1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương năm: Oan gia ngõ hẹp.


      Nhà họ Tiếu.

      Tiếu Thâm tức giận nhìn tờ báo trước mặt, là tức chết , tối hôm qua lại khiến người phụ nữ kia có cơ hội trốn mất, là thất sách.

      gọi trợ lý vào “Cậu điều tra cho tôi tất cả nhân viên của tòa soạn báo này, tôi muốn toàn bộ tài liệu của nhân viên ở đây sót ai, quan trọng nhất là tìm người phụ nữ ngày hôm qua chụp hình, tình trạng gia đình của ta, trong nhà có mấy người, có những bạn bè nào, địa chỉ, số điện thoại của tất cả mọi người, tìm hết tất cả cho tôi.”

      Trợ lý sửng sốt, do dự giây sau đó xác định hỏi: “Toàn bộ nhân viên của tòa soạn sao? sót ai?”

      Tiếu Thâm trừng mắt, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cậu bị điếc sao? Tôi sót ai vẫn hiểu sao?”

      Trợ lý cảm thấy bi thảm, sao ta lại có thể theo ông chủ như vậy, hơn nữa ông chủ này bình thường nhìn ôn hòa, thấy phụ nữ là cười rực rỡ, ai biết sau lưng ta cũng như đứa trẻ xấu tính, động chút là giận, tính tình thất thường.

      Trợ lý nhanh chóng sắp xếp đồ chạy , trong phòng chỉ còn nữ thư ký, nữ thư ký cười duyên, uốn éo cái mông, cọ cọ bộ ngực lớn vào người Tiếu Thâm “Tổng giám đốc Tiếu, đừng tức giận đối với cơ thể tốt.” xong đưa tay sờ mó người Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm ngửi thấy mùi hương người phụ nữ kia nhất thời đau đầu, mùi son phấn cùng nước hoa nồng nặc trộn lẫn với nhau là loại khiêu chiến đối với khứu giác, Tiếu Thâm nhíu mày, thở dài, vui nhìn người phụ nữ kia, chỉ vào toilet lạnh lùng : “ vào rửa sạch rồi ra.”

      Người phụ nữ sửng sốt, sau đó vui mừng, tắm sao, người phụ nữ cười, tổng giám đốc Tiếu muốn làm việc khác sao, lập tức xấu hổ : “ là hư.” xong ngoan ngoãn vào toilet.

      Người phụ nữ vừa , Tiếu Thâm liền cảm thấy khí trong lành ít, liếc nhìn tờ báo bàn, cầm lên vừa nhìn thấy tựa đề to lại tức giận, tiêu đề tờ báo là: Đại thiếu gia phong lưu vụng trộm trong bữa tiệc.

      Chết tiệt, Tiếu Thâm thầm mắng.

      Mặc dù phong lưu bên ngoài nhưng cho tới bây giờ chưa có ai dám đưa lên báo cách trắng trợn như vậy, người phụ nữ kia lại dám làm như vậy!

      Đồng Nhan làm việc chợt cảm thấy lỗ mũi ngứa, hắt xì, Lưu Thuần cười : “Là chàng đẹp trai nào nhớ Đồng của chúng ta đây?”

      Đồng Nhan thu dọn đồ cùng túi xách của mình, liếc mắt nhìn Lưu Thuần, lạnh lùng : "Đương nhiên đẹp trai rồi, phải cậu chưa từng thấy Đồng soái ca nhà mình, nó nghĩ tới mình là lẽ đương nhiên.”

      Lưu Thuần trong nháy mắt nhớ tới gương mặt trắng nõn nà, thực tức chết , nhớ tới gương mặt đó liền muốn ôm hôn.

      Đồng Nhan chạy xe đến trường mẫu giáo đón con, Đồng Đồng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy xe của mẹ liền chạy tới, mở cửa xe bò vào, thắt dây an toàn, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ nhìn mình cười híp mắt, Đồng Đồng giật mình, sau đó bình tĩnh hỏi: “ , có chuyện gì mà vui như vậy?”

      Đồng Nhan cười hì hì, cầm túi xách lên, lấy từ bên trong ra phong thư chứa đầy tiền “Đương nhiên, hình hôm qua chúng ta chụp được đăng, ha ha ha, con lập công lớn, hôm nay mẹ đưa con ăn bữa là ngon.”

      Đồng Đồng nhìn Đồng Nhan ôm chặt phong bì tiền, im lặng lắc đầu, liền biết là tiền thưởng, điều khiến Đồng Nhan vui như vậy ngoài tiền còn có cái gì.

      Đồng Nhan liền lái xe đến nhà hàng cao cấp, sau khi đậu xe, nhìn nhà hàng sang trọng bên ngoài khẽ than thở như nhớ tới chuyện cũ.

      Đồng Đồng chớp chớp mắt, nhíu mày: “Mẹ khẳng định là ăn ở đây? Mẹ tính toán kỹ chưa, số tiền kia có đủ để chúng ta ăn ở đây ?”

      Đồng Nhan trong nháy mắt trợn mắt, giận dữ nhìn con trai: “Con có thể đừng những lời phá hoại phong cảnh được , cái miệng này giống ai biết, lúc nào cũng có thể dội cho người khác gáo nước lạnh.” xong mở cửa bước xuống xe.

      Vốn dĩ muốn trôi qua ngày tốt đẹp, kết quả lại phát câu rất chí lý, cuối cùng Đồng Nhan cũng hiểu cái gọi là oan gia ngõ hẹp là như thế nào.

      Hai mẹ con vừa mới gọi món, đưa mắt nhìn người hầu bàn rời lại nghe thấy sau lưng truyền tới giọng “Ai da, là trùng hợp.”

      Đồng Nhan vừa nghe thấy tiến “Ai da” kia liền biết là ai, nhịn được thở dài, sao lại bi thảm như vậy chứ.

      Quay đầu lại nhìn Đồng Chân bước tới, Đồng Nhan cười cười: “Lại gặp mặt, may.”

      Đồng Chân nhíu mày cũng tức giận, tự nhiên ngồi vào bàn Đồng Nhan, sau khi ngồi với Đồng Nhan: “Đúng là may, sáu năm gặp chút tiến bộ cũng có, hôm qua làm những gì chứ, còn dám thằng bé này là con Tiếu Thâm? Người ta căn bản cũng biết ..... lại có thể mặt dày như vậy là làm mất mặt nhà họ Đồng.”

      Đồng Nhan nghe vậy bật cười: “Ha ha, tôi mất thể diện sao? Chuyện ngày hôm qua có ai quan tâm chứ? Đoán chừng người cảm thấy mất thể diện chính là , hai à, dung nhan của cũng tồi vậy tại sao lại thành già chứ? Phụ nữ tối tuổi này lo gả , chuyện hôm qua tôi thấy hình như rất thích Tiếu Thâm, tôi thấy hay là thôi , cũng biết lớn tuổi như vậy nếu như lại bị người đùa giỡn càng khó gả , cảm thấy thế nào?” Đồng Nhan hỏi ngược lại Đồng Chân, bộ dáng làm ta tức chết bỏ qua.

      Đồng Chân nghiến răng nhìn Đồng Nhan, cơn tức trong lòng càng dân cao “ cảm thấy bản thân rất tốt sao? Suy nghĩ chút việc hôm qua làm xem còn có tiêu đề bài báo hôm nay, dám đùa giỡn Tiếu Thâm, tôi thấy cảm thấy bản thân sống thoải mái quá rồi đúng , cho đến bây giờ chưa có ai động tới Tiếu Thâm mà có thể sống thoải mái cả.”

      Dứt lời kề sát tai Đồng Nhan giọng : “ cứ chờ xem, rồi cũng có ngày phải đến cầu xin tôi, tôi chờ xem kịch hay.” Vừa mắt liền bóng dáng cao lớn từ cửa vào, nụ cười mặt Đồng Chân càng rạng rỡ hơn.

      Đồng Nhan thể chịu nổi những lời của người phụ nữ này, còn có mùi phấn son người ta, trong nháy mắt cả người nổi da gà, Đồng Nhan chịu được đưa tay đẩy, nhịn được đứng lên nhíu mày : “Cách xa tôi chút.”

      Đồng Nhan chỉ đẩy cái nhưng Đồng Chân lại ngồi vững mà ngã mặt đất, Đồng Chân kêu to “Cứu mạng” Giọng ta ra vẻ yếu ớt, mỏng manh dễ vỡ.

      Hai mẹ con Đồng Nhan nhất thời sững sờ, sau đó nổi da gà chịu nổi.

      Tiếu Thâm vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng kêu này liền nhìn về phía phát ra thanh, vừa đúng lúc thấy được màn kia, Tiếu Thâm khẽ cười, rất tốt, gặp mặt mà chẳng tốn chút công sức nào.

      Con mồi của chạy tới.
      hpdt, honglak, xixon 1 thành viên khác thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương sáu: Vợ à, sai rồi.


      Đồng Nhan đưa lưng về phía cửa nên nhìn thấy Tiếu Thâm nhưng Đồng Đồng thấy, đôi mắt vừa nhìn liền trừng lớn, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình nhưng lúc này Đồng Nhan chú ý tới Đồng Chân.

      Đồng Chân kêu to làm cho chịu nổi, nhịn được đứng từ cao nhìn Đồng Chân, giọng có chút lạnh lùng: “ là đáng tiếc, nên đến trường học chút cách té như thế nào, vừa rồi quả là.....quá giả dối.”

      Đồng Chân ngước nhìn , ánh mắt lại nhin về phía bóng dáng ở ngoài cửa tới, đôi mắt khẽ sáng, sau đó từ từ đứng dậy nhìn Đồng Nhan cười cười: “Đồng Nhan, vẫn thay đổi, sáu năm trước chính lêu lổng bên ngoài vác bụng bầu về, sáu năm sau quay lại, đem theo đứa bé , ngược lại tính cách vẫn thay đổi, chính tự làm, bây giờ ba nhận lại trách tôi? cảm thấy bản thân kỳ quái sao? Bây giờ thiếu tiền muốn quay về tìm ba, lúc đầu khi phá hủy danh dự nhà họ Đồng sao nghĩ tới hậu quả.”

      Đồng Nhan nhìn bộ dáng Đồng Chân, im lặng trợn mắt: “ gì vậy? những lời hiểu được, tôi tôi thiếu tiền lúc nào, tôi thiếu tiền còn có thể đưa con trai đến đây ăn sao? là hài hước!”

      Kết quả vẫn chưa hết lời đột nhiên cảm thấy sau lưng có áp lực lớn, Đồng Nhan nghi ngờ đảo mắt đúng lúc nhìn thấy Đồng Đồng kêu rên, dùng đôi tay che mặt mình giống như đành lòng nhìn thấy gì đó.

      Đồng Nhan chưa kịp phản ứng Tiếu Thâm ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Tôi Đồng này, chúng ta lại gặp mặt, đúng là có duyên.”

      Đồng Nhan sững sờ, mở to mắt lập tức hiểu nhìn Đồng Chân, vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Chân hả hê cười, hung hăng liếc mắt nhìn Đồng Chân, xoay người mặt lập tức cười như hoa, Tiếu Thâm nhìn nụ cười này chợt mất hồn, nụ cười rất quen thuộc.

      Mặc dù nụ cười này có gì tốt nhưng vẫn rất quen thuộc.

      Đồng Nhan cười rực rỡ, giọng thanh thúy: “ Tiếu là có duyên, lại gặp mặt rồi, phải rất bận sao, sao lại rảnh rỗi đến đây.”

      Tiếu Thâm híp mắt nhìn Đồng Nhan, sau đó liếc mắt nhìn Đồng Đồng, nhịn được cười, nhíu mày : “Bận cũng phải ăn cơm chứ, vừa đúng lúc gặp nhau hay là cùng nhau ăn ?”

      Đồng Chân híp mắt cười nhìn Tiếu Thâm, Đồng Nhan nhìn ta sau đó cười, xin lỗi từ chối lời đề nghị của Tiếu Thâm: “ là xin lỗi, con tôi sợ người lạ.”

      Tiếu Thâm ngoài cười nhưng trong cười: “Hả? Sợ người lạ sao?” Sau đó nhìn Đồng Đồng, trực tiếp ngồi cạnh Đồng Đồng, đưa tay xoa đầu Đồng Đồng, cười cười : “Hôm qua còn gọi ba hôm nay thành người xa lạ rồi sao?” Sau đó nhìn Đồng Nhan, đôi mắt nhíu lại, mở miệng : “Vợ à, con trai bị em làm hư rồi, sao lại trừng mắt với người lớn như vậy?”

      Hai mẹ con Đồng Nhan cùng hoảng sợ, ăn ý liếc nhìn nhau, người đàn ông này rất khó đối phó.

      Đồng Chân méo mặt, nụ cười vụt tắt nén được giận, nhìn cảnh “ nhà ba người”, sau đó lại nhìn khuôn mặt thằng bé, rồi lại nhìn Tiếu Thâm, độ tương phản tương đối rệt, há to miệng hít thở khí, ta cảm thấy thế giới này sắp điên rồi.
      Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cười : “Tiếu Thâm, đứa trẻ này....em em ràng phải là ba đứa trẻ, chuyện này.....Ha ha, chuyện gì xảy ra?” Đồng Chân biết Tiếu Thâm nhận con người khác là c on mình, xuất thân trong gia đình danh giá như vậy làm sao có thể có con hoang!

      Vậy mà Tiếu Thâm nhíu mày, sờ đầu Đồng Đồng, sau đó nghiêng người nhìn Đồng Chân, vẻ mặt thành : “ sai, thằng bé là con tôi, lúc trước tôi chọc giận mẹ thằng bé nên ấy ôm con , tôi tìm sáu năm, sáu năm này tôi.....” xong mặt ai oán nhìn Đồng Nhan, ra vẻ đáng thương : “Vợ à, sai rồi, đừng rời xa .” xong nắm vạt áo Đồng Nhan.

      Đồng Nhan kinh hãi, mắt mở to, thấy người đàn ông này muốn nhéo , lập tức lùi về sau, lắp bắp : “..... ..... lung tung gì đó?”

      Đồng Đồng nhíu mày, xong đời, người đàn ông này tìm được điểm yếu của Đồng Nhan rồi.

      Tiếu Thâm làm ra vẻ đáng thương nhưng đôi mắt rực sáng, rốt cuộc tìm được điểm yếu của rồi, cem lần này làm sao đấu với tôi, phải rất phách lối sao? phải rất biết diễn sao? Tôi có thể diễn với , tôi khiến nên lời.

      Đôi mắt nhíu lại, làm bộ như sắp khóc, lại cao giọng : “Vợ à, sai rồi, em ăn cơm với .”

      Đồng Nhan sợ hãi mở to mắt, cơ thể từ từ lui về sau, cuối cùng lui vào sát vách bàn, cơ thể bất động.

      Đồng Đồng thấy dáng vẻ hoang mang của Đồng Nhan liền biết bây giờ đầu óc u mê rồi, trời mới biết, đời này điểm yếu lớn nhất của Đồng Nhan chính là cái này, chỉ cần có đàn ông tự động đến cửa Đồng Nhan liền cà lăm, đầu óc u mê, còn là dáng vẻ khôn ngoan như bình thường.

      Lườm người đàn ông ngồi bên cạnh, Đồng Đồng khinh thường, lạnh lùng hỏi câu: “Ba muốn bữa cơm sao?”

      Tiếu Thâm nghe thấy giọng thằng bé, trong lòng hoảng sợ, quá mức bình tĩnh, thằng bé này lại khôn ngoan như vậy, quay đầu lại nhìn sau đó bối rối gật đầu, tiếp tục diễn: “Ba biết sai rồi, bảo bối, con hãy tha lỗi cho ba .”

      Còn bảo bối nữa chứ? Đồng Đồng bĩu môi khinh thường, ông chú này sợ ngay cả tên hai mẹ con cậu cũng biết đấy chứ?

      Chớp mắt nhìn Đồng Chân, đưa ngón tay múp míp của mình chỉ ta : “Ba có thể ở lại, ta cũng phải ở lại.”

      Vốn dĩ Đồng Chân muốn nhưng bây giờ tình huống là thế nào, thằng bé này nhất định là con Tiếu Thâm, định ôm trái tim bi thương rời , vậy mà bàn tay bé của Đồng Đồng lại chỉ vào ta, nhất định phải ngồi ở đây, nhìn cái gia đình này, Đồng Chân thực chịu được.

      Tiếu Thâm hớn hở “Được.” Sau đó búng ngón tay kêu bồi bàn “Phục vụ”

      Đồng Nhan hoàn hồn, ngồi xuống cạnh bảo bối, giận dữ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, vậy ăn chết !

      Đồng Nhan cao ngạo, tùy ý gọi món: “Chúng tôi muốn món này, món này, còn có món này.”
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương bảy: Tuổi tác giống như đứa trẻ.


      Đối mặt với hành động của Đồng Nhan, Tiếu Thâm thích thú cười “Được, vợ , hôm nay em muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.” xong cười đến nỗi mắt sắp híp lại.

      Đồng Chân cảm giác sau khi ăn xong bữa cơm này ta phải vào bệnh viện, người đàn ông này hai ngày trước ta còn muốn quyến rũ bây giờ lại trở thành chồng của Đồng Nhan hơn nữa còn có thể đứa con.

      Sắc mặt Đồng Chân ngày càng khó coi, nhịn được nữa liền đứng dậy áy náy : “ xin lỗi, tôi cảm thấy khỏe lắm, tôi trước.” xong cũng để ý làm Tiếu Thâm mất hứng cầm túi xách rời .

      Tiếu Thâm mất hứng nhìn bóng lưng Đồng Chân “ rồi, đáng tiếc, nhiều món ăn như vậy mà ăn là tiếc.” Sau đó cười híp mắt nhìn Đồng Nhan: “Vợ à, em thấy có đúng ?”

      Đồng Nhan trợn mắt, lườm , còn hơi sức hỏi: “Bây giờ người cũng rồi, Tiếu còn muốn chơi trò gì?”

      Tiếu Thâm làm ra vẻ thần bí lấy tay che miệng Đồng Nhan: “Vợ à, đứng nôn nóng thế chứ?”

      Suốt bữa ăn, Tiếu Thâm luôn cười, lại nhìn Đồng Nhan, chiếc đĩa trước mặt thỉnh thoảng phát ra tiếng va đập chói tai, Tiếu Thâm nghe thấy lại cảm thấy lạnh lẽo, có vài người chính là như vậy, nghe thấy tiếng kim loại va chạm người có cảm giác lạnh lẽo, Tiếu Thâm chính là người thứ nhất.

      Mà Đồng Đồng chính là người thứ hai, lớn chịu được lúc ăn luôn nghiến răng, như vậy khiến bọn họ cảm thấy bớt rùng mình.

      Nhưng hôm nay Đồng Nhan t ức giận, hai người cảm thấy chịu được nhưng đều cố gắng chịu đựng.

      Ăn xong miếng bò bít-tết cuối cùng, rốt cuộc Đồng Nhan nhịn được, ném dao nĩa trong tay xuống, đập bàn nhìn Tiếu Thâm: “Đại thiếu gia, rốt cuộc đến khi nào mới có thể biến rời khỏi tầm mắt tôi?”

      Tiếu Thâm dừng động tác cắt thịt bò, cười híp mắt nhìn Đồng Nhan: “Sao vậy vợ , sao lại muốn đuổi ?”

      Đồng Nhan hít sâu, trừng to mắt nhìn , cảnh cáo: “ được gọi tôi là vợ nữa!”

      Tiếu Thâm giơ tay đầu hàng, buông dao nĩa trong tay ra, gật đầu : “Ok ok, hiểu rồi, vợ à đừng nóng, , ok? Ngàn vạn lần đừng tức giận tốt cho sức khỏe.”

      Tiếu Thâm xấu bụng cười với Đồng Nhan, sau đó quay về phía thằng bé ngồi cạnh mình, nháy mắt: “Bảo bối, ba trước.” xong cũng nhìn liền nhấc chân rời .

      Đồng Đồng nóng nảy kêu: “Mẹ.....”

      Đồng Nhan cắt ngang lời cậu: “Ăn cơm.”

      Đồng Đồng thấy lúc Tiếu Thâm ra đến cửa còn đắc ý quay đầu cười với cậu, sau đó liên thấy bóng dáng đâu nữa, trong nháy mắt Đồng Đồng ỉu xìu, vừa chậm rãi cầm dao nĩa cắt bít-tết, vừa chậm rãi : “Con muốn chú đó có tính tiền.”

      Đồng Nhan uống nước liền bị sặc, phun ngụm nước ra ngừng ho, vất vả mới thở được: “Con vừa gì?”

      Đồng Đồng chớp chớp mắt vô tội : “Con , chú đó có tính tiền, như vậy bữa cơm này.....” Đồng Đồng hết câu mà làm mặt “mẹ hiểu rồi chứ” nhìn mẹ mình.

      Lúc Đồng Nhan tay cầm ví tiền tay dắt Đồng Đồng ra cửa, biểu mặt có thể dọa chết người!

      Tiền thưởng của đối với bữa cơm này chẳng những đủ, ngược lại còn phải bỏ thêm rất nhiều tiền, vừa vừa nguyền rủa: “Người đàn ông thối tha, đừng để tôi gặp lại , nếu , tôi thấy lần liền xé xác lần, để xem còn là người mưu mô thương trường nữa hay .”

      Đồng Đồng ngoan ngoãn theo ở phía sau, ra cậu muốn , những món ăn đó đều là mẹ gọi, nhưng bây giờ mẹ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng nên muốn chọc giận mẹ.

      Sau khi chiếc xe màu trắng của Đồng Nhan rời ở trong chiếc xe màu đen ở phía bên kia đường, Tiếu Thâm cười rất thỏa mãn, nhìn bộ dáng tức giận của Đồng Nhan, phải có rất nhiều tiền sao? Chắc thiếu tiền bữa cơm này.

      vui mừng ông Tiếu gọi điện thoại tới, Tiếu Thâm vừa nhìn thấy tên ông nội điện thoại, gương mặt hớn hở trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, ông nội này.....

      Nghe điện thoại, nụ cười sáng lạn: “Ông nội!”

      Đầu dây bên kia ông Tiếu trầm trầm trả lời: “Ừ, cháu ở đâu?”

      Tiếu Thâm nhìn xung quanh, cười tươi như hoa: “Ông nội, cháu ở trong phòng làm việc.” Lúc này vừa đúng có chiếc xe qua, tiếng xe xuyên qua cửa xe lọt vào tai ông Tiếu.

      “Cháu ít lừa ông , cả ngày chỉ biết lêu lổng ở ngoài có gì tốt, cháu xem cháu bao nhiêu tuổi rồi, đến lúc kết hôn rồi!”

      Tiếu Thâm nhíu mày, lại nữa rồi.

      Lập tức cười : “Hì hì, ông nội, cháu trai già, tuổi tác giống như đứa trẻ, hi hi.”

      Bên kia ông Tiếu cất giọng vui: “Tên nhóc xấu xa, còn lo tính toán , ông hỏi cháu, hai mẹ con hôm qua ở buổi tiệc có phải là cháu......” Kết quả ông Tiếu còn chưa hết câu Tiếu Thâm liền hoảng sợ: “Ông nội, hai mẹ con họ quá đáng, hôm qua dám chạy đến phá rối, buồn cười, chưa từng thấy ai tự dưng ôm con đến gọi cháu là ba, ông nội cháu nhất định bắt được người phụ nữ này, đến lúc đó cho ông xã giận, hôm qua ta đến phá rối làm ông tức giận chứ?”

      đến cái miệng của Tiếu Thâm người chết cũng có thể sống lại, hơn nữa còn cợt nhã, da mặt dày, chính là thiên hạ vô địch.

      Ông Tiếu nghe thấy hiểu, chẳng lẽ hai mẹ con họ đến phá rối sao? Nhưng nghĩ đến bộ dáng thằng nhóc kia giống y đúc lúc Tiếu Thâm còn , có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

      Ông cụ nghĩ mặc kệ thế nào cũng phải điều tra chút, nếu quả là con cháu nhà họ Tiếu vậy thể để lưu lạc bên ngoài.

      Tiếu Thâm thấy ông nội mình im lặng, trong lòng thở phào nhõm, nhanh chóng : “Ông nội, nếu có việc gì cháu cúp máy trước, bạn cháu vẫn chờ.”

      Ông Tiếu thở dài: “Cháu nha, lúc nào mới có thể đứng đắn chút, sắp ba mươi tuổi rồi.....”

      Ông Tiếu còn chưa hết câu Tiếu Thâm khẽ rên: “Ông nội, năm nay cháu mới hai mươi bảy tuổi, giống như đứa trẻ.”

      Bên kia ông Tiếu nhịn được cười: “Đúng vậy, cháu những giống đứa trẻ, khuôn mặt còn đẹp hơn cả hoa, là đẹp.” xong cũng buồn cười cúp điện thoại.

      Tiếu Thâm nghe xong thầm than, ai cũng biết điều cấm kỵ nhất của Tiếu Thâm là về vẻ ngoài xinh đẹp của , câu cũng được phép .
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương tám: Bị theo dõi.


      Gần đây Lưu Thuần có chút hoảng sợ, tại sao chứ? Bởi vì gần đây Đồng Nhan điên cuồng nhận nhiệm vụ, mặc kệ nguy hiểm hay , chỉ cần có tiền thưởng liền trực tiếp nhận.

      Nhìn Đồng Nhan thời gian này phấn khích nhận nhiệm vụ, các đồng nghiệp trong tòa soạn đều toát mồ hôi vì , nhìn dáng người ốm, sao lại có thể làm được nhiều chuyện lớn vậy.

      Đồng Nhan vừa nhận nhiệm vụ từ trong phòng tổng biên ra, cầm chìa khóe xe muốn , kết quả bị Lưu Thuần ngăn cản, Lưu Thuần tối sầm mặt nhìn Đồng Nhan, trịnh trọng : “Có chuyện gì sao, có phải cậu thiếu tiền , nếu thiếu tiền với mình, sao lại cố sống cố chết nhận nhiệm vụ như vậy, phải cậu biết những nhiệm vụ này đều rất nguy hiểm?”

      “Mình đương nhiên biết nguy hiểm nhưng mình có năng lực tự bảo vệ bản thân, đừng lo lắng.” Đồng Nhan xong rời .

      Lưu Thuần thấy bộ dáng như để ý, càng thêm tức giận, vừa tới kéo áo vừa la to: “Cậu điên rồi sao? Biết nguy hiểm còn muốn , cậu nghĩ tới Đồng Đồng sao, cậu làm mẹ như vậy sao?” Lưu Thuần cảm thấy sắp bị làm cho phát điên, có con rồi nếu như ở bên ngoài cẩn thận xảy ra chuyện phải làm sao.

      Đồng Nhan vô tội nháy mắt “Chuyện này được Đồng Đồng đồng ý.”

      Lưu Thuần lập tức ngây ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng Đồng Nhan thấy bóng dáng.

      Về chuyện Đồng Đồng đồng ý, hiểu mẹ ai hết bằng con, hôm đó sau khi ăn cơm với Tiếu Thâm, dĩ nhiên muốn tìm cơ hội xả giận mà cách thức của Đồng Nhan chính là xâm nhập những nơi nguy hiểm, báo cáo các loại chuyện xấu. Đồng Đồng tất nhiên sợ mẹ mình gặp nguy hiểm nhưng bản lĩnh Đồng Nhan tệ. Đai đen Taekwondo là uổng phí công sức luyện tập sao? Hơn nữa Đồng Đồng cho mẹ vũ khí tự vệ nho chính là đồng hồ đeo tay kia, bên trong có kim tẩm thuốc mê, nếu gặp nguy hiểm cũng có thể tạo cơ hội cho mẹ chạy thoát thân.

      Hơn nữa Đồng Nhan có năm năm kinh nghiệm làm phóng viên có gì nguy hiểm, đối với phóng viên khi làm việc lâu như vậy đối với nguy hiểm tương đối nhạy bén, khi phát có gì đó đúng Đồng Nhan chạy lấy người trước. thể , Đồng Đồng tin tưởng mẹ mình, điểm này khiến Đồng Nhan rất cảm động.

      Gần đây Đồng Đồng cũng nhận ra có gì đó đúng, tại sao cảm giác lúc học luôn có người theo cậu?

      Buổi sáng sau khi mẹ làm Đồng Đồng cũng đeo cặp học, ngay chỗ khúc cua lại thấy người đâu, người đàn ông mặc âu phục màu đen sững sờ, mắt tìm chung quanh, người đâu rồi?

      Đồng Đồng trốn trong góc tường lén quan sát.

      Đồng Đồng trốn trong góc tường lén quan sát người này, lần này chắc chắn là người đàn ông đó theo dõi cậu.

      Người đàn ông tìm chung quanh thấy liền lấy điện thoại báo cáo: “ thấy thằng bé đâu, tới khúc cua đột nhiên thấy đâu nữa.”

      biết đầu dây bên kia gì, người đàn ông này cung kính gật đầu: “Vâng”, cúp điện thoại lại nhìn chung quanh vòng sau đó lái xe .

      Đồng Đồng từ trong góc ra, cẩn thận đề phòng, đôi mắt híp lại như sauy tư gì đó.

      Lúc Đồng Nhan cầm chìa khóa đến bải đỗ xe cũng thấy có hai người theo , mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng quát: “ ra.”

      Phía sau Đồng Nhan, hai người đàn ông đeo kính xuất , Đồng Nhan xoay người nhìn những người đó, mắt tràn đầy đề phòng: “Các người là ai, ai phái các người tới?”

      người đàn ông trong đó : “ chủ, ông chủ chúng tôi đến đón về nhà.”

      Đồng Nhan cười lạnh: “Về nhà? Tại sao?”

      Người đàn ông trả lời: “Ông chủ , thời tiết lạnh cụ ông thân thể cũng càng ngày càng yếu, chủ nên về nhà thăm chút.”

      Đồng Nhan nghe vậy nhíu mày nhưng giọng vẫn lạnh lùng: “Ông nội thế nào?” Người đàn ông cung kính: “ chủ vẫn biết cơ thể cụ ông vẫn tốt lắm, bây giờ thời tiết lạnh càng tốt."

      Đồng Nhan nhớ tới ông nội, ông nội thương nhất, lúc phát sức khỏe ông tốt cũng là lúc rời khỏi nhà sáu năm, Đồng Nhan mông lung nghĩ lại chuyện lúc trước, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt: “Tôi biết rồi, tôi về nhưng hôm nay tôi còn có việc, thể , hai người quay về báo cáo .” xong muốn rời .

      Hai người phía sau liếc nhìn nhau, hai người cùng ra chiêu, người vừa đánh tới Đồng Nhan liền nghiêng người tránh sau đó đá người đó cái ngay giữa ngực người đó, sau đó giơ nắm đấm trực tiếp đấm vào mũi người còn lại.

      Hai người này vốn dĩ theo lệnh đưa người về, dù ra tay cũng dám mạnh tay nhưng bản lĩnh của chủ sao lại tốt như vậy?

      Thừa dịp hai người ngây ngẩn, Đồng Nhan chạy như điên, vừa ngồi vào xe khóa cửa hai người kia chạy đến, đập cửa xe kêu: “ chủ, chủ.”

      Đồng Nhan nổ máy nhanh nhất có thể, đạp ga, xe lập tức chạy ra ngoài. Hai người đàn ông nhìn chiếc xe chạy , tức giận nghiến răng, sau đó nhanh chóng chui vào xe, với tốc độ nhanh nhất đuổi theo Đồng Nhan.

      Đồng Nhan luồn lách trong dòng xe, bây giờ là chín giờ, tuy phải giờ cao điểm nhưng vẫn có rất nhiều xe, Đồng Nhan lợi dụng điểm này khiến chiếc Porsche đằng sau có chạy nhanh thế nào cũng thể đuổi kịp.

      Đồng Nhan lượn lờ quanh thành phố hai vòng mới có thể cắt đuôi hai người kia, xe chậm rãi dừng ở ven đường, Đồng Nhan gãi tóc, trong lòng suy nghĩ, buổi tối tan làm phải đưa con trai đến nhà Lưu Thuần ở mấy ngày.

      Đồng Thiên Bác bây giờ lại muốn tìm mọi cách đưa về.

      người kỳ quái ngược lại hoàn toàn với năm đó, đuổi ra khỏi nhà bỏ qua. Đột nhiên đường xuất bóng dáng người, Đồng Nhan hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng móc tấm hình trong túi xách ra, so sánh lúc, vui mừng, đây phải là nhiệm vụ tổng biên mới giao cho sao?

      Theo như tin đồn người này rất thần bí, người bình thường rất khó có thể gặp, Đồng Nhan suy nghĩ chút tên người này, gọi là gì nhỉ? Hình như họ Nghiêm, Nghiêm gì chứ?
      Đồng Nhan lắc lắc đầu, thôi được rồi, tổng biên giao nhiệm vụ này cho với thời hạn là tuần, là may mắn, ngày đầu tiên ra cửa gặp được.

      Nghiêm Qua đeo đôi mắt kính to chui vào chiếc xe thể thao, nổ máy xe chạy tới nơi cần đến, Đồng Nhan cẩn thận cách xa ta hai trăm mét theo, tốc độc này có chút khó khăn, lại nghĩ đến xe của người ta tính năng rất mạnh, chiếc xe cũ của có thể theo cũng dễ dàng gì.

      Sau khi xe dừng lại Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn, mặt thể giải thích được, ban ngày vào quán bar sao?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương chín: Ma cao thước, Đạo cao trượng.

      Về chàng này, Đồng Nhan biết nhiều chỉ nghe , mặt tối ta nắm thế lực xã hội đen, mặt sáng thế lực nhà họ Nghiêm cũng , cho nên chàng này lăn lộn lăn lộn cả trong tối và ngoài sáng.

      “Dạ Mị” nổi tiếng là khu vui chơi giải trí sang trọng nhất thành phố A, khách ra vào đều là khách VIP, Đồng Nhan ngồi trong xe bước ra, nhíu mày nghĩ kế, bây giờ người kia ở trong, lại trơ mắt vào được, tiền thưởng này làm sao lấy.

      Dù là ban ngày nhưng người ra vào chỗ này vẫn rất nhiều, có thể tưởng tượng thời gian hoạt động buổi tối rầm rộ như thế nào.

      Nghiêm Qua nở nụ cười vào, Tiếu Thâm ôm người phụ nữ, thấy dáng vẻ cười như cười của Nghiêm Qua khẽ nhíu mày, đưa chân đá , hài hước : “Haiz, tôi , thân là em rể nhìn rể tới như vậy kỳ quái sao?”

      Vừa mới dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Diễm thoáng nhìn, Tiếu Thân liên cười, khó có thể thấy dáng vẻ lạnh lùng như vậy của Lãnh Diễm, nghĩ tới Lãnh Diễm cả đời làm đại ca nhưng bây giờ bởi vì cưới người phụ nữ mà trở thành người nhất trong nhà họ Nghiêm, nên cười nhạo ta.

      Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Diễm quét qua, động tác ưu nhã cầm ly rượu đỏ trước bàn từ từ thưởng thức, giọng lo lắng : “Tiếu Thâm, ông Tiếu mới gọi cho tôi, là xuất đứa trẻ giống y như cậu.....”

      Vốn dĩ Tiếu Thâm to miệng đột nhiên liền cứng lại, trong đầu đột nhiên thoáng bộ dáng cười của thằng bé, nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc kia, Tiếu Thâm như bị điện giật dùng sức lắc đầu, nở nụ cười nhìn Nghiêm Qua: “Ha ha, Lãnh đại gia, khi nào cậu kết hôn với Hi Hi?”

      Nghiêm Qua nhìn hai người em tới tôi , im lặng lắc đầu, ngồi bên cạnh Lãnh Diễm rót cho mình ly rượu từ từ uống, Tiếu Thâm thấy khóe miệng Lãnh Diễm giật giật, xem bộ dáng này là đâm trúng điểm yếu của ta rồi, cười híp mắt nghiêng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :