1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32.1: Lựa chọn khó khăn
      Editor: Băng

      Nhận được điện thoại của giáo Hoàn Tử Diệp Chi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh cả người. Có người muốn bắt cóc con mình?

      định hỏi thêm vài câu. Nhưng ở trong điện thoại lại nghe được giọng của Kỷ Lâm, giọng của người đàn ông đó như còn hơi sức, còn mang theo uất ức “Chi Chi, Hoàn Tử nhận .”

      nhận ? Đây là ý gì? Đợi chút? Chẳng lẽ trong miệng giáo ‘Người đàn ông mặt người dạ thú, hành vi khả nghi’ chính là Kỷ Lâm?

      Nhưng nếu là Kỷ Lâm, Hoàn Tử tại sao phải biết ? Vào giờ khắc này Diệp Chi chợt thấy óc của mình theo kịp tốc độ tiếp nhận kiện của tai. . . . . .

      Trong điện thoại được, hơn nữa lo lắng cho Hoàn Tử nên chỉ dặn dò giáo để cho Hoàn Tử , xin trưởng phòng nghỉ rồi vội vã chạy tới trường học.

      Cửa trường học còn người nào, đám con nít cũng được người lớn đón về hết nên bóng dáng của ba người rất nổi bật.

      Diệp Chi bước nhanh tới dò xét cẩn thận Hoàn Tử, thấy bộ dạng con trai vẫn bình thường có chuyện gì lúc này mới thấy lòng.

      “Chuyện gì xảy ra?”

      “Người này là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm, nhưng Diệp Cảnh Thâm bảo biết ta.” Lúc này giáo mới ý thức được chuyện có điều ổn.

      Mới vừa nãy thiếu chút nữa báo cảnh sát, nhưng lúc bước chân ra cửa chợt nhớ tới điện thoại di động của mình có lưu số điện thoại người nhà của Diệp Cảnh Thâm nên chút suy nghĩ gọi điện ngay.

      Kết quả tên bắt cóc này chẳng những có sợ hãi, ngược lại có bộ dạng thở phào nhõm, nhất là lúc mình báo cáo tình huống với Diệp Chi người này giựt điện thoại của mình với Diệp Chi câu.

      giáo nhìn lướt qua đứa thông minh nhất lớp học này, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

      đầu đuôi tình cho Diệp Chi rồi đem Hoàn Tử đẩy tới trước mặt Diệp Chi “Người này. . . . . . là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm?”

      Nghe giáo lại xong, mặt của Diệp Chi lạnh lùng, rất ràng đây là do đứa con nhà mình tùy hứng.

      nhìn giáo gật đầu xin lỗi: “ xin lỗi , làm phiền rồi. ta đúng là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm.”

      A? Hoá ra là như vậy sao? giáo kia nhìn lướt qua Kỷ Lâm nhanh, trong đầu ý tưởng lập tức chuyển biến 180°. Dáng dấp đẹp trai như vậy nhất định phải là người bắt cóc rồi.

      có việc gì, có việc gì, Cảnh Thâm còn mà.” giáo sờ sờ đầu của Hoàn Tử cười : “Đứa trẻ bình thường rất nghe lời, bài tập làm cũng rất tốt, cũng đừng vì chuyện này mà giận cậu bé.”

      Những lời giáo phải là lời nịnh nọt, rất thích Hoàn Tử, đứa có dáng dấp rất đẹp trai, bình thường lại ăn mặc sạch chỉnh tề, ai nhìn cũng muốn ôm cái.

      Nghe giảng cũng rất nghiêm túc, rất khác với những đứa bé khác. Hơn nữa chủ yếu nhất là cậu thông minh, dù cái gì cũng vừa biết,


      giáo làm sao có thể thích được.

      Mặc dù hôm nay làm chuyện xấu như vậy nhưng giáo tức giận, đứa bé nào mà phạm sai lầm.

      “Cảm ơn giáo, tôi có chừng mực.” Diệp Chi miễn cưỡng nở nụ cười “Vậy chúng tôi quấy rầy nữa” cúi đầu nhìn Hoàn Tử “Diệp Cảnh Thâm, hẹn gặp lại với giáo .”

      giáo, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử vừa nghe thấy mẹ gọi tên đầy đủ của cậu biết mẹ bực mình, trong lòng cảm giác lo sợ bất an, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng hề có sức lực.

      Rời khỏi trường học Diệp Chi đưa Hoàn Tử đến lớp học Taekwondo mà trực tiếp đưa con trai về nhà. Dĩ nhiên phía sau còn có người theo vứt bỏ rơi được, Kỷ Lâm.

      Trong phòng khách, Diệp Chi nghiêm mặt nhìn Hoàn Tử, tư thế chuẩn bị giáo huấn người khác “Diệp Cảnh Thâm, tại sao con biết huấn luyện viên Kỷ?”

      Có trời mới biết lúc nhận được điện thoại của giáo có bao nhiêu sợ hãi. Quả hận thể lập tức chắp cánh bay ngay đến trường học, kết quả ngờ thấy cảnh tượng như vậy.

      quả thể tin được chuyện này là do Hoàn Tử làm. Tiểu Hoàn Tử của từ rất ngoan, chưa bao giờ tùy hứng như vậy.

      Diệp Chi suy nghĩ lát, cảm thấy Hoàn Tử bắt đầu từ năm nay nghe lời. Đầu tiên là với Mạnh Trường Thụy sau đó là Kỷ Lâm, vậy kế tiếp là ai đây? Có phải đến phiên hay ?

      Hoàn Tử cúi thấp đầu trả lời, lạnh lùng mím môi, bộ dáng quật cường.

      “Mẹ đếm ba tiếng, con cho mẹ biết nguyên nhân.” Diệp Chi giơ đầu ngón tay ra bắt đầu đếm “1, 2. . . . . . 3.” sợ Hoàn Tử phản ứng kịp, còn cố ý ở giữa hai và ba còn dừng lại lát, kết quả khi giọng đếm dừng lâu nhưng vẫn nghe thấy Hoàn Tử trả lời.

      Diệp Chi giận quá hóa cười, chỉ vào giá giày trầm giọng : “Được, con phải là lời nào sao? Vậy qua bên kia đứng. Nghĩ thông suốt rồi vào.”

      xong nhìn Hoàn Tử mà sải bước vào phòng ngủ, ‘phịch’ tiếng đóng cửa lại.

      Hoàn Tử nghe lời của mẹ xong cũng cãi cọ lại mà vô cùng có trách nhiệm nhếch cái mông yên lặng về phía Diệp Chi chỉ, nhưng đứng ở bên cạnh giá giày mà trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, đứng ở trong hành lang.

      “Hoàn Tử, trở lại. Mau trở lại.” Kỷ Lâm vội vàng theo ra ngoài, lôi kéo tay đứa trẻ thả ra “Mẹ có bảo cháu đứng ở hành lang, nghe lời, vào lời xin lỗi mẹ hết chuyện thôi.”

      Hoàn Tử để ý tới , mặc cho bên tai của cậu ra vào cậu cũng trả lời, xem Kỷ Lâm là bức tường quấy nhiễu.

      Đứa này mới hơn năm tuổi chút nhưng tính tình thế nào lại giống như người lớn đứng đầu.

      Thường ngày ba của luôn với rằng đánh ba gậy cũng ra cái rắm, phải để cho ba tới gặp Hoàn Tử. Đây mới là cảnh giới tối cao của hũ nút.

      Đứa này làm Kỷ Lâm hết cách rồi nên chỉ có thể để Hoàn Tử lại rồi vào tiếp tục chiến đấu với chiến trường lớn kia.

      “Chi Chi, đừng nóng giận nữa, bao nhiêu tuổi rồi. Đứa trẻ cũng chỉ hơi bướng bĩnh thôi.”

      “Em phải giận vì đứa bướng bỉnh.” Diệp Chi thở dài, mặt lộ ra vẻ thất vọng “Em sợ do em dạy tốt, ngày trước Hoàn Tử rất biết điều, bây giờ . . . . . .”

      “Hoàn Tử bây giờ cũng đủ nghe lời rồi.” Kỷ Lâm , tiếp xúc với đứa bé mặc dù nhiều, nhưng giống như Hoàn Tử hiểu chuyện, đứa bé trưởng thành sớm hơn so với những đứa bé khác rồi.

      ra theo ý đó cũng phải là chuyện gì lớn, nhưng hai mẹ con này sao lại coi trọng chuyện này như vậy?

      Ai cũng xụ mặt xuống làm cho nhìn chỉ muốn ôm vào trong ngực hôn cái, nựng cái.

      “Em biết, Hoàn Tử rất hiểu chuyện.” Diệp Chi rũ mắt xuống, lông mi khẽ run “Đứa bé chưa bao giờ chủ động đòi món ăn ngon, đồ chơi, em cũng biết em nên vừa lòng. Nhưng hôm nay nếu em lòng mà tha thứ cậu cậu tìm ra điểm yếu của em, chừng về sau còn làm ra chuyện gì hơn nữa.”

      Nào có nghiêm trọng như vậy. Kỷ Lâm gãi gãi đầu, với lời của Diệp Chi hết sức hiểu nhưng mặt vội vàng gật đầu phụ họa “Đúng… Đúng, em đúng.”

      tới chỗ đây lại chuyển đề tài “Nhưng bây giờ cũng qua tháng mười rồi, Hoàn Tử vẫn còn đứng ở ngoài, trúng gió lạnh bị cảm làm thế nào?”

      “Ở bên ngoài?” Diệp Chi giật mình trợn to hai mắt.

      “Ừ. . . . . . Đứa ra ngoài đứng rồi? thế nào cũng vào.” giọng thêm câu.

      Đứa này, quả giống con lừa ưa nặng mà. Diệp Chi thở dài, buồn buồn nằm giường “Em mặc kệ, đứa thích làm sao làm cái đó .”
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      32.2: Lựa chọn khó khăn
      Editor: Băng

      Chuyện này. . . . . . Kỷ Lâm trợn tròn mắt, mình năn nỉ hồi nhưng hai bên cũng ai có động tĩnh.

      vươn tay, muốn chọt chọt Diệp Chi vùi mặt giường giống như con đà điểu kia nhưng rốt cuộc vẫn dám, chỉ có thể lần nữa chạy ra ngoài cửa tìm Hoàn Tử.

      “Bảo bối, nghe lời, vào nhà với huấn luyện viên có được hay ? Mẹ cháu có tức giận. , nếu cháu coi thử , mẹ hề tức giận.”

      “. . . . . .” Đứa trẻ có phản ứng.

      “Tối nay giáo có cho bài tập về nhà, cháu còn đứng ở đây làm sao có thể làm bài tập được? Hoàn Tử phải là phải học tập giỏi, kiếm nhiều tiền cho mẹ xài sao?”

      Hoàn Tử chần chờ lát, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm cái.

      Kỷ Lâm vội vàng rèn sắt khi còn nóng “Cháu xem mẹ mỗi ngày làm rất khổ cực. Hoàn Tử phải biết thương mẹ, ngoan, cùng huấn luyện viên vào nhà lời xin lỗi mẹ, mẹ mệt mỏi.”

      Hoàn Tử mím môi, mắt dài nhìn chằm chằm Kỷ Lâm dần dần đỏ lên.

      “Aizzz… Đừng khóc, ai ya….” Kỷ Lâm bị nước mắt của Hoàn Tử làm cho luống cuống tay chân, trong bụng nghĩ đứa lạnh lùng nhưng khuyên bảo cũng nghe lời, liền tranh thủ kéo đứa vào trong ngực an ủi, “Hoàn Tử của chúng ta là nam tử hán mà, nam tử hán được khóc nhè.”

      “Chú hư.” Hoàn Tử khụt khịt mũi, giọng non nớt còn làm bộ khóc thút thít.

      “Được…Được, chú hư, chú. . . . . .” đến nửa, Kỷ Lâm đột nhiên cảm thấy bình thường, sao lại hư?

      buông ra Hoàn Tử, xoa xoa nước mắt cho đứa bất đắc dĩ : “Đứa có lương tâm, chú thương cháu như vậy còn chú hư.”

      Hoàn Tử cắn cắn môi, đôi mắt ướt nhẹp nhìn Kỷ Lâm thấy có cảm giác có tội rồi mới há mồm giọng : “KFC. . . . . .”

      KFC? Quán KFC có chuyện gì? Đây là có chuyện gì? Đoàn trưởng Kỷ minh sáng suốt sửng sốt tiến lên cho Hoàn Tử ánh mắt khiển trách mới vỗ đầu nhớ lại lời mình hứa với cậu.

      ra là vì chuyện này nên mới tức giận với mình, Kỷ Lâm thở dài bất đắc dĩ, đứa này đối với KFC vô cùng thích.

      “Huấn luyện viên phải là muốn dẫn cháu .” Kỷ Lâm tiến tới bên tai Hoàn Tử : “Mà là phải gạt mẹ cháu.” sờ sờ mái tóc mềm nhũn của Hoàn Tử, lừa gạt đứa hề cảm giác áy náy “Cháu suy nghĩ , chúng ta cho mẹ mà len lén ăn KFC. Mẹ chẳng những tức giận, chừng thấy thời gian dài mà cháu chưa ăn, còn có thể thưởng cho cháu ăn nữa. Như vậy cháu có thể ăn được rất

      [​IMG]

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33.1 : Sóng gió nổi lên
      Editor: Băng LQĐ

      Diệp Khung nhíu mày nhìn Kỷ Lâm, mặt tuấn tú tự chủ toát ra vẻ hài lòng.

      Hôm đó sau khi Kỷ Lâm , Diệp Chi kể mọi chuyện của và Kỷ Lâm cho . Khi đó Diệp Khung mới biết là do bản thân suy nghĩ nhiều. Nghĩ lại em của mình luôn luôn ngoan ngoãn, Hoàn Tử cũng chỉ là do ngoài ý muốn, dù thế nào nữa em cũng dẫn đàn ông về nhà làm chuyện kia.

      Cho nên hôm nay Diệp Khung dẫn Mạnh Trường Thụy vào nhà để cho ta và Diệp Chi tiếp xúc thêm, hơn nữa nhân cơ hội này xác định mối quan hệ luôn. ngờ lại gặp Kỷ Lâm, nhưng như vậy cũng tốt giải quyết luôn chuyện này mới có thể yên lòng.

      Kỷ Lâm cũng chỉ là người mới theo đuổi, còn Mạnh Trường Thụy khác, ta theo đuổi Diệp Chi ba năm. Mặc dù dùng phương thức nước chảy đá mòn nhưng dù sao tình cảm đó cũng ba năm còn Kỷ Lâm chỉ mới xuất tháng mà thôi, tháng chống lại ba năm kết cục cần nghĩ cũng có thể đoán được.

      Đây cũng là lý do Diệp Khung dám gióng trống khua chiêng đem tất cả mọi chuyện mang ra , chắc chắn ở trong lòng của Diệp Chi nghiêng về Mạnh Trường Thụy .

      Về phần Kỷ Lâm? Diệp Khung cười lạnh, tên tiểu tử này hãy
      Chết tâm .

      , cái gì vậy?” Sắc mặt Diệp Chi đỏ bừng biết là tức giận hay thẹn thùng, mở to con ngươi đen bóng tức giận trợn trừng nhìn Diệp Khung “ uống rượu nhiều quá sao? quả điên rồi”.

      Diệp Chi cắn cắn môi, bị của làm tức giận muốn giơ chân. Kỷ Lâm và Mạnh Trường Thuỵ theo đuổi theo hai cách khác nhau. còn chưa nghĩ tới và cũng nhớ là muốn xác định sớm như vậy.

      bây giờ phải là tình nữ sinh nữa nên phải cân nhắc rất nhiều thứ. Tỷ như Hoàn Tử có thể vui vẻ hay , tỷ như sau khi kết hôn hề xảy ra vấn đề, còn cha mẹ đối phương có thể để ý Hoàn Tử hay

      Nhưng của bây giờ lại muốn mang hai người đó đối mặt, buộc chọn người. Đây quả thực là có lý lẽ mà.

      “Con đúng là phiền toái.” Diệp Khung lầm bầm ở ngay đầu Diệp Chi “Dù sao sớm muộn gì cũng phải chọn.”

      Cái gì gọi là sớm muộn gì cũng phải chọn? Diệp Chi hận thể cho của cái tát, ánh mắt lại tự chủ liếc Kỷ Lâm cái, … Hay là lựa chọn….

      Ánh mắt Kỷ Lâm trầm, trong mắt hẹp dài của loé lên, tay đặt ở sau lưng tự giác nắm thành quyền.

      Diệp Khung ép Diệp Chi với Mạnh Trường Thuỵ thành cặp. Đclmm. Đây quả thực là ngang nhiên đội cho cái nón xanh mà. (*nón xanh: cắm sừng)

      Lồng ngực Kỷ Lâm vì tức giận mà giống như buồm gặp được gió biển, trong nháy mắt liền phồng lên. Trong mạch máu nóng bỏng kêu gào, sôi trào, ép huyệt thái dương nảy lên, quả hận thể quyền đánh vào gương mặt của Diệp Khung mới có thể hả giận.

      Nhưng tại phải nhịn nhất là ngay trước trước mặt Diệp Chi, Diệp Khung dù khốn kiếp thế nào cũng là trai của Diệp Chi, ngốc. bây giờ danh phận còn chưa có, lấy cái gì cùng với máu mủ của người ta so đo chứ?

      Nhịn, nhịn được cũng phải nhịn. Kỷ Lâm cắn răng nén giận xuống, miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười, chống trán của mình lên bả vai Diệp Chi “Chi Chi, em tìm thuốc cảm cho nữa hả?”

      A, thuốc cảm. Lúc này Diệp Chi mới nhớ Kỷ Lâm nhức đầu.

      xin lỗi, tôi lập tức lấy. Hoàn Tử, vào trong phòng với mẹ làm bài tập.” xong mượn cớ này xoay người chạy trốn.

      “Chi Chi…” Diệp Khung muốn lại thôi, nghĩ ra vì sao em lại quấn quýt với ta. Vừa nhìn biết Kỷ Lâm chính là loại miệng lưỡi trơn tru, bộ dáng đứng đắn, còn Mạnh Trường Thuỵ chẳng những có thể kiếm tiền mà còn đàng hoàng.

      Mỗi ngày trừ gõ chữ, ăn cơm, nhà cầu, làm gì khác nữa. tuần ra cửa chỉ đếm đầu ngón tay, cũng tiếp xúc với ai khác. Hơn nữa mấu chốt nhất là rất si tình, lại có chung tiếng với em . Người đàn ông như vậy có cái gì tốt cơ chứ?

      Ngay cả đàn ông như cũng cảm thấy Mạnh Trường Thuỵ tệ. đúng. Dừng lại. Phải là rất tốt.

      tóm lại, Mạnh Trường Thuỵ tuyệt đối là người chồng tốt, có người thứ hai. Chân mày Diệp Khung nhíu chặt lại nhìn Diệp Chi khiển trách. Đối với việc trốn chạy của em vô cùng đồng ý.

      , có im lặng chút ?” Diệp Chi xoa xoa khoé mắt, nét mặt mệt mỏi “ về lần này phải muốn theo đuổi tốt sao? Theo đuổi , đừng làm phiền em có được ?”

      Diệp Khung trầm mặt, đối với việc em bỗng nhiên ghét bỏ mình vô cùng khó hiểu. Chuyện này kết quả phải là em và Mạnh Trường Thuỵ trở thành cặp vui vẻ còn Kỷ Lâm đứng bên đau lòng rơi lệ hay sao?

      tại sao lại biến thành mình và Mạnh Trường Thuỵ khóc, còn tên tiểu tử kia hả hê rồi?

      Diệp Khung nhìn lướt qua Mạnh Trường Thuỵ, thấy ta buồn bã nhìn Kỷ Lâm với Diệp Chi, quả hận thể bước qua đá ta cái.

      Tiên sư nó. Người đơn cái rắm. Bây giờ là lúc để đơn sao? Ngươi nhìn tiểu tử kia. Người phải có nửa thông minh như ta sớm đem Chi Chi về tay rồi.

      phải là cùng chiến tuyến sao? phải trong ngoài tiếp sức sao? Tại sao đến cuối cùng chỉ có mình chiến đấu hăng hái? Thảo nào người ta sợ đối thủ mạnh mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

      Sắc mặt Diệp Khung lạnh như băng, ánh mặt trầm cơ hồ có thể chảy ra nước, lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Chi câu “Tuỳ em.” Rồi “Phịch” tiếng đá tung vào cửa phòng ngủ của mình.

      Trong phòng khách có mấy giây yên tĩnh, sau đó Diệp Chi nghe thấy giọng nhàng của Mạnh Trường Thuỵ “Chi Chi, vậy cũng về đây. Có cơ hội chuyện với em sau.”

      Diệp Chi bị Diệp Khung khuấy nhiễu đầu óc thành mớ hỗn độn nên nghe vậy chỉ gật đầu rồi nhấc chân về phòng ngủ.
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33.2 : Sóng gió nổi lên
      Editor: Băng

      Ngực Mạnh Trường Thụy buồn bực đau đớn, cảm thấy trái tim cũng co lại. theo đuổi Diệp Chi ba năm nhưng thực tế số lần hai người gặp mặt nhiều, hơn nữa cũng phải là loại người biểu đạt nhiệt tình, nên quan hệ của hai người vẫn nóng lạnh, chưa bao giờ lui bước nhưng cũng có tiến triển.

      là người chậm chạp, trong lòng cũng có cảm giác nguy hiểm, dù sao cũng ba năm rồi nên cũng gấp nhưng bây giờ xuất Kỷ Lâm làm cho phải cảnh giác.

      Đó là người đàn ông hoàn toàn khác với . Dáng vẻ đẹp trai, tính tình hướng ngoại, nhìn cũng biết là loại rất được các thích. Hơn nữa quan trọng hơn là mỗi lần đấu với ta đều thua, thậm chí ngay cả chút tiện nghi cũng chiếm được.

      Người đàn ông kia có tâm kế, bộc lộ mánh khoé cũng làm cho người ta chán ghét. chỉ trơ mắt nhìn thái độ của Diệp Chi với Kỷ Lâm nhưng có biện pháp nào.

      Có lúc cũng muốn học Kỷ Lâm dùng phương
      thức mạnh mẽ nhưng được, tính cách của cho phép nên chuyện này làm được. Theo đuổi Diệp Chi lâu như vậy, chỉ dám làm chuyện lớn mật nhất là lần ở trong xe, buộc cho đáp án.

      Nhưng hôm nay…. Mạnh Trường Thuỵ buồn bã rũ mắt xuống, hy vọng càng ngày càng mong manh. Tối thiểu thái độ hôm nay của Diệp Chi trong lòng biết địa vị của Kỷ Lâm và trong lòng sai biệt lắm, thậm chí còn cao hơn.

      Tối hôm đó, vô số độc giả đợi trước máy vi tính update từng lần truyện của Tiêu Bất Ly Mạnh nhưng có chương mới. Độc giả nhanh chóng gào khóc ngừng ở khu thảo luận của Mạnh đại thần về nguyên nhân có chương mới.

      Nhưng đợi bọn họ thảo luận lâu có độc giả mang đến tin tức làm người ta khiếp sợ: Tiêu Bất Ly Mạnh đại nhân mới cập nhật trạng thái weibo rồi. mình thất tình cho nên phải ngừng viết bài thời gian.

      Độc giả lập tức ùn ùn từ trang web tiểu thuyết chuyển tới weibo, cùng chứng kiến giây phút đau khổ của đại thần nhà bọn họ.

      Tiêu Bất Ly Mạnh: Thất tình, cần nghỉ ngơi mấy ngày, xin lỗi.

      Đại nhân của mình đau lòng như vậy các độc giả cũng chuyển sang vấn đề khác, rối ít an ủi Mạnh Trường Thuỵ. Cái gì cũng , thậm chỉ còn có bình luận : Đại nhân cần phải khóc, đứng lên . Chân trời chỗ nào cỏ thơm? Cầu xin người này nhìn mình chi bằng tìm hoa khác.

      Bạn này vốn là đùa giỡn, ngờ lại nhận được hồi đáp.

      Tiêu Bât Ly Mạnh: Ta ra đơn phương người đó lâu rồi, cũng đừng an ủi ta… ta bây giờ chữa thương xong, mấy ngày sau tái chiến với tình địch.

      Bình luận trong nhất thời lại chuyển sang cao triều khác, thậm chí còn có những bạn vô lương đánh cuộc Tiêu Bất Ly Mạnh đại thần lần này có thể thành công rước vợ về hay . Tóm lại là làm ầm ĩ cả lên.

      Diệp Chi bên này khí cực kỳ trầm tĩnh. Diệp Khung đoán chừng là giận , vẫn tự giam mình ở trong phòng chịu ra. Mà Diệp Chi với Kỷ Lâm vì Hoàn Tử làm bài tập, cũng thể nào mở miệng chuyện với nhau.

      Kỷ Lâm giả bộ bệnh nên phải nuốt khổ xuống, còn phải vội vã nằm giường nửa giờ rồi mới về nhà.

      Diệp Khung nghe tiếng động ở cửa biết là Kỷ Lâm về. Suy nghĩ lát đột nhiên cảm thấy cũng muốn ở nhà, em giống như rất giận , ở trong phòng ngủ cũng rất bứt rứt chi bằng ra ngoài bộ vòng cho thoải mái.

      Nghĩ tới đây, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triệu Thanh Uyển muốn hẹn ra ngoài uống nước.

      Mấy ngày nay quan hệ của và Triệu Thanh Uyển cũng có tiến bộ ít, ít ra cũng bài xích , thỉnh thoảng cũng tươi cười với cái.

      Đàn ông mà, đều có tự trọng, người theo đuổi cần. Thế nhưng khi bị người khác để mình vào mắt lại giống như con ruồi bất chấp tất cả nhào tới, quả nhiên là kỳ quái.

      Diệp Khung bây giờ rất vui vẻ chịu đựng việc bị coi thường.

      nhét điện thoại di động vào trong túi, vừa vừa nghĩ biết Triệu Thanh Uyển ăn cơm tối chưa. luôn luôn chú trọng thân thể của mình. Sao mình tự làm cơm cho cổ nhỉ?

      vào cửa Đông thành phố C rồi ra ở cửa Bắc, rất nhanh quẹo vào chung cư hạng sang, quen cửa quen nẻo chào người gác cổng tiếng rồi vào con đường quen thuộc đơn độc nhiều lần.

      Ai biết vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

      Kỷ Lâm cũng ở chỗ này? Sao lại khéo như vậy cơ chứ? Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.

      Diệp Khung gia tăng bước chân, muốn đuổi theo Kỷ Lâm cùng hàn huyên chút, chuyện lý tưởng chút và thuận tiên tiếp tục thảo luận chuyện làm sao mới có thể làm cho ta buông tha cho em mình, nhưng càng đuổi trong lòng càng có cảm giác quái dị.

      Con đường của Kỷ Lâm sao lại giống mình vậy?

      Quỷ thần xui khiến, Diệp Khung lên tiếng gọi Kỷ Lâm mà duy trì khoảng cách gần xa theo phía sau ta, vừa có thể nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Lâm nhưng cũng bị phát .

      Hai người cứ như vậy tới lầu ba, khi Kỷ Lâm móc cái chìa khoái mở cửa phòng quen thuộc tất cả nghi vấn trong lòng và cảm giác quái dị của Diệp Khung nhất thời đều được giải thích.

      Kỷ Lâm và Triệu Thanh Uyển ràng ở cùng căn hộ. nam quả nữ chưa cưới ở chung, đó trước đây lâu còn phá thai, cần hỏi cũng biết quan hệ của hai người.

      Diệp Khung đứng tại chỗ, mặt trầm bình lặng như nước giống như mây đen bao phủ. Cái gì thể sinh con, cái gì thích Diệp Chi xạo cũng quá đáng rồi.

      hừ tiếng khoé miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh, mình trong lúc vô tình khám phá ra cái gì gọi là .
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      tart_trung, Jan Bùisusu thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đoàn trưởng ở cao 34.1: Cắt đứt liên lạc

      Type: Triệu Thanh Lam

      chừng nào thì rời ?” Đây là câu đầu tiên Kỷ Lâm nói khi nhìn thấy Triệu Thanh Uyển.

      Lúc ấy Triệu Thanh Uyển thật sự bị vợ của người tình dọa sợ, ngay cả thẻ ngân hàng của mình cũng ko dám dùng, chỉ sợ lòng dạ độc ác của bà ta tra được hành tung của .

      Dù Kỷ Lâm hứa hẹn sẽ thay giải quyết những chuyện này nhưng cũng yên lòng. Vì vậy xin Kỷ Lâm để cho ở tron căn hộ của Kỷ Lâm.

      Hôm nay chuyện đã qua lâu, Kỷ Lâm đã làm mọi chuyện lắng xuống, Triệu Thanh Uyển cũng đã bỏ đứa nhỏ trong bụng, như vậy ở nơi của Kỷ Lâm thích hợp nữa rồi.

      Nhưng Kỷ Lâm đợi hai tuần lễ cũng thấy chủ động mà đưa ra ý muốn rời khỏi đây. Vừa đúng hôm nay từ nhà Diệp Chi về ngang qua chung cư này nên tự mình tới đuổi người.

      Thật ra đừng thấy ngoài mặt Kỷ Lâm đối với Triệu Thanh Uyển hề khách khí, thực tế mỗi lần đối mặt với Triệu Thanh Uyển, trong lòng sẽ tự giác đề phòng cảnh giác.

      gái này là một con rắn độc. Lặng yên tiếng động núp ở nơi người nào có thể nhìn thấy, một khi nhìn đúng con mồi sẽ xông tới, dùng hàm răng mang theo nọc độc của mình cắn con mồi một cái chí mạng, rồi ăn vào trong bụng.

      Kỷ Lâm mặc dù thông minh nhưng cũng tính toán với con gái. Vì vậy từ lúc Triệu Thanh Uyển bắt đầu tiếp xúc thì đã bày ra một tư thái lạnh lùng nhẫn tâm, sự mình lộ ra nhược điểm gì thì sẽ bị gái này lợi dụng.

      Kỷ Lâm vừa nói những lời này ra khỏi miệng, mặt Triệu Thanh Uyển nở nụ cười vui mừng luền tắt ngay trong nháy mắt. cúi đầu nở nụ cười khổ sở. Nếu như phải vì đuổi mình , ta làm sao đến thăm mình cơ chứ.

      Người đàn ông này từ lúc gặp mình cho tới bây giờ đều cao cao tại thượng, dù cho mình một nửa sự chú ý cũng có.

      Lông mi thon dài của Triệu Thanh Uyển run rẩy, bởi vì phẫu thuật sinh non mà khuôn mặt nhỏ nhắm càng gầy yếu hơn, vẻ mặt điềm đạm đáng . cúi thấp đầu lộ ra một đoạn ̉ trắng nõn mảnh khảnh, giống như một gái ngoan ngoãn mà đáng thương.

      “Có thể chờ một thời gian nữa hay ? Em…em còn chưa tìm được việc làm.”

      Kỷ Lâm cau mày, ánh mắt quét một vòng người Triệu Thanh Uyển, trong ánh mắt nhỏ dài toát ra vẻ châm chọc, miễn cưỡng ngồi ghế sofa, nhỏ giọng nói: “Triệu Thanh Uyển, tôi đã tốn ít hơi sức để giúp .”

      “Em biết rõ…” Triệu Thanh Uyển cắn môi, do dự một lát rồi ngồi vào bên cạnh Kỷ Lâm, tay từ từ đặt ở mu bàn tay Kỷ Lâm: “Em rất cảm kích , bất luận… Bất luận làm gì thì em đều nguyện ý, nhưng hiện tại cái gì em cũng có, có thể để cho em ở lại đây một thời gian nữa hay ?”

      Đôi mắt ửng hồng, từng giọt nước mắt lớn theo lông mi lăn xuống, tay lại nắm thật chặt tay Kỷ Lâm thả, tiếng khóc nức nở cầu khẩn nói: “Kỷ Lâm, em…em bây giờ chỉ có thể trông cậy vào thôi.”

      tránh ra” Kỷ Lâm vội vàng rút tay của mình về, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt có cười chỉ có giễu cợt nhìn Triệu Thanh Uyển “Tôi đã có người làm vợ rồi, nói như vậy về nhà vợ tôi bắt tôi quỳ suốt đêm thì sao.”

      …. nói cái gì?” Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu dám tin nhìn Kỷ Lâm, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt , cặp mắt to tròn nhìn chăm chăm có vẻ càng kinh hãi, giật giật môi, từng câ từng chữ giống như là từ trong kẽ răng nặn ra “ muốn kết hôn?”

      “Đúng, sắp rồi.” Kỷ Lâm biết xấu hổ nói láo, trong lòng lại nhớ đến Diệp Chi, nụ cười mặt cũng dần dần ấm áp hơn, nét mặt Triệu Thanh Uyển nhìn trông giống như nuốt sống hoàng liên (một vị thuốc Đông y), khổ sở hít thở thông, nói cũng ra, chỉ trợn tròn đôi mắt nhìn Kỷ Lâm, trong mắt có chút xíu ánh sáng cũng phai nhạt dần.

      “Cho em một năm cũng được sao?” Một năm, còn có cơ hội xoay mình? Tình ? phải cũng chỉ là giường sao? Về điều này chỉ cần có thể cho lên giường của như vậy…

      “Xem ra hiểu ý tứ trong lời nói của tôi?” Kỷ Lâm khẽ hé mắt xinh đẹp, bỗng nhiên mặt có chút tà khí, cong ngón trỏ lên ở bàn trà móc một cái rồi đọc những thứ đã sớm học thuộc lòng cho nghe: “Tòa nhà hai mươi bốn tầng Vương phủ hoa viên, tám tầng Bích Hải Lam Thiên, nhà máy xử lý chất thải Hà Biên…”

      Mỗi một câu nói của làm sắc mặt của Triệu Thanh Uyển trắng xanh rồi cuối cùng còn chút máu, há miệng giống như bị người khác lấy tay dùng sức bóp ̉ , khàn khàn miễn cưỡng phát ra thanh: “… tại sao…”

      “Tại sao lại biết rõ như vậy?” Kỷ Lâm cười: “Bởi vì để cho tôi giúp , cho nên tôi giúp đến cùng. Tài sản của cũng giúp chỉnh lý rồi, Triệu Thanh Uyển, co có phải nên cảm tạ tôi hay ?”

      dừng lát, cười như cười nhìn Triệu Thanh Uyển “ nhìn xem, ngay cả mình có bao nhiều tài sản cũng biết, mới nãy còn cái gì cũng có.” Kỷ Lâm cười tà ác “Mau cám ơn tôi .”

      Nghe được trong giọng của có ý giễu cợt, lòng của Triệu Thanh Uyển hạ xuống, hơi sức cả người giống như trong nháy mắt bị rút còn gì, giương mắt còn cảm thấy khó khăn. mềm nhũn tựa vào ghế salon, thần sắc rã rời, trong miệng tự lẩm bẩm: “ đối với tôi… đối với tôi…”

      “Đối với cái gì?” Kỷ Lâm từ ghế salon đứng lên từ cao nhìn xuống Triệu Thanh Uyển, thân hình cao lớn chặn lại ánh đèn chiếu nghiêng xuống, trong nháy mắt làm cả thân thể Triệu Thanh Uyển bao phủ trong bóng tối.

      xin lỗi.” Giọng của người đàn ông trầm thấp mang chút bất cần đời “Tôi thích ở ngoài nuôi thú cưng để tiêu khiển, tôi cho hai ngày, mau sớm rời .”

      xong câu đó, cũng dừng lại, bước nhanh chân ra khỏi cửa giống như bên cạnh có cái gì rất dơ bẩn.

      Tiêu khiển. Thú cưng…..Triệu Thanh Uyển buồn bã cười, ra là trong lòng là gì cả.

      Đôi mắt đỏ bừng, bắp thịt mặt bởi vì tức giận ngập trời với nhục nhã mà rung động mãnh liệt, gương mặt của vốn xinh đẹp thanh nhã lúc này lại hết sức đáng sợ.

      Hung hăng đem hai chén sứ trắng khay trà vứt mặt đất, nghe tiếng vỡ vụn thanh thúy của đồ sứ ở bên tai, ngực Triệu Thanh Uyển đập kịch liệt phập phồng mấy cái, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào càng lúc càng lớn.

      Vì vậy khi Diệp Khung gõ cửa thấy cặp mắt của Triệu Thanh Uyển đỏ rực.

      cần nghĩ cũng biết là có liên quan đến Kỷ Lâm, quanh thân Diệp Khung khí lạnh bao phủ, đỡ Triệu Thanh Uyển vào phòng ngủ.

      mới vừa nãy đứng ở dưới lầu nhìn thấy Kỷ Lâm lập tức lên lầu, muốn cùng Triệu Thanh Uyển xác nhận quan hệ của và Kỷ Lâm, có lẽ là họ hàng thân thích, nhưng chuyện cho tới bây giờ cái gì cũng cần phải nữa rồi.

      Kỷ Lâm nhất định chính là người khiến cho Triệu Thanh Uyển có đứa bé rồi bỏ rơi .

      Trong lòng Diệp Khung hận cắn răng với Kỷ Lâm, người đàn ông như vậy còn muốn gieo họa cho em của ? Nằm mơ . tuyệt đối đồng ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.