1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Lâu ko vào. Hôm nay vào đọc thấy truyện sắp hoàn rồi. Đọc mà sướng :full:
      LạcLạc thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      @LạcLạc riết oy t âu cũng thấy tiểu sử của mình :roft::roft:
      LạcLạc thích bài này.

    3. phongnhi

      phongnhi New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      Càng đọc càng thú vị
      Tuyết NguyệtLạcLạc thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Để tiếp sức cho , tôi quyết định cho S t 1 ngày nhá. T làm M :th_90:
      Tuyết NguyệtLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 43
      Editor: LạcLạc
      , tôi chuẩn bị tâm lý.” Lúc này Nguyên Bảo rất chính khí lẫm liệt, bình thường, người bình thường thể mang món đồ lừa bịp đó.

      < xác định? >

      “Tôi xác định.”

      < Được rồi. > Giọng hệ thống tiểu thư có chút bất đắc dĩ < Chính là quay trở lại làm điện thoại, bắt đầu lại từ đầu, toàn bộ định dạng lại hết, sau đó xuất hoàn toàn trọn vẹn. >

      Hả?

      Nguyên Bảo hoàn toàn ngốc lăng, ngờ còn có thể thế này, do dự nhíu mày, nhìn gương mặt xinh đẹp của BOSS, nếu vậy BOSS lại đơn à, hơn nữa cuộc sống làm điện thoại thực tốt, nhiều thứ tốt!

      < Thế nào? Thực ra cũng làm bao lâu đâu, chỉ cần BOSS nhà chăm sóc kỹ, sau khi chui ra mọi thứ đều tốt hơn tại. >

      “Để tôi suy nghĩ !” Quả thực phải suy nghĩ cẩn thận, bản thân Độ Nương đáng tin, hai người lại hợp thể, Nguyên Bảo càng thấy đáng tin hơn, khẽ thở dài, rất phiền muộn.

      “Sao vậy?”

      “BOSS, nếu em quay lại làm điện thoại sao?”

      “Mỗi ngày đều chăm sóc em, giống như trước.” BOSS khẽ đáp “Hỏi thế làm gì?”

      “Vừa rồi hệ thống tiểu thư nếu em muốn cái khe cắm kia biến mất, nhất định phải quay lại làm điện thoại, lặp lại lần nữa.”

      BOSS gì, rơi vào trầm mặc, suy nghĩ hồi, mới mở miệng rất kiên định “ được! để em làm như vậy.”

      “Nhưng…” khổ sở nhíu mày “Nhưng làm vậy em ôm vật này suốt đời.” Đưa tay sờ khe cắm phía sau, lúc trước ngồi có chút khó chịu, giờ quen rồi, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó nó bị hư sao? Cũng thể tìm người sửa?

      “Về nhà suy nghĩ .” dừng xe, hôn lên khóe môi “Thực ra ngại, vừa vặn có thể trêu em.”

      “Em biết.” BOSS ngại, có nghĩa là ngại, sau này mình già rồi, làm gì cũng phiền phức, vậy phải làm sao? Khi sinh con bác sĩ thấy được làm sao giờ? Chắc chắn đem mình ra nghiên cứu, cơ thể phát run, cảm thấy mình nghĩ hơi xa, chẳng qua vấn đề này mọc rễ trong lòng , gạt thế nào cũng xong.

      “Em muốn ở bên .” Nguyên Bảo chăm chú nhìn Ngôn Sóc, con ngươi thoáng tối sầm, khe khẽ cười “ biết.”

      Cũng vì cái gì cũng biết, nên cái gì cũng , nhưng, Nguyên Bảo cố gắng trở thành xứng với .

      Những ngày tiếp theo, bọn họ quyết định nhắc lại lời hôm nay, Nguyên Bảo tiếp tục bận rộn đóng phim, Uất Trì dẫn Dương Dư Pháp, BOSS bận bịu chuyện công ty, tất cả mọi người đều bận rộn, thấm thoát đến cuối thu, suốt thời gian qua ở đây Nguyên Bảo cũng thành thục ít.

      Chỉ là Nguyên Bảo ngờ, có ngày gặp được vị kia lần, Bạch Liên – mẹ BOSS trong truyền thuyết, ngày đó mình đến studio, taxi thoáng phát Bạch Liên, Bạch Liên vẫn tao nhã như ngày nào, chỉ là sắc mặt bà tốt lắm, đôi mắt có chút sức sống, bà đội cái mũ trắng to đùng, dáo dát nhìn qua nhìn lại, thấy có gì nên rẽ vào con hẻm.

      Nguyên Bảo cảm thấy nghi hoặc, chỗ này hiếm có người lui tới. Tại sao Bạch Liên lại ở đây? Suy nghĩ chút, sau đó theo: giờ vào thời gian này Bạch Liên phải ở nước ngoài mới đúng, ngày đó BOSS rất ràng, nhưng vì sao Bạch Liên lại trở về Đài Loan, tất cả đều khoa học, mặc dù có cảm tình với Bạch Liên, nhưng cũng ghét, đối với bà chỉ là người xa lạ.

      Sau khi Nguyên Bảo theo Bạch Liên ba cong bốn queo, bước vào căn nhà thấp bé, Nguyên Bảo theo, trốn trong góc, thấy hai người đàn ông từ bên trong bước ra, hai người này rất quen thuộc, Diệp Hiên và con trai Bạch Liên – Bạch Lạc, trong lòng Nguyên Bảo cả kinh: Đây muốn rắc rối gì xảy ra? Bạch Lạc phải ở trang viên mà, sao ở chỗ này? Là Diệp Hiên đưa Bạch Lạc đến đây sao?

      "Mẹ!"

      "Tiểu Lạc!" Bạch Liên khóc lóc ôm chầm Bạch Lạc, sau khi hai mẹ con thắm thiết, Diệp Hiên ở phía sau chuyện.

      “Dì họ, con dẫn Tiểu Lạc tới cho dì, dì bày tỏ gì sao?”

      “Bày tỏ?” Bạch Liên thoáng sửng sốt, sau đó lấy tấm chi phiếu trong túi xách “Lần trước Ngôn Sóc cho dì, bên trong còn ít, con cầm .”

      Diệp Hiên nhận tấm chi phiếu cũng định rời , quan sát bọn họ, sau đó nở nụ cười “Dì họ, dì có biết Ngôn Sóc làm nhiều chuyện ác ? Cậu ta đảo lộn toàn bộ Diệp gia, thực chút tình người cũng có, Diệp giờ bây giờ rơi vào bước đường cùng, cũng do hai mẹ con mấy người mà ra.” Tròng mắt Diệp Hiên lộ ra tia ngoan độc, thực biết Ngôn Sóc làm chuyện nể tình như vậy, hai người dù gì cũng có chút quan hệ máu mủ, nhưng cậu ta quan tâm đến huyết thống, khiến toàn bộ Diệp gia bị hủy diệt, chừa con đường sống nào.

      Nguyên Bảo kinh ngạc bụm chặt miệng, có phần ngờ tới, Diệp gia phá sản là do BOSS làm? phải Vưu Tinh Bân? sai, ngày đó BOSS với Diệp Hiên, là ta nghe, cũng thể trách BOSS, có điều với đà này, Diệp Hiên có tìm Vưu Tinh Bân hoặc Chung Ly hợp tác ?

      “A Sóc làm chuyện như vậy!” Bạch Liên đẩy Bạch Lạc về phía sau, có phần sợ hãi người đàn ông trước mặt.

      “Mẹ, hai người gì vậy?” cho cùng Bạch Lạc cũng chỉ là cậu nhóc biết thói đời, cậu mờ mịt nhìn mẹ và Diệp Hiên rất lâu, hiểu ý hai người họ.

      “Đừng , Bạch Lạc!” Bạch Liên đưa tay bịt kín mồm Bạch Lạc, đôi mắt bình tĩnh nhìn Diệp Hiên “Đó cũng do cậu làm chuyện chọc giận A Sóc, nó vốn thích cậu.”

      “Cắt! Còn phải do hai mẹ con mấy người à, biết xấu hổ ở lại Ngôn trang, vụng trộm sau lưng ông già, làm hại ông đây…” Lời kế tiếp cũng , giơ chi phiếu trong tay “Dì họ, dì có muốn ở lại Đài Loan ?”

      Bạch Liên im lặng, nhưng ánh mắt lại toát ra khát vọng, trước đây bà làm quá nhiều chuyện sai, mảnh đất dưới chân là nơi bà sinh sống hơn mấy thập kỷ, ở nơi này còn có đứa con bà ngày đêm mong nhớ, đương nhiên bà đâu muốn , bà muốn tìm cơ hội chuộc tội, bồi thường cho con trai bà.

      “Nếu dì họ , nghĩa là dì họ nhận, vậy, tôi cho bà ở chỗ này vĩnh viễn…” nở nụ cười tàn nhẫn, đột nhiên Nguyên Bảo cảm thấy có gì đó đúng, còn chưa kịp hô to, thấy tia sáng màu bạc lóe lên, Bạch Liên đẩy Bạch Lạc ra, con dao sắc bén cắm vào lồng ngực bà, nhuộm mảng hoa mai đỏ tươi.

      “Nếu tôi giết được Ngôn Sóc, tôi giết hai người! Hahahaha, Ngôn Sóc phải cảm ơn tôi, tôi giúp cậu ta giết người mà cậu ta hận nhất. cậu ta cảm ơn tôi!” Diệp Hiên điên cuồng, hoặc là ta điên rồi.

      Bản thân Diệp Hiên là kẻ ăn chơi trác táng vô công rỗi nghề, bây giờ gia đình phá sản, toàn bộ bạn xấu tránh xa, cái gì cũng có, đường cái, ngay cả con chó cũng khinh , dĩ nhiên phải đánh chủ ý lên mẹ con Bạch Liên.

      Bạch Liên nằm co rúm đất, cam lòng nhìn Diệp Hiên, con ngươi dần dần dời đến Bạch Lạch ngốc lăng, thều thào “Tiểu Lạc… chạy… chạy mau…”

      “Hai người ai cũng chạy thoát!” Diệp Hiên quơ con dao tay, hướng về phía Bạch Lạc.

      tại Nguyên Bảo hoảng loạn, lấy điện thoại ra bấm 110, nhưng vừa được vài câu, vì tín hiệu quá thấp nên cuộc trò chuyện bị cắt đứt.

      “Thống Nương Thống Nương, gọi Thống Nương!”

      < Người dùng tôn kính, tìm Thống Nương… >

      “Đừng nhiều lời! Báo cảnh sát, tên đó điên rồi.”

      < Xin lỗi, người người dùng có chức năng đó, chỉ khi tiến vào gian mới có thể… >

      đủ thời gian.” Nguyên Bảo nóng nảy, đương nhiên thể liều lĩnh xông vào, đó phải hành vi của đại trượng phu, nhưng xung quanh cũng có vũ khí nào lợi hại, nhưng…

      Trong đầu Nguyên Bảo chợt ra linh quang, ánh mắt dời đến cái túi người, dần dần nở nụ cười, có cách rồi…

      Bạch Lạc sợ quá khóc lóc, người đàn ông trước mắt nhanh chậm, cậu chưa từng biết chuyện như vậy, mẹ… mẹ cậu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mẹ mình ngã vũng máu, đôi mắt bà nhắm chặt, xem ra còn chút sức sống nào.

      “Xuống địa ngục làm bạn với mẹ mày !” Con dao lóe lên tia sáng bạc đâm về phía Bạch Lạc, Bạch Lạc nhịn được nhắm mắt, mà ngay lúc này, thứ gì đó trắng bệch xuất trước mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên cả kinh, lui về sau vài bước, dao tay vung loạn xạ.

      "Đáng chết? Là ai?"

      “Tiểu Tiểu Tô!” Sức tay của Nguyên Bảo rất lớn, có thể chắc chắn băng vệ sinh dán lên mắt Diệp Hiên: Dùng y tá vào ban đêm, dài hơn 36cm, chống trào hai bên, có thể phòng bị mấy tên lưu manh nha thân ~

      "Khốn kiếp! !" Diệp Hiên tức giận điên cuồng gào thét, dao tay vung loạn xạ, cổ tay Nguyên Bảo đau xót, lưỡi dao sắt bén vẽ đường lên da , rên tiếng đau đớn, vẫn dám buông lỏng, nhìn thằng ngốc mặt đất ngẩn người, có chút buồn bực.

      “Bạch Lạc, đánh tên đó, đá tên đó!”

      “Hả?” Bộ dạng Bạch Lạc như tên ngốc, sợ rằng bị dọa rồi.

      Nguyên Bảo ở trong lòng buồn bực, tay rất đau, nhưng dám buông lỏng “Đá tiểu kê kê của ta, cái tên ngu ngốc này!”

      Đầu óc Bạch Lạc được tốt lắm, tiếng Trung càng tệ, càng mờ mịt sợ hãi, khiến Nguyên Bảo tức chết dược. “Kick small chicken chicken!”

      “Em biết…” Cậu dùng sức lắc đẩu, đôi mắt màu lam rưng rưng nước.

      Được rồi! Nguyên Bảo hoàn toàn vô lực, dứt khoát dùng chân phải, hung hăng đá vào giữa hai chân ta ——

      “Á ——“ Tiếng thét thảm thiết vang vọng con hẻm hẻo lánh, con dao của ta rơi xuống đất, băng vệ sinh dính sát lên mặt, hai tay bụm bên dưới đầy thống khổ, Nguyên Bảo nhặt con dao lên, tay sưng phù, bước qua đó đỡ Bạch Liên, giờ bà vẫn còn thở, tuy rất yếu ớt.

      “Bạch Lạc, mau lên!”

      Bạch Lạc nhìn Diệp Hiên nằm đất, sắc mặt tái nhợt gật đầu, đỡ cánh tay còn lại của Bạch Liên, chạy ra hẻm . Ở đây rất hoang vu, giống như rất ít người, khí trời hơi se lạnh, Nguyên Bảo đưa tay gọi điện thoại, đầu tiên báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu, sau đó gọi BOSS, nhưng e rằng BOSS họp, mở máy, Nguyên Bảo nóng nảy nhìn xung quanh, vẫn bóng người.

      “Mẹ, mẹ đừng chết, Tiểu Lạc muốn mẹ chết, me!” Bạch Lạc ngừng run rẩy, cậu nhóc khóc thút thít, nhưng Bạch Liên vẫn bất động.

      Nguyên Bảo cúi đầu nhìn Bạch Liên, người phụ nữ này thực rất đẹp, nhưng chút cũng giống BOSS, biết vì sao Bạch Liên thông đồng với Diệp Hiên, có lẻ là vì con trai bà, có lẻ là nguyên nhân khác, danh bạ điện thoại của Nguyên Bảo chỉ có mấy người, chắc bọn họ phải ở đây chờ cảnh sát và xe cấp cứu đến.

      Ngay lúc này, chiếc xe màu sậm chậm rãi chạy tới, ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên, giống như tìm thấy hi vọng.

      Tác giả có điều muốn : Tôi muốn cẩu huyết, tôi muốn trả thù XH

      ***********************
      @Tiểu tinh @thanh thanh @Avehil @chuotanmeo @Mon Ú @lyly @Mục Huyền @Lnmt131 @Mizuki @thomap
      Last edited: 9/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :