1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu nghiệt xâm nhập

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      nghiệt xâm nhập

      Tác giả: Li gia tặc nương

      Converter: Michael Tàng Thư viện

      Truyện Đại, Hài Sắc, Sủng

      Rating: 18+

      Số chương 45


      Nguồn: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=86134


      Văn án:

      chỉ là y tá nho , vì sao lãnh đạo muốn an bài tới chăm sóc nghiệt vô địch háo sắc trước mắt này chứ? Hơn nữa nghiệt háo sắc này lại còn muốn cung cấp phục vụ đặc biệt? !

      Đoạn ngắn nhất:

      kinh hãi, dùng sức đẩy , vừa đẩy vừa : "Uy , đè tôi làm gì?"

      "Ban ngày em nghe lời, đến tối phải hảo hảo trừng phạt trừng phạt em." Sau đó, ngăn chận miệng của tôi...

      Đoạn ngắn hai:

      giận dữ, trừng mắt nghiệt trước mắt này, : "Sao lại đè tôi? ! !"

      Hai tay chống xuống bên sườn , cúi đầu cười tủm tỉm nhìn , sau đó trong kinh hách phẫn nộ quá độ của chậm rãi : "Ly Vũ Vũ, em nên sinh con cho ."

      Thể Loại: đại, phúc hắc nam, khôi hài

      1.☆, Cái gì? nghiệt đến đây? !

      Khụ khụ, bị bệnh ngày, hôm nay khí sắc rốt cục cũng có chút hồng hào. Ly Vũ Vũ nhàng đẩy cửa văn phòng ra, chuẩn bị nhận ánh mắt an ủi của các vị đồng kiêm cầm thú bên trong, lại bị các loại ánh mắt thần sắc quái dị vây quanh ? !

      Hả, hả, sao vậy? !

      Đương nhiêncô còn chưa kịp suy nghĩ, lão đại văn phòng này kiêm ái thê của viện trưởng bệnh viện Trịnh Phi Diễm liền nhanh chóng vọt tới trước mặt của , lợi dụng tốc độ đẩy manh vào vách tường màu trắng, trong tay cầm cái kim đồng, khẽ gõ gõ hung tợn hỏi: “Thành khai báo với chị , em và ta có quan hệ gì?"

      ăn đau nhíu mày, khó hiểu nhìn Trịnh Phi Diễm, hỏi: "? ? ? Lão đại chị cái gì, em hoàn toàn hiểu." chỉ xin phép ngày mà thôi, vì sao nơi này lại có biến hóa lớn như vậy?

      “Em dám giả nai với chị à, hả?" Giờ phút này, ánh sáng tà ác trong mắt Trịnh Phi Diễm chợt lóe, uy hiếp : "Nếu em chịu , coi chừng chị dùng cây kim này cường bạo cúc hoa của em!"

      "Đồng ý!" Vào lúc Trịnh Phi Diễm vừa xong câu cuối cùng tám người còn lại trong văn phòng cùng kêu lên.

      "Phốc..." thiếu chút nữa xụi lơ ngã xuống đất, đây đều là đám người gì thế này. Nhưng Trịnh Phi Diễm thân là lão đại văn phòng, lời ra liền nhất định làm được. Hơn nữa ấy tuyệt đối phải dựa vào vũ lực để giải quyết, mà là bằng vào thường xuyên uy hiếp muốn cường bạo cúc hoa của người khác, có đôi khi thậm chí ngay cả tiểu oa nhi mới mấy tuổi cũng đều buông tha! Amen, là tội lỗi, tội lỗi...

      Cho nên, triển lãm ra nụ cười tự nhận là phi thường xinh đẹp rất biết an ủi người, nhìn Trịnh Phi Diễm, giọng : "Chị à, em biết chị gì, chị có thể giải thích em hiểu ? Em , biết."

      "Vậy sao?" Trịnh Phi Diễm nheo lại mắt phượng nhìn chằm chằm, theo ánh mắt đó của ấy có thể thấy được là ấy khảo sát được độ tin cậy trong lời của .

      Vì thế, lập tức mở to hai mắt, cùng lão đại mắt to trừng đôi mắt , chỉ vì làm cho lão đại có thể thấy trong mắt lóe lên ánh hào quang vô tội. A men!

      Dường như thời gian qua rất lâu, Trịnh Phi Diễm mới ai oán thở dài hơi, xoay người đối mặt với tám vị còn lại, ngữ khí vô cùng tiếc hận tuyên bố: "Các vị, chị đây lấy cúc hoa của Ly Vũ Vũ cam đoan, lời em ấy vừa rồi là ."

      Choáng váng, cái gì kêu là lấy của cúc hoa cam đoan!

      Cùng lúc đó, tám vị còn lại khi nghe xong lời của Trịnh Phi Diễm, đều lắc đầu tiếc hận, sau đó tản ra đều tự làm công việc của mình.

      cho nên nhìn mọi người, đến bên cạnh lão đại ai oán : "Chị à, đừng giết người dao như vậy chứ, đùa giỡn người ta sau đó lại cho người ta biết nguyên nhân."

      "Nga?" Trịnh Phi Diễm nghe vậy, hai mắt nhìn lập tức trở nên sáng như tuyết, phất phất cây kim to trong tay : "Em muốn cùng chị đây chơi trò này sao?"

      ... lập tức trốn sang bên. Lão đại, năng lực lý giải vặn vẹo của chị tốt!

      Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng ho . Xoay người nhìn lại, chỉ thấy đó chính là Trang Minh - viện trưởng bệnh viện đứng ở nơi đó, mặt mang theo màu đỏ ửng kì lạ. Sau đó ta nhìn thẳng vào mắt , : "Ly Vũ Vũ, đến văn phòng tôi chút."

      "Tôi?" lấy tay chỉ vào chính mình, có chút tin hỏi: "Viện trưởng, tôi sao?"

      Vừa hỏi xong, đầu liền bị cú cái.

      "Ngu ngốc, ông xã chị gọi tên em, còn phải gọi em sao, chẳng lẽ nơi này còn có Ly Vũ Vũ thứ hai? !" Vẻ mặt Trịnh Phi Diễm nhìn chỉ tiếc rèn sắt thành thép, sau đó quay đầu nhìn về phía Trang Minh, mặt nháy mắt thấm đẫm dịu dàng : "Ông xã à, cứ trực tiếp lôi người này đến văn phòng là được."

      “Rất khủng bố, rất bạo lực." ôm đầu, giọng than thở cùng kháng nghị .

      "Em gì đó?"

      Nhất thời, chung quanh gió lạnh nổi lên bốn phía, nhìn nụ cười như có như của lão đại, rồi kiên quyết lắc đầu, " có gì, có gì."

      Hơn nữa, vì bảo toàn mạng sống, nhanh chóng chạy đến trước mặt viện trưởng, "Viện trưởng, phải có việc gấp tìm tôi sao? Chúng ta nhanh , đừng lãng phí thời gian ." xong, nhanh như chớp chạy ra khỏi văn phòng.

      Đợi chạy xa, mới dừng lại, thở hổn hển khỏi lắc đầu, đáng sợ, rất đáng sợ

      "Viện trưởng đại nhân, tìm tôi có chuyện gì?" nhìn thẳng về Trang Minh ngồi ở bàn làm việc to, mở miệng hỏi.

      "Nga?" Ai ngờ, Trang Minh nghe xong biểu tình khó hiểu, : " dám biết? Đám dở hơi ở văn phòng lại với sao?"

      "." lắc đầu, hôm nay từ sau khi bước vào văn phòng, sinh mệnh của đều tràn ngập uy hiếp!

      Trang Minh khẽ cười tiếng, sau đó trầm giọng : "Là thế này, hôm nay bệnh viện chúng ta có bệnh nhân rất đặc biệt. Vốn tôi muốn sắp xếp người linh hoạt chăm sóc bệnh nhân đó, nhưng bệnh nhân đó lại chỉ đích danh tên , bảo đến chăm sóc ta, cho nên có biện pháp, chỉ có thể sắp xếp đến đó."

      Cái gì gọi là muốn tìm người linh hoạt...

      đầu tiên là ai oán liếc mắt nhìn viện trưởng cái, lập tức nghi vấn : "Bệnh nhân đặc biệt? !" Ở trong ấn tượng của , có thể từ miệng của viện trưởng đại nhân nhấn mạnh là bệnh nhân đặc biệt, dường như chỉ mới xuất hôm nay mà thôi.

      "Ừ." Trang Minh gật đầu, nhìn : " ta là con trai của đương kim tổng thống Lục Cẩm, đồng thời cũng là người sáng lập ra XL."

      "À." giọng đáp

      Sau đó, liền nghe được tiếng Trang Minh thở dài, mặt nghi hoặc khó hiểu, hỏi: " thở dài cái gì?"

      "Lục Cẩm thân là con của tổng thống đương nhiệm, đồng thời Lục Cẩm cũng là người sáng tạo XL sớm là trong năm tập đoàn lớn nhất thế giới, bất cứ nào khi nghe đến tên Lục Cẩm đều thét chói tai, sao lại ngây ngốc như đầu gỗ vậy?" mặt Trang Minh hiếm khi xuất vẻ bất lực chỉ tiếc rèn sắt thành thép như Trịnh Phi Diễm.

      "À." ra là chuyện này, còn tưởng là cái gì. Nhưng mà, hả? đúng nha!

      rất nhanh đến phía trước bàn làm việc lớn của Trang Minh, hai tay chống lên bàn hỏi: "Vì sao lại chỉ đích danh tôi chăm sóc ta?" xong, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Trang Minh, vì muốn nhìn ra mưu trong ánh mắt !

      "Chuyện này, từ từ rồi hiểu." Trang Minh cười thần bí, : "Lục Cẩm nằm phòng bệnh VIP tầng cao nhất, mau , nhìn xem người ta cần giúp gì."

      "Được rồi." Tuy rằng trong lòng cực độ khó hiểu, nhưng bệnh nhân cần giúp đỡ cũng thể chậm trễ.

      Trước khi xoay người rời , Trang Minh còn đặc biệt bỏ thêm câu, "Nhớ là phòng VIP tầng cao nhất, đừng nhầm giống như lần trước nhé.”

      đó, đó, đừng lần nào cũng lấy chuyện này nhắc nhở tôi chứ? Lần trước tôi chỉ là cẩn thận nhìn lầm rồi treo biển hành nghề mà thôi. Hơn nữa, tầng cao nhất đó chỉ có mỗi phòng VIP? Tôi làm sao có thể lạc đường!

      xoay người hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn viện trưởng, mới hết giận xoay người rời .

      5,6,7...

      Nhìn con số trong thang máy dần dần bay lên, vui vẻ ngâm nga. Nếu là khách quý phòng VIP, mình đây chăm sóc của đồng thời viện trưởng đại nhân trích phần trăm cho khẳng định là khá hậu hĩnh đây.

      Nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời vui đến bay bổng, mặc kệ ta là Lục Cẩm hay Lục Gấm gì, có thể kiếm được nhiều tiền hơn mới là .

      Tiền ơi, tiền ơi, tiền ơi, chị đến đây...

      Đẩy cửa phòng bệnh ra, cảm giác đầu tiên của là, nhiều! Cảm giác thứ hai là, người nhiều lắm, hơn nữa đều là mặc quân trang, đông nghìn nghịt, tràn đầy khí thế cho nên thể nhìn tới vị bệnh nhân nằm ở giường.

      Quả nhiên là con tổng thống, nội tâm của nho chút.

      Trong lúc còn suy nghĩ có nên tằng hắng cho bọn họ chú ý hay , đột nhiên ánh mắt của bọn họ đồng loạt bắn về phía , làm khỏi cảm thán câu, quả nhiên là xuất thân từ quân ngũ, thính lực tốt.

      " là ai?" Trong đám người đông nghìn nghịt xuất đường , vị lớn tuổi từ bên trong ra, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm, giống như là là tiểu côn trùng có hại xuất bên hạt thóc

      cười gượng vài tiếng , : "Cái đó, cái đó... Tôi là người được viện trưởng an bài chăm sóc bệnh nhân phòng bệnh này, tôi gọi là Ly Vũ Vũ, chào các .”

      "Các đều xuống trước ." Lúc này, trong phòng truyền đến thanh cực kỳ quyến rũ.

      Lão quan quân vừa rồi còn nhìn chằm chằm , giờ phút này vẻ mặt cung kính

      Hướng về phía giường bệnh nghiêm quân lễ, lớn tiếng : "Vâng." Sau đó dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh, đám người đông nghìn nghịt kia cũng lập tức theo phía sau của ông ta.

      Đợi toàn bộ bọn bọ hết, mới đảo mắt nhìn bệnh nhân nằm ở giường. Giờ phút này nằm nghiêng ở giường, quần áo nửa cởi lộ ra bả vai trắng noãn, nhìn thấy , khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như có như

      nháy mắt kinh hoảng, đây là con tổng thống sao? Người này giống như cuồng khỏa thân? ? Nhưng, dáng người ta rất tuyệt!

      "Xem đủ chưa? Nước miếng chảy ra rồi kìa." Lục Cẩm hiển nhiên thực vừa lòng biểu tình biến hóa của , khóe miệng khẽ mỉm cười

      "Tôi mới có chảy nước miếng!" nuốt nuốt nước miếng , chỉ là thiếu chút nữa chảy ra mà thôi….

      Nhưng mà, quan sát đến quan sát , phát người Lục Cẩm cũng có miệng vết thương gì, thậm chí ngay cả băng vải màu trắng cũng đều có. Vì thế,

      kỳ quái : " người phải có bị thương sao, êm đẹp như thế sao đột nhiên muốn tới nằm viện vậy?" vậy còn nằm ở phòng bệnh VIP cao cấp nhất nữa, mắc lắm đó!

      Lục Cẩm bật cười, : "Sao em biết tôi bị thương, rất nhiều vết thương nhưng mắt thường nhìn tới ."

      "Ặc..." Giống như cũng đúng nhỉ, đứng ở nơi đó, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

      "Tôi tại hiểu, vì sao khi tôi chỉ tên muốn em chăm sóc tôi, gã Trang Minh đó lại xuất biểu tình kinh dị như thế." Lục Cẩm .

      "..." đó, đó .

      Lục Cẩm vươn ngón tay thon dài hướng ngoắc ngoắc, khóe môi khẽ cong thốt ra hai chữ, "Lại đây."

      đứng ở nơi đó, tự hỏi đến tự hỏi , dù sao nơi này là địa bàn của mình, chẳng lẽ gã cuồng khỏa thân này còn có thể dám làm gì mình chứ? ! Nếu thực biến thành như vậy, mình để lão đại Trịnh Phi Diễm tới đối phó !

      Nghĩ đến đây, nhất thời bạo gan thêm tý, từng bước lên phía trước, thời điểm sắp đến Lục Cẩm trước mặt chuẩn bị dừng lại. nghĩ tới Lục Cẩm nhanh chóng cầm lấy tay của , khẽ dùng sức đem nhấc lên phía trước, chút chuẩn bị đều có, nháy mắt ngã xuống tại giường bệnh.

      "Uy , làm gì vậy?" bị hành động đột ngột của Lục Cẩm làm sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai, giận dữ trừng mắt nhìn vào khuôn mặt mỉm cười của ta.

      "Ly Vũ Vũ, rốt cục đợi được ngày này." Lục Cẩm nhìn , trong mắt lóe lên tia nhìn tà ác cần cũng biết, ràng tựa như đại sói xám bắt được thỏ trắng chờ đợi lâu!

      Thần ạ, ai có thể cho biết đây là tình huống gì hay ? !
      Last edited by a moderator: 14/8/14
      Khủng Long, Phong Vũ Yên, Lemonade4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      2. ☆, Trân ái sinh mệnh, rời xa nghiệt!

      Edit: Quảng Hằng



      Từ khi bị hành động điên cuồng thần kinh của Lục Cẩm lần đó dọa đến, quyết định từ nay về sau phải giữ  khoảng cách với tên cuồng khỏa thân kia xa chút!

      Vì sao đến bây giờ vẫn còn gọi ta là cuồng khỏa thân vậy? Bởi vì ta đến bây giờ vẫn thường xuyên ở trước mặt lộ lộ vai, triển lãm chút đôi chân tinh tế của ta. Từ khi ta vào bệnh viện đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy qua hình dáng áo mũ chỉnh tề của ta!

      "Hôm nay sao lại trễ như vậy?" Lục Cẩm gặp bước vào, lập tức đem ánh mắt từ máy tính chuyển qua người , sau đó cao thấp nhìn quét phen.

      nhất thời đứng cứng ngắc tại chỗ, có chút dám lên phía trước, bởi vì ánh mắt mới nhìn vừa rồi, rất tà ác .

       "Sao lại tiếp ?" Lục Cẩm lộ ra nụ cười mê người với , : "Chẳng lẽ sợ tôi ăn em sao?"

      Phốc... đoán đúng rồi.

      Nhưng mà, vẫn tới, chỉ bởi vì có mang theo vũ khí là cây kim to, ai sợ ai?

      "Hôm nay có chỗ nào thoải mái ?"

      lắc lắc nhiệt kế trong tay, đưa cho , : "Để xem nhiệt độ cơ thể hôm nay là bao nhiêu."

      Lục Cẩm đón lấy đặt vào dưới nách, mắt phượng tiếp tục nhìn chằm chằm rời, đột nhiên hỏi câu, "Ly Vũ Vũ, em có người trong lòng?"

      Tuy rằng biết vì sao ta lại hỏi cái này, nhưng vẫn căn cứ vào y đức của y tá đối với bệnh nhân, có hỏi có đáp, vẫn đáp trả: " có."

      "Vậy có người theo đuổi em?" Lục Cẩm tiếp tục hỏi.

      "... có." Đây là chuyện mà thập phần bi thương, chín cầm thú trong văn phòng, ai ai cũng có người , duy độc mỗi mình vẫn còn lẻ loi. Nhất là lão đại Trịnh Phi Diễm khốn kiếp, luôn cười nhạo rằng ai thèm lấy!

      "Ừm, nhưng mà cũng đúng, người giống như em, rất khó có người thích em." Lục Cẩm gật gật đầu, tựa hồ thập phần vừa lòng, cười tủm tỉm nhìn , : "Nhưng mà em yên tâm, rất nhanh có."

      Nụ cười của rất muốn ăn đạp mà, khẽ cắn môi, sau đó nhìn ta : "Đến đây, đem nhiệt kế đưa cho tôi."

      Tiếp nhận nhiệt kế Lục Cẩm đưa qua, xem chút, phát nhiệt độ cơ thể của ta thập phần bình thường. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, theo quan sát, người ta quả chút miệng vết thương đều có, ở bên trong cũng biết. Còn có vấn đề thần kỳ là, ta ở bệnh viện mấy ngày nay, giống như hề có nào đến thăm ta. Chuyện này theo đạo lý mà có khả năng, dáng dấp ta tuấn tú đến mức giống như nghiệt thế, nhìn thế nào cũng có khả năng có bạn , hơn nữa có bối cảnh lại là người có tiền.

      Khoan, đợi chút...

      có bạn ? Đến bệnh viện?

      Chẳng lẽ? Chẳng lẽ ! Chẳng lẽ gặp được chứng‘ cứng nổi’ (bất lực)' trong truyền thuyết  sao?! càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bằng người khỏe mạnh như thế, sao lại đột nhiên chạy đến bệnh viện chứ?

      ra nguyên nhân là vì cái kia, khụ khụ, tính năng nam giới đủ hoàn thiện, nên mới...

      Vì thế, mang theo ánh mắt tiếc hận nhìn Lục Cẩm. Ai, thanh niên tuấn như thế, liền bị hủy như vậy.

      "Sao lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi?" Lục Cẩm ban đầu biểu tình có chút khó hiểu, sau đó hơi hé miệng cười, : "Có phải em có ý gì với tôi?"

      Ai, lắc lắc đầu, dùng ánh mắt càng thêm tiếc hận nhìn Lục Cẩm. Có phải những người bị chứng ‘ cứng nổi’, thế giới nội tâm đều là cường đại cùng tự kỷ như vậy hay ? Quên , phải thông cảm cho .

      Nghĩ đến đây, nhìn lộ ra nụ cười an ủi theo tiêu chuẩn, : "Yên tâm , nhất định khỏe mà."

      Lục Cẩm khẽ nhíu mày, nhìn khó hiểu : " Rốt cuộc em gì đó?"

      "Cái kia... Tôi ..." vắt hết óc nghĩ nghĩ, biết vấn đề này có thể hỏi ra khẩu hay . Bởi vì biết sau khi đem vấn đề này hỏi ra ngoài, có thể trực tiếp bị đe dọa tính mạng hay , nhưng rất tò mò, rất muốn dự đoán của mình được xác nhận.

      Cứ mãi suy nghĩ, hiếu kì trong lòng rốt cục chiến thắng sợ hãi. Vì thế, nhìn ta, hỏi cẩn thận: "Sao lại muốn vào bệnh viện vậy, bởi tôi thấy người đâu có bị thương, cũng có phát sốt hay cảm mạo.”

      "Bởi vì tôi chưa từng vào bệnh viện, cho nên muốn vào đây chơi chút." Lục Cẩm trả lời thập phần thoải mái.

      " có khả năng. " lập tức phủ quyết, làm sao có thể chưa từng vào bệnh viện chứ, cho dù bị qua bệnh nặng, nhưng cảm mạo ho khan chắc cũng có mà "Nếu thực chưa từng vào bệnh viện, vậy trước đây khi bệnh làm sao? có khả năng chỉ uống thuốc là tự khỏi được.”

      "Đó có cái gì mà có khả năng. " mặt Lục Cẩm lộ ra vẻ buồn cười: "Bởi vì nhà tôi có đội ngũ bác sĩ riêng cho gia đình, cho nên căn bản cần đến bệnh viện, ở nhà có thể trị."

      "..." Kẻ có tiền cuộc sống chính là xa xỉ như vậy! Nhưng vẫn tin ta vì muốn vào đây du lịch hay nghỉ mát gì đó mới vào đây, tuyệt đối là vì có bệnh gì đó tiện ra, chẳng qua ta chịu cho người khác mà thôi.

      Nghĩ đến trước đó ta dám dùng hành vi vô lại với , quyết định, nhất định phải vạch trần bí mật này. Sau đó nếu ta dám dùng lời khiếm nhã gì đó, có thể thừa cơ uy hiếp ta!

      Ha ha, đến hỏi viện trưởng đại nhân phải biết sao, suy nghĩ tràn đầy tự tin.

      ***********

      "Viện trưởng đại nhân." dùng thanh tự nhận là có thể ngọt chết người, kêu gọi Trang Minh ngồi phía sau bàn làm việc vĩ đại của ta.

      "Có chuyện gì, ." Trang Minh đầu cũng nâng, trước sau như vùi đầu vào công việc.

      có tật giật mình đóng cửa lại, sau đó chạy chậm đến trước bàn, giọng : "Viện trưởng đại nhân, chắc chắn biết vì sao tên cuồng khỏa thân đó muốn nằm viện chứ."

      "Cuồng khỏa thân?" Trang Minh thế này mới ngẩng đầu, tựa hồ cái gì.

      "Chính là gã Lục Cẩm đó." lập tức giải thích .

      Trang Minh nghe vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười, : " cố chấp ."

      "Mau cho tôi biết , tôi biết nhất định biết !" Hai mắt sáng lấp lánh, chờ mong nhìn Trang Minh.

      "Tôi cũng biết." Trang Minh nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng biết.

      Viện trưởng đại nhân cũng biết? Đánh chết cũng tin! Vì thế, mang vẻ mặt cầu xin nhìn Trang Minh, : "Viện trưởng đại nhân, đừng gạt tôi, là viện trưởng viện này, chắc chắn đối với chuyện lớn trong bệnh viện đều như lòng bàn tay, huống chi chàng Lục Cẩm đó phải là khách quý của sao? Vậy càng thêm có khả năng biết ."

      "Cũng bởi vì ta là khách quý, cho nên rất nhiều chuyện tôi tiện hỏi đến." Trang Minh đáp.

      "Viện trưởng đại nhân..." lắc lắc cái mặt, vì sao viện trưởng đại nhân chịu vậy?

      Trong đầu khẽ xoay chuyển, quyết định bằng bất cứ giá nào , : "Viện trưởng đại nhân, có phải chàng Lục Cẩm đó có bệnh gì tiện ra, cho nên mới tiện cho tôi biết. sao, cứ len lén mình tôi nghe thôi, tôi cho người khác đâu."

      Vốn dĩ Trang Minh cầm lấy cái chén chuẩn bị uống nước, nhưng khi nghe đến những lời của , lập tức mạnh mẽ phun hết ra, sau đó có chút kính sợ nhìn , : "Như vậy theo thấy, Lục Cẩm có bệnh gì tiện vậy?"

      cắn cắn môi, dù sao vừa rồi cũng cố quyết tâm bằng bất cứ giá nào, cũng cần thiết giả bộ rụt rè gì nữa. nhìn Trang Minh, giọng : "À, ừm, ờ.. Có phải ta bị cái kia hay ?"

      "Cái kia?" Trang Minh nhíu mày.

      "Chính là chứng ‘ cứng nổi’(bất lực)' đó." đáp, ánh mắt nhìn Trang Minh có chút oán niệm. là, cần phải huỵch tẹt như thế mới hiểu sao.

      Vì thế, Trang Minh từ vừa rồi phun nước, tại biến thành ho khan kịch liệt...

      "Tôi đoán đúng rồi sao, đoán đúng rồi sao?" Vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nhìn Trang Minh, biểu của ta tại theo ý nghĩ chính là bị trúng rồi, sau đó ta mới chột dạ .

      lát sau, Trang Minh mới cầm khăn tay nhàng xoa xoa miệng, sau đó nhìn : "Yên tâm, nếu ta có loại bệnh tiện đó, tôi nhất định là người đầu tiên thong báo với .”

      囧.

      Ban đêm.

      Trong tay cầm nhiệt kế, về hướng phòng bệnh của Lục Cẩm. Xem phản ứng của viện trưởng đại nhân trước đó, Lục Cẩm hẳn là người thực bình thường, có bệnh gì tiện , nhưng vì sao lại muốn nằm viện chứ?

      Chơi vui sao? Tuyệt đối có khả năng, chỗ nào chơi chạy đến bệnh viện có gì vui để chơi chứ?

      kiểm tra nhiệt kế trong tay, trong lòng bất đắc dĩ, ràng ta bị bệnh gì mà.

      bệnh, sao mỗi ngày đều phải lấy nhiệt kế đo nhiệt độ ta làm gì?

      Nhưng mà, xem như nể mặt tiền vậy, nên quyết định làm người nhàm chán như thế. Hí hí.

      Bước vào cửa phòng, liền cảm giác được khí đúng. Bởi vì có ám ảnh trước đó, tựa hồ cảm giác được trong khí đó có hòa lẫn luồng hơi thở nguy hiểm, đập vào mặt.

      nhất thời có chút khẩn trương, liếc mắt nhìn chung quanh cái, sau đó nhìn Lục Cẩm nằm nghiêng ở giường. Giờ phút này hai mắt của ta lóe lên tia sáng lạ thường, gắt gao nhìn chằm chằm!

      "... muốn làm gì." biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt như thế của Lục Cẩm trong lòng có chút sợ hãi.

      Khóe miệng Lục Cẩm lộ ra nụ cười, : " có gì, chỉ muốn nhìn em.”

      cảnh giác nhìn ta, biết ta lần này có thể làm ra chuyện gì dại dột hay , bởi vì ánh mắt ta lần này rất tà ác !

      Lục Cẩm bỗng nhiên khẽ rên tiếng, hàng mày đẹp cau lại, vẻ mặt thống khổ nhìn : "Tôi giống như phát sốt , đầu có chút đau."

      " phải chứ!" nhất thời quên nguy hiểm tồn tại, rất nhanh chạy đến trước mặt Lục Cẩm, đưa tay đặt ở trán của ta, "Sao đột nhiên lại phát sốt?"

      Ủa, Đâu có sốt? kỳ quái nhìn Lục Cẩm.

      Ai ngờ, Lục Cẩm nhanh chậm với , "Em biết ? Trưa nay, Trang Minh có đến đây."

      "À." Viện trưởng đại nhân tới, đâu có chuyện gì liên quan tới ? Hơn nữa viện trưởng đại nhân tới thăm bệnh nhân VIP thực bình thường thôi, huống chi ta lại là khách quý mà.

      "Sau đó, Trang Minh có kể tôi nghe chuyện cười, ấy là em kể cho ấy. " Lục Cẩm nhìn , cười cười .

      "Chuyện cười?" nhất thời phản ứng kịp.

      "Ừm, chuyện cười." Lục Cẩm .

      Khoan , chuyện cười? !

      nhất thời vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lục Cẩm.

      "Trang Minh với tôi, em hỏi ta, có phải tôi bị bệnh gì tiện hay , sau đó em với ta, có phải tôi bị bệnh‘ cứng nổi’  hay ." đến đây, Lục Cẩm tay mắt lanh lẹ bắt lấy vừa mới chuẩn bị chạy trốn, nháy mắt đem đặt ở giường, trong mắt lóe lên ánh sáng tà ác, : "Kỳ , vấn đề này em nên hỏi tôi. Tôi rốt cuộc có cứng nổi hay , em tự mình thử xem chẳng phải biết ?"

      xong, luồng hơi nóng thổi tới mặt ...

      Tác giả có việc muốn : khụ khụ, mặt đỏ thổi qua. . .

      Khụ khụ, kỳ truyện này rất thuần khiết nga. . .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      3., phi l a ~~

      Edit: Quảng Hằng



      Vẻ mặt kinh hoàng nhìn ta, trong lòng nghĩ giờ phút này nên gọi là gì: Cưỡng gian? Hình như ta vẫn chưa làm. Phi lễ? Ặc, hình như mình có ai tin nhỉ?

      Lục Cẩm nở nụ cười tiếng, gõ đầu của chút, : "Vì sao em còn có thể bình tĩnh như thế? Cái đầu heo của em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

      "Nghĩ tại nên thét chói tai như thế nào mới tốt." theo bản năng hồi đáp.

      "Xì." Vẻ mặt Lục Cẩm tràn đầy ý cười nhìn , nhéo nhéo khuôn mặt của , : " bé con này, rất làm cho tôi..."

      "Cho như thế nào?" Lòng kinh hoảng, nhưng lại dám lộn xộn, bởi vì lão đại từng qua lúc nam nhân đè nặng bạn, bạn tốt nhất đừng lộn xộn, bằng bạn thể nghiệm khoái hoạt đến mức tận cùng!

      "Cắn em." Lục Cẩm xong, nháy mắt đè bả vai của mạnh mẽ cúi đầu, theo sau liền cảm giác được môi của ta rơi xuống cổ, đôi môi bá đạo ngừng gặm cắn cổ .

      "A a a a..." lại chứng minh, khi phụ nữ nổi giận trở nên rất mạnh mẽ, dùng sức đẩy ta ra, sau đó rất nhanh chạy đến vị trí an toàn, nhìn ta cả giận : "Sao cắn tôi? !"

      "Ai bảo em những lời nên ." Lục Cẩm liếm liếm môi, giọng , "Hơn nữa đây gọi là cắn, chỉ là lưu lại ấn kí của tôi mà thôi."

      "Lưu... Lưu ấn kí?" Đúng rồi, vừa rồi dùng sức cắn như vậy, vậy tại cổ của khẳng định có ấn ký vừa cắn . Thảm, cái này phải chỉ hai ba ngày là có thể biến mất ! Vậy phải mỗi ngày phải mang dấu vết này làm sao?

      Nghĩ vậy, trừng mắt nhìn cắn chặt răng, suy nghĩ mình có nên dùng chiêu gậy ông đập lưng ông hay !

      Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng , Lục Cẩm vươn ngón tay thon dài, chỉ chỉ cổ của ta : "Nếu em muốn, tôi rất vui lòng."

      ... đó, đó !

      Nhưng mà cuối cùng, vẫn từ trong tiếng cười nghiệt của Lục Cẩm ra khỏi phòng bệnh. Bởi vì, xác định cứ tiếp tục giằng co như vậy, chịu thiệt chỉ là chính mình.

      Hơn nữa khắc trước khi ra khỏi phòng bệnh kia, ta còn câu, " , lần này tôi tạm bỏ qua em, nếu có tiếp theo..."

      ... Biến thái!

      Dọc theo đường , thập phần rối rắm về phía văn phòng. Đếu do tên khốn kiếp đó, có việc gì lại đột nhiên cắn , xem ra về sau nên gọi là cuồng khỏa thân, hẳn nên gọi là ma cà rồng! Nhưng mà tại quan trọng là, ấn ký này nên giải thích với đám cầm thú kia như thế nào đây?

      Chẳng lẽ với bọn họ? nên, nên, mấy ấy chắc chắn mỗi ngày tra khảo này kia, nếu rành mạch, chắc chắn bị  bọn họ uy hiếp, hơn nữa đến lúc đó có giải thích như thế nào các ấy cũng tin.

      cũng được cũng xong, vậy điều trước tiên nên làm là đừng để các ấy thấy ấn kí này. Nhưng dấu như thế nào đây? Hôm nay nắng hè chói chang, muốn giấu cũng khó, cuối cùng thể quấn cái khăn quàng cổ được!

      A, đúng rồi, bằng bị muỗi cắn , dù sao mùa hè muỗi nhiều như vậy, dùng lý do này lừa dối qua cửa là thích hợp nhất . Nghĩ vậy, che miệng cười cười.

      Vì thế, mở cửa văn phòng ra, giọng : "Các cầm thú, em về rồi."

      "Nga." Trịnh Phi Diễm thản nhiên ứng câu, liếc mắt quét cái lại tiếp tục làm chuyện trong tay.

      Sau đó, ánh mắt của ấy vừa nhanh vừa vội bắn phá về hướng , hơn nữa ở cổ của dừng lại hồi lâu, đứng lên chậm rãi đến trước mặt , khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, hai tay khoát lên vai của , : "Bé ngoan, thành cho chị biết, vừa rồi em làm chuyện xấu gì thế?”

      Vừa nghe đến hai chữ chuyện xấu này, tám người còn lại đồng loạt nhìn về phía tôi, sau đó nháy mắt hiểu được ý tứ mà Trịnh Phi Diễm , khóe miệng các ấy cũng cong lên nụ cười càng tà ác hơn.

      " có." mang vẻ mặt vô tội nhìn lão đại, mình cứ tiếp tục giả ngu, bằng cúc hoa bảo đảm!

      "Ồ ồ, có sao?" Trịnh Phi Diễm lấy tay vạch mạnh cổ , cười hỏi.

      "Đúng đúng." dùng sức gật gật đầu, a di đà phật, a di đà phật, là, ơn phù hộ con  có thể qua cầm thú đại quan này !

      "Vậy em có thể cho chị biết, dấu hôn cổ của em là từ đâu mà có vậy?" Nụ cười mặt Trịnh Phi Diễm càng thêm sáng lạn, thậm chí làm cho ngửi thấy mùi vị nguy hiểm toát ra từ nụ cười đó.

      Thân mình nhất thời run lên, sau đó bình hạ nội tâm bối rối, : "À, ra chị cái này, em tưởng cái gì cơ chứ, Kỳ đây là vừa rồi em cẩn thận bị muỗi cắn con muỗi đó độc ác mà, làm hại em bị đỏ ửng hết cả cổ, em còn định tìm dầu để thoa nè, tránh bị con muỗi đó lây bệnh truyền nhiễm.”

      "Lão đại, Ly Vũ Vũ thành thực." Phía sau, truyền đến thanh của Lâm Gia Lệ.

      nghe tiếng nhìn lại, choáng váng, vừa rồi đám cầm thú còn ngồi nghiêm chỉnh bàn làm việc, bây giờ đồng loạt đứng bật dậy, đứng ở phía sau Trịnh Phi Diễm, hơn nữa dùng ánh mắt thập phần tà ác nhìn !

      "Đúng đó, đúng đó, thành thực phải bị trừng phạt!" Chu Thiền phụ họa .

      "Còn phải phạt nặng." Dương Di bỏ thêm câu.

      "Lão đại, chụp lấy." Phía sau, Trương Mẫn đem cái châm đồng to đưa tới tay Trịnh Phi Diễm, sau đó ánh mắt nhìn càng thêm tà ác.

      hoảng sợ nhìn đám cầm thú trước mắt, sau đó nhìn vẻ mặt lão đại cười gian trá chuẩn bị thực thi độc thủ với , vội vã kêu lên: "Đợi chút!"

      "Em đợi chị phải đợi sao? !" Trịnh Phi Diễm trừng mắt

      lắp bắp

      "Đừng, em , em mà." nhất thời mếu máo, tại có cách nào, chỉ có thể đem chi tiết ra , bằng trinh tiết còn.

      Trịnh Phi Diễm sờ sờ đầu , : "Như vậy mới ngoan, nhanh nào.”

      囧.

      "Kỳ ... Này... Này... , " có chút do dự, bởi vì biết sau khi ra hậu quả biến thành thế nào, nhưng vừa thấy cây châm to tay lão đại, mạnh mẽ cắn răng cái : "Đây là bị ma cà r… À , là Lục Cẩm cắn !"

      "Oa..." Nhất thời, đám cầm thú trước mặt đều đồng loạt kinh hô, sau đó dùng vẻ mặt đầy khinh thường nhìn .

      Nhất là lão đại Trịnh Phi Diễm, biểu tình càng thêm khinh thường, nhìn : " phải chứ, các người cũng quá lợi hại nhỉ, chị nhớ là em ra ngoài chưa được nửa tiếng mà? Sao mới đó ‘xong’ nhanh như vậy?" đến việc này, Trịnh Phi Diễm lặng lẽ tiến đến bên tai , giọng : "Có phải ‘chỗ đó’ của ta có vấn đề  hay ."

      囧... Cũng bởi vì hoài nghi ‘cái chỗ đó’ của ta có vấn đề  nên mới phải nhận lấy kết cục này! Hơn nữa, vì sao chị ta là biến thái vậy? !

      lắc lắc đầu, chuẩn bị chuyện, lại nghe đến lão đại truyền đến tiếng thở dài, sau đó tiếc hận xoay người nhìn tám cầm thú phía sau, : "Nhà các em có phương pháp bí truyền gì ?"

      "Bí truyền?" Lâm Gia Lệ khó hiểu.

      "Bí truyền gì vậy chị?" Trương Mẫn càng thêm khó hiểu.

      "Chính là có thể giải quyết bệnh khó của đàn ông đó.” Trịnh Phi Diễm mang vẻ mặt ‘các em cũng hiểu mà’ nhìn mấy người kia.

      mặt mấy người kia nhất thời xuất vẻ tiếc hận giống như lão đại, Trương Mẫn còn bỏ thêm câu, "Chậc chậc, nghĩ tới người đàn ông cường tráng tuấn tú như vậy, ‘chỗ đó’ lại có vấn đề, quả nhiên là ông trời cho ai là hoàn mỹ hết mà.”

      "Thế giới này công bằng." Chu Thiền phía sau bỏ thêm câu.

      "Công bằng cái đầu em đó!" Trịnh Phi Diễm cùng bảy cầm thú còn lại đồng loạt quát.

      Sau đó, vẫn bị các quên góc, trong lòng vô cùng bi thương ai oán, đây là bạn bè kiểu gì vậy trời…..

      Từ sau khi phát sinh chuyện kia, liền mãnh liệt cầu viện trưởng đại nhân tăng thêm công việc cho . Nguyên nhân chính là sở dĩ bị tên nghiệt háo sắc kia tập kích, đều là vì người nào đó có phải bị bệnh ‘ cứng nổi’ hay , làm hại tại mỗi ngày đều phải mang dấu hôn đỏ chói cổ, chịu đủ loại ánh mắt của các loại nhân sĩ ra vào bệnh viện. 囧.

       Cuối cùng dưới uy hiếp đe dọa của , viện trưởng đại nhân rốt cục đáp ứng

      ( Là do nghĩ như vậy).

      Sau đó, vào buổi tối nào đó, dưới gầm cầu thang nào đó, trong tay mang theo túi rác, chuẩn bị xuống , bỗng nhiên phát phía dưới tựa hồ truyền đến tiếng rên rỉ cùng thống khổ.

      Hả? phải chứ?

      Ặc! Ai lớn gan như vậy, dám ở dưới gầm cầu thang làm loại ‘chuyện đó’. Nghĩ vậy, lập tức buông rác trong tay nhất thời lặng lẽ thăm dò nhìn xuống phía dưới

      Chỉ thấy ông bác vẻ mặt đáng ghét , đem cậu thanh niên  thập phần thanh tú đặt ở tường, giở trò với cậu thanh niên này. Nhưng rang cậu nhóc đó thập phần muốn, luôn luôn vùng vẫy chống đỡ ông bác đó.

      Cái này... Cái này... Đây là cưỡng  gian trong truyền thuyết sao? Nhưng lại là nam nhân đối nam nhân. Quá... Quá nặng khẩu vị .

      Lúc này, cậu thanh niên thanh tú kia nhìn thấy , trong mắt kinh dị chợt lóe, lập tức là thất vọng, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.

      được, làm sao có thể làm cho em trai thất vọng chứ. Vì thế, ngay lúc ông bác đáng khinh đó muốn lột quần cậu em, đầu óc càng nóng hơn,

       Lập tức liền xông ra ngoài...

      Nhưng vừa vọt tới trước mặt bọn họ, ông bác đáng khinh đó vừa nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn về phía này, có lẽ nhìn thấy chỉ là , ông ta hừ lạnh tiếng, xoay người tiếp tục giở trò với em trai.

      Ông đó, ông đó, coi bà đây là mèo bệnh sao!

      xoa thắt lưng, tức giận trừng mắt nhìn ông bác đáng khinh đó, thét to: "Cứu mạng a ~ Giết người ~ Có người muốn gian thi (*) a ~ "

      (Cưỡng hiếp xác chết.)

      Kêu xong, quả nhiên nghe được tầng bắt đầu truyền đến tiếng bước chân thùng thùng thùng. mỉm cười phủi phủi tay, công phu sư tử rống của cũng phải tầm thường, tại sợ rồi sao!

      Ông bác đáng khinh đó lập tức ngừng động tác quấy rầy cậu nhóc kia y như mong muốn, ánh mắt ông ta nhìn tràn đầy sát ý, nhưng theo phía tiếng bước chân càng ngày càng gần, ông ta thập phần cam lòng nguyện chạy nhanh xuống dưới, trước khi còn có quên uy hiếp câu, "Lần sau mà để tôi gặp lại , tuyệt đối cho sống bằng chết!"

      (A men, vì câu này của ông, mà ông … A men!!!!)

      Khụ khụ, chuyện lần sau để lần sau hãy tính .

      Phía sau, người từ phía chạy xuống cũng đến, định nhãn vừa thấy, toàn là đám hắc y nhân? !

      người hơi già nua sau khi nhìn thấy thiếu niên thanh tú đó, lập tức chạy qua, vừa chạy còn vừa hô: "Thiếu gia, tôi tìm được cậu rồi ."

      Hả? Thiếu gia? phải chứ? nhìn thiếu niên thanh tú. Nhưng mà cũng đúng, làn da tinh tế mịn màng đó, quả như là thiếu gia nhà giàu.

      "Thiếu gia, cậu có sao hay ? Xảy ra chuyện gì, có phải này muốn sàm sỡ cậu hay ?”

      Người đàn ông trung niên đó bên phủi phủi bụi đất người cậu trai trẻ, , bên còn quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn .

      Ê ... ràng là tôi cứu cậu ta đó, được !

      Thiếu niên kia khoát tay, để ý đến lời của người đàn ông trung niên, mà là vẫn dùng đôi mắt to trong trẻo nhìn thấu mọi việc nhìn chằm chằm.

      bị cậu ta nhìn có chút sởn cả da gà, nhìn cậu ta nghi vấn : "Này, cậu nhìn tôi như thế làm gì?”

      Thiếu niên thanh tú kia lại nhìn lúc lâu sau, chậm rãi chu miệng lên, nhìn về phía , trong mắt tràn ngập sương mù giọng : "Chị à, lần sau chị có kêu người đến cứu, có thể đừng là gian thi hay . Người ta... Người ta làm sao giống xác chết ."

      Lau mồ hôi... Khi nào trở thành tỷ tỷ của cậu ta vậy, được rồi, tuy rằng tuổi hơi có chênh lệch chút.

      Nhưng, ai tới cho biết tại đó là tình huống gì? !
      Khủng Long, Phong Vũ Yên, Lemonade2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']4. ☆, Trừng phạt

      ']Edit: Quảng Hằng



      Từ sau chuyện đó, em trai kia thường thường xuất ở trước mặt , sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn , giống như lên án câu hôm đó của vậy.

      lần, có chút khẩn trương nhìn nhìn chung quanh xác định ai chú ý tới bên này nhìn em trai kia hỏi câu hỏi mà từ lâu nay vẫn muốn hỏi, "Ôi chao, vì sao lúc ấy cậu hét lên vậy?"

      "Hét lên?" Em trai kia vẻ mặt vô tội nhìn , lầm bầm : "Chị biết chỗ đó thực ít có người qua sao? Tôi gọi cũng có tác dụng..."

      "Vậy cậu liền trơ mắt chờ ông bác đáng khinh kia xâm phạm mình sao?" nhất thời chán nản.

      "Cho dù tôi hô, tôi... Tôi cũng kêu ra được tiếng thét kinh hoàng như chị." Em trai cúi đầu, ngữ khí vô cùng ủy khuất .

      "..." cũng có muốn hét lên kinh khủng vậy đâu cơ chứ, nhưng lúc ấy ngoài hét lên còn có thể làm được gì? Thực có lương tâm mà! "Nhưng mà, nếu lúc ấy có tôi xuất , có lẽ trinh tiết của cậu cũng sớm khó giữ được, về sau đừng ngốc mà im lặng như vậy~" có lòng tốt nhắc nhở .

      Em trai kia gãi gãi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng : "Kỳ ... người tôi có mang bình xịt hơi cay phòng sói, chỉ là chưa kịp dùng, chị liền xuất ."

      " người cậu có mang hơi cay phòng sói?" vẻ mặt kinh dị nhìn em trai kia, sao người thanh niên cũng cần mang mấy thứ này. Chẳng lẽ... ?

      Vì thế, nhìn nhìn chung quanh sau khi lại xác định có người chú ý tới bên này, cúi đầu giọng hỏi: "Ôi chao, phải cậu luôn thường xuyên gặp được những tên háo sắc đáng ghét đó, cho nên mới tùy thân mang theo bình xịt phòng sói đó chứ."

      "Vâng." Em trai kia gật đầu, sau đó vẻ mặt được tự nhiên nhìn : "Tôi gọi ôi chao, tôi tên là Hướng Văn."

      "Nga." ứng câu, chuyện vặt vãnh này nhắc làm gì, dù sao về sau chúng ta cũng thường xuyên gặp nhau, hoặc là về sau cũng chạm mặt nữa mà.

      "Đúng rồi." bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề, nhìn em trai kia : "Ngày đó sao cậu ở gầm cầu đó vậy, đám bảo vệ của cậu chạy đâu ?"

      "Tôi muốn bọn họ theo, nên cắt đuôi bọn họ ." Trong mắt Hướng Văn cấp tốc lên tia chán ghét, giọng .

      "Chậc chậc." khỏi lắc đầu, : "Đây là kết quả nghịch ngợm bốc đồng của cậu đó, em trai."

      "Tôi phải em trai." Hướng Văn lập tức cãi lại, đứng thẳng thân mình nhìn : "Tôi sắp 22 tuổi ."

      "Nhưng vẫn hơn tôi." vỗ vỗ bả vai Hướng Văn, cười : "Hơn nữa phải cậu kêu tôi tiếng chị trước sao? Cho nên nhận , em trai."

      Hướng Văn phục cắt tiếng, : "Nhưng tôi tiếp tục gọi bạn là chị nữa, tôi chỉ gọi bạn là Ly Vũ Vũ!"

      "Được rồi được rồi, tùy cậu vậy. Ủa, sao cậu lại..." Vốn còn muốn hỏi vì sao lại biết tên của , nhưng nghĩ nghĩ, người sinh ra có tiền có của như , muốn tra ra tên của người phải quá đơn giản sao, vì thế nên hỏi nữa.

      nhìn thoáng qua đồng hồ, nhất thời kêu to, "A a a, thảm rồi, tôi còn phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể của nghiệt!" xong, cũng để ý đến Hướng Văn, lập tức chạy nhanh về phòng bệnh VIP tầng cao nhất.

      thở hồng hộc đẩy cửa ra, lại chỉ thấy bên trong loạt quan quân đứng nghiêm chỉnh, sau đó tại vị trí chính giữa có người quỳ, xem tấm lưng kia sao lại quen thuộc như vậy?

      Giờ phút này Lục Cẩm ngồi dậy, hơn nữa thản nhiên tự đắc chơi máy tính, gặp người vào là , lập tức mỉm cười hướng vẫy vẫy tay.

      lập tức vẫy đuôi chạy qua, bởi vì tư thế này, cũng dám ngỗ nghịch ý muốn của nghiệt.

      "Em nhìn thử, tối hôm đó có phải người này uy hiếp em hay ?" Lục Cẩm vươn tay chỉ chỉ người quỳ mặt đất, nhìn hỏi.

      xoay người nhìn lại, tuy rằng người quỳ mặt đất này đứt cánh tay, tựa hồ còn đứt chân, nhưng chỉ liếc mắt cái liền nhận ra, ông ta chính là người sàm sỡ Hướng Văn tối hôm đó hơn nữa uy hiếp .

      dùng sức gật gật đầu, nhìn Lục Cẩm : "Đúng đó, chính là người này. Nhưng mà... Sao ông ta lại biến thành như vậy."

      " Bị người của Hướng lão nhân giành trước." Lục Cẩm xong, ánh mắt sâu kín nhìn lão quan quân già bên cạnh liếc mắt cái.

      Lão quan quân tiếp thu được ánh mắt của Lục Cẩm, lập tức đứng thẳng thân thể, cố gắng làm như mình là đầu gỗ!

      "Hướng lão nhân?" nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Là ba ba Hướng Văn sao?"

      "Là ông nội ." Lục Cẩm nhìn , : "Nếu em chắc chắn là người này, vậy người này giao cho em xử trí ."

      "Đừng mà." Ông bác đáng khinh quỳ mặt đất nhất thời phát ra tiếng kêu rên, "Tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, tôi có mắt như mù, thế nhưng biết bối cảnh của cường đại như thế, rất xin lỗi, làm ơn tha cho tôi lần . nhìn xem, tại tôi mất hết cánh tay cùng chân, tôi muốn cái tay và chân còn lại cũng bị phế, tiểu thư, xin thương xót, tha cho tôi lần ."

      "Tha mi? Nằm mơ ." Lão quan quân vẫn đứng ở nơi đó làm đầu gỗ nhất thời hừ lạnh tiếng, ông ta khinh thường nhất loại người hiếp lành sợ ác như thế này, nhìn : " à, chỉ có thể chặt tay và chân còn lại của , còn phải móc mắt của xuống, cắt JJ của , xem về sau lấy cái gì để nhúng chàm mấy cậu bé."

      nghe xong, nhất thời há hốc mồm, vẻ mặt kinh hoàng nhìn lão quan quân.

      Mà Lục Cẩm ngồi tại giường bệnh, vẻ mặt vẫn hề thay đổi, tựa hồ thấy nhưng thèm quản.

      "Tha mạng cho tôi , tiểu thư."

      Nghe được lời của lão quan quân kia, ông bác đáng khinh cầu xin càng thêm lợi hại, thậm chí còn nhìn rơi vài giọt nước mắt cá sấu, "Tiểu thư, lần sau tôi dám nữa, dám nữa, tha cho tôi lần ."

      Giờ phút này, nhìn biểu tình thản nhiên cùng vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa của lão quan quân nhìn , nuốt nuốt nước miếng : "À, móc mắt hay cắt JJ cần, hay nhốt ông ta vào ngục , để cuộc sống còn lại của ông ta trong ngục nhé."

      " à, chết như vậy đối với tên này thực trừng phạt quá rồi, ai biết tên này nhúng chàm biết bao người rồi?" Lão quan quân thập phần đồng ý phương pháp xử trí của với người nọ.

      nhất thời kinh ngạc, nhìn lão quan quân lập tức : "Để ông ta hưởng thụ toàn bộ phục vụ của đàn ông trong ngục vậy mà còn gọi quá sao?”

      Lục Cẩm bật cười thành tiếng, lão quan quân kia mở to hai mắt, nhìn chậm rãi giơ ngón tay cái lên, kính sợ : "Lão... Lão đây thực khâm phục."

      Choáng váng, gì vầy nè…..

      Kết quả là, lão quan quân kia ra lệnh tiếng, ông bác đáng khinh kia lập tức bị người tha xuống. Theo tin tức đáng tin cậy sau này, lão quan quân kia có dựa theo biện pháp thực hành.

      囧, là tội lỗi, tội lỗi...

      "À, cám ơn nga." Tuy rằng nghiệt này thực đáng giận, nhưng thể thừa nhận, giờ phút này cảm thấy ta thực đáng , bởi vì ta giúp tiêu trừ uy hiếp trong cuộc sống.

      Sau này mới biết, nghiệt này vừa nghe tên kia uy hiếp , lúc ấy nghiệt liền thập phần bình tĩnh gọi cú điện thoại, hơn nữa chỉ câu: Kéo đến đây cho tôi.

      Hơn nữa, theo quan sát ông bác đáng khinh kia từ khi vào cửa, dường như ông ta thực bị người ta ‘kéo’ đến.

      nghiệt mỉm cười, vẫy tay ý bảo những quân nhân kia toàn bộ lui ra, toàn bộ đợi bọn họ ra khỏi phòng hơn nữa đem cửa đóng lại, ta mới chậm rãi : " Em chỉ cảm ơn tôi như vậy thôi sao?"

      "Vậy còn muốn như thế nào nữa?" lập tức lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn nghiệt.

      "Em lại đây."

      nghiệt hướng vẫy vẫy tay, nhìn dụ dỗ .

      " qua!" kiên định lắc đầu, nếu qua đó, vậy phải dê vào miệng sói sao?

      nghiệt cũng vội, khóe miệng cong lên nụ cười, chậm rãi : " Em muốn tôi qua bắt em lại đây? Hay chính em tự lại đây? Hửm... ?"

      cuối kéo dài, ràng là uy hiếp trắng trợn mà!

      đứng ở nơi đó, tự hỏi đến tự hỏi , giống như chỉ có thời điểm phạm sai lầm nghiệt kia mới có thể thực thi ít hành động bất lương với , nhưng gần đây, ít nhất trong khoảng thời gian này cũng chưa phạm sai lầm gì, cho nên lên phía trước hẳn là vấn đề gì đâu.

      Vì thế, từng bước lên phía trước, nhưng, nhìn ta càng lúc càng nở nụ cười tà ác, sợ hãi...

      nghiệt vỗ vỗ giường bên cạnh ta, nhìn : "Đến đây, ngồi ở chỗ này."

      "Ngồi ở đó làm gì, tôi đứng được rồi." cười .

      "Đứng tiện, vẫn là ngồi tiện hơn, hơn nữa bệnh nhân có quyền lợi cầu y tá cùng ngồi chuyện phiếm, em đừng quên ." nghiệt cười tủm tỉm nhắc nhở.

      囧, được rồi, đúng là có quy định như vậy.

      Sau đó, liền nhàng ngồi ở bên cạnh giường.

      nghĩ tới, vừa ngồi xuống, nghiệt liền cấp tốc ôm lấy đầu , dùng môi nhanh chóng che lại cái miệng định lên tiếng, sau đó điên cuồng mà xâm nhập vào miệng , sức lực môi ngừng tăng thêm, đầu lưỡi thoải mái mà tách hết mọi phòng bị của , sau đó tùy ý công thành đoạt đất môi lưỡi của , cuối cùng lúc rời còn dùng sức mút mạnh cái!

      "A..." lập tức đẩy ta ra, đứng lên, xoa xoa đôi môi có chút đau đớn, cả giận : " làm gì vậy!"

      "Ai bảo em trêu chọc Hướng Văn cháu nội của Hướng lão gia." nghiệt vươn cái lưỡi, liếm liếm môi mình, nhìn .

      Trời ạ, sắc đẹp này...

      nên, nên, tại phải lúc mê trai đẹp. chống nạnh lên, phẫn nộ lên án nghiệt, "Tôi trêu chọc Hướng Văn khi nào, tôi chỉ là xuất phát từ hảo ý cứu mà thôi."

      "Nhưng em làm cho hứng thú, đó chính là lỗi của em." Lục Cẩm chậm rãi .

      "Choáng váng, quả thực là già mồm át lẽ phải mà!" sắp bị nghiệt chọc tức đến té xỉu, chuyện này đâu có liên quan gì tới chứ.

      Nhưng kế tiếp, khi nhìn thấy hành động sau đó của nghiệt, lập tức lùi về phía sau vài bước. Bởi vì, nghiệt kia xuống giường, từng bước đến gần 

      "... muốn làm gì?" thối lui đến cạnh cửa, vươn tay chộp lấy khóa cửa, suy nghĩ có nên bỏ chạy ngay lập tức hay .

      Nhưng nghĩ tới nghiệt nhanh hơn bước, nháy mắt chạy đến trước mặt , hai tay chống bên người , cúi đầu cười như có như nhìn , sau đó trong kinh hoàng của , chậm rãi : "Ly Vũ Vũ, nếu lần sau em để tôi phát em cùng nam nhân khác có cái gì đó, chỉ là nụ hôn nữa đâu." Lục Cẩm tựa vào bên tai của , thanh cực kỳ khêu gợi truyền vào trong tai , " hiểu chưa?"

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ☆Chương 5: Trừng phạt nặng


      Edit: Ái Nhân & Quảng Hằng





      Mấy ngày nay luôn luôn rối rắm vấn đề, cũng phải là gì của nghiệt kia, vì sao lại sợ như vậy? Nhưng mà cẩn thận nghĩ nghĩ hay là thôi , nghiệt kia khí lực tràn trề lại mạnh mẽ như thế, đừng trêu chọc vẫn là tốt hơn. Hơn nữa, cuối cùng cảm thấy mỗi lần tới gần nghiệt kia, đều có càm giác thập phần quen thuộc, giống như trước kia từng gặp ta ở nơi nào vậy, nhưng trước kia ràng có a.

      Nhưng mà, từ sau khi bị Lục Cẩm uy hiếp, em trai kia lại mỗi ngày đều xuất trước mặt , làm cho trái tim nhoi của run run a… Bởi vì rất sợ bị Lục Cẩm phát , hậu quả kia thiết nghĩ chịu nổi!   

      " Này, này, vì sao cậu luôn theo phía sau tôi."

      cố gắng muốn cùng vị em trai kia bảo trì chút khoảng cách, nhưng mỗi từng bước của liền gắt gao dính tại phía sau , hoàn toàn có biện pháp cùng bảo trì khoảng cách.

      "Ly Vũ Vũ, là người xấu." Em trai kia nhăn lại mày đẹp, nhìn :

      " dám bắt đầu ghét bỏ tôi , người xấu người xấu."

      Lau mồ hôi... là người xấu lúc nào? Vì thế, dừng lại bước chân nhìn em trai kia, biểu tình có chút hung ác hỏi: “Cậu là tên vong ân phụ nghĩa, tôi cứu cậu đó, cạu còn dám tôi là người xấu, hả?"

      " chính là người xấu." Em trai kia hơi hơi chu miệng lên, biểu tình có chút ủy khuất nhìn : "Nhìn hết thân thể tôi, lại chịu trách nhiệm."

      “…” nhất thời khẩn trương nhìn nhìn chung quanh, phát mọi người đều nhìn về hướng này, sau đó liền kéo tay em trai kia đến góc, vội vàng : “Em trai à, lời này được lung tung, tôi xem hết người cậu khi nào?”

      “ Ngày đó, phải nhìn hết thân thể tôi sao, cho nên phải chịu trách nhiệm với tôi.” Ánh mắt em trai thập phần kiên định nhìn .

      Gì? Chịu trách nhiệm? lắc lắc đầu mạnh, nhìn : "Em trai, em lời này mới là phải chịu trách nhiệm đó. Thời điểm đó cậu quần áo đầy đủ, trần trụi khi nào vậy?"

      "Được, tôi chịu trách nhiệm với em." Ánh mắt em trai càng thêm kiên định, thậm chí vươn tay gắt gao đem tay của nắm trong tay, : " Em theo tôi quấy rối cả đời ."

      "Đừng đừng đừng." ngay lập tức bỏ tay em trai ra, chột dạ nhìn thoáng qua bốn phía, biết vì sao nội tâm có chút bất an, sau đó nhìn em trai giọng : " Em trai à lời này liền càng thể , em mới có mấy tuổi nha." tàn nhẫn chút, người giống như em, cúc hoa còn chưa trưởng thành, dám có ý tưởng này với bà đây hả?!

      "Tôi 22 tuổi , tôi em." Em trai cố chấp lại nắm tay của , nhìn bĩu môi .

      nhất thời cười đến ngã trước nghiêng sau, vỗ vỗ bờ vai của : “Còn em phải em trai, lời suy nghĩ thé mà cũng được. Hơn nữa đơn giản như vậy liền đem từ này ra khỏi miệng, xem ra em chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ hai ba tuổi.”

      Em trai kia tựa hồ bị tiếng cười của thu hút, cúi đầu nháy mắt hôn cái lên mặt .

      hoảng sợ che miệng lại, nhưng nguyên nhân làm cho sợ hãi phải là vì em trai kia nắm tay của , càng thêm là vì em trai hôn mặt của , mà là hết thảy trước mắt này tựa hồ đều bị nghiệt kia thấy được! !

      Nguy rồi, nên làm cái gì bây giờ? ! nghiệt kia đứng ở nơi đó từ lúc nào, sao lại chú ý tới?!

      còn chưa kịp nghĩ lại, thấy nghiệt bàn tay để trong túi quần, tựa tiếu phi tiếu nhìn , sau đó từng bước về hướng tôi.

      được, sao lại có thể ngồi chờ chết chứ?

      Vì thế, bỏ ra em trai nắm tay của ra, xoay người chuẩn bị chạy xuống dưới lầu, nhưng vừa bắt đến tay vịn thang lầu, liền cảm giác mình bị người ôm lấy như .

      Lúc chuẩn bị lớn tiếng thét chói tai, nghiệt nhìn tà ác câu, "Nếu em hy vọng rất nhiều người xem chúng ta biểu diễn ở trong phòng, em có thể tận tình kêu lên, tôi ngại ."

      Nghe được nghiệt như vậy, lập tức gắt gao che miệng mình lại, nhưng thân thể phía sau chịu khống chế luôn luôn run run, bởi vì sợ a...

      Mới vừa vào phòng bệnh VIP của nghiệt, ta liền dùng lực lớn đem đá lên giường, sau đó đem cửa gắt gao khóa kỹ.

      muốn làm gì?” Nhìn nghiệt bên cởi quần áo bên về hướng , ngã nhào xuống giường, sau đó đứng lên thối lui ra sau. “Tôi cho biết, nơi này là địa bàn của tôi, nếu dám làm gì tôi, nhóm cầm thú trong văn phòng tôi bỏ qua cho , nhất là lão đại Trịnh Phi Diễm.”  

      “Sao?” nghiệt hơi híp đôi mắt phượng, tựa hồ như cố nén tức giận, : “Ly Vũ Vũ, em quên hôm qua tôi với em như thế nào? Hôm nay em liền cho tôi bắt gặp em   câu dẫn nam nhân khác? Còn nắm tay , hơn nữa lại hôn ?! Xem ra nếu tôi trừng phạt em nặng, em đem cảnh cáo của tôi để ở người.” 

      choáng váng, “ đừng xuyên tạc thế được , ràng là ta cứng rắn muốn nắm tay của tôi, cứng rắn muốn hôn tôi.” thập phần cường điệu hai chữ ‘cứng rắn’ kia, chỉ hy vọng có thể giảm bớt chút tức giận của nghiệt, “Hơn nữa lời của tôi vẫn còn ghi tạc trong lòng, .”

      "Tôi mặc kệ là chủ động hay là em chủ động , tóm lại để cho tôi nhìn thấy chính là lỗi của em." đến đây, nghiệt như con báo rất nhanh đem đè lên giường, sau đó đè nặng cơ thể của .

      " muốn làm gì... ? !" Cảm nhận được vật cứng để ở phía dưới , mở to hai mắt, thể tin nhìn , phải chứ, đến lúc này?

      "Em cho là tôi suông?" Lục Cẩm nhìn ra suy nghĩ trong lòng , sau đó cúi đầu nháy mắt hôn môi của , cái lưỡi lạnh lùng mở cửa vào trong, dùng sức thăm dò khắp từng ngõ ngách.

      "Ưm..." liều chết giãy dụa, muốn thoát khỏi khống chế của , bất đắc dĩ nam nữ khí lực khác biệt quá lớn, hoàn toàn thể nhúc nhích chút nào.

      Lục Cầm tay cầm ngực mềm mại của , nhàng xoa bóp, tay kia lần dò tắc xuống dưới tìm kiếm, nụ hôn cũng thuận thế xuống, dừng lại ở gáy bóng loáng của .

      Rốt cục có thể hô hấp, vội vàng : “Đừng, hôm nay dì cả mẹ tôi đến chơi, a…” nhất thời hét lên tiếng, vì ngón tay nghiệt cư nhiên tìm được bên trong tư mật của

      Ngón tay thon dài của Lục Cẩm nhàng xoa tiểu châu của , hướng tà ác cười, : “Như thế nào, muốn gạt ?”

      Nhìn thấy trong mắt sương mù mênh mông, khuôn mặt nhiễm đỏ, chóp mũi chảy ra mồ hôi , thanh thuần hòa lẫn tia quyến rũ, bộ dáng kia chọc người trìu mến làm cho khó kìm lòng nổi cúi đầu lại ngậm cánh môi , tiện đà ôn nhu quấn lấy đầu lưỡi , động tác ở tay cũng dừng lại…

      “Ưm…” kìm lòng đậu khẽ ngâm ra tiếng, chỉ cảm thấy cả người nóng lên. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay trong trắng của khó giữ được sao?

      Lục Cẩm chậm rãi ngẩng đầu nhìn bộ dáng của , sau đó bắt đầu thoát từng cái từng cái quần áo của chính mình.

      Lúc nghiệt thoát đến chỉ còn lại có cái quần, mới thanh tỉnh lại, nhưng lúc này quá muộn, bởi vì nghiệt lại nằm ở người , hơn nữa còn động thủ thoát quần áo của .

      "Đừng mà..." liều chết bảo vệ quần áo của mình, la lớn.

      "Hừ, hôm nay em muốn cũng phải muốn, muốn cũng phải muốn." Lục Cẩm thập phần thoải mái đem hai tay của nắm lại ở phía , sau đó bàn tay bắt đầu mở cúc áo của .

      "Lục Cẩm đại nhân, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, mở lòng từ bi, buông tha tiểu nữ tử ." Giờ phút này tuyệt đối dám giãy dụa, bởi vì cảm giác được vật gì đó để tại phía dưới của kia tựa hồ càng cứng rắn !

      " tại biết sai rồi? muộn!" Lục Cẩm tựa hồ mở cúc áo có chút kiên nhẫn, sau đó dùng lực lớn kéo mạnh, quần áo của cứ như vậy bị xé thành nhiều mảnh!

      "Lục Cẩm đại nhân, đừng như vậy, xin cho tôi cơ hội, tôi cam đoan bao giờ như vậy nữa, cam đoan bao giờ để cho Hướng Văn theo phía sau tôi nữa." Khi nhìn đến nghiệt đem quần của cởi hết ra, bất chấp nhiều như vậy , liều mạng giãy dụa, "Lục Cẩm đại nhân, xin lại cho tôi cơ hội a, nhiều nhất về sau tôi vừa thấy Hướng Văn liền lập tức tránh rất xa."

      "Cơ hội cho em, là chính em quý trọng." Lục Cẩm nhìn , cười tủm tỉm : "Hơn nữa, em tại cũng thực cần sao?" ta đem ngón tay ướt át đặt ở trước mặt .

      nhất thời đỏ mặt, Trời ạ... Tôi đây là...

      Lục Cẩm sau khi đem tia phòng bị cuối cùng của dỡ xuống xong, đồng thời cũng dỡ xuống tia phòng vị cuối cùng của chính , mở ra hai chân của , hề cho cơ hội nào, dung lực lớn nhấn về phía trước

      Nhấn rất nhanh.

      "A... Đau chết ! !" Nước mắt lập tức chảy ra, liều mạng đánh manh vào tên Lục Cẩm giờ phút này ngừng nhấp nhô   ở người , "Thối nghiệt, mau dừng lại ."

      "Ngoan, rất nhanh đau ." Lục Cẩm cúi đầu, ôn nhu hôn nước mắt   mặt , động tác dưới thân dĩ nhiên ngừng liên tục.

      Hu hu... tạo ra cái nghiệt gì a.

      lát sau, □ đau đớn tựa hồ biến mất, bất ngờ lại xuất tia khoái cảm.

      "Ưm... Ưm..." Khoái cảm liên tục dâng lên, thể nhìn nghiệt, cầu xin tha thứ : "Đủ... Đủ... Tôi chịu nổi ." nghiệt xấu xa này, thể lực sao lại tốt như vậy a, này đến khi nào !

      "Đợi chút nữa." Lục Cẩm cũng nhịn được luôn luôn thở mạnh, biểu tình thập phần hưởng thụ, " hồi qua, hồi tốt rồi."

      Vì thế, lại qua hồi lâu, ghé vào giường, tức giận trừng mắt nhìn nghiệt cố gắng ở phía sau , "Thối... nghiệt, xong… a..."

      Sau đó, theo cùng nghiệt cùng nhau hét tiếng, rốt cục xong trận vận động này.

      Vận động qua , nghiệt ôm eo của , nhìn , mặt tràn đầy ý cười, : "Lần sau còn dám trêu chọc nam nhân hay ?"

      " dám, dám ." lập tức lắc đầu.

      "Như vậy mới ngoan." nghiệt thập phần vừa lòng câu trả lời của , ở trán hạ xuống nụ hôn, : "Ngủ ."

      lệ rơi đầy mặt nhìn bầu trời tràn đầy sao, Amen, xin đem tôi đến hành tinh khác lánh nạn !

       
      Khủng Long, CHIMQUYEN, Bưởi!!!5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :