chỉ hỏi cậu câu mà thôi, lại còn ở giữa sảnh lớn bao người qua lại, nhưng cả nửa ngày nay, đám chim lợn bà tám trong toà nhà viết xong kịch bản cho bộ phim truyền hình dài tập rồi. Đương nhiên, nhân vật mà cậu thủ vai là nữ thứ độc ác nhiều tâm địa mưu mô, vọng tưởng phá hỏng cuộc hôn nhân giữa Dung Trí Hằng và vợ ta''.

      Hạng Mĩ Cảnh phải biết những tin đồn kiểu này hoang đường thế nào, nhưng nhân vật chính lần này lại là Dung Trí Hằng, cảm thấy vô cùng bất lực: ''Họ sợ Dung Trí Hằng truy cứu?''.

      Âu Na chau mày: ''Những chuyện thế này, nếu thực truy cứu, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này?''.

      Hạng Mĩ Cảnh thở dài: '' Mình là người có bạn trai rồi''.

      Âu Na nhấp ngụm nước hoa quả, tiếp: '' Vì vậy, trong mắt họ cậu trở thành loại người đứng núi này trông núi nọ''.

      Hạng Mĩ Cảnh vẫn còn lí trí, xua tay muốn tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ bằng giọng đầy tự trào: '' Thời gian chứng minh trong sạch của mình''.

      Âu Na gật đầu tán thành: ''Cá nhân mình cho rằng bọn họ ghen tị với cậu''.

      Hạng Mĩ Cảnh vô cùng xúc động: ''Cá nhân mình cho rằng mình phải chịu rất nhiều tai tiếng''.

      Âu Na thực hiểu được ý nghĩa của câu đó, quay sang hỏi: ''Lái chiếc xe mới của riêng mình cảm giác thế nào?''.

      Hạng Mĩ Cảnh nghiêm túc gật đầu: ''Nếu lái xe làm, với khả năng tại của mình, ít nhất cũng phải dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng đồng hô''.

      Âu Na trêu: ''Thế tội nghiệp cho chiếc CC mà cậu phải tích cóp mãi mới mua được''.

      Hạng Mĩ Cảnh cười: ''Tiêu tiền cũng là hình thức cổ vũ bản thân để kiếm tiền''.

      Âu Na ngả người dựa vào sofa, vô cùng cảm khái: ''Ai có thể nghĩ chúng ta lại có ngày hôm nay?''.

      Hạng Mĩ Cảnh củng ngã người vào ghế theo bạn, vòng hai tay đặt ra sau gáy, chậm rãi : ''Trước kia nghèo khổ như thế, mỗi lần vội mà phải taxi đau lòng cả nửa tháng vẫn chưa nguôi''.

      Âu Na cười nhìn bạn: ''Cậu hối hận vì từ bỏ chuyên ngành của mình à?''.

      Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ngơ hồi lâu, nhớ lại cảnh ngộ mình gặp phải khi tốt nghiệp, chầm chậm lắc đầu, đáp: ''Nếu xác định phải từ bỏ vài thứ mới có thể có được vài thứ khác, mình cảm thấy những thứ mình từ bỏ quá bé ít ỏi so với những thứ mình có được''.

      Âu Na im lặng , cuối cùng vẫn nén nổi tò mò hỏi: ''Lâm Khải Sương nhiều tiền như thế, vậy mà mua xe cho cậu ư?.

      Nhắc đến vấn đề này, Hạng Mĩ Cảnh bắt đầu cảnh giác, sau khi suy nghĩ rất nhanh, bèn : ''Mình làm gì có nhiều tiền như thế mà mua xe, phần lớn là tiền của ấy''.

      Âu Na như hiểu ra liền gật đầu: ''Mình cũng thắc mắc sao cậu có thể có nhiều tiền như thế. Vừa trả góp tiền mua nhà, vừa mua xe. Xem ra vẫn nên tìm người bạn trai có tiền mới được''.

      Hạng Mĩ Cảnh tiếp lời bạn.

      Thực tế , mua nhà từ trước khi chuyển vê đây ở, chỉ có điều là người đứng tên trong sổ đỏ nhưng tiền lại là của Phương Tuân Kiệm. tặng căn hộ đó cho như món quà sinh nhật, ban đầu còn cho rằng món quà đó quá quý giá, nhưng sau lại thấy, thực ra cũng chỉ là người phụ nữ bao nuôi trong lúc nhất thời hứng thú mà thôi. Ngày đầu tiên quen cầm tiền của , hà tất những ngày sau đó phải vờ tỏ ra mình thanh cao? Huống hồ, thực cần tiền, Diêu Lập Trung sau khi làm phẫu thuật còn phải dưỡng bệnh, Diêu Bội Bội phải lên đại học, trong cái thành phố bị đồng tiền và thế lực chi phối này, có tiền mỗi bước đều rất khó khăn.

      làm việc tổn hại tới đạo lí, cũng có ý định phá hoại tình cảm của gia đình người khác, vì vậy luôn thận trọng duy trì yên lòng, áy náy của mình. rất thích những người con phấn son loè loẹt, cũng có nhiều thời gian để tìm người khác, nên quan hệ của họ mới duy trì được tới bốn năm, có thể còn lâu hơn, cũng có thể chấm dứt ở thời điểm nào đó.

      Lên xong thực đơn, hôm sau Hạng Mĩ Cảnh đích thân chọn rượu. Dung Trí Dật gọi điện hỏi chuẩn bị tới đâu rồi, vừa nghe báo cáo muốn đến hầm rượu Roosevelt lập tức chạy ngay xuống, rằng rất lâu rồi chưa ăn tuỷ bò rắc muối hạt và hồ tiêu, thèm quá.
      Page24 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1- 9

      Hạng Mĩ Cảnh lên tiếng nhắc nhở với thái độ hết sức cung kính: “Nghe bây giờ làm và tan sở đều phải chấm công bằng vân tay”.

      Dung Trí Dật nới lỏng chiếc cà vạt cổ, con người với phong thái cao quý lập tức chuyển sang bộ dạng coi trời bằng vung, với giọng đắc ý: “Hạ Hiểu Chính giúp tôi điều chỉnh cái máy chấm công ấy rồi, chin giờ sang và năm giờ chiều hàng ngày, nó tự động hiển thị dấu vân tay của tôi”.

      vờ cảm thán: “ ra Dung tiên sinh lại dể bị gạt như thế”.

      ta : “Tôi làm tới mức này rồi, nếu ta vẫn còn chưa thấy đủ, tôi thèm đến tòa nhà này nữa”.

      gật đầu đáp: “Cùng lắm là bị chặn thẻ tín dụng thôi mà. còn có thể quay lại đua xe thể thức để kiếm tiền”.

      Bị chạm vào vết thương cũ, Dung Trí Dật trừng mắt lườm : “ năng cay nghiệt thế, tối nay mời”.

      lập tức xuống nước, nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương: “Tôi biết sai rồi, có thể chấp nhận hình phạt ?”.

      Hai người ra tới bãi gửi xe.

      Hạng Mĩ Cảnh thấy xung quanh có ai, đột nhiên nghiêng người đứng chặn trước mặt , ghé sát vào người Hạng Mĩ Cảnh, vẻ mặt vô cùng thần bí: “ và Victor có quan hệ gì ?”.

      Nghe câu hỏi mà ngẩn cả người, lúc sau mới hiểu ý của ta, thẳng thắn cách chán nản: “Hôm qua tôi và ta tình cờ cùng thang máy mà thôi”.

      Dung Trí Dật nữa tin nửa ngờ, lại hỏi: “Vậy tại sao ấy lại tặng khăn cho ?”.

      Lần này kinh ngạc . Chuyện tặng khăn, ngoài Dung Trí Hằng ra, theo lí mà chỉ có và Dung Ngọc Lan biết, chắc chắn chưa từng kể chuyện này cho người khác nghe, Dung Ngọc Lan cũng giống kiểu người dễ dàng chạy ra ngoài tạo thị phi. Vậy tại sao Dung Trí Dật lại biết? suy nghĩ rất nhanh, cuối cùng đưa ra kết luận: “Dung Trí Hằng nhờ Dung Ngọc Lan chọn khăn tặng và cũng có ý giấu giếm Dung Trí Dật, nhưng lại cho ràng. Nhưng trời đất có trật tự của nó, Dung Trí Hằng tặng khăn là có nguyên nhân, chứ phức tạp như Dung Trí Dật nghĩ. Phân tích tới đây, cảm thấy nên chủ động giải thích với Dung Trí Dật.

      ta nghe giải thích xong, gật đầu như hiểu: “Tôi cảm thấy kì lạ mà, Victor xưa nay chưa từng đối xử đặc biệt với bất kì người phụ nữ nào, sao có thể vừa chuyển đến đây thay đổi tính nết chứ?”.

      cũng gật đầu xác nhận, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tôi có bạn trai rồi, những kẻ thêu dệt chuyện rồi tung tin đồn kia rất quá đáng, chuyện lằng nhằn thế nào mà còn tới cả tai ”.

      ta cố tình chọc tức : “ tồn tại của bạn trai ra quá lu mờ, nên gọi ta quay về, cầu ta cứ cách vài ngày lại ôm bó hồng trăm bong đúng dưới lầu đợi , đảm bảo ghẻ nào dám ghán ghép với người đàn ông khác”.

      cười cười nhận lời: “Tối nay tôi gọi điện cho ấy thử xem”.

      Hạng Mĩ Cảnh nghĩ về đề tài Dung Trí Hằng có thể dừng lại ở đây được rồi, nhưng kết quả là khi đến hầm rượu Roosevelt, Dung Trí Dật lại đề cập đến: “Chỉ dựa vào việc có khả năng chọn rượu vang thôi, có thể bỏ xa đám phụ nữ muốn trở thành tam thiếu phu nhân kia vài kilômét”.

      với vẻ tiếc nuối: “Những người phụ nữ biết chọn rượu đều là kiếp nô bộc. Còn đại tiểu thư ngồi sofa ngoài ban công cùng bạn thưởng thức rượu kìa”.

      ta lập tức chỉnh ngay suy nghĩ ấy: “Rượu trong hầm của Victor đều do ấy khắp nơi thế giới sưu tập về”, rồi tiết lộ thêm: “Ở Podor ấy cũng có trang trại rựu đấy”.

      ngó đầu ra những giá đựng rượu nhìn Dung Trí Dật: “Có phải chúng ta lạc đề rối ?”.

      ta nhìn hết sức chân thành: “Tôi là người có rất nhiều tin tức chờ được khai thác, nhưng chẳng ai lại thèm tới thăm dò, nếu phiền, tôi muốn về đề tài này”.

      bật cười, uy hiếp: “Vậy tôi hi vọng đừng kéo tôi vào”.

      ta đồng ý cầu của , sau đó : Thực ra lần này cùng tới với Sisley còn có em họ của Yan, Grace”.

      hiểu: “Em tới thăm chị cũng là chuyện hết sức bình thường mà?”.

      Dung Trí Dật lắc đầu, hạ giọng : “Bệnh tình của Yan nặng thêm rồi, những nốt xuất người ngày nhiều”.

      bỗng như nín thở, truy hỏi: “Rốt cuộc chị ấy bị mắc bệnh gì? Có tiền cũng chữa được ư?”.

      ta lại lắc đầu: “ biết là mắc bệnh gì, tóm lại là bệnh nan y”.

      Mặc dù biết sức khỏe của Phùng Nghệ Nhân tốt, nhưng khi nghe Dung Trí Dật “bệnh nan y” ,nhớ lại tình trạng của Diêu Lập Trung ngày trước, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

      ta tiếp: “Phùng gia biết Yan sống dược bao lâu nữa, chỉ sợ sau khi chị ta mất lợi ích của Phùng gia bị ảnh hưởng, vì vậy mới vội vàng cử Grace tới, ý của họ là muốn Grace thay chân chị”.

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta, Hạng Mĩ Cảnh bỗng suy đoán: “ thích Grace? Vì vậy mới muốn ấy trở thành tam thiếu phu nhân thứ hai?”.

      ta lập tức lắc đầu xua tay, vẻ mặt đầy chán ghét: “Tôi sao có thể thích ta? Tôi chỉ là thích cách làm đó của Phùng gia mà thôi”.

      hỏi: “Đại Dung tiên sinh có thái độ thế nào?”.
      Dung Trí Dật nhún vai: “ biết”.

      lắc đầu nhìn Dung Trí Dật đầy bất lực: “Tôi ngờ lại là người hay lo lắng như thế. Đại Dung tiên sinh bày tỏ thái độ, nghĩ nhiều thế để làm gì? Dù sao Dung Liên sơn trang rộng như thế, lẽ nào có chổ cho ấy ở?”.

      Dung Trí Dật lại nhún vai : “Tôi tôi là người giữ quá nhiều tin tức, muốn tìm người đáng tin cậy để thổ lộ”.

      nhìn ta gật đầu và khẽ cúi mình, cười : “Đa tạ tin tưởng tôi”.

      Ra khỏi hầm rượu, Hạng Mĩ Cảnh mình muốn mua ít đồ, nên xuống xe ở trung tâm thương mại bên đường.

      Dung Trí Dật là tỉ phú thời gian, nên cũng muốn shopping cùng.

      ngăn ta lại, : “Tôi vào siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, theo tiện”.

      Dung Trí Dật là người thông minh, lập tức quấn chân nữa.

      Hai tháng nay chưa hề siêu thị, vừa đẩy xe vừa phải xem biển ghi chú mới biết chỗ nào bày thứ mà mình cần mua. Đồ dùng sinh nhật hằng ngày thiếu, khi ngang khu bán đồ thực phẩm lại mua rất nhiều thứ để dành lúc nhỡ nhàng.

      Qụet thẻ thanh toán xót ruột, nhưng phải xách bốn, năm cái túi về khu chung cư là việc vô cùng mệt.

      dễ bắt taxi, hơi hối hận vì tự mình lái xe, đúng lúc ấy Lâm Khải Sương gọi điện tới, bèn vào quán café bên đường gọi cốc mocha, sau đó ngồi ghế chuyện phiếm với Lâm Khải Sương.

      Cũng biết tại sao lại tới chuyện mà vừa rồi Dung Trí Dật châm chọc , cái gì mà cảm giác tồn tại của bạn trai quá lu mờ. Lâm Khải Sương lập tức tỏ thái độ: “Nếu em gặp được người mà mình , nhất định phải đá đau vào”.

      cười đáp: “Em sợ đá đau quá, mẹ phát lệnh truy nã em toàn thành phố”.

      : “Điều kiện đầu tiên phải là em gặp được người mà em ”.

      cụp mắt nhìn móng tay của mình. Trong công ty toàn là phụ nữ, năm bốn mùa bất kể là đông hay hạ, hai mươi mấy bàn tay xòe ra cũng tìm được đôi tay nào bị trùng màu, nhưng riêng chỉ bôi lớp sơn lót móng tay, thỉnh thoảng dự tiệc phải dùng sơn màu, việc đầu tiên khi về tới nhà là lập tức lau sạch. Ban đầu còn cảm thấy mình nhạt nhẽo đơn điệu, nhưng sau lại cho rằng vậy cũng tốt, cần gao tâm tổn trí chọn trang phục phù hợp với màu sơn móng tay, cũng sợ móng tay bị bong tróc trầy xước. Nhưng càng ngày càng thể tiếp tục lừa dối mình thêm nữa, bởi vì cuộc sống của hoàn toàn cân bằng. đứng ở đầu kia của chiếc cân, đầu còn lại là Phương Tuân Kiệm, trừ phi cả hai người cùng tiến về phía đối phương, nếu khi quay người bỏ , chỉ còn nước ngã xuống đáy vực. Mà lại hiểu rất ràng, tiến lại gần , vì vậy nhất định phải nhảy khỏi vòng tròn do vẽ khi quay người bỏ .

      Thời tiết tháng Bảy luôn trong tình trạng mặt trời rực rỡ.

      Dung Trí Dật tám giờ khởi hành, bảy giờ Hạng Mĩ Cảnh đến bến tàu để sắp xếp mọi việc.

      Đến sớm nhất là em họ của Lâm Khải Sương, Tạ Tử Kiện. Cậu ta gần như tới ngay sau Hạng Mĩ Cảnh. Đó là chàng trai tầm hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, có khuôn mặt baby búng ra sữa rất Hồng Kông, sợ nhất là bị người khác chê tuổi, nên cậu ta thường cố ý làm những việc để chứng tỏ mình già dặn trưởng thành. Ví dụ, hôm nay cậu ta mặc bộ thể thao màu xanh sẫm trông khá già và ngạo mạn; ví dụ như lúc này khi bước từ xe xuống cầm theo chiếc túi đựng đồ câu cá rất lớn, suýt chút nữa còn định mang ghế ra ngồi bờ buông cần .

      Hạng Mĩ Cảnh là chị dâu họ danh nghĩa của Tạ Tử Kiện, mặc dù do Lâm Khải Sương thường xuyên ở trong nước, nên họ có ít cơ hội tiếp xúc với nhau, nhưng cũng được tính là khá thân thiết. cố gắng gạt phăng suy nghĩ muốn buông cần của cậu ta, kéo cậu ta vào nhà hàng ăn sáng.

      Tạ Tử Kiện ăn bánh điểm tâm và uống trà, trong lúc ăn có nhắc đến Lâm Khải Sương: "Em tới Berlin hai lần, họ hoặc là bận rộn trong phòng thí nghiệm có thời gian gặp em, hoặc là công tác".

      Hạng Mĩ Cảnh vừa rót thêm trà cho Tạ Tử Kiện vừa : "Bận tới vài tháng mới về nước được lần, ngay cả người bạn như hoa như ngọc thế này mà có thời gian rảnh để gặp".

      Hạng Mĩ Cảnh biết cậu ta cố ý trêu mình, bèn cười đáp: "Giờ chuyện video cũng tiện mà".

      Tạ Tử Kiện nhún vai, dùng ngữ điệu phóng đại nhắc nhở : "Thế giới bên ngoài rất nhiều cám dỗ".

      Hạng Mĩ Cảnh gật đầu đầu tỏ ý tiêp nhận nhắc nhở đó.

      lâu sau, Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai đến. Đôi vợ chồng này còn chưa ăn sáng, nên bốn người họ vừa ăn vừa trò chuyện, ngay sau đó Hạ Hiểu Chính mang đôi kính đen mắt cùng Uông Nhất Trác phong độ như cây ngọc đón gió cũng đến.

      Đông người cái là bắt đầu náo nhiệt. Hạng Mĩ Cảnh rời khỏi chổ ngồi gọi điện thoại cho Dung Trí Dật, Dung Trí Dật thành khẩn khai báo: "Orchid sáu giờ dậy rồi, nhưng là để bôi kem chống nắng lên toàn thân, bọn tôi bừa xuất phát được khoảng mười lăm phút, chắc tám giờ đến nơi".

      Hạng Mĩ Cảnh nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi. lên du thuyền kiểm tra lại lượt để chắc chắn mọi việc ổn thỏa có bất kì sơ suất nào, khi quay lại nhà hàng gặp Phương Tuân Kiệm và Nhậm Trạch hành lang.

      Nhậm Trạch mặc bộ quần áo cộc vải hoa xanh xanh đỏ đỏ, đầu đội mũ cối, chân tông, mắt đeo kính chuồn chuồn, tay xách túi lớn màu vàng. Thoạt nhìn tưởng du khách giàu sổi nào đó vừa từ đảo Hải Nam về, nhưng nếu nhìn kĩ hơn, thấy từ người ta như toát ra vẻ côn đồ tự nhiên. ta quen ăn đưa đẩy, vừa bước lên liền hết lời khen ngợi Hạng Mĩ Cảnh: "Theresa, chiếc váy màu xanh nước biển này của em đẹp lắm, nhìn em như mĩ nhân ngư ấy".

      Hạng Mĩ Cảnh khẽ gật đầu như đón nhận lời khen ngợi đó, cung kính đáp lại: "Em thấy dù là bất kì phong cách thời trang nào vẫn thuận nước đẩy thuyền được như thường".

      Nhậm Trạch lập tức lắc đầu, chỉ vào Phương Tuân Kiệm người cùng đến với mình: "Kiểu này dám thưởng thức".

      Hạng Mĩ Cảnh lúc này mới quay sang nhìn Phương Tuân Kiệm. mặc áo trắng, quần dài màu xám nhạt, màu giày sẫm hơn màu quần chút, dùng túi xách màu trắng sữa, do màu sắc tổng thể người đều là màu sáng, nên trông vô cùng gọn gàng, lịch lãm.

      dám nhìn quá lâu, rất nhanh mỉm cười đáp: "Hai đúng là tuyệt đại song kiêu".

      Nhậm Trạch bỏ mặc Phương Tuân Kiệm, cười hi hi ha ha đặt tay lên vai , vừa kéo về phía nhà hàng, vừa như cố tình cao giọng với : "Làm tuyệt đại song kiêu cùng cậu ta, tôi phải chịu áp lực lớn quá".

      Chiếc váy dài mà Hạng Mĩ Cảnh mặc có tay, bàn tay Nhậm Trạch đặt lên phần nếp uốn của chiếc váy, cảm nhận lắm hơi ấm từ lòng bàn tay ta, nhưng khi qua trước mặt Phuong Tuân Kiệm, bật giác muốn biết suy nghĩ của lúc này. Lần trước khi Bill nắm cánh tay , vỗ vỗ lại đó khoảng nữa tiếng đồng hồ, giờ bị Nhâm Trạch khoác vai, biết liệu có tức giận mà cắn lên đó cái ?

      Cuối cùng vẫn là sợ vui, để Nhậm Trạch đưa mình quá xa lén lách người thoát thân : "Orchid và Dung Trí Dật cũng sắp tới rồi, tôi phải ra ngoài đợi họ".

      Nhậm Trạch thực ra chẳng hề có chút tà niệm lăng nhăng nào với , nên phát ra có ý định tránh mình, chỉ đùa : "Cuối tuần tăng ca, phải cầu Orchid trả lương gấp mười lần ngày thường cho em".

      tiếp tục đùa với ta nữa, bước quay trở lại cửa lớn của nhà hàng, kết quả đón được Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật, mà lại phải chạm mặt Ngô Mạn Ni.
      loveless87 thích bài này.

    4. Page24

      Page24 New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      Truyện hay lắm, cám ơn bạn, hi vọng ngày nào cũng có chương mới

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 _ 10

      Lần đầu gặp mặt giữa và Ngô Mạn Ni được thuận lợi cho lắm, hơn nữa từ tận đáy lòng cũng thích vị đại tiểu thư cao ngạo này, nhưng thích hay chuyện, còn công chuyện lại là chuyện khác. tươi cười, chào hỏi Ngô Mạn Ni bằng thái độ nhiệt tình và thân thiện: "Chào , Ngô".

      Trước kia Ngô Mạn Ni coi thường Hạng Mĩ Cảnh, sau này dù biết Lâm Khải Sương là bạn trai , cũng chẳng vì thế mà thích hơn được bao nhiêu, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ khách khí, tuỳ tiện "ừm" tiếng coi như đáp lại, xong mới hỏi: "Đều đến cả rồi chứ?".

      Hạng Mĩ Cảnh muốn lại bị Ngô Mạn Ni bắt lỗi, đành cùng ta vào nhà hàng, vừa vừa đáp: "Dung tiểu thư, Dung tiên sinh và Từ tiểu thư vẫn đường đến, những người khác đến cả rồi".

      Ngô Mạn Ni bước rất nhanh, dường như muốn chuyện với lắm.

      Nhậm Trạch trêu chọc Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai, thấy Ngô Mạn Ni mặc chiếc váy maxi lụa nhiều màu sắc bước đến, lập tức chuyển mục tiêu, từ xa giơ tay lên vẫy, mặt dày : "Mandy, chúng ta mặc đồ tình nhân".

      Ngô Mạn Ni ràng thích người nhìn giống trọc phú mới nổi như Nhậm Trạch, nên đôi mắt nhìn lướt qua ta, sau đó ân cần hỏi Uông Nhất Trác: "Wallace, lâu rồi gặp".

      Uông Nhất Trác điềm đạm đáp lại tiếng, sau đó có ý định tiếp lời.

      Ngô Mạn Ni hiếm khi bị lạnh nhạt thế này, nên nhất thời có chút ngượng ngập.

      Cũng may ta phải bối rối quá lâu, Dung Trí Dật nhanh nhẹn sải bước tiến vào, với vẻ hết sức áy náy: "Ngại quá, để mọi người phải đợi lâu rôi".

      Dung Ngọc Lan sau ngay ta, cũng lên tiếng xin lỗi mọi người.

      Mọi người đều nhìn về phía họ, nhưng hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung chú ý tới Từ Hi Lê người sau Dung Ngọc Lan. Hạng Mĩ Cảnh cũng phải ngoại lệ.

      hung hăng độc đoán như Ngô Mạn Ni, cũng có được phong thái cao quý phúc hậu như Dung Ngọc Lan, cảm nhận đầu tiên mà Từ Hi Lê mang tới cho mọi người ở đây giống như nhà hàng xóm. ta mặc chiếc váy kẻ carô trắng vàng khá giản dị, trang sức mang người ngoài chiếc vòng cổ nhìn được bắt mắt lắm ra có bất kì món nào khác, mái tóc dài uốn được buộc lỏng buông trước ngực trái. Da ta quá trắng, đường nét khuôn mặt cũng giống với người của Dung gia, miệng , mắt rất đẹp, khuôn mặt trái xoan nhìn vô cùng ôn hoà nhưng cũng khá lanh lợi.

      Từ Hi Lê sinh ra và lớn lên tại Mĩ, số lần về nước hiếm hoi vô cùng, du thuyền này, ngoài người của Dung gia ra, ta chỉ biết Ngô Mạn Ni, vì vậy việc đầu tiên mà Dung Ngọc Lan làm chính là giới thiệu mọi người với nhau.

      Hạng Mĩ Cảnh muốn ra ngoài xem du thuyền chuẩn bị xong chưa để căng buồm ra khơi, định lặng lẽ chuồn bị Dung Trí Dật tóm lại, sau khi Dung Ngọc Lan giới thiệu Từ Hi Lê với Phương Tuân Kiệm xong, liền với Từ Hi Lê: "Đây là Theresa, em hãy làm quen , mọi hoạt động của ngày hôm nay đều do ấy tổ chức".

      Hạng Mĩ Cảnh trong lòng chỉ muốn đánh Dung Trí Dật, nhưng ngoài mặt lại phải tươi cười rạng rỡ, chủ động bắt tay Từ Hi Lê: "Từ tiểu thư, chào , tôi là Theresa, Hạng Mĩ Cảnh. Thực ra tôi cũng chỉ là quân tốt dưới trướng của Orchid mà thôi".

      Từ Hi Lê rất vui, mỉm cười bắt tay Hạng Mĩ Cảnh, đồng thời cũng đính chính lại cách xưng hô: "Gọi tôi là Sisley được rồi".

      Hạng Mĩ Cảnh có khả năng đánh giá người khá chính xác, có thể cảm nhận được nụ cười mà Từ Hi Lê dành cho mình là lòng, nhưng hiểu sao, nụ cười chân thành như thế ngược lại khiến cảm thấy mấy dễ chịu.

      Thời gian ra khơi chính xác là tám giờ ba mươi.

      Mặc dù ai vạch trần chủ đề của lần ra khơi này là "giao lưu kết bạn",nhưng những người trong giới đều rất tinh quái, trong lòng họ hiểu rất điều ấy. Được cho phép ngầm của Dung Ngọc Lan, những người được Hạng Mĩ Cảnh mời hoặc ít, hoặc nhiều đều tới làm nền cho Phương Tuân Kiệm. Ví dụ như Nhậm Trạch, đợi sau khi du thuyền ra khỏi sông Hoàng Phố, liền lót la lót tót cùng Dung Trí Dật lái cano hóng gió, hoàn toàn coi Từ Hi Lê là đối tượng phải lấy lòng. Còn Hạ Hiểu Chính, mới bị gọi tiếng, liền lập tức ngồi xuống bàn chuyên tâm chuyên trí cùng Ngô Mạn Ni và vợ chồng Thiệu Giang Thiêm chơi bài. Tạ Tử Kiệm tiếp tục việc mà vừa rồi chưa kịp hoàn thành ở bến tàu, đeo tai nghe ngồi boong của tầng câu cá. Chỉ còn lại Phương Tuân Kiệm và Uông Nhất Trác, tay cầm li Champagne đứng ở cuối du thuyền trò chuyện. ai cố tình tìm cách tiếp cận Từ Hi Lê, hoặc có thể lướt bỏ hai từ "cố tình" kia , ai tiếp cận Từ Hi Lê.

      Trước tình hình này, Hạng Mĩ Cảnh ít nhiều vẫn thấy bất ngờ, ít nhất nhận thấy, những người khác thờ ơ, nhưng Phương Tuân Kiệm dường như lại rất muốn được làm quen giao lưu với Từ Hi Lê. nghĩ, có lẽ Phương Tuân Kiệm tìm được cái cớ nào để bỏ mặc Uông Nhất Trác mà tới bắt chuyện cùng Từ Hi Lê, thế là chủ động bưng đĩa salad hoa quả vừa làm xong từ trong nhà bếp về phía cabin đồng thời mời Phương Tuân Kiệm và Uông Nhất Trác tạm gác câu chuyện lại, cùng vào ăn hoa quả.

      Dung Ngọc Lan ngồi trò chuyện cùng Từ Hi Lê trong cabin nghe thấy lời mời rất hợp ý mình của Hạng Mĩ Cảnh, cũng vội lên tiếng hỏi Uông Nhất Trác: "Ngày cưới của Diệc Thi và Dung Liêm quyết định chưa? nghiêm túc , tôi cũng có thể coi là họ của Dung Liêm đấy. Cháu trai kết hôn, tôi phải chuẩn bị đại lễ mới được".

      Uông Nhất Trác bước vào trong, với Dung Ngọc Lan: "Nha đầu đó được gia đình nuông chìu tới mức trong mắt chẳng có ai nữa rồi, cũng chỉ có Dung Liêm mới trị được nó. Bọn tôi đều mong nó được gả sớm chút, chắc tổ chức vào tháng Mười".

      Mục đích đạt được, sau khi đưa cho Phương Tuân Kiệm và Uông Nhất Trác vừa ngồi xuống mỗi người chiếc dĩa, Hạng Mĩ Cảnh lại quay vào nhà bếp, bưng hai dĩa salad hoa qua ra cho Tạ Tử Kiệm và những người ngồi chơi bài.

      ràng Ngô Mạn Ni đến đây vì Uông Nhất Trác, muốn vì việc bài bạc quấn chân, thấy Hạng Mị Cảnh đến, lập tức lấy cớ vào nhà vệ sinh, giao bài trong tay mình lại cho .

      Đúng lúc Hạng Mĩ Cảnh cũng muốn quay lại cabin, nên yên tâm ngồi xuống đánh bài. ngồi đối diện với Hạ Hiểu Chính, nên cùng phe. IQ của Hạ Hiểu Chính hơn 180, trí nhớ siêu phàm, vận may khá tốt, cao thủ lão luyện như Thiệu Giang Thiêm phải miễng cưỡng mới đỡ được bài mà ta ra, nhưng Đông Giai lại đánh chẳng theo tính toán nào, Hạng Mĩ Cảnh chỉ ra bài theo Hạ Hiểu Chính mà ván nào cũng thắng. Chưa đến tiếng đồng hồ, tiền chíp (1) của Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai bị thua sạch.

      (1) loại tiền sử dụng trong casino, được đổi từ tiền mặt để đặt cược vì lí do an ninh.

      Kế hoạch muốn trốn ở đây của Hạng Mĩ Cảnh bị phá sản, đành theo mọi người quay lại cabin.

      khí trong cabin lúc này thoải mái nhàng hơn trước rất nhiều, ngồi giữa Phương Tuân Kiệm và Từ Hi Lê là Dung Ngọc Lan, xem ra họ chuyện nhiều, nhưng có giao lưu bằng ánh mắt.

      Thiệu Giang Thiêm nhìn đồng hồ, quá mười rưỡi, bèn cười : "Joe và Nhậm Trạch đâu biết? phải là hiến thân cho cá mập rồi đấy chứ?".

      Dung Ngọc Lan gật đầu: "Hai người này giống hệt nhau, có quản cái là làm loạn ngay".

      Hạng Mĩ Cảnh lấy di động ra rất đúng lúc, vừa ra ngoài vừa : "Tôi gọi điện cho họ".

      Tín hiệu biển tốt lắm, Hạng Mĩ Cảnh phải lên tầng ba mới kết nối được. Dung Trí Dật đợi hỏi ngay sắp về rồi, bèn cầm di động đứng yên lúc.

      Từng lớp sóng biển nhấp nhô phản chiếu ánh nắng vàng rực nhức mắt, trong gió còn mang theo rất nhiều hơi nóng. đeo kính râm, nên dám nhìn xa quá, chỉ cúi đầu nhìn mặt nước xanh biếc như ngọc phía dưới. Con thuyền vẫn chầm chậm dập dềnh lướt , khiến người thuyền cũng lắc lư theo, thất thần mất lúc lâu, dường như phải rất lâu sau đó mới nhận ra bên tai vang lên tiếng chuyện thầm, là Uông Nhất Trác đứng ở góc khác chuyện điện thoại.

      quá tò mò, nên lập tức quyết định xuống, đúng lúc ấy Uông Nhất Trác dập máy, quay người lại nhìn thấy .

      nhanh nhẹn giơ điện thoại , : "Vừa rồi gọi điện cho họ, họ sắp về tới nơi".

      Uông Nhất Trác hề tỏ ra bối rối, ngược lại còn gọi : "Theresa, có chuyện này muốn nhờ giúp?".

      lập tức nhận lời: "Rất sẵn lòng".

      Tâm trạng của Uông Nhất Trác khá tốt, nên giọng cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều: "Gần đây bạn tôi học người ta muốn sưu tập rượu vang, đáng tiếc ấy lại là người ngoại đạo, tôi cũng chẳng biết nhiều, nếu có thời gian, giúp tôi đưa ấy tới mấy hầm rượu để tham quan nhé".

      ngờ Uông Nhất Trác lại thẳng thắn thừa nhận việc mình có bạn như thế, it nhiều có phần kinh ngạc, nhưng trong lòng rất ngưỡng mộ, cười nhận lời ngay: "Tôi cũng chỉ nữa vời thôi, hi vọng tìm nhầm người".

      Uông Nhất Trác khen ngợi : "Khả năng lĩnh hội của về phương diện này khá tốt".

      Lần đầu tiên được Uông Nhất Trác khen, cảm thấy ta bình thường nhìn rất lạnh lùng nhưng thực ra lại rất dễ tiếp xúc, vì vậy mới đứng chuyện thêm vài câu. Trong lúc đứng chuyện với nhau, Ngô Mạn Ni nhìn thấy trong lòng rất vui. đành phải tránh Ngô Mạn Ni, quay người vào bếp làm chân sai vặt.

      Món chính trong bữa trưa là tôm hùm. Đầu bếp được mời từ nhà hàng hải sản nổi tiếng tới, tay nghề đương nhiên giỏi, Hạng Mĩ Cảnh chỉ có thể làm công việc lặt vặt như bưng bê bày biện.

      Tạ Tử Kiệm bỗng hứng thú, đòi Hạ Hiểu Chính chơi bài tiếp, Thiệu Giang Thiêm vừa rồi bị thua sạch vẫn chưa phục, thế là lôi Phương Tuân Kiệm vào cùng phe để chống lại Hạ Hiểu Chính. Mọi người vây quanh bàn, chỉ riêng Đông Giai chạy vào bếp xem họ chuẩn bị đồ ăn.

      Hạng Mĩ Cảnh trò chuyện với Đông Giai lúc, nghe tiếng Ngô Mạn Ni đứng ở mũi du thuyền hét lớn: "Họ về rồi".

      Đông Giai nghe tiếng kéo Hạng Mĩ Cảnh ra ngoài, quả nhiên Dung Trí Dật và Nhậm Trạch lái canô về.

      Mấy người đánh bài cũng chẳng buồn đứng dậy, Dung Ngọc Lan và Uông Nhất Trác xem đánh bài, cũng chẳng nhúc nhích, nên cũng chỉ có mấy người phụ nữ là đứng bên ngoài.

      Hạng Mĩ Cảnh bị Đông Giai kéo ra, thấy Dung Trí Dật và Nhậm Trạch đúng là quay về , lại vội vàng quay trở lại bếp chuẩn bị bữa trưa.

      Ngô Mạn Ni vẫn thấy Hạng Mĩ Cảnh thuận mắt, lúc này bỗng nhìn thấy cơ hội khiến phải xấu mặt, cố ý vờ như loạng choạng, bổ nhào cả người vào lưng , chính xác tới nỗi đẩy Hạng Mĩ Cảnh ngã từ boong xuống biển.

      Hạng Mĩ Cảnh chưa kịp có chuẩn bị, bị rơi xuống.

      sống gần biển khá nhiều năm, đương nhiên khả năng bơi lội là rất tốt, nhưng trước khi xuống nước hề khởi động, chẳng mấy chốc chân trái bị chuột rút, chỉ còn chân phải và hai tay cố gắng gạt nước để bơi.

      thuyền mọi người hỗn loạn. Từ Hi Lê định nhảy xuống nhưng bị Ngô Mạn Ni giữ lại, Đông Giai biết bơi kêu lên oai oái, mọi người trong phòng cũng chạy hết ra ngoài.

      Hạng Mĩ Cảnh cố gắng để mình trông tới mức quá thảm hại, nhưng chân trái bị chuột rút đau quá, nên động tác đập nước càng lúc càng giãy giụa. còn tưởng Tạ Tử Kiệm là người chạy ra nhanh nhất và lao xuống biển cứu mình, nhưng ngờ người đó lại là Phương Tuân Kiệm.

      Phương Tuân Kiệm thấy dưới biển, nghĩ ngợi nhiều, cởi giày nhảy xuống vị trí ngay gần chổ , sau khi bơi đến tay ôm nganh eo Hạng Mĩ Cảnh, tay kia túm lấy phao cứu sinh do Uông Nhất Trác ném xuống. bị sặc mấy ngụm nước, mặc dù nghĩ mình chết đuối ở đây, nhưng tình huống vừa rồi khiến thấy sợ, có điều khi được Phương Tuân Kiệm cứu đưa lên du thuyền, trong đầu lại chỉ sợ bị người khác phát ra điều gì đó.

      Tạ Tử Kiệm thấy chân trái Hạng Mĩ Cảnh co quắp, lập tức massage giúp , Dung Ngọc Lan ôm vai , vừa giúp vuốt lưng vừa gạt mái tóc ướt rườn rượt dính mặt ra. So với nhếch nhác của Hạng Mĩ Cảnh, Phương Tuân Kiệm chỉ thở dốc hai hơi.

      Đông Giai biết chính Ngô Mạn Ni cố ý đẩy Hạng Mĩ Cảnh xuống nước, định gây khó dễ cho ta, bị Dung Trí Dật từ canô nhảy lên nhanh chân hơn bước. Dung Trí Dật chút khách khí gạt phăng Ngô Mạn Ni đứng chắn đường ra, ngồi xổm xuống nhìn Hạng Mĩ Cảnh. Vừa rồi ta và Nhậm Trạch còn cách du thuyền xa, nhìn thấy Ngô Mạn Ni xô vào Hạng Mĩ Cảnh khiến ngã. ta vốn thích Ngô Mạn Ni lắm, lại thêm có quan hệ khá tốt với Hạng Mĩ Cảnh, thấy bị người ta chỉnh, nên có ý định ra mặt giúp , bèn hỏi Hạng Mĩ Cảnh bằng giọng hết sức nghiêm túc: "Ai mà lại mắt mũi mọc đầu, đẩy xuống nước thế?".

      Câu này ý tứ quá ràng, những người boong nghĩ Dung Trí Dật lại thẳng thắn như thế, Ngô Mạn Ni xanh mặt.

      Dung Ngọc Lan liếc Dung Trí Dật cái.

      Hạng Mĩ Cảnh lấy lại bình tĩnh, muốn khí vì mình mà trở nên gượng gạo, vội vàng : "Sóng lớn quá, tôi lại nhanh, boong tàu trơn nên cẩn thận bị trượt chân thôi".

      Phương Tuân Kiệm cũng đỡ: "Sóng lớn , vừa rồi xuống nước có cảm giác chỉ cần sơ sẩy chút là bị chìm ngay".

      Đông Giai cũng từng là nhân viên PR, nên hiểu cái khó của Hạng Mĩ Cảnh, đành tha cho Ngô Mạn Ni, nhắc nhở : "Đừng mặc mãi quần áo ướt như thế, mau thay đồ ".

      Ra biển chơi, ai chuẩn bị cho tình huống mình bị ngã xuống biển, nên đương nhiên chẳng có đồ để thay. Mà du thuyền là của Dung Trí Dật, đồ trong tủ quần áo ở phòng ngủ có thể lấy cho Phương Tuân Kiệm mặc nhưng lại chẳng có bộ nào thoã mãn được cầu của Hạng Mĩ Cảnh, đặc biệt còn ướt từ trong ra ngoài, đành mặc chiếc áo choàng tắm to ngồi sofa trong phòng, sau khi sấy khô tóc rồi bắt đầu sấy khô đồ lót.

      Để tránh mọi người bàn tán nảy sinh nghi ngờ, ngay cả Dung Trí Dật cũng đến làm phiền , có người gõ cửa, còn tưởng nhân viên phục vụ mang cơm cho mình, ngờ vừa mở cửa thấy người bưng đĩa cơm là Từ Hi Lê.

      Từ Hi Lê bất ngờ trước biểu kinh ngạc của Hạng Mĩ Cảnh, mỉm cười hỏi : "Tôi vào có được ?".

      Hạng Mĩ Cảnh vội mở cửa mời ta vào : "Chẳng phải có nhân viên phục vụ ư? Sao lại đích thân làm việc này?".

      Từ Hi Lê đặt đĩa cơm lên bàn, có ý định ra ngay, ngược lại còn ngồi xuống, ra hiệu cho Hạng Mĩ Cảnh cùng ngồi, sau đó mới cười : "Họ bàn chuyện thị trường cổ phiếu suốt, tôi thấy hơi nhạt nhẽo".

      Hạng Mĩ Cảnh cảm nhận được thiện ý của Từ Hi Lê, khẽ cười tiếp lời: "Đừng bao giờ mong họ về nước hoa và trang sức".

      Từ Hi Lê gật đầu tán đồng, ngập ngừng lát, ta bằng giọng nghiêm túc: "Chuyện vừa rồi, rất xin lỗi".

      Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người. Sau đó lập tức hiểu ngay chuyện mà Từ Hi Lê muốn đến, nhưng người đẩy xuống biển là Ngô Mạn Ni, chuyện đó hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới Từ Hi Lê cả. cho rằng quan hệ giữa Từ Hi Lê và Ngô Mạn Ni tốt Từ Hi Lê phải đứng ra nhận lỗi thay cho Ngô Mạn Ni, vì vậy quay sang nhìn Từ Hi Lê với ánh mắt khó hiểu.

      Từ Hi Lê thà tiếp: "Tôi biết Mandy cố ý nhằm vào , nhưng tôi lại ra, để phải chịu ấm ức".

      Hạng Mĩ Cảnh khá bất ngờ trước suy nghĩ đó của Từ Hi Lê, vội vàng lắc đầu : " sao, tôi hiểu cả, cũng thấy ấm ức gì hết, phải bận tâm đâu".

      Từ Hi Lê vô cùng chân thành tiếp: "Mandy là em của bạn thân Orchid, ấy rất quan tâm tới thể diện, tôi sợ ra rồi mọi người đều lâm vào hoàn cảnh khó xử".

      Hạng Mĩ Cảnh được quan tâm quá mà thất kinh: " sao mà, trước kia ấy có chút bất mãn về công việc của tôi, tôi hiểu".

      Từ Hi Lê hình như rất biết ơn trước bao dung của , cười cười, rồi bỗng như ngầm ám chỉ điều gì đó, : "Cũng may Phương phản ứng nhanh, nên mới để lại hậu quả nghiêm trọng".

      Hạng Mĩ Cảnh để ý thấy nụ cười thoáng vẻ ngượng ngùng của Từ Hi Lê khi nhắc tới Phương Tuân Kiệm. lập tức hiểu ngay ý của câu ấy, rất nhanh cũng phụ hoạ theo: "Phương tiên sinh là người tốt, hay giúp đỡ mọi người",

      Từ Hi Lê nghe cách xưng hô của lại càng tỏ ra vui mừng hơn, nhưng sợ để lộ tâm tư thiếu nữ quá ràng trước mặt người khác nên vôi vàng đứng dậy, : "Vậy ăn cơm , tôi ra ngoài đây".

      Hạng Mĩ Cảnh tiễn Từ Hi Lê, sau khi đóng cửa, tựa lưng vào cửa đứng lúc lâu. Đồ ăn trong đĩa rất phong phú, bụng rùng rục réo gào, nhưng có lẽ do uống nhiều nước biển, nên ăn mà hề thấy ngon miệng. nằm trong phòng ngủ giấc, ai tới làm phiền, chỉ có tiếng sóng biển đập vào mạn du thuyền rồi vọng vào tai qua cánh cửa sổ đáng ghét chưa đóng chặt.

      Bốn giờ mới thay bộ đồ được hong khô của mình và ra ngoài, du thuyền đường quay về.

      Dung Trí Dật tắm nắng tầng ba, cụp mắt thấy bước ra ngoài, liền gọi lên cùng.

      Lên tới tầng ba, mới phát này chỉ có mình Dung Trí Dật, những người khác đánh bài, chuyện phiếm ở tầng .

      Mặt trời bắt đầu lặn, Dung Trí Dật nằm dưới mái che nhưng vẫn bị ánh nắng dát khắp nữa thân dưới.

      Hạng Mĩ Cảnh thích tắm nắng, đành ngồi xuống chính giữa của mái che.

      Dung Trí Dật hỏi: "Vừa rồi tôi định xả giận cho , tại sao lại rụt đầu vào mai?".

      ăn hoa quả mà ta mang lên theo, thẳng: " cũng biết tôi có mai mà, vào thời khắc quan trọng mang ra dùng, chẳng lẽ lại đợi người ta lột da sao?".

      ta lại hỏi: " gây thù chuốc oán với Ngô Mạn Ni từ bao giờ?".

      muốn giải thích quá nhiều, nên chỉ nhún vai.

      ta cũng chẳng truy hỏi tới cùng, đành : "Con người ta còn ngang hơn cả cua".

      Thế là : "Nếu cảm thấy có lỗi với tôi, tôi ngại cầm chút phí an ủi đâu".

      Dung Trí Dật phá lên cười ha hả, nghiêng đầu nhìn , đột nhiên : "Tôi kể cho nghe câu chuyện".

      ghé sát tai vào gần ta, : "Rửa tai lắng nghe".

      ta trầm ngâm hồi lâu, rồi đổi sang giọng đều đều, kể: "Ngày xưa có người con , năm mười hai , mười ba tuổi, nhà chuyển đến ở trong con hẻm nơi nhà của người con trai sinh sống. hoạt bát đáng , từ tới lớn đều là bạn học của chàng trai, sau đó còn thi vào cùng trường đại học. Chàng trai lên đại học gặp được người con mình thích, nhưng đó lại có bạn trai rồi, chàng trai lặng lẽ bảo vệ người con đó, nhận ra tình cảm dành cho mình. Sau này quyết định giúp chàng trai, ăn xong chín mươi que kem của chàng trai, bắt đầu theo đuổi người bạn trai của kia. Trời phụ lòng người, cuối cùng thành công. Nhưng chàng trai những hiểu cho nỗi khổ của , mà còn mắng , vỉ chàng trai cho rằng làm tổn thương tới người con ta thích".

      ta kể rất nghiêm túc, bị hấp dẫn, truy hỏi: "Sau đó sao?".

      "Sau đó bỏ . Cho tới rất nhiều năm về sau, chàng trai mới dám thừa nhận, khi đó ta mắng phải vì bất kì nguyên nhân nào khác, mà chì vì ta vui khi thấy trở thành bạn của người khác mà thôi".

      đợi lúc lâu, thấy ta nữa, vẫn chưa hài lòng về kết thúc: "Thế là hết rồi à?".

      ta lại bắt đầu cười hi hi gật đầu, chẳng còn vẻ nghiêm túc vừa rồi: "Đa phần các câu chuyện tình đều kết thúc như thế".

      cũng gật đầu, khen: "Chuyện bịa hay lắm".

      ta giải thích đó là chuyện hay là giả, mà chỉ về phía Phương Tuân Kiệm đứng chuyện với Uông Nhất Trác ở boong tàu tầng , : " cảm thấy ta thế nào?".

      Nhìn theo hướng ta chỉ thấy Phương Tuân Kiệm. thay áo màu xanh thẫm, vẫn phối với quần dài màu sữa, dáng người thẳng tắp, hề để ý tới tình hình phía . luống cuống, mà tương đối thà với Dung Trí Dật: "Tôi chưa có dịp tiếp xúc nhiều với Phương tiên sinh, nhưng cảm thấy mấy năm gần đây ấy vẫn thế".

      Dung Trí Dật hứng thú hỏi: "Vẫn thế là thế nào?".

      cười đáp: " béo lên".

      Dung Trí Dật cũng bật cười, phê bình: " ra phụ nữ các khi ngắm đàn ông còn chú ý đến vẻ bề ngoài hơn là khi đàn ông ngắm phụ nữ".

      gật đầu thừa nhận.

      ta lại thở dài, tiếp: " thương trường làm gì có người tốt, hiểu tại sao Orchid lại tán thưởng ta đến thế, bày ra trò này để tác hợp cho ta và Sisley".

      muốn mình suy nghĩ lung tung, thế là lên tiếng nhắc nhở Dung Trí Dật: " lại bắt đầu tò mò rồi đấy".

      ta nhướng mày đáp: "Tôi vốn phải người tốt mà".

      Tối nay ở Dung Liên sơn trang có bữa tiệc , Dung Ngọc Lan và vài người bạn nữa phải vội về cho kịp giờ khai tiệc. Những người còn lại bắt đầu bàn xem nên tìm chổ nào khác để vui chơi tiếp.

      Hạng Mĩ Cảnh phải ở lại xử lí việc du thuyền, nên sau khi tiễn mọi người về quay lại du thuyền. Cho tới gần chín giờ phong cảnh ban đêm đẹp, lại mát mẻ, nằm sofa ở boong tàu uống chổ rượu vang còn lại, dường như làm thế khiến nội tâm có được yên bình. Nhưng mới hưởng thụ chưa được mười lăm phút bị điện thoại của Âu Na làm phiền, gọi tới Club.

      thích ầm ĩ huyên náo ở quán bar, nhưng thỉnh thoảng mệt quá hoặc những khi ngủ được cũng tới đó điên cuông lúc. Âu Na hôm nay là sinh nhật Miểu Miểu, nhất định đòi phải đến. Vì có quan hệ tốt với Âu Na, nên cũng quen biết ít bạn của Âu Na, Miểu Miểu là trong số đó, suy nghĩ lát, sau đó quyết định nhận lời.

      Mọi người gặp nhau ở cửa quán bar, bảy tám chàng trai cùng hò reo ôm chầm lấy nhau vào.

      còn sớm nữa, họ ngồi xuống ghế. Mấy người trong số họ, bao gồm cả Miểu Miểu, uống rượu rất tốt, nên cho phép đổi sang rượu tây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :