1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Mười giao hẹn của tôi và chó
      Edit : babynhox.
      Viên Cổn Cổn bịt chặt miệng, lắc lắc đầu. Hắc Viêm Triệt chỉ lạnh lùng nhìn , gì. Dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghĩ của khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn đau khổ hé miệng ăn thức ăn đúc tới miệng, cảm giác vào miệng là tan làm cho đôi mắt sáng lên, nhai nuốt kỷ càng, sau đó mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Hắc Viêm Triệt,
      "Cái này ăn rất ngon đấy thiếu gia." Hắc Viêm Triệt hề để ý đến , tiếp tục múc muỗng để bên miệng thổi nguội sau đó nhét vào trong miệng .
      Viên Cổn Cổn cứ như vậy mà ăn từng muỗng từng muỗng, sau khi ăn xong Hắc Viêm Triệt lấy giấy lau miệng , cầm lấy khay ra ngoài, lát sau, chỉ thấy trong tay cầm cái hộp đẹp đẽ đến.
      Viên Cổn Cổn nhìn hộp trong tay hai mắt bắt đầu biến thành hình trái tim, chocolate. . . . . . Hắc Viêm Triệt để hộp trong tay ở người , nhàn nhạt "Chỉ cho ăn 3 viên." Viên Cổn Cổn ôm chặt cái hộp trong lòng, vẻ mặt hạnh phúc nhìn , cảm động gật gật đầu.
      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, xoay người ra cửa.
      "Thiếu gia, đâu?" Viên Cổn Cổn gọi ngọt ngào. "Phòng sách, em có chuyện gì gọi vú Bạch." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trả lời, cũng

      quay đầu mà thong thả ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn nhìn theo bóng rời , vội vàng mở hộp ra, cầm lấy chocolate viên đóng gói rất xinh đẹp lột bỏ giấy gói kẹo đưa vào miệng, ăn ngon. . . . . . Ăn ngon , lại thêm môt viên. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . . Ăn rất ngon, lại thêm viên. . . . . .

      ****************************

      Sét đánh giữa trời trong. . . . . . Viên Cổn Cổn buồn rầu nhìn đống giấy gói kẹo xinh đẹp trước mắt, xong rồi, ăn sạch hộp chocolate, làm sao bây giờ, đột nhiên, trong đầu ra khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, tóc trắng mắt tím, còn có nụ cười lạnh quen thuộc, cái tay hung ác, theo bản năng lại run cái, trong lúc gấp gáp người nào đó chợt nảy ra ý nghĩ, rút giấy ở tủ đầu giường xoa nắn thành hình cầu, sau đó dùng giấy gói kẹo bao lấy nó, bỏ lại từng cái vào trong hộp , may mà nhớ được cách mẹ dạy, như vậy bị phát . Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, dọa cho người nào đấy có tật giật mình nhảy dựng lên, cầm lấy di động nhìn nhìn, nhấn phím nghe.

      " Duệ?"

      "Ừ, là , gần đây có khỏe hay ?" Giọng từ tính của Na Tịch Thịnh Duệ từ trong điện thoại truyền đến.

      "Cũng tệ, còn mọi người?" Viên Cổn Cổn cười .

      "Mọi người đều khỏe, Cổn Cổn, em khẳng định là học sao? Là vì chuyện lần trước? Duệ đổi trường cho em có được ?" Na Tịch Thịnh Duệ giọng hỏi.

      "Nhưng mà thiếu gia cho em học." Viên Cổn Cổn túm lấy tóc, chơi đùa tóc dài của mình.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhướng lông mày, im lặng.

      "Alo? Duệ, còn ở đó ?" Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      "Ở đây, vậy bây giờ em thế nào?" Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt hỏi.

      "Thiếu gia mời giáo cho em, dạy em chương trình học văn phòng."

      "Phải , em học như thế nào?" Khóe miệng Na Tịch Thịnh Duệ kéo ra chút cười khẽ, nhưng con ngươi trong mắt lại hề cười.

      "Rất tốt, giáo khen em rất nghe lời." Viên Cổn Cổn đắc ý .

      "Ha ha, Cổn Cổn của ngoan.".

      " Duệ, có rảnh đến gặp em , xế chiều năm giờ mỗi ngày em đều đưa giáo ra cửa, tới gặp em có được ? Em rất nhớ ." Viên Cổn Cổn cười hì hì làm nũng .

      "Được, hai ngày nửa đến gặp em, ngoan ngoãn biết ." Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng .

      " phải cúp máy sao?" Viên Cổn Cổn meo meo, hơi muốn.

      "Đúng vậy, bắt đầu bận rồi." Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, dường như có thể nhìn thấy bộ dáng mếu máo của .

      "Vậy được rồi, nhất định phải tới gặp em đó." Viên Cổn Cổn chép chép miệng, giọng ...

      "Được."

      "Vậy cúp máy trước ."

      Na Tịch Thịnh Duệ giật giật khóe miệng, cúp điện thoại.

      Viên Cổn cổn nghe được tiếng cúp máy truyền đến bên tai, mới đè phím kết thúc cuộc gọi, để điện thoại ở đầu giường, thoải mái nằm ở giường, lộ ra nét cười ngọt ngào, Duệ sắp đến thăm , tốt. . . . . .

      10 giờ tối, Hắc Viêm Triệt vào phòng, nhìn nhìn cơm nắm ôm laptop biết nhìn cái gì mà vừa nhìn chớp vừa rơi nước mắt lả tả, nhíu nhíu đầu mày qua lấy laptop người , vui "Em lại khóc cái gì!"

      Viên Cổn Cổn nhìn , khịt khịt mũi giọng meo meo "Thiếu gia, về."

      "Thu nước mắt lại cho tôi!" Mắt tím của Hắc Viêm Triệt tối sầm lại, lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn nghe lời lau nước mắt, hai tay mở ra muốn ôm.

      Lửa giận trong lòng Hắc Viêm Triệt khi nhìn thấy động tác này liền nhanh chóng biến mất, ngồi xuống giường bế đặt lên chân, nhàn nhạt "Em khóc cái gì? Đau bụng?"

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, giọng thào "Tôi xem phim 'Mười giao hẹn của tôi và chó', rất cảm động, rất buồn."

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, cơm nắm này xem phim đến khóc .

      Viên Cổn Cổn nhìn nức nở "Chủ nhân và chó có mười giao hẹn, sau đó con chó này chết, đáng thương.".

      "Giao hẹn gì?" Hắc Viêm Triệt nhìn người nào đó nước mắt lưng tròng, nhàn nhạt hỏi.

      "1. Xin kiên nhẫn với tôi chút. 2. Tin tôi, giống như tôi tin người. 3. Xin đừng quên tôi cũng có tim. 4. Tôi nghe lời người là có nguyên nhân. 5. Xin chuyện với tôi nhiều chút, tuy rằng tôi ngôn ngữ con người nhưng tôi có thể hiểu ý của người. 6. Đừng đánh tôi, xin đừng quên chân của tôi chạy nhanh hơn người. 7. Nếu tôi già , xin hãy chăm sóc tôi. 8. Tôi chỉ có thể sống khoảng mười năm cho nên thỉnh xin người hãy ở cùng tôi. 9. Người có thể đến trường, có rất nhiều bạn bè nhưng tôi chỉ có người. 10. Khi tôi chết, xin nhờ người, xin người làm bạn ở bên cạnh tôi, xin người nhớ kỹ, tôi mãi mãi người."

      Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa lời thoại thuộc lòng ra .
      miu901nhoxbina thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Thiếu gia, đừng chết mà!

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt lau nước mắt ngập lụt của , nhàn nhạt " cho khóc, rất xấu."

      Viên Cổn Cổn vừa ôm cổ khóc vừa meo meo "Thiếu gia, có biết ? Đám động vật là mong muốn như vậy, chỉ cần loài người đối xử với chúng tốt chút, chúng nó bảo vệ , chúng nó nghe chuyện, mặc kệ vui hay là vui, chúng nó đều ở bên cạnh , nhưng mạng sống chúng nó quá ngắn, tôi cũng rất sợ đám Tiểu Viên chết mất, nếu chúng nó cũng chết ở trước mặt tôi giống như con chó trong phim kia, tôi nhất định đau lòng chết."

      Hắc Viêm Triệt vuốt lưng của gì.

      "Có nhiều lúc tôi nghĩ, nếu người nhà chết trước tôi phải làm sao? phải làm sao?" Dường như Viên Cổn Cổn nghĩ tới hình ảnh kia, khóc thành tiếng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , biết sao từ chó mà kéo đến người , nhíu nhíu mày lạnh giọng "Em rất rảnh rỗi mới ở đây lo lắng vớ vẩn vô ích."

      Viên Cổn Cổn ôm chặt gì..Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Tôi chết em có đau buồn hay ?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt.

      "Đương nhiên có, phải chết sao? Thiếu gia, đừng chết mà, hu hu, vì sao phải chết. . . . . ." Viên

      Cổn Cổn sửng sốt, liền kéo mở cổ họng bắt đầu gào khóc, giống như Hắc Viêm Triệt chết ở trước mặt vậy.

      Nghe gào thét khóc lóc thảm thương như vậy đầu Hắc Viêm Triệt đầy vệt đen, nhàn nhạt “Em câm miệng.”

      Viên Cổn Cổn kích động tím lấy quần áo của “Có phải là bị bệnh nan y? hỏi tôi nếu chết tôi có đau buồn hay qua vài ngày chết, đúng hay ? Sau đó tôi rất hối hận ôm lấy xác của đau lòng muốn chết, TV cũng diễn như vậy.”

      Hắc Viêm Triệt chịu nổi liền nâng tay tát vào đầu cái, sau tiếng kêu đau, thế giới yên tĩnh.

      Viên Cổn Cổn ôm đầu, nức nở rầu rĩ, nhìn , mặt đầy nước mắt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , mở cái hộp tủ đầu giường ra, lấy viên chocolate trong hộp ra muốn nhét vào miệng , kết quả…

      Viên Cổn Cổn ngừng khóc, nhìn nhìn khuôn mặt xanh mét của hắc Viêm Triệt, tuột xuống khỏi chân giọng “Tôi… Tôi mở nước cho tắm.”
      “Đứng lại.” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng , nhìn nhìn vật thể hình cầu làm từ khan giấy, lộ ra chút cười lạnh ‘khiến người cảm thấy lạnh’ “Chocolate đâu?”

      Viên Cổn Cổn xoay người nhìn , đưa tay sờ sờ bụng của mình ngập ngừng “Ở trong này.”

      “Tất cả?”

      “Ưm… Hình như là vậy.” Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng cái, lui về sau vài bước.

      “Ha ha, tốt lắm.” Hắc Viêm Triệt vỗ vỗ tay ‘khen ngợi’.

      Viên Cổn Cổn xoay người bỏ chạy, vẻ mặt của hơi tệ.

      Vừa chạy ra bước bị người ta xách lên ném ở giường, có thể hiểu, đêm này yên tĩnh…

      Sau ba ngày ‘bà dì’ của Viên Cổn Cổn ‘đến nhà viếng thăm’ơ vui vẻ chào tạm biệt , hơn nữa còn hẹn tháng sau gặp lại, vì thế, người nào đó lại bắt đầu học rồi.

      Á?! lâu gặp, đâu vậy?” Viên Cổn Cổn buông lỏng tay nắm Hắc Viêm Triệt ra, vọt tới trước mặt Á Tư đứng thẳng ở cách đó xa.

      “Cổn Cổn.” Á Tư kéo ra cười khẽ, vẫn ‘lịch nho nhã’ như vậy.

      nghỉ phép về sao? Chơi rất vui?” Viên Cổn Cổn vui vẻ giữ chặt tay lắc lư qua lại, hoàn toàn phát mặt của người nào đó đen lại.

      “Đúng vậy, rất vui.” Á Tư cười khẽ trợn tròn mắt dối.

      rồi… A…” Viên Cổn Cổn còn muốn nhiều hơn lại bị bàn tay to giứ lấy ghìm chặt eo, dùng sức rất lớn làm cho nhăn mày lại.

      “Thiếu gia… Đau.”

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, ôm ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, tự giác bắt đầu ăn, tự mình ăn miếng, đúc Hắc Viêm Triệt ăn miếng, trong mắt người khác hình ảnh này lạ lùng như vậy nhưng lại thể tin đây , xem ra, cái thế giới này có chuyện gì là tuyệt đối…

      Viên Cổn Cổn chú ý nhìn nữ giúp việc đứng ở hai bên, hỏi ra thắc mắc trong lòng “Thiếu gia, sao rất lâu rồi cũng thấy chị Ký Dao?”

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , gì.

      Á Tư cứng đờ, giọng “Cổn Cổn, ra ta…”

      “Từ chức rồi.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Á Tư, ngắt ngang lời của ta.

      “Từ chức rồi hả? Vì sao” Viên Cổn Cổn kẹp cuộn chả giò tự mình cắn cái, sau đó đưa đến bên miệng Hắc Viêm Triệt.

      “Liên quan gì đến tôi.” Hắc Viêm Triệt ăn cuộn chả giò, lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn nhìn gì, chị Ký Dao từng , trước khi đến nhà họ Hắc đều là do chị ấy hầu hạ sinh hoạt thường ngày của , bây giờ chị ấy rồi cũng quan tâm chút nào, 3 năm sau hoàn thành cầu của cha, rời khỏi đây có phải là cũng như vậy… Nghĩ đến đây, trái tim kìm đực mà co rút đau đớn.

      “Sao vậy?” Hắc Viêm Triệt nhạy cảm bắt giữ được đau buồn chợt lóe rồi biến mất trong mắt , nhíu nhíu đầu mày.

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, tiếp tục gắp thức ăn, ăn miếng, sau đó đúc .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , hỏi tiếp nữa, lẳng lặng ăn đồ ăn đút tới bên miệng.

      ******************

      “Thiếu gia, tôi phải học.” Viên Cổn Cổn nhìn nhìn đồng hồ treo tường, giọng .

      “Ừ.”
      “Bái bai.” Viên Cổn Cổn vẫy vẫy tay với , ra khỏi phòng sách.

      Đợi đến tiếng bước chân của xa, đến khi nghe được nửa, Á Tư mở miệng. “Thiếu gia, ngài định để Cổn Cổn biết chuyện của Mạnh Ký Dao sao?”

      “Ừ.” Hắc Viêm Triệt trả lời, cũng ngẩng đầu lên.

      “Ngài ra lệnh ngừng tìm kiếm cũng là muốn tha cho ta, nếu lần sau ta lại làm chuyện gì làm sao? Vậy nên để Cổn Cổn biết, có đề phòng tốt hơn.”
      “Dường như rất để ý đến Viên Cổn Cổn?” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .
      Last edited by a moderator: 7/10/14
      miu901, nhoxbinaluongnhu96 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63: Na Tịch Thịnh Duệ khiêu khích?

      .Edit : babynhox.

      Á Tư sửng sốt, nhìn thẳng thẳng thắn , "Ai cũng muốn bảo vệ như vậy."

      Hắc Viêm Triệt nhìn ta, lạnh giọng "Tôi bảo vệ, liên quan đến ."

      "Dạ, chủ nhân." Á Tư cúi đầu, cung kính ..Edit : babynhox *******************.

      Hắc Viêm Triệt dời mắt lại tài liệu, chuyện nửa.

      Á Tư giật giật khóe miệng, tôi muốn chính là những lời này của ngài đấy chủ nhân.

      Năm giờ chiều.

      "Được rồi Cổn Cổn, hôm nay liền ngừng ở đây, em rất giỏi hề ngốc nghếch chút nào, học rất nhanh đấy." Thẩm Thấm cười, thu dọn đồ của mình.

      "Cám ơn chị Thẩm, là do chị dạy tốt, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, em rất thích chị." Viên Cổn Cổn vui vẻ nhìn ta..Edit : babynhox *******************.

      "Chị cũng thích em, rất đáng ." Thẩm Thấm cười dịu dàng, trời sinh Thẩm Thấm có tính cách lạnh nhạt, cư xử khéo léo, dịu dàng rộng rãi, hơn nửa còn mang theo loại cảm giác xa cách, chỉ đối với riêng , thỉnh thoảng lộ ra tươi cười lòng.

      Viên Cổn Cổn thu dọn đồ giúp ta, kéo tay ta bước ra khỏi phòng như thường ngày, dọc đường hai người cũng trò chuyện từ bắc vào nam, đến khi nhìn thấy xe người ở trước cửa lớn.

      "
      “Chị Thẩm, ngày mai gặp.” Viên Cổn Cổn vui vẻ , nhưng khóe mắt vẫn nhìn nơi cách đó xa.

      Thẩm Thẩm nhìn theo tầm mắt của , giật giật khóe miệng, dường như hiểu , sờ sờ đầu của , dịu dàng : “Ngày mai gặp, em .”

      Viên Cổn Cổn ngượng ngùng tạm biệt, sau đó chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa kêu: “ Duệ!”

      Na Tịch Thịnh Duệ cười giang hai cánh tay ôm lấy nhóc xông tới gần ta, dễ dàng ôm xoay tròn mấy vòng.

      “Ha ha… Chóng mặt… Ha ha… Duệ…” Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào nhìn ta, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng .

      Na Tịch Thịnh Duệ ngừng xoay, bế cánh tay, tay nâng mông của , tay đỡ cái eo của , giọng : “Nhớ ?”

      “Nhớ!” Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm cổ của ta, hôn cái lên gò má ta.

      cũng nhớ em”. Na Tịch Thịnh Duệ quẹt quẹt cái mũi của , vẻ mặt cưng chiều.

      “Vậy sao đến thăm em?” Viên Cổn Cổn cau mũi, hơi oán trách.

      “Gần đây công ty bận nhiều việc, cha nuôi lại muốn ở cùng mẹ em, cho nên còn thời gian cho việc khác.” Na Tịch Thịnh Duệ ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất lầu ba thoáng bóng dáng thon dài, giật giật khóe miệng, in xuống nụ hôn mặt của Viên Cổn Cổn, ngay lúc môi của dán lên khuôn mặt thấy bóng dáng lầu ba nữa.

      “Vất vả rồi, em xoa bóp cho .” Viên Cổn Cổn vươn tay xoa xoa bờ vai ta, vẻ mặt lo lắng.

      là thoải mái, tiểu Cổn Cổn của rất biết quan tâm người khác.” Na Tịch Thịnh Duệ cười sờ sờ tóc của .

      Viên Cổn Cổn cười hì hì nhìn ta, mặt đều viết chữ vui vẻ khi được người ta khen.

      Na Tịch Thịnh Duệ mở cửa xe, lấy cái hộp xinh đẹp từ trong xe đưa cho : “Quy tắc cũ, cho ăn nhiều.”

      Viên Cổn Cổn nhận lấy cái hộp ôm vào trong lòng, dùng mặt cọ xát, vẻ mặt thỏa mãn, “ Duệ là tốt nhất, mỗi khi em muốn cái gì nhất liền cho em cái đó.”

      “Vậy em làm sao để cám ơn đây?” Na Tịch Thịnh Duệ cười .

      “Hôn !” Viên Cổn Cổn chu miệng lên, phát ra hai tiếng “chụt chụt” trong khí, sau đó vui vẻ ngây ngốc cười, hoàn toàn phát phía sau có thêm người, lửa giận của người đàn ông này đủ để thiêu hủy tất cả.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn thẳng vào đôi con ngươi tím kia, giọng : “Hôn sai chỗ rồi nhóc.”

      Viên Cổn Cổn kề sát ta, in xuống nụ hôn hai bên trái phải mặt ta.

      ngoan”. Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng , ta nghĩ, chỉ có người đàn ông trước mắt mới nghe ra được đây là giọng điệu khiêu khích.

      Hắc Viêm Triệt nhìn tay ta, nghe giọng điệu của ta, đôi mắt tím bắt đầu đổi màu.

      Con ngươi sắc bén cứng rắn của Na Tịch Thịnh Duệ lên tia kinh ngạc, là ta nhìn lầm sao? Đôi mắt kia đổi màu.

      “Viên Cổn Cổn” Hắc Viêm Triệt phun ra ba chữ, từng chữ đều lạnh như băng, làm cho người ta rét mà run.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng giọng gọi: “Thiếu gia…”

      “Chơi vui ?” Hắc Viêm Triệt kéo ra nụ cười lạnh, nhìn .

      Viên Cổn Cổn nhìn con ngươi màu tím đậm của , sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, dám tiếng nào.

      Na Tịch Thịnh Duệ cảm giác được trong lòng mình vô cùng căng thẳng, cười buông ra, để đứng mặt đất, con người sắc bén ra vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm Hắc Viêm Triệt.

      “Tới đây.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt mở miệng.

      Viên Cổn Cổn nhìn con ngươi màu tím đậm và gương mặt biểu cảm của , theo bản năng lui về sau bước, dè dặt cẩn thận nhìn .

      “Muốn tôi qua đó sao?” Nhìn thấy động tác của , Hắc Viêm Triệt nở nụ cười như thế làm cho người ta sở tóc gáy.

      Viên Cổn Cổn khẩn trương lắc đầu, chậm rãi về phía .

      Hắc Viêm Triệt. kéo cái, nâng tay liền tát cái vào đầu , giống như trước kia, sức tay lần này rất lớn làm cho Viên Cổn Cổn suýt đứng vững.

      “A…” Viên Cổn Cổn hét to tiếng, đau đến chảy nước mắt.

      “Cổn Cổn!” Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , hét to lên.

      Viên Cổn Cổn hơi chóng mặt nhìn Hắc Viêm Triệt, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

      “Biết mình là thân phận gì ?” Hắc Viêm Triệt nâng cằm lên, lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn nhìn , rơi từng giọt nước mắt.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhịn được bước tới muốn kéo tay Hắc Viêm Triệt ra, ngờ vừa đụng tới bị đánh ngã có đề phòng nhưng mà ngờ tốc độ của lại nhanh đến mức làm người ta hoàn toàn nhìn thấy.
      Last edited: 8/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64: chọn ?

      Edit : babynhox

      " Duệ!" Viên Cổn Cổn sốt ruột thét lên, muốn qua xem tình trạng vết thương của Na Tịnh Thịch Duệ, lại bị Hắc Viêm Triệt giữ chặt ở trong ngực, sức lực rất lớn gần như là muốn bóp nát ." buông tay, hu hu, sao lại đánh người. . . . . . buông tay, hu hu. . . . . . làm tôi đau."

      Na Tịch Thịnh Duệ lau vết máu ở khóe miệng, cố kiềm nén đau đớn đứng lên, nhàn nhạt " buông ấy ra."

      "Hả? Dựa vào cái gì?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm biếm.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , qua kéo tay Viên Cổn Cổn về trong lòng mình.

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh kéo lấy tay kia của , lạnh nhạt "Tôi ngại kéo đứt tay ấy đâu."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lặng lẽ nhìn .

      Đột nhiên Na Tịch Thịnh Duệ vung nắm đấm về phía , bị tránh được, chỉ thấy hừ lạnh tiếng đẩy Viên Cổn Cổn ra, bắt đầu đánh với ta.

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đẩy ngã xuống đất, tay chân cọ sát bị rách thịt, mặc kệ đau đớn hô to "Các đừng đánh, hu hu, đừng đánh."

      Kỹ năng võ của hai người đàn ông, nhưng trái ngược nhau nhưng lại xuất sắc như nhau, người tóc dài kia ở thế yếu, Viên Cổn Cổn nhìn thấy Hắc Viêm Triệt ra tay
      tàn nhẫn, vội vàng đứng lên vọt tới trước mặt Na Tịch Thịnh Duệ, vì thế…

      “A…” Viên Cổn Cổn chỉ cảm thấy miệng ngọt ngọt, phun ra cái gì đó.

      “Cổn Cổn!”Na Tịch Thịnh Duệ ôm lấy Viên Cổn Cổn bị thương, lớn tiếng gọi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn phun máu tươi, nắm chặt nắm tay gì, lại vì bảo vệ ta… Mà làm đến mức này.

      “Cổn Cổn, Cổn Cổn, chuyện với em đấy.” Na Tịch Thịnh Duệ sốt ruột lay Viên Cổn Cổn xụi lơ người ta, thấy có phản ứng, đôi mắt sắc bén hung hăng trừng Hắc Viêm Triệt: “Nếu ấy có chuyện gì tôi để chôn chung.”

      Hắc Viêm Triệt nhìn ta, lạnh lùng kéo khóe miệng lên “Mỏi mắt mong chờ.”

      …” Na Tịch Thịnh Duệ buông Viên Cổn Cổn ra liền muốn cho đấm, nhưng lại bị Viên Cổn Cổn nhàng kéo lấy bàn tay to, yếu ớt Duệ, đừng đánh ấy.”

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lẳng lặng nhìn .

      “Cổn Cổn…” Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , giọng .

      “Đau quá, đưa em về nhà được ?” Viên Cổn Cổn nhắm chặt mắt, nhăn mày lại.

      “Được, đừng sợ, dẫn em về nhà.” Na Tịch Thịnh Duệ ôm lấy về bên xe.

      “Viên Cổn Cổn, em dám thử xem.” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Na Tịch Thịnh Duệ để ý đến , lập tức bước , cho đến khi Viên Cổn Cổn kéo tay áo của ta, giọng Duệ, em muốn xuống.”

      Con ngươi sắc bén của Na Tịch Thịnh Duệ tối sầm lại, đặt mặt đất.

      Hắc Viêm Triệt đến trước mặt , vươn tay về phía của lạnh lùng “Sang đây.”

      Viên Cổn Cổn hề nghĩ ngợi liền đặt tay vào trong lòng bàn tay của , bị kéo vào trong lòng, bế ngang lên.

      “Cổn Cổn, em với ta?”Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, hỏi.

      Viên Cổn Cổn nhìn ta, giọng ấy là thiếu gia của em…”

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn lại “Nếu ta phải?”

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, giọng “Nhưng mà ấy phải…”

      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, xong rồi… Đúng vậy, xong rồi, chiếm giữ vị trí ở trong lòng , cho nên có câu mang tính giả thuyết, thời gian quay lại, có tồn tại từ nếu…

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Viên Cổn Cổn yếu ớt trong lòng, xoay người vào nhà lớn họ Hắc.

      Duệ… A…” Viên Cổn Cổn giọng còn muốn thêm cái gì, nhưng đều bị tiếng kêu đau vùi lấp rồi.

      Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng nhìn bọn họ biến mất ở trước mắt ta, mở cửa xe, ngồi xuống, cho dù chiếm giữ được vị trí cũng chỉ có thể xem như là ngang tay, Cổn Cổn, còn có cơ hội ? Rất vất vả mới biết tình cảm của mình đối với em là gì, em lại chờ kịp mà để người khác vào trong lòng sao? Hay là, đối với em mà , ở trong lòng em chính là vị trí trai, mang theo bất cứ tình cảm nào… Cổn Cổn… nghĩ, đối với em, là hơn quý mến chút, bây giờ biết , có phải quá muộn rồi hay … Cổn Cổn… Cổn Cổn của

      Nét mặt Hắc Viêm Triệt khó coi ôm lấy Viên Cổn Cổn mặt sưng vù vào cửa lớn, quản gia Bạch đứng ở cửa vừa thấy, tim cũng bị xoắn lại, “Thiếu gia, mặt của Cổn Cổn…”

      ấy tự chuốc lấy!”Hắc Viêm Triệt ngắt lời bà, cáu kỉnh rống to lên.

      Quản gia Bạch ngẩn người, gì.

      Viên Cổn Cổn ở trong lòng cứng đờ, dám lên tiếng.

      “Lấy khăn lông lạnh đến phòng tôi.”Hắc Viêm Triệt ra lệnh cũng quay đầu lại mà về phòng.

      “Đau… Đừng…” Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, tránh né khăn lông quấn đá lạnh.

      Hắc Viêm Triệt kiên nhẫn kìm chặt đầu của , hung hăng đè khăn lông ở gò má .

      “A…” Viên Cổn Cổn kêu đau, giãy giụa yên.

      “Thử động đậy nữa xem!”Hắc Viêm Triệt phát lửa lớn rống lên.

      Viên Cổn Cổn cứng ngắc tại chỗ, nước mắt nhanh chóng chảy xuống dưới khuôn mặt.

      “Tự cầm!”

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn cầm khăn lông, nhàng đè lên mặt bị sưng của mình.

      Hắc Viêm Triệt mở hộp thuốc ra, rửa sạch da bị trầy rách của , sau đó thô lỗ bôi thuốc.

      “Đừng… Thiếu gia.”Viên Cổn Cổn bị thô lỗ làm cho nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào .

      Hắc Viêm Triệt coi như thấy tiếp tục bôi thuốc, để ý đến cầu xin của .

      Sau khi bôi thuốc xong, Hắc Viêm Triệt nhìn vẻ mặt ủy khuất của , nổi giận đập hộp thuốc xuống đất, rống dữ “Khóc cái gì mà khóc!”
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65: Thiếu gia là ngu ngốc biết phân phải trái nhất!

      Edit : babynhox

      Cũng biết Viên Cổn Cổn lấy lá gan từ đâu, lại dám lớn tiếng "Đau cũng cho người ta khóc."

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, đôi mắt tím lạnh lẽo nhìn chằm chằm "Em cái gì?"

      Viên Cổn Cổn rụt cổ, meo meo "Đau quá. . . . . ."

      "Viên Cổn Cổn, em to gan!" Hắc Viêm Triệt gằn từng chữ, vươn tay bóp cổ của .

      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn sợ hãi nhìn , tuy có dùng sức, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lùng này của cũng có cảm giác rất bức ép, ép dám dùng sức hít thở .

      "Em dám gặp ta, quên thân phận của mình là gì rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      "Tôi. . . . . . Tôi là nữ giúp việc, tôi nhớ mà, nhưng chuyện đó và tôi gặp người nhà có quan hệ gì? Vì sao tức giận như vậy. . . . . ." Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng cái, giọng meo meo, lấy khăn lông đè gò má xuống.

      Hắc Viêm Triệt buông cổ của ra, giật lấy khăn lông lạnh tay , kìm chặt đầu của , hung hăng đè lên chỗ sưng đỏ.
      "A. . . . . . Đừng." Viên Cổn Cổn lại bị làm cho chảy nước mắt ra lần nửa.

      "Em còn đứng ra chắn cho ta nửa lần sau tôi nhất định đánh nát miệng của em." Hắc Viêm Triệt ngoảnh mặt làm ngơ đè lên vết sưng đỏ của , lớn tiếng gào thét.

      "A. . . . . . Đừng như vậy." Viên cuồn cuộn khóc thét lên.

      Hắc Viêm Triệt thấy nét mặt đau đớn của , khỏi tay lại.

      Viên Cổn Cổn khóc nức nở, ủ rũ gì.

      "Tốt nhất em nhớ kỹ, em là của tôi, cho phép của tôi em được gặp ta." Giọng của Hắc Viêm Triệt tốt, nghe ra vẫn còn ‘lửa dư’

      " đánh trai của tôi, chẳng lẽ biết xin lỗi sao?" Viên Cổn Cổn khóc nhìn .

      "Cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhìn lại .

      "Cho dù là thiếu gia, cũng thể đánh của tôi." Viên Cổn Cổn kiên định .

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh, "Tôi đánh đấy, em muốn thế nào?"

      Viên Cổn Cổn nhìn ,
      "Em muốn báo thù cho ta?" Hắc Viêm Triệt trào phúng, vứt bỏ khăn lông lạnh tay.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu, giọng "Thiếu gia là ngu ngốc phân phải trái nhất."

      khí im lặng, Viên Cổn Cổn cúi đầu, cảm nhận được phát ra hơi lạnh.

      lúc sau, tiếng đập cửa vang lên, Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn cửa phòng, rồi. . . . . .

      Nhà lớn họ Viên.
      "Thịnh Duệ, con sao vậy? Đánh nhau với người ta sao" Bàng Đô Đô nhìn khóe miệng của Na Tịch Thịnh Duệ bầm tím khẽ hô.

      "Mẹ nuôi, con sao." Na Tịch Thịnh Duệ kéo khóe miệng, nhàng .

      "Vậy chuyện gì? Nhất định là rất đau? Đến đây, mẹ bôi thuốc cho con." Bàng Đô Đô đau lòng bước đến trước mặt ta, dắt tay ta bôi thuốc.

      "Thịnh Duệ, theo cha." Viên Tịnh Lưu bên cạnh im lặng hé răng, đột nhiên nhàn nhạt .

      "Tịnh Lưu, bôi thuốc trước rồi ." Bàng Dô Đô đồng ý nhìn ông xã lạnh băng của mình.

      Viên Tịnh Lưu qua nhàn nhạt " đói bụng, nấu chút đồ ăn rồi đưa lên phòng sách."

      "Em là người hầu của à!" Bàng Đô Đô vui nhìn ông.

      "Ngoan, nghe lời." Viên Tịnh Lưu in nụ hôn ở trán bà, chỉ thấy vẻ mặt của người nào đó lập tức say mê vươn tay sờ sờ cái trán, cười ngây ngô vào phòng bếp.

      Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn bộ dáng thà của bà, khóe miệng khỏi giật giật, quay đầu nhìn nhìn Na Tịch Thịnh Duệ, lập tức vào phòng sách.

      Phòng sách.

      "Nếu cha nhớ nhầm hôm nay con đến thăm Cổn Cổn?" Viên Tịnh Lưu đứng ở quầy rượu, rót hai ly rượu đỏ
      "Đúng vậy, cha nuôi." Na Tịch Thịnh Duệ giọng đến.

      "Vết thương từ đâu?" Viên Tịnh Lưu đưa cái ly đế dài cho ta còn mình cầm ly khác, ngồi xuống sô pha cách đó xa.

      "Hắc Viêm Triệt làm ." Na Tịch Thịnh Duệ cũng qua ngồi xuống, mặt đối mặt với ông.

      "Vì Cổn Cổn?" Viên Tịnh Lưu lạnh nhạt nhìn ta.

      "Đúng vậy." Na Tịch Thịnh Duệ giật giật khóe miệng.

      "Thịnh Duệ, với cha con là gì, con biết ?" Viên Tịnh Lưu nhấp môi chút rượu, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt
      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, giọng "Con của bạn bè."

      ", là con trai, với cha con chính là con trai của cha." Viên Tịnh Lưu lắc lắc đầu, chỉ ra chỗ sai của ta.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ta, gì.

      "Thịnh Duệ, thông minh như con làm sao nhìn thấy chuyện này, nếu lúc Cổn Cổn gặp chuyện ngoài ý muốn, con có biết cha rất muốn để con trở thành con rễ của cha ? Lúc trước cha cũng biết, cha nghĩ ngay cả chính con cũng , tình cảm con đối với Cổn Cổn sớm vượt qua giới hạn em, bây giờ con biết, cha cũng biết, nhưng Hắc Viêm Triệt tham gia vào." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt , giọng hề nhấp nhô.

      "Ngoại trừ trang sức rực rỡ cha cho con con chỉ là trẻ mồ côi với hai bàn tay trắng, con như vậy, có tư cách cho Cổn Cổn có tương lai." Na Tịch Thịnh Duệ nhàng , hơi giống tử lẩm bẩm mình
      Viên Tịnh Lưu nhìn ta, gì.

      "Cho nên cha nuôi, có lẽ cha phải tiếp nhận công ty, con muốn cởi bỏ trang sức rực rỡ cha cho, dùng thân phận Na Tịch Thịnh Duệ tạo nên đôi cánh thuộc về mình." Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, lấy mắt kính độ của mình xuống, đôi con ngươi sâu lắng sáng suốt bị che liền tản ra sức quyến của mình, là quyến rũ như vậy, xinh đẹp như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :