1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,958
      Dưỡng nữ thành phi

      Nội dung giới thiệu:

      Kiếp trước, nàng có hưởng thụ qua bất kỳ loại thân tình nào, nhưng sau khi bước sang kiếp mới , lại cảm nhận được loại ‘ thân tình” biến chất

      Tin đồn Cửu vương gia máu lạnh vô tình, đối với nữ nhi của mình tôn sùng như là chí bảo, thích buông tay.

      Nâng niu trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.


      Đoạn ngắn :


      "Vương Gia, Quận chúa, Quận chúa nàng......" Thị vệ muốn lại thôi.

      "!" Ánh sáng lạnh ra trong mắt của Tịch Thiên Sầm.

      "Quận chúa muốn ăn khoai nướng, lấy đống lớn danh họa cùng với chũ thư pháp trong thư phòng của ngài đem nướng khoai lang, còn ở trước cửa tiểu lâu nướng khoai a......"

      "Sao?......" Tịch Thiên Sầm kéo dài giọng , trong thanh lạnh lùng, làm cho thị vệ rùng mình cái.

      "Ngươi cho Quận chúa, nàng đốt bộ tranh chữ, liền phải tự tay viết bộ, trả lại vào đúng chỗ trong thư phòng cho bổn vương!"

      Thị vệ giựt giựt khóe mắt, Vương Gia ngài cao tay mà! Vì ép Quận chúa đọc sách tập viết, thế nhưng tiếc bất cứ thủ đoạn nào! Những thứ kia là danh họa, mỗi bộ phải Giá Trị Liên Thành sao, ngài mỗi lần trước khi ngủ, cũng lấy ra xem mấy lần, tại lại cam lòng lại để cho Quận chúa đốt! là biết cách dạy nữ nhi a! Làm người ta cảm thấy bội phục!

      Đoạn ngắn hai:

      "Vương Gia, Quận chúa đánh nhau với thái tử." Thị vệ vội vã chạy vào Ngự Thư Phòng, cắt đứt cuộc thương nghị giữa Tịch Thiên Sầm và hoàng thượng.

      "Dẫn đường." Tịch Thiên Sầm ném tấu chương còn chưa có xem xong trong tay xuống, mắt lạnh lẽo liếc hoàng thượng cái, ý tứ đó là xem con trai của ngươi !

      "Chuyện này liên quan gì đến trẫm." Hoàng thượng vội vàng phủi sạch quan hệ, theo Tịch Thiên Sầm thẳng đường tiến về phía Ngự Hoa Viên.

      Tịch Thiên Sầm kéo khóe miệng còn có chút sưng của Tịch Mạn Ngọc, cúi đầu nhìn xem thái tử gần mười bảy tuổi ,quay mặt sang, với nữ nhi nhà mình: "Lần sau cần chừa mặt mũi cho phụ vương, có người dám động đến bảo bối cọng tơ, đáng đánh liền đánh, cho dù đánh chết cũng sao, cho dù là thái tử, cũng có phụ vương làm chỗ dựa cho bảo bối."

      Hoàng thượng ở bên khóc ra nước mắt, hoàng đệ a! Hoàng đế chính là rất coi trọng mặt mũi đó, chừa cho mấy phần mặt mũi được sao? Ngay trước mặt nhiều nô tài như vậy, thế nhưng lạnh lùng mà ra những lời này.

      thế nào, bị đánh đến sưng mặt sưng mũi là con của , là thái tử đó! tại nàng chỉ là tiểu quận chúa, cũng dám tùy ý đánh thái tử, về sau chờ lên ngôi vị hoàng đế, còn bị thiên hạ cười cho sao?

      Lời của editor: truyện này siêu sủng, siêu sạch nhưng mà có H nha, các nàng nào thích kẹo ngọt nhào vô, ta chủ trương đào hố này, cái hố vừa đủ dìm chết chúng ta bằng ngọt ngào nha….

      Truyện có tổng cộng bốn cuốn, mỗi cuốn có rất nhiều chương , nên ước chừng khi nào hoàn ta chưa biết, truyện có chút bi, chút hài, pha trộn nhiều thể loại đấu đá, thâm cung bí sử, cung đấu, giang hồ đầu, đấu trí đấu võ đều có

      Nữ chủ thông minh, cường hãn nhưng cường trí, kiếp trước là sát thủ, sau khi bị giết mang theo trí nhớ kiếp trước mà đầu thai, đến khi tám tuổi mới gặp được nam chủ.

      Nam chủ là vương gia, muốn cái gì có cái đó, võ lâm cao thủ, đẹp trai, giàu có, mặt lạnh như tiền, là loại người nên dây vào, nữ chủ là bị nhìn trúng có hứng thú nên bị cường hãn giữ bên người. Sủng nữ chủ vô đối.

      Tình tiết truyện vừa đủ, quá ngắn cũng quá dài, chung là hợp với những ai thích món ngọt giống ta. Nhiệt liệt kêu gọi đồng bào ủng hộ

      P/s: Nhan Nhan ta chủ trương đào hố, nên có gì cứ chặt chém ta, QH chủ trương post tuần hai chương, nếu ai có muốn đòi thêm cũng ko có vì thời gian của ta rất rất rất có hạn, ta cố gắng hoàn cuốn trước khi lâm bồn, còn mấy cuốn khác ta biết a~
      Last edited by a moderator: 31/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,958
      Chương 1 đêm khuya bị đột nhập

       Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng
      Đêm khuya tối đen như mực, vầng trăng sáng cong cong chiếu rọi.

      Gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ hoang tàn, đem khí bên trong phòng lạnh xuống thêm vài độ

      giường trừ cái chăn bông, ngoài ra còn bất cứ thứ gì có thể giữu ấm. Tịch Mạn Duẫn dùng chăn bông đem thân thể che phủ để gió thổi lọt,nhưng vẫn như cũ ngăn được rét lạnh, ở trong chăn lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, chớ chi là ngủ say sưa.

      Hồi tưởng chút, từ lần nhiệm vụ  trước thất bại, kẻ địch lựa chọn Ngọc Thạch Câu Phần, nổ chết mọi người, Tịch Mạn Duẫn liền như vậy qua tám năm.

      Trong gian thu hẹp, Tịch Mạn Duẫn nghe thấy mình thở hổn hển, coi như như vậy, Tịch Mạn Duẫn như cũ dám vén lên chăn bông để thở. khi vén lên, chăn bông cũ rách này liền rất khó giữ được độ ấm lần nữa.

      Cửa kẽo kẹt vang lên hạ xuống, thân thể Tịch Mạn Duẫn khẽ động.

      "Ai?" Thanh lành lạnh buồn buồn xuyên thấu qua chăn bông.

      Thân thể này, chỉ mới tám tuổi, ở Sầm vương phủ là Tiểu Quận Chúa được sủng ái, thường ngày trừ vú em săn sóc cho nàng, tiểu tử viện này liền có những người khác bước vào. Mà bà vú thấy nàng được sủng ái, luôn là đem thức ăn đặt trước cửa, căn bản để ý tới Quận chúa có mẹ như nàng, lại càng khuya khoắt đến nơi này.

      Huống chi...... Cửa có cài chốt!

      Tịch Mạn Duẫn lật người lên, có tốc độ khác so với nàng nhanh hơn. đôi tay nhanh chóng đưa qua, nắm chặt cổ áo của nàng, đem lấy nàng kéo đứng lên.

      bao lâu, bên ngoài sân đèn đuốc dần dần ràng.

      Tịch Mạn Duẫn giãy giụa mấy cái, có mấy phần tức giận đối với thân thể nghiêm trọng suy dinh dưỡng này. Đối phương mặt che miếng vải đen, xem được toàn cảnh, nhưng trong tròng mắt nóng nảy lộ ra nổi sợ của .

      thích khách, mặc dù biết đêm khuya xông vào vương phủ, vì chuyện gì. Nhưng Tịch Mạn Duẫn ràng cảm thấy cổ thanh kiếm kia, là cỡ nào lạnh lẽo. Có lẽ nhiều năm như vậy, vương phủ, sớm quên còn có Quận chúa tồn tại.

      Thay vì chờ người khác tới cứu, còn bằng tự cứu.

      " nữa, hộ vệ vừa đến, ngươi liền có chạy đằng trời."

      Người áo đen sửng sốt, cúi đầu quan sát con tin trong tay.

      ràng sống chết nắm giữ ở trong tay , tiểu nữ hài này lại mặt bình thản trầm tĩnh, chút nào khiếp đảm vì kiếm cổ.

      Tại sao có thể lạnh lung bình tĩnh như vậy? Trầm ổn ràng khác hẳn với gương mặt ngây thơ, trong mắt càng thêm chút sợ hãi.

      " sợ ta giết chết ngươi?" biết tại sao hỏi như thế, nhưng trực giác cho biết, bé này tương lai khẳng định đơn giản. Ở gian phòng rách nát như thế, đoán chừng thân phận cao tới đến đâu, bắt nàng, uy hiếp được hộ vệ. Thoáng qua trong mắt tia sát ý......

      Tịch Mạn Duẫn ở trong tổ chức sát thủ ở thế kỉ 21 lăn lộn vài chục năm, ánh mắt như thế, nàng quá mức hiểu.

      "Nếu như ngươi giết chết ta rồi, nhất định tìm thấy lối ra vương phủ. tại chỉ có ta có thể giúp ngươi chỉ ra con đường, tránh ra hộ vệ truy kích, mới có thể làm cho ngươi toàn thân mà lui." Tịch Mạn Duẫn hai mắt trong trẻo ràng, nhìn thẳng vào .

      Đôi mắt của người áo đen lóe lên cái, tựa hồ suy nghĩ.

      "Ngươi có thời gian suy tính, quyết định !"

      Tiểu nữ hài này đúng, ít hộ vệ tiến vào tiểu viện rồi, trì hoãn nữa hồi tiểu nử này nhà bị đoàn người  vây lại. có thời gian lo lắng đứa này, đến cùng phải lừa gạt hay .

      Thu hồi kiếm, người áo đen khiêng lên, "Làm thế nào cho ta ra ngoài? Nếu ta ra được, ngươi cũng đừng mong sống."

      "Từ cửa sổ, sau nhà có con đường , có thể ra tiểu viện." Đôi mày thanh tú của Tịch Mạn Duẫn cau lại, bị  khiêng , hết sức khó chịu.

      Gió lạnh phả vào mặt, làm Tịch Mạn Duẫn rùng mình cái. Chỉ mặc áo đơn, ở ban đêm nhìn xuống cũng rất yếu ớt.

      Người áo đen mới vừa lắc mình ra cửa sổ, cửa phòng ầm ầm tiếng bị đá văng. Tịch Mạn Duẫn quay lại nhìn  cái, cả ngày người nào bái phỏng tiểu viện, lần đầu tiên nghênh đón nhiều ‘khách quý’ như vậy.

      Nơi này là đường vắng vẻ, là Tịch Mạn Duẫn tản bộ lúc nhàm chán phát . Nhưng có thể ra khỏi vương phủ hay , Tịch Mạn Duẫn thể nào biết được, bởi vì nàng chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu qua. Mới vừa trợ giúp người áo đen chạy trốn, cũng chỉ là kế sách tạm ứng.

      Người áo đen thân thể rất cao, từ mũi nhìn trở lên, nhìn ra được là thanh niên, và còn là thanh niên có dáng dấp tệ. hoàn cảnh Nhìn chung quanh càng lúc cànga xa lạ, người áo đen lộ ra kiên nhẫn, như tưởng tượng, Sầm vương phủ có lớn như vậy, lâu như vậy, vẫn chưa ra được cửa.

      "Tiểu nha đầu, ngươi có phải gạt ta hay ?"

      " có." Tịch Mạn Duẫn mồm miệng ràng phun ra hai chữ, liền ngậm miệng đáp.

      Người áo đen thấy khuôn mặt nhắn của Tịch Mạn Duẫn cau có, đè xuống thanh khóe mắt nâng lên tia giảo hoạt, : "Đứa thể láo, ngươi dẫn ta ra khỏi vương phủ, ta liền thả ngươi trở về, như thế nào?"

      "Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?" Tịch Mạn Duẫn hừ lạnh tiếng, giọng nhàn nhạt, tựa hồ mang theo giễu cợt.

      là đứa trẻ ngu ngốc cứng mềm ăn, người áo đen có chút ngạc nhiên, rốt cuộc cái dạng cha mẹ gì , mới có thể dạy ra quỷ linh tinnhư vậy h!

      "Cây này, ta dường như mới vừa gặp lần." Tịch Mạn Duẫn chỉ hướng bên phải đường thân cây.

      Tịch Mạn Duẫn tỉnh táo lại chút, người áo đen cũng phát đúng. Khi chạy ra khỏi phòng lâu, đám kia hộ vệ còn theo, mà bây giờ sau lưng tên hộ vệ cũng còn theo tới? Bọn họ dừng lại khi nào?

      "Khó trách! Nơi này bát quái càn khôn! Bát quái 64 cung, vòng vòng lại biến hóa vô cùng. Sau khi chúng ta vào, lạc đường mới là lạ."

      "Bát quái?" Tịch Mạn Duẫn nhớ tới Bát Quái Trận Trung Quốc cổ đại thần bí, chẳng lẽ triều đại này cũng có bát quái?

      Người áo đen hiếm khi lộ ra vẻ hài lòng, "Ngươi chính là đứa trẻ, những thứ này hiểu rất bình thường."

      Tịch Mạn Duẫn giải thích, nhưng bát quái huyền bí, người bình thường xác thực thể hiểu. Tịch Mạn Duẫn nhìn chung quanh, cảm thấy người thiết trận, chừng cũng là người xuyên qua giống mình?

      Dù sao cũng là Lão Tổ Tông gì đó, Tịch Mạn Duẫn biết đến bát quái, tuyệt đối phải là người của thời đại này có thể so sánh được. Trong mắt chợt lóe lên tinh quang rồi mất, mới vừa còn chưa có nghĩ đến nên thoát thân như thế nào, cánh rừng cây này ngược lại cho nàng cơ hội tốt.

      " ra khỏi cánh rừng cây này, chính là cửa sau của vương phủ." Tịch Mạn Duẫn láo, chút đỏ mặt.

      Người áo đen càng nhìn tiểu hài này, càng thấy được khuôn mặt nhắn này rất thuận mắt.

      "Ta thấy ngươi ở vương phủ này, sống qua ngày cũng vất vả, bằng theo ta? Ít nhất có thể để cho ngươi ăn no, nơi ở tốt." Người áo đen nhìn Tịch Mạn Duẫn, sát tâm dần dần thu hồi. Cảm thấy đứa trẻ đáng như vậy, giết rất đáng tiếc, bằng giữ ở bên cạnh vui đùa chút.

      Đôi mắt của Tịch Mạn Duẫn đảo vòng, rời khỏi vương phủ? Vấn đề này nàng còn chưa có nghĩ tới. Nàng tại cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, ra khỏi vương phủ, bị người bán cũng chừng.

      Mà người áo đen này, vừa nhìn biết phải là người tốt, cùng , cuộc sống yên tĩnh của mình, coi như hết.

      Đời trước vừa sanh ra, ở trong tổ chức huấn luyện, sau đó chính là tiếp nhận nhiệm vụ ngừng giết người. Mặc dù trải qua tám năm có cuộc sống tốt, nhưng phần yên tĩnh này, Tịch Mạn Duẫn muốn đánh vỡ.

      "Ta ." Nàng liên tiếp láo, nếu như chờ người áo đen phát nàng lừa gạt , đến lúc đó tuyệt đối phải là chết vì dao đơn giản như vậy.

      " ? Ngươi tay ta, có hay , phải do ngươi quyết định."

      "Ngươi có bản lãnh vây khốn được ta!”

      Tịch Mạn Duẫn chống bả vai , lật người nhảy xuống, dùng hết hơi sức, bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong rừng cây.

      Người áo đen cảm thấy đầu vai hơi nặng, trọng tâm trầm xuống, chờ quay người lại, thấy từ từ biến mất ở rừng cây.

      " quỷ linh tinh, sớm muộn ta quay trở về tìm ngươi!" Người áo đen nhìn chung quanh chút, Bát Quái Trận dễ phá, phải sớm chút phá trận rời khỏi vương phủ, bằng đợi trời vừa sáng, muốn ra vương phủ, liền khó càng thêm khó rồi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,958
      Chương 2: Cha con gặp nhau.
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Chân trời dần dần lộ ra những tia nắng đầu tiên, Tịch Mạn Duẫn bị đông lạnh cả đêm, tay chân cứng ngắc. Cây tùng lâm mặc dù lớn, nhưng quẻ trận cũng là trải qua tỉ mỉ thiết kế mà thành. Mất hơn hai canh giờ, nàng mới lượn quanh ra rừng cây.

      Tịch Mạn Duẫn biết mình kiên trì được bao lâu, thân thể vốn được dinh dưỡng đầy đủ, hôm nay lại bị đông lạnh cả đêm, vài bước, ho khan mấy tiếng. Nhìn rừng cây cuối Tiểu Lâu, Tịch Mạn Duẫn tiến lùi đều khó.

      Nếu như vào, lấy thể lực của nàng, thể nào dọc theo đường trở lại phòng . Nhưng nếu như vào......Làm sao biết được có nguy hiểm hay .

      Tịch Mạn Duẫn dựa vào cây khô, hai mắt bắt đầu choáng váng.

      Thấy vậy cũng phải nàng lựa chọn.

      Đứng thẳng người, Tịch Mạn Duẫn hướng về phía trước nhảy mấy bước.

      Dát chi tiếng, dưới chân nhánh cây vang lên, phía bên phải nhanh chóng bay ra mũi tên, ngay sau đó là mười mấy tên lượt.

      Có cơ quan!

      Tuy là thể lực được, đầu óc cũng lờ mờ phát giác ra.Bên ngoài Tiểu Lâu sắp đặt quẻ trận, dĩ nhiên đến bên trong Tiểu Lâu cơ quan chẳng phải là nhiều hơn?

      Hướng phải bên tránh, rậm rạp chằng chịt tên đảo mắt tới. Tịch Mạn Duẫn nghiêng người, tay mắt lanh lẹ níu lại mũi tên thiếu chút nữa xuyên qua cánh tay nàng.

      Trong lòng thầm may mắn, may mà trước kia cảm thấy thân thể kém, luôn chăm chỉ luyện tập lại mấy chiêu thức vẫn còn nhớ từ kiếp trước, rèn luyện thân thể. Thân thể này mặc dù kém, nhưng linh hoạt rất cao.

      "Vương Gia, có người xông vào Tiểu Lâu."

      Chu Phi bước chạy lên Tiểu Lâu nhanh, bàn tay nắm bội kiếm bên hông, thái độ rất nghiêm túc rất khô khan.

      Đứng trước hàng rào của tiểu lâu là nam tử trẻ tuổi, tóc đen bóng thuận thẳng, trực đạt bên hông. Chu Phi dám ngẩng đầu nhìn người nọ, ánh mắt theo hàng rào nhìn về phía rừng cây, tầm mắt rơi vào thân ảnh của người tránh né mưa tên. Trong rừng cây tràn ngập sương mù, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, những thứ khác nhìn lắm.

      ra là Vương Gia phát .

      "Là ai?"

      Người nọ xoay người, người chỉ khoác cái hoa bào màu đen, mỏng manh y phục giữa khí trời rét lạnh, làm cho người ta nhìn cảm thấy lãnh. Thế nhưng khi thân ảnh xoay người lại, khuôn mặt tuấn, giống nhau ngàn năm thay đổi trong sạch.

      "Thuộc hạ phái người thăm dò, phải bắt giữ người nọ ngay."

      Tiếng vừa dứt, dưới tiểu lâu truyền đến tiếng kêu đau.

      Tịch Mạn Duẫn che bị mủi tên sát qua đầu vai, thể lực cạn kiệt, làm nàng tốc độ chậm lại, mà bắn tới mủi tên càng ngày càng nhiều.

      "Chẳng lẽ..... Là đứa trẻ?" Chu Phi tin xoa chút mắt, xuyên thấu qua sương mù, thân ảnh người kia cao, đầu tóc đen tán lạc, tỏ đây là đứa bé.

      nữ hài tử có thể ra quẻ trận! Còn có thể trong mưa tên mà sống lâu như vậy!

      Quá nhiều thể tưởng tượng nổi.

      chuẩn bị xin phép Vương Gia nên xử lý đứa này như thế nào, quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Vương Gia biến mất.

      Tịch Mạn Duẫn nhìn phía trước mặt rậm rạp chằng chịt mủi tên, cũng còn bao nhiêu hơi sức tránh né. Dù sao xuyên qua , lại sống thêm được tám năm, ông trời muốn đem mạng này lấy lại, cũng có lỗi gì, tại sao thản nhiên tiếp nhận?

      Tịch Mân Sầm nghe được là đứa bé lại cảm thấy kinh ngạc, thiên hạ người có thể ra phiến rừng cây kia có mấy ai. Hôm nay lại bị đứa bé phá được, nhất thời đối với đứa này sinh ra chút xíu hứng thú. Mà lúc nhìn thấy đứa bé trước mắt, lạnh nhạt tiếp nhận tử vong, lại thể nghi ngờ.

      Mới chỉ là đứa trẻ tám tuổi, đối mặt mưa tên vì sao có khiếp đảm, tại sao ở mặt nàng, viết đầy cỗ tang thương?

      " có thể nhìn thấu tử vong?" Thanh lạnh lẽo vang lên ở bên tai.

      "Nhìn thấy sao? Dĩ nhiên phải." Cơ hồ là bật thốt lên, nàng nếu là có thể nhìn thấu tử vong, mỗi ngày chịu được bà vú khấu trừ thức ăn, mỗi ngày ở phòng bị đông cứng tay chân sao?

      Bên hông đột nhiên bị sức lực nắm chặt, trời đất quay cuồng, Tịch Mạn Duẫn đụng vào lồng ngực ấm áp.

      Mà cách bọn họ chỉ có thước mũi tên, lại giống như đụng vào cỗ phản khí bị bắn ngược trở về. Lúc Tịch Mạn Duẫn kinh ngạc về võ công của người này, nháy mắt sau đó, địa phương bọn họ đứng dời đến tiểu lâu.

      bàn tay to đè lại đầu vai chảy máu của nàng, "Đau ?"

      Tịch Mạn Duẫn nhìn chằm chằm mặt của người nọ, theo bản năng gật đầu cái, căn bản ý thức được nàng còn tại trong ngực của người kia.

      Chu Phi trợn to hai mắt, nghĩ tới Vương Gia thế nhưng lại cứu đứa bé giống ai này. Nhưng những thứ này đều phải là mấu chốt, mấu chốt là Vương Gia ôm đứa bé này! Vương Gia nhưng là ngay cả ruột thịt đứa của mình cũng ôm qua lần nào.

      Dán lên lồng ngực ấm áp, tri giác của Tịch Mạn Duẫn bắt đầu từ từ khôi phục.

      Mặt trời đỏ rực ló lên sau rừng cây, dần dần leo lên phía chân trời, đuổi chút băng hàn còn sót lại

      "Vương Gia, nên vào triều sớm rồi." Chu Phi nhắc nhở tiếng.

      Tịch Mân Sầm gật đầu, nhìn thấy tiểu nữ hài chỉ mặc cái áo đơn màu trắng, thể nhíu mày.

      " chuẩn bị bộ y phục, mặc vào cho nàng. Trước lúc bổn vương trở về, phải chăm sóc tốt đứa này." Tịch Mân Sầm phân phó , ôm đứa bé vào trong nhà.

      Mỗi góc của gian phòng, đều bày lò lửa, vừa mới vào nhà, từng trận ấm áp giống như là thủy triều vọt tới bao quanh nàng.

      Chu Phi có chút khó xử, tại sao Vương Gia dường như rất quan tâm đứa này? Nhưng mệnh lệnh của Vương gia, thể cãi lời. Trước khi hiểu Vương Gia tính toán gì, cũng chỉ có thể phục tùng.

      Tịch Mân Sầm thích thanh tĩnh, chỗ Tiểu Lâu này là địa phương nghỉ ngơi của . Trừ tên hộ vệ là Chu Phi, những người khác toàn bộ ở lại ngoài rừng cây Mà Tịch Mân Sầm ngoại trừ ngủ ở chỗ này, những thời gian khác đều ở bên ngoài. Nếu như người áo đen kia may mắn ra ngoài, đối mặt phải là cửa sau vương phủ, mà là đông đảo thủ vệ của Tịch Mân Sầm. Trong thâm tâm của Tịch Mạn Ngọc mặc niện cho người áo đen chút, đường thoát thân quả rất gian nan a.

      Tịch Mạn Duẫn nằm cọ xát vào trong ngực , nam nhân còn quá trẻ này, là phụ thân sinh lý của nàng? Có liên hệ máu mủ với nàng? Cửu vương gia Tịch Mân Sầm máu lạnh vô tình trong truyền thuyết?

      Đối chiếu chút về gương mặt của hai người bọn họ, Tịch Mạn Duẫn cảm thấy tuyệt giống. là loại nam tử có ngũ quan kiên nghị, chỉ là liếc mắt nhìn, cũng biết này là loại người mạnh mẽ cực kỳ tự tin kiêu ngạo, dĩ nhiên, có tư cách kiêu ngạo.

      triều đình cơ hồ tất cả quân quyền, toàn bộ nắm giữ ở trong tay của nam nhân này. Có thể như thế này, người đàn ông này hắt hơi cái, đại thần của triều đình liền muốn run rẩy theo.

      "Ngươi nghĩ cái gì?" Tịch Thiên Sầm để đứa bé xuống, tỉ mỉ quan sát nàng.

      "Mấy tuổi?"

      "Tám tuổi." Tịch Mạn Duẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của , cũng muốn xem thử phụ thân danh nghĩa của nàng tám năm qua có còn nhớ đến tồn tại của nàng .

      Tám tuổi sao? Tịch Mân Sầm ngắt cánh tay của nàng, nhìn giống như chỉ có sáu tuổi.

      "Ngoan ngoãn sống ở chỗ này, trước lúc Bổn vương chưa trở lại, cho phép ra khỏi phòng." Tịch Mân Sầm đứng lên, ra phía ngoài.

      Cửa phòng đóng lại, Tịch Mạn Duẫn nhìn xuống gian phòng, bố trí rất đơn giản, mỗi món đồ bình thường xem như đẹp mắt, lại trân quý phi phàm.

      "Tra thân phận của đứa kia chút, Bổn vương muốn tin tức xác thực." Tịch Mân Sầm vừa ra Tiểu Lâu, vừa hướng Chu Phi phân phó .

      Đứa bé này, rất cảm thấy hứng thú.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,958
      ☆, Chương 3: Bồi thường
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Trong thời gian ngắn ngủi Tịch Mân Sầm vào triều, Chu Phi thăm dò chuyện xảy ra đêm qua. Nhưng giật mình nhất vẫn là tin tức,tiểu nữ hài gầy đến chỉ còn lại đầu khớp xương, chính là Mạn Duẫn Quận chúa con lớn của Vương Gia.

      Năm Tịch Mân Sầm mười bảy tuổi, từng có được đứa con ban tên cho Mạn Duẫn. Mẹ của nàng tên Thẩm Đậu, do khó sanh mà mất. Cách đây tám năm, đứa trẻ có mẹ được ai nhắc tới, cho nên rất nhanh bị người quên lãng ở góc tối người.

      Chu Phi điều tra, đem tất cả cuộc sống tám năm nay của nàng toàn bộ điều tra thấu đáo. Ngay cả khi nàng đường nào, khi nào chuyện, cũng tra được rất ràng.

      "Quận chúa, mời bôi thuốc." Chu Phi nghiêm mặt, hai hàng lông mày nhíu chung chỗ. Lời này dưới mười lần, mà tiểu nương kia ngồi ở ghế, tiếng cũng qua cổ họng. Vị này chủ tử uốn thuốc, chờ vị kia chủ tử trở lại, có quả ngọt để ăn

      Thấy còn là thờ ơ, Chu Phi đem Kim Sang Dược đặt xuống bàn, "Quận chúa, thuộc hạ đắc tội."

      xong, Chu Phi thế nhưng đưa tay tới bắt Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn ngồi nghĩ lát, hơi sức khôi phục chút, tránh sang bên cạnh, bàn tay duỗi ra của Chu Phi nhất thời thất bại.

      Lúc Chu Phi kinh ngạc về linh hoạt của Mạn Duẫn Mạn Duẫn cước đạp vào bụng , nhắc nhở.

      "Ta thích người khác đến gần." Lại ngồi xuống lần nữa, Mạn Duẫn cảm thấy đầu vai đau nhói trận, hiển nhiên là mới vừa rồi động tác quá lớn, động vết thương.

      "Quận chúa, người đừng cử động, xin cho thuộc hạ giúp ngài bôi thuốc."

      Hàng lông mày thanh tú của Mạn Duẫn cau lại, "Ta , thích người khác chạm vào thân thể ta."

      Chu Phi khó xử nhìn Quận chúa, "Nhưng vết thương......"

      Mạn Duẫn đưa đôi mắt lạnh lung nhìn , trong mắt chút nào thỏa hiệp. Vết thương ở đầu vai là gần sau lưng, dựa vào mình nàng, là thể bôi thuốc. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm làm sát thủ, để cho nàng luôn duy trì cảnh giác, thích có người dựa vào mình quá gần.

      Tịch Mân Sầm hạ triều vừa đúng lúc nhìn thấy màn này, thấy đứa trẻ vẫn còn mặc quần áo đơn độc như lúc rời , nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ xuống mấy bậc. Cái loại cảm giác bị áp bức đó c, làm Tịch Mạn Duẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.

      "Chu Phi, ngươi xuống trước ." Tịch Mân Sầm khoát khoát tay, ý bảo lưu lại Kim Sang Dược, có thể ra.

      Chờ cửa phòng vừa đóng, bên trong phòng mảnh an tĩnh. Tịch Mân Sầm mở miệng, Mạn Duẫn cũng giữ vững trầm mặc.

      đường trở về phủ, Tịch Mân Sầm nghe thuộc hạ hồi báo chuyện đêm qua . Mạn Duẫn ở tiểu viện, ở rừng cây phía bên phải. Con đường kia, hoang phế hơn mười năm, khi mới lập tạo vương phủ công nhân cẩn thận lưu lại lối . Rất khó tưởng tượng, đứa bé tám tuổi, có thể từ trong tay của thích khách chạy trốn, bình thản ra quẻ trận.

      Nhớ tới bản lĩnh lúc nàng tránh né mũi tên Tịch Mân Sầm rất ràng đứa này mặc dù biết chút võ công , nhưng lại tia nội lực.

      "Ngươi học võ công với ai?" Tịch Mân Sầm ngồi ở bên trái Mạn Duẫn.

      mới vừa ngồi xuống, Mạn Duẫn theo bản năng dời , cách xa chút. Động tác này hề thoát được ánh mắt của Tich Mân Sầm, chẳng biết tại sao, loại động tác phòng bịnày , làm trong lòng vô cùng thoải mái.

      " có học qua." Mạn Duẫn có ngu đến nỗi ra chuyện mình vẫn còn giữ lại kí ức của kiếp trước cho Tịch Mân Sầm biết.

      Biết đứa trẻ dối, nhưng Tịch Mân Sầmcũng có hỏi tới. Cầm Kim Sang Dược để bàn lên, lại nhìn chút đầu vai khô máu của nàng..

      "Tới đây." Dùng tay bỏ ra nắp bình, Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn vẫn hề động, giọng mang theo chút nhiệt độ, " Cùng lời , đừng để Bổn vương lần thứ hai."

      Người từ trước đến giờ đều là lấn thiện sợ ác, Tịch Mạn Duẫn cũng khác. Nàng có can đảm cùng Chu Phi qua chiêu, nhưng dám làm trái ý với nam nhân ở trước mắt. biết có phải liên hệ máu mủ tác quái hay , Mạn Duẫn cảm giác được nam nhân ở trước mắt, hề đáng sợ giống tin đồn như vậy.

      Thân thể nghiêng tới trước, Mạn Duẫn chuẩn bị cởi váy, đôi bàn tay lập tức đè lại tay bé của nàng.

      "Đừng cởi, Bổn vương tới."

      Sau khi máu khô lại, vết thương cùng y phục dính vào cùng nhau. Mới vừa nhìn thấy đứa này muốn trực tiếp cởi y phục, tay của Tịch Mân Sầm biết tại sao lại đưa tới. Tịch Mân Sầm biết mình là vì sao, chỉ biết là nếu như cởi xuống váy áo, vết thương này lại chảy máu.

      mười tám tuổi liền ra chiến trường chinh chiến, từng giết vô số kẻ địch, xem qua máu tươi chảy thành sông cũng chút bận tâm, nhưng lúc nhìn thấy đứa này chảy máu trong lòng có chút thoải mái.

      nhàng cởi dây thắt quần áo, đến gần đầu vai động tác của Tịch Mân Sầm khỏi càng thêm trở nên cẩn thận.

      Mạn Duẫn cắn chặt hàm răng, nhịn đau lúc vết thương tách ra với quần áo khô máu. Vết thương mặc dù đau, nhưng trong lòng lại toát ra ngọt ngào nho . Nhìn vẻ mặt người nọ nghiêm túc giúp mình bôi thuốc, Mạn Duẫn cảm thấy mắt cay cay. Kiếp trước có cảm nhận được mảy may thân tình, càng có người sợ nàng bị thương. Mà bởi vì người kia cực kỳ cẩn thận giúp nàng xử lý vết thương, còn bất chợt dùng miệng thổi hơi, được người khác quan tâm như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

      "Rất đau?" Tịch Mân Sầm dừng lại thao tác rắc thuốc tay, ngẩng đầu lên hỏi.

      Mạn Duẫn lắc đầu, " đau."

      Vêt thương đầu vai, thấm vào đâu. Kiếp trước cho dù trúng đạn, nàng cũng trực tiếp sử dụng dao găm gắp ra, điểm thương tổn này, coi là cái gì.

      "Chịu đựng chút." xong, Tịch Mân Sầm đổ chút ít bột thuốc lên vết thương.

      Mạn Duẫn hít vào hơi, đôi môi cắn đến trắng bệch.

      Tịch Mân Sầm thấy đứa trẻ chịu đựng vết thương, kêu đau tiếng , tâm tình khác thườngthoáng qua trong mắt , nhưng rất nhanh bị áp chế xuống.

      Từ bàn lấy lụa trắng tới, đem đầu vai Mạn Duẫn băng bó kỹ, tay đặt lên môi của nàng.

      "Đừng cắn nữa còn cắn chảy máu." Tách đôi môi của nàng ra, Tịch Mân Sầm xoa trán đứa . Sau này, lúc rãnh rỗi, cũng nghĩ ra tại sao lần đầu thấy tiểu nữ hài này, liền muốn đặt nàng trong lòng bàn tay để cưng chiều. Đừng đến liên hệ máu mủ,trong hoàng gia, thứ bền chắc nhất chính là máu mủ. Lại , giữa và nàng......

      Cúi đầu nhìn vẻ mặt mang theo nét ngây thơ, Tịch Mân Sầm nhàng nhéo, nếu gặp, có lý gì phải buông tay .

      Mạn Duẫn buông ra đôi môi cắn chặt, nâng lên cặp mắt trong suốt, "Ngươi phải hỏi ta là ai sao?" Bởi vì vừa mới cắn răng rất chặt, thanh còn có chút khàn khàn.

      "Bổn vương muốn biết, tự nhiên biết." Tịch Mân Sầm nhìn nàng, "Ngươi làTịch Mạn Duẫn ...... Con gáicủa ta."

      "Vậy ta có phải nên gọi ngài tiếng phụ vương hay ?" Mạn Duẫn dời đầu trong tay , cái động tác vô hình này, khiến tay Tịch Mân Sầm tay dừng tại giữ trung.

      Nhìn ra đứa trẻ cự tuyệt , sắc mặt Tịch Mân Sầm lạnh xuống. Trong mắt lạnh lẽo, may là Mạn Duẫn nhìn, cũng có mấy phần khiếp đảm.

      "Ngươi là trách Bổn vương tám năm nay đối với ngươi chẳng quan tâm?" Tịch Mân Sầm thu tay lại, mặt có bất kỳ vẻ mặt. Nhưng từ giọng điệu lạnh lẽo, có thể phán đoán được người này tức giận.

      Mạn Duẫn tự hỏi, trách sao? phải. Nàng chỉ là muốn cùng người khác quá mức thân cận. Năm đó vào tổ chức sát thủ, nàng nhớ mang máng đó là câu đầu tiên được dạy.

      Sát thủ, nên có tình cảm.

      "Nếu như ngươi là trách Bổn vương, như vậy Bổn vương cho ngươi biết, bắt đầu từ bây giờ, Bổn vương bồi thường lại cho ngươi tám năm qua." Tịch Mân Sầm đưa tay ra bắt, Mạn Duẫn bị ôm vào trong ngực, tốc độ nhanh nàng cách nào tránh được.

      "Tôi hề cảm thấy ngài thiếu gì với tôi." Mạn Duẫn há mồm phản bác, ở trong lòng giãy dụa mấy cái, dù sao thân thể của nàng chỉ có tám tuổi, hơi sức của nàng đối với Tịch Mân Sầm mà , căn bản trị giá nhắc tới.

      "Vậy sao? Nhưng mà Bổn vương có."

      "Từ nay về sau...... Ngươi ở cùng Tiểu Lâu với Bổn vương."

      p/s: Mấy chương đầu là hai người này chưa nhận bà con nên xưng hô ta ngươi , về sau khi thân thuộc rồi ta lại đổi cách xưng hô dễ nghe hơn.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,958
      Chương 4: tháo xuống ngụy trang
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Mạn Duẫn có thể phản kháng sao? Từ đầu đến cuối đều là người nam nhân này mực . Coi như nàng cần bồi thường, sợ rằng người nam nhân này cũng cứng rắn mạnh mẽ bắt nàng nhận.

      Đông đông đông...... Cửa phòng truyền đến tiếng gõ.

      "Vương Gia, y phục của tiểu Quận chúa đưa tới."

      "Vào ." Tịch Mân Sầm nắm chặt tay Mạn Duẫn, đem lấy nàng vững vàng cố định vào trong ngực.

      Chu Phi thấy Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, ánh mắt lóe lên. Nhưng rốt cuộc là thủ hạ đắc lực của Tịch Mân Sầm, chỉ kinh ngạc cái chớp mắt, liền che giấu xong tâm tình của mình.

      "Cầm quần áo để xuống, liền lui ra ." Tịch Mân Sầm giương mắt nhìn , nhàn nhạt phân phó.

      "Vâng" Chu Phi mới để xuống y phục, bên cửa sổ đột nhiên truyền đến mấy tiếng đập cánh..

      Tiểu Lâu chưa bao giờ cho người ngoài bước vào, mỗi ngày đến thời gian ăn cơm, vương phủ phái con chim bồ câu trắng tới thông báo. Chim bồ câu trắng dừng ở cửa sổ, thầm kêu lên mấy tiếng, giống như là nhắc nhở bọn họ nên ăn cơm, liền bay lên trời xanh.

      "Thay y phục , đợi lát nữa ra ngoài ăn trưa." Tịch Mân Sầm cầm lên y phục đưa cho Mạn Duẫn.

      Cư xử quan tâm tỉ mỉ đối với người khác như vậy, Tịch Mân Sầm vẫn là lần đầu tiên. Chu Phi quay đầu nhìn cái, lúc chạm đến ánh mắt băng hàn  của Vương Gia nhanh chóng cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

      Ở trong ấn tượng của Chu Phi, Vương Gia vẫn luôn là người vô tình , điển hình là lúc tiên hoàng qua đời, Vương Gia chút cũng có biểu gì khác thường . mặt băng hàn, càng chút xíu biến hóa.

      Nếu phải đối phương chỉ là đứa trẻ tám tuổi, Chu Phi nhất định nghi ngờ có phải Vương Gia bị hạ cổ hay , nếu Vương Gia làm sao vô duyên vô cớ đối với người tốt như vậy? Cho dù là hoàng thượng, là tam hoàng huynh cùng cha cùng mẹ với Vương Gia, Vương Gia cũng có quan tâm tới mức như thế!

      Ở trong ngực Tịch Mân Sầm động mấy cái, Mạn Duẫn thấy còn chưa có ý buông tay, quay đầu nhìn , "Nếu ngài vẫn buông tay, tôi làm sao thay quần áo?"

      Nghe vậy, Tịch Mân Sầm khỏi buông tay ra. Tiểu nữ hài này mặc dù gầy giống như sói đói, nhưng ôm vào trong ngực, có loại thoải mái ra được. Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ là tùy tâm, trong lòng nghĩ cái gì, làm cái đó. Đặc biệt là đối thứ mà  mình thích, cho tới bây giờ cũng buông tay.

      Mạn Duẫn trượt xuống cái ghế, dùng tay bị thương cầm y phục lên, hướng phía sau tấm bình phong tới.

      Tựa hồ yên tâm đối với Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn quay đầu lại, cau mày : "Ngài đừng tới đây."

      Biết mình cũng chỉ là là đứa trẻ tám tuổi, hơn nữa đối phương còn là phụ thân của thân thể này, nhất định sinh ra bất kì ý tưởng kì hoặc nào. Nhưng Mạn Duẫn làm sát thủ, sớm có thói quen tin tưởng bất kì người nào, cho nên đối với vị phụ thân mạnh mẽ này, khó tránh khỏi có tia phòng bị.

      Tịch Mân Sầm chống cằm sửng sốt chút, cho là đứa trẻ xấu hổ, liền gật đầu.

      Thở phào nhõm, Mạn Duẫn tới sau tấm bình phong. Bởi vì bả vai bị thương, cái tay kia căn bản có thể giơ cao, chút lực cũng dùng được. Bình thường chuyện mặc quần áo đơn thuần như thế này đột nhiên trở nên khó khăn. Cởi váy ra, mặt có màu vàng vọt cùng da thịt trắng noãn tạo thành đối lập ràng.

      Mạn Duẫn từ tạo lớp vỏ bọc cho bản thân, luôn là ở mặt thoa chút dược liệu, như vậy có thể để cho nàng trở nên tầm thường, càng có thể tại người khác dưới mí mắt lấy được phần cuộc sống yên tĩnh. Quần áo mới may có cảm giác mềm mại, cùng với quần áo tang tám năm nay nàng mặc căn bản cấp bậc. Quả nhiên, người có tiền tài, mỗi người đều có cách tiêu xài riêng. Chỉ mỗi bộ y phục như thế này cũng đủ để cho bình dân sống hết đời.

      Bình phong là làm bằng gỗ, thấy được tình hình phía sau. Cách hồi lâu, Tịch Mân Sầm chờ lời cảm tạ của tiểu nữ hài bên trong, vậy mà tiểu nhân nhi  vẫn có ra ngoài. kiên nhẫn đứng lên, chuẩn bị thúc giục mấy tiếng, lại nghe được sau tấm bình phong bùm tiếng tiếng ngã xuống đất.

      Vận khởi khinh công, Tịch Mân Sầm kịp nghĩ nhiều, vọt vào.

      Mạn Duẫn nhếch nhác nằm mặt đất, có nữa y phục đổi chiều ở người nàng. Ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Mân Sầm đứng ở trước người, vội vàng dùng y phục bao lại thân thể.

      " phải bảo ngài được phép vào sao?" Mạn Duẫn chút hoang mang đứng dậy từ dưới đất.

      Cúi đầu nhìn đoạn y phục bày mặt đất...... Dài,mặc hợp. nàng lúc nãy chính là đạp vạt áo, mới ngã xuống.

      " cần che, nên nhìn, hay nên nhìn, Bổn vương đều nhìn thấy"

      Mạn Duẫn nổi đóa, chưa từng thấy qua có người có thể thẳng thừng khi ra lời này!

      "Duẫn nhi thẹn quá thành giận rồi ư?" Tịch Mân Sầm chậm rãi tới, trong mắt thoáng ánh lên đùa giỡn.

      sớm cảm thấy đứa này đơn giản, biết nàng còn có chiêu như vậy. , nữ nhân kia sanh đứa bé, dung mạo làm sao lại bình thường? Cho dù phải khuynh thành, cũng nên có khuôn mặt vàng vọt như vậy, giống như vịt con xấu xí.

      Duẫn nhi? Mạn Duẫn ghét xưng hô này, ít nhất từ trong miệng nam nhân này ra, nàng ghét.

      tay nắm đứa trẻ dậy rồi ôm lấy, Tịch Mân Sầm trăm năm thấy vẻ tươi cười mặt nhưng lộ ra nhất mạt hứng, "Duẫn nhi tiện mặc quần áo, bằng để cho phụ vương cực khổ phen. Duẫn nhi từ cũng ở cạnh bổn vương, hôm nay bị thương, Bổn vương càng thêm phải chăm sóc chu đáo."

      Từng món giúp nàng sắp xếp ổn thỏa, Tịch Mân Sầm vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của nàng.

      "Nhớ kĩ, có Bổn vương ở đây, ai có thể tổn thương Duẫn nhi, cho nên những thứ này đáng ngụy trang, nên cất ." Ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ra bình phong, tay cầm lên khăn ướt vắt chậu nước, lau lên khuôn mặt của Mạn Duẫn.

      Khăn trắng qua nơi nào mặt, lập tức  nơi ấy liền ra làn da trắng noãn.

      Tịch Mân Sầm lần nữa quan sát Mạn Duẫn, mặc dù nàng có cao lớn như những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng gương mặt này lại như đóa phù dung sắp hé nở, cho dù ai nhìn đều cảm giác được tươi mát.

      Siết chặt cánh tay của nàng, xem ra phải bồi bổ nhiều, dinh dưỡng đầy đủ, cũng phải là chuyện tốt.

      "Ngài phải có thể mỗi thời mỗi khắc đều có thể ở bên cạnh tôi, cho nên lời ngài mới vừa , tôi tin." Trong tròng mắt vô cùng nghiêm túc, Mạn Duẫn đỡ tay của , tựa hồ mới vừa , cũng chỉ là câu đùa.

      "Bổn vương cũng đùa, lời ra khỏi miệng, nhất định tuân thủ hứa hẹn." để ý Mạn Duẫn đưa tay cản trở, Tịch Mân Sầm nhàng lau thảo dịch mặt nàng.

      "Tại sao tôi phải tin ngài?" Mạn Duẫn thử hỏi.

      "Nếu Bổn vương vi phạm lời này, trời giáng ngũ lôi, như thế nào?" Tịch Mân Sầm thể nghi ngờ nhìn nàng, "Duẫn nhi, hoài nghi ai, cũng đừng hoài nghi phụ vương của Duẫn nhi, bởi vì phụ vương tuyệt đối làm ra bất cứ thương tổn gì với Duẫn nhi."

      Giống như là bảo đảm, giống như là cam kết, bức tường rào cuối cùng trong lòng Mạn Duẫn hoàn toàn sụp đổ. Ôm lấy cổ của Tịch Mân Sầm, vùi đầu vào cổ , giống như con mèo ngừng cà xát lung tung.

      "Phụ vương......" Đây là Mạn Duẫn lần đầu tiên gọi như vậy, giống như là loại nhận định. Khi tiếng ‘ phụ vương ’ kêu ra miệng, người đàn ông này trong lòng nàng, có phân lượng nhất định.

      Tựa hồ rất ưa thích nghe cái thanh ‘ phụ vương ’ kêu từ trong miệng nàng, Tịch Mân Sầm nhịn được bảo Mạn Duẫn gọi thêm mấy lần.

      Khi Tịch Mân Sầm ôm Quận chúa ra, Chu Phi cả người cả kinh ngây người tại chỗ. Khóe miệng Vương Gia treo nụ cười tươi, phải là mắt của có vấn đề chứ? Xoa mắt mấy cái, Chu Phi mới phản ứng được, đuổi theo cước bộ của Vương Gia

      nhìn lầm, mặc dù nét thoáng cười rất nhạt, đạm đến cơ hồ thể phát , nhưng Chu Phi biết...... Vương Gia xác thực cười.

      40cmt có chương mới ngay nhé các nàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :