1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 57.1: Của hồi môn

      Từ Dược Tiên Đường trở lại Nhàn Nguyệt Các, Như Ca liền thấy Thanh Trúc sốt ruột chờ.

      “Tứ tiểu thư về rồi!”

      Thanh Trúc thấy Như Ca vội vàng tiến lên, ghé vào tai Như Ca : “Vừa nãy Thất ma ma tới kêu phu nhân Tây viện, bảo là để chuẩn bị của hồi môn cho tiểu thư! Còn khi tiểu thư về qua đó chuyến”.

      Nghe vậy, Như Ca vào phòng, thẳng đến Tây viện, mới đến cửa nghe ồn ào, hình như là rất nhiều người. Quả nhiên, vừa vào Ninh Phúc Đường liền thấy Lưu thị, Giang di nương, và mấy vị phu nhân khác ngày thường rất ít gặp.

      Tin về hôn của Như Ca vừa truyền ra, Ngọc phủ từ xuống dưới, kể cả người thân bên nhà lão phu nhân rối rít đến thăm hỏi, mang theo lễ muốn bám víu Như Ca, đều bị Liệt thị cho trả lại hết. Những vị phu nhân này ngoài mặt đến thăm lão phu nhân nhưng thực tế tìm ai trong lòng lão phu nhân rất ràng. Tuy vậy, Như Ca gả cho thế tử, của hồi môn thể qua loa, những người này đến đưa bạc rất hợp ý lão phu nhân.

      Thấy Như Ca tới, nháy mắt trong phòng yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu quan sát người sắp thành thế tử phi này, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khó trách khiến Cẩm Thân vương thế tử màng những tiểu thư nhà quyền quý khác mà xin hoàng thượng hạ chỉ ban hôn!

      “Tứ tiểu thư đẹp!”

      “Vừa nhìn biết là đứa bé có phúc”.

      “Phu nhân gì thế, là thế tử phi còn có thể có phúc được sao?”

      ..............

      Như Ca làm lễ chào cả đám xong, lão phu nhân ra hiệu ngồi xuống, rồi : “Nghe bên thế tử chuẩn bị sính lễ. Của hồi môn của con tổ mẫu bàn bạc với phụ thân con và các thúc bá, tuyệt bạc đãi con, mặc dù chưa đóng rương xong, nhưng danh sách có đây.”

      Thất ma ma lấy ra tờ giấy đỏ từ hộp gỗ, định đọc, từ ngoài truyền vào tiếng chào, Ngọc Chính Hồng trở lại.

      “Nếu lão nhi về, chờ nó vào rồi đọc luôn.” Lão phu nhân phất tay cái ý bảo Thất ma ma dừng lại, chờ Ngọc Chính Hồng.

      Ngọc Chính Hồng chào lão phu nhân xong, ngồi xuống ghế cho mấy người kia làm lễ.

      “A, mẫu thân định đọc danh sách đồ cưới sao?” Thấy tờ giấy tay Thất ma ma, Ngọc Chính Hồng tất nhiên biết là làm gì, nhưng vẫn cố hỏi câu.

      “Ừ, Thất ma ma bắt đầu . Con cũng nghe thử xem có gì cần thay đổi .”

      “Của hồi môn của Tứ tiểu thư gồm có, cửa hàng ở phố Đông, tòa nhà ở thành Tây, điền trang ở ngoại thành, ruộng tốt 500 mẫu, hai cây san hô Đông Hải, 6 bộ trang sức vàng ròng, hai bình hoa Lưu Ly,......tổng cộng là 80 món. Lão phu nhân, biết lão nô có đọc sai gì ?”

      Ước chừng Thất ma ma đọc nửa canh giờ, những thứ này xem xem lại biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên có gì sai lầm. Lão phu nhân lắc đầu tỏ vẻ sai.

      Kỳ lão phu nhân cũng muốn đọc danh sánh đồ cưới lúc này, định chờ bên thế tử đưa sính lễ tới rồi mới tính, nhưng sau khi bàn bạc xong, quyết định tuyên bố trước tốt hơn, phủ Cẩm Thân vương tặng sính lễ chắc chắn tệ, tuyên bố đồ cưới trước, dù đồ cưới ít hơn sính lễ cũng sao, chứ nếu chuẩn bị đồ cưới sau biết bao nhiêu mới đủ, mà quá ít cũng khó coi. Phần lớn đồ cưới là trích từ quỹ chung của Ngọc gia, việc này quan hệ trọng đại, mấy vị phu nhân kia cũng chỉ có thể chấp nhận.

      Trong mấy người chỉ có Lý thị là hai mắt cơ hồ phun ra lửa, đây vốn phải là của Giai Nhàn và Bảo Oánh, nhưng giờ đều rơi vào tay tiểu tiện nhân Ngọc Như Ca này rồi, đáng hận. Liếc nhìn Thất ma ma, Lý thị nảy ra ý hay. Làm bộ nhiệt tình : “Ta thấy đồ cưới ổn, bất quá, bên người Như Ca ma ma giỏi sao được, mà Hoa ma ma bên cạnh ta lại cực kỳ giỏi, bằng như vầy , cho Như Ca Hoa ma ma, sau này đến phủ thế tử giúp đỡ quản lý gia đình.”

      Mấy người kia nghe vậy, nghĩ thầm: Nhị phu nhân quản nhiên là biết tính kế, cho lão ma ma bên người mình, chẳng khác nào muốn nắm tứ tiểu thư trong tay.

      Ngọc Chính Hồng nhíu nhíu mày, nghe Lưu Toàn Hoa ma ma này tính tình cũng tốt gì, bất quá Lý thị là chính thất, giờ mang trưởng tử, tiện mở miệng làm mất mặt Lý thị, đưa mắt nhìn về Như Ca, nếu nó tự đồng ý tốt rồi.

      Như Ca sao lại biết ý của Ngọc Chính Hồng, khó xử : “Hoa ma ma là tâm phúc của đích mẫu tất nhiên là giỏi giang, bất quá Như Ca dám nhận. Hồi trước lúc đón Như Ca tới kinh thành, Hoa ma ma vừa lên xe ngồi sập chiếc xe ngựa mới tinh. Như Ca tuy chỉ là thứ nữ, nhưng cũng là chủ tử, để chủ tử ngồi xe cũ rách nát, mình ngồi xe mới, ma ma như vậy vẫn là để bên đích mẫu thôi.”

      Đây ràng là gián tiếp tố cáo! Lý thị kịp suy nghĩ bật thốt lên lời chửi, “Cho chút thể diện lên mặt, đồ tiện.......”

      tại dưới Ngọc gia phải nhờ vào Như Ca, Ngọc Chính Hồng nào dám để Như Ca bị mắng, chỉ tay vào mặt Lý thị quát: “Ngươi câm miệng cho ta, người như vậy cũng dám đưa cho tứ nha đầu, nếu chọc giận thế tử, cả nhà đều phải chết theo ngươi!”

      Hiếm lắm mới thấy đứa con này có khí phách lần, lão phu nhân liếc Lý thị cái, quay đầu cười với Như Ca , “ Tứ nha đầu, tổ mẫu cũng ép, con muốn ma ma nào cứ chọn!”

      Lúc này dĩ nhiên là lão phu nhân phải lấy lòng Như Ca, muốn đắc tội với nàng lúc này, hơn nữa, là người Ngọc phủ, dù có gả vẫn là người Ngọc phủ, lợi lộc sau này thế nào chẳng có. Như Ca cũng biết ma ma vừa giỏi vừa trung thành là được, bất quá ma ma theo mẫu thân sớm qua đời, tìm ma ma như vậy trong Ngọc phủ quả dễ dàng, cũng may hai ngày nay tính trước nên giờ dễ đối phó.

      “Bà nội, nha hoàn ở Nhàn Nguyệt Các đều rất nề nếp, nếu như chọn nha hoàn trong viện khác sợ là làm bọn họ buồn, Như Ca nghĩ chọn ra bốn trong số đó là được rồi, còn về ma ma, dĩ nhiên là ma ma trong viện của bà nội tốt hơn......”

      Nghe Như Ca , lão phu nhân cũng phản đối, chỉ cười : “Nha đầu này, ra là coi trọng người trong viện ta, vậy con , bà nội nhất định cho!”

      “Như Ca cám ơn bà nội trước ạ, vốn là Như Ca muốn Thất ma ma, nhưng Thất ma ma là thân tín của tổ mẫu, Chu ma ma lại trong coi việc ăn uống cho bà nội, biết bà nội thích ăn gì nhất, Như Ca cũng tiện dẫn , vậy nghe chỉ còn lại Vương ma ma rồi.”

      Lão phu nhân nghĩ hồi lâu vẫn nhớ ra trong viện mình có ai là Vương ma ma, nhưng nếu Như Ca muốn, nhất định là có người này liền thuận miệng : “Ừ, con coi trọng, dẫn !”

      “Như Ca cám ơn bà nội!”

      Việc lớn xong, thời gian còn lại các vị phu nhân kia nhao nhao làm quen với Liệt thị và Như Ca. lát sau, thấy những người này ít nhiều đều là vì Cẩm Thân vương phủ mà làm quen, bình thường có giao tình gì, Như Ca và Liệt thị liền chào lão phu nhân trở về Nhàn Nguyệt Các.

      Mấy người kia thấy nhân vật chính rồi, tất nhiên cũng tán gẫu nữa, mấy câu rồi lần lượt rời , Ngọc Chính Hồng có việc phải xử lý cũng khỏi Ninh Phúc Đường. Chỉ còn lại Lý thị, Giang di nương và Lão phu nhân. Thấy Hồ ma đỡ Lý thị muốn rời , lão phu nhân hỏi: “Nghe , hôm qua nhị nha đầu cầm dao nháo chuyện?”

      Nghe vậy, Lý thị dừng bước, sắc mặt giận dữ, ràng mình cảnh cáo, thế mà chuyện vẫn truyền tới Tây viện.

      “Mẫu thân nghe từ đâu vậy, Bảo Oánh sao làm ra chuyện như thế......”

      Lão phu nhân nghe vậy, lớn tiếng : “Chém bị thương mấy người, máu loang lổ, còn có, ngươi cho là người trong phủ mù hết rồi sao? Ngươi dạy nữ nhi thế nào, mà ngày càng liều lĩnh, nữ tử, đòi đánh đánh giết giết, chẳng lẽ bị điên sao, nếu điên bằng nhốt vào phòng cho rồi.”

      “Mẫu thân, Bảo Oánh chỉ là hơi bướng, nào nghiêm trọng như vậy, con bắt nó ở trong phòng tự suy nghĩ rồi.” Lý thị thấy vẻ giễu cợt của Giang di nương cắn răng thầm hận, nhất định là do ả này nhiều chuyện rồi. Còn bà già sống dai này nữa, dám nữ nhi mình như vậy. Nghĩ mình biết sao, đều là đám nịnh nót, thấy người sang bắt quàng làm họ. Giờ Ngọc Như Ca có quyền có thế bu lại. Nhiều lần bị trách cứ, khiến Lý thị sớm chán ghét lão phu nhân, bất quá giờ chưa làm gì được đối phương đành nhẫn nhịn.

      Trịnh thị bưng chén trà lên uống hớp, ngẩng đầu lên thấy Lý thị có vẻ phục, lạnh giọng : “Chuyện Lý gia ta có nghe qua, tuy bên đó thiếu hụt đến nỗi phải bán các cửa hàng, nhưng ta cảnh cáo ngươi, chớ vì nhà mẹ đẻ mà mơ tưởng đến sính lễ của tứ nha đầu, ngươi sinh nữ nhi như vậy, đừng mong ta nâng đỡ. Mấy ngày nay ngươi cũng kiếm được ít lợi lộc, tự mình suy nghĩ kỹ ngày đó thế tử đối xử với Âu Dương Thiệu thế nào, Hầu phủ thế tử còn sợ huống chi là ngươi. Nếu chọc giận thế tử, cẩn thận bị róc xương lóc thịt lúc nào hay!”

      Lời lão phu nhân hình như có tác dụng, Lý thị đáp lời: “Con dâu đâu dám có ý nghĩ đó, gả vào Ngọc gia chính là người Ngọc gia, quyết gây phiền toái cho phủ ta.”

      Khuôn mặt thành khẩn của Lý thị khiến lão phu nhân tạm thời yên tâm, rốt cuộc vẫn nghĩ đến cháu đích tôn chưa ra đời. “Được rồi, ngươi có thai dễ mệt mỏi, về nghỉ ngơi cho tốt , đừng để ảnh hưởng đứa bé”, xong, lão phu nhân phất tay cái, ý bảo Lý thị lui.

      Lý thị tức cành hông về lại Đông viện, vừa ngồi xuống, liền lệnh Hồ ma ma và Hoa ma ma lôi tất cả nha hoàn và gã sai vặt ngày đó nhìn thấy Ngọc Bảo Oánh nổi điên tới, đánh mỗi người 50 hèo, cho đến lúc mấy người đó hôn mê mới thấy bớt tức.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 57.2: Của hồi môn

      Sau khi bình tĩnh lại, Lý thị bắt đầu tính toán làm sao lấy được bạc từ hôn này để cứu nhà mẹ đẻ. Lời lão phu nhân hiển hiên có chút tác dụng, nhưng chuyện Lý gia phải , khi bên tra ra, cả Lý gia tong. Lý thị hiểu rất , mấy năm nay nhờ nhà mẹ để hậu thuẫn mình mới có thể có tiếng trong Ngọc phủ, nếu còn hậu thuẫn nữa, chỉ sợ vợ cả cũng bị ra rìa, nên vô luận thế nào đều phải giúp trai bù vào chỗ thiếu hụt.

      Nghĩ tới đây, Lý thị vội vàng kêu Hồ ma ma gọi Hoa ma ma tới, mấy người bắt đầu thầm lập mưu.

      Bên kia, Như Ca và Liệt thị về Nhàn nguyệt Các. Khoảng nửa canh giờ sau, quản gia Lưu Toàn dẫn người phụ nhân vào. Thấy Như Ca ngồi sau rèm, kính cẩn : “Tứ tiểu thư xem thử đây có phải là Vương ma ma mà tiểu thư ?”

      Lưu Toàn tìm khắp viện lão phu nhân, mới thấy ma ma họ Vương làm ở phòng tạp dịch, liền dẫn qua đây.

      Như Ca nhìn y phục người phụ nhân mặt dù giặt tới trắng bệch, mộc mạc, nhưng rất sạch , vẻ mặt hoạt bát, đúng là người trong trí nhớ. Liền : “Đúng là vị Vương ma ma này, làm phiền Lưu quản gia rồi.”

      xong lấy ra tờ ngân phiếu ý bảo Thanh Nhi đưa cho Lưu Toàn.

      “Từ lúc Như Ca đến Ngọc phủ, Lưu quản gia quan tâm Nhàn Nguyệt Các nhiều, Như Ca ghi nhớ trong lòng, ngân lượng này có ý gì khác, chỉ để Lưu quản gia mua bầu rượu ngon thôi, mong Lưu quản gia nhận.”

      Lưu Toàn nghe vậy, vội vàng : “Đây là trách nhiệm của Lưu Toàn, làm sao cho chủ tử hài lòng, nào dám biết xấu hổ mà muốn tiểu thư thưởng”.

      “Lưu quản gia, Như Ca ở trong phủ lâu nữa, sau này nếu Nhàn Nguyệt Các có chuyện gì, còn phải nhờ quản gia giúp đỡ nhiều, nếu Lưu quản gia nhận, Như Ca rất băn khoăn.”

      Thấy Như Ca chân thành như vậy, Lưu Toàn tiện từ chối, nhận lấy ngân phiếu xong cũng nhìn qua giá trị, : “Vậy Lưu Toàn tạ tiểu thư thưởng, lão phu nhân còn chờ, Lưu Toàn xin cáo lui trước, nếu tiểu thư còn gì phân phó, cứ kêu bọn nha hoàn trong viện tới bảo tiếng là được.”

      “Lưu quản gia thong thả!”, Như Ca gật đầu cái, ý bảo Thanh Nhi tiễn khách.

      Sau khi Lưu Toàn , Thanh Nhi thầm mấy câu bên tai Như Ca rồi vén rèm ra. Như Ca nhìn phụ nhân trước mặt, “Gần đây trong nhà Vương ma ma ổn cả chứ?”

      Vương ma ma cung kính dập đầu sau đó đứng dậy : “Cháu ngoại lão nô khỏe lại, ngày khác lão nô dẫn nó tới tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”

      “Như Ca tò mò với khả năng của Vương ma ma sao lại làm ở phòng tạp dịch?”. Ở Dược Tiên Đường chỉ dựa vào câu của Thanh Nhi liền biết mình là ai, chứng tỏ Vương ma ma biết rất dưới Ngọc phủ. Vừa rồi Thanh Nhi đến phòng tạp dịch, thấy việc khi dễ lẫn nhau, ràng Vương ma ma quản lý rất tốt. Người như vậy, lão phu nhân giữ bên người, thậm chí còn sống mờ nhạt, là kỳ quái.

      Vương ma ma nghe vậy, há miệng, như có điều muốn lại thôi chỉ bật ra câu “Đều là chuyện xưa đáng nhắc lại.”

      Như Ca cười cười, : “Ma ma với Như Ca ngày sau có cơ hội nhất định báo đáp, muôn lần chết từ, sao có chút chuyện xưa lại cho ta biết chứ?”

      Vương thị suy nghĩ hồi lâu, kể tường tận lại chuyện xưa. “Lão nô Vương thị, 12 tuổi vào Ngọc phủ, lúc ấy được phân làm nha hoàn trong viện đại thiếu phu nhân, chính là lão phu nhân bây giờ. Đại thiếu gia là người chay mặn chê, chẳng những thê thiếp thành đàn, mà những nha hoàn có chút nhan sắc trong viện đại thiếu phu nhân đều bị đại thiếu gia nhúng chàm, chuyện đến tai thiếu phu nhân, thiếu phu nhân chẳng những làm chủ cho bọn nha hoàn, ngược lại đem bọn nha hoàn số bán số giết. Tỷ muội tốt của lão nô là Thúy Bình, vốn có trượng phu, thời điểm gác đêm bị đại thiếu gia say rượu làm hại. Sau khi đại thiếu phu nhân biết, chỉ Thúy Bình tuân thủ nữ tắc, phạt nàng 80 hèo rồi đuổi khỏi Ngọc phủ. Tướng công Thúy Bình đến tìm đại thiếu gia tranh luận, bị đánh chết, để lại đứa con thơ..... Lão nô nản lòng, tiếc là lúc đầu vào phủ ký văn tự bán đứt, được, đành bàn với tướng công tìm cách điều lão nô đến phòng tạp dịch, sống yên tĩnh.”

      Nghe Vương ma ma kể, Như Ca hỏi “Vậy, đứa con phu thê Thúy Bình giờ ở đâu?”

      “Đứa bé kia chính là nhi tử Vương Nhị của lão nô, sau khi cha mẹ ruột qua đời, nó bị bệnh nặng, lúc hết bệnh cái gì cũng nhớ được, trở nên ngờ ngệch chút, được lão nô nuôi dưỡng nên gọi lão nô là mẫu thân 18 năm. Lão nô mang nó vào Ngọc phủ mà để nó đến làm trong lò rèn do con rể lão nô để lại.”

      Rất giống những gì Thanh Loan điều tra, Vương ma ma với lão phu nhân có khúc mắc sâu xa như vậy, xem ra có thể tin tưởng được. Nghĩ vậy, Như Ca mỉm cười hành lễ, : “Ma ma là người trọng tình trọng nghĩa, ngày sau Vương ma ma chính là của hồi môn của Như Ca, Như Ca còn trẻ dại, nếu có chuyện hiểu, kính xin ma ma nhắc nhở cho”.

      Vương ma ma thấy vậy, cũng cản, chỉ chân thành : “Tiểu thư lòng dạ nhân từ, lão nô bất tài, được hầu hạ tiểu thư là phúc phận của lão nô, chỉ là thứ cho lão nô thẳng, tiểu thư gả cho thế tử, 4 nha hoàn làm của hồi môn cần phải chọn lựa kỹ càng.”

      “Ma ma phải, Thanh Trúc cần ở lại Ngọc phủ giúp mẫu thân xử lý mọi chuyện trong ngoài Nhàn Nguyệt Các, chỉ còn có Thanh Nhi và Thanh Loan là có thể, tin chắc ma ma hiểu người trong Ngọc phủ hơn Như Ca nhiều, còn lại hai nha hoàn, nhờ ma ma chọn giùm.”

      Vương ma ma nhìn Thanh Loan và Thanh Nhi, trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Xin hỏi tiểu thư, có cần chọn thông phòng ?”

      Tục lệ ở đây, lúc thành thân mang theo nha hoàn thông phòng, nên nghe Vương ma ma hỏi vậy Như Ca cũng thấy tức giận.

      “Ma ma chỉ cần chọn người đàng hoàng an phận là được, những kẻ biết an phận đừng là làm nha hoàn của hồi môn, trong Nhàn Nguyệt Các cũng thể giữ.”

      Ý tứ là cần, Vương ma ma nữa, điểm mặt lại những nha hoàn gặp qua đường đến đây, sau đó : “Trong Nhàn Nguyệt Các còn mấy nha hoàn lão nô chỉ gặp mặt chưa biết lai lịch, xin tiểu thư cho thêm mấy ngày, để lão nô kiểm tra kỹ.”

      “Tất cả nghe theo ma ma”, nhớ tới trong đồ cưới của mình còn hai điền trang, tại cũng có người coi sóc, liền : “Nếu ma ma đồng ý, bằng cho tướng công và nhi tử của ma ma thay ta quản lý hai điền trang trong đồ cưới, còn cháu ngoại của ma ma chờ lớn thêm chút nữa kiếm phu tử dạy học cho nó, coi như là tấm lòng của ta với ma ma.”

      Vương ma ma nghe vậy, cảm kích : “Lão nô tạ tiểu thư thương xót, trượng phu lão nô quản sổ sách điền trang nhiều năm, rất rành chuyện điền trang, tiểu thư là ân nhân của cả nhà lão nô, cả nhà lão nô nhất định tận lực làm tốt chuyện tiểu thư phân phó.”

      “Ma ma cần cám ơn, về sau ma ma và ta là người nhà”, Như Ca lấy tờ ngân phiếu trong hộp bàn ra tự tay giao cho Vương ma ma, : “100 lượng này ma ma nhận lấy, về lo liệu mọi việc trong nhà, nếu đủ, cứ .”

      Vương thị giật mình, trong lòng cảm động, chủ nhân như vậy nếu tận tâm hầu hạ, ông trời cũng nổi giận.

      “Tạ tiểu thư, nhiêu đây là đủ rồi. Lão nô....... Cáo lui.”

      Vương ma ma rồi, lát sau Liệt thị vào, cười : “Vương ma ma này là người thành , con phải đối xử cho tốt nha.”

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 58.1: Mẹ con

      Trong phủ thế tử, từng rương to phủ tơ lụa đỏ thẫm thêu hoa bày đầy trong đại sảnh. Khiến Cẩm Thân vương phi nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hết kinh ngạc.

      Trước giờ Trần thị biết nhi tử mình tài sản rất nhiều, bất quá ngờ lại đến mức này. Còn mấy rương chưa kịp niêm phong dán chữ hỷ, trong rương thứ nào phải vật quý, e rằng đều là độc nhất. Những đồ này ngày mai phải mang đến Ngọc gia, Trần thị cam lòng. Bất quả thứ nữ Ngọc gia gả đến đây, những đồ này chẳng phải mang về lại sao, nghĩ vậy Trần thị mới bình thường trở lại. Của cải như vậy vào Ngọc phủ e là có rất nhiều người dòm ngó, Trần thị lập tức mở miệng nhắc nhở Tiêu Dạ Huyền.

      “Huyền nhi, nhiều sính lễ như vậy, lúc đưa đến Ngọc phủ phải phái người canh giữ cẩn thận, dù sao đều là do hoàng thượng ban thưởng, mất xong. Theo nương thấy bằng thế này, để ta sắp xếp......”

      Tiêu Dạ Huyền thản nhiên trả lời: “Con tự phái người đến trông coi những thứ này thay nàng, chuyện thế này phiền mẫu phi quan tâm.”

      Thấy vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền chợt trở nên lạnh lẽo, Trần thị ngượng ngùng : “Mẫu phi cũng nghĩ thay Ngọc tiểu thư thôi, nó là thứ nữ, sính lễ nếu bị dòm ngó, e là cũng chỉ có thể nhẫn, phái người vương phủ đến trong coi, an tâm hơn.”

      Thấy ánh mắt của Trần thị, Tiêu Dạ Huyền lạnh lùng , “Nếu còn chuyện gì nữa mẫu phi về phủ nghỉ ngơi sớm !”

      Nghe vậy, nháy mắt mặt Trần thị trở nên cứng ngắc, ra vẻ bi thương: “Ta biết những năm nay ta ít quan tâm con, nhưng dù sao, ta cũng là mẫu phi của con, mấy năm rồi vì hôn của con mà tốn ít sức, nay con thành thân, càng lạnh nhạt với mẫu phi. Chẳng lẽ con quên ta là mẫu phi của con!”

      “Mẫu phi! Ha ha” nhìn phụ nhân trước mặt, trong mắt Tiêu Dạ Huyền có chút bi ai, dường như nhớ lại những ký ức muốn nhớ nhiều năm về trước. Tuyết rơi tán loạn, vì để phụ vương ngủ lại Đông Uyển, mẫu phi bỏ mình vào trong nước lạnh lẽo, cho đến khi sốt cao bừng bừng, mới hớn hở đến Tây Uyển gọi người! Vì đối phó với Liễu trắc phi, cố ý để mình bưng bát súp có thuốc gây vô sinh đến cho Liễu thị uống, bị phụ vương phát , liền đổ tội mình ‘ hiểu chuyện’, kết quả mình được đưa vào cung nuôi dạy. Lúc tính mạng mình bị đe dọa càng thêm..........

      Mẫu phi vĩ đại dường nào! Trần thị nghe thấy tiếng cười bi thương của Tiêu Dạ Huyền, hình như cũng ý thức được mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của người mẹ, nhất thời lúng túng đứng đó.

      Lão bộc đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên, kính cẩn : “Vương phi, còn sớm nữa, hôm này là ngày đầu tiên của nửa tháng sau, là ngày vương gia và vương phi đoàn tụ, sớm về phủ thôi, chớ để vương gia đợi lâu.”

      Cẩm Thân Vương trắc phi Liễu thị, nhưng thể nhìn đến vị chính phi này, liền quy định nửa sau của tháng ở lại trong viện Trần thị, tránh cho Trần thị lại vào cung nháo ầm ĩ. Dù sao cứ quy định cho có lệ vậy thôi, chứ thê thiếp trong vương phủ cũng phải chỉ có hai người.

      Nghe vậy, Trần thị giống như tìm được bậc thang tự nhiên nghe theo, : “Xem trí nhớ của ta này, sợ là vương gia đợi ta về dùng bữa tối, bên này làm phiền Trần quản gia lo liệu rồi.”

      xong, thoáng nhìn qua Tiêu Dạ Huyền rồi dẫn nha hoàn .

      Sau khi Trần thị , Tiêu Dạ Huyền đứng lúc lâu trong hành lang rồi với lão quản gia bên cạnh: “Chuẩn bị xe!”

      Buổi chiều, Vân Kiệt về, vì tập võ nên người gầy rất nhiều, vì thế Như Ca vào bếp, tự tay làm bữa tối. Gồm có sườn ram mật, cua chua cay, da heo sữa chiên giòn, bánh chẻo ngũ vị chiên, gà súp, bánh ngọt uyên ương, và nồi cháo tôm sườn thơm ngào ngạt. Sắp nấu xong, Thanh Loan bước nhanh đến, thầm bên tai Như Ca: “Tiểu thư, thế tử chờ ở cửa bên!”

      Như Ca ngẩn ra....thả con tôm trong tay xuống, dặn nha hoàn Tiểu Mãn coi lửa, rửa tay xong liền theo Thanh Loan đến cửa bên.

      đường , nghe Thanh Loan mới biết, vừa rồi gã trông cửa bên đến Nhàn Nguyệt Các báo có người tìm, tới nơi Thanh Loan mới biết người tìm mình là nam tử áo đen gặp ở tòa nhà bên phố Đông hôm nọ. Ngoài cửa là chiếc xe ngựa hoa lệ, người trong xe là gia tương lai đến tìm tiểu thư nhà mình, bất quá tiện tên tiểu thư mới nhờ gã sai vặt kêu mình đến.

      Nghe Thanh Loan , Như Ca thầm lầu bầu, người này ngày thường leo tường đột nhập, hôm nay sao lại quy củ thế. Đột nhiên nhớ ra bộ dáng người mấy ngày qua cứ ở ngoài phòng đẩy cửa nhưng mãi vào được, liền nhịn được bật cười.

      Tới cửa bên, liền thấy xe ngựa. Nam tử áo đen đứng cạnh xe, thấy Như Ca đến lui ra kéo màn xe lên.

      Nam tử trong xe nằm nghiêng nhàn nhã thấy Như Ca tới vươn tay ra, ý bảo đỡ nàng lên xe.

      Nhớ Thanh Loan còn đứng bên, Như Ca đưa tay để Tiêu Dạ Huyền kéo, mà tự lên.

      Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cũng giận, chỉ là Như Ca vừa tiến vào liền ôm lấy đầu cứng cổ vào lòng. Nghe thấy người trong lòng kinh hô tiếng, Tiêu Dạ Huyền vui vẻ cười to.

      Hai người nằm nệm mềm, Như Ca được Tiêu Dạ Huyền ôm chặt vào lòng, mùi hương nhàn nhạt bao lấy làng, bị trêu Như Ca tức giận đập đập, lại nghe được tiếng rên của Tiêu Dạ Huyền. Thấy vết ướt ngực Tiêu Dạ Huyền, Như Ca cả kinh, lúc này mới nhờ tới người này có vết thương cực kỳ nghiêm trọng do cổ trùng tạo thành ngực. Kéo áo Tiêu Dạ Huyền ra, trước mắt là lớp băng gạc nhuốm máu, lộ ra vết thương thối rữa.

      Thấy vậy, Như Ca áy náy vô cùng, kêu Thanh Loan lấy hòm thuốc và nước sạch đến. Tiêu Dạ Huyền lấy tay vuốt vuốt bụng khiến Như Ca lắc đầu cái, người này nhìn rất khỏe mạnh, nhưng thân thể lại chẳng có mấy chỗ là tốt bèn với Thanh Loan: “Ngươi vào trong cho mẫu thân và Vân Kiệt biết cứ ăn trước đừng chờ ta. Kêu Thanh Nhi đến phòng bếp bưng ít thức ăn đến đây. Những thứ cay nóng như cua chua cay gì đó đừng bưng đến.”

      “Dạ, tiểu thư”, Thanh Loan nghe lệnh vào.

      Cửa bên cách Nhàn Nguyệt Các rất gần, nên chỉ trong chốc lát Thanh Loan và Thanh Nhi mang hòm thuốc và hộp thức ăn to đến.

      Như Ca nhận lấy để lên bàn trà trong xe ngựa. Tiêu Dạ Huyền với hai người ngoài xe: “Hai ngươi dẫn thị vệ này vào dùng cơm tối !”

      Nghe Thanh Nhi mời vào, nam tử áo đen theo bản năng nhìn vào trong xe, thấy Tiêu Dạ Huyền gật đầu mới theo hai nha hoàn .

      Rốt cuộc, chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau trong xe.

      Thấy vết thương người Tiêu Dạ Huyền ngừng chảy máu Như Ca “Vết thương của thế tử cầm máu, bằng hãy dùng bữa tối trước rồi xử lý tiếp” .

      Nghe Như Ca , Tiêu Dạ Huyền nhíu mày, như có bất mãn: “Gọi ta Dạ Huyền hoặc là Huyền!”

      khuôn mặt tà lệ tuấn mỹ mang theo vẻ cố chấp như trẻ muốn đoạt lấy đồ chơi, khiến Như Ca bật cười, thấy nam tử hình như muốn động, sợ vết thương lại chảy máu, vội vàng kêu lên tiếng “Dạ Huyền”. Gọi chữ ‘Huyền’ thân mật quá, nàng gọi được.

      Mở hộp ra, đặt từng đĩa thức ăn lên bàn, món cuối cùng là cháo sườn tôm nóng hổi, làm trong xe tràn ngập mùi thơm thức ăn. Dọn xong Như Ca ngẩng đầu : “Thế..... Dạ Huyền, ăn thôi, chút, chớ để vết thương lại chảy máu.”

      Nghe Như Ca gọi, Tiêu Dạ Huyền ấm áp trong lòng, lâng lâng như mây “Ca nhi, cùng ăn với ta được ?”

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 58.2: Mẹ con

      Ca nhi......gọi thân mật như vậy, nhưng giống với mẹ gọi, hơn chút dịu dàng và triền miên, thấy vẻ mong đợi của người trước mặt, Như Ca chợt nhớ, Tiêu Dạ Huyền, nam tử này chồng tương lại của nàng! Nghĩ đến đây, giọng : “Được, cùng nhau ăn!”

      Múc chén cháo tôm sườn nóng hổi cho Tiêu Dạ Huyền, đẩy đồ ăn đến gần chút. Như Ca lấy chén đũa khác gắp khối bánh ngọt, lẳng lặng ăn.

      Như Ca ăn nhiều, đặc biệt là buổi tối, tuân thủ đúng buổi sáng ăn nhiều, trưa ăn no, tối ăn rất ít, nếu phải vì Vân Kiệt trở lại, nàng và mẫu thân ăn bữa tối cực kỳ đơn giản. Ăn xong hai khối bánh ngọt, thấy người đối diện dùng tay trái vụng về gắp bánh chẻo lên ăn, Như Ca khẽ cười tiếng.

      Vì vết thương, Tiêu Dạ Huyền chỉ có thể dùng tay trái gắp thức ăn, thuận tay nên bánh chẻo vừa đưa đến gần miệng lại rớt xuống dĩa. Tiêu Dạ Huyền ảo não trước mắt bỗng xuất đôi đũa gắp bánh chẻo trong đĩa đưa lên miệng, hé miệng ăn, cảm thấy hài lòng vô cùng, múc muỗng cháo trong chén của mình đưa lên miệng Như Ca.

      Đây là trả lễ? Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca đành hé miệng nuốt cháo vào. Lúc Như Ca lấy khăn ra lau miệng, thấy nam tử đối diện ăn phần cháo còn lại trong muỗng, nhất thời mặt đỏ lên, thế này chẳng phải là hôn môi gián tiếp sao?

      tới thời gian chén trà, Tiêu Dạ Huyền quét sạch thức ăn bàn. Dùng xong bữa tối, nam tử cởi áo lộ ra tấm lưng bền chắc lại có rất nhiều vết thương cũ. Như Ca lấy băng gạc và thuốc trị thương trong hòm đến, cẩn thận dùng nước rửa sạch vết thương và bôi thuốc băng bó lại.

      “Thuốc này mỗi ngày hai lần sáng sớm và tối thoa lên vết thương, khỏi dần, nửa tháng tới tốt nhất nên uống rượu, ăn cá tôm, hay đồ cay gì đó.” băng vết thương xong, dọn băng gạc và chén dĩa, Như Ca dặn dò.


      Tiêu Dạ Huyền yên lặng nghe, lấy hộp ngọc trắng dưới bàn, thận trọng đưa đến trước mặt Như Ca mở ra, “Lần trước ở phủ Thọ Vương, bẻ gẫy cây trâm của nàng, đây là ‘Ám Dạ Chi Quang’ do Tây Vực tiến cống, bồi thường cho nàng, thích ?”

      Như Ca nghe qua về cây trâm này, có thể là bảo vật vô giá. E rằng xin từ trong cung! Chưa tới giá trị của cây trâm, chỉ phần tâm ý này, rất cảm động, Như Ca nhìn vào mắt đối phương, vui vẻ : “Cám ơn, ta rất thích”.

      Tiêu Dạ Huyền lấy cây trâm ra, cài lên tóc Như Ca, ánh sáng chói mắt của Ám Dạ càng làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp vô song của nàng, khiến Tiêu Dạ Huyền nhìn mê say. Thấy vậy, như Ca ngượng ngùng, gỡ cây trâm xuống, cất vào hộp.

      “Tại sao......”

      Như Ca đáp: “Chẳng lẽ Dạ Huyền muốn Như Ca cứ cài cây trâm này lượn lờ trong phủ, ngoài phủ rêu rao sao?”

      Dĩ nhiên là , ở phủ Thọ Vương biết có bao nhiêu kẻ có ý đồ với nàng, giờ nàng càng xinh đẹp biết có thêm bao nhiêu kẻ nữa. Nàng xinh đẹp như vậy, chỉ có thể để thấy. Nam tử hít sâu hơi : “Đợi đến 15 tháng sau, lúc thành thân, hãy cài nó”.

      Nghe vậy, Như Ca ngạc nhiên: “15 tháng sau?” Mặc dù có thánh chỉ, nhưng vẫn chưa chọn được ngày lành, vốn nghĩ là kéo đến nửa năm, ngờ nhanh như vậy.

      Thấy Như Ca do dự, nam tử khẩn trương: “Nàng muốn gả cho ta?” Tiêu Dạ Huyền có chút lo sợ yên, muốn hai người chỉ là vợ chồng danh nghĩa, muốn nàng vui, nàng hạnh phúc. Có trời biết ghen tỵ với mẹ và em trai của nàng đến thế nào, hai người được sống bên cạnh nàng mười mấy năm, bỏ lỏ lâu, hận thể ngay lập tức mang nàng về phủ, cột vào bên cạnh mình. Thời gian 1 tháng là cực lâu.

      Thấy vẻ căng thẳng của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca biết thích mình, , có lẽ vượt hơn phạm vi thích, quan tâm như vậy khiến Như Ca hạnh phúc, kéo ống tay áo nam tử giọng : “1 tháng quá gấp, vết thương người chàng sợ là........”

      Nghe thiếu nữ giải thích, vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền dịu lại, cúi đầu thầm bên tai nàng: “Sính lễ chuẩn bị xong, ngày mai phái người đem qua. Về phần vết thương này chẳng là gì với ta cả, đêm động phòng tất nhiên lạnh nhạt Ca nhi của ta”.

      Tên lưu manh này, ràng mình quan tâm sức khỏe của , lại nghĩ đâu rồi, Như Ca trừng người trước mặt cái. Nghe tiếng kêu của Thanh Nhi, nàng liền vào, để ý nữa.

      “Chủ tử, người xa ,chúng ta về chứ?”, thị vệ đứng bên cạnh lâu, rốt cuộc nhịn được hỏi.

      thôi!” Màn xe hạ xuống, xem ngựa chậm rãi chạy về phủ thế tử. Trong xe, nam tử nắm bình thuốc tỏa ra mùi hoa nhàn nhạt, trong mắt tràn đây hạnh phúc, cõi lòng lạnh lẽo được sưởi ấm.

      Trở lại Nhàn Nguyệt Các, Vân Kiệt và Liệt thị dùng xong bữa tối. Từ phòng Vân Kiệt tới phòng mẫu thân, vừa đến cửa nghe thấy tiếng Ngọc Chính Hồng, đứng lát, hình như người kia có ý định rời , Như Ca liền dẫn Thanh Nhi về phòng mình.

      Sau chuyện Ngọc Chính Hồng muốn nàng làm thiếp cho Âu Dương Thiệu ngày đó, mẹ thấy Ngọc Chính Hồng đều bộ thờ ơ, Vân Kiệt càng thêm muốn gọi cha.

      Nhưng từ ngày nhận được thánh chỉ ban hôn, Ngọc Chính Hồng ngày ngày chạy đến Nhàn Nguyệt Các, cái gì mà dù sao cũng là Hầu phủ, Ngọc phủ thể đắc tội, nếu Kim Lăng Hầu giận chó đánh mèo trách tội, cả Ngọc gia đều bị liên lụy, đến lúc đó Liệt thị và Vân Kiệt cũng đừng mong thoát khỏi......xét đến cùng đều là do chức vị của mình quá thấp nên mới bảo vệ được người nhà.....vân vân, ý tứ chính là chối bỏ trách nhiệm ngày đó đồng thời muốn dựa vào Dạ Huyền để thăng quan tiến chức mà thôi. Như Ca muốn dính vào, đành vờ nghe tai trái lại theo tai phải ra cho xong.

      Về phòng bao lâu, Liệt thị và Vân Kiệt đến, Như Cả bỏ hộp ngọc trong tay xuống. Kéo Liệt thị ngồi xuống ghế êm.

      “Sao mẫu thân lại tức giận như thế?” e là Ngọc Chính Hồng lại gì khiến mẹ đau lòng rồi.

      Liệt thị nghe Như Ca hỏi, hốc mắt đỏ lên: “Phụ thân con là khinh người quá đáng, 80 món đồ cưới của con bị vào đại phu nhân thành ân huệ lớn như trời. Ta gả cho , những thứ bỏ ra mấy năm trước đâu chỉ có bấy nhiêu. Lý thị bắt nạt con đến mức đó, chỉ gả vào vương phủ rồi sau này phải quan tâm nhiều hơn đến trưởng tử chưa ra đời. gì mà , dù sao cũng là người nhà, đừng chỉ biết lo cho Vân Kiệt, mà quên những tỷ đệ khác. Quả thể lý được, nếu lòng thương con, nên nghĩ đến con sống trong vương phủ cũng dễ dàng gì, chứ sao lại những lời vô sỉ thế này.”

      “Mẫu thân cần gì đau lòng vì loại chuyện này, lời gió bay, cần để ý”, thấy mẹ rơi lệ, Như Ca lấy hộp ngọc bàn tới, mở ra.

      Liệt thị thấy ánh sáng rực rỡ phát ra từ cây trâm, kinh hãi, chỉ cần là nữ nhân đều có thể đoán được giá trị của món đồ này “Đây là.....”

      Như Ca vuốt vuốt cây trâm, cười : “Thế tử tặng ạ. Còn 15 tháng sau tổ chức hôn lễ, ngày mai đưa sính lễ qua.”

      Nghe vậy Liệt thị ngẩn ngơ, sau đó liền tươi cười rạng rỡ, ngờ thế tử nóng lòng muốn cưới con mình như vậy, nhìn vẻ mặt dù bất đắc dĩ nhưng giấu được hạnh phúc của con , Liệt thị cực kỳ vui mừng. Chỉ cần con được hạnh phúc, những thứ khác là gì nữa.

      Như Ca trấn an Liệt thị và tiễn về phòng xong, đến bàn đọc sách xem xét mấy mẩu thuốc Thanh Loan mang về từ Đông viện vài ngày trước, mày nhíu lại.

      Con trai trưởng......xem ra bào thai thành hình rồi!

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 59.1 : Đoạt sính lễ, Hoa thị bị giết!

      Sính lễ do người của Cẩm Thân vương phủ đưa tới mới có nhiều thể diện, vì vậy rạng sáng hôm sau, Cẩm Thân vương phi Trần thị ở trước mặt trắc phi Liễu thị châm chọc phen rồi hớn hở đến phủ thế tử kiểm kê sính lễ. Tổng cộng là 280 món, toàn bộ đều lấy tử phủ thế tử, rất nhiều món là bảo vật quý hiếm lấy từ trong quốc khố.

      Mỗi món đều là bảo vật cực kỳ quý giá, bọn tỳ nữ của vương phi nhìn thấy lòng thầm ghen tỵ lại hối hận sao lúc trước tìm cơ hội leo lên giường thế tử. Phải biết những đồ này đều là thế tử được thưởng vì thắng trận, nếu có bản lĩnh, sao được hoàng thượng thương đến thế! Thứ nữ Ngọc gia biết vái lạy thần thánh phương nào mà may mắn như vậy. Mấy tiểu nha hoàn xuân tâm nhộn nhạo, sau khi thành thân thế tử ở trong vương phủ, xem ra còn có cơ hội nha!

      Trần thị kiểm kê hồi, trong lòng cũng có vài phần chua xót và oán giận, nhớ năm đó mình gả vào vương phủ, sính lễ chỉ có 150 món, mà cũng được trân quý thế này. Con trai quá bất hiếu, có đồ tốt như thế hiếu kính mẹ lại giữ cho con dâu.

      Hạ ma ma kiểm tra ước chừng đến 1 canh giờ mới xong. Xác nhận còn thiếu thứ gì, cung kính đưa danh sách sính lễ cho Trần thị, “Vương phi, kiểm xong, giờ chúng ta đến Ngọc phủ luôn sao?”

      Trần thị bĩu môi nhíu mày : “Hạ ma ma, ngươi ta tự mình đến Ngọc phủ có phải là hạ thấp giá trị quá .” Dù với hoàng hậu là muốn lo liệu tốt hôn cho con trai nhưng 280 món sính lễ này cũng đủ cho con kia mặt mũi rồi. Nếu do muốn tranh với tiện nhân Liễu thị kia, mình cũng chẳng ưa đứa như vậy vào cửa. Tuy thanh danh của nó này tệ, nhưng rốt cuộc vẫn xuất thân từ gia tộc lớn, lại chỉ là thứ nữ nho , sao đáng để mình phí sức thế này.

      Hạ ma ma nghe vậy, thầm biết vương phi xem thường Ngọc tiểu thư, chỉ có thể khuyên nhủ: “Vương phi, thế tử vốn lạnh lùng, thường ngày đối với ai cũng lạnh nhạt. Duy chỉ để ý vị tiểu thư này như vậy. Tự mình đến xin hoàng thượng ban hôn, lại chuẩn bị nhiều sính lễ thế kia, tương lai vương phi nên tạo quan hệ tốt với thế tử phi mới phải?”

      Nghe Hạ ma ma nhắc nhở, Trần thị nhớ lại tình cảnh chồng thương, con trai thân trước mắt, : “Ma ma vậy, bản phi phảil àm thế nào cho phải đây? , bản phi muốn Ngọc phủ.”

      Nghe vương phi thế, Hạ ma ma khỏi thất vọng, mình nhắc nhở đến vậy, mà vương phi còn thông? thế để vương phi cũng chẳng phải chuyện tốt, đành : “Nếu vương phi muốn, vậy để lão nô tự mình , lão nô là người bên cạnh vương phi, làm Ngọc gia mất thể diện, cũng dễ ăn với thế tử.”

      Trần thị nghe xong, vui vẻ : “Ma ma hổ là bà vú của ta, hiểu lòng ta, vậy ma ma dẫn mấy tỳ nữ theo, đem sính lễ đến Ngọc phủ .”

      Hạ ma ma nghe lệnh, chỉ huy người mang sính lễ , chưa ra khỏi cửa thấy Tiết thiếu gia Tiết Thanh Trạch dẫn hai thị vệ áo đen tới. Tiết Thanh Trạch dẫn người đến trước mặt Hạ ma ma, hành lễ với Trần thị xong, chỉ hai người sau lưng mình : “Ma ma cho hai người họ theo, trước khi Ngọc tiểu thư xuất giá, đồ cưới và sính lễ do hai người họ canh giữ.”

      Trần thị nghe vậy, tiến lên với hai thị vệ áo đen: “Hai ngươi phải canh giữ cho tốt những đồ này, nếu có gì sơ xuất, cẩn thận đầu hai ngươi!”

      Nghe vậy, Tiết Thanh Trạch kìm được co rút khóe miệng, nếu do nể mặt đại ca, chuyện với sát thủ như vậy, sợ rằng vương phi đầu thân hai nơi rồi.

      thèm để ý Trần thị nữa, Tiết Thanh Trạch với Hạ ma ma: “Nghĩa huynh , những sính lễ này phải để Ngọc tiểu thư tự mình xem qua mới được, qua Ngọc phủ, ma ma phải tuân thủ tôn ti chủ tớ, được vô lễ với Ngọc tiểu thư, nếu ma ma cũng gánh nổi hậu quả đâu.”

      Hạ ma ma nghe vậy, thầm giật mình, vội vàng lên tiếng: “Lão nô nhất định tuân thủ, dám vô lễ”.

      Tiết ThanhTrạch truyền lời xong, gật đầu với hai người sau lưng rồi rời .

      Trong lòng Trần thị hết sức vui, Ngọc Như Ca này rốt cuộc cho nhi tử mình ăn thuốc mê gì, mà vào triều còn phái người tới dặn dò mấy câu như vậy.

      Hạ ma ma ngờ, thế tử lại chiều Ngọc tiểu thư đến mức này. Xem ra phải thận trọng từ lời đến việc làm, cẩn thận hầu hạ mới được.

      Nghĩ thế, Hạ ma ma liền vung tay lên dẫn đầu đoàn người .

      Biết hôm nay sính lễ đến, nên Liệt thị và Như Ca ở trong Nhàn Nguyệt Các đâu. Ba người ăn sáng xong bao lâu, liền thấy đội người ngựa đến, nâng từng rương sính lễ tiến vào Nhàn Nguyệt Các.

      được Tiết Thanh Trạch nhắc nhở, tự nhiên Hạ ma ma rất cung kính với Như Ca. Sau khi đưa danh mục sính lễ cho Như Ca xong liền đứng bên đợi bên Như Ca kiểm lại.

      Số lượng sính lễ ít, nên cả đám người Nhàn Nguyệt Các hợp lại kiểm, ngay cả Vân Kiêt cũng giúp. lúc lâu sau mới kiểm xong, Vân Kiệt cười híp mắt tới trước mặt Như Ca, giao tờ danh mục, : “Tỷ tỷ, nhiều! Đệ kiểm qua, đúng hết, hoa cả mắt rồi.”

      rể tương lai xuất ra nhiều đồ tốt như thế cho chị, hiển nhiên là thích chị, rể này mình nhận nhận! Thiện cảm với rể vốn 8 phần giờ đủ 10.

      Vân Kiệt và Như Ca chuyện, Liệt thị cầm mấy tờ danh mục khác tới, cười : “Ca nhi, sính lễ rất nhiều, chừng 280 món. Phu gia quả xem thường con!”

      Nghe vậy Như Ca cười , người khác thấy nàng thế nào nàng biết, nhưng người nọ đối với mình tất có nửa phần coi thường.

      Thấy đám người Liệt thị kiểm xong, Hạ ma ma cười : “Nếu có gì sai sót, lão nô xin về báo lại cho vương phi.”

      Như Ca bảo Vương ma ma đưa ra tấm ngân phiếu, cười : “Ma ma cực khổ rồi, bạc này cho ma ma uống trà.”

      “Tạ tiểu thư ban thưởng”, nhận lấy ngân phiếu xong, Hạ ma ma hành lễ rồi dẫn người làm , để hai thị vệ áo đen lại. Nhìn ngân phiếu tay, Hạ ma ma nghĩ thầm: Ngọc tiểu thư trái lại là người hiểu chuyện.

      Sau khi Hạ ma ma , Liệt thị nhìn sính lễ, băn khoăn hỏi: “Ca nhi, nhiều sính lễ như vậy, để ở đâu bây giờ? Chẳng lẽ cứ để ở ngoài sân?”

      Như Ca : “Trong Nhàn Nguyệt Các còn mấy gian phòng trống, cứ để vào đó khóa lại là được, chuẩn bị thêm hai gian cho hai vị thị vệ ở.”

      Liệt thị gần đầu đồng ý “Cứ vậy .” xong, gom mấy tờ danh mục sính lễ lại, đua Thanh Trúc cầm, để lát nữa đem cho bên lão phu nhân xem qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :