1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Công chúa Bạch Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      hihiih... gay cấn ở đây nè, tò mò và nôn nao cho khúc sau
      Natalie Pham thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @béo xinh : đầu tiên ta nghe tên truyện cũng thấy tưởng là Bạch Tuyết, nhưng lại là hoàng hậu. :yoyo38::yoyo38:
      @myuyen : :yoyo52::yoyo52:
      linhdiep17béo xinh thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 2
      Chương 2.1

      Kế hoạch bỏ trốn của , nghiêm túc mà nếu thực khá là suôn sẻ.

      Nửa đêm, Khải Nhã mở cửa sổ phòng ngủ, tính toán khoảng cách giữa mình và cây thông lớn bên ngoài, kéo váy lên buộc chặt vào hông, sau đó nhảy.

      Mười phút sau, thở hổn hển leo xuống đất.

      Thân thể này do sống an nhàn quen, nên các cơ bắp thiếu bền bỉ, chứ bình thường hoàn thành cách dễ dàng, bây giờ thở hổn hển đứng dậy.

      Dọc theo đường mòn đến phòng vệ sinh cũng gặp trở ngại gì. Trước đó, giấu cái thùng phân ở sau cây thông, đường gặp thị vệ tuần tra, bọn họ nhìn trang phục của hầu nên nghĩ là vệ sinh.

      đúng ra, thời trung cổ …. Hoặc trong truyện cổ tích cổ……Hệ thống an ninh còn kém xa với thời đại.

      mất ít thời gian đường vòng, đường phải ngừng mấy lần để tránh thị vệ tuần tra.

      Nếu còn kéo dài thời gian, đợi lúc đến nhà vệ sinh, xe chở phân mất phải làm sao?

      Bình tĩnh. Khải Nhã ra lệnh cho chính mình.

      Cuối cùng đến nhà vệ sinh ở bên ngoài, xe đựng phân vẫn đứng ở cũ, rốt cục đến phòng ngoài của nhà vệ sinh, xe đựng phân vẫn đứng ở trước cửa. cảm thấy nhõm.

      Ngoài hai người lái xe đựng phân, còn có ba người phụ giúp đổ phân vào trong thùng rồi cho lên xe. Khu vực này thuộc phạm vi của thị vệ mặc áo xanh, nhưng họ đứng rất xa vì mùi thối….

      “Cung điện của hoàng hậu.” Khải Nhã rũ mắt xuống mang dáng điệu phục tùng, đưa ra cái thùng phân mà chuẩn bị tốt từ trước.

      người đầy tới trực tiếp nhận lấy, tức giận giật lại, “Các ngươi bận, tôi tự mình làm được.”

      người hầu làu bàu với tiếng “Hoàng hậu ngoài cũng có khác gì chúng ta đâu”, người hầu khác vội vàng lên tiếng đính chính cho cậu chút, hai người tiếp tục vào phòng lấy phân và phân bón.

      Bên ngoài mảnh tối đen, chỉ có đén sáng từ bên trong phòng chiếu sáng vào trong chiếc xe chở phân, cố ý đến cửa mà có đèn chiếu sáng, giả vờ cầm thùng phân đến bên xe đổ vào.

      Nhân dịp có ai để ý, lui vào bụi cây bên cạnh, cởi nhanh bộ quần áo của người hầu, nhét vào thùng phân, ném mạnh về phía sau, nhanh chóng chui vào phía dưới đằng sau xe.

      búi tóc gọn gàng từ trước, nên có thể chịu được bất kỳ trường hợp nào, mong đợi ông trời giúp! ở phía dưới xe chở phân có tầng, chiều dài và độ rộng của nó vừa đủ cho nằm.

      Quá vui mừng Khải Nhã trực tiếp chui vào khoang phía dưới xe.

      “......”

      “......”

      và người trốn ở bên trong trừng mắt nhìn nhau.

      A, tình huống này có chút khó xử.

      Trong khoang tối đến nỗi nhìn thấy năm ngón tay, cảm nhận được đối phương là người đàn ông, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều, diện tích bên trong bị chiếm hơn nửa. Nhiệt độ cơ thể của lan tỏa cả gian

      chỉ nhìn đôi mắt, ngay gang tấc, dấy lên ánh sáng rực rỡ.

      “Nếu lên tiếng, ta bị lộ.” giọng nam trầm ấm mạnh mẽ khẽ

      “Ừm.” nằm im, trầm mặc, để ý đến nữa.

      Phản ứng bình tĩnh của làm cho cảm thấy thú vị, cho dù quay đầu nhìn , cũng cảm thấy người toát ra hứng thú.

      Phía xe thi thoảng phát ra tiếng ù ù do các thùng phân đụng vào nhau, Khải Nhã dự kiến bị bẩn là điều tránh khỏi. đáng ngạc nhiên, trừ bỏ mùi thối ra, bị nước bẩn rơi xuống, ngay cả mùi hương cũng hôi như tưởng tượng.

      Có vẻ như chuẩn bị kỹ càng từ trước.

      Cái tường này được làm giống như tủ kéo, chỉ có thể vào và ra từ phía, bị chặn phía lối ra, nằm ở phía trong.

      “Muốn chạy khỏi đây sao?” Người đàn ông bên cạnh giọng hỏi.

      Khải Nhã liếc cái.

      “Ừm.” Ánh mắt trở về trước.

      “Vì sao?” thấp giọng chế nhiễu.

      muốn trốn hay muốn bị bắt?” kiên nhẫn mà .

      Người đàn ông nhún vai, cánh tay mạnh mẽ chạm vào .

      Đây phải là cơ thể của người đàn ông yếu đuối, nghĩ.

      “Hôm nay đến đây là kết thúc, cám ơn mấy em giúp đỡ.”

      Cuối cùng, công tác thu thập phân kết thúc, hai tên điều khiển xe ngựa kéo căng dây cương, chào tạm biệt mọi người, xe chở phân chậm rãi rời .

      Hệ thống điều khiển xe làm cho người ta rất khó chịu, cố gắng kiên nhẫn.

      Vài phút sau, chiếc bánh xe bằng gỗ phát ra thanh trống rỗng, bọn họ cầu treo.

      Sau hồi, thanh trống rỗng qua trở về như trước , họ qua cầu.

      từng đứng ở cao để quan sát địa hình này. Bên ngoài cầu treo khoảng năm km có vẻ trống trải, tiếp theo tiến vào rừng cây rậm rạp. Vừa mới tiến vào rừng rậm cây cối còn quá dày, cho nên ước tính chờ đến hai giờ, xuống xe có vẻ an toàn hơn.

      Người đàn ông bên cạnh tràn đầy kiêu ngạo, thêm đoạn ngắn cũng có bắt chuyện. Là bạn hay thù, muốn trước mặt người này lộ ra nhiều manh mối, vì vậy nhắm mắt lại, ở trong đầu kiểm tra lại tất cả nhưng đồ mình mang theo.

      Sáu cái nhẫn vàng, chiếc vòng vàng, hai đôi khuyên tai bằng vàng, sợi dây chuyền bằng vàng...... tất cả đều chọn làm bằng vàng, vì vàng dễ nóng chảy; Nếu các là đồ trang sức, thiết kế đặc biệt rất có thể bị người khác nhận ra, kiên nhẫn mang viên ngọc chạy bán khắp nơi. Vàng là thiết thực nhất.

      Sau thời gian dài, cảm thấy còn nhiều thời gian, bắt đầu di chuyển ra ngoài để nghiên cứu địa hình.

      Đột nhiên có cánh tay giữ cổ tay lại.

      Khải Nhã hành động theo phản xạ, chân phải ở trong gian chật hẹp đá về phía xương ống chân của , quay lại nắm cổ tay bằng tay bị giữ.

      tránh được đòn tấn công của , xương ống chân kia thực bị đá cái.

      “Oh.” Trong bóng đêm tiếng cười . “Vẫn chưa.”

      lần nữa cảm giác được mạnh mẽ của người đàn ông này. biết mình đá trúng huyệt ở chân của , nếu là người bình thường họ đau đớn đến hít sâu vào, nhưng lại giống như có chuyện gì.

      Xe chở phân đột nhiên chậm, hai con ngựa hí lên tiếng, lập tức hiểu gì.

      “Hôm nay đến muộn thế?” con ngựa đến bên cạnh xe, ngừng lại, giọng mang đầy nghi vấn cất lên.

      “Tối nay phân hơi nhiều chút, nên kéo dài đến tận bây giờ.” Phụ xe bên trái cười .

      Người kiểm soát hiển nhiên cũng biết xe chở phân này vẫn thường xuất tại thời điểm này, tình cờ hỏi vài câu hỏi rồi cho họ qua. ngờ được đoạn đường xa như vậy, mà cũng có thị vệ tuần tra của hoàng cung.

      “Chỉ hỏi có hai câu hỏi liền cho , cảnh giác của thị vệ này! Xem ra có nhà vua, cái gì cũng đều thay đổi.” Người đàn ông bên cạnh nhè câu.

      biết nhà vua?” Khải Nhã thể nhìn .

      biết. Còn ?”

      biết.” quay người về phía trước.

      Bọn họ đều biết là cả hai đúng .

      Khải Nhã lo lắng sau khi trốn thoát có người nhận ra . Nơi này thể so sánh bằng phương tiện truyền thông như thời đại, các quốc gia truyền tin cho nhau phải mất ngày.

      Kể cả những người dân gặp qua hoàng gia cũng dám nghi ngờ nhiều , đặc biệt lại mặc trang phục của thường dân. Cho dù gặp qua hoàng hậu, cũng rằng hoàng hậu tôn quý xuất ở trước mắt bọn họ, cùng lắm cho rằng hai người có bộ dạng giống nhau mà thôi.

      Tuy nhiên, nếu người đàn ông bên cạnh biết nhà vua, còn có khả năng nhận ra , suy nghĩ làm thế nào trốn trong tình huống an toàn nhất.

      di chuyển ra bên ngoài chút, nhìn bên ngoài xe, lúc này ngăn cản .

      nắm lấy cơ hội chạm vào bùn đất bên dưới xe, bôi đen toàn bộ khuôn mặt trắng nõn, sau đó lùi về phía thành xe.

      muốn biết tại sao tôi lại vào hoàng cung sao?” nhàn nhã tán gẫu.

      muốn.” Giọng của lạnh lùng.

      cười khúc khích.

      Thái độ lạnh lùng của làm cảm thấy hứng thú. Khải Nhã bình tĩnh, để ý tới .

      Xe đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên. tại chuyện gì xảy ra?

      “Mượn đường.” đột nhiên thổi hơi nóng vào má , tim nhảy lên.

      bị mắc kẹp ở cửa ra, làm thế nào cũng ra trước được, thể làm gì khác hơn là trượt lửng ra ngoài.

      vừa đứng thẳng lên, hai ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm .

      “Hi.” lịch chào hỏi.

      John, dáng người hơi mập lùn cùng em trai Johnson người hơi cao gầy liếc mắt nhìn nhau cái. Khi nào ở phía dưới xe có thêm người?

      “Những người khác đâu?” giọng trầm ấm và mạnh mẽ từ phía sau lưng vang lên, vị trí giọng phát ra từ đỉnh đầu .

      “Cũng sắp đến, may mắn là chúng tôi hẹn nhau ở đây.” Người thanh niên cao gầy Johnson vội vàng .

      Cậu cùng trai đều có mắt nâu tóc nâu, trông rất bình thường, phù hợp ra đường phố thăm dò tin tức, vì gây chú ý của bất kỳ ai.

      “Chắc các còn có việc, tôi làm phiền, cám ơn các chở tôi được đoạn đường, tạm biệt.” chắp tay, lịch lời tạm biệt.

      Lại lần nữa cổ tay bị người phía sau khóa lại.

      Người đàn ông này sợ chết!

      !” mamg theo nụ cười, vội vàng ngăn cản đòn tấn công của . “Tôi chỉ là muốn hỏi, muốn đâu? Chúng tôi có thể tiễn đoạn đường.”

      Khải Nhã vẫn luôn tránh quay đầu nhìn , nhưng bây giờ quay lại được.

      Vào ban đêm mọi thứ đều mơ hồ, chỉ có nhìn thấy bóng của , cũng như chỉ nhìn thấy bóng của .

      Mặc dù vậy, cũng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc

      rất cao.

      chỉ cao, còn cực kì khôi ngô.

      phải cao gần hai mét, tóc dài bay chiếu vào phủ vai, cơ ngực cùng cơ bắp ở cánh tay là dầy, khiến cho người ta khỏi nghi ngờ làm thế nào có thể chui vào gầm xe.

      Cặp mắt giống như con sói chiếu xuyên qua màn đêm. Mà giờ khắc này, đầu sói này phóng thích ra phải hung dữ mạnh mẽ, mà là hứng thú

      giống tòa tháp cao, đứng trước mặt , chìa tay giúp đỡ người con hề quen biết, làm phần nhạy bén nào đó trong có cách nào bị khuấy động.

      Khải Nhã cảm thấy ổn.

      Nguyên tắc đầu tiên của chạy trốn: Tuyệt đối nên để cho bất kì ai có hứng thú với mình và mình, cũng nên cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai.

      lập tức cụp mắt xuống, tránh né bất kỳ tầm mắt giao tiếp nào

      Ánh sáng , mặt lại phủ đầy bùn, bọn họ hẳn là thể thấy dung mạo của .

      cần, cám ơn, có thể chúng ta khác đường.”

      Gailin nhìn chăm chú, lúc sau, chậm rãi gật đầu, cũng có ép lưu lại.

      bộ mười cây số về phía tây thị trấn,” nâng tay chỉ về phía bên trái, tiếng vang vang. “Lấy bước chân để tính, đến gần sáng là có thể đến nơi, nhưng thị trấn kia nằm ngay phía dưới cung điện, vẫn còn chưa thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Nếu hướng đông bắc, được 12 cây số có người ở, nhưng nơi đó là biên giới, tương đối an toàn.”

      “Cám ơn.” gật đầu cách lịch .

      thực thú vị, người đàn ông nghĩ.

      Trong ấn tượng của phụ nữ luôn lải nhải, vĩnh viễn đề cập những vấn đề vô tận, nhưng từ đầu tới cuối chỉ “Cám ơn”, “Được”, “A”, ngay cả ở trong đêm tối phát người đàn ông trốn cùng cũng hề lộ ra ngạc nhiên.

      ngờ có người phụ nữ thú vị như vậy.

      đánh giá rất sâu sắc, Khải Nhã trong lòng cảm thấy hơi run rẩy.

      “Sư phụ! Sư phụ!”

      Đột nhiên lại có trận cộp cộp cộp cộp tiếng vó ngựa từ trong rừng chạy tới.

      Khải Nhã thầm khóc.

      Đêm hôm khuya khoắt, người dân của đất nước Pheromone ngủ sao?

      Ở trong đêm tối, ngay cả người mù cũng có thể thấy con ngựa màu trắng như tuyết, cái bờm gợn lên như những ngọn sóng, vừa thấy biết ngay phải vật phàm. Người đàn ông trẻ tuổi ngay lập tức xuống ngựa, hạnh phúc đến gần, ánh sáng của trăng vừa vặn chiếu lên khuôn mặt của vị thanh niên trẻ tuổi, phản ánh mái tóc vàng rực rỡ, cùng nụ cười tươi tắn mang theo tinh thần phấn chấn.

      Tuổi của cậu quá hai mươi, đẹp trai và tươi sáng giống như bức tượng.

      “A, ...... Sư phụ, sao lại nhiều người như vậy?” Người thanh nhiên trẻ tuổi phát ra tồn tại của , lắp bắp kinh hãi, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông phía sau .

      Người đàn ông lắc đầu, , người thanh niên trẻ tuổi đánh giá lúc.

      Khải Nhã nghĩ chuyện với nhóm người này nữa, lại càng muốn biết bọn họ nửa đêm vào bên trong tòa thành làm chuyện gì. “ làm phiền, hẹn gặp lại.” chắp tay tạm biệt.

      Vừa hướng đông, cũng tây.

      Buổi trưa, Khải Nhã vào thị trấn cách mười mười cây số bên ngoài hoàng cung, thị trấn Norfolk.

      tại chỉ là du khách diện mạo dơ bẩn, quần áo rách rưới và mệt mỏi, đường hề gây chú ý chút nào.

      Thị trấn đầu tiên dưới chân của cung điện, quả nhiên thịnh vượng, đặc biệt giờ ăn, các của hàng bán rong hai bên đường cố gắng bán, bắt đầu thời điểm dùng cơm của các công nhân. mảnh ồn ào, hoàn toàn hoà hợp trong đám người.

      “Tránh ra tránh ra!” cỗ xe ngựa kiêu ngạo xe đến hét lớn, người lái xe vẫy roi da.

      Người đàn ông bẩn thỉu vội vàng tránh sang bên đường, xe ngựa qua vũng nước , bắn tung tóe nước bẩn lên người đàn ông kia.

      Người đàn ông trung niên kia chính là ‘ Khải Nhã’ đè lại mũ đầu, xoay lưng còng vào cửa hàng hoàn kim. Ông chủ phía sau quầy vừa nhìn thấy , liền cau mày.

      “Ông cần cái gì?”

      “Ông chủ,” Khải Nhã rũ mắt xuống bộ dáng phục tùng, đưa ra cái túi rách giọng khàn khàn: “Túi tiền của tôi bị mất trong rừng rậm, tại người chỉ có thỏi vàng của vợ tôi cho tôi lúc rời , xin hỏi...... Ông có thể cho tôi đổi chút tiền lẻ hay ?”

      “Ông lấy ra cho tôi xem thử.” Ông chủ nghi ngờ nhìn .

      Khải Nhã đưa ra nhóm của đôi khuyên tai bằng vàng, sợ hãi giao cho ông chủ tiệm hoàng kim.

      “...... Vàng này có phải là ông đánh cắp ?” Ông chủ cầm lấy kính lúp kiểm tra.

      đúng đúng, thực là vợ tôi cho tôi để lấy lệ phí đường .”

      Chương 2.2

      Lẩm bẩm hai câu, cắt giảm giá trị nghiêm trọng, “Loại vàng này lai lịch , tôi cũng biết là đồ hay ...... Mười lăm đồng bạc.”

      Tám phần chỉ có nửa giá trị thực thế của nó, nhưng để ý.

      Đổi tiền mặt là tốt lắm rồi, trong lòng kiên định ít, rời khỏi tiệm hoàng kim, hương thơm phảng phất từ tiệm ăn bay ra.

      Nhà hàng này nhưng khiêm cả quán bar, nhưng bên trong khá náo nhiệt, tám cái bàn đều có khách ngồi dùng cơm, quầy bar cũng có nhiều chỗ trống.

      vị bartender cao gầy đứng sau quầy bar phụ trách rót bia cho khách, người phụ nữ mập mạp từ phía sau phòng bếp ra, đem những món nấu tốt để bàn gần bếp và thông báo.

      “Thịt bò sandwich cùng phô mai!”

      Lập tức có người tới thanh toán tiền, rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.

      nhà hàng thể là đẹp, khách dùng cơm đại đa số là người buôn bán , đơn giản và bầu khí chất phác làm cho Khải Nhã cảm thấy hứng thú, giống như vào nhà hàng cổ xưa.

      “Ông muốn cái gì?” Bà chủ thấy , hỏi cộc cằn.

      “Thịt bò sandwich cùng phô mai.” giọng khàn.

      “Tự mình tìm chỗ ngồi!” Bà chủ , sau đó vào phòng bếp.

      nhìn xung quanh, chỉ còn vài chỗ trống, tự động qua ngồi xuống.

      “Ông muốn uống cái gì?” Ông chủ cao gầy cười hỏi

      cần, cám ơn.” nhanh chóng lắc đầu.

      “A.”

      Chờ ......

      Giọng mềm mại này, giống như tiếng cười của con mèo trêu chọc con chuột, vì sao lại quen tai như vậy......

      Khải Nhã chẫm rãi quay đầu lại.

      Chết tiệt! quay lại thấp giọng rủa.

      “Hi, lại gặp nhau” Gailin ngồi phía sau , nhàng giơ bàn tay to lên vẫy chào.

      Góc tối của quán bar có chiếc bàn tròn, chỉ có ít ánh sáng chiếu vào, giống như con voi ma mút, chiếm cứ toàn bộ góc, ngay cả chút ít ánh sáng rọi vào người bên cạnh Timothy, cũng bị vóc dáng cường tráng của ép tới vài phần.

      “Hi.” thở dài cách bực tức.

      ánh sáng lờ mờ, rốt cục thấy được ngoại hình của .

      bộ râu quai hàm rậm che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen sắc sảo, giờ phút này cặp mắt đen lánh kia lộ ra ý cười, mái tóc màu nâu dài vẫn được thả tự do vai.

      Bộ râu này tạo nên giả dối về tuổi tác, nếu ở đại đoán tầm hơn tuổi bốn mươi; Nhưng Khải Nhã nhìn thấy đồng nghiệp xuất tạp chí đeo bộ râu dài để che giấu thân phận, hơn nữa thế giới trung cổ giống như thế giới của , đoán nhiều lắm chỉ hơn ba mươi chút, đây chính là tuổi của người đàn ông chính trực to lớn khỏe mạnh.

      người phụ nữ mạnh mẽ, bị hấp dẫn bởi mạnh mẽ nam tính. nhanh chóng cầm lấy cốc nước mà ông chủ biết khi nào đăt trước mặt , ực hớp.

      Gailin mặc chiếc áo choàng cũ màu cà phê, bị rách mảng vai, để lộ ra chút cơ bắp rám nắng .

      Ngồi đối diện với cũng có ít người trẻ tuổi quần áo người cũng bị rách nghiêm trọng, nhưng người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, muốn bọn họ mặc quần áo xấu xí với số phận tương tự. Quần áo mặc người được giặt sạch như từ trong tiệm ra, mái tóc vàng ngăn nắp còn hấp dẫn hơn cả mặt trời, mắt màu xanh xinh đẹp biết làm bao nhiêu bên đường mê say, toàn thân chỉ còn thiếu treo lên bài dòng chữ “Tôi là cảnh đẹp, hãy tận tình thưởng thức tôi”.

      nên dạy dỗ đồ đệ này của tốt vào!” Khải Nhã lắc đầu thở dài.

      “Tôi? Tôi làm sao?” Người đồ đệ trẻ tuổi cúi đầu xem chính mình, hiểu được bản thân có chỗ nào đúng.

      Người đàn ông ngửa đầu cười to.

      Công bằng mà , giả trang tốt, và thậm chí cả mùi phân ngựa và mồ hôi làm cho nó chính xác. Nếu phải bất ngờ gặp đêm đó, làm cho kịp nghe thấy thanh con ban đầu của , chắc chắn cũng nghĩ người trung niên gầy gò.....

      “Tôi tên là Gailin.” Người đàn ông chìa tay ra phía .

      Khải Nhã nhìn chằm chằm bàn tay kia.

      bàn tay tuyệt vời! Gân cốt dày, đốt ngón tay mạnh mẽ, ngón cái cùng lòng bàn tay có hình dáng của người lao động. từ trước đến nay luôn luôn thích bàn tay của đàn ông giống như dáng vẻ của họ, cái loại bàn tay mền mại của tiểu nam sinh từ trước đến nay đều vào mắt , ví dụ bàn tay của thanh niên trẻ tuổi ngồi cạnh . dám cam đoan, bàn tay đệ tử của nhẵn nhụi mềm mại giống cái mông của trẻ con .

      “Helen.” sang đấy ngồi, chỉ nghiêng người sang bắt lấy tay , sau đó lùi lại về phía quầy bar

      Đôi mắt đen của lóe lên nụ cười.

      “Tôi tên là Gailin.”

      “...... Khải.”

      Gailin vừa lòng mà gật đầu.

      “Sư phụ, ngài biết ấy là......” người đệ tử trẻ tuổi đột nhiên dừng lại, hai bàn tay bàn nắm chặt, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

      Khải Nhã thực thông cảm cho cậu, biết dưới gầm bàn bị sư phụ cậu đánh thế nào

      “Cậu ta gọi là Timothy.” Người đàn ông chỉ về phía đệ tử của .

      “Hi......” Timothy miễn cưỡng nở nụ cười, thanh có chút suy yếu.

      Khải Nhã chính là gật đầu, có ý định muốn chuyện.

      Gailin cười .

      con mèo rất cảnh giác! Lông trong áo dựng thẳng lên, luôn ở trong trạng thái chiến đấu, tương tác với mọi thứ ở mức tối thiểu.

      này rất ràng biết bản thân làm gì, muốn gì; tại ngoại trừ cảm thấy thú vị ra, lại ít tán thưởng.

      ít khi gặp qua...... , là chưa từng gặp qua bất kỳ người phụ nữ nào đòi hỏi cao ở chính bản thân mình như vậy.

      “Tránh ra tránh ra!”

      Đột nhiên bên ngoài đường phố có tiếng ồn, vài vị khách ngồi cạnh cửa khỏi tò mò mà nhòm ra ngoài.

      “Là thị vệ của hoàng cung, biết là tìm ai!” vị khách quay đầu hét lên.

      Khải Nhã trong lòng rùng mình, lập tức kéo thấp cái nón vành lại đem bản thân lui lại đến mức nhất.

      Nhanh như vậy?

      Khóe mắt bắt đầu tìm kiếm cánh cửa đằng sau nhà hàng.

      “Lại đây.” Gailin thấp giọng .

      “Ah?” liếc cái.

      “Ngồi ở đây!” Giọng của thêm vài phần cương quyết, Timothy dùng chân đẩy cái ghế lại đây.

      Lúc này mình quả rất dễ thấy, Khải Nhã qua.

      Cơ thể vạm vỡ của di chuyển, làm cho hai bọn họ ngồi quay lưng về phía cửa ánh sáng, Timothy ngồi ở tận trong cùng, cũng che đậy được nửa góc tối.

      Phanh! Cửa ra vào bị người ta dùng lực đẩy ra, ba thị vệ mặc đồng phục màu đỏ nhanh vào, nhà hàng ồn ào bỗng nhiên im lặng.

      “Dù là dân bản xứ, hay là khách lữ hành đều mang giấy tờ tùy thân ra đây!” thị vệ mặc quân phục màu hồng tay để lên chuôi kiếm ở bên hông hét lên.

      ra ở nơi này, người dân cũng cần phải có giấy tờ? Khải Nhã trong lòng thầm kêu hỏng bét.

      Tất cả giấy tờ chứng minh của tất cả mọi người đều cả ở bàn, hai thị vệ mặc áo hồng khác đến từng bàn kiểm

      bắt đầu nghĩ cách đối phó. Bọn họ ngồi trong góc tối, nếu men theo lối bên cạnh để ra, rồi lại theo phòng bếp trốn ra cửa sau, hẳn là thần biết quỷ hay, vấn đề là, phải làm thế nào lúc ra cửa sau mà chủ quán kêu lên?


      Chương 2.3

      bàn tay to đặt lên tay . Khải Nhã ngẩn ra, ngẩng đầu. Gailin vững vàng đón nhận tầm mắt của .

      Trong lòng biết vì sao, liền cảm thấy yên tâm.

      “Giấy tờ của các đâu?” thi vệ đến bên bàn của bọn họ.

      Gailin gật đầu với đệ tử của , Timothy lập tức lấy ra ba giấy tờ lưu hành.

      “Chúng tôi là thợ rèn, tới nơi này mua ít linh kiện.” Timothy sang sảng cười.

      Thị vệ mặc y phục màu hồng cầm lấy giấy chứng minh, đọc từng cái .

      May mắn thời đại này có chụp ảnh kỹ thuật, cần lo lắng tài liệu có ảnh chụp giống với mình.

      “Hãy để tôi nhìn thấy mặt từng người .” Thị vệ kia quát lên.

      Gailin hơi quay đầu tầm bốn mươi lăm độ, ở dưới bộ râu nở nụ cười. Thị vệ nhìn hai mắt , lại nhìn về phía Khải Nhã.

      “Của đâu?”

      Khải Nhã nghe theo.

      Thị vệ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn giấy tờ trong tay.

      “Chiếc xe chở vật liệu ngoài kia là của các ?”

      “Đúng vậy, chúng tôi mua ít vật liệu bằng sắt, quay trở lại làm mấy cái chậu, mấy cuộc thi đấu cũng sắp bắt đầu rồi, gần đây các chủ nhà đều chọn nồi, nên buôn bán cũng tốt.” Thanh niên tóc vàng rất trơn tru.

      “Khi nào các rời khỏi đây?”

      “Chúng tôi mua xong, ăn xong cơm trưa trở về, chúng tôi còn hy vọng ra khỏi rừng rậm trước khi trời tối! Mặc dù đường chỉ có đoạn ngắn, nhưng sư phụ của tôi là thợ nèn giỏi nhất khu vực trong phạm vi mười km, nếu các cần sữa chữa vũ khí gì, sư phụ tôi làm còn tốt hơn thợ rèn bản địa, hoan nghênh các tới.” Cậu thanh niên này có khả năng buôn bán.

      “Ông ta là sư phụ của cậu, vậy người kia là ai?” Thị vệ áo hồng nhìn chằm chằm vào Khải Nhã từ nãy giờ hề lên tiếng.

      ta là em trai của sư phụ tôi, làm việc trong cửa hàng bán lẻ. ta bị câm điếc bẩm sinh, nên nghe thấy chúng ta chuyện gì đâu.”

      “Ừm.” Thị vệ nhìn bọn họ lúc, đem giấy tờ ném lên bàn, rồi quay người bỏ . “Xong việc nhanh chóng rời , đừng ở lại.”

      Timothy nở nụ cười.

      Khải Nhã nhõm thở ra.

      Sau khi kiểm tra toàn bộ quán ăn, các thị vệ xoay người xuống gian khác để kiểm tra.

      “Mấy người này nhất định là mới tới, mới......” Timothy cả người cứng đờ, hai bàn tay bàn nắm thành quyền, trán bắt đầu từng giọt mồ hôi.

      Lại bị sư phụ đánh rồi? Khải Nhã thể cảm thông cho cậu.

      Nhịn lát, cậu rốt cục cũng khôi phục bình thường, đem giấy tờ thu dọn rồi cất .

      “Hey, xem, chúng tôi cũng vô dụng đúng ?”

      “Đúng, cám ơn các rút đao tương trợ.” hướng về phía người tranh công? Khải Nhã vừa bực mình lại vừa buồn cười.

      “Lại muốn ‘hẹn gặp lại’ nữa à?” Gailin bật cười khẽ.

      thích nghe tiếng cười của .

      cười rất thoải mái giống như nam tử hán dũng cảm, hoặc cười nhàng giống như chủ nhân đùa sủng vật

      Tiếng của làm cảm thấy có dòng điện chạy dọc sống lưng, làm mỗi tế bào của đều tăng cao.

      có giấy chứng nhận sao? biết đường đến thị trấn kế tiếp như thế nào sao? có biết có bao nhiêu điểm tra tiếp theo ......” Cậu thiếu niên trẻ tuổi ra đống vấn đề.

      “Cậu lại đây.” Khải Nhã ngoắc ngón tay với cậu.

      Timothy tò mò qua. Khải Nhã kéo mái tóc vàng của cậu, dùng sức gõ cái vào đầu của cậu.

      “Nha! Sao lại dám đánh tôi?” Timothy kêu đau, ôm đầu lùi về phía sau.

      “Địa phương mà tôi muốn , hiển nhiên có kế hoạch ràng. Về phần chứng minh thư” giơ lên tờ giấy, cười he he. “Cậu xem đây là cái gì?”

      ...... ......” Timothy vội vàng nhất sờ trong túi, thực bị tờ. “sao nhanh tay nhanh chân vậy? là kẻ móc túi sao?”

      Gailin cười to.

      “Suỵt.” Khải Nhã ra hiệu với .

      xin lỗi, có biết hôm nay họ tìm kiếm gì ?” Khi hỏi hai câu này nở nụ cười.

      “...... biết.”

      “Tôi cũng biết, nhưng hôm nay có thị vệ làm trong cung điện ra, mà phải thị vệ mặc đồng phục màu xanh phụ trách bên ngoài cung, cho nên chuyện bọn họ muốn tra nhất định có liên quan đến trong cung, vậy nhất định phải là việc , tra được bọn họ dừng lại tại đó, nếu thị vệ trong cung điện cũng phải ra mặt như thế này.”

      “Sao biết vậy?” Khải Nhã nghi ngờ nhìn .

      “Toàn bộ vương quốc Pheromone đều biết thị vệ trong cung và thị vệ ngoài cung bất hòa mà!” Timothy nhanh chóng đáp lại. “Oh.”

      Xem ! Mấy chi tiết này ở truyện “Công chúa Bạch Tuyết” hề đề cập đến.

      cùng chúng tôi thôi!” Gailin mời . “ thân mình dễ bị phát lắm, cùng chúng tôi còn giúp đỡ lẫn nhau. Huống hồ, bây giờ chuyện chúng tôi cần làm cần có ba người , cha của John và Johnson bị bênh, hai người họ đều về nhà, chúng tôi thiếu người.”

      “Tôi làm chuyện cướp bóc.” lập tức từ chối.

      “Chúng tôi giống cướp sao?” Thiếu niên trẻ tuổi phản đối.

      Khải Nhã đánh giá linh hoạt của cậu, sau đó ánh mắt chuyển qua cái người có thân hình dữ tợn kia, trông sức lực sư phụ của cậu ta có thể xẻ núi lấp sông, cuối cùng đưa ra đáp án chắc nịnh:

      “Giống.”

      Gailin ngửa đầu cười to.

      ước gì ta đừng cười nữa, nhịn xuống cảm giác ngưa ngứa ở sống lưng.

      “Như thế nào, có muốn cùng chúng tôi ?” Gailin đứng lên, khiêu khích nhìn .

      Trong lòng hơi phân vân.

      Tạm thời cùng với bọn họ cũng phải đề nghị tồi......

      Nhưng nếu cùng với bọn họ, ắt hẳn bọn họ biết được thân phận của , đến lúc đó có thể mang phiền toái đến cho họ sao?

      “Nghe được rồi, nghe được rồi.” gã khách nhân đột nhiên theo cửa vọt vào, “Các có biết thị vệ trong cung điều tra chuyện gì ?”

      mau mau!”

      Người nọ nhận ra mình trở thành tiêu điểm, mặt mày nhất thời hồng hào và vô cùng đắc ý.

      “Công chúa Bạch Tuyết!” ta lớn tiếng tuyên bố: “Công chúa Bạch Tuyết mất tích, mụ hoàng hậu độc ác kia giết chết ấy!”
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 3
      Chương 3.1

      Công chúa Bạch Tuyết mất tích.

      Theo như cách của tiểu thiên sứ mập mạp, trước mắt tình tiết của câu chuyện phải tiến triển đến đoạn hoàng hậu ham hư vinh, công chúa Bạch Tuyết đẹp hơn ta, vì vậy hoàng hậu muốn thợ săn mang công chúa Bạch Tuyết vào rừng rậm rồi giết.

      Thợ săn đành lòng ra tay, vì thế công chúa Bạch Tuyết chạy trốn vào rừng rậm, được bảy chú lùn cho ở lại.

      Thứ nhất, Khải Nhã để ý mình có phải người phụ nữ đẹp nhất hay ; Thứ hai, còn sớm hơn công chúa Bạch Tuyết bước, như vậy, công chúa Bạch Tuyết mất tích là kiện làm cho người ta suy nghĩ nhất.

      đến cùng, lúc trốn cung điện thấy công chúa, về sau Bạch Tuyết có trở về hay ? Hay biến mất tung tích? Vô luận đáp án như thế nào, khả năng liên quan đến Khải Nhã là rất lớn.

      Lý do đầu tiên vì muốn tham gia quá sâu vào câu chuyện, ngờ tin tức hoàng hậu biến mất bị phong tỏa, tin tức công chúa thấy lại được truyền ra ngoài. Còn tệ hơn nữa, là hoàng hậu giết chết công chúa tội ác này thể nào tha thứ được. giống như đụng vào bức tường, bây giờ chạy cũng được, chạy cũng xong.

      “Trước tiên ăn chút gì .” Gailin đưa cho cái bánh bao bột mỳ.

      Khải Nhã nhận lấy để trong tay, nhưng lại có cảm giác thèm ăn.

      Binh lính vừa mới , bọn họ liền rời sau đó, cơm trưa cũng chưa có ăn, cho nên vừa mới ra khỏi thị trấn, hai thầy trò tìm nơi để nghỉ chân, trước tiên cần phải ăn gì đó để lót dạ.

      Timothy vâng lời phụ tìm nước uống, xe kéo của bọn họ chất đầy các dụng cụ của thợ rèn, đành phải ngồi ở đuôi xe, chao đảo cùng lên đường.

      Bây giờ là khoảng hai giờ trưa, bóng cây của rừng che cái nắng gay gắt đỉnh đầu. Bóng của cây thông kéo dài mặt đất, Gailin ngồi xuống dưới gốc cây thông, vẫn như cũ ngồi ở đuôi xe nhìn .

      Hai ngày trước mới đổ mưa, ẩm thấp ở dưới bóng cây tỏa lên. Mới được đoạn liền cảm thấy toàn thân dinh dính, hít thở bầu khí cũng cảm thấy nặng nề.

      ăn quen lương khô sao?” thấy tâm tình của được tốt.

      “Cũng được.” gượng gạo cắn cái.

      muốn ăn cái gì, buổi tối đến thị trấn tiếp theo, tôi mời .” Gailin cười trầm thấp.

      Bây giờ chỉ muốn ăn cánh gà nướng của tiểu thiên sứ! Khải Nhã tưởng tượng.

      Bất quá lương khô này thực khó ăn, bánh mì rất khô và cứng, miếng thịt vì chống phân huỷ, mà được ướp với muối, mặn đến đáng sợ, trước đây mọi người đều oán trách vì sao cơm ăn của các binh lính hành quân giống như bữa tiệc.

      đường đều rầu rĩ vui, có tâm sao?” Mi mắt của Gailin rũ xuống.

      “Tôi chỉ cảm thấy, ở thế giới này, sinh tồn là khó khăn.” ngửa mặt lên trời thở dài.

      Gailin lắc đầu nở nụ cười, hàm răng trắng sáng gọn gàng loé lên.

      “Vương quốc Pheromone được điều hành rất tốt, cũng được coi là hoà bình và thịnh vượng, nếu đến nước yếu kém nghèo nàn cằn cỗi khác, mới biết được thế nào được gọi là khó khăn.”

      “Vị hoàng hậu độc ác kia cũng trị nước?” Khải Nhã ngạc nhiên hỏi.

      Thế giới này có chút giống với thời kỳ cổ đại của Trung Quốc, được tạo ra từ nhiều nước và quốc gia lớn. Bên cạnh vương quốc Pheromone là vương quốc Á Duy cùng Nam quốc, ở giữa ba nước là khu rừng rậm lớn.

      “Vì sao cho rằng đất nước này được hoàng hậu điều hành?” Gailin liếc cái.

      “Quốc vương phải mất tích sao? Quốc vương mất tích, lại lập tân vương, hoàng hậu đương nhiên là người đứng ra điều hành đất nước.”

      “Quốc vương mất tích chỉ có gần tháng, tuy rằng chuyện quốc vương mất tích, làm cho mọi chuyện có chút rối loạn, cục diện có chút hỗn loạn, nhưng nền tảng được các quốc vương gây dựng lên vô cùng vững chắc, cho nên vương quốc Pheromone tạm thời xảy ra rắc rối nào lớn cả; Trừ phi có người nhân cơ hội tấn công, bất quá khả năng này rất thấp, quan hệ của Pheromone cùng hai nước nước bên cạnh vô cùng tốt.”

      là người của Pheromone?” Khải Nhã hỏi. Nhìn quan tâm đến nước Pheromone như vậy, chắc là có quan hệ thân thiết.

      sai, tuy nhiên Timothy là người của vương quốc Á Duy.” Gailin nhún vai.

      “Vua của Pheromone mất tích, công chúa cũng tung tích. Cho dù tìm được công chúa, tuổi của ấy còn , chỉ còn lại hoàng hậu là người có thể chủ trì đại cục.” Khải Nhã chỉ ra. “Trừ khi ngày nào đó bọn họ có thể tìm được quốc vương, bằng đất nước này trước sau gì cũng rơi vào cuộc đấu chiến tranh giành quyền lực, những cuộc nội chiến bao giờ cũng là khởi nguồn của diệt vong của đất nước.”

      Gailin im lặng suy tư.

      Hãy nhìn xem, đây là cách nhìn khác trong chuyện “Công chúa Bạch Tuyết” mà hề được biết đến.

      “Vâng, bây giờ tôi chỉ hy vọng nhà vua có thể quay trở về cách nhanh chóng.” Gailin cầm lấy bánh mì, chậm rãi cắn miếng.

      chừng chết rồi!”

      “Làm sao biết?” Gailin liếc nhìn cái.

      có nghe tin đồn sao? Cả hai cha con nhà họ đều bị vị hoàng hậu độc ác kia hại chết.” rất buồn bực. Tại sao ngay cả hề giết người cũng có chuyện?

      suy nghĩ tiêu cực! Chỉ cần tìm thấy thi thể, hai người bọn họ đều có cơ hội sống sót.” Gailin khiển trách dùng bánh mì điểm điểm .

      “Cho dù tìm được thế nào?” dang tay. “Trước tiên là về nhà vua kia nhé! Hoàng hậu đó ngoài vẻ đẹp ra, còn được thêm cái ‘tâm tình tốt’ nhiều hơn người khác, nhà vua kia có thể cưới người như thế làm hoàng hậu, có thể thấy được ánh mắt ông ta đúng là rất có vấn đề. Bên cạnh đó, công chúa Bạch Tuyết cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bé được nuôi dưỡng trong thâm cung từ bé làm sao có thể hiểu được quốc gia đại , khó khăn của nhân dân? Nếu thực đem quốc gia giao cho ấy, ấy có năng lực làm tốt sao? Theo tôi thấy, quốc gia này chỉ còn mong chờ kỳ tích xuất là nhà vua còn sống, bằng nhân cơ hội này chọn người có phẩm chất và năng lực.”

      Gailin kinh ngạc há miệng ra.

      những lời này sợ bị chém đầu sao!”

      “Chẳng lẽ đúng sao? Thân là người dân của Pheromone, xin hỏi thích vị hoàng hậu này sao?”

      Miệng Gailin khép lại, lại mở ra, lại khép lại, sau hồi cũng với hai tiếng: “Đàn ông cưới vợ đều chọn phụ nữ xinh đẹp......”

      đùa sao? là thợ rèn, đương nhiên muốn cưới vợ xinh đẹp; nhưng ta là vua, ta cùng vợ của ta là người nắm lấy tương lai của đất nước, ta có thể tuỳ tiện chọn người phụ nữ à?”

      đến cùng, nếu phải là hoàng hậu tất cả đều dễ làm, tất cả đều tại tên vua chết tiệt kia! May mắn cho ta mất tích, cho dù hoàng hậu động vào ta, Khải Nhã tất nhiên thể tha thứ cho ta.

      Gailin nhìn lúc, cuối cùng cũng bật cười.

      “Khải, luôn có suy nghĩ rất kỳ lạ, nhưng sao nghe qua hình như được đúng cho lắm.”

      đúng chỗ nào? ràng là đúng!” Khải Nhã liếc cái. “Nếu quốc gia thực loạn, những người ở trong cung có thực quan tâm đến người khác sao?”

      Bây giờ lại có ý dò hỏi tại sao lại vào cung à? Gailin vuốt râu rậm của mình cái.

      phải từ trong lâu đài ra à? xem ở nơi nào là an toàn nhất?”

      Muốn thăm dò ? Khải Nhã nheo mắt.

      “Lâu đài lớn như vậy, có quá nhiều chuyện như vậy, tôi dính mũi vào chuyện người khác làm gì. Nhưng về , thấy có nên người quen biết trong cung của là ai, chừng tôi có quen biết, có thể cung cấp cho chút manh mối.”

      có thể nhận diện người trong cung?”

      “Đúng vậy, chừng trước kia chúng tôi ở đâu đó gặp qua.”

      tắm rửa trước , để cho tôi xem thử.” chậm rãi .

      cạo râu trước, cho tôi xem mặt .”

      Gailin ngửa đầu cười to.

      Trong rừng chim chóc vì tiếng cười của mà giật mình, hàng loạt vỗ cánh bay lên trời.

      “Khải, thú vị, tôi rất ít gặp người phụ nữ nào như , nhanh mồm nhanh miệng.”

      “Đó là vì phụ nữ của thế giới này bị đàn ông các áp bức quá lâu! Tôi đọc qua quyển sách về thế giới cổ đại, nếu phụ nữ cổ đại mà quá thông minh, uy hiếp đến địa vị của đàn ông, bọn họ gọi nhnững phụ nữ này là phù thuỷ rồi đem họ thiêu sống.”

      Hai tròng mắt của Gailin chợt loé lên.


      Chương 3.2

      Phụ nữ của các ở thế giờ này?

      “Vì sao phải thiêu chết phù thuỷ?” nghiêng đầu làm như hiểu, “Phù thuỷ ở vương quốc Nocera nổi tiếng là giỏi y thuật, rất nhiều binh lính bị trọng thương đều tìm đến ta xin thuốc. Bộ tộc phù thuỷ Maroli cũng rất có công đối với an nguy của nhân dân, phù thuỷ cũng phải ai cũng là người xấu!”

      A, cũng quên ở thế giới cổ tích có sử dụng đến phép thuật.

      “Đây là nhầm lẫn của tôi.” lầm bầm , cúi đầu cắn bánh mì.

      nhìn hồi lâu. “Khải, người kỳ lạ.”

      cười ha ha hai tiếng, tùy tiện vài lời cho qua.

      Timothy nhanh nhẹn bước về hướng này.

      “Sư phụ! Sư phụ! tốt!”.

      Cậu ta thở dồn dập giọng làm cho hai người đồng thời lo lắng.

      tốt! Ma chướng bắt đầu tăng lên!” Timothy cầm theo thùng nước, bất chấp nước trong thùng văng ra, liều mình chạy tới.

      Ánh mắt Gailin đột nhiên chuyển biến.

      Ma chướng là cái gì? muốn hỏi, Gailin cấp tốc đón nhận đồ đệ.

      “Làm sao có thể? Hai ngày trước còn có mưa to, cho nên hôm nay căn bản là thể lên được.”

      Timothy đem thùng nước vất xuống mặt đất, hai tay chống đầu gối thở hổn hển.

      “Tôi..... Tôi cũng cho rằng mình nhìn lầm...... Phù phù...... Nhưng mà tôi vừa đến bên dòng suối lấy nước, đột nhiên phát tất cả các động vật đều chạy nhanh vào trong rừng, cá bơi tận xuống đáy hồ, tôi vừa thấy liền cảm thấy đúng, vội vàng dọc theo bờ suối xuống dưới, được bao lâu phát phía rừng cây bắt đầu xuất sương mù màu tím!”

      “Ma chướng là cái gì?” Khải Nhã khó hiểu hỏi.

      biết Ma chướng?” Timothy vừa mở miệng lớn thở phì phào vừa hỏi, ánh mắt mở to giống như cái chén.

      Trong lòng Khãi Nhã giật thột cái.

      Gailin cắt ngang lời của đồ đệ: “Bây giờ có thời gian về chuyện đó. Timothy, trước tiên cậu lên chỗ cao để trốn trước, tôi cùng Khải tìm nơi khác để trốn.”

      “Sư phụ, các người có thể trốn ở nơi nào? Nửa tiếng nữa Ma chướng đến đây! Chúng ta nên lên xe chạy nhanh !” Timothy lo lắng mà .

      “Xe chở ba người thi thể được xa, cậu tháo dây cương của ngựa ra trước, để cho ngựa trước, chúng ta chọn thời gian thích hợp để gặp mặt.”

      “Nhưng mà......”

      Timothy còn muốn kháng nghị, Gailin cùng cậu nhiều lời, trực tiếp tháo yên ngựa , kéo áo của đồ đệ ném lên ngựa, đá cái vào yên ngựa, tất cả các hành động đều rất ngắn ngọn.

      Con ngựa hí tiếng, chạy như bay về hướng ngọn núi cao.

      ra con ngựa trông già và yếu chở đồ cũng là để giả trang, chứ thực ra là thiên mã, Khải Nhã nghĩ.

      Suy nghĩ thứ hai là: Người đàn ông rất là mạnh mẽ? Chỉ cần dùng tay là có thể đem thanh niên trẻ khoẻ ném lên lưng ngựa cách dễ dàng, Khải Nhã nhìn qua yên ngựa.

      “Lại đây!” Gailin giữ chặt cánh tay của , chạy theo hướng mà Timothy vừa .

      “Chậm , hướng này phải hướng của Ma chướng sao?” cúi đầu tránh né nhánh cây.

      Gailin trả lời, chỉ lôi tiến sâu vào rừng.

      “Phía trước!”

      Phía trước là nơi nào?

      chọn con đường tốt nhất để , đây là đường các con thú hay , Khải Nhã chuyên tâm chú ý đến tình hình của con đường, dám phân tâm.

      Bỗng nhiên, dưới đất bùn đất bắt đầu rung chuyển, mới đầu tưởng chỉ là ảo ảnh do tự mình tưởng tượng, thanh lập tức xuất --

      Ù ù ù long!

      Bầu trời bắt đầu xuất những tiếng nổ, giống như vạn quân mã phi nhanh mà đến.

      Ma chướng là loại khí độc do thiên nhiên tạo thành, phải sao? Tiếng nổ lớn như đoàn quân diễu hành, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      Ánh sáng phía trước đột nhiên tối sầm, ánh sáng mắt trời giống như bị cái gì đó cắn nuốt, toàn bộ khu rừng rậm bị làn khí màu tím bao trùm.

      “Nhanh lên!” Gailin biến sắc, dùng sức kéo chạy về phía trước.

      Khải Nhã dám chậm trễ, cố gắng hết sức để bắt kịp tốc độ của .

      Trước mắt bỗng sáng lên, bọn họ đột nhiện chạy ra khỏi rừng rậm, đối mặt với thung lũng, Khải Nhã kinh hãi nhìn chằm chằm cảnh tượng kinh dị này.

      tầng sương màu tím đậm ầm ầm lao tới, giống như có sống. Mới vừa rồi trời quanh mây tạnh, mà giờ phút này nhìn thấy trời xanh.

      Ở trong sương mù, có đám lớn sinh vật biết là gì quay cuồng bên trong đó, lờ mờ, thậm chí truyền ra tiếng hét giống với động vật bình thường.

      xuống!” Gailin đột nhiên đẩy về phía dòng suối.

      Khải Nhã kịp đề phòng, cả người ngã xuống dòng suối.

      “Ặc......” ngẩng đầu giãy dụa, dùng sức hít thở.

      Bên cạnh là bọt nước văng lên, cũng nhảy xuống nước, lập tức, bàn tay đè đỉnh đầu , mới hít thở được hai hơi lại bị dìm xuống nước.

      Ngô...... Đáng ghét......

      May mắn kỹ thuật bơi của cũng được, lập tức bình tĩnh. Gailin như con rồng bơi uốn lượn vượt qua , sau đó quay đầu vẫy tay với , Khải Nhã dùng sức bơi, để bắt kịp.

      Đột nhiên, toàn bộ bầu trời tối lại, ngửa đầu lên vừa thấy, dòng suối được thay thế bằng khí màu tím đậm, như bóng đen qua lại, bằng các loại hình thù quái lạ, biết là động vật hay con người nữa, cũng có khả năng là cả hai.

      hô hấp được tốt cho lắm, bị uống vài hớp nước, ngực đau đớn như bị lửa đốt.

      Gailin nhìn sao cả, bàn tay trái kéo lại, vững vàng đứng trong nước. Đáng chết! cần hít thở khí...... Khải Nhã thống khổ bơi lên phía .

      bàn tay mãnh mẽ kéo xuống.

      uống vài hớp nước, phổi ngày càng khó chịu, cố gắng tránh khỏi tay để bơi lên phía trước. đầu tóc vàng bị dòng suối tháo bỏ, bay tứ tung trong nước.

      khuôn mặt đầy râu tiến gần lại, trước khi làm theo bản năng của mình, bị đôi môi đè lên đôi môi .

      khí từ miệng truyền vào, Khải Nhã thoải mái hít vào hơi sâu. Khuôn mặt đầy râu đột nhiên biến mất, cổ tay bị lực mạnh kéo về phía trước.

      Loay hoay lúc, thể lực của Khải Nhã thể bị tiêu hao gần hết, đến cuối cùng được kéo về phía trước. Bọn họ bơi về hướng góc của dòng suối, bên bờ suối có mấy cái rễ của mấy cây cổ thụ, giống như rừng rậm bình thường. Gailin buông ra, từ phần hông rút ra thanh dao , bơi tới chỗ rễ cây liền chém ra vài lỗ, sau đó kéo hướng chỗ hở miệng của rễ cây.

      “Khụ khụ --”

      Khải Nhã rốt cục được trồi lên mặt nước, kịch liệt ho dữ dội cùng thở hổn hển.

      “Từ từ nào, từ từ nào.” bàn tay mềm mại vỗ lên lưng .

      Khải Nhã thở hổn hển lúc, rốt cục cũng kiểm soát được hơi thở của mình.

      Bên ngoài rất tối.

      Từ cảm nhận của , đoán rằng bọn họ trốn trong rễ cây, diện tích được rộng cho lắm, miễn cưỡng chỉ đủ cho hai bọn họ.

      “Đừng sợ,” Trong bóng đêm, tiếng của trầm ấm. “Đây thường là tổ của rái cá nên có động vật hung dữ đâu.”

      “Ah, tôi sợ.” gật đầu.

      Theo bản năng của con người cứ ở gian chật hẹp và tối tăm thường là sợ hãi, đấy là lý do tại sao người ta thường dùng hình phạt này cho các phạm nhân. Nhưng Khải Nhã chịu quá cách huyấn luyện này rồi, gian tối tăm có vấn đề gì đối với .

      Đợi , tại sao cả người lại ở trong lòng ?

      muốn lùi lại, nhưng mà gian quá chật nên thể lui được, đành phải làm bộ biết, biết là tư thế này rất mờ ám.

      nghĩ quá nhiều, hay trong lòng tên đàn ông này cười trộm......

      “Bên ngoài là cái gì vậy?” dời chú ý.

      “Ma chướng.” Gailin giải thích: “Trong rừng rậm thường có loại khí được gọi là Ma chướng, bình thường nó cũng qua mạnh mẽ như bây giờ, thường là sau cơn mưa to, độ ẩm trong khí cao làm cho Ma chướng xuất , nhưng qua ngày là nó tự biến mất.

      “Năm mươi năm trước, gia tộc Maroli cho các phù thuỷ các nơi để thu phục rất nhiều quái, do có nơi để nhốt, đành phải phong ấn Ma chướng của chúng lại; nghĩ tới Ma chướng của các quái này ngày càng mạnh, cho nên mỗi khi Ma chướng dâng lên, tất cả động vật cùng với người đường đều phải chạy nhanh để né tránh, nếu tránh được chỉ có đường chết.”


      Chương 3.3

      “Cái này phải rất nguy hiểm sao? Nếu có ngày chúng nó làm cho Ma chướng thoát ra sao?” quái bị các phù thủy của gia độc Maroli phong ấn, có khả năng chạy thoát. Chỉ là mỗi khi Ma chướng dâng lên, phù thủy cũng có cách nào làm cho chúng biến mất, chỉ cố gắng lấy các chú thuật để phong ấn chúng lại, làm cho chúng nó thể làm loạn.”

      “Nếu như các phù thủy làm loạn sao?”

      tiếng cười vang lên.

      “Phù thủy làm loạn, cũng chỉ đành thiêu chết ta thôi.”

      biết mình bị nhạo báng. “Hừ.”

      Bất quá bực tức này cũng chỉ có thể đổ lên các phù thủy, nếu như vào thời đại, nghĩ rằng có người cầm quyền nào có thể thoải mái.

      “Khát nước ?” hỏi.

      “Tôi muốn uống nước ở đây.” Ai biết trong nước có con vi khuẩn nào.

      hiểu làm cái gì, tựa hồ lấy con dao tước cái gì đó.

      lúc sau, có cái gì man mát tiến đến gần mũi , mùi thơm giống như mùi hương của hoa quả. “Ăn !”

      thử cắn miếng. A! Là rễ cây cổ thụ! Hương vị rất giống với cây củ cải, nhưng mà vị ngọt hơn, có vị cay nồng.

      cảm thấy quá đói, nên ăn rất thoải mái.

      cũng vì chính mình mà tước cái, chậm rãi mà ăn.

      làm sao biết loại rễ này có thể ăn được? Có người dạy cách sinh tồn trong môi trường tự nhiên à?” tò mò mà hỏi. im lặng lát

      “Từ tôi theo người khác làm đệ tử, sư phụ tôi là người rất nghiêm khắc, nếu tôi làm tốt bị phạt, dần dà, cái gì cũng biết chút.”

      “Nên bây giờ đối xử với Timothy cũng nghiêm khắc hay sao?” mỉm cười.

      “Thằng nhóc ấy à, tôi mà đánh câu ta mỗi ngày, câu ta sớm trèo lên đầu tôi rồi.” mỉm cười.

      dạy cậu ta cái gì?” tò mò hỏi.

      phụ dạy tôi cái gì tôi dạy cậu ta cái đó.” nhún vai. “Đao thuật, kiếm thuật, đánh thiết, làm nồi, làm nhà ở, cái gì cũng dạy chút.”

      “Oh.”

      Thực ra là học võ đúng ? cũng ngạc nhiên nếu ta cũng là quân nhân, người ta toát lên nghiêm khắc cùng kỷ cương của người quân nhân.

      Vì luôn đứng ở trong nước, bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, dùng sức xoa hai bên cánh tay.

      “Lạnh à?” trầm thấp hỏi.

      “Có chút.” Thực ra cảm thấy rùng mình.

      dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy . ràng cùng đứng ở dưới nước, mà thân nhiệt của cao hơn của rất nhiều.

      biết hậu quả nghiêm trọng của mất thân nhiệt, bất chấp ngại ngùng...... Dù sao cũng phải dạng phụ nữ hay xấu hổ...... Cả người tiến sát vào trong lòng để sưởi ấm, hơi ấm toả ra làm cảm thấy thoải mái đến rên rỉ tiếng.

      cảm nhận được, đôi má của chạm vào lồng ngực có bao nhiêu cứng rắn, cánh tay ôm có bao nhiêu cường tráng. hề hỏi kết hôn hay chưa.

      người đàn ông như , người phụ nào bỏ lỡ cả, có khi cũng có vài đứa con.

      gầy quá, phải ăn nhiều để béo lên chút nữa mới có thể lực.” cảm thấy ngày càng run, lông mày hơi cau lại.

      “Làm gì có phụ nữ nào...... Có người phụ nữ nào muốn ăn nhiều để bản thân trở lên mập mạp...... Như vậy rất xấu xí? miễn cưỡng cười.

      “Tại sao phụ nữ luôn để ý mấy vấn đề này nhỉ? Xấu hay đẹp có thể kiếm ra cơm để ăn ?”

      “Bởi vì...... Chúng tôi là phụ nữ......” Phù, phù, phù.

      vốn cũng thường để ý bề ngoài, nhưng đôi khi cũng có lúc tham hư vinh chút. Ví dụ như bây giờ.

      để ý rằng có thấy đẹp hay , có phải quá gầy, hay quá béo hay ......

      “Ma chướng...... Bao giờ Ma chướng hết? Chúng ta phải đứng trong nước đêm chứ?” cố gắng chuyển chú ý chỗ khác.

      “Ma chướng chỉ xuất khi trời mưa, nhưng hôm nay hơi đặc biệt, nên tôi thể trước.” suy nghĩ lúc. “ ở trong này đợi, tôi ra ngoài xem chút.”

      ...... được! Nếu...... bị trúng độc phải làm sao?” gắt gao bám chặt lấy .

      “Tôi bị dính độc đâu.” xoa dịu .

      “Làm sao mà biết? ...... bất khả xâm phạm sao? được...... cho !”

      Mệnh lệnh của làm cho cười .

      “Đừng lo lắng, tôi trở về ngay thôi.” mềm mại sờ vào môi .

      kịp bắt lấy , nhảy vào nước, biến mất dấu vết.

      Khải Nhã lo lắng mà nhìn xung quanh.

      có nhiệt độ của , mới cảm nhận được lạnh lẽo ở dưới rễ cây cổ thụ , đứng bao lâu, phát run.

      cố gắng vuốt ve hai cánh tay, hai chân nhảy lò cò trong nước, nhưng cũng làm cho nhiệt độ lên vì thể đọ với sức lạnh của nước, cơ thể bắt đầu run dữ dội.

      “...... Phù phù!” Hai hàm răng của va vào nhau vì lạnh quá, ngừng hít sâu.

      tiếng động vang lên, thân hình mạnh mẽ trồi lên khỏi mặt nước.

      “Ma chướng tan, lại đây!” Gailin dắt tay .

      “Được............ Được......” Triệu chứng hạ thân nhiệt ràng, chân tay nghe theo lời . “Hít hơi sâu, giữ chặt hơi thở, cảm thấy ấm nhanh thôi!” Gailin ôm lấy dùng sức ma sát hai cánh tay .

      Xác định làm theo lời mình, ôm vào nước.

      Hơi lạnh suýt nữa làm bị nghẹn khí từ phổi ra.

      Thời gian gần như vĩnh cửu, nhưng thực chỉ có vài phút mà thôi, Gailin bế ra khỏi suối.

      Khải Nhã mềm yếu ngồi ở trong lòng , sắc mặt trắng bệch. Gailin nhanh chóng đem ôm lên bờ, dùng sức ma sát hai cánh tay và chân của , cố gắng làm cảm thấy ấm áp.

      nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được ấm áp trở lại, nhưng ngay cả động tác mở mắt mà cũng thể làm được.

      Gailin phát bất thường của , lập tức làm thêm động tác nữa.

      cởi áo của ra, đem cả người ôm vào lòng mình.

      Hơi ấm của nhanh chóng đẩy lùi hơi lạnh , làm cho bắt đầu cảm thấy ấm lên.

      Cơ thể giống như được xé lớp băng bên ngoài, mặt lên màu hồng nhạt, cuối cùng cũng nhận thức được bên ngoài.

      Hàn khí bao phủ biến mất dấu vết, ấm áp của mặt trời được thay thế. Trải dài bờ suối có gì che lấp, cả người Khải Nhã được ánh nắng ấm áp chiếu vào, cảm thấy cả người thoải mái thôi.

      Những chiếc lá xào xạt, ánh mặt trời ấm áp, và hơi ấm của ….

      Hơi ấm?

      đột nhiên mở to mắt.

      và Gailin ôm nhau! Hai người bọn họ hai người đều cởi trần.

      “A!”

      “Cẩn thận, cái sàn được chắc chắn đâu, bị ngã vào nước đó.” Gailin cười đem kéo về.

      cứng họng bộ dáng này quả là thiên hạ đệ nhất!

      Trong nước?

      Chờ chút. vội vã xoa đầu và mặt mình.

      Nguỵ trang của !

      Nguỵ trang của đều bị trôi mất rồi!

      Mái tóc vàng toả sáng của bay trong gió vài sợi tóc còn vương mắt, như thể nhắc nhở những chuyện xảy ra.

      “AHHH!” Khải Nhã vội vàng lùi về phía sau, tay ôm bộ ngực ngồi dậy.

      Thực thấy! Bùn, cái buộc tóc, mũ, ngay cả quần áo cẩn thận bôi mùi phân ngựa cũng thấy! Vô nghĩa, ngay cả quần áo mất, huống chi mùi hương?

      nhìn chăm chú cánh tay trắng hồng của mình, chạm vào hai má tỳ vết. Nếu như trước kia Gailin từng gặp qua hoàng hậu làm sao bây giờ?

      cảnh giác quay đầu nhìn .

      Gailin chăm chú nhìn người phụ nữ ở phía trước.

      biết bản thân mình đẹp như thế nào sao?

      Dưới ánh nắng mặt trời, giống như bức tượng của nữ thần biển, cơ thể mềm mại như thể véo ra nước, ánh mắt màu xanh trong suốt cùng đường nét hoàn mỹ tỳ vết càng làm khuôn mặt trở lên rực rỡ chói loá.

      Mặc dù hai tay ôm ngực, che lại ít cảnh xuân...... , tại vì hai tay ôm bộ ngực, càng làm cho hai tiểu bạch thỏ càng thêm nở rộ, hương vị quyến rũ đến sâu sắc.

      nâng lên đoạn tóc vàng rơi xuống vai, kẹp giữa hai ngón tay vuốt ve, làm ngừng thở.

      đem đoạn tóc đó sau tai, ngón tay mân mê gương mặt của , tự chủ được mà nhắm mắt lại, ở phía sau lưng cọ cọ.

      Hai mắt của tối lại, ngón tay thô ráp theo khuôn mặt từ từ xuống bả vai tinh tế như ngọc của .

      Mỗi động tác của hề chứa suồng sã, nhưng lại làm cho nín thở chờ đợi những hành động tiếp của .

      “Tôi, thể đoán trước được mình người bạn đồng hành xinh đẹp như vậy.”

      Bùm, trái tim bỗng nhiên trở lại bình thường.

      tốt quá, hề nhận ra .

      từng gặp qua hoàng hậu.
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 4
      Chương 4.1

      Sau năm ngày kể từ việc đó xảy ra, chuyển biến giữa hai người.

      Những lúc để ý Gailin luôn vụng trộm ngắm nhìn , chờ quay người lại, lại làm như có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm việc của mình.

      Thời gian nhìn lén cũng nhiều hơn.

      Bọn họ giống như hai cục nam châm được đặt cạnh nhau, thể nào tránh được hấp dẫn của đối phương.

      Sống trong thế giới mà nam giới thống trị, Khải Nhã nghĩ quan hệ giữa nam và nữ hề tồn tại. muốn mọi người nghĩ rằng tất cả mọi thứ đạt được đều do sử dụng ưu thế của phụ nữ mà ra, chính vì vậy chưa bao giờ dối trước mặt đàn ông.

      Cũng có số đồng nghiệp đối với biểu hứng thú hay thích, đều dùng ánh mắt lạnh như băng, có thể làm cho họ từ bỏ cái ý tưởng đấy .

      có thể đối mặt với phá huỷ, gay cấn, cuộc khủng hoảng của con tin, hay khủng bố, nhưng biết làm thế nào để đối phó với những người đàn ông.

      Sau đó đến thế giới này.

      Tất cả những người gặp nếu phải sợ , chính là kính sợ, có khi còn hơn cả sợ , và về sau càng ngày càng nhiều người sợ . Chỉ có , cao tầm mét tám, như bầu trời, tính tình kỳ quái nhưng lại hài hước.

      Những lúc gặp khó khắn người đàn ông này luôn xuất kịp thời, sau đó cứu .

      Có lẽ đây chính là câu truyện cổ tích, là người hùng luôn giải cứu những gặp nạn.

      Mặc dù vậy, chưa bao giờ có hành vi du côn hay ngụ ý nào cả. Người đàn ông này chỉ có khí chất của hiệp sĩ, còn có phong độ của quý ông lịch lãm.

      nên lấy người đàn ông như thế này để làm gì? Khải Nhã ném câu hỏi làm mình bối rối cho vận mệnh

      Năm ngày sau, bọn họ tới thị trấn khai thác mỏ.

      Trước khi vào thị trấn, hai người họ ở lại trong rừng.

      Mấy ngày nay đa số bọn họ đều ở trong rừng, gặp khách lữ hành cũng nhiều lắm, vì vậy mặc quần áo của đàn ông, đội mũ. Nếu đường có gặp khách lữ hành khác, liền kéo mũ thấp xuống và bên cạnh, tiếp tục giả dạng làm khách lữ hành bị câm và bị điếc, để cho đối phó.

      Bây giờ vào khu vực có người ở, Gailin giúp nguỵ trang trở lại hình dáng ban đầu.

      “Tướng mạo của rất dễ nhận ra, người qua đường mà nhìn thấy nhất định thể nào quên được, chúng ta tìm cách che lại mới được.” nhìn dung mạo xinh như hoa của .

      Vậy nhìn qua tôi, cũng thể nào quên được sao? cố nén ý muốn hỏi lại .

      buộc mái tóc vàng của mình thành búi, cột ở phía sau đầu, sau đó đem búi tóc của mình chia làm hai nửa, bên đông rối chút, tây rối chút, cuối cùng là đem mũ che lại.

      Gailin tìm số lá cây, lấy tảng đá đập dập lá, rồi đem chất lỏng bôi lên mặt . Làn da trắng nõn của được bôi chất lỏng đấy vào thành màu đồng cổ.

      “Chất lỏng của chiếc lá này dùng rất tốt.” Nghĩ đến cần phải dùng bùn bôi lên mặt, liền thở phào nhõm.

      Mấy giây sau, Khải Nhã giống như vị khách lữ hành trung niên nghèo đói.

      “Rất tốt!” Gailin đem ném những chiếc lá còn lại sang bên. “Chất lỏng này rất dễ bị nước rửa trôi, cho nên phải cẩn thận, tránh bị trôi màu.”

      Lại về nước, cảnh của năm ngày trước đột nhiên xuất trong đầu hai người.

      thôi, tốt nhất chúng ta nên đến thị trấn trước khi trời tối.”

      Khải Nhã hắng giọng, nhảy ra khỏi tảng đá nơi ngồi.

      Cổ tay trắng noãn của đột nhiên bị bàn tay to giữ chặt lại.

      “Chờ chút, có nơi chưa được nguỵ trang.” Ngón tay thô ráp của nhàng chạm vào gáy của . Làm cho làm da của Khải nhã bỗng nổi lên lớp da gà.

      Ngón tay đặt lên gáy của để lúc, toàn khu rừng như thể ngừng lại.

      biết bản thân mình cũng nín thở.

      Ngón tay kia ấn sau gáy rồi chuyển từ từ lên đầu, khuôn mặt của Gailin chiếm lấy toàn bộ thị giác của , đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào trong lòng .

      thở dài tiếng, nhắm mắt lại, đôi môi ấm áp che lấy .

      Lưỡi của đẩy đôi môi của ra, vội nóng nảy, vẻ ngoài mạnh mẽ của khác hẳn dịu dàng của như bây giờ. mở ra đôi môi mềm mại của mình, nghênh đón tiến vào.

      Sau đó, tất cả cảm giác của đều bị chiếm đóng.

      Nụ hôn của , hương vị vủa , mạnh mẽ của , rắn chắc của , và dịu dàng của .

      Lưỡi của và của đan xen vào nhau, chiếm lấy toàn bộ , hề làm cho người khác cảm thấy lo lắng.

      thích nụ hôn của . Nếu đây phải là truyện cổ tích, mà là câu chuyện tình , cho rằng là sát thủ tình trường, có nhiều cơ hội thực hành, thế nên mới biết cách hôn người phụ nữ......

      kết hôn chưa?” đột nhiên đẩy ra!

      Ánh mắt của Gailin đột nhiên chớp cái, ánh mắt chưa kịp lấy lại tinh thần.

      có gia đình chưa?” Khải Nhã khẩn trương theo dõi .

      Cơ hội, luyện tập, phụ nữ.

      Nếu thực kết hôn phải làm sao bây giờ?

      Gailin dừng chút, ánh mắt đầy nghi ngờ.

      kết hôn?” Khải Nhã thở hổn hển vì kinh ngạc, đột ngột đứng lên. “Ông trời ơi! Tôi hôn môi với người đàn ông có gia đình ! Ông trời của tôi ơi! Tôi làm cái gì thế này? Tôi làm cái gì? Tôi chạm vào người đàn ông của người phụ nữ khác!”

      “Khải, ......” hắng giọng.

      thực cái gì? có kết hôn?” dừng lại, và chăm chú nhìn.

      Ánh mắt của Gailin nhíu lại, nhìn sang bên trái lại nhìn sang bên phải, nhưng lại có trực tiếp nhìn thằng vào .

      “Vấn đề này...... Kỳ thực, tình có chút phức tạp.”

      thế giới này chỉ có đáp án là kết hôn rồi và chưa kết hôn thôi, có cái gì mà phức tạp?” hung hăng .

      “Tình huống phức tạp là tại người phụ nữ kia......”

      “Ông trời của tôi ơi! Thực là có người phụ nữ khác, kết hôn, ta thực kết hôn!” kích động mà tới lui.

      Lần đầu tiên trong cuộc đời có tình cảm với người đàn ông, thế nhưng lại với người đàn ông kết hôn.

      Điều này chính tỏ người chung thuỷ.

      Điều này có nghĩa rằng người xấu.

      thế nhưng lại thích người đàn ông xấu xa!

      “Tôi thích người đàn ông tốt!”

      Gailin có chút chết lặng há miệng nhìn .

      chỉ ngạc nhiên, mà còn cảm thấy rất buồn cười.

      Hoá ra đây chính là bộ dạng thể kiềm chế được cảm xúc của Khải! Sao lại...... dễ thương đến như vậy?

      “Ah!” vội vàng kéo và ôm lấy .

      cho!” quay đầu và hét vào mặt . “ được đụng vào tôi, được hôn tôi, được biến tôi thành hồ ly tinh. Tôi tuyệt đối làm người thứ ba.”

      “Em làm hồ ly tinh đâu......” cố gắng giải thích.

      là người đàn ông kết hôn, người đàn ông có gia đình. Cho nên tôi chính là hồ ly tinh, là người thứ ba!” vung hai tay lên và la hét.

      Trời ơi, chưa bao giờ nghĩ bị mất kiểm soát như bây giờ.

      cố gắng nhịn cười, và trấn an .

      “Chuyện của tôi khá phức tạp, khi tôi và ấy kết hôn, ấy tôi…”

      ấy , vì sao còn muốn kết hôn với ?”

      “Cái này phải hỏi ấy. Quan trọng là, đối với tôi mà , tôi cũng phải là người đàn ông tự do….”

      “Chuyện có tự do hay sao lại với tôi? Vậy còn người phụ nữ kia của sao? sẵn sàng điều chỉnh trạng thái của mình khi gặp bất cứ người phụ nữ nào đường sao?” liên tiếp chất vấn .

      Gailin vuốt bộ râu, cố gắng nghĩ nên thế nào.

      Khải Nhã cho cơ hội. “Ông trời của tôi, tên xấu xa! Tôi lại thích tên xấu xa, đây nhất định là trừng phạt của ông trời đối với tôi!”

      “Hey!”

      có tư cách hey với tôi.” Khải Nhã chỉ vào mũi của . “Từ giờ trở , được phép gặp mặt tôi, nghe ? Tôi làm hết những việc mà giao cho, sau đó chúng ta liền đường ai người lấy , từ nay về sau muốn với ai và quan hệ với cũng phải là việc của tôi.”

      nổi giận đùng đùng mà tránh xa .

      Ah...... Gailin vuốt bộ râu của mình.

      Được rồi, ít nhất thừa nhận là thích . Đây là khởi đầu tốt đẹp.

      nhún vai, miệng ở dưới bộ râu xuất nụ cười gian xảo, chậm rãi theo .

      Thị trấn khai thác mỏ vắng vẻ ngoài sức tưởng tượng của .

      đến thăm thị trấn của Louisa Kentucky, hoặc quê quán của mẹ là ở Đài Loan, lý do tại sao những thị trấn khai thác mỏ đều bị suy thoái kinh tế là do suy giảm của các ngành công nghiệp khai thác khoáng sản, du lịch và số thị trấn đổi thành nơi nghỉ mát, bắt đầu lại từ số .

      Nghành công ngiệp ở thời cổ đại, quặng than vẫn là trong nguồn năng lượng chính, lý do thị trấn khai thác mỏ này vắng vẻ người này có thể hiểu được.

      “Thị trấn này tên là gì vậy?” Khải Nhã hỏi người đàn ông bên cạnh.

      “Thị trấn khai thác mỏ.” Gailin nhìn cái.

      “Tôi biết nó là thị trấn khai thác mỏ, cái mà tôi hỏi là tên của nó?”

      “Thị trấn khai thác mỏ.” hàm răng trắng sáng của loé lên, lại lần nữa.

      “......”

      Điều này nằm ở điều kỳ diệu của thị trấn khai thác mỏ, nó có 101 đường phố chính. có thể nhìn thấy các còn phố chính ở cuối con đường của mình, trái phải cộng lại có quá năm ngồi nhà gỗ, thậm chí toàn bộ thị trấn.

      Động vật xung quanh có thể tin tưởng rằng còn nhiều hơn.

      “Ở kế bên có quặng than mới được phát cách đây 7 năm.” Gailin giải thích cho . “Có khách lữ hành vô ý bị ngã vào khe nứt, do đó phát ra tĩnh mạch chứa nhiều khoáng sản của rừng rậm.”

      ta bây giờ chắc chắn là giàu có lắm?” Khải Nhã phỏng đoán.

      ta phát tài, mà là người phát ra thi thể của ta là người có lời nhất.” mỉm cười.

      “......” nên lời.

      “Người phát đầu tiên, lẩn trốn trong rừng rậm bị ma chướng đuổi theo.” nhướng mày.

      “Nơi này vẫn còn những khu rừng phép thuật? Chúng ta phải ra khỏi khu rừng đó rồi sao, qua cái vách núi, lại tiến vào khu rừng khác?” lắp bắp kinh hãi.

      “Khải, thực nhớ hoàn cảnh địa lý ở đây!” Gailin liếc cái. “Rừng phép thuật ở vương quốc Pheromone, Nam quốc, Á Duy là chỗ giao nhau của ba đất nước, vị trí trung tâm bị cắt bởi hẻm núi, chiếm diện tích khá lớn, nếu thực sâu vào, hai tháng mới ra được. phía trước Chúng ta chính là hẻm núi trong trung tâm kia.’’

      nhất thời hoá đá.

      “Ai là người phát ra thi thể của người kia?”

      em nhà Seven. Bọn họ phát ra trong tay ta có cầm khối quặng thô, trong tay nắm khối quặng thô, tiếp theo theo dấu vết của ta để lại, khoảng tuần là tìm ra mạch khoáng sản. Vùng này là địa bàn bên trong của nước Á Duy, căn cứ vào luật pháp của vương quốc Á Duy, tất cả khoáng sản đều thuộc về quyền sở hữu của chính phủ, nhưng quyền khai thác lại thuộc về người đầu tiên phát ra. Trừ khi họ từ bỏ, mới có thể đem quyền khái thác bán cho người khác.”

      “Vâng, tôi có thể , em nhà Seven thoạt nhìn muốn khai thác.” nhìn chăn chú vào thị trấn vắng vẻ này, mà cảm thán.

      Gailin khẽ cười, theo bên cạnh qua.

      Bọn họ đến toà nhà lớn làm bằng gỗ ở bên tay trái, là quán bar duy nhất ở thị trấn.

      Khách trong quán bar rất ít, có bất cứ người bồi bàn nào ra đón, kể cả thấy bọn họ vào cũng chào hỏi, chỉ chờ chính bọn họ mở miệng gọi đồ uống.

      “Sư phụ!”

      Timothy người chờ bọn họ từ sớm vừa nhìn thấy bọn họ, vui mừng tới, bên cạnh là hai John và Johnson người mà gặp qua lần, thấy họ cũng đứng lên.

      Gailin gật đầu.

      “Hi.” Khải Nhã vẫy tay chào hỏi.

      “Ngồi .” Gailin qua cái bàn mà họ ngồi, mọi người chờ cùng Khải Nhã ngồi xuống họ mới ngồi..

      “Khải, biểu cảm khuôn mặt của hơi cứng.” Timothy cẩn thận mà .

      “...... Có sao?”

      “Vừa rồi được hôn quá kích thích mà.” Gailin chậm rãi lấy cốc bia của đồ đệ mà uống.

      Cằm của Khải Nhã gần như rớt xuống.

      Biểu cảm của ba người khác cũng khác là mấy, chỉ có biểu cảm của người khởi xướng là nhìn vẫn bình thường.

      Khải Nhã nhanh chóng trao cho ánh mắt hình viên đạn .

      “Khải, Khải, , cùng sư phụ tôi......” Timothy chỉ vào hai người bọn họ, lên lời.

      “Im miệng!” liền hét lên với tên thanh niên phá phách kia cái.

      Miệng của Timothy lập tức đóng lại.

      Hai em nhà John, Johnson liền hiểu ra, dám mở miệng tiếng nào, chỉ dám chăm chú nhìn hai người bọn họ.

      “Các cậu tìm hiểu được gì chưa?” Gailin tự nhiên uống cốc bia của đồ đệ mình, nhìn bartender vẫy tay gọi cốc bia khác.

      Bang bang bang, mấy cốc bia lập tức được mang đến.

      Khải Nhã uống ngụm, ác! Bia này nóng quá.

      “Seven có ở nhà.” Người em cao gầy Johnson trả lời. “Chúng tôi đến thị trấn này từ hai ngày trước, chủ quán ta vào rừng rậm khai thác quặng rồi, cho nên chúng tôi gặp được ta.”

      “Chúng tôi nhắn lại người em Dolf, nhưng Dolf...... cũng biết đó,” Timothy nhún vai. “Bệnh mất trí của ta rất nặng, tính tình so với bệnh của ta lại càng nặng hơn, chúng tôi cũng biết là ta có mang những lời đấy truyền lại nữa.”

      “Dolf cùng trai vào rừng để khai thác quặng?” Gailin kinh ngạc mà .

      ta bị cảm.” Người John có tính cách trầm ổn buồn bã , lúc này mới lên tiếng.

      “Được.” Gailin gật đầu.

      Seven cùng Dolf...... biết tại sao, hai cái tên này nghe thấy rất quen thuộc.

      “Chẳng lẽ các thể nhờ công nhân khác giúp truyền lời lại cho à?!” Khải Nhã hỏi.

      Bốn người đàn ông ngồi bàn cùng quay ra nhìn .

      gì sai sao?

      “Seven cùng Dolf là người duy nhất có thể vào hầm để khai thác quặng.” Timothy trả lời thay .

      Chương 4.2

      “Cậu là, toàn bộ cái quặng than đấy chỉ có duy nhất hai người làm?” nhướng mày lên.

      “Seven và Dolf có quyền được khai thác mỏ, nhưng mà bọn họ từ chối cho những người khác vào.” Gailin giải thích thêm cho hiểu .

      “Tại sao? Càng nhiều người làm, khả năng khai thác càng cao. Chỉ có hai người bọn họ khai thác được bao nhiêu quặng?” cảm thấy cực kỳ vô lý.

      “Tại vì ít người ít nhất lợi nhuận thuộc về mình còn hơn là nhiều người!” Timothy thẳng thắn mà trả lời vấn đề hỏi.

      “Ah?” Biểu cảm của Khải Nhã thể rằng hiểu.

      Quả nhiên, cậu thiếu niên thở daì. “Khải, thực biết cái gì cả!”

      “Được rồi!.” Gailin nhàn nhạt câu, cậu đồ đệ nghiêm túc trả câu hỏi của .

      “Năm đó phù thuỷ Maroli đem ma chướng của quái vật phong ấn vào hai tế đàn của hai miền Bắc – Nam, tế đàn ở phương bắc cách mạch khoáng sản xa. Mỗi lần mưa to ma chướng trỗi dậy và các thợ mỏ trốn kịp, và bị nó giết chết, cuối cùng em nhà Seven có thêm người thợ mới nào, chính vì thế hai em nhà họ tự mình khai thác, cũng đủ để chi trả phí sinh hoạt hằng ngày của bọn họ.”.

      “Bất quá, có người tin rằng, em nhà Seven làm việc nhiều năm ở gần tế đàn, có cách phòng tránh ma chướng mà ít người biết được, thế nhưng bọn họ biết rằng ma chướng chỉ nghe theo lệnh của các vu nữ Maroli. Đây chính là lý do tại sao mà bọn họ ở trong rừng khai thác quặng mà vẫn chưa chết.” Timothy từ từ giải thích.

      “Ah.” Khải Nhã chậm rãi gật đầu, khắc sâu thông tin này vào trong đầu

      “Chủ nhân......” John nghi nghờ mở miệng.

      Ánh mắt của Gailin nhìn về phía ta.

      “Tôi tin tưởng, cho dù Seven nhận được tin nhắn của chúng ta, ucngx ......” John liếc nhìn Khải Nhã cái, cẩn thận dùng từ để : “Cũng nghe theo chúng ta. ta đối với người mà chúng ta tìm, phi thường cố chấp, tôi nghĩ ta chấp nhận và dễ dàng buông tay đâu.”

      “Thứ thuộc về gã, có buông tay hay cũng phải do gã ta quyết định.” Ánh mắt của Gailin lạnh lùng.

      Khải Nhã suy nghĩ lát, rốt cục cũng giơ tay lên.

      “E hèm, tôi có ý định quấy rầy cuộc chuyện bí mật của các , nhưng , nếu các cần tôi giúp đỡ, có phải ít nhất cũng nên ràng mục đích tới nơi này cho tôi biết hay ?”

      Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt tập trung người đàn ông để chờ quyết định.

      Gailin suy nghĩ lát, “Chúng tôi tìm , giờ ấy nằm trong tay Seven, chúng tôi phải đưa được ấy về nhà.”

      Khải Nhã bình tĩnh mà nhìn về phía .

      “Gailin, chúng ta có thể chuyện được ?”

      “Tất nhiên là được.” đối với mấy thanh niên trẻ tuổi gật đầu, rồi cùng ra ngoài cửa của quán bar.

      “Trước kia , chuyện này cần ba người thực , bây giờ em nhà John trở lại, chắc hẳn cần tôi nữa đúng ?” Khải Nhã vừa vừa nhìn .

      Khoé miệng ở dưới bộ râu rậm của Gailin nhếch lên cách nhàng.

      “Tốt xấu gì tôi cũng cứu mạng em, định qua cầu rút ván sao?”

      “Người tốt hướng người mà mình cứu đòi đền đáp.” Đôi mắt hơi nheo lại.

      may là tôi cũng phải là người tốt gì.” Gailin rất vui vẻ mà

      thở hơi dài.

      , tôi có chuyện quan trọng cần làm hơn. Nếu cần tôi, về sau vẫn còn cơ hội tôi báo đáp ơn cứu mạng của sau, còn bây giờ tôi phải .” nghiêm túc.

      “Em muốn đâu?” Đôi lông mày của Gailin nhíu lại.

      Nên như thế nào đây?

      Mấy ngày trôi qua, Khải Nhã bắt đầu ý thức được nguy hiểm.

      Theo như lời của các khách lữ hành khác, chuyện mà bọn họ bàn tán gần đây nhất chính là vụ ám sát người trong hoàng tộc Pheromone “.

      Lời đồn Hoàng hậu chỉ giết quốc vương, còn hại chết công chúa ngày càng lan nhanh, gần đây có người muốn tiến cung, để bắt được vị hoàng hậu độc ác kia.

      Lúc trước nghĩ đơn giản chỉ cần là xong, thế nhưng nghĩ rằng có người ở giữa bày mưu đặt kế. Hoàng hậu ở trong cung, tất cả lời hay lời đồn được thêu dệt như thế nào như thế đấy, hoàn toàn có người đính chính

      hiểu được rốt cuộc là ai có lực lớn như vậy, có thể lập lên chiến lược để lật đổ hoàng hậu của quốc gia, thực ra cảm thấy có vấn đề gì, vấn đề là, biết bản thân bị mắc kẹt trong cơ thể này bao lâu nữa. Nếu những chuyện xấu của hoàng hậu làm mà đổ lên lưng , phải là bị oan sao.

      Bất luận là như thế nào, phải trở về để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Mà những lời này nên với như thế nào?

      Mấy lần muốn mở miệng , nhưng lại biết như thế nào, sắc mặt càng càng đen.

      “Khải, nhìn tôi.”

      Bình thường rất hay trêu chọc , nhưng nếu gặp tình huống quan trọng, người đàn ông luôn biết nặng .

      Khải Nhã rầu rĩ ngước đôi mắt xanh lên nhìn .

      “Tất cả mọi thứ ổn.” Gailin nhàng mà vỗ lên khuôn mặt . “ cho tôi biết em phiền muộn chuyện gì, để cho tôi giúp em.”

      Lông mi của rũ xuống.

      “Gailin, có thể cho tôi biết là tại sao trốn vào cung điện để làm gì ?” cần phải biết mối quan hệ của với hoàng gia Pheromone đến đâu, mới quyết định cho biết chuyện của mới được.

      mà bọn vừa , đó chính là vợ sắp cưới của Timothy.” Gailin hề giấu giếm . “ kia là hầu làm việc trong hoàng cung, có người bạn làm cùng muốn cạnh tranh với ấy, muốn làm cho ấy biến mất. Timothy thể trơ mắt nhìn vợ chưa cưới của mình bị giết, chính vì vậy muốn đem ấy trốn .”.

      đó tôi cũng quen, ấy và Timothy là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tôi cũng nhìn ấy từ bé lớn lên ; Tôi nghĩ, cung điện là nơi phải ai cũng có thể tuỳ tiện vào, làm cho tên nhóc kia vào trong cung điện cũng chỉ để chịu chết như thế lại tốt, cho nên tôi mới giúp câu ta chuyến.”

      “Nhưng mà cũng hề mang bất kỳ người nào rời cả.” chỉ ra.

      Gailin thở dài, “Lúc tôi đến, ấy bị người đưa ra khỏi cung, tôi thể nhìn thấy ấy.”

      “Oh......” chậm rãi gật đầu.

      “Còn em sao?” ngón tay của Gailin lướt qua đôi môi của , để lại cảm giác thô ráp lên lời. “Bí mật của em là gì?”

      Trái tim của ngừng bị thôi miên.

      phút trước người đàn ông này còn làm tức giận, nhưng khắc sau lại làm cho tin rằng là người đàn ông đáng tin nhất thế giới.

      “Bên trong cung điện có người chết...... Là vị quan rất lớn.” chậm rãi mở miệng: “Mọi người đều cái chết của ông ta đều do tôi gây ra, nhưng tôi có làm. Vì bảo vệ tính mạng của mình, tôi bắt buộc phải trốn , nhưng trốn mãi cũng thể nào trốn hết cả đời, tôi nhận ra rằng mình tốt nhất là trở về rồi điều tra xem ai mới là hung thủ giết chết ông ta.”

      “Được, tôi giúp em.”

      hiểu......” vội vàng .

      “Tôi hiểu.” Ngón tay của Gailin đặt lên đầu môi , dịu dàng và nhàng. “Khải, tôi biết, hãy để tôi giúp em, hãy tin tôi.”

      Hai mắt đột nhiên chớp chớp và nóng lên.

      “Làm sao vậy?” dịu dàng hỏi, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của .

      “Từ khi tôi đến nơi này, là người đầu tiên tốt với tôi.” giọng mà .

      “Nếu em cho người khác cơ hội, bọn họ cũng nguyện ý đối tốt với em.” hứa hẹn với .

      Đó là vì chưa biết tôi là ai. Khải Nhã thầm nghĩ.

      “Nếu bây giờ tôi hôn em, em tức giận ?”

      “Có!” nhanh chóng lùi lại phía sau bước, nhìn bốn phía xung quanh. “ điên rồi hả? Chúng ta đứng đường cái, tôi còn là người đàn ông trung niên.”

      Tất cả biểu đau buồn biến mất,tinh thần như vậy mới giống Khải Nhã của !
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :