1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu - Thiên Thảo (9C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      *Cúi đầu chào cả nhà* ta hợp tác cùng @Mục Huyền edit tiếp truyện, là lần đầu edit có gì sai sót mn góp ý nà ^^

      Chương 6.1: khắc cốt ghi tâm

      Tháo ngọc cổ tay xuống, đến thời kia nữa, kì mọi chuyện lại đơn giản đến vậy. Chỉ là đáy lòng thỉnh thoảng lại có chút trống vắng, yên tĩnh tựa hồ cảm thấy bên cạnh mất điều gì đó.

      “Kỷ Kỷ, nhãn hiệu CT tháng sau có tổ chức họp báo, cậu có hứng thú xem chút ?” làm việc trong phòng, Trương Tiểu Mẫn cười hì hì, cúi đầu làm bộ dáng câu dẫn.

      Vương Kỷ Hoa trừng to mắt: “Cậu có vé mời?”

      Nhãn hiệu CT 10 năm trước bắt đầu ra mắt, mặc dù giống những nhãn hàng cao cấp ra đời trước đó nhưng tại thời điểm đó tạo ra những mẫu thiết kế đặc biệt và sáng tạo. Mỗi mẫu thiết kế làm cho người mặc có vẻ đẹp khác nhau. Nhãn hiệu CT này giống các hãng thời trang khác, CT chỉ có duy nhất nhà thiết kế - đó là CRAZY. Hơn nữa CT chỉ thiết kế trang phục nữ, mỗi lần tổ chức họp báo, chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài. Dù cho có người tốn rất nhiều tiền đến mua, cũng có mua được. Ít nhất, nghe có ai thành công.

      có vé mời, vậy làm sao cậu có được tấm vé này?”

      Trương Tiểu Mẫn lắc lắc ngón tay , “Lần này CT tổ chức họp báo hòn đảo tư nhân, nếu cậu muốn tới, đến lúc đó tớ cân nhắc đặt cho 1 vé máy bay.”

      “Đương nhiên muốn!” Vương Kỷ Hoa vội vàng , “Nhưng mà… vé mời của CT rất khó có được, làm sao cậu lại có?”

      “Đương nhiên là bán rất nhiều thứ, tốn rất nhiều thời gian. Nếu phải thấy cậu nửa tháng nay tâm tình tốt, ỉu xìu, buồn bã, tớ đâu tốn bao nhiêu tâm tư như vậy!”

      Hóa ra, khác thường của , bạn tốt đều nhìn thấy được. Vương Kỷ Hoa im lặng, cảm động trước hành động của bạn tốt, “Cảm ơn cậu!”

      “Ai bảo cậu là nhân viên trụ cột của văn phòng a!” Trương Tiểu Mẫn nhún nhún vai, lập tức hiếu kì , “ biết lần này CRAZY có xuất ở buổi họp báo hay . Nhà thiết kế này luôn rất thần bí, cho tới bây giờ các bài báo về rất ít có ảnh chụp. Hơn nữa mỗi lần họp báo, đều ra mặt. giờ, mọi người chỉ biết là nam, trước kia còn có lời đồn bị hủy dung nên lộ ảnh chụp ra ngoài.”

      “Bị hủy tướng mạo, phải đâu?” Vương Kỷ Hoa quá tin tưởng.

      “Ai biết được.”

      “Có lẽ đây chỉ là nhà thiết kế cổ quái, dù sao cho đến bây giờ cũng đồng ý phỏng vấn từ bất kì tạp chí nào, đương nhiên ai có cơ hội chụp được hình của nên sau đó có những tin đồ kì lạ như vậy.”

      “Cũng đúng. Nhưng cậu biết là rất giống quái ư?” Trương Tiểu Mẫn .

      “Sao lại như vậy?” Vương Kỷ Hoa khó hiểu. “Được rồi, dù sao đó cũng chỉ là nhân vật tưởng tượng thôi! Cậu có chắc rằng CT mở họp báo, cậu muốn tớ cùng chứ?”

      nhảm a, vất vả mới có được 2 tờ vé mời, quan tâm kinh khủng như thế nào làm gì, tớ vẫn !”

      Chuông điện thoại di động vang lên, cắt đứt cuộc chuyện giữa hai người. Vương Kỷ Hoa lấy điện thoại, nhấn nút trả lời.

      “Tôi nghe… Xin lỗi, tôi tạm thời có ý định đó… Tôi muốn bán, đúng vậy, dù cho có ra giá bao nhiêu tôi vẫn giữ ý kiến như vậy… Tốt, nếu tôi thay đổi quyết định, tôi liên lạc với ông.”

      Sau khi kết thúc cuộc chuyện, Trương Tiểu Mẫn tò mò hỏi: “Là điện thoại của ai vậy? Hình như muốn cậu bán lại gì đó?”

      “Chính là vị chuyên gia lần trước cậu đưa tớ đánh giá về miếng ngọc.”Vương Kỷ Hoa xoa xoa thái dương, “Ông ta nhiều lần gọi điện thoại, hi vọng tớ có thể bán miếng ngọc kia.”

      “Cậu có ý định bán nó?”

      “Dù sao mảnh ngọc kia phải của tớ, có thể ai đó cố ý giao lại cho tớ, tóm lại, tớ có ý định bán thứ phải của mình, rồi cầm số tiền kia hưởng thụ!”

      đúng như cậu . Đúng rồi, sao cậu đeo miếng ngọc kia nữa? Tớ nhớ mấy hôm trước cậu vẫn còn đeo cơ mà.” Trương Tiểu Mẫn nhìn qua cổ tay Vương Kỷ Hoa trống trơn .

      “Đeo ngọc vẽ bản thiết kế tiện lắm nên tớ tháo xuống rồi.” Vương Kỷ Hoa thản nhiên .

      nên đeo mảnh ngọc đó, bởi vì… còn lí do để ở lại thời đó nữa rồi. Người thiếu niên luôn luôn cần , giờ đến lúc cần ở bên nữa…
      Anastasia Huỳnh, biu~biu~biu, lyly8 others thích bài này.

    2. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 6.2

      Năm 1998, cửa sổ được rèm che kín lại, che khuất ánh mặt trời chói chang ngoài kia, bên trong cả gian phòng đều là màu đen. Người thiếu niên lấy hai tay ôm chặt đầu mình, tựa như muốn đem cả mái đầu nho vùi vào trong khuỷu tay.

      Ngoài cửa, “rầm rầm rầm” tiếng đập cửa vang lên từng hồi, nhưng người thiếu niên kia vẫn quan tâm, chỉ mình đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

      “Đem chìa khóa của gian phòng này cho tôi!” Ngoài cửa Hàng Trác với người làm.

      “Nhưng là thiếu gia người…”

      cần nghe thiếu gia các người như thế nào, nếu trách cứ, tôi chịu trách nhiệm.”

      Những ngày này, Đỗ Quân Điển cả ngày đem mình khóa ở trong phòng, ai cũng gặp, tình trạng này thực làm cho mọi người lo lắng.

      Người hầu lấy được chìa khóa, Hàng Trác mở cửa vào. Trong phòng toàn màu đen làm cho nhíu mày, lập tức khi nhìn thấy người cuộn mình ở trong ghế sofa là Đỗ Quân Điển nhưng lại đờ đẫn, có cảm giác. nhìn thấy Đỗ Quân Điển là người khoa trương, là người bừa bãi, thậm chí là kiêu ngạo. Nhưng người trước mặt lại tràn ngập bi thương, cả người bao phủ nỗi tuyệt vọng.

      “Quân Điển!” cất bước tiến lên, kéo đối phương lấy hai tay che đầu. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu còn muốn hành hạ bản thân đến bao giờ nữa?”

      “Cút ngay, ngươi cút ngay!” Đỗ Quân Điển dùng sức đẩy Hàng Trác ra.

      “Có chuyện liền ra, đừng giữ ở trong lòng, cứ như vậy người khác muốn giúp cậu cũng thể giúp được.”

      ! Ngươi căn bản thể giúp được ta, bất luận kẻ nào cũng thể giúp được!”

      “Cậu làm sao mà giúp được đây? Nếu như cậu muốn với tớ, vậy ít nhất hãy chuyện với Liễu Ý Như , tớ bây giờ đưa ấy tới!” Hàn Trác xong, xoay người định tìm Liễu Ý Như.

      Đỗ Quân Điển vừa nghe thấy tên Liễu Ý Như, đột nhiên tỉnh táo vài phần, “ cần ! Cậu phải gọi ấy tới!”

      “A?” Hàng Trác dừng bước.

      Đỗ Quân Điển từ từ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng Hàng Trác, hầu kết đột nhiên kịch liệt run lên, “Tớ sai rồi! Hàng Trác, thực cậu đúng, tớ sai rồi! Tớ nên quen bạn , nên tìm người thay thế ấy vì căn bản ai thay thế được ấy, ai cả!”

      Vừa nghe lời này, Hàng Trác cuối cùng hiểu ra mọi chuyện có liên quan đến “Kỷ Kỷ”.

      “Chẳng lẽ cậu cãi nhau với Kỷ Kỷ?” hỏi.

      Ánh mắt Đỗ Quân Điển toát ra nồng đậm thống khổ, Hàng Trác cho rằng vẻ mặt thống khổ này tuyệt đối thể nào xuất ở bạn tốt của mình.

      “Tớ biết tớ sai rất nhiều rồi, tớ nên vì muốn ấy đổi ý mà ngừng ở trước mặt ấy khen Liễu Ý Như, nên cố tình để ý ấy, chỉ vì muốn biết ấy phản ứng như thế nào, lại càng nên ngay lúc ấy muốn tặng quà sinh nhật tớ mà bỏ lại ấy…” Đỗ Quân Điển lẩm bẩm , đột nhiên duỗi hai tay ra, túm lấy cổ áo Hàng Trác, lớn tiếng : “Nhưng là cậu biết ? Dù ấy đơn chỉ cần với tớ, chỉ cần ấy , ấy thích tớ quen bạn , tớ lập tức cùng Ý Như chia tay! Chỉ cần ấy , ấy muốn tớ để ấy đơn, tớ có thể ở bên ấy từng giấy từng phút! Nhưng là… vì sao ấy lại gì?”

      “Vậy cậu phải xin lỗi ấy, có lẽ ấy tha thứ cho cậu!” Hàng Trác đề nghị.

      “Xin lỗi?” khẽ động khóe miệng, vẻ mặt so với khóc càng khó coi hơn, “ ấy căn bản để cho tớ xin lỗi, ấy cứ như vậy biến mất, trở lại, ấy để tớ xin lỗi, ngay cả cơ hội giải thích cũng cho!” Đỗ Quân Điển điên cuồng mà cầm lấy đầu tóc, giống như là muốn đem tóc từ đầu bứt xuống. mặt, da thịt cũng bị ngón tay cào cấu xanh tím mảng.

      Hàng Trác vội vàng kéo tay Đỗ Quân Điển xuống, “Đủ rồi, đừng như vậy, cậu còn làm vậy, là tổn thương chính mình đấy.”

      Đỗ Quân Điển cầm tay gắt gao nắm thành quyền, hàm răng cắn môi dưới cho đến khi chảy máu, “Kỷ Kỷ, tôi hận em! Tôi hận em!”

      Hận , ngay cả cơ hội giải thích cũng cho . Hận , báo trước mà cứ như vậy bỏ . Hận quá sâu, đơn giản là vì - - rồi.

      Đúng vậy, , ý thức nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

    3. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 6.3
      “Oa, Kỷ Kỷ, nghĩ tới khách sạn đảo này đúng là sa hoa, hổ là CT!” tới buổi trình diễn thời trang của CT cử hành tại đảo tư nhân, Trương Tiểu Mẫn vừa vào khách sạn, liền thở dài , “Tớ bây giờ chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng!”

      Vương Kỷ Hoa vặn vẹo cổ, ngồi máy bay mấy giờ liền, đủ để cho mọi người đều mệt mỏi, “Tốt lắm tốt lắm, vậy cậu tắm rửa , tớ quấy rầy, hôm nay nghỉ sớm chút, buổi họp báo vài ngày sau mới mở, ngày mai chúng ta dạo vòng hòn đảo này trước!”

      “Được, tớ sao cũng được hết.”

      Vương Kỷ Hoa sau khi đuổi Trương Tiểu Mẫn rồi, rốt cục thong thả ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó bắt đầu sửa sang lại hành lí. Khối ngọc màu trắng kia vẫn an tĩnh nằm trong rương hành lí. Lần này , nhịn được mang miếng ngọc theo. Như vậy là 2 tháng gặp Đỗ Quân Điển, nhưng kì lạ là luôn nghĩ đến .

      Nghĩ tới bây giờ như thế nào, giờ chắc trưởng thành, cũng có thể học đại học. Nghĩ tới và Liễu Ý Như tình cảm như thế nào, có phải hay còn là bạn trai bạn . Nghĩ nhiều lắm, lại trở thành loại tưởng niệm.

      Quyết định đóng lại rương hành lí, Vương Kỷ Hoa ép bản thân ngắm khối ngọc nữa, thấy càng nhiều, chỉ làm càng thêm nghĩ ngợi lung tung.

      Đem cả thân thể áp ở giường mềm mại, thả lỏng nhắm mắt lại, lọt vào giấc ngủ say. Phảng phất khi ngủ, có thể nghe được tiếng đàn dương cầm của Quân Điển… tiếng đàn rất đẹp rất đẹp… xinh đẹp… rồi lại bi thương khiến người ta muốn rơi lệ…

      nhạc dịu dàng từ đầu ngón tay thon dài chậm rãi thoát ra, toát ra thanh giống như phải là biểu diễn, chỉ như là chơi đùa với nhạc, cũng chỉ có người nam nhân này, mới có thể đem bản nhạc “Bi thương” của Bethooven tùy ý đánh được như thế mà chưa từng phạm sai lầm.

      Mái tóc đen chỉnh tề, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng nhàng mím, mười ngón tay kia giống như những con rắn linh động lướt phím đàn hắc bạch giao nhau. Đôi mắt khép lại khiến người ta chỉ có thể thấy hàng mi đen dày.

      “Liễu tiểu thư, có chuyện gì sao?” Thanh dễ nghe nhàn nhạt vang lên, mặc dù ôn nhu nhưng lại rất xa cách.

      Liễu Ý Như đứng ở cửa, nét mặt biểu lộ nỗi thất vọng. Năm đó, gọi là Ý Như, đối với luôn che chở, nghĩ rằng tất cả may mắn mỉm cười với mình. Nhưng là, ai ngờ đâu ngay sau sinh nhật 17 tuổi của , mọi chuyện thay đổi.

      còn gọi là Ý Như, còn quan tâm che chở nữa. Thậm chí, coi như người xa lạ, quen biết.

      “Em… em vô tình quấy rầy đánh đàn.”

      “Tôi biết .” Ngón tay của vẫn như cũ dao động phím đàn, “Có chuyện gì sao? Bình thường tất cả các buổi trình diễn thời trang phải đều do Hàng Trác tới phụ trách sao.”

      “Lần này vẫn do Hàng Trác phụ trách, việc tôi quay lại đảo cùng buổi họp báo liên quan gì cả!” Đỗ Quân Điển chậm rãi .

      “Vậy vì cái gì lại…” Liễu Ý Như khỏi cắn cánh môi chút.

      “Việc tôi có hay quay lại đây hình như cùng Liễu tiểu thư quan hệ.” Lời của giống như thoáng cái kích thích , khuôn mặt Liễu Ý Như trở nên trắng xanh, “Tại sao cùng em quan hệ, chúng ta từng qua lại mà, cũng từng em phải sao?”

      sao? Phải ta là vì ta có bóng dáng của “”. “Tôi và chia tay rồi.”

      đừng quay lại hòn đảo kia nữa, đừng tự nhốt mình trong căn phòng ấy nữa!” Liệu Ý Như mãnh liệt đè hai tay Đỗ Quân Điển, tiếng đàn đột niên im bặt.

      Căn phòng hòn đảo kia giống như là gian phòng cấm kị. Đó là nơi Đỗ Quân Điển mình ngây ngô ở đó, ai có thể xông vào. Tựa như trái tim sớm phong bế, ai có thể mở ra, ai có thể bắt lấy được.

      ra lệnh cho tôi sao?” Thanh ưu nhã nhàng vang lên.

      phải vậy, em có ra lệnh cho , em chỉ hi vọng nhìn thẳng vào thực tế. Em biết, Hàng Trác với em, chỉ coi em như vật thay thế, người tên Kỷ Kỷ, nhưng ta bỏ phải sao? ta còn ở bên , vì sao nhiều năm như vậy, còn bỏ được?”

      Đỗ Quân Điển chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm Liễu Ý Như, “ hiểu hết, vì sao vẫn còn ở đây?”

      Liễu Ý Như mặt trướng đến đỏ bừng, “Bởi vì em , em quan tâm mình là vật thay thế, em quan tâm người nhất phải em, em chỉ muốn…”

      thể được, Liễu tiểu thư.” đẩy tay ra, tia quyến luyến, “Bởi vì tôi có tình cảm với , tình trước kia còn mảnh nào nữa.” Tâm Liễu Ý Như “phanh” tiếng như bị đấm mạnh cái, “ ta như vậy sao?”

      .” Sắc mặt trắng bạch mang theo mỉm cười nhàng, liền đứng lên, ưu nhã như thân sĩ, “Tôi hận ấy, hận quá sâu, hận đến khắc cốt ghi tâm.”

      Liễu Ý Như kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt chỉ thấy cổ họng khô khốc. ưu nhã như vậy, mỉm cười như vậy nhưng lại có khẩu khí nhàn nhạt, lời mãnh liệt như vậy. Vì cái gì, lại người nam nhân như vậy?

      Buổi họp báo của CT mai mới chính thức bắt đầu, chỉ có 2 giờ biểu diễn nhưng lại hấp dẫn rất nhiều nhà thiết kế cùng truyền thông, thậm chí tất cả các khách sạn đảo đều chật kín khách, có vài người phải dựng lều ở ngoài. Vương Kỷ Hoa nghĩ mà cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Có lẽ, đúng như mọi người nhà thiết kế CRAZY từ tên đến người đều điên cuồng! Và hãng thời trang CT cũng như vậy khiến mọi người điên cuồng!

      trải qua bao nhiêu đêm sau khi chìm vào giấc ngủ còn nhìn thấy Quân Điển rồi? Vương Kỷ Hoa thầm nghĩ, bên tai truyền đến thanh hưng phấn của Trương Tiểu Mẫn: “Hi! Kỷ Kỷ, tớ hôm nay xem trước sân khấu của buổi họp báo, cậu đoán xem tớ thấy ai?”

      “Chẳng lẽ là CRAZY?” Vương Kỷ Hoa suy đoán .

      Trương Tiểu Mẫn khoát khoát tay, “Làm sao có thể, cậu cũng phải biết CRAZY chưa bao giờ gặp người ngoài, tớ là…” thần bí : “Tớ gặp Tổng quản lí Hàng Trác, ấy vừa vặn phụ trách sân khấu và thứ tự người mẫu xuất …”

      “Khụ khụ!” Vương Kỷ Hoa ho hồi. “Cậu người tổng quản lí kia tên gì?”

      “Hàng Trác a, cậu biết quản lí CT tên gì á?”

      “Tớ từ trước đến nay chỉ biết tên nhà thiết kế, đâu có chú ý quản lí giám đốc tên gì a.”

      Vương Kỷ Hoa trông đầu ngập tràn suy nghĩ. Hàng Trác, cái tên này quen thuộc, giống như tên bạn của Quân Điển, cháu nội quản gia cũng tên Hàng Trác. Nhưng là Hàng Trác này có phải người biết ? thế giới có rất nhiều người trùng tên mà. thể nào, có chuyện trùng hợp vậy xảy ra đâu!

      Vương Kỷ Hoa lắc lắc đầu, “Kỷ Kỷ, cái tên này có chuyện gì sao?”

      có gì, chẳng qua là cảm thấy cái tên này rất phổ biến. Tiểu Mẫn, tớ dạo quanh đảo chút, lát nữa quay lại khách sạn cùng cậu thảo luận chuyện buổi họp báo ngày mai.” xong, Vương Kỷ Hoa lướt qua Trương Tiểu Mẫn, về phía rừng cây phía trước.

      Tâm tình phập phồng, trong đầu suy nghĩ phảng phất bay tới phương xa nào đó. Chỉ thoáng nghe cái tên, thậm chí phải tên của Đỗ Quân Điển có thể làm tâm tình bất ổn. Phảng phất rất dễ bị ảnh hưởng, phảng phất rất dễ nhớ đến .

      chứng kiến trưởng thành nên khiến dễ động lòng như vậy. Đến khi Vương Kỷ Hoa phục hồi tinh thần mới phát quanh , tất cả đều là cây cối rậm rạp, xung quanh có vật nào, cũng có bất kì ai đường.

      cách khác, lạc đường!
      biu~biu~biu, Thanh Nhã, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    4. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 6.4
      “Trời ơi! Đây là chỗ nào vậy?” quay đầu nhìn xung quanh, trực giác đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, lại phát căn bản quên mang theo di động. Đúng là gặp quỷ! Nếu tại có người cho , là bị quỷ ám, tuyệt đối tin tưởng!

      Nếu có cách gọi cho ai, Vương Kỷ Hoa chỉ có thể bước tính bước. Càng , càng cảm thấy trước mắt là nơi vô cùng xa lạ, thậm chí ý thức được là mình ngày càng sâu vào trong rừng rậm. Đây như là nơi xưa cũ, thậm chí có chút giống như rừng rậm nguyên thủy. Những nhánh cây rậm rạp, còn có những bụi cỏ cao cỡ nửa người, tất cả làm cảm thấy thể tin được. Cây cối ở đây nếu dựa theo giống cây đại khái 80% là nằm trong sách đỏ cần bảo vệ nha! Hòn đảo này lại có nhiều loại cây lạ như vậy!

      Bỗng dưng nghe thấy tiếng nước chảy. Ở nơi yên tĩnh này chỉ có tiếng gió và chim hót trong rừng cây lại càng trở nên ràng. Tiếng nước chảy sao?

      theo bản năng về hướng có tiếng nước chảy. Nghe khi lạc đường, con người sinh tồn theo bản năng nguyên thủy của mình, cứ theo tiếng nước đến xem sao có thể là nơi có người ở.

      Vương Kỷ Hoa tới loáng thoáng thấy hồ nước, tại nơi cỏ cây rậm rạp này, mặt hộ tựa như tấm gương ra ánh sáng xanh kì lạ, cùng với ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây khiến mọi thứ đều có vẻ ảo mộng. Mơ hồ, thấy có bóng người ngồi bên hồ. Có người?! Ngay lập tức, thoáng chốc hưng phấn hẳn. Có người nghĩa là tìm được đường ra ngoài!

      Nhanh chóng chạy đến bên kia, Vương Kỷ Hoa xoẹt cái nhìn bóng người kia như ngủ hoặc là ngắm cảnh. nhìn bóng lưng người kia, mái tóc đen nhánh, có chút dài hơn tóc nam bình thường, đuôi tóc rủ xuống bờ vai. Cổ dài cùng bả vai rộng rãi.

      “Nơi này thuộc quản lí của Đỗ gia, cho phép mà vào rất nguy hiểm. Nếu muốn bị ném ra ngoài tốt nhất là lập tức rời .” Đối phương với thanh ôn nhuận, giọng nhàn nhạt.

      xin lỗi, nhưng mà tôi bị lạc đường, nếu có thể, phiền chỉ cho tôi đường ra khỏi cánh rừng này được ?” Vương Kỷ Hoa mở miệng .

      Đối phương sau khi nghe được thanh của trong nháy mắt sững lại. Sau đó giống như cảnh quay chậm, từ từ xoay người lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đứng phía sau mình.

      đôi mắt đen nhánh như mực nhìn xoáy vào Vương Kỷ Hoa. Đôi mắt rất quen thuộc… Vương Kỷ Hoa trong nháy mắt giật mình! Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như tại chỉ là giấc mộng … người đàn ông trước mắt này căn bản chính là khi người kia trưởng thành.

      Giống như là gạt trẻ trung, ngược lại càng thêm thành thục, càng khiến người ta khó có thể suy nghĩ. Khuôn mặt trắng nõn, mày kiếm tuấn, khóe môi khiêu gợi, ánh mắt khiếp sợ, còn có xương quai xanh tuyệt đẹp…

      lại xuyên thời gian rồi sao? phải nha, thậm chí đâu có đeo miếng ngọc kia, nhưng tại sao lại…

      đứng lên, từng bước tiến về phía . Tay của ngừng run rẩy, trong con ngươi màu đen tràn ngập những cảm xúc khó tả. Khiếp sợ, muốn xa rời, nghi hoặc… Cuối cùng trở thành loại trào phúng, “Kỷ Kỷ!” Là khẳng định chứ phải câu hỏi.

      Vương Kỷ Hoa lung ta lung túng mấp máy môi: “ là… Quân Điển?”

      “Đúng vậy, tôi là Quân Điển, Đỗ Quân Điển.” , ngón tay lướt qua gương mặt , “Em muốn hỏi chút, lần đó, sau khi em biến mất qua bao lâu rồi sao?”

      “Qua bao lâu?” chấn động đến mức thể tự suy nghĩ, chỉ có thể hỏi lại theo .

      “Mười năm, Kỷ Kỷ quả nhiên vẫn như vậy, khác gì trước, chỉ là… Tôi như trước, còn là cậu thiếu niên 18 tuổi.”

      Vương Kỷ Hoa trong đầu hò hét loạn hồi. Mười năm sao? lâu như vậy rồi sao? phải nhờ ngọc bội. cùng , ở năm 2009 lại có thể gặp nhau sao?

      Nhưng mà tại sao nhất cử nhất động của cùng với giọng đều làm cảm thấy có chút kì quái?

      “Tôi… nghĩ tới cậu lớn thế này, như vậy, bây giờ cậu 29 tuổi?”

      “Ừ, là 29.”

      Vương Kỷ Hoa thầm líu lưỡi, trước kia lớn hơn , giờ tốt hơn, so với còn lớn hơn, “Đúng rồi, cậu nhận được quà sinh nhật của tôi chưa? Vốn là lúc đó muốn trực tiếp tặng cho cậu nhưng lúc đó xảy ra chuyện nên tôi thu lại trong cuộn băng.”

      Tay của chậm rãi từ mặt di chuyển đến cằm, “Cuộn băng đó, tôi nhận được rồi.”

      Đúng vậy, vào cái đêm mười năm trước, khi trở lại phòng đàn nhưng bóng người, nhìn thấy cuộn băng thu kia. điên cuồng tìm kiếm , thậm chí mỗi đêm đều nghe cuộn băng đó mới có thể ngủ. Những điều này, đều biết.

      “Tôi khi đó rất cố gắng nhưng chỉ có thể học được bài đó, đàn hay lắm, cậu đừng để ý nha.”

      , tôi để ý.”

      “Đúng rồi, cậu cùng Ý Như sao rồi? kết hôn chưa?” Tính toán ở tuổi của , chắc lập gia đình rồi, chỉ là ngực lại có chút chua chát.

      “Tôi cùng ta?” môi nhàng gợi lên đường cong, “Chúng tôi sớm chia tay rồi.” ràng là thanh như tắm trong gió xuân nhưng giọng lại cực kì lãnh đạm.

      “Chia tay rồi?” Vương Kỷ Hoa sợ hãi kêu lên, “Tình cảm hai người năm đó rất tốt mà. Cậu năm đó phải rất thích ấy sao? Hơn nữa Liễu Ý Như lại càng…” Quả thực là ngoài Đỗ Quân Điển có người nào khác.

      “Em muốn biết năm đó vì sao chúng tôi chia tay ?” từ từ cúi người xuống, mặt sát lại gần . Hơi thở của ấm áp phun ở mặt , tại còn là thiếu niên 18 tuổi trước kia mà trở thành người đàn ông thành thục.

      Vương Kỷ Hoa theo bản năng lùi về sau bước, Đỗ Quân Điển đưa tay nắm ở ngang hông, cố định giữ lại thân thể của , “Muốn biết sao? Chỉ cần em muốn, tôi .” Môi của chuyển qua tai , ở bên tai .

      Tư thế như vậy cùng với giọng nỉ non tựa hồ toàn thân toát ra loại hấp dẫn. được tự nhiên quay đầu , “Quân Điển, cậu đừng như vậy bóp cằm tôi… còn có… tư thế này, tôi… tôi có chút quen.” Phải là vô cùng quen như vậy.

      “Xem ra là muốn biết!” buông lỏng hai tay, thân thể của nháy mắt được tự do, cổ tay bị nắm có chút đau, đột nhiên cả người bị đẩy ra sau. Sống lưng phát đau, cả người dựa vào thân cây. Hai tay đặt vai , nắm chặt khiến nhíu mày, nghĩ muốn đẩy Đỗ Quân Điển ra nhưng lại cách nào thoát khỏi kiềm chế cứng rắn như sắt thép của , “Cậu làm sao vậy? Vì sao lại…”

      “Tôi cùng Ý Như chia tay là vì - -” nhìn chằm chằm , loại ánh mắt này khiến cảm thấy xa lạ, lòng khẽ nhói lên mang theo cảm giác cách nào xóa được…

      “Tôi phát thể bất kì ai khác.” Thanh của vang lên bên tai .

      kinh ngạc nhìn , cổ họng khô khốc, “Cậu như vậy là có ý gì?”

      “Bởi vì tình cảm của tôi dồn tất cả lại để hận người.” Tay giữa lấy bả vai , khí lực lớn đến mức như muốn bóp nát xương đầu vai của .

      “Đỗ Quân Điển, cậu buông tay ra , bả vai tôi rất đau!” Vương Kỷ Hoa kêu lên.

      “Em đau như vậy, làm sau đau đớn bằng tôi!” từng chữ từng câu, “Kỷ Kỷ, em biết ? Có loại hận, có thể sâu tận xương tủy, đau thấu tâm can, dù thời gian trôi qua bao lâu vẫn thể phai mờ.”

      khiếp sợ nhìn , rốt cuộc hiểu được trong mắt cái thể xóa được đó là gì! Là nỗi hận. Đó là loại tình cảm mãnh liệt đến vô biên vô hạn, đầy mâu thuãn cùng nỗi hận cam lòng.

      lúng ta lung túng mở to miệng muốn chuyện, muốn hỏi nhưng thanh đến miệng lại thốt lên được.

      “Kỷ Kỷ, tôi hận em!” thanh từ sâu thẳm bên trong mà lạnh như băng, cuối cùng vang lên bên tai .

      Sau đó, nhìn thấy hai dòng nước mắt theo hốc mắt của chậm rãi xuống… giọt… hai giọt… Nước mắt ở mu bàn tay như muốn thiêu đốt.

      END CHƯƠNG 6

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Cừu còi xấu tính thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :