1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo50::yoyo50:Người ta nhà nghèo cố gắn học hành, mấy đứa con nhà giàu ko lo học lại ăn hiếp 1 tiểu nương:yoyo50::yoyo50: Thái Văn là ai? Có hải là Nam 9 ko?
      linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9

      Tiên sinh mũi nồng đậm hừ tiếng, nhìn , ánh mắt đảo qua chỗ Cố Hải ngồi.

      Cố Hải tựa hồ cũng chú ý khí trong gian phòng biến hóa, cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chữ chính mình, thần sắc mặt tuy có biến hóa gì, nhưng lồng ngực nhấp nhô kịch liệt biểu nội tâm khuấy động.

      biết nghĩ đến cái gì , đột nhiên đem mấy chương vừa viết xong cầm trong tay xé bỏ.

      Động tác này khiến nhóm học sinh chú ý ở trong lòng kinh hô, lão thiên, thời gian đủ, thế nào còn đem chương mới viết xong xé bỏ?

      Đại đa số mặt lên tia thương hại, nhìn Cố Hải là nhận mệnh muốn buông tha, đúng thôi, này đến nửa ngày sao có thể chép xong tám trăm chương.

      Cố Hải lại tiếp tục cầm xem mấy chương khác, lật lật lại, sau đó mọi người cho rằng thời điểm nên đứng dậy li khai, lại đem mặt giấy trải tốt, chính chính cầm lấy bút bắt đầu viết lên.

      Phòng học vang lên thanh ồ lên.

      *** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi ***

      Tiên sinh đến chỗ ngồi lập tức phát ra thanh uy nghiêm, ánh mắt đảo qua trong phòng, nhóm học sinh lập tức an tĩnh lại.

      “Ngươi,tới giảng lại bài hôm qua.” Tiên sinh chỉ mặt cái học sinh .

      Học sinh run run chút, theo tiếng đến trước mặt tiên sinh, bắt đầu thuật lại, thanh hỏi đáp quanh quẩn trong học đường, có người nào lại chú ý Cố Hải chép phạt.

      Giảng giải xong ý nghĩa bài học, tiên sinh từ bàn của mình đứng dậy, ánh mắt đảo qua nhìn nhóm học sinh bởi vì tan học mà nhảy nhót.

      .” Tiên sinh .

      Học đường vang lên tiếng bàn ghế va vào nhau, nhóm học sinh ly khai bàn học của chính mình, nối đuôi nhau đến trước mặt tiên sinh cung kính thi lễ, sau tăng tốc lập tức bước chân ra khỏi phòng học.

      Rốt cuộc trong phòng cũng chỉ còn Cố Hải, ánh nắng chiếu Cố Hải phô ra bóng dáng loang lổ mặt đất, viết xong , Cố Hải thở hắt ra, đặt bút xuống, đứng dậy, đem chồng chữ chép phạt cung kính dâng đến trước mặt tiên sinh.

      “Bao nhiêu?” tiên sinh đạm đạm vấn.

      “Ba trăm chương” Cố Hải cung kính đáp.

      Tiên sinh chuyện, duỗi tay cầm lầy chồng giấy, lật từng trang xem, xem hết sức nghiêm túc, thẳng đến lúc xem xong toàn bộ “ .

      Vẫn thả tay an tĩnh đứng kế bên,Cố Hải theo tiếng dạ, thi lễ tiên sinh , “Đa tạ tiên sinh dạy bảo, học sinh cáo lui.”

      đơn giản thu thập dụng cụ của chính mình, thần sắc bình tĩnh, mặt thậm chí mang mấy phần nhảy nhót, như cái học sinh bình thường chuẩn bị trở về nhà.
      “Ngày mai đem năm trăm chương còn thiếu giao tới.” tiên sinh .

      Cố Hải đến ngưỡng cửa thân hình dừng lại, thể tin xoay người lại , trợn mắt há mồm nhìn tiên sinh.

      “Còn mất thể thống!” tiên sinh xem quen dạng này, hừ tiếng,phẩy tay áo lướt qua .

      Cố Hải ngây ngốc đứng lặng tại ngưỡng cửa, tựa hồ lý giải được hàm ý câu tiên sinh vừa , thẳng đến lúc có tảng đá nện đầu .

      “Hắc, Cố cứng đầu, ngươi ở chỗ này lưu luyến cái gì, có chuyện sao,ca ca cấp ngươi họa bức tranh, đặt ở đầu giường ngày sau tưởng niệm..” thiếu niên mắt híp cầm đầu ba thiếu niên dương quái khí cười .

      còn chưa xong liền nghe Cố Hải hét lên dọa đem lời định mắc ngẹn ở cổ họng, lại thấy Cố Hải nhảy dựng lên, giơ quả đấm lại hét lên hai tiếng, ba thiếu niên vội chạy ra xa.

      “Này tiểu tử nên thương tâm quá độ phát điên ?” ba thiếu niên mắt to trừng mắt ngơ ngác nhìn nhau.

      Thẳng đến lúc chạy ra khỏi học đường, đôi mắt Cố Hải mới biến hồng, hung hăng vân vê hai mắt, ngẩng đầu liền thấy tiểu nương dưới ánh chiều tà ngồi bên tượng hạc.

      “Thanh Nương.” Thanh ngẹn ngào, chạy nhanh tới.

      Thanh Nương nhìn thiếu niên chạy tới, tâm tình nguyên bản khuấy động đột nhiên bình tĩnh trở lại.

      *** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi *** *** thganhanuoi ***
      “Ca ca .” nàng đứng lên ,còn chưa lời nào, Cố Hải khom người xuống cái giỏ cạnh chân nàng lật lên, cầm lấy bánh bột ngô từng ngụm từng ngụm ăn.

      “Đói chết ta…” mơ hồ , hướng Thanh Nương lộ ra khuôn mặt tươi tắn.
      Cố Thanh Nương chỉ thấy cỗ cay thẳng hướng cổ họng, song trong mắt nhịn được ra nước mắt.

      “Ăn từ từ , ăn ít chút, về nhà còn phải ăn cơm chiều..” nàng cũng cười .
      Cố Hải bị mắc nghẹn, cổ họng trận ho khan, Thnah Nương vội thay vỗ phía sau lưng.

      “Tốt!” nàng cười .

      “Hảo a, ngươi này làm muội muội , thế nhưng đối ca ca vui sướng khi người gặp họa!” Cố Hải làm bộ dạng kinh ngạc .

      Thanh Nương nâng tay nhàng đánh quyền, huynh muội hai người liếc nhau lần nữa cười lên, cười ra cả nước mắt.

      “Nhanh về nhà , nương lo lắng.”

      Cố Hải cúi đầu xách cái giỏ, lúc này mới thấy bên cạnh còn đặt bó củi .
      “Ngươi còn nhặt củi?” kinh ngạc .

      “Đúng vậy” Thanh Nương đeo giỏ lên, khẽ mỉm cười, mặt đầy vẻ kiêu ngạo “ Ca ca cho rằng ta thể sao?”

      Cố Hải mím chặt miệng, xoay người chùi nước mắt, nắm bó củi hắc hác cười “Có thể, chính là quá thiếu, còn thua ta chặt vài đao thành quả..”

      “Thôi ,liền ngươi, vài nhát đao..” Thanh Nương cười .

      “Ngươi tin, ngày mai liền cho ngươi xem ca ca lợi hai như thế nào..”

      Kèm với tiếng cười , tiên hạc giương cánh muốn bay lẳng lặng nhìn chăm chú lớn hai bóng dáng chậm rãi xa.

      Màn đêm buông xuống, ngày lại trôi qua, ngày mới lại tới.


      Chương 9

      Tiên sinh mũi nồng đậm hừ tiếng, nhìn , ánh mắt đảo qua chỗ Cố Hải ngồi.

      Cố Hải tựa hồ cũng chú ý khí trong gian phòng biến hóa, cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chữ chính mình, thần sắc mặt tuy có biến hóa gì, nhưng lồng ngực nhấp nhô kịch liệt biểu nội tâm khuấy động.

      biết nghĩ đến cái gì , đột nhiên đem mấy chương vừa viết xong cầm trong tay xé bỏ.

      Động tác này khiến nhóm học sinh chú ý ở trong lòng kinh hô, lão thiên, thời gian đủ, thế nào còn đem chương mới viết xong xé bỏ?

      Đại đa số mặt lên tia thương hại, nhìn Cố Hải là nhận mệnh muốn buông tha, đúng thôi, này đến nửa ngày sao có thể chép xong tám trăm chương.

      Cố Hải lại tiếp tục cầm xem mấy chương khác, lật lật lại, sau đó mọi người cho rằng thời điểm nên đứng dậy li khai, lại đem mặt giấy trải tốt, chính chính cầm lấy bút bắt đầu viết lên.

      Phòng học vang lên thanh ồ lên.

      *** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi ***

      Tiên sinh đến chỗ ngồi lập tức phát ra thanh uy nghiêm, ánh mắt đảo qua trong phòng, nhóm học sinh lập tức an tĩnh lại.

      “Ngươi,tới giảng lại bài hôm qua.” Tiên sinh chỉ mặt cái học sinh .

      Học sinh run run chút, theo tiếng đến trước mặt tiên sinh, bắt đầu thuật lại, thanh hỏi đáp quanh quẩn trong học đường, có người nào lại chú ý Cố Hải chép phạt.

      Giảng giải xong ý nghĩa bài học, tiên sinh từ bàn của mình đứng dậy, ánh mắt đảo qua nhìn nhóm học sinh bởi vì tan học mà nhảy nhót.

      .” Tiên sinh .

      Học đường vang lên tiếng bàn ghế va vào nhau, nhóm học sinh ly khai bàn học của chính mình, nối đuôi nhau đến trước mặt tiên sinh cung kính thi lễ, sau tăng tốc lập tức bước chân ra khỏi phòng học.

      Rốt cuộc trong phòng cũng chỉ còn Cố Hải, ánh nắng chiếu Cố Hải phô ra bóng dáng loang lổ mặt đất, viết xong , Cố Hải thở hắt ra, đặt bút xuống, đứng dậy, đem chồng chữ chép phạt cung kính dâng đến trước mặt tiên sinh.

      “Bao nhiêu?” tiên sinh đạm đạm vấn.

      “Ba trăm chương” Cố Hải cung kính đáp.

      Tiên sinh chuyện, duỗi tay cầm lầy chồng giấy, lật từng trang xem, xem hết sức nghiêm túc, thẳng đến lúc xem xong toàn bộ “ .

      Vẫn thả tay an tĩnh đứng kế bên,Cố Hải theo tiếng dạ, thi lễ tiên sinh , “Đa tạ tiên sinh dạy bảo, học sinh cáo lui.”

      đơn giản thu thập dụng cụ của chính mình, thần sắc bình tĩnh, mặt thậm chí mang mấy phần nhảy nhót, như cái học sinh bình thường chuẩn bị trở về nhà.
      “Ngày mai đem năm trăm chương còn thiếu giao tới.” tiên sinh .

      Cố Hải đến ngưỡng cửa thân hình dừng lại, thể tin xoay người lại , trợn mắt há mồm nhìn tiên sinh.

      “Còn mất thể thống!” tiên sinh xem quen dạng này, hừ tiếng,phẩy tay áo lướt qua .

      Cố Hải ngây ngốc đứng lặng tại ngưỡng cửa, tựa hồ lý giải được hàm ý câu tiên sinh vừa , thẳng đến lúc có tảng đá nện đầu .

      “Hắc, Cố cứng đầu, ngươi ở chỗ này lưu luyến cái gì, có chuyện sao,ca ca cấp ngươi họa bức tranh, đặt ở đầu giường ngày sau tưởng niệm..” thiếu niên mắt híp cầm đầu ba thiếu niên dương quái khí cười .

      còn chưa xong liền nghe Cố Hải hét lên dọa đem lời định mắc ngẹn ở cổ họng, lại thấy Cố Hải nhảy dựng lên, giơ quả đấm lại hét lên hai tiếng, ba thiếu niên vội chạy ra xa.

      “Này tiểu tử nên thương tâm quá độ phát điên ?” ba thiếu niên mắt to trừng mắt ngơ ngác nhìn nhau.

      Thẳng đến lúc chạy ra khỏi học đường, đôi mắt Cố Hải mới biến hồng, hung hăng vân vê hai mắt, ngẩng đầu liền thấy tiểu nương dưới ánh chiều tà ngồi bên tượng hạc.

      “Thanh Nương.” Thanh ngẹn ngào, chạy nhanh tới.

      Thanh Nương nhìn thiếu niên chạy tới, tâm tình nguyên bản khuấy động đột nhiên bình tĩnh trở lại.

      *** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi *** *** thganhanuoi ***
      “Ca ca .” nàng đứng lên ,còn chưa lời nào, Cố Hải khom người xuống cái giỏ cạnh chân nàng lật lên, cầm lấy bánh bột ngô từng ngụm từng ngụm ăn.

      “Đói chết ta…” mơ hồ , hướng Thanh Nương lộ ra khuôn mặt tươi tắn.
      Cố Thanh Nương chỉ thấy cỗ cay thẳng hướng cổ họng, song trong mắt nhịn được ra nước mắt.

      “Ăn từ từ , ăn ít chút, về nhà còn phải ăn cơm chiều..” nàng cũng cười .
      Cố Hải bị mắc nghẹn, cổ họng trận ho khan, Thnah Nương vội thay vỗ phía sau lưng.

      “Tốt!” nàng cười .

      “Hảo a, ngươi này làm muội muội , thế nhưng đối ca ca vui sướng khi người gặp họa!” Cố Hải làm bộ dạng kinh ngạc .

      Thanh Nương nâng tay nhàng đánh quyền, huynh muội hai người liếc nhau lần nữa cười lên, cười ra cả nước mắt.

      “Nhanh về nhà , nương lo lắng.”

      Cố Hải cúi đầu xách cái giỏ, lúc này mới thấy bên cạnh còn đặt bó củi .
      “Ngươi còn nhặt củi?” kinh ngạc .

      “Đúng vậy” Thanh Nương đeo giỏ lên, khẽ mỉm cười, mặt đầy vẻ kiêu ngạo “ Ca ca cho rằng ta thể sao?”

      Cố Hải mím chặt miệng, xoay người chùi nước mắt, nắm bó củi hắc hác cười “Có thể, chính là quá thiếu, còn thua ta chặt vài đao thành quả..”

      “Thôi ,liền ngươi, vài nhát đao..” Thanh Nương cười .

      “Ngươi tin, ngày mai liền cho ngươi xem ca ca lợi hai như thế nào..”

      Kèm với tiếng cười , tiên hạc giương cánh muốn bay lẳng lặng nhìn chăm chú lớn hai bóng dáng chậm rãi xa.

      Màn đêm buông xuống, ngày lại trôi qua, ngày mới lại tới.


      Chương 10 Viễn Chí

      Học đường sư huynh muội ai cũng có để tâm, tự nhiên cũng có ai tố cáo Tào thị.

      “Bởi vì nghỉ học nhiều, cho nên phải học muộn chút…” Cố Hải giải thích cho Tào thị nguyên nhân mình về muộn.

      ngại, nghe tiên sinh dạy học là tốt.” Tào thị tay luồn kim chỉ, ánh mắt từ ái nhìn nhi tử.

      “Nương, người xem, là muội muội nhặt củi..” Cố Hải vỗ đầu nhếch miếp cười ,
      “ Chính là bớt chút, chờ ca công khóa lên, chúng ta liền có thể lầy được nhiều củi…”

      Tào thị nghe vậy cười được.

      “Ta còn có bài tập, nương..” Cố Hải nhìn thấy chén đũa ngại ngùng .

      Tào thi mới muốn đứng dậy, Thanh Nương từ trong bếp ra, nhanh chóng thu thập.

      “Ca ca làm bài .” Nàng cười .

      Thu thập xong, Thanh Nương ngồi dưới cây Thạch Lựu trong viện, bóng đêm che phủ Thanh Nương, phòng ốc lộ ra ánh đèn , chỉ cảm thấy này là thế gian nhìn vật.

      “Thanh nhi?” Tào thị lâu thấy tiến tới, lo lắng ra hỏi.

      Thanh Nương vội đứng lên, trong đêm tối thanh dịu dàng gọi nàng.

      Tào thị nhìn thấy nàng nhàng thở ra, vẫy tay muốn nàng tới đây “Sương đêm tốt cho thân thể, đừng ngồi ở trong sân.”

      Thanh Nương nhìn mẫu thân gật gật cái đầu.

      Xem nàng mắt hơi hơi đỏ, Tào thị đột nhiên than thở, hài tử này lại khóc, là nghĩ đến phụ thân nàng sao? Bất quá nhiều ngày như thế, sao lại….

      “Thanh nhi…” Tào thị vuốt tóc nàng, trìu mến đem nàng thiếp vai mình “Còn có nương ở đây, đừng lo lắng.”

      Thanh Nương nhị nước mắt chảy xuống, duỗi tay ôm lấy eo mẫu thân, ân tiếng.

      Mẹ con hai người lẳng lặng ôm nhau, Cố Thanh Nương tâm tình dần bình phục lại, tầm mắt lạc tới góc phòng nhìn đống củi lớn, nàng nhớ là hôm qua Cố Hải lấy được.

      “Nương, củi sao có bán ?” nàng đứng vững thân thể, thấp giọng hỏi.

      Tào thị than thở “ Nhiều người bán…” xong lại vỗ vỗ đầu an ủi nữ nhi “.. Mẫu thân ngày mai lại , buôn bán nào có thuận lợi, nghĩ bán liền có người mua thành, trả giá trả giá lại, người mua là thế..”

      Nguyên lai là thế a, Thanh Nương trầm mặc, lo việc nhà biết gạo củi mắc, mưu sinh biết mưu sinh khó.

      Vì tiết kiệm dầu thắp, mẹ con hai người sớm ngủ, mà phòng cách vách đèn vẫn sáng đến bình minh.Sáng sớm, hai măt Cố Hải thũng lên, trong nhà nhìn nhau nhịn được cười lên.

      “Ca ca, ngươi có làm bài tập cũng cần gấp như vậy, hư hỏng thân thể liền tốt a.” Thanh Nương cười .

      Cố Hải duỗi tay vuốt xuôi đầu mũi nàng “ Xem ngươi mắt, muội muội, ngươi đừng sợ, nương cùng ca ca ở đây, ác mộng ngươi cũng phải sợ."

      vỗ vỗ bộ ngực ấy cường tráng “ Nếu , ca ca ta chạy đến trong mộng của ngươi đánh bọn chạy.!”

      Thanh Nương mặt giãn ra cười, làm phiền ca ca.

      “Nương, người cũng đừng lo lắng, phải trời tuyệt đường sống , chúng ta người nhà nhất định vượt được qua.”

      Nhìn nữ nhi hài tử chính mình có lòng tin, Tào thị khẽ gật đầu cười.

      Quyết tâm là tốt, chính là tới cùng nên nhanh chóng kiếm tiền mới là vấn đề lớn.

      Chém hồi củi, Thanh Nương thở dốc ngồi núi đá, cúi đầu nhìn chỗ da tay bị rách, lại nhìn dưới chân đống củi , khỏi tự giễu cười cười.

      Thân thể chính mình quá nhược, xem tới nhất thời nửa ngày rèn ra, nàng dời tầm mắt hướng dưới núi, sướng mù vây quanh học đường lúc lúc .

      “Di..” Thanh Nương tầm mắt ngừng ở dưới núi đá, bụi cỏ màu lục theo gió lung lay. mặt nàng nhịn được hiển tia cười “Này là Viễn Chí..”

      Tươi cười chậm rãi có chút chua xót, Thẩm gia có mấy cửa hàng, trong đó có cái hiệu thuốc, bà mẫu phân cho bọn họ, lúc đầu thời điểm sinh lợi, bởi vì sư phó bào chế mà chuyển biến tốt đẹp, sinh lời càng làm càng lớn, danh tiếng Thuận Hòa đường vang vọng khắp Kiến Khang…

      Cố Thanh Nương cắn chặt môi dưới, có bọn , có bọn .. , ta là ta.

      Thẩm An Lâm hằng năm ở nhà, đủ loại chi phí sinh hoạt đặt lên người nàng, tất cả tiền đồ hi vọng cùng tiệm thuốc, nàng có năng lực khác, chỉ biết nhu thuận, vì hiệu thuốc tính kế, lại cộng thêm suốt ngày ở trong tiệm thuốc, đối với dược liệu, nàng có chút hiểu biết, đời trước, nàng duy nhất từ Thẩm gia được đến trừ khuất nhục đại khái cũng chỉ có cái này.

      Dược liệu.. nhãn tình nàng khỏi sáng ngời, từ núi đá đứng dậy chậm rãi đến chỗ cây Viễn Chí.

      “Này cây Viễn Chí, thực sai…” Cố Thanh Nương lầm bầm, duỗi tay xuất lực ngắt.

      Ánh nắng chiếu nghiêng, Cố Hải ở giữa rừng áp sát tay gọi Thanh Nương mấy lần, liền nghe thấy tiếng thanh thúy muội muội đáp lại.

      dặn ngươi, đừng lên núi trước, ngươi chính là nghe… chao ôi! Ngươi ngắt nhiều thảo dược như vậy để làm gì?” Cố Hải tầm mắt lạc đống thảo dược cạnh đống củi .

      Thanh Nương chấn động làm rớt rễ cây Viễn Chí bùn đất, nghe vậy cười “Bán nha.”

      “Bán” Cố Hải hiểu “Đó là dược thảo?”

      “Ca ca, đó phải dược thảo là dược liệu, là Viễn Chí.” Thanh Nương đứng lên, men theo sơn đạo chậm rãi ra, nhìn tứ phía.

      “Chao ôi, ngươi đừng loạn …” Cố Hải vội gọi nàng.

      Cố Thanh Nương có quay đầy, khoát khoát tay áo “Ca ca, ngươi đốn củi , ta hái chút nữa.”

      Hoàng hôn kết thúc buổi lao động, bồi bó củi lớn Cố Hải thỉnh thoảng quay đầu mắt nhìn muội muội, ánh mắt lại lạc cái giỏ, giỏ đựng cơm trưa bên trong chất đầy dược liệu.

      “Này thực là Viễn Chí?” Cố Hải nhịn được nghi vấn.

      “Đúng rồi, Viễn Chí, thân hành, diệp tựa đại thanh mà tiểu,” nàng cười “ Thần Nông thảo mộc lý có ghi lạ, trở về muội tìm choc ca đọc”

      Cố Hải biết muội muội mình đọc nhiều sách, hơn nữa cần công danh mà đọc, cho nên lượng sách đọc cực lớn, nghi ngờ gì , xua tay “ ta cũng có thời gian xem mấy thứ đó…ta sợ ngươi nhận sai.”

      Cố Thanh Nương cười, , nàng cùng dược liệu giao tiếp suốt bốn năm, thẳng đến lúc bà mẫu đem tiệm thuốc thu về, nàng cắn môi dưới ,tuy tiệm thốc là tâm huyết lớn nhất của nàng, nhưng bà bà mở miệng muốn, nàng chút do dự, phụ mẫu là lớn, hiếu đạo tối thượng, phải sao? Chính là vì cái gì, sau Thẩm An Lâm biết, nhìn mình càng thêm….Cũng là từ sau chuyện đó, xoay người rời , thẳng đến lúc công thành danh toại kèm với tờ hưu thư trở về…

      Nàng làm cái gì sai? Nàng tới cùng là sai cái gì?

      “Thanh Nương? Thanh Nương, ngươi sao thế?” Cố Hải thanh nóng nảy vang lên.

      Cố Thanh Nương lấy lại tinh thần “ có chuyện gì.”

      Cố Hải cho rằng nàng mệt mỏi, phải do gió núi thổi, tóm lại lo lắng.

      Ăn cơm thu thập mọi thứ xong, Cố Thanh Nương liền nhân lúc trời còn sáng ngồi ở trong sân rửa sạch rồi thái dược liệu.

      Tào thị kim khâu vá, mỉm cười nhìn nàng bận rộn, thỉnh thoảng hỏi đôi ba câu, chim quý ríu rít từ cây sà xuống, líu ríu nhảy lượm lương thực trong sân.

      Tào thị xem, khỏi dừng tay lại, mặt lên mấy phần kinh dị.

      Cố Thanh Nương chính tay cầm lấy chày gỗ, nặng gõ xuống chút , tùng bước tẩy sạch rễ cây Viễn Chí.

      “Thanh Nương, ngươi muốn đem này bán?” Tào thị nhịn được hỏi.
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw686 others thích bài này.

    3. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      Ích nhất thanh nương vẫn còn nhớ cách làm dược để bán
      :die:Mình rất muốn nhìn thấy Thanh Nương báo thù kẻ bạc tìinh:yoyo50::yoyo50:
      linhdiep17 thích bài này.

    4. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      :yoyo14::yoyo14:Truyện hay lắm nàng ơi, mình nhảy hố này rồi. Truyện này nàng edit tiếp hay là ....? @vulinh. Hi vọng có chap mới đều đều để xem chị trả thù ntn và ai là nam chính đây? :yoyo20::yoyo20:Hi hi có lẽ là sư huynh nhỉ. Thank nàng.:yoyo42::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      11
      Thời tiết đầu hạ, hừng đông sớm, thời điểm hai mẹ con đến chợ người thiếu, thanh rao hàng hết đợt này đến đợt khác.

      Cái tiểu huyện này mọi hàng hóa thị trường hỗn độn, mặt đất giàn giụa vết bẩn, Cố Thanh Nương vẫn là lần đầu tới cái địa phương như vậy, nhưng nàng chút do dự, giẫm lên nước bẩn chiếm được chỗ đứng tốt.

      “Nương, nơi này.” Nàng để giỏ xuống, lắc lắc cánh tay đau nhức, tiếp củi gỗ từ Tào thị.

      Hai mẹ con còn đứng vững, liền có cái chân to đá tới đây, giỏ mộc đựng Viễn Chí nhất thời bị lật đổ hết ra ngoài.

      “Ngươi làm cái gì?” Thanh Nương vừa sợ vừa giận khỏi hô lên.

      “Biến, ai nhượng các ngươi chiếm chỗ lão tử!” trang hán tử vung đao giết heo lên.

      “Là chúng tôi trước..” Thanh Nương muốn tranh luận, lại bị Tào thị kéo xuống.

      “Xin lỗi, chúng tôi lúc này ..” Tào thị cúi đầu , mặt khom người nhặt Viễn Chí bị rơi.

      “Phi!” tráng tử gặp nàng chịu thua, cũng thêm gì nữa, đem bàn chính mình đặt lên.

      Hai mẹ con ly khai nơi này, đến góc khuất mới dừng bước, Thanh Nương xem vị trí, cười khổ tiếng, quái được mẫu thân bán được củi.

      “Thanh nhi mệt mỏi ? Ngồi củi đỡ mệt..” Tào thị phủ đầu vai nữ nhi .

      CốThanh Nương lắc đầu, ngược lại đem Tào thị ấn xuống ngồi đống củi “Nương, ngươi ngồi.”

      Hai mẹ con lời này… mãi cho đến trưa, củi còn có bán , trong lúc có người tới hỏi, nhưng ra giá Tào thị lắc đầu cự tuyệt.

      “Nương?” Thanh Nương hiểu, theo ý nàng, này củi bán có thể được mấy đồng tiền, các nàng còn chi dùng a.

      Tào thị khẽ cười khổ, duỗi tay lặng lẽ chỉ mấy người đồng dạng bán củi “Này giá định, nếu chúng ta bán thấp hơn…”

      Các nàng bán thấp liền quấy nhiễu tất cả củi lửa gia, khẳng định bị những người bán kia hội tìm gây , quy định này đối với Thanh Nương xa lạ, chỉ là nghĩ tới bán củi cũng có định giá.

      Nàng cũng cười than tiếng.

      “Tiểu nương, ngươi bán cái gì đây?” Có người chỉ vào cái giỏ mộc của nàng hỏi.

      Gặp có khách tới, Thanh Nương rất là cao hứng, vội đáp “Viễn Chí”.

      Dù sao lần đầu tiên, tâm lý có chút khẩn trương, hồi ức dược hành kế chiêu đãi khách quan, này… này Viễn Chí… sắc hoàng, ống tre thô, nội dày…”

      “Viễn Chí? Thảo dược a.” khách nhân thanh cười tít mắt vội tránh ra.

      Nguyên lai chỉ là hiếu kỳ hỏi chút, Thanh Nương than thở, thẳng đến lúc tan chợ, củi cùng thảo dược bán được.

      “Thanh nhi đừng gấp, chậm rãi chờ.” Tào thị thấy nữ nhi ủ rũ, cười an ủi, trong lòng cũng thầm than thở.

      Cố Thanh Nương đối nàng cười cười, khẽ gật đầu, đến đầu ngõ, tiểu nương tử bán đậu hũ cắn hạt dưa, thấy nàng vội chào hỏi.

      “Thanh Nương ngươi khỏe?” nàng chào hỏi xong, nghĩ đến cái gì, quay đầu chạy vào trong tiệm, đảo mắt cầm vài quả trứng gà chạy ra, đưa cho Thanh Nương “Tặng ngươi.”

      “Tẩu tử ngươi sinh?” Thanh Nương lập tức minh bạch, cười hỏi.

      Đậu Hoa mắt cười thành đường “Đúng đúng, hôm qua sinh, là tên tiểu tử!” chuyện về sau lặng lẽ chỉ chỉ, hạ giọng “Nương ta đem tẩu tử cùng bảo bối sủng lên…” xong che miệng cười khanh khách.

      “Chúc mừng chúc mừng.” Tào thị nghe vậy cũng cười chúc mừng.

      Đậu Hoa cười cảm ơn, lại kéo Thanh Nương, vẻ mặt tò mò hỏi “Chao ôi, ngươi thế nào biết hôm đấy Chu đại nương có nhà? May mắn theo lời ngươi , thỉnh Vương đại nương, bằng …” vỗ vỗ bộ ngực vẻ mặt nghĩ lại mà thấy sợ.

      Đời trước tẩu tử Đậu Hoa bởi vì bà mụ chậm trễ, bỏ mạng, nương Đậu Hoa mắng suốt nửa con đường. Thanh Nương ấn tượng khắc sâu.

      Nghe Đậu Hoa nàng khỏi hé miệng cười, lại chuyện, tổng thể nghe nương ngươi .

      “Phần tử tri thức biết chính là nhiều, phải hay đọc thư hội xem bói?” Đậu Hoa cười , mắt thấy dưới chân nàng giỏ mộc “Ngươi mang theo cái gì?”

      “Thảo Dược Viễn Chí” Thanh Nương ủ rũ đáp.

      “Ngươi bán thảo dược?” Đậu Hoa hỏi.

      Thanh Nương gật gật đầu lại than thở “ người mua.”

      Đậu Hoa lại cười khanh khách, duỗi tay hướng đối diện “Ngươi phố xá bán? Ai phố xá mua? Nặc, ngươi nên hiệu thuốc bắc kia hỏi chút a.”

      Cố Thanh Nương thuận theo tay nàng chỉ nhìn lại, con đường bên kia, có biển quảng cáo hiệu thuốc bắc, tuy rằng trời tối, nhưng như trước vẫn có khách ra vào.

      Hiệu thuốc bắc…

      Cố Thanh Nương cắn cắn môi, do dự, bình thường hiệu thuốc cùng dược hành giao tiếp, mà dược hành cùng dược liệu thương gia bán lẻ giao tiếp, nàng bây giờ chỉ là cái bán tản dược, tối đa phải cùng thương nhóm dược liệu bán lẻ giao tiếp, trực tiếp hiệu thuốc bắc, chỉ sợ người ta muốn mua thảo dược của nàng.

      thử thôi, hỏi chút, sợ cái gì.” Đậu Hoa thấy nàng do dự, cười , trong mắt có tia thương tiếc, này nguyên bản là thiên kim tiểu thư quan gia, bây giờ lại lạc phải mưu sinh, thể nghiêm mặt là rất bình thường.

      , ta cùng với ngươi.” Như vậy nghĩ, Đậu Hoa để hạt dưa tay xuống, quay đầu hướng trong điếm gọi “Nhị ca, ta ra đây chút.”

      “Trời tối rồi, lại nổi điên chạy đâu?” bên trong có giọng nam đáp lời, ra thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy Cố Thanh Nương cùng Đậu Hoa, vội cười chào hỏi.

      , , .” Đậu Hoa , mặt thay nàng cõng giỏ mộc lên.

      “Nương, ta hỏi chút.” Cố Thanh Nương hướng Tào thị .

      Tào thị gật gật đầu, cười tiếng hảo, quên lại an ủi nàng “ sao, gấp.”

      Trước vào trong nhà.

      “Đậu Hoa tỷ, ta tới giúp ngươi.” Thanh nương vượt qua Đậu Hoa ra .

      “Ta cõng được, ngươi thân thể thế này, bằng ta lao động chân tay…”

      Đậu Hoa cười đẩy tay nàng ra, khi chuyện đến gần hiệu thuốc bắc.

      Cố Thanh Nương ngẩng đầu, xem biển trước mặt “Thiên Kim Đường” ba chữ, thời điểm trước nàng rất ít ra ngoài, ở con đường lâu như vậy, quen thuộc cũng chỉ có Đậu Hoa mà thôi, nàng mơ hồ nhớ phụ cận có hiệu thuốc bắc, chính mình cùng cha thường mua dược của , nhưng chính mình lần cũng qua nơi này.

      “Hàng xóm láng giềng, nhận được, đừng sợ.” Đậu Hoa cười tít mắt an ủi nàng, đương trước rảo bước tiến lên hiệu thuốc bắc.
      Last edited: 10/10/14
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw685 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :