[Xuyên không - Trọng sinh] Thực cốt quân sủng: Tu La hoàng hậu của Diêm Đế (C19) - Bạch Thiếu Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chương 4: CUNG CHỦ

      Edit: Nhan Nhan


      Khi Nhan Cánh Lạc nhận được tin Hân Diệt đường trở về Vô Ảnh Cung bị tập kích trọng thương liền nổi giận đùng đùng, muốn tìm người tính sổ trong hai tỳ nữ thân cận của nàng, Lam Phượng, chạy nhanh đến báo tin, lão cung chủ Hân Diệt sắp qua khỏi.


      Ngay lập tức, Nhan Cánh Lạc liền biến sắc, tức tốc phi thân đến Đông viện, nơi ở của Hân Diệt.


      Khi đạp cửa mà vào, Nhan Cánh Lạc ngay tức khắc nhận ra được mùi máu tươi nồng đậm ở trong phòng, các vết thương người Hân Diệt được băng bó kỹ lưỡng, thế nhưng ông ấy vẫn còn hôn mê.


      Cho mọi người lui xuống, mình Nhan Cánh Lạc ở lại chăm sóc cho Hân Diệt. Người đàn ông trung niên nằm giường, tóc hoa râm, mày rậm mắt hoa đào hơi nhếch lên, mũi thẳng, môi thâm dày. Thân hình cường tráng cao lớm, nhìn ra được khi còn trẻ là nam nhân tuấn bất phàm. Thế nhưng trải qua thời gian, Hân Diệt cũng già nua , nhưng ông phải loại già yếu, mà bản thân lại toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất càng ngày càng xuất trần khiến cho chúng đệ tử trong cung phải kính nể. Mà người đó là nghĩa phụ của nàng.


      Ngay từ khi mới mang nàng về Vô Ảng cung, Hân Diệt nhận nàng làm nghĩa nữ. Ông , "Chuyện tiếc nuối nất đời này của ta là chăm sóc tốt được cho mẫu thân của con. Bây giờ con ở phủ thừa tướng cũng có người thực tâm quan tân đến con, vậy để ta thay bà ấy chăm sóc cho con tốt."


      Suốt mười năm, Hân Diệt luôn lòng dốc sức nuôi dạy nàng, cho nàng tình thương ấm áp chân thực như của người cha đối với con . Thuần khiết là thương, ấm áp và hạnh phúc.


      Có lẽ, an ủi kiếp này của ông trời dành cho nàng chính là tình cảm ấp áp của gia đình mà Hân Diệt đem đến. Thế nhưng, nàng chỉ mới được ở bên nghĩa phụ mười năm, nàng còn chưa làm được gì hiếu kính với ông mà bây giờ ông ấy xảy ra chuyện.


      Nhan Cánh Lạc ngồi ở bên giường, nhìn người nằm bất tỉnh giường mà cảm thấy vô lực. Nếu nghĩa phụ chết , vậy sau này, khi trả thù xong, nàng còn lí do gì mà sống tiếp đây? Kế hoạch của nàng là sau khi trả thù xong, quay lại Vô Ảnh Cung, hiếu thuận với nghĩa phụ. Ông ấy chính là lí do khiến nàng luôn luôn phấn đấu, là động lực của nàng.


      Lúc thất thần suy nghĩ, nước mắt của nàng rơi xuống. Từng giọt từng giọt như ngọc châu đứt dây, rơi xuống phát lên thanh thanh thuý.


      "Nghĩa phụ..." Tiếng khóc rấm rứt đứt quảng, trong căn phòng im lặng phá lệ bi thương.


      Rất lâu sau đó, người giường giống như nghe được tiếng khóc của nàng, dần dần có ý thức trở lại. "Tiểu Lạc Nhi....., ngoan, có cha ở đây....." Giọng yếu ớt, nhưng tràn đầy từ ái cất lên, cắt ngang tiếng khóc của nàng.



      Nhan Cánh Lạc nhìn thấy người nằm giường từ từ tỉnh lại hết sức vui mừng, nàng vội lấy tinh thần, cầm lấy tay của Hân Diệt. "Nghĩa phụ, người có việc gì, Lạc Nhi nhất định tìm dược liệu trân quý nhất về chữa trị cho người." Nhan Cánh Lạc giọng run run, nhưng thần thái kiên định chắc chắn .



      Hân Diệt nghe lời Nhan Cánh Lạc , ông cười ấm áp nhưng cũng gì. Tình trạng thân thể của mình, ông tự biết . Hai năm trước, trong lúc giao chiến ông sơ sẩy trúng độc của Kỳ Môn, lại thêm nội thương, cho dù có chạy chữa nhưng cũng khỏi hoàn toàn. Sức khoẻ của ông ngày giảm, ông biết mình chắc chắn cầm cự được lâu, nhưng ít ra ông cũng có thể chống đỡ cho đến khi Tiểu Lạc Nhi trả thù xong. Nhưng mà bây giờ, trời chìu lòng người, việc ông bị tập kích hôm nay là do trong cung có người phản bội, truyền hành tung của ông cho phe địch nhân biết, cho nên mới có chuyện mình bị người băng bó như bánh chưng khiêng trở về.



      "Tiểu Lạc Nhi, với y thuật của con, con cũng biết tình trạng của cha cầm cự được lâu nữa....." Thanh trầm thấp, có chút buồn phiền của Hân Diệt vang lên.



      Nhan Cánh Lạc nghe ông , sắc mặt trắng nhợt. Nước trong hốc mắt sắp nghe lời mà trào ra ngoài. Nàng làm sao mà biết ? Nghĩa phụ bây giờ có thể chuyện với nàng là hồi quang phảng chiếu?



      "Nghĩa phụ...." Nhan Cánh Lạc cúi đầu, nước mắt tràn ra.



      Đưa tay lên vuốt mái tóc đen của Nhan Cánh Lạc, Hân Diệt từ từ "Con ngoan, cha lớn tuổi rồi, cũng chống đỡ được bao lâu nữa. Sống đến hôm nay, có thể nhìn thấy con từ từ trưởng thành, đối với cha mà điều rất hạnh phúc. Điều duy nhất cha còn vướng bận, đó chính là thể nhìn thấy con thành thân, nhìn thấy con sống hạnh phúc về sau. "



      ra, trong lòng Hân Diệt luôn thắc mắc, vì sao Cánh Lạc khi theo ông về Vô Ảnh Cung, trong mắt của tiểu nương lại tràn ngập hận thù, băng giá cùng khát máu thể che giấu nổi như vậy? Suốt mười năm, cho dù ông cố gắng mang đến cho con bé nhiều thương và quan tâm đến đâu chăng nữa hận thù của con bé cũng giảm, có chăng là con bé học được cách thu liễm và che dấu hận thù đó. Ông rất lo lắng nhưng có cách nào mở miệng về chuyện đó.



      " Tiểu Lạc Nhi, con......khụ khụ khụ...." đinh chuyện, cơn khó chịu từ trong lồng ngực truyền đến khiến cho Hân Diệt cảm thấy khí huyết thông.



      Phụt. ngụm máu đen phun ra từ miệng của Hân Diệt.



      Nhan Cánh Lạc hoảng sợ, vội vàng cầm tay của Hân Diệt khóc "Nghĩa phụ, người yên tâm, con hứa với người, nhất định sống tốt, nhất định hạnh phúc. Nhưng mà người phải sống để nhìn thấy con hạnh phúc, người nhất định phải làm được. Nghĩa phụ, đừng bỏ Lạc Nhi. Đừng rời Lạc Nhi mà . Con cầu xin người..."



      Hân Diệt suy yếu cười, sức lực của ông cũng cạn kiệt, cố gắng vương bàn tay để vuốt đầu của Nhan Cánh Lạc, nhưng động tác như vậy ông cũng làm nổi nữa. "Bé ngoan, ta sắp chống đỡ nổi nữa rồi....Vô Ảnh cung ta giao lại cho con. Phải nhớ chăm sóc bản thân cho ... Khụ...khụ...."


      Chữ "tốt" còn chưa ra, Hân Diệt ho khan, khí huyết thông, hô hấp dồn dập. Sau đó,cánh tay buông thỏng. Hân Diệt cung chủ, khí tuyệt, ra .



      "! Nghĩa phụ......nghĩa phụ......" Nhan Cánh Lạc muốn điên rồi, nàng ngồi giường ôm lấy thi thể của Hân Diệt. Đau đớn đến tê tâm liệt phế. bao lâu rồi nàng chịu nổi đau như thế này? Là mười năm? Hay hai mươi năm? Hình như rất lâu rồi nàng biết cảm giác đau lòng là như thế nao. ra, cảm giác mất người thân còn đau đớn hơn cả khi bị phản bội


      .
      "A........"



      Nhan Cánh Lạc hét lên, nộ khí công tâm, liền như vậy phun ra ngụm máu tươi, sau đó trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm.



      Người ở bên ngoài bao gồm tứ đại hộ pháp của Vô Ảnh Cung và hai nha hoàn thân cận của Nhan Cánh Lạc nghe nàng hét lên, vội vàng chạy vào trong phòng, chỉ thấy Nhan Cánh Lạc ôm thi thể của lão cung chủ ngất , bên khoé môi còn vết máu tươi chảy ra. Thấy vậy, ngay lập tức hai nha hoàn thân cận của Nhan Cánh Lạc là Lam Hoàn và Lam Phượng liền tiến lên tách nàng ra với thi thể của Hân Diệt, đem nàng đặt lên trường kỷ đặt bên ở trong phòng.



      Mọi người đều biết tình cảm cha con của thiếu chủ và cung chủ rất tốt, hôm nay cung chủ chết , nhất định thiếu chủ chịu kích rất lớn. Cung chủ ra , là người trong Vô Ảnh cung ai cũng đều đau buồn, nhưng khổ sở nhất là thiếu chủ.



      khí trong phòng nhất thời chìm lắng, ảm đạm đến nghẹt thở. Bọn họ đều là nhi, đều được cung chủ mang về nuôi dưỡng và đào tạo, tình cảm so với Nhan Cánh Lạc đối với cung chủ cũng kém nàng là bao. Hôm nay cung chủ ra , trong lòng họ ai cũng tránh khỏi mất mát và đau đớn. Hai nha hoàn Lam Hoàn và Lam Phượng, cùng với Huyền Vũ, trong tứ đại hộ pháp kềm được, thấp giọng khóc nứt nỡ. Ba nam nhân còn lại là Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước như ẫn nhẫn, đôi mắt cũng phím đỏ.



      lát sau, Nhan Cánh Lạc tỉnh lại. Khi nàng mở mắt ra, trong mắt khôi phục lạnh như băng. Đôi con ngươi trầm tĩnh thường ngày giờ đây nhuốm đỏ hận thù, hận ý còn cần được che giấu, cứ như vậy tràn ra, khiến người khác run sợ.



      Mấy người trong phòng nhìn thấy biểu tình của Nhan Cánh Lạc, trong lòng bọn họ "lộp bộp" tiếng. Biểu tình này chứng tỏ nàng tức giận, vô cùng tức giận. Bên ngoài Nhan Cánh Lạc càng tỏ ra lạnh lùng bao nhiêu bên trong là nộ khí muốn bùng nổ cao bấy nhiêu. Hai năm trước bọn họ được nhìn thấy lần. May nhờ cung chủ lên tiếng, nàng mới nhịn xuống. Hôm nay cung chủ rồi, bọn họ chỉ sợ Nhan Cánh Lạc như vậy mà trở nên điên cuồng hơn xưa gấp trăm lần.



      "Thanh Long, Bạch Hổ, hai người các ngươi , là ai tập kích nghĩa phụ?" Thanh trầm thấp, mang theo lạnh lẽo cùng thị huyết.



      Thanh Long cùng Bạch Hổ nghe giọng này, toàn thân sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay lập tức quỳ xuống cung kính đáp " Thưa thiếu chủ, là Kỳ Môn."



      "Tốt! Lại là Kỳ Môn. Xem ra giáo huấn hai năm trước hẳn là quá , khiến cho bọn chúng mau chóng quên mất. Lần này cần giáo huấn, trẻ thể dạy, ngay lập tức xoá sổ !" thanh lành lạnh, ngữ khí nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều là hận ý thấu xương. Khiến cho đám người trong phòng, dù chung sống với nàng mười năm vẫn thể kiềm được run rẩy.



      Nhan Cánh Lạc ngồi dậy, bước qua bên giường, khom người đưa tay xuống chỉnh lại thi thể của Hân Diệt ngay ngắn, sau đó kéo chăn đắp đến ngang ngực ông, tư thế giống như là ông ngủ vậy. Cúi người xuống, nàng giọng "Nghĩa phụ, người chờ. Con để cho Kỳ Môn bồi người cùng xuống hoàng tuyền, như vậy đường đơn nữa." Dứt lời, nàng xoay người lại với sáu người ở trong phòng.



      "Sáu người các ngươi ở lại canh chừng cho ta. người cũng được theo!" Ngữ khí cuồng vọng đến cực điểm, lạnh lẽo đến cực điểm, cho phép bất kì phản bát nào. Sau đó, nàng nhấc chân bước ra khỏi phòng.


      Kỳ Môn phải ? Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.


      Ps: Hôm qua dành nguyên ngày để đào mấy truyện ) bên động sắc nữ, muốn tham gia khu VIP để đọc tiếp mà hok có ruby :roft::roft::roft: , các nàng mau bấm like cho ta để ta đào truyện tiếp. Hứa với mấy nàng tuần này ta chăm chỉ post 3c lận nga~, :050::050::050:
      tú cầu, Chris, PhongVy26 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      lâu ngày mới gặp nàng....nhớ nàng thiệt chứ.......nàng cứ tận tình post.......ta like hết mình a....
      bornthisway011091Âu Dương Nhan thích bài này.

    3. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Yes madam!!! Đã like. Tác giả ác ghê tự nhiên để nghĩa phụ của nữ9 chết :th_4:
      bornthisway011091Âu Dương Nhan thích bài này.

    4. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chương 5: DIỆT MÔN
      Edit: Nhan Nhan


      Kỳ Môn, Đông Sương Các.



      Trong căn phòng phía xa hoa lộng lẫy tại Đông Sương Các, ở chính sảnh tập trung mấy người nam nhân. khí trong căn phòng rất hoan hỉ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười ha hả phá vang lên. Dường như hôm nay là ngày khiến cho bọn họ sung sướng vô cùng.



      "Ha ha ha, lão già Hân Diệt cuối cùng cũng đời nhà ma, ta xem, bọn nhóc còn hôi sữa ở Vô Ảnh Cung chống đỡ được bao lâu? Hừ, ngày Vô Ảng cung bị tiêu diệt xa, vậy ngày ta thống nhất giang hồ, bước lên vị trí võ lâm minh chủ cũng càng gần thêm chút, ha ha ha...." Giọng khàn khàn trầm đục của Tiêu Hoán, môn chủ của Kỳ Môn vang lên trong căn phòng.



      "Môn chủ, theo như người , lần này chắc chắn lão già Hân Diệt qua khỏi sao?" Đứng cúi đầu bên cạnh Tiêu Hoán, thiếu niên có gương mặt nhu, giọng nịnh hót bợ đỡ.



      "Tất nhiên, Hân Diệt lần trước trúng Thất Tinh Kì Độc của lão phu, may mắn lắm mới nhặt được cái mạng trở về, võ công sớm còn. Hôm nay lại trúng Tàn Độc, loại độc có độ tàn phá còn hơn Thất Tinh Kì Độc, đương nhiên, lần này có đại la thần tiên giáng thế cũng cứu nổi ." Tiêu Hoán rất kiêu ngạo mà khẳng định với người đứng bên cạnh.



      "Vậy thuộc hạ chúc mừng môn chủ tiêu diệt được cái gai trong mắt, từ đây về sau còn bất cứ trở ngại nào có thể ngăn chặn ngài thống nhất giang hồ, trở thành bá chủ võ lâm, đưa Kỳ Môn chúng ta trở thành môn phái mạnh nhất thiên hạ này!" Mặt nhu nghe lời Tiêu Hoán chắc chắn , lời ra càng thêm bợ đỡ, càng thêm tỏ ra sùng bái.



      số người còn lại trong phòng bao gồm phó môn chủ và số đại đệ tử của Kỳ Môn cũng cười hùa theo, ngớt lời nịnh bợ Tiêu Hoán.



      Trong lúc khí vui vẻ náo nhiệt, bỗng dưng cửa phòng mở toan, đệ tử của Kỳ Môn, quần áo bê bết máu, người bị thương xô cửa phòng mà chạy vào. " xong rồi môn chủ, Mị Sát của Vô Ảnh cung đơn thương độc mã xông vào Kỳ Môn của chúng ta, tại điên cuồng chém giết các huynh đệ ở đại điện. Người mau tới đó "


      "Khốn kiếp! Lại là con nhóc Mị Sát. Hai năm trước ả ta dẫn theo tứ đại hộ pháp cùng Phượng Hoàn song sát tiến đến Kỳ Môn, tàn sát gần nữa đệ tử của chúng ta, lần này ả ta lại dám mình xông đến, môn chủ, lần này người nhất định phải giết chết ả ta để rửa hận cho chúng huynh đệ" mặt nhu đứng bên cạnh Tiêu Hoán cảm nhận ràng lão ta tức giận, cho nên ngay lập tức lên tiếng khích bác.


      ", chúng ta xem con nhóc miệng còn hôi sữ dám sờ lông hùm có kết quả như thế nào." Tiêu Hoán tức giận quát lớn, dẫn đầu đoàn người tiến đến phía chính điện.



      Khi đoàn người đến càng gần chính điện, tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm nhau càng lớn. Bên trong mãnh hỗn độn, thi thể của chúng đệ tử Kỳ Môn chất đầy đất. Mà ngay giưca chính điện lúc nàng diễn ra thế giằng co vô cùng quỷ dị. Mười hai đệ tử còn sống sót của Kỳ Môn bao vây thiếu nữ.


      Thiếu nữ trong vòng vây, dáng người lả lướt, thân hình yểu điệu mê người, tóc đen dài buông xoã, thân bạch y phiêu dật điểm xuyết rất nhiều chấm đỏ li ti như hoa tuyết, làn váy lay động, viền váy được nhuốm màu đỏ chói mắt, diễm mà quỷ dị. Nàng dùng tư thế ưu nhã mà thong dong đứng giữa đám người, giống như xung âunh nàng là cảnh đẹp ý vui chứ phải là điện chất đầy xác người toàn thây.



      Mười hai người vây quanh nàng lại là hình ảnh trái ngược hoàn toàn, khắp người bọn họ đều chằng chịt vết thương, máu từ vết thương nhuộm đỏ cả quần áo, gương mặt vặn vẹo dữ tợn vì đau đớn, có người sắp cầm cự nỗi nữa, lão đão ngã sấp xuống.



      Khi Tiêu Hoán và đám người chạy đến chính điện liền trông thấy màn khủng bố như vậy. Ai nấy đều trợn to mắt thể tin. Hai năm trước, Mị Sát cộng thêm sáu đệ tử của Vô Ảnh Cung mới có thể tổn hao nửa lực lượng đệ tử của Kỳ Môn, thế nhưng hôm nay, chỉ có mình Mị Sát đến, nhưng số lượng thương vong còn nhiều hơn năm đó gấp mấy lần. Gần như muốn tiêu diệt sạch đệ tử trong Kỳ Môn.



      Tiêu Hoán nhìn thấy cảnh này liền hoàn toàn tức giận, lập tức phi thân vào chính điện hét lên "Dừng tay." Cùng lúc đó, nhanh như chớp, trong tay của ta rải ra loại bột phấn có màu trắng nhợt mà mắt thường nhìn thấy được, hướng về phía Mị Sát. Mà mọi người đều hề chú ý đến hành động này của .



      Là người dùng độc, cũng là cao thủ dùng độc, Mị Sát cười lạnh tiếng. Đúng là bọn hèn hạ. mặt đánh lạc hướng của mọi người, chú ý đến tiếng quát của , mặt khác lại ra tay nhanh như chớp muốn dùng độc để đánh lén nàng. Dùng Định thân tán để khống chế cử động của nàng sao? Ngu ngốc!


      Mị Sát đứng thong dong giữa vòng vây, phất tay áo cái, mười hai người cầm kiếm vây quanh nàng liền bị hất bay ra ngoài, lục phủ ngũ tạn vỡ nát mà chết. Cũng ngay lúc đó, loại bột phấn màu hồng nhạt từ trong đại điện tràn ra, lướt qua đám người của Tiêu Hoán. Mà ngay cả Tiêu Hoán cũng hề phát ra.



      Khi chân vừa mới chạm xuống nền đại điện, mọi người sau lưng Tiêu Hoán liền thống khổ kêu lên, ngay lập tức, đám đệ tử còn sót lại cảm giác như bị người ta khoét thịt đục xương ăn mòn linh hồn bọn họ. Duy chỉ có ngoại trừ Tiêu Hoán là gương mặt có chút trắng nhợt, ngoài ra cũng có la hét vì đau đớn như đám người xung quanh.



      " hổ danh là môn chủ của Kỳ Môn, quả nhiên tài ngự độc hơn người." thanh châm biếm giễu cợt của Mị Sát vang lên, lạnh lùng tàn nhẫn. "Nhưng mà, ngươi cũng quá ngu xuẩn ? Muốn dùng Bách giải hoàn để khống chế dược tính của Thực Linh tán của ta là lựa chọn ngoan. Bởi vì nó chỉ khiến dược tính chậm phát tát, mà khi dược tính phát tát đau đớn sớm gia tăng sức mạnh lên gấp trăm lần."



      Tiêu Hoán sắc mặt trắng nhợt, làm sao nàng lại biết ta trước khi đến đây dùng Bách giải hoàn?



      Nhưng những lời mà Mị Sát thể tin. Danh hiệu thánh thủ dùng độc của nàng ta cũng phải là có tiếng mà có miếng. Trong thế giới của người dùng độc, ai cũng biết Thực Linh tán là loại độc tàn nhẫn nhất mà Mị Sát chế tạo nên, uy lực và sức tàn phá của nó là thể dùng từ "kinh dị" để diễn tả. Người trúng loại độc này chết, nhưng cũng là sống bằng chết. Ngày ngày người trúng độc đều phải chịu đau đớn như bị người róc xương xẻ thịt, kéo dài suốt sáu canh giờ. Đau đớn như vậy, gióing như ăn mòn ý chí sống của con người, chỉ muốn mau chóng chết để linh hồn được thanh thản. Đến bảy ngày sau nếu như có thuốc giải thất khiếu chảy máu, nhũn não mà chết. Cho nên loại độc này mới có tên là Thực Linh tán, có nghĩa là ăn mất linh hồn con người.


      "Mau giao thuốc giải ra đây." Tiêu Hoán hét lớn, nhưng giọng có chút run run, dường như Bách giải hoàn mà uốn trước đó sắp hết tác dụng. cảm nhận được đau đớn đến gần .



      "Nực cười. Tiêu Hoán, hôm nay ta thay mặt cho chúng đệ tử Vô Ảnh cung trả thù cho cung chủ của chúng ta. Nợ máu, dĩ nhiên phải trả bằng máu, hôm nay chính là ngày diệt môn của các ngươi." Giọng lành lạnh nhưng mang theo hơi thở khắc nghiệt, khiến cho Tiêu Hoán, lão già lăn lộn giang hồ nhiều năm cũng khỏi rùng mình.



      "Mị Sát, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi có bằng chứng gì việc Hân Diệt chết có liên quan đến Kỳ Môn chúng ta?" Tiêu Hoán mặc dù run sợ, nhưng vẫn cố già mồm cãi láo.



      "Bằng chứng? Lời của ta chính là bằng chứng." Mị Sát cười, nụ cười xinh đẹp rực rỡ chói mắt nhưng lại đạt đến đáy mắt.


      "Mị Sát, ngươi hôm nay diệt Kỳ Môn ta, võ lâm tha cho Vô Ảnh cung của các ngươi. Các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, sớm muộn gì các môn phái cũng liên hiệp lại tiêu diệt Vô Ảnh Cung các ngươi." Gương mặt Tiêu Hoán có chút vặn vẹo, lời cũng run run, có lẽ, đau đớn từ từ kéo đến hành hạ .



      "Tiêu Hoán, ngưoi chết đến nơi rồi mà vịt chết cũng còn cứng mỏ sao? Hôm nay ta dám đến đây huyết tẩy hết lũ chó má Kỳ Môn các ngươi, chính là để tế vong hồn của nghĩa phụ ta. Bọn ngu ngốc tự xưng võ lâm chính phái muốn xen vào chuyện này, để xem bọn chúng có khả năng đó hay ? Ta muốn Kỳ Môn biến mất, là chuyện dễ như giết con kiến, còn võ lâm muốn Vô Ảng cung bị diệt vong, ta đây ngại ngồi xem kinh biến." Giọng cuồng vọng kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng lại khiến cho người nghe bị thuyết phục giống như chuyện thiên kinh địa nghĩa.


      Gương mặt của Tiêu Hoán bắt đầu trở nên vặn vẹo thống khổ, cảm giác giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn , bị thứ gì đí ghê tởm xé thịt , máu tươi đầm đìa. Đầu của đau như có người dùng búa tạ nện từng phát từng phát, khiến cho ngã lăn đất, thống khổ mà phải chịu vượt qua sức chịu đựng. "A..... Mị Sát, ngươi con tiện nhân, có gan ngươi giết ta . Ta chính là muốn lão già Hân Diệt chết, ai bảo nhiều chuyện hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch thống nhất võ lâm của ta. Ha ha ha, chính ta giết , dùng Tàn Độc khiến cho từ từ thống khổ, lục phủ ngữ tạng vỡ nát mà chết. Ha ha ha..."




      Tiêu Hoán muốn điên rồi. Thực Linh tán quả như lời đồn, nó cắn xé con người, để cho người ta cảm nhận được nổi đau thể xác, nhưng tinh thần lại hoàn toàn tỉnh táo, từ từ nếm trải nổi đau đến chết sống lại. Đúng là sống bằng chết.



      Mị Sát nhìn Tiêu Hoán lăn lộn đất, cười lạnh lùng. Nổi đau mà nàng phải chịu, nàng bắt người khác phải nếm trải nó gấp trăm ngàn lần. Tiêu Hoán giết nghĩa phụ của nàng, nàng cho sống bằng chết.



      Nhìn mấy trăm thi thể nằm đầy đất, lại nhìn mấy người trúng Thực Linh tán còn sót lại đnag nằm lăn quay đất, Mị Sát vỗ tay tiếng, ngay lập tức, có mười hai người mặc y phục dạ hành, che kín mặt bằng mặt nạ bạc ngay lập tức xuất . Bọn họ đều cung kính hành lễ. "Cung chủ."


      " Mang lũ chó này đem nhốt vào thuỷ lao ở trong cung*, riêng Tiêu Hoán nhốt vào cái chuồng, đặt giữa sân nơi luyện võ của chúng đệ tử. Răn đe cho bọn họ thấy, kết cục của việc phản bội là như thế nào." Mị Sát giọng lạnh lẽo, mang theo bất cứ biểu tình nào ra lệnh.



      Mười hai ám vệ đồng loạt "Vâng" tiếng rồi tiến hành nhiệm vụ mà nàng giao. Rất nhanh chóng, điện của Kỳ Môn chỉ còn lại mình nàng đứng ở đó. đơn, lạnh lẽo, chết chóc.


      Nhìn vòng khắp đại điện, sau đó nàng từ từ bước ra ngoài. Khi đến trước cửa lớn của Kỳ Môn, nàng quay lưng lại, ném vào bên trong mười viên hoàn liên màu đen, sau đó liền phi thân bỏ . Khi nàng vừa phi thân bên trong mười viên hoàn liên liên tiếp phát nổ. Uy lực kinh người, chỉ trong nháy mắt, Kỳ Môn, môn phái lớn thứ ba giang hồ trong đêm sụp đỗ, tất cả đều bị giết sạch.



      Cái tên Mị Sát của Vô Ảnh cung, trong nháy mắt ở giang hồ liền trở thành cố kỵ. Người sợ nàng, gọi nàng là Tu La chi nữ, việc ác nào làm. Người mến mộ nàng gọi nàng là Độc Tiên Tử, vô cùng mê luyến sắc đẹp của nàng. Mọi người tương truyền, Mị Sát xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt tinh xảo ngây thơ, nhưng dáng người lại lả lướt uyển chuyển như ma quỷ. Ai giang hồ cũng muốn tranh nhau bức tranh về dung nhan của nàng, nhưng đến nay, diện mạo chân thực của nàng vẫn còn là số.


      Thế nhưng, sau kiện của Kỳ Môn, Mị Sát dường như mai danh tích ở giang hồ. Trong khi mọi người đoán già đoán non, chính chủ của chúng ta giờ ngồi xe quay về Tây Kinh, với danh phận là Tam tiểu thư phủ thừa tướng, Nhan Cánh Lạc.


      Ps: @Phương My nàng a, bây giờ chưa là gì, đọc tới chương 10 mới thấy tác giả dì ghẻ tới mức nào. Truyện này nữ chính đáng thương cho nên mới trở nên đáng sợ, càng đọc càng thấy tội nàng ấy. :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Chris, PhongVy, Anny Ta16 others thích bài này.

    5. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Truyện hay qá, mún coi nữa ghê. Ss Nhan cố lên!!! :th_72:
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :