1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 5: Đệ Ngũ Dật Triều

      Edit: Linh

      Thái Hoà điện, đám triều thần ai cũng mang bộ dạng cụp mắt phục tùng .


      Nguyên Thành hoàng đế vừa ở triều đình phát hỏa. Tuần phủ Thanh Châu là Quách Kiến Bình bị mất chức , đợi tra xét, tổng binh Tống Ngọc tạm thời cách chức, giao cho Hình bộ thẩm tra. Còn lại tất cả những người có liên quan đều bị bắt giữ, chờ thẩm án. Lại giao trách nhiệm cho Lại bộ thượng thư trong ba ngày phải dâng tấu đề cử người giữ chức tuần phủ mới. Từ trước tới nay Nguyên Thành hoàng đế làm việc lúc nào cũng mạnh mẽ vang dội, lần này cũng ngoại lệ.


      Sau khi bãi triều, Nguyên Thành hoàng đế yên lặng quan sát chúng hoàng tử nhưng tìm ra dấu vết. Chỉ thấy con lớn nhất là Tông Chính Thuần cùng thái tử Tông Chính Huy vẻ ngoài mặt vô cùng hòa thuận, huynh hỏi đệ đáp cách cung kính. Lục hoàng tử Tông Chính Lâm vẫn là trương mặt lạnh lùng đối mặt với lời khen ngợi của chúng thần tử, chỉ gật đầu , thái độ hơi có chút kiên nhẫn. Mà ngũ hoàng tử Tông Chính Minh lại tươi cười ôn hòa, thậm chí còn có phong phạm ứng đối đám người. Hoàng đế theo bước dẫn đường của tổng quản thái giám Cố Tráng Đức về phía ngự thư phòng, chỉ có đáy mắt đen thui cảm xúc.


      Biến cố triều, thực đánh cho các bên cú trở tay kịp. Nhưng thực tế đúng là ba đào gợn sóng,tất cả đều nhìn chằm chằm vào mấy chức quan béo bở chọn người bổ nhiệm kia, xem xét làm thế nào mới thu xếp thuộc hạ tâm phúc của bản thân vào đó.


      Tông Chính Lâm trước sau như tỏ ra chuyện này liên quan đến mình, lãnh đạm, toàn bộ thần sắc đều biểu thái độ kiên nhẫn khi bị dây dưa vào việc kia, người biết còn tưởng rằng đại án ở Thanh Châu liên quan đến . thực tế, từ trước khi Thái tử phân phó làm việc này Tông Chính Lâm sớm có chủ ý tới Thanh Châu, sau này cũng chỉ là dấu vết mượn nước đẩy thuyền, những gì nên an bày sớm chuẩn bị từng bước cách thỏa đáng. Sau này, các vị huynh trưởng tốt của nhất định phân tranh cao thấp dù sáng hay tối, người của các bên cũng thường xuyên hoạt động. Mà , ở trong trận tranh đấu này, được bọn họ tự tay đẩy lên bước, cái chức tuần phủ kia xa cũng thu vào trong túi thôi. Việc này rất kín đáo, ngay cả thị vệ Vệ Chân cũng biết chuyện. Có thể thấy thể khinh thường những lực lượng bí mật thầm tay của Tông Chính Lâm.


      Thái tử mặc dù lớn tuổi hơn Tông Chính Lâm, đáng tiếc ham mê rộng lớn, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, thuở được lập làm người kế vị quân vương, cho tới nay luôn vênh mặt hất hàm sai khiến huynh đệ nhà mình, coi mình hơn người. Rất nhiều chuyện cảm thấy đó là đương nhiên, ỷ vào việc được Nguyên Thành hoàng đế sủng ái thiên vị, thầm làm ít việc hợp quy củ. Đối với lục đệ Tông Chính Lâm này, bên mượn sức, bên lại phòng bị, nhưng trong lòng lại cảm thấy lão Lục là người khô khan, biết nhân tình thế thái, thực nhìn ưa mắt. Nhưng vì thế mà cảm thấy Tông Chính Lâm có sức uy hiếp, chỉ cần là hoàng tử lớn lên trong hoàng cung, ai đơn giản , cho nên người người đều phải đề phòng. đến lục đệ Tông Chính Lâm ngày thường làm vẻ ta đây, mặc dù là ngụy trang thế nào nữa, đến cùng căn cơ yếu, tư lịch cạn, chỉ dựa vào mình , muốn xoay người là thể. thời kẻ địch đứng đầu, vẫn là đại hoàng tử Tông Chính Thuần! gia tộc mẫu phi của Đại hoàng tử, tức nhà mẹ đẻ Lí quý phi là vọng tộc trăm năm, ngoại tổ phụ của Tông Chính Thuần là An Quốc Công, cậu lại là thống lĩnh hộ quân, trợ lực thể lớn.


      Lần này mượn chuyện Tuần phủ Thanh Châu, đánh Tông Chính Thuần cú, chẳng qua chỉ có thể coi đó là tiền lãi. Còn rất nhiều khoản nợ, thời gian còn nhiều ta từng khoản từng khoản tính với !


      Lại Thanh Châu bên này, Mộ Tịch Dao cũng nhàn rỗi. Nàng tuy là nữ tử nội viện, các lộ tin tức bị hạn chế, nhưng thường có thể ở trước buổi cơm chiều, nghe Mộ lão gia và Vu thị chuyện phiếm, cũng nắm được đôi câu ba lời. Hôm nay lại nghe Mộ Kính Châm báo cho Vu thị biết, mấy ngày nữa dùng cơm chiều trong phủ, bởi vì Ngũ hoàng tử vài ngày nữa đến Cẩm Châu làm việc, đường qua Thanh Châu lưu lại hai ngày. Ba chữ "Ngũ hoàng tử" vừa thốt ra, là tên người, bỗng nhảy vào trong óc: Đệ Ngũ Dật Triều! !


      Đệ Ngũ Dật Triều, người này là kẻ đại tài! Mưu tính sâu xa, tài trí gần như quái. Phàm phải mưu sĩ thể cùng tranh đua! Sư phụ là danh sĩ đệ nhất Mục Xa Chân, có khát vọng báo đời, nhưng lại vô tình với khoa cử, lại rất có khí khái, chỉ chậm rãi đợi minh chủ. Còn điều nổi tiếng tương đương với mưu trí của Đệ Ngũ Dật Triều đó là, người này ái thê như mạng. Cho dù thê tử lúc còn ở khuê phòng ( tức là chưa gả ) bị người làm hại, dễ sinh dưỡng, chỉ sinh nữ nhi , Đệ Ngũ Dật Triều cũng thèm để ý, thậm chí cãi lại mệnh của mẫu thân, thề nạp thiếp. muốn thê tử ở nhà chịu chỉ trích của mẫu thân, hàng năm đều ở bên ngoài cùng thê nhi, cả đời cũng chỉ có nhất thê nhất nữ.


      Kiếp trước thê nữ của Đệ Ngũ Dật Triều, từng ở bên ngoài Pháp Hoa Tự của thành Thanh Châu, ngộ phải tên hoàn khố dây dưa. Đúng lúc gặp được Tông Chính Minh qua, ra tay giúp đỡ. Buổi chiều hôm đó Đệ Ngũ Dật Triều liền dâng bái thiếp, tới cửa lời cảm tạ. Lại cùng Ngũ hoàng tử tâm tình thâu đêm mới rời . Sau đó hai người này kết bạn. Tông Chính Minh hồi kinh, nhiều lần viết thư tỏ vẻ ngưỡng mộ tài hoa, muốn mời làm phụ tá. Đệ Ngũ Dật Triều thấy Tông Chính Minh làm người đoan chính, chiêu hiền đãi sĩ, khiêm tốn nhân nghĩa, luôn có chính kiến. Ông cảm thấy người này mặc dù vô tài làm thánh chủ, nhưng cũng có tiềm chất minh quân. Lại cảm niệm ân nghĩa của đối với thê nữ, đồng ý tự nguyện nhập phủ, vì mưu toan. Tông Chính Minh có được giúp ích này, trong quá trình tranh đoạt sau này, nhiều phen có được ưu việt. Hơn nữa còn thần biết quỷ hay, mượn tay Bát hoàng tử Tông Chính Hàm, cú khiến bè đảng Thái tử bị thương nặng, cũng thành công giá họa cho Đại hoàng tử tội danh lòng thần phục, chọc Nguyên Thành hoàng đế nổi giận, phế danh hiệu An Vương của Đại hoàng tử, cả đời cấm túc tại Thịnh Kinh. Có được biến đổi kinh thiên đến vậy, phải kể đến công sâu của Đệ Ngũ Dật Triều.


      Cũng ngờ rằng trong phủ Ngũ hoàng tử có tiểu nhân khó chịu khi ông được trọng dụng, lo sợ ảnh hưởng lợi ích bản thân, sau nhiều lần mưu tính, khiến người xúi giục sủng phi của Ngũ hoàng tử sử dụng mấy kế nơi hậu viện, tại yến hội trong phủ, liên hợp với các quý nữ nhân trong kinh, khắp nơi lập thê nữ của Đệ Ngũ Dật Triều, đối với hai người bọn họ minh trào ám phúng ( có trào phúng trước mặt, có chỉ trỏ sau lưng), những lời chịu nổi. Lại ám chỉ thê tử của ông hiền đức, ràng là hồ mị tử ( hồ ly tinh) chuyển thế. Cho dù hai người bọn họ có tâm né tránh, cũng né tránh nổi thị phi. Người ở sau lưng thầm hạ thủ, ấu nữ của Đệ Ngũ Dật Triều bị thứ nữ của Ngũ hoàng tử lỡ tay đẩy vào hồ nước, bệnh nặng hồi. Đệ Ngũ Dật Triều là người vô cùng bao che khuyết điểm người bên cạnh, ái thê và ấu nữ chính là vảy rồng thể đụng vào của ông ta! người khôn khéo như ông, sao lại đoán ra tình bên trong, cũng đồng ý để thê tử ấu nữ của bản thân chịu nửa phần ủy khuất. Thi triển thủ đoạn, cùng thê nữ bình yên rời , toàn thân rời khỏi vòng danh vọng an toàn, cũng tái nhậm chức. Mộ Tịch Dao hoài nghi, những uẩn khúc bên trong chắc phải có dấu vết của Lục hoàng tử Tông Chính Lâm.


      nhớ tới việc này, liền tuyệt đối thể để lỡ mất Đệ Ngũ Dật Triều. Cẩn thận thẩm tra thời gian, đúng là tháng này, Đệ Ngũ Dật Triều và gia quyến đến Thanh Châu bái phỏng bằng hữu. Ngày mười sáu, thê nữ đến Pháp Hoa Tự ngoài thành dâng hương ước nguyện.


      Mộ Tịch Dao mới về đến Ánh Thủy Hiên, liền kêu Huệ Lan phân phó truyền người tới gặp.


      Nửa nén hương sau, thấy thiếu niên cao lớn bước nhanh tới, mới đứng vững, liền cung kính thi lễ với Mộ Tịch Dao. Người này ánh mắt thanh minh, dáng người to lớn, bước chân trầm ổn, vừa nhìn liền biết là người học võ.


      Người này là Triệu Thanh con trai của Triệu Vân hộ vệ bên người của Mộ Kính Châm, năm nay hai mươi mốt tuổi. Bình thường khi Mộ Tịch Dao ra ngoài, đều là Triệu Thanh làm hộ vệ theo cùng. Mộ Kính Châm ràng là đem Triệu Thanh cho Mộ Tịch Dao, cũng xem như là nửa người của Ánh Thủy Hiên. Mộ Tịch Dao coi trọng Triệu Thanh, mỗi lần xuất hành đều để tùy thị, trong ngày thường có cần, cũng phân phó ra ngoài làm việc. Trải qua năm quan sát, phát làm người trung thực, làm việc giỏi giang, ý nghĩ linh hoạt, chỉ biết võ, còn biết chữ, đương nhiên có thể dùng. Lần này tìm , đó là đại .


      "Lần này gọi ngươi, là có chuyện, cần ngươi làm." Mộ Tịch Dao hiếm khi lại ngồi đoan chính đến thế, vẻ mặt nghiêm cẩn, có chút nghiêm túc. Lại phân phó hầu hạ nha hoàn toàn bộ lui ra.


      Đây là lần đầu Triệu Thanh thấy nhị tiểu thư thận trọng giao đãi như thế, lập tức càng lấy lại mười phần tinh thần, cẩn thận lắng nghe .


      Mộ Tịch Dao lại : "Lần này tình trọng đại, mặc dù là đại nhân hỏi đến, cũng thể . Trừ ta ra, chuyện này chỉ có thể để trong tai người thôi! Ngươi có làm được ?" Cái gì là "Chỉ có thể để trong tai người " ? Đó là , ngoài Mộ Tịch Dao ra, chỉ có thể mình Triệu Thanh biết được.


      Hơi do dự lát, đánh bạo nhìn về phía Mộ Tịch Dao, lúc sau liền cúi đầu khom người: "Triệu Thanh đem hết khả năng." Dám trả lời như vậy, cũng hề lo lắng qua. Từ khi Mộ đại nhân để theo nhị tiểu thư tới nay, tuy rằng còn chưa được hai năm, nhưng là người thông minh, tự nhiên nhìn ra được ít manh mối. Trong ngày thường ở Ánh thủy hiên, nhị tiểu thư làm việc liền khác hẳn vẻ nhu thuận nghịch ngợm trước mặt cha mẹ. Chỉ nhìn nàng tuy còn tuổi có thể đem sân viện của bản thân ý đến giọt nước rỉ, là biết nhất định phải là dạng người thiên chân vô tà, biết thế như thế. Thậm chí có đôi khi Triệu Thanh cảm thấy, bản thân nhìn vị nhị tiểu thư tuổi mụ chưa quá mười ba này, giống như bản thân nhìn thấy chính là loại biểu tượng. Thường ngày nhị tiểu thư an bày mọi việc trong viện, tựa hồ như cũng chẳng phải hưng trí cho phép, phảng phất là có chút liên hệ nào đó, nhưng mà cách nào nhìn thấy. Ngay cả loại ý tưởng kỳ quái này, Triệu Thanh cũng có cùng bất luận kẻ nào đề cập qua, chỉ lòng làm chuyện được giao. Đây cũng là trong những lý do vì sao Mộ Tịch Dao trước sau cũng chỉ trọng dụng tin tưởng mình .


      "Ngày mười sáu tháng này, ta pháp hoa tự..." Cứ thế, Mộ Tịch Dao chậm rãi báo cho Triệu Thanh biết phải chuẩn bị những gì, có, kín đáo phi thường.


      Triệu Thanh càng nghe sắc mặt càng quái dị, nhưng chung quy cũng có hỏi, chỉ yên lặng ghi nhớ, hành lễ lui ra.


      Ngày mười sáu, thời tiết trong, ánh nắng đầu mùa đông ấm áp, khiến cho người ta tâm tình sung sướng.


      Mộ Tịch Dao mang theo đoàn nha hoàn hộ vệ, cáo biệt Vu thị, liền ngồi lên xe ngựa Pháp Hoa Tự.


      Hôm nay Mộ Tịch Dao cố ý trang điểm, che lấp dáng vẻ xinh đẹp lười nhác ngày thường, ra dáng đúng vẻ đại gia tiểu thư, quan gia quý nữ. Tất cả đều sử dụng những thứ tốt nhất Thanh Châu, ngay cả áo khoác cũng là gấm đỏ nhạt viền sắc, huân hương người đều là danh phẩm mới “Đinh chỉ” nổi tiếng của hương quán. Phía sau xe ngựa, các nha hoàn cũng ăn mặc chỉnh tề, đều là hàng hào phóng thỏa đáng, tươi sống mà phô trương. Thị vệ cũng đều là tinh tế tuyển chọn, cao lớn cường tráng, tất cả hộ vệ đều mặc thân y phục màu xanh sậm, rất có tinh thần. Triệu Thanh càng toả sang.


      Đến chân núi Pháp Hoa Tự , Mộ Tịch Dao xuống xe ngựa, thần sắc điều chỉnh chút, bộ dáng đúng là đến dâng hương hứa nguyện, hy vọng khẩn cầu Phật Tổ che chở, bảo hộ toàn gia trôi chảy an khang .

      Là người duy nhất biết tình , Triệu Thanh theo phía sau đám nữ quyến, chăm chú nhìn nhị tiểu thư nhà mình, mặt nàng hết sức thành kính, biểu cảm thánh khiết đoan trang, đúng là chịu đựng là rất vất vả.


      Đến cửa chùa, Mộ Tịch Dao chỉ để lại nha hoàn theo, còn thị vệ đều ở bên ngoài. Sau khi vào, tất nhiên là dâng hương, cầu nguyện, bốc xăm xem hung cát, lại kêu Huệ Lan dâng tiền dầu hương, mọi việc cứ thế lần lượt mà làm. Buổi trưa lại ở trong tự dùng cơm bố thí, nghỉ tạm chút, mới ước tính canh giờ, dẫn người rời .


      Triệu thanh ở cửa liếc mắt cái liền thấy nhị tiểu thư nhà mình ra, vội tiếp đón mọi người, chậm rãi xuống núi hồi phủ. Trong lòng cũng rất là tò mò, nhị tiểu thư hao hết tâm tư như vậy, an bày hết thảy, đến cùng là vì aim à bày bố? ? Huống chi ở quan đạo, bản thân nghe lệnh an bày hai tên côn đồ vô lại, đây là muốn ngăn trở người nào? ? ? Tuy rằng bản thân hoàn toàn làm việc theo dặn dò, nhưng nguyên do trong đó nửa điểm cũng biết . nghĩ ngợi, lại nghe thấy phía trước truyền đến thanh ầm ỹ.


      Ánh sáng trong mắt Mộ Tịch Dao chợt lóe. Nhưng cũng nóng nảy đuổi đến, chỉ vững vàng bình tĩnh, thái độ khuê tú như trước, tựa như căn bản biết tình hình phía trước. Chỉ quay lại phía sau phân phó Triệu Thanh xem xét.
      minhhanhng, levuong, Dao hoa 134 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 6: Đạt được mục đích


      Edit: Linh

      đường lớn, xe ngựa của Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh về phía Pháp Hoa Tự. Lần này đến đây cũng là do đáp ứng dì, tiện đường đến đón tiểu biểu muội Mạc Oản Thanh hồi phủ. Dì của Tông Chính Minh, chính là thân muội của vị Đổng Hiền phi qua đời, giờ mang theo tiểu nữ ở trong biệt trang ôn tuyền (khu biệt thự có suối nước nóng ) ngoài thành Thanh Châu. Mẫu phi của Tông Chính Minh sớm, nhờ tác dụng của việc thay thế tình cảm, đối với ngoại gia có nhiều thân cận. Khi Hiền phi còn tại thế, dì của Tông Chính Minh thường mang theo hai vị biểu muội vào cung , cũng thường cùng chuyện trêu ghẹo , mỗi khi vào cung đều cố ý mang chút sách vở tập tranh mà thích cho . Cho nên Tông Chính Minh và hai vị biểu muội cũng rất thân quen. Đại biểu muội năm kia gả đến Huy Châu, ngày thường cũng chỉ thư từ vấn an, lâu gặp mặt. Tiểu biểu muội còn là khuê nữ, lại theo dượng ở bên ngoài, hàng năm ở trong kinh, cũng rất khó được gặp. giờ đến Thanh Châu, vất vả mới có cơ hội cùng dì và biểu muội gặp mặt, đương nhiên có nhiều chiếu cố chăm sóc với Mạc Oản Thanh. Hôm nay Mạc Oản Thanh đến Pháp Hoa Tự lễ tạ thần linh, vừa hay tiện đường nên đến đón nàng về, bèn ngồi xe ngựa, vội vàng đến.


      Cân nhắc thời gian hẳn là vừa vặn, đột nhiên xe ngựa có trận lay động, Tông Chính Minh nhất thời cũng bắt bẻ, chén trà trong tay hơi sánh ra ngoài chút. Bên ngoài cũng loạn thành đoàn, thanh quát lớn dồn đến. Chờ xe ngựa dừng lại, mới vén màn xe lên, lại thấy phía trước vài bước có nam nhân tầm trung niên lấm la lấm lét, quần áo lôi thôi, ngã đất, hiển nhiên đúng người làm kinh sợ ngựa kéo xe. Người nọ bị đại hán có diện mạo dị thường hung ác, mặc kiện thô y vải bố xoay trụ cánh tay. Hai người tuy biết gây họa, nhưng cũng bỏ qua, còn lôi kéo. Tông Chính Minh nhíu mày, mệnh lệnh cho thị vệ qua đem hai người tránh sang . Ai biết bên này còn chưa có dặn dò xong, bên kia đánh người.


      "Hôm nay ngươi đem nợ thanh toán xong, gia đây cho ngươi đứng dậy nổi!" Đại hán kia thần sắc dữ tợn, khí thế như thổ phỉ phát ra bốn phía. Nam nhân tuổi trung niên cũng chẳng phải dạng hiền lành, luôn miệng mắng "Ngươi dám! Đụng đến ta thử xem, xem Khôn Gia sử trí ngươi thế nào!" Dứt lời liền ngồi dưới đất, thuận thế hung hăng đạp cho đại hán kia cước. Thừa dịp người này bị đau, tránh thoát hai tay, bò lên. Cũng nhìn xem sau đó ra sao, ông ta lập tức nhấc chân liền chạy. Nào biết đại hán phía sau phản ứng cực nhanh, phốc tiếng lên lại vung tay đến, hai người vung quyền đấu cước, lại xoay thành đoàn lăn lộn. Lúc này người từ bốn phía đều dừng lại vây xem, người cũng càng ngày càng nhiều, những tiếng xì xầm nghị luận càng tăng.


      Tông Chính Minh lạnh mắt xem, sai thị vệ tiến lên trực tiếp lôi . Đại hán động thủ, lại thấy người đến chỉ mặc quần áo phổ thông, căn bản để ý, còn uy hiếp đừng chõ mõm vào. Nam nhân trung niên kia càng quá đáng, chút cảm kích, lại như đột nhiên mở miệng, ràng đổ đồng đánh láo phen, bắt đầu lớn tiếng ồn ào vừa rồi bị xe ngựa đụng vào, toàn thân chỗ nào đau nhức, muốn thỉnh đại phu bốc thuốc. Lại chỉ vào thị vệ mà với vị đại hán hung ác kia: "Ngươi kêu bồi tiền, ta trả nợ cho ngươi." Người vây xem nghe vậy ồ ồ cười vang, vụ náo nhiệt này càng ngày càng có hứng thú . Ngay cả vị đại hán kia cũng quay đầu , nhìn về phía người thị vệ. Lúc này Tông Chính Minh sao còn ràng là mình gặp phải vô lại, cũng lười phán đoàn xem người nam nhân tầm trung kia muốn ăn vạ đòi tiền, hay là hai người bọn họ là cố ý giở trò. Ngũ Hoàn tử còn bận tâm đến việc trong người cần giải quyết, tiện phô trương, chỉ sai người cần nhiều lời, trực tiếp đem hai người kia kéo ra. Lại sai người hầu quanh mình đến giải tán đám người xem náo nhiệt, xong mới đánh xe ngựa, tiếp tục trước. Tông Chính Minh lúc này căn bản hề hay biết, khoảng thời gian chỉ lát này bị trì hoãn , đâu chỉ là nhất thời lát đơn giản như vậy.


      Đáng tiếc là, Tông Chính Minh chỉ cho rằng gặp phải hai tên giang hồ vô lại, vẫn nghĩ nhiều. Vô hình chung thành toàn cho quỷ kế của Mộ Tịch Dao, tình tiến triển thuận lợi cách dị thường. Điều này cũng là lí do vì sao lúc trước khi Triệu Thanh nghe Mộ Tịch Dao phân phó, sắc mặt lại quái dị như vậy. Cái gì là "Muốn chuyên nghiệp ", "Muốn làm là phải đẹp ", "Ngàn vạn lần đừng khẩn trương, diễn xuất phải có bản sắc", khiến Triệu Thanh cảm thấy nhị tiểu thư đối với kỹ nghệ có hiểu biết, cũng kém ai, vô cùng "Chuyên nghiệp" .


      Bên kia, phía Mộ Tịch Dao, thị vệ rất nhanh cũng hồi bẩm, phía trước có người dây dưa nữ tử gia đình đàng hoàng, khiến cho đường lớn thể thông hành.


      Mộ Tịch Dao nhướng mày, liền mang theo mọi người qua. thấy ba thanh niên nam tử ăn mặc có chút ý vị, cùng bảy tám gã sai vặt theo hầu, chặn hai nữ tử lớn , lời dơ bẩn, bộ dạng ngả ngớn. Trong đó có người mắt sắc sảo, phát đoàn người Mộ Tịch Dao, chỉ liếc mắt cái, chết lăng lăng nhìn chằm chằm vào Mộ Tịch Dao bị mọi người ủng ở bên trong. Mắt cũng chớp nhìn chằm chằm , ánh mắt thô bỉ hiển thể nghi ngờ.


      Huệ Lan, Mặc Lan vừa thấy tiểu thư nhà mình bị nam tử kia nhìn cách vô lễ mạo phạm như thế, muốn quát lớn, lại bị người này to giọng đoạt mất : "Vị tiểu nương tử này, là từ trong tự lễ tạ thần linh trở về sao? Hôm nay sắc trời còn sớm, ..." Vừa vừa tiến tới gần, ánh mắt lại đứng ở người Mộ Tịch Dao, láo sược vô cùng, chút nào thu liễm.


      Ái chà, Mộ Tịch Dao vốn muốn hành động cứu mỹ nhân, còn chưa kịp thi triển, ngờ bản thân lại lôi đến thù hận trước bước. Lại nghe tên thổ bỏ kia bắt chuyện, trong lúc nhất thời liền chỉ còn lại cảm giác ghét bỏ . Được rồi, nữ nhân này căn bản hề cảm thấy mình bị mạo phạm, còn cảm thấy mình bị thằng nhãi này bắt chuyện hạ thấp tiêu chuẩn.


      Hai người khác nghe được tiếng vang, cũng quay đầu đến, đánh giá đoàn người đến. Này vừa nhìn cũng có gì , nhưng vị tiểu thư ở giữa, dáng vẻ sinh đẹp, đoan trang cao hoa, quần áo quý báu. Chỉ nhìn khí phái toàn thân, cũng biết là phải tiểu thư nhà bình thường có thể sánh bằng. Chung quanh có nha hoàn thị vệ, cũng đều là bộ dáng xuất chúng, ăn mặc hào phóng thỏa đáng, rất có quy củ. Trong lòng thấy tốt, sợ là gặp phải quý nhân, phải người mà mình có thể chạm vào . Sốt ruột, muốn kéo cái người nhãn lực kia , chạy nhanh, trước khi còn chưa có việc gì, sớm khỏi mới tốt. Chợt nghe kẻ đầu óc lại bắt đầu : "Tiểu nương tử bộ dạng đẹp mắt như vậy, da trắng mặt xinh, sợ là khỏi có nhiều người có tâm tư nhớ thương, bằng nàng và ta kết bạn đồng hành, cũng để ta bảo hộ nàng." Dứt lời liền muốn về phía Mộ Tịch Dao.


      "Lớn mật!"


      "Làm càn!"


      Lời trách cứ của Huệ Lan Mặc Lan đồng thời vang lên. Thị vệ cũng vội vàng đứng ở phía trước, ngăn cách tay ăn chơi, bảo vệ nữ quyến. Hai đóa hoa lan tức giận đến cả người phát run, theo tiểu thư nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được việc này. Sợ chủ tử bị kinh hách, vội nhanh chóng nhìn về phía tiểu thư nhà mình. Nhưng lại phát chủ tử nhà mình hoàn toàn quan tâm, nào có bộ dáng lo lắng hãi hùng. Ngược lại hai mắt chủ tử sáng ngời hữu thần nhìn về phí trước hai nàng, cũng biết có nghe thấy những lời bẩn tai này .


      "Phu nhân và tiểu thư phía trước là muốn xuống núi? Vậy vừa hay có nguyện ý đồng hành." Gọng uyển chuyển thanh tao, hề nhìn đến nam tử dây dưa kia, lại chỉ hỏi hai nàng. Lúc này mọi người sao còn biết Mộ Tịch Dao là muốn duy hộ hai người, lại nghe nàng phân phó thị vệ bên trái: "Triệu Thanh, thỉnh phu nhân và tiểu thư lại đây." Liền thấy thị vệ tuổi trẻ cao lớn cất bước ra, bộ pháp vững vàng, vẻ mặt nghiêm túc. Hai nam nhân phía sau tò mò đoán ra thân phận đối phương, chỉ im lặng . Gã sai vặt bên cạnh thấy chủ nhân phân phó, cũng liền có động tác. Mắt thấy Triệu Thanh qua cung kính thỉnh người, sắp qua đứng cùng Mộ Tịch Dao. Lúc này mấy tay ăn chơi mới phản ứng lại, tiểu mĩ nhân chẳng những có để ý đáp lại chính mình, còn phân tâm nhìn đám người có liên quan, lập tức mặc kệ , lớn tiếng kêu to: "Tiểu mĩ nhân, ..."


      Lời còn chưa xong, chỉ thấy "Tiểu mĩ nhân" kia, đầu tiên là đến hai nàng bên cạnh gật đầu ý bảo, lại thêm trấn an, quay đầu phân phó: "Triệu Thanh, sai người đem vị công tử này thỉnh về Thanh Châu, giao cho phủ nha. Nếu kia hai vị công tử này sau đó vẫn còn hưng trí, thỉnh toàn bộ về phủ Đồng tri phủ Thanh Châu dùng trà." Vẻ mặt lạnh như băng, lời sắc bén.


      Hai người liền phát hoảng, vội vàng rút thành chồng xin lỗi, rồi dẫn dẫn người hoang mang rối loạn quay đầu bỏ chạy. Chỉ để lại người, người này còn chưa lấy lại tinh thần bị kéo luôn.


      Lúc này Mộ Tịch Dao mới buông thả thần sắc, xoay người dịu dàng hành lễ vấn an với hai nàng, lại hỏi thăm gia thế.


      Quả nhiên, hai nàng đúng là gia quyến của Đệ Ngũ Dật Triều, Ôn thị mang theo nữ nhi Đệ Ngũ Ngọc Oánh, chạy nhanh đến lời cảm tạ, thái độ thành khẩn, là cảm kích. Mộ Tịch Dao đưa ra lời mời hai người đồng hành, hai người đều đáp ứng, biết được đối phương là cố ý chiếu cố, hai mẹ con nàng lại liên thanh lời cảm tạ. Mới vừa cất bước, Mộ Tịch Dao thấy dưới váy của Đệ Ngũ Ngọc Oánh bị rách ra lỗ hổng, chắc là hồi nãy né tránh , cẩn thận bị cỏ cây sở cọ, liền sai Huệ Lan lấy chiếc áo choàng đến. Sau khi sửa sang lại phen, mọi người mới lại ra .


      Tới chân núi, Mộ Tịch Dao đưa hai người lên xe ngựa, lại phái hai gã thị vệ hộ tống, mới cáo từ.


      Vừa xoay người hai bước, lại nhìn thấy phía trước có người từ trong toa xe ra, là Ngũ Hoàng tử Tông Chính Minh! Mộ Tịch Dao trong lòng kinh thán, nhưng mặt đổi sắc, chỉ lược thân cùng Mặc Lan chuyện. ngờ từ phía sau có nữ tử bước nhanh lướt qua, hướng về phía Tông Chính Minh nũng nịu oán giận, ngữ khí ủy khuất cực kỳ: "Biểu ca, huynh để muội chờ lâu!"


      ra là nàng!"Mạc – Oản - Thanh" . Mộ Tịch Dao trong lòng thầm gọi lên cái tên này, tâm tình tất nhiên thể thoải mái . Vị Mạc Oản Thanh người khá tốt, nhưng nàng ta có vị bạn thân nơi khuê phòng, đó là tử địch của Mộ Tịch Dao! Kiếp trước làm hại Mộ Tịch Dao đẻ non, rơi ra là tiểu nam hài thành hình, là sườn phi Giang Thị, giờ hẳn là tiểu nương tuổi mụ mới mười lăm Giang thị Sính Đình! ! !


      Tốt lắm, những người nàng cần thanh toán, nàng bỏ qua ai.


      Mộ Tịch Dao lên xe ngựa, bắt đầu tính toán, Mạc Oản Thanh tại ở Thanh Châu, vậy có khả năng ở bên người nàng sắp xếp người vào, dù sao Mạc Oản Thanh sau này cũng là sườn phi của Tông Chính Minh, vẫn là chỗ rất hữu dụng. Rung chuyển của hậu trạch, thời điểm mấu chốt còn có thể đòi mạng . Ân, chuyện này phải sớm chuẩn bị, Mộ Tịch Dao nghiêm cẩn mưu tính.

      Được thôi, cái này nhập vai quá sâu rồi, so đo quá nhiều .
      minhhanhng, levuong, Phong Vũ Yên24 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      uầy, có bao nhiêu là lợi thế, rồi từng người từng người rơi vào trong tay chi thôi
      tieuhanmachLinh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 7: Tờ giấy

      Edit: Linh


      Mộ Tịch Dao trở về phủ đệ, tới trước chủ viện vấn an Vu thị. Tịch Dao vào lúc này, thái độ thực nhu thuận, ra dáng tư thái của tiểu nữ nhi, dính vào Vu thị, tỉ tê thầm kể lại đường thấy được những thứ mới mẻ, còn nữ tử nhà ai búi tóc đẹp hoặc là tiểu thư nhà nào dùng huân hương bằng "Đinh chỉ" mà nàng dung . Tất cả đều là những đề tài nữ nhân quan tâm để ý, qua hồi lâu, Mộ Tịch Dao mới làm như giật mình nhớ tới, nhắc lại việc bản thân gặp được đôi nữ nhi ngoài thành.


      Huệ Lan đứng ở phía sau vô cùng quen với hình tượng chủ tử nhà mình khi vừa vào chủ viện liền cười đến mức ngọt ngấy, vừa đến trước mặt lão gia và phu nhân là có thần thái ngoan ngoãn mềm yếu. Nhưng mà nghe tiểu thư tỉ tê cả lúc lâu, chủ tử cũng nhắc tới việc đường gặp phải chuyện kia, mặc dù thấy bồn chồn, nhưng vẫn giữ quy củ, xen mồm. vất vả mới chờ được chủ tử nhắc tới đôi mẫu nữ kia, cuối cùng có chút yên lòng , nhưng tại sao nàng có cảm giác càng nghe càng thích hợp? ? ?


      Đối với Huệ Lan mà , chuyện đó ràng là mấy người thấp hèn mạo phạm tiểu thư, tiểu thư bị ủy khuất, phải là nên tìm Vu thị khóc lóc kể lể, thương tâm hay sao? ? Nhưng mà tại sao khi nghe tiểu thư , chuyện đó lại thành chủ tử trượng nghĩa động thân ra tay, cứu cả đại lẫn tiểu mỹ nhân, tiểu thư dũng cảm đuổi đám hoàn khố có ý xấu , vô cùng săn sóc đưa áo choàng cho vị nương kia, cuối cùng còn sai hai thị vệ hộ tống về. Chỉ có thế thôi ? ? ? Nếu Huệ Lan biết câu chuyện chỉ có như vậy, nàng khẳng định mặc niệm ở trong lòng "Chủ tử, đây là trọng điểm có được hay , người bị mạo phạm, mạo phạm đó?" .


      Mộ Tịch Dao đương nhiên để bản thân cũng bị liên lụy vào, bằng về sau nếu có chuyện gì, sao nàng có thể xin xuất môn tản bộ? Ngay cả việc hôm nay Pháp Hoa Tự, dựa vào lý do cầu nguyện, cũng mất cả ngày công phu mới cầu được . Nàng ngớ ngẩn hay sao mà tự vác việc khó vào mình. Nếu để Vu thị biết được mấy lời bẩn thỉu của đám hoàn khố kia, bà chắc chắn tức giận đến ngực đau? ? Nếu thế lần sau nàng còn có thể mình ra phủ ? ? ? Mặc dù Mộ Tịch Dao mơ mơ hồ hồ làm lẫn lộn trọng điểm của câu chuyện, dời mục tiêu, nhưng Vu thị vẫn nghĩ mà cảm thấy sợ hãi. Cứ hỏi hỏi lại, xác định Tịch Dao có chuyện gì, lại cẩn thận dặn dò lần sau xuất môn phải mang thâm vài thị vệ, chuyện này mới được bỏ qua.


      Mộ Tịch Dao ra khỏi chủ viện, lập tức phân phó Huệ Lan, chuyện hôm nay chính là giống như nàng vừa kể lại, cho phép thêm bớt bàn tán câu nào. Lại sai người báo cho Triệu Thanh biết, chuyện bịt miệng người khác nhất định phải tự mình làm cho thỏa đáng. Lúc này mới trở về Ánh Thủy Hiên thoải mái tắm rửa cái, thay thường phục ở nhà.


      Nếu nàng tính toán nhầm , đêm nay Đệ Ngũ Dật Triều đến. Bản thân nàng và Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh giống nhau. là hoàng tử điện hạ của Đại Ngụy, còn bản thân nàng chỉ là nữ quyến của quan lại Thanh Châu . Đương nhiên ông ta thể vội vàng đến cảm tạ nương trong buổi tối khuya. Như vậy, rất có khả năng là ngày mai.


      Quả nhiên ngày hôm sau , đầu tiên Đệ Ngũ Dật Triều dâng bái thiếp đến Mộ đại nhân, lại đợi đến khi Mộ Kính Châm ở trong phủ , mới cùng thê nữ đến bái phỏng. Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao nhìn thấy Đệ Ngũ Dật Triều, ở kiếp trước, nàng chẳng qua cũng là chỉ nghe kỳ danh chứ chưa từng thấy người.


      ngờ Đệ Ngũ Dật Triều lại là nam tử trẻ tuổi bình thường, chiều cao cũng trung bình. mặt cũng để râu, da mặt trắng nõn. Thần sắc bình thản, hề có thái độ thanh cao kiêu căng . Nhưng cử chỉ phong độ, lại có phong cách ràng . Mộ Tịch Dao có chút há hốc mồm, đây là Đệ Ngũ Dật Triều , người mà ở kiếp trước thiếu chút nữa tận diệt cả Thái tử cùng An Vương sao? ? ? Thôi , điều này thể trách nàng trông mặt mà bắt hình dong, tưởng tượng của nữ nhân đối với mưu sỹ phụ tá nổi tiếng, luôn luôn là mấy hình tượng như "Mỹ nam tử Quách Gia"* hay "Dung nhan cũng tựa Gia Cát Võ Hầu"**. Đột nhiên thấy trước mặt cũng chỉ là người vô cùng bình thường, cũng khó trách nàng kịp thích ứng.

      *Quách Gia- tự Phụng Hiếu: Mưu sĩ nổi tiếng của Tào Tháo, người thời cuối Đông Hán, đầu Tam Quốc. Nổi tiếng là người đa mưu túc trí, vô cùng thông minh , người đời gọi ông là :Quỷ Trí - ý những thông minh còn vô cùng giảo hoạt, bầy mưu tính kế giúp Tào Tháo loại bỏ Lữ Bố, Viên Thiệu.... Ông là trong 3 người được người đa nghi như Tào Tháo tin tưởng. Đáng tiếc mất năm 37 tuổi, nhiều người cho rằng nếu người này còn sống chưa chắc danh hiệu thông minh nhất thiên hạ giành cho Khổng Minh.
      ảnh minh Hoạ từ hình tượng trong phim truyền hình
      [​IMG]
      **Gia Cát Võ Hầu-tự Ngoạ Long : tức Gia Cát Khổng Minh, mưu sỹ của Lưu Bị, nổi tiếng là người thông minh nhất thiên hạ. Là người vô cùng thông minh , giúp Lưu Bị lập nước thành công. Vị này chắc cần nhìu nhỉ. Nàng nào biết có thể hỏi Mr Google. Hoặc Pm mình.
      ảnh minh hoạ từ hình tượng trong phim truyền hình.
      [​IMG]


      Rất nhanh nàng cũng vội hoàn hồn, thấy Đệ Ngũ Dật Triều lời cảm tạ với Mộ Kính Châm, lại chuyển hướng sang Mộ Tịch Dao, thần sắc cung kính nghiêm cẩn bái tạ. Mộ Tịch Dao vội nhanh đứng dậy đáp lễ, chỉ dám nhận. Sau đó nữ quyến đến viện phía Tây dùng trà chuyện, Mộ Kính Châm tiếp đón Đệ Ngũ Dật Triều tại thư phòng.


      Đệ Ngũ Ngọc Oánh rất là thân cận với Mộ Tịch Dao, Ôn thị cũng liên tục khen Tịch Dao có khí khí độ, dịu dàng hiền thục. Vu thị nghe người khác khen ngợi con được mình nuông chiều , trong lòng rất vui mừng, mặt đương nhiên cũng khen lại Đệ Ngũ Ngọc Oánh vài câu. Cứ như thế Ôn thị và Vu thị càng lúc càng thân thuộc, hai người cùng chỗ khá vui vẻ.


      Mộ Tịch Dao còn có chút khúc mắc, nay đột nhiên có Đệ Ngũ Ngọc Ánh, vây quanh nàng gọi Mộ tỷ tỷ dài, Mộ tỷ tỷ ngắn, hai người cắn lỗ tai thầm to chuyện thiếu nữ, rất nhanh vô cũng thân thiết. Lúc ra về càng lưu luyến rời, bĩu đôi môi rỏ ý phản đối. Ôn thị cười , gỗ lên chóp mũi của Ngọc Oánh, nếu muốn có thể mời Tịch Dao đến nhà, hoặc là có thể thư từ qua lại, sau đó mới mang theo Đệ Nhất Ngọc Oánh có chút vừa lòng rời , đến phía trước viện gặp được Đệ Ngũ Nhật Triều, cũng nhau hồi phủ.


      Mộ Kính Châm và Đệ Ngũ Nhật Triều chuyện ở thư phòng, Mộ Tịch Dao cũng có ý đồ thám thính. Nàng rất ràng, chỉ dựa vào Mộ Kính Châm, chắc chắn thể thuyết phục được ông ta. Từ đầu đến cuối, Bá Nhạc mà nàng tìm cho Đệ Ngũ Nhật Triều, đều chỉ có người, tức Lục hoàng tử Tông Chính Lâm. Đây phải là nàng còn chưa có nhập môn bắt đầu tính toán giùm Tông Chính Lâm, mà là nàng muốn Tông Chính Lâm có thể nhanh chút thượng vị, như thế tài năng cũng có thể tùy ý phô trương , nàng cũng nhanh có thể làm sủng phi.

      Được rồi, này chưa từng nghĩ tới bản thân phải giải quyết hết mấy hắc danh, trò dơ bẩn ở hậu trạch, bắt đầu mưu toan hoàn thành nhiệm vụ bố trí đại thần cho ai kia, bắt đầu nghĩ phải hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp sau này ra sao rồi ……


      Từ lần Đệ Ngũ Nhật Triều tới chơi trước, cho tới nay cũng tháng. Khoảng thời gian này, đầu tiên Mộ Tịch Dao đáp lễ nhận lời mời đến thăm đáp lễ lần, sau đó thường xuyên viết thư kết giao với Đệ Ngũ Ngọc Oánh, hai người thành bạn thân chốn khuê phòng. Trong lòng Mộ Tịch Dao vang vang mấy tính toán nhặt: mượn sức hai mẫu nữ này, để bản thân thêm chỗ dựa. Sau này vào phủ Lục hoàng tử, có thể ngẫu nhiên ngầm chiếu cố cũng tốt. Đây chính là cái chân vàng ở bên ngoài ngoại trừ đại boss đó, phải ôm chặt.


      Mộ Tịch Dao ở chờ tin tức của Triệu Thanh, dựa theo thời gian, người kia hẳn là biết được. Nếu như vậy, sau tết, hẳn phải tự gặp mặt chuyến .


      Triệu thanh gần đây đối với Mộ Tịch Dao càng cung kính. Theo huynh đệ Triệu Vân nhà mình đại nhân vô cùng tôn sung Đệ Ngũ Nhật Triều, tán dương người này trí cao kế nhiều, là nhân tài mưu sĩ kiệt xuất! Lại kết hợp với phân phó của Mộ Tịch Dao , mệnh lệnh ngầm đưa tin tức, manh mối mơ hồ, chậm rãi trồi lên mặt nước. Như vậy, nếu bản thân đoán sai, nhị tiểu thư nhà mình mưu tính , nhưng đây là chuyện mà thể nào nghĩ đến , đảm đương nổi. Bên trong thế nhưng lại sảng khoái liên lụy đến hai vị điện hạ! ! ! Đây là bố cục dữ dội khủng bố đến mức nào. Chủ tử của mới chỉ là thiếu nữ a!


      Dưới ánh nến, Tông Chính Lâm nhìn tờ giấy tay.


      Giấy chất phổ thông, là trang giấy chế tác thô sơ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. tờ giấy to bằng bàn tay, chỉ có ít ỏi bốn chữ. Kiểu chữ chẳng những có chút khí khái, ngay cả đoan chính cũng . Tựa như chỉ là nét bút nguệch ngoạc vẽ ra, Nghĩ mãi cũng nghĩ ra là bút tích của người nào. Ngay cả hương vị lưu lại dưới nét bút, cũng là loại phổ . Khó trách ám vệ dù điều tra thế nào cũng tra dấu vết của chủ nhân mảnh giấy này để lại. Lại cầm phần văn kiện khác bàn lên, mặt chi chít chữ viết theo mật mã, vẻn vẹn chỉ bảy trang. Tất cả đều là tư liệu từ những thủ hạ tinh nhuệ nhất của Tông Chính Lâm phải mất nửa tháng tìm kiếm sưu tập sửa sang lại mà thành.


      Tông Chính Lâm đứng dậy ra khỏi thư phòng, đứng trong viện. Chậm rãi , chà xát tờ giấy cầm trong tay hoá thành tro. Người đưa tờ giấy này cho , là tốt lắm, rất tốt.


      Mục đich của người này, chỉ có , tuyệt có ý khác. Chính là tiến cử!


      Đầu tiên có thể bài trừ , việc xếp quân cờ cho .

      Theo hành động của người này, liền có thể nhìn ra, người này biết Đệ Ngũ Nhật Triều, mình làm việc. Bằng nhân vật như Đệ Ngũ Nhật Triều, tuyệt đối có khả năng làm ra hành vi như vậy. Có thể hiểu chỗ phi phàm của Đệ Ngũ Nhật Triều, có năng lực tính kế sau lưng , sắp sếp từng bước để vào, nhưng cũng khiến tự điều tra, có thể thấy được là thông minh. Người thồn minh như vậy, sao có thể để người bên người thành quân cờ. Huống hồ người này lựa chọn , hẳn là đối với bản thân cũng nhìn thấu vài phần. Có thể nhìn thấu , đương nhiên cũng ràng năng lực của . Như thế càng thể có ý tưởng sắp xếp vào bên quân cờ.


      Người này biết rành mạch như thế, bản thân người này khẳng định hiểu mục đích của , như vậy kế tiếp chính là, người kia ràng biết được, nhưng phải cam tâm tình nguyện đạt thành nguyện vọng cho . Đây là ràng tính kế với .


      Đầu tiên là Đệ Ngũ Nhật Triều, sau là Tông Chính Lâm , người này lá gan ! Tông Chính Lâm cũng từng cân nhắc, ai có thể đồng thời tiếp xúc Đệ Ngũ Nhật Triều và bản thân , lại là người có đảm lược thông minh sáng suốt. Kết quả là, có, hoàn toàn có người như thế tồn tại. giờ, Tông Chính Lâm đối với Đệ Ngũ Nhật Triều, quả là vô cùng coi trọng, nhưng mà, còn có người, có lực hấp dẫn lớn hơn nữa! Chỉ tiếc người này quá mức thần bí, chỗ nào có thể tra ra.


      Tông Chính Lâm khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn xa xa. Đây là lần đầu tiên gặp phải việc thể khống chế từ sau khi bảy tuồi. Đây quả thực có thể là chuyện lạ hiếm có .


      Vệ Chân nấp ở nơi bí mật gần đó, mặt biểu cảm phấn khích. Điện hạ, thế mà lại thở dài ! ! ! Đây chính là chuyện chưa bao giờ gặp qua. Chẳng lẽ là... Nhớ tới tờ giấy trước đó dâng lên điện hạ, mấy chữ mặt giấy, còn có tư liệu mới nộp lên, hay là năng lực của Đệ Ngũ Nhật Triều, lớn đến mức khiến điện hạ phải thở dài? ? ? ?


      Đáng tiếc, hai chủ tớ đều quá kém. Vệ Chân đoán được là có người khiến Tông Chính Lâm thở dài, nhưng đoán sai đối tượng. Tông Chính Lâm đoán đúng có người khiến bản thân có cách nào đối phó, nhưng cũng đoán sai ,đây cũng phải chuyện thể có, lại càng là chuyện lạ gì. Những điều làm gì được, sau này còn đợi chậm rãi tiêu thụ.
      Last edited: 2/4/15
      minhhanhng, levuong, Halong-ngoc27 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 8 : Hoang đường

      Edit: Linh


      Mộ Tịch Dao cũng lường trước tình hình, thời gian Tông Chính Lâm đến Thanh Châu. Tông Chính Lâm đợi sau tết mới đến, mà là trước tết hai ngày, đặc biệt chạy tới Thanh Châu, mặc thường phục bái phỏng Đệ Ngũ Dật Triều. Mộ Tịch Dao rất hiếu kỳ, đoán rằng liệu có việc ba lần bái phỏng linh tinh gì đó ?


      Kết quả là giữa trưa ngày thứ hai, Mộ Tịch Dao nhận được thưcáo biệt củaĐệ Ngũ Ngọc Oánh, là muốn theo Đệ Ngũ Dật Triều về nhà, kết thúc chuyếnlữ hành lần này. Căn cứ vào việc này, Mộ Tịch Dao kết luận, chuyện này hơn phân nửa là thành công. Sau khi Đệ Ngũ Dật Triều về nhà, an bày thỏa đáng mọi việc, bức thư sauchắchẳn là thư đến từ kinh thành.


      Lần mừng năm mới này, đối với Mộ Tịch Dao rất quan trọng. chuyện khác, đây là lần cuối cùngMộ Tịch Dao còn được ở nhà mẹ đẻ trải qua những giây phút đoàn viên ấm áp . Đợi nàng ở phía sau đó chính là chiếu lệnh của hoàng đế.


      Cho nên, khiMộ Cẩn Chi cuối cùng cũng chạy về đến Tri Châu phủ vào lúc giao thừa, đón chào Mộ Tịch Dao càng thêm nhiệt tình nghênh đón và ân cần thăm hỏi hơnso ngày xưa. Khiến cho trong lòng cảm thấy bất ổn, sợ Mộ Tịch Dao lại muốn đưa ra cái cầu gì khủng khiếp, hoặc là bản thân phải chịu tiếng xấu? ? ?


      Người nhà hòa thuận mĩ mãn chào năn mới, Mộ Tịch Dao lưu luyến rời đưa tiếnMộ Cẩn Chi. Nàng nhìn người thanh niên hăng hái, tiêu sái lên ngựa, quay đầu tặng nàng nụ cười sang sảng ấm áp sau đó mới đánh ngựa rời .


      Khoé mắt Mộ Tịch Dao có chút ướt át, nàng áp chế cảm xúc, quay về hậu viện. còn nhiều thời gian , nhưng còn có rất nhiều chuyện, cần chuẩn bị.


      Ngồi ở vị trí bên cửa sổ lầu hai của Tụ Tiên Lâu, nhìn cảnh tượng náo nhiệt người đến người phía dưới, Tông Chính Lâm đột nhiên nhớ tới, buổi tối cuối mùa thu năm trước, giọng ấm áp ngọt ngấy, cũng ́ ý mềm mại làm ra vẻ nữ nhi. Còn có cánh tay trắng thuần kia nữa.


      Đêm nay, vị Lục hoàng tử điện hạ đoan chính nghiêm túc nhất củaĐại Ngụy triều, lần đầu tiên lâm vào cảnh xấu hổ. Trong giấc mộng của chỉ có bàn tay trắng nõn để an ủi, lại thêm tiếng ngọt ngấy cao thấp nối tiếp, thế mà lại khiến ở trong mộng phóng ra dục vọng tích tụ lâu. Sáng sớm khi thức dậy, vẫn mơ hồ nhưng có ấn tượng mông lung. Sắcmặt Tông Chính Lâm rất khó coi, ngồi dậy kéo chăn bông, quả nhiên.


      Ngoài cửa vang lên giọng của Vệ Chân: "Điện hạ, người dậy rồi ?"


      "Vệ Chân, đưa nước ấm vào rồi lui ra." Tiếng trầm thấp của Tông Chính truyền vào trong tai Vệ Chân.


      Ngoài việc rửa mặt chải đầu ra Tông Chính Lâmvẫn oomg vẻ mặt biểu cảm ngồi ở giường ngẩn người. Tâm tình của phức tạp.


      Cho đến bây giờ ,tính tình luôn đạm mạc, cử chỉ phong độ, chưa từng khó coi đến mức này? Hơn nữa, đây là lần thứ hai vô duyên vô cớ , trong đầu lên hình ảnh này. Thân ảnh yểu điệu thướt tha, bàn tay trắng thuần mềm mại, giọng ấm áp mượt mà. Càng nghĩ sắc mặt càng kém. Tông Chính Lâm tự nhận bản thân nặng nữ sắc, hậu viện chỉ có hai thị thiếp, nhưng thể kích thích nổi dục vọng trong . Mỗi lần bản thân mặt đối với các nàng đều rất là miễn cưỡng trải qua.


      Nhưng mà giờđang xảy ra chuyện gì? Bản thân lại đối với tố nữ chưa hề biết mặt, sinh ra tâm tư xấu xa như thế, đây quả thực cũng là loại mạo phạm. Nội tâm Tông Chính Lâm dị thường phiền chán.


      Rốt cục đợi được đến khi điện hạ nhà mình đẩy cửa bước ra , Vệ Chân ngẩng đầu nhìn sắc trời muộn, là giờ Tỵ. Trong ngày thường điện hạ giờ mẹo đãthức dậy, đánh quyền luyện kiếm ở trong sân. Tại sao hôm nay lại phá lệ, ngay cả việc luyện quyền cũng bỏ lỡ? Phải biết rằng, từ khiLục hoàng tử Tông Chính Lâm bốn tuổi, bắt đầu đứng tấn đánh quyền, sau lại tập kiếm. Mỗi ngày cần cù luyện tập, chưa bao giờ gián đoạn. Dù là đổ mưa hay rơi tuyết, cũng chuyển thành luyện công trong phòng, chưa từng buông lỏng.


      Sáng sớm hôm nay điện hạ, lại gọi nước, chẳng lẽ... Nhưng điều này cũng đúng a, dù có là chuyện đó thời gian cũng thể lâu như vậy. Vệ Chân cảm thấy đoạn thời gian gần đây, điện hạ càng ngày càng cổ quái . Hơn nữa ngoài việc thở dài lần trước, đây là lần thứ hai điện hạ rất khác thường.


      Lại đánh giá chút, biểu cảm của điện hạ hề thua kém băng đá. Vừa rồi bản thân chỉ lo đánh giá canh giờ, lại phân tâm nghĩ đến những điều kỳ lạ của điện hạ. Lúc này mới chú ý đến, thân băng hàn của người phía trước, đây là cái loại hơi thở mãnh liệtkêu người khác chớ đến gần. Sao lại thế này? ? Cũng chỉ mới buổi tối, tại sao tất cả đều giống với trước ? ? Lúc ngủ tối hôm qua vẫn còn rất tốt mà.

      Kể cả Vệ Chân bị đánh vỡ đầu, cũng tuyệt đối thể tưởng được, tất cả mọi nguyên do, đều chỉ là hồi mộng xuân của Lục điện hạ.

      Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Mộ Tịch Dao rất khá. Tuy rằng luyến tiếc khoảng sân viện này, luyến tiếc gia đình này, trong mỗi đêm dài yên tĩnh, cũng rất thất vọng, nhưng có thể ở trước khi thánh chỉ truyền đến, lại có thể xuất môn thêm vài lần nhìn xem thế gian bên ngoài, tự do hô hấp khí ở triều đại này, coi như cũng là loại an ủi .


      Đại Ngụy là triều đại tương đối cởi mở, cũng cấm nữ tử đọc sách biết chữ. Mặc dù tiến bộ đến mức cho nữ tử học, ai ai cũng đều có thể đến học đường , nhận được giáo dục mọi trình độ, nhưng cũng có thư quán tư nhân mở ra. Mỗi Châu mỗi Thành đều có thư quán, học đường, người người đọc sách, có người có công danh, các công tử tiểu thư thế gia đều có thể đến mượn đọc hoặc là sao chép sách.


      Mộ Tịch Dao mỗi tháng đều đến học quán vài lần. Tuy rằng trong nhà có ít sách, nhưng đều là kinh sử tử tập, sách luận, thống trị sông hồ, hoặc chuyện quan trọng nông thương. Mộ Tịch Dao ở trong Châu Thành học quán, mượn đọc khá nhiều du ký, tạp ký, truyện ký về các nhân vật, thậm chí còn mượn cả các bộ sách thoại bản, hí kịch, hoặc là sách về tài nghệ kỳ môn. Những loại này Mộ Tịch Dao đều rất thích.


      Hôm nay nàng cũng ở trong thư quán chậm rãi lật xem tạp ký Dự Châu, xem sách mới thấy khác xa so với phong thổ Thanh Châu, Mộ Tịch Dao bị thu hút. chuyên chú xem tập tục thưởng hôn của Dự Châu, mê mải xem sách, lại bị Mặc Lan nhấc váy chạy tới nhắc nhở là đến thời điểm hồi phủ . Mộ Tịch Dao cũng nỡ bỏ , vẫn khép sách, vừa cẩn thận vuốt gáy sách, mới đứng dậy đến trước giá sách, nâng tay đem bộ sách để về chỗ cũ.


      "Tiểu thư, người là người quý sách vở nhất mà Mặc Lan được gặp qua đó."


      "Đáng tiếc, nhiều như sách tốt như vậy, lại đủ thời gian ." Mộ Tịch Dao cười , trong giọng là nỗi tiếc nuối rất ràng.


      "Vậy qua mấy ngày Mặc Lan lại theo tiểu thư đến."


      Mộ Tịch Dao hơi giật mình lát, lại cười mà . phải là thời gian hôm nay đủ , là sau này, chắc khó mà được giống như thời tự do ra vào thư quán như vậy. Mộ Tịch Dao nghĩ, thần sắc lại có thêm vài phần ảm đạm.


      "Về thôi." Liền mang theo Mặc Lan bước chân, hướng ra phía ngoài mà . Cũng ngờ rằng, cách cửa lớn của thư quán có vài bước, thanh niên dáng vẻ thư sinh, bỗng nhiên đến rồi thi lễ, sau đó đứng lại, bất an yên ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Dao. Mộ Tịch Dao kỳ quái nhìn người vừa đến, phải người nàng quen biết. Lại nghiêng đầu hìn Mặc Lan, Mặc Lan cũng là hiểu ra sao, nhàng lắc đầu.


      Vị thư sinh kia hình như cũng có chút được tự nhiên, sắc mặt càng ngày càng đỏ, sau đó thở sâu, nghiêm cẩn với Mộ Tịch Dao: "Quấy rầy tiểu thư phải. Nhưng mà ", người đó lại điều chỉnh hô hấp: "Tại hạ ngưỡng mộ tiểu thư lâu. Mỗi lần tiểu thư đến thư quán, tại hạ đều ngồi cách bàn cùng tiểu thư mà." Sau lại nên lời , chỉ ngốc ngốc đứng đó, khoanh tay nắm chặt.


      Mộ Tịch Dao hóa đá . Mặc Lan trợn tròn mắt, vừa sợ hoảng quay đầu nhìn Tịch Dao, hoàn toàn biết việc này là như thế nào . Ở Đại Ngụy, cũng cấm nữ tử chưa kết hôn được xuất môn giao hữu, cho nên ngẫu nhiên cũng có người lớn mật, biểu đạt ái mộ đối với những nữ tử mà mình hâm mộ.


      Vấn đề là, nơi đây là thư quán, nhưng lại là trước mắt bao người. Biểu cảm mặt của Mộ Tịch Dao như bị đông cứng lại. Con bà nó (khụ: nguyên văn nhé), đây là lưu luyến tình cảm ở trong thư viện cổ đại? ? ? ?


      Mặc Lan cũng sắp muốn khóc, tại sao lần trước là hoàn khố, lần này thay thành thư sinh ? ? ? Tuy rằng việc hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đều là loại vô lễ rất đường đột. Nếu để phu nhân biết được, nên như thế nào cho phải? ?


      Vẫn là Mộ Tịch Dao điều chỉnh lại trước. Cũng trực tiếp cùng vị thư sinh kia chuyện, mà là hỏi Mặc Lan: "Mặc Lan, vị công tử này là? ?" Cũng cần Mặc Lan trả lời, sau đó lại như bừng tỉnh đại ngộ với vị thư sinh kia: "Xin chào Trương công tử. Chắc là lần trước tiểu nữ chưa ràng. Đây là do tiểu nữ tốt. Nhưng mà, này... quá thích hợp." Dứt lời, hơi thi lễ tỏ vẻ có lỗi, liền tiêu sái rời .


      tại đầu óc Mặc Lan xoay như chong chóng. Cái gì mà Trương công tử , còn có lần trước. Lần trước? ? Hay là... ra là thế, chắc là tiểu thư cố ý. Lại lặng lẽ thấy tiểu thư là rất nghịch ngợm . Trong lòng cười thầm thôi.


      Mặc Lan có tâm tình tốt, nhưng có nghĩa là tâm tình mọi người đều tốt. Vị thư sinh kia vẫn đứng thẳng tắp lăng lăng ngốc ngốc ở nơi đó, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bộ dáng như là chịu đả kích lớn, mình thấp giọng thở dài: "Ta là Trương công tử gì gì đó..." Sau đó thất hồn lạc phách ảm đạm rời .


      Còn có người tâm tình liền càng tệ hơn. Tông Chính Lâm toàn thân cương trực đứng ở bên cạnh giá sách, sắc mặt thể dùng từ khó coi để hình dung.


      Tông Chính Lâm vốn là xem xong cuốn 《 sơn thủy kinh 》, tính thay đổi cuốn sách khác tiếp tục xem. Cũng ngờ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bóng lưng nữ tử qua, bóng dáng ấy phảng phất giống như từng quen biết, nhưng cũng hoàn toàn giống nhau. Đây là vì Mộ Tịch Dao lại cao thêm chút, hôm nay lại mặc quần áo đơn giản, khác hẳn với dáng vẻ thướt tha phiêu dật trước kia. Tông Chính Lâm có thể cảm thấy quen thuộc, dễ dàng rồi. Sau đó lại nghe thấy nữ tử kia đối đáp với vị thư sinh, điệu mềm yếu nhu hoà. Tông Chính Lâm thoáng chốc kinh sợ.


      Là nàng! ! ! Lục hoàng tử điện hạ của Đại Ngụy triều, thế mà lại sinh ra cảm giác có tật giật mình. Mãi cho đến khi bóng lưng kia triệt để biến mất, Tông Chính Lâm cũng nhúc nhíc nửa bước. Chuyện buổi sáng sớm hôm ấy, khiến cảm thấy trong lòng vô cùng xấu hổ, căn bản thể có gì để . Đó chính là lần đầu tiên Tông Chính Lâm có cảm giác xấu hổ. Còn lúc này lại cảm thấy bực mình khó chịu, Tông Chính Lâm loại cảm giác này từ đâu mà có, nhưng lại biết khi trong miệng nàng gọi tên vị Trương công tử kia, giáp mặt cùng người kia đối lễ, lại khiến bản thân thoải mái, trong lòng rất là nôn nóng.


      Vệ Chân lại hay ho rồi . Sau khi điện hạ từ thư quán ra liền lạnh lùng bỏ . Mới vài bước, lại lại đột nhiên dừng lại, chỉ trong chốc lát, sắc mặt lại đen thui, sau đó lại gia tăng bộ pháp nhanh về phía trước, toàn bộ quá trình câu. đường khuôn mặt tuấn tú càng lạnh như băng, ngay cả bước chân cũng nặng nề hơn vài phần so với bình thường. Vệ Chân theo hầu bên cạnh, nhìn tình hình cũng đành thành thành nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau.


      Khi Tông Chính Lâm về biệt viện, lập tức phân phó ngày mai khởi hành hồi kinh. Ở Thanh Châu, quá gần nữ tử này, Tông Chính Lâm cảm thấy bản thân có chút đúng mực. Vừa rồi đột nhiên dừng lại, là vì suy nghĩ cẩn thận trong giây lát, vừa rồi những lời nàng với chàng thư sinh kia, còn có phản ứng lúc ban đầu của nha hoàn. Nếu đoán sai , đó là tiểu kỹ sảo của nàng, là đáng . Nhưng nàng đáng có liên quan gì đến bản thân? Vì sao tâm tình buồn chán lại chậm rãi bình phục ? ? Nghĩ như thế, thấy bản thân thế mà lại bị nữ tử quấy nhiễu cảm xúc, quả thực là quá hoang đường ! ! !
      levuong, Dao hoa 1, Phong Vũ Yên26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :