1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em, em biết không! - Mạc Lâm (12/12) HOÀN (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]

      em, em biết !


      Tác giả: Mạc Lâm

      Chuyển ngữ: Queen

      Thể loại: đại, HE.

      Độ dài: 12 chương (cả mở đầu và vĩ thanh).


      Giới thiệu:

      chỉ biết, mỗi khi thấy cảm thấy phiền, chỉ cần nhìn thấy là mọi phiền não đều bay hết.

      luôn luôn lo lắng điều, ... có thể hiểu được tâm ý của sao?

      kỳ hiểu rất ... chắc canh hề biết điều đó.

      Cho nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh!

      Nhưng mà cho dù trốn tránh, vấn đề cũng được giải quyết được.

      nên là gì đây?

      hy vọng có thể hiểu tâm ý của , nhưng lại nỡ làm tổn thương đầu óc của .

      Chẳng lẽ nên từ bỏ , nhưng tới bây giờ đều nỡ buông tay ra, nắm tay nữa!

      rất khó quyết định lại thấy ngây ngốc bị người khác bắt nạt.

      đau khổ quyết định... mệt mỏi, thể ở cùng nữa...

      Nhưng ngay lúc mất , rốt cục cũng nghĩ thông suốt chuyện... có biết là gì cũng quân trọng, bởi vì điều quan trọng nhất là , chỉ là có thể tìm được về nữa ?


      ______________
      P/S: Nữ chính bị thiểu năng trí tuệ, đầu óc chỉ dừng lại ở đứa trẻ hai tuổi.​
      Last edited by a moderator: 28/12/14
      LạcLạc, Snow, Chris2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu


      nhiều năm trôi qua, đứa bé cũng dần dần lớn lên, nhiều năm qua nhà họ Kỷ ở trong khu nhà cao cấp càng lúc càng náo nhiệt, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi lại có thêm ba đứa con trai.

      Con người cũng thay đổi theo năm tháng, người khỏe mạnh cũng già , nhưng người nhà vẫn gắn bó như cũ.

      bé Kỷ Xảo An kia, mặc dù thân thể lớn lên thành "người lớn", nhưng tâm lý của vẫn là bé, vẫn là bảo bối mà cha mẹ và mấy em trai thương nhất, cũng là người mà mọi người thể bỏ xuống được.

      Mặc dù Kỷ Xảo An hai mươi lăm tuổi, thoạt nhìn bề ngoài giống như những bình thường khác, nhưng khi còn bé do lần bị bệnh dẫn đến não bị tổn thương, trí tuệ chậm phát triển, mặc dù trưởng thành, nhưng trí tuệ và năng lực chỉ chỉ dừng ở năm mười tuổi.

      Nhà họ Kỷ đường đường là gia đình giàu có nhưng lại có người như vậy, người ngoài nghe thấy khỏi thở dài, muốn an ủi, nhưng chỉ cần là người nhà họ Kỷ, họ nhất định "Nhiều chuyện!"

      Mặc kệ Xảo An là như thế nào, vĩnh viễn là bảo bối của cả nhà, vĩnh viễn có nụ cười sáng lạn hồn nhiên, có can đảm và lòng hiếu kỳ, thậm chí luôn khiến mọi người nhức đầu thôi, nhiều lúc biết nên trách cứ hay nên khen ngợi?

      Buổi chiều gió thổi , gió lạnh thổi qua sân nhà, thổi vào phòng khách to lớn củ nhà họ Kỷ.

      Hôm nay là ngày nghỉ, khó khăn lắm mọi người mới đều ở nhà, người giúp việc mang bàn đến sân để cho cả gia đình ông bà chủ uống trà chiều, hưởng thụ gió thổi nhè .

      Mọi người rất bận rộn, chỉ thấy Kỷ Xảo An ngoan ngoãn ngồi ở ghế, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, lúc nhìn ra cửa cổng lúc lại nhìn em ba ngồi bên cạnh.

      Cũng vì sợ Xảo An chạy lung tung, cho nên cậu em thứ ba luôn luôn nghiêm túc của chịu trách nhiệm giám thị .

      Mặc dù Kỷ Xảo An là chị cả, nhưng mà người em trai trước mặt hơn gần mười tuổi, luôn coi giống người em .

      thực tế, chỉ có mình cậu em này, ngay cả hai người em trai khác của cũng coi như em mà chăm sóc, bảo vệ, những bé trai này đều cam tâm tình nguyện trợ giúp gánh vác trách nhiệm này lên vai, chăm sóc người chị chậm phát triển trí tuệ này, câu oán hận họ cũng có, là tay chân (chỉ chị em trong gia đình), nên như thế.

      Nhưng mà Kỷ Xảo An thảm rồi, trước kia là ba và mẹ trông coi , tại cả ba người em trai cũng trông coi , làm muốn chạy chơi cũng được.

      "Tiểu Tiệp..." làm nũng , dáng vẻ giống như thể ngồi yên được nữa.

      Nhưng mà người trước mắt hơn rất nhiều tuổi, cậu con trai chỉ mới vừa lên cấp ba chỉ liếc nhìn cái, giọng quả thực so với ba càng giống ba hơn. "Ngoan ngoãn ngồi im! cần suốt ngày nghĩ muốn chơi."

      "Người ta... phải là muốn chơi..." Queen - ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      "Thôi nào, ngoan chút ."

      Kỷ Xảo An bĩu môi nhìn về phía cổng, muốn chạy ra khỏi cổng... chờ chút nữa đến đây... lâu rồi chưa đến...

      Nhưng vào lúc này, bên trong nhà vọng ra tiếng gọi, muốn người giám thị Kỷ Xảo An vào giúp đỡ; cậu đứng lên, trước khi vẫn quên nhìn Kỷ Xảo An ân cần dạy bảo phen. "Chị, được chạy lung tung đó! Nếu chị lại chạy khiến ba và mẹ tìm được chị, mẹ khóc đó!" xong mới vào nhà.

      Kỷ Xảo An bĩu môi nhìn trái lại nhìn phải, chỉ nghĩ đơn giản rằng thời cơ đến, bây giờ chạy còn đợi lúc nào nữa?

      Quả nhiên chỉ trong chớp mắt, Kỷ Xảo An liền rời khỏi ghế, chạy mất dạng.

      Chẳng bao lâu sau, mọi người trong nhà họ Kỷ ra ngoài, chuẩn bị hưởng thụ thời gian dùng trà chiều... Đây là thời gian của cả nhà, cũng là thói quen của họ, mỗi tuần chọn ngày nghỉ, mọi người quây quần bên nhau tâm , uống trà, và ăn bánh ngọt Tạ Thi làm, cùng nhau chia xẻ những việc thường gặp trong cuộc sống.

      Quan trọng hơn là, khiến bọn cảm nhận được ấm áp của gia đình.

      Kỷ Văn Hào bên cạnh bà xã của mình, giúp bà bưng bánh ngọt ra, những công việc này họ cần người giúp việc, mà tự mình làm. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Gia đình tụ hội, niền vui là tự mình chuẩn bị, nếu để người khác giúp đỡ còn ý nghĩa nữa rồi.

      Hai vợ chồng vẫn cười với nhau, mấy người con trai cũng chen vào mấy câu, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung vào cái bàn trong sân, mọi người cũng ra điều này.

      Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Tiểu An đâu rồi?"

      Tạ Thi nhìn xung quanh, gió vẫn tiếp tục thổi, nhưng bà lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, đáng của con . "Tiểu Tiệp, phải bảo con ở đây trông chị sao?"

      Vẻ mặt của cậu con trai gọi là Tiểu Tiệp kia liền cứng ngắc, quả nhiên là biết nên gì. này, đúng! Người này đúng là con nít mà! bảo đừng chạy lung tung rồi mà lại chịu nghe, bây giờ biết chạy đâu rồi! "Con... Có dặn chị ấy được chạy lung tung rồi..." Sau đó liền hô to, "Kỷ Xảo An, chị ra đây cho em!"

      Con trai lớn nhà hị Kỷ nhìn xung quanh, suy nghĩ chút, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn rồi với ba mẹ: "Ba, mẹ, con đoán là chị... lại chạy ra cổng nữa rồi!"

      Kỷ Văn Hào nhìn con trai, "Sao con biết?"

      "Hôm nay là ngày Tử Nghị giải ngũ! Tử Nghị phải đến nhà chúng ta, chắc chắn là chị đợi ấy!" phân tích rất ràng.

      "Khó trách! Khó trách biết tại sao hôm nay chị ấy lại như vậy, ngồi cũng yên."

      " ra là Tử Nghị muốn đến!"

      Tạ Thi và chồng liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ, đứa này, nhiều năm qua cũng chỉ biết mỗi mình Bùi Tử Nghị, mà người Tiểu An thường nghĩ đến cũng chỉ có đứa bé trai kia.

      Có lẽ Tiểu An hiểu, nhưng họ đứng bên cạnh xem có thể nhận thấy được chân tình.

      Tạ Thi đặt đồ trong tay xuống, về phía cửa cổng, nhàng kéo cửa ra, quả nhiên nhìn thấy con ngồi ghế đá. "Tiểu An."

      Kỷ Xảo An vừa quay đầu lại nhìn thấy mẹ, cười cười tỏ vẻ xin lỗi, "Mẹ."

      "Con ngốc, nhanh vào thôi."

      "Nghị Nghị muốn tới..."

      nhàng lên cầm lấy tay con , "Nếu như Tử Nghị đến, nó nhấn chuông! Mau vào, mẹ chải đầu cho con, tóc bị gió thổi bay loạn hết cả rồi, nếu để Tử Nghị thấy ngượng ngùng."

      Kỷ Xảo An cười cười, nhiều năm qua vẫn là nụ cười rực rỡ này, vùi đầu vào lòng mẹ làm nũng giống như khi còn bé.

      Có lúc Tạ Thi nghĩ, nếu như con trưởng thành mất nụ cười đáng này, vậy lớn cũng là ân huệ ông trời ban cho Tiểu An, làm vĩnh viễn có thể giữ được nụ cười đơn thuần.

      Dắt con vào ngồi lên ghế, Tạ Thi chải đầu giúp .

      Tóc Xảo An mềm mại lại thẳng, cộng thêm làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt thâm thúy, Tiểu An rất đẹp.

      có đáng tiếc, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Tạ Thi và Kỷ Văn Hào vẫn đáng tiếc, họ tin Tiểu An may mắn có được vẻ đẹp như vậy, cũng có tấm lòng lương thiện.

      Kỷ Văn Hào cười cười với con : "Tiểu An còn chạy ra cửa chờ Tử Nghị nữa, vậy ba ghen đó!"

      "Ba ba..." Tiểu An vừa cười và kêu ba.

      Con trai lớn nhà họ Kỷ cũng : "Đúng vậy, em cũng ghen."

      Con trai thứ hai cũng : "Em cũng như vậy!"

      "Em trai..."

      Nhưng mà sắc mặt của cậu con trai út xanh mét, "Em ăn dấm, em nổi giận. Kỷ Xảo An, em chị được chạy lung tung!"

      Kỷ Xảo An vội vàng xin lỗi, khoanh tay trước ngực : "Chị xin lỗi..."

      Tạ Thi cười cười, giúp con cột tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh, "Được rồi, sao rồi! Tiểu An, em trai rất quan tâm con! Lần sau nên như vậy nữa, nếu mọi người lo lắng."

      "Con xin lỗi..."


      __Còn tiếp__
      LạcLạcChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Bầu khí liền nóng lên, mỗi người đều trò chuyện vui, còn Tiểu An ngồi bên vừa ăn bánh ngọt bàn vừa nghe mọi người chuyện, có nhiều lúc nghe hiểu mọi người gì, trải qua nhiều năm học tập, cũng học xong rất nhiều kỹ năng sống, cũng nghe hiểu được số việc đơn giản trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn những chuyện "sâu" hơn có cách nào hiểu được.

      Nhưng vẫn thấy vui vẻ, có thể ở cùng với mọi người, nhìn ba và em trai chuyện, nghẹ mẹ dặn dò và thương , cảm thấy mình vui vẻ.

      Chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn ra ngoài cổng, chờ bạn tốt quen biết nhiều năm - Bùi Tử Nghị.

      Mỗi lần đến Bùi Tử Nghị mang cho cây kem, lúc mới bắt đầu là chờ cây kem mà mang đến, sau đó cũng biết rốt cuộc là mình chờ cái gì?

      Là kem, hay là ?

      Vấn đề này, cũng biết...

      Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, cái gì cũng chưa thấy được, thấy Kỷ Xảo An lao ra ngoài tốc độ giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, quả thực là rất nhanh.

      Con trai thứ ba lắc đầu cười khổ, "Xem ra cả nhà chúng ta gộp lại cũng bằng Kỷ rồi!"

      Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Đó là các con, chứ người Tiểu An thích nhất chính là ba."

      Tạ Thi cười cười, vỗ vỗ chồng, nhiều năm rồi, chồng bà vẫn rất bảo vệ con , tình huống tranh thủ tình cảm như thế này cũng thường hay gặp.

      Kỷ Xảo An mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Bùi Tử Nghị, vui mừng đến nỗi xém nhảy dựng lên; mà Bùi Tử Nghị nhìn thấy , ban đầu sắc mặt căng thẳng sau đó đôi môi cũng nở nụ cười dịu dàng.

      "Nghị Nghị..."

      "Sao vậy? Em tìm hay tìm kem của ?"

      "Nghị Nghị, muốn ăn lạnh lạnh..."

      Bùi Tử Nghị cười lắc đầu, lấy kem trong túi đưa cho , nhìn đứng ngay tại chỗ bóc kem ra rồi cắm miếng lớn, nụ cười mặt càng sâu.

      chỉ biết khi buồn phiền, chỉ cần nhìn thấy mọi phiền não đều tiên tan hết.

      Chẳng qua là vấn đề vẫn có cách giải quyết!

      Kỷ Xảo An chủ động kéo tay Bùi Tử Nghị, mà Bùi Tử Nghị cũng cảm thấy lạ... Từ đến lớn, hình như từ lúc họ biết nhau đến giờ, thường có rất nhiều hành động thân mật như vậy.

      thích, liền tiếp nhận, giống như nghĩ đến có cái gì đúng.

      Vào sân, nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Kỷ ngồi ghế ở trong sân, Bùi Tử Nghị liền chào hỏi mọi người. "Con chào bác trai, bác ."

      "Tử Nghị, lâu gặp."

      " Bùi, cuối cùng cũng được giải ngũ rồi à!"

      Bùi Tử Nghị cười cười, "Đúng vậy, đếm xong bánh bao, cuối cùng cũng tự do."

      Kỷ Văn Hào nhìn người đàn ông này, lúc trước đám nhóc loay choay nhưng bây giờ thằng nhóc trưởng thành, cao lớn đẹp trai là người đàn ông thành thục, khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh.

      Lại nhìn con mình đứng cạnh cậu ta, Kỷ Văn Hào càng cảm khái... ông từng nghĩ gả con mình cho Bùi Tử Nghị, nhưng mà đứa bé lớn lên, tương lai cũng thay đổi, ông đủ khả năng khống chế.

      Tạ Thi nhìn con , "Tiểu An, để Tử Nghị ngồi xuống nghỉ ngơi ."

      Kỷ Xảo An vội vàng buông tay Bùi Tử Nghị ra để ngồi xuống, mình ngồi sát bên, cứ như vậy Bùi Tử Nghị gia nhập hàng ngũ chuyện cùng người nhà họ Kỷ.

      Rất lâu rồi Bùi Tử Nghị có cảm giác mình thích nhà họ Kỷ hơn, thích khí nơi này, cũng thích bé này, nhưng tại lại tiến thoái lưỡng nan, rất khó lựa chọn, lại biết nên lựa chọn nên như thế nào.

      bé này, hiểu ?

      "Tử Nghị, hôm nay ở lại ăn tốt !"

      "Dạ, con cám ơn."

      Trong ánh mắt Bùi Tử Nghị giống như suy nghĩ điều gì đó, có lẽ Kỷ Xảo An nhìn ra, dù có nhìn ra cũng hiểu, nhưng những người còn lại của nhà họ Kỷ đều phát ra.


      Bữa tối hôm đó, Bùi Tử Nghị cùng ăn với mọi người trong nhà họ Kỷ, thỉnh thoảng cũng cười , bầu khí tương đối sôi nổi, dĩ nhiên lời trẻ con của Kỷ Xảo An khiến mọi người đều bật cười.

      Sau khi ăn xong, Bùi Tử Nghị cùng Kỷ Xảo An tới vườn hoa, ra do mực đòi theo ... nhiều năm như vậy, vẫn luôn bám theo như cái đuôi, thích theo , còn lại gì.

      Nhìn lúm đồng tiền đáng của , khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác nín thở, bé này trưởng thành, phải là nhóc khi bé kia nữa, nhất định biết luôn luôn có thể tác động tới tim , để cho cảm giác được tim của khi đập quá nhanh khi quên cả đập.

      Nhưng mà nhất định hiểu, hiểu... khiến cảm thấy vô lực và thất bại.

      Đột nhiên Bùi Tử Nghị nhịn được toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình biết, dĩ nhiên, dùng những từ dễ hiểu nhất, quyết định trong lòng mình cho biết.

      Sau đó ai biết Bùi Tử Nghị về lúc nào, nhưng mọi người phát Kỷ Xảo An bĩu môi, ngồi ở bậc thang trước cửa nhà nhìn bầu trời đầy sao, nhìn trăng sáng.

      Tạ Thi và Kỷ Văn Hào trao đổi ánh mắt, rồi quyết định để bà lên trước, ngồi xuống bên cạnh con . "Tiểu An, sao vậy con?"

      Kỷ Xảo An nhìn cha mẹ, lần đầu tiên ánh mắt lên vẻ hoang mang, "Mẹ."

      "Làm sao vậy con?"

      "Mẹ, nước Mỹ là cái gì?"

      "Nước Mỹ... là quốc gia!"

      "Vậy nước Mỹ ở đâu?"

      "Ở rất xa... Tại sao con lại hỏi những điều này vậy?"

      Kỷ Xảo An nhìn mẹ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất bại và khó hiểu, đây là lần đầu tiên Tạ Thi nhìn thấy trong mắt con lộ ra những cảm xúc này.

      Kỷ Xảo An giải thích được, có phải làm sai điều gì , ngoan sao? Tại sao... Nghị Nghị lại muốn ? "Mẹ, Nghị Nghị... muốn nước Mỹ!"

      Nước Mỹ... có thể đến đó ?
      Last edited: 8/11/14
      xixon, LạcLạcChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1


      Trong lớp học ồn ào của khối sáu, bé ngồi hàng ghế đầu tiên cạnh cửa sổ, ánh mắt lên vẻ tò mò, cặp mắt to tròn nhìn cái thế giới này, giống như cái thế giới này giống như trong trí tưởng tượng của .

      Có rất nhiều bạn , ai cũng đáng , tất cả mọi người đều ngoan ngoãn, có vài người vây quanh sờ sờ tóc của , sau đó mỉm cười, mặt lên vẻ thẹn thùng.

      Lúc này, cậu bé nhảy ra, dáng vẻ như đại ca muốn mọi người cút ngay; mọi người lập tức giải tán, bé nhìn thấy cậu con trai, nụ cười mặt càng tươi hơn.

      "Nghị Nghị..."

      "Cầu xin cậu thông minh lên chút có được hay ? Có người muốn chơi với cậu, có người muốn bắt nạt cậu, cậu nên phân biệt được biết ?"

      "Hì hì..."

      "Chẳng qua sao cả! Mình bảo vệ cậu, nếu ai dám bắt nạt cậu, mình đánh bọn họ nhừ tử."

      Nhìn cậu bé giơ quả đấm, bé bĩu môi, lắc đầu, lại cười cười. luôn thích cười như vậy, để nụ cười cực rỡ luôn hữu khuôn mặt đáng của .

      "Thầy giáo chỉ cần cậu ngủ trong giờ học là được rồi, cho nên tuyệt đối được ngủ, nhưng cũng đừng chuyện với bạn học! Bác Kỷ lâu nhà trường mới đồng ý cho cậu vào lớp học. Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, mình nhất định chỉ cậu..."

      "Chỉ cái rắm! người bị thiểu năng trí tuệ sao mà chỉ được?"

      giọng vang lên ở phía sau, cậu bé nheo mắt lại nhìn, bé cũng ló đầu ra nhìn xem ai , sau đó lại cười cười.

      "Cười cái rắm! đứa ngu ngốc." ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      khí tương đối căng thẳng, cậu bé xoay người nhìn chằm chằm cậu bé khác , ánh mắt lộ vẻ tức giận, cũng bởi vì động tác này, khiến cậu hoàn toàn che bé ở phía sau mình. "Cậu lại lần nữa xem!"

      Cậu bé kia cũng tỏ ra sợ hãi, trừng mắt lại.... ở trường cậu ta là tiểu bá vương, hề sợ ai! " mấy lần cũng như vậy thôi, ngu ngốc chính là ngu ngốc."

      "Mẹ kiếp! Miệng mày sao lại thối thế hả! Đáng ăn đòn..." Thế là cậu xông lên phía trước, đánh nhau với đứa bé kia.

      Đối phương cũng phải là kẻ dễ bị bắt nạt, hiển nhiên rất thích nghênh chiến. "Tao thấy dáng vẻ của mày rất chướng mắt! Cho rằng mình là hộ hoa sứ giả sao?"

      Trong hỗn loạn truyền ra câu này, hai đứa trẻ đánh nhau túi bụi, bên trong lớp học hoàn toàn hỗn loạn, tất cả học sinh đều hét chói tai, mọi người đều tránh ra để nhường chỗ cho hai cậu bé đánh nhau.

      bé cũng há miệng to, cho dù ngốc, nhưng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, vội đứng lên quơ tay. "Nghị Nghị... thể..."

      "Nghị Nghị..."

      Nghị Nghị...

      ****

      Kỷ Xảo An yên lặng ngồi gấp quần áo, trải qua rất nhiều lần học tập và luyện tập cuối cùng cũng biết làm việc này.

      Đây là quỹ từ thiện được mở dưới danh nghĩa của nhi viện bao gồm cả việc nuôi dạy (nuôi và dạy học), nhận nuôi những đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, hơn nữa cũng cung cấp gian học tập cho những đứa trẻ giống như Kỷ Xảo An, để chúng học được cách tự lập. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Mà Xảo An lại làm việc ở đây, từ khi học hết chương trình phổ thông cũng học lên nữa, thực tế cũng cần và muốn học lên.

      Sau khi Kỷ Văn Hào và Tạ Thi suy nghĩ quyết định để học cách độc lập tự chủ, tự chăm sóc bản thân, thậm chí phát huy sức lực bản thân giúp đỡ xã hội.

      Xảo An rất ngoan, đơn thuần... điều thường nghĩ đều là những trò chơi, cũng rất thích những trò chơi đó, nhưng độ khó của những trò chơi lại khác nhau, cần thời gian thích ứng, nhưng Xảo An vẫn vui vẻ học cách chơi.

      Lúc này bạn đến gọi , giọng rất lớn, nhưng Xảo An chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên nghe thấy, mãi cho đến khi những bạn khác chạy đến kéo góc áo , mới bừng tỉnh.

      "Chị..."

      "Làm sao vậy..."

      "Tiểu Vi khóc."

      Kỷ Xảo An vội vàng đứng lên, theo bạn đến căn phòng bên cạnh, nhìn thấy bé ngồi dưới đất khóc, bên cạnh có hai bé trai lôi kéo bé, giống như đoạt địa bàn, ai cũng nhường nhau.

      Tiểu Vi và Xảo An đều bị thiểu năng trí tuệ, đều khác nhau là tiểu Vi thích khóc, lá gan cũng , chỉ cần người khác to tiếng hay nghiêm mặt Tiểu Vi liền rơi nước mắt.

      Tiểu Vi nhín, bé trai bên cạnh cũng dám cử động, nhưng mà hai người nắm quần áo của Tiểu Vi, người nào cũng buông tay. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Kỷ Xảo An vội vàng tiến lên. " thể như vậy... thể..."

      Kỷ Xảo An ngồi dưới đất, vội vàng ôm Tiểu Vi vào ngực vỗ về an ủi bé; Tiểu Vi dựa vào lòng Kỷ Xảo An tiếp tục khóc.

      "Tiểu Vi ngoan... Có chị ở đây..." Kỷ Xảo An cố gắng nhớ lại những động tác và những lời thương của mẹ , ôm bé vào lòng, cũng an ủi và chăm sóc bé y chang mẹ làm với .

      hiểu chăm sóc là gì, lại càng hiểu cái gì là tâm lý học, chỉ biết rất thích được mẹ ôm, bởi vì được ôm rất thoải mái...

      Tiểu Vi thoải mái dựa vào ngực , "Chị... Hơi sợ..."

      " phải sợ... có chị ở đây..." Lau nước mắt mặt bé, Kỷ Xảo An lắc lư cơ thể, tiếp tục an ủi Tiểu Vi.

      Lúc này có người đàn ông từ cửa chạy vào phòng, theo sau là người phụ nữ, chẳng qua là chân trái của người phụ nữ di chuyển hơi bất tiện, giống như là bị cà thọt.

      Người đàn ông nhìn xung quanh, "Có chuyện gì vậy?"

      Cái chú này luôn luôn nghiêm túc, đứa trẻ nào trong viện cũng sợ, tất cả mọi người đều im lặng dám chuyện.

      Người phụ nữ thấy thế lắc đầu bật cười, "Dáng vẻ này của hù chết bọn mất!"

      Người đàn ông nhún nhún vai, người phụ nữ ngồi xổm người xuống, nhìn hai bé trai biết nên làm gì kia, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? cho chị biết, tại sao Tiểu Vi lại khóc?"

      đứa bé trai gãi gãi đầu, "Cháu muốn rủ Tiểu Vi chơi."

      "Cháu cũng vậy."

      Nở nụ cười, "Muốn chơi cùng Tiểu Vi! Rất tốt! Nhưng mà nên lôi kéo! Tiểu Vi sợ đó!"

      Kỷ Xảo An dùng sức gật đầu, vỗ vỗ đứa bé trong ngực "Tiểu Vi hơi sợ... thể kéo..."

      Người phụ nữ kia sờ sờ đầu hai bé trai, biết hai đứa bé này rất hiền, chỉ là nhìn thấy Tiểu Vi thể thích ứng với hoàn cảnh, mình núp trong góc nhìn rất đáng thương, muốn mang bé chơi. "Nhưng mà các con cũng rất ngoan! Phải chăm sóc Tiểu Vi hơn nữa đó! Chờ thêm thời gian nữa, Tiểu Vi tương đối thích ứng với hoàn cảnh, các con có thể mang bạn chơi, nhưng nữa phải nhớ kỹ, được chạy xa đó!" ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      " biết!"

      Kỷ Xảo An vỗ vỗ Tiểu Vi, nhìn bé trong ngực bĩu môi, hiển nhiên là rất lệ thuộc vào , Xảo An cũng : "Tiểu Vi, muốn chơi ? Rất vui đó!"

      "Hơi sợ..."

      " phải sợ... Chị cùng chơi với em..."

      Cuối cùng cũng trấn an được đám , người phụ nữ căn dặn người đàn ông đứng bên, " đưa bọn ra khu đất trống chơi bóng ."

      Người đàn ông gật đầu, cầm trái banh bên cạnh lên, " thôi! Ra ngoài chơi bóng, ai đến cuối bị ăn đòn."

      Tất cả bọn đều hô lên, cười với nhau, ai cũng rất vui, kẻ trước người sau chạy ra khỏi phòng; chỉ chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Xảo An, Tiểu Vi, và gười phụ nữ kia.

      Kỷ Xảo An vẫn ôm Tiểu Vi, thậm chí còn hát bài hát thiếu nhi, hy vọng Tiểu Vi vừa khóc xong có thể ngủ giấc, quên cảm giác sợ hãi kia.

      Ngượi phụ nữ ngồi bên nhìn, mặt nở nụ cười vui mừng, nhàng huých Xảo An, "Xảo An, phòng làm việc của mình còn có việc cần xử lý, mình trước nhé!"

      Xảo An cười cười, "Ừ!"

      "Vậy Tiểu Vi giao cho cậu đó!"

      "Được"

      Người phụ nữ đứng lên xoay người ra ngoài, ra đến cửa phòng, lại nhìn được quay đầu lại nhìn... hình ảnh này khiến cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.

      Xảo An tốt bụng phát ra từ nội tâm, bởi vì ngay chính cũng biết hành động của mình gọi là tốt bụng, cho nên càng lộ vẻ trân quý.

      Nhìn hình ảnh Xảo An hết lòng chăm sóc đứa bé, đây chính là hình ảnh đẹp nhất thế giới, bé lương thiện động lòng người, cho dù bị khiếm khuyết, nhưng lại ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của .

      Khó trách hai người đàn ông kia có cách nào buông bỏ được ấy, khó trách...

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2



      Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên lâu toàn trường cũng về gần hết, chỉ còn lại thầy giám thị, thầy chủ nhiệm và hai học sinh nam bị phạt đứng... cậu bé bên trái lộ ra vẻ mặt tức giận, con mắt tím bầm, khóe miệng còn có máu.

      Cậu bé bên phải cũng khá hơn là mấy, chỉ là mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh, giống như hề để ý đến hành động đánh nhau vừa rồi của mình.

      Lúc này thầy giáo chủ nhiệm từ phòng giám thị ra, nhìn hai người họ rồi : "Thầy liên lạc với phụ huynh của hai em, lát nữa họ đến đây đón hai em."

      Cậu bé bên trái - Bùi Tử Nghị - la to, "Em bị ba em đánh chết!"

      Thầy giáo nhìn cậu rồi : "Vậy đừng có đánh nhau!" nghĩ tới học sinh ưu tú như Bùi Tử Nghị lại đánh nhau, theo như lời của các học sinh trong lớp, và chính cậu cũng thừa nhận, là cậu ra tay đánh người trước!

      Cậu bé còn lại tên là Giang Uy, cảm thấy sao cả chỉ nhún nhún vai, " sao cả, dù sao bà nội em cũng quản em."

      Thầy giám thị và thầy giáo chủ nhiệm cũng nhìn Giang Uy, họ sớm biết đứa này có hành vi lệch lạc, vì vậy có thể để ý đến cậu để ý, dù sao đến trường học học tuân thủ qui định của nhà trường là tốt rồi.

      xong thầy chủ nhiệm liền rời , để hai đứa trẻ tiếp tục đứng trước cửa phòng quản sinh; Bùi Tử Nghị cảm thấy rất buồn bực, mẹ kiếp, nếu phải cái thằng này mắng Tiểu An, cậu làm sao phải đánh nó?

      Nếu nó dám mắng lần nữa, cậu lại đánh nữa, điều này tuyệt đối thay đổi được, giỡn, dám mắng Tiểu An, chính là cần ăn đòn. "Cũng tại mày, nếu mày mắng Tiểu An, tao mới đánh nhau với mày."

      Giang Uy vẫn tỏ vẻ sao, "Tao thích tao mắng, mày làm gì được nào? Muốn đánh tới đây! Mày tưởng tao sợ chắc!"

      giỡn, từ trước đếnh giờ cậu chưa bao giờ đánh thua... Mặc dù mấy đấm của người này rất mạnh, khiến mặt cậu giờ vẫn còn đau, nhưng mà cậu nhận thua.

      "Mẹ nó, mày muốn ăn đòn mà! Mắng Tiểu An như vậy là có ý gì?"

      "Bởi vì tao thấy nó cứ luôn miệng kêu 'Nghị Nghị', ' Nghị Nghị' rất khó nghe!"

      "Mắc mớ gì tới mày!" Cậu rất thích Tiểu An gọi cậu như vậy.

      "Tao thấy khó chịu!"

      "Mẹ nó, dạy dỗ mày, mày đúng là hèn hạ mà."

      "Đến đây."

      Bỗng nhiên từ cây cột phía sau nhô ra cái đầu, chính là Kỷ Xảo An, mà tay còn cầm cái túi .

      "Tiểu An, sao cậu còn chưa về nhà?"

      Xảo An qua, mặt nở nụ cười xin lỗi, lấy cây kem trong túi đồ ra.

      Vừa lúc Bùi Tử Nghị bị phạt đứng lâu, cảm thấy hơi khát. "Wow! Là lạnh lạnh! Vừa lúc mình khát nước,"

      Xảo An cười cười, lại lấy cây khác đưa cho Giang Uy; Giang Uy hơi kinh ngạc, nhưng nhận.

      "Lạnh lạnh... ăn lạnh lạnh..."

      "Mình..."

      Bùi Tử Nghị vừa cắn miếng kem to, vừa liếc cậu ta, "Tiểu An, đừng để ý đến cậu ta, để cậu ta chết vì khát cũng tốt, cây đó cũng cho mình ăn ."

      Giang Uy vội vàng giật lấy, lộ vẻ mặt đắc ý, " cho cậu đấy."

      "Cho mình! Tiểu An, nên cho cậu ta."

      "Như thế nào!"

      Lúc này Kỷ Xảo An đứng giữa hai người, tách hai người ra, chính mình cũng bắt đầu ăn kem.

      Cứ như vậy, ba đứa trẻ suýt nữa tan học về nhà khi mặt trời khuất bóng, đứng trước cửa phòng giám thị ăn kem. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Bùi Tử Nghị, Kỷ Xảo An, và Giang Uy cùng với mùi vị của cây kem, trở thành ký ức ngọt ngào thể quên được...

      ***

      đứng ở cửa, nhìn bận rộn sắp xếp lại các món đồ chơi... nhiều năm như thế, vẫn là bé, vĩnh viễn lớn lên, vĩnh viễn đáng như vậy.

      Đột nhiên bé ngừng lại, giống như là nhớ tới gì đó, lộ ra vẻ mặt biết làm sao, đơn thuần nên che dấu tâm tình, biết làm sao, hơn nữa nhớ đến cái gì.

      Là người đàn ông kia sao?

      vào phòng, đến bên cạnh , giúp bỏ những món đồ chơi kia vào tủ.

      Kỷ Xảo An phát , liền mỉm cười, "A Uy..."

      Người đàn ông này chính là Giang Uy, cũng cười, rồi giúp Kỷ Xảo An làm việc, thực tế, cũng nhờ , mới có cơ hội làm việc ở đây.

      Thành , Giang Uy nghĩ đến mình làm việc ở hội từ thiện, công việc này là do Xảo An và bác Kỷ giúp xin... sau khi tốt nghiệp cấp ba, bắt đầu theo những băng phái xã hội đen thậm chí còn phạm tội, từng tù.

      Sau khi ra tù lâu, gặp Tiểu An, dù qua nhiều năm nhưng vẫn thuần khiết như trước.

      Nhìn lại mình, trưởng thành lại trở thành người dơ bẩn, xã hội này giống như vứt bỏ , nhưng Tiểu An lại rất vui vẻ chào hỏi , thậm chí còn làm nũng với bác Kỷ, để bác sắp xếp cho công việc trong hội từ thiện.

      ra từ năm đó sau khi ăn cây kem kia xong thể nào quên được bé này rồi, cũng từ giây phút đó cho phép mình mắng nữa, gì mà ngu ngốc, thiểu năng đều ra khỏi miệng.

      Thậm chí cũng bắt đầu thấy tức giận khi người khác mắng , ra đây là ý muốn bảo vệ...

      có thể cảm nhận được tình cảm giữa Tiểu An và Bùi Tử Nghị, thậm chí còn ghen tỵ, cho nên sau khi biết tin Bùi Tử Nghị ra nước ngoài, trong lòng cảm thấy rất vui.

      Nhưng mà nhìn thấy Tiểu An ít cười hơn, mặc dù vẫn hồn nhiên như trước nhưng thời gian ngẩn người lại càng nhiều.

      đành lòng khi thấy như vậy, đúng vậy! thừa nhận thích Tiểu An, cũng vì mà đau lòng thôi, nhiều lúc nhịn được xúc động, nhịn được xúc động thích người

      Có lẽ năm đó khiêu khích Bùi Tử Nghị, cũng do thích ta bảo vệ , độc chiếm ! "Tiểu An, em nhớ Bùi Tử Nghị sao?"

      Nghe được cái tên quen thuộc, Tiểu An trực tiếp bộc lộ ánh mắt bất đắc dĩ, có thể nhìn ra được rất nhớ ta: "Nhớ... nhớ Nghị Nghị..."

      Giang Uy cười khổ, "Em đúng là thành , nể mặt gì cả."

      "A Uy..."

      Giang Uy cười cười, "Tiểu An, ra rất thích em!" lớn mật , tiếng lòng của mình, cũng thử dò xét, cũng là thổ lộ.

      Kỷ Xảo An cười cười, "Thích, Tiểu An thích A Uy..."

      Giang Uy nhìn ánh mắt của , đó là ánh mắt đơn thuần, hề có chút tạp chất, hề chê dấu, hề có tia đa tình, căn bản làm cho người ta nhìn thấu suy nghĩ của .

      biết, biết, thích là tình cảm giữa bạn và bạn... giống như thích đồ chơi vậy, nhưng mà khác với thich Bùi Tử Nghị.

      Cũng dọn dẹp đồ chơi xong rồi, Kỷ Xảo An trực tiếp ngồi tấm đệm đặt mặt đất để nghỉ ngơi, lấy tay lau mồ hôi; Giang Uy cũng ngồi xuống bên cạnh , ngồi quá gần cũng quá xa.

      Bỗng nhiên Giang Uy phát mình có thể hiểu tại sao Bùi Tử Nghị chọn sau khi giải ngũ liền ra nước ngoài, có thể người này trốn tránh!

      Trốn tránh tình cảm của Tiểu An sao? Có thể phải vậy, thậm chí có thể hoàn toàn ngược lại, có thể Bùi Tử Nghị cho rằng Tiểu An hiểu được tình cảm.

      Có lẽ ta cho rằng Tiểu An đơn thuần như vậy, thích tất cả những người đối xử tốt với mình, căn bản hiểu được cái gì là tình cảm, cái gì là tình cảm giữa nam nữ, cái gì gọi là .

      Bùi Tử Nghị rất ngốc!

      "Nghị Nghị..."

      Trái tim Giang Uy thắt lại, bình thường chán ghét, ghen tỵ với Bùi Tử Nghị là chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy Xảo An lúc nào cũng nhớ ta, cũng rất nỡ.

      Từ sau khi được Tiểu An và Bác Kỷ giúp đỡ để làm lại cuộc đời, tự với mình bao giờ rời khỏi đây, dùng cả đời để báo đáp Tiểu An, giúp đỡ Tiểu An.

      khìm lòng được đưa tay sờ đầu Tiểu An, thân mật : "Tiểu An, nên nghĩ quá nhiều có được hay ? Vui vẻ lên, nơi này cũng có nhiều bạn thích chị Tiểu An đó!"

      Kỷ Xảo An cười cười, "Ừ!"

      Bầu khí giữa hai người rất ấm áp, giống như hai người bạn tốt chuyện với nhau, cho dù trong lòng tấm chân tình, nhưng lựa chọn đè nén...
      xixon, LạcLạcChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :